Đây là bộ truyện đầu tay của em. Cũng mới viết thôi. Thực ra đã đăng bên *********** rồi, nhưng cũng không được yêu thích cho lắm. Vì vậy em chỉnh sửa lại một chút rồi post sang đây, hy vọng mọi người đọc và chỉnh sửa giúp em. Có vẻ một chương hơn ngắn thì phải.
Nhìn tên các bác đã biết, motip cũ thôi, nhân vật chính xuyên không qua các thế giới. Các thế giới và cả năng lực nhân vật sẽ không giới thiệu lúc đầu cho gay cấn, nhưng đọc các bác sẽ biết ngay. Còn cuộc đời nhân vật chính hay nhân vật chính đã xuyên không đến các thế giới nào khác hay chưa sẽ được bổ sung dần bằng các hồi ức.
các bác đọc rồi cố gắng góp ý để truyện ngày càng hay hơn.
Cả thành phố... mọi thứ... như tan ra thành từng hạt nhỏ, di động trong không trung... lại một lần nữa tái tạo lại... Tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc...
Dưới mặt đất nứt nẻ, hoang tàn như vừa trải qua một trận động đất... Những khe hở sâu không thấy đáy thỉnh thoảng lại bốc lên những ngọn lửa như địa ngục...
Những hạt mưa đá đen ngòm... bốc cháy như những thiên thạch nhỏ... Ánh lên xung quanh đỏ lòm như màu máu...
Từng đám trong suốt, khó khăn lắm mới nhận ra chúng dưới dạng những con người đang gào khóc... lơ lửng...
Phong đã nhận ra cậu ở đây đến hàng chục lần. Cậu liếc về nơi quen thuộc...
Một người phụ nữ, khó nhận ra tuổi, đang đứng bên kia một dòng sông lửa. Người phụ nữ như bao lần khác, vẫn đứng đó, bất động, trang nghiêm. Hào quang tỏa từ chiếc váy làm người ta khó mà tập trung được.
“Không còn nhiều thời gian nữa”- đột nhiên người phụ nữ mở miệng – “Tôi sẽ gửi thằng bé đến chỗ cậu’
Mặc dù đã thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng không có hiệu quả, Phong vẫn hét lên: “Bà là ai? Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
“Không lâu nữa đâu. Trong đầu cậu đã có đáp án.”
Tiếp đó,ánh sáng tỏa ra từ trên chiếc váy người phụ nữ càng ngày càng chói hơn... Mãnh liệt... Phong nheo nheo mắt lại theo bản năng. “Uỳnh... uỳnh... uỳnh” mặt đất bỗng nhiên run rẩy. Và...
Cậu tỉnh dậy, luôn luôn là vậy. Cả tuần nay, cứ mỗi khi nhắm mắt cậu lại mơ đến cùng một giấc mơ. Và lần nào thức dậy đầu cậu cũng đau như búa bổ. Phong cần một nơi thoáng đãng, ngay lúc này.
Đầu Phong luôn luôn có những thứ kỳ quái. Có khi chỉ cần viết lại chúng, cậu sẽ có đến hơn chục bộ tiểu thuyết ăn khách. Nhưng lần này thì khác, chúng rất chân thực.
Phong vội vàng trèo tường ra nơi yêu thích của cậu. Một xích đu nho nhỏ bên rìa công viên, nhìn ra xa là cái vòng đu quay rực rỡ ánh đèn nơi trung tâm giải trí đằng xa. Cuối tuần công viên mới mở cửa, là ước mơ của bọn trẻ khu nghèo này, nhưng Phong có cách của cậu. Cũng chỉ là một thói quen tự bằng lòng thuở bé . Chỉ cần leo lên cái xích đu nghe tiếng kêu kẽo kẹt, cậu có cảm giác như mình cầm một cây kem vừa liếm vừa lắng nghe tiếng vòng đu quay xoay vòng trên bản nhạc nền du dương kia vậy. Nhưng một thằng nhóc 22 tuổi làm điều này thì không được nên thơ cho lắm...
Phong là một đứa trẻ mồ côi, không rõ bố mẹ. Cậu được một bà lão người Việt Nam lạc mất con cái khi sang Mỹ tị nạn nhận nuôi. Trước đó thì chẳng ai biết, cứ như cậu từ trên trời rơi xuống vậy. Ngay cả người bà nuôi cậu cũng không rõ, thấy cậu cũng là người châu Á, cũng giống người việt Nam, nên đặt tên là Phong, ngụ ý đứa bé được gió mang đến. Hai bà cháu lang thang khắp các trại tị nạn. Cuối cùng, họ dừng chân ở Manhattan, New York. Đến năm cậu năm tuổi thì bà cậu mất, Phong được bà gửi gắm cho một người bạn của bà, Vương sư phụ, chủ một võ đường nho nhỏ ở đây.
Vậy là mười bảy năm tiếp theo trôi qua không biến động, Phong sống cùng năm vị sư phụ người gốc Hoa tại võ quán. Đại sư phụ là Vương Thiết, Vương sư phụ, người nhận nuôi cậu trên giấy tờ. Ông trông như một người ông hiền từ với bộ râu bạc trắng, thân thiết nhưng không kém phần nghiêm khắc. Nhị sư phụ là Phi Vũ, đặc điểm nhận dạng là chẳng bao giờ đi giầy, quần áo lôi thôi như người vô gia cư, cũng rất hiếm khi về võ quán. Phong thích nhất vị sư phụ này, mỗi lần nhị sư phụ về là cậu lại có đủ thứ linh tinh làm đồ chơi. Tam sư phụ là Ngô Âm, chịu trách nhiệm nấu ăn cho toàn bộ người trong võ quán cùng học sinh. Và tất nhiên, Phong phải làm một phụ bếp bất đắc dĩ khi cậu vừa mới mười tuổi. Cuối cùng là vợ chồng Dương Thiên An sư phụ cùng Huỳnh Vương sư phụ, không có con nên người họ cưng nhất là Phong . Mỗi tội là Dương sư phụ tinh thông châm cứu Đông y còn Huỳnh sư phụ lại chuyên về xương khớp Tây y, nên cả hai chí chóe nhau cả ngày.
Nói thêm là khi tìm được Phong, bà cậu còn tìm được một thanh kiếm châu Âu kiểu cổ cùng một chiếc nhẫn kỳ quái chẳng rõ chất liệu, nhìn như bạc. Suốt những năm bà cháu lang thang cơ khổ nhưng bà chẳng bao giờ bán hai thứ ấy, nói là để Phong còn tìm được cha mẹ. Về sau sống tại võ quán, cuộc sống tuy vẫn nghèo nhưng đã khá hơn, hai thứ đó cậu cũng chẳng thèm để ý nữa. Chiếc nhẫn vẫn trên người cậu, được luồn qua một sợi dây xỉn xỉn đeo trên cổ. Còn thanh kiếm thì vẫn nằm trong phòng thiền của đại sư phụ. Kể ra cũng chẳng liên quan, một thanh kiếm châu âu nằm trên giá một thiền phòng kiểu Nhật, lại ở trong một võ quán Trung hoa tại Mỹ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thewind94
Ngồi lẳng lặng một lúc thì Phong đứng dậy định ra về. Chẳng hiểu tại sao mỗi lần cậu ra đây thì tâm trạng rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Phong cũng chẳng thèm suy nghĩ linh tinh nữa, dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, hơi kỳ lạ nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Nhưng Phong đã nhầm. Vận mệnh là một thứ con người không thể nào nắm bắt. Chỉ cần một cái thoáng qua, thêm một số tác động, mọi sự thật mà ta biết sẽ bị phá hủy hoàn toàn, rồi được lập lại dưới một hình dạng mà ta không thể tưởng tượng.
"Thằng khốn, He ... Arita! Mày không chạy được đâu! "
Phong nhăn nhó khi nghe được cái giọng này, nó kinh khủng như tiếng rít của con mẹ hàng buôn đầu chợ người Hoa khi có ai thiếu nợ. Nhưng cậu lại tặc lưỡi, chắc là một vụ bắt nạt thôi, không phải việc của cậu.
Mắt hướng lên, một cậu bé tầm 12-13 tuổi ầm ầm lao vào cái thùng rác chỗ cái gốc lõm vào giữa hai tòa nhà. Cậu đứng dậy rất nhanh, loạng choạng chạy đi . Đằng sau cậu bé, hai bóng đen đuổi sát nút, giống phụ nữ, đặc biệt mặc một chiếc váy thụng dài lê thê quét đất.
-Bọn tao đánh giá thấp mày rồi, Arita. Bà mẹ một mí của mày sao không đến giúp nhỉ? Ồ! ở đây xa quá cơ. Mày có muốn thử một viên kẹo trị ho Halls vị mật ong trước lúc chết không? Rất có ích đấy.
-Chị thôi ngay đi, Stheno. Chị không nhớ lần trước vì chị cứ mời cái tên Percy đáng ghét cái món Xúc xích pho mát chiên giòn ngớ ngẩn của chị mà chúng ta bị giết à? Mặc dù chúng ta bất tử thật đấy nhưng Tartaus lạnh kinh khủng, chị đi mà vào đó một mình đi.
-Đúng vậy, Euryale, chúng ta giải quyết nhanh hắn nào. Mày sẽ không phải đau đớn lâu đâu, Arita. Sau vụ lần thất bại vụ trước, bọn tao đã trở lại, đầy sức mạnh. Người bảo trợ nói không cho phép sai sót nữa.
Ờ, mấy lời đe dọa ấn tượng đấy, vụ kẹo ngậm ho rất sáng tạo. Phong vẫn quan sát vụ kì quái này. Cậu bé 12 tuổi trước mặt hai mụ một gầy một béo, chỉ hơi run rẩy do mệt khi đã chạy cả một quãng đường dài, chứ không phải do sợ hãi.
Thế rồi Phong nhanh chóng giật mình bởi màn trước mắt. Cánh tay hai mụ vươn dài để lộ móng nhọn hoắt, cào cấu liên tiếp về người cậu bé kia. Nhưng điểm quan trọng là mỗi khi vồ trượt, móng mụ để lại mấy vệt hằn rõ sâu lên bức tường đá rắn chắc, có nơi trực tiếp bị cào thành mảnh vụn. Cậu trố mắt khi thấy chỉ một trảo, mụ béo xé cái thùng rác sắt lá ra làm hai mảnh.
Không được, như thế này là thành giết người mất rồi.
Phong đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cậu nhanh chóng giật đứt dây xích ở cái hàng rào thấp trước mặt. Gọi là hàng rào, nhưng chúng chỉ là mấy quả cầu bằng sắt nối lại với nhau bằng dây xích trên mấy cái cột ngang bằng đầu gối, có tác dụng trang trí là chính.
Phong vừa lao đến chỗ cậu bé vừa quăng hai cái lưu tinh chùy tự tạo của mình. Mụ gầy bị bất ngờ ăn ngay một chùy vào mặt, lảo đảo ngã ra sau. Bên dưới cái váy, thay vì đôi chân lại là một cái đuôi rắn màu vàng loang lổ khoang đen. Phong thề là cậu không hoa mắt.
Tên bốc mùi người phàm đáng ghét kia. Ngươi không biết vừa rồi ngươi đã làm gì đâu. Ta sẽ uống máu ngươi rồi sẽ tiếp tục giết thằng á thần da vàng này”- Mụ béo rít lên.
-Stheno! Không biết vì sao hắn không có mùi của á thần nhưng hắn không phải người phàm đâu, em đã giăng màn sương mù kín khu vực này rồi. Đừng giết hắn vội, chị hóa đá hai chân hắn trước đi. Cùng em giết tên này đã, chúng ta sẽ tra hỏi tên kia sau.
Mụ gầy vừa nói xong, từ mắt mụ béo đã bắn ra một luồng tia sáng đỏ từ mắt, không khác gì Cyclops trong X-men. Dù chẳng biết là gì nhưng Phong có cảm giác rất nguy hiểm. Quả nhiên nơi bị mụ béo chiếu trúng chỉ 2s, chúng hóa thành đá cả. Tóc mụ rũ tung, không phải là tóc mà là những con trắn trườn bò ngoe nguấy, thè thụt cái lưỡi kêu tee tee tee... một cách gớm ghiếc.
“Chờ đã! Stheno, Euryale.... Chân rắn, tóc rắn, hóa đá... Hai người là Gorgon... lại còn á thần... thần thoại Hy Lạp... WtF is going here?...”
“Em cũng đang tự hỏi câu đó rất nhiều lần đây.”- giờ cậu bé mới lên tiếng.
Phong điên mất rồi, cái thế giới gì đây chứ? Lại còn hóa đá với uống máu.
-Nghe đây Arita-kun, con và Azami ... Đúng vậy! Các con phải sang Mỹ.
Nói thật là Arita luôn có mong ước được sang Mỹ, nhưng thế này thì quả thật là quá bất ngờ.
-Bao giờ chúng ta đi vậy mẹ?
-Ngày mai, đi bằng tàu thủy vượt biển. Không phải chúng ta, chỉ có con với Azami thôi. Mẹ đã chuẩn bị sẵn vé rồi.
Cậu lại một lần nữa ngạc nhiên. Từ Wakayama đi máy bay đến Mỹ cũng đã tốn mất mấy ngày, quá cảnh đến hai ba sân bay, vậy mà còn đi bằng tàu thủy.
-Chỉ có trên biển mới có thể bảo vệ các con. Mẹ cứ nghĩ giữ các con bên mẹ sẽ an toàn. Nhưng mẹ đã nhầm. Các con sẽ sang Mỹ học. Mẹ bắt buộc phải gửi các con tới nơi bố muốn con theo học.
Tuy chẳng hiểu gì nhưng Arita vẫn nghe được ý chính: “Bố, người con chưa gặp bao giờ, muốn con và em, học một trường tại Mỹ”
-Không phải trường, mà là một trại hè. Ở đó người ta sẽ định hướng cho con. Giống như một kiểu trường dự bị đại học ấy.
Arita không hiểu một trường Trung học thì cần gì dự bị. Và nếu chuyện trại hè quan trọng vậy, tại sao giờ mẹ cậu mới nói.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Arita, mẹ cậu đã hiểu tất cả: “Xin lỗi Arita-kun, mẹ không thể nói cho con việc sang Mỹ sớm hơn... Mẹ... không muốn con đến đó. Chỉ là sự việc không thể cứu chữa được nữa...”
Mọi chuyện cũng đâu tệ đến mức thế. Mặc dù dạo này ngôi đền nơi cậu sống luôn xảy ra chuyện. Như lễ hội mùa hè (Natsu Matsuri) mới vừa rồi, lũ côn đồ đến phá đám, Arita tận mắt nhìn thấy nhưng chẳng ai tin chúng có một mắt và cánh tay hải cẩu. Hay vào lễ Sơ Ngọ (Hatsu-Uma), từ bãi biển phát ra những tiếng động kinh khủng, mọi người đều nói là tiếng pháo hoa lễ hội. Mặc dù chẳng ai đốt pháo hoa vào ngày đó cả...
Vì hai anh em Arita sống phải đến cả 360 ngày một năm trong ngôi đền cổ, nên cậu luôn có chân trong mọi lễ hội. Em gái cậu – Azumi thậm chí còn là một Miko(*). Mẹ cậu thường xuyên vắng nhà nên mới để cậu và em sống ở đây. Cậu cũng không trách mẹ, bởi vì cậu hiểu, một bà mẹ đơn thân nuôi hai đứa con vất vả dường nào. Mặc dù chỉ ra đời sớm hơn Azumi có năm phút, nhưng cậu luôn chăm sóc cho Azumi, một cách trưởng thành.
Bà quay mặt đi, tất tả chuẩn bị đồ đạc cho Arita và Azumi. Nhìn mặt mẹ, Arita biết, chỉ cần cậu hỏi thêm một câu nữa thôi thì mẹ cậu sẽ khóc òa.
Lúc này, Azumi đã bước vào. Vừa nhìn thấy mẹ, con bé đã ôm chầm lấy bà. Phải mất năm phút sau cô bé mới phát hiện ra anh trai. Mái tóc dài, được cột thành hai bím, đong đưa khi cô bé nhìn ngoái nhìn Arita với đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve.
Xoa mái tóc vẫn còn rối bù và tránh cái nhìn của mẹ, Arita nặng nề lê bước khỏi căn phòng. Nghe xong câu chuyện, Azumi thậm chí còn phản ứng dữ dội hơn. Nhưng ý mẹ đã quyết thì chẳng có thể ngăn cản.
Ầm... ầm... ầm.... Bầu trời đang sáng trong thì bỗng nhiên tối đen. Sấm chớp rạch xé lóe sáng cả bầu trời. Từng đám mây khổng lồ cuộn vào nhau.
Arita đoán chừng sẽ có cả lốc. Thời tiết dạo này khốc liệt thật.
Nhưng mẹ cậu không cho là thế. Bà hốt hoảng gào lên: “ Hai đứa, đi ngay!”
Giờ Arita mới cảm nhận được sự bất thường. Trong tiếng gió gào thét, cậu còn nghe được cả tiếng hú. Rợn tóc gáy.
Mẹ cậu chộp lấy hai cái túi cho hai đứa rồi cả ba người chạy như bay ra chiếc xe bán tải cà tàng.
Xe chạy xuyên cơn dông, gió thổi mạnh như trong một cơn bão. Gió như chiếc roi quất cái xe rung lên bần bật. Mưa như viên đạn táp vào cửa kính. Mẹ cậu chỉ đơn giản giữ chặt chân ga.
Bỗng nhiên một cơn gió lớn tấp đến, cuốn theo như cả tấn bụi đen kịt. Arita thề là nó nguyên xi một hình đầu lâu gào thét.
Mẹ cậu ngoặt tay lái, đạp mạnh chân phanh. Nhưng đúng lúc này phanh đứt, chiếc xe đâm thẳng hướng gốc cây cổ thụ ven đường. Chẳng biết bằng cách nào, cả ba người đã kịp thời lao ra khỏi chiếc xe.
Ba mẹ con Arita vừa bò lổm ngổm ra khỏi xe vừa ho sặc sụa, nhanh chóng chạy ra xa chiếc xe bốc đầy khói. Bên ngoài chỉ có mưa và bầu trời loang lổ tối sáng, cùng với những tia chớp ì ùng rạch xé.
Mẹ Arita nắm hai tay hai đứa con chạy như bay về phía cảng tàu. Gần lắm rồi, chỉ còn chưa đầy một cây số. Thực sự Arita chẳng biết mình đang phải chạy trốn thứ gì, nhưng cậu biết, giờ không phải lúc thắc mắc.
Bùumm.... Một tiếng nổ lớn vang lên, ba người họ ngã dúi về phía trước. Arita ngoái lại nhìn. Trong ánh chớp lập lòe, sau chiếc bán tải đang bốc chạy, một bóng đen đang từ từ hạ cánh. Từ hạ cánh này dùng không sai chút nào, hắn có cánh, một đôi cánh đen như quạ. Một người đàn ông, cao đến hơn hai mét, lực lưỡng như một vận động viên bóng bầu dục. Hắn đeo một chiếc mặt nạ nhăn nhó, đỏ bừng, mũi thì phải dài tương đương với Pinnochio (Buratino) nhưng còn lớn hơn nhiều. Cùng với đó là một tăng y rách nát như các nhà sư khổ hạnh, màu xám, một tay cầm cây thiền trượng còn tay kia cầm một cái quạt, cùng với đo là một đôi guốc gỗ rất cao.
-Takizuko-chan, đừng chạy nữa. Cô biết chỉ cần giao hai đứa bé cho tôi mà. Hồi cô còn làm Miko cô đã rất tốt với tôi, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu.
-Chiko-san, anh đừng ép tôi. Tôi không bao giờ giao chúng cho anh đâu. Đây là việc giữa bọn họ, anh cần gì phải...
-Tôi rất tiếc, Taki-chan, tôi cũng rất quý hai đứa trẻ. Nhưng nếu không giao bọn chúng cho người phụ nữ đó, Goro nhà tôi bên Mỹ sẽ phải chết.
Arita giật mình nhận ra người đàn ông kia, Chiko-san, ông chú ngay sát nhà cậu. Goro lớn hơn cậu đến mẩy tuổi, nhưng vẫn rất trẻ con, láu lỉnh, luôn luôn không ngồi yên, nhưng đã sang Mỹ được năm sáu năm nay. Arita càng ngày càng không hiểu.
-Ai cũng vì con cái mình thôi, Taki-chan. Đành phải xin lỗi chị vậy.
Nói rồi, Chiko-san giơ cây quạt. Một vùng gió lốc bắt đầu khuếch tán. Gió xung quanh lập tức thổi mạnh hơn đến mấy lần. Nếu vừa rồi chỉ là một vùng gió động thì bây giờ đã trở thành một siêu bão.
Cô Takizuko, mẹ Arita, lấy ra một lá bùa, kẹp chúng vào giữa hai tay rồi tạo thành một thủ ấn khó hiểu, miệng thì lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa. Theo câu chú ngữ, một bức tường trong suốt xuất hiện, dần dần sức gió cũng đã giảm bớt. Nhưng mặt mẹ cậu càng lúc càng trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng hét to, át đi tất cả: “ Hai đứa, chạy nhanh, chạy về hướng cảng tàu.”
Azumi khóc gào lên: “Không! Để con...”
-Không! Không cần lo cho mẹ, đi nhanh đi.
Arita đã hiểu được phần nào tình hình, vội vàng lôi Azumi chạy đi. Mục tiêu của ông chú là hai anh em cậu. Mẹ cậu chỉ là đang cản ông chú ấy lại, nếu hai anh em chạy trốn, ông chú sẽ chắc chắn đuổi theo, mẹ cậu sẽ bớt sức nặng.
Quả thật ông chú đuổi theo hai anh em cậu. Nhưng Arita quên mất một điều, ông chú ấy có cánh, và nhanh hơn hai anh em cậu rất nhiều.
Chỉ một thoáng là ông chú đã đuổi kịp, cô Takizuko bất lực đuổi theo. Chiko-san nhanh chóng lao xuống, như diều hâu bắt gà con.
“ Những linh hồn lầm lỡ... Hóa thành mũi tên từ lông vũ thánh thần.... Rekkuu Madan... Kyu. Nyo. Ritsu. Ryo.” Hàng ngàn mũi tên lấp lánh như mưa phóng về phía về phía ông chú Chiko, làm ông chú hất văng về đằng sau, kéo theo ba bốn cái cây gẫy đổ.
“Ông ngoại! Ông ngoại đến rồi.” Azumi vui mừng reo lên. Arita cũng thở phào một hơi, mặc dù ngạc nhiên. Ông ngoại mạnh mẽ như thế này thì mẹ và anh em cậu cũng sẽ được đảm bảo rất nhiều.
“Chiko-san, hôm nay đến đây thôi, tôi cũng sẽ không trách cậu.” Ông ngoại giọng nhẹ nhàng vang lên, nhưng đầy đe dọa.
“Nhưng còn con trai tôi...” Chiko-san lồm cồm bò dậy, mắt đỏ sọng.
“Cậu cần phải tỉnh táo” - Ông ngoại vẫn ôn tồn – “Bà ta chỉ đe dọa cậu như vậy, nhưng không có bằng chứng chắn chắn là bà ta đã bắt được Goro.”
Ông chú Chiko đã bình tĩnh hơn rất nhiều . Để chắc chắn hơn, ông ngoại tôi cũng đã hứa nhờ bạn bè của ông bên đó giúp đỡ tìm kiếm Goro. Ông chú đáng thương nghe vậy mới từ bỏ việc bắt chúng tôi.
“Thôi được... Coi như đây là lời xin lỗi của chú cho hai đứa. Thượng lộ bình an.” Nói rồi Chiko-san ném chiếc mặt nạ đỏ về phía Arita. Dù không hiểu một chiếc mặt nạ Tengu có thể đền bù thế nào, nhưng cậu vẫn vui vẻ bắt lấy.