Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 1
Nhân vật chính của chúng ta ,Diệp phàm là một kẻ ăn không ngồi rồi mặc dù đã 25 tuổi và tốt nghiệp đại học nhưng hắn vẫn lâm vào cảnh vô công rỗi nghề.
Hôm nay vẫn như mọi hôm ,hắn hăng hái đến chỗ tiếp thị việc làm để tìm việc nhưng cuối cùng vẫn chẳng có công việc phù hợp đành quay trở về .Diệp phàm thất tha thất thiểu cất bước trên đường trong đầu tràn đầy lo lắng suy tư .Khi đi ngang qua khu chợ gần nhà đột nhiên có một âm thanh phá tan những suy nghĩ của hắn, mặc dù khu chợ rất ồn ào nhưng kỳ diệu hắn vẫn nghe rõ ràng tiếng nói phát ra từ một một người đang ngồi trong một góc khuất cách hắn hơn chục thước
“chàng trai trẻ xin đợi đã”
Diệp phàm hiếu kỳ lại gần phát hiện ra một ông lão đang ngồi tĩnh tọa hai mắt nhắm nghiền .Ông lão tuổi tác đã cao ,râu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, lưng hơi khom nhưng vẫn toát lên một loại khí thế kỳ lạ. Đặt trước mặt ông lão là một gian hàng đơn sơ, trên tấm trải bằng vải là hai món binh khí hết sức bắt mắt trong đó có một món khiến diệp phàm đặc biệt chú ý đó là một thanh đao toàn thân màu đỏ dài gần một mét, thân đao thuần một màu đỏ đậm, hai mặt là hai con huyết long uốn lượn, chuôi cầm đao có vảy tựa như vảy rồng, cuối chuôi được khắc thành hình đầu rồng miệng ngậm một viên châu trong suốt, nhưng có các tia đỏ như máu tỏa ra từ một hạt màu đỏ cở hạt dưa tạo nên sự huyền bí cùng một cảm giác khát máu khiến Diệp phàm bất giác lùi ra sau một bước, trên mặt mồ hôi đã lấm tấm. Lấy lại bình tĩnh hắn tiếp tục nhìn món còn lại thì ra là một thanh kiếm gần một mét, không biết được làm từ vật liệu gì khi cầm lên rất nhẹ cả chuôi lẫn thân kiếm đều gần như trong suốt, nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra, ngoài ra từ thân kiếm còn truyền đến từng luồng hơi mát làm hắn rất dễ chịu .Đang huơ loạn thử kiếm thì một giọng nói trầm trầm truyền đến khiến diệp phàm không khỏi rùng mình một cái
“chàng trai tay cậu không lạnh sao”
Diệp phàm giật mình buông thanh kiếm phát hiện lòng bàn tay đã bị bao bởi một tầng băng mỏng ,mặt tái không còn giọt máu vội vàng luống cuống chà sát bàn tay với áo mãi một lúc mới tan lớp băng .Diệp phàm quay người cười trừ thì ông lão đã mở mắt mỉm cười nhìn hắn
“cậu bé có phải cậu cảm thấy thế giới này thật nhàm chán phải không”
Diệp phàm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu
“có phải cậu nhận thấy rằng thế giới này không có chỗ cho cậu”
Diệp phàm giật mình, sao lão biết rõ ta nghĩ thế nhỉ hắn chăm chú nhìn ông lão như muốn tìm ra điều gì khác thường .Ông lão không đợi hắn trả lời mỉm cười nói:
“Cậu có muốn ngao du đến một thế giới khác nơi mà cậu có thể tự do vẫy vùng , ngao du thiên địa”
Diệp phàm chấn động ,ta gặp lão điên rồi, đúng là số con rệp sáng ra đường quên thắp nhang đây mà. Nghĩ rồi trực tiếp xoay người đi trước khi đi còn cố ngoái cổ lại phun ra hai chữ
“Lão điên”
Hắn còn chưa bước được mấy bước đã bị một lực lượng vô hình giữ lại, cựa quậy một lúc không thoát được, mặt lấm tấm mồ hôi, lần này đụng phải cao nhân trong truyền thuyết rồi .Diệp phàm cố nặn ra một nụ cười:
“Lão nhân gia người bỏ qua cho cháu có mắt mà không thấy thái sơn bất kính với người. Hu hu, nhà cháu trên có mẹ già dưới có con nhỏ, một nhà bốn miệng ăn đang chờ một mình cánh cò lẻ loi này thôi ạ”
Hắn khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, còn không ngừng kêu gào thảm thiết không biết còn tưởng hắn mất cha mất mẹ không bằng .Mặc hắn gào khóc ông lão vẫn điềm nhiên mỉm cười nhìn hắn nói:
“Ha ha ,ta có hai món quà coi như quà gặp mặt giữa chúng ta và cũng rất có ích cho cuộc hành trình của cậu. Chàng trai ở đây có hai thanh tuyệt thế thần binh cậu hãy chọn một thanh làm người bạn đồng hành, thanh đao này là long huyết đao tương truyền là luyện thành từ thiên ngoại vẫn thạch qua chín chín tám mốt ngày đêm không ngừng luyện hóa cộng thêm rất nhiều tài liệu trân quý như quặng kim ô ,sừng kim ngưu , xương huyết long ,… , thanh đao này sau khi ra lò đao hồn bạo phát hút cạn máu huyết của tất cả thợ rèn làm ra nó từ đó chuyển thành màu đỏ, đao có long tính là long tính hung hãn khát máu nhất của huyết long do đó nếu ngươi chọn thanh đao này nếu không có tâm kiên định rất dễ bị phản hệ máu huyết khô cạn mà thần hồn câu diệt, thanh huyết đao này nổi tiếng về uy lực kinh nhân một đao có thể bài sơn đảo hải, chấn nát hư không. Còn thanh kiếm này là vô hàn kiếm được tạo ra từ băng tuyết vạn năm ở cực nam đại lục băng hàn , nhờ hơn trăm cao thủ đỉnh cấp ngày đêm luyện hóa dưới thái dương chân hỏa suốt bảy bảy bốn tám ngày đêm, mài dũa khối vạn niên hàn băng được tìm thấy dưới đáy vực thiên nhai mà thành, kiếm khí của vô hàn kiếm lạnh lẽo kinh nhân một kiếm có thể đông cả hư không ,làm cả thiên địa vạn dặm chìm trong băng tuyết.”
Diệp phàm nghe đến xuất thần nhưng khi ngĩ kỹ lại câu đầu của lão mém chút nữa là ngả ngửa .Đến giờ mà vẫn bắt mình đi cái gì dị giới gì của ổng sao ,rồi còn cái gì mà băng hàn đại lục ,vực thiên gì đó nữa .Đầu to như cái đấu hắn cố làm ra bộ dạng đáng thương:
“Lão nhân gia đừng đùa nữa cho cháu về nhà hiếu kính mẹ …ah ah cháu chọn thanh đao đi”
Hắn đang nói thấy lảo già trừng mắt liền vội vàng chọn bừa thanh đao ,ông lão vui vẻ phất tay thanh đao thu nhỏ lại thành một đạo hàn quang chui vào mi tâm Diệp phàm .Còn chưa để hắn hoảng sợ thì một lỗ đen xuất hiện hút hắn vào thông đạo không gian.
***
Trong một khu rừng nơi quanh năm mây mù dày đặt ,cảnh tượng xung quanh như hư như ảo dị thường mê hoặc
Dưới một góc đại thụ ,Diệp phàm giật mình tỉnh dậy phát hiện ra mọi vật xung quanh đều lạ lẫm ,khung cảnh bị sương mù che lấp trở nên mơ hồ, mông lung ,không gian yên tĩnh dị thường lâu lâu còn xen lẫn vài tiếng thú tru hung hãn khiến hắn hoảng sợ không thôi ,mặt tái mét mồ hôi như tắm ,từ khi cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ hắn phải đối mặt với tình trạng như vậy .Nộ khí xung thiên ,hắn lôi mười tám đời tổ tiên lão bất tử đưa hắn sang đây ra chửi rủa
Sau một hồi chửi rủa Diệp phàm cố lấy lại bình tĩnh ,hít sâu một hơi hắn bắt đầu quan sát xung quanh ,Thì ra đây là một khu rừng nhưng lại là một khu rừng kỳ lạ nhất mà hắn thấy ,các cây cổ thụ thì cũng bình thường nhưng những kì hoa dị thảo trên mặt đất lại rất kỳ quái ,nào là hoa bốn cánh bảy màu thân cây không có lá còn tỏa ra mùi đặc biệt thơm ,còn có một cây trông có vẻ bình thường nhưng khi lại gần nhụy hoa tỏa phấn làm hắn ngây ngô ,mém nữa hôn mê vội vội vàng vàng lui mấy chục bước mới thấy khá hơn. Hắn bật thốt cảm thán:
“Thật đúng là rừng sâu nước độc mà”
Cuối cùng sau một phen tìm tòi nhận ra nơi này quá nguy hiểm Diệp phàm bất lực đành quay lại góc cũ .Đầu hắn đầy rẫy những câu hỏi không lời giải ,tại sao ông lão lại đưa hắn sang thế giới này ,tại sao địa cầu bao nhiêu là người nhưng hắn lại là thằng số con rệp bị cưỡng ép xuyên việt .Đang rầu rỉ bất an thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh mình phải phơi thây nơi dị giới hoang đường này thì tay chợt chạm phải vào một nhánh cây kì lạ ,hiếu kỳ quay người hắn phát hiện ra mình ngồi cạnh một bộ xương , giật mình hoảng sợ khiến hắn ngã nhào trên mặt đất.
Lấy hết can đảm Diệp phàm lại gần nhìn kỹ thì ra người này tọa hóa đã lâu xương cũng đã mục nát ,phần xương cánh tay hắn chạm vào đã hóa thành bụi phấn .Nhìn kỹ một lượt chợt có một thứ đập vào mắt khiến hắn kinh ngạc ,đó là một quyển sách nằm trong tay bộ xương tuy bị phủ một lớp bụi dày nhưng quyển sách chưa hề bị mục nát ngược lại rất mới còn phát ra hào quang nhàn nhạt như có như không. Hắn vừa lật quyển sách thì một đạo ngân quang bắn ra hóa thành một thân ảnh yểu điệu .Diệp phàm sợ đến ngây người bất động thanh sắc.Hắn còn chưa hoàn hồn thì một thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh vang lên bên tai:
“Xin chào người trẻ tuổi đã đánh thức ta ,ta là ảnh vương mộ dung tuyết”
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 2
Thân ảnh yểu điệu kia thì ra là một cô gái tuổi ước chừng đôi mươi cực kỳ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển quyến rũ ,ngực căng mông đầy ,vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh ,nàng có gương mặt trái xoan tinh tế, mắt phượng mày ngài, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng cực kỳ mê người khẽ nhếch lên, quả thực là tuyệt tác của tạo hóa. Mặc dù đứng trước một vưu vật như vậy nhưng diệp phàm căn bản không quá để ý bởi vì hắn còn đang chưa dứt hoảng sợ.
“Ta là Mộ dung tuyết ,ngươi tên là gì ?”
Mộ dung tuyết thấy hắn vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, trong lòng bực bội lạnh nhạt hỏi lại. Một lúc vẫn không thấy động tĩnh ,nàng nhíu mày tay khẽ lật một hỏa cầu phá không mà ra nện thẳng vào ngực diệp phàm, Hắn như con diều đứt dây bay ngược ra sau đập mạnh vào cây đại thụ sau lưng. Đau quá, diệp phàm bật người khuôn mặt không biết vì đau hay giận mà vặn vẹo, lúc xanh lúc trắng cực kỳ đáng sợ ,hắn tức khí chỉ thẳng vào mộ dung tuyết đối diện gào lên:
“Đồ đàn bà điên làm gì thế, muốn chết hả đừng tưởng lão tử hiền mà an hiếp nha”
Mộ dung tuyết mỉm cười không nói chỉ là từ trong ánh mắt nàng nhận ra được sự thương hại và giễu cợt. Diệp phàm lại càng tức giận càng chửi bới nhiều hơn chỉ kém là làm thịt nàng tại chỗ thôi ,nhưng qua màn vừa rồi hắn nhận ra mình chả phải đối thủ của bà cô này nên chỉ đành xả hết cơn tức qua cái miệng.
Sau một phen phát tiết oán khí, diệp phàm mệt lả người ngồi bệt xuống đất trên ngực vần còn âm ỉ đau ,chổ áo tiếp xúc với hỏa cầu đã bị cháy một mảnh cũng may lúc hắn bay với tốc độ cao gió lạnh đã dập giùm ngọn lửa nếu không chắc giờ hắn đã hành heo quay rồi .Xoa xoa vết thương một hồi hắn mới phát giác “kỳ quái mình bay nhanh như vậy mà chỉ bị vài vết thương nhẹ ,chẳng lẽ cô nàng này nương tay” ,nghĩ vậy oán khí trong lòng hắn cũng giảm bớt vài phần .Diệp phàm xoay người khổ sở nói:
“Ta là diệp phàm, cô nương biết đây là đâu không, còn có cô sao lại xuất hiện kiểu như u hồn thế kia không hù chết ta là may rồi còn vung tay múa chân như vậy nữa. Ôi số ta sao mà đen thế ,tất cả đều tại lão già chết tiệt kia dám bắt…”
“Dừng ,dừng ngươi đang hỏi ta hay đang kể lể vậy”
Thấy hắn kêu ca than vãn, mộ dung tuyết thật sự không chịu nổi đành lên tiếng cắt ngang:
“ha ha tất nhiên là hỏi rồi”
Diệp phàm nhận ra mình hơi quá đà cười ngượng hai tiếng đáp:
“Nơi đây hả thì tất nhiên là rừng địa ngục trung tâm của thiên nguyên đại lục”
Mộ dung tuyết nói:
“Rừng địa ngục? ,thiên nguyên đại lục?, nói rõ hơn một chút được không”
Diệp phàm nghe thấy mấy cái tên này khá là ngầu, nhất là cái tên rừng địa ngục rất giống trông các bộ phim thần thoại ti vi hay chiếu càng làm hắn thêm hiếu kỳ ,mặt đầy vẻ kích động hỏi tiếp:
Mộ dung tuyết thấy mặt hắn đầy vẻ học hỏi, lấy làm lạ ”ngay cả rừng địa ngục không biết thì đành đằng này đến cả đại lục mình sống còn phải hỏi sao” Mộ dung tuyết nhìn hắn như thể đang nhìn một sinh vật lạ. Cảm thấy ánh mắt khác thường của nàng diệp phàm lập tức hiểu ra “chẳng lẽ nói ta đến từ không gian khác như vậy có phải quá thần thánh không, đến cả bản thân còn không tin được huống hồ người khác”.Hắn cười ngượng giải thích:
“Ha ha , ta hình như bị mất trí nhớ ,khi tỉnh lại đã thấy nằm ở đây rồi”
“Ahh”
Mộ dung tuyết làm ra vẻ đã hiểu rồi tiếp tục giảng giải:
“Trước hết nói về đại lục này, đại lục này là thiên nguyên đại lục ,diện tích thì chưa rõ bởi lẽ chưa từng có ai chu du hết được đại lục, nhưng theo các án văn từ thời viễn cổ truyền lưu xuống thì biên giới lục địa có thể là các mảnh hư không vô cùng vô tận ,còn hư không kia thì thật chưa từng có nghi chép gì đáng kể. Theo những gì ta biết thì ở trên đại lục từ thời viễn cổ đã được phân chia thành từng vùng như trung tâm,cực đông, cực tây, cực nam, cực bắc mỗi cực bị ngăn cách bởi các dãy núi cao ngàn trượng nếu không phải cường giả đạt tới bậc tông sư căn bản đừng nghĩ đến việc qua lại giữa các vùng. Ngoài ra ở cực tây của đại lục là một mê cung sa mạc vô tận, cực đông là đại dương mênh mông vô cùng, cực bắc và cực nam là vùng đất băng tuyết vĩnh hằng ,bốn vùng cực này được các cường giả gọi là ranh giới tử thần. Đó là các vùng đất con người có thể khám phá ra còn có hay không các vùng đất khác không ai biết được bởi lẽ từ sau thời viễn cổ chưa ai vượt qua được ranh giới tử thần. Còn rừng địa ngục là một trong năm hiểm địa của đại lục nơi đây là sao huyệt của các loại yêu thú từ cấp thấp chưa có linh trí đến các siêu cấp thú vương hung mạnh .Đồng thời nơi đây còn là nguồn cung cấp dược liệu chủ yếu của vùng trung tâm, càng đi sau vào bên trong càng có nhiều kỳ hoa di thảo quý hiếm”
“Này này, cho hỏi cái, con người ở đại lục này có năng lực đặc biệt gì phải không, vừa rồi chẳng phải cô nói cái gì mà phi hành qua núi ngàn trượng , cái gì cấp bậc tông sư gì đó”
Diệp phàm nghe Mộ dung tuyết giới thiệu mà cứ giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn Lòng hiếu kỳ càng mạnh không kiềm được hỏi chen một câu:
Mộ dung tuyết cũng không tức giân chỉ cảm thấy càng lúc càng tò mò về diệp phàm, bây giờ nàng mới để ý thấy diệp phàm không thề có nguyên lực dao động chẳng lẽ hắn từ trên trời rơi xuống ,bởi lẽ người dân của cả đại lục đều biết tu luyện nguyên lực chỉ là nhanh hay chậm tùy căn cơ và công pháp từng người. Thấy hắn vẫn đang ngóng chờ ,nàng đành dẹp sự tò mò qua một bên thở dài nói:
“Ta thật không biết ngươi chui ra từ đâu nữa?”
“Có Vậy cũng phải hỏi sao, tất nhiên chui ra từ bụng mẹ rồi”
Diệp phàm vẻ mặt ngây ngô trả lời:
Mộ dung tuyết cười khổ ,nàng cũng bất đắc dĩ trước sự vô sỉ của hắn. Đôi mắt đẹp lườm Diêp phàm một cái, Mộ dung tuyết quay lai vấn đề chính
“Người dân ở thiên nguyên đại lục từ xa xưa đã biết tu luyện nguyên lực ,nguyên lực phân chia thành nhiều thuộc tính căn bản vào thể chất từng người, chủ yếu là các nguyên tố ngũ hành kim, thủy, hỏa, thổ. Ngoài ra còn có các diễn sinh khác như lôi, băng, vụ, dung nham, … Hình thức tu luyên cũng phân thành hai trường phái đối chọi gay gắt với nhau. Một bên cho rằng lấy thân thể làm vật dẫn quán thâu nguyên lực thiên địa vào từng tế bào trên cơ thể từ đó điều động các nguyên tố thuộc tính, bên còn lại thì lại chú trọng về nguyên thần trong cơ thể, họ cho rằng bản thể của con người là nguyên thần tại nê hoàn cung còn thân thể chỉ là vỏ bọc bên ngoài nên chú trong rèn luyện thần hồn hấp thụ nguyên lực thiên địa bồi dưỡng thần hồn từ đó dùng tinh thần lực trực tiếp dẫn động nguyên lực từ thiên địa. khi lượng nguyên lực trong thức hải nê hoàn cung hay trong cơ thể đạt đến ngưỡng nhất định sẽ gặp tầng bình cảnh, vươt qua sẽ tiến giai đến cảnh giới cao hơn. Phân chia cảnh giới ở cả hai tương đối giống nhau, sơ cấp gồm cấp sĩ và cấp sư, trung cấp thì cấp tướng và cấp vương, cao cấp có cấp tông sư và tôn sư,siêu cấp lại có sự khác nhau giữa hai hệ phái là đồng cấp cường giả thánh quân và chúa tể. Ngoài ra còn có bậc cường giả trong truyền thuyết là đế thần, tuy nhiên từ sau thời viễn cổ căn bản chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc này”
“Hay vậy sao, vậy nếu ta tu luyện cũng sẽ xài được hỏa cầu giống như cô sao”
Nghe xong, Diệp phàm vẻ mặt đầy mong chờ hỏi:
“Hì hì, điều đó còn tùy vào bản thân tương thích với loại thuộc tính nào nữa, mà quan trong hơn là phải có công pháp tu luyện. Công pháp tu luyện được phân chia từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, thần thánh. Công pháp càng cao cấp thì tốc độ tu luyện càng nhanh, uy lực càng đáng sợ nhưng yêu cầu khi tu luyên lại càng khó, ngoài ra công pháp chỉ có tác dung hướng dẫn phương pháp tu luyện và sử dụng nguyên lực còn việc biến ảo chiêu thức thì tùy thuộc vào cách khống chế các nguyên lực của từng người. khì khì, có phải muốn tu luyện không, ở đây ta có công pháp tu luyên thuộc hàng cao cấp đấy nhé ,chỉ cần ngươi giúp ta làm mấy việc ta sẽ cho người, còn hướng dẫn ngươi tu luyện thế nào thấy hấp dẫn không không”
Mộ dung tuyết thấy vẻ mặt hắn hớn hở xem ra đã động tâm bèn đề nghị. Thật ra thì nàng đã bị giam ở đây hơn ngàn năm rồi, buồn tẻ muốn chết nhưng căn bản là không thể rời đi được tất cả vì quyển công pháp chết tiệt đang trên tay diệp phàm, khi nàng mở quyển công pháp thì không ngờ nó hút nguyên thần của nàng vào trong cho tới khi diệp phàm mở ra nàng mới thoát được. Càng bực bội hơn là nàng căn bản không thể cách qua xa quyển công pháp mà thân thể thì đã thanh xương khô nguyên thần căn bản là không cách nào di chuyển được nó đành kiếm sự trợ giúp từ diệp phàm.
Diêp phàm thấy có công pháp tu luyện lại còn là cao cấp thì thèm nhỏ dãi nhưng thấy bộ mặt đầy gian kế của mộ dung tuyết. Lòng đầy nghi hoặc, diệp phàm cố kìm nén ham muốn trong lòng, “không có công pháp thì từ từ kiếm cũng được chứ bắt mình đi vào chỗ chết chắc thì có công pháp cũng làm được cái gì đâu”, hắn nhíu mày nghi hoặc hỏi
“Muốn ta làm việc gì ?, mà nói trước ta không làm những việc kiểu thương thiên hại lý hay là đi vào nơi nguy hiểm cửu tử nhất sinh hay là gì gì đại loại thế đâu đấy”
“Tất nhiên là không rồi, ngoài ra ta còn chỉ đường dẫn ngươi ra khỏi khu rừng này nữa, thế nào”
Mộ dung tuyết thấy mưu kế đã thành tiếp tục dụ dỗ:
“Thật sao, ta đồng ý chỉ cần dẫn ta ra khỏi khu rừng việc gì ta cũng đồng ý”
Diệp phàm động tâm lập tức gật đầu đồng ý .Đang lo lắng làm sao thoát khỏi khu rừng quỷ quái này, nào ngờ vớ được cái phao cứu sinh sao mà hắn không vui được
“Thật ra cũng không có gì ,chỉ cần mang theo ta ra khỏi đây ,ngoài ra hứa trên con đường tu luyện sẵn tiện tìm kiếm giúp ta vài loại tài liệu phục chế cơ thể là được là được”
Mộ dung tuyết vẻ mặt gian kế đã thành vui vẻ nói:
“Ngươi không sợ ta thoát ra khỏi đây và lấy được công pháp rồi bội ước hả”
“Ngươi dám, ta đã trồng một hạt giống ký sinh vào người ngươi, không tin có thể nhìn ngực mình, hì hì chỉ cần ngươi giữ lời hứa ta se hóa giải giùm ngươi, dù sao thì giết ngươi chả được ích gì”
Mộ dung tuyết cũng không yếu thế trừng mắt nhìn hắn cười giễu cợt:
Diệp phàm chấn động, cúi xuống nhìn phát hiện ngực mình từ bao giờ đã khắc họa một đồ án bông hoa màu xanh kỳ lạ “không thể nào từ lúc nào mà, chẳng lẽ…thôi đúng rồi đúng là con đàn bà chết tiệt từ đầu đã tính kế với lão tử rồi” Diệp phàm bực bội nghĩ rồi hung hăng quay sang Mộ dung tuyết nói:
“Thật là thâm nha, đâu đâu công pháp đâu giao ra rồi còn rời khỏi đây nữa”
Thấy hắn chịu thua, Mộ dung tuyết đắc ý hếch cái cằm nhỏ “cho xem sau này còn dám lên mặt với bà không” rồi chỉ vào cái đầu nhỏ nhắn của mình nói:
“Ha ha ở trong đầu ta có rất nhiều công pháp tu luyện của cả hai hệ từ sơ cấp đên cao cấp , người muốn luyện hệ nào cấp bập bao nhiêu cứ nói”
“Thế còn quyển trong tay ta thì thế nào”
Diệp phàm hiếu kỳ chỉ vào quyển sách trên tay:
Mộ dung tuyết tức thì biến sắc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, run rẩy nói:
“Nó nó là bùa đoạt mạng”
“Cái gì”
Diệp phàm giật mình bật thốt rồi vội ném quyển sách qua một bên
Mộ dung tuyết sau một lúc khuôn mặt đã trở lại bình thường chỉ chỉ vào quyển công pháp trên mặt đất khổ sở nói:
“Đó là hư vô kinh thư thần thánh cấp trong truyền thuyết, tuy nhiên trong đó có huyết kế của người sáng tạo ra nó nếu không phải là truyền nhân của kẻ đó không thể tu luyện, nếu ngoan cố sẽ bị phản hệ hút mất hồn phách, ta chính là ví dụ"[
Last edited by Trần còi; 06-09-2014 at 12:51 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 3
“Không phải chứ”
Diệp phàm nghe thế không khỏi vừa sợ vừa tiếc. Khi nghe hai chữ thần cấp lòng hắn mừng như mở hội, ” vớ được bảo bối rồi, khà khà, nếu tu luyện thành công không phải ta vô địch dị giới này rồi sao”, nhưng khi nghe xong câu cuối ý định học tập công pháp để độc bá thiên hạ trong đầu hắn không cánh mà bay. Thử hỏi công pháp thất truyền trong truyền thuyết thời đại này chưa từng có ai tu luyện mà chỉ có thể nhìn không dàm sờ mó gì hỏi sao hắn không tức lộn ruột cho được, nhưng diệp phàm cùng đành thở dài bỏ qua dù sao cái mạng nhỏ này hắn còn quý lắm chưa muốn đánh cược nó với một thứ viễn vông như vậy.
“Không xong núp mau, ta cảm thấy hai cổ khí tức rất cường đại đang phi hành tới, ta sẽ tạo tạo kết giới chặn khí tức của chúng ta”
Diệp phàm đi đến nhặt quyển công pháp cho vào túi áo đang định quay sang nói với Mộ dung tuyết thì cô nàng chợt biến sắc quát to làm hắn giật mình ngơ ngác hỏi lại:
“Cái gì”
Còn chưa để hắn kịp hiểu thì Mộ dung tuyết đã phất tay một cơn gió khẽ quét qua cuốn hắn ngã nhào vào bụi rậm kế bên. Cùng lúc này cuồng phong lại nổi gió hai bóng người đạp không mà tới. Gió bụi mù mịt sau một lúc tan đi, lúc này Diệp phàm mới nhìn rõ hai bóng người này thì ra là một già một trẻ. Lão già mặt một chiếc hồng bào thêu phượng cả người bao phủ bởi một tầng hoả diễm toả ra sức nóng kinh nhân khiến không gian xung quanh ông ta không ngừng méo mó biến dạng . Còn người trẻ tuổi hơn thật ra cũng đã trung niên mặc một chiếc hoàng sắc bào không có nguyên lực che thân nhưng cả người vẫn toát ra một khí thế trầm trọng làm diệp nhìn mà tim đập mạnh, hơi thở dồn dập, mồ hôi ứa ra như tắm nếu không phải có mộ dung tuyết ở bên chặn bớt áp lực thì chắc giờ hắn đã chết hồi nào không hay. Sợ hãi, thật sự là sự sợ hãi toát ra từ nội tâm, Diệp phàm không dám nhìn thẳng hai người trên không vội vàng quay đầu nhìn quang cảnh tan tác vì trận cuồng phong lúc trước, hắn thật càng không khỏi khiếp sợ sức mạnh phi thường này bên cạnh đó còn kèm theo ao ước và sự quyết tâm đạt được nó.
“Nam cung thiên ngươi là tên vô sỉ lợi dụng lúc ta đại chiến với thất thải linh xà lén trộm đi thất thải linh chi, nếu giờ ngươi giao ra ta đây ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống còn nếu không thì hừ hừ”
Lão già mặc hồng bào chỉ vào người trung niên đối diện mặt đầy phẫn nộ:
“Chỉ bằng ngươi, nếu là sư huynh ngươi thì có khi ta còn có chút e ngại”
Hoàng bào trung niên được gọi là Nam cung thiên mặt vẫn thản nhiên mỉm cười có vẻ không hề xem hồng bào lảo giả vào mắt
Mặt hồng bào lão giả đen xì, người run run lão rút từ trong nhẫn một chiếc hồng liên đao chạm khắc hình phượng tinh tế giơ lên, nguyên lực dồn vào, cả thân đao bị bao phủ bởi một tầng hoả diễm rực cháy, không khí xung quanh không ngừng biến dạng méo mó. Vung đao chém xuống một đạo đao quang đỏ sẫm hình bán nguyện dài hơn trăm trượng xé gió phóng đi lao thẳng vào người Nam cung thiên. Nơi đao quang luớt qua không khí như bị bóp méo còn kèm theo những tiếng xèo xèo kỳ quái. Diệp phàm hai mắt sáng ngời đang nhìn hồng sắc lảo giả vung đao thì chợt giật mình “sao đột nhiên không khí nóng thế nhỉ, kiểu này phải hơn 40 độ đấy chứ chả chơi”. Bực mình hắn nhìn quanh, mặt đờ ra miệng há hốc cả một mảnh rừng nơi đao quang đi qua đang bốc cháy dữ dội còn có xu hướng lan sang chổ hắn trốn. Hoảng sợ diệp phàm luống cuống định bỏ chạy thì mộ dung tuyết khẽ lật tay không khí bắt đầu mát hơn một tầng băng mỏng hình thành nên chiếc bát trong suốt úp hai người vào trong nhưng kì diệu là hoả diễm cháy sang vẫn không hề làm tan lớp băng này. Diệp phàm yên tâm tiếp tục vui vẻ toạ sơn quan hổ đấu
Nói thì dài, chứ chỉ tích tắc đao quang đã phóng tới. Nam cung thiên mặt vẫn bình thản mi tâm hắn lấp loé hoàng sắc kim quang, thổ nguyên lực trong thiên địa không ngừng được điều động hình thành một lá chắn bằng đất khổng lồ chắn trước người hắn. Đao quang lao tới va chạm với lá chắn phát ra tiếng nổ rung trời khói bụi mù mịt lá chắn bị vỡ tung nhưng đao quang cũng hết lực tan biến. Khói bụi tan đi lộ ra mộ dung thiên đang kết những thủ ấn kì dị mi tâm hoàng sắc kim quang dường như chưa bao giờ dứt. sau tiếng quát “Đi” Một con thổ long bằng đất dài hơn 20 trượng từ tay hắn bay ra. Thổ long lượn vài vòng trên không rồi hướng hồng bào lảo giả phóng tới. Hồng bào lảo giả hoảng hốt vội vàng vung đao chắn ngang người miệng cũng lẩm bẩm chú ngữ. Thân đao lập loè hoả diểm, đồ án phượng hoàng uốn luợn như có sức sống, từng ngọn hoả diểm đỏ rực toả ra từ thân đao lơ lửng trên không. Sau hơn hai mươi đoá hoả diểm xuất hiện chúng bắt đầu kết hợp. Đột nhiên một tiếng hót vang cả ngàn dặm xuyên cả củư thiên vọng khắp đất trời, một hoả phượng hoàng tuyệt đẹp đã được hồi sinh. Thổ long lao tới phượng hoàng cũng giang cánh nghênh đón. Rầm, mặt đất rung chuyển dữ dội, cả đất trời như thất sắc, đất và lửa như va chạm như giao hoà như xâm thực lẫn nhau ,bầu trời như bi chia cắt thành hai màu xám và đỏ, một bên là vùng biển lửa nơi mọi vật bị thiêu rụi, một bên mọi thứ bị lấp bởi tro bụi ,cả mảnh rừng bị biến thành một vùng đất chết và nhận vật chính của chúng ta cũng đang bị chôn bên dưới lớp đất đá do va chạm rơi xuống . Hắn vẫn đang không ngừng chửi rủa sự xui xẻo của mình.
“Khốn khiếp đúng là xui mà, đánh nhau có cần phá hoại môi trường vậy không, không biết phá hủy môi trường là phá hủy hành tinh đang sống hả. Đúng là bọn cơ bắp lấn áp trí óc mà”
“Ngươi thôi lảm nhảm đi có vẻ trên kia đã xong rồi chúng ta lên chứ”
Mộ dung tuyết thấy hắn lại tái phát bệnh cũ vội chuyển chủ đề:
“Lên tất nhiên là lên rồi chẳng lẻ ở đây chờ hết dưỡng khí, mà lên bằng cách nào mới quan trong đây có vẻ bị chôn khá sâu rồi “
“Ngươi xem ta là ai chứ, dù không phát huy hết được nguyên lực lúc sinh thời nhưng để thoát khỏi đây còn dư sức ”
Mộ dung tuyết lườm hắn một cái, tay kết ấn thủy nguyên lực trong thiên địa điên cuồng vận chuyển hình thành một kim băng cỡ bàn tay bắn thẳng lên không xuyên qua lớp băng bảo vệ thâm nhập vào lớp đất đá. Đất đá bắt đầu kết băng, lớp băng lan ra tận một vòng tròn đường kính hơn 2 mét. Mộ dung tuyết chạm nhẹ vào lớp băng, vèo, cột băng bay thẳng lên trên hình thành một cái hang thông lên mặt đất. Diệp phàm ngẩn ra, giờ hắn mới hiểu cụm từ phụ “thuộc vào khả năng khống chế nguyên lực từng người”.
“Hàiiiiiiii, không ngờ mới giờ trước còn là khu rừng xanh tốt giờ không khác nào cái gò trọc”
Diệp phàm nhìn khung cảnh tan tác xung quanh mà không ngừng cảm thán, nếu không tận mắt chứng kiến có nghĩ hắn cũng chẳng nghĩ tới lại có thứ sức mạnh có thể tàn phá, huỷ diệt cả một mảnh rừng đến mức này.
“Không xong, bọn chúng còn chưa đi, ta phải trốn thôi người tự lo liệu đi”
Đang yên đang lành, mộ dung tuyết đột nhiên bật thốt nói rồi hoá thành một đạo ngân quang chui vào quyển kinh thư. Diệp phàm ngẩn ngơ, còn chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói vang lên bên tai hắn. Giọng nói rất bình tĩnh nhưng khi vào tai diệp phàm không khác gì giọng nói tử thần.
“Ha ha, không ngờ ngươi còn sống sót sau cuộc giao chiến vừa rồi của ta, thật thú vị”
Last edited by Trần còi; 06-09-2014 at 12:51 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 4
“Không, không thể nào rõ ràng là mộ dung tuyết không cảm ứng được bất kỳ nguyên lực dao động nào mà. Sao, sao lại như thế được”
Diệp phàm đầu đầy mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm. Hắn vẫn luôn tin tưởng phán đoán của mộ dung tuyết không ngờ lần này lại bị cô ta chơi sỏ, trong lòng hắn đầy phẫn nộ chỉ muốn ngay lập tức lôi cô nàng ra mà xử tử tại chổ cho hả hết cơn tức trong lòng.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì thế lại đây coi nào, Nam cung thiên ta có phải là đại ác nhân thấy người là giết đâu”
Thì ra người xuất hiện lúc này là hoàng bào trung niên giao chiến lúc nãy. Khi nãy khi hai luồng nguyên lực hoá hình cực mạnh va chạm vào nhau đã đẩy văng Nam cung thiên đi vừa lúc thổ long vỡ ra sẵn tiện lắp luôn hắn. Do hao tổn tinh thần lực quá nhiều cộng thêm nguyên lực hỗn loạn sau trận chiến khiến mộ dung tuyết không nhận ra sự tồn tại của Nam cung thiên dưới lớp đất đá. Vừa lúc bọn mộ dung tuyết phá đá bay lên lại trùng hợp Nam cung thiên vừa đúng khôi phục được một ít tinh thần lực để điều động nguyên lực thoát ra nên xảy ra sự kiện hi hũư này. Nhưng tất nhiên diệp phàm không biết điều này hắn vẫn đang tức giận quy hết tội lỗi cho mộ dung tuyết.
‘Không không có gì, không không biết tiền tiền bối có gì sai sai bảo không không, vãn vãn bối chỉ vô tình đi đi ngang qua thôi chứ chứ tuyệt đối không có ý ý xấu gì đâu”
Thấy không thoát được diệp phàm cố gắng mỉm cười ngụy biện. Nhưng trong lòng hắn vẫn không kìm được sự sợ hãi nên thành ra lắp ba lắp bắp khiến cho Nam cung thiên buồn cười không thôi. Tuy nhiên Nam cung thiên vẫn quan sát diệp phàm đầy cảnh giác,”Một kẻ không có nguyên lực dao động như hắn sao lại có thể xuất hiện tại khu rừng điạ ngục này được, chẳng lẽ hắn có bí pháp che dấu nguyên lực dao động,… không không thể nào bí pháp loại đó đã thất truyền từ lâu rồi với lại nhìn tác phong hắn không giống với cường giả, chắc chỉ là loại đột biến gì đó thôi”. Nghĩ vậy Nam cung thiên yên tâm hẳn, thấy diệp phàm vẫn còn đứng run như cầy sấy, bực mình hắn phất tay, một bàn tay bằng đất to lớn xuất hiện bao lấy diệp phàm kéo qua.
“Đây là gì”
Nam cung thiên hiếu kỳ nhìn vào ngực diệp phàm. Thì ra là trong lúc bi xách lên như con heo quyển thần cấp công pháp trong túi áo diệp phàm vô tình bị lộ ra.
“Đây, đây là quyển công pháp vãn bối vô tình lụm được trong rừng thôi”
“ah, ah đây không phải thần cấp công pháp gì đâu chỉ là quyển công pháp cũ…”
Thấy nói nhầm, diệp phàm lội bum kín miệng liếc nhìn động tĩnh Nam cung thiên còn tay chân thì không ngừng run rẩy. Nam cung thiên cũng nhất thời ngây người nhưng lập tức chấn tĩnh lại, dạng cao thủ đạt đến cấp độ này như hắn thì chuyện gì mà chưa thấy qua, tuy hai chữ “thần cấp” cũng đủ để làm bất kỳ cường giả nào cũng ham muốn nhưng chuyện chưa rõ ràng thì hắn cũng không quá sốt sắng, hắn trực tiếp cầm lấy quyển công pháp. Diệp phàm từ lúc bắt đầu mắt đã không cách nào dời khỏi người Nam cung thiên, thấy mặt của hắn khi cầm quyển công pháp lên thì vô cùng kì quái, lúc thì như vô cùng mừng rỡ, lúc lại như tiếc nuối, có lúc thì lại thoáng qua chút sợ hãi. Thấy thế diệp phàm cũng sợ lây, linh tính mách bảo hắn có điềm không lành sắp xảy ra. Và cũng vừa lúc kết thúc luồng suy nghĩ trong đầu thì Nam cung thiên lại đột nhiên lên tiếng
“Này, ta thấy ngươi bị chứng hoá nguyên nên không tu luyện được nguyên lực. ta thì thật ra cũng là một người lương thiện, sau khi xem qua quyển công pháp này thấy nó có tác dụng chữa trị, ngươi hãy lấy mà tu luyện ta sẽ hộ pháp cho”
Diệp phàm nghe thấy không thể không cười ra nước mắt.” Ngươi nói dối có cần quá lộ liễu như vậy không, có ai mà chẳng biết thế giới này làm gì có bệnh loại đó. Chỉ có ta không phải người thế giới này nên không tu luyện được. Định lấy ta ra làm thí nghiệm thì nói thẳng đi, dù gì ta cũng như cá trong rổ rồi còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, “người lương thiện hả” ta phi” Diệp phàm tức tối nghĩ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ vô cùng cảm khích nhận lấy quyển công pháp trong lòng thì chỉ mong kéo dài thời gian nghĩ cách chuồn càng xa càng tốt
“Đa tạ ân điển tiền bối, vãn bối sẽ cố gắng tu luyện ah mà công pháp này cấp mấy thế sao lại có công dụng kì lạ vậy”
“Chỉ là loại sơ cấp thôi nhưng hơi đặc biệt chút”
Nam cung thiên bình thản trã lời:
“Phì, rõ ràng nhận ra đây là công pháp bất phàm còn giả bộ, có quyển sơ cấp nào làm tôn cấp cao thủ nhìn thấy hai mắt như hai cái đèn pha không. Sợ có cấm chế nguy hiểm gì nên lấy bổn đại gia ra làm vật hi sinh đây mà, đã là cường giả cao thủ mà gan bé như con thỏ”Diệp phàm càng nghĩ càng khinh bỉ Nam cung thiên. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ngoan như con cùư ngồi xuống góc cây cổ cạnh thụ cạnh bên tìm kế thoát thân.
Đợi một lúc không thấy diệp phàm lật sách ra xem. Nam cung thiên cũng mất kiên nhẫn lên tiếng:
“Sao ngươi còn không mau lật ra tu luyện đi, định đợi đến bao giờ”
Vừa nói Nam cung thiên tay còn không ngừng kết ấn, ầm ầm đất đá xung quanh từ từ nâng cao hình thành một bức tường bao xung quanh diệp phàm. Thấy thế ý định bỏ trốn vốn đã rất mong manh trong lòng diệp phàm cũng tan biến, “ thôi thì dù sao cũng chết , có khi biến thành linh hồn vô làm bạn cùng mộ dung tuyết cũng tốt”Diệp phàm buồn bã nghĩ, nhưng hắn đâu biết Mộ dung tuyết tu luyện đã đạt đến trình độ siêu phàm lại tu luyện thiên về tinh thần lực, thần hồn rất cường đại nên mới không bị công pháp phản hệ phá huỷ hồn phách chứ còn kiểu phế vật như diệp phàm thì khỏi phải nói.
Tất nhiên điều đó Diệp phàm không hề biết, hắn vẫn đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng hắn đành cắn răng lật quyển sách ra, trang đầu tiên đập vào mắt hắn là trang giấy trắng không có bất kỳ ký tự nào. Diệp phàm lấy làm lạ coi tới coi lui vẫn không thấy gì, đang không hiểu ra sao thì một luồng hắc quang bắn ra bao lấy diệp phàm bên trong. Động tĩnh bên trong cũng làm Nam cung thiên giật mình khiếp sợ, hắn chỉ cảm nhận được một đạo nguyên lực vô cùng bí ẩn không ẩn chứa bất kỳ thuộc tính nào nhưng lại sâu xa, bí hiểm cùng tràn đầy khí tức tử vong. Không suy nghĩ nhiều, Nam cung thiên trực tiếp phi hành, như một cơn gió chỉ tích tắc đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lúc này bên trong luồng hắc quang, Diệp phàm cả người thâm đen, khuôn mặt tại nhợt , nhăn nhó. Hắn có thể cảm nhận được từng đạo hắc quang đang không ngừng xâm thực vào cơ thể, mỗi một đạo xuyên vào như một cây kim đâm vào da thịt vô cùng đau đớn. Trong mơ hồ hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói tràn đấy lo lắng của mộ dung tuyết, hắn rất muốn nói gì đó để chọc nàng, nhưng cố cách mấy hắn vẫn không cách nào mở miệng được.
Thời gian cứ thấm thoát trôi không biết qua bao lâu, khu rừng vẫn mù mịt sương mù, khung cảnh vẫn huyền ảo nhưng đâu đó lại có những hiện tượng kì lạ phát sinh, không gian méo mó nhưng không phải tầm nhìn bị biến dạng do nhiệt mà là bản chất không gian bị biến dạng, kì lạ hơn còn xuất hiện các vết rách do không gian đổ vỡ sinh ra nhưng sau một thời gian không gian lại tự phục hồi như cũ. Những hiện tượng kì lạ tương tự cứ tiếp tục phát sinh, chúng tàn phá huỷ hoại hàng loạt cây cối giết chết hàng loạt yêu thú không phân biệt cấp độ, biến phạm vi trăm trượng xung quanh thành một mảnh hoang vu đổ nát, Còn có chổ không còn một chút gì, trống trải đến khó hiểu.
Tại trung tâm dị biến. Diệp phàm lơ mơ mở mắt, cảm thấy cả người vô lực, mặc dù cảm nhận được bên trong cơ thể tồn tại một nguồn năng lượng bí ẩn nhưng hắn không tài nào vận dụng được nó, nguồn năng lượng đó như như rộng lớn mênh mông, vô cùng vô tận, mỗi lần cảm ứng về nó là diệp phàm như lạc vào một mê cung, mông lung, khó hiểu, không hình dung được là tất cả những gì hắn có thể nói về thứ năng lượng kỳ lạ trong cơ thể. Uể oải ngồi dậy đập vào mắt hắn là vẻ mặt tràn đầy sửng sốt và khó tin của mộ dung tuyết. Diệp phàm hơi bực mình vì bị nhìn chằm chằm cho dù đó có là một đại mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa. Diệp phàm bực bội nổi hứng trêu trọc:
“Nhìn gì dữ vậy có phải thấy bổn thiếu gia bảnh trai quá nên muốn xin làm lão bà không đấy. Nói trước là phải xếp hàng đó nha, tính sơ qua cũng xếp hơi bị… Ai, ai làm gì thế không muốn thì thôi nha đừng hành hung người khác”
Diệp phàm trêu trọc vô sỉ. Mộ dung tuyết sao không nổi nóng trực tiếp tặng cho chàng thiếu gia nhà chúng ta một chàng mưa đá (tất nhiên là đá bằng tuyết rồi). Thấy hắn sắp thành người tuyết, Mộ dung tuyết mới chịu ngừng tay. Nàng thản nhiên hỏi:
“Sao đã thấy sự lợi hại của bản tiếu thư chưa, giờ thành thật trả lời ngươi đã làm gì mà xuất hiện thứ năng lượng kinh khủng như vậy ta còn không biết nó có phải nguyên lực không nữa, còn có luồng hắc quang bao chung quanh người nguơi đi đâu rồi, trả lời cẩn thận đấy, hừ hừ”
Diệp phàm nghe thế không khỏi nhớ tới chuyện cũ, “làm gì mà dữ thế sao lúc thằng ôn con Nam cung thiên tới sao không thấy nàng hùng hổ như vậy, chỉ biết bắt nạt mình thôi, chưa thấy ai xuyên việt mà cùi bắp như mình cả, thật là đau lòng”. Nghĩ là một chuyện nhưng nói lại là chuyện khác, với loại mặt dày như diệp phàm hắn tất nhiên là không dại nói ra, ah mà có lần nào hắn nghĩ xấu người khác mà nói ra đâu. Diệp phàm cười tủm tỉm trả lời:
“Nói thật chứ, tôi có biết gì đâu có hỏi cũng vô ích thôi”
Sau khi dùng nguyên lực kiểm tra không phát hiện gì bất thường, Mộ dung tuyết cũng đành dẹp sự việc này sang một bên,” thôi kệ, dù sao sớm ra khỏi đây tìm kiếm nguyên liệu luyện lại cơ thể mới là việc quan trọng” Nghĩ rồi nàng vừa đi vừa quay sang nói với diệp phàm:
“Đi thôi chúng ta ra khỏi đây, ah nhớ cất quyển công pháp cho cẩn thận không thì chết với bà đấy”
“Biết rồi khổ quá” Diệp phàm rầu rỉ lên tiếng, cất bước theo sau
Thời gian lại trôi qua, hai người vừa đi vừa tám chuyện. Diệp phàm luôn tìm cơ hội để biết nhiều hơn về thế giới này, còn mộ dung tuyết thì luôn muốn tìm rõ nguyên nhân hiện tượng kì lạ hôm đó, thế là hai con người với hai mục đích khác nhau cùng bước chân ra khỏi khu rừng. Đoạn đường đi suôn sẻ hơn nhiều dự định của mộ dung tuyết, trặm dặm đầu đã là mảnh hoang tàn nên chẳng có thứ gì nguy hiểm còn có sẵn đồ ăn ngon lành từ những con yêu thú cấp thấp mới chết. Đoạn sâu tuy là rừng rậm hoang vu nhưng cũng đã ở đoạn rìa rừng nên chỉ cần né một ít yêu thú cấp cao là có thể an toàn tìm kiếm thức ăn.
Vào một ngày nắng sáng, nơi những tia sáng yếu ớt xuyên qua khe lá chiếu xuống khôn mặt rạng rỡ của diệp phàm. Không biết bao lâu rồi hắn mới được nhìn lại ánh sáng mặt trời nhưng kì lạ là hắn lại không hề bị loá mắt như tưởng tượng, sau một phen đau đầu hắn đổ tất cả lên tác dụng của năng lượng đen bí ẩn trong cơ thể. Diệp phàm một mình một thân cất bước trên đường còn mộ dung tuyết do sợ bị cường giả phát hiện nên trở lại quyển công pháp cư ngụ. Sau khi lết bộ hơn một ngày một đêm cuối cùng hắn cũng đến toà thành đầu tiên ở thế giới này.
Đây là một toà thành theo kiểu tây âu thời trung cổ, tường dày vách cao, được làm bằng một loại đá không rõ phát ra màu lam ngọc cực kì đẹp mắt, cả toà thành nhìn như trang nhã nhưng vô cùng hung vĩ vững chắc, nguời ra vào tấp nập ai nấy đều mặt những bộ đồ theo kiểu cổ khá là chật chội nên cách ăn mặt thoáng mát như diệp phàm nhận được rất nhiều ánh mắt soi mói.”Khó chịu thật, chút vô thành phải kiếm tiền mua mấy bộ quần áo bản địa mới đựơc” Nghĩ rồi hắn cất bước tới gần, lại gần mới phát hiện toà thành còn tráng lệ hơn hắn tưởng tượng, màu xanh của toà thành bị một màu vàng chói của tấm biển to lớn trên cổng thành lấn át. Trên biển có ba chữ mạ vàng:
“Thanh ngọc thành”
Last edited by Trần còi; 06-09-2014 at 12:51 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 5
Thanh ngọc thành, tại một tủư điếm lớn tương đối đông khách.
“Ông chủ, những thứ này giá cả ra sao”
Ông lão nhìn vào đống xác thú trên bàn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Tất cả đều là yêu thú mà lại còn nguyên vẹn. Yêu thú khác với dã thú mỗi bộ phận trên người chúng đều có giá trị, bán vào tuử lâu chỉ là bán phần thịt. Da, lông, nănh,.. đều bị lột sạch chứ có ai bán nguyên con như người thanh niên kì lạ trước mặt, hỏi sao lão ông không bất ngờ. Ông lão nghi hoặc hỏi
“Người thanh niên cậu có chắc là bán hết đống này không ?”
Người thanh niên lấy làm lạ hỏi lại:
“Sao, ở đây không thu mua sao, ta cứ tưởng tủư lâu là phải thu mua thực phẩm chứ”
“Mua tất nhiên là mua rồi, 2000 hạ phẩm linh thạch thấy thế nào”
Thấy khách hàng sộp có vẻ muốn rời khỏi, ông lão vội vã lên tiếng:
“2000 lận hả, có đủ mua mấy bộ đồ không”
Người thanh niên hỏi câu hỏi ngu ngốc này tất nhiên là diệp phàm. Sau khi bước vào thành hắn trở thành trung tâm của sự chú ý với lối ăn mặt độc đáo của mình, áo sơ mi quần jean và treo đầy xác thú bên người . Chính điều đó làm hắn càng thêm quyết tâm phải tân trang lại cách ăn mặt của mình cho hợp phong cách thời đại. Vừa đúng lúc đi ngang qua tủư lâu, lại còn khá nhiều thức ăn dự trữ nên hắn quyết định đi vào kiếm ít thu nhập.
Ông lão đưa một cái túi nhỏ cho diệp phàm rồi kì quái nhìn hắn nói:
“Tất nhiên là được, mua mười bộ còn được nữa là, à đây là túi trữ vật loại nhỏ ta thấy cậu không có nên tặng luôn, lần sau còn hàng mới thì nhớ đến tủư điếm của lão đầu tiên đấy, hàng nhiều sẽ được giảm giá”
“ha ha cảm ơn lão, nếu còn đi săn ta sẽ nghĩ đến lão đầu tiên ”
Sau khi cảm ơn lão chủ cửa hàng, sẵn tiện ở lại chén một bữa, Diệp phàm nhanh chóng mua vài bộ trang phục rồi tìm một quán trọ tá túc qua đêm. Trong căn phòng trọ, ánh nến lập loè, Diệp phàm đang mải mê đếm số thành phẩm kiếm được hôm nay thì mộ dung tuyết bỗng lên tiếng:
“Hì hì ngươi bị người ta lừa mà không biết đấy đồ mặt dày”
Bị mất hứng, Diệp phàm khó chịu hỏi lại:
“Này này ngươi đừng có gọi ta la mặt dày được không, ta có tên đàng hoàng LÀ DIỆP PHÀM, DIỆP PHÀM nghe rõ chưa, mà ta bị lừa chỗ nào nói rõ coi”
Mộ dung tuyết mắt đẹp liếc diệp phàm một cái đầy kinh bỉ rồi cười nói:
“Hì hì, mặt ngươi còn không dày thì ai dày, bị cả đám đông quay quanh vậy mà mặt chảng đỏ chút nào, đến cái nhăn cũng không có, ta thấy coi bộ chỉ có tường thành là so được với mặt ngươi thôi. Mà công nhận mặt dày như tường thành nên não cũng phẳng nốt nhỉ, có yêu thú nào bán với giá đó sao bị lừa mà còn vui ra mặt”
Diệp phàm khuôn mặt co giật,”Bà cô đáng chết suốt ngày lên mặt với lão tử, hiện giờ lão tử đánh không lại lão nhịn, đợi đến khi ta hơn cô xem ta trị cô như thế nào, mà dù sao cũng phải chọc tức lại ả một vố mới hả lòng hả dạ được”. Nghĩ thế hắn cố làm ra vẻ mặt vô tội trả lời
“thật hả, không phải cô cố ý trọc tức ta đó chứ, chứ ta xem mấy thứ thịt vụn đó bán được bao nhiêu cơ chứ”
“Hừ ngươi không tin thì thôi”
Thấy hắn dám nghi ngờ lời nói của mình. Mộ dung tuyết tức giận ngoảnh mặt không thèm quản, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói:
“Này có tiền rồi thì mai ngươi đi đến trạm kiểm tra của môn phái thống trị khu vực này kiểm tra thuộc tính nguyên lực đi”
Diệp phàm vổ đầu vẻ tỉnh ngộ .”Chết tiệt sao mình lại mém quên mất chuyện quan trọng như vậy” Nghĩ thế diệp phàm quay sang cảm kích nhìn mộ dung tuyết.
Thật ra trên đại lục, ở tất cả các vùng kẻ thống trị thật sự là các môn phái, tông môn. Các môn phái, tông môn này là nơi quy tụ phần lớn cường giả trên đại lục, tất nhiên là vẫn còn có những cường giả tán tu không muốn chịu sự ước thúc, gò bó trong môn phái nên lựa chọn con đường phiêu du đây đó tự do tự tại, nhưng đó chỉ là con số rất nhỏ không đáng kể. Các môn phái tông môn này dựa theo thực lực mạnh yếu mà phân chia phạm vi ảnh hưởng. Ở trong phạm vi ảnh hưởng của mình họ có thể tiến hành khảo hạch lựa chọn đệ tử có tư chất tốt gia nhập môn phái, đồng thời ở đây còn là nơi đặt sơn môn, thu nhập kinh tế cũng từ đây mà ra, và tất nhiên còn có các trạm kiểm tra thuộc tính. Ở thiên nguyên đại lục khi những đứa trẻ đủ mười tuổi, chúng sẽ bắt đầu thức tỉnh khả năng cảm nhận nguyên lực và sẽ được đưa đến các trạm kiểm tra thuộc tính này .Tất nhiên đây cũng chính là nơi mà đứa trẻ lớn diệp phàm nhà chúng ta sắp đi đến.
***
Sáng sớm tinh mơ, khi những đám mây trắng đang rong chơi đuổi bắt trên bầu trời xanh thẳm, từng tia sáng nhẹ chiếu trên con phố tấp nập người đi kẻ lại,một bóng người lẻ loi lẩn trong hàng người chen chút chật vật cất bước. Người đó vừa đi vừa lẩm bẩm vẻ đầy khó chịu:
“Chết tiệt, thằng cha chỉ đường này nói xạo rồi, sao đi hơn một canh giờ rồi còn chưa tới, ôi trời 2 viên nguyên thạch của tôi”
Người này tất nhiên là diệp phàm. Sáng sớm hắn hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà trọ mang trong mình khát vọng cháy bỏng“kiểm tra thuộc tính xong ta có thể bắt đầu tu luyên nguyên lực, con đường tiền tài, mỹ nữ đang chờ đón ta, ha ha”. Nhưng khi bước chân đầu tiên đặt xuống đường thì câu đầu tiên mà diệp phàm nghĩ tới là “ Đi đường nào đây ta”. Một vấn đề hết sức đơn giản nhưng lại vô cùng gian nan cuối cùng đã lấy mất của diệp phàm 2 viên hạ phẩm nguyên thạch phí hỏi đường khiến hắn tiếc đứt ruột nhưng đành phải chịu ai biểu mù đường làm chi.
Lại lết bộ hơn nửa tiếng đồng, diệp phàm ngước mặt, mừng như phát khóc, khung cảnh trứơc mặt chỉ là một toà nhà bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng đối với diệp phàm nó thật xinh đẹp và hùng vĩ biết bao nhất là tấm bản hiệu gỗ khắc vài chữ đơn giản:
“Trạm kiểm tra thuộc tính thanh ngọc môn”
Bước vào trong đại sảnh, chỉ thấy đây là một căn phòng mộc mạc không có gì đáng chú ý ngoại trừ một hàng hơn 10 đứa trẻ đang xếp hàng đăng ký gì đó với một lão già ngồi giữa đại sảnh, trên bàn đối mặt lão có đặt một thuỷ tinh cầu kì quái. Diệp phàm nhận ra nó, trước khi tới đây mộ dung tuyết đã nói sơ qua với diệp phàm về việc đăng ký kiểm tra và tất nhiên vật phẩm đó chính là dụng cụ kiểm tra một viên ngọc thuỷ tinh có khả năng cảm ứng với nguyên lực thiên sinh. Ngyên lực trong cơ thể chia làm thiên sinh và hậu sinh. Nguyên lực thiên sinh là nguyên lực sinh ra đã có, chúng cố định và ẩn tàng trong cơ thể đến một lúc nào đó mới bắt đầu thức tỉnh, còn nguyên lực hậu sinh là nguyên lực do tu luyện hấp thu mà thành.
Diệp phàm nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy xếp hàng chỉ toàn là trẻ em khoảng 10 tuổi đầu. Cho dù mặt có dày hơn thì hắn cũng không có tự tin mình dám muối mặt đi xếp hàng chung với bọn nhóc, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ được tu luyện nguyên lực, rồi nhớ đến tràng cảnh ác liệt nơi rừng địa ngục. Diệp phàm cắn răng bứơc vào vị trí thứ 12 của dãy hàng trước ánh mắt hiếu kỳ của lũ nhóc và cái nhìn như thấy quỷ của mọi người xung quanh.
Trải qua hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đến lựot diệp phàm. Lão già nhìn diệp phàm với vẻmmặt ngạc nhiên , khôngi kiềm được bật hỏi:
“Ngươi đến kiểm tra à”
Diệp phàm lập tức nhận ra suy nghĩ của ông lão, đúng như dự định từ trước diệp phàm làm ra vẻ luống cuống, ấp úng trả lời
“Đúng đúng, ta đến từ một làng tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, đến thấy còn chưa từng thấy qua người sử dung nguyên lực chứ nói chi đến kiểm tra thuộc tính ra sao”
“À”
Ông lão chỉ à một tiếng coi như đã hiểu. Dù sao thế giới này rộng lớn những chuyện như làng ẩn cư cũng không phải là hiếm. Rồi ông lão chỉ vào quả cầu nói:
“Hãy đặt tay lên trên quả thuỷ tinh cầu này”
Diệp phàm không hỏi phí kiểm tra vì hắn đã sớm biết kiểm tra xong mới thu phí, cứ thế diệp phàm liền trực tiếp làm theo lời ông lão đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh. Một phút, hai phút, mười phút vẫn không có gì xảy ra, quả cầu vẫn trong suốt như cũ. Cả phòng đều tròn mắt nhìn theo, ông lão mặt cũng ngơ ngác không biết cớ sự gì, mà diệp phàm là người trong cuộc thì lại càng ngu ngơ. Lại qua hơn nửa canh giờ cuối cùng ông lão không nhịn được, trực tiếp cầm quả cầu lên kiểm tra qua lại hơn năm phút vẫn không thấy có gì hư hỏng, không khỏi nhíu mày suy tư:
“Quái lạ không có gì trục trặc tại sao lại không kiểm tra được”
Trời chiều những ánh hoàng hôn lác đác rải xuống con đường lai rai bóng người, cảnh tượng mờ ảo đẹp tựa một bức tranh sơn thuỷ hoàn mĩ, nhưng một bóng người cô độc bước đi dưới ánh chiều tàn thì không có một chút tâm trạng nào để ý đến cảnh sắc truyệt đẹp này. Đầu hắn lúc này vẫn đang vang vọng câu nói của lào già ở trạm kiểm tra
“Ta không phát hiện tình cầu hư hỏng chỗ nào, cậu cũng đã thấy nó vẫn có thể kiểm tra cho những đứa trẻ ở đây như thường, còn vấn đề tuổi tác căn bản là không ảnh hưởng bởi lẽ ta đã từng kiểm tra cho một vài người tuổi tác cũng không chênh lệch với cậu, nên chỉ có một nguyên nhân,… dù hơi vô lý nhưng chỉ có thể giải thích là cậu căn bản không có nguyên lực thiên sinh, đồng nghĩa cậu không có khả năng tu luyện nguyên lực,… ta rất tiếc, cậu hãy đến nơi khác thử xem sao”
Last edited by haithan115vn; 06-09-2014 at 08:30 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn