Chương 1: Lăng Thiên
Vũ trụ bao la rộng lớn, cứ như là một vùng đất vô tận mãi không thấy điểm cuối. Trong đó ẩn chứa bao nhiêu bí mật mà nhân loại chưa lý giải được. Họ vẫn chưa biết có phải mình là tồn tại duy nhất trong cái vũ trụ này không, chỉ nhiêu đó thôi, chỉ một dấu chấm hỏi mà họ tự mình đặt ra để rồi điên lên vì nó. Bao giờ ta sẽ biết, không ai nói trước được, giả sử tới lúc đó mọi thứ chỉ là lý thuyết ? Chung quy vũ trụ vẫn quá to lớn.
Lăng Thiên một kẻ mồ côi từ nhỏ. Hắn từng sống ở một cô nhi viện một thời gian, nhưng theo hắn nhớ không lầm thì cái cô nhi viện đó đã bị cháy vào lúc hắn 6 tuổi và thế là hắn bắt đầu lang thang từ lúc đó. Năm 8 tuổi trong một lần đói quá hóa liều hắn đã thành công móc cái túi đầu tiên trong cuộc đời của mình. Thế là hắn hưởng được cái cảm giác một năm ăn cắp bằng ba năm làm. Từ đó Lăng Thiên bắt đầu móc túi, đánh nhau,... Sau một thời gian Lăng Thiên đã trở thành khách quen của phòng tạm giam 48 tiếng.
Sau khi bị bắt vài lần hắn quyết định không làm nghề móc túi nữa, hắn cầm đầu những tên mồ côi khác mà hắn quen trong những năm hành nghề của mình đánh đông, dẹp tây với tụi côn đồ loắt choắt loi choi như hắn để kiếm ăn. Năm hắn 12 tuổi hắn cũng đã được coi là thủ lĩnh của tụi côn đồ trong quận. Nhưng ai nói trước được điều gì vì một lần lỡ dại đánh nhầm con ông lớn thế là đi ngay vào trường cải tạo. Trong đó hắn bị mấy tên lớn dần cho mấy chập, thế là cái tính gan lì lại nổi lên hắn đem cái lũ đó đập cho ra bã, để rồi cái trường cải tạo đó cũng cho hắn đi luôn.
Giờ đây hắn đang lang thang trên một cái chợ đêm sầm uất. Kẻ mua người bán tiếng mời chào món ăn, cùng tiếng cãi lộn hài hòa tạo nên một không khí rất ư là kì lạ. Không hiểu sao hắn rất thích như vậy phải nói là nó cho hắn một cái cảm giác mà người khác gọi là 'nhà'. Hắn đi tới một quán mì nhỏ, nơi đây là nơi hắn thường tới nhất khi còn móc túi.
- Lão Tứ cho ta tô mì đi. Hắn hô lớn.
Một người đàn ông trung niên khi nghe hắn kêu vậy thì giật mình, xoay đầu lại thấy Lăng Thiên gã cười cười nhìn hắn. Lát sau Lão Tứ bưng một bát mì tới để trước mặt Lăng Thiên xong Lão Tứ lại kê một cái ghế ngồi xuống trước mặt hắn :
- Sao nghe nói mày vô trong cải tạo mà sao giờ ra rồi ? Lão Tứ cười hỏi
- Vô trong đó đánh mấy thằng thế là được thả. Lăng Thiên cúi đầu ăn mì, không ngẩng đầu lên nhàn nhạt trả lời.
- Chú mày cứ tính sống vậy hoài sao, tao đã bảo về đây phụ tao bán mì là có cơm ăn, chỗ ngủ khỏi phải suốt ngày động tay động chân.
Nghe Lão Tứ khuyên bảo, hắn cũng thấy đúng nhưng mà hắn chỉ ngại làm phiền Lão Tứ thôi, dù sao gã cũng khá nóng nảy chỉ sợ về lại thêm phiền cho Lão Tứ nên thôi:
- Thôi đi ông thừa biết tôi mà, ở một chỗ chịu không nổi.
Hắn gặp Lão Tứ lúc nhỏ, khi đó mưa to lắm hắn lại đói nữa chỉ biết kiếm chỗ để trú. Không hiểu sao gã rất ghét mưa hay nói trắng ra là rất ghét nước nó làm gã cảm thấy bức rức, khó chịu. Cũng may gã còn tắm thường xuyên chứ nói ghét mà bỏ tắm luôn là mệt à. Lúc đó Lão Tứ chuẩn bị đi ra thấy hắn nằm đó nên bất ngờ lắm. Lão cho hắn ăn,rồi khuyên hắn ở lại quán mì nhưng hắn từ chối. Thật ra việc Lão Tứ khuyên hắn ở lại quán mì cũng không phải là lần đầu tiên.
Ăn xong gã để lên bàn 20.000 đồng rồi quay lưng bỏ đi. Lão Tứ nhàn nhạt lắc đầu nhìn lại bóng lưng Lăng Thiên đã đi xa.
Lăng Thiên nằm xuống một băng ghế đá ở công viên, hắn nhìn trời, một bầu trời đầy sao. Không phải Lăng Thiên không có ước mơ. Nếu nói về ước mơ thì nhiều lắm:hắn ước có nhà cửa, có cha mẹ, được đi học,... đơn giản mà phải không ? Không hề đơn giản đâu. Có câu "Phải mất rồi mới biết quý" Nhưng có nhiều người kể cả hắn không có gì để mất cả, nếu có thì chỉ có cái mạng nhỏ này, vì vậy nếu Lăng Thiên có một cơ hội hắn sẵn sàng đánh đổi để lấy được nó.
"A" một tiếng la hoảng sợ lôi Lăng Thiên dạy giấc ngủ.Hắn nhíu mày "Ai rảnh mà ra đường la hét giờ này nhỉ ?" Tiếng la phát ra từ bụi cây phía bên kia Lăng Thiên chầm chậm đi lại, hắn vén bụi cây qua động tác nhẹ nhàng như một tên rình lén. Lăng Thiên sững người. Một sinh vật màu đen hình người, toàn thân nó giống như là cẩm thạch tạo cho người khác một cảm giác cứng như đá. Hai tay đầy móng vuốt sắc nhọn. Bên cạnh đó là một người đàn ông trung niên bị xé mất hai tay, hai mắt trợn trừng khuôn mặt mang theo nét hoảng sợ tột cùng. Lúc này con quái vật đang cúi đầu cắn xé phần bụng của người đàn ông. Cảm thấy như có ai đang nhìn mìnnh nó xoay người lại nhìn vào bụi cây nơi Lăng Thiên đang núp. Cái miệng dính đầy máu tươi đang không ngừng nhai.khi nhìn vào đôi mắt của nó Lăng Thiên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy ra đầy áo. Lăng Thiên cảm thấy nó như một con ác quỷ từ địa ngục đi ra. Nó cứ nhìn vào chỗ của Lăng Thiên nhưng lần này mang theo một vẻ khinh bỉ. Nó đang ngắm con mồi của nó, ngắm một cách thích thú.
Con người là loài sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, nhưng thật ra con người rất yếu đuối: không có hàm răng nhọn và khỏe như là sư tử, không thể chạy nhanh như ngựa, không có khả năng sinh tồn của loài gián... Họ sỡ dĩ có thể đứng đầu được là vì họ biết suy nghĩ: có thể làm ra súng có lực sát thương cao, chế tạo ra xa cộ để chạy nhanh hơn,và điều làm họ tự hào nhất là có thể đi ra ngoài vũ trụ, điều mà loài vật không thể làm được.
Nhưng thứ mà hắn đang thấy đã xóa bỏ đi những suy nghĩ đó của hắn, nằm ngoài sự dự đoán của bộ óc non trẻ. Nếu con người không có vũ khí thì liệu có thể đối đầu được với mãnh thú không.Không, câu trả lời tất nhiên là không. Lúc trước con người chỉ là thứ để loài thú săn, chẳng qua là con người đã đảo ngược vị trí của kẻ đi săn và kẻ bị săn. Lúc này chẳng qua mọi chuyện đã trở lại đúng như ban đầu. Lần đầu tiên trong đời Lăng Thiên hiểu ra là kẻ đi săn và bị săn luôn sẵn sàng đổi chỗ cho nhau. Bất cứ lúc nào. Như lúc này đây.
Chương 2: Dị năng sơ hiện
Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào con quái vật, hắn không dám dời mắt, hắn có cảm giác chỉ cần hắn không chú ý dù chỉ một giây thì phải trả giá khá đắt. Hai tay Lăng Thiên lúc này đã không ngừng run rẩy, hắn không biết phải làm gì."Đứng lại liều mạng với con quái vật" ý nghĩ điên cuồng đó bắt chợt nảy mầm trong suy nghĩ Lăng Thiên, song hắn cũng nhanh chóng gạt chúng ra khỏi đầu.Hắn tự mắng mình điên cuồng, cái này là quái vật chứ không phải là mấy thằng lưu manh giống nó. Chỉ sợ chưa kịp động vô cọng lông nào của nó là về đoàn tụ với Diêm Vương rồi.
Con quái vật khẽ động cái thân mình bước lại chỗ Lăng Thiên đang núp. "Chạy" nói là làm liền, Lăng Thiên quay lưng lại chạy thục mạng. Con quái vật cũng đuổi theo Lăng Thiên. Khi chỉ còn cách Lăng Thiên 1 mét bỗng dưng nó lại giảm tốc độ lại. Có cơ hội Lăng Thiên dồn hết sức mình bỏ con quái vật một khoảng xa. Đúng lúc đó con quái vật lại đột nhiên tăng tốc rồi lại khi tới gần Lăng Thiên nó lại giảm tốc. Cứ thế nó cứ chơi trò đuổi bắt với Lăng Thiên. Máu dồn lên não, Lăng Thiên lúc này đã giận tới đỏ mặt." Bình tĩnh, bình tĩnh".Lăng Thiên không ngừng tự nhủ. Con bà nó, bắt thì làm đại còn chọc tức tao.
Đá xanh, khi nhìn thấy viên đá xanh hai mắt hắn sáng lên còn hơn thấy vàng. Lăng Thiên tự nhận nhiều thứ mình không bằng người ta nhưng trò chọi đá ở quận này Lăng Thiên xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất."Ha ha kì này tao đập cho mày bể đầu" Lăng Thiên không ngừng tự đắc. Lăng Thiên tăng tốc độ khom người xuống chụp ngay viên đá xanh. Quay người sang Lăng Thiên ngắm ngay cái đầu của con quái vật.Hắn vung tay ném ra" Bốc". Ngay chốc, viên đá bay theo 1 đường thẳng tuyệt đẹp, dính ngay cái đầu của nó. Chưa kịp trở tay con quái vật tiếp tục ăn ngay 1 trận mưa đá. Quả cuối cùng một viên gạch đặc chuyên dùng để xây nhà. Con quái vật ngã ngay xuống đất.
- Ha ha ha, ta vừa chọi chết một con quái vật. Lăng Thiên ngẩng mặt lên trời cười lớn.
Ha ha ha... Đang cười vui vẻ Lăng Thiên nhận ra con quái vật đã đứng dậy từ lúc nào. Nó đang cười, con quái vật đó đang cười, một cách khinh bỉ.Mặt Lăng Thiên biến dị. Hắn hận không thể khóc rống lên ngay bây giờ." Sao lúc nãy ta không chịu chạy" câu hỏi ngớ ngẩn đó khiến cho Lăng Thiên tức muốn điên lên.
Con quái vật lao lên một tay đánh thẳng vào ngực của Lăng Thiên, hắn lui lại vài bước nhanh tay đưa tay lên đỡ cú đánh khủng khiếp từ tay con quái vật kia " Rắc" Lăng Thiên bay ngược về phía sau, lưng hắn đập mạnh xuống đường. Lăng Thiên phun ra một ngụm máu tươi. Hắn có thể cảm nhận được trong đó cũng gãy mấy cái xương sườn rồi." Làm sao đây". Hắn tự nhủ biết thế ở lại chỗ Lão Tứ một đêm là ổn rồi.
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết" nội tâm hắn liên tục gào to. Bỏ cuộc một mặt nào đó của hắn đã quyết định như vậy. Còn một mặt nào đó của hắn đang không ngừng kêu gào. Con quái vật bước đến chỗ Lăng Thiên ánh mắt của nó ẩn chứa sự thương hại. Sự thương hại dành cho kẻ yếu. Sự thương hại của một cường giả nhìn vào một con kiến.
-Kẻ chết phải là mày đừng nhìn tao kiểu đó. Lăng Thiên lẩm bẩm dẫu biết là nó sẽ không hiểu.
Con quái vật ngẩn ra trong chốc lát ngay lập tức nó hoàn hồn lại 1 chân đưa lên dẫm mạnh xuống mặt Lăng Thiên. Khi chỉ còn cách mặt của Lăng Thiên vài cm, một bàn tay chụp nó lại, không khí xung quanh nóng lên, một ngọn lửa đỏ rực bốc lên trên cách tay đó.
- A,aaaaa... Con quái vật thét lên đau đớn, nó ngã xuống bàn chân đã thành tro bụi.
- Đây là gì ? Lửa trên bàn tay, chuyện gì xảy ra ?. Hắn có cảm giác ngọn lửa cứ như một bộ phận thân thể của hắn, tâm ý khẽ động ngọn lửa biến mất. Ngón tay của Lăng Thiên khẽ động một hỏa cầu cỡ quả bóng bàn xuất hiện trong tay." Hay quá mình điều khiển được lửa sau này đi làm ảo thuật là hết sợ đói"
- Éc.. Con quái vật la lên lôi Lăng Thiên trở về thực tại. Hắn liếc xéo con quái vật. Hắn bắn hỏa cầu vào người con quái vật, nó lăn qua một bên dễ dàng né tránh hỏa cầu của Lăng Thiên. Kì thật cũng tại Lăng Thiên lần đầu tiên sử dụng hỏa cầu, hắn còn không biết mình làm sao có được sức mạnh này.
Con quái vật dùng hai tay thay cho cái chân bị mất của mình thế tiến đến như một con sư tử săn mồi. Từ khi Lăng Thiên thức tỉnh thứ sức mạnh trong cơ thể mình mọi giác quan, phản ứng, sức mạnh cơ bắp và tốc độ của hắn tăng lên đáng kể.Hắn né qua một bên tung một cú đá vào bụng của con quái vật xong hắn phi người tung một cú đá vào mặt con quái vật. Con quái vật văng ra xa, Lăng Thiên tạo một hỏa cầu rồi nện thẳng vào ngực con quái vật. Con quái vật khẽ nghiêng mình, hỏa cầu chỉ sượt qua vai con quái vật. Nhưng ngọn lửa cũng đã thiêu đen cánh tay phải của nó.Đột nhiên Lăng Thiên cảm thấy chóng mặt, đầu đau như búa bổ. Con quái vật lê cái thân tàn của nó đánh cho Lăng Thiên 1 đòn. Ngay lúc Lăng Thiên nghĩ mình chết chắc, thì có hơn chục đạo chỉ khí bắn con quái vật thành tổ ong.Hắn quay người về phía bắn ra những đạo chỉ khí, khuôn mặt hắn lóe lên tia kinh ngạc:
- Lão lão... Tứ... Lăng Thiên lắp bắp kinh ngạc.
Ngay sao đó Lăng Thiên cảm thấy một trận choáng váng lan ra khắp đỉnh đầu, hắn bất tỉnh.
Hắn tỉnh dậy trong căn phòng của Lão Tứ. Nằm trên chiếc giường bằng gỗ cũ, Lăng Thiên cảm thấy cả người tê nhức, hắn cố gượng dậy đi ra khỏi căn phòng nhỏ. Bên ngoài hắn thấy Lão Tứ nhàn nhã uống trà, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Lăng Thiên ngồi xuống cái ghế đối diện Lão Tứ. Lão Tứ vẫn cứ thế chiếc áo thun cũ sền và chiếc quần ngắn có thể mua được ở bất cứ đâu. Vẫn là Lão Tứ mở miệng trước:
- Thắc mắc có nhiều lắm phải không ?
Lăng Thiên gật đầu, hắn nói:
- Thứ mà tôi có là gì vậy ?
- Hỏa hệ dị năng giả. Theo ta đánh giá là cấp B. Đấy là ta chỉ nói chất lượng ngọn lửa thôi chứ kĩ thuật chiến đấu của cậu dỡ tệ, phóng hỏa cầu trật lất, chiêu thức thì không có, thức tỉnh tiên thiên, lửa cấp B, mấy lão già trong Âu Long mà biết chắc không kiềm được sung sướng lên cơn nhồi máu cơ tim quá, ha ha ha...
- Thật ra thì nãy giờ tôi không hiểu ông nói gì hết. Lăng Thiên gãi gãi đầu nói.
- Haizz, nghe cho rõ đây. Trên thế giới này có những người có những khả năng đặc biệt như: khống chế lôi điện, điều khiển kim loại,... Nhiều lắm kể không hết nữa đó. Có người di truyền, có kẻ được ngoại vật kích thích, còn có những kẻ trong lúc gặp nguy hiểm cực độ sẽ vô tình nối lại những đoạn GEN bị mất giống như cậu, loại đó là tiên thiên những người như vậy không ai không trở thành cường giả cả vạn người mới có một người.
- Có nghĩa là tôi là cường giả phải không ? Lăng Thiên kích động nói
- Cũng có không ít kẻ chết trên con đường làm cường giả. Mặt dù dị năng của cậu là cấp B nhưng chỉ là chất lượng của lửa. Thứ nhất cậu không có kinh nghiệm chiến đấu, thứ hai cậu không có chiêu thức.
- Chiêu thức ? Giống thứ ông dùng lúc trước ?
Vốn Lăng Thiên khi nghe mình bị chê không khỏi cảm thấy chán nản, bất quá khi nghe đến chiêu thức Lăng Thiên chợt nhớ tới chỉ khí của Lão Tứ. Hắn cực khổ lắm mới làm cho con quái vật đó mất một tay, một chân nhưng Lão Tứ chỉ cần chỉ chỉ mấy cái là xong xuôi.
- Chính xác, nhưng cái đó chỉ là hạ phẩm Hoàng cấp thôi . Đoạn sinh chỉ sử dụng nội khí dồn vào đầu ngón tay rồi dùng lực lượng cơ thể ép ra.Bình thường mà thôi. Chiêu thức chia làm tám cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang. Hoàng là thấp nhất mà Vũ là cao nhất. Muốn ta dạy cậu không ?
- Ông dạy tôi Vũ cấp chiêu thức à ? Lăng Thiên kích động nói.
- Chú em bị ảo tưởng à. Hồng cấp đã là cao nhất trên thế giới này rồi, hai cấp kia chỉ thấy trong sách, chiêu thức bảo mệnh của ta chỉ là Trung phẩm Thiên cấp. Lão Tứ cười tự giễu.
- Thôi thì bỏ qua đi, cái con quái vật đó là cái thứ chết tiệt gì vậy. Lăng Thiên hỏi.
- Lính nhân tạo của Eye Strom Mỹ, thứ đó nó có chục vạn con.
Lăng Thiên há hốc mồm. Trời ơi một con mà đã vậy rồi đem hết nguyên đám qua thả vào nước người khác thì sẽ khủng khiếp cỡ nào.
- Không khủng khiếp lắm đâu đối với dân thường thì tác dụng thật, còn với những người như chúng ta thì chỉ là muỗi. Nhưng mà cho dù muốn đem qua thì tòa án quốc tế cũng không để yên.
- Thế bây giờ cậu có muốn gia nhập với chúng ta hay không ?
Lăng Thiên nhíu mày vấn đề này hắn cũng suy nghĩ nhưng cũng chẳng biết mở lời thế nào. Dù sao thì hắn chỉ có một mình, biết đâu đây sẽ là bước ngoặt của cuộc đời hắn thì sao ?
- Tôi đồng ý . Lăng Thiên gật đầu, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình nghiêm túc tới vậy.
Ngày 18/4/2014 một lời đồng ý tạo ra 1 cường giả. Một tuyệt thế cường giả chấn kinh vũ trụ.
Last edited by Kẻ Lánh Đời; 20-08-2014 at 10:47 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kẻ Lánh Đời
- Tốt. Lão Tứ mỉm cười gật đầu.
Lăng Thiên đã suy nghĩ kĩ lắm rồi mới quyết định làm như vậy, hắn có dị năng thì tội gì phải sống cuộc sống của người bình thường. Nếu may mắn như lời của Lão Tứ nói thì hắn có thể làm cường giả cao cao tại thượng. Hơn nữa hắn không muốn nhìn lại cái ánh mắt của con quái vật lúc đó được. Nếu hắn là người thường thì lúc này đây Lăng Thiên không còn ngồi đây. " Sinh tử của ta là do ta định"
- Được rồi, trước tiên ta phải dạy cậu cách điều khiển dị năng rồi mới đưa cậu giao cho mấy lão già Âu Long. Đừng gọi ta là Lão Tứ nữa, nghe già quá. Ta tên Trương Tạ, đệ tử chân truyền thứ tư của Vọng Tinh Đài.
- Vọng Tinh Đài là cái gì ?
Lăng Thiên hơi thắc mắc về cái gọi là Vọng Tinh Đài, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ. Mới hôm qua thôi hắn còn đang lang thang ngoài đường, còn bây giờ hắn đã biết những điều mà không phải ai cũng biết được. Quá rắc rối, đó là điều Lăng Thiên đang suy nghĩ lúc này.Lão Tứ biết hắn chưa thích ứng được những chuyện này nên tường tận giải thích:
- Kỳ thật đây là một trong những môn phái trấn quốc của Việt Nam: Vọng Tinh, Sa Long Cương, Âu Lạc tam đại môn phái. Ở Trung Quốc thì lực lượng chính là Chính phủ Long Tổ, tu chân giả cùng với hai đại cao thủ Nguyên Anh Kỳ, Ở Mỹ thì có hai đại tổ chức Eye Storm và White Night, Châu Âu thì có Giáo Đình, người sói và quỷ hút máu. Cậu biết thứ thực sự khiến cho chúng ta đứng vững là gì không ?
- Không, ông hỏi đúng là hỏi thừa mà. Lăng Thiên bực bội đáp.
- Chính là Âu Long cùng truyền thừa Thánh Nữ. Nói tới đây trên mặt Trương Tạ hiện lên vẻ sùng bái.Thánh Nữ chính là thứ đó truyền thừa từ thời lập quốc cho tới giờ. Nhưng mà hiếm có ai sử dụng được 100% của nó cả. Nhưng truyền thừa lần này chính là một cô bé thiên tài từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện, đệ tử chân truyền duy nhất của môn chủ Âu Lạc. 12 tuổi đạt tới trúc cơ đại viên mãn tùy thời có thể vào Kim Đan, cậu biết nó có nghĩa là gì không là tương đương với dị năng giả cấp A, sau khi nhận truyền thừa xong chân chính thực lực có thể đánh một trận với cấp S thông thường, kể cả ta muốn thắng cũng phải tốn một chút thời gian. Còn cậu hả, 1 chiêu.
- Hừ. Rồi ta cũng sẽ vượt qua. Lăng Thiên vốn có tính cứng đầu không chịu thua ai, bây giờ lại bị đem so sánh với Thánh Nữ gì gì đó, hỏi sao hắn không cảm thấy khó chịu " Phải tăng thực lực" chính là điều mà Lăng Thiên mong muốn nhất bây giờ :
- Thế ông có thể dạy tôi không hả, Trương ca. Lăng Thiên cố làm ra vẻ nịnh hót.
- Ta chỉ dạy cậu cơ bản thôi, chứ công pháp ta không thể truyền ra được. Trương Tạ vẫn nhàn nhã trả lời.
- Dạy ta công pháp đi, ta hứa sẽ không truyền ra đâu. Kỳ thật Lăng Thiên cũng chẳng biết công pháp là cái mẹ gì nhưng mà nghe Trương Tạ nói thì nghĩ nó là đồ tốt nên cố đòi. Đồ tốt thì không xài cũng nên giữ chứ để vuột mất cũng tiếc lắm.
- Không. Trương Tạ cương quyết trả lời. Nhưng, cậu có thật sự muốn học công pháp không ?
- Muốn. Lăng Thiên gật đầu lia lịa.
- Thế thì dễ rồi cậu bái ta làm sư phụ, gia nhập Vọng Tinh Đài, thề suốt đời trung thành với Vọng Tinh Đài thì ta sẽ dạy cho cậu. Trương Tạ vẻ mặt hiện lên sự tham lam. Thức tỉnh tiên thiên cấp B chưa cần biết thiên phú ra sao chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Thề suốt đời trung thành, vậy có nghĩa là phải ở yên một chỗ rồi, hắn còn không muốn làm thuê cho người ta nha:
- Thôi thì học cơ bản vậy, công pháp thì sau này kiếm cũng được. Lăng Thiên trả lời như thế không khỏi làm cho Trương Tạ thất vọng, thôi thì coi như không có duyên thầy trò vậy.
- Được rồi, theo ta. Lăng Thiên cũng gật đầu đi theo phía sau Trương Tạ.
Trương Tạ đi lại chỗ bức tường trong phòng ngủ ấn vào 1 viên đá, tức thì ở dưới đất mở ra một thông đạo. Những bậc thang dài ngoằn nghèo đi sâu vào lòng đất.Hết thông đạo là một phòng tập võ tiêu chuẩn có đầy đủ binh khí các loại. Trên bức tường là một chữ Tinh to lớn nét bút mạnh mẽ, dứt khoát khiến cho Lăng Thiên cảm thấy uy áp đáng sợ.
- Lại đây đi. Trương Tạ lên tiếng.
Lăng Thiên đi lại. Chỗ Trương Tạ đang ngồi là hai cái nệm đối diện nhau. Lăng Thiên ngồi xuống chỗ đối diện Trương Tạ.Trương Tạ hai chân xếp bằng, hai tay bắt ra hai cái ấn quyết:
- Làm theo ta, ta sẽ chỉ cậu cách minh tưởng. Trương Tạ nhắm mắt lại bắt đầu giảng giải cho Lăng Thiên.
- Mặc dù dị năng giả các cậu không tu luyện nhưng chung quy vẫn phải hấp thu thiên địa nguyên khí để bồi bổ thân thể và tăng cường dị năng. Tâm phải tĩnh không được có tạp niệm, vứt bỏ thân xác, sử dụng tâm niệm để tìm kiếm Khí tâm của mình. Khí tâm chính là bản chất thật của cậu, nó đại diện cho cả linh hồn lẫn thể xác, như của ta là nhàn nhã. Xem đây.
Thiên địa linh khí xung quanh tập trung lại quanh người của Trương Tạ. Những điểm sáng màu xanh lá bay quanh người của Trương Tạ. Lăng Thiên nhìn vào Trương Tạ cảm giác giống như con người của Trương Tạ nhàn nhã vô cùng, cho dù có vứt hắn vô tâm của một trận chiến hắn vẫn cứ nhàn nhã không lo nghĩ. Giống như mọi thế sự không còn liên quan đến hắn. Đây đích thực là nhàn nhã.
Lăng Thiên cũng làm theo. Tâm hắn loại bỏ hết tạp niệm mọi chuyện của quá khứ cứ không ngừng quấy nhiễu hắn khiến cho hắn dù có làm thế nào đi nữa cũng không khiến hắn tĩnh tâm lại được. Lăng Thiên mở mắt ra thở dài.Lúc này Trương Tạ cũng đã mở mắt nhìn hắn mỉm cười:
- Thật ra thì tĩnh tâm cũng không dễ như lời nói đâu, lần đầu tiên kết nối được với khí tâm ta mất tận 2 tháng. Cậu cứ ở đây tĩnh tâm đi nhé, tới giờ ăn ta sẽ giúp cậu đem tới.
Cứ thế suốt ba ngày Lăng Thiên vẫn không thể nào kết nối được với khí tâm. Dù hắn cố gắng cỡ nào cũng không thể kết nối được. Có một lần chỉ còn một bước nữa là hắn làm được, nhưng một chuyện đã nhảy ra quấy rối, cái cô nhi viện bị cháy. Từ khi biết mình có hỏa hệ dị năng giả Lăng Thiên luôn thắc mắc một truyện là cái cô nhi viện bị cháy có liên quan gì tới mình không. Nếu nói về số ít người thật sự quan tâm đến Lăng Thiên thì đích xác những người trong cô nhi viện thuộc về số đó. Tưởng tượng, nếu cái cô nhi viện không cháy thì có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, một ai đó sẽ nhận nuôi hắn. Cái vấn đề này chính là khúc mắc cuối cùng trong việc kết nối với khí tâm. Một là hắn hóa giải được nó và trở thành một cường giả, hai là suốt đời hắn chỉ dừng tại đây lúc đó thì chuyện lấy dị năng đi làm ảo thuật sẽ thành hiện thực. Khi mà Lăng Thiên tưởng chừng như không còn cách nào khác thì đột nhiên trong nội thể của Lăng Thiên bắt đầu thay đổi. Các đường kinh mạch trên toàn thân giống như bị lửa đốt, không nói chính xác hơn là kinh mạch hắn thật sự bị lửa đốt, ngọn lửa màu đỏ rực đột nhiên xuất hiện nơi đan điền của hắn nó bắt đầu thiêu đốt đan điền cùng lục phủ ngũ tạng của hắn. Lăng Thiên có cảm giác như mình bị quăng vào một vại dầu, Lăng Thiên điên cuồng hét lên, hắn liên tục lăn lộn trên mặt đất, nếu có cách nào để diễn tả cảm giác của mình thì nó tựa như là từng tế bào trong cơ thể không ngừng tách ra khỏi cơ thể, chậm rãi nhưng kinh khủng. 15 phút sau toàn bộ kinh mạch của hắn đã trở thành màu đen Lăng Thiên lúc này đã la tới khan giọng. 1 tiếng sau toàn bộ kinh mạch của hắn tan biến hay nói đúng hơn là bị đốt không còn gì Lăng Thiên lúc này nằm yên như đang chết, hắn chỉ mong Trương Tạ mau chóng phát hiện ra mình. 2 tiếng sau ngọn lửa trong nội thể của hắn đã tạo cho hắn một bộ kinh mạch bằng lửa quá trình này vô cùng ngứa ngáy, khó chịu. 1 ngày sau kinh mạch của hắn đã được hình thành, quá trình hình thành làm cho thiên địa linh khí xung quanh từ ngũ hành, lôi điện, phong, quang minh, hắc ám, thậm chí 1 ít thiên địa linh khí băng hệ tất cả đều biến thành hỏa hệ. Lúc này Trương Tạ đã phát hiện được dị tượng nhưng hắn không thể nào làm gì được, nhiệt độ xung quanh lấy Lăng Thiên làm trung tâm tăng lên không ngừng. Không khí xung quanh trở nên mờ ảo, Trương Tạ dùng mộc nguyên khí bao bộc quanh mình nhưng chỉ bước được 2 bước, sau đó thì cho dù cố gắng cỡ nào cũng không thể tiến lùi được. 1 ngày sau, mọi thiên địa nguyên khí của Đông Nam Á trở thành hỏa hệ năng lượng. 10 ngày sau, thiên địa nguyên khí của toàn trái đất trở thành hỏa hệ năng lượng. Việc này đã làm kinh động thế giới, cũng may người bình thường không cảm nhận được, họ chỉ thấy nhiệt độ càng ngày càng nóng thêm.
Bắc Kinh
Hai lão giả mặc trường bào màu xanh nhạt đang ngồi trầm mặc. Phía dưới họ là tám người đang đứng cung kính. Một lão già có khuôn mặt phúc hậu lên tiếng:
- Hoàng Tôn, ngươi tu luyện hỏa hệ công pháp, ngươi nghĩ gì về việc mọi thiên địa linh khí trở thành hỏa hệ ?
- Bẩm Tử Dực tiền bối, thứ hỏa hệ năng lượng này bá đạo phi thường, vãn bối nhiều lần thử hấp thu nhưng không được. Có một lần vãn bối hấp thu được 1 tia năng lượng, nó lợi ích bằng 3 ngày tu luyện bình thường, nhưng mà... Một trung niên nhân mặc hoàng bào màu đỏ lên trong lời nói có chút mệt mỏi hiển nhiên là đã mang thương trong người.
- Nhưng mà cái gì ? Lão giả mặc trường bào còn lại lên tiếng giọng điệu có chút gấp gáp. Lão đuơng nhiên là biết có chuyện gì nhưng gã vẫn không kìm được lên tiếng.
- Nó thôn phệ sạch sẽ nguyên khí của vãn bối may mắn vãn bối mau chóng tự phong nguyên khí chứ nếu không vãn bối sợ là mình...
- Thưa Tử Dực tiền bối, Thanh Dực tiền bối vừa rồi Thanh Thủy tiền bối của Âu Long Việt quốc đã liên lạc ông ta nói là nguồn gốc của nó ở Việt Nam. Một thiếu nữ lên tiếng.
- Lão già Thanh Thủy đó đến ta cũng không phải là đối thủ nha. Lão già có gương mặt phúc hậu lên tiếng. Bích Ba tiên tử vậy phiền ngươi qua đó một phen rồi.
- Vâng, tiền bối. Thiếu nữ nhận lệnh dưới chân xuất hiện một đạo nguyên khí rồi biến mất.
- Ai da, Bích Ba công pháp của tiểu nữ này càng ngày càng lợi hại nha. Tử Dực chân nhân lên tiếng. Sau đó lão ngửa mặt lên trời suy nghĩ gì đó, trong miệng lẩm bẩm: Thanh Thủy, Thanh Thủy à cái ngày mà Ma môn mở ra sắp tới rồi ngươi cũng nên kiếm người thay thế nha.Lão giả lại nhìn chỗ Bích Ba tiên tử vừa biến mất lại lẩm bẩm: Chúng ta già rồi...
Cùng lúc đó ở mọi tổ chức lớn trên thế giới đều cử một nhân vật trọng yếu hướng về một địa điểm. Việt Nam.
Tổng bộ Âu Long
Có bốn người đang ngồi. Một lão già mặc một bộ áo dài xanh.Một trung niên nhân mặc trường bào màu trắng. Đối diện họ là một đại hán cao to và một thiếu phụ xinh đẹp.Trung niên nhân mặc trường bào màu trắng lên tiếng:
- Thanh Thủy huynh à, tên Tạ tiểu tử đang ở với cái tên làm việc này đó nghe đâu hắn đang kết nối Khí tâm.
- Sóng sau đè sóng trước. Có thêm một người mạnh mở Ma Môn càng có hi vọng sống. Lão già lên tiếng.
Không ai lên tiếng nữa không khí trong phòng có chút quỷ dị. Vẫn là trung niên nhân mặc áo bào trắng lên tiếng giải vây:
- Chúng ta lập tức huấn luyện hắn được chứ ?
Những người còn lại gật đầu. Nhắc tới Ma Môn giống như là chọc trúng chổ ngứa của các lãnh đạo cao tầng, không ai muốn nói gì cả. Họ đều có suy nghĩ riêng.
Nội thể Lăng Thiên lúc này đã tạo xong kinh mạch. Còn tâm thần Lăng Thiên đang ở trong một không gian đen tối chính giữa không gian đó có một quang cầu màu đỏ đang lơ lửng. Lăng Thiên bước tới chạm vào quang cầu đó. Tức thì không gian nứt ra tạo một thông đạo kéo tâm thần Lăng Thiên vào. Thiên địa nguyên khí của trái đất trái lại bình thường.
Lăng Thiên đang ở trong một lễ hội thật là lớn. Cả vạn người đang tập trung ở đây, bộ dạng ai đấy đều vô cùng khẩn trương như đang chờ gì đó.
Ầm..ầm..ầm. Bầu trời hóa thành màu đỏ, bên ngoài không gian của tinh cầu đó hóa ra 12 cái mặt trời. Dần dần chúng hòa lại thành một, cuối cùng nó co rút lại còn một đầu ngón tay. Lấy tốc độ không thể thấy bằng mắt thường lao nhanh xuống cái tế đàn trên cao. Trên tế đàn một phụ nữ đang ngửa mặt lên trời chờ đợi hỏa chủng đó lao xuống bên cạnh một trung niên nhân đang không ngừng nắm tay người đàn bà. Thần sắc trên khuôn mặt nghiêm nghị toát lên vẻ lo lắng.
Đạo hỏa chủng lao nhanh xuống phía người đàn bà, nhập vào thân thể bà. Bà kêu lên một tiếng đau đớn. Oe..oe..oe. Một đứa bé với mái tóc đỏ rực ra đời.
Bên dưới mọi người đồng thanh la lên:
- Hỏa Đế ra đời rồi.
Lúc này ở ngoài thực tại mái tóc Lăng Thiên hóa đỏ rực.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kẻ Lánh Đời
Vào khoảng khắc đứa trẻ đó vừa cất tiếng khóc chào đời, hỏa nguyên lực xung quanh nồng đậm không ngừng xoáy mạnh tới mức có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường. Lấy đứa bé làm trung tâm hỏa nguyên lực không ngừng hoán nhập vào cơ thể của đứa bé, cuồn cuộn không ngừng. Lát sau, dị tượng dừng lại, phía dưới là một mảnh im lặng rồi không biết ai bắt đầu hoan hô trước làm cho hàng vạn người phía dưới bùng nổ, một mảnh náo nhiệt. Đối với bọn họ hôm nay là ngày trọng đại nhất từ trước tới giờ.
Lăng Thiên đứng nhìn từ đầu tới cuối, hắn nhìn vào đứa trẻ kia. Một cảm giác hưng phấn, giống như là đứa con được gặp lại người sau nhiều năm xa cách. Hắn muốn nhảy lên ôm đứa trẻ kia vào lòng nhưng không được, tâm thần của Lăng Thiên chỉ được phép làm người đứng xem mà thôi, khi Lăng Thiên muốn di chuyển thì có một lực hút ép bản thân hắn đứng yên. Lăng Thiên đành bỏ cuộc thôi, Lăng Thiên lại ngước mặt lên nhìn vào đứa bé trên tế đàn :
- Con của ta sẽ tên là Lệ Viêm. Trung niên nhân trên tế đàn nhìn mọi người bên dưới đang kích động thì nhanh chóng tuyên bố tên của đứa bé mình.Trên khuôn mặt của ông không giấu nổi vẻ hưng phấn, bình thường cho dù tinh cầu này có bị hủy diệt ông cũng không nhíu mày lấy một cái, chỉ bình tĩnh mà giải quyết thôi. Trung niên nhân dù bình thường lòng có tĩnh như mặt hồ nhưng bây giờ hắn đang kích động, thật sự kích động.
- Lệ Viêm. Lăng Thiên lẩm bẩm.
Hăn còn nhớ lúc hắn còn nhỏ đã từng hỏi qua viện trưởng cô nhi viện tên của hắn là gì. Lúc đó viện trưởng trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Ta thật sự không biết tên con là gì ? Nhưng ta có thể cho con một cái tên con đồng ý chứ ? Viện trưởng mỉm cười hiền hòa nhìn Lăng Thiên. Ông không phải là không muốn đặt tên cho hắn nhưng từ lần đầu gặp hắn ông cảm thấy tên nhóc này không đơn giản, mặc dù nó không hề thể hiện ra ngoài như khi ông nhìn vào đứa nhóc đó,ông cảm thấy nó quá cao quý, không may là con của gia tộc nào nếu cứ đặt bừa sau này nếu gia đình nó tới đón nó đi thì khổ ? Cái tên cũng là thứ theo hắn suốt đời. Hôm nay Lăng Thiên đã hỏi như vậy thì ông cũng đành đáp ứng thôi.
- Con muốn mình tên gì nào ?
- Con muốn mình mang họ của viện trưởng, từ nhỏ viện trưởng đã chăm sóc con, con coi người như là cha vậy đó. Lăng Thiên cười ngây thơ.
Lão cảm động lắm, ông chưa bao giờ mong nhận được gì từ tụi nó chỉ mong tụi nó được vui vẻ thôi. Cảm giác bị hắt hủi ông hiểu chử. Ông cũng là một kẻ mồ côi.
- Được, con tên là Lăng Thiên. Hi vọng ông trời sẽ phù hộ cho con.
Mặc dù khi được đặt tên không náo nhiệt như bây giờ thì nó vẫn là ký ức mà Lăng Thiên mãi mãi không quên được.
Bỗng nhiên Lăng Thiên cảm thấy có một lực hút đang kéo mình lên thật nhanh, lực hút đó kéo Lăng Thiên ra khỏi tinh cầu hắn đang đứng rồi dừng ở trên không trung. " Nơi này không phải là Trái đất" chính là suy nghĩ của Lăng Thiên lúc này. Lăng Thiên không ngốc, mà kể cả thằng ngốc cũng biết rằng bề ngoài trái đất nhìn từ không gian là màu xanh. Nhưng nơi đây khi nhìn xuống thì cứ như sao Hỏa trong Thái Dương Hệ chỉ có điều nơi này vẫn có đại dương vẫn có cây xanh và vẫn có người đang sống.
Cuối cùng thì hắn cũng tìm ra được câu hỏi mà các khoa học gia ở Trái đất đau đầu. " Có, có sự sống ngoài vũ trụ, và hai là con số ít nhất" Linh tính mách bảo Lăng Thiên là không phải chỉ có hai hành tinh có sự sống ngoài này đâu.
- Nhất định phải tới nơi này một lần. Mắt hắn nhìn vào tinh cầu màu đỏ đó, miệng buông lời thề thốt.
Lăng Thiên quyết định là sẽ giữ bí mật chuyện này, không phải vì hắn ít kỷ mà là vì lúc đứa bé sinh ra xảy ra rất nhiều dị tượng mà người ở đây căn bản là không có một cái nhíu mày, nếu có thì chỉ là vì lần này quá lớn thôi, mà với bản tính của con người thì sẽ tìm đủ mọi cách để đến đây lúc đó nếu có chiến tranh thì Trái đất xong là cái chắc. Thật ra cũng còn nhiều vấn đề mà Lăng Thiên không nghĩ ra nhưng mà hắn còn nhỏ như vậy là rất tốt rồi.
Đột nhiên đầu của Lăng Thiên đua như bị búa bổ, một luồng thông tin xông mạnh vào đầu hắn, mạnh mẽ chiếm lấy một chỗ trong não hắn. Lăng Thiên cơ hồ là rên cũng rên không nổi nữa là. Thề là hắn mặc kệ, còn chưa đau bằng đốt cháy cái kinh mạch chó má kia. Cùng lúc đó tâm thần của Lăng Thiên cũng bị đá về với thế giới thật. Hắn mở mắt ra ngó nghiêng xung quanh, nơi Lăng Thiên đang ngồi đất đá đã bị đốt thành than đen. Có vài món vũ khí trên giá cũng lõng lẽo có dấu hiệu hư hại." Thôi kệ đi có mấy món vũ khí bình thường chắc là Lão Tứ không trách ta đâu" Trương Tạ mà biết Lăng Thiên đang nghĩ gì thì chắc không ngại hỏa nguyên lực mà bay vô bóp cổ Lăng Thiên rồi. Là Tinh Cương, Tinh Cương đó những thứ này nếu đưa cho một người trưởng thành bình thường rồi kêu hắn chặt sắt nhất định hắn sẽ làm được vậy mà vào miệng của tên khốn này lại thành bình thường. Nhưng mà vậy cũng may, chứ nếu để Lăng Thiên biết được giá trị của nó thì chắc chắn hắn sẽ không ngại mà lên kế hoạch cướp sạch kho binh khí của Trương Tạ mất. Lúc này Lăng Thiên mới để ý tới thứ thông tin mà hắn bị nhồi nhét vô đầu.
Thôn Viêm Phệ Nhật Công,chia làm chín tầng chỉ dành cho kẻ có hỏa chủng kinh mạch. Tu luyện phải thôn phệ cái loại lửa của vũ trụ, lửa càng mạnh tu vi tăng tiến càng nhanh. Khi luyện tới tầng bốn có thể thôn phệ mặt trời. Đặc biệt sau khi thôn phệ có thể dùng được ngọn lủa đó.
Vừa mới đọc trang mở đầu thôi mà Lăng Thiên không khỏi hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Thôn phệ luôn cả mặt trời luôn, mà tình hình thì không phải thôn phệ một cái à nha. Ở chỗ khác thì Lăng Thiên không biết chứ Thái Dương Hệ có một mặt trời à. Ta thôn phệ xong là cả đám chết cóng hết tới lúc đó Lăng Thiên ta sẽ được lưu danh làm tội nhân thiên cổ luôn.
Sau khi nghiên cứu một lúc thì Lăng Thiên cũng hiểu. Tầng thứ nhất tu thành công sẽ luyện thành hỏa chủng ở tầng này thì việc thôn phệ không cần thiết lắm chỉ cần tạo ra hỏa chủng là được rồi. Tầng thứ hai là luyện hỏa thể ở tầng này yều cầu phài thôn phệ điên cuồng, ở tầng này nhanh hay chậm là nhờ số lượng và chất lượng lửa. Tầng thứ ba cần phải luyện được hỏa tâm, tới đây thì cũng nắm được chút da lông của Hỏa Pháp Tắc. Khi tu luyện tới viên mãn tầng thứ ba thì bắt đầu cắn nuốt mặt trời, trừ khi cắn nuốt được các loại dị hỏa còn không thì chuyện đột phá lên tầng bốn khỏi cần bàn tới.Tầng bốn tới tầng sáu thì cứ chăm chỉ cắn nuốt mặt trời thì đạt.Còn từ tầng bảy trở lên căn bản thì phải có hỏa hồn, mà hỏa hồn là gì nói cho đơn giản một chút thì thứ đó tạm thời Lăng Thiên chưa có biết tới.
Lăng Thiên không khỏi có chút khâm phục cái thằng cha chế ra cái bộ công pháp này, chắc là cả đời ổng chơi lửa tới chán rồi nên muốn thử ăn lửa.
Lăng Thiên quyết định làm liền luôn cho nóng. Hắn cố gắng sử dụng hỏa nguyên lực đi một vòng trong cơ thể hắn. 30 phút sau Lăng Thiên đi hết một vòng tuần hoàn. Hắn đứng dậy, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn hẳn. Lăng Thiên thử bật cao một cái đã cao hơn 2 mét, hắn cảm thấy hỏa dị năng bây giờ sử dụng dễ dàng hơn nhiêu. Lăng Thiên tạo ra một hỏa cầu to bằng quả bóng bàn đánh mạnh vào tường. Ầm. Bức tường được thiết kế để chống bom của Trương Tạ trực tiếp bị đục một lỗ bằng miệng bát.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kẻ Lánh Đời
Giờ phút này đây Lăng Thiên cũng thật sự bị chấn kinh rồi. Ngọn lửa của hắn không phải hắn không biết cùng lắm thì chỉ có thể làm cháy một mảng lớn của bức tường thôi, còn việc nó trực tiếp đục thủng một lỗ bằng miệng bát thì Lăng Thiên không hề nghĩ tới. Tưởng tượng nếu cái này đánh vô người thì sao đây. Có trực tiếp bị đục thủng một lỗ không ?
Lăng Thiên đã cảm nhận được sự bá đạo của Thôn Viêm Phệ Nhật Công rồi, nó biến đổi ngọn lửa cả về lượng và chất. Lăng Thiên khoanh chân ngồi xuống thử tu luyện môn công pháp bá đạo này. Thiên địa nguyên tố vốn đang yên lành thì cứ như một con dã thú choàng tỉnh dậy không ngừng di động. Chỉ qua vài hơi thở Lăng Thiên đã nhập định. Loại tốc độ này có thể nói là nhanh kinh khủng, chỉ cần vài hơi thở đã trực tiếp bước vào quá trình tu luyện.
Hỏa nguyên tố chậm rãi di chuyển theo hình vòng xoáy. Lấy Lăng Thiên làm trung tâm chậm rãi tích tụ. Trong nội thể lúc này Lăng Thiên đã tích tụ được một tia hỏa lực. Theo như trong công pháp nói thì người có hỏa chủng kinh mạch không thể tu luyện các công pháp hay vũ kỹ nào khác, chỉ có thể tu luyện vũ kỹ trong Thôn Viêm Phệ Nhật Công mà thôi.
Để bù lại cho việc số lượng vũ kỹ ít ỏi thì khả năng phá hoại và hủy diệt của nó rất cao.Có thể nói là gấp vài chục lần công pháp cùng cấp. Nó tuyệt đối là một môn công pháp thiên về hủy diệt.
Tia hỏa lực trong nội thể đã được Lăng Thiên chậm rãi hoàn thành đi hết một vòng kinh mạch, lúc này tia hỏa lực cũng đã yếu ớt hơn vài phần, nhưng nó vẫn phải hoàn thành một bước cuối cùng. Hình thành hỏa chủng.
Quá trình hình thành hỏa chủng nói đơn giản thì không đơn giản mà nói phức tạp cũng không phức tạp lắm. Khi tích tụ được những tia hỏa lực phải dẫn nó đi bồi bổ thân thể và kinh mạch sau khi hoàn thành tất cả cũng là lúc tia hỏa lực yếu nhất nhưng cũng là tinh thuần nhất. Khi đó mới điều khiển nó dung nhập vào đan điền tới khi tại nơi đan điền đó hình thành một cái mặt trời nhỏ mới dẫn bạo nó thu góp những tia hỏa lực tinh thuần nhất hình thành hỏa chủng. Khi đó cũng coi như là tu luyện thành công tầng một của Thôn Viêm Phệ Nhật Công.
Nếu nói quá trình không ngừng hình thành hỏa lực đi nuôi dưỡng thân thể và hình thành mặt trời nhỏ nơi đan điền là " Tích tiểu thành đại" thì quá trình sau khi hình thành hỏa chủng là một bước lên mây. Cảm giác nó giống như là bạn có một cái tài khoản ngân hàng mà vô tình quên đi nó. 20 năm sau khi bạn tìm lại được thì số tiền trong đó đủ để trả những món nợ mà bạn thiếu trong 20 năm nay.
Tia hỏa lực lúc này đang dừng tại một quả cầu đen nhỏ như cái đốt tay. Quả cầu trong nội thể Lăng Thiên không ngừng xoay vòng vòng chậm chậm. Lăng Thiên điều khiển tia hỏa lực dung nạp vào trong quả cầu đó. Tia hỏa lực khi chạm vào tới hỏa cầu thì giống như đem lửa đổ vào xăng.Bừng, bừng. Viên cầu màu đen đã trở thành một tiểu hỏa cầu trong chốc lát rồi lại hạ nhiệt xuống như chưa từng xảy ra. Phải chăng có thay đổi thì hỏa cầu đã có thêm một tia lửa nhỏ đang vui đùa bên trong.
Lăng Thiên mở mắt ra, hắn thử mân mê một ngón tay, ý niệm vừa động một ngọn lửa nhỏ xuất hiện nơi ngón trỏ của Lăng Thiên. Lăng Thiên cảm giác đối với lửa bây giờ hắn điều khiển lưu loát hơn nhiều. Nhiệt độ của ngọn lửa có thể tùy cho Lăng Thiên điều chỉnh không có chút gượng ép.
Ọc..Ọc..Ọc.
"Đói rồi, đi kiếm Lão Tứ thôi" Lăng Thiên đứng lên đi ra khỏi mật thất.
Trương Tạ lúc này đã đứng ngồi không yên rồi. Khi nãy khi vừa lấy lại quyền điều khiển cơ thể Trương Tạ định đi vào trong mật thất để coi Lăng Thiên có việc gì không. Động tĩnh hắn gây ra thật sự quá lớn đi trực tiếp đem thiên địa nguyên lực hóa thành hỏa nguyên tố hết. Việc thay đổi nguyên tố thành một thuộc tính căn bản cũng có xảy ra hai lần nhưng lần nào cũng là những việc kinh thiên động địa. Điều này làm cho Trương Tạ vốn cho rằng mình đối với Lăng Thiên thập phần hiểu biết cũng bất tri bất giác bao phủ một tầng suơng mù.
Lúc này khi Trương Tạ thấy Lăng Thiên đi ra thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngộ nhỡ tên nhóc này có chuyện gì thì mình phải chịu trách nhiệm hơi bị lớn à.Trương Tạ lúc nhìn thấy Lăng Thiên mang theo khuôn mặt cười cười đi ra thì định tiến lại hỏi thăm thì thấy mái tóc đen mượt của Lăng Thiên đã hóa đỏ rực khi nào.
- Tóc của ngươi, ngươi nhuộm tóc khi nào thế.
Trương Tạ không kìm được cất giọng hỏi " Chẳng lẽ dưới mật thất cũng có thuốc nhuộm sao"
- Tóc ta làm sao ? Lăng Thiên nhíu mày hỏi . " Ta ở đây đói bụng gần chết mi không hỏi thăm mà vừa gặp mặt là hỏi ngay tới đầu tóc" Lăng Thiên bực dọc trả lời. Hắn lại lấy tay kéo một cọng tóc xem thử.
Đỏ rực căn bản là đỏ rực luôn. Từ khi nào mà mái tóc đen bóng của mình lại thành một cái đầu đỏ thế này, Lão Tứ chơi ta à? Không đúng, không có mùi thuốc nhuộm. Lẽ nào...
Lăng Thiên chợt nhớ tới mái tóc đỏ của đứa bé trên hành tinh đỏ. Màu sắc này là có một không hai. Haizz. Lăng Thiên lại thở dài thêm một tiếng. Coi bộ việc này lần nữa bị phủi lớp bụi mù." Bỏ qua điều đó, trẻ em suy nghĩ nhiều không tốt" Lăng Thiên tự nhủ.
- Ta cũng không biết nữa mà Lão Tứ có gì ăn không ta đói quá. Lăng Thiên cũng chỉ hời hợt trả lời, mà cái bụng có hắn cũng rất biết phối hợp vang lên tiếng kêu Ọc..Ọc.
- May mắn ngươi không phải là lính đánh thuê còn không với cái đầu đó thì ngươi chắn chắn trở thành bia ngắm di động cho người khác. Trương Tạ lẩm bẩm. Xong hắn lại quay qua nhìn Lăng Thiên như đang đánh giá Lăng Thiên cứ nhìn hắn từ trên xuống dưới rối lại đi vòng tròn xung quanh người Lăng Thiên cứ nhìn hắn lâu lâu lại lầm bầm mấy câu như đang đánh giá mấy món đồ trong viện bảo tàng vậy đó. Lăng Thiên bị nhìn chằm chằm như vậy cũng khó chịu:
- Này, ngươi đang làm gì thế.
- Ngươi thật sự kết nối với Khí tâm rồi. Nó là gì ? Trương Tạ nghi hoặc hỏi.
- Một ngọn lửa, thế thôi.
Cái này tất nhiên là Lăng Thiên nói dối rồi. Nhưng có sao đâu cái này cũng đâu có quan trọng, làm gì có hại tới ai. Chả lẽ nói cho Lão Tứ nghe hắn vừa thực hiện một chuyến du lịch xuyên thời không sao ? Không tất nhiên là không rồi.
- Lửa à, thú vị... Trương Tạ cũng nhép miệng khen vài tiếng nhưng thật ra trong lòng đang chửi rùng beng cả lên" Tiểu tử giảo hoạt, nói dối mà tim không đập, mặt không đỏ thật sự cũng quá cao siêu rồi. Nếu không phải mình cao siêu hơn hắn vài cái cấp bậc cộng với kinh nghiệm lâu năm của mình chắc chắc là sẽ bị hắn gạt"
Mặc kệ chuyện đó.
- Đói rồi phải không nào theo ta lên thôi, ta cũng sắp đói chết rồi đây này.
- Bây giờ mới cho ta ăn.
Nửa tiếng sau với công phu nấu ăn lâu năm của mình Trương Tạ đã bồi Lăng Thiên ăn một bữa no nê. Bản thân Lăng Thiên cũng cảm nhận được cái sức ăn của mình cũng phải cao hơn bình thường mấy lần. Ăn cũng no nê rồi khi Lăng Thiên chuẩn bị quay về mật thất tiếp tục luyện Thôn Viêm Phệ Nhật Công thì một giọng nói già nua vang lên:
- Đây là cái tên gây ra ầm ĩ mấy bữa nay phải không, thật là một cái hảo tiểu tử nha.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kẻ Lánh Đời