Tác giả mới viết vào ngày 19/6, chương đầu chỉ có 900-1k chữ một chương, số lượng chữ cải thiện dần lên 1k2, 1k5, 1k7 và từ chương 24 quyển 1 trở đi thì cố định >2k chữ 1 chương. Mỗi ngày viết khoảng 2 chương, tệ nhất sẽ có 1 chương/1 ngày. Nếu ngày nào có vấn đề, tác giả sẽ bù.
Lưu ý: Lúc trước tác giả đăng truyện ở TTV, nhưng hôm nay vì bất đồng quan điểm và xảy ra tranh cãi (về việc tác giả sử dụng nhiều từ Hán - Việt, Hán - Nôm, Việt - Trung, từ ngữ convert) với ban cố vấn bên đó, tác giả quyết định chuyển truyện sang đây.
Phiếu bình chọn bên TTV: 8 Tốt (53.33%), 6 Khá (40%) và 1 Tạm được (6.67%).
p/s: Có nick cũ năm 2012 nhưng mất cmn mail.
Giới thiệu:
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau, thợ săn lại chờ sẵn hoàng tước, kẻ âm hiểm núp ở khu vực xung quanh thợ săn… Nguy cơ trùng trùng, sinh tử chỉ trong chớp mắt.
Chính vì vậy, người ta gọi thời đại sau Đại bí mật là Thời đại Đại Sinh Tử - Chết không biết lúc nào, chết không rõ lí do, chết không cam lòng, chết không thể nhắm mắt.
Hắn - một con người may mắn có được sinh mệnh thứ 2, sẽ bước tiếp con đường tu tiên như thế nào trong thời đại điên cuồng này?
Liệu hắn có thể quật khởi, liệu hắn có thể đứng trên đỉnh cao, và liệu hắn có thể trả được món nợ sinh mạng hay không?
Hay hắn chỉ tự dằn vặt trong đau khổ:
"Định mệnh sao? Là định mệnh sao?
Tại sao định mệnh lại trêu đùa ta?
Luân hồi sao? Là luân hồi sao?
Tại sao luân hồi tạo ra hoàn cảnh này?
Số phận sao? Là số phận sao?
Tại sao số phận lại giễu cợt ta?
Còn chưa đủ sao? Ta còn cái gì nữa mà trời xanh muốn lấy?
Còn chưa vừa ý sao? Ta còn cái gì nữa mà các ngươi muốn dày vò?
- Tại sao? Ai cho ta biết tại sao?"
Điểm nhấn của truyện:
- Nhân vật chính là người bình thường, trải qua biến cố dẫn đến tính cách thay đổi.
- Truyện đang khởi đầu, chỉ có lẻ tẻ vài cuộc chiến, tự bản thân cảm thấy nó hay. (chậc, tác giả có lẽ đang tự sướng)
- Tác giả tiêu cực và hơi ngu khi nghĩ rằng sẽ có người rảnh rang soi bí ẩn trong truyện, trong khi đó, đó mới là điểm mạnh của truyện.
- Tự thân tác giả mò mẫm và suy nghĩ rất nhiều để các chương có tính liên kết, đều dính chặt với nhau, không gò bó mà lô-gic rõ ràng. Đôi lúc người đọc sẽ cảm thấy có điều gì đó ở chương nào đấy "không thực tế" hay "đây là buff" hoặc "viết vớ vẩn", nhưng hoàn toàn không phải vậy (tác giả rất mong các bạn có thể lý giải, chứ không nên phiến diện áp đặt suy nghĩ của mình lên truyện này)
- Cuối cùng, thế nào là tu tiên đúng nghĩa? Có phải chăng chạy qua chạy lại, đi tới đi lui sẽ vô địch? Có phải chăng ra đường nhặt được vũ khí? Có phải chăng lọt vào hang động nhặt được công pháp? Có phải chăng chém giết người khác sẽ thành trùm? Không! Hoàn toàn không! Với tác giả, điều đó chỉ xuất hiện với những con người đã được "cái gì đó" định trước là "100% sẽ bước lên đỉnh cao".
*** Khuyến cáo: Từ những nhận định trên, tác giả hi vọng tất cả mọi độc giả sẽ hiểu rằng tác giả không phải viết một giấc mộng đẹp => "Tất cả nhân duyên, tất cả nhân quả trong truyện, có 80% là bi kịch".
Đồng thời, sau một thời gian suy tính, tác giả đã quyết định liên tục ngắt chương thần sầu và vươn tới danh hiệu đào hầm đại vương.
Vì thế, nếu không chung đường, mọi người có thể kiếm một bộ truyện khác hay hơn.
Đôi lời tác giả:
1. Truyện này là Tiên Hiệp cổ điển, không YY, chả sắc, không não tàn.
2. Bộ này của mình dự tính nếu viết cẩn thận và tỉ mỉ có thể hơn 400 chương. Vì thế mình rất cần những lời góp ý và bình luận, cũng như những tấm vote của các bạn. Nếu như quá ít người đọc và vote, mình cũng đành thu lại, drop trên 4vn.
3. Các bạn đọc có vote và góp ý, thảo luận thì mình sẽ xem là những bạn có "tâm". Nếu như truyện đến hoàn cảnh xấu nhất là mình drop trên đây, mình sẽ thông báo, khi đó các bạn vui lòng gửi mail vào inbox cho mình. Mỗi ngày trước 21h mình sẽ gửi chương mới vào mail cho các bạn.
Thánh thành, Nhân tộc đế đô thánh địa, tòa thành phồn hoa nhất của nhân tộc. Nhưng hôm nay bầu không khí của tòa thánh địa này lại có chút áp lực khác thường, mơ hồ cả không gian đều có một cảm giác u ám áp lực. Mà loại cảm giác này được tạo thành bắt đầu từ việc cao tầng thánh địa tuyên bố phong ấn thánh địa – ngăn cách ngoại giới. Hành động của cao tầng thánh địa không thể nghi ngờ là hướng về mọi người chứng tỏ thánh địa đã nằm trong nguy cơ.
Mặc dù bị cao tầng phong tỏa tin tức gắt gao, nhưng dân gian cũng không hề thiếu một số người thông thạo tin tức. Bởi vậy, mơ hồ có một ít lời đồn đãi truyền ra nói rằng một số thánh địa đã có ý đồ liên hợp tiêu diệt nhân tộc.
Những lời đồn đãi này truyền ra nhanh chóng khiến cho toàn bộ thánh địa rối loạn không nhỏ. Mấy trăm năm nay, dưới sự dẫn dắt của những vị anh hùng, Nhân tộc phát triển thần tốc, không ngừng lớn mạnh; và cũng bởi vậy, đã có xu hướng tạo thành áp lực, uy hiếp đến các tộc xung quanh. Đặc biệt hai mươi năm trước, Kiếm Thần Trịnh Tiêu Phong, Ảnh Quyền Vô Hoàn dẫn dắt hai đại công hội Kiếm Thần và Vô Cực sang bằng 4 tòa thành thị của Thạch Tộc, đã dấy lên cơn sóng ngầm mãnh liệt.
5 năm trước... Phong Thần đại điện – Thánh điện - Phong Thần sơn.
Trong căn phòng bí mật bậc nhất của thánh địa, giờ phút này hai mươi hai chiếc ghế đã kín chỗ. Đằng trước, 24 khung màn hình hiện lên 24 người khác nhau. Họ không phải là cường giả của nhân tộc, thì cũng là người nắm giữ quyền lực trấn giữ một phương. Không giống như mọi lần, cuộc họp lần này, không khí yên lặng đến đáng sợ.
Ngồi ở trung tâm một vị lão giả, thầm than một tiếng, sắc mặt có chút u buồn, ánh mắt lướt qua một lượt khắp đại điện, sau đó đứng dậy nói:
- Các vị, lần này mở cuộc họp bất thường này chủ yếu là muốn cùng mọi người thương lượng. Nói như vậy chắc các vị cũng đã một phần rõ ràng, theo tin tức đã được xác thực, 5 năm sau, liên hợp Thạch Tộc, Mộc Tộc, Tử Tộc sẽ bắt đầu tấn công nhân tộc chúng ta. Nhân tộc đang đứng trước nguy cơ bị xóa tên khỏi Hoàng Châu đại lục.
Trong đại điện, sắc mặt mọi người đều có chút biến hóa, người của bọn họ cũng nghe được tin tức này, nhưng hiện tại nghe Trương Thành đại trưởng lão nói như trước vẫn cảm thấy rung động.
Thật lâu yên tĩnh, bỗng nhiên trên màn hình, Thanh Linh thành chủ Diệp Phi Ưng mở miệng:
- Các vị, chúng ta hoàn toàn không có đường lui, điểm này mọi người đều hiểu. Vì vậy, chỉ có tử chiến đến cùng.
- Tử chiến đến cùng? Nói thật hay. Thử hỏi chúng ta có chút phần thắng nào không hay chỉ đâm đầu vào chỗ chết? Chỉ riêng yếu nhất là Thạch Tộc, chúng ta cũng không có chắc chắn sẽ thắng, nói chi là 3 tộc Thạch – Mộc – Tử liên hợp. Ta nghĩ chúng ta nên đầu hàng, cử người đi đàm phán với điều kiện thích hợp hẳn là được.
- Mộc Liên trưởng lão, ngài nhát gan sợ chết hay là ngài đã có gần một ngàn năm trăm tuổi mà suy nghĩ vẫn ấu trĩ như thế? Ngài nghĩ rằng họ được lợi rồi họ sẽ tha cho chúng ta sao? Kết cục đã rất rõ ràng: Tất cả chúng ta, nếu không phản kháng, đều phải chết.
- Ngươi …
- Hừ, ngươi, ngươi cái gì, nếu ngài sợ chết thì cứ thử đi đầu hàng xem kết quả như thế nào. Diệp Phi Ưng cười lạnh.
- Được rồi, hai vị không cần cãi nhau nữa, chúng ta hôm nay ở đây để thảo luận cách cướp 1 đường sống cho nhân tộc, vì vậy, ta mong mọi người hãy đồng tâm hợp lực. Trương Thành trưởng lão nói xong, chắp tay, cúi người.
- Ta nghĩ rằng, nhân tộc chúng ta tại thời đại này đã chẳng còn hi vọng nào cả. Nếu đã như thế, mọi người vì sao phải cố chấp?
- Ý của Tán Hoa trưởng lão là? Nghe Tán Hoa trưởng lão nhấn mạnh 3 chữ thời đại này Trương Thành hỏi.
- Mọi người đều biết từ sau khi đại bí mật xảy ra, tất cả các chủng tộc đều trải qua một thời đại mới. Tại thời đại này, nhân tộc chúng ta dù cố gắng, cũng vẫn chỉ là vô vọng giãy dụa sống qua ngày. Tuy nhiên an ổn, nhưng chỉ là tạm thời. Chúng ta đều cố nỗ lực tăng cường thực lực, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, chúng ta phải chịu nô dịch, cung phụng mỗi năm, đau khổ, đắng cay. Thật chán nản… Tán Hoa thở dài.
Mọi người đều trầm mặc.
- Bởi vậy, ta cho rằng, chúng ta nên áp dụng đề xuất của người kia.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đại biến, tay chân lạnh lẽo.
Hết quyển 1: Kết thúc và bắt đầu.
Triệu Phong đã chết. Lục Mang cũng vỡ tan.
Như vậy tiếp theo truyện sẽ như thế nào?
Mời các bạn đón đọc QUYỂN 2.
Cảm tạ!!!
p/s: QUYỂN 1 chỉ là Quyển Giới thiệu, vì thế nội dung và tình tiết trôi rất nhanh, chỉ đưa vào những cái chính. Xem như là để độc giả làm quen và hiểu phần nào về truyện.
Về đề tài quân sự:
Quyển 1 có 28 chương. (Hoàn thành)
Quyển 2 có khoảng 40 - 60 chương. (Đang viết - Hiện tại đã có 35 chương)
Quyển 3 có khoảng 8 - 30 chương.
Quyển 4 sẽ mở ra đề tài quân sự.
Tác giả viết quân sự đặt nặng về chiến thuật.
Vì vậy, hân hạnh đón chào các độc giả ưa thích đề tài quân sự - chiến thuật lót dép hóng.
- Roson Kenvin, chủ tịch hội Khoa học Triệu Chi (người được xem là trầm tĩnh, chưa bao giờ tức giận) điên cuồng quát. Ngươi, cái kẻ điên này, chúng ta đều cho rằng ngươi là thiên tài, kỳ vọng rất nhiều, nhưng thế này là sao? Ngươi đang trình bày cho chúng ta cái gì thế này? Ngươi, Roson, ngươi mau cút cho ta.
Trong phòng, một chàng trai tầm 18, 19 tuổi đang đứng trước toàn thể giám khảo, khuôn mặt chữ điền, đầy nét tang thương, nghe vậy chỉ bình tĩnh nói ra:
- Ta, Roson Kenvin chỉ nghĩ cho nhân loại, thế nhưng các ngài chỉ nghĩ cho bản thân mình. Tin tưởng ta, rồi có một ngày cái các ngài gọi là “luận văn điên cuồng, phản đạo đức” sẽ được thực thi. Chỉ mong đến lúc đó đã không quá muộn.
Nói xong, Roson bước thẳng ra ngoài. Luận Văn phòng tràn đầy tiếng chửi bới. Đâu đâu cũng là những lời bàn tán “kẻ điên”, “người máu lạnh”, “kẻ bị nguyền rủa”…
- Tất cả im lặng cho ta. Ngay từ lúc này, bản luận văn này được xếp vào tuyệt mật, cấm lưu truyền, ai trái lại sẽ chịu tội bán đứng bí mật nhân loại. Nhớ kĩ cho ta, cấm có tiếng gió nào lọt ra. Dù nhân loại chúng ta không áp dụng nhưng mọi người nên biết nếu nó lộ ra thì hậu quả như thế nào rồi đấy.
Nói xong, Triệu Chi phất áo đi ra ngoài. Trên mặt tràn đầy ưu sầu. Roson vốn là đệ tử của hắn, hắn kỳ vọng rất nhiều, cũng từng mong chờ bản luận văn mà Roson từng nói với hắn “Nhất định nó sẽ là một hồi cuồng phong, địa chấn; bởi vì nó sẽ thay đổi lịch sử nhân loại trong thời đại Đại Sinh Tử này”, nhưng giờ, hắn chỉ toàn bi thương và tức giận.
Hoàng Châu năm 3557 – Thời đại Đại Sinh Tử
Thạch Vương Thành, Kim Thạch điện, cấm khu, phòng bí mật.
- Khốn nạn, bên các ngươi có tra ra ai là kẻ để lộ tin tức không hả? @#@#$@...
- Thạch Tấn, ngươi dù là lãnh đạo của Thạch Tộc, mà sao toàn ẳng bậy thế? Ha hả, ha hả…
- Lão Mộc, đừng cho rằng ta sợ ngươi. Ta xxx con mẹ nhà ngươi chứ.
- Được rồi, ta tham dự vào không phải để nghe 2 ngươi cãi nhau. Nói việc chính đi. Tử tộc đã tra ra gián điệp và xử tử cả rồi.
- Haha, vẫn là lão già nhà ngươi tẻ nhạt. Mộc tộc cũng xong rồi.
- Thạch Tộc chuẩn bị xong. Mặc dù tin tức rò rỉ, khiến cho nhân tộc đề phòng, nhưng cũng chẳng sao, trước thực lực tuyệt đối thì chẳng là gì, hihô, hihô…
- Ta nói lão Thạch, giọng cười của ngươi vẫn đê tiện và đàn bà như ngày nào. Mộc Vân nói
- Được rồi, ta thấy gần đây nhân tộc hành động có vẻ quái lạ. 2 người các ngươi không lo đề phòng đi, coi chứ lật thuyền trong mương.
- Yên tâm đi lão Tử, Mộc Vân trả lời.
Hoàng Châu năm 3562 – Thời đại Đại Sinh Tử.
Ngày 5 tháng 7 theo lịch nhân tộc, Mộc – Thạch – Tử 3 tộc kéo quân tiến đánh Nhân tộc. Quân liên hợp tiến quân thần tốc, chỉ qua 4 ngày đã chiếm được 7 thành của Nhân tộc.
- Có gì đó quái lạ, Mộc tộc chúng ta không hề gặp bất kì sự phản kháng nào của nhân tộc, ngoài ra, không phát hiện được bất cứ nhân loại nào. Sự việc này thật đáng ngờ.
- Được rồi lão Mộc, bên ta cũng thế, nhưng ta nghĩ bọn nhân tộc sợ chết co lại hết ở Thánh thành nhân tộc rồi, chúng nghĩ tử thủ ấy mà. Không phải 5 năm trước, mật thám báo tin nhân tộc liên tục di dân từ mọi nơi về Thánh thành sao.
- Trên đường tiến quân, Tử tộc cũng thấy vấn đề như thế. Nhưng ta không nghĩ bọn nhân tộc hèn hạ, vô sỉ, đê tiện lại dễ dàng chấp nhận thất bại như thế. Nếu thế này, ta đề nghị, 3 tộc nhanh chóng hợp quân, tiến thẳng Thánh thành nhân tộc, vừa quét sạch cao tầng nhân tộc, vừa đề phòng âm mưu, quỷ kế của chúng.
- Ta đồng ý.
- Ta đồng ý.
Ngày 6/7/3562, Hoàng Châu – Thời đại Đại Sinh Tử. Liên quân 3 tộc Mộc – Thạch – Tử tấn công Thánh thành – thánh địa nhân loại.
- Mau phá tan vòng sáng bảo vệ.
- Mau sang trái.
- Chú ý né tránh vũ khí nhân loại.
Sau khi liên quân tiến vào Thánh thành, một vòng tìm kiếm, mọi người lạnh ngắt như tờ. Tình cảnh quá mức quỷ dị nên không ai thốt nổi lên lời nào.
Thánh địa của nhân loại giờ phút này chỉ toàn xương trắng chất đầy mọi nơi và các kiến trúc hư hỏng. Từng bãi, từng bãi kề sát, dày đặc xương người, xương người số lượng ước chừng hơn tỷ, có thể tưởng tượng tất cả nhân loại đều chết ở đây.
Triệu gia, một gia đình tương đương nổi tiếng ở Thạch Tiêu trấn, cách đây không lâu hai vợ chồng gia chủ họ Triệu mới chuyển tới đây. Vợ chồng nhân nghĩa thỉnh thoảng quyên tiền giúp đỡ xóm làng. Họ xây 1 ngôi nhà cách Thạch Tiêu trấn gần 1 dặm. Mọi người nhận xét Triệu gia là gia đình khá giả, ít tiếp xúc với bên ngoài. Sáng nay, gia đình gặp phải tai ương.
- Hừ, dấu chân này là của 1 thằng nhóc, mau tìm xung quanh.
- Vâng, lão đại.
Phía trái hoa viên, một cậu bé chừng 4-5 tuổi, đang cật lực bỏ chạy. Cậu còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì xảy ra với gia đình mình. Cậu chỉ thấy máu chảy khắp nơi, và còn duy nhất trong đầu cậu là lời người mẹ quá cố dặn dò: “Nhanh, chạy nhanh đi con, chạy nhanh đi. Nhất định phải sống sót và báo thù cho gia đình”.
Lúc ấy cậu còn ngây thơ hỏi nhỏ mẹ:
- Mẹ, báo thù là như thế nào? Mà sao máu chảy khắp nơi thế này hả mẹ? Cha đâu rồi?.
Người mẹ lo lắng, nhỏ giọng gấp gáp nói:
- Nhớ lời mẹ và chạy nhanh đi, chạy đi và tránh những kẻ cầm vũ khí kia, chạy thẳng đi không mẹ đánh, nhanh, nhanh lên con…
Đáng thương, người mẹ không biết phải như thế nào, cuối cùng chọn cách đi đường bên phải rồi hét lên thu hút sự chú ý của những kẻ sát nhân.
Cậu bé khóc, cha mẹ sao lại bỏ rơi mình, khóc thút thít nhưng không quên lời mẹ, chạy và chạy. Nhiều lần vấp ngã, té đau, cậu khóc, rồi lại vất vả bò lên chạy tiếp. Đến lần thứ ba, mệt mỏi khiến cậu nằm dài. Rốt cuộc nhịn không được, cậu khóc òa lên. Chưa tới 3 phút sau.
- Haha, lão đại, một thằng bé thì có gì đáng lo chứ, có tí là khóc lên thôi, haha…
- Đừng nói nhiều, chém chết nói đi rồi về lãnh thưởng.
Cậu bé ngây thơ, rốt cuộc sợ hãi, lại khóc to hơn. Bọn sát nhân thì cười vang. Một tên trong số chúng, giơ đao và tiến lên.
Bỗng, ầm vang. Một vật đục lỗ bầu trời, giống như tia chớp, mang theo điện giật bay xuống.
Oành!
Xung quanh yên lặng. Hơn mười phút sau cậu bé ngừng khóc. Trước mắt cậu năm mét đã ngoài, một vật hình lục giác lơ lửng, trong suốt như lưu ly, nhưng bên ngoài lưu hành những đường vân màu tím, thỉnh thoảng lóe lên những vân màu lam. Cậu nhìn xung quanh, những “kẻ lạ” đã không còn tung tích.
Tò mò, cậu đưa tay chạm vào vật hình lục giác. Một âm thanh bỗng vang lên, suýt nữa làm cậu chết điếng.
“Hệ thống đang quét.
Tên: Triệu Phong
Tuổi: 4
Giới tính: Nam
Gia đình: Không
Môn phái: Không
Linh căn: Hỏa hạ phẩm, Mộc hạ phẩm.
Tuổi phù hợp điều kiện, gia đình phù hợp, môn phái phù hợp. Xác nhận. Thỉnh Triệu Phong cầm và đưa lại áp sát vào vết thương ở đầu gối.”
- Ngươi đang gọi tên ta sao? Cậu bé hỏi.
Đáp lại cậu bé chỉ là im lặng. Vài phút sau, cuối cùng không nhịn được, cậu bé cầm lấy và áp vào vết thương.
Sau đó, lại vang lên: “Nhận chủ thành công. Chủ nhân được quyền hỏi 10 câu. Xin thận trọng suy nghĩ”.
- Dễ chơi, để ta nghĩ xem. Ừm.. Bố mẹ ta đâu?
- Chết rồi.
- Vì sao lại chết? Cậu bé cuống lên
- Bị giết chết.
- Ai giết?
- Thỉnh xin chờ, đang quét … 80%... 90% … Hoàn thành. Chưa rõ ràng kẻ giết là ai. Lần đầu chuyện riêng trả lời, về sau chuyện riêng thỉnh chủ nhân tự giải quyết.
- Bố mẹ chết hết cả rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Cố gắng sống sót, trở nên mạnh mẽ, báo thù, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Chợt nhớ tới lời mẹ dặn, cậu bé hỏi:
- Làm sao để trở nên mạnh mẽ? Báo thù như thế nào? Cậu mê mang hỏi.
- Để trở nên mạnh mẽ cần chăm chỉ rèn luyện, gia nhập môn phái, kết giao bạn bè, tham gia bang hội, tổ chức… Yếu tố chủ yếu nhất là rèn luyện tăng thực lực. Báo thù là tìm kẻ gây ra sự việc cho hắn nếm đủ loại đau khổ trên đời, sống không bằng chết, hoặc trực tiếp giết chết.
- Đang quét… Hoàn thành. Chủ nhân chỉ có 2 cách: Ăn xin và ăn trộm.
- Bố mẹ ta bảo ăn trộm là xấu lắm. Ăn xin phải làm thế nào?
- Cởi vứt đồ đạc, nhặt rơm, lá cây quấn quanh người, bôi bùn lên toàn thân. Ngồi ven đường ở Thạch Tiêu trấn, gặp người đi qua thì khóc, ai hỏi thì bảo đói.
“Tích, trước mắt hoàn thành 10 câu hỏi.
Thỉnh chủ nhân ghi nhớ và thực hiện những điều sau đây:
Đệ nhất, không nên tiết lộ tên, bất kì ai hỏi đều trả lời tên là A Mãnh. Không gia đình, làm ăn mày.
Đệ nhị, thỉnh luôn bôi đen thân mình từ đây cho đến khi rời khỏi Thạch Tiêu trấn.
Đệ tam, tiến theo hướng tây đến Thạch Tiêu trấn bắt đầu ăn xin.
Đệ tứ, mỗi ngày sẽ có 1 lần trả lời 1 câu hỏi bất kì trừ những câu hỏi liên quan đến việc riêng tư của chủ nhân.
Đệ ngũ, thỉnh nhớ kĩ hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống mới sống sót.
Vi phạm tất chịu trừng phạt.
Đang quét… Hoàn thành!
Nhiệm vụ đầu tiên: Tiến vào Thanh Linh môn.
Phần thưởng: ???
________________________________________
p/s: Trẻ nhỏ thì không thể như trùm thông thiên triệt địa, biết gia đình mình bị đồ sát, bỏ chạy như ... thánh, nên thoát khỏi bọn giết người được.
Trẻ nhỏ thì không thể bảo nó: "Cắt tay lấy máu, hay lấy máu nhỏ lên" - Nó hiểu thế quái nào được.
Lục Mang có phải là hệ thống nghịch thiên, mời đọc chương sau để rõ.
Thạch Tiêu trấn ở biên giới phía bắc Thánh thành, có hơn hai ngàn hộ dân, giáp ranh với Mộc tộc. Tại Thanh Linh thành cũng xem như là tương đối lớn.
Hôm nay là ngày Thanh Linh môn thu nhận đệ tử. Thanh Linh môn, tên như ý nghĩa, môn phái duy nhất tại Thanh Linh thành, tại nhân tộc 16 môn mái chỉ là môn phái loại tiền trung. Mỗi 3 năm, Thanh Linh phái tiến hành tuyển chọn đệ tử nhập môn một lần, chỉ cần linh căn.
Thạch Tiêu trấn là tụ điểm tuyển chọn số 23, hơn 1000 người đang chờ đợi ở đủ mọi tư thế: có nằm, có đứng, có hàn huyên, có trêu ghẹo… Đột nhiên không khí xao động, mọi người quay lại nhìn qua. Trước bàn tuyển, một vị trung niên ước chừng ba mấy tuổi, xung quanh thân thể, loạn khí vô hình, tuy chỉ là loạn khí nhưng mọi người đều cảm nhận được 1 trận áp lực. Vị trung niên áo bào xanh, trước ngực 1 đóa hoa sen nhỏ, người thông tuệ đều biết đây là một vị tiên nhân thuộc ngoại viện Thanh Linh môn. Tất cả yên lặng, cố gắng giảm tiếng động nhỏ nhất, sợ chọc giận vị tiên nhân.
- Ta là Viễn Tiêu, đệ tử ngoại môn Thanh Linh môn, phụ trách tuyển chọn đệ tử lần này. Việc tuyển chọn rất đơn giản, mọi người xếp hàng tiến lên từng người một. Chỉ cần cầm cái này, vật này vào tay ai phát sáng thì người đó ra đứng sau ta, còn không thì tự quay về - giọng nói ồm ồm có lực vang lên. Người trung niên không lớn tiếng nhưng hơn ngàn người đều có thể nghe thấy.
Mọi người tuy không biết đó là vật gì, vậy nhưng không ai dị nghị hay hỏi gì. Vật và việc của tiên nhân, phàm nhân làm sao mà dám lên tiếng? Tốt nhất là im lặng và làm theo, trong lòng ai cũng nghĩ thế.
Bọn trẻ rất tò mò, chúng hăng say nhìn, cố nhìn cho kĩ, mong tìm được cái gì. Tuy nhiên chúng đã sớm được người lớn răn dạy nên chỉ có thể tự thỏa mãn tâm tư tò mò bằng việc nhìn và nhìn.
Mọi người bắt đầu xếp hàng, nhanh chân thì xếp trước, không ai dám chen lấn gây lộn xộn.
Hôm nay trời trong xanh và nắng nhẹ nên ngàn người cũng không quá uể oải. Tuy nhiên, xếp gần cuối hàng người, 1 cậu bé ăn mày, quần áo rách rưới, khuôn mặt xạm đen, nhưng ánh mắt thì lại liên tục đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.
Đến giữa trưa, đoàn người cuối cùng đã được chọn xong. Những người không được chọn thì thất vọng lủi thủi ra về.
- Các ngươi và những người được chọn, từ hôm nay trở đi là đệ tử của Thanh Linh môn. Tốt rồi, tiến tới đầu trấn, lên xe ngựa và phản hồi môn phái.
"Tích, hoàn thành nhiệm vụ gia nhập Thanh Linh môn. Phần thưởng: Không". Đang vui mừng hớn hở chờ đợi phần thưởng Triệu Phong, chợt bị tạt một gáo nước lạnh.
- Ta @#@###$. Lục Mang, phần thưởng của ta đâu?
Hoàn toàn yên lặng, Triệu Phong chợt nhớ lúc sáng vì bất an đã hỏi hệ thống có chắc chắn vào được Thanh Linh môn không.
- Khốn nạn, lừa bố mày à. Ta xxx.
Thầm hận, Triệu Phong nghiến răng, nhưng vẫn an phận vì biết chẳng làm được gì. Gần một năm qua, mỗi lần vi phạm những lời Lục Mang nói, Triệu Phong đều chịu đủ loại đau đớn. Triệu Phong còn nhớ lần đầu tiên sau khi Lục Mang tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên, Triệu Phong không chịu cởi quần áo, thế là đau đớn hành hạ, ngất xỉu đương trường. Lần thứ hai chạy qua bãi bùn, không nhớ bôi đen toàn thân thế là oan hồn, quỷ quái tràn ngập trước mặt, quá sợ hãi, cậu lại ngất xỉu, đến khi tỉnh dậy còn chưa nhớ gì, đang tính đi tới lại ngứa ngáy toàn thân mà tay chân bất động, cậu lại bất tỉnh. Lần thứ ba, gặp được Lý viên ngoại ở Thạch Tiêu trấn, cậu chạy lại kêu “Lý thúc, Lý thúc, cháu là…”, chưa kịp kêu tên đầu cậu bị tạch oanh, nằm tại chỗ. Lý viên ngoại thấy cậu đáng thương mang về nhà chăm sóc, nhưng khi tỉnh lại, cậu bỏ trốn ra ngoài làm ăn xin. Và còn đủ những lần khác. Mỗi khi nghĩ tới, mồ hôi cậu đầy lưng.
Nhưng cũng may, cậu dần quen. Và cũng nhờ Lục Mang, cậu bắt đầu mỗi ngày một câu hỏi, cậu dần tích lũy được kiến thức. Chỉ tội cậu bé vì tính tò mò, mấy lần hỏi Lục Mang là cái gì, vì sao xuất hiện trước mặt cậu, Lục Mang đều trả lời bằng trừng phạt. Thế là sau vài lần ngốc nghếch, cậu không dám; tuy nhiên không dám hỏi nữa, nhưng cậu càng tò mò.
Đã hơn 5 tuổi, nhưng tính cách Triệu Phong dần hình thành, xuất phát từ ăn mày, cậu mưu mô nhưng chỉ là tiểu thông minh; cậu trầm ổn, ít nói; tính cách đặc biệt được rèn luyện là trí nhớ và nhìn ra điểm quan trọng nhất của vấn đề - đó là hiệu ứng mưa dầm thấm lâu. Không nhớ tốt thì chỉ có ăn hành của Lục Mang, không nhìn ra, không sàng lọc được cái quan trọng nhất trong ngày thì chỉ phí đi 1 câu hỏi 1 ngày.
Trưa nắng chói chang, những chú ngựa vất vả lên lê từng bước chân lên đường. Xa xa những hàng cây dần lui lại, Triệu Phong ngồi suy nghĩ vẫn vơ và nép mình vào 1 góc. Có lẽ, là bản tỉnh của ăn mày, thấp hèn nhất thì tốt nhất là chấp nhận thực tế.
Linh căn cơ bản như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Linh căn hiếm như băng, quang, ám, độc, không gian… Linh căn biến dị như kiếm, cung, thương, giáp, mũ, linh căn mang kỳ hoa dị thảo, muôn thú … Và cũng không hiếm những thiên tài có được hai, ba, đến năm loại linh căn. Vậy nhưng tư chất linh căn cũng có 4 loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Bởi vậy, ở tu luyện giới Hoàng Châu đại lục. người có linh căn có gần như vô hạn chủng loại. Qua 1 lần tò mò hỏi Lục Mang, Triệu Phong mới biết như thế.
Triệu Phong vốn là ăn mày, dòng đời ấm lạnh đã trải qua gần 1 năm, tuy còn khờ dại nhưng không đến nỗi đần. Lục Mang từng trả lời rằng Triệu Phong linh căn chỉ là hạ phẩm. Hạ phẩm ý vị chỉ là hèn mọn, xuất thân thấp kém, tư chất thấp nhất, có kết bạn cũng chẳng mang đến cái hiệu quả gì. Chỉ sợ bản thân sẽ là tốt thí cho những kẻ khác. “Bạn tôi, anh tư chất thấp, thôi thì để dành linh đan, linh thạch đưa cho tôi, đợi tôi tu luyện thành tài sẽ bảo hộ cho anh, chứ anh tu luyện thì cũng chỉ phí mà thôi” hay sẽ là như thế này “Tao không quen nó, ôi cái thứ ăn mày thấp kém với cái tư chất hạ phẩm như nó làm sao có thể làm bạn với tao được”. Bởi vậy, với Triệu Phong: Thà rằng không có, còn hơn làm tốt thí, hoặc sau này bị đâm sau lưng.
Thấp hèn vẫn là thấp hèn. Thực tế vốn không phải là mộng. Ở tiên mộng, ta có thể mơ ta trở thành anh hùng, đầu đội trời chân đạp đất, mới vào môn phái là người mạnh nhất, chưởng môn và trưởng lão khen ngợi không dứt, mỹ nữ muốn hiến thân xếp đầy mấy trăm cái giường, đàn em nịnh hót thì đếm không xuể. Một giấc mộng bình thường, ta vốn là kẻ ăn mày được vào tiên môn, mọi người sẽ đối xử tốt hơn, không còn coi ta là thấp kém nhất, thực tế điều đó đúng với những phàm nhân, còn những người được vào tiên môn như ta, thì ta vẫn chỉ là kẻ thấp hèn. Mơ một giấc mộng, chìm vào đó để rồi tâm chết dần, rồi trở thành đần độn mà thôi.
Xe ngựa không ngừng di chuyển, vốn dĩ từ sáng xếp hàng chờ gia nhập Thanh Linh môn, tới tận trưa mới xong, mọi người đều đói bụng. Bây giờ tiếp tục nhịn đói lên đường, xốc qua xốc lại, ngã trái ngã phải, càng làm cho nhiều cái bụng ọt ọt liên tục. Tuy vậy, nhưng không ai dám nói gì.
Trên xe Triệu Phong vốn có 11 người, 3 nữ, 7 nam. Chúng nữ nói chuyện rầm rộ, một lúc lại có vài anh chàng ngứa ngáy tham gia. Nhưng lâu dần vì đói, tất cả tựa vào thùng xe nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đến tối, mọi người đều đến Thanh Linh thành. Dưới sự phân phó của trung niên nhân Viễn Tiêu, tất cả tiến vào truyền tống trận và xuất hiện ở Thanh Linh môn.
Thanh Linh môn, linh khí dồi dào, tiên quang xạ ảnh, kì dược, kì thú khắp nơi. Thanh Linh môn, cỡ trung môn phái, chỉ nhìn bên ngoài cũng đã thể hiện được hào quang của tiên môn.
Đó là một khung cảnh hoàn toàn khác trần tục: tiên thú phi đằng, không thiếu tiên nhân phi hành trên không trung: kẻ ngự kiếm, người cưỡi hồ lô, tiên nữ cưỡi tiên hạc, chân nhân hóa tia chớp biến mất trên bầu trời…
Nhưng cũng chưa phải là điều làm cho những đệ tử mới này ngạc nhiên nhất. Trên không trung không biết bao nhiêu tòa sơn phong lơ lửng giữa bầu trời, điều đó lôi kéo tiếng lòng, đánh động ước mơ của nhiều người: Ta, tương lai cũng muốn có 1 tòa sơn phong của riêng mình.
- Xếp hàng, xếp hàng vào. Ngay lập tức sẽ kiểm tra tư chất linh căn và phân chia khu vực. Đánh thức chúng đệ tử đang mơ mộng là giọng ồm ồm của Viễn Tiêu.
Chúng đệ tử rối rít xếp hàng, bắt đầu đi theo trung niên nhân. Trên đường đi gặp gỡ gần như vô tận điều mới lạ, một chỉ rắn nhỏ bằng ngón tay đột xuất biến to hơn mấy chục lần, một con bọ cánh vàng đập cánh làm sương mù khắp nơi, một cây hoa phun ra ánh chớp… Hình ảnh sống động, nhưng con đường thật an toàn, không có gì có thể ảnh hưởng con đường này, rõ ràng đã có cấm chế xung quanh. Ước chừng 1 canh giờ sau. Cuối cùng cũng tới 1 quảng trường. Quảng trường rộng vô cùng, to hơn mấy lần Thạch Tiêu trấn.