Tự cổ chí kim, luôn luôn là cường giả vi tôn, ở đại lục nguyên thần này cũng vậy
Cường giả hấp thu nguyên khí trong đại lục có thể tu luyện theo 2 hướng
hoặc là luyện hóa thành cường khí để trở thành một đấu sĩ
hoặc là luyện hóa thành đạo khí để trở thành một thuật sĩ
dù là đấu sĩ hay thuật sĩ thì họ luôn hướng đến mục tiêu là cường giả đỉnh cao trong thiên hạ
các cấp bậc : giả, sĩ, sư, tông, tôn, tướng, vương, hoàng, thần
truyện bắt đầu từ một cậu bé Lưu Vân 14t, con nuôi của một dược sư hoàng giai cao cấp vô tình nhặt được
một cuốn công pháp kì lạ từ thời viễn cổ...
Chương 1 : Đại chiến trong cổ mộ
Các cường giả siêu cấp có khả năng tạo ra một không gian riêng, thường họ dùng nó làm nơi sinh sống cho các tộc nhân trong tộc, hoặc làm nơi yên nghỉ của mình. Khi tộc gặp chuỵện hoặc trước khi vẫn lạc, họ sẽ phong ấn không gian do họ tạo ra, bởi thế khắp trên đại lục nguyên thần này có vô số cổ mộ hoặc cổ tộc chưa từng được khám phá, trong đó chứa vô số báu vật làm cho các cường giả sẵn sàng đổ máu để cướp đoạt
Phong ấn của các không gian này sẽ yếu dần theo thời gian và khi chúng biến mất sẽ hiện ra thông lộ vào không gian.
Trong một ngôi cổ mộ của một cường giả viễn cổ...
Không gian trong đây bao phủ là rừng rậm và núi non, ở trung tâm không gian là một tòa thành lớn mang phong cách cổ xưa, hiển nhiên đó là nơi vẫn lạc của vị cường giả viễn cổ
Đùng! Một âm thanh lớn vang lên, khói bụi mù mịt. Trên vách tường thành hiện ra một lổ hổng lớn, trong đó 3 bóng hình vượt qua và bay đi với tốc độ kinh hồn.
- Rút nhanh! - Trung niên nam nhân nói với 2 người còn lại, 3 người mặc cùng một loại hắc y phục, hiển nhiên là cùng một môn phái, người nam nhân đeo một thanh đại kiếm sau lưng, 2 người còn lại là 1 lão nhân cường tráng trong tay mang cự thuẫn và một nữ nhân cầm trượng.
Trong 3 người, thì 2 gã nam nhân trên người rất có nhiều vết thương lớn nhỏ rõ là đã thụ thương không nhẹ, người nữ nhân thì không có tổn thương gì tuy nhiên hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, chứng tỏ cả 3 đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt.
- Không ngờ chỉ còn 3 người chúng ta sống sót, lần này đã hy sinh quá nhiều người trong môn phái rồi ! – nam nhân đau xót nói, lão nhân và nữ nhân kia cúi đầu buồn bã
- Hiện tại, chúng ta cần phải rời khỏi không gian này ngay lập tức – lão nhân lên tiếng
2 người còn lại khẽ gật đầu tăng tốc bay đi
Thế nhưng trong rừng có 5 bóng người bay lên chặn đường, 3 hắc y nhân sắc mặt ngưng trọng hẳn.
- 3 người các ngươi mau giao bảo vật ra, không thì ngày này năm sau là ngày giỗ các ngươi! - một gã đại hán đầu trọc cao to hét lên.
- Bằng vào 1 tên đấu vương, 2 tên đấu tướng và 2 tên thuật tôn mà đòi cản chúng ta sao? – Hắc y nam nhân lên tiếng.
- Ha ha! 2 đấu vương và 1 thuật vương, bình thường thì chúng ta chắc chắn sẽ không đánh lại, nhưng 3 người các ngươi sau khi tranh chấp trong cổ mộ trên người hẳn đã thụ thương không nhẹ đúng không? - Gã trọc vừa cười vừa nói.
3 người hắc y thầm than một tiếng trong lòng. Rồi cuối cùng nhìn nhau khẽ gật đầu. Trong tay nữ nhân là một thanh trượng pha lê có hoa văn tinh xảo, trên đầu trượng là một viên lam tinh thạch lấp lánh, đạo khí trong người nữ nhân tỏa ra mạnh mẽ rồi dồn vào trượng, viên lam tinh thạch lóe sáng, cô vung trượng lên thi triển pháp kỹ :
- Đại băng thương!!
1 thanh trường thương bằng băng to lớn xuất hiện , hàn khí tỏa khắp nơi, nhắm thẳng vào 5 tên kia xông tới. 2 tên thuật tôn thấy thế sắc mặt ngưng trọng, vôi vã tập trung đạo khí cùng lúc vung quyền trượng :
- Hắc viêm tường!!!
1 đạo hắc hỏa ngưng tụ thành 1 một bức tường lớn che chắn cho 5 người. Băng thương va chạm vào hỏa tường, một tiếng nổ vang lên, băng thương và hỏa tường xuất hiện vết nứt sau đó vỡ tan ra, tuy nhiên các mảnh vỡ của băng thương vẫn tiến tới bọn chúng.
2 gã thuật tôn vừa xuất chiêu không có khả năng kháng cự, 1 gã bị mảnh vỡ va thẳng vào ngực, liền lập tức cả thân người bị đóng băng, gã kia thì bị mảnh vỡ bay vào tay, lập tức cánh tay đóng băng và từ từ lan tỏa vào thân, gã hốt hoảng dùng trượng đập bể cánh tay đó rồi la lên 1 tiếng thảm thiết
2 tên đấu tướng vội vận cường khí bảo vệ mình, các mảnh băng va vào không đóng băng được ai nhưng hàn khí xông thẳng vào người khiến 2 tên đó bị nội thương nhẹ, duy nhất có gã đấu vương thì vung đao chém nát được các mảnh vỡ kia.
- Chết tiệt! Lũ chúng nó vẫn còn mạnh như vậy sao? - Gã trọc chửi thầm rồi vội hét lên :
- Các ngươi lui lại hỗ trợ ta, ta sẽ đấu với bọn chúng.
Ngay lập tức hắn vận cường khí bay tới chỗ 3 người hắc y vung đao chém thẳng xuống :
- Cuồng hổ phá thiên!
1 con đại hổ do cường khí tụ thành nhe nanh vươn vuốt lao tới. Nữ nhân hắc y định ra tay thì, nam nhân kia liền lên tiếng :
- Sư muội, để ta và trưởng lão ngăn cản hắn, đạo khí của muội không còn nhiều đâu.
Sau đó lão nhân dồn cương khí vào cự thuẫn nâng lên chống đỡ con đại hổ đang xông tới
Đùng!!! 1 tiếng nổ lớn vang lên, kình phong tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ, lão nhân đã đại hổ kích văng ra xa phía sau, đúng lúc này, nam nhân ở phía sau cầm chắc đại kiếm trong tay, đâm thẳng vào thân đại hổ, con đại hổ bị khoét một lỗ to tướng ở ngực liền nổ tung.
Gã trọc không cho hắc y nhân kia thời gian để thở liền bay lại vung đao chém tới, gã nam nhân vung kiếm đỡ, kiếm đao chạm nhau liên tục, chớp mắt mà 2 người đã giao thủ hơn chục chiêu, hắc y nam nhân đã bị đẩy vào thế hạ phong.
Người nữ nhân thấy vậy định giúp thì liền bị 2 luồng cường khí hung hãn bay tới do 2 tên đấu tướng kia xuất chiêu tấn công
Nữ nhân liền vụt trượng lên :
- Cực băng chi thuẫn!
Một tấm khiên băng to lớn hiện ra chắn trước người
Kình!! Kình!!
2 luồng cường khí va chạm vào khiên lập tức vỡ tan, nữ nhân bị chấn lùi về sau, thở không ra hơi, cô đã gần như cạn kiệt sức lực rồi, băng thuẫn đã biến mất. Chưa kịp định thần thì ở đằng sau một thanh hỏa tiễn lao thẳng tới cắm sâu vào bả vai, da thịt bị thiêu cháy, cô la lên một tiếng đau đớn, rồi dùng đạo khí chấn nát thanh hỏa tiễn.
- Tiện nhân, trả giá cho cánh tay của ta – tên thuật tôn ở đằng sau la lên.
Lão nhân khi nãy bị đại hổ chấn lui thấy vậy liền đại nộ quăng cự thuẫn mang theo cường khí cực mạnh về phía tên thuật tôn, đại thuẫn bay ra với tốc độ cực nhanh, tên thuật tôn đó không kịp phản ứng gì thì đại thuẫn đã bay tới hắn.
Đùng! Cơ thể hắn bị đại thuẫn đánh tan nát, máu thịt rơi đầy trời sau đó lão nhân bay lại bên cạnh nữ nhân lên tiếng :
- Tình hình không ổn, ta cản chúng lại, ngươi mau dùng dịch chuyển không gian đưa bảo vật về môn phái. Tuyệt đối không để cho các đồng môn hy sinh vô ích!
Nữ nhân gật đầu, rồi liền thi triển pháp kỹ :
- Chuyển không thuật!
Chuyển không thuật là một pháp kỹ có thể tạo ra một thông đạo có thể đi tới không gian khác, tuy nhiên nó đòi hỏi thời gian khá lâu để thi triển và tốn rất nhiều đạo khí.
2 tay nắm chặt trượng pha lê, nữ nhân đem hết đạo khí trong người sử dụng, đạo hắc quang xuất hiện xoay tròn rồi từ từ kết tụ lại.
Xoẹt! Hắc y nam nhân lúc này đã bị gã trọc 1 đao chém chết, hắn quay qua thấy cảnh trên liền quát :
- Mau ngăn con tiện nhân đó lại!
Sau đó hắn bay nhanh lại phía 2 người lão nhân, 2 tên đấu tướng kia cũng bay theo.
Lão nhân thấy vậy gầm lên tiếng :
- Chung cực đỉnh!
Chung cực đỉnh là một bộ đấu kỹ có tính phòng hộ cực kỳ cao vì nó không chỉ tiêu hao cường khí mà nó còn thiêu đốt sinh mệnh, lão nhân này thật sự đã liều mạng rồi.
1 cái hắc đỉnh cực lớn, cực kỳ chắc chắn xuất hiện bao phủ lấy 2 người lão nhân.
3 người vung vũ khí lên đánh thẳng về phía hắc đỉnh. Đinh! 3 người bị phản lực chấn lui về sau mấy mét.
- Con mẹ nó! Lão tử không tin không phá được cái đỉnh này! Liên tục tấn công cho ta!
Ở giữa đỉnh, theo từng âm thanh vang lên, sắc mặt lão nhân càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng miệng phun 1 ngụm máu tươi, giờ đây lão đã cạn cường khí rồi, chỉ còn sinh mệnh đang bị thiêu đốt để giữ lấy thế thủ này.
Lúc này đạo hắc quang đã gần kết tụ lại thành 1 cái hắc động.
Bên ngoài, giờ đây hắc đỉnh đã xuất hiện vết nứt, 3 gã kinh hỉ trong lòng, đem hết sức lực mà đánh tới tấp. Đinh! Đinh! Đinh…. Đùng! Một tiếng nổ vang lên, hắc đỉnh vỡ nát cùng lúc cơ thể của lão nhân cũng nổ tan tành. Nhưng hắc động đã kết tụ xong.
Nữ nhân cười lớn :
- Bảo vật cuối cùng cũng có thể đem về môn phái rồi! – Cô ta vung tay 1 cái hộp ngọc xuất hiện rồi đưa vào trong hắc động, lúc này hắc động từ từ thu nhỏ lại.
- Con tiện nhân!! – Gã trọc điên tiết la lên rồi hắn quăng thẳng thanh đao trong người về phía nữ nhân
Lúc này đạo khí trong người nữ nhân đã cạn kiệt, thanh đao bay tới xuyên qua người cô ta như cắt đậu hủ, thanh đao tiếp tục bay tới hắc động.
Ngay lúc hắc động gần như biến mất, thanh đao đã sượt qua làm cho hắc động nứt một đường nhỏ, thế nhưng không có gì xảy ra cả, hắc động đã biến mất, sau đó là một tiếng gầm của gã trọc vang khắp không gian
- Con mẹ nó!
Tác giả : Ảo Mộng Vĩnh Hằng
Mình tập tành viết tiểu thuyết, mong các bạn đóng góp ý kiến
Thanks
Lăng Thanh trấn, dược xá Lưu Thiên, nằm ở phía bắc trấn, trên một ngọn đồi nhỏ, tiếp giáp với Thạch Lâm.
Chủ nhân dược xá này là một dược sư hoàng giai cao cấp Lưu Chấn
Trong Nguyên Thần đại lục này có rất nhiều chức nghiệp : luyện thú sư, chế cụ sư, luyện thạch sư, dược sư… Các chức nghiệp ấy được chia làm 4 giai Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, mỗi giai chia làm 3 cấp Cao – Trung – Sơ
Dược sư là người chế luyện đan dược để trị thương hoặc gia tăng thêm thực lực. Dược sư phải là một thuật giả, nhưng một thuật giả không nhất thiết phải là dược sư. Vì khi chế dược cần dùng đạo khí để khống chế nguồn lửa.
Thuật giả phẩm giai cao chưa chắc là một dược sư phẩm giai cao, phẩm giai của dược sư phụ thuộc chủ yếu vào trình độ khống chế hỏa diễm và phương cách dung hợp dược liệu.
Dược sư hoàng giai chỉ có thể chế được các loại dược phẩm mang tính trị thương, phục hồi khí...
Vì vậy, các người trước khi vào Thạch Lâm để săn bắt, hái dược thường ghé ngang dược xá Lưu Thiên để mua dược phẩm phòng thân.
Trong dược xá, một trung niên nam nhân mặc hôi bào, khuôn mặt nghiêm nghị, tóc đã chuyển sang 2 màu đen trắng, y đang đi vào phòng luyện dược, đó là Lưu Trấn.
Cốp! Lưu Trấn cốc mạnh vào đầu một thiếu niên đang ngủ gật trước đỉnh lò
- Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi, kêu ngươi canh dược đỉnh mà ngươi lại ngủ à?
Thiếu niên ôm đầu la lên :
- Phụ thân à, ngồi canh đỉnh chán chết được, lần nào luyện cũng tốn 2 3 canh giờ, ngồi hoài một chỗ sao mà con chịu nổi.
Thiếu niên đang càu nhàu này năm nay 14 tuổi, đôi mắt dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở, anh tuấn vô cùng, khiến mọi người yêu mến. Vào năm y 3 tuổi, làng của y đã bị một đám thảo khấu tấn công cướp giết.
Ở cái nguyên thần đại lục này, chuyện làng mạc bị cướp bóc xảy ra thường xuyên, các làng mạc phải cống nạp để có được sự bảo hộ của các thế lực còn nếu không y như rằng sẽ là miếng mồi ngon của đám thảo khấu.
Cả làng y đã bị giết sạch, bản thân y cũng bị trọng thương rất nặng, gần như là thập tử nhất sinh. Đúng lúc đó, Lưu Trấn đi ngang làng và cứu được mạng của y. Lưu Trấn không thê tử nên sau đó đã nhận y làm nghĩa tử và đặt tên y là Lưu Vân.
- Tiểu tử thúi này, luyện dược phải nhẫn nại, cái tính hấp tấp như con làm sao mà trở thành dược sư được đây? – Lưu Trấn nghiêm giọng nói.
Lưu Vân tuy cằn nhằn nhưng bản thân y cũng rất thích chức nghiệp dược sư này. Y rất muốn bản thân có thể tự luyện ra được các loại đan dược cao cấp. Nhưng muốn trở thành dược sư điều kiện đầu tiên là phải trở thành thuật giả
Trong nguyên thần đại lực này tồn tại một loại khí gọi là nguyên khí, con người khi hấp thụ nguyên khí được thập trọng, khi đó sẽ phải chọn một trong hai con đường, luyện hóa thập trọng nguyên khí đó thành cường khí hoặc là đạo khí.
Người sở hữu cường khí sẽ có cơ thể vô cùng cường hãn, sức phòng ngự và chiến lực của nhục thể cực kỳ cao. Ngược lại người sỡ hữu đạo khí tuy cơ thể không cường hãn nhưng có thể dùng đạo khí hóa thành các lực lượng như băng, hỏa, lôi… để tấn công hay phòng thủ. Mỗi loại khí lực đều có ưu điểm và nhược điểm riêng biệt.
Lưu Vân tuy năm 3 tuổi được Lưu Trấn cứu mạng, nhưng thương thế không nhẹ, không thể tu luyện được nguyên khí, phải đến năm 9 tuổi khi hoàn toàn hồi phục y mới bắt đầu tu luyện được.
Y không phải là thiên tài kiệt xuất gì, nhưng cần cù bù thông minh nên sau khi khổ luyện 5 năm y đã đạt được thất trọng nguyên khí, so với những người khác thì hơn một bậc.
- Hì hì, phụ thân đã tới rồi thì người canh đỉnh lò nha, con ra Thạch Lâm hái dược đây. - Lưu Vân cười nói, Lưu Trấn chưa kịp phản ứng gì, y đã nhảy phóc chạy ra khỏi cửa.
- Ai da, cái tên nhóc này – Lưu Trấn lắc đầu thở dài.
Thạch Lâm là một khu rừng rậm khá rộng lớn, trong đó có khá nhiều dược liệu cũng như yêu thú. Tuy rộng lớn nhưng trong Thạch Lâm chỉ tồn tại đến tứ giai yêu thú mà thôi.
Thực lực yêu thú được chia theo giai cấp, nhất giai yêu thú thực lực bình thường, thợ săn bình thường có thể dùng bẫy hoặc trực tiếp giết chết. Nhưng nhị giai yêu thú có thực lực là cấp bậc đấu giả/ thuật giả của con người, và các yêu thú trở lên tương đương với các bậc cao hơn.
Vì thế nhị giai yêu thú thợ săn bình thường không thể giết được mà phải là các chiến binh đã tụ luyện và được đào tạo bài bản. Hơn 5 năm vào rừng hái thuốc, Lưu Vân chỉ dám đi lại ở ngoài rìa rừng, không dám vào sâu bên trong.
Vừa tiến vào rừng, Lưu Vân trèo lên một gốc cây cao, bám vào những cái dây leo rồi lao từ cây này sang cây khác, động tác cực kỳ linh hoạt, y không đi đến chỗ hái thuốc ngay mà phóng thẳng đến nơi quen thuộc của y, đó là một khoảng đất trống, bên cạnh có một cái hồ nước, khu vực này hoàn toàn không có một bóng dáng của bất kỳ yêu thú nào.
Y ngả lưng nằm trên một bãi cỏ, mắt nhìn lên bầu trời rồi khẽ nói :
- Ôi đúng là thiên đường! Ngồi canh cái đỉnh lò riết cả người cứng đờ rồi!
Y nhắm mắt, tận hưởng những luồng gió mát thổi qua, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng vừa mới chợp mắt được khoảng nửa canh giờ. Trên bầu trời không gian bị xé rách, một cái hắc động xuất hiện, trong đó có một cái hộp ngọc bay ra, rớt thẳng xuống trúng đầu Lưu Vân rồi hắc động biến mất.
Cốp! Đầu bị vật rơi trúng đau điếng, 2 lần trong 1 ngày bị phá rối giấc ngủ, Lưu Vân thét lên:
- Kẻ nào! Kẻ nào to gan phá giấc ngủ của bổn lão gia!
Mở mắt ra nhìn xung quanh không có ai, Lưu Vân bật dậy, phóng đi kiểm tra xung quanh nhưng cuối cùng cũng chả thấy bóng dáng người nào, y nhăn mặt trầm tư:
- Đâu lý nào nhanh như vậy được? Chả lẽ mình bị một cao thủ tấn công? Nhưng cao thủ thì tại sao lại ra tay với mình?
Đang nát óc suy nghĩ thì ánh mắt y phóng thẳng về phía chỗ y vừa nằm thấy có một cái hộp ngọc, y phóng lại cầm lấy xem xét, sau đó ngước mặt lên trời lẩm nhẩm
- Chả lẽ nó từ trên trời rơi xuống sao?
Ngắm nghía một hồi y mở cái hộp ngọc ra thì bên trong có một cuốn sách với tiêu đề là:
- Lưỡng khí quyết!? – Lưu Vân khẽ đọc, sau đó đưa tay cầm lấy cuốn sách.
Ngay lúc tay vừa chạm vào cuốn sách, một luồng nguyên khí khổng lồ tỏa ra, xâm nhập vào tư tưởng của Lưu Vân. Trong đầu y xuất hiện một đạo quang ảnh của một lão nhân, lão nhân này mặc bạch bào, tuổi tác xem ra rất cao, râu tóc bạc phơ, cơ thể tỏa ra một khí thế bất phàm, uy phong lẫm lẫm.
Lưu Vân nhìn tức thì bị chấn nhiếp, đầu gối run lên như muốn quỳ xuống, y định tâm, dồn sức, đứng vững nhìn bạch bào lão nhân. Đột nhiên lão nhân cười lớn:
- Ha ha, không ngờ người có được quyển công pháp của ta lại là một tiểu tử chỉ mới có thất đoạn nguyên khí, thú vị, thú vị. Lão phu là Âm Dương Lão Quái, tiểu tử nhà ngươi tên họ là gì?
Lưu Vân sững người rồi liền chắp tay cúi người đáp :
- Tiểu bối Lưu Vân ra mắt Âm Dương tiền bối – nét mặt y căng thẳng.
- Không cần căng thẳng, ta không làm hại gì ngươi đâu, nếu muốn ta chỉ búng tay là ngươi bẹp dí rồi, ha ha.
Lưu Vân cười khổ, lão nhân lại cười nói tiếp tục:
- Ta hiện giờ chỉ còn là một đạo linh hồn nhỏ nhoi, chốc lát sẽ tan biến thôi. Giờ thì bàn vào chính sự nào. Bộ công pháp này là do ta tự sáng tạo ra, nhờ vào nó mà khi xưa ta đánh khắp thiên hạ vô địch thủ - nét mặt lão nhân tỏ ra vô cùng tự hào.
- Ghê gớm vậy sao? Vậy nếu tiểu bối học được công pháp này sẽ có thực lực như tiền bối sao? – Lưu Vân nét mặt kinh hỉ hỏi.
- Nằm mơ đi, người tưởng đây là miếng bánh ngọt trên trời rơi xuống hay sao? Ha ha – lão nhân cười phá lên.
Lưu Vân sắc mặc chùn xuống, trong lòng thầm rủa :
- Danh hiệu lão quái thật đúng với lão gia hỏa này, lão thật biết cách trêu người mà…
- Công pháp này đúng rất tuyệt, nhưng tu luyện vô cùng khó khăn và nguy hiểm, ta đã truyền thừa cho 4 người đệ tử, cả 4 người đều có tư chất rất khá, nhưng 2 đứa đã bị tẩu hỏa nhập ma mất hết lý trí trở thành 2 tên cuồng sát nhân, cuối cùng ta phải tự tay diệt trừ hậu họa, 1 đứa thì tự tán công lực trở thành phế nhân, đứa cuối cùng khi tu luyện nửa đường đã bỏ để luyện môn công pháp khác. – lão nhân đau khổ nói.
- Nguy hiểm như vậy sao? – Lưu Vân 2 mắt thẩn thờ lên tiếng.
- Từ lúc đó đến khi ta vẫn lạc, ta không còn truyền cho người nào cả, nhưng ta không muốn tâm huyết cả đời mình biến mất nên đã để lại cuốn công pháp này, và vì tính nguy hiểm nên ta mới lưu lại chút tàn hồn này cảnh báo cho người lấy được cuốn công pháp.
Lão trầm ngâm một hồi rồi nét mặt lại tươi cười nói :
- Gặp nhau coi như hữu duyên, đã cho ngươi thứ này – nhất thời lão búng ngón tay, 1 luồng bạch quang bay vào mi tâm của Lưu Vân.
Trong đầu Lưu Vân hiện lên một tấm tàn đồ bí ẩn. Trên tấm tàn đồ có một điểm tỏa sáng.
- Nếu ngươi có tu luyện thành công đến tầng thứ 3 của công pháp thì hãy đến nơi đây, trong đó sẽ có thứ hữu dụng cho ngươi. Nếu chưa luyện được mà dám đi đến thì cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn đâu, ha ha.
- Và lời cuối cùng, nếu cảm thấy khả năng bản thân không thể tu luyện thì vạn nhất đừng đụng đến nó – lão nhân sắc mặt nghiêm nghị nói
Nói xong, thân ảnh lão nhân trở nên hư ảo rồi biến mất, Lưu Vân cũng trở lại với thực tế.
Toàn thân mồ hôi ướt đẫm khẽ nói :
- Cuốn công pháp này sẽ là họa hay là phúc đây !?
Last edited by Ảo Mộng; 18-05-2014 at 03:05 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ảo Mộng
Công pháp, đấu kỹ, pháp kỹ cũng được chia làm chia làm 4 giai Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, mỗi giai chia làm 3 cấp Cao – Trung – Sơ. Phẩm giai càng cao thì càng đạt được hiệu quả lớn.
Hoàng giai và Huyền giai có thể thấy nhiều trong các môn phái trung cấp, Địa giai thì chỉ có các môn phái cao cấp trở lên mới có được. Còn Thiên giai chỉ có thể biết đến qua các truyền thuyết.
Tu luyện công pháp sẽ giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, cứ mỗi khi có một kinh mạch được đả thông thì việc hấp thụ nguyên khí trong thiên địa sẽ được tăng lên một phần. Để đả thông một kinh mạch cần lượng nguyên khí không nhỏ. Phẩm giai công pháp càng cao thì số kinh mạch có thể đả thông càng nhiều.
Cầm cuốn Lưỡng Khí Quyết trên tay, Lưu Vân hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở ra đọc trang đầu tiên.
“Trong Nguyên Thần đại lục, mỗi người chỉ có thể tu luyện một loại khí tức, cường khí hoặc đạo khí, thế nhưng Âm Dương Lão Quái ta lại có hứng thú với cả hai loại khí tức này.”
“Năm 30 tuổi, ta đã nghiên cứu và hoàn thành xong cuốn công pháp này. Chỉ cần tu luyện theo cuốn công pháp này cơ thể sẽ có thể tồn tại cường khí lẫn đạo khí.”
- Tồn tại lưỡng khí sao? Đừng đùa chứ! – Lưu Vân bất giác la to.
“Bình thường chỉ có thế tu luyện công pháp sau khi đạt được cấp bậc đấu giả/ thuật giả nhưng điều kiện đầu tiên để luyện cuốn công pháp này là không được có một luồng đạo khí hay cường khí nào trong người. Vì thế ta đã tự tán công để tu luyện nó, năm ấy ta đã đạt được cấp bậc đấu tướng.”
Đọc đến đây, Lưu Vân nuốt ực một cái, hai mắt mở to lộ vẻ ngạc nhiên không thể tin được.
Cấp bậc đấu tướng đã là cường giả có thể xưng bá một phương rồi, vậy mà Âm Dương Lão Quái lại đem thành quả tu luyện 30 năm vất bỏ trong một lần. Chỉ có thể dùng hai chữ này cho lão mà thôi : ĐIÊN CUỒNG.
“Tuy nhiên tu luyện công pháp này không hề đơn giản, đừng nên miễn cưỡng tu luyện nếu như bản thân không có khả năng. Nếu như đã tu luyện giữa đường mà cảm thấy không thể bước tiếp thì hãy hủy đi một trong hai luồng khí, khi đó sẽ có thể tu luyện môn công pháp khác.”
Hết trang đầu tiên, Lưu Vân ngẩng mặt lên, bàn tay xoa xoa hai thái dương. Sau đó lại xem tiếp phần sau.
“Công pháp này không có giai phẩm nhất định, bởi giai phẩm của nó phụ thuộc vào các tầng tu luyện được, nếu như tu luyện thành công tầng thứ tư công pháp này sẽ sánh ngang với Thiên giai công pháp”
Như có một tiếng sấm rền bên tai, Lưu Vân thở gấp nói không nên lời:
- Có… có thể đạt tới Thiên giai sao? Thật sự quá khủng bố mà.
“Muốn luyện hóa thành lưỡng khí, bước đầu tiên là cần đả thông 3 kinh mạch, sau đó tu luyện nhị thập trọng nguyên khí và đưa lượng nguyên khí đó đi qua 3 kinh mạch luyện hóa thành lưỡng khí.”
- Đả thông 3 kinh mạch, tu luyện nhị thập trọng nguyên khí, giỡn à? – Lưu Vân thở dài.
Nếu vẫn chưa luyện hóa ra được thì đạo khí hay cường khí thì dù trong người có thập trọng nguyên khí vẫn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Chỉ khi nào sở hữu được đạo khí hay cường khí thì lúc đó thực lực mới được tăng cao trở thành một chiến binh.
“Lưỡng khí Quyết có tổng cộng 108 kinh mạch cần phải đả thông, các kinh mạch cần phải đả thông theo một thứ tự nhất định, bằng không sẽ đoạn mạch trở thành phế nhân.”
“Đả thông 7 kinh mạch sẽ đột phá tầng thứ nhất, 27 kinh mạch là tầng thứ hai, 60 kinh mạch là tầng thứ ba và khi đả thông hoàn toàn 108 kinh mạch, cơ thể sẽ có thể tự hấp thụ nguyên khí của trời đất, khi đó dù đang ngủ cũng có thể tu luyện.”
“Tuy nhiên trong khoảnh khắc đột phá cần một lượng nguyên khí rất lớn bằng không sẽ không đột phá được. Vì phải song tu lưỡng khí nên lượng nguyên khí cần hấp thụ cũng sẽ gấp đôi người thường, nếu không đột phá được các tầng trong công pháp thì việc tiến giai sẽ chậm vô cùng, không nói chừng là sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.”
- Lời Âm Dương Lão Quái quả thật không sai, cuốn công pháp này khó luyện gần chết. – Lưu Vân lắc đầu than thở rồi y lật tiếp trang sau, khi thấy 2 chữ màu đỏ to trên trang giấy, y thoáng chốc cảm thấy rùng mình.
“Cấm Chương”
“Để tu luyện cuốn công pháp này cần một lượng nguyên khí rất lớn, dù là thiên tài cũng e rằng cũng không thể tu luyện đại thành. Nếu như có cơ duyên nhận được truyền thừa hoặc được phục linh dược của trời đất thì khi đó mới có cơ hội luyện thành.”
“Bản thân ta không có cơ duyên đó, nên ta đã nghiên cứu ra một cách khác nhưng ta không khuyến khích người khác làm theo. Đó là cách nuốt lấy yêu hạch và luyện hóa yêu khí của nó.”
Khác với con người, yêu thú hấp thu nguyên khí để luyện hóa thành yêu khí trong người chúng. Từ yêu thú nhị giai trở lên, trên người của chúng luôn có yêu hạch. Yêu hạch là kết tinh của yêu khí trong yêu thú.
Yêu hạch chứa một lượng nguyên khí rất lớn nhưng vô cùng độc hại, dược sư cũng dùng yêu hạch để luyện đan dược, nhưng phải phối hợp thêm dược liệu để khu trừ tính độc hại, và vì thế mà lượng nguyên khí của yêu hạch mất đi rất nhiều.
Bất kỳ kẻ nào nuốt phải yêu hạch, nếu thực lực kẻ ấy mạnh hơn yêu thú đó thì bị nội thương, nếu thực lực ngang bằng kinh mạch sẽ đứt hết trở thành phế nhân, và nếu như yếu hơn cơ thể sẽ tự bạo, chết không toàn thây.
Bởi thế khi đọc đến đây, Lưu Vân toàn thân run lên miệng nói không nên lời:
- Lão quái này thật sự quá mức điên cuồng rồi…
“Tuy yêu hạch rất độc hại nhưng với công pháp của Lưỡng Khí Quyết ta có thể luyện hóa được nó, nhưng việc làm này vô cùng nguy hiểm và cơ thể sẽ trải qua nỗi đau đớn kinh khủng.”
“Nếu tâm trí không kiên định sẽ bị mất lý trí và trở thành một tên cuồng sát nhân không cách nào khôi phục trở lại được. Khi đang luyện hóa chỉ có cách duy nhất để dừng lại đó là tán công, hủy đi tất cả kinh mạch khi ấy mới không bị yêu thú xâm chiếm lý trí.”
Gấp cuốn sách lại, Lưu Vân thẫn thờ:
- Giờ mình mới hiểu lý do vì sao mà 4 vị đệ tử của lão quái trở nên như thế. Cuốn công pháp này quá mức quỷ dị. Thôi dẹp, trở thành cường giả để làm cái gì chứ, suốt ngày chém chém, giết giết,trở thành một dược sư ưu tú là được rồi.
Dù làng Lưu Vân bị thảo khấu cướp giết nhưng lúc đó y còn quá nhỏ không nhớ được gì, khi được Lưu Trấn nhận nuôi, cuộc sống của y bình thản trôi qua không gặp bất kỳ khó khăn trở ngại gì. Bởi thế y không hề có ý nghĩ luyện võ.
Đem cuốn sách cất vào trọng hộp ngọc, y nằm xuống bãi cỏ rồi khẽ nói :
- Xin lỗi Âm Dương tiền bối, bộ công pháp của người có lẽ sẽ thất truyền từ đây.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ảo Mộng
Nghe âm thanh từ phía sau vọng đến, Lưu Vân hoảng hồn, vội đem hộp ngọc cất vào người rồi quay ra sau. Vừa thấy bóng hình xuất hiện, gương mặt y nở một nụ cười tươi rói.
Người trước mặt y là một thiếu nữ mặc lam y, khuôn mặt kiều diễm, mái tóc xõa ngang lưng, trên người tỏa ra một khí chất thoát tục, khi lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.
- Đệ lại trốn việc ra đây nằm ngủ sao? Có tin tỉ thay mặt Lưu đại bá giáo huấn đệ một trận không hả?
- Nguyệt tỉ à, tha cho đệ lần này đi mà – Lưu Vân vừa nói, hai tay vừa vái lạy trông rất buồn cười.
Người thiếu nữ này tên Tống Nguyệt, 15 tuổi, là người của một gia tộc trung cấp ở Lăng Thanh trấn này. Lưu Vân sống ở trên đồi, khá cách biệt với những người trong trấn nên y không có nhiều bằng hữu. Thiếu nữ này là một trong những người mà y thân thiết nhất.
Gia tộc của Tống Nguyệt có mở võ đường, phụ thân nàng có giao tình với Lưu Trấn nên ông hay đến dược xá Lưu Thiên để đàm đạo với Lưu Trấn và đặt mua dược phẩm, nàng cũng có đi cùng. Từ đó nàng quen biết Lưu Vân, hai người rất hay ra khu đất trống này chơi.
- Nghe Lưu đại bá nói đệ đi hái thuốc là tỉ biết ngay đệ chạy đến nơi đây nằm ngủ. Hừ, chừng nào mới nên người đây hả?
Lưu Vân nhe răng cười rồi nói :
- Nguyệt tỉ à, người càng lớn càng xinh đẹp ra à nha.
Tống Nguyệt nhéo mạnh má của Lưu Vân :
- Cái tên tiểu tử này, miệng lưỡi càng ngày càng dẻo à – tuy nói thế nhưng gương mặt nàng có chút ửng hồng.
- Tỉ hôm nay cũng đi cùng Tống đại thúc à? – Lưu Vân vừa xoa xoa má vừa nói.
- Không có, tỉ có việc muốn gặp đệ nên đã đi một mình.
- Là việc gì vậy?
Tống Nguyệt bỗng im lặng, rồi từ từ bước lại gần bờ hồ rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía hồ trầm ngâm. Lưu Vân thấy vậy trong lòng có chút bất an. Một lát sau, thiếu nữ lên tiếng:
- Tỉ sắp rời Lăng Thanh trấn rồi.
- Tại sao? – nét mặt Lưu Vân chùn xuống.
- Tỉ sẽ gia nhập Cửu Hoa Tông.
Ở Tinh Vân Vương Triều này có rất môn phái nhưng đứng đầu là tam đại tông phái : Thiên Lang Tông, Vạn Yêu Tông và Cửu Hoa Tông. Thông thường khi một người đã trở thành đấu giả hoặc thuật giả thì sẽ tìm môn phái để gia nhập. Cửu Hoa Tông là một tông phái đặc biệt, chỉ nhận thuật giả và phải là nữ nhi.
- Tộc trưởng của tỉ có giao tình với một lão sư trong Cửu Hoa Tông, hôm nay họ đã đến nhà tỉ và nói về việc gia nhập tông phái – Tống Nguyệt khẽ lên tiếng.
- Đệ cũng biết đấy, gia tộc tỉ không phải là một gia tộc lớn, nên bị nhiều thế lực khác chèn ép. Việc tỉ gia nhập Cửu Hoa Tông sẽ giúp cho gia tộc có được sự trợ giúp rất nhiều.
Lưu Vân cúi mặt sau đó hỏi :
- Khi nào tỉ sẽ đi?
- Ngày mai tỉ sẽ rời đi cùng với đoàn người của Cửu Hoa Tông.
Lưu Vân nghe thấy, gương mặt hiện lên một nỗi buồn không nói thành lời. Tống Nguyệt quay lại trông thấy như thế liền đứng dậy ôm lấy Lưu Vân.
- Tiểu tử này, đâu phải tỉ sẽ đi luôn không về đâu, nếu có dịp tỉ sẽ quay về Lăng Thanh trấn thăm đệ mà.
Ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người Tống Nguyệt, đầu óc Lưu Vân rối bời, y có một tình cảm rất đặc biệt với người thiếu nữ này, y thật sự không muốn nàng rời đi.
Một hồi sau, Tống Nguyệt buông Lưu Vân ra
- Hì hì, đừng nói người làm tỉ tỉ này không chiếu cố đệ, tỉ tặng đệ vật này đây.
Tống Nguyệt tháo sợi dây chuyền đang đeo ra và đeo nó lên cổ của Lưu Vân, mặt dây chuyền là một con phượng hoàng nhỏ đang ôm lấy một viên hồng tinh thạch.
- Nguyệt tỉ, sợi dây chuyền này đối với tỉ rất quan trọng mà, nó là di vật của mẫu thân tỉ mà – Lưu Vân vẻ mặt đầy bất ngờ.
Nghe nhắc đến mẫu thân, vẻ mặt Tống Nguyệt thoáng buồn.
Mẫu thân nàng có một lai lịch vô cùng kỳ bí. Khi xưa, mẫu thân nàng bị trọng thương nơi Thạch Lâm, phụ thân nàng phát hiện đã giúp mẫu thân nàng chữa trị. Tuy nhiên, mẫu thân nàng khi tỉnh dậy đã bị mất trí nhớ không hề biết mình là ai.
Phụ thân nàng đã giữ mẫu thân nàng ở lại trong tộc, sau đó hai người nảy sinh tình cảm và đã thành thân sinh ra nàng.
Khi Tống Nguyệt 5 tuổi, mẫu thân nàng đột nhiên mất tích chỉ để lại sợi dây chuyền cùng với một bức thư với nội dung như sau
“Thiếp xin lỗi chàng và con, thiếp phải trở lại gia tộc của mình, cảm ơn chàng những năm qua đã chăm sóc thiếp, chàng vạn lần đừng đi tìm thiếp nếu không gia tộc chàng sẽ bị liên lụy và con chúng ta sẽ bị gia tộc thiếp dẫn đi mất.”
Và rồi 10 năm trôi qua, không có bất kỳ liên lạc nào của mẫu thân nàng nữa.
Trầm ngâm một lát, Tống Nguyệt vừa cười vừa nói, gương mặt ửng hồng, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều phải xuyến xao.
- Ừ, nó rất quan trọng với tỉ nên liệu mà giữ gìn cẩn thận cho đến lúc tỉ về đấy.
Nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, lòng Lưu Vân dấy lên một niềm vui khó tả.
- Tỉ yên tâm, đệ sẽ giữ gìn nó thật tốt.
- Giờ cũng không còn sớm nữa, tỉ sẽ giúp đệ hái dược liệu về cho Lưu đại bá, nếu không đại bá sẽ nổi trận lôi đình đấy.
Lưu Vân giật mình, thầm nghĩ trong đầu:
- Ai da, hôm nay xảy ra nhiều việc quá, xém chút nữa là quên luôn cái việc hái dược này rồi.
Y gật đầu, rồi hai người cùng đi hái dược. Đến lúc xế chiều, hai người đã trở về dược xá với một túi dược liệu đầy. Tống Nguyệt ở lại dùng bữa với hai phụ tử Lưu Vân. Sau đó Lưu Vân đưa nàng về nhà, trên đường đi hai người trò chuyện rất nhiều.
Lúc đến nhà của Tống Nguyệt thì trời cũng đã tối, đứng trước cửa nhà, hai người nhìn nhau một hồi lâu, bỗng đột nhiên Lưu Vân hôn lên môi của Tống Nguyệt. Bị tấn công bất ngờ, nàng không kịp phản ứng gì, đành đứng yên chịu trận, hai má nàng đỏ ửng lên tận mang tai.
Sau đó nàng cốc mạnh vào đầu Lưu Vân
- Đệ đúng là một tên tiểu tử hư đốn mà – nói xong Tống Nguyệt bỏ chạy vào nhà.
Lưu Vân xoa xoa đầu cười, nhìn cánh cổng một hồi rồi rời khỏi.
Sáng hôm sau, tại gia tộc họ Tống, có một đoàn người ngựa đang chuẩn bị xuất phát, Tống Nguyệt hôm nay mặc một chiếc thanh y, ngồi trên một con ngựa. Nàng từ giã những người trong tộc rồi nhìn về phía ngọn đồi nhỏ gần Thạch Lâm một hồi, sau đó thúc ngựa đi.
Trong con hẻm cách Tống tộc không xa, một thanh niên đang nhìn theo đoàn người ngựa đang đi xa dần, một âm thanh nhỏ vang lên:
- Nguyệt tỉ, bảo trọng!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ảo Mộng
Đã một tuần kể từ khi Tống Nguyệt rời đi, cuộc sống của Lưu Vân vẫn bình yên trôi qua, nếu không canh chừng đỉnh dược thì đi hái dược, săn bắt, hoặc đem giao dược phẩm cho khách hàng.
Cái hộp ngọc chứa công pháp Lưỡng Khí Quyết đã được y cất kỹ trong phòng của y. Lưu Vân quyết định không đem việc này nói cho Lưu Trấn biết vì y không muốn rắc rối.
Trong Thạch Lâm, có một bóng người đang ra sức đào một cái hố, mặt mày y bê bết bùn đất
- Ruốc cuộc cũng đào xong cái hố bẫy – Lưu Vân thở phù nhìn cái hố sâu hơn 3 mét mà y vừa đào.
Sau đó y phóng ra khỏi hố, đem một tấm lưới được đan bằng trúc dát mỏng đặt lên miệng hố rồi cẩn thận phủ lá cây lên trên cuối cùng y đặt một miếng thịt tươi lên trên.
- Hì hì, hy vọng hôm nay sẽ có được thu hoạch lớn – Lưu Vân cười thầm.
Làm xong hết mọi việc, y bỏ đi đến cái bãi đất trống quen thuộc của y. Chưa đầy 5 chung thời gian, y đã đến nơi. Y tiến đến hồ nước, rửa sạch những vết bùn đất trên người rồi sau đó ngả lưng lên bãi cỏ. Nằm một hồi, y cầm mặt dây chuyền lên ngắm lấy.
- Không biết bây giờ Nguyệt tì ra sao rồi nhỉ? – Lưu Vân trầm ngâm, nhớ tới gương mặt yêu kiều của Tống Nguyệt.
Trầm tư một hồi, y nhắm mắt lại nằm thư giãn, nhưng không bao lâu, đùng, một tiếng động lớn vang ra từ phía khu rừng. Y mở mắt dậy, mặt mày phấn khởi :
- Đã sập bẫy rồi sao – Lưu Vân bật dậy phóng về hướng cái bẫy y đã đặt.
Gréc!! Một con dã trư đang kêu lên đau đớn.
- Ồ, hóa ra là một con Bạo Trư. Tối nay có được món ngon rồi – Lưu Vân reo lên.
Bạo Trư là một loài dã trư rất hung hãn và mạnh mẽ, không ít thợ săn đã phải tán mạng trước hai cái răng nanh của nó. Tuy thế nhưng rất nhiều thợ săn vẫn muốn bắt nó bởi vì thịt của nó rất ngon, các tửu lầu thu mua thịt của nó với giá khá cao. Trong Lăng Thanh Trấn này đó là một món đặc sản.
Gréc!! Con thú vẫn thảm thiết gào lên.
- Rồi rồi, để ta giúp ngươi thoát khỏi đau đớn – Lưu Vân cười cười, rồi y lấy ra một thanh tiểu đao màu đen tức thì vung tay phóng xuống. Thanh đao bay nhanh như chớp và cực kỳ chính xác ghim thẳng lên đầu của con dã trư, con thú kêu lên một tiếng cuối cùng rồi nó đổ gục xuống đất.
Lưu Vân mặc dù sức mạnh không lớn nhưng bù lại y rất nhanh nhẹn và linh hoạt. Y cũng biết điều này nên đã luyện tập phi đao. Sau 5 năm khổ luyện, đao y phát ra vô cùng chuẩn xác. Hiện tại, y có thể phóng một mục tiêu đang di động ở cách xa 10 trượng.
Lưu Vân nhảy xuống hố, rút thanh đao ra, máu tươi chảy ròng ròng. Nhìn xác con thú, y cười tươi, đây là lần đầu tiên y bẫy được một Bạo Trư, đối với một thợ săn thì một con Bạo Trư đáng giá cả một gia tài.
- Hì hì, con heo này đem về xẻ thịt, một phần làm dùng làm bữa tối, phần còn lại sẽ đem bán cho tửu lầu, khi đó ta sẽ có kim tệ mua đan phẩm cao cấp bồi bổ cho phụ thân rồi.
- Lưu Vân kinh hỉ trong lòng.
Gia đình Lưu Vân có một dược xá nhưng điều kiện kinh tế không cao phải nói là dưới mức trung bình. Bởi Lưu Trấn phải đem một phần kim tệ kiếm được cống phẩm cho các thế lực trong trấn để đổi lấy sự bình yên. Phần còn lại, đem giúp những người nghèo bất hạnh.
Lưu Trấn mang trong người một căn bệnh, cứ mỗi lần đến đêm là lồng ngực đau nhói, ho khan liên tục. Lưu Vân đã có lần hỏi Lưu Trấn:
- Phụ thân à, có cách nào để trị hết căn bệnh của người không?
- Ha ha, tiểu tử à, phụ thân ngươi mắc phải một căn bệnh nan y không thể chữa được. Ta có thể sống được coi như đã là kỳ tích rồi.
Lưu Vân rất thương Lưu Trấn, nên kim tệ y kiếm được do săn bắt, y đều để giành rồi mua đan dược cao cấp để cho Lưu Trấn tẩm bổ.
Lấy ra một cuộn dây thừng, Lưu Vân cột thân thể của con Bạo Trư, sau đó y nhảy lên hố bắt đầu kéo xác con thú lên.
- Phù, nặng chết đi được. – Lưu Vân thở dài khi kéo được con thú lên.
Bỗng nhiên dưới đáy hố, ngay vũng máu của con Bạo Trư có một đạo hồng quang từ dưới đất phát ra. Lưu Vân nhìn thấy cảnh tượng ấy thoáng ngạc nhiên, lại nhảy xuống hố, bước lại gần đạo hồng quang đó.
Nuốt ực một cái, Lưu Vân đào chỗ đất đó, càng đào sâu, đạo hồng quang càng phát ra mạnh mẽ, rồi đột nhiên một hồng quang trụ rực rỡ tỏa ra phóng thẳng lên bầu trời. Lưu Vân dừng lại hai mắt tròn xoe ngắm nhìn vật đang phát sáng kia.
- Đây… đây là Huyết Sâm trong truyền thuyết sao? – Lưu Vân run rẩy lẩm bẩm.
Dược liệu cũng được chia theo phẩm giai, Cứu Phẩm là phẩm giai cao nhất. Dược liệu thường cần phải qua công đoạn luyện chế mới có thể dùng được, dược liệu có phẩm giai càng cao thì càng khó luyện chế. Tuy nhiên cũng có một số dược liệu có thể dùng trực tiếp.
Huyết Sâm là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm, nó đứng đầu trong các loại dược liệu Thất Phẩm và nó có thể dùng trực tiếp. Nó không chỉ có thể điều trị nội thương mà còn có thể làm tăng thực lực rất nhanh. Một người bình thường tu luyện 10 năm cũng không bằng một người phục Huyết Sâm một lần. Bởi thế, nó làm cho các cường giả trên cái đại lục này thèm đỏ mắt.
Thông thường các loại dược phẩm có phẩm giai cao thường ở trong rừng sâu và còn được các yêu thú canh chừng. Khác với con người, yêu thú có thể ăn trực tiếp dược liệu mà không cần phải luyện chế. Bởi thế chúng canh chừng chờ dược liệu trưởng thành xong rồi ăn để gia tăng thực lực.
Tuy nhiên đối với Huyết Sâm thì ngược lại, nó có thể được phát hiện tại bất kỳ nơi nào trong mọi khu rừng rậm. Nó phát triển trong lòng đất, từ lúc phát triển đến lúc trưởng thành nó nhìn không khác gì rễ cây bình thường chả có giá trị gì. Chỉ khi có máu của yêu thú ngấm vào nó mới biến thành Huyết Sâm. Bởi thế kiếm được nó không phải nhờ vào thực lực mà phải nhờ vào vận hạnh.
- Không ngờ đây lại là Huyết Sâm trong truyền thuyết. – Lưu Vân kinh hỉ trong lòng.
Sau khi quang trụ biến mất, xung quanh vọng lên âm thanh bước chân đang tiến tới gần.
Lưu Vân nghe thấy liền hốt hoảng, y nhổ Huyết Sâm lên cẩn thận cất nó vào người. Rồi phóng thẳng lên cây, bám lấy cái sợi dây leo rồi lao đi. Chưa đầy 5 chung thời gian, một đám người đã đến nhưng họ chả thấy gì khác ngoài một cái xác Bạo Trư.
- Việc gì xảy ra vậy nhỉ?
- Tên nào hào phóng lại bỏ nguyên con Bạo Trư như thế này?
- Quang trụ hồi nãy từ đâu phát ra vậy?
Đám đông lao xao.
Lưu Vân cứ thế lao đi, đến lúc gần ra khỏi khu rừng thì y phát hiện một nhóm người vận cùng một loại phục sắc, trên đó có một huy hiệu đầu lâu màu trắng.
- Hóa ra là người của Bạch Cốt Môn. Chắc bọn họ đến đây luyện tập rồi. – Lưu Vân thầm nghĩ rồi lao đi tiếp.
Đệ tử các môn phái thường hay đến những nơi thâm sơn cùng cốc để tìm giết yêu thú coi đó là một phần của luyện tập.
Ngay lúc Lưu Vân lướt ngang qua đám người đó. Một ánh mắt sắc bén quét qua người y, rồi bỗng một giọng âm trầm vang lên:
- Lôi Phong, Lôi Động, hai huynh đệ ngươi bám theo tên tiểu tử kia, điều tra rõ bối cảnh của hắn rồi về báo cho ta.
- Vâng, thưa trưởng lão. – Rồi hai người phóng theo bóng của Lưu Vân.
- Huyền trưởng lão, sao người lại có hứng thú với tiểu tử đó – Một thanh niên khoảng 18, 19 tuổi lên tiếng, y có một gương mặt rất là độc ác.
- Thiếu môn chủ, trên người tiểu tử đó tỏa ra một luồng dược khí rất lớn, hẳn là một cao giai dược phẩm. – Huyền trưởng lão lên tiếng, đó là một lão nhân cao gầy, gương mặt đầy xương xẩu.
- Vậy sao? Thế sao không trực tiếp cướp lấy?
- Thiếu môn chủ, xung quanh còn rất nhiều người, không nên làm mất mặt môn phái. Với lại chưa rõ tiểu tử đó có bối cảnh ra sao nữa. Đợi hai tên Lôi Phong, Lôi Động trở về, ta sẽ xem xét sau.
- Vẫn là Huyền trưởng lão sáng suốt. Vậy cứ theo mọi sắp xếp của trưởng lão.
- Thiếu môn chủ quá lời.
Lưu Vân không hề biết họa sắp giáng xuống đầu, lòng vẫn đầy kinh hỉ chạy thẳng về nhà.
- Phụ thân, hy vọng Huyết Sâm này có thể giúp ích cho người.