Truyện Nhất Thống Thiên Hạ kể về Lý Hạo, người từng là một giai thoại, một cái gì đó to lớn với trẻ em trong xóm. Phía sau dáng vẻ hiền lành, nụ cười hòa ái đó, lại là một con người hoàn toàn khác. Lý Hạo còn có một thân phận mà không ai trong khu biệt thự Lan Tím ngờ được. Hắn chính là ông trùm của thế giới ngầm ở Sài Gòn. Có thể nói, trên đất Sài Gòn này, Lý Hạo lật tay làm mây, ngửa tay làm mưa cũng không ngoa. Một tay của hắn có thể che trời, một cú dậm chân của hắn có thể làm rung chuyển cả Sài Gòn.
Một ông trùm xã hội đen khi về làm vua thời cổ đại sẽ gặp những cảnh ngộ ra sao? Một đất nước loạn lạc khắp nơi có được bình định hay không?
Một đế chế hùng mạnh sẽ được dựng nên như thế nào? Một hôn quân, một bạo chúa, hay một minh quân sẽ xuất thế?
Truyện là một truyện xuyên không khá hấp dẫn lấy bối cảnh hết sức thực tế, gần gũi, lối kể chuyện của tác giả lại sinh động, thu hút bạn đọc. Đọc truyện bạn có thể trải nghiệm một chút cảm giác phiêu lưu, một chút suy nghĩ, một chút chiêm nghiệm, hãy đọc và cảm nhận.
Những tia sáng ấm áp chiếu xuống thành phố Sài Gòn đầy sức sống. Từng hàng xe cộ tấp nập nối đuôi nhau đi như mắc cửi trong từng con đường, đến ngõ nhỏ. Lại một ngày mới đã bắt đầu, Lý Hạo mở cửa bước ra, hít một hơi căng tràn bầu không khí trong lành vào buổi sớm mai.
Hắn nhìn thấy một ông lão tóc bạc phất phơ, râu trắng xóa để dài ngang ngực, khoảng chừng 80 tuổi, đang đi bộ tập thể dục buổi sáng. Ông già vừa làm động tác vung vẩy hai tay vừa cất tiếng chào: “Giờ mới thức dậy đó à Hạo, sao hôm nay thức dậy trễ thế hả?”
Người lên tiếng chào là ông Ba ở khu biệt thự Lan Tím, một con người hòa đồng dễ gần. Khu biệt thự Lan Tím là khu biệt thự nổi tiếng ở đất Sài Gòn, nơi đây chỉ có những người thuộc hàng VIP, không chỉ có tiền tài mà còn phải có quyền lực mới có thể điền tên vào đây. Đám trẻ con trong khu biệt thự rất thích chơi với ông Ba. Cả Lý Hạo cũng vậy, hắn thường xuyên đấu cờ tướng với ông già vào mỗi buổi chiều. Lý Hạo niềm nở đáp: “Đêm qua mải đọc sách quá nên thức hơi khuya, thật là, so với chú Ba đúng là một trời một vực, tuổi già nhưng chí không già, lúc nào cũng tươi xuân phơi phới.”
Ông Ba chậm rãi đi lại gần Lý Hạo, cười ha hả trêu đùa: “Cậu lại đùa rồi, nhìn tướng tá của cậu lúc nào cũng như mới có 30, ai dám bảo cậu đã 54 tuổi chứ hả? Cậu mà đi ra đường thì đám con gái đôi mươi cứ phải gọi cậu là anh. Sao rồi, đã đọc xong cuốn Thời Đại Hậu Lê chưa?”
Lý Hạo bắt đầu đi bài quyền Long Hổ Song Sát. Lý Hạo đấm ra một quyền nhẹ nhàng như gió mùa xuân, nắm đấm ở bàn tay trái của Lý Hạo không ngờ chỉ có 4 ngón tay, thiếu mất một ngón út. Các tư thế xuất quyền, tung cước đều chậm rãi, từ từ, giống hệt đám bà già, ông lão đang tập Thái Cực quyền ngoài công viên vậy. Hắn vừa đi quyền vừa trả lời ông Ba, nhưng hơi thở không gấp, không hụt, tựa như hắn đang vừa đứng vừa nói chuyện: “Cuốn Thời Đại Hậu Lê này dài quá, cháu mới chỉ đọc được một nửa. Chiều nay, lại tiếp tục luận bàn môn cờ Tướng đi. Hôm qua, chú thua một nước oan, hôm nay phải cố gỡ gạc lại chút vốn nhỉ.”
Thực ra ông Ba không phải là một người tầm thường, ông chính là cây đa cây đề trong làng Sử Học của Việt Nam. Ông là giáo sư sử học nổi tiếng không chỉ ở trong nước mà ở nước ngoài cũng phải kính nể ông vài phần. Các bài luận văn của ông được cả những Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội trên thế giới tán thưởng. Nghe nói, các buổi hội thảo lịch sử mà có thể mời được ông tham gia thì đúng là còn khó hơn lên trời.
Ông Ba rất vừa ý người đàn ông trước mặt này, hắn thường xuyên thảo luận với ông những vần đề về lịch sử rất tâm đầu ý hợp. Còn về chuyện mượn sách lịch sử để đọc thì hắn chính là khách hàng thường xuyên của ông. Ông Ba vươn tay vuốt chùm râu bạc, ra vẻ tiên phong đạo cốt, cười vang: “Ha ha, được được, nhất định chiều nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là gừng càng già càng cay. Thôi, không làm phiền cậu tập võ nữa. Tôi đi tiếp hai vòng, rồi về nhà ăn sáng đây.”
Lý Hạo chào ông Ba rồi tiếp tục chăm chú đi quyền. Dân chúng trong khu biệt thự Lan Tím đều cảm nhận Lý Hạo là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng. Hắn thường xuyên trò chuyện với hàng xóm quanh nhà. Đôi lúc, có những người gặp chuyện khó khăn thì hắn lại ra tay giúp đỡ. Hắn rất gần gũi với đám trẻ em trong khu biệt thự Lan Tím. Vào mỗi buổi chiều, cả đám con nít lại tụ tập xung quanh Lý Hạo để nghe hắn kể những câu chuyện cổ tích, chuyện hài, có khi cả chuyện lịch sử.
Nhưng phía sau dáng vẻ hiền lành, nụ cười hòa ái đó, lại là một con người hoàn toàn khác. Lý Hạo còn có một thân phận mà không ai trong khu biệt thự Lan Tím ngờ được. Hắn chính là ông trùm của thế giới ngầm ở Sài Gòn. Có thể nói, trên đất Sài Gòn này, Lý Hạo lật tay làm mây, ngửa tay làm mưa cũng không ngoa. Một tay của hắn có thể che trời, một cú dậm chân của hắn có thể làm rung chuyển cả Sài Gòn.
Tuy rằng, hiện nay Lý Hạo đã rửa tay gác kiếm, không màng đến thế sự. Nhưng khi nghe đến biệt danh Hạo Chín Ngón, thì ai ai trong giới xã hội đen cũng bất giác run rẩy như nghe tên Sát Thần đến từ Địa Ngục.
Trước đây rất lâu, không ai biết Lý Hạo đến từ đâu, dân giang hồ chỉ nghe đồn rằng hơn 30 năm trước Lý Hạo lần đầu tiên xuất hiện với thân phận một thằng culi bốc vác, đi chung với Lý Hạo là một cô bé hồn nhiên, xinh xắn.
Cả hai ở chung với nhau trong khu nhà ổ chuột, nằm tại một góc tối tăm của thành phố Sài Gòn phồn hoa. Tuy rằng cuộc sống túng thiếu, nhưng hai người lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Những người hàng xóm lúc nào cũng thấy họ cười đùa với nhau như những đứa trẻ con ngây thơ, trong sáng vậy.
Ngày ngày, Lý Hạo ra ngoài cảng nhận bốc vác thuê, còn cô bé thì đi làm tiếp viên ở quán café gần nhà. Có lẽ, suốt kiếp này họ sẽ cứ bình bình lặng lặng như thế mà yên ổn sống đến hết đời. Nếu không có ngày nọ, một gã công tử quần là áo lụa nổi hứng thú đi chui vào quán café tồi tàn, và gặp gỡ cô bé. Quả thực, gã công tử ấy không ngờ được chỉ một phút bồng bột của gã, không chỉ khiến cho gã vạn kiếp bất phục, mà còn tạo ra trường phong ba bão táp liên tiếp không ngừng trên giới giang hồ.
Rồi đến đêm hôm đó, cái đêm định mệnh đã tạo ra bước ngoặt trong cuộc đời Lý Hạo. Chẳng hiểu nguyên nhân thế nào, Lý Hạo xung đột với Thái Tử. Thái Tử, cái tên như mặt trời giữa ban trưa lúc bấy giờ. Thái Tử là con trai độc nhất của đại ca bang Rắn Lửa, bang phái xã hội đen mạnh nhất ở Sài Gòn.
Thời gian ấy, Sài Gòn còn chia ra nhiều băng đảng. Các băng nhóm ẩu đả, chém giết nhau như cơm bữa mỗi ngày. Tuy rằng loạn lạc khắp nơi, nhưng bang Rắn Lửa có thể nói là hô mưa gọi gió, bá đạo một phương. Bang này gọi là bang Rắn Lửa bởi vì mỗi thành viên đều xăm hình một con rắn đang khè lửa trên ngực phải.
Có người nói lại là Thái Tử mê mẩn cô bé đi chung với Lý Hạo, muốn bắt cô bé về sưởi ấm giường cho hắn. Thái Tử mang theo khoảng 20 thằng đàn em cầm mã tấu vây đánh Lý Hạo. Lý Hạo vừa tả xung hữu đột với 20 gã côn đồ vừa bảo vệ cô bé kia. Trong tình huống Lý Hạo vừa đá bay một gã thì một gã lăn xả vào chém. Lúc này, Lý Hạo không còn khả năng đỡ được thì cô bé nhào vào lãnh nhát chém oan nghiệt ấy. Cô bé chết, Lý Hạo mất một ngón tay út. Hắn nổi cơn thịnh nộ, vung đao chém chết gần chục tên, sau đó phá vòng vây ôm xác cô bé chạy thoát.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Từ đó, một huyền thoại mới bắt đầu. Huyền thoại về một ông trùm. Huyền thoại về một người có cái hung danh vang dội, Hạo Chín Ngón. Hắn trở thành một gã điên cuồng, khát máu, hung tàn. Lý Hạo sử dụng rất nhiều thủ đoạn, ngoan độc có, giảo hoạt có. Hắn chiêu mộ đàn em, thôn tính những băng nhóm nhỏ yếu, dần dần khiêu chiến với những bang phái lớn mạnh. Ngày hắn trả thù Thái Tử là ngày mà giới giang hồ khắc ghi nhất. Tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Thái Tử như xoáy sâu vào lòng mỗi kẻ đứng tại hiện trường.
Lý Hạo leo từng bậc thang lên đứng đầu giới giang hồ Sài Gòn. Hắn thống nhất tất cả băng nhóm. Sau khi chinh phục toàn bộ thế giới ngầm, hắn rất khôn ngoan chuyển sang tẩy trắng, dùng những đồng tiền phi nghĩa đem vào đầu tư các ngành công nghiệp, thương nghiệp và dịch vụ. Chân rết của Lý Hạo đã bao trùm mọi ngành nghề, mọi tầng lớp trong xã hội. Có thể gọi Lý Hạo là Ông Vua Không Ngai ở Sài Gòn cũng không phải điều gì đáng chê cười.
Vài chục năm sau, Lý Hạo chuyển giao bang phái cho đám tay chân thân tín quản lý, còn các tập đoàn doanh nghiệp thì ủy quyền cho những đứa con của hắn làm chủ. Đích thực là hổ phụ không sinh khuyển tử. Con của hắn khuếch trương các doanh nghiệp ra càng nhiều ngành nghề hơn nữa, và đang có dấu hiệu có thể chi phối được cả nền kinh tế trong nước.
Từ khi Lý Hạo lui về ở ẩn, thì cái tên Hạo Chín Ngón dần đi vào quên lãng, giờ đây giới xã hội đen chỉ còn nghe kể lại về những truyền kỳ của Hạo Chín Ngón. Không ai biết rằng con người từng khuynh đảo Sài Gòn một thời, lúc này đang ẩn mình trong khu biệt thự Lan Tím.
**********
Hiện tại, Lý Hạo đẩy ra song quyền, một quyền đấm tới theo đường thẳng như hổ vồ mồi, một quyền tạo thành đường cong như rồng uốn lượn. Đây là một môn võ công bá đạo, chí dương chí cương, chuyên môn lấy mạnh chống mạnh, lấy nhanh thắng nhanh. Bởi vì hiện giờ, Lý Hạo đang chú trọng luyện quyền, nên động tác vô cùng chậm chạp, nhưng mỗi một chiêu một thức lại ẩn chứa rất nhiều huyền ảo.
Hắn chăm chú đi quyền mà không để ý vào lúc này trên bầu trời đang có những luồng điện màu vàng rạch ngang bầu trời, Những tia chớp đó xuất hiện ngày càng dày đặc, vằn vện khắp một khoảng không. Bất chợt một tiếng sấm động vang lên, một tia chớp sáng rực đánh thẳng xuống vùng đất Lý Hạo đang đứng.
Lý Hạo nghe thấy tiếng sấm thì ngước nhìn lên, hắn chỉ kịp trợn mắt nhìn thấy ánh sáng vàng chóe đánh thẳng xuống đỉnh đầu. Hắn ngây người, giờ đây hàng loạt những hình bóng thân quen hiện lên trong tâm trí hắn. Có hình ảnh sư phụ hắn, người mà hắn luôn kính yêu tôn thờ. Có người con gái ấy, người con gái đầu tiên làm trái tim hắn rung động, cũng là người con gái có số phận bất hạnh ấy, hắn thấy cô ấy mỉm cười với hắn, hắn thấy cô ấy dang rộng hai tay như muốn ôm chầm lấy hắn. Và có những người phụ nữ của hắn, những đứa con của hắn, những chiến hữu vào sinh ra tử cùng hắn…
Sau đó, hắn thấy mình chìm vào những giấc mơ dài, những giấc mơ hỗn loạn ngắt quãng. Hắn cảm giác giống như đang xem những thước phim đan xen với nhau, chưa hết cảnh quay này lại chen vào cảnh quay khác. Có cảnh những tòa nhà ngả nghiêng, hàng rừng cây bốc cháy, khói lửa mịt mù, những ngọn núi sụp đổ, những hòn đảo vỡ vụn chìm dần xuống đáy biển. Rồi đến cảnh những quân đoàn chiến đấu kịch liệt, những đội quân chiến đấu ở khắp nơi, trên đất liền, trên mặt biển, trên khắp bầu trời.
Tiếp theo, hắn thấy một giống loài kì quái đang bắt bớ, giết hại dân chúng. Lý Hạo nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng ai oán thê lương thấu tận trời xanh. Và những người ấy bị lôi đi xềnh xệch, hai tay vươn về phía hắn, ánh mắt chất chứa nỗi bi ai, môi mấp máy dường như muốn cầu xin điều gì đó với hắn.
Giấc mơ cuối cùng là giấc mơ dài nhất, Lý Hạo được trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác. Hắn được nhìn thấy mọi hành động của nhân vật chính trong mơ, hắn có thể thấu hiểu được ý nghĩ, cảm nhận được sự vui sướng, cũng như nỗi đau khổ của người đó. Hắn trải qua giấc mơ đó thật dài, thật dài, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
**********
Tí tách! Tí Tách! Hai giọt mưa rơi xuống mí mắt khiến hắn choàng tỉnh khỏi giấc ngủ. Lý Hạo mở bừng mắt, nhổm người chồm dậy, hắn giơ cả hai tay lên trời, gào thét như điên dại: “Mình không chết, mình không chết. Ha ha ha, Lý Hạo này không chết. Trời đánh Lý Hạo này cũng không thể chết được, ha ha ha ha…”
Sau cơn điên cuồng, hắn dần bình tĩnh lại, đánh giá cảnh vật xung quanh mới nhận ra nơi này hoàn toàn xa lạ. Đây là một khu vườn rộng rãi, xung quanh trồng toàn những cây cảnh quý hiếm. Hắn rảo bước đi về phía trước thì thấy cả một vườn hoa đủ màu sắc đang lung lay đón nhận sự tẩy lễ của cơn mưa phùn.
Theo thói quen thường ngày, Lý Hạo nhấc tay phải vuốt ve lên phần cụt trên ngón út của bàn tay trái. Hắn lặng người đứng yên như trời trồng, giống như có một luồng sét đánh thẳng vào trái tim hắn, khiến tim hắn nhói lên đập thình thịch. Hắn nhìn xuống quần áo của mình đang mặc lại phát hiện toàn bộ quần áo đều một màu vàng, xung quanh lại thêu hình rồng uốn lượn vô cùng uy vũ.
Không hổ là ông trùm một phương, rất nhanh Lý Hạo đã dằn nỗi xúc động xuống, hắn nhanh chóng đi về phía trước để khẳng định suy đoán của bản thân. Tiếp theo, hắn nhìn thấy một tòa nhà cực kỳ rộng lớn. Hắn cứ đứng dưới mưa lặng lẽ nhìn tòa nhà, chốc lát lại ngước nhìn những cảnh vật xung quanh. Hắn lẩm bẩm: “Mọi thứ đều rất giống những gì xuất hiện trong mơ, tòa nhà này, cây cối này, cả mái đình ở đằng kia nữa, đều y hệt. Chẳng lẽ mình vẫn còn đang mơ.”
Hắn vung tay tát mạnh vào má của mình. Hắn thấy đau điếng, cảm giác ran rát từ bên má và bàn tay truyền lên tận óc. Đúng lúc này, tiếng eo éo như tiếng gà trống thiến vọng đến: “Hoàng thượng, ôi giời, hoàng thượng đây rồi, ngài làm lão nô lo quá. Sao ngài lại đứng dưới mưa thế kia. Hoàng thượng mau vào đi, kẻo cảm lạnh đấy ạ.”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Lý Hạo như chết đứng. Hắn lặng người hồi lâu. Lão thái giám cất tiếng khuyên bảo mãi hắn mới phục hồi lại tinh thần đi theo lão thái giám. Hắn được dẫn đến một nhà tắm rất rộng rãi, ở giữa có một bồn tắm xa hoa, lộng lẫy. Lý Hạo đuổi lão già kia ra, đoạn cởi quần áo mà bước vào bồn tắm.
Lát sau hắn thấy có hai cô gái đi vào nói rằng muốn hầu hạ hắn tắm, như bình thường thì hắn cũng không ngại gì mà bảo hai cô gái cùng phóng vào bồn tắm với hắn, rồi chơi trò uyên ương hí thủy. Nhưng thực sự lúc này hắn chẳng có tâm trạng đâu để chơi trò chơi thích thú đó, hắn đang rất hoảng loạn. Đúng vậy, hắn cực kỳ hoảng loạn.
Tựa đầu vào thành bồn tắm hắn lật lại tất cả những vấn đề mà hắn trải qua từ lúc cái tia chớp vàng chóe đánh trúng đầu cho đến hiện tại. Hắn phải chấp nhận một sự thật là bản thân mình đã xuyên việt. Chẳng những thế mà linh hồn của hắn đã nhập thể vào một vị vua. Đây là vị vua triều Lý, tên húy là Lý Hạo Sảm, thường gọi là Lý Sảm, khi đăng cơ lên ngôi, tự xưng là Lý Huệ Tông.
Giấc mơ cuối cùng của hắn chính là toàn bộ ký ức của vị vua Lý Huệ Tông. Từ đó hắn có thể hình dung được toàn bộ mọi tình thế của mình lúc này. Lý Sảm lên ngôi mới được 2 tháng, cũng thật tội nghiệp cho Lý Huệ Tông, ngồi vào ngai vàng chưa ấm chỗ đã bị Lý Hạo nhảy vào hâm nóng ghế ngồi mất rồi.
Hiện giờ, Lý Hạo băn khoăn nhất về chuỗi sự kiện xảy ra. Tại sao lại có một tia sét màu vàng? Tại sao hắn lại có những giấc mơ hỗn loạn đó? Tại sao hắn lại nhập thể vào vị vua này mà không phải là vị vua khác. Chẳng hạn như nhập thể vào Khang Hy, hay Ceasar, hay Tần Thủy Hoàng gì gì đó có phải tốt hơn không? Tại sao lại là Lý Huệ Tông cơ chứ? Lý Huệ Tông, người có số phận bi ai, một vị vua phải chịu cảnh nước mất nhà tan.
Hắn đang rất buồn chán, hắn ủ rũ ngả đầu vào thành bồn tắm mà thiếp đi lúc nào không biết. Rất lâu sau đó, Lý Hạo nghe tiếng gọi rất dịu dàng: “Bệ hạ sao lại ngủ trong bồn tắm như thế?”
Lý Hạo mở mắt nhìn người phụ nữ đang yểu điệu đi đến trước mặt. Đó là nguyên phi Trần Thị Dung, người mà Lý Huệ Tông yêu say đắm. Hắn vội vàng đáp: “Tôi ... tôi nằm đây rồi mệt quá ngủ lúc nào không hay.”
Trần Thị Dung thoáng nhíu mày rồi mỉm cười: “Bệ hạ thật là, mau ra ngoài đi, để thần thiếp mặc quần áo cho người.”
Lý Hạo bất thần nhìn Trần Thị Dung. Đích thực là tuyệt đại mỹ nữ khiến cho Lý Huệ Tông điên đảo thần hồn. Nàng có đôi môi anh đào, dáng người nàng như một đóa phù dung rạng ngời, nàng có đôi mắt sáng như trăng rằm thể hiện sự thông minh, tài trí. Mỗi cái giơ tay, nhấc chân của nàng thướt tha như làn gió mùa xuân, tỏa ra hương hoa thơm mát làm cho người đối diện ngây ngất như lâm vào cõi hư vô.
Lý Hạo cảm giác như đang bị thôi miên, nhất thời hoảng hốt, tay trái bấm mạnh vào bắp đùi , tay phải tức thời xua loạn: “Không cần đâu, cô cứ ra ngoài trước đi, để từ từ rồi tôi tự mặc lại cũng được.”
Trần Thị Dung ngẩn người với kiểu xưng hô khác lạ và điệu bộ kỳ quái hiện giờ của Lý Hạo. Nàng cũng không nói gì nữa, sau đó cúi mình thi lễ, đoạn xoay người ra ngoài. Lý Hạo đợi nàng đi xa thì bước ra khỏi bồn tắm, cuống quít mặc quần áo vào, sợ lại có thêm một người đàn bà nào nữa chui vào phòng tắm của hắn.
Bản năng sinh tồn của ông trùm trỗi dậy, đánh động hắn rằng tuyệt đại mĩ nữ vừa rời đi có phần nào đó vô cùng nguy hiểm, phải luôn cẩn thận với nàng, nếu không hắn sẽ phải lâm vào khốn cảnh lúc nào cũng không hay biết.
Hắn đứng trước gương ngơ ngác nhìn khuôn mặt hoàn toàn mới lạ. Một gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời lấp lánh thần quang thể hiện sự tinh anh. Nhìn như thế nào cũng không giống một hôn quân, phải chết trong khuất nhục vào cuối cuộc đời.
Lý Hạo đi ra cửa thì thấy lão thái giám đang đứng khom mình trước cửa đợi hắn. Lý Hạo nói: “Chú làm gì mà cứ cúi xuống thế, đi nào, chúng ta đến phòng đọc sách, tôi muốn đến đó.”
Lão thái giám ngơ ngác, sau đó ứng tiếng, tiếp theo lật đật, dẫn Lý Hạo đi vòng vòng vèo vèo qua mấy hành lang, mấy dãy phòng, mới đến được ngự thự phòng. Trong lòng của Lý Hạo rối như tơ vò, nên chẳng có thời gian đâu mà than ngắn thở dài với hoàng cung rộng lớn như thế. Lý Hạo vào trong phòng rồi đuổi hết đám thái giám hầu hạ xung quanh ra khỏi phòng, không quên dặn dò không cho bất cứ ai cũng không được vào làm phiền hắn. Hắn muốn ở đây để tĩnh tâm suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện điên rồ đang xảy ra xung quanh mình.
Ngự thư phòng là một căn phòng lớn, chứa đầy những sách, hắn ngồi phịch xuống quét mắt liếc ngang căn phòng mới của mình. Bởi vì hắn có được toàn bộ ký ức của Lý Hạo Sảm nên việc đọc, viết chữ thời Lý, hắn đã nắm như lòng bàn tay. Hắn nhắm mắt trầm ngâm, hít vào thở ra theo bài luyện khí công mà hàng ngày hắn vẫn tập luyện. Đến giờ thì hắn mới có thể từ từ bình tâm lại.
Rất lâu sau, Lý Hạo mở bừng mắt, đôi mắt lấp lánh thần quang. Bản năng của đại nhân vật đứng trên đỉnh giới giang hồ đất Sài Gòn đã trở về. Theo thói quen, Lý Hạo đưa tay vuốt ve lên ngón tay út của mình, hắn ngước đầu nhìn xuống, tự lẩm bẩm: “Ngón tay mới này sao lại nõn nà như của đàn bà vậy, tên vua ngu ngốc Lý Huệ Tông sống trong nhung lụa quá lâu rồi, ngay cả nhà cửa, vợ, con cũng không giữ được. Thôi thì để Hạo Chín Ngón này bảo vệ hộ ngươi. Ông Trời muốn tuyệt đường sống của ta, cho ta đầu thai vào kiếp vua ngu ngốc. Khốn nạn! Đã thế ta sẽ đấu với Ông Trời, ta sẽ thay đổi càn khôn, quét sạch mọi kẻ thù của ta. Kiếp trước ta đã làm được, kiếp này ta cũng sẽ làm được. Ông Trời, hãy chống mắt mà xem.”
Lý Hạo siết mạnh bàn tay, cả thân mình cơ hồ bừng bừng tỏa ra khí thế bá vương, duy ngã độc tôn. Hắn đập bàn, phóng mình bay ra giữa phòng, đi bài quyền Long Hổ Song Sát. Đôi tay mảnh khảnh múa lên những đường quyền đầy uy lực.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons