4 vạn năm trước nàng bỏ ta ra đi...vì ta.....
4 vạn năm sau ta không muốn...thực sự không muốn...1 lần nữa mất nàng...
Tuế nguyệt qua đi, nơi xưa hoang tàn, đâu đó vẫn còn kí ức này,mùi hương này,nỗi đau tuyệt vọng này.....
Trong bóng tối ta luôn mơ thấy 1 bóng hình, như phai mờ, như vĩnh hằng, như 1 phần trong muôn vàng kí ức xa xôi...
Đã nhiều năm trôi qua trên nhân giới điêu linh này, tại một nơi băng sương phương bắc, nơi quanh năm bình chướng kéo dài qua các mùa, là nơi hung hiểm mà con người không ai dám đặt chân tới, một nơi thực sự đả bị lãng quên. Sâu trong Tuyết Vực là một nơi bình chướng mạnh nhất, gió có thể xé tan 1 nhân diện thú cấp bậc ly hợp trong truyền thuyết gọi là Động Đình Hồ
Khác với hoàn cảnh bên ngoài, nơi đây là 1 cảnh tĩnh mịch nhưng đẹp đến không cách nào miêu tả hết, cứ như vẻ đẹp đó cứ mãi mãi tường tồn vì 1 ai đó mà mãi mãi không thể phai nhòa...
Tại Băng Long thành cách Tuyết Vực khoảng 2km, nơi tu sĩ nhân tộc tụ hội rất đông tại phương bắc, trong thành củng có không ít thú tộc và linh tộc qua lại buôn bán, đây là ngôi thành rất cổ nằm gần sát một thung lũng dài và sâu không thấy đái kéo thẳng tới tuyết vực.
Trương truyền thành có niên đại rất lâu gần 40 vạn năm và vực sâu kia là do một cường giả đánh ra mà thành, nghe có vẻ huyền bí nhưng lại được mọi người truyền miệng cho đến nay.
Bầu trời đang trong sáng bỗng nhiên thiên địa nguyên khí hỗn loạn,mây đen kéo thành quầng hỗn loạn không ngừng.
Trên bầu trời xuất hiện nhiều kim quang bay tới, sau đó dừng lại quan sát một cách im lặng bất ngờ.
"chẳng lẽ có dị bảo xuất thế" một ông lão mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đã mờ theo năm tháng phong sương lẳm bẳm nói. vừa nói xong "xoát" một tiếng ông lão biến mất.
Nhưng tất cả như qua đi chưa hề có gì xảy ra trong thoáng chốc, mọi điều trở lại bình thường như hàng ngày vẫn diễn ra, nhưng số nhân sĩ đến thành và chết do tầm bảo ngày càng tăng lên theo năm tháng...
Sâu trong thảo nguyên Lâm Nguyên tại phía nam tại một vùng đất trống bỗng không gian trên đồi núi nhỏ vặn vẹo như bị bẻ cong, không khí chợt hỗn loạn sau đó không gian chợt yên ắng...
Phía trên ngọn đồi một thiếu niên tầm 17,18 tuổi nằm ngửa trên đồi, đôi mắt ẩn hiện vết hằng năm tháng như có như không,từng chuỗi kí ức như hiện về rồi chợt tắt..
Có phải ta đã quên đi một ai đó....
Có phải ai đó đã quên ta.....
Ta là ai trong cuộc sống này, hơi thờ này,nhịp đập này.....
Last edited by Tiểu Long; 07-09-2014 at 06:47 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tĩnh Hậu
Gió cứ thổi phất phơ trên những ngọn cỏ, lá cây, quét qua khuôn mặt Tĩnh Hậu, hắn vẫn nằm đó cho ngọn gió kia đưa hồn hắn bay xa.
Ta đả ngủ rất lâu sau...
Nhưng sau như mới hôm qua...
Tĩnh Hậu ngồi dậy quan sát xung quanh, hắn thả thần thức ra 10 km xung quanh nhưng không thấy một bóng người, xung quanh đồng cỏ bao la bát ngát, Tĩnh Hậu cố ngồi xuống ổn định thần thức và sự bài xích của thiên địa.
Khoảng một tiếng sau Tĩnh Hậu thở ra một hơi dài, nguyên khí nơi đây có vẻ loãng một cách bất thường, cả một đầu yêu thú cấp bậc trúc cơ còn không có, chỉ có mấy con bò ngáo ngáo linh động kì kiến hôi đang gặm cỏ.
Ngoài các bí thuật và công pháp thì Tĩnh Hậu chả nhớ một thứ gì khác, cứ như có một bức màng phủ xuống che mất đi, cố vén thế nào củng không đựơc.
Tĩnh Hậu thoắt cái biến mất rồi xuất hiện cách đó 10 km xa, xung quanh nơi đây có một hồ nước duy nhất xanh biếc tới lạ lùng.
Tĩnh Hậu đã tu luyện đến cảnh giới Độ Kiếp hậu kì nên củng đả quên mất rồi cái gì là ăn, đương nhiên không phải đến để uống nước.
"cái cảm giác như ta đả từng thấy qua thứ gì tương tự thì phải"
Cố ngăn cái suy nghĩ làm nhức cái đầu Tĩnh Hậu bay vào trong hồ
bủm
" á, có người tự tử mọi người ơi, bớ người ta" tiếng thét của một cô gái khoảng 15,16 tuổi gần đó.
Tĩnh Hậu ở dưới nước mà thật là đau đầu "lại quên thả thần thức tra xét chung quanh. làm cho người ta hiểu lầm rồi, thôi kệ vậy"
Trên bờ tụ tập gần hai ba chục người, già trẻ lớn bé đều có ngắm nghía bàn tán
"đã lâu lắm rồi mới nghe có người can đảm tự tử trong hồ Băng Viêm này, nhớ làm sao các cụ cố trước kia. hazz" một ông già già nhất ở đây lên tiếng, xung quanh thân thể có một tầng vàng nhạt lờ mờ, người này là Phan Xuân, lão tổ Kim Đan duy nhất của làng.
"con không hiểu tại sao lại không ai dám uống nước trong hồ vậy cụ tổ,làng ta quanh năm thiếu nước cho các phàm nhân và linh động kì như con mà" người con gái tên là Phan Trang hỏi lão tổ.
"con thử uống đi rồi hóa thành trụ băng rồi làm băng giáp nhân suốt đời cho vui, khỏi lo phải già và chết,chỉ tội mãi phải đứng đó thôi không nhúc nhích,hiểu tại sao làng ta có nhiều băng giáp nhân chưa hả con bé ngốc" Phan Xuân cứ như muốn hù chết mấy đứa trẻ nói.
Sâu trong hồ nước Tĩnh Hậu đang dần dần chìm xuống đáy hồ, cảm giác có gì đó quen quen, giống như (tắm nước đá), mà công nhận cái hồ nhìn nước xanh biếc mà lại sâu như vậy, xuống khoảng hơn 8 km mà chưa thấy đáy hồ,độ ép của nước rất mạnh,một Ngưng Đan hậu kỳ xuống đây e là củng phải chịu đông lạnh ngay thành cục nước đá.
Tĩnh Hậu thả thần thức ra, èo, thì ra qua thêm 200 mét nữa là đến rồi, đáy hồ có 1 lớp băng cứng và dày, xuyên qua lớp băng có thể thấy 1 vật thể hình dáng to lớn dọa người.
"tưởng gì, thì ra là một đầu Băng Long ấu thú"
"không biết ai đả phong ấn nó ở đây, có vẻ như là thủ hộ thứ gì đó quan trọng"
Tĩnh Hậu lại phát ra thần thức kiểm tra xung quanh từng ngỏ nghách nhỏ,cả con giun củng không bỏ sót, mà thực ra nơi đây làm gì có giun,đây là mấy con băng tằm vạn năm đả khai mở linh trí, nhưng tác dụng thì không nhìu nên Tĩnh Hậu chả quan tâm, chỉ bắt 1 con bóp bóp chơi cho vui tay.
Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng củng phát hiện một cổ quan tài bằng thủy tinh trong suốt nơi cuối góc hồ, ánh sang lung linh của dạ minh châu có thể thấy rỏ bên trong là một thiếu phụ khá đẹp.
"đứa nào chôn người chết ở đây"
"thì ra con băng long này là thủ hộ cho bà dì xinh đẹp này, ta củng không nên bất kính, nhưng thật là muốn sờ qua xem có lạnh hay không.haha"
nghĩ vậy thôi chứ Tĩnh Hậu bước ra chổ phong ấn băng long nhìn một lần
"tiếc thay cho một đầu cự thú viễn cổ, lại bị lưu lạc đến đây, không biết tên nào mạnh thật phong ấn canh mộ, nay ta giải thoát cho ngươi vậy, về phần xinh đẹp nằm kia thì ta tao thêm vài lớp phong ấn là được, cho ngươi xuất thế, chắc là do nhân duyên của ta với ngươi".
"giải cho ngươi củng là giúp đám người phía trên có nước mà nuôi mấy con vật ngáo ngáo"
" Bùm" hàn băng tan vở Tĩnh Hậu thu băng long vào tay áo, vọt lên phía trên hồ, xung quanh hồ chấn động kịch liệt, mấy con bò ngơ ngác nhìn như sắp gặp khủng long.
Tĩnh Hậu bay lên lơ lửng trên không trung nhìn đám người há hốc mồm phía dưới vẫn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra
"sao..sao...sao có thể như vậy...hắn..tiền bối ...người.." Phan Xuân lắp bắp kinh hãi, kí ức về những tiền bối lão tổ cấp bậc nguyên anh húp vào 1 ngụm nước là hóa đá, vậy thằng nhóc tiền bối này cấp bậc gì..
Tĩnh Hậu nhìn Phan Trang thấy nàng này phát ra khí tức cực hàn khá mạnh, chắc là phù hợp với Băng Long,và củng là người đầu tiên hắn gặp.
"ui, nhỏ núp sau cục đá to kia, ra đây ca ca tặng cho 1 món đồ chơi nho nhỏ nè"
Phan Trang nóng rang trong đầu, nếu không phải lão tổ đang run như cầy sấy thì nàng đả xông lên ăn thua đủ.
Tĩnh Hậu phất tay một cái trân cổ tay Phan Trang xuất hiện một hình dấu Băng Long, sau đó hắn biến mất về phía chân trời. khiến cho bao nhiu người ngơ ngác như con cá thác lác.
"tự nhiên xâm hình cho người ta, ai muốn làm đại ca đâu" phan Trang hờn dỗi lên tiếng.
Phan xuân bay lại bịt miệng Phan Trang "có muốn toàn làng bị xóa xổ trong một nốt nhạc không mà dám lên tiếng"
"hắn mạnh lắm sao lão tổ" Phan Trang hỏi nhỏ.
" mạnh đến không hợp thói thường, ít nhất ta chưa từng gặp ai mạnh như vậy, thứ trên tay con là một loại phong ấn thú cổ thuật xa xưa, là phúc hay họa là do ở ngươi thôi" Phan xuân thở dài vì đứa cháu gái sau đó biến mất.