Chào các bạn, mình là người mới và đây là tác phẩm đầu tiên của mình, mình viết theo cảm xúc của bản thân nên lịch ra chương mới sẽ không đều vì thế mong các bạn bỏ qua
Truyện mình viết sẽ không đi vào cuồng tu hay hậu cung, hay là yy vào NVC mà là mình sẽ đi xung quanh các nhân vật trong truyện để làm nổi bật lên tính cách của các nhân vật trong truyện, mỗi người có một tính cách riêng, ứng xử riêng để làm nên một bộ truyện giải trí tránh nhàm chán như các truyện hiện tại trên mạng hiện nay. Nên vì thế ai có sở thích yy, cuồng tu hay là hậu cung thì mình đề nghị bạn không nên đọc truyện này. Chân thành cảm ơn
Sơ Lược: Một thiếu niên bình thường từ trong ra ngoài, tính cách hắn dường như thờ ơ với tất cả, xem mọi chuyện dường như không liên quan đến mình nhưng đó thật sự là tính cách của hắn ?, hắn lúc nào cũng chỉ muốn sống một cách bình thường như một người bình thường, nhưng những chuyện hắn trải qua càng lúc không hề bình thường, yên ổn chút nào !!!
Vô Bất Duy
Chương 1: Câu chuyện về một người
Tác giả: SSSoss
Trên bầu trời, một bức tranh xanh biếc kèm theo là những áng mây trằng ngà đang trôi lơ lững vô hứng, thỉnh thoảng kèm theo vài cánh chim lác đác bay điểm vào thêm một chút sức sống cho bức tranh, một khung cảnh yên bình lúc này lại bị phá vỡ đi bỡi những tiếng rống của những con hùng ưng to lớn vừa xuất hiện, những tiếng rống của đám hùng ưng khiến cho mọi vật trở nên yên tĩnh lại, những tiếng của những mảnh thú trong rừng, những tiếng chim kêu lác đác hay là những tiếng xào xác của những tán lá va chạm vào nhau hình như hoàn toàn không còn thay vào đó là những tiếng kêu hùng hồn của hùng ưng và những tiếng xé gió tạt ngang qua với một tốc độ cao những cơn gió mạnh đến mức khiến cho những tán cây to cao ở dưới hình như phải nghiêng chào, hình ảnh như những quần thần cúi đầu chào vị quân vương của mình vậy.
Những con hùng ưng này luôn mang theo một vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt luôn có một tia kiệt ngạo, khinh thường nhìn những bầy loài khác vì trong cơ thể của chúng mang dòng máu của một tộc chim dị chủng xuất hiện từ thời hồng hoang-Thiên Bằng tộc. Thiên Bằng là dị chủng xuất hiện từ thời hồng hoang xa xưa, chúng được xem là chúa tể của bầu trời trong thời kì đó, vì chúng không những có lực lượng khủng bố thế nào,mà móng vuốt chúng cũng có thể xuyển thủng bất cứ thứ gì trên đời, ngoài ra xét về tốc độ của chúng thì nếu chúng xếp ở thứ hai thì chẳng có loài nào dám đứng lên vị trí thứ nhất cả, như vậy là đủ hiểu sức mạnh của Thiên Bằng là như thế nào. Nên dù cho những con hùng ưng này tuy không phải là Thiên Bằng chân chính nhưng chúng được thừa kế một phần từ tổ tiên thì cũng đủ làm cho đám hùng ưng này xưng vương, xưng bá ở vùng trời này rồi. Những con hùng ưng này vừa bay vừa phát ra những tiếng rống khiến cho mọi loài vật xung quanh phải trốn chạy ngay lập tức hoặc phải quay đầu trốn lì trong hang của mình để chờ cho những con này đi qua rồi mới dám ra ngoài. Bỗng lúc này, những tiếng rống như đang báo đến sự hiện diện của mình dần dần có xu hướng giận dữ và đe dọa vì lúc này ở trước mặt đám hùng ưng này là một vệt sáng lờ mờ ở phía xa cuối chân trời đang hướng chúng bay tới, những tiếng rống giận càng ngày càng rõ và xuất hiện nhiều hơn đối với sự xuất hiện bất ngờ của một vị khách trước mặt của đám hùng ưng. Theo những tiếng rống giận của đám hùng ưng càng khiến cho mọi loài vật ở đây càng run sợ và biết chắc sẽ có lẽ xuất hiện một pha chém giết máu tươi sắp xuất hiện nên bọn thú ở đây càng không dám bước ra ngoài hoặc ở lì ở khu vực này nữa, chỉ có hai lựa chọn trong chúng đó là trốn và chạy. Nhưng không như theo suy nghĩ của bọn chúng mà sự việc lại phát triển một cách kì lạ, những tiếng rống giận dữ và đe dọa đang có xu hướng dần dần là tiếng nỉ non sợ hãi, van xin như những chú gà con gặp phải một con sói hung tợn vậy, vì theo ánh mắt mang đầy sự sợ hãi của những con hùng ưng hướng về vệt sáng đó, tuy vẫn còn khá xa nhưng với thị giác của một loài chim thì chúng có thể nhìn rõ cái vệt sáng đó là cái gì, trong vệt sáng đó là một con hùng ưng so với chúng nó khổng lồ hơn không biết bao nhiêu lần, và xung quanh thân hình con hùng ưng khổng lồ đó luôn có những ánh lửa dập dờn, uốn éo xung quanh, hình ảnh xung quanh bị ánh lửa bóp méo. Càng gần, đám hùng ưng này càng nhìn rõ và lúc này đám hùng ưng gần như là không còn sức lực để duy trì đập cánh nữa, chúng đành để bản thân gần như rơi tự do xuống dưới, khi tiếp đất một cách khó khăn, chúng không dám ngẩn đầu lên để nhìn mà dùng một hành động khuất phục hướng về vệt sáng đó, với bản tính của một hùng ưng có huyết mạch của Thiên Bằng thì dù có xuất hiện một loài nào đi chẳng nữa dù nguy hiểm đến tính mạng chúng thì chúng cũng không có biểu hiện khuất phục như vậy, dù có liều chết thì chúng luôn chết với tư thế ngẩn cao đầu, mà hiện giờ chúng tỏ ra thần phục trước vệt sáng đang đến gần vì trong vệt sáng đó chính là một con Thiên Bằng hoàn toàn trưởng thành.
Thiên Bằng là một là cự ưng to lớn, khi chúng sải đôi cánh ra thì có thể làm cho một vùng đất chìm vào bóng tối vô tận, không những thế, khi chúng bay đến đâu thì những cảnh vật bên dưới chúng hầu như bị thiêu rụi đi và trở nên hoang tàn vì xung quanh Thiên Bằng là những ánh lửa chập chờn xung quanh nhiệt độ luôn tỏa ra xung quanh thân nó, từng ngọn lông trên thân của chúng là từng ngọn lửa bất diệt, chỉ khi chúng chết đi thì những ngọn lửa này mới có dấu hiệu phụt tắt, vì thế. thân hình Thiên Bằng mang màu đỏ rực của một ngọn lửa, cái miệng nhọn của nó có hai ngọn lửa dựng đứng hai bên mép như hai chiếc râu khiến cho chúng trở nên cao quý khó tả. Nếu nói không có ai muốn một con Thiên Bằng làm vật nuôi thì đó là một câu nói dối trắng trợn, nhưng ai lại có gan đi thách thức một con Thiên Bằng đã trưởng thành??, đã vậy hiện tại dù cho mọi người biết ở đây xuất hiện một con Thiên Bằng trưởng thành thì họ cũng chỉ coi như đó là một tin đồn không liên quan đến bản thân mình, không phải họ không tin mà là vì họ biết dù có đến thì cũng chỉ có thể nhìn không thể sờ vì thế tin hay không tin cũng không quan trọng nữa, không phải người ở đại lục này nhát gan mà là họ không dám thách thức, họ không e ngại một con Thiên Bằng nếu khi họ có đông người, mà là họ e ngại chủ nhân của con Thiên Bằng này, vì họ đã chứng kiến quá nhiều tấm gương đi trước vì thế họ sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa, vì thế trong tâm họ luôn một câu :"Không biết không phiền" vì thế làm như không biết là tốt nhất.
Lúc này, vị chủ nhân đó đang ngồi trên lưng con Thiên Bằng trưởng thành, ánh mắt luôn nhìn về một hướng, ánh mắt mang theo tia hưng phấn và chờ mong không che dấu, mọi cảnh vật đẹp đẽ đối với hắn như không hề tồn tại. Một lúc sau giọng nói mang theo vài phần gấp gáp vang lên: "Lăng Tương, ta sắp gặp lại được hắn rồi!!" hắn dường như vừa nói với bản thân mình và vừa nói cho hai người ngồi đằng sau mình.
Lăng Tương là tên vị nữ tử ngồi đằng sau hắn, nàng mang theo một chiếc khăn che đi dung mạo của mình, tuy che khuất đi dung mạo của mình nhưng vẫn có thể thầy hình ảnh một dung mạo tuyệt thế mờ mờ ảo ảo qua chiếc khăn che, nếu có một ai nhìn vào nàng thì người đó sẽ không bao giờ muốn dứt ra khỏi, muốn trầm mê vào trong đó mãi mãi. Nàng nhìn người nam tử trước mặt của mình cười nhẹ không trả lời, làm nổi bật lên một hương vị thành thục quyến rũ, nàng cũng biết người mà trượng phu mình muốn gặp là ai. Nhưng còn một người đang nằm trong lòng nàng, đang nghịch ngợm những lợn tóc của nàng, một tiểu cô nương bốn hoặc năm tuổi, có đôi mắt to tròn, con mắt sáng ngời như pha lê và trong đó là một chút nghịch ngợm, đôi má phúng phính phồng lên, miệng nhỏ chúm chím dường như đang chu lên, dường như là đang suy nghĩ một điều gì đó khó hiểu vậy, vì lúc này nàng nghe phụ thân mình nói như vậy mới tò mò nhìn lên mẫu thân mình, vì trước đến giờ nàng thấy chỉ có mọi người chỉ muốn đến gặp phụ thân chứ chưa có ai mà phải bắt phụ thân đi để gặp cả. Giọng nói ngây thơ vang lên hỏi: "Mẫu thân, người mà phụ thân muốn gặp là ai vậy?"
Ánh mắt hiền từ của Lăng Tương lúc này nhìn xuống khuôn mặt đầy khả ái của con mình, nhẹ nhàng vuốt tóc của con đầy khả ái này, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Đó là thúc thúc của Tiểu Tiểu, thúc là người đầu tiên bế Tiểu Tiểu đấy."
"Nha..!" Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn mẫu thân xong rồi hướng đến phụ thân, ánh mắt nhìn như là xác nhận câu nói của mẫu thân mình.
"Hahahaaaa" Nam tử không trả lời, chỉ cười một cách đầy sảng khoái, ánh mắt trìu mến nhìn về hai người quan trọng của cuộc đời mình rồi gật đầu với Tiểu Tiểu. Rồi một lúc sau hắn mới nói lên: "Không nhờ có hắn thì ta làm sao có được hai báu vật quan trọng nhất của cuộc đời ta chứ.!!"
Với câu nói này khiến cho Tiểu Tiểu chỉ với 4 5 tuổi không hiểu chuyện đời nên nghe gì thì nghĩ nấy, nên nàng chỉ nghĩ là "thúc thúc" đó chắc đã giúp cha kiếm được một thứ hết sức ư là quan trọng nên cha mới đối với thúc ấy như vậy. Còn về Lăng Tương thì khuôn mặt nàng bắt đầu từ từ đỏ lên, ánh mắt liếc nhìn trượng phu mình mang một tia trách cứ, ăn nói lung tung trước mặt con gái nhưng phần nhiều trong đó là tràn ngập sự thỏa mãn và hạnh phúc. Thế là với bản tính tò mò của một đứa bé, Tiểu Tiểu bò ra khỏi lòng mẫu thân rồi nhảy vào ngay lòng phụ thân, tuy là đang trên lưng Thiên Bằng nhưng không khác gì là đang ở đất bằng nên đi lại không có gì là nguy hiểm cả và cả nhiệt độ từ Thiên Bằng tỏa ra cũng không hề ảnh hưởng gì đến bọn họ, nàng đưa con mắt không dính một tí bụi trần này rồi giọng nói tràn đầy sự nũng nụi với phụ thân mình: "Vậy cha kể cho con về thúc ấy được không?".
Nam tử nhẹ nhàng ôm đứa con của mình vào lòng rồi gật đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương, lúc này Lăng Tương cũng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nam tử, tựa đầu vào bờ vai đầy vững chãi của hắn, đôi mắt từ từ nhắm lại nghe hắn kể, tuy nàng cũng đã nghe nhiều lần từ hắn nhưng chưa bao giờ nàng có cảm giác là nhàm chán cả. Nàng là một người ngoài lạnh trong nóng nhưng khi chỉ ở với người thân của mình nàng mới bộc lộ ra bản chất thật của bản thân mình. Nam tử nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Tiểu trong lòng rồi một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lăng Tương ép sát vào thân mình, giọng nói hắn lúc này không còn hào hứng nữa mà thay vào đó là một sự nhẹ nhàng mông lung và một chút luyến tiếc: "Ta và hắn cùng sống và lớn lên trong một tiểu thôn ở trên núi, ta từ nhỏ được mọi người trong thôn rất coi trọng và quan tâm, vì phẩm chất luyện võ của ta được xưng là tốt nhất ở đó, mang danh là thiên tài trong thôn nên lúc nào mọi người cũng nở nụ cười hoặc là những câu hỏi quan tâm đến ta. Còn về hắn, hắn trong thôn là một cô nhi, hắn được một người trong thôn cứu sống mang về, vì tính cách của hắn nên dần dần mọi người xa lánh hắn. Hắn là một con người thầm lặng ít nói, hắn tên Vô Bất Duy."
Không biết từ lúc nào ánh sáng mặt trời đã lặn đi mất tăm thay vào đó là sự phủ xuống của màn đêm lạnh lẽo, trên một ngọn núi cao và hùng vĩ, một ngôi làng nhỏ đang từ từ bị màn đêm nuốt chửng, những ánh sáng le lói từ những cây nến hoặc từ những cây đèn được chế tạo thô sơ để lấy một chút ánh sáng, và hơi ấm phát ra từ những lỗ nhỏ li ti của những căn nhà thô sơ mà không biết có từ lúc nào, những ánh sáng yếu ớt xuyên qua những lỗ nhỏ đó rồi biến mất vào màn đêm khổng lồ bên ngoài. Trong những căn nhà lụp xụp, những tiếng thở nhỏ nhẹ đều đều bắt đầu xuất hiện, từ những con người sinh sống ở đó sau một ngày bận rộn mệt mỏi, họ đang từ từ đắm chìm vào màn đêm u tối để chờ đợi là một ngày mới tươi sáng với những tia nắng ấm áp sẽ xuất hiện vào ngày kế tiếp, họ chỉ là những người dân bình thường và chỉ muốn sống với một cuộc sống với những vấn đề cơm, áo, gạo, tiền mà thôi, họ không có ước mơ gì cao cả chỉ cần mỗi ngày được ăn no là đủ hoặc là cuộc sống của họ trở nên đầy đủ hơn một chút thế là họ đã mãn nguyện lắm rồi.
Lúc này, mọi thứ đã trở nên tối đen như mực, hiện tại chỉ còn lại ánh sáng từ một căn nhà phát ra, làm khác biệt đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn có nó là phát ra ánh sáng li ti chập chờn từ ngọn nến nhỏ bé như sẽ tắt đi bắt cứ lúc nào. Trong căn nhà lúc này vẫn còn vang lên tiếng nói chuyện: "Vô Hạo, con là niềm tự hào của cha là tương lai của làng Vô Gia Thôn của chúng ta, ta biết con đôi lúc sẽ cảm thấy áp lực nhưng con đã xác định sẽ đi trên con đường này thì áp lực sẽ là điều không thể thiếu được, có như vậy con mới có thể trở nên mạnh mẽ." giọng nói khàn khàn của một người trung niên vang lên.
"Cha yên tâm !, con chịu được" giọng nói tràn đầy tự tin của một cậu bé, vẫn con mang đậm chất ngây thơ nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Nếu đã vậy. Thi khi con 12 tuổi ta sẽ dắt con đi gia nhập Vân Thiên Môn, tuy đó không phải là siêu cấp môn phái gì nhưng ta tin con nhất định sẽ thành công, tuy phụ thân không phải người luyện võ nhưng ta cũng biết, cái gì cũng phải từ từ mà đi lên con à!!" giọng nói mang đầy sự khuyên giải của một người cha.
Đôi mắt hưng phấn của Vô Hạo trở nên hưng phấn, rồi liền nhanh chóng đáp lại hỏi: "Tại sao phải là 12 tuổi mà sao không phải ngay bây giờ ??".
"Tiểu Hạo à, đó là do nội quy của Vân Thiên Môn" ông vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt đầu Vô Hạo.
"Vậy...! Bất Duy có được đi không cha?" Cậu lúng túng rồi đánh bạo hỏi cha mình.
Ông nhíu mày, suy nghĩ rồi một lúc sau :"Đứa bé này, ta cũng không biết, nó lúc nào cũng lủi thủi một mình, ta cũng không biết, nếu nó muốn đi thì ta cũng dắt nó đi nhưng có được nhận không thì ta không biết."
Ánh mắt Vô Hạo trở nên hưng phấn rồi nhanh chóng đáp lại: "Chắc chắn hắn sẽ đi" vừa nói vừa định chạy qua nhà của Bất Duy.
Một bàn tay thô ráp nhanh chóng giữ cậu bé lại, ông hiền từ xoa đầu cậu: "Có gì thì từ từ rồi mai nói cũng được, trong thôn này cũng chỉ có con mới có thể nói chuyện được với nó, nó cũng chẳng đi đâu cả bộ sợ nó đi mất sao. Mà kể cũng lạ, trong thôn này đứa bé đó ai cũng không thể nói chuyện được với nó riêng chỉ có con mới có thể khiến nó mở miệng"
Với đầu óc của một đứa bé 10 tuổi thì bây giờ nghe cha mình nói, mới nhớ sực lại đúng là vậy, trong thôn chỉ có cậu mới khiến cho Bất Duy mở miệng nói chuyện mà thôi, thế là cậu nhớ lại một sự kiện xảy ra một tháng lúc trước, khiến cho mối quan hệ của cậu với Bất Duy phát triển đến bây giờ.
---Một Tháng Trước---
Một cậu bé quần áo với những miếng vá xếp chồng lên nhau, quần áo tuy đã củ và bị rách lổ chỗ nhưng cậu hầu như không để ý đến điều đó, đối với cậu mọi ngày như mọi ngày, hôm nay cậu lại tới chỗ một cây đại thụ ở gần thôn ngồi đó rồi cứ nhìn về một hướng, ánh mắt cậu hiện rõ lên sự đau khổ và bất lực không hợp với số tuổi của cậu, chỗ cậu ngồi là chỗ những đứa trẻ hay tới đó vui chơi, đừa giỡn, mọi người trong thôn cũng hay đi qua con đường này nên cũng không sợ có việc gì với lũ trẻ, người thì lên rừng hái thuốc, người thì cầm cung tiễn đi săn những con thú nhỏ kiếm chút thịt chút da cho người thân nên đoạn đường này cũng giống như một sân sau của ngôi làng Vô Gia Thôn này vậy. Lúc này, một đám trẻ con đang vui đùa thì trong đó có một đứa keo lên rồi chỉ tay về phía Bất Duy: "Ê !! cái thằng không cha không mẹ ấy lại tới kìa"
"Đâu, đâu....đâu" những tiếng hùa theo của những đứa khác nhìn theo hướng phía theo hướng tay kia.
"Thôi kệ nó đi !" cũng có một số trong đó không quan tâm lên tiếng, trong đó có Vô Hạo.
"Ê, Hạo ta nghe nói mi có thiên phú học võ rất tốt phải không?" ánh mắt mấy đứa trẻ bắt đầu tỏa sáng như nhìn thần tượng của mình vậy.
Vô Hạo được những đứa bạn hâm mộ thì bản thân mình cũng có cảm giác thành tựu liền đáp :"Tất nhiên" liền tạo dáng hai tay chống nạnh, ưỡn ngực.
"Wao...Wao.a...Ta nghe nói học võ có thể khiến bản thân có thể bay như chim trên trời, lặn xuống biển như cá, rồi có thể có sức mạnh dời non lấp biển nữa đấy" một đứa trong đám liền phát biểu.
Vừa nghe như vậy mọi ánh mắt đều tập trung lên Vô Hạo, càng khiến cho khuôn mặt của Vô Hạo trở nên tràn đầy hưng phấn, và ánh mắt hiện lên hình ảnh của mình trong tương lai, giơ tay vá thiên, nhấc chân núi lỡ, khiến miệng cười của cậu rộng gần ra đến mang tai. Trong lúc nhiệt huyết sôi trào vì một tương lai tươi sáng cậu liền nhanh chóng nói: "Đúng vậy, đến lúc đó ai dám bắt nạt người thôn chúng ta, ta sẽ cho hắn biết tay...hahahahaaaa"
Mấy đứa con nít liền cười to, và xem đó là một điều hiển nhiên. Thì bất giác, Vô Hạo trở thành trung tâm của cả nhóm, là người đứng đầu trong nhóm nên liền đưa ra đề nghị với mấy đứa bằng hữu :"Này, hôm nay chúng ta lên rừng chơi đi" ánh mắt cậu chàng tỏa sáng lấp lánh.
Với bản tính hiếu kỳ của con nít thì tất nhiên đồng ý ngay, nhưng ngay liền trong nhóm một đứa khác đưa ra thêm một đề nghị :" Chúng ta lên rừng kiếm quả dại về ăn, nghe phụ thân bảo quả dại trên núi rất ngọt và thơm" vừa nói cu cậu vừa chảy nước miếng xuống cả miệng, nhìn hình ảnh như vậy bất giác khiến những đứa khác cũng âm thầm nuốt nước bọt, sự tò mò cùng bản tính ham ăn của con nít khiến chúng quên đi lời răng dạy của người lớn trong nhà về sự nguy hiểm trên núi, nên cả đám liền đồng ý ngay.
"Vậy chúng ta lên núi tìm được quả xong lại chạy về đây tập trung ở đây rồi chia ra không được ăn vụng" vừa nói vừa nuốt nước miếng xuống cổ họng một cách khó khăn. Thế là cả đám bắt đầu chia ra lên núi tìm quả dại về ăn. Mọi hoạt động của đám con nít đó đều bị thu vào hết trong mắt của Bất Duy, nhưng Bất Duy cũng xem như đó là việc không phải của mình liền quay đầu đi tiếp tục nhìn về một phía, lúc này bên cạnh cậu vang lên một tiếng nói: "ê Duy, đi tìm quả dại với ta không". Bất Duy quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Vô Hạo, ánh mắt cậu vẫn như vậy, vẫn thờ ơ không có một chút gợn sóng, vì bởi cậu chỉ mới 10 tuổi nên cùng với ánh mắt như vậy người ta cùng lắm là bảo cậu là một người thầm lặng ít nói, còn nếu đây là một người trưởng thành với ánh mắt như vậy có nghĩa là họ không còn thú vui gì trên đời cả, ánh mắt của một người đã chết đi tâm của mình.
Bất Duy nhìn Vô Hạo rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt đi không đáp lại. Lúc này, Vô Hạo sau khi được bạn bè tâng bốc nên cũng coi như mình là một người đứng đầu của những bằng hữu nên cậu mới coi như mình cao hơn người khác một cái đầu, cậu mới rộng lòng đi mời Bất Duy đi kiếm quả dại, thế mà Bất Duy lại làm như không thấy mình, bản tính hiếu thắng trong cậu nổi lên liền nói:" Ê Duy, dù sao cũng là người sống cùng một thôn, đi chơi với ta, có gì ta bảo vệ ngươi" vừa nói cậu vừa cười nhưng lời nói vẫn mang đậm chất của một đứa bé ngây thơ chưa hiểu chuyện đời.
Bất Duy quay đầu nhìn lại cậu nhưng rồi tiếp tục vẫn thờ ơ như cũ, tiếp tục nhìn về hướng kia. Lúc này, Vô Hạo đầu hàng liền nói xong chạy đi: "Thôi, không muốn đi thì thôi, ta đi đây, có chuyện gì thì cứ gọi ta".
Sau khi chạy đi, Bất Duy mới quay đầu nhìn lại tấm lưng của Vô Hạo, trong thâm tâm của cậu, cũng muốn như những đứa trẻ khác, muốn chơi đùa lắm chứ, muốn đi tìm quả dại ăn đầy mồm cho đến khi không nhét được vào mới dừng, cũng muốn cười, cũng muốn làm nũng, cũng muốn khóc khi bị té ngã nhưng cậu không còn ai để mà làm những điều đó cả, cậu cô độc trên đời này.
Một lúc sau, đám con nít bắt đầu tập trung lại mảnh đất trống này, trên tay chúng nó toàn là quả dại hái được trên núi, tuy là nói không được ăn vụng nhưng trên mép đứa nào cũng dính nước ứa ra từ quả trên tay chúng đang cầm, bắt đầu khoe khoang về những quả mà mình hái được như thế nào, nào là khó khăn ra sao khi hái được quả nào, khó khăn thế nào để lựa chọn quả nào ngon nhất..v..v..Được một lúc lâu nhưng Vô Hạo vẫn chưa quay về, đến khi cả lúc mặt trời gần khuất bóng thì vẫn chưa thấy Vô Hạo đâu, thì lúc này đám trẻ mới đâm ra lo lắng, chúng nó bắt đầu sợ hãi rồi đi tìm người trong thôn báo tin tức Vô Hạo đến lúc này vẫn chưa quay về. Bất Duy thường ngày chỉ quay về lúc trời vừa tối, nên lúc này cậu định đứng dậy đi về thì nghe từ miệng từ những đứa nhỏ là Vô Hạo mất tích, nhưng Bất Duy vẫn thờ ơ suy nghĩ, chuyện đó có người khác lo nên mình chẳng giúp được gì cả nên cậu định bước về thôn thì bất chợt cậu lại nghĩ đến hình ảnh Vô Hạo lúc chiều mời cậu cùng đi, trong lòng Bất Duy nổi lên một tia lo lắng hư vô bước chân đang hướng về con đường quen thuộc thì đột nhiên cậu quay ngược lại 180* chạy đi vào rừng, trong tâm lúc này của Bất Duy cũng chẳng có suy nghĩ gi nhiều, bước chân về hướng Vô Hạo lúc chiều đi..
Vô Bất Duy
Chương 3: Kinh Biến Trong Rừng
Tác giả: SSSoss
Lúc này, tình huống của Vô Hạo không biết là nên khóc hay cười nữa, lúc chiều cậu đi vào rừng tìm kiếm quả dại thì trong lòng nghĩ, là một người được bạn bè coi là thần tượng nên cu cậu quyết định đi vào sâu trong núi tìm kiếm những quả lạ đem về cho bạn bè hâm mộ chơi, thế là cu cậu đánh liều vào sâu hơn, dù cậu đi tìm thế nào thì cũng chỉ là những quả dại bình thường mà núi nào cũng có cả, cậu định bỏ cuộc thì bổng dưng đôi mắt Vô Hạo bỗng sáng lên, cậu trước mắt nhìn thấy một cây chỉ cao tầm đến vai cậu trên cây chỉ vỏn vẹn 2 quả màu sắc đỏ rực, những tán lá có màu xanh lục bích rất đẹp và được xếp chồng đều lên nhau như được có ai đó xếp lên, cậu từ trước đến nay vẫn chưa thấy chúng lần nào nên bèn định chạy tới hái, khi cậu lại gần thì cậu ngữi được mùi thơm thoang thoảng phát ra từ cái cây kỳ lạ đó, thế là cậu không suy nghĩ đưa tay hái ngay hai quả trên cây, vừa hái xong thì cái mùi thơm thoang thoảng đó lại bắt đầu lan tràn ra và hương thơm càng ngày càng đậm, khiến cho lỗ mũi của cậu gần như hoạt động hết công xuất để hít thật nhiều mùi thơm ấy. Thế nhưng chưa cho cậu ngữi xong, thì một tiếng rống giận dữ vang lên, Vô Hạo quay đầu nhìn về phía đó thì thấy một con gấu to lớn, to gấp hai đến ba lần cậu, không kịp suy nghĩ Vô Hạo liền quay đầu chạy hướng về phía thôn, nhưng chưa kịp chạy về thôn thì trước mặt cậu lại phát giác thêm một con hổ, cái đầu nó lấp ló phía dưới tán cây, Vô Hạo cảm thấy kì lạ từ khi nào mà thị giác của mình trở nên rất rõ và thính giác của mình trở nên nhạy bén hơn nên bản thân mới biết chính xác vị trí của con hổ đang núp dưới tán cây chờ cậu, Vô Hạo cảm thấy may mắn vì chỉ cần bước vào phạm vi nó rình mồi thì dù mình có mười cái mạng cũng không đủ để cho nó giết. Vô Hạo liền quay sang hướng bên trái mà chạy đi, kiếm đường vòng mà về, nhưng nếu cậu chú ý hơn thì không chỉ Thính giác và thị giác của cậu trở nên nhạy bén mà đến cả sức lực trong cơ thể cũng tăng lên một cách kỳ lạ, chỉ cần suy nghĩ cũng đủ hiểu ra, một đứa trẻ mới 10 tuổi lại chạy trốn với một con gấu và một con hổ???. Nhưng lúc này thời gian không cho cậu suy nghĩ nhiều chỉ còn một cách là cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Dù sức lực có tăng thế nào thì cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi nên lúc này, hơi thở của Vô Hạo bắt đầu trở nên dồn dập, đôi chân bắt đầu nặng trĩu đi, Vô Hạo biết đây là dấu hiệu kiệt sức khi cơ thể hoạt động quá nhiều, Vô Hạo biết lúc này dù có chạy nữa thì cũng kiệt sức mà chết, liền lúc này mới để ý, cậu dùng hết sức lực của mình, nhét ai quả vừa hái được vào túi áo rồi dùng đôi bàn tay trẻ con chưa từng có một vết chai sần nào bám vào cái cây đại thụ trước mặt leo lên. Vừa kịp đặt cái mông nhỏ xíu của mình xuống một cành cây, Vô Hạo liền mở miệng thở khò khè, lúc này cơn đauu từ vùng eo bắt đầu đau kịch liệt nhưng cậu vẫn cố cắng răng chịu đựng vì Vô Hạo biết nguyên nhân là từ đâu ra, lúc này cậu mới nhìn xuống mới thấy không chỉ có một con gấu hay con hổ lúc nãy mà còn xuất hiện tới càng lúc càng nhiều. Vô Hạo suy nghĩ một lúc thì lúc này mới chú ý đến hai quả kỳ lạ trong túi áo, khi cậu lấy chúng ta thì những con mãnh thú ở dưới cây càng trở nên điên cuồng hơn, chúng bắt đầu rống lên giận dữ, rồi có con tìm cách leo lên cây, lúc này cậu mới vỡ lẻ nguyên nhân vì sao bọn thú lại trở nên như vậy, Vô Hạo càng nhìn hai quả này, lỗ mũi cậu càng lúc càng gần tham lan hít mùi thơm từ chúng. Lúc này, ở dưới những con thú đã giận đến đỏ mắt bắt đầu tìm cách trèo lên, nhưng con này vừa mới bám vào hai chi trước thì bị những con khác đánh bật ra, Vô Hạo lúc này bình tĩnh được một chút thì cả người lúc này mới run lên bần bật đôi tay run rẩy nắm chắc vào cành cây, còn hai chân của mình hầu như không còn sức lực nào nữa, nó hoàn toàn mềm nhũn đi rồi, không phải cậu mệt mà là lúc này cơn sợ hãi mới kéo đến khiến cho sức lực của cậu gần như tiêu biến đi hết, cậu nghĩ nếu chỉ cần một con trong đó leo lên được thì cậu chỉ còn con đường chết, cậu cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, nếu cậu không vào sâu trong núi, thì sẽ không thấy cái cây kì lạ kia, thì cũng sẽ không dẫn đến tình trạng hiện tại. Cũng may thì ở dưới cũng chỉ là những con thú với trí tuệ có hạn, con này vừa mới trèo lên một chút hoặc có ý định trèo lên thì sẽ bị con khác đánh bật ra, tình thế cứ thế phát triển rồi tạo thành môt cảnh tượng chém giết của bầy thú, còn nào con nấy cũng giết đến đỏ mắt, vì sức cám dỗ của hai quả kì lạ trên tay của Vô Hạo mà khiến cho chúng chém giết lẫn nhau, nhưng Vô Hạo biết dù thế nào đi nữa thì bản thân của mình cũng vẫn còn nguy hiểm, vì nếu dù thế nào cũng sẽ có một đám khác bị mùi hương này kéo tới hoặc là cuộc chém giết kia với kết thúc một con còn sống thì thế nào cậu cũng bỏ mạng. Vô Hạo lúc này nhanh chóng quyết định chờ đợi tới khi chúng chém giết mệt mỏi rồi sẽ quăng đi hai trái này tranh thủ một chút thời gian cho mình. Một lúc sau, cuộc chém giết cũng dần kết thúc, lúc này cảnh tưởng quá mức máu me, xác chết của những con thú ở dưới la liệt, máu thắm đẫm một vùng đất, Vô Hạo đè nén cảm giác buồn nôn vì cảnh tượng máu me này, đôi tay vẫn con run rẩy, đôi chân hầu như đã không còn là của cậu nó không còn nghe lời chỉ bảo của Vô Hạo, hai đầu gối run rẩy đập liên tục vào nhau, cậu hy vọng bản thân mình đang trong một cơn ác mộng và khi mở mắt mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng mọi thứ không như cậu chờ mong, cơn ác mộng hiện tại vẫn đang diễn ra và hình như càng có xu hướng càng tệ hơn vì chính lúc này trong rừng vang lên một tiếng gầm còn to hơn, những con thú ở dưới đang giết đến đỏ mắt thì khi nghe tiếng gầm này thì chúng cứ như bị phép thuật định thân không nhúc nhích, rồi xuật hiện tình huống cơ thể của chúng bắt đầu run rẩy, như thể sẽ có một kẻ tới đòi mạng mình vậy.
Vô Hạo lúc này gần như hồn đã lìa khỏi xác cậu ta, đôi mắt nhìn xững về hướng tiếng rống đó, nhưng không biết cậu còn nhận biết được gì không, đôi tai của cậu lúc này tuy vẫn còn nghe được nhưng lại không vào bên trong đầu cậu, cậu như là một cái xác ngồi chờ thần chết tới xé xác mình. Một đôi mắt phát ra ánh sáng xanh biếc như hai viên thủy tinh trong đêm, càng lúc càng gần, khi nó hoàn toàn xuất hiện mọi con vật ở dưới bắt đầu run rẩy và trở nên im lặng không dám làm gì, cả thân mình của nó là một màu trắng ngà không pha một tạp chất nào, đôi mắt hung ác tập trung vào cái tay đang cầm cái quả kỳ lạ đó, nó từng bước từng bước đi tới cái cây mà Vô Hạo đang ngồi ở trên, thân hình nó to hơn những con vật xung quanh đây gấp 2 lần, mọi con thú đang cắn xé lẫn nhau đứng sang nhường đường cho nó. Vô Hạo lúc này cũng không suy nghĩ được gì cả, trong miệng lẩm nhẩm nhưng rất khó để nghe:"Bạ...c.h...Bach Hổ Vu...ơ.ơ...ng?"
Lúc này, trong rừng vang lên một tiếng non nớt nhưng đối với Vô Hạo lúc này là một cọng rơm cứu mạng: "Vô Hạo, quăng cái trái đó đi"
Lúc này, có ai bảo gì thì cậu liền nghe đấy, Vô Hạo liền quăng đi hai trái kia nhưng hiện giờ cậu ngồi còn không vững, sức lực bị nỗi sợ hãi khống chế, cậu không quăng xa ra được mà giống như ném về phía con toàn thân trắng ngà kia, hai trái cây vừa mới rớt xuống khỏi tay cậu thì những con thú bị phép định thân đó bắt đầu rục rịch lại, những con thú này đã chém giết đến đỏ mắt hiện giờ lại thêm sự cám dỗ của hai quả này khiến cho tâm của chúng bắt đầu rục rịch. Bạch Hổ Vương lúc này cũng không thèm để ý đến những con thú xung quanh, trong mắt nó là chỉ có hai quả trái cây này thôi, mà cũng chỉ vì một xuất khinh thị và coi nhẹ sự cám dỗ của loại trái cây này mà khiến nó ăn một vố đau, Bạch hổ càng lúc càng gần thì lúc này bỗng trong đám thú xung quanh, một tiếng rống gầm một con chạy vào tranh với nó, chỉ cần một con xông vào thì các con khác cũng sẽ xông lên, không phải vì chúng đoàn kết mà là chỉ vì chúng bị dụ hoặc bới loại trái cây kỳ lạ đó nên mới liều mạng xông lên tranh giành. Cảnh tượng lúc này lại giống như lúc đầu nhưng lạ là đám thú này kết hợp lại với nhau chống lại con Bạch Hổ kia.
Vô Hạo lúc này đã lú lẫn cả người rồi không còn ý thức được gì nữa thì bên tai nghe lên một tiếng: "Vô Hạo nhảy xuống đây". Thế là cậu cứ như người vô hồn nhảy xuống theo hướng tiếng gọi kia, tuy chỗ cậu không thấp nhưng cũng không quá cao lại thêm có một người ở dưới đỡ nên tuy khi nhảy xuống vẫn bị xay xác một chút.
"Vô Hạo, không sao chứ" bên tai Vô Hạo nghe một tiếng gọi, nhưng khuôn mặt cậu đã trắng bệch, đôi mắt đã không còn hình dáng mất đi tiêu cự, vô hồn.
"Cháttttt" Trên khuôn mặt in lên một dấu tay, cơn đau kéo Vô Hạo về lại với tình trạng, con mắt Vô Hạo bắt đầu có tiêu điểm, cậu thấy một khuôn mặt trẻ con, bên tai như văng vẳng tiếng gọi của ai đó.
"Vô Hạo, tỉnh lại ngay, chúng ta không có thời gian đâu" lúc này Vô Hạo mới nhìn thấy người trước mặt là ai Vô Hạo giọng nói yếu ớt : "Bất...D..Duy".
Trong lòng Bất Duy lúc này cũng run sợ vạn phần, có ai mà không sợ bị mãnh thú xé xác ăn thịt chứ, Vô Hạo lúc này tuy có thể nhìn thấy Bất Duy nhưng sức lực của cậu đã hầu như không còn, cậu cứ như là một xác chết, mặc cho Bất Duy làm gì thì làm.
"Chátttttttttt" Thêm một cái tát trên mặt Vô Hạo. Thêm một cơn đau kéo tới làm cho Vô Hạo hoàn toàn thức tỉnh, hắn liền nhìn Bất Duy tuy giọng còn nói lắp nhưng đã tỉnh táo nhiều :"Mình..không...muốn chết".
"Không muốn chết thì đứng dậy ngay !" Bất Duy gần như là rống lên mặt của Vô Hạo.
Vô Hạo liền muốn đứng dậy nhưng cơ thể của hắn không còn nghe lời, cậu chỉ có thể hoạt động nữa thân trên, còn từ phần eo trở xuống cứ như đã bị liệt hoàn toàn. Bất Duy thấy Vô Hạo như vậy bên cầm tay Vô Hạo vác lên vai xoay người chạy ra khỏi chỗ này, nhưng Bất Duy biết nếu có chạy thì dù thoát được đám này thì nếu gặp đám thú khác thì chạy thoát bằng gì, Bất Duy tuy trong lòng tràn ngập sợ hãi nhưng trong đầu hắn vẫn duy trì sự suy nghĩ tỉnh táo tìm đường thoát thân, Bất Duy nhanh chóng nhìn thấy một cây đại thụ rễ bén lên trên tạo thành một cái hốc khá rộng, với hình thể của một đứa bé 10 tuổi thì chui vào đó là không vấn đề gì, vì thế Bất Duy nhanh chóng đẩy Vô Hào vào trong hốc cây rồi mới đến bản thân mình chui vào trong, cũng may bên trong đủ rộng và thông thoáng không có con trùng có độc nên đây có thể là một nói trú ẩn lý tưởng của thời điểm hiện giờ.
Lúc này, Vô Hạo cũng đã bình tĩnh hơn, sức lực bắt đầu kéo về, hắn nhìn Bất Duy :"Cảm ơn ngươi"
"Không có gì" đây là lần đầu tiên Vô Hạo nghe tiếng nói của Bất Duy, còn tình huống lúc nãy là hắn đã gần như hồn phi phách tán nên không nghe được gì cả.
Một lúc sau, cơn sợ hãi vẫn còn nhưng cũng gần như đi hết, Vô Hạo mới lấy lại hơi nhìn Bất Duy hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
Bất Duy nhìn Vô Hạo một lúc rồi mới trả lời :" Sợ."
"Sợ mà sao ngươi vẫn tỉnh táo được trong tình huống như vậy" Vô Hạo thắc mắc tiếp tục hỏi.
Đối với câu hỏi này Bất Duy chỉ nhìn Vô Hạo rồi không trả lời, hắn nhớ lại trong quá khứ bản thân hắn đã từng phải trốn chạy trong hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn bây giờ nhiều nên tuy là sợ nhưng vẫn không đánh mất khả năng hành động của bản thân như Vô Hạo lúc nãy.
"Không trả lời thì thôi, ta cũng quen với tính của người rồi, Vô Hạo ta nợ ngươi một mạng, có gì sau này ngươi muốn gì cứ nói, giúp được ta sẽ giúp ngươi hết mình" Vô Hạo vừa nói vừa cười nhưng trong âm thanh mang theo giọng điệu kiên định.
"...." Vẫn là sự trầm lặng thờ ơ của đối phương, Vô Hạo không biết Bất Duy có nghe hay không nhưng trong tâm của Vô Hạo hắn từ nay xem Bất Duy là người bằng hữu tốt nhất của mình.
Lúc này, hai đứa trẻ trong hốc cây đã gần như kiệt sức, tuy là ngồi ngủ nhưng đối với chúng như vậy là thỏa mãn rồi, vừa mới thoát chết khỏi lưỡi đao tử thần cũng khiến cho suy nghĩ của cả hai càng trở nên thành thục hơn, còn về những con thú kia, ai được quả kì lạ đó thì không liên quan đến tụi hắn nữa, cả hai nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, tuy cả hai hôm qua rất mệt nhưng trời vừa chiếu một nắng chói chang mang theo một chút ấm áp lên hai khuôn mặt còn non nớt của hai đứa thông qua những khe hỡ của những rễ cây tạo thành liền khiến cả hai choàng tỉnh, ngủ một cách không thoải mải khiến cho cơ thể của Vô Hạo lẫn Bất Duy cảm thấy đau nhứt. Lúc này, Bất Duy nhìn ra ngoài thấy màn đêm u tối mang ngập sự lạnh lẽo đã hoàn toàn biến mất, hắn liền thò đầu ra một chút nhìn xung quanh để đảm bảo có thú hoang ở xung quanh hay không, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều ổn nên hắn liền bò ra ngoài, vươn hai tay, vặn vẹo cơ thể, hít một hơi trong lành của sáng sớm, Vô Hạo cùng bò ra ngoài, khuôn mặt của hắn đã trở nên hồng hào hơn trước nhiều, nhưng điều kì lạ là tuy hôm qua hắn rất mệt nhưng hôm nay hắn cảm thấy cơ thể mình bổng như nhẹ đi rất nhiều không phải hắn ốm đi mà mọi thứ trên người hắn vẫn ổn nhưng nhìn kỹ thì da hắn trở nên láng mịn hơn, những đường cơ bắp như ẩn như hiện không rõ nhưng nếu nhìn tổng thể thì thấy đây là một cơ thể hoàn mỹ và tràn ngập sức sống của một thiếu niên 13 14 tuổi chứ không phải của một đứa bé mới 10 tuổi, hắn thử vuơn vai, vặn eo thì cảm thấy cơ thể cũng trở nên rất dẻo dai, hắn như hoàn toàn là thay da đổi thịt vậy, trong đầu Vô Hạo xuất hiện một ý nghĩ mông lung kỳ lạ nhưng không biết giải thích thế nào.
Bất Duy nhìn Vô Hạo với ánh mắt hoài nghi, vì bản thân Bất Duy cũng cảm nhận được sự thay đổi của Vô Hạo, nhưng với bản tính của hắn nên tuy là hoài nghi nhưng cũng không hỏi.
Vô Hạo lúc này quay đầu nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Bất Duy liền nói: "Ta cũng không biết, ngủ dậy thấy như vậy rồi."
"Ohm" Bất Duy nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chưa bao lâu, thì đằng xa vang lên tiếng gọi, Vô Hạo lúc này nghe được giọng của những người trong thôn của mình, liền cất giọng kêu lên: "Ở Đâyyyyyyyyyyyyyyyy....". Khi Bất Duy nghe Vô Hạo rống lên thì một lúc sau Bất Duy mới nghe được tiếng gọi của mọi người mà không những thế khi Vô Hạo rống lên thì lỗ tai của Bất Duy bị ong đi ba bốn giây rồi mới bình thường lại được, Bất Duy ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Hạo.
Phải đến 5 phút sau thì mọi người mới tới được chỗ của hai cậu, Vô Hạo nhìn thấy người dẫn đầu là cha mình thì cơ thể cậu liền run lên bần bật nhưng một cỗ đau xót ùa lên, mắt cậu xuất hiện tia máu rồi dần dần đỏ lên, mũi cậu cũng trở nên cay cay liền chạy tới thật nhanh vào lòng cha mình rồi cậu khóc òa lên, đối với một hành động này của một đứa bé 10 tuổi vừa mới thoát chết khỏi đao tử thần thì cũng là một việc hiển nhiên, cha của Vô Hạo lúc này trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, ông cảm thấy bàn tay của mình cũng bắt đầu run lên, sức lực từ lúc ông nghe con mình mất tích lúc này hầu như tan biến, ông giống như già thêm chục tuổi vậy, ông nhẹ nhàng nói với Vô Hạo: "Không sao là tốt rồi" trong giọng nói ông không che giấu sự vui mừng và một chút run rẩy.
Lúc này, Bất Duy nhìn Vô Hạo như vậy, trong con mắt của cậu không che giấu được sự ghen tị và ước ao nhưng hắn biết chuyện đó sẽ không bao giờ có. Lúc này, mọi người mới chú ý đến sự hiện diện của Bất Duy nhưng cũng không có ai nói gì đến hắn, Vô Hạo giải tỏa xong rồi mới chuyển hướng ánh mắt lên cha mình, giọng nói nghẹn ngào cố nói cho hết câu: "Chính nhờ Bất Duy cứu, nếu không con đã là mồi cho bọn thú trong núi này rồi". Cha của Vô Hạo lúc này mới chuyển ánh mắt lên nhìn Bất Duy, ánh mắt trở nên một chút thân thiết rồi mới nói với Bất Duy: "Cảm ơn ngươi, Vô Cửu này nợ con, có gì cứ nói ta sẽ giúp con mọi điều kiện có thể."
Bất Duy nhìn Vô Cửu, hắn biết người này nói được làm được, nhẹ nhàng đáp :" Vâng !". Rồi hắn cứ như vậy im lặng không nói gì nữa trong suốt đường về.
Trong lúc về, người cha hiền từ lúc này đã biến đâu mất tăm thay vào đó là sự giận dữ nhìn về Vô Hạo liền vừa giận dữ vừa xách tai Vô Hạo nói : "Người về nhà rồi tự kiếm cái chổi cho ta". Khi mọi người nghe vậy, thì cũng chỉ biết nín cười, ánh mắt nhìn về đứa bé Vô Hạo đầy cảm thông.
Còn về Vô Hạo thì run lên bần bật, vì nó biết tư vị bị cha đánh là như thế nào, cha hắn là trưởng thôn nên vì thế đối xử với nhi tử mình rất nghiêm khắc và có trách nhiệm, đối với ai cũng không hề thiên vị một chút nào nên mọi người trong thôn cũng rất tín nhiệm Vô Cửu, Vô Hạo nghe vậy cũng chỉ biết cúi đầu mà đi vì cậu biết lần này cậu gây đại họa, tuy là bị một trận đòn còn hơn là chui vào bụng thú. Vô Hạo nhìn về Bất Duy đang im lặng đi theo đoàn người, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bất Duy nói nhỏ vào tai :"ê Duy, tý nữa có gì ta qua nhà ngươi chơi" nói xong rồi chạy về chỗ cũ không cho Bất Duy một câu từ chối nào, giống như là thông báo là ta sẽ qua nhà ngươi, ngươi không có quyền từ chối.
Bất Duy nhìn Vô Hạo rồi thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán. Chuyện gì tới nó tới, trong thôn Vô Gia thôn lúc này, căn nhà của Vô Cửu vang lên những chuỗi âm thanh đều đặn và càng có xu hướng ngày càng nghiêm trọng: "Đét, đét....đét" những người đi ngang qua nghe những chuỗi âm thanh là đủ biết hoàn cảnh bên trong thế nào nín cười làm như bản thân không biết trong đầu ai cũng sẽ nghĩ thầm thằng bé Vô Hạo này chắc phải nằm trên giường hết hôm nay rồi, còn những đứa con nít thì mặt mũi tái mét đi, nhanh chân chạy thật nhanh về nhà như sẽ sợ nạn nhân kế tiếp sẽ là mình. Nhưng không bao lâu thì, mọi người thấy cu cậu Vô Hạo chạo tọt ra ngoài, cả người như vẫn hoàn hảo như trước không có sức mẻ một chút nào, ánh mắt kinh ngạc nhìn về Vô Hạo rồi vô tình nhìn về phía nhà trưởng thôn của mình, rồi thấy Vô Cửu đứng trước của ánh mắt cũng kinh ngạc không kém nhìn về hướng con mình đang chạy đi, ông thề là ông lần này không những nhẹ tay mà còn mạnh hơn những lần trước rất nhiều thế mà nó vẫn không hề la một tiếng rồi bây giờ vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, tuy ông kì lạ về Vô Hạo nhưng trong thâm tâm cha mẹ nào mà chẳng muốn con mình lúc nào mà chẳng mạnh khỏe chứ nên ông cũng không suy nghĩ nhiều nữa, xoa xoa lòng bàn tay đau rát rồi quay vào trong nhà.
Bất Duy hiện tại đang nằm lì trên chiếc giường củ kỹ do một người trong thôn tặng cho hắn, căn nhà của Bất Duy là một căn nhà bỏ hoang của một người trong thôn lúc trước nhưng đã bỏ đi làm ăn đến bây giờ cũng không nghe tăm tích gì nên mọi người quyết định cho Bất Duy tá túc ở đây, thuận tiện chăm nhà hộ đến khi nào chủ cũ quay về thì trả lại, không phải mọi người trong thôn ghét bỏ hắn nên mới sắp xếp như vậy mà là do bản thân Bất Duy yêu cầu mình muốn được ở một mình, nên mới có tình trạng một đứa bé 10 tuổi sống một mình trong một căn nhà này, Bất Duy đôi mắt đang bắt đầu lim dim sắp chìm vào giấc ngủ thì một tiếng gọi inh ỏi liền xuất hiện ngoài cửa, chưa kịp trả lời thì một thân ảnh đã đứng trước giường của Bất Duy, không cần suy nghĩ cũng biết là ai nên Bất Duy cũng lười mà trả lời, mắt lim dim tiếp tục ngủ. Vô Hạo cũng chẳng thèm biết ý tứ, liền kéo bật người Bất Duy ngồi dậy rồi ngồi quan sát đến từng milimet trên khuôn mặt của Bất Duy, một lúc rồi cười hì hì đưa bàn tay đang nắm cái gì trên tay lên trước mặt Bất Duy, một mùi thơm nức mũi bay lên làm tan luôn cơn buồn ngủ của hắn, đúng thật là hiện tại Bất Duy thật sự đói, hắn từ chiều hôm qua đến giờ chưa có cái gì vào bụng, hôm qua là do quá sợ hãi nên không hề biết đói là gì, còn bây giờ vì hắn quá đói nên muốn ngủ để quên cơn đói thế mà hiện tại Vô Hạo đem một củ khoai lang nói hỏi trước mặt hắn, làm hắn cố nuốt nước bọt xuống cổ họng mình. Ánh mắt không dời khỏi củ khoai lang nhưng hắn cũng không có đem giật lấy mà tiếp tục nằm xuống cố gắng ngủ.
"Ê, Duy ta biết mi chưa ăn gì, ta có chỉ có 2 củ thôi, một cho ta, một cho ngươi, đừng có tham lam" Vô Hạo tưởng Bất Duy tham ăn muốn luôn cả hai nên nhanh chóng đáp, dù sao thì bản tính tham an của con nít là không bao giờ thiếu, nên bạn bè là bạn bè mà đồ ăn là đồ ăn, hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nói xong Vô Hạo vẫn sợ Bất Duy đổi ý liền nhét cái củ khoai còn nguyên vào tay Bất Duy, còn mình thì tiếp tục chén củ khoai đang dở này.
Mùi thơm từ khoai lang cộng thêm sức nóng từ vật trong tay mình khiến cho bằng thân Bất Duy càng khó kiềm chế, đã thế cái thằng bên cạnh này vừa ăn vừa khen khoai này ngon như thế nào, bùi như thế nào, cơm mềm ra sao...liên tiếp cám dỗ, Bất Duy đầu hàng đành ngồi dậy chén củ khoai lang trong tay, vừa cắn một miếng vào miệng, một cảm giác bùi bùi, rồi mang thêm một vị ngọt của khoai cuối cùng là hơi ấm tỏa ra càng khiến cho tốc độ ăn của hắn ngày càng tăng, cũng may là với dạ dày của một đứa bé 10 tuổi nên đối với Bất Duy thì một củ khoai lang là đủ cho một bữa rồi, sau khi ăn xong thì Bất Duy đâm ra buồn ngủ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật đã, nhưng Vô Hạo lại một lần nữa kéo Bất Duy ngồi dậy, đề nghị :"Ê Duy, ra ngoài chơi đi".
Bất Duy nhìn thằng vào Vô Hạo nói: "Không muốn"
"Tại Sao?"
"Ta buồn ngủ"
"Thôi, đừng ngủ, ngồi dậy nói chuyện với ta cũng được"
Bất Duy đầu hàng với cái thằng Vô Hạo này, nên đành ngồi dậy, ánh mắt lừ đừ nhìn về phía Vô Hạo rồi mới nhớ tới một việc liền hỏi: "Không phải là bị Vô thúc thúc cho ăn chổi sao? ngươi trốn ra à ??"
"Đâu có, ta vừa ăn chổi xong là chạy qua nhà ngươi liền đây"
Bất Duy nghi hoặc nhìn tên này có phải đang nói xạo không, vì hắn cũng biết tính của Vô Cửu nên không thể có sự việc nương tay cho cái thằng này được, biết được nghi hoặc của Bất Duy, Vô Hạo liền nhanh chóng đáp :"Đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự là bị phạt xong liền chạy qua nhà người đấy, mà công nhận lần này tui cha ta giận dữ thật, nhưng khi đánh ta thì ta chẳng thấy đau gì cả, thật may mắn...hì..hì..."
"Ohm" Vô Hạo cũng lười tiếp tục nên ừ ờ cho qua chuyện, rồi hỏi tiếp :" Vậy sao ngươi chạy qua nhà ta chi vậy?."
"Ta biết ngươi chưa ăn gì hôm qua đến giờ nên liền lấy hai củ qua đưa cho ngươi ăn" Vô Hạo cười đáp lại, cậu cảm thẩy rất hứng thú khi Vô Hạo tiếp chuyện mình, chứ không như lúc trước.
"Vậy sao đưa cho ta có một củ".
"Ta cũng định đưa cho ngươi hai củ nhưng khoai lang thơm quá nên..." Vô Hạo cười ngây ngô hiện luôn ra cả hàm răng trẻ con chưa mọc hết, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Bất Duy ngao ngán nhìn cái tên trước mặt mình không biết nói gì. Vô Hạo lúc này cũng biết Bất Duy buồn ngủ nên liền đứng dậy nói: "Ngươi ngủ đi, có gì sau này ta có gì ăn ngon ta cũng sẽ chừa cho ngươi." nói xong hắn quay đầu chạy ra ngoài, trả lại một khoảng không yên tĩnh cho Bất Duy, Bất Duy nhìn về phía cánh cửa một lúc rồi mới nằm xuống ngủ đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không từ lúc nào không hay.
---Thời Điểm Hiện Tại---
Sau khi nhớ lại sự kiện một tháng trước, Vô Hạo liền cười toe toét với cha mình rồi nói:" vì chúng con là bạn bè" nói xong cậu leo lên giường ngủ, háo hức chờ mong cho đến hôm sau để thông báo tin này cho Bất Duy biết, tuy háo hức khiến cậu khó ngủ nhưng rồi cậu cũng thiếp đi nụ và cười vẫn còn trên khuôn mặt ngây thơ của cậu.
Trời vừa tò mò sáng, tiếng gà gáy vừa mới vang lên thì cánh cửa củ kỹ của nhà Vô Cửu liền vang lên tiếng động, một thân ảnh nhỏ bé chạy vọt ra, trên khuôn mặt tái đi vì cái lạnh của sáng sớm nhưng cậu bé vẫn bừng bừng sức sống. Chưa chạy được bao xa thì cậu đã nghe tiếng gọi của phụ thân: "Tý nữa ta xuống thành mua chút đồ sinh hoạt, nếu muốn đi thì về sớm"
Vô Hạo quay lại liền nói: "Vậy con dẫn theo Bất Duy được không?"
Vô Cửu nhìn Vô Hạo hoạt bát trong thâm tâm ông cũng vui lên, nhẹ nhàng gật đầu.
"Quá đã !" một tiếng reo vui mừng phát ra từ Vô Hạo.
Tuy là sáng sớm, nhưng với sinh hoạt của một thôn quê thì đây coi như là trễ rồi, những người suốt ngày mưu sinh vì cái ăn thì trời chưa sáng thì họ đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới rồi, chỉ trời vừa sáng thì thôn làng trở nên tấp nập, nhộn nhịp ngay. Người thì xách cuốc lên ruộng, người thì cầm cung tên lên núi săn những động vật nhỏ, những màn khói bốc ra từ những ngôi nhà cũ kĩ xung quanh, mùi thơm thoang thoảng của những củ khoai được luộc chín pha trộn vào không khí tươi mát, trong lành của bình mình, những tiếng chào hỏi nhau của những người hàng xóm, những ánh mắt còn ngái ngủ của những đứa trẻ khi bị cha mẹ đánh thức, hình ảnh mộc mạt ấy cứ thế mà hiện lên một cách tự nhiên không một chút cầu kỳ hay xa hoa.
"Rầm, rầm...Duy ơi, mở cửa, mở cửa" Vô Hạo biết Bất Duy cũng không có tật ngủ nướng như hắn, hắn sáng nào cha hắn cũng phải khổ sở một phen thì hắn mới chịu rời gường, nhưng vì hôm nay có chuyện muốn nói với Bất Duy nên cu cậu trời vừa sáng, không cần cha mình kịp kêu thì cậu đã bật khỏi giường rồi, hiện tại chỉ tội nghiệp cho cánh cửa nhà Bất Duy nó đã cũ kỷ lắm rồi mà lúc này Vô Hạo cũng chẳng thèm để ý, cánh tay liên tục đạp lên, thỉnh thoảng lại dùng chân đá vào khiến cho cánh cửa đã cũ kỷ hiện giờ lại có tình trạng sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Chuyện gì vậy?" Bất Duy mở cửa kinh ngạc nhìn cái thằng có tiếng là vua ngủ nướng trong thôn hiện giờ trời vừa sáng đã vậy rồi còn tới nhà cậu inh ỏi.
"Có chuyện, vào nhà nói, à có gì ăn thì đem ra luôn, ta đói quá, vội quá không kịp chuẩn bị gì...hì hì"
Bất Duy im lặng quay vào nhà xuống chổ cất đồ ăn, lục đục một chút mới lẩy ra được hai trái bắp vừa đủ cho hắn với Vô Hạo, thế là Bất Duy xuống bếp bắt nước để luộc chúng. Bất Duy định đứng dậy đi ra phòng thì sau lưng nghe tiếng Vô Hạo: "Thôi ngôi đây cũng được" vừa đi thì cậu vừa ra sức hít vào, cậu nghe được mùi thơm ngọt phát ra từ cái nồi đen đen đang được bắt trên đống lửa.
"Vậy có chuyện gì nói đi."
"Ngươi có muốn học võ không?" ánh mắt lấp lánh chờ câu trả lời của Bất Duy. Vô Hạo không vòng vèo đi thẳng vào vấn đề.
"Không" Một câu trả lời thẳng thừng và nhanh chóng.
"Tại sao???" Vô Hạo bất ngờ trước câu trả lời của Bất Duy.
"Chỉ là không muốn, mà tai sao ngươi lại đi hỏi ta chuyện này?" Bất Duy hỏi lại.
"Tại vì ta muốn đi học võ, cha ta nói khi ta 12 tuổi thì cha ta sẽ dẫn ta đến Vân Thiên Môn để học võ, nhưng ta đi một mình lại sợ sợ, nên rủ ngươi đi chung luôn" giọng nói Vô Hạo mang lên nổi thất vọng nặng nề.
"Ồ" Ánh mắt khinh bỉ nhìn Vô Hạo thì ra là thằng này sợ đi một mình nên rủ mình đi cho đỡ sợ.
Vô Hạo dường như vẫn chưa bỏ cuộc nên đành cố gắng nói tiếp :" Bộ ngươi không muốn mình trở nên lợi hại, rồi sẽ không bị người khác khi dễ nữa, với lại có thể bảo vệ người thân của mình nữa" nói tới đây ánh mắt của Vô Hạo lóe sáng như hàng ngàn đóa soi chói lóa trong đêm, cậu đang nghĩ đến cảnh tượng khi mình trở nên lợi hại, mọi thứ đều run sợ không dám đối mặt với cậu.
Bất Duy nghe Vô Hạo nói vậy trong lòng hắn cũng thoáng run lên, hắn sao không muốn trở nên lợi hại cơ chứ, hắn làm sao mà muốn bị người khác khi dễ, thậm chí là đuổi giết, hắn tại sao không muốn bảo vệ người thân mình chứ, nhưng giờ dù có lợi hại lên rồi làm gì cơ chứ, hắn đã hứa với mẫu thân đã khuất, hắn sẽ sống như một người bình thường, quên hết đi quá khứ, không suy nghĩ về chuyện đó nữa, hắn thất thần một lát sau đó nói giọng điệu mang theo một tia mỉa mai: "Ngươi yên tâm, ta chỉ là một đứa trẻ bình thường trong thôn này, cũng chẳng ai khi dễ ta cả, ta một thân một mình cũng chẳng có ai cả. Ngươi cứ yên tâm mà học võ nếu sau này lợi hại rồi thì đừng quên ta là được rồi."
"Không được, mạng của ta là nhờ ngươi cứu, ta không thể làm vậy được, nếu nguơi không muốn học võ thì ta cũng không học nữa, làm một người bình thường cũng tốt, ta và ngươi vẫn là bạn bè...hì..hì" tuy trong tâm cũng hơi buồn nhưng nghĩ lại làm một người bình thường cũng tốt.
Lúc này, khói trong nồi đã bốc nghi ngút phà lên hai khuôn mặt non nớt, Vô Hạo vô tư thò tay vào bốc một trái còn nóng hổi, phòng má lên thổi phù phù cho bớt nóng, còn Bất Duy ánh mắt nhìn sững vào Vô Hạo, hắn cũng không biết phải nói gì nữa, cảm giác nặng nề xuất hiện trong lòng hắn, hắn im lặng cầm trái còn lại trong nồi nhưng tư tưởng của hắn lúc này đã bay đi đâu mất rồi, cảm giác mâu thuẫn luôn xuất hiện trong đầu, nên cũng không chú ý tới bàn tay của mình đã đỏ lên vì sức nóng đang tỏa ra trên tay.
Chén xong trái bắp trên tay, Vô Hạo mới xực nhớ ra một chuyện liền kéo tay của Bất Duy chạy ra ngoài, chạy được một lúc mới nói: "Cha ta xuống thành mua chút đồ, ta thấy ngươi lẩn quẩn trong thôn một mình hoài nên mới chạy qua dẫn ngươi theo" giọng điệu mang đầy vẻ đắc ý.
Ánh mắt khinh bỉ lại một lần nữa hiện lên trong mắt của Bất Duy nhìn về Vô Hạo, nghĩ thầm trong lòng: "Không phải là ngươi ham chơi, rủ thêm một người cho vui à". Tuy là nghĩ thế nhưng Bất Duy biết tên này mang ý tốt nên đành im lặng đi theo hắn. Thế là cả hai mau chóng chạy tới chỗ Vô Cửu.
Vô Cửu vừa nhìn thấy hai thân ảnh liền xách một cái túi vải đeo lên vai, quay lại đóng cửa rồi mới quay đầu nói với hai thân ảnh nhỏ bé kia :" Đi xuống thành không được đi đâu lung tung, phải nghe lời của ta, rõ chưa hai đứa" giọng nghiêm khắc không chừa cho một đường mặc cả.
Cả hiện liền gật đầu, ánh mắt Vô Hạo đầy mong chờ, còn Bất Duy tuy không hứng thú bao nhiêu nhưng hắn một thời gian toàn ở trên núi, hắn cũng muốn xuống thay đổi không khí một chút sẵn tiện vừa dịp này đi với cha con nhà này luôn. Từ thôn muốn đi dến thành thì cũng phải đến xế chiều nên không thể ở trọ tại đó 1 ngày nên Vô Cửu đã chuẩn bị đầy đủ cho vật dụng đi đường đối với ông thì đoạn đường này cũng chẳng có gì ngoài cây với đất, nhưng đối với hai thiếu niên thì nó mang ý nghĩa hoàn toàn mới nên đoạn đường này hai cậu quên mất là bản thân mình đi tới thành làm cái gì, chỉ mang ý nghĩ là đi chơi, ngắm cảnh thế thôi. Nhờ có tên Vô Hạo lải nhải cả đường nên Bất Duy cũng hứng khởi theo hắn, cả hai vui vẻ đến quên cả đói nếu Vô Cửu mà không nhắc thì chắc cả hai cũng không thèm để ý. Đường dù dài thì trước sau cũng tới, từ xa cả 3 thấy một cổng thành tráng lệ, tuy trời đã ngã chiều nhưng đoạn đường tấp nập người qua lại, có buôn bán nhỏ, có thương nhân mang quần áo hoa mĩ đẹp đẽ, có những người bán hàng rong, có những người đi làm đến giờ trở về mái ấm..v..v..Cảnh tượng ra vào tấp nập.
"Waooooo" Vô Hạo mồm há to, ánh mắt mở to hết cỡ như không muốn bỏ xót một chi tiết nào. Còn đối với Bất Duy thì hắn vẫn là cái trạng thái mặc định hàng ngày "im lặng là vàng".
"Đi cả đường mệt rồi, chúng ta vào thành kiếm quán trọ" Vô Cửu đề nghị.
Cả 2 gật đầu lia lịa, đi cả đoạn đường dài không mệt sao được, tuy là vậy nhưng Vô Hạo bị cám dỗ bởi hoàn cảnh mới mẻ khiến cho cậu không muốn đến nhà trọ, cậu muốn vào đó chơi cho thật đã, ánh mắt hết đảo đông rồi đảo sang tây, nhìn hết quầy hàng này đến quán khác, từ những quán ven hè đến những quán ăn xa hoa trong thành, vừa đi cu cậu vừa chép chép cái miệng tỏ vẻ rất ư là vô cùng tiếc nuối.
Vô Cửu nhìn đứa con mình, chỉ đành cười khổ lắc đầu, hướng về quán trọ mà ông hay thuê, tuy nó không phải trọ xa hoa gì nhưng phòng ốc, trang trí khá rộng rãi và đặc biệt là hợp túi tiền, đối với những người sống trên núi, ở một nhà trọ hạng trung coi như là khá giả rồi. Sau khi thuê một phòng hai giường, vừa bước vào phòng, Vô Hạo lai như một con khỉ nhỏ chạy lung tung trong phòng, ánh mắt láo liên đảo khắp nơi, vừa chẹp chẹp miệng thì thào: "chỉ là một gian phòng mà rộng gần bằng nhà mình rồi"
Bất Duy nhìn Vô Hạo như vậy, hắn cũng lười quản, bây giờ hắn chỉ muốn ngả lưng lên cái giường được sắp xếp gọn gàng, rồi đánh một giấc thật thoải mái là đủ thỏa mản rồi, đi cả ngày đường chân hắn đã đau rát lắm rồi, vừa ngả lưng xuống giường thì Vô Hạo sáp lại gần, ánh mắt lấp lánh nói: "Ê Duy, ngày mai ta với ngươi đi đâu chơi đi, vào thành mà không đi chơi thì uổng quá."
"Chúng ta vào thành không phải để đi chơi đâu, ngày mai cha ngươi mua đồ xong là về liền, thời gian đâu mà đi chơi, thôi đi ngủ đi ta mệt lắm rồi" Bất Duy uể oải nhắm mắt.
Vô Hạo nghe Bất Duy nói vậy, trong lòng sinh ra một tia nuối tiếc, ánh mắt hắn hướng ra cái cửa sổ duy nhất trong phòng, bên ngoài ánh sáng lập lòe, đủ mọi âm thanh nhộn nhịp, hắn đành thở dài một cách tiếc nuối, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm đang được hàng ngàn ngôi sao trang điểm sáng lấp lánh một vùng trời đêm.