Truyện kể về một tên tu sĩ 'thức tỉnh kì' đại viên mãn, vì liều mình tranh đoạt tài nguyên để đột phá đại bình cảnh mà mất mạng dưới tay kẻ thù.
Thế nhưng. trời không tuyệt đường người! Vì sử dụng ''luân hồi phù'', nhân vật chính đã may mắn được chuyển thế qua một kiếp khác, với một thân phận khác. Đó là một con 'hắc sắc viên hầu'! Một loài khỉ bình thường không thể bình thường hơn!
Liệu hắn ta có cam nguyện sống kiếp sống của loài vật? Liệu hắn ta còn giữ được lí tưởng tu chân của kiếp trước?
''Ha ha. Hầu sao? Người sao? Chỉ có kẻ yếu đuối mới đi phủ định sự tồn tại của chính mình. Nếu là nhân, ta sẽ là nhân đế. Nếu là hầu, ta sẽ là hầu vương!''
..............................!
Phân chia cảnh giới phàm nhân của nhân tộc và yêu thú (trước khi phi thăng):
1. Nhân tộc: Nhập môn -> võ đồ -> thức tỉnh kì -> cương khí kì -> li hồn kì -> hợp thể kì -> độ kiếp kì (Mỗi cảnh giới đều chia làm hạ-trung-thượng ba giai)
2. Yêu tộc: Tôi thể kì -> luyện hồn kì -> thức tỉnh kì -> cương khí kì -> li hồn kì -> hợp thể kì -> độ kiếp kì (Chỉ khác nhân tộc 2 giai đầu thôi)
_ _ _ _
P/s: Truyện này ko có nghịch thiên kì ngộ. Thậm chí nhân vật chính công pháp trc khi đầu thai hoàn toàn phải vứt bỏ vì ko tu luyện đc với nhục thể của viên hầu. Tuy ko yy nhưng truyện đọc đảm bảo 'SƯỚNG' vì thằng nhân vật chính là thể loại đầu to và liếc mắt tất báo.
Ban đêm, phía đông khu rừng Xích Dạ vốn đã âm u nay lại càng trở nên âm trầm quỉ dị. Những tiếng chim kêu, vượn hót đôi lúc lại cất lên gây cho người ta một cảm giác vô cùng bức bách, khó chịu.
Ào ào ào
Vụt!
Một bóng trắng bất ngờ xẹt qua làm cho một mảng chim rừng vội vàng xao động.
Nếu có một cao thủ cấp võ đồ ở đây, hẳn hắn sẽ không khó để nhận ra hình dạng thực sự của bóng trắng.
Đó là một người đàn ông tầm khoảng 30 tuổi, vẻ mặt trắng nhợt không một tia huyết sắc đang gồng mình chạy như bay. Hắn ta mi thanh mục tú, thân hình rắn chắc đầy lực lượng nhưng lại bị che kín bởi những vết thương lớn nhỏ trên da. Bộ trường bào màu đen hắn vốn mặc giờ cũng chỉ còn lại vài mảnh rách tươm còn quấn ở trên thân, nhìn qua cũng đủ biết chủ nhân của nó hẳn vừa chải qua một cuộc chiến vô cùng tàn khốc.
Vừa cấp tốc huy động cước bộ, vừa nhanh chóng vận khí cầm máu, Mạc Quân cắn chặt hàm răng khẽ rít:
'' Gừ gừ! Hôm nay thực sự là quá bất cẩn rồi. Ta vốn không thể ngờ rằng Mộ gia lại có thêm một tên tu sĩ thức tỉnh kì nữa. Đáng giận!''
Thì ra người nam tử này vốn là một tên tu sĩ thức tỉnh kì đại viên mãn tên Mạc Quân. Vì để có thể thuận lợi đột phá bình cảnh, từ nhiều ngày trước hắn đã lên kế hoạch trộm ngưng thần đan của Mộ Gia. Nguyên bản, Mạc Quân vẫn nghĩ rằng với vỏn vẹn 2 tên thức tỉnh kì thì cho dù có ngăn cản được hắn lấy trộm đan dược, Mạc gia như cũ lực bất tòng tâm lưu lại hắn. Thế nhưng, thế sự khó lường. Ai có thể ngờ được, trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Mộ Tình-nhi tử của đại trưởng lão Mộ Khiêm- lại đột phá cảnh giới võ đồ mà bước chân vào hàng ngũ tu sĩ. Cộng thêm 2 thức tỉnh kì đại viên mãn, lần này quả thực Mộ gia đã cho Mạc Quân một bài học quá sức thê thảm.
Cách vị trí của Mạc Quân khoảng 800 mét, cũng đang chạy là một đám gồm 3 người mặc trường bào màu nâm sậm, mặt sau có thêu hình một con bạch hổ cùng hàng chữ 'Mộ gia'.
Dẫn đầu ba người, lão giả có vóc người gầy bé, khô đét lên tiếng:
''Mộ Tình, Mộ Long. Chúng ta phải nhanh chân lên mới được. Nếu để tên khốn tặc tử này thoát, từ nay, Mạc gia ta còn mặt mũi nào mà gặp mặt nhân sĩ trên giang hồ nữa.''
Dạ!
Nghe thấy lời của lão giả, hai nam tử liền mạnh mẽ gật đầu. Trong đó, tên nam tử được gọi là Mộ Tình thì lại bất chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý.
.
.
.
.
Hồng hộc! Hồng hộc!
Đã hơn 2 canh giờ trôi qua, màn đêm che phủ khu rừng Xích Dạ đang dần được chiếu sáng bởi một vài tia nắng le lói nơi chân trời phía đông.
Trong khi đó, cuộc đuổi bắt diễn ra từ đêm hôm trưỡc cũng dần bước vào giai đoạn kết thúc.
Khó nhọc dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, Mạc Quân tay lăm lăm chuôi kiếm, híp mắt đánh giá 3 người trước mặt. Đoạn hắn cười hắc hắc nói:
''Khà khà. Đây chẳng phải là 3 người đứng đầu Mộ gia sao? Các ngươi đuổi theo ta từ đêm hôm qua đến giờ, phải chăng có gì muốn nói sao?''
Nghe thấy lời chế diễu của Mạc Quân, lão giả cầm đầu phía đối diện mặt càng ngày càng đen. Cố áp chế sự nóng vội trong lòng, hắn hướng phía Mạc Quân nhẹ nhàng nói:
''Mạc Quân. Ngươi đường đường là tu sĩ thức tỉnh kì, lại là khách khanh trưởng lão của Thường gia, liền như vậy không cần danh dự đi trộm cắp đan dược Mộ gia ta sao?''
Bên cạnh lão giả, Mộ Tình cũng cố gằn giọng đe dọa:
''Hừ. Niệm tình từ nhỏ 2 ta đã từng là đồng môn huynh đệ. Nay chỉ cần ngươi giao trả ngưng thần đan, ta sẽ đứng ra thay mặt ngươi xin gia tộc một lần cơ hội!''
Ha ha. Bị đe dọa, không những không sợ, Mạc Quân còn càng trở nên điên cuồng hơn. Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên, đoạn phảy phảy tay về phía trước 3 người Mộ Gia nói:
''Các ngươi tưởng ta là trẻ con dễ lừa sao. Ngày hôm qua khi bị 3 người các ngươi truy sát, nhất thời ta còn nhất thời cảm thấy sợ hãi. Nhưng hiện tại, ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù ta có chết, cũng phải lôi theo một cái đệm lưng. Tất cả vào hết đi!!''
Ngay khi vừa dứt lời, cơ thể Mạc Quân nhất thời trưong lên từng vòng lớn. Chỉ chưa đầy 1 giây ngắn ngủi, cơ thể hắn đã trương tròn tựa một quả bóng khổng lồ được làm bằng thịt, với thể tích ít nhất gấp khoảng 5 lần ban đầu.
''Không xong!'' nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Mộc gia liền giật mình cả kinh. Không một ai có thể ngờ rằng, mới nói vài câu mà Mạc Quân đã quyết định bạo nổ đan điền. Phải biết rằng, tuy tự bạo sẽ gây ra uy lực cự đại cho đối thủ nhưng đổi lại, linh hồn của chính mình cũng sẽ bị xóa xổ hoàn toàn, mãi mãi không thể siêu sinh.
''Tên khốn Mạc Quân! Tất cả tránh mau!'' nhìn thấy thân thể Mạc Quân đang dần nứt vỡ, đại trưởng lão Mộc Khiêm cuống cường hô lớn. Hắn đã sống đến từng này tuổi, hẳn phải rõ hơn ai hết sức hủy diệt khủng bố khi một tên tu sĩ thức tỉnh kì đại viên mãn tự bạo.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ nghiêng trời, tạo ra động tĩnh lớn đủ làm kinh động các loài dã thú trong phạm vi bán kính 5 km.
Trong khoảnh khắc đó, không một ai phát hiện ra rằng khóe miệng của Mạc Quân đang vểnh lên một vòng, lộ ra một mảnh bùa màu trắng xám.
.
.
.
.
Thành công aa...
Last edited by Jaydick; 05-02-2015 at 11:22 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Jaydick
Rừng Xích Dạ, Khi màn đêm buông xuống , bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp mọi ngõ ngách. Ngẩng đầu lên, ta có thể thấy mặt trăng tròn như chiếc mâm bạc đường bệ đặt trên bầu trời trong vắt , thăm thẳm cao. Ánh trắng bàng bạc nhuộm khắp cây cối , ao hồ.
''Vậy là đã gần một năm rồi aa!''
Bỗng một tiếng thở dài não nề khẽ vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch của khoảnh rừng.
''Tũm!''
Ngồi trên một ngọn cây cổ thụ, Mạc Quân thỉnh thoảng ném những mảnh đá nhỏ vào chiếc hồ đối diện. Hồ nước vốn đã vô cùng lộng lẫy khi mặc bộ đồ tím có vầng trăng sáng và có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như được dát bạc. Nay khẽ đung đưa tựa đang mỉm cười vui sướng.
Khẽ đứa tay lên bới mấy lọn lông quăn trên trán, Mặc Quân thầm nghĩ:
''Ta tính đến thời điểm này cũng đã gần tròn một tuổi rồi. Kinh mạch cũng gần như hoàn chỉnh, chắc hẳn có thể tu luyện ít nhiều đi!''
Nói rồi, Mạc Quân liền nhún người, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
''Hít hà!''
Hít một hơi thật xâu, Mạc Quân nhắm mặt chuẩn bị thi chuyển lại một bài quyền quen thuộc.
Hổ thần quyền!
Đúng vậy, hiện tại Mạc Quân đang chuẩn bị thi triển 'Hổ thần quyền'-một bộ quyền pháp khá nổi tiếng của Thường gia. Tuy bộ quyền pháp này chỉ thích hợp cho tôi thể kì trong cảnh giới nhập môn và giai đoạn đầu của võ đồ, nhưng nó lại được đánh giá khá cao vì sự hoàn thiện khi có thể giúp cơ thể người luyện tăng lên mọi mặt một cách cân bằng như: độ dẻo dai, sức bền, khả nẳng bùng nổ và phản xạ.
Quay trở lại, hiện tại, lẩn trong bóng tối của Xích Dạ, là thân ảnh đen tuyền của Mạc Quân đang liên tục thoăn thoắt di chuyển theo một nhịp độ nào đó. Nhìn qua, ta có thể nhận thấy phảng phất một loại khí thể hoang dã của lão hổ qua từng động tác của hắn.
Kiếp này, Mạc Quân đã đầu thai làm một con khỉ đực thuộc loài khỉ lông đen (hắc sắc viên hầu). Vốn dị gọi là khỉ lông đen bởi vì tất cả các cá thể thuộc giống loài này đều có một bộ lông đen tuyền, không một tia tạp chất. Lại nói, khỉ lông đen chỉ là một loài dã thú cực kì bình thường sống bên ngoài rìa rường Xích Dạ. Kém xa các loài yêu thú cấp thấp nhất, một con khỉ lông đen trưởng thành tối đa cũng chỉ có thể chống lại một tên võ đồ sơ kì mà thôi.
''Bich bịch!''
Một quyền rồi lại một quyền. Mạc Quân tiếp tục kiên trì luyện tập trong vòng nửa canh giờ cho đến khi sắc mặt đỏ ửng mới bắt đầu thả lỏng tốc độ.
'Phù!'
Thở nhẹ ra một hơi, Mạc Quân liền đấm đấm mặt đất càu nhàu:
'Không ổn! Đúng như ta dự liệu, mặc dù lấy cơ thể loài khỉ lông đen có cấu tạo tương đối giống loài người, ta có thể tự điều chỉnh và thi triển chiêu thức trong 'Hổ thần quyền' một cách trơn tru! Thế nhưng, về mảng vận khí, nó lại không ổn tí nào khi kinh mạch của loài khỉ lại có quá nhiều điểm bất đồng so với nhân loại. Hừ. Nếu không thể khắc phục được điểm này, đừng mong về sau tiếp tục tu hành nữa!''
Sau khi ngồi tính toán kế hoạch tiếp theo một hồi, Mạc Quân liền đứng dậy rảo bước về phía sơn cốc gần đó.
Trong sơn cốc trên một cây cổ thụ, một cặp đôi khỉ lông đen đang tình tứ bắt trấy cho nhau. Có thể thấy, cả hai con khỉ này đều đã trưởng thành và có một thân hình vô cùng lực lưỡng. Nhất là con đực, với chiều cao hơn 2m và cơ bắp nở rộ từng vòng, nó gây cho người đối diện một cảm giác vô cùng hung hãn và nguy hiểm.
Thấy bóng người của Mạc Quân đang dần dần tiến lại gần, hai con khỉ vội dừng động tác tán tỉnh rồi hướng về phía Mạc Quân mà vẫy lia lịa.
Thấy vậy, Mạc Quân liền không khỏi bật cười thành tiếng. Nhưng đáng tiếc, vì hắn bây giờ là khỉ nên khi cười, chỉ có thể phát ra vài tiếng 'khẹc khẹc' quái dị.
''Hắc hắc, phụ mẫu kiếp này của ta thật đặc biệt a. Dù đã trưởng thành nhưng vẫn đáng yêu y như trẻ con vậy!''
Vẫy vẫy cánh tay lông lá chào lại cha mẹ, Mạc Quân sau đó không tốn đến 3 giây đã có thể trèo lên tới lưng chừng cây cổ thụ.
Tiếp sau, cả gia đình nhà khỉ tiếp tục vuốt ve âu yếm khoảng một canh giờ thì mới bắt đầu đi ngủ. Nằm trong vòng tay to bằng cả cái bắp đùi mình của khỉ mẹ, trong lòng Mạc Quân không khỏi hiện lên một tia ấm áp.
''Có ba mẹ, dù là dã thú thì vẫn thực không tệ a!''
.
.
.
.
'Hú hú hú!'
'Khẹc khẹc khẹc!'
Sáng sớm, ngay khi mặt trời vừa ló dạng, đàn khỉ đã bị đánh thức bởi những tiếng hú liên hồi từ các con khỉ trong đàn. Tựa như một thói quen, Mạc Quân liền nhanh tay đánh thức khỉ khỉ mẹ và khỉ bố rồi thoăn thoắt tụt xuống gốc cây. Đoạn, hắn vội vàng lôi từ trong tùm lá ra một miếng thịt sống khô quăn quoe rồi vừa chạy nhanh về phía trung tâm sơn cốc vừa ăn.
Ở trung tâm sơn cốc, tập trung khoảng 3 con khi trưởng thành cùng với 5,6 con tuổi tầm như Mạc Quân đang hô to gọi nhỏ.
Thấy Mạc Quân, một con khỉ đực thân hình to bè liền vỗ vỗ hai tay liên hồi như đang ra hiệu điều gì đó. Đáp lại, Mạc Quân chỉ cười hắc hắc:
''Đít lông đại ca hôm nào cũng thật nóng tính'' rồi chạy biến vào đám khỉ nhỏ.
Khoảng 15 phút sau, đại đa số thành viên trong đàn đã tập trung khá đầy đủ. Tổng cộng có khoảng 15 đầu khỉ trưởng thành và 18 đầu khỉ vị thành niên, không tính một vài đầu còn khá bé. Với số lượng tầm này, có thể nói đàn khỉ của Mạc Quân đã tiếp cận mức trung thượng trong số những đàn khỉ lông đen.
Mặc dù không là yêu thú, nhưng khỉ lông đen cũng là một trong những loài dã thú thông minh nhất. Chúng thường sống theo bầy đàn và có những tập tục khá đặc biệt, khiến chúng ta phải ngạc nhiên. Ví dụ, cứ cách một ngày, đàn khỉ của Mạc Quân sẽ dành một đoạn thời gian vào buổi sáng sớm để tổ chức huấn luyện đánh nhau cho đám khỉ thành niên. Qua Mạc Quân suy đoán thì rất có thể đàn khỉ này học tập huấn luyện qua những đợt tập trận trong rừng của binh sĩ loài người.
Và hôm nay cũng là buổi luyện tập như vậy.
.
.
.
''Xoạc''
Trong khu đất trống, con khỉ con có chiếc mũi khoằm bị đối thủ cào cho bật tung máu ở má trái. Nhưng khác với loài người, dù còn nhỏ tuổi nhưng đầu khỉ lông đen này vẫn vô cùng hung dữ. Vệt máu chảy ra từ một bên má bị thương chỉ càng làm cho nó trở nên điên cuồng hơn.
Con khỉ mũi khoằm như ăn phải thuốc kích thích. Nó nhanh chóng lùi ra sau lấy đà, rồi như không để ý đến vết thương, lại tiếp tục giương nanh nhe vuốt lao vào người đối thủ.
''Gào gào''
''Bịch bịch''
Trận đấu tàn khốc giữa hai con khỉ non còn tiếp tục một chốc nữa thì cũng đã phân thắng bại. Con khỉ đối thủ của mũi khoằm đã thua cuộc với đầy vết máu chảy tong tỏng khắp người. Thực ra, nếu cứ tiếp tục đánh mà bất phân thắng bại, khỉ trưởng thành trong đàn cũng sẽ tham dự vào mà can ngăn. Mặc dù khỉ lông đen có hiếu chiến, hung dữ thì cũng không đến nỗi để hai con khỉ non chiến đến chết được.
''Híttt''
Vươn cánh tay lông lá, khẽ vặn mình, Mạc Quân cao hứng kêu nhỏ:
''Khẹc khẹc, cuối cùng cũng đến lượt mình'' (thực ra nghe từ ngoài cũng chỉ thấy hắn kêu khẹc khẹc thôi)
Bộp!
Một cánh tay lông lá lực lưỡng vỗ cái bộp lên trên bà vai Mạc Quân. Khẽ ngước lên, hắn không khỏi mỉm cười khi thấy phụ thân đang nhe nanh trợn mắt. Nếu không phải quen thuộc, chắc chẳng ai biết được gia hỏa này đang động viên hay dọa nạt con mình nữa.
Đối thủ lần này của Mạc Quân là một con khỉ có vẻ ngoài vô cùng to lớn và hung dữ. Nó vốn chính là một trong những con khỉ có niên kỉ lớn nhất trong đám khỉ nhỏ, chính vì vậy thân hình của nó phải to gấp rưỡi Mạc Quân. Con khỉ này bình thường chỉ luyện tập với đám khỉ trưởng thành, không hiểu cớ sao hôm nay lại ra đánh nhau với Mạc Quân nhà ta?
Phía đối diện, nhân vật chính không những lo sợ mà còn lấy làm mừng thầm. Hắn nghĩ:
''Ha ha. Mấy hôm trước sau khi mấy con khỉ nhỏ bị ta đánh cho nửa sống nửa chết, hôm nay mấy lão gia hỏa cũng biết phái tên to xác này ra sao? Khẹc khẹc, thật đã tay mà!''
Theo đó, Mạc Quân liền thủ thế rồi ra hiệu khiêu khích con khỉ đối thủ.
Thấy bị khiêu khích, tên to xác liền như phát điên, gào thét giận dữ xông vào Mạc Quân.
Phải nói, tên to xác không chỉ có khí lực mạnh mẽ mà tốc độ của nó cũng không chậm chút nào. Vận toàn lực đánh úp về phía Mạc Quân, có lẽ ngay cả người trưởng thành cũng dễ dàng bị nó húc bay.
Hít thật sâu một hơi để kìm nén hưng phấn lại trong lòng, Mạc Quân cũng bắt đầu bước lên phía trước một bước.
Hụt!
Hai cánh tay cơ bắp trong gang tấc vồ sượt qua người Mạc Quân. Hắn nhanh chóng nghiêng người tránh né kèm theo một cú lên gối thẳng vào ngực đối thú.
'Bịch!'
'Hử' khóe mắt khẽ co giật, Mạc Quân vội rút chân lại rồi thật nhanh lùi ra sau.
'Chết tiệt' nhìn chằm chằm về phía tên khỉ to lớn trước mặt, hắn khẽ cắn răng:
''Cơ thể thật cứng, không hổ là đầu khỉ sắp tiếp cận trưởng thành. Cú lên gối của mình phảng phất như đập vào bao cát trăm kí vậy!'
Nhìn xuống bắp đùi Mạc Quân, bất ngờ thấy một đường xước tuy không dài nhưng khá sâu còn đang chảy máu. Phía đối diện, tên to xác cũng đang gầm gừ với bộ móng tay sắc nhọn dính một chút da thịt. Thì ra, vừa rồi thừa dịp Mạc Quân còn chưa kịp thu cước, hắn đã thành công đển lại trên chân một vết xước đau thấu tim. Phải nói, lần dạo đầu này Mạc Quân lỗ to!
'Mình bất cẩn rồi!' không đợi đối thủ kịp làm gì, Mạc Quân đã bất chấp thương thế mà lao vào tấn công tiếp.
Hụt!
Khi gần chạm mặt tên to con, Mạc Quân liền gấp rút nghiêng người rồi lợi dụng đà mà kéo dài khoảng cách với đối thủ.
Tên to con ngớ người khó hiểu. Thật sự khó hiểu? Sao tên lùn này vừa lao về phía mình rồi lại bất ngờ tránh đi? Hắn chẳng hay có ý định gì?
Khỉ lông đen dù sao trí tuệ vẫn kém hơn con người, nên tên to con cũng không nghĩ gì nhiều, lại tiếp tục điên cuồng lao tới Mạc Quân.
Bên kia, Mạc Quân khẽ nhếch môi cười âm hiểm. Sau đó, chẳng nó chẳng rằng, hắn lại tiếp tục diễn bài cũ. Tức, hắn cứ liên tục tránh né rồi lại chạy vòng quanh khiêu khích tên to con. Dù cho đối thủ có điên cuồng đến mấy thì vẫn không đụng được một sợi lông của hắn.
Đã qua khoảng 10 phút người đuổi ta chạy, bên phía ngoài, đám khỉ lớn khỉ nhỏ cũng bắt đầu thấy không đúng. Bọn chúng thi nhau hò hét thúc dục, thâm chí còn có con lấy cả một nắm đá chọi vào Mạc Quân.
'Au au. Đau chết ta! Đám khỉ chết tiệt' lấy một tay che chắn phía đầu, Mạc Quân mặt nhăn mày nhỏ cao giọng chửi
Đoạn, hắn lại mắt điếc tai ngơ lờ đi tiếng la ó bên người mà tập trung quan sát trạng thái của tên đô con.
'Chậc. Tên nhóc này cũng đã có chút mệt mỏi rồi đấy. Mà quan trọng hơn, hắn bắt đầu xuất hiện sự bối rối và không còn hung hăng như lúc đầu. Tốc độ, phản xạ đều giảm xuống. Được, một lúc nữa sẽ là thời điểm ta ra tay!'
Lại kiên chì thêm một đoạn ngắn thời gian, Mạc Quân liền chuẩn bị rút ngắn khoảng cách với đối thủ.
Bẩy bước. Sáu bước. Năm bước. Bốn bước....
Cơ hội!
Cách tên hầu nhỏ chưa đầy năm bước, Mạc Quân liền tăng tốc bất ngờ đâm mạnh về phía sườn trái của đối thủ.
Bình thường lúc trước, Mạc Quân vẫn thường liên tục tiến rồi lại lùi, tấn công nửa chừng rồi lại tránh né, áp sát rồi lại giãn ra. Thế nên, lần đột ngột tăng tốc lần này của Mạc Quân khiến cho tên hầu tử trở tay không kịp.
Có vẻ như phản ứng không bằng lúc trước, tên đô con không kịp suy nghĩ vội vàng tránh né Mạc Quân.
Hắc hắc. Thấy dáng vẻ lúng túng của đối thủ, Mạc Quân cười lạnh liên tục. Bởi hắn biết, hắn đã bắt được sơ hở rồi!
Đá tạt!
Bịch!
Trọng tâm vốc đã không vững, nay lại gặp cú đá tạt chuẩn xác của Mạc Quân, tên khỉ to con liền loạng choạng như muốn ngã. Cũng may, loài khỉ vốn giữ thăng bằng khá tốt, chứ nếu là con người ở trường hợp này thì sớm đã bị Mạc Quân đá ngã dập mông rồi.
Như bị chạm vào vảy ngược, ngay khi bị Mạc Quân đá mạnh vào chân, dù chưa kịp lấy lại thăng bằng, tên to con liền duỗi cánh tanh dài rộng ra mà tạt.
Tất nhiên, cú tạt tay vội vàng đó sao có thể chạm vào người Mạc Quân. Hắn dễ dàng tránh né rồi độn ra sau tên khỉ con.
''Thức thứ 2 hổ thần quyền. Hổ tạp!!!!''
Hét to một tiếng chói tai, Mạc Quân bàn tay quắp lại hình trảo hướng đỉnh đầu đối thủ mà chụp.
Bặc!
Phịch!
Cả năm móng tay đều ngập trong da thịt của tên to con. Không dừng lại, Mạc Quân liền xuất ra thêm hai đòn Hổ tạp nữa vào ngay đỉnh đầu đối thủ.
Hồng hộc. Hồng hộc!
Sau khi nhận ba chưởng trời giáng của Mạc Quân, con khỉ con tựa bị thương thực nặng. Máu chảy dòng dòng từ 5 lỗ thủng bầy nhầy trên đỉnh đầu phủ kín khuôn mặt dữ tợn của nó. Không kịp kêu lên một tiếng, khỉ con choáng váng ôm đầu mà ngã sõng soài xuống dưới đất rên rỉ.
Liếc mắt xuống nhìn tên to con thương nặng đang nằm dưới đất, Mạc Quân khẽ nhếch miệng cười:
''May mắn cho người là đại gia chưa luyện ra được khí công. Nếu không, chỉ cần một tạp cũng đủ nứt sọ ngươi rồi.''
Khẹc khẹc khẹc!
Ngay khi tên to con vừa ngã xuống, đám khỉ vây quoanh liền thi nhau hò hét. Có thể nghe ra được vẻ cực độ phấn khích của bọn chúng.
''Chậc. Đúng là động vật cuồng bạo lực.'' Mạc Quân bên cạnh liền lắc đầu cảm thán.
BẤT CHỢT!
Vụt!
Một mũi tên không biết từ đâu bay đến, cắm phập vào vai Mạc Quân.
Lực mũi tên mạnh mẽ vô cùng, liền nhất loạt xuyên thủng bả vai hắn tạo thành một cái lỗ xâu hoắm, máu chảy ồ ồ.
Nhe răng trợn mắt trước sự cố vô cùng bất ngờ, Mạc Quân liền vội nhìn quanh!
Last edited by Jaydick; 05-02-2015 at 11:34 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Jaydick