 |
|

30-05-2008, 04:21 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Bên Giòng Nước - Quỳnh Dao
Bên Giòng Nước
Quỳnh Dao
Chương 1
Không là m sao tôi quên được cái đêm đầu tiên gặp Äá»— Tiểu Song. Dù chuyện đó xảy ra cách đây đã mấy năm. Bao nhiêu chuyện bể dâu, bao nhiêu biến cố đã xảy đến, nhưng những hình ảnh hôm ấy lại hiện ra rà nh rà nh trước mắt.
Mùa đông năm ấy rét đặc biệt, vì mùa mưa đã kéo quá dà i, đó cÅ©ng là lý do hoa Äá»— quyên nở tháºt sá»›m. Vừa qua khá»i tết dương lịch chẳng bao lâu là bên hà ng dáºu trong sân nhà chúng tôi mà u hoa Äá»— Quyên rá»±c rỡ. Mưa không là m hoa tà n, trái lại cánh hoa thêm long lanh tươi tắn. Chỉ có cái rét theo cÆ¡n mưa là m tôi khó chịu. Trong nhà phải nói là chỉ có tôi và bà ná»™i là sợ rét nhất. Vì váºy ngay đầu năm, chúng tôi đã khÆ¡i lò sưởi. Thỉnh thoảng tôi bá» và o đấy má»™t Ãt vá» quýt, để mùi tinh dầu dá»… chịu tá»a lan khắp phòng.
Tối hôm ấy, cả nhà quây quần quanh lò sưởi. Ná»™i Ä‘ang Ä‘an cho tôi má»™t chiếc áo ấm sá»c xanh trắng xen hà ng, mẹ gỡ chỉ, trong khi chị Thi Tịnh và vị hôn phu không rá»i ná»a bước là Lý Khiêm Ä‘ang chÆ¡i cá». Chị Thi Tịnh thì hiếu thắng ông anh rể chá» cá»§a tôi lại nịnh đầm, nên cứ giả vá» thua mãi. TÃnh ông anh cả Thi Nghiêu tôi lại khác. Chu Thi Nghiêu bao giá» cÅ©ng là Chu Thi Nghiêu. Hiện ông ấy Ä‘ang ngồi cạnh máy tivi, trên tay là quyển Tuyển táºp dân ca Mỹ quốc, mà mắt lại không rá»i mà n ảnh tivi. Phim Ä‘ang chiếu có tá»±a đỠlà Tên trá»™m tà i ba, tên trá»™m Ä‘ang trổ tà i trá»™m các bức danh há»a. Tôi vừa khá»u lá»a trong lò sưởi vừa nói:
- Anh cả à , nhà có tivi không hẳn phải mở suốt ngà y, trên máy có nút tắt mở, thì khi nà o không cần ta có thể tắt chứ.
Anh Thi Nghiêu chỉ chau mà y không đáp, mẹ đỡ lá»i:
- Thi Bình, con đừng quấy rầy, anh con là m nghỠnà y, phải nghiên cứu chứ?
- NghỠgì? Ăn trộm ư?
Bà nội trừng mắt với tôi:
- Cái con nà y riết rồi ăn nói không chừng không đổi. Có phải bữa nay không nháºn được thư thằng VÅ© Nông phải không?
- Sao Nội biết?
Nội có vẻ đắc ý.
- Sao không? Suốt chiá»u tá»›i giá», Ná»™i thấy trá»i mưa trá»i gió mà con cứ chạy ra thùng thÆ¡ ba bốn lần là biết ngay.
Tôi đỠmặt:
- Äâu phải đâu. Con ra xem coi có thư cá»§a cha không.
Ná»™i cưá»i:
- Trá»i Æ¡i, sao cha bây lúc nà y có phước thế??
Tôi đỠmặt:
- Mẹ, xem Nội kìa!
Thi Tịnh bỠbà n cỠquay sang.
- Thi Bình, không lẽ lớn thế rồi mà đụng tà phải kêu mẹ sao? Có kêu mẹ cũng chẳng là m gì được Nội??
- Hứ, chị cÅ©ng bênh Ná»™i, để bao giá» chị vá»›i anh Khiêm láºp gia dình có tà nhau rồi chị biết, Ná»™i sẽ già nh kẹo vá»›i cả con chị!
Chị Thi Tịnh quay sang mẹ:
- Mẹ, mẹ có nghe Thi Bình nói gì không?
Mẹ cưá»i:
- Thôi tôi không can dá»± gì đến chuyện mấy ngưá»i đâu.
Ná»™i cÅ©ng cưá»i theo, Thi Tịnh quay sang Lý Khiêm phân bua.
- Anh thấy không? Ở nhà nà y mẹ thì bênh anh cả, còn Ná»™i thì cưng chiá»u Thi Bình, chỉ có em là chẳng ai yêu.
Lý Khiêm gáºt gù:
- ChÃnh vì váºy mà anh yêu em.
Cả phòng ngáºp đầy tiếng cưá»i. Anh Thi Nghiêu xem xong phim, đứng dáºy tắt tivi, cháºm rãi quay lại:
- Quý vị vui gì ồn thế? Ban nãy con nghe Nội nhắc đến thùng thơ phải không? Phải rồi, sáng nay khi đi là m, con có mở thùng thơ ra, có một lá thư gởi Thi Bình, sẵn con bỠvà o túi, rồi quên luôn.
Tôi hét lên:
- Trá»i Æ¡i, anh Nghiêu, chá» gì mà anh không mang ra ngay chứ?
Anh Thi Nghiêu từ từ lấy trong túi ra. Bức thư tôi đã đợi cả ngà y trá»i. Bức thư cá»§a VÅ© Nông từ Mã Tổ gởi vá». Tôi giáºt lấy thư, nổi giáºn:
- Thư cá»§a ngưá»i ta mà anh bá» và o túi là m gì? Xem nè anh là m nhầu hết trÆ¡n.
Anh Thi Nghiêu nhìn tôi chay mà y:
- Anh nà o có cố tình đâu? Äừng hiểu lầm, trong đó có gì quan trá»ng??
- Cũng không có gì!
Tôi đáp, nhưng Nội đã chen và o:
- Sao lại không? Nếu không hở, Thi Nghiêu, từ giỠsắp lên con gặp thư nó cứ cất luôn đi, xem ai quýnh lên cho biết.
Tôi nhà o tới, đấm thùm thụp và o lưng Nội:
- Ná»™i, sao lúc nà o Ná»™i cÅ©ng đối láºp vá»›i con thế?
Nội phải hét lên với mẹ:
- Tâm Bội, cô coi con gái cô kìa, con gái gì mà chẳng ý tứ, nết na gì hết!
Mẹ tôi phải lên tiếng:
- Thi Bình!
Chợt nhiên, Mẹ nhưng lại lắng nghe, rồi nói:
- Hình như con nghe có tiếng anh Tư Canh, chắc anh ấy ở Cao Hùng má»›i vá».
Quả nhiên, có tiếng cổng mở. Rồi tiếng cha như Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai. Chúng tôi đứng báºt dáºy chỠđợi. Äúng ra cha tôi Ä‘i Cao Hùng chỉ ba ngà y vá», thế mà không hiểu sao lần nà y hÆ¡n tuần. Chắc có việc gì.
Cha đã và o đến phòng khách. Cá»a mở. Không chỉ có má»™t mình cha, mà còn có má»™t cô gái. Khoảng 17 tuổi gầy yếu trong bá»™ áo mà u Ä‘en. Dưới ánh đèn và ng, tôi chỉ thấy đôi mắt nà ng ta nổi báºt, Ä‘en nháy Ä‘ang tò mò nhìn chúng tôi.
- Và o đi!
Cha bảo, và cô bé ngoan ngoãn bước và o. Cha đặt tay lên vai gầy của cô ta, và nghiêm trang nhìn bà Nội, mẹ và chúng tôi.
- Bắt dầu từ giá» phút nà y, gia đình chúng ta có thêm má»™t đứa con gái, tên nó là Äá»— Tiểu Song, và nó sẽ sống ở đây vá»›i chúng ta luôn.
Mẹ đưa mắt tò mò nhìn cha, và cha nhìn mẹ nói:
- Tâm Bá»™i. Xin lá»—i vì đã chưa bà n trước vá»›i em, nhưng KÃnh Chi chết rồi, anh cÅ©ng không ngá» nó lại nghèo thế nà y... Má»™t con ngưá»i tà i năng, dâng hiến trá»n Ä‘á»i mình cho sá»± nghiệp giáo dục, đổi lấy má»™t núi nợ nần, và gia tà i duy nhất còn lại là đứa con gái Tiểu Song nà y đây. Anh không nỡ để nó bÆ¡ vÆ¡ ở lại Cao Hùng. Bạn bè cá»§a KÃnh Chi ở đó Ä‘á»u là bạn nghèo. Sá»± đóng góp cá»§a há» chỉ đủ mua quan tà i mai táng KÃnh Chi. Tiểu Song mất mẹ lúc còn nhá», bây giá» mất cả cha. Anh mang nó vỠđây, chỉ má»™t mong ước. Cho nó có được má»™t mái nhà .
Äá»— Tiểu Song đứng đấy, dưới ánh đèn, đứng thẳng lưng, gương mặt thá» Æ¡ như không má»™t súc cảm. Lá»i tưá»ng tháºt cá»§a cha tôi vá» cô bé hình như chẳng liên hệ gì tá»›i cô ta.
Cả nhà im phăng phắc trước sá»± bất ngá». Hình như nghe cả tiếng muá»—i bay. Sá»± vui nhá»™n ban nãy biến mất. Cô gái đến mang cả cái lạnh cá»§a mùa đông. Nhưng rồi truyá»n thống hiếu khách cá»§a dòng há» Chu chúng tôi đã phá được giá băng. Ngưá»i đầu tiên là Ná»™i, Ná»™i dẹp ngay kim Ä‘an và chỉ len, ngưá»i bước tá»›i đẩy chiếc nón trên đầu Tiểu Song lên, ôm vai cô bé nói.
- Cho Nội xem dung nhan con một chút xem.
Chiếc nón được cởi ra, mái tóc dà i buông xõa xuống. Cô bé có gương mặt thanh tú, và đẹp nhất là đôi mắt. Cái đẹp thanh cao nhưng buồn.
Nội nắm lấy tay Tiểu Song và nói:
- Äẹp, đẹp lắm! Sao tay con lạnh thế nà y... Con ốm quá, gầy như bá»™ xương... Nhưng con đừng lo, Ná»™i bảo đảm con ở đây ba tháng, là Ná»™i sẽ vá»— béo con ngay.
Hà nh động của Nội đã mang chúng tôi trở vỠthực tại. Mẹ bước tới cởi áo khoác ngoà i cho Tiểu Song. Chi Thi Tịnh nhắc chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi bắt nà ng ngồi xuống, anh Lý Khiêm thì khuân vali, còn tôi giới thiệu.
- Äây là bà Ná»™i, đây là mẹ, đây là chị Thi Tịnh, tôi là Thi Bình, đó là anh rể tương lai cá»§a tôi, anh Lý Khiêm, còn... Ủa anh Thi Nghiêu đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi:
- Nó đi ngủ rồi, mệt quá chắc đi ngủ sớm.
Tôi bất mãn:
- Xem tivi thì chẳng mệt, đến chừng có chuyện thì lẩn đi ngủ. Không lẽ...
Mẹ cắt ngang.
- Thi Bình! Mẹ tÃnh con vá»›i Tiểu Song chung phòng nhé? Dù sao giưá»ng con cÅ©ng là giưá»ng hai tầng mà ?
Rồi mẹ quay sang Tiểu Song.
- Con ngủ chung phòng với Thi Bình được chứ?
Tiểu Song gáºt đầu. Ná»™i há»i Tiểu Song:
- Năm nay con bao nhiêu tuổi?
- Dạ 18.
Äây là câu đầu tiên cá»§a Tiểu Song trong nhà tôi. Ná»™i ngắm nghÃa cô bé má»™t lúc nói:
- Váºy là con nhá» hÆ¡n Thi Bình hai tuổi, con nhá» nhất nhà đấy.
Tiểu Song yên lặng đưa mắt nhìn lá»a trong lò sưởi. Cô bé tháºt là bình thản như kẻ bà ng quan bên đưá»ng, yên lặng như nghe nói vá» ai chứ không phải chÃnh mình.
Cha nói với mẹ:
- Tâm Bá»™i nà y, anh thấy em thu xếp cho Tiểu Song nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, mấy hôm nay nó phải mệt lả, lại má»™t ngà y ngồi xe há»a không khéo ngã bệnh.
Thế là cả nhà tôi rá»™n lên. Tôi, mẹ, bà chị Thi Tịnh ngưá»i lấy gối, chăn, ngưá»i giÅ© giưá»ng, thu xếp chá»— cho Tiểu Song để vali, treo quần áo... Trong lúc má»i ngưá»i lăng xăng thì Tiểu Song vẫn đứng lặng má»™t chá»—, đưa mắt nhìn khắp phòng. Mắt cô bé dừng lại trước cây đà n dương cầm. Tiểu Song há»i tôi. Câu thứ hai sau khi bước và o nhà .
- Nhà chị có đà n dương cầm nữa à ??
Tôi vui vẻ trả lá»i:
- Vâng, của anh Thi Nghiêu đấy. Gia đình tôi tuy không khá giả lắm, nhưng cha mẹ lại không bao giỠđể cho con cái thiếu thốn nhất là với anh Nghiêu, anh ấy... Thôi khuya rồi, đi tắm đi rồi ngủ.
Cô nà ng cÅ©ng không há»i thêm, lẳng lặng theo tôi và o phòng tắm. Nhà tôi là ngôi nhà cất kiểu Nháºt, khá hẹp, nên chỉ có má»™t phòng tắm cho cả nhà luân phiên dùng. Sau khi Tiểu Song tắm rá»a xong, tôi đưa cô ta vá» phòng, cho cô bé nằm giưá»ng trên, tôi nói:
- Lúc đầu, tôi vá»›i chị Thi Tịnh ngá»§ chung ở phòng nà y, sau đó chị Thi Tịnh có bạn trai, sợ tôi quấy rầy hai ngưá»i, nên cha tôi má»›i cho xây thêm phòng ngoà i cho chị Tịnh. Äó cô thấy ba mẹ tôi văn minh không?
Tiểu Song nằm ở giưá»ng trên, nghiêng xuống nhìn tôi má»™t cách xa lạ, là m tôi mất hứng. ở đâu có ngưá»i gì lạ lùng, lúc nà o cÅ©ng xa lạ như khách, không hòa hợp. Tôi lắc đầu chán nản, nói.
- Thôi cô ngủ đi, khuya rồi!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:50 PM.
|

30-05-2008, 09:48 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 2
Tối hôm ấy, chúng tôi ở cùng chung má»™t phòng. Xưa tá»›i giá», tôi được coi là nhá» nhất trong nhà , lại được Ná»™i nuông chiá»u nên hÆ¡i nhõng nhẽo. Bây giá» chợt nhiên trong nhà xuất hiện má»™t ngưá»i nhá» hÆ¡n. Cảm giác được là m chị khiến tôi thấy mình lá»›n và trưởng thà nh hÆ¡n, tôi thấy dá»… chịu. Nhắm mắt lại má»™t chút, tôi ngá»§ lúc nà o không hay.
Äến khi giáºt mình thức giấc thì trá»i đã sáng trắng. Nhưng Æ¡ kìa, má»™t cả giác lạ vây quanh. Căn phòng tôi hôm nay tháºt khác. Sách báo trên bà n đâu và o đó, chứ không lá»™n xá»™n như hà ng ngà y. Bà n được lau chùi sạch sẽ. Ghế ngay ngắn. Thảm dưới chân trải thẳng. Äịnh là m chị chưa kịp chăm sóc ngưá»i ta thì đã được ngưỠchăm sóc lại chu đáo. Tôi thấy ngượng ngáºp. Nhưng như váºy cÅ©ng tốt, từ đây vá» sau tôi sẽ không còn bị Ná»™i mắng là ở cái phòng giống như là cái ổ chó.
Tiểu Song Ä‘i đâu không có trong phòng. Tôi đẩy cá»a bước ra. Ngoà i phòng khách có tiếng đà n, anh Thi Nghiêu hôm nay đà n sá»›m thế? Tôi bước qua phòng khách định nhắc nhở anh đến sở Truyá»n hình, đồng thá»i nhá»› lấy cho tôi mấy tấm vé xem diá»…n táºp ở đà i, mà tôi và bà Trương bên cạnh đã mấy lần nhắc nhở, nhưng anh vẫn quên. Vừa bước và o phòng khách, tôi lại ngạc nhiên vá»›i cảnh trước mắt.
Tiếng đà n ban nãy không phải cá»§a anh Thi Nghiêm đà n. Ngưá»i Ä‘ang ngồi sau đà n là Tiểu Song. Những ngón tay thon dà i lướt nhanh trên phÃm, tạo thà nh những âm thanh trầm bổng thà nh thuá»™c. Anh Thi Nghiêu đứng cạnh lắng nhìn. Tiểu Song vá»›i chiếc áo khoác ngoà i bằng len mà u Ä‘en, mái tóc dà i xõa ngang vai, Ä‘iểm má»™t hoa trắng cà i trên mái. Những âm thanh Ä‘iêu luyện vang Ä‘á»u. Tối qua dưới ánh đèn, có lẽ tôi không thấy rõ dung nhan Tiểu Song. Bây giá», bên cây dương cầm, Tiểu Song hiện thân như má»™t tiểu thư đà i các, kiêu sa, thanh tú vá»›i là n da trắng xanh lôi cuốn. Má»™t cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ mà có thê? đà n những tác phẩm tuyệt tác thà nh thạo như thế ư? Có lẽ tôi chưa biết được hết cá»™i nguồn cá»§a ngưá»i bạn má»›i nà y.
Bản nhạc dứt, Tiểu Song đưa mắt lên thăm dò nhìn anh Nghiêu. Ông anh tôi cÅ©ng có vẻ chợt tỉnh, há»i:
- Cô há»c đà n được bao lâu rồi?
Tiểu Song đáp.
- Em cÅ©ng không nhá»›. Có lẽ từ khi má»›i biết Ä‘i. Cha em là giáo viên dạy nhạc. Ngưá»i thưá»ng nói, Ä‘á»i cha nghèo lắm, không có cá»§a cải gì để lại cho con, ngoà i kiến thức âm nhạc nà y, con hãy gắng há»c, và em đã vâng lá»i cha, há»c tháºt chăm chỉ. Nhà không có đà n. Em chỉ sá» dụng đà n cá»§a nhà trưá»ng lúc vỠđêm.
- Nhưng cô đà n tuyệt quá.
- Nhá» em chịu khó táºp luyện.
Thi Nghiêu gáºt gù:
- Ban nãy cô dấu, định thỠtà i tôi ư?
- Dạ không, nhưng em nghe nói đà n nà y là của anh.
Anh Nghiêu nổi nóng:
- Và vì váºy mà cô muốn thá» tôi. Cô nghÄ© rằng ngưá»i tà n táºt như tôi biết được bao nhiêu âm nhạc? Phải không?
Tiểu Song đỠmặt, nà ng mở to mắt:
- Anh tà n táºt?
Anh Nghiêu giáºn dữ:
- Không lẽ cô không nhìn thấy?
Tôi thấy không khà tháºt căng thẳng. Tiểu Song kém tế nhị quá. Cô ấy không hiểu ông anh tôi. Má»™t ông anh tà i hoa nhưng nóng tánh, và má»—i khi nóng lên thì giống như má»™t há»a sÆ¡n phun lá»a. Tôi định bước và o gỡ rối, thì nghe Tiểu Song nói:
- Em nghÄ© là ... thá»t chân không có nghÄ©a là tà n phế, anh không thấy là bao nhiêu ngưá»i câm, Ä‘iếc, khùng...
Chết chưa! Trong nhà tôi hai chữ thá»t chân là hai chữ đại kỵỉ, từ Ná»™i cho đến tôi chẳng ai dám nói đến hai tiếng đó. Không ngá», má»›i bước và o nhà có má»™t ngà y, mà Tiểu Song đã là m má»™t chuyện động trá»i. Tôi chưa biết phải là m gì để cứu vãn tình hình thì đã nghe anh Thi Nghiêu lá»›n tiếng:
- Im mồm! Cô đừng tưởng cô đà n được như váºy là cô đã hÆ¡n ngưá»i, cô ngạo nghá»… cưá»i sá»± tà n táºt cá»§a ngưá»i khác. Cái thứ mồ côi không cha không mẹ, không nhà không cá»a như cô má»›i tháºt sá»± là đáng buồn. Cô phải tá»± ti vá»›i định mệnh tà n khốc đó má»›i phải chứ?
Tiểu Song bị choáng váng, nà ng trừng mắt và chỉ ngồi yên. Tôi chạy ra.
- Anh Nghiêu!
Nội nghe ồn à o cũng tới:
- Cái gì mà sáng sớm đã la lối thế?
Anh Nghiêu nói:
- Má»›i thức dáºy đã gặp quá»· ma!
Ná»™i há»i
- Ma quỷ đâu?
Tiểu Song đứng lên:
- Con đây!
Tôi can thiệp:
- Thôi bá» qua hết Ä‘i. Tiểu Song, tÃnh cá»§a anh cả nóng nảy lắm, anh cả được Ná»™i nuông chiá»u quá nên...
Nội nói:
- Chứ không phải cô sao?
- Thì tất cả chúng con bị Ná»™i nuông chiá»u hư hết cả.
- Hừ, chúng bây là m gì cũng trút hết tội cho Nội.
Tôi nói.
- Dĩ nhiên rồi. Nội sinh ra cha, rồi cha tạo ra chúng con, tất cả không phải lỗi ở Nội còn ở ai?
Nội ngẩn ra hết cãi. Tôi quay sang anh Thi Nghiêu, anh ấy mặt vẫn còn tái xanh.
- Anh Nghiêu nà y, dù sao anh cũng là chủ, cô Song đây mới đến với chúng ta có một ngà y mà anh chẳng khách sáo một chút được ư?
Anh Nghiêu chưa trả lá»i, thì Tiểu Song đã lên tiếng:
- Em không phải là khách, nên không cần sá»± biệt đãi nà o cả. Có Ä‘iá»u em không biết là tại sao con ngưá»i lại hay trốn tránh sá»± tháºt? Nếu định mệnh đã an bà y, đã bắt ta có má»™t khuyết táºt hay hòan cảnh nà o đó. Không lẽ khi không đỠcáºp đến là khuyết táºt hay hoà n cảnh đó sẽ biến mất Ä‘i? Vâng, em là đứa con mồ côi, đứa không còn cha còn mẹ. Có lẽ đó là định số, là ý trá»i đặt để. Nhưng nói tháºt, em cÅ©ng không vì thế mà cảm thấy tá»§i thân hay tá»± ti... - Tiểu Song cúi xuống, giá»ng lạc hẳn - Em còn được gia đình anh chị thu nháºn và o, coi như ngưá»i trong nhà , so vá»›i hà ng vạn đứa trẻ mồ côi khác, em còn có phúc hÆ¡n.
Nói xong Tiểu Song bỠđi vỠphòng.
Không hiểu sao, tôi chỉ đứng lặng. Bà tôi thì ngÆ¡ ngác vì không hiểu đầu Ä‘uôi câu chuyện ra sao. Riêng anh Thi Nghiêu thì đứng đấy như ngưá»i vừa phạm lá»—i. Mẹ xách giá» Ä‘i chợ vá» thấy cảnh trong phòng khách, ngạc nhiên há»i:
- Ủa hôm nay Thi Bình không Ä‘i há»c ư? Còn Thi Nghiêu Ä‘i là m chứ? Chuyện gì váºy?
Câu nói cá»§a mẹ là m tôi nhá»› ra. Bữa nay thi cuối há»c kỳ, thế mà mặt còn chưa rá»a, tóc chưa chải. Chuyện cá»§a Tiểu Song vá»›i anh Nghiêu là m tôi quên hết. tôi vá»™i vã Ä‘i chuẩn bị công việc mình.
Chiá»u hÆ¡n năm giá» tôi má»›i từ trưá»ng trở vá». Nhà tháºt vắng chỉ có Ná»™i ngồi Ä‘an áo trong phòng khách. Lò sưởi lá»a hồng, cái ấm áp trà n lan. Tôi ngồi xuống cạnh Ná»™i, há»i.
- Äi đâu hết rồi Ná»™i? Còn Tiểu Song?
Nội nói.
- Coi chừng, đừng quáºy rối chỉ hết nghen. Coi kìa, Ä‘i há»c không mang dù theo, để mưa ướt cả tóc cả ngưá»i, lạnh như cục nước đá, coi chừng cảm lạnh cho xem!
- Con há»i Ná»™i Ä‘i đâu hết rồi, Ná»™i cÅ©ng không trả lá»i con?
- Thì cha con nghỉ đủ mưá»i ngà y phép rồi, hôm nay phải Ä‘i là m. Thi Nghiêu thì công việc ở đà i truyá»n hình chưa vá», còn Thi Tịnh tan sở xong chắc ghé nhà há» Lý rồi, Tiểu Song thì...
Ná»™i nói tá»›i đây, đột ngá»™t đổi giá»ng:
- Cái con nhá» coi váºy mà đảm Ä‘ang ra phết. Cả má»™t ngà y là m đủ má»i việc. Giặt rá»a, may vá cái gì cÅ©ng biết, chứ không như tiểu thư đà i các như chúng bây đâu. Cái gì cÅ©ng đợi sẵn tá»›i miệng.
- Nhưng cô ấy hiện ở đâu?
- Trong nhà bếp phụ mẹ con.
Tôi vá»™i đứng dáºy ùa và o nhà bếp. mẹ Ä‘ang xắt thịt, trong khi Tiểu Song Ä‘ang ngồi trên ghế cao bóc ngô, hai ngưá»i Ä‘ang nói gì có vẻ tâm đắc lắm. Tôi nói:
- Mẹ, Tiểu Song má»›i đến nhà ta mà mẹ bắt cô ấy là m việc như váºy không sợ mang tiếng bóc lá»™t à ?
Mẹ quay lại cưá»i:
- Là m gì con bênh Song dữ váºy? ÄÆ°á»£c rồi, nếu sợ mang tiếng thì Tiểu Song Æ¡i, mang ngô ra đưa cho Thi Bình nó bóc há»™t giùm bác Ä‘i.
- Bóc thì bóc, sợ gì.
Tôi nói và quay sang Tiểu Song.
- Nà y Song, mình mang vỠphòng mình cùng là m đi, tôi có chuyện muốn nói với bạn.
Mẹ nói:
- Äám con gái tụi bây lá»™n xá»™n quá. Là m gì bà máºt thế? Phải vá» phòng riêng má»›i nói chuyện được à ?
Tôi tỉnh bÆ¡ kéo Tiểu Song và rổ bắp vá» phòng, khép cá»a lại. Chúng tôi ngồi bên bà n vừa bóc hạt vừa nói:
- Tiểu Song, là m sao sáng nay cãi nhau vá»›i anh Nghiêu thế? Äến lá»›p mà tôi vẫn không hiểu, tại sao bạn đà n cho ông ấy nghe mà còn bị ông ấy bắt bẻ là thá» tà i?
Tiểu Song yên lặng một chút, ngẩn đầu lên nhìn tôi:
- Chị há»i thì em nói. Thế nà y, chị biết là ngay từ nhá», em đã được cha dạy nhạc, không những chỉ piano, violon, đến khi cha phát hiện mình bị bệnh ung thư, cha biết không còn sống bao lâu nữa, nên cha cà ng ra sức truyá»n hết nghá» cho em. Cha thưá»ng nói, cha chết Ä‘i không có gì để lại cho con. Nhưng con có tà i, con có chÃ, như váºy con sẽ không nghèo giống cha. Cha dạy em nhạc, cống hiến cả má»™t Ä‘á»i cho âm nhạc mà có ai biết tá»›i đâu? Äó là điá»u khiến cha buồn. Vá»›i em, cha đặt hy vá»ng cao lắm, em cÅ©ng không muốn phụ lòng cha, nên thấy nhà chị có piano, có cả ông anh hiểu vá» nhạc, em...
Tôi cắt ngang.
- Bạn lầm rồi. Ngà nh nghá» chánh cá»§a anh Nghiêu không phải là âm nhạc. Anh ấy tốt nghiệp ngà nh báo chÃ, sau đó sang Mỹ tu nghiệp môn truyá»n thông đại chúng, và hiện là Phó Giám đốc kế hoạch cho Äà i Truyá»n hình. Âm nhạc chỉ là má»™t thứ tiêu khiển cá»§a anh ấy, chứ không phải để kiếm ăn.
Tiểu Song ngỡ ngà ng nhìn tôi:
- À thì ra thế? Nhưng sao anh ấy lại biết nhiá»u vỠâm như váºy?
- Nhưng bạn đã thỠthế nà o để ông ấy nổi sùng chứ?
Tiểu Song nói.
- CÅ©ng không có gì. Em chỉ cố tình đánh sai mấy nốt nhạc, ngưá»i không sà nh khó có thể nháºn ra, em á»· lại, phải nói là em chỉ kiêu hãnh vá» vốn liếng âm nhạc cá»§a mình, vì váºy... Thôi từ rà y vá» sau em chẳng dám xem thưá»ng ai hết.
Sẵn dịp tôi đã thổi phồng anh Nghiêu:
- Anh Nghiêu nhà tôi rà nh nhiá»u thứ lắm, ngoà i há»™i há»a, văn há»c, nghệ thuáºt, âm nhạc ra anh ấy còn nghiên cứu đủ thứ. Tiếc má»™t Ä‘iá»u là lúc còn nhá» sau má»™t cÆ¡n sốt, anh ấy bị liệt thà nh thá»t chân. Có lẽ cái táºt nà y đã là m anh ấy khó tánh, dá»… nổi nóng...
Tiểu Song đã lẩy xong ngô nói:
- Em biết anh ấy khó tánh, từ rà y vỠsau em sẽ cố không để có chuyện xảy ra nữa.
Và cô ta bưng rổ ngô xuống bếp.
Trước giá» cÆ¡m tối, cha và anh Nghiêu má»›i vá». Vá» tá»›i nhà là anh bá» ngay vá» phòng riêng. Mãi tá»›i giá» cÆ¡m, khi má»i ngưá»i tụ há»p đông đủ, anh má»›i ra. Bữa cÆ¡m tối là giá» phút vui vẻ nhất trong nhà . Má»i ngưá»i quây quần bên bà n ăn. Ná»™i và mẹ hết lá»i tán tụng Tiểu Song. Cha ngồi chăm chú nghe, đột nhiên ngưá»i nói:
- Song phải há»c luyện thi, để mùa hè năm nay và o đại há»c.
Tiểu Song nhìn lên:
- Con muốn tìm việc là m, không há»c đại há»c đâu!
Cha cắt ngang.
- Tiểu Song! Con má»›i 18 tuổi mà việc gì là m? Nếu cha con còn sống, chắc ngưá»i cÅ©ng muốn con và o đại há»c thôi.
Tiểu Song cương quyết:
- Nếu cha con còn sống ngưá»i cÅ©ng không để con lên đại há»c đâu, ngưá»i nói ở đại há»c cÅ©ng không dạy con nhiá»u hÆ¡n Ä‘iá»u cha đã dạy.
- Nhưng hiện nay cha con chết rồi, ai dạy con?
Tiểu Song cung kÃnh nói.
- Vâng. Thưa bác, bác hãy để con tá»± quyết định lấy tương lai cá»§a mình. Con hiểu Ä‘iá»u con muốn. Gia đình bác đã già nh cho con quá nhiá»u thứ. Cuá»™c Ä‘á»i và định mệnh con quá khốn khổ, con không dám mÆ¡ ước nhiá»u hÆ¡n, con chấp nháºn những gì mình có. Hạnh phúc quá, chỉ tổ trá»i xanh ganh ghét.
Cha ngẩn ngưá»i ra. Ngưá»i có vẻ không tin chÃnh tai đã nghe những lá»i như váºy thốt ra từ chiếc miệng 18 tuổi. Chúng tôi cÅ©ng thế. Mẹ có vẻ cảm thấy không khà nặng nên nói và o.
- á»’! Cái đó cÅ©ng không quan trá»ng, có đại há»c hay không cÅ©ng thế. Ai bảo tôi lạc háºu tôi chịu, chứ con gái há»c Ãt cÅ©ng tốt thôi. Há»c cho nhiá»u, rồi cÅ©ng bồng con, nuôi chồng thôi.
Tiểu Song nhỠnhẹ:
- Con muốn có công việc là m, chứ không thÃch ngồi không ở nhà .
Cha tôi lắc đầu:
- Nhưng bác không tin con sẽ tìm được việc.
Nãy giỠngồi yên, chợt anh Thi Nghiêu lên tiếng:
- Äể tôi và o đà i, há»i mấy ban nhạc xem há» có cần ngưá»i chép nhạc không?
Tiểu Song nhìn thẳng:
- Thôi khá»i. Má»™t mình em tìm lấy.
Anh Thi Nghiêu tiu nghỉu, từ đó đến tà n bữa cơm, anh không nói một tiếng nà o nữa.
Phải nói là tôi phục lăn Tiểu Song, vì chỉ má»™t tuần sau đó, cô ta đã tìm má»™t chân dạy đà n piano ở má»™t lá»›p dạy nhạc. Có lần tôi đã đỠnghị Song dùng đà n ở nhà , chiêu sinh mấy em nhỠđến há»c, đỡ phải Ä‘i xa, nhưng cô ấy lạnh lùng nói.
- Há»c trò vô ra báºn rá»™n không khà gia đình, vả lại em cÅ©ng không muốn sá» dụng đà n cá»§a anh Nghiêu.
Tôi thấy buồn, vì Tiểu Song vừa và o ở trong nhà đã không thân thiện với anh Nghiêu rồi sau nà y sẽ ra sao??
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:51 PM.
|

31-05-2008, 08:47 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 3
Những ngà y kế tiếp, sá»± hiện diện cá»§a Tiểu Song đã khiến cuá»™c sống gia đình tôi có nhiá»u thay đổi. Chẳng mấy chốc cô ấy trở thà nh phụ tá đắc lá»±c cá»§a mẹ ở nhà bếp. Má»™t Ä‘iển hình vá» thục nữ. Ná»™i cứ tấm tắc khen. Má»™t bạn hữu thân thiết khó rá»i cá»§a tôi. Thân dến độ thư cá»§a VÅ© Nông gởi riêng tôi cÅ©ng mang ra cho cô bé Ä‘á»c. Dù Song rất Ãt nói, nhưng má»—i lần nói lại gây nhiá»u chú ý cho ngưá»i xung quanh. Cô bé má»›i có 18 tuổi. Cái tuổi chưa hẳn đã hiểu thế nà o là tình yêu. Nhưng vẫn được tôi đưa thư cho xem và chá» nghe bình phẩm.
Thú tháºt, bấy giá» là lúc tinh thần tôi Ä‘ang ở mức thấp nhất. Sá»± chia ly vá»›i VÅ© Nông là m tôi sầu muá»™n. Còn những hÆ¡n 7 tháng huấn luyện nữa. VÅ© Nông má»›i tá»›i hạn mãn nghÄ©a vụ trở vá». Anh ấy là bạn cùng trưá»ng. Năm tôi ghi danh há»c năm thứ nhất, thì anh ấy há»c năm thứ ba. Và như má»™t truyá»n thống ở trưá»ng đại há»c. Các sinh viên lá»›p lá»›n thưá»ng có mà n chá»n ngưá»i đẹp má»›i ngÆ¡ ngác và o trưá»ng. Khi trông thấy tôi, chà ng đã bị ngay tiếng sét. VÅ© Nông thưá»ng khoác lác. Duyên nợ cá»§a chà ng vá»›i tôi đã có trước đây những ba trăm năm, vì váºy khi vừa trông thấy tôi là chà ng ngã gục ngay. Ngôn ngữ tình yêu có khác. Dù nể thế nà o miá»…n máºt ngá»t là vẫn là m con ngưá»i cảm động. Những ngà y xa cách tôi và VÅ© Nông thư gần như má»—i ngà y. Và khi Äá»— Tiểu Song xuất hiện, trong thư gần như lúc nà o tôi cÅ©ng đỠcáºp đến cô ta, cÅ©ng như thư cá»§a VÅ© Nông hay kể vá» ngưá»i bạn binh ngÅ© má»›i quen là Lư Hữu Văn.
Chúng tôi đã biết Lư Hữu Văn từ bao giá» không biết, có Ä‘iá»u thỉnh thoảng nháºn được cái thư khi thì cá»§a Hữu Văn tốt nghiệp ban văn, khi... Hữu Văn tà i hoa cái gì cÅ©ng biết... Äến độ tôi phát ghen lên, có thư tôi há»i "Coi chừng anh vá»›i hắn Homosexuality- Äồng tÃnh luyến ái nhé!" Và thư chà ng viết lại: "Em vá»›i Tiểu Song đồng tÃnh luyến ái thì có, Ä‘á»c thư vừa rồi cá»§a em, em nhắc đến tên Tiểu Song những mưá»i hai lần."
Khi Tiểu Song Ä‘á»c thư cá»§a tôi cô cưá»i lăn, nói:
- Chị Thi Bình, em chưa gặp VÅ© Nông bao giá», nhưng em chắc anh ấy hẳn tếu lắm.
Ná»™i thưá»ng cho là con gái ở nhà há» Chu chúng tôi, đứa nà o cÅ©ng có máu ếm tà i, có máu thống trị dà n ông nên vô phước tay nà o đụng đến chúng tôi là coi như không còn là m ăn gì nổi. Ná»™i lấy thà dụ như chị Thi Tịnh quen vá»›i Lý Khiêm từ trung há»c. Lúc lá»›n lên, Lý Khiêm tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trưá»ng đại há»c hà nh chÃnh đến nhà kèm Anh ngữ cho chị Tinh là kèm luôn, mê đến độ bá» cả chuyện lấy há»c bổng ra nước ngoà i tu nghiệp. Rút cục lại chẳng là m được gì hết ngoà i má»™t chân dạy ngoại ngữ ở trung há»c. Mãi đến lúc anh Thi Nghiêu từ nước ngoà i trở vá», nháºm chức ở Äà i truyá»n hình, má»›i tìm thêm được cho Lý Khiêm má»™t nghá» tay trái béo bở đó là viết kịch cho đà i. Và hiện nay thì nghá» nà y là cái nghá» chÃnh hái ra tiá»n cá»§a anh Khiêm, và vá»›i số tiá»n tÃch lÅ©y được, chị Tinh và anh Khiêm định sang đầu năm tá»›i sẽ là m lá»… cưới.
Như phÃa trên tôi đã nói. Sá»± hiện diện cá»§a Tiểu Song trong nhà đã tạo ra những xáo trá»™n lá»›n. Ngay từ hôm đầu tiên, sau mà n gây nhau vá»›i Thi Nghiêu. HỠđối sá» nhau như kẻ xa lạ, chẳng ai thèm nói tá»›i ai, đôi lúc còn tìm cá»› để không nhìn mặt nhau. Cha cÅ©ng đã tìm ra sá»± việc, nên có hôm nói:
- Nếu tÃnh vá» tuổi, thì Nghiêu đáng mặt anh cả. Thế mà lại chấp nhất con bé là m gì, coi trẻ con quá Ä‘i.
Mẹ tôi nói.
- Ông tưởng Thi Nghiêu lá»›n lắm rồi ư? Äừng tưởng thấy nó là m Phó Giám đốc đà i rồi là trưởng thà nh. Nó quen được chiá»u chuá»™ng từ nhá», ngang nghạnh thà nh thói đâu có chững chạc bằng Tiểu Song, Song nó tuy nhá» tuổi hÆ¡n, nhưng nói đâu và o đấy khó ai cãi được.
Tôi cũng chen và o.
- Äúng là lá»—i cá»§a anh Thi Nghiêu. Ngưá»i ta là khách lại nhá» tuổi hÆ¡n mình chấp nhất là m gì những tiểu tiết.
Tối hôm ấy, sau khi dùng cÆ¡m má»i ngưá»i quây quần trong phòng khách. Ná»™i vẫn vá»›i chiếc áo len sá»c xanh trắng xen kẽ Ä‘an dở cá»§a tôi, số ngưá»i còn lại rá»—i rảnh nên ai cÅ©ng xem truyá»n hình. Äà i Ä‘ang chiếu chương trình Thá»i đại hoà ng kim. Các hãng truyá»n hình hiện nay Ä‘ang già nh giá»±t khán giả, nên tranh nhau chiếu các bá»™ phim nhiá»u táºp. Tiểu Song tuy không thÃch loại giải trà nà y lắm, nhưng vì má»i ngưá»i xem nên cÅ©ng ngồi lại xem. Äang lúc xem ná»a chừng, đột nhiên cô ấy nói.
- Em không hiểu sao kỳ quá, các nhân váºt trong phim nói gì cÅ©ng láºp lại hai lần là sao?
Chị Thi Tịnh không hiểu há»i:
- Em nói váºy là thế nà o?
Tiểu Song nói.
- Chị để ý xem, bà lão nói "Là m sao váºy? Là m sao váºy?" Thì bà cô tiếp lá»i "Vâng, chúng ta có tá»™i tình gì? Chúng ta có tá»™i tình gì?" Và ông già tiếp theo "Tháºt tức tháºt, tức chết thôi". Rồi bà chị lá»›n. "Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa". Tá»›i cô em "Thôi, chị hãy chấp nháºn số pháºn Ä‘i, chấp nháºn số pháºn Ä‘i!". Äó chị thấy không, ngưá»i nà o cÅ©ng láºp lại câu nói hai lần. NghÄ©a là là m sao?
Nếu không có lá»i cá»§a Tiểu Song má»i ngưá»i cÅ©ng không để ý thấy. Bây giá» nghe vạch ra, rõ là như váºy. Cô con gái cá»§a nhân váºt nữ Ä‘ang hát "Hãy giết tôi Ä‘i, giết tôi Ä‘i! Nếu không các ngưá»i không phải là ngưá»i, không phải là ngưá»i!"
Cha phì cưá»i nói:
- Thế con không biết ư? Thế nà y má»›i gá»i là kịch truyá»n hình chứ?
Ná»™i, mẹ và tôi cùng cưá»i, chỉ có chị Thi Tịnh là có vẻ ngượng, chống chế:
- Tại em không biết, có khi ở thá»i đó ngưá»i ta có thói quen nói như váºy.
Nội phản đối ngay:
- Nói báºy, chuyện xảy ra thá»i đầu cách mạng lúc đó tôi còn trẻ, nhưng đâu có thấy ai nói cà lăm như váºy đâu?
Mẹ quay sang anh Thi Nghiêu:
- Äà i truyá»n hình cá»§a con là m ăn thế nà o mà chuyện không có gì cÅ©ng thà nh được vấn đỠthế?
Anh Thi Nghiêu cưá»i.
- Mẹ há»i là m sao con trả lá»i, đúng ra mẹ nên há»i mấy ông viết kịch bản đó.
Thế là tất cả các tia mắt đổ dồn vá» phÃa Thi Tịnh và Lý Khiêm. Khiêm có vẻ lúng túng, má»™t lúc nói:
- Biết là m sao hÆ¡n, kịch bản cÅ©ng không phải má»™t mình tôi viết, mà là táºp thể. Hôm trước tôi cÅ©ng đã nhìn thấy chuyện lạ nà y, tôi nêu lên thì má»™t trong những lão là ng trong nghá» nói "Cáºu không hiểu gì hết. Má»—i má»™t kịch bản chúng ta nháºn được thù lao bao nhiêu? Nếu cáºu chỉ nói má»™t lần kịch được bao nhiêu phút, chúng ta viết kịch ăn theo thá»i gian mà ? Phải là m thế nà o để kéo dà i tình tiết, cáºu không thấy có nhiá»u kịch bản kéo dà i ná»a năm chưa dứt sao? Vì váºy, từ đó tôi là m ngÆ¡. Tại Tiểu Song không thấy chứ, kịch bản cá»§a chúng tôi chỉ cà lăm có má»™t lần, chứ có nhiá»u kịch bản còn cà lăm nhiá»u lần nữa là khác.
Lá»i cá»§a Lý Khiêm khiến cả nhà cưá»i ồ. Cưá»i là má»™t chứng bệnh truyá»n nhiá»…m và hay lây. Tôi để ý thấy ngưá»i Ãt cưá»i nhất là Thi Nghiêu cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, vừa cưá»i vừa nhìn vá» phÃa Tiểu Song, và nà ng cÅ©ng không nhịn được. Sau tráºn cưá»i, Tiểu Song lại nháºn xét thêm.
- Ngoà i ra, kịch bản trên truyá»n hình không phản ảnh được cuá»™c sống tháºt cá»§a thá»i đại, em thấy như vở kịch Ä‘ang diá»…n đây. Thá»i gian là những năm 1911, 1912 mà các nữ diá»…n viên cô nà o cÅ©ng kẻ mắt xanh, mắt Ä‘á». Lúc diá»…n cảnh bệnh gần chết, vẫn đẹp lá»™ng lẫy như thưá»ng.
Anh Thi Nghiêu pha trò:
- Bởi vì đà i truyá»n hình chúng tôi theo phái tôn sùng cái đẹp cÆ¡ mà ? Hôm qua chÃnh tôi thấy trên mà n ảnh, má»™t anh giả gái mặc jupe soiree, phấn son loè loẹt nhảy cha cha.
- Vâng, tôi cÅ©ng thấy, có Ä‘iá»u không thể là m ngÆ¡ được vá»›i đôi chân lông lá cá»§a ông ấy.
- Ai bảo cô để ý chuyện đó là m gì?
Má»i ngưá»i lại cưá»i ồ, anh Thi Nghiêu lấy lại uy tÃn cho đà i truyá»n hình bằng cách nói:
- Truyá»n hình chỉ là má»™t phương tiện giải trà thôi, ta đừng nên đòi há»i ở nó nhiá»u thứ quá.
Nhưng Tiểu Song không buông tha:
- Äồng ý truyá»n hình là má»™t phương tiện giải trà thôi, nhưng nó cÅ©ng phải có tÃnh giáo dục. Trước kia nhà nghèo, em không có tivi xem, em không để ý chuyện đó, nhưng từ khi đến đây ngà y nà o cÅ©ng xem mà n ảnh nhá» em má»›i để ý. Hoạt há»a cá»§a Walt Disney không phải là giải trà ư? Nhưng tÃnh giáo dục cá»§a nó khá cao. Kết hợp được như váºy má»›i tuyệt vá»i. Chúng ta vẫn có thể là m được những chuyện như váºy mà ? Tại sao ta không là m. Nếu là m được, bảo đảm anh, khách hà ng sẽ không chỉ thu hẹp ở phạm vi nà o đó, mà phải nói là quảng đại quần chúng, kể cả trẻ con.
Anh Thi Nghiêu kháºp khá»…nh bước tá»›i, anh không còn che giấu chiếc chân thá»t cá»§a mình. Anh nói:
- Nói thì hay lắm, nhưng có biết trên thế giá»›i nà y có bao nhiêu Walt Disney? Muốn láºp má»™t đà i truyá»n hình phải dưới bao nhiêu áp lá»±c, bao nhiêu cấm ky., rồi lợi nhuáºn, tiá»n quảng cáo... là m sao được?
Tiểu Song nói:
- Em không hiểu?
- Không hiểu ư? Ngưá»i là m phim chân chÃnh muốn quay cảnh má»™t đóa hoa hé nở. Phải tốn mưá»i mấy giá» liá»n. Muốn chụp được sá»± biến thái cá»§a nhá»™ng thà nh bướm phải tốn hà ng tháng. Thá» há»i có muốn là m thì là m được không? Những vở kịch có tÃnh nghệ thuáºt tôi đưa ra, thì 80% bị phòng kế hoạch bác. Nà o kinh phà lá»›n quá, không được các hãng quảng cáo tà i trợ... Tôi muốn là m mấy thước phim phá»ng vấn có chuyên Ä‘á», có chiá»u sâu thì ở trên phê là không phổ biến, coi chừng vạch lá tìm sâu, đụng chạm... Tôi định là m phóng sá»± vá» Ä‘á»i sống cá»§a ngư dân, cá»§a ngưá»i sống bằng nghá» là m muối, vá» Ä‘á»i sống dân cao nguyên thì phải xin giấy phép cá»§a chÃnh quyá»n địa phương sở tại, đủ thứ rắc rối, phiá»n phức... Trong khi đó nếu gượng gạo là m những loại phim truyện vô nghÄ©a như “Cuá»™c tình cá»§a nhà phi hà nh vÅ© trụ vá»›i nà ng tiên†thì thuáºn lÆ¡i vô cùng, lại hốt bạc... Thà nh thá» nhiá»u lúc tôi phải tá»± há»i, phải chăng dân tá»™c ta là dân tá»™c già u óc trà o phúng.
Ná»™i nãy giá» ngồi nghe, ngưá»i có vẻ má»i mệt:
- Sao ở đà i con lắm chuyện rắc rối thế?
Tiểu Song dịu dà ng:
- Ná»™i đừng cắt ngang, nãy giá» anh ấy cho con biết quá nhiá»u thứ ở mà n ảnh nhá» mà con chưa biết.
Thi Nghiêu tiếp:
- Có nhiá»u thứ khác còn bê bối hÆ¡n. Cô thấy kịch bản cá»§a Lý Khiêm viết dù sao cÅ©ng còn có kịch bản. Có nhiá»u vở kịch viết vá»™i vã đến độ kịch sẽ gần như diá»…n cương.
- á»’! còn có chuyện như váºy nữa ư? Rồi diá»…n viên há» phải diá»…n sao cho ăn khá»›p?
- Vì thế tôi má»›i nói diá»…n viên cá»§a chúng ta Ä‘á»u là thiên tà i cả, cô hiểu không?
Tiểu Song ngẩn ra, nhưng rồi cô tò mò thêm.
- Có má»™t Ä‘iá»u nữa em không hiểu, là có nhiá»u vở kịch bối cảnh ở đầu tháºp ká»· 20 mà sao lại đệm nhạc kÃch động hiện đại?
- Chuyện đó tại mấy ông phụ trách âm nhạc. Tôi đã nói nhiá»u lần mà chẳng ai nghe, ai cÅ©ng cho đó là tiểu tiết. Có khi diá»…n kịch triá»u dại cho nhà Thanh mà đệm nhạc cá»§a ban Shadow... Không phải chỉ nhạc không, bối cảnh cÅ©ng sai bét, có lần diá»…n cảnh trong quán rượu Ä‘á»i nhà Tần mà lại quảng cáo rượu Chiêu Hưng, chữ Chiêu Hưng chỉ xuất hiện ở Ä‘á»i Tống, may là chưa treo bản có bán Whisky, champagne... CÅ©ng như má»™t lần trong vở kịch diá»…n cảnh má»™t tay gián Ä‘iệp cho Nháºt thá»i 1939-1940 mà trong phòng lại bà y biện tá»§ lạnh hiệu Tatung, là tá»§ lạnh chỉ xuất hiện ở Äà i Loan năm 60. Äó là các bạn thấy dở thế nà o.
- Äó chẳng qua há» tiên tri trước là sẽ có tá»§ lạnh Tatung xà i cÆ¡ mà ?
Hôm ấy cả nhà bình luáºn, Ä‘em đà i truyá»n hình ra mổ xẻ. Là m anh Thi Nghiêu và Lý Khiêm như kiến ngồi trên nắp xoong. Cuá»áº£c thảo luáºn đến tháºt khuya thì Lý Khiêm kiếu vá». Ná»™i đã ngáp dà i ngáp vắn. Ba mẹ đã vá» phòng riêng. Chỉ còn lại tôi, Tiểu Song và anh Thi Nghiêu mà đà i truyá»n hình vẫn còn hát, má»™t nữ ca sÄ© nổi tiếng Ä‘ang hát "Tiểu Vi Æ¡i Tiểu Vi. Chiếc áo trá»i xanh"
Tiểu Song nói:
- Cô ấy hát gì thế??
- Không lẽ cô không biết là ngưá»i ta Ä‘ang và cái cô Tiểu Vi gì đấy vá»›i chiếc áo.
- Con ngưá»i mà và vá»›i chiếc áo ư?
Anh Thi Nghiêu lắc đầu:
- Nếu bây giá» cô Ä‘em lá»i nhạc ra mổ xẻ nữa thì tất cả các bản nhạc hiện đại sẽ dẹp tiệm hết.
- Không lẽ chúng ta không viết được má»™t lá»i hát nà o có nghÄ©a ư?
- Ai sẽ viết?
Tiểu Song trầm ngâm chút nói:
- Em còn nhớ. Khi cha còn sống cha có sáng tác một bản nhạc và đã phổ thơ bà i Thi Kinh, nghe cũng hay lắm, sao ta không là m?
Anh Thi Nghiêu yên lặng một chút nói:
- Tôi có thể nghe được không?
Tiểu Song do dá»± má»™t chút, mắt liếc vá» phÃa đà n dương cầm. Anh Nghiêu bước tá»›i tắt tivi, và đứng trước mặt Tiểu Song vá»›i giá»ng má»m má»ng mà Ãt khi tôi nghe thấy.
- Nếu tôi có là m cô giáºn, thì chiếc đà n tôi không có lá»—i gì cả.
Tiểu Song cúi đầu, chợt cưá»i, nụ cưá»i tháºt tươi, tháºt xúc động và cô bước tá»›i mở nắp đà n.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:51 PM.
|

31-05-2008, 10:47 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 4
Tháng tư đến, thá»i tiết ấm áp. Mùa mưa đã trôi qua, nắng ấm bắt đầu, tôi bắt đầu mặc áo cánh ngắn, hoa lá»±u trong vưá»n đỠchói. Và đến bây giá» thì Tiểu Song đã ở nhà tôi đã được bốn tháng.
Trong bốn tháng đó từ má»™t ngưá»i xa lạ. Tiểu Song đã trở thà nh má»™t nhân tố trong nhà như chị Thi Tịnh và tôi. Thá»i gian trôi qua, con ngưá»i đã đổ khác, từ má»™t cô bé ốm yếu xanh xao lúc má»›i đến, bây giá» da dẻ đã hồng hà o. Song đã hay cưá»i hÆ¡n, nét lạnh lùng cứ giảm hẳn, dù không máºp ú như lá»i hứa vá»— béo cá»§a Ná»™i, nhưng cÅ©ng không còn cà tong như trước. Sá»± có da có thịt khiến Tiểu Song thanh tú hÆ¡n.
Tuy bá» ngoà i có thay đổi, nhưng bản chất cá»§a Tiểu Song vẫn cố chấp và ngang như cÅ©. Thà dụ như công việc cá»§a Tiểu Song hiện nay tuy là mang tiếng là dạy ở trưá»ng dạy nhạc, nhưng thá»±c chất chỉ giống như má»™t lá»›p nhạc tư nhân, ở đó ngoại dạy piano ra, còn guitar, organ, trống, kèn và má»™t số nhạc khà khác cá»§a Trung Quốc. Cả trưá»ng nằm gá»n trên tầng lầu cá»§a má»™t hiệu bán nhạc cụ. Chuyện dạy đà n dương cầm là phải kèm cặp từng ngưá»i má»™t, vì váºy khi Song có há»c sinh cà ng đông thì thá»i gian phải dạy dà i hÆ¡n. Có Ä‘iá»u lương bổng cá»§a Tiểu Song không được tÃnh theo giá», mà tÃnh theo tháng. Trưa bắt đầu Ä‘i, tối 7 giá» má»›i vá», mệt phá», mà lương chỉ có 3 ngà n đồng.
Vì váºy có lần anh Thi Nghiêu bất bình nói:
- Äúng là bóc lá»™t sức lao động. Nếu cô chịu đà n ở tư gia, má»™t đứa đã có ba ngà n đồng.
Tiểu Song nói.
- Thôi kệ, há»c sinh đến há»c Ä‘a số cÅ©ng nghèo, chúng thÃch mình dạy, nhà trưá»ng thu há»c phà cÅ©ng cao. Có nhiá»u ngưá»i quần quáºt suốt ngà y vẫn không kiếm được tá»›i ba ngà n đồng.
Thi Nghiêu gáºt gù không đáp. Tiểu Song lại tiếp:
- Con ngưá»i nhiá»u khi cÅ©ng nên nghÄ© lại. Ngó lên buồn nhưng nhìn xuống nhiá»u khi thấy mình vẫn hÆ¡n ngưá»i.
- Cô có vẻ an pháºn.
Lá»i cá»§a Tiểu Song có vẻ như an á»§i Tiểu Song an pháºn, nhưng Thi Nghiêu thì không bao giá» bằng lòng vá»›i định số.
Thấy Tiểu Song đi lại vất vả, một hôm Thi Nghiêu nói:
- Nhà có sẵn đà n, thá»i gian sá» dụng cá»§a tôi không nhiá»u lắm, sao Song không kiếm má»™t và i đứa há»c trò vỠđây dạy?
Tiểu Song chối từ:
- Là m thế coi gì được, nhà sẽ rối lên từ sáng đến tối "la la mi mi". Nhức đầu cả nhà , đám há»c trò nhá» chưa hẳn đã ngoan, rồi chúng phá phách nầy ná» phiá»n lắm.
Thi Nghiêu biết Tiểu Song vẫn còn mặc cảm vá»›i chuyện hôm ná», nên cÅ©ng không nói thêm.
Cuối tháng khi lãnh lương, Tiểu Song đưa hết cho mẹ, mẹ ngạc nhiên há»i:
- Con là m gì thế?
Tiểu Song nói:
- Con thấy anh Nghiêu và chi Bình lãnh lương vỠtrao hết cho mẹ... Con là một thà nh viên trong gia đình con cũng phải là m thế.
Mẹ nói.
- Sao váºy được. Lương cá»§a Thi Tịnh chỉ đủ nó sắm sá»a quần áo son phấn, đưa cho bác có nghÄ©a là tượng trưng thôi. Còn Thi Nghiêu thì thu nháºp khá hÆ¡n, coi như phụ bá»›t cho gia đình. Còn con, con còn Ä‘ang cần tiá»n xà i, đưa hết cho bác, rồi còn gì Ä‘i lại?
- Con ở đây ăn uống đầy đủ, cần tiá»n gì nữa?
Mẹ tròn mắt:
- Có nghĩa là con muốn trả cơm tháng ư?
Tiểu Song nói.
- Không phải đâu bác, con không dám là m chuyện đó. Nếu trả cÆ¡m tháng ba ngà n cá»§a con đâu có đủ. Ân nghÄ©a cá»§a gia đình, tiá»n bạc đâu trả được, con đưa tiá»n đây là vì... Con muốn là m giống như anh chị ở nhà , con là má»™t trong những thà nh viên trong gia đình mà ?
Mẹ nói.
- Nếu váºy, con đưa tượng trưng cho bác năm trăm đồng, phần còn lại con để đó, lúc nà y trá»i khá nóng, con cÅ©ng nên may má»™t số áo the mặc. Tuy còn tang, nhưng không nhất thiết phải mặc đồ Ä‘en mãi. Con có thể mặc mà u trắng, mà u xanh... Dù gì cÅ©ng là con gái, con phải là m đẹp chứ?
Tiểu Song đáp
- Váºy thì con xin để lại năm trăm, còn hai nghìn rưỡi bác cất Ä‘i.
- Tầm báºy, năm trăm con là m được gì?
- Thế tại sao bác bảo đưa cho bác năm trăm thôi?
Thấy hai ngưá»i cù cưa không giải quyết được tôi nói:
- Nếu hai bên chẳng thá»a thuáºn được đưa hết cho tôi, dù sao tôi vẫn còn ở trong giai cấp chìa tay.
Nội trợn mắt:
- Nói thế mà không biết xấu hổ. Bây giá» nghe tôi xỠđây. Ba ngà n đó chia hai. Má»™t ná»a Tiểu Song cất, không lôi thôi gì hết.
Thế là sá»± việc lương bổng cá»§a Tiểu Song giải quyết xong. ná»™i hết lá»i khen ngợi Tiểu Song biết Ä‘iá»u và giá»i giắn.
Không biết số tiá»n ngà n rưỡi còn lại, Tiểu Song giải quyết thế nà o, chứ số má»™t ngà n rưỡi mà mẹ cất, mẹ cÅ©ng sá» dụng hết và o việc mua sắm quần áo cho Tiểu Song. Qua tháng tư, Tiểu Song đã có bá»™ quần áo má»›i. Chiếc áo dà i tay xanh. Tất cả tươi mát như hà ng dâu mÆ¡n mởn trong vưá»n nhà . Và hôm ấy, tôi đã thấy má»™t Ä‘iá»u. Anh Thi Nghiêu đứng lặng rất lâu trước cảnh chiá»u Ä‘ang xuống.
Tóm lại mùa hè đến là Tiểu Song đã thá»±c sá»± gắn chặt vá»›i gia đình tôi. Không hiểu ba mẹ và Ná»™i nghÄ© sao, chứ ý tôi thÃch Ãch ká»· má»™t chút. Tôi nghÄ© là dù gì định mệnh đã mang Tiểu Song và o nhà tôi, thì Tiểu Song cÅ©ng nên vÄ©nh viá»…n gắn liá»n vá»›i gia đình nà y. Tôi Ä‘ang nghÄ© tá»›i anh Nghiêu. Nhưng anh Thi Nghiêu thì sao? Anh ấy như kẻ sống trên trá»i, má»™t con má»t sách, không biết tán gái!
Giữa tháng năm, công việc ở Äà i truyá»n hình đột nhiên rá»™n hẳn lên. Äà i Ä‘ang thá»±c hiện má»™t chương trình văn nghệ tổng hợp các quy mô lá»›n, bao gồm các mặt như phá»ng vấn văn nghệ, sinh hoạt, ca hát, múa... Giá»›i thiệu cả dân ca thế giá»›i và cảnh đẹp các nÆ¡i. Chương trình nà y kéo dà i hÆ¡n tiếng rưỡi đồng hồ và má»—i tuần Ä‘á»u có mục. Anh Thi Nghiêu được đỠcá» là m phụ trách. Vì váºy bù đầu luôn, nhiá»u lúc không vỠăn cÆ¡m. Lúc đầu là sưu táºp tà i liệu, sắp xếp, sau đó chá»n nhân sá»±.
Vì là má»™t chương trình khá đặc biệt, nên anh Thi Nghiêu phải cân nhắc chá»n ngưá»i giá»›i thiệu chương trình, ngưá»i được chá»n phải là m thế nà o để đạt được các tiêu chuẩn như đẹp hay dá»… nhìn, ăn nói duyên dáng và thu hút được ngưá»i xem.
Và coi như để trưng cầu ý kiến ngưá»i trong gia đình, má»™t hôm anh Nghiêu đã đưa má»™t nữ diá»…n viên trẻ má»›i tuyển cá»§a đà i tên Huỳnh Lệ vá» nhà . Äó là má»™t cô gái có sắc đẹp tuyệt vá»i. Sóng mÅ©i thẳng, mắt to, cà m chẻ, mái tóc dà i. Khuông mặt thon đẹp kiểu tượng thần Venus, vá»›i má»™t thân hình bốc lá»a. Rõ rà ng là nếu đặt trước ống kÃnh là sẽ thu hút ngưá»i xem ngay. Ná»™i vừa trông thấy đã buá»™t miệng.
- Äúng là má»™t tuyệt tác cá»§a tạo hóa, ngưá»i trong tranh chưa hẳn đẹp như váºy. Cha mẹ thế nà o mà đẻ được như thế nà y há»?
Chúng tôi cưá»i. Ná»™i tôi trá»±c tÃnh như váºy đôi lúc là m phiá»n ngưá»i đối diện. Trong khi Huỳnh Lệ khiêm nhưá»ng nói:
- Dạ bà khen quá lá»i, con có nhiá»u thứ không biết, cần phải được quà vị chỉ giáo.
Anh Lý Khiêm thì cứ ngồi đó ngắm nghÃa đã Ä‘á»i, má»™t lúc nói:
- Cô Lệ nà y, tôi thấy cô khá»i cần phụ trách chương trình gì cả, tôi có má»™t vở kịch dà i nhiá»u táºp, cô giữ vai chÃnh nhé?
Mắt Huỳnh Lệ tròn xoe, miệng mở nụ cưá»i tháºt ngá»t để lá»™ hà m răng trắng Ä‘á»u và má»™t đồng tiá»n duyên.
- Anh Khiêm đùa đấy chứ, kịch anh viết hẳn đã chá»n xong ngưá»i?
- Không tôi nói tháºt đấy, nếu không tin hôm nà o cô cho cái hẹn Ä‘i, chúng ta dùng cÆ¡m tối, rồi bà n việc cụ thể luôn.
Huỳnh Lệ quay sang anh Nghiêu nũng nịu:
- Anh Phó Giám đốc, anh ấy không gạt em chứ?
Lý Khiêm phân bua:
- Tháºt đấy, vở kịch Ä‘ang tÃnh là m cá»§a tôi hiện còn thiếu má»™t vai chÃnh. Cái cô được chá»n trước đó tánh hay là m cao, bá» táºp mãi, tôi thấy dáng cô cÅ©ng thÃch hợp vá»›i vai nhân váºt
Huỳnh Lệ nhìn anh Nghiêu là m dáng:
- Em là m sao so được vá»›i mấy cô đà o nổi tiếng? Thôi thì anh xem xem có cái vai nà o nho nhá» cho em thá» trước xem rồi sau đó... À mà anh là Phó Giám đốc, nghe anh nói là là m ngưá»i phụ trách chương trình không cÅ©ng mệt phá» rồi, phải không anh?
Anh Nghiêu nói:
- Dĩ nhiên, nhưng nếu có thể vừa phụ trách chương trình vừa diễn xuất thì cà ng hay, tôi thấy cũng không có gì trở ngại.
Huỳnh Lệ liếc sang Lý Khiêm:
- Anh phó bảo thế em nghe, nhưng anh đừng nói đùa nhé?
Anh Lý Khiêm chưa kịp trả lá»i, thì tôi thấy chị Thi Tịnh đã lẻn ra phÃa sau anh ta vá»›i má»™t cái nhéo Ä‘au Ä‘iếng và o lưng ông anh rể chá», và phát ngôn thế:
- Cô yên tâm mấy ngưá»i nà y sẽ á»§ng há»™ cô hết mình. Vì vá»›i sắc vóc cô, đóng phim mà n ảnh rá»™ng còn thừa Ä‘iá»u kiện là khác.
Huỳnh Lệ nhanh nhẩu:
- Cô quá khen, chứ cả Äà i truyá»n hình ai không biết là anh phó đây có hai cô em gái đẹp như ngá»c, tại các cô ấy không chịu ra chứ nếu không, các cô ấy phụ trách chương trình nà o mà không được?
Nghe Huỳnh Lệ nói, tôi cảm thấy được bay lên mây. tiếc là không thể đột ngá»™t bá» chạy và o phòng lấy kÃnh ngắm xem, cái đẹp như ngá»c cá»§a mình ra sao? Trước kia nghe VÅ© Nông khen "Em đẹp tuyệt vá»i" tôi nghÄ© là lá»i kẻ nịnh đầm nhưng bây giá» có ý kiến cá»§a Huỳnh Lệ nữa, váºy chắc hẳn ta không xÃ? Không những thế mà còn thừa khả năng đóng phim. Tôi chưa kịp chiêm ngưỡng xong lá»i khen ngợi. Thì cha tôi đã là m tôi cụt hứng.
- Cô Huỳnh Lệ quá lá»i chứ tháºt ra hai cô con gái nhà tôi, nói há»c thì được, còn sắc thì chẳng bằng ai cả.
- Gia đình bác ná» nếp, ai cÅ©ng há»c vấn uyên thâm, thà nh đạt. Ở đà i chúng con ai cÅ©ng nói, cÅ©ng ca ngợi chẳng hạn như anh phó đây, tà i danh toà n vẹn...
Thôi đi cô! Tôi nói trong bụng. Có ca cũng ca vừa phải thôi. Có phải cô định cua ông anh tôi ư?
Äúng ra phải ngợi khen Huỳnh Lệ. Cô ta vừa đẹp lại vừa biết nói năng lanh lợi, ứng đáp suông sẻ. Ai cÅ©ng hà i lòng, chỉ có mình Tiểu Song. Tôi còn nhá»› rõ, lúc đó Tiểu Song chỉ đứng cạnh chiếc máy hát cho đĩa và o máy, vặn vừa đủ nghe. Trong lúc má»i ngưá»i vui vẻ đối đáp, thì cô ta chỉ đứng lặng cưá»i.
Sau cùng khi Huỳnh Lệ cáo từ ra vá», má»i ngưá»i còn huyên thuyên bà n tán vá» trang phục, dáng dấp, thanh âm cá»§a Lệ. Anh Thi Nghiêu có vẻ kiêu hãnh nói:
- Như váºy là sá»± đánh giá cá»§a tôi không đến ná»—i nà o chứ? Nếu quà vị không chê thì sá»± thà nh công cá»§a chương trình Ãt ra là 80%.
- Thất bại 80% thì có!
Má»™t giá»ng nói rõ rà ng phát xuất nÆ¡i góc máy. Äó là tiếng cá»§a Tiểu Song, thì ra cô vẫn vừa nghe nhạc vừa quan sát chúng tôi.
Anh Nghiêu há»i:
- Sao váºy? Cô ấy không đẹp ư?
- Äẹp lắm, nhưng chương trình cá»§a anh đâu phải tuyển chá»n ngưá»i đẹp?
- NghÄ©a là sao? Tôi nghÄ© là ngưá»i phụ trách chương trình có chá»§ đỠnà y phải há»™i đủ má»i Ä‘iá»u kiện như: tá»± nhiên, đẹp ăn nói lưu loát, thu hút được ngưá»i xem.
Tiểu Song tròn mắt.
- Thế ư? Em thì nghÄ© rằng ngưá»i phụ trách chương trình cá»§a anh cần phải có kiến thức rá»™ng, phát âm rõ rà ng, có phong cách cao quÃ, trang nhã, khiến ngưá»i xem mến má»™. Vá»›i Huỳnh Lệ em thấy nếu anh giao cho chị ấy chức trưởng ban giao tế thì hay hÆ¡n, chá»n hoa khôi cÅ©ng tốt, còn ngưá»i yêu? Sẽ gây sá»± chú ý thèm thuồng cá»§a ngưá»i chung quanh. Vợ? Thì cà ng tuyệt, nhưng là m ngưá»i phụ trách chương trình thì chưa đủ tư cách.
Anh Thi Nghiêu chau mà y.
- Tôi chưa hiểu. Hình như cô có một chút tình cảm ghen tị của phụ nữ với cô ta?
Tiểu Song sa sầm mặt, nà ng quay đi tắt máy nói:
- Váºy thì em không có ý kiến gì nữa.
Và định bỠvỠphòng, anh Thi Nghiêu bước theo chặn lại.
- Cháºm tà nà o, xin lá»—i, tại anh muốn rõ, em hãy phân tÃch cho anh rõ lý do tại sao Huỳnh Lệ không đủ tư cách phụ trách chương trình?
Tiểu Song đứng dáºy suy nghÄ© má»™t chút nói:
- Cái trá»ng tâm cá»§a chương trình đặc biệt cá»§a anh là gì??
- Âm nhạc.
- Thế ban nãy em đã cho máy hát mấy bản gì anh có để ý không?
- Äó là chồng đĩa dân ca anh đã tuyển ra.
- Váºy mà cô ấy muốn phụ trách chương trình cá»§a anh. Mà chẳng để ý gì đến âm nhạc. Ãt ra cô ta phải tá» ra má»™t chút gì cho thấy mình hiểu biết vá» nó chứ? Hay là cô ta không thÃch âm nhạc? Hoặc có thể là không biết má»™t tà gì vỠâm nhạc tuyệt vá»i nà y? CÅ©ng có thể cô ấy báºn phô trương cách cư xá» cá»§a mình cho má»i ngưá»i thấy nên không chú ý tá»›i. Có Ä‘iá»u, khán giả truyá»n hình há»c rất khó, há» thưá»ng để ý đến phương thức giá»›i thiệu cá»§a ngưá»i phụ trách hÆ¡n là để ý đến dung nhan há», nhất là ở mà n phá»ng vấn. Ngưá»i phụ trách phá»ng vấn phải bén nhá»n vá»›i đỠtà i thá»±c hiện, má»—i má»™t câu há»i là má»™t câu đáng tiá»n... Và như váºy không phải bất cứ má»™t ông ngáo nà o đó có thể là m được. Tôi biết có nhiá»u trưá»ng hợp, ngưá»i phá»ng vấn lắm mồm có khi nói hết những Ä‘iá»u mình muốn phá»ng vấn lắm mồm có khi nói hết những Ä‘iá»u mình muốn phá»ng vấn ngưá»i khác hoặc có khi há»i những câu chẳng ra gì như "Bà cà ng lúc cà ng trẻ ra cà ng đẹp nhá» gì thế? Bà có ngưá»i yêu chưa? Có thể tiết lá»™ chuyện riêng tư cho chúng tôi biết không?" Chán lắm. Khán giả xem chương trình chuyên đỠthưá»ng khó tÃnh, hỠđòi há»i chất lượng, đòi há»i chiá»u sâu. Nếu chương trình cá»§a anh không kén chá»n những thứ đó, thì coi như tầm phà o. Còn nếu không, anh nên lá»±a má»™t ngưá»i có trình độ để phụ trách.
Anh Nghiêu đỠmặt nói, trên trán lấm tấm mấy giá»t mồ hôi.
- Hay lắm. Cô nói hay lắm. Cô thông minh, hiểu rá»™ng âm nhạc nhưng tôi há»i cô, là m sao tìm được ngưá»i phụ trách chương trình há»™i đủ Ä‘iá»u kiện như cô đưa ra? Không lẽ chá»n cô?
Tiểu Song nghiêm trang:
- Äừng pha trò. Tôi là ngưá»i tá»± trá»ng, đương nhiên tôi hiểu là tôi không đủ Ä‘iá»u kiện phụ trách chương trình cá»§a anh, nhưng tôi biết má»™t ngưá»i có đủ tư cách đó. Nếu anh sáng suốt và bình tÄ©nh, tôi sẽ giá»›i thiệu cho anh.
- Ai? Cô nói đi?
Tiểu Song lớn tiếng.
- Anh đó!
Căn phòng đột ngá»™t chìm trong căng thẳng má»™t lúc má»›i có tiếng cưá»i lá»›n cá»§a anh Thi Nghiêu.
- Ha ha! Cô giỡn chÆ¡i ư? Cô châm biếm hay lắm. Không chá»n má»™t ngưá»i đẹp như Huỳnh Lệ mà chá»n má»™t thằng đà n ông què quặt như tôi? Cô muốn là m nhục tôi chứ?
Tiểu Song nghiêm nghị.
- Hừ! Äừng nghÄ© là tôi cưá»i ngạo anh. Ông phó giám đốc ạ. Tôi cÅ©ng không dám coi thưá»ng anh. Anh không thấy là EÄ‘ie Salogan vừa già lại vừa xấu, nhưng chương trình cá»§a ông ta phụ trách đã là m mưa là m gió trên đà i truyá»n hình nước Mỹ mưá»i mấy năm liá»n. Anh không phá được cái quan niệm xấu đẹp cÅ© rÃch đó thì anh là m phó giám đốc chi hở anh?
Tiểu Song nói xong là bá» ngay vá» phòng. Thi Nghiêu chỉ đứng lặng nhìn theo. Äến cá»a Tiểu Song còn quay lại bồi thêm má»™t câu.
- Có Ä‘iá»u tôi cần nói vá»›i anh. Äứng vá» quan Ä‘iểm đẹp thì chị Huỳnh Lệ đúng đẹp đấy. Ngoại hình đẹp, rất có duyên, rất dá»… là m Ä‘iêu đứng nhiá»u ngưá»i. Nếu anh có đủ khả năng là m hãm bá»›t tÃnh khao khát danh vá»ng, hư vinh cá»§a chị ấy, thì cưới vá» là m vợ rất hay.
Cô ấy đã rá»i khá»i phòng khách rồi, mà chúng tôi vẫn còn lặng yên, ngay ngưá»i hay nói hay cưá»i như Ná»™i cÅ©ng không lên tiếng. Ãt phút sau má»›i nghe cha nói vá»›i mẹ.
- Em thấy không? lẽ trẻ bây giỠđáng gá»m lắm, những nháºn xét cá»§a chúng nhiá»u lúc ngoà i dá»± Ä‘oán cá»§a ta. Má»™t buổi tối mà ta đã thấy hai mẫu con gái. Em thấy háºu sinh khả uý chứ?
Anh Nghiêu đứng đó. Rõ rà ng những câu nói cá»§a Tiểu Song đã là m anh bối rối. Cha đứng dáºy, vá»— mạnh lên vai anh rồi bá» và o phòng riêng, tôi Ä‘i và o phòng vệ sinh, ngắm mình trong gương mấy phút, rồi bước ra nói vá»›i anh Nghiêu:
- Anh cả, em đồng ý với Tiểu Song, em bỠphiếu tán thà nh cô ấy, vì cô ấy thực tế, không ảo tưởng.
Và tôi bá» vá» phòng. Viết thư cho VÅ© Nông, tôi có quá nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói. Chá»§ yếu tôi sẽ nói vá»›i chà ng, tôi không phải là ngưá»i con gái sắc nước hương trá»i, nghiêng thà nh đổ nước. Tôi chỉ là má»™t đứa con gái bình thưá»ng... Viết xong thÆ¡, tôi quay đầu lại để nhìn Tiểu Song. Hình như cô ta Ä‘ang lim dim muốn ngá»§. Tôi viết thêm má»™t câu:
"Nhưng Tiểu Song lại không phải là đứa con gái bình thưá»ng."
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:51 PM.
|

31-05-2008, 11:10 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 5
Trung tuần tháng sáụ Chương trình nghệ thuáºt tổng hợp cá»§a anh Thi Nghiêu được ra mắt. Ngưá»i giá»›i thiệu chương trình được chá»n không phải là Huỳnh Lệ, cÅ©ng không tá»± anh đảm nhiệm, mà được giao cho má»™t thanh niên vừa tốt nghiệp ở há»c viện văn há»c Trung Quốc. Anh chà ng nà y không đẹp trai nhưng cÅ©ng dá»… nhìn, có Ä‘iá»u kiến thức vỠâm nhạc và giao lưu văn hóa cá»§a anh ta rất phong phú. Vá»›i giá»ng nói ấm và cách trình bà y khúc triết, anh đã lôi cuốn được ngưá»i xem. Sau khi mục kÃch mấy chương trình liá»n, tôi cÅ©ng cảm thấy anh ấy đóng trá»n vai trò hÆ¡n nếu giao cho Thi Nghiêu. Vì tÃnh anh Thi Nghiêu cao ngạo, dá»… tạo cho khán giả có cảm giác tá»± phụ chứ không có cái hòa nhã linh hoạt cá»§a thanh niên phụ trách. Khi nói Ä‘iá»u đó vá»›i Tiểu Song, tôi chỉ nháºn được nụ cưá»i cá»§a cô ta.
- Anh cá»§a chị không cao ngạo như chị nghÄ© đâu. Cái bá» ngoà i đó chẳng qua để che Ä‘áºy mặc cảm tá»± ti bên trong thôi.
Nhiá»u lúc, tôi thấy tư tưởng cá»§a Tiểu Song rất già dặn, già dặn hÆ¡n cả cái tuổi cô ấy có. Nhiá»u khi cô ấy nói má»™t câu rất bình thưá»ng vẫn là m tôi cân nhắc suy nghÄ©. Có thể, hoà n cảnh nghèo khó đã luyện cho cô ta, hay đó là điá»u thiên phú. Dù lý do gì Ä‘i nữa thì tôi cÅ©ng thấy nể vì Tiểu Song. Tiết mục cá»§a anh Thi Nghiêu rất thà nh công, tạo được sá»± phê phán thuáºn lợi. Anh Thi Nghiêu cà ng ngà y cà ng báºn, hết kẹt ở phòng ghi hình, ghi âm là chuẩn bị phá»ng vấn hay xem lại ná»™i dung chương trình. Tất cả má»i việc anh ấy Ä‘á»u Ä‘Ãch thân coi sóc.
Vá»›i Huỳnh Lệ, tuy anh Thi Nghiêu không đưa phụ trách giá»›i thiệu chương trình nhưng cÅ©ng được anh đặc biệt đỠcá» qua bá»™ pháºn tiết mục cá»§a đà i và như Ä‘iá»u Tiểu Song tiên Ä‘oán. Ở đấy cô ta đã được tìm chá»— đứng vững chắc.
Äúng liên tiêp mấy cuốn phim dà i. Trong hoà n cảnh như váºy, Huỳnh Lệ gần như lúc nà o cÅ©ng có mặt cạnh Thi Nghiêu và không phải chỉ có má»™t mình tôi mà hầu như má»i ngưá»i trong giá»›i liên hệ phim ảnh Ä‘á»u nghÄ© đến sá»± gần nhau cá»§a há» sẽ là tất yếu.
CÅ©ng trong thá»i gian nà ỵ Thá»i hạn nghÄ©a vụ cá»§a anh VÅ© Nông cÅ©ng mãn. Anh ấy sẽ từ Mã Tổ trở vá». Má»™t năm trá»i xa cách, má»™t năm trá»i thương nhá»›. Tôi như quên hết tất cã. Tôi lÃu lo, tôi ca hát. Ná»™i phải mắng là " Con gái không đà ng hoà ng". Mẹ nói, "Con nÃt quá". Còn cha thì "Con gái hư", chỉ có Tiểu Song là cảm thông và tri ká»·. Cô ta lúc nà o cÅ©ng nhìn tôi vá»›i đôi mắt vui mừng, san sẽ. Có lúc tôi phải xiết chặt vai Tiểu Song nói "Sinh ra tôi là cha mẹ, còn hiểu tôi chỉ có Tiểu Song "
Tiểu Song lắc đầu nói:
-- Không, hiểu chị là anh Vũ Nông chứ!
Thá» há»i trên Ä‘á»i nà y còn ai hiểu biết và tế nhị hÆ¡n cô bé không? Tôi nắm tay Tiểu Song giá»›i thiệu vá»›i VÅ© Nông .
-- Anh Nông, đây là Tiểu Song, ngưá»i mà em viết thư cho anh đã nhắc đến trăm lần đấỵ Anh xem nó có dá»… yêu không?
VÅ© Nông chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Song cưá»i. Tháºt ra thì hỠđã biết nhau từ lâu qua thư rồi. Nên há» không khách sáo và cư xá» nhau khá tá»± nhiên. Anh VÅ© Nông quay sang tôi.
-- Cô ấy đẹp hơn thư em tả.
Tôi giáºt mình và kéo VÅ© Nông ra ngoà i phòng khách.
-- Nà y, nà y không có quyá»n thay lòng đổi dạ nhe
VÅ© Nông cưá»i lá»›n, kéo tôi và o lòng, thá»§ thỉ bên taị
--Là m sao tin được trái tim mình? Anh đang bị dao động đây nà y!
--Äố anh dấy!
Vũ Nông cụng đầu với tôi
-- Em tưởng anh không dám ư? Chúng ta mở cuộc tình tay ba đi, đâu có gì xấu ...
Tôi nhéo và o tay chà ng.
--Hư. Xấu xà như ông, cắp với tôi còn coi được, cóc nhái mà đòi ăn thịt Thiên nga ư? Còn lâu! Tôi cảnh cáo ông đấy, coi chừng tôi.
Và tôi lại nhéo thêm mấy cái trên vai, trên đùi chà ng đến độ Vũ Nông phải kêu:
-- á»i trá»i Æ¡i! Chưa gì em định giết chồng sắp cưới ư?
Ná»™i từ trong nghe thấy, cưá»i nói:
--Hai đứa bây là m gì ồn thế? Chuyện giấu kÃn mà nói nhỠđến độ cả chợ Ä‘á»u nghe. Thôi và o Ä‘i, đừng để Tiểu Song nó cưá»i bây giÆ¡...
Chúng tôi kéo trở và o và giáºt mình vì tiếng cưá»i ồn à ỠTháºt ngượng ngùng vì trong phòng khách, không những chỉ có mặt Ná»™i, mà còn có Tiểu Song , ba mẹ
Tôi vội kéo Tiểu Song ra ngoà i nói.
-- Em đừng giáºn, em nói giùm em đấỵ Em không thấy ông ấy đầu óc hắc ám phát ngôn bừa bãi, không đứng đắn đấy ư ?
Tôi chỉ nói váºy, cố tình muốn che bá»›t sá»± ngượng ngáºp, nhưng VÅ© Nông lại không giúp tôi, lại cãi
-- Ai nói cô tôi đầu óc hắc ám, cô thì chỉ khéo nghÄ© xấu cho ngưá»i khác.
Tức quá, tôi quay lại đá cho Vũ Nông một phát và o chân, chà ng vừa lò cò khắp phòng vừa hét.
--á»i Ná»™i Æ¡i, sao lạ váºá»µ Con má»›i Ä‘i vắng có má»™t năm mà Thi Binh đã biến thà nh chằng rồi. Thế nà y thì vá» sau con là m sao sống nổi?
Ná»™i ôm bụng cưá»i không thà nh tiếng, cha mẹ tôi chỉ nhìn nhau lắc đầu. Chị Thi Tinh và anh Lý Khiêm thì giả vá» lịch sá»± không ý kiến. Anh Thi Nghiêu vá»›i nụ cưá»i trên môi Ä‘ang đặt đĩa hát giả vá» như không trông thấy, chỉ có Tiểu Song là hòa hợp vui vẻ vá»›i mẹ
Nội có vẻ đồng ý, vỗ vai Tiểu Song nói:
-- Con nói đúng. Má»™t đứa thẳng ruá»™t ngá»±a, đứa thì vô tâm, đứa hồn nhiên. Mấy đứa con gái Ä‘á»u chá»n đúng đối tượng ná» Còn con, chừng nà o tá»›i phiên con, con phải đưa nó vỠđây cho Ná»™i xem mắt. Ná»™i vừa ý, con hãy ưng nghe
-- Ná»™i!!
Nội nói
-- Không phải Ná»™i á»· mình già là chá»n giá»i đâu. Nhưng vá»›i đứa con gái tâm tình giống con, Ná»™i chẳng yên tâm tà nà o. Theo ý Ná»™i thì hay là con là m dâu nhà ...
Tiểu Song vội cắt ngang:
-- Nội, hôm nay Nội nói vui quá, khi không chuyện ở đâu rồi lại kéo con và o thế??
Tôi háo hức nhảy và o cuộc:
-- Ná»™i nói Ä‘i, Ná»™i muốn Tiểu Song là m dâu nhà ai váºy?
Tiểu Song trừng mắt với tôi.
-- Thi Binh, quà vị ở đây Ä‘em tôi ra là m hỠư? Tối nay tôi còn kèm hai há»c sinh nữa.. Thôi tôi Ä‘i.
Tôi kéo Tiểu Song lạị
-- Chưa gì giáºn ư ? Xưa tá»›i giá» có nghe Tiểu Song dạy tối bao giỠđâu ?
-- Có chứ, má»›i nháºn, thôi để em Ä‘i!
Tiểu Song vội vã bỠra ngoà i. Tôi tức quá, quay sang anh Thi Nghiêu.
-- Anh cả, anh đúng là ngưá»i không có mắt.
Thi Nghiêu ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn tôi vá»›i đôi mắt tháºt sắc.
-- Anh à ? Thôi cô là m Æ¡n đừng báºn tâm giùm. Cô là m sao hiểu vị Äá»— tiểu thư nhà ta. Cô ấy đâu phải loại bình dị như mình? Má»™t ngưá»i cao ngạo, kiêu hãnh. Cô thá» nghÄ© kỹ xem. Là m gì cô ấy chịu ghé mắt xanh tá»›i những ngưá»i dưới thiếu trên dư như tôi.
Tôi há»i:
-- Anh nói thế Váºy thi Anh nhìn lại cô Huỳnh Lệ cá»§a anh xem cô ấy có ý đó không?
Anh Thi Nghiêu sa sầm mặt.
-- Thi Binh, cô cũng can thiệp và o việc giao du của tôi nữa ư ?
Nội thấy tình hình căng thẳng quá nên nói:
--Thôi... Thôi Vũ Nông mới vỠtới chơi Mấy đứa bây muốn cãi gì đợi hôm khác không được ư ?
Tôi chưa kịp nói, thì Vũ Nông ghé và o tai tôi:
-- Thi Binh, chúng ta tìm một chỗ nà o riêng tư đi, ở đây đông quá, em không đi anh hôn em ngay tại đây a ?
Tôi bối rối hét:
-- Không, không được
Ná»™i há»i:
-- Cái gì không được?
Chi Thi Tinh xem và o:
--Hai ngưá»i Ä‘ang thì thầm tìm cách Ä‘uổi khéo chúng ta đó. Thôi, anh Khiêm chúng mình ra ngoà i váºá»µ
Ná»™i lanh trÃ:
-- Tao nghĩ là tụi bây muốn lánh chứ không phải Thi Binh!
Tôi vỗ tay:
-- Hoan hô Nội! Nội nói đúng đấy!
Thi Tinh nói.
-- Äúng là con ngưá»i không lương tâm. ÄÆ°á»£c rồi, chúng mà y muốn phá, thì để tối nay, chúng bây đến đâu, thì tụi tao đến đó.
Anh Thi Nghiêu giỠmới lên tiếng.
--Bá»±c mấy ngưá»i nà y tháºt, chỉ có Tiểu Song là khôn. Thi Tinh, mi đừng quên là xưa kia chÃnh mi Ä‘uổi khéo Thi binh ra khá»i phòng nhé Còn Thi Binh mi cứ việc đưa VÅ© Nông vá» phòng riêng nói chuyện là chẳng ai quấy rầy ai hết.
Tôi nhìn anh Nghiêu cưá»i. Anh ấy cÅ©ng cưá»i vá»›i tôi. Không hiểu sao tôi như cảm nháºn trong ánh mắt kia như có má»™t cái gì ..Má»™t uẩn khúc..Äang muốn nói nhưng tình cảm bấy giá» vá»›i VÅ© Nông bao ngà y xa cách..Bao tâm sá»± khiến tôi vá»™i vã kéo VÅ© Nông vá» phòng riêng cá»§a mình. Ôi! Má»™t năm xa cách, bấy nhiêu nhá»› nhưng , có biết bao Ä‘iá»u muốn nói muốn tá» bầy, muốn cưá»i, muốn khóc, muốn kể lể, muốn nhìn nhau; Chúng tôi cứ thế ngồi bên nhaụ Hết nói chuyện há»c, chuyên quân trưá»ng, chuyện Tiểu Song đến chuyện ngưá»i bạn Lư Hữu Văn..
Rồi khóc, rồi hôn nhau Rồi chuyện tÃnh toán tương lai. Hết hạn nghÄ©a vụ là nghÄ© ngay đến chuyện kinh tế, đến cuá»™c sống, chà ng dá»± tÃnh đến Tòa án tìm việc, rồi lên Cao há»c, sau đó mở văn phòng luáºt sư .
Chúng tôi cứ thế quên cả thá»i gian. Quên cả ngưá»i bạn ở cùng phòng vá»›i tôi. Tiểu Song, mãi đến lúc nghe tiếng đà n dương cầm từ phòng khách vá»ng lạị Tôi má»›i giáºt mình. Nhìn qua cá»a số. Trăng má» má», sao đầy trá»i lấp lánh, tôi má»›i biết là đã quá khuya.
-- Thôi đừng nói nữa, trá»i sáng trắng bây giÆ¡...
Vũ Nông không hiểu:
-- Sao thế ?
Tôi đẩy Vũ Nông ra.
--Còn Tiểu Song nữa.. Tá»™i nghiệp, cô bé chỉ biết ngồi ở phòng khách đà n dương cầm. Thôi anh vá» Ä‘i, để tôi gá»i cô ấy và o ngÅ©.
Vũ Nông kéo tôi lạị
-- Thi Binh!
-- Chỉ
-- Nhà em phải xây thêm một phòng nữa..
-- Hứ!
Tôi nói và bước ra cá»a định và o phòng khách, nhưng rồi tôi lại thụt lui, suýt chút nữa thì đã đụng VÅ© Nông Ä‘ang buá»›c tá»›i.
VÅ© Nông há»i.
-- Gì thế
Tôi thÃch thú nói:
-- Äừng và o. Há» Ä‘ang ở trong ấỵ
VÅ© Nông ngÆ¡ ngác, còn tôi thò đầu qua cá»a nhìn và o phòng khách. vâng, có ngưá»i Ä‘ang đà n dương cầm trong phòng khách, có Ä‘iá»u tôi Ä‘oán sai. Ngưá»i đà n không phải là Tiểu Song mà là anh Thi Nghiêu cá»§a tôi.
Tôi nghe khá quen thuá»™c, đã nghe ở đâu rồi thì phải. Tôi không có khiếu vá» nhạc, nên không nhá»› được rõ rà ng. Tá»±a bên đà n là Tiểu Song. Ngưá»i đứng thẳng, tay tì trên thà nh đà n, mắt sáng long lanh Ä‘ang nhìn anh tôi.
Tấu khúc đã dứt, anh Nghiêu ngẩng lên.
-- Sao, thấy thế nà o
Tiểu Song cưá»i rất tươi:
-- Tuyệt lắm, em đà n mới mấy lần, mà anh đã ghi nốt được.
Anh Thi Nghiêu nói.
-- Tôi nghe qua cả thảy ba lần. Lần đầu hôm cả nhà phê bình đà i truyá»n hình, lần thứ hai và o giữa tháng năm, buổi sáng Tiểu Song ngồi đà n má»™t mình và lần thứ ba là tối thứ hai tuần trước, khi chương trình cá»§a tôi phát được tròn tháng, bữa đó tôi vá» trá»…, ngồi trong phòng nghe Tiểu Song đà n mấy lượt, tôi vá»™i lấy bút ra ghi nốt.
Tiểu Song nhẹ nhà ng đáp.
-- Vâng. Hôm ấy chị Thi Bình báºn viết thư cho anh VÅ© Nông, em sợ ngồi bên quấy rầy chị ấy, nên ra đây ngồi đà n.
Tôi chợt nhá»› ra, phải rồi đây là má»™t bản nhạc di sản cá»§a cha Tiểu Song. Bản Bên Dòng Nước. Và má»™t ngưá»i vô tình đà n, còn má»™t ngưá»i cố ý ngồi ghi. Lãng mạn đứt Ä‘i rồi! Tôi nghÄ© thế và quay sang cưá»i vá»›i VÅ© Nông .
Bên ngoà i, anh Thi Nghiêu tiếp tục nói:
-- Tôi đã đưa cho ban nhạc phổ âm. Nhưng bản nhạc nà y cá»§a cha Tiểu Song, thế tiá»n bản quyá»n tÃnh sao
Tiểu Song thở dà i:
-- Anh cứ cho hát, nếu bản nhạc nà y nổi tiếng thì cha em sẽ ngáºm cưá»i nÆ¡i chÃn suối. Em còn nhiá»u bản khác cá»§a cha, có Ä‘iá»u chưa ghi lá»i, nếu anh muốn , hôm nà o rảnh rá»—i em sẽ đà n cho anh nghe nhé!
-- Nếu tháºt váºy thì sao chúng ta không hợp tác viết lá»i?
-- Viết lá»i cho bản nhạc đâu dá»… dà ng như váºy
-- Tiểu Song đã nói má»™t lần, là có thế dùng thÆ¡ xưa phổ nhạc, vừa hay vừa có giá trị, vừa phổ biến được văn há»c Trung Quốc hÆ¡n là những bản như "Tình yêu chúng ta là bó Ä‘uốc cháy" phải không?
-- Nếu anh thấy được em sẽ hợp tác.
-- Váºy thì giữ lá»i nhé!
-- Vâng.
Thi Nghiêu đưa tay lên và Tiểu Song bắt lấỵ
Äứng ở đây tôi chỉ có thế trông thấy sau lưng Thi Nghiêu, nên lòng như lá»a đốt. Ngu tháºt, còn đợi gì nữa, ông anh cháºm lụt cá»§a tôi. Chẳng dám tiến thêm má»™t bước. Tôi thấy anh Nghiêu buông tay Tiểu Song ra, trong khi má Tiểu Song bừng Ä‘á», mặt hướng lên, chỠđợi. Thế mà ông anh tôi, trá»i Æ¡i sao cù lần vô cùng, chỉ biết nói má»™t câu.
-- Tiểu Song thấy tôi thế nà o. Có xấu lắm không?
Nếu là tôi, tôi đã kéo Tiểu Song và tỠtình ngay, kế đến tôi nghe Tiểu Song nói:
-- Em thấy bao gi�
-- Tại vì lúc nà o thấy em cũng có vẻ xa cách là m sao ấỵ
Tiểu Song chớp chớp mắt.
-- Vì em khác, em muốn gì là nói nấy, chứ không như cô Huỳnh Lệ biết ngưá»i đối diện mình thÃch gì là nói theo đấỵ
Anh Thi Nghiêu thở ra:
-- Không lẽ Tiểu Song cũng nghĩ như Thi Binh? Tưởng tôi với Huỳnh Lệ có gì ư?
-- Nhưng chuyện giữa anh với Huỳnh Lệ có gì, thì liên hệ gì tới em?
Anh Thi Nghiêu lại nắm lấy tay Tiểu Song .
-- Tiểu Song nà y, để tôi nói em nghe
Tôi nÃn thở, lắng tai Ä‘ang chăm chú theo dõi câu nói quan trá»ng nhất thì đột nhiên phÃa sau tôi có cái gì nặng lắm đẩy tá»›i.
VÅ© Nông phÃa sau Ä‘ang nghe lén như tôi đột ngá»™t mất thăng bằng ngã tá»›i, là m cả thân hình tôi bắn ra phòng khách. Tôi giáºt mình hét lên "á»i!!" Và tiêng hét cá»§a tôi đã khiến cho Tiểu Song rút tay lại đứng ra xa. Anh Thi Nghiêu chưa kịp tá» tình, quay lại trừng mắt nhìn.
Bấy giá», chưa bao giá» tôi thấy mình xấu xà như váºá»µ Tôi cuống lên, phân bua.
-- Ồ, xin lỗị Xin lỗị Quà vị cứ tự nhiên , tự nhiên nói; Tôi và anh Vũ Nông sẽ và o phòng bảo đảm là sẽ không còn ai quấy rầy quà vị nữa đâụ
Tiểu Song đỠmặt
-- Chị Thi Binh. Chị nói năng gì lộn xộn thế, chị muốn là m ồn đánh thức cả nhà ư? Chúng em có nói gì đâu? Nếu chị và anh Vũ Nông không cần phòng nữa, thì em đi ngũ.
-- Nà o. Äừng.. Äừng..
Tôi bối rối định can ngăn nhưng cái ông chết tiệt Vũ Nông lại nói tĩnh bơ:
-- Xin lá»—i cô Tiểu Song nhé, là m cô mất ngÅ©. Bây giá» khuya rồi, tôi vá», xin trả lại phòng cho cô để cô nghỉ ngơị
Và Tiểu Song giống như chú cá, luồn má»™t cái đã vuá»™t khá»i tay tôi vá» phòng. Tôi bá»±c bá»™i vô cùng, trừng mắt vá»›i VÅ© Nông :
-- Ông bữa nay là m sao thế. Má»i khi ông thông minh lanh lợi quá mà , sao bữa nay chẳng biết gì cả thế ??
Vũ Nông nhìn tôi ngạc nhiên.
-- Ồ kìa. Tôi có là m gì sai đâu mà cô la tôi
Anh Thi Nghiêu đã Ä‘áºy nắp đà n lại, lẳng lặng bước và o trong, tôi bước tá»›i nắm tay anh phân bua:
-- Äừng giáºn em nghe anh.. Em chỉ cần biết anh muốn gì là em sẽ cố hết sức giúp anh..Em chỉ sợ quà vị cứ chÆ¡i trò cút bắt. ThÃch mà giả vá» như chẳng có gì cả, khiến má»i ngưá»i không biết đâu mà mò. Mà là m thế để là m gì, rõ khổ Nếu em sá»›m biết.
-- Em biết gì! Biết cái con khỉ!
Anh Thi Nghiêu có vẻ giáºn, phá»§i tay tôi ra, Ä‘i thẳng. Tôi ngẩn ra, lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi má»›i thấy mình đụng phải Ä‘inh, bị ngưá»i ta nghé bá»
Quay lại nhìn VÅ© Nông. tôi thấy tất cả Ä‘á»u do ông ấy gây ra cã. Nếu không có cái đẩy cá»§a ống ấy thi biết đâu biết đâu. Tôi giáºn quá muốn mắng cho má»™t tráºn. Nhưng nhìn thái độ xì hÆ¡i chưa hiểu lý do phạm tá»™i cá»§a anh ta, tôi lại má»m lòng...Tháºt ra thì VÅ© Nông đứng sau tôi, nhìn không rõ mà nghe cÅ©ng không rõ. Má»›i Ä‘i thi hà nh nghÄ©a vụ vá», anh ấy cÅ©ng không biết được chuyện cá»§a Tiểu Song và anh Thi Nghiêu là m sao trách anh ấy được? Tôi đà nh thở dà i. VÅ© Nông có vẻ bá»±c tức:
-- Sao thế anh đã phạm sai lầm gì?
Tôi cưá»i và nắm vai chà ng.
-- Thôi chẳng có gì cã. Chẳng có gì hết. Cả hai ngưá»i ấy, ngưá»i nà o cÅ©ng cao ngạo, ngang bướng..Nhưng có cao gì thì cÅ©ng không thế thiếu tình yêu. Ngà y mai em sẽ tạo cÆ¡ há»™i cho há», rồi đâu sẽ và o đó cã.
Vâng, ngà y maị Tôi là má»™t đứa thông minh nhất trong những đứa ngu. Vì trên Ä‘á»i nà y là m sao biết được chuyện ngà y mai sẽ đến? Ngà y mai sẽ ra sao? Mình không phải là thần định mệnh để ban phát má»i việc Có những tình huống đột xuất mà ta không thế Ä‘oán truá»›c để ta có thế an bà ỵ
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:52 PM.
|
 |
|
| |