“Đời đời kiếp kiếp ,ngàn năm ,vạn năm sau ta vẫn sẽ nắm lấy tay nàng!!!
Kẻ giả nhân giả nghĩa ,dù ta không được siêu sinh tiến nhập luân hồi,ta cũng sẽ không tha .sẽ tận diệt tất cả..aaaahahhhaaaaaa”
Hắn quỳ đó, trên đùi là một thiếu nữ đang cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng ,đôi bàn tay thon gầy nhiễm đầy máu vuốt nhẹ trên gương mặt anh tuấn.
" Tà huynh, muội đi trước... " vẫn nụ cười đó, anh mắt đó trìu mến ,một tiếng nấc nghẹn ,rồi nhắm mắt.
Hoàng Tà ngoại hiệu Tà Vương ,là sát thủ nổi danh trên Võ lâm, thời thiếu niên tung hoành ngang dọc,đến trung niên mới gặp được thê tử,nhưng số phận trêu người,sau khi lấy được Võ lâm mật quyển Tiên thiên Công trong một lần tranh chấp,đã dẫn đến họa sát thân. Giang hồ Chính phái và Ma giáo liên thủ truy sát hơn 20 ngày. Chạy đến cấm địa võ lâm là U Minh Cốc,với hy vọng lui vào đó mới có hy vọng sống còn. Sở dĩ U Minh Cốc là cấm địa võ lâm là do hơn ngàn năm trước đã lưu truyền lại, nơi đó ẩn chứa một bí mật mà không phải bất cứ một người thường nào có thể tìm hiểu, 200 năm trước ,nhất đại tôn sư Lạc Hà Oánh được võ lâm tôn lên làm minh chủ ,là võ lâm chí tôn lúc bấy giờ ,vì muốn khai phá bí mật mà dẫn hơn 20 cao thủ của các Tông Phái lớn nhất trên giang hồ tiến vào,kết quả không một ai trở ra.
Lúc này Hoàng Tà đã không còn suy nghĩ trốn chạy,thê tử đã mất vào tay nhưng kẻ luôn ngày dán trên miệng là võ lâm chính phái.Với hắn ,tất cả chỉ là giả nhân giả nghĩa.
Hắn muốn chết, muốn tất cả kẻ ở đây phải chết,phải tan xương nát thịt.
Để thi thể thê tử qua một bên, đứng lên hướng ánh mắt sắc bén về phía xa lẩm bẩm..
"Chúng đến rồi , hahahaha đến đi "
Phía chân trời ,bụi bay mù mịt ,một đoàn nhân mã hơn 100 người kéo đến, đi đầu là chưởng môn của các Tông Phái trong thiên hạ.
- "Hoàng Tà ,hừ ! Lấy thứ đó ra ,ngươi sẽ còn con đường sống. Ta biết Tuyệt Diệt Kiếm Pháp ngươi đã tới bước Kiếm Ảnh ,hừ ! Nhưng ở đây các vị Chưởng Môn cũng không phải là quả hồng mềm."
- "Uông Sách , khá khen cho tên giả nhân giả nghĩa ngươi, đến con gái ruột ngươi còn hạ độc thủ được, ngươi sẽ biết giữ lời sao. Dù người giữ lời,ngày hôm nay, tất cả các ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta."
Đúng lúc này ,từ phía sau một thanh trủy thủ cắm sâu từ lưng hắn xuyên qua lồng ngực. Chuyển mình quay lại,nhìn vào đôi mắt ấy, hắn tự hỏi.
-"Tại sao??"-..
Người đâm hắn chính là thê tử tưởng chừng đã chết khi nãy. Ngửa mặt lên trời ,hắn thét lớn.
-" Tại Saoooooooo????"-
-"Ta...ta không phải Nhược Minh, chúng ta là chị em song sinh..ta là Nhược Kim..ngươi không biết vì từ nhỏ ta đã là đệ tử tục gia của Nga My. Ngươi yên tâm đi ,Nhược Minh an toàn ..xin lỗi ngươi,ta phải nghe theo sự sắp đặt của cha ta...
-" Hừ! vô độc bất trượng phu, người đâu bắt hắn lại."
-“Muốn chết,....hahahaha, Nhược Minh còn sống, Nhược Minh còn sống ,cám ơn ông trời già”.......
Một chiêu Tiểu Cầm Nã thủ chụp lấy cánh tay Nhược Kim ném nàng qua một bên, hắn không muốn giết người này,vì quá giống thê tử hắn.
Nói ra dài dòng ,thực chất xảy ra trong nháy mắt,hắn biết hắn sắp chết,nhưng hắn không muốn chết vào tay nhưng tên bại hoại này.. đôi chân thi triển bộ pháp Thê Vân Tung.chợt trái chợt phải,dồn tất cả sức lực còn lại ,một chiêu Kiếm Ảnh trong Tuyệt Diệt Kiếm Pháp quét ngang những kẻ đang xông lên, tràng cảnh kinh sợ lòng người xuất hiện,những kẻ đang lao lên bước chân vẫn tiến ,nhưng thân người phía trên thắt lưng dừng lại,những cột máu cao phun trào.
-" Uông Sách, ta biết âm mưu của ngươi nhắm vào Tuyệt Diệt Kiếm Pháp của ta ,những tên tự cho mình là võ lâm chính phái kia nghe đây!!!.. Tiên Thiên Công là giả ,tất cả là âm mưu của tên Uông Sách”
Rút trong lòng ngực ra 1 quyển trục bằng da dê ,ném về phía những vị chưởng môn kia,rất nhiều ánh mắt tham lam hướng về quyển trục, một tràng tranh đoạt giữa những kẻ chính đạo và ma đạo nổ ra...
Ánh mắt âm hiểm híp lại của Uông Sách dán chặt vào người Hoàng Tà, nhìn thấy ánh mắt âm hàn đó,không đợi cho hắn động thủ ,Hoàng Tà trở mình vận dụng tất cả hơi tàn còn lại chạy về phía U Minh Cốc...
Mặc dù thân mang tuyệt thế võ công, nhưng vết thương khi nãy khiến Hoàng Tà mất máu quá nhiều,cộng thêm đã mệt mỏi nhiều ngày,hắn không thể là đối thủ của đám người Uông Sách. Thêm nữa Hoàng Tà cũng không thể nhanh bằng kẻ là Minh chủ võ lâm hiện thời, Hắn nhanh chóng đuổi kịp vỗ 1 chưởng kéo theo âm ba dày đặc về phía Hoàng Tà. Thức thứ 3 của Âm Phong quyết ,Hàn Băng Âm Ba chưởng, chưởng pháp âm độc nện lên lưng Hoàng Tà ,một búng máu đen phun ra ,nhưng đồng thời lại giúp Hoàng Tà bay nhanh về phía trước,thì ra Hoàng Tà chịu đựng hứng trọn 1 chưởng để lao nhanh hơn về phía U Minh cốc.
-" Tên giảo hoạt " - Uông Sách cất lời- " hừ! Trúng Âm Phong chưởng của ta,ngươi sẽ chết nhanh hơn."
Đúng lúc này trên bầu trời U Minh Cốc xuất hiện Lôi điện giăng đầy,những tia điện mang phủ xuống , đâm thẳng chúng nhân đang tranh đấu phía dưới,tức thì tiếng la hét, kêu gào vang vọng khắp nơi,có người bị Thiên lôi đánh trúng ,thân xác nổ tung ,máu thịt vương vãi......
- “a Hoàng ... a Hoàng tỉnh lại đi.... “
Chậm chậm mở mắt ra,ngơ ngác nhìn xung quanh, đầu đau nhức ,một cái bàn gỗ, vách nhà bằng tre nứa...........
Đã 5 ngày trôi qua từ lúc Hoàng Tà đến thế giới này, trong ký ức hắn ,hay chính xác là ký ức chủ nhân của thân thể mà hắn được trọng sinh lần nữa. Chiều nào hắn cũng ra vách núi gần nhà để nghiền ngẫm lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Thì ra lúc hắn bị Uông Sách truy sát, không biết vì nguyên nhân gì ,trời giáng Lôi Điện ,một trụ lôi điện to hơn người giáng thẳng vào cơ thể hắn, nhắm mắt lại,tê liệt,khó thở,cô đơn,và chút mãn nguyện,vì không chết vào tay lũ lang sói,còn có...thê tử hắn vẫn sống.....
Chủ nhân thân thể này là con của một thợ săn nổi tiếng trong vùng, hắn trời sinh mạnh mẽ ,sau một lần theo cha đi vào rừng ,thì gặp phải một lão hổ, 2 cha con quần chiến hết nữa ngày mới giết được. Đúng lúc đó đám thợ săn làng kế bên nhảy ra tranh chấp,tất nhiên cha con hắn sao có thể nhượng bộ,và thế là xung đột, tiếc thay cho hắn,bị một nhát chém qua tay, con dao có tẩm độc, hắn tuy mới hơn 13 tuổi,nhưng mạnh mẽ không khác gì thanh niên 17-18,dù sức lực hơn người nhưng cũng không cứu kịp,khi cha hắn đánh đuổi những kẻ kia đi thì hắn cũng quỵ xuống,trút hơi thở cuối cùng. Lúc này thì trời mây đen kéo tới, sấm chớp giăng đầy, cha hắn ôm hắn dưới tán cây mà khóc.. một anh chớp lóe lên, hắn thở dốc ,bừng mắt ra, rồi lại nhắm lại thiếp đi......
……………….
Thôn này tên Vĩnh Lạc, nghe người già trong thôn kể chuyện thì khi xưa ,có một vị đại tiên ,đạp kiếm bay ngang thấy nơi này phong cảnh hợp ý ,liền đem những thân nhân vẫn còn là người phàm tới đây định cư,và đặt tên nơi này là Vĩnh Lạc ,gia đình thân nhân với vị đại tiên đó hiện thời cai quản nơi này,nghe đâu cứ 5 năm là gia đình đó tuyển chọn một số người dưới 16 tuổi để cho đi học tiên thuật.
Còn chỉ hơn 2 tháng nữa là sẽ đến ngày tuyển chọn, trong thôn lúc này nhà nào có con cái đều hối thúc chuẩn bị,không khi rất căng thẳng nhưng không kém phần háo hức,vì nghe năm nay có Đại tiên đích thân tới tuyển lựa.
…………………………
“ Hoàng ca, chiều nào cũng ra đây ngồi , sao đệ không thấy ở đây có gì hay ,bộ ở đây chiều chiều có cô nương nhà nào đi ngang sao .”
Người chưa tới đã nghe tiếng, hắn là tiểu Kê, con của một lái buôn da thú trong thôn ,vẫn hay theo cha đi ra các Trấn lớn để mua bán,hắn nhỏ hơn Hoàng Tà mấy tháng,hai nhà vẫn hay qua lại,chơi với nhau từ nhỏ,hắn rất sợ Hoàng Tà nhưng cũng rất nể phục,v ì từ nhỏ đến giờ , mỗi lần bị các thiếu niên trong thôn ức hiếp,Hoàng Tà luôn là người bảo vệ hắn.
-"Ngươi đó, cái tên tiểu Bàn tử,ta ngôi hóng gió thôi,vết thương cũng đỡ rồi, ra ngoài giãn gân cốt. Tìm ta có gì không.??”
- “Hì , tìm huynh định nói ngày 12 tháng này ,thôn sẽ tranh cử 10 xuất để đi học tiên thuật,hình như xét tuyển lôi đài gì đó,đệ thấy huynh nắm chắc 1 xuất rồi...
- “Không có hứng thú !.”.
- “ah.......không phải trước kia huynh mong chờ đến ngày này lắm hả.?”
- “Ngươi cứ từ từ ngồi đó đi, ta về trước...”
Bóng dáng khuất sau tán cây,tiểu Kê mới dám lẩm bẩm,"huynh ấy khác quá,từ lúc bị thương về ,cứ như người khác "
…………………..
Mặc dù chỉ là thôn nhỏ ,không có nhiều tri thức ở thế giới này cho Hoàng Tà học hỏi ,nhưng thường thúc cơ bản hắn vẫn có thể nắm bắt được,thì ra cái thế giới này ngoài võ lâm thế tục còn có một số người tu tiên thuật ,mà trong miệng người dân thường gọi họ là Đại tiên. Người tu tiên thuật không phải những võ giả thế tục có thể so sánh được.. cao thủ tuyệt đỉnh thế tục dù luyện thành tuyệt thế thần công , phát kình sát địch thì cũng chỉ có thể trong trăm bước.. người tu tiên thuật ,có thể bay lượn, sát địch hàng dặm, hô phong hoán vũ...
Điều này làm một võ si như hắn hiếu kì với cái thế giới này,nhưng chỉ là hiếu kì thôi,hắn vẫn chưa thể nào hòa nhập vào cuộc sống này được..
-"Cha ,con đã về".
Hoàng Tà cất tiếng vọng vào nhà.. bên trong im ắng ,thường cứ mỗi buổi chiều sau khi từ vách đá trở về sẽ thấy cha hắn cặm cụi lau chùi cây Cung duy nhất trong nhà, cây Cung đó là cha hắn vô tình nhặt được khi còn trẻ trong một vách núi ,khi theo dấu 1 con trăn rất lớn.
Thở dài , bước vào gian nhà trước , cứ vô thức ngồi xuống ,rót một chén nước, cúi xuống định uống ,thì mới phát hiện có một phong thư ..
" Con trai ta , ta cần phải đi xa một thời gian, sau lần tưởng rằng con đã chết, ta mới hiểu một điều !!!......sau này ta sẽ cho con biết. Cây cung treo trên tường con cầm lấy . Hãy nhớ, Thất phu vô tội ,hoài Bích có tội, cuộc sống của con ,con đường của con do con quyết định, con đã như chết một lần ,lại có thể sống lại ,đó là tạo hóa của con, chứng tỏ con là người có đại cơ duyên.... chất độc trên cây đao chém vào con là Hắc Thù Tri độc,nhưng con vẫn sống.................Hãy đến Tiên Môn sau 2 tháng , khi chưa kết Anh con đừng tìm cha..đọc xong đốt lá thư này đi...”
-"Haizzz... lão ba tiện nghi này viết cái gì vậy ??, Cây cung sắp gãy đó mà hoài Bích sao ? Cái gì là kết Anh... ta mới có 13 tuổi thôi.. bỏ đi như vậy.. hầy ...thật là.. nếu không phải linh hồn ta đã gần 40 tuổi ,liệu đứa bé này sẽ sống ra sao..?!!!..”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Tà