“Nhị ca, Nhị ca, huynh tỉnh dậy được không?
Mơ mơ màng màng, Lâm Tiêu tựa hồ nghe thấy tiếng nức nở của một cô gái, liền sau đó một cỗ u hương thiếu nữ truyền vào mũi hắn.
“Uhm!”
Lâm Tiêu gian nan mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một gian phòng sơ sài nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ, một cô gái đẹp đang ôm ấp hắn nơi khóe mắt còn vương đọng nước mắt, nhìn thấy đã thương.
“Nhị ca, huynh đã tỉnh, huynh rốt cục đã tỉnh!”.
Nhìn thấy Lâm Tiêu mở to mắt nữ tử kia nhất thời hoan hỷ kích động hai mắt rơm rớm nước mắt, má lún đồng tiền hai bên hiện lên, khiến cho khuôn mặt càng thêm rặng rỡ
“Nhị ca? Ta từ lúc nào mà lại có muội muội?”.
Lâm Tiêu cảm giác trong đầu như muốn nổ tung, đôi mắt hiện lên một vẻ mê mang, một loạt ký ức lộn xộn đang tràn vào đầu óc của hắn.
“A!”
Lâm Tiêu giữa đôi lông mày gắt gao nhăn lại đau đớn kêu ra tiếng
“Nhị ca huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ, Nhị ca!”
Cô gái ánh mắt vốn đang vui mừng nhất thời hoảng hốt lo lắng bộc lộ ra ngoài.
“Huynh không sao, chẳng qua có chút đau đầu, muội để cho ta nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi …”
Lâm Tiêu đầu óc ý thức bị loạn thành một đống, thở ra một hơi nói.
"Ừ, nhị ca huynh nghỉ ngơi thật tốt vậy"
Cô gái vừa nói vừa gật đầu giống như gà con mổ thóc một bên lau nước mắt.
" Nhị ca ban nãy huynh làm ta sợ muốn chết, lại không có người giúp ta đi kêu phụ thân, cũng may huynh đã tỉnh bằng không ta cũng không biết làm thế nào nữa, huynh nghỉ ngơi cho tốt đi, muội đi nấu cho huynh một thang an thần”
Cô gái nói xong, thật cẩn thận đỡ đầu Lâm Tiêu lên gối, sau đó nhẹ nhàng thối lui ra cửa, đôi mắt một lần nữa nhìn Lâm Tiêu, lúc này mới nhẹ khẽ đóng cửa lại.
Cảm thụ được sự quan tâm cô gái, Lâm Tiêu tư tưởng dâng lên một chút cảm giác khác thường, tĩnh hạ tâm lai cẩn thận chỉnh lý trí nhớ trong óc.
Lâm Tiêu vốn là một thanh niên bình thường ở xã hội hiện đại tính cách lạc quan rộng lượng hòa đồng với mọi người và cũng có thú thích đi tìm mua sưu tầm đồ cổ, một lần đi dạo thấy trong một quầy hàng có bày bán một cái lô đỉnh, trên mặt có khắc ba chữ "Lò Bát Quái", chủ cửa hàng còn nói là đồ từ thời xuân thu, Lâm Tiêu vì thế ưa thích nên mặc cả với chủ quán. Kết quả Lâm Tiêu bỏ ra hai vạn để có được "Lò Bát Quái". Không nghỉ tới trên đường trở về vui quá hoá buồn, bị một chiếc xe tải đâm vào, vốn cho rằng phải chết lại không nghỉ rằng hồn sẽ Xuyên Việt đi tới cái thế giới này, nhập vào thân một thiếu niên mười bốn tuổi cũng tên là Lâm Tiêu ở nơi này.
“Cái này..."
Lâm Tiêu không kềm nổi ngây người, chẳng lẽ mình vận khí tốt như vậy truyền thuyết xuyên qua thời không chính bản thân mình gặp phải?
Tiếp tục xem trong ký ức lưu lại, Lâm Tiêu đã biết thân phận của cơ thể này, đồng thời cũng minh bạch nguyên nhân mình bị té xỉu.
Thế giới này cùng với kiếp trước bất đồng, thế giới này chính là dùng võ vi tôn là thế giới của võ giả, toàn dân tập võ nhưng chân chính có thể trở thành Chân Vũ lại không một vạn người, toàn bộ đại lục trên yêu thú chiếm cứ làm lãnh thổ quốc gia, loài người chỉ có thể ở nhưng căn nhà nhỏ bé trong một ít thành trì đang cùng yêu thú đối kháng gian nan để sinh tồn.
Đây là nhà cửa đơn sơ đời trước, nhưng là ở đây gia đình sinh ra một người có thể là võ giả, huynh trưởng của hắn Lâm Hiên chính là một gã võ giả thiên tài, tấn cấp Chân Vũ giả làm cho cả gia đình từ xóm nghèo trực tiếp đem đến vũ giả đình viện, nhưng mà bốn năm trước trong một lần làm nhiệm vụ, Lâm Hiên vì sai sót đã làm cho toàn quân bị tiêu diệt không có một người sống sót, kể từ đó mất đi anh trai người thân là Chân Vũ bảo hộ Lâm gia tức khắc, liền lâm vào cảnh ngộ khốn khổ.
Nhưng Lâm Tiêu bản thân tuy rằng cùng với huynh trưởng cũng là thiên phú không tồi, nhưng tính cách lại vô cùng yêu đuối không phù hợp với tiểu chuẩn võ giả chi đạo, bởi vậy Lâm Tiêu thực lực luôn luôn không toại nguyện, khoảng cách trở thành Chân Vũ cũng là xa vời, mà sáng hôm nay đang ở quán huấn luyện hắn bị mấy võ giả đệ tử bên cạnh đùa cợt một phen, tính cách yếu đuối Lâm Tiêu không dám cãi lại, thế nhưng vì tức giận khí huyết công tâm dẫn đến hôn mê bất tỉnh được võ gia trong quán đưa về nhà.
Lâm Tiêu cũng chính là từ sự tiện nghi này trong quá trình đối phương hôn mê và chếm được thân thể này.
Yếu đuối!
Quả thực yếu đuối hết thuốc chữa!
Tỉ mỉ nhớ lại ký ức trong đầu đối với cái này tiền kiếp yếu đuối, Lâm Tiêu chính mình cũng có phần dở khóc dở cười rồi.
Nhắc tới Lâm Tiêu, cũng không phải là loại người lười nhác kém cỏi trái ngược lại còn là một đệ tử vô cùng chịu khó chăm chỉ là võ giả đệ tử có hiểu biết, ở cả quán huấn luyện luận về trình độ chăm chỉ khắc khổ tuyệt đối được cho hạng nhất hạng nhì vô số đệ tử.
Chỉ là hắn tính cách nhu nhược nhát gan với lại, mà còn tính nết hướng nội tự ti thuộc loại bị người khác dẫm lên còn muốn cuống quít nói xin lỗi, chính vì tính cách đó mặc cho hắn thiên phú cao tiếp tục tu luyện nữa cũng vẫn như cũ chính là nửa bước khó đi trên con đường võ giả.