Thiên địa tạo hoá
Vạn vật vô thường
Ngạo nghễ đất trời
Duy ta độc tôn
Nhân vật chính xuyên việt vào một phế tài không thể tu luyện, cơ duyên xảo hợp mà quật khởi bình sinh, cá vượt long môn mà đứng trên đỉnh của đại lục.
Vì đâu một phế tài có thể trở thành anh hùng danh chấn thiên hạ. Vì sao một tên từng bị khinh thường có thể thâu tóm phương tâm những mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành.
Hải thiên cảm thấy đầu đau nhức, toàn thân uể oải không chút sức lực. Hắn cố nhướng mí mắt lờ mờ trông thấy cảnh vật xa lạ xung quanh, tuy thế giờ đây hắn cũng chẳng còn thời gian để mà ngạc nhiên. Cơn đau khủng khiếp như có từng chiếc búa không ngừng nện vào đầu khiến hải thiên ngày càng mơ hồ, ý thức hắn hư hư ảo ảo, trong đầu như đang có một cuộn phim quay chậm trình chiếu vô vàn hình ảnh khác nhau, có quen thuộc, có xa lạ, tất cả dường như đang cố hòa vào làm một.
Ngay lúc này, trong không gian tràn ngập hình ảnh, hải thiên lại mơ màng nghe được đâu đó văng vẳng một giọng nói ấm áp, giọng nói xa lạ nhưng làm tim hắn rung động, cảm giác yên bình dâng trào cõi lòng.
Bỗng cuộn phim tua nhanh, hình ảnh như nước tràn bờ lũ lượt nhồi nhét vào đầu hải thiên. khiến hắn có cảm giác như đầu sắp vỡ tung, không kìm nổi bật ra tiếng rên rĩ.
Hải thiên lại lần nữa mất đi ý thức, bên tai giọng nói kia vẫn vang vọng ngày một nhỏ tận cho đến khi màu đen hoàn toàn bao phủ nhận thức hắn. Giọng nói vẫn như cũ ấm áp dịu dàng nhưng giờ lại kèm chút gấp gáp biểu lộ nỗi lo lắng bất an của chủ nhân nó.
Không biết qua bao lâu, hải thiên từ từ tỉnh lại. Cảm giác mệt mỏi vẫn như cũ bao lấy toàn thân hắn. Thở dài một hơi hắn cảm tưởng như mình đã ngủ một giấc rất dài, dài đến chính hắn cũng không tin vào cảm nhận chính bản thân.
Gió mát lay động mái tóc phất phơ theo gió, hải thiên nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái. Ngay lúc này đây trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, không ngờ mình lại được sống lại, và còn nhập hồn vào cơ thể một kẻ khác.
Hải thiên cố gắng tập trung hồi tưởng, những hình ảnh xa lạ từng cái một hiện lên trong đầu. Gờ phút này hắn đã chắc chắn mình đã hoán hồn trọng sinh. Nói ra cũng thật trùng hợp, kẻ này cũng tên giống hắn là hải thiên, số phận xui xẻo từ khi sinh ra đã là một phế tài vô dụng không thể tu luyện huyền khí. “Hả, huyền khí” hải thiên bỗng giật mình liên tưởng đến cái gì đó, ý nghĩ xoay chuyển hắn cố sức liên kết các hình ảnh rời rạc trong đầu.
Lại qua hơn một canh giờ, hải thiên bỗng mở mắt, trong con ngươi đen lay láy, ẩn hiện tia sáng kì lạ. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ mình lại xuyên việt đến một thế giới võ giả, một vùng đất thần huyền đại lục lấy thực lực vi tôn. Người người nhà nhà đều rèn luyện võ lực, cường giả là cái đích, là mơ ước của tất cả các thiếu nam, thiếu nữ tài tuấn. Một thế giới chỉ có trong tiểu thuyết nhưng giờ đây hắn đã trở thành một phần của nó.
Tim đập thình thịch mà đầu óc mơ tưởng đủ loại hảo huyền. Bỗng toàn thân run lên, hắn giật mình nhớ ra cái thân thể mà hắn trọng sinh vào này là một phế tài không thể tu luyện. Như bị đả kích nặng nề hải thiên mặt buồn rười rượi, lòng như tro tàn, ở cái thế giới của kẻ mạnh này, hắn làm sao có thể sinh tồn
Đang lúc rầu rĩ không yên, một giọng nữ bỗng truyền vào bên tai hắn. Giọng nói dịu dàng êm tai, nhưng ẩn ẩn vẻ kích động và vui mừng khôn xiết.
_Huynh, huynh tỉnh rồi sao
Hải thiên giương đôi mắt ảm đạm nhìn về trước. Hai mắt hắn bỗng mở to, con ngươi như dại ra, gương mặt tuyệt sắc như tiên của thiếu nữ trước mắt như khắc sâu vào tâm can hắn, đôi mắt nàng to tròn long lanh còn vầng quanh hai hàng lệ trong suốt, con ngươi đen sâu thẳm mị hoặc hết thảy chúng sinh. Nàng khẽ cười lộ ra hai hàm răng như ngọc, như trăm hoa đua nở. Thấy hắn ngây ngốc nhìn, nàng buồn bực khẽ nhíu đôi mày liễu, nhưng trong mắt hắn lại thấy cả đất trời như thất sắc, cả vũ trụ bao la chỉ con mỗi hắn và nàng.
Hải thiên mê mệt nhìn nàng bỗng nhận ra thất thố, hắn cười bồi hai tiếng cố dời ánh mắt sang cạnh mà trong đầu bắt đầu xuất hiện hình ảnh về nàng. Không sai nàng chính là người bạn thơ ấu của cái cơ thể này, người duy nhất trong cái gia tộc hải gia uy danh vang vọng đại lục này không phân biệt đối xử với hắn, an ủi hắn, cười đùa với hắn kể cả khi nàng là thiên chi kiêu nữ, còn hắn chỉ là sâu bọ dưới đất.
Thấy hắn trầm tư, nàng nhẹ nhàng cất gót sen dời bước tới gần. Hải thiên thấy chóp mũi thoang thoảng hương thơm tinh tế, nhẹ nhàng mà sâu lắng, quyến rũ mà thanh cao. Hắn kìm lòng không nổi, ngẩng đầu lên trùng hợp chạm mặt, mắt đối mắt với nàng chưa đầy một tất, tim hắn như ngừng đập, không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn và chua xót vô cùng.
Nàng đỏ mặt khẽ “A” một tiếng vội tránh ra xa ôm mặt đỏ bừng lẩm bẩm:
_Xấu hổ quá
Hải thiên cũng xoa xoa đầu ra vẻ áy náy, tiếp đó cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng rơi vào trầm mặc. Qua một lúc, cảm giác xấu hổ đã lui bớt, nàng mới quay sang nhìn hắn dịu dàng nói
“Huynh, cơ thể huynh không sao chứ, hồng đại phu nói huynh bị thương rất nặng, huynh huynh cảm thấy như thế nào”
Thấy nàng nói năng lộn xộn, lòng hắn cảm thấy ấm áp,hắn biết chủ nhân của cái cơ thể này là phế vật ăn bám ở gia tộc, cho dù bị đánh chết cũng chẳng có ai thèm để ý huống chỉ là mời đại phu. Chỉ cần nhìn cái nhà tranh rách nát nằm tách biệt ở rìa ngoài cùng hải phủ đủ thấy tình cảnh thảm thương của hắn. Việc mời đại phu tám chín phần là nể mặt nàng mới mời được hồng đại phu tốt nhất của phủ. Hải thiên cảm động nhìn nàng chân tâm đáp:
_Ta không sao rồi, rất cảm ơn nàng
Nàng nghe hắn nói khách sáo vậy không khỏi hơi bực bội, cất tiếng hờn trách:
_Huynh nói vậy là không xem muội là bạn bè rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi
Hải thiên cười cười không nói, bỗng hắn cảm thấy giọng nói nàng rất giống chất giọng hắn nghe thấy khi còn trong mơ. Lúc này hắn mới thật thầm nghĩ chủ nhân cũ của cái cơ thể này thật may mắn có cô gái tuyệt sắc đối xử tốt như vậy. Dù sao hiện giờ hắn đã là chủ nhân cái cơ thể này, trong lòng tự nhủ “ta sẽ thay ngươi đối xử tốt với nàng, ngươi có thể yên nghỉ rồi”.
Thấy hắn lại xuất hồn đi nơi khác, nàng cảm thấy tức mình, phiền muộn lên tiếng:
_Có vẻ như huynh còn chưa phục hồi, hãy cố tĩnh dưỡng muội xin phép về trước.
Hải thiên giật mình vội xua tay phản bác:
_Không có, không có, ta khỏe lắm rồi, chỉ là đang nghĩ cách gì cảm ơn muội vất vả túc trực cạnh ta.
Nghe thế nàng yên tâm kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, mặt hơi đỏ nàng ấp úng nói:
_Huynh không cần cảm ơn, đây là việc muội nên làm
Thấy mặt nàng đỏ bừng, vẻ kiều diễm lộng lẫy càng rực rỡ, hải thiên bỗng muốn trêu trọc nàng:
_Muội thật là một cô gái vừa xinh đẹp lại tốt bụng tỉ mỉ, ai có thể lấy muội về đúng là phước đức mười tám đời tổ tông phù hộ nha
Nghe thế mặt nàng càng đỏ, bỗng sau đó lại chuyển thành trắng bệch, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Tuy chỉ thoáng qua nhưng hải thiên cũng kịp nhận thấy, hắn không khỏi lo lắng hỏi:
_Muội không sao chứ, có phải chổ nào không khỏe không
Nàng cười cười lên tiếng
_Muội không sao, huynh không cần lo lắng
Hải thiên còn đang muốn nói thêm gì đó thì một giọng nói tức giận từ ngoài vọng vào
_Chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày thành hôn của chúng ta, sao nàng còn đến đây quan tâm thằng phế vật này.
Thiên địa tạo hoá
Vạn vật vô thường
Ngạo nghễ đất trời
Duy ta độc tôn
Nhân vật chính xuyên việt vào một phế tài không thể tu luyện, cơ duyên xảo hợp mà quật khởi bình sinh, cá vượt long môn mà đứng trên đỉnh của đại lục.
Vì đâu một phế tài có thể trở thành anh hùng danh chấn thiên hạ. Vì sao một tên từng bị khinh thường có thể thâu tóm phương tâm những mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành.
Theo sau tiếng quát, cánh cửa gỗ bị một luồng kình lực phá tan thành mảnh nhỏ, một bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện giữa phòng. Hắn hung ác nhìn hải thiên gằn giọng từng chữ:
_ Đồ phế vật nên tự biết thân biết phận của mình đi, ngươi còn lảng vảng, bép xép tới gần nàng thì coi chừng đó.
_Hải Nam, ngươi làm gì đó.
Nàng thấy hắn không thèm để ý đến mình, phá cửa xông vào thì tức giận vô cùng. Giờ lại thấy ngay trước mặt mình mà trắng trợn uy hiếp hải thiên, nàng càng chán ghét, trầm giọng quát
_Ở đây không hoan nghênh ngươi, mau cút đi
Tên thanh niên vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ nhìn hải thiên hừ một tiếng rồi quay sang dịu dàng nhìn thiếu nữ ôn nhu nói:
_Thiên Hoa muội, sao nàng lại nói như thế, ta chỉ là quan tâm tới nàng mà thôi, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành phu thê rồi.
Hải thiên hoa nghe hắn nói thế, đôi mắt đẹp hiện vẻ u ám hơi liếc nhìn hải thiên bên cạnh, rồi quay sang hải nam nói:
_Dù sao ta cũng chỉ qua đây thăm thiên huynh bệnh tình ra sao, huynh ấy là bạn hữu của ta chẳng lẽ thăm bạn hữu cũng phải xin ý kiến của ngươi sao
_Không, tất nhiên là ta không có ý đó, ta chỉ qua nhắc muội gia chủ có việc tìm gặp muội thôi
_Ừ biết rồi, chút ta sẽ sang ngay
_vậy lệnh huynh xin cáo từ trước
Hải nam nói rồi xoay người định đi thì hải thiên đang im lặng bỗng lên tiếng:
_Hải huynh sao lại vội thế, dù không uống ít nước cũng phải giúp đệ thay cánh cửa ban nãy chứ, dạo này chó hoang nhiều lắm không làm cửa chắc một chút lại để chúng vào nhà sủa bậy nhức đầu lắm, huynh nói có phải không.
Vừa nói hắn vừa bịt tai ra chiều khó chịu. Hải nam mặt như tro, hai hàm khiến ken két phát thành tiếng, giọng rít ra từ kẽ răn:
_Ngươi, ngươi
Hải nam ấp úng mãi không trả lời được, nếu giờ không phải đang có hải thiên hoa ở bên rất có thể hắn đã lao lên nện cho hải thiên một trận nhưng giờ chỉ đành ngậm bùi làm ngọt, hắn ném một túi tiền lên bàn rồi tức giận phất áo bỏ đi. Hải thiên hoa lúc đầu ngây ra bất ngờ khi nghe hải thiên mở miệng đòi tiền, tuy nàng cảm thấy lo lắng, sợ hải thiên bị hải nam trả thù nhưng cũng không tiện làm hải thiên quê mặt đành im lặng không nói gì. Đợi hải nam đi rồi nàng mới quay sang hải thiên cất giọng trách cứ:
_Huynh thật liều lĩnh, cứ thế nếu đắc tội với hải nam thật không sáng suốt chút nào.
Hải thiên nghe thế cũng chỉ cười trừ. Hải thiên hoa đâu biết hải thiên lúc này đâu còn là hải thiên lúc trước hèn nhát nhu nhược, nên cứ thế khiển trách hắn một lúc rồi mới cáo từ ra về. Trước khi nàng đi còn bỏ lại vài thang thuốc cùng mấy lời dặn dò chú ý sức khỏe khiến hải thiên cảm động không thôi.
Tiễn hải tiên hoa ra cửa, nhìn theo thân ảnh yểu điệu khuất bóng dưới ánh chiều tà, hải thiên cảm khái thở dài một hơi, thầm nghĩ “anh bạn vì nàng thất tình mà đoạn tử, chết rồi sao còn kéo theo ta nữa vậy, làm ta yêu nàng muốn ta đoạt nàng lại sao, nhưng ta cũng như huynh đệ tâm thừa mà lực chẳng có”
Bước vào căn phòng tranh cũ kĩ, hải thiên buồn bã kéo ghế ngồi, tự rót cho mình chung trà, hắn ngước mắt nhìn trời xanh rồi lại đảo mắt khắp phòng. Căn nhà tranh sơ sài chỉ có chiếc giường gỗ cộc kệch, chiếc bàn cũ đã mục cùng với vài chiếc ghế đơn sơ. Cảnh vật giản dị đến khó khăn khiến hải thiên cười khổ biểu lộ thông cảm với anh bạn cùng tên quá cố đáng thương. Bỗng đang lúc cảm thán, một quyển sách cũ kỹ được làm gối đầu trên giường đập vào tầm mắt hắn.
Hải thiên bước lại cầm lấy quyển sách, nhìn sơ qua quả thật là một quyển sách cổ xưa, phần bìa đã bắt đầu mục nát. Nội dung bên trong cũng chẳng khá khẩm gì, chữ viết ngoằn nghèo nhìn vô mà hải thiên đã thấy đầu óc quay cuồng.
Lật qua lật lại hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thu được chút tin tức gì, hải thiên buồn bực tiện tay ném quyển sách sang bên cạnh. Đang lúc tính chợp mắt một lúc thì cạnh bên những tiếng xèo xèo vang lên khó hiểu. Hải thiên hiếu kỳ quay sang thì không ngờ dùng quá lực mà ném quyển sách vào lò than sưởi cạnh giường.
Tiết trời mùa đông se lạnh, đối với võ giả bình thường mọi mùa như một thì không có gì đáng ngại nhưng với một phế tài không tu luyện thì khí hậu vẫn như thường ảnh hưởng khắc nghiệt. Một lò sưởi là điều cần thiết nhưng giờ nó lại làm hải thiên phải mất công dọn dẹp cố cứu lấy quyển sách đang hừng hực cháy.
Mồ hôi nhễ nhãi đầy mặt, quyển sách cũ đã cháy thành tro, hải thiên đành thở dài cố tìm nhặt trong đám tro tàn xem còn sót lại chút gì. Bỗng hắn ngạc nhiên phát hiện từ đám tro bụi những mảnh giấy nhỏ không hề bị tổn hại cũng chẳng bị lấm lem. Hải thiên thích thú bắt đầu thu gom và lắp ghép chúng lại.
Dù với một nhà vô địch ghép hình kiếp trước cũng phải hao mất hơn bốn tiếng đồng hồ hắn mới hoàn thành và bất ngờ đây lại là một tấm địa đồ. “Chẳng lẽ là bản đồ kho báu” Trong lòng miên man suy nghĩ mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hải thiên dựa vào bản đồ lần mò vào hắc hải phong, khu rừng rộng lớn nằm cạnh trần hắc hải, nơi mà hải thiên trước kia tình cờ nhặt được quyển sách từ một bộ xương khô. Chính hải thiên kia cũng không nghĩ tới phải đốt quyển sách mới là cách phá giải, hắn ta mò mẩm suốt hai năm không kết quả rồi cũng quên bẵng đi mà lấy làm gối gối đầu.
_Không ngờ lại là nơi đây
Hải thiên nhìn quang cảnh quen thuộc xung quanh cảm khái nói. Hắn có nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng không nghĩ đến nơi nêu trong bản đồ lại chính thị địa điểm nhặt quyển sách, xa xa có thể thấy vẫn còn một bộ xương khô đang ngồi dựa vào gốc cây
Cười khổ một tiếng, hải thiên bước lại gần xem xét bộ xương. Sau một lúc, hắn thầm nghĩ “người này chắc lúc sinh thời cũng không phá giải được quyển sách chỉ là tình cờ mà táng thân ở đây”. Thấy không có gì khác thường, hải thiên không nỡ để bộ xương dầm mưa dãi nắng, hắn đào một cái mồ rồi cho bộ xương vào lấp đất lại.
Đang lúc quay lưng rời đi xem xét xung quanh, bỗng phía sau truyền đến tiếng động lạ, rồi không đợi hải thiên xoay người, một luồng sáng xanh chói loà loé lên, cùng lúc đó, không biết kình khí từ đâu đập thẳng vào lưng hải thiên. Bị tập kích bất ngờ, hải thiên không kịp phòng bị chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị hất mạnh, nện thẳng vào gốc cây đối diện, cơ thể in sâu vào thân cây, chấn động khiến hắn kìm không được liên tục hộc máu tươi.
Ánh sáng chớp tắt từ từ mờ nhạt, một bóng người già nua như ẩn hiện, mờ ảo như sương khói, lờ mờ lơ lửng trên không trung. Không thể tin nổi, đó lại là một hồn thể, ở thần huyền đại lục, khi dùng huyền khí tu bổ nguyên thần đến một trình độ nhất định có thể ngưng tụ ra hồn thể, sau khi chết hồn thể không hoàn toàn biến mất, chỉ là theo thời gian hồn thể sẽ từ từ yếu dần cuối cùng là hoàn toàn hoà làm một với thiên địa. Kiến thức này tuy không phải ai cũng biết nhưng hải thiên dù sao cũng sinh trưởng trong dòng dõi võ giả thế gia, tuy không tu luyện nhưng cũng có tìm hiểu qua một số sách giết thời gian nên hắn cũng không hoàn toàn lạ lẫm, mà cho dù có hồn thể có yếu đến sắp tan biến thì với một người còn yếu hơn người thường như hắn vẫn là tồn tại khiến hắn phải ngước nhìn.
Lấy tay chống đất, lưng dựa gốc cây nâng đỡ thân thể, hải thiên đầu óc vẫn còn một mảnh hỗn loạn, hai mắt hơi mờ nhưng cơ thể hắn cũng không bị thương quá nghiêm trọng. Nhìn hồn thể đang trôi nổi phía xa, cười khổ một tiếng hải thiên cố chắp tay thi lễ:
_Không biết vãn bối đã có điều gì mạo phạm, kính xin tiền bối lượng thứ
Hồn thể quay đầu nhìn thẳng vào hắn, nghiêng đầu vẻ tò mò:
_Ngươi chưa chết sao.
Hải thiên nghe mà đầu muốn bốc khói, “Cái bà nội ngươi mới chết đó”mắng thầm trong miệng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ tươi cười:
_Tiền bối thật lợi hại, vãn bối may mắn vẫn còn bảo toàn cái mệnh nhỏ,…, à nếu vãn bối có quấy rầy người nghỉ ngơi thì xin phép vãn bối rời đi ngay.
Nói rồi, hải thiên khom người toan chuồn cho lẹ, nhưng chưa đi được hai bước thì giọng nói âm u băng lãnh phiá sau vang lên như đánh thẳng hắn xuống đáy vực sâu vạn trượng.
_À à à, khoan đã khoan đã, tuy cơ thể ngươi vô dụng đến phế thải nhưng dù sao có còn hơn không, bữa sau kiếm cái khác tốt hơn là được. Do đó
Cười khặc khặc hai tiếng, hồn thể nhoẻn miệng :
_Để lại cho ta cái thân thể rồi hẳn đi.
Last edited by haithan115vn; 03-12-2014 at 02:30 PM.
Thiên địa tạo hoá
Vạn vật vô thường
Ngạo nghễ đất trời
Duy ta độc tôn
Nhân vật chính xuyên việt vào một phế tài không thể tu luyện, cơ duyên xảo hợp mà quật khởi bình sinh, cá vượt long môn mà đứng trên đỉnh của đại lục.
Vì đâu một phế tài có thể trở thành anh hùng danh chấn thiên hạ. Vì sao một tên từng bị khinh thường có thể thâu tóm phương tâm những mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành.
Lão già hồn thể cười khặc khặc tay vươn ra hướng hải thiên nắm lại. Một luồng khí luư chuyển động kéo hải thiên bay về phía lão.
Hải thiên toàn thân lạnh run chỉ kịp rùng mình một cái đã bị hút lại lơ lửng trên không gần sát hồn thể. Lão ta vẻ mặt xấu xa cười lạnh một tiếng, hai hốc mắt đen ngòm loé tia sáng kỳ dị. Cùng lúc đó, cả người hải thiên đau đớn dữ dội, cảm tưởng như cả cơ thể đang bị một lực lượng vô hình đè ép khắp toàn thân.
Hải thiên hai mắt sầu não tuyệt vọng. Ngay lúc nhắm mắt chờ chết, dị tượng chợt phát sinh, chỉ thấy lão già hồn thể đang cười cợt nhả bỗng méo miệng, khuôn mặt vặn vẹo như đau đớn khôn cùng. Huyền lực bị phân tán, lực lượng đè ép lên hải thiên bị suy yếu không giữ được đánh rơi hắn nện một cái “bịch” xuống đất.
Hải thiên xoa mông đau nhức mắt lén nhìn dị trạng lão già hồn thể.
Trên không vẫn như cũ lão ta ôm đầu lăn lộn, bay lượn điên cuồng, hai mắt loé sáng quỷ dị, huyền lực quanh thân lão hỗn loạn tứ phía, xung kích bùng nổ đôi khi chấn nát vài tảng đá xung quanh, đôi lúc lại đánh vào nền đất tạo thành từng hố to nhỏ bất thường. Bụi bay mù mịt, gió nổi cuồng phong lắc lư dữ dội những cây cổ thụ xung quanh.
Lại nói hải thiên không biết từ lúc nào hắn đã trốn biệt ra sau một gốc cây to đường kính phải hơn mười người ôm. Tuy không lồ nhưng gió giật vẫn làm tán cây rung rinh xào xạc, cành cây , hoa lá rơi rụng tứ tung. Hải thiên mình đầy lá cây, trông như biệt đội du kích, hai mắt toả sáng nhìn lão già hồn thể đang chật vật phiá xa.
_”Lão già chết tiệt, dám bắt lão tử, trời hại rồi trời hại rồi. Ha ha mau tự sinh tự diệt nhanh rồi lão tử còn tìm kho báu nữa.”
Hải thiên khuôn mặt xấu xa thầm nguyền rủa. Xa xa lão già hồn thể đang điên cuồng tàn phá tứ phương chợt ngừng lại, hai mắt một phải loé sáng trắng, một trái loé ánh đen trong quái dị vô cùng. Lão ta đứng hiên ngang giữa không trung bỗng lớn tiếng mắng
_Hải hành không ngươi thật ngu ngốc, một chút nữa thôi chúng ta có thể đoạt xá trọng sinh rồi.
Không lâu sau, giọng lão già lại đổi thành nghiêm nghị:
_Ngươi chỉ là tâm ma của ta mà cũng có tư cách lớn lối sao, hải hành không ta, dù sinh thời hay tạ thế vẫn như cũ hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, ai lại đi làm cái trò hèn đoạt xá cuả tiểu bối.
Tiếp đó giọng bỗng chuyển sang gay gắt:
_Thật là đồ không biết thức thời, ngươi ngoan ngoãn ngủ say trong cơ thể ta đi.
Lão nói xong tay trái vươn ra toan chộp vào mắt phải loé sáng trắng, nhưng mới được giữa đường tay còn lại cuả lão lại vươn tới cản lại tay trái kèm theo một tiếng hừ nhẹ.
_Hừ, chính ta nói câu đó mới đúng.
Trên không hai cánh tay qua lại thủ pháp linh hoạt như hai con rắn không ngừng quấn quýt lấy nhau, cả người cũng không yên phận chớp ẩn chớp hiện như quỷ mị liên tục thuấn di khắp nơi.
Phiá xa, dưới gốc cây không lồ hải thiên nghe thấy mà đầu ong ong, thầm nghĩ “chẳng lẽ trong hồn thể lão có chứa tới hai linh hồn, ờ mà sao nghe vô lý thế, hồn thể chẳng phải là linh hồn cường đại sao”, càng suy nghĩ hắn càng chẳng hiểu, nên lắc đầu kiên quyết ném nó lên chín tầng trời, tiếp tục định thần tập trung trận dằn co phía xa.
Một ngày trôi qua trận chiến vẫn như chưa có hồi kết, hải thiên lòng thầm buồn bực nhiều lần tính rời đi, nhưng nghĩ đến kho báu, lại nhớ tới chuyện hai tháng sau, hắn cắn găng cố dằn xuống xung động trong lòng.
Lại qua một ngày , trận chiến đã phá nát cả mảnh rừng, hải thiên đã phải chuyện nơi cư trú mấy gốc cây liền, lòng buồn phiền mắng thầm “lão già chết tiệt không biết mệt”, rồi lại chính hắn mệt ngủ mê man lúc nào không hay
Mưa bụi đầy trời, cảnh vật tan hoang lấp ló hai bóng người đang dằn co. Hải thiên giật mình tỉnh dậy la hoảng:
_Thôi chết ngủ …
Đang nói lại sực nhớ lão già hồn thể vội bưng kín miệng, quay lưng thấy khói bụi vẫn như cũ mịt mù khắp nơi, hắn mới yên tâm chưa bỏ lỡ chuyện quan trọng. Một lúc lâu sau, bụi đất lắng đọng, trận chiến dường đang đi tới hồi kết, hải thiên miệng ngậm cọng cỏ lười biếng bỗng há hốc mồm, xoa mắt thầm nghĩ “Chắc hoa mắt hay sao lại xuất hiện hai lão già hồn thể rồi”
Trên chiến trường hai hồn thể giống nhau như đúc chỉ khác duy nhất mỗi màu mắt. hồn thể mắt đen bỗng tức giận lên tiếng:
_Ngươi thật muốn thế sao, dù ta hay ngươi thắng, linh hồn không hoàn chỉnh tất sẽ không bao giờ hồi sinh được, chẳng lẽ ngươi không muốn phục sinh.
Hồn thể còn lại nghe thế ngạc nhiên cười to:
_Tốt tốt, rất đúng ý lão phu, lão đây không muốn hồi sinh thì thế nào.
Rồi lão già bỗng đổi giọng thở dài tiếc nuối:
_Điều làm ta tự trách nhất là không thể không chế bản thân, để ngươi sinh ra, còn xém chút nữa đã hại người vô tội.
Hồn thể mắt đen cất giọng cợt nhả:
_Ngươi muốn giết ta sao, đừng quên ta là một phần của ngươi, bản chất thật cuả ngươi, ha ha.
_Thế thì sao, hôm nay chết cùng với ta đi
Lão già hồn thể hai mắt loé sáng trắng hét to một tiếng, lao tới như vũ bảo, hai tay biến ảo liên tục tung liên tiếp trăm quyền, huyền khí hình thành nấm đấm trắng lao như bay vào hồn thể đối diện.Hồn thể mắt đen loé tia độc ác, thủ trảo ấn xuống nền đất bên dưới, bỗng một bức tường huyền khí đen kịt dâng lên chắn trước mặt lão. Trăm quyền ảnh như gió đập vào bức tường đen như lửa với nước bốc khói ngùn ngụt cùng tan biến.
Hồn thể mắt đen cười khẩy một tiếng, tay giơ lên chưa kịp kết ấn thì sau màn hơi nước, hai ánh sáng trắng loé sáng, một huyền chưởng to gấp đôi thân người phá tan làn khói lao thẳng vào hồn thể mắt đen. Hồn thể mắt đen chỉ kịp thuấn di tránh sang ra xa, nhưng không ngờ hồn thể mắt trắng đã đoán trước lão bỗng xuất hiện sau lưng tay vung quyền bao bọc bởi một tầng sáng nhạt. Quyền ảnh như mưa giáng xuống lưng hồn thể mắt đen, hắn chỉ kịp kêu rên một tiếng thảm thiết thế nhưng không những không tránh xa, hồn thể mắt đen mắt loé ánh đen âm u, tay phóng chưởng xuống đất, mượn lực đẩy mạnh người về sau đập mạnh vào hồn thể mắt trắng. Hồn thể mắt trắng kêu lên một tiếng đau đớn thuấn di ra xa, trước ngực kéo dài xuống tận vùng eo không ngờ xuất hiện bốn lỗ tròn nhỏ to cỡ miệng bát.
Hải thiên ở xa không thấy rõ diễn biến chỉ thấy hai người va chạm rồi tách ra xa, hồn thể mắt trắng, trên người xuất hiện mấy lổ hổng, hồn thể mắt đen cũng chẳng khá khẩm hơn, vùng lưng in vô số nấm đấm, in sâu hõm vào.
_Đánh mãi cũng chẳng giải quyết gì, ta với ngươi hãy cùng tung một chiêu quyết thắng bại.
Hồn thể mắt trắng xoa nhẹ vết thương từ tư lành lại trên ngực, giọng kiên quyết:
_Được, ta cũng nghĩ như ngươi, một chiêu quyết định.
Hồn thể mắt đen cũng gật đầu đồng ý.
Người cả hai huyền khí xúc tích tạo ra dao động khủng bố, quanh thân hai lão già hồn thể toả hào quang hai màu đen và trắng ngày càng dày đặc.
Cuồng phong dữ dội bỗng nổi lên, hải thiên vòng tay cố ghì chặt đoạn rễ nhô lên của cây cổ thủ, mắt nhìn xa xa nơi hai truyệt thế cao thủ đang chuẩn bị triển khai một kích toàn lực kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Hải thiên cảm nhận áp lực ngày càng tăng cao, hắn đầu óc như mụ mị, hít thở khó khăn hẳn đi, cảm giác đau đớn khắp người khiến hắn khó chịu vô cùng. Tuy thế hải thiên vẫn cố mở mắt quan sát trận đại chiến khốc liệt trước mặt.
Hải thiên hai mắt đang chăm chú bỗng nhíu lại, trong đầu xuất hiện suy nghĩ:
_”Tại sao nhìn vầng sáng màu đen tuy hùng hổ to lớn nhưng lại toả ra khí thế yếu kém như có thực mà không có chất, kiểu nào thì nó cũng không tạo nhiều cảm giác run rẩy tận linh hồn như của vầng sáng trắng kia.”
Đúng lúc này, nhật nguyệt như bị lu mờ,thiên địa như thất sắc, cả trời đất chỉ tràn ngập hai màu trắng đen xen kẽ, không gian bị vặn vẹo, xoắn xuýt đến từng vết rách dài nối tiếp nhau lan tràn như mạng nhện. Con ngươi hải thiên bỗng co rút lại, “Đúng là đố xảo quyệt”, hắn nghĩ rồi móc túi lấy ná búng viên đá hướng hồn thể mắt trắng bay tới.
Hồn thể mắt đang tập trung bỗng trắng giật mình trông theo hướng hướng phát ra công kích, không ngờ đúng lúc trong thấy hồn thể mắt đen ẩn thân tới gần. Hồn thể mắt trắng kịp phản ứng hét lên một tiếng hai tay lệch sang, luồng sáng năng lượng theo đó trực diện đánh thẳng vào hồn thể mắt đen không kịp phản ứng chỉ đành trơ mắt nhìn, con ngươi như dại ra.
Thì ra ngay từ lúc đầu hồn thể mắt đen đã cố tình xúc tích lực lượng kém hơn, tung một kích làm mồi nhử ,rồi chuồn ra cạnh bên toan đánh lén giành phần thắng
Last edited by haithan115vn; 10-12-2014 at 06:57 PM.