Dịch giả: Phuthuyhog
Biên Dịch: Phuthuyhog
Nguồn: bachngocsach
Nơi đây là địa ngục thâm trầm khủng bố, là vực sâu ánh sáng không chiếu tới. Từ khi xuất hiện liền nhấn chìm thế giới vào trong bóng đêm tuyệt vọng. Ký hiệu YES NO xuất hiện mang theo ánh sáng của ngọn lửa nhàn nhạt. Ngọn lửa nhỏ nhưng cũng có thể bùng lên thiêu đốt cả đồng cỏ… Đó là ánh bình minh!
Sau ‘vô tận tương lai’ cùng sự biến mất của vị trí giả mạnh nhất dẫn đến bố cục trong Chủ Thần thay đổi. Hết thảy đều được giải đáp trong ‘Vô hạn thự quang’.
Lời dịch giả:Vô hạn thự quang là phần thứ ba của series Vô hạn khủng bố, ở giữa còn có Vô hạn tương lai, cơ mà ta chưa có đọc, nhưng nghe đâu quyển hai chán lắm + bển đó làm bản quyền viết sách rồi nên không có text nữa. Phần này sẽ xoay quanh nhân vật mới là Sở Hạo cùng Bắc Băng châu đội. Còn team anh Trịnh Xá thì đến tập 7 mới thấy ló mặt!!!
Phần lý giải về các khái niệm của tác giả thì khá đau đầu, ta sẽ cố gắng dịch sát nhất có thể.
Nhưng điểm mạnh của tác giả là phần tả cảnh đánh nhau cực kỳ hồi hộp và không hề có chuyện rườm rà câu chữ (ví dụ như A bước lên túm lấy tay B, kéo về sau, người quay một góc 45 độ, giật chỏ, lên gối...bla bla... Không bao giờ có miêu tả như vậy. còn gay cấn hồi hộp thế nào thì cứ đọc sẽ rõ.) Một điểm mạnh nữa là màn đấu trí cũng rất đáng được mong đợi. Chắc mấy lão xem tam quốc diễn nghĩa thì chắc hẳn rất thích nhân vật Khổng Minh, Phượng Sồ, Chu Du. Phần tính toán bố cục trong truyện cũng cực kỳ xuất sắc...
p/s: Vốn định dịch xong hoặc bằng tác giả mới post nhưng làm được gần nửa rồi thì máy tính xịt >.<! nên là được bao nhiêu thì up đến đấy vậy.
Dịch giả: Phuthuyhog
Biên Dịch: Phuthuyhog
Nguồn: bachngocsach
Từ sự thật đến luân hồi, ký hiệu YES NO kia sinh ra liền tán phát ánh rạng đông… Nhưng những ác nhân mang danh hào Trung châu đội lại suýt chút nữa chặt đứt tia sáng đó, Trung châu đội, chúng ta thề bất lưỡng lập!
Sở Hạo chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngoại trừ giao diện Windows bình thường vẫn dùng, bên trên còn thừa ra một thông báo quái đản hình chữ nhật cùng một dòng chữ đơn giản …
“YES…NO…”
Sở Hạo dụi dụi mắt nhìn kỹ thông báo trên màn hình lần nữa song vẫn có cảm giác hình như mình đang mơ.
Nói thật, trông từ bất cứ góc độ nào, hắn không cho rằng máy tính của mình bị Hacker xâm nhập, chỉ sợ kẻ làm được điều đó còn chưa ra đời nữa cơ. Đương nhiên không phải hắn tự phụ vào kỹ thuật máy mính của mình mà là rất đơn giản…
Con mẹ nó, cái mày tính này có nối mạng đâu cơ chứ.
Hôm nay hắn vốn đang muốn xử lý một ít tin tức nên mới động tới nó, không ngờ cái thông báo này lại đột nhiên hiện ra. Mà chiếc máy tình này trước giờ luôn lưu giữ một số dữ liệu quan trọng nên chưa từng nối mạng cho nó, các chương trình cá nhân cũng không được phép cài đặt trong này, thậm chí hệ thống còn là loại đặt làm riêng. Nói đây là một cái máy tính không bằng coi nó như một chiếc két bảo mật.
Nhưng chính chiếc máy tính được cho là không thể bị xâm nhập lại bật ra một cửa sổ kỳ quái như vậy, bệnh trạng giống hệt với những chiếc máy tính khác khi dính phải virus. Điều này thật khiến người ta câm nín không biết nói gì.
Sở Hạo bỏ ngón tay đang dụi mắt xuống, hắn không biết con virus này sẽ được khởi động nếu ấn vào chỗ nào, nút X, YES, hay là NO mà cũng có khi vừa tắt máy là nó vọt lên liền. Mặc dù không kết nối Internet nên không cần lo chuyện tư liệu bị truyền ra ngoài nhưng nếu để xảy ra tốn thất chút nào hắn cũng không gánh vác nổi.
“Được rồi, tốt nhất là cứ tìm người chuyên nghiệp đến kiểm tra thì hơn…”
Sở Hạo nhíu nhíu mày, đang muốn quay người rời đi bỗng một loại tâm tình kỳ lạ tràn ngập tâm trí, khiến hắn không tự chủ được nhìn lại hàng chữ kia lần nữa.
“Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mệnh ư ? Muốn thật sự …sống…không?”
“Muốn thật sự sống không?”
Sở Hạo thoáng nở nụ cười đắng chát, hắn thì thào lẩm bẩm: “Sao có thể không muốn, nhưng phải làm thế nào?”
Miệng lẩm nhẩm, tay kìm không được ấn tới nút YES, tất nhiên là không dùng con chuột hay bàn phím mà là trức tiếp dùng ngón tay điểm nhẹ lên màn hình, chỉ vậy chắc là không sao nhỉ???
Nhưng chính trong khoảnh khắc đụng vào đó, trước mắt hắn bỗng tối sầm mất đi toàn bộ tri giác…
Nửa tỉnh nửa mê…không biết trôi qua bao lâu, ngay lúc hắn tỉnh lại, mắt còn chưa mở nhưng thân thể đã cảm nhận được nhiệt độ xung quanh là lạ, khá là nóng…
Sở Hạo vốn đang mặc quần áo mùa đông, chất liệu tất nhiên thuộc loại thô dày, đã thế còn là hai bộ. Mặc như vậy lúc mới chuyển mùa là hết sức bình thường, cơ thể sẽ không cảm thấy nóng…
Nhưng hiện tại hắn lại cảm giác hơi nóng bức. Hơi nóng này không đến từ hệ thống sưởi mà là nhiệt độ tự nhiên. Chẳng bao lâu ngay cả áo may ô hắn mặc bên trong cũng đã mướt mồ hôi. Nhiệt độ thế này ước chừng phải ba bảy ba tám độ, tương đương với thời điểm nóng nhất lúc mùa hạ.
Sau khi tỉnh lại, hắn vẫn không mở mắt ra mà cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện còn sót lại trong trí nhớ. Từ lúc tay hắn chạm vào màn hình đến khi nửa tỉnh nửa mê bây giờ, nhiệt độ đang đông lại chuyển sang hè, hết thảy đều vô cùng quỷ dị, đồng thời cũng khiến hắn càng thêm cảnh giác.
Đầu tiên hắn nghĩ mình bị FBI hoặc tổ chức nào đó cùng loại bắt cóc, dù sao thân phận hắn cũng là…
Chẳng qua cái đó có chút không hợp lý, dù sao khi hắn bị mất tri giác thì bản thân đang ở nơi tuyệt đối an toàn, nếu tại đó mà còn bị bắt cóc vậy những năm này hắn đã chết mấy chục lần rồi. Hay là trong tổ chức có nội gian, còn mục tiêu của đối phương chỉ vẻn vẹn mình hắn. Nhưng khả năng im hơi lặng tiếng đưa được người ra ngoài cũng chỉ nhích lên được một hai thành mà thôi.
Ngay lúc Sở Hạo còn đang đau đầu suy nghĩ, âm thanh truyền đến bên tai cũng khiến hắn không hiểu mô tê gì. Nơi này không phải mật thất hay chỗ nào đó tương tự như hắn vẫn nghĩ mà dường như đang ở giữa thành thị náo nhiệt, khắp nơi chung quanh đều là tiếng huyên náo ồn ào, tình cảnh như vậy hợp với một ngã tư đông đúc hơn...
“Ta xxx! Đây là nơi nào!”
Đột nhiên giọng một người trẻ tuổi vang lên, không đợi Sở Hạo nghe rõ thì một cái chân nào đó đã dẫm lên đùi hắn, cũng may người ấy không cố ý nên lực dồn xuống khá ít mà chính kẻ này lại ngã nhào, còn Sở Hạo chỉ cảm thấy hơi hơi đau, cũng chẳng bị tổn thương gì lớn.
Chịu phải một dẵm này, Sở Hạo làm bộ như bị kích tỉnh, điềm nhiên như không mở mắt ra. Cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là một mảng sáng rực rỡ. Màu trắng chói chang của ánh mặt trời khiến Sở Hạo nhất thời không nhìn rõ được xung quanh, hắn không khỏi vội nhắm lại, thậm chí ngay cả nước mắt cũng rơm rớm trào ra.
Mãi một lúc sau, Sở Hạo mới có thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, nhưng chính những gì trông thấy lại làm hắn giật mình khiếp sợ.
Nơi này quả thực là một ngã tư của một thành thị hiện đại với những tòa cao ốc chọc trời vây kín xung quanh. Chỗ hắn nằm lúc trước là khoảnh đất sát vỉa hè với rất nhiều xe cộ qua lại tấp nập, ngoài ra bên cạnh hắn còn đang nằm tầm mười người. Điều kỳ quái là cả ‘đống’ người nằm đây mà đám xe cộ kia lại chẳng đoái hoài gì đến bọn họ, cứ ‘ngoảnh mặt làm ngơ’ vượt qua bên cạnh, một chút phản ứng cũng không. Nếu là người đi bộ hướng về phía này thì mỗi khi đến gần sẽ tự nhiên bước sang bên cạnh.
Sở Hạo giả bộ ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh… Mà có lẽ vẻ mặt đó cũng chẳng cần cố sức mới tạo ra được bởi những gì đang diễn ra quả thật quá chấn động, song trong lòng hắn vẫn đang không ngừng tính toán.
Đầu tiên là nhiệt độ, cường độ ánh sáng mặt trời, cách ăn mặc của người chung quanh cùng với cây cối hai bên đường đều cho thấy hiện tại là mùa hè.
Nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt, cái quan trọng là hắn đã nhận ra nơi này… Bắc bán cầu!
Đúng vậy, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây hẳn là Los Angeles. Tổ chức của hắn cũng đặt một văn phòng nhỏ ở đây, từ chỗ đó có thể liên lạc với căn cứ, mà đường đi thế nào hắn cũng biết, việc xảy ra sai sót trong phán đoán là rất nhỏ.
Nhưng một câu hỏi cũng đồng thời hiện ra…
Trước khi hắn ở đây, rõ ràng bản thân đang trong căn cứ nghiên cứu tư liệu, thời gian là tháng 11, bắt đầu vào đông. Căn cứ của hắn tuy rằng cũng thuộc Bắc bán cầu nhưng vị trí cụ thể là ở châu Âu. Song chênh lệch về khoảng cách như thế vẫn chưa đủ để biến thời tiết đang đông chuyển thành hè.
(Trừ phi… Sau khi ta tiếp xúc với màn hình máy tính đã hôn mê tám đến mười tháng thì thời tiết mới biến đổi như thế. Nhưng nếu thực sự hôn mê lâu như vậy, y liệu tiên tiến nhất cũng không thể duy trì được cái mạng này, cơ thể sẽ xảy ra thoái hóa héo rút. Song thân thể mình vẫn đang hoàn hảo đứng đây, một chút bất thường cũng không thấy, chẳng giống với chuyện hôn mê tám mười tháng chút nào!)
Vẻ mặt Sở Hạo đầy khiếp sợ, từ từ đứng lên. Mà bên cạnh hắn, những người đang nằm cũng lần lượt thức tỉnh ngồi dậy, cho nên động tác này ngược lại không khiến ai chú ý. Sở Hạo làm như vô tình nhìn ngó xung quanh, cẩn thận xem gần đó có thiết bị quay trộm hoặc kẻ bắn tỉa nào đó hay không.
Bỗng, một người đột nhiên đứng dậy, mồm phun ra cả đống tiếng anh: “Đây là cái gì? Thủy tinh à? Hey, có ai giúp chúng tôi được không…”
Âm thanh này phát ra từ một gã tóc vàng tuổi khoảng hơn hai mươi, tướng mạo bình thường, trên mặt mang một cặp kính. Hắn hiện giờ đang dán sát tại khoảng không cách chỗ ban đầu mọi người nằm chừng 10m, thân thể nghiêng về phía trước. Cả người giống như đang tựa trên một tấm kính vô hình vậy.
Đây là cái gì? Vòng phòng hộ trong phim khoa học viễn tưởng hay là ma pháp gì đó?
Mọi người không tự chủ mà nhìn về phía tên thanh niên này. Hiện tại hầu hết những người nằm trên mặt đất đã đứng lên, trừ Sở Hạo ra, tất cả đều đi tới bên cạnh gã kia rồi đồng loạt giơ tay đặt lên vòng phòng hộ vô hình.
Đúng lúc này, bỗng bên cạnh Sở Hạo truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Này anh đẹp trai, anh không thấy hiếu kỳ sao? Không tò mò với cái vòng phòng hộ này à?” Cùng với tiếng nói, một mỹ nữ diện váy dài đỏ, tóc nâu, miệng mỉm cười đi ra từ sau lưng Sở Hạo.
(…Không thể nào! Rõ ràng không cảm thấy sau lưng có người… cô gái này đến từ lúc nào chứ?)
Thân thể Sở Hạo thoáng căng lên, nhưng lập tức lại thoáng buông lỏng, đồng thời không hề đáp lời nàng ta mà rất phối hợp đi về phía đám người đang chụm đầu vào vòng phòng hộ vô hình bên kia.
Cô gái khẽ nhíu mày “Anh đẹp trai? Ta đang nói với anh đó.”
Sở Hạo bỗng lộ ra thần tình kinh ngạc, sau đó dùng tiếng Trung đáp lời: “À? Cô đang nói với tôi đấy à? Thật xin lỗi, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, lần đầu tiên gặp mặt phải chào là… HI nhỉ?
“Không, lần đầu tiên gặp mặt phải tự giới thiệu tên của mình.” Bỗng nàng ta tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó liền không nói thêm nữa mà nhún vai bước về phía đám người kia.
Sở Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng qua lúc cô gái đi qua bên người, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng, dường như mình vừa rồi mắc phải sai lầm nào đó, thế nhưng nghĩ mãi không ra là sai ở đâu…
Sở Hạo cảm thấy tình huống hiện tại rất cổ quái, không thể dùng logic bình thường mà lý giải sự tình trước mắt được. Vì đảm bảo an toàn, hắn muốn mọi ‘nguy hiểm’ không quá chú ý đến mình nên mới lựa chọn giả ngây. Dùng thân phận người Trung Quốc không thạo tiếng Anh trà trộn trong một nhóm người châu Âu sẽ khiến bản thân ở vào vị thế bị cô lập những cũng nhờ thế mà giữ được sự an toàn. Tuy cô gái kia hiểu được tiếng Trung nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được việc hắn tiếp tục sắm vai một kẻ mù ngoại ngữ.
Thế nhưng bây giờ lại cảm thấy dường như mình đã mắc phải sai sót ở giai đoạn nào đó. Lời đối thoại vừa rồi rất bình thường, mà vị mỹ nữ kia trả lời cũng chẳng có gì khác lạ, tối đa chỉ cho thấy nàng ta hiểu được tiếng Trung mà thôi.
Bỗng Sở Hạo phát hiện ra trên tay mình tự dưng lòi ra thêm một chiếc đồng hồ… Hắn dám thề, mình trước giờ không có thói quen đeo đồng hồ, nhưng tại sao lại có một chiếc xuất hiện trên tay mình?
(Chẳng lẽ là Bom?)
Trong khi nghĩ vậy, ánh mắt hắn không tự chủ mà hướng về phía mặt trên đồng hồ. Nơi này in sẵn một dòng văn tự.
“Bảo hộ Jerrord ba ngày, hoặc sống sót 1 tuần trong skyline”
Đây là cái gì?
Sở Hạo nhìn kỹ chiếc đồng hồ cùng với dòng chữ kia nhưng vẫn chẳng hiểu gì, là bọn cướp muốn đưa ra lời nhắc nhở hay là mật thư liên lạc gì đó chăng?
Mà lúc này cũng không phải chỉ mình Sở Hạo thấy được dòng tin tức trên đồng hồ, nhiều người ở đây cũng đã nhận ra thứ đột nhiên xuất hiện này. Trong đó, một phụ nữ trung niên dùng khẩu âm kỳ lạ không biết của nơi nào nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ta bị bắt cóc à? Lời viết trên này là thế nào? Vì sao lại nói ‘sống sót một tuần’, chẳng lẽ là kiệt tác của tên cuồng sát nhân biến thái nào đó như trong phim ảnh vẫn chiếu hay sao?”
Không ai trả lời nàng, hầu như mọi người đều cảnh giác nhìn ngó chung quanh, đồng thời liên tục nhấn đồng hồ ý đồ liên lạc với bọn cướp như trong tưởng tượng.
Còn Sở Hạo ngay khi nghe người phụ nữ kia nói, toàn thân liền chấn động mạnh, hắn rốt cục nghĩ ra…
Đúng vậy, hắn rốt cục biết mình sơ sẩy ở chỗ nào…
Hắn nghe hiểu được những gì người phụ nữ kia nói, nhưng lại không biết loại ngôn ngữ bà ta đang dùng. Cũng tức là hắn hiện tại không cần biết thứ tiếng mình nghe là Anh, Đức, Pháp, Ý… chỉ cần lọt vào tai là lập tức hiểu được ý nghĩa của nó.
Nói cách khác, có một loại cơ chế phiên dịch kỳ lạ khiến hắn nghe hiểu được ý người phụ nữ trung niên kia diễn đạt. Đoạn đối thoại với cô gái lúc nãy cũng tương tự. Cho dù hắn thực sự không biết tiếng Anh nhưng vẫn phải hiểu được lời nàng ta nói. Mà biểu hiện của cô gái ấy cũng thật kỳ lạ…
Nàng ta có vấn đề!
Cô gái đó hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, biết cái vòng phòng hộ trong suốt kia là thứ gì! Nàng ta thậm chí hiểu được ý nghĩa thực sự của dòng chữ trên chiếc đồng hồ.
Cô gái này… rất có thể chính là người của tổ chức bắt cóc thần bí! Nàng tiềm phục bên trong đám người mình là để quan sát biểu hiện mọi người, thậm chí ‘uốn nắn’ vào thời khắc mấu chốt!
Đúng vậy, nàng hẳn là người như vậy!
“Ước chừng có bảy thành khả năng…”
Sở Hạo đưa tay di di mi tâm, điềm nhiên như không nở nụ cười sáng lạn…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của teteotoe
Dịch giả: Phuthuyhog
Biên Dịch: Phuthuyhog
Nguồn: bachngocsach
Sở Hạo rất hiểu một điều…
Hắn không thể để bị rơi vào tay địch nhân.
Với tư cách là một thành viên quan trọng của tổ chức ‘kẻ phản nghịch’, thậm chí là một trong ba người khai sáng, hắn biết quá nhiều bí mật. Ngay cả hai người đồng sáng lập kia cũng chẳng có được những thông tin này. Một khi lộ ra rất có thể khiến cả tổ chức diệt vong, thậm chí… là toàn nhân loại cũng bước đến bờ hủy diệt!
Cho nên, tới lúc không thể tránh né được nữa, hắn thà tự sát cũng tuyệt đối không để những dữ liệu đó rơi vào tay kẻ địch.
Đương nhiên con sâu cái kiến còn muốn sống tạm bợ huống chi là người. Hắn vẫn muốn sống sót… cho đến khi khiêu chiến rồi tiêu diệt được kẻ đó, mà kẻ đó rất có thể là Thần!
(Rốt cục là tổ chức nào lại thần thông quảng đại đến mức thâm nhập được vào căn cứ rồi lại vô thanh vô tức bắt cóc mình tới chỗ này? Mục đích của chúng là gì? Tại sao phải trộn mình vào giữa những người bình thường? Muốn nhìn biểu hiện của mình ư? Chẳng nhẽ chúng nghĩ rằng trong hoàn cảnh bình thường mình sẽ vô tình lộ ra cái gì đó? Một âm mưu tinh vi nhằm vào tin tức mình đang nắm giữ?)
Đây là những nghi vấn cùng suy đoán mà Sở Hạo nghĩ tới nhưng tất cả đều rất khó thành lập vì luôn có điểm không hợp lý xuất hiện. Nếu thực sự có kẻ bắt cóc để ép lấy tin tức thì trước tiên phải khiến hắn không tự sát được, sau đó thông qua thuốc nói sự thật cùng thẩm vấn để moi thông tin, chứ không phải tống hắn vào hoàn cảnh hiện tại. Người hiểu ngươi nhất luôn luôn là đối thủ của ngươi. Hoàn cảnh thế này thì đừng nói là bắn tỉa, ngay cả dùng quân đội bủa vây dày đặc, chỉ cần không phải là vũ khí sát thương quy mô lớn thì hắn đều có thể dễ dàng thoát ra… Còn cả chuyện thời gian nữa chứ. Trước khi hôn mê rõ ràng là đầu đông mà khi tỉnh lại đã bước sang hè...
Lúc này mọi người đang tụ tập lại với nhau, dù sao tình huống hiện tại quá quỷ dị, ai cũng không dám khẳng định xung quanh là an toàn. Theo tâm lý đám đông, tất cả đều muốn dựa dẫm vào người bên cạnh. Lúc nãy chụm đầu vào tấm phòng hộ vô hình kia chính là vì thế. Bọn họ đang dùng tiếng Anh hoặc thứ tiếng của nước mình để nói gì đó.
Ở trong hoàn cảnh chưa biết, biểu hiện của Sở Hạo vẫn rất bình thường. Hắn giả bộ hơi kinh hoàng nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại dùng tiếng Trung hỏi mọi người gì đó nhưng thực ra đầu óc hắn vẫn đang điên cuồng tính toán.
(Hơn nữa, Skyline… mấy chữ này tựa hồ chính là thông tin mấu chốt, trừ ra còn người tên Jerrord… Skyline là dấu hiệu đặc thù gì sao? Dấu hiệu hành động? Mà cũng có khi là chỉ bộ phim viễn tưởng đó.)
Sở Hạo đã xem qua bộ phim điện ảnh này. Với thân phận của hắn, khả năng ra ngoài căn cứ cùng sử dụng Internet đều rất ít, phương thức giải trí chủ yếu chỉ có đọc sách cùng xem phim, trong số đó tự nhiên cũng có Skyline. Thế nhưng bộ phim đó với tình trạng bị bắt cóc hiện giờ thì có quan hệ gì chứ?
(Quả nhiên, vẫn phải tìm manh mối từ trên người cô gái kia)
Ngay khi mọi người đang lâm vào tình trạng hỗn loạn còn Sở Hạo khổ sở suy tư, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, một người đi đường vội vã lướt qua bên cạnh bọn họ. Vốn điều này rất bình thường, nhưng khi người kia sánh vai ngang qua lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ, hơn nữa kẻ đó còn đi xuyên qua được lớp tường phòng hộ trong suốt mà mọi người nghiên cứu lúc nãy…
Tất cả lập tức ngừng mọi tiếng động nhốn nháo rồi chuyển sang nhìn ngó lẫn nhau một cách quỷ dị. Người thanh niên tóc vàng cẩn thận đi tới bên vòng phòng hộ, vươn tay khẽ chạm vào vị trí lúc tước, chần chờ một lát rồi cả người liền lướt qua. Quả nhiên tầng phòng hộ kia đã biến mất không thấy nữa.
“Không còn… đã biến mất rồi!”
Người thanh niên kinh hỉ quay đầu nhìn mọi người rống lên một tiếng. Hắn bước vội vài bước nhanh chóng vượt qua người đi đường lúc nãy. Đây là một nam trung niên hơi mập. Người thanh niên vội hỏi: “Xin chào, vì chút chuyện mà tôi bị lạc mất phương hướng, xin hỏi đây là đâu?”
Vị trung niên lại càng hoảng sợ, vốn đám người kia tụ tập dưới lòng đường đã rất kỳ quái rồi, giờ lại còn đột nhiên tới hỏi đường xá, đề phòng nhìn ngó cả nửa ngày gã mới mở miệng: “Nơi này là Beverly Hills…”
Còn chưa nói xong, người thanh niên đã cắt đứt lời hắn: “Xin lỗi, nhưng có lẽ do khả năng diễn đạt của tôi không tốt. Ý tôi là… Thành phố này thuộc nước nào ?”
Biểu lộ của gã trung niên càng thêm quái dị. Hắn nhìn nhìn cặp mắt kính người thanh niên tóc vàng đang đeo một lát lại chuyển qua đám người đang đứng phía sau, nam nữ già trẻ đều có, hơn nữa chẳng có ai mang theo hành lý, thấy thế nào cũng không giống dân du lịch… Không phải mấy tên này xài thuốc lắc quá liều đấy chứ?
“Nơi này là Los Angeles của nước Mỹ… Các cậu cần tôi giúp gì không? Ví dụ như gọi cảnh sát chẳng hạn?”
Người thanh niên sửng sốt trợn tròn mắt, mà vị trung niên tựa hồ cũng cảm thấy có gì không đúng, theo bản năng rút điện thoại di động ra bấm số.
Đúng lúc này, bỗng một người trung niên trong đám người bước ra. Dáng người hắn cực cao, ước chừng mét chín, nhưng thể hình không hề cường tráng mà có chút văn nhược, tóc nâu mũi cao, đậm khí chất thế gia. Hắn đi tới trước mặt người trung niên kia mở miệng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đến đây để du lịch, còn hắn…đầu hắn hơi chập mạch một chút, thỉnh thoảng lại quên mất một số việc quan trọng, cái này trong y học gọi là chứng mất trí nhớ ngắn hạn, gọi tắt là TGA. Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi. Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
Đang khi nói chuyện, vị trung niên suất khí rút một tấm danh thiếp từ trong người đưa ra. Người trung niên qua đường thoáng chần chờ một chút rồi mới nhận lấy, nhìn kỹ xong liền lên tiếng: “Người Anh? Bệnh viện Emma Burns, có chút ấn tượng. À đúng rồi, bệnh viện này rất nổi tiếng, đặc biệt là khoa thần kinh…”
Hai người cứ thế nói chuyện một lát, chẳng bao lâu liền thành bạn tốt. Nam tử suất khí thậm chí còn lấy được chiếc điện thoại di động của người kia, mãi tới khi hai bên phất tay chào tạm biệt hắn mới đi về phía mọi người.
“Các vị thân mến, thật đáng tiếc là phải nói rằng, có khả năng chúng ta gặp phải chuyện khoa học không giải thích nổi. Nơi đây đúng là Los Angeles của Mỹ, thời gian là ngày 26 tháng 6… Đúng rồi, giới thiệu một chút, ta tên là Ares Emma Burns, mọi người có thể gọi ta là Ares.” Vị trung niên suất khí nho nhã lễ độ nói.
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, một tráng hán da đen cao lớn bước ra từ trong đám người: “Các người có thể gọi ta là J, tên thật không tiện nhắc tới. Ngài Ares, ngài có thể xác nhận nơi này là Los Angeles của Mỹ ư? Thời gian còn là 26 tháng 6?”
Ares cười khách khí: “Không sai, bởi vì ngoại trừ chuyện nhiệt độ, ngay cả ngày tháng trên điện thoại của người vừa rồi cũng ghi 26 tháng 6.”
“Ôi trời ơi!!!...” J thở dài: “Chúng ta không phải là bị người ngoài hành tinh bắt cóc đấy chứ? Ta đã xem rất nhiều phim điện ảnh, có vài bộ nhắc tới tình cảnh như vậy…”
“Đừng đùa chứ!”
Thanh niên đeo kính rống lớn: “Không nên nói chuyện tào lao như vậy, cái đó không đúng khoa học gì cả! Tại sao có thể là Los Angeles của Mỹ cơ chứ? Hơn nữa còn là ngày 26 tháng 6? Các ngươi biết trước khi ta hôn mê là lúc nào không? Con mẹ nó, ta còn đang chuẩn bị đi mua quần áo mùa đông đây này! Các ngươi chẳng lẽ muốn bảo với ta rằng ta đã hôn mê nửa năm rồi sao? Cái này căn bản không hợp khoa học, các ngươi biết hôn mê nửa năm nghĩa là gì không? Nếu thật như thế thì dù có điều kiện y học tốt thế nào, chúng ta bây giờ đều không đứng nổi đâu, cơ bắp héo rút hết cả, muốn khôi phục cũng phải nằm liệt giường nửa năm nữa là ít! Ta…”
Người da đen lại trực tiếp lách mình đến trước mặt tên thanh niên, cười lạnh một tiếng rồi bóp chặt cổ hắn: “Có lễ phép một chút được không? Chúng ta đều trải qua tình cảnh quỷ dị như vậy chứ không riêng gì mình ngươi. Vì vậy đừng có lớn tiếng trước mặt ta. Ta ghét nhất là kẻ khác dùng thái độ đó với ta. Lần này là cảnh cáo, nếu có lần sau… Mà có lẽ cũng không có lần sau đâu nhỉ?”
Thoáng cái, mặt người thanh niên đỏ phừng, mãi tới khi vị tráng hán da đen kia buông tay, hắn mới ngã sấp trên mặt đất lớn tiếng ho khan. Đa số những người chung quanh vẻ mặt sợ sệt nhìn nhìn vị tráng hán da đen này.
(Rất mạnh… Tốc độ cùng sự chính xác đều vượt qua nhiều lính đặc chủng của các quốc gia. J sao? Tựa hồ có chút ấn tượng, không phải đó là tên của gã quyền vương trong giới địa hạ quyền đài nước Pháp à? Vậy ra đây là hắn?”)
Ánh mắt Sở Hạo lóe lên, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn, nhưng chẳng mấy chốc nụ cười ấy bỗng dưng cứng lại …
Một chiếc xe con màu đen vượt qua mọi người rồi đỗ lại bên một quán rượu gần khu dân cư cách đó không xa, từ trên xe bước xuống hai người một nam một nữ…
Chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng đáng tiếc là Sở Hạo không phải tên cận thị, hắn thấy rõ khuân mặt người trên xe, thậm chí hiểu được môi ngữ nên biết được bọn họ đang bàn chuyện gì! Đúng rồi, còn cả vẻ ngoài khu dân cư này nữa! Con đường này… Còn có…
Nơi đây là Los Angeles của Mỹ, cũng là bối cảnh của bộ phim khoa học viễn tưởng Skyline, mà hai người kia là nam chính cùng nữ chính trong phim này!
Quyển 1: Skyline
Chương 3: Thôi miên và Spider man
Dịch giả: Phuthuyhog
Biên Dịch: Phuthuyhog
Nguồn: bachngocsach
Thân thế Sở Hạo mạnh mẽ vượt xa tưởng tưởng của bất kỳ kẻ nào. Hắn sinh ra trong một phòng thí nghiệm chứ không phải theo cách tự nhiên. Từ lúc còn là bào thai hắn đã không được cảm nhận hơi ấm từ người mẹ mà thay vào đó là một đống các loại cao su, kim loại, dinh dưỡng lỏng…
Đương nhiên thân thế hắn không liên quan gì tới tình trạng trước mắt, có lẽ điểm chung duy nhất ở đây là cả hai đều ly kỳ như nhau?
Sau khi Sở Hạo trông thấy hai nhân vật chính của Skyline, hắn sa vào khiếp sợ cực độ. Nhưng nỗi khiếp sợ đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, không giống với những người bên cạnh vẫn mịt mờ vô tri sôi nổi tranh luận. Hắn hiện giờ trong lòng đã có suy đoán đại khái.
Mọi người đều biết, cảm giác của nhân loại, vô luận là xúc giác, khứu giác, thị giác, thính giác hay kể cả là vị giác đi chăng nữa đều do tin tức phát ra từ đại não. Đơn giản mà nói thì ‘cảm giác’ của nhân loại kỳ thực không phải cảm nhận chính thức, nó là do khi thân thể tiếp xúc với một vật khác, tin tức truyền về đại não, sau khi được xử lý liền chuyển hóa thành ‘cảm giác’ của nhân loại. Chúng hình thành một hệ thống tin tức cực kỳ phức tạp...
Hệ thống này rất dễ bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài, từ đó sinh ra các loại tâm lý học, lừa đảo học và thuật thôi miên… thông qua các thủ đoạn nói dối hoặc lừa gạt đại não để sinh ra các cảm giác khác nhau, nhưng sự thật thì chúng không hề tồn tại.
Ngay khi nhìn thấy hai nhân vật kia, trong lòng Sở Hạo lập tức sinh ra nghi vấn. Điều đầu tiên hắn nghĩ tới là mình đang ở trong không gian ảo.
Không gian ảo là một hạng mục quan trọng đang được giới khoa học hiện tại nghiên cứu. Nói cho dễ hiểu thì nó tương tự như game online, nhưng cảnh sắc bên trong cực kỳ chân thật. Một số tiểu thuyết trên mạng cũng hay đưa ra giả thuyết về thế giới không gian ảo như thế này. Mà thực ra, cái đó đâu chỉ hữu ích với phương diện trò chơi? Nó bao trùm lên hầu hết các lĩnh vực của nhân loại.
Ví dụ như có thể đề cao thời gian hoạt động của nhân loại lên gấp mấy lần, giúp họ có thêm thời gian để làm việc, học tập, giải trí ngay trong giấc ngủ. Có thể coi nó như một phương pháp biến tướng của việc đề cao thuổi thọ nhân loại lên một phần ba{*}. Hay như muốn tiến hành cách loại nghiên cứu , thí nghiệm nguy hiểm, chiến tranh mô phỏng đều sẽ tăng tính an toàn cho người tham gia… thậm chí tạo ra Thần quốc chân thật!
Nhân loại sợ hãi nhất điều gì? Vô số người sẽ có rất nhiều đáp án khác nhau, nhưng đa số trong đó sẽ nhắc tới việc ‘tử vong’! Thời khắc sinh tử đó vô cùng khủng bố, câu nói ấy đi theo người ta từ khi sinh ra đến khi chết đi mới thôi…
Nhưng nếu có thể hoàn thiện kỹ thuật không gian ảo, kết hợp thêm một số phương pháp khoa học khác, như vậy con người có thể tạo ra những thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, điện ảnh, thần thoại, tôn giáo… Thần quốc!
Con người sau khi chết, linh trí bất diệt tiến vào ‘không gian ảo’ sẽ có được vĩnh sinh. Sản vật nơi này phong phú, không có thậm chí rất ít áp lực khiến người ta thỏa mãn được tất cả nguyện vọng!
Đây chính là mục đích cuối cùng của không gian ảo!
Đương nhiên, nói nhiều như vậy nhưng thứ trụ cột nhất thì giới khoa học hiện tại chưa có năng lực tạo ra. Cái loại sự tình ý thức tiến vào không gian ảo chẳng thể thực hiện được bằng khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21. Hơn nữa đoán chừng một hai trăm năm sau cũng chưa chắc thành công.
Trước chưa nhắc tới phần cứng, chỉ riêng lượng tin tức khổng lồ mà không gian ảo cần cũng đủ để đè sập tất cả thiết bị xử lý và hệ thống tính toán mà con người đang sở hữu. Hay như đơn giản nhất là làm sao để ý thức nhân loại tiến vào cái chương trình này đây. Ý thức loài người đâu phải là những con số 0 1, khoa học kỹ thuật bây giờ vẫn chưa tìm ra cách tạo ra chương trình gì đó mà không cần đến những phép tính nhị phân, thậm chí còn dính đến vấn đề linh hồn, chỉ riêng cái này đã đủ làm nhân loại tuyệt vọng rồi.
Chính bởi vì thế mà ngay từ đầu Sở Hạo đã không nghĩ tới chuyện mình đang đứng trong không gian ảo. Tựa như phản ứng bình thường của một người khi không tìm thấy túi tiền là nghĩ mình đã làm mất, bị ăn trộm hay ăn cắp chứ tuyệt không nghĩ ra chuyện túi tiền của mình xuyên việt tới thế giới võ hiệp, huyền huyễn nào đó.
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy một nam một nữ kia, trong đầu lập tức đưa ra giả thiết như vậy. Bằng không làm sao hai nhân vậy phim lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Làm sao có thể đang đông chuyển sang hè? Loại bỏ tất cả giả thiết vô lý… điều còn lại dù có khó tin đến đâu cũng là đáp ánh chính xác nhất.
“Là không gian ảo thât sao?
Thanh âm nho nhỏ chỉ mình hắn nghe được thốt ra khỏi miệng, đồng thời một loạt tin tức cùng số liệu nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn. Sau một lát, sắc mặt Sở Hạo thoáng âm trầm hẳn.
Sở Hạo ở thế giới hiện thực là một trong những người sáng lập tổ chức kẻ phản nghịch. Thế lực của tổ chức này cũng cực kỳ khổng lồ, muốn tiêu diệt tiểu quốc nào đó chỉ là chuyện dễ như bỡn, thậm chí đi khủng bố cường quốc của người ta cũng khiến đối phương thiệt hại nặng. Một tổ chức mạnh mẽ như vậy lại đặt tên là kẻ phản nghịch, nó muốn ‘phản nghịch’ ai? Tự nhiên là kẻ còn cường đại hơn nó… Người kia, hoặc đám người trong tổ chức bí mật kia…tổ chức C
Lai lịch của tổ chức C không biết, mục đích không biết, thế lực không biết, các cấp lãnh đạo cũng không biết. Có thể nói tất cả người dân của các quốc gia trên thế giới căn bản không biết tới sự tồn tại của tổ chức C.
Nhưng chỉ có Sở Hạo cùng tổ chức kẻ phản nghịch mới nắm được vài thông bin về bọn họ. Tổ chức C thực sự tồn tại, hơn nữa thế lực của nó lớn tới mức không tưởng tượng nổi. Thậm chỉ nếu đám người đó muốn hủy diệt cả nhân loại thì cũng chỉ mất cùng lắm là 10’… Từ những gì tổ chức kẻ phản nghịch thu thập được, tổ chức C đang thao túng 98% số đạn hạt nhân của cả thế giới. Chỉ riêng cái này thôi cũng đủ để hủy diệt toàn bộ nhân loại rồi, càng đừng nói tới những vũ khí khủng bố khác của bọn họ như: quân đội sinh hóa cùng thứ chỉ tồn tại trong phim ảnh… T virus.
Hơn nữa, trong tổ chức kẻ phản nghịch chỉ mình Sở Hạo cùng một gã nữa mới biết được chuyện tổ chức C kỳ thực chỉ là vỏ ngoài của một tập đoàn còn kinh khủng hơn…tổ chức X!
Nếu tổ chức X bắt được hắn, xui xẻo hơn còn biến hắn thành vật thí nghiệm thì việc không gian ảo có thể giải thích được. Khoa học kỹ thuật của tổ chức X vượt qua xa tưởng tượng của nhân loại. Nếu trên đời có thế lực nào tạo ra được không gian ảo thì đó hẳn là tổ chức X, thế lực mà hắn muốn dành cả đời để tiêu diệt.
(Cách giải quyết vấn đề rất đơn giản, chỉ cần nghiệm chứng ra nơi này thực sự là không gian ảo vậy chỉ cần não tử vong thì thứ đầu tiên bị hủy diệt chính là dữ liệu bên trong. Mọi người sẽ không vì ta mà bị tiết lộ hành tung …)
Trong lòng Sở Hạo thầm quyết định như vậy, bản thân cũng không còn bối rối nữa mà yên lặng nhìn hoàn cảnh chung quanh. Thừa dịp mọi người còn đang thảo luận, hắn nhẹ nhàng hướng về một con hẻm nhỏ cách đó không xa rời đi. Hiện tại hắn nhất định phải tìm được một nơi yên tĩnh để tiến hành tự thôi miên mình, xác định xem nơi này rốt cục có phải không gian ảo hay không.
Người bình thường có lẽ rất khó phân biệt được hư ảo cùng chân thật, đặc biệt là ‘chân thật’ đó được phát ra từ chính đại não của mình. Nhưng hắn không phải người bình thường, hắn có cách nhận ra hư ảo…
Năm năm trước, tổ chức kẻ phản nghịch vì tranh đoạt một số văn vật cổ mà tổ chức C đang bí mật khai quật, Sở Hạo tự mình lĩnh đội tiến tới tập kích. Các thành viên đi theo toàn là chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Đó là một cuộc đánh lén thành công nhưng cũng thất bại… Không có bất kỳ người nào tiết lộ bí mật, cả quá trình vô cùng thuận lợi, nhưng đến cuối cùng chỉ còn mình Sở Hạo cùng 3 người khác sống sót. 46 người còn lại toàn bộ tử vong. Đây cơ hồ là chi bộ đội tinh nhuệ nhất của tổ chức kẻ phản nghịch vậy mà cứ thế toàn diệt tại trận đánh lén kia. Nguyên nhân rất đơn giản, trong số thành viên của tổ chức C có một thiếu nữ cổ quái. Nàng ta không ngờ lại có thể không chế tư duy của người khác hoặc khiến cho kẻ đó sinh ra ảo giác, thậm chí trực tiếp công kích ý thức của đối phương. Chỉ số thành viên chết trên tay nàng đã có 8 người, những người còn lại đều do sự hợp tác giữa thiếu nữ đó và binh sĩ của tổ chức C mà mất mạng. Thiếu nữ kia cũng bị một gã bắn tỉa bên Sở Hạo tiêu diệt, nhưng chính người đó sau khi nổ súng thì đầu cũng nổ tung…
Từ đó về sau, tổ chức kẻ phản nghịch bắt đầu coi trọng tinh thần lực và có thêm mục huấn luyện tư duy ý thức. Tuy bọn họ không tìm được người nào giống với thiếu nữ kia nhưng thông qua luyện tập khoa học, một số thành viên tinh nhuệ có thể che đậy hoặc phản kháng loại tinh thần thao túng này, từ đó phân biệt được thật giả, không bị tin tức phát ra từ đại não đánh lừa….Điều kiện tiên quyết để làm được điều đó là trước hết phải tự thôi miên chính mình.
Mấy phút sau, Sở Hạo từ chiếc cửa sổ nằm trong hẻm nhỏ tiến nhập vào một ngôi nhà thuộc khu dân cư bên đường. Không có ai ở đây, rất phù hợp với yêu cầu yên tĩnh của hắn. Sau khi đột nhập thành công, Sở Hạo liền tìm tới vị trí toilet…
(Nếu như đây thật sự là không gian ảo… Vậy ta nhất định sẽ chọn cái chết, nhưng phần thân thể còn lại chắc bị bọn chúng đem ra làm mấy cái thí nghiệm đáng sợ gì đó, ha ha…Ngươi, hoặc các ngươi rốt cục muốn đùa bỡn nhân tâm đến mức nào?)
Sở Hạo khẽ cười khổ, mọi tạp niệm cũng dần bị hắn vứt bỏ hết ra khỏi đầu, toàn tâm toàn ý nhìn vào chính mình trong gương, hai cặp mắt đối nhau, trong lòng thầm đếm từ một đến chín, tốc độ mặc niệm càng ngày càng chậm. Thời gian dần trôi qua, hai mắt hắn từ từ mất đi tiêu cự, dường như rơi vào trạng thái vô thức. Nhưng một giây sau, Sở Hạo đột ngột giơ tay lên rồi ngón tay nhích từng chút một về phía mi tâm của chính mình, đến khi thực sực chạm tới… xúc giác cùng độ ấm truyền lại khiến hắn biết…
“…Ta nên cười? Lớn tiếng mà cười? Ta không rơi vào tay tổ chức X, nhưng nơi đây rõ ràng con mẹ nó không phải không gian ảo…Nơi đây không ngờ là thật…”
“Skyline!”
Sở Hạo buông tay xuống, hai mắt cũng hồi phục khỏi trạng thái thất thần vừa rồi, chẳng qua thân thể lại co quắp kịch liệt, dường như đang phải chịu nỗi thống khổ cực lớn. Trên thực tế, muốn hoàn thành cuộc huấn luyện kia phải bỏ ra cái giá không nhỏ, xác suất tử vong cực cao, đặc biệt là giai đoạn đầu. Nếu như không thể vừa tiến hành huấn luyện vừa thông qua trị liệu hoàn thiện thì số người sống sót trăm không được một. Đương nhiên, chỉ thời gian đầu mới thế, một khi vượt qua được, sau này tuy vẫn bị đau đớn hành hạ nhưng sẽ không mất mạng vì thiếu trị liệu.
Đúng lúc này, trong tai Sở Hạo bỗng vang lên âm thanh rất nhỏ, tựa như… tiếng sợi tơ xẹt qua không khí. Hiện tại hắn vẫn đang trong trạng thái ‘huấn luyện’, thính giác của hắn linh mẫn dị thường, thanh âm kia tuy nhỏ nhưng hắn vẫn bắt được, cảnh giác trong lòng lập tức dâng lên… Nhưng chưa kịp đưa ra phản ứng, cô gái xinh đẹp hắn hoài nghi lúc trước bỗng xuất hiện ngoài cửa sổ, nhưng cô ta hoặc là nó… đang treo ngược mình lên cửa sổ, chỗ cổ tay quấn lấy một vòng tơ trắng, nhìn không khác gì Spider Man trong phim.
“…Dẫn đạo giả?”
“Spider Man?”
Hai người đồng thời cất tiếng rồi cùng ngây ra …
{*}: Con người dùng 1/3 thời gian để ngủ. Hoạt động trong không gian ảo khi đi ngủ tức là con người có thể tiếp tục hoạt động trong 1/3 thời gian đó…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của teteotoe
Dịch giả: Phuthuyhog
Biên Dịch: Phuthuyhog
Nguồn: bachngocsach
Dẫn đạo giả…
Ba chữ bình thường nhưng rơi vào tai người phi thường sẽ sinh ra hiệu quả khác thường.
Thí dụ như Sở Hạo lúc này…
Với tư cách là một trong ba đại trí giả của tổ chức kẻ phản nghịch, Sở Hạo đã trải qua rất nhiều âm mưu quỷ kế, từng chiến đấu hăng hái trong tuyệt vọng, hay phải quyết đoán giữa lằn sinh tử, không riêng gì vì tính mạng bản thân mà còn vì đồng đội bên cạnh. Bởi mỗi tính toán thất bại đều sẽ dẫn tới kế hoạch bị hủy, đồng bạn rơi vào nguy hiểm…
Dẫn đạo giả…
Ba chữ kia có quá nhiều ý nghĩa.
Đâu tiên chưa nói đến chuyện cô gái kia quả nhiên có vấn đề, ít nhất nàng ta biết nguyên nhân bọn họ ở đây. Về phần Dẫn đạo giả… hướng dẫn cái gì? Hướng dẫn tới đâu? Ba chữ kia gợi cho người nghe suy nghĩ về người dẫn dắt, sư phụ… dưới tác dụng của từ ngữ mà kéo ra rất nhiều quan hệ.
Ngoại trừ cái này, bên trong còn che dấu một tin tức hết sức trọng yếu.
Cô gái này cũng là người ‘trong cục’, nàng đang chờ đợi vị dẫn đạo giả kia xuất hiện cho nên những suy đoán lúc trước của hắn hơi lệch một chút… Người trước mặt không phải địch nhân cũng không phải bằng hữu, ít nhất trước mắt còn chưa coi là địch nhân…
Hết thảy những suy nghĩ phức tạp vừa rồi chỉ du đãng trong đầu Sở Hạo chừng hai ba giây, khóe môi hắn chợt nở nụ cười: “Thật xin lỗi, tôi không phải Dẫn đạo giả gì đó. Nhưng nếu cô nguyện ý chia xẻ tin tức về dẫn đạo giả cùng hoàn cảnh nơi này cho tôi biết, vậy thì tôi nguyện ý đi tìm vị dẫn đạo giả này với cô.”
Sắc mặt mỹ nữ trầm xuống, nàng buông sợi tơ, nhẹ nhàng nhảy vào phòng. Tay vừa phất lên, cửa sổ phía sau lập tức bị tơ nhện giăng kín, xong xuôi nàng mới đi về phía Sở Hạo.
(Không có sát ý… Nhưng tuyệt đối không phải thiện ý, nói như vậy tạm coi nàng thành NPC trung lập) {*}
Sở Hạo nhìn vị mỹ nữ càng ngày càng tới gần mình, môi khẽ nhếch lên: “Tiểu thư à, cô xem chỗ này cũng không phải là nơi tốt để giết người diệt khẩu đâu. Muốn hoàn thành việc đó chắc cô phải tốn thời gian đến chạng vạng tối. Mà nơi này chính là khu dân cư, hơn nữa xem ra còn là chỗ có người ở lại, hiện tại chắc hẳn bọn họ đang đi làm hay đi học gì đó thôi.”
Trên mặt mỹ nữ hơi lộ vẻ kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh liền được thay thế bằng nụ cười: “Vậy là được rồi, kể từ giờ đến chạng vạng tối ước chừng còn khoảng năm giờ, cũng đủ để cả đoàn rời khỏi nơi này. Về phần người ở đây có báo cảnh sát, rồi thì cảnh sát có tìm thấy thi thể anh hay không thì có quan hệ gì với tôi chứ?”
(Đúng là như vậy… Nếu lúc bình thường thì sau khi cảnh sát phát hiện thi thể của mình, đoàn đội cổ quái kia sẽ bị bọn họ truy tìm. Bỗng dưng trong thành phố xuất hiện một đám người lai lịch không rõ, hơn nữa thi thể mình lại xuất hiện ở phụ cận, chậm nhất là bốn năm ngày sau bọn họ sẽ bị truy nã. Cả đoàn và nàng ta sẽ vì vậy mà gặp phiền phức nhưng mà… Nếu nơi đây thật sự là Skyline, thời gian năm sáu ngày là đủ cho nàng ta rồi.)
Sự tình đều có nặng nhẹ, chính như lúc đạn hạt nhân tập kích thành phố, điều người ta nghĩ đến đầu tiên tuyệt đối không phải là buổi tối nay ăn cái gì mà là làm thế nào để chạy khỏi khu vực bị oanh tạc. Ở trong thế giới Skyline, một khi người ngoài hành tinh phủ xuống, cảnh sát sẽ không để ý tới vài kẻ bị tình nghi mà trước hết là phải sơ tán dân thường hoặc đón đánh người ngoài hành tinh, chỉ đơn giản vậy thôi.
Sở Hạo nở nụ cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Cho nên tôi rất ghét tình huống mà tin tình báo không rõ ràng thế này, tin tức a tin tức, đây là thứ trọng yếu nhất của mọi chuyện… Nói cho cùng thì vẫn phải đánh một trận mới được.” Nói xong, hai mắt Sở Hạo hóa thành một mảng mờ mịt, cả người khẽ điều chỉnh một chút rồi vọt tới thiếu nữ.
“Sai lầm lớn nhất của cô là không nên tiến hành tập kích lúc tôi đang tự thôi miên, cũng không nên để tôi có thời gian khôi phục thể lực…”
Mỹ nữ vốn đang cười lạnh nhưng khi thấy hai mắt mờ mịt của Sở Hạo liền sợ hãi kêu lên: “Cơ… cơ nhân tỏa. Ngươi làm sao đã mở cơ nhân tỏa rồi?” Vừa nói, nàng vừa vội lùi lại đằng sau, đồng thời chỗ hai cổ tay hướng về phía Sở Hạo bắn ra một loạt chất lỏng màu trắng, khi tiếp xúc với không khí liền biến thành lưới nhện.
Ngay lúc vị mỹ nữ giơ tay lên, Sở Hao lập tức nâng cao cảnh giác. Cô gái này lúc trước thể hiện ra năng lực như Spider Man trong phim, vô luận là bản mới hay bản cũ, người nhện trong đó đều có thể phóng tơ. Sợi tơ này vô cùng cứng rắn lại còn có tính dính, cường độ thậm chí còn hơn cả dây thép. Hắn sớm đã đề phòng chiêu ấy. Thấy cô gái kia hành động, trong đầu hắn xuất hiện một loạt tính toán quỹ tích, đồng thời nghiêng người tránh đi.
Cứ như vậy, trong thời gian điện quang hỏa thạch, sợi tơ nhũ bạch bám sát bả vai cùng phần lưng của Sơ Hạo vọt qua. Một lùi một tiến, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn nửa mét. Một giây sau, Sở hạo hung hăng đấm một cú vào phần bụng của thiếu nữ. Nhưng ngay lúc hắn sắp đánh trúng người đối phương thì một vòng kim quang hiện ra chắn trước quả đấm của hắn. BA~ tiếng vang trầm đục truyền ra, cùng với đó là đầu nắm đấm của hắn rách toạc còn cô gái kia lại lông tóc vô tổn tránh lui.
Sở Hạo cũng không tiếp tục truy kích, hắn chỉ kinh ngạc nhìn nhìn nắm đấm của mình, đồng thời đề phòng hỏi mỹ nữ: “Đây là cái gì? Vòng phòng hộ ư?”
Mỹ nữ thầm mắng trong lòng, nhưng cũng mở miệng nói: “Anh không phải người của tiểu đội luân hồi, cũng không phải dẫn đạo giả, vậy làm sao ngươi mở được cơ nhân tỏa? Chết tiệt, độ bền thánh quang thuẫn của tôi…”
“Thánh quang thuẫn? Là thứ vừa rồi ngăn cản tôi à?”
Sở Hạo sờ sờ chỗ nắm đấm bị thương, nhưng xem ra đây chỉ là hành động vô thức chứ thực ra không đau đớn gì, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục đi tới chỗ mỹ nữ, vừa đi vừa hỏi chuyện: “Tiểu đội luân hồi? Cơ nhân tỏa? Dẫn đạo giả? Thánh quang thuẫn? Xem ra cô che giấu rất nhiều… Thế nào, hiện tại cô đã thấy được thực lực của tôi rồi, tuy không hiểu cái cơ nhân tỏa cô nói rốt cuộc là cái gì, nhưng nghĩ đến chắc là một loại lực lượng. Tôi có được nó, vậy không biết như thế đã đủ tư cách để biết được bí mật cô đang che giấu chưa?”
Mỹ nữ hơi chần chờ, sắc mặt âm tình bất định, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: “Cũng được, anh đã mở cơ nhân tỏa, tuy là người mới nhưng cũng là cường giả trong người mới, anh có tư cách này… Anh cẩn thận ngẫm lại đi, trong trí nhớ của anh hẳn là có hết rồi…”
Mỹ nữ vừa nói xong câu này, phảng phất như có chiếc chìa khóa mở ra một đoạn trí nhớ trong đầu Sở Hạo, toàn thân hắn ngây ngốc nửa ngày, lượng lớn tin tức tự động tràn vào đầu hắn….
Đây là một trò chơi, cũng là một cuộc khiêu chiến, ai đã làm ra trò chơi hoặc cuộc khiêu chiến này đến giờ vẫn chưa biết, là thần cũng có thể là ma? Hay hoặc giả là nhân loại của tương lai vô số năm sau? Nơi này có những thứ như người ngoài hành tinh và cả đống đồ vật kỳ diệu quỷ dị hơn nữa… Rất khó tưởng tượng cùng suy đoán…
Một phần nhỏ trong số những người nản lòng thoái chí, mất đi ý chí sinh tồn ở thế giới hiện thực, trên màn hình máy tính của họ sẽ xuất hiện một đoạn lời nhắn. Một khi lựa chọn chấp nhận sẽ tiến vào trong không gian này… tiếp đến là cố gắng sống sót!
Phàm là người tiến vào đây đều phải tùy thời tham gia các bộ phim kinh dị, tai nạn, phim khoa học viễn tưởng, chiến tranh…. Mỗi một lần như thế, người tham dự đều trải qua một cuộc khảo nghiệm sống hay chết, tựa như luân hồi vậy. Vì thế nơi này được gọi là thế giới luân hồi, còn những người tham dự là tiểu đội luân hồi.
“…Ngoài những thứ lưu lại trong đầu anh.” Mỹ nữ nhìn Sở Hạo đang ngây người đứng tại chỗ, nàng ngó xung quanh tìm một cái sô pha ngồi xuống rồi mới nói tiếp: “Mỗi lần hoàn thành một bộ phim, người còn sống sẽ được thưởng 1000 điểm. Số điểm thưởng này chính là tiền tệ ở đây, chỉ cần sống qua bộ phim đầu tiên vậy anh sẽ tiến vào một không gian hư vô trống trải. Ở đó có một khỏa quang cầu. Những người thâm niên đều gọi nó là chủ thần. Anh có thể đổi lấy vô số thứ thú vị từ chỗ chủ thần!”
“Ví dụ như năng lực Spider Man cùng vòng kim quang kia của cô?” Sở Hạo trực tiếp hỏi.
Mỹ nữ nhếch miệng khinh thường: “Tôi cũng không có đổi huyết thống Spider man gì, cái đó quá đắt. Tôi chỉ đổi lấy đồng hồ phun tơ nhện. Đây là sản phẩm của nhân vật chính trong bộ phim Spider Man mới nhất làm ra. Nó chênh lệch rất lớn với huyết thống Spider Man chính gốc. Bằng không tôi cần gì phải sợ anh. Mặc dù anh đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, nhưng chỉ cần tôi có huyết thống Spider Man chính thức thì lực lượng, tốc độ…vv đều vượt qua anh. Đến lúc đó tôi muốn nhào nặn anh kiểu gì chả được.”
Sở Hạo trái lại gật đầu rất nghiêm túc. Hắn đã xem qua ba bộ Spider Man, nhân vật chính bên trong quả thực có lực lượng, tốc độ, thị giác, thần kinh phản ứng vượt xa người thường. Nếu so sánh thì hắn còn lâu mới bằng người ta, kể cả là trong trạng thái thôi miên này… Còn cái huyết thống Spider Man mà nàng ta nói là sao?
Mỹ nữ rõ ràng nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Sở Hạo, nàng hì hì cười rất đắc ý nói: “Tôi coi như là người có thâm niên ở đây… Lại đây chị nói cho mà nghe. Bên trong chủ thần có vô số thứ để ngươi hoán đổi. Chỉ có mặt hàng ngươi không nghĩ ra chứ không có thứ ngươi không đổi được. Ví dụ như trong mục khoa học kỹ thuật nè, tôi thấy có cả tiêm tinh mẫu hạm (tàu vũ trụ), vũ khí laser, hộ giáp năng lượng…vv Anh căn bản không tưởng tượng được đâu. Ngoại trừ khoa học kỹ thuật còn có một số vật phẩm thuộc loại thần thoại truyền thuyết. Ví dụ như cái thánh quang thuẫn này. Tốn mất 2000 điểm thưởng của tôi đấy, phần giới thiệu nói rằng nó đã được chúc phúc. Nhưng thứ này cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi. Tại chỗ chủ thần anh có thể đổi được các loại huyết thống có mà các trò chơi, anime, thần thoại truyền thuyết nhắc tới. Chẳng hạn như huyết thống thiên sứ hoặc huyết thống của thần. Còn có vô số kỹ năng khí cụ, những thứ mà chỉ cần anh nghĩ ra được là chắc chắn sẽ có… Điều tiếc nuối duy nhất là muốn đổi đồ vật càng mạnh thì điểm thưởng tiêu tốn càng nhiều. Hơn nữa một số vật phẩm cường đại còn cần chi tiết phụ tuyến. Tôi không biết đó là cái gì, chưa từng gặp qua.”
“Cho nên đã hiểu chưa? Nơi này là thế giới luân hồi- một thế giới vô cùng tàn khốc! Phim kinh dị lần này là Skyline, còn bộ phim đầu tiên tôi trải qua là 'Hung linh lúc nửa đêm'. Tôi còn nghe những cựu binh khác nói rằng họ đã trải qua những bộ phim kinh dị có tỷ lệ tử vong cực cao… Nhưng chỉ cần anh sống sót qua mấy trận thì có thể trở nên mạnh mẽ hơn, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn vậy! Cuối cùng, anh thậm chí có thể trở thành…”
“Thần!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của teteotoe