Thế Giới Tinh Thần
Chương 1 : Người cha vĩ đại
Tác giả : V4NGH03
27 tháng 7 năm 2015
Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của hắn. Không có gì vui hơn khi hàng năm hắn đều nhận được bưu kiện của bố. Nhưng đều khiến hắn hạnh phúc hơn cả nếu bây giờ hắn có thể gặp được ông. Đã 5 năm, bố hắn nói ông ấy sẽ đi một nơi rất xa và không thể mang hắn theo cùng. Từ lúc đó, hắn đã ở đây. Nơi đây người ta gọi là phòng chăm sóc đặc biệt.
- Bưu kiện gửi từ La Habana là nơi bố cậu đang công tác. – Cô y tá nói
- La Habana, mấy năm trước bố con gửi cho mấy bức ảnh về nơi đó. Nó rất đẹp.
- Trong bưu kiện có một một bức thư, một quyển sổ, một cái chìa khóa, một cái giống như cái mũ bảo hiểm, cái này ta chưa thấy bao giờ, chắc loại headphone mới.Ta để đồ vật này ở trên tủ, con có thể tự lấy được.
Cô y tá thu dọn mấy đồ bừa bãi rồi đi ra ngoài. Lại chỉ còn hắn với căn phòng màu trắng lạnh lùng. Có lẽ mấy năm qua ở trong phòng này làm hắn quen rồi cái cảm giác lạnh lùng đó. Hắn với tay phải ra để lấy bức thư, tay phải giờ là chi cuối cùng mà hắn có thể cảm giác được.
Hai chân hắn đã bị mất cảm giác từ trước khi hắn tới đây. Năm ngoái hắn cũng không thể liên hệ được với tay trái của minh. Hắn đã buồn mất một thơi gian dài và nghĩ chắc mấy năm nữa tay phải mình cũng mất.
Hắn hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân mình, lật bức thư nhìn tới:
Form : Người bố vĩ đại
To : Ngọc Lâm - Con trai của người bố vĩ đại
Bố hắn là một người đặc biệt, từ nhỏ hắn luôn cảm thấy vui khi ông ở bên. Quãng thời gian đó là những ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất. Hắn mở bức thư ra đọc, chỉ có một dòng duy nhất …
Hy vọng con thích món quà của bố !
Sao lại chỉ có một dòng duy nhất - Trong đầu của hắn bùng nổ như vậy. Hắn cảm thấy hụt hẫng, thất vọng kèm theo nhiều là bi thương. Hắn cảm thấy cay cay đôi mắt, nghẹn ngào như muốn khóc.
Hít một hơi thật sâu, hắn bình tĩnh lại. Hắn nhìn lại trang thư duy nhất một dòng, cảm giá như không có gì đặc biệt kia. Năm năm, bố gửi thư chúc mừng sinh nhật cho hắn, luôn luôn là những bức thư dài.
Trong thư ông kể về La Habana, nơi ông công tác, ông kể về những con đường, những mái nhà, những đồng nghiệp, người bạn của ông. Hắn đọc lại rất nhiều lần, nét chữ của ông rất quen thuộc với hắn. Nét chữ … đúng là nét chữ.
Lật lại phong bì thư, hắn cảm thấy quen thuộc. Đúng là nét chữ của bố, cảm giác không sai. Khi nhìn lại nội dung thư, hắn có cảm giác không đúng. Không đúng ở đâu thì thật sự không nhận ra.
Đặt bức thư xuống, hắn với lấy cuốn sổ. Cảm giác đầu tiên hắn nhận thấy là nó khá cũ. Đây là cuốn sổ bố dùng, hắn đoán như vậy. Tôi mở sổ ra, trang đầu tiên … không có gì, chỉ thấy một mảng giấy cũ kĩ. Trang thứ hai … không có gì, cũng chỉ một mảng giấy cũ.
Hắn lật hết tất cả trang trong cuốn sổ ra xem, nhưng tất cả chỉ là những trang giấy cũ. Trang giấy trống không, cuốn sổ không có gì. Hụt hẫng, thất vọng lại ùa về trong lòng hắn.
Hắn vén chăn lên và khóc, hắn muốn hét thật lớn nhưng không được. Cảm giác giống như mình bị vứt bỏ, bi thương. Và thế là hàng giờ, hàng ngày sau đó, hắn không muốn nói chuyện với ai.
-----
Một tháng sau.
Ngọc Lâm nhìn mình trong gương, khuôn mặt non nớt, nhợt nhạt, xanh xao do ở trong nhà lâu ngày mà thành. Hắn quyết tâm một lần nữa khiến bản thân phải thoải mái hơn trong những năm tháng còn lại của mình. Phải sống thật thoải mái.
Nhìn chiếc mũ, món quà cuối cùng của bố, hắn cũng nghĩ đây là một cái headphone loại mới. Hắn đội nó vào đầu và chiếc mũ tự phát ra âm nhạc. Đây là bài nhạc không lời bố vẫn hay mở nghe. Bản nhạc du dương này hắn cũng thích.
Tâm hồn hắn đang chìm trong âm nhạc, hắn cảm thấy cả người như nhẹ nhõm, bình thản đến lạ kỳ. Đoạn cuối rồi, tôi vẫn muốn nghe thêm một chút nữa. Cho đến khi nhạc hết, tôi vẫn còn đang mơ màng trong giai điệu nhạc.
Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên :
Ngọc Lâm, mở mắt ra
Ngọc Lâm giật mình, nghi hoặc mở mắt ra thì thấy một màn sương mù dầy đặc đang tan ra một cách nhanh chóng. Dần dần trong mắt hắn hiện lên một hình ảnh thân quen. Đó là bố, không sai …
Ngọc Lâm như muốn khóc, đã lâu hắn chưa được gặp bố. Ông là người thân duy nhất của hắn, là người bố vĩ đại của hắn. Ông đang đứng trước mặt hắn, đang mỉm cười nhìn hắn và nói :
Con trai, Chào mừng con tới THẾ GIỚI TINH THẦN
- Bố, có phải bố không? Có phải con đang mơ không? Bố ơi …
- Ta la cha. Không phải bố con. Nơi đây là THẾ GIỚI TINH THẦN không phải mơ.
- Cha không phải là bố !!!
- Đúng vậy. Ta được bố tạo ra với ký ức của ông. Sứ mệnh của ta là thay ông ở bên con, bảo vệ con và trị bệnh cho con.
- Vậy bố … bố đã đi đâu?
- Điều này ta cũng không biết. Ký ức cuối cùng của ta cho thấy ông đang gặp rắc rối lớn. Khi đó ông đã tạo ra ta cùng thế giới này. Sau đó ta gặp được con.
Ngọc Lâm nhìn quanh, hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng. Nơi hắn đứng là trung tâm của căn phòng này. Căn phòng này hình tròn không lớn, trên tường khắp nơi đều có những hoa văn lạ, chúng phát sáng như đang di chuyển về nơi hắn đang đứng.
- Đây là Tháp Thora - Cha nói - là nơi đem tinh thần của con từ thế giới bên ngoài vào đây thông qua THORAHA .
- THORAHA … có phải nó giống như một chiếc nón bảo hiểm không cha?
- Đúng vậy, nó là thành quả của hơn 300 năm nghiên cứu của bố.
- Hơn 300 năm. Không thể nào, con nhớ bố chỉ mới 40 tuổi thôi mà.
- Đó là do trong THẾ GIỚI TINH THẦN, thời gian trôi nhanh gấp 100 lần bên ngoài.
Ngọc Lâm như ngốc luôn tại chỗ, hắn không thể tưởng tượng được bố của mình vĩ đại thế nào. Nào là THẾ GIỚI TINH THẦN, một ông Cha, một nơi mà thời gian trôi nhanh gấp 100 lần bình thường …
Có lẽ đây chỉ là giấc mơ, hắn nghĩ vậy nên cứ mặc kệ đi, dù sao hắn có thể mơ thấy bố, hắn ước giấc mơ này có thể kéo dài hơn nữa. Vậy là trong mấy ngày hắn cứ ngây ngốc đi theo Cha tham quan nơi này.
Nơi đây giống như một cái biệt thự vậy, có nhiều phòng chức năng, phòng nghỉ ngơi, có cả vườn quả và bể bơi. Từ khi hắn tiến vào ngoài hạnh phúc khi có bố ở bên cạnh, hăn còn thấy được cảm giác của mình từ chân tay, cảm giác thật sự.
Cha từng nói, khi hắn quen thuộc với bản thân mình và nơi này thì họ sẽ bắt đầu rèn luyện tinh thần. Chủ yếu cơ thể hắn bị mất khống chế là do tinh thần hắn không được mạnh mẽ. Ở nơi này rèn luyện tinh thần, cơ thể hắn sẽ tốt hơn. Nơi đây thức ăn đều chứa một lượng tinh thần, ăn nhiều một chút sẽ rất tốt với tinh thần đang khô kiệt của hắn.
Ngày thứ 4,
- Bây giờ bên ngoài đang là buổi sáng - Cha nói - Con cần phải giữ sinh hoạt như người bình thường. Nơi đây là một bí mật, không thể tiết lộ nó cho bất cứ một ai. Hãy trở lại vào buổi tối hàng ngày.
Ngọc Lâm ngẩn người ra, hắn muốn ở lại nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Cha đã vung tay lên. Một tầng sương mờ mờ che khuất tầm nhìn của hắn. Hắn cố muốn nhìn thật kỹ vào màn sương.
Màn sương động đậy tan dần, trên khuôn mặt hắn ngây ngốc nhìn lên trần nhà. Đây là phòng bệnh của hắn, căn phòng trắng lạnh lẽo …
Thế Giới Tinh Thần
Chương 2 : Ngũ hành bất phục
Tác giả : V4NGH03
Là giấc mơ, hay là sự thật ...
Ngọc Lâm ngây ngốc nhìn trần nhà, trong đầu hắn cứ phảng phất câu hỏi này. Khi hắn tỉnh lại, đồng hồ vừa điểm 8.am, 27/8/2015. Đúng 1 giờ, đúng 4 ngày trong THẾ GIỚI TINH THẦN.
Ngọc Lâm muốn trở lại THẾ GIỚI TINH THẦN một lần nữa để xác nhận. Nhưng khi hắn đội THORAHA vào thì nó chỉ phát nhạc như chiếc mũ nghe nhạc bình thường khác.
Cha nói Hãy trở lại vào buổi tối hàng ngày vậy buổi tối mới có thể đi vào THẾ GIỚI TINH THẦN.
Nghĩ thông suốt, Ngọc Lâm chống tay phải ngồi dậy bỏ cái mũ ra rồi đặt nó trên chiếc bàn bên cạnh. Lúc này cô y tá mang tới cho hắn bữa sáng, là một bát PHỞ BÒ …
12 tiếng, thật là dài. Lâu rồi hắn mới thấy thời gian trôi đi thật chậm …
9 giờ tối, cô y tá đi vào tắt đèn và để lại chiếc đèn ngủ. Một lời hỏi thăm ân cần, một câu chúc ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Cả ngày háo hức chỉ chờ đến thời điểm này. Ngọc Lâm hồi hộp cầm lấy THORAHA và đội lên đầu.
Bản nhạc không lời quen thuộc khiến Ngọc Lâm bình tĩnh lại. Phía sau màn sương Cha đang đứng đấy mỉm cười nói :
Con trai, chào mừng con trở lại THẾ GIỚI TINH THẦN
Nghe được giọng nói này, trái tim của Ngọc Lâm như được thả lỏng ra nhiều. Hăn cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là giấc mơ. Kia là Cha, bố đã tạo ra Cha để chăm sóc hắn.
Ngọc Lâm nghẹn ngào nhìn người trước mặt nói:
Đây là sự thật, đây không phải giấc mơ.
Đây là sự thật. - Cha nói -
Cha ! Con có nhiều điều muốn hỏi?
Nếu ta có câu trả lời, ta sẽ nói cho con. Thời gian của chúng ta rất nhiều.
Con muốn biết sau khi để lại con trong bệnh viện, bố đã đi đâu. Con biết đó không phải là La Habana.
Cha nhắm mắt vào như đang nghĩ ngợi. Một lúc sau ông mở mắt ra và bắt đầu kể ra một câu chuyện. Ngọc Lâm như chìm vào câu chuyện mà Cha kể, có lúc hắn cười, có lúc giận dữ, có lúc rơi nước mắt … Đây là câu chuyện về Người Bố Vĩ Đại.
Vậy là bố đã từng tới THẾ GIỚI TINH THẦN và thế giới này chỉ là bản mô phỏng? - Ngọc Lâm thắc mắc -
Nói bản mô phỏng cũng đúng mà cũng không đúng - Cha nói - Sau này khi con tới THẾ GIỚI TINH THẦN con sẽ cảm nhận được.
Đến THẾ GIỚI TINH THẦN, chúng ta có thể đến đấy?
Đúng ! Khi con trở nên mạnh mẽ, chúng ta sẽ tới THẾ GIỚI TINH THẦN.
Con muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ như bố.
Để mạnh hơn, cần phải trả giá nhiều. Con đã sẵn sàng chưa?
Ngọc Lâm gật mạnh đầu, ánh mắt kiên định. Cha mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt hiền từ khiến hắn ấm áp thật nhiều.
Ngọc Lâm được Cha đưa tới một căn phòng lớn. Lần trước khi tới đây, Cha có nói đây là một cái thư viện. Trong phòng này ngoài một ít sách còn có một số đồ vật mà hắn không biết.
Cha đi tới một giá sách lấy xuống một cái hộp rồi đưa cho Ngọc Lâm. Hắn mở ra thì thấy bên trong là một khối hình kim cương, màu xanh lá trong suốt.
Đây là Irystal, dùng để lưu trữ thông tin. Chỉ cần chạm vào là nó tự động kích hoạt.
Ngọc Lâm chạm vào Irystal thì nó bỗng phát sáng chiếu lên trước mặt hắn là những dòng chữ thân quen. Là chữ của bố…
Luyện tinh thần
Công dụng : Cường hóa tinh thần
Yêu cầu : không rõ
Hạn chế : không rõ
Cha, mấy cái yêu cầu và hạn chế kia là gì vậy?
Phương pháp Luyện tinh thần này là do bố mất hơn trăm năm tìm kiếm ở THẾ GIỚI TINH THẦN. Ở đấy, phương pháp này bị cấm. Những người sử dụng phương pháp cường hóa tinh thần đều bị thiên thần trừng phạt. Vì vậy ông cũng chỉ nghiên cứu phương pháp này chứ không dùng nó để cường hóa bản thân. Sau khi nghiên cứu, ông thấy phương pháp này hữu dụng trong việc chữa bệnh cho con nên đã giữ lại. Nếu phương pháp sử dụng được sẽ rút ngắn thời gian chữa bệnh của con.
Cha nói rồi lại lấy thêm một hộp nữa ở trên giá đưa cho Ngọc Lâm. Bên trong lại là một IRYSTAL khác. Hắn chạm vào thì bên trong IRYSTAL này là một loạt tin tức khác.
Ngũ hành cấm
Công dụng : Phong ấn ngũ hành
Yêu cầu : Người có thuộc tính thuộc ngũ hành
Hạn chế : Phong ấn chỉ có tác dụng trong vòng 1 tháng. Không thể thi triển với người có thuộc tính ngũ hành tương khắc
Cấm thuật ? Phong ấn ? Có tác dụng với con sao?
Đúng vậy. Theo nghiên cứu của bố, cơ thể con cùng chứa ngũ hành Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ nên cơ thể con liên tục tương sinh, tương khắc. Ngũ hành bất phục, cơ thể cứ sinh rồi diệt, diệt xong lại sinh nên tinh thần của con bị mài mòn. Khi học cấm thuật này, nhiệm vụ của con là phong ấn ngũ hành trong cơ thể mình, không để cho nó loạn lên nữa, thời gian bình phục sẽ nhanh hơn không ít.
Ngũ hành bất phục, ra là nó đã mài mòn tinh thần con.
Trong ký ức của ta, con chỉ cần phong ấn một thuộc tính ngũ hành là được. Nhưng nếu con phong ấn bốn thuộc tính ngũ hành, thì khi tu luyện thuộc tính ngũ hành duy nhất sẽ đạt được gấp năm lần người khác. Bố cũng để lại không ít những ngũ hành thuật, con có thể tận dụng tu luyện.
Vậy con bắt đầu tu luyện cái nào trước?
Con hãy thử Luyện tinh thần trước, nếu thành công nó sẽ giúp cho con dễ dàng học thứ khác. Ngoài Luyện tinh thần, ta sẽ truyền lại tri thức của bố cho con. Giờ chúng ta tới phòng luyện tập.
Phòng luyện tập rất lớn, có nhiều dụng cụ cổ quái, nhưng ấn tượng nhất vẫn là quả cầu lớn trong suốt lơ lửng ở giữa phòng, rất bắt mắt. Cha nói đấy là sân luyện tập, khi bước vào thì cơ thể sẽ lơ lửng ở giữa quả cầu.
Để Cha đưa ngươi vào
Cha nói xong ôm lấy Ngọc Lâm rồi tiến vào trong quả cầu thủy tinh. Quả cầu này lớp vỏ không biết làm bằng chất liệu gì, hai người vừa chạm tới thì nó co lại một chút rồi đi xuyên qua nó luôn.