Một tên bại hoại xuyên không tới một thế giới khác. Cùng xem hắn khám phá thế giới này như thế nào.
Truyện đã hoàn thành với 397 chương.
Trích:
Lịch "phát sóng":
- Thứ hai, tư, sáu: 3 - 5 chương, từ 11h - 17h.
- Thứ ba, năm: 2 chương, chương đầu lúc 5h - 6h, chương thứ hai vào lúc trưa hoặc khoảng 23h - 24h.
- Thứ bảy, chủ nhật: 1 chương lúc 5h - 6h, có nữa hay không thì không chắc.
Không hứa hẹn điều gì, chỉ có thể cố gắng!
Lưu ý rằng hôm nào đó có việc gấp, tác giả không có thời gian sửa và đăng chương mới thì tác giả sẽ không báo trước.
Quyển 1: Chinh phục Minh Quốc
Chương 1: Săn thú trên thảo nguyên
Hoàng hôn như máu, cỏ dại như kiếm.
“Ù ù… Oanh!” - Phía chân trời, mấy trăm nghìn đầu thú dữ có vòi lớn, vòi nhỏ, ngoại hình giống như bò tót chạy chồm lại đây, kéo theo bụi mù cuồn cuộn bay lên trời, tiếng xé gió như tiếng trống trận, mang theo uy thế như sóng thần, không thể ngăn cản!
Đàn Mân Tượng ở trên mảnh thảo nguyên hoang vu này, thậm chí trên cả đại lục cũng có thể hoành hành vô kỵ. Thử nghĩ một chút, mấy trăm nghìn đầu có cân nặng mỗi đầu vượt qua năm tấn, khi chúng chạy như điên với tốc độ lớn hơn một trăm cây số là kinh khủng cỡ nào? Có thể nói đây chính là một sức mạnh mang tính hủy diệt, coi như là thần tiên, thì cũng chỉ có thể đứng ở ngoài mà quan sát. Đó là chưa kể Mân Tượng là loài có làn da cứng rắn như trọng giáp của kỵ sĩ, ngay cả loài rồng hoang dại trên thảo nguyên đều không thể cắn thủng làn da của chúng một cái.
Phương thức công kích chủ yếu của Mân Tượng là dựa vào những cái vòi dài cùng với một chiếc sừng sắc bén ẩn dưới vòi. Vòi của Mân Tượng chẳng những có lực lượng cực lớn, lại hết sức linh hoạt, nhưng thứ có lực sát thương lớn nhất vẫn là chiếc sừng nọ. Nó giấu ở phía dưới vòi Mân Tượng, kẻ khác khó lòng phòng bị. Vào lúc vòi chúng công kích, khi đối thủ đang cật lực chống đỡ thì rất dễ dàng bị “món vũ khí” này thình lình đánh chết.
Đàn thú thoải mái chạy nhảy trên mảnh thảo nguyên vốn là nhà của chúng. Tại nhà của chúng, trừ khi chúng nó nảy sinh vấn đề - tự mình hại mình - nếu không, không ai có thể làm cho chúng nó dừng lại. Dám can đảm đứng trước mặt chúng, dẫu là một đám Địa Long, cũng sẽ bị đạp thành bánh thịt. Chúng nó giống như một dòng nước lũ cuốn quét qua cả thảo nguyên.
Xen lẫn trong đàn Mân Tượng là một con thủ lĩnh có thân hình to gần gấp đôi những con còn lại, được gọi là Tượng Vương. Nó thường chạy ở phía trước cả đàn, khi nó rẽ ngang một cách tùy ý, cả đàn thú đều rẽ ngang theo nó. Nhìn như chúng đang chạy loạn khắp nơi, nhưng thực ra những cái rẽ tùy ý đó lại khiến cả đàn quay về vị trí lúc đầu, rồi quay qua chạy về một phương hướng khác.
Chưa người nào chú ý tới, tại một bụi cỏ hoang, kế bên cơn lũ Mân Tượng, một đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào đàn thú. Chẳng lẽ ở trên thế giới này còn có sinh vật nào dám can đảm có ý đồ với đàn Mân Tượng?
Đàn thú cấp tốc quẹo qua một phía, khiến cho một đội Mân Tượng nhỏ rớt lại phía sau. Vài đầu Mân Tượng hơi lộ vẻ gầy yếu có tốc độ không theo kịp kịp đàn thú đã bị cả đàn kéo dài ra một khoảng cách. “Hơi lộ vẻ gầy yếu” chỉ bất quá là so với những con Mân Tượng khác mà thôi, so với những sinh vật khác, ví dụ như con người, chúng vẫn là một loài thú khổng lồ không thể chiến thắng.
Đột nhiên, một cái bóng lóe lên, như một tia chớp, nhào tới ôm lấy một con Mân Tượng – thứ tốc độ có thể so với những con Xỉ Kiếm Lang nhanh nhẹn ưa thích ăn thịt người trên thảo nguyên này. Tốc độ như vậy cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, nhưng điều càng làm cho người ta kinh ngạc đó là cái bóng nọ chính là một con người! Nếu đó là một con Xỉ Kiếm Lang, như vậy còn có thể giải thích dễ dàng hơn, một đám Xỉ Kiếm Lang hung tàn, không thể nghi ngờ là cùng cấp bậc với Cuồng Bạo Địa Long, nếu chúng nó tiến hành săn bắt một con Mân Tượng lạc đàn cũng không phải là không có khả năng. Nhưng là một nhân loại muốn chém giết một con Mân Tượng có thân hình cao hơn ba thước, cân nặng đạt hơn năm tấn, hiển nhiên đó là muốn chết không thể nghi ngờ!
Mân Tượng là một loài ma thú có cấp bậc cao, trừ thân thể mạnh mẽ, chúng còn có thể sử dụng cấp ba ma pháp “Đại Địa Run Rẩy”. Cho dù không biết đó là một ma pháp hệ thổ, dẫu là một ma pháp sư có cấp bậc bằng loài Mân Tượng cũng sẽ lắc đầu, biết khó mà lui. Mà Mân Tượng là dựa vào thiên phú trời sinh, khi thi triển một trung cấp ma pháp hệ thổ thì chiến sĩ bình thường đứng ở trước mặt nó cũng chỉ là pháo hôi.
Kẻ nhân loại kia dùng hai cái tay gắt gao kẹp chặt cái vòi của Mân Tượng, hai chân của hắn như có sức nặng nghìn cân, chúng vững vàng cắm trên mặt đất. Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, ra sức dùng tay xé rách cái vòi.
Mân Tượng bị đau, nó liền cúi đầu, quăng mạnh một cái, tên loài người kia bị đánh bay ra xa.
Chỉ qua một lúc như vậy, đàn thú đã chạy xa tít tắp, tại nơi đây chỉ còn lại kẻ “không biết tự lượng sức mình” cùng với một loài ma thú ăn thịt người có tôn nghiêm bị mạo phạm, đang nổi giận đùng đùng.
Trong lỗ mũi Mân Tương vang lên liên tiếp ba cái vang lớn, bốn cái chân nó xuất hiện từng tiếng xé gió, tất cả hợp thành một loại tổ hợp dao động kỳ lạ. Tổ hợp dao động rơi xuống dưới đất, Thần Đất tức giận, đất trong mười bước xung quanh bắt đầu run rẩy chậm rãi! Cách dùng loại dao động này khống chế ma pháp giống như cách niệm chú ngữ của loài người. Kỳ lạ là cả đời ma pháp sư không nhất định có thể học được một cái ma pháp hệ thổ cấp ba, bởi vì ma pháp hệ thổ là loại ma pháp khó học nhất trong tất cả các loại ma pháp. Mà loài trí lực thấp như Mân Tượng dĩ nhiên là mới sinh ra liền có thể sử dụng, bởi vậy cũng có người nói Mân Tượng là loài sinh vật được Thần Đất sủng ái.
Cả mặt đất đang run rẩy thì liệu có ai có thể không sợ hãi? Nhưng Mân Tượng lại không bị ma pháp này ảnh hưởng một chút nào, nó rống lớn một tiếng, rồi chạy nhanh lại đây như điên.
Cái vòi mạnh mẽ mà cay độc như một thân cây lớn quét ngang về phía này, mục tiêu của nó đúng là kẻ loài người kia.
Cả người dưới của tên nhân loại run rẩy theo nhịp run của mặt đất, hắn cố gắng ổn định thân thể của chính mình, nhanh chóng thích ứng với mặt đất đang run lên. Ngay lúc trí mạng khi Mân Tượng dùng vòi đảo qua trong tích tắc, hiểm hiểm né tránh, vọt đến một bên.
Khi hắn vừa mới thở dài một hơi, mặt đất đột nhiên ngưng rung động. hắn vội vàng nhảy dựng lên, nhưng cũng đã chậm. Một cái hố sâu xuất hiện phía dưới thân thể của hắn, cả nửa phần dưới cơ thể của hắn rớt xuống, mặt đất dường như hé chiếc miệng khổng lồ ra nuốt lấy cả nửa cơ thể của hắn vào. Chiếc miệng khổng lồ đóng lại, hắn bị kẹp chặt trong đất!
Mân Tượng không hổ là sủng vật của Thần Đất, dĩ nhiên còn hiểu được lợi dụng ma pháp Đại Địa Run Rẩy, sử dụng chiến thuật ấy.
Mặt đất còn đang run rẩy, tên nhân loại muốn đem thân thể của mình rút ra khỏi lòng đất là khó khăn càng thêm khó khăn. Nhân dịp này, Mân Tượng lao nhanh tới, trong nháy mắt đã tới trước mắt hắn. Chiếc vòi cực dài hung hăng quất đến.
“Ba.” – Trên cơ thể tên nhân loại xuất hiện một vệt hằn to lớn, lực lượng lớn quất tới làm hai mắt hắn ứa ra sao trời, hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Thế nhưng hắn cũng không có ngăn việc đó xảy ra – với kinh nghiệm phong phú, hắn biết nếu hắn ngăn cản chiếc vòi, thì tiếp theo sau là chiếc sừng sắc bén như đao, vô luận thế nào cũng sẽ không đỡ được, nó mới chính là thứ vũ khí trí mạng.
Quả nhiên khi chiếc vòi công kích đã xong, một chiếc sừng màu đen dường như từ Địa Ngục bỗng dưng vượt qua khoảng cách, xuất hiện trước người hắn, giống như lưỡi hái của Tử Thần, lặng yên không một tiếng động hướng về cổ của hắn.
Hắn hét lớn một tiếng, song chưởng gạch chéo trước ngực, trong chớp mắt, trên cánh tay của hắn sinh ra hai khối hình như nham thạch, giống ở chỗ cứng rắn ở bên ngoài, thể hiện rằng hai khối “tấm chắn” này là cực kỳ cứng rắn.
“Đùng! Đùng! Oanh!” – Tiếng chói tai đầy khô khốc vang lên một lúc thì chỉ thấy một chiếc sừng đen nhánh bay vụt ra ngoài – chiếc sừng không có gì vững chắc hơn dĩ nhiên bị gãy!
Mân Tượng khóc thảm một tiếng, trên vị trí từng là chiếc sừng xuất hiện máu tươi đầy rẫy, đau đến mức nước mắt của nó giống như nước suối tuôn trào.
Tên nhân loại cũng không hơn gì, dẫu sao kẻ chịu đánh thì có thể nào dễ dàng tiếp được? Vốn là có thương, một đòn hung hăng bổ trúng làm cho lục phủ ngũ tạng một trận lay động, hắn lại phun ra một ngụm máu đen.
Lúc này đây chính là thời khắc mấu chốt đánh chết Mân Tượng, quá trình săn thú thành công hay thất bại là ở thời điểm này đây! Tên nhân loại với nghị lực kinh người, cố nén sự đau nhức trên thân thể, song chưởng chống xuống mặt đất, tiến hành tạo lực nhảy dựng lên, nhào về sau lưng Mân Tượng, gào thét và không ngừng công kích. Hai chân của hắn co rụt lại, thân thể hóa thành chiêu thức “Chuồn Chuồn Kích”. Từ hai chân cao lớn của Mân Tượng, hắn tiến hành lướt qua, đột nhiên xuất hiện ngay dưới mí mắt của nó, ngay lúc con ma thú khổng lồ còn chưa phản ứng, hai tay hắn bắt lấy cái vòi dài, ra sức kéo, chân phải làm trụ, chân trái nằm ngang, thân thể đột nhiên xoay tròn. Mân Tượng với thân thể cao lớn lại bị hắn xoay tròn trên bầu trời như trái bóng.
Hắn quay thêm vài vòng, rồi hét lên một tiếng, hai tay buông lỏng.
“Ô… ô…” – Sau một tiếng xé màng nhĩ, thân hình to lớn bay lên trời, để lại một cái bóng đen.
“Thình thịch!” – Cự thú từ trên cao rơi tự do xuống mặt đất, thân thể cao lớn giống như thiên thạch đập ầm ầm trên đất, làm ra một cái hố to. Cả mặt đất như bị phá vỡ, giống như mới vừa bị ma pháp oanh qua, run rẩy dữ dội.
Mân Tượng rơi xuống đất chịu chấn động lớn, nội tạng của nó vỡ nát, mũi và miệng trào ra máu tươi, hiển nhiên là không sống nổi.
Tên nhân loại thành công trong việc săn thú nhưng lại làm ra một hành động khiến kẻ khác kinh ngạc trong giờ phút này, hắn quỳ trên mặt đất đầy tiều tụy, hai tay tạo thành chữ thập, lẩm bẩm nói:
- Ôi, Trương Tuấn vừa sát sinh, khốn nạn a, sát nghiệp đừng gieo lên người ta…
Sau một lúc sám hối, hắn nhảy lên, xoa xoa hai tay và cười hì hì:
- Ha ha, có đồ ăn cho nửa tháng rồi!
Một loạt cử động khiến người ta mơ hồ, giống như người mới vừa rồi sám hối trong tiều tụy không phải hắn hắn, thật, căn bản không phải là hắn.
Đối với một tên thợ săn kinh khủng như thế, một con Xỉ Kiếm Lang trốn trong bụi bỏ không dám đi ra cướp đoạt, mặc dù nó nhìn thấy một con mồi mỹ vị như thế kia cũng rất là đỏ mắt. Một đôi mắt Xỉ Kiếm Lang màu đỏ giấu ở đó, lập lòe ánh tham lam, lại bắn ra một ánh mắt tràn đầy ghen ghét.
Thợ săn Trương Tuấn với sức mạnh lớn, bắt lấy hai chân của Mân Tượng, gồ lên cơ bắp, đưa đầu quái vật khổng lồ nâng lên vai, cười nhỏ rời đi. Để lại trên thảo nguyên một trận tiếng bước chân: “Đông đông đông…”.
Đàn thú như trước, chỉ là đàn thú mãi lo chạy chồm nọ không có con nào phát hiện cả đàn đã mất đi một thành viên.
Đống lửa cái hừng hực, trên ngọn lửa lớn có thêm một cái vòi Mân Tượng dài – bộ phận này chính là thứ thịt ngon nhất trên cơ thể Mân Tượng. Trương Tuấn biết thế nên nướng nó ăn đầu tiên.
Trên cái thảo nguyên hoang vu này, những hương liệu phụ trợ không hề có, thậm chí ngay cả muối ăn cũng không, nhưng mà Trương Tuấn vẫn cảm thấy nó rất mỹ vị, cực thơm ngon.
Ăn xong bữa cơm, hắn nằm vật vờ ở bên cạnh đống lửa - mặc dù là hắn, cũng không dám ở trên thảo nguyên này ngủ, cho dù là có đống lửa ngay đó. Phải biết đối với ma thú, ngọn lửa cũng có sự uy hiếp rất lớn.
Trên bầu trời, sao chiếu sáng rọi, tinh quang óng ánh như ánh mắt của mỹ nhân. Mỗi một khối sao đều là một vị phật, họ đang ở trên cao nhìn xuống tội nhân – mỗi ngày Trương Tuấn nằm ở dưới bầu trời của dị giới, đều sẽ nhớ tới những lời này của mẹ. Mẹ hắn tin Phật giáo, cả đời dạy hắn đạo lý nhân quả và báo ứng thiện ác, dạy hắn phải sống thiện, phải cùng động vật sinh thiện.
Mẹ hắn là một người đàn bà lương thiện, cùng với một kẻ không có cha là hắn, khó tránh khỏi bị người chà đạp và ức hiếp. Sau lưng mẹ hắn, Trương Tuấn đánh nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng mà trước mặt mẹ hắn, hắn tuyệt đối là một người con thông minh, chăm chỉ học tập, không ngừng cố gắng. Hắn sợ nhất là nhìn thấy ánh mắt áy náy của mẹ - nếu như hắn có làm gì sai, mẹ hắn sẽ không trách mắng hắn, ngược lại đều cho rằng đó chính là tội của bà, đây vốn phải là bà phải chịu trừng phạt, nhưng lại báo ứng tại trên người của con bà, cho nên bà rất áy náy. Mỗi một lần khi mẹ hắn lại có ánh mắt này, tâm của hắn như bị dao cắt, thứ vết cắt sâu tận xương tủy.
Hai mẹ con sống nương tựa nhau hơn hai mươi năm, chính hắn rất vất vả mới tốt nghiệp đại học, đã đến lúc báo đáp cho mẹ, nhưng lại… rơi vào cái địa phương đáng chết này.
Hết thảy đều là bởi vì đêm ấy mưa lớn.
Sau khi giờ tăng ca chấm dứt cũng đã hơn mười một giờ, bên ngoài mưa to như trút, Trương Tuấn thấy được một đoàn ánh sáng trong mưa.
Thứ người ngoài hành tinh bắt đi hắn vô cùng nhân quyền, bọn họ nói cho hắn biết rằng gần đây bọn họ mới vừa chế tạo ra một loại “bệnh độc”, loại… bệnh độc này không phải cái gì tật bệnh, mà là loại lây qua sinh vật bởi “tính chất đặc biệt”. Sinh vật bị bệnh độc lây qua sẽ mang ra một ít tính chất đặc biệt, bệnh độc tiếp tục lây sang người thứ nhất sau đó, thì người trước đó sẽ chết đi. Thứ bệnh độc này còn không có thử nghiệm trong thân thể sống, người ngoài hành tinh muốn bắt Trương Tuấn làm thành tiêu bản vật sống để thí nghiệm. Đồng thời, họ thanh minh rằng họ sẽ trả cho hắn một phần thù lao phong phú.
Trương Tuấn nhìn vào một bản danh sách thù lao có số lớn tiền tài, lại còn có… một phần hấp dẫn hắn nhất: “dị năng”, trong lúc nhất thời, hắn không chút do dự mà đáp ứng. Hiển nhiên có những thứ này, hắn cùng mẹ có thể sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Thí nghiệm trên vật sống không thể tiến hành trên đĩa bay, bởi vì phải ghi nhớ rất nhiều số liệu phiền phức, cho nên dù có chín lọ thủy tinh chứa bệnh độc, bọn họ cũng phải trở về hành tinh của mình để tiến hành thí nghiệm.
Vũ trụ mịt mờ, phi hành vượt qua cực ly xa, người ngoài hành tinh sử dụng đến kỹ thuật tiên tiến “Xuyên Qua Không Gian” để thực hiện. Chỉ là không hề nghĩ tới, ở thời khắc quan trọng nhất để thoát ra vùng đệm không gian ấy, đĩa bay bị phá hỏng thành từng mảnh, rơi vào vùng không gian tăm tối bên trong. Trương Tuấn càng bị lực lượng lớn đánh mạnh vào, ngất đi.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trên thảo nguyên này. Bên người hắn, trừ vài khối mảnh vỡ đĩa bay nhỏ bé, cũng chỉ có lọ bệnh độc nằm trong chính cái chai hợp kim. Hắn cũng không rõ mấy cái chai này được làm thành tài liệu gì mà chắc chắn như vậy.
Trương Tuấn lấy một cái chai trong số chín cái chai ra, mở van xem thử. Trong cái ống thủy tinh nọ, thình lình có một thứ chất lỏng màu lam nhạt trôi nổi, mà giữa nó là một ít bột phấn màu vàng. Hắn cười khổ một cái, nhân tiện đem cái lọ thủy tinh này vứt bỏ - dù rằng cái nhà khoa học ngoài hành tinh kia đã từng tuyên bố rằng loại bệnh độc này là hắn nghiên cứu cả đời mới có thành quả. Trương Tuấn biết rõ, dù đúng như lời người ngoài hành tinh đó nói thì khi ở trên một cái thảo nguyên hoang vu thế này thì nó có thể có cái tác dụng gì? Không hề giá trị!
“Binh!” – Thủy tinh bể nát, chất lỏng màu lam nhạt cùng bột phấn màu vàng chảy ra. Trong chất lỏng màu lam, hình một ngôi sao lóe ra, như là sao trời chiếu rọi vào vũ trụ.
Cùng lúc này, một con kiến màu đỏ lớn bằng ngón cái đang bay nhanh về phía này, nó không hề biết thứ bệnh độc này nguy hiểm cỡ nào. Thứ bệnh độc đó nhiễm lên người nó, nó vẫn không cảm giác gì mà vẫn bay về phía Trương Tuấn.
Đang thẫn thờ, Trương Tuấn bị con kiến này cắn một phát rõ đau trên đùi!
Trương Tuấn hét thảm một tiếng, vừa cúi đầu nhìn thì thấy trên bắp chân đã có máu tươi tí tách. Hắn cũng không khỏi than thở: Con kiến này có sức mạnh thật lớn!
Đồng thời, hắn giận dữ, giơ lên tay phải, muốn chụp chết con kiến. Chỉ là không ngờ, khi tay hắn vừa mới giơ lên, con kiến lớn màu đỏ lại trượt chân ngã xuống, cả ngày không động đậy!
“Chết?” – Hắn tự hỏi.
Song vốn căm tức không thôi, hắn dùng chân giẫm con kiến thành thịt nát, và không chịu bỏ qua:
- Ngươi cho rằng đã chết là được? Dám cắn ta…
Hắn đang đùng đùng giẫm xuống thì bỗng nhiên choáng váng, đầu ong ong, mắt mơ hồ, cả người mềm nhũn.
“Bùm.” – Hắn ngã xuống đất.
Lúc hắn tỉnh lại, đã không biết là thời gian trải qua bao lâu rồi, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận là vài ngày sau. Hắn bỗng tỉnh lại là do trên mặt đất truyền đến chấn động – một con có thân thể như chú voi con, trên đầu lại có một chiếc sừng to lớn như thanh đao của Quan Vũ đang rống giận vọt lại đây!
Con quái thú này cũng là một phương bá chủ trên thảo nguyên: Đao Sừng Cự Tích. Đao Sừng Cự Tích có lẽ chính là loài ma thú có tính tình trời sinh thuộc hàng tàn bạo nhất, nó không hề phân biệt đúng sai, mà sẽ tấn công bất cứ sinh vật nào nó nhìn thấy, dù sinh vật đó là sống hay chết.
Đao Sừng Cự Tích là loài có được lớp da cứng rắn như Mân Tượng, mà lại có thêm sức mạnh to lớn của loài rồng, ngoài ra nhờ vào chiếc đao sừng vô cùng sắc bén trên đầu, Đao Sừng Cự Tích chính là cơn ác mộng trên cả thảo nguyên, kể cả Địa Long cũng không nguyện ý phát sinh tranh đấu với chúng.
Đầu tiên Trương Tuấn bị người ngoài hành tinh bắt cóc, ngay sau đó trải qua kinh nghiệm chịu đựng nổ mạnh, rồi không hiểu vì sao xuất hiện ở thế giới này, tiếp theo đó bị một con kiến cắn làm cho ngất đầy uất ức. Đến khi hắn vừa mới tỉnh lại lại phải đối đầu với một loại ma thú kinh khủng, hiển nhiên hắn la to có quỷ, rồi xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của hai cái đùi có thể nào so được với bốn cái chân? Vốn đường trường không phải sở trường của hắn, cho nên vừa chạy trốn, Trương Tuấn vừa âm thầm hô to: Mạng ta xong rồi…
Song lại không nghĩ rằng, khi hắn bắt đầu chạy trốn, tiếng xé gió vù vù vang lên bên tai hắn, hai sườn cỏ dại, cây hoang lả tả lui về phía sau, dĩ nhiên tốc độ của hắn vô cùng nhanh lẹ! Hơn nữa chạy một lúc lâu hắn cũng không cảm thấy mệt. Vừa lúc bản thân hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn liền quay đầu nhìn lại, thì nhận ra hắn tựa hồ đã bỏ rơi con Đao Sừng Cự Tích nọ một khoảng cách dài!
Trương Tuấn thở dài một hơi, mặc dù tính mạng của hắn tạm thời không có gì phải lo, nhưng hắn cũng không dám lơ là - ở chỗ này, một con kiến cũng có thể đem hắn cắn ngất thì một con ma thú với ngoại hình như thế kia nhất định là khó đối phó.
Trương Tuấn chạy thêm một lúc nữa, thì vững tin đầu ma thú nọ không đuổi kịp chính mình, đến lúc này đây hắn mới yên tâm. Hắn dẫn con ma thú vòng lại chỗ hắn vừa mới tỉnh lại, bắt đầu chơi vòng quanh.
Một vòng lại một vòng, một vòng nối tiếp một vòng, cũng không biết qua bao lâu, Mặt Trời đỏ treo cao trên bầu trời dần dần rơi xuống, tốc độ của con ma thú ở phía phía sau càng ngày càng chậm. Tuy nhiên, ngược lại, chạy nhiều nhưng Trương Tuấn lại không hề cảm một chút cảm giác mệt mỏi.
Ánh trăng dâng lên, ma thú phía sau thở hì hục và liên hồi. Trương Tuấn quay đầu lại nhìn con ma thú:
- Ố ồ, xem kìa, ngươi còn có thể tiếp tục di chuyển sao?
Đao Sừng Cự Tích nổi giận, gầm lên một tiếng, tăng tốc vọt lại đây. Trương Tuấn vội vàng bỏ chạy. Khoảng cách song phương lại kéo dài.
Ánh trăng chìm xuống, Mặt Trời trở về thống trị bầu trời. Trương Tuấn cảm thấy phiền muộn vô cùng, bởi vì ở phía sau, con Đao Sừng Cự Tích kia vẫn theo không nghỉ. Bản tính ma thú vốn hung tàn, song rõ ràng nó gần như chạy không nổi, vậy nhưng nó vẫn không chịu buông tha hắn.
Cuối cùng, con Đao Sừng Cự Tích kia vẫn không từ bỏ, cho đến khi nó hao hết một tia lực lượng còn sót lại trong cơ thể, mất sạch sức sống, nó khóc thảm một tiếng và ngã quỵ trên đất.
“Bùm!”
Lúc này đã là giữa trưa.
Trương Tuấn vác cái bụng đói cồn cào, chạy tới than thở:
- Khốn nạn, mệt chết ta, ngươi thế mà vẫn có thể chạy theo tới bây giờ.
Hắn cũng biết, mặc kệ là cái giống động vật nào, khi chạy với tốc độ nhanh như vậy trong thời gian dài thì chỉ có “cúp” – chỉ là hắn bỏ qua một điểm, đó là chính hắn cũng là động vật, nhưng hắn chạy lâu như vậy thì tại sao lại không có một việc nào xảy ra?
Thận trọng từng chút đi đến bên cạnh con ma thú nọ, Trương Tuấn nhặt vài viên gạch chọi vào người nó.
“Không có điểm phản ứng. Xem ra là thật sự bị chết vì mệt.”
Đầu Đao Sừng Cự Tích này rất đáng thương, có lẽ trong dòng họ Đao Sừng Cự Tích thì nó chính là đầu chết đi một cách khuất nhục nhất: Bị đùa chơi đến nỗi chết sống vì mệt.
Hắn vừa tới đây, vừa kiểm tra xem con ma thú có còn hô hấp gì không, sau khi xác định nó thật sự đã chết, hắn mới thả lỏng. Cùng lúc này, cái bụng của hắn càu nhàu kêu lên, hắn cười hắc hắc:
- Ôi, đói bụng.
Liếc nhìn về con ma thú trên mặt đất, hắn mỉm cười:
- Đây không phải là bữa cơm sao?
Hắn tóm chân sau của Đao Sừng Cự Tích, nghĩ muốn kéo nó tới địa phương hắn tỉnh lại lúc trước, trong bụng thầm nhủ: “Những mảnh vỡ của chiếc đĩa bay có thể sử dụng như một chiếc dao, có thể dùng nó dùng để cắt xuyên qua những thớ da cứng rắn”.
Con quái thú này có hình thể hết sức khổng lổ, có có chiều ngang năm thước, chiều cao hai thước, đối với Trương Tuấn mà nói, nó quả thật là một con quái vật lớn xác. Trương Tuấn vừa mới dùng tay nâng lên chân sau của nó thì bỗng cảm giác được bản thân có chút biến đổi so với trước kia – một con thú khổng lồ như vậy mà giờ này hắn nhấc lên một cách nhẹ nhàng, không tốn bao nhiêu sức lực, dẫu rằng chân sau của nó chẳng khác gì một cây cột nhà thô to.
“Chẳng lẽ?” – Hắn ngạc nhiên.
Trong lòng hắn đã nghĩ đến điều gì, tuy nhiên hắn lại còn không tiếp tục đi sâu vào điều ấy.
Hắn bắt đầu thử nghiệm một lần, bắt đầu kéo con Đao Sừng Cự Tích đi.
“Soàn soạt…”
Con ma thú nọ gần như có trọng lượng lên đến vài tấn dĩ nhiên bị hắn kéo ra hơn mười thước một cách dễ dàng.
Hắn dừng lại suy nghĩ của chính mình, bắt đầu nếm thử kéo con ma thú chạy nhanh hơn về địa phương hắn vừa tỉnh lại – nơi có những mảnh vỡ của đĩa bay cùng với tám lọ thủy tinh chứa loại bệnh độc không tên kia.
Bỏ con ma thú nằm bình yên dưới mặt đất, hắn nhanh chóng tìm được chiếc lọ chứa bệnh độc mà hắn đã vứt bỏ - chiếc lọ mà giờ phút này chỉ còn có những mảnh vỡ. Hắn thở dài một tiếng, đối với hắn, sự tình cuối cùng cũng đã sáng tỏ: “Một con kiến lớn màu đỏ bị thứ bệnh độc kia lây nhiễm, sau đó nó cắn hắn một cái. Dựa theo đặc tính của bệnh độc, bệnh độc lấy của nó một ít “năng lực” rồi truyền qua cho chính hắn!”
Hắn chợt cười khổ, khuôn mặt có chút khó coi:
- Sau này ta chính là một con kiến hình người…
Sau khi cười khổ, hắn lại nghĩ: “Việc này kỳ thật cũng không có gì không tốt, con kiến không những có sức mạnh lớn vô cùng, hơn nữa chúng hết sức linh hoạt. Mà ở trên cái thảo nguyên hoang vu đầy nguy hiểm này thì có một năng lực như vậy sẽ giúp ta có thể sống sót dễ dàng hơn trước, cam đoan xác suất ta gặp phải nguy hiểm trí mạng giảm xuống một cấp cho đến vài cấp độ”.
Sau đó vài ngày, Trương Tuấn bắt đầu “cuộc sống mới” trên thảo nguyên hoang vu. Hắn dần phát hiện thứ bệnh độc kia dù có mặt tốt là mang lại “năng lực” cho hắn, thì lại có mặt khác tiêu cực. Nói ví dụ, hắn rất nhanh đói và cần ăn rất nhiều. Trước kia, một con ma thú cỡ đầu Đao Sừng Cự Tích này hắn ăn cả nửa tháng, song bây giờ mới có vài ngày mà hắn đã ăn sạch. Một con thú có trọng lượng vài tấn, chỉ chưa đến mười ngày, chỉ còn lại mớ xương, sức ăn của Trương Tuấn quả thật rất dọa người.
Vì cái mặt tiêu cực đó, hắn không còn biện pháp nào khác hơn mà bắt đầu cuộc sống săn bắn trên mảnh thảo nguyên nguy hiểm. Đồng thời, hắn hầu như chỉ có thể chuyên môn tìm đến những con ma thú có thể hình thật lớn để xuống tay, bởi vì… dù cho điều đó đồng nghĩa với nguy hiểm nhiều hơn, nhưng có như thế thì hắn mới có đồ ăn cho vài ngày. Những con ma thú nhỏ tuy dễ dàng giết chết hơn, nhưng hiển nhiên là chúng chẳng cung cấp đủ lượng nhu cầu trong một bữa ăn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hắn sinh sống trên thảo nguyên hơn nửa năm trời.
Nửa năm này, xung quanh khu vực gần đây, ba trăm đầu Đao Sừng Cự Tích đều bị hắn ăn tươi, ngay cả bá chủ trên thảo nguyên là Cuồng Bạo Địa Long cũng không dám xâm phạm “lãnh địa” của hắn. Có chăng là chỉ có đàn Mân Tượng sống thành đàn là hoành hành không chút cố kỵ và sợ hãi.
Mỗi ngày sau bữa dùng cơm, vốn chán đến gần chết, vì giết thời gian, hắn bắt đầu tìm hiểu hòn đá đủ mọi màu sắc trên tay – hòn đá là vật hắn thu được sau một lần vô tình lấy được trên người ma thú, một hòn đá trong suốt, long lanh, hết sức đẹp mắt. Trương Tuấn đem tất cả những hòn đá đó đánh bóng rồi xỏ thành một chuỗi, đeo trên cổ.
Lúc trước trên Trái Đất, hắn cũng từng xem qua một số tiểu thuyết Kỳ Huyễn, nên hắn phần nào đoán được khi bản thân đã đi đến nơi đây – dị giới – thì chỉ sợ là không thể trở về. Mà những hòn đá có nhiều màu sắc kia, có thể chính là những viên “ma tinh” trân quý. Song ở trong lòng hắn, vì nỗi nhớ sâu đậm cùng với tấm lòng thương yêu vô hạn dành cho mẹ, hắn nhất quyết không tiếp nhận sự thật trước mắt. Trong lòng chống lại sự thật đang xảy ra khiến hắn ra sức phá hư mọi thứ xung quanh, kể cả thứ bảo vật trân quý hắn đang đeo trên cổ, hắn chính là đang thể hiện rằng bản thân hắn không bao giờ chấp nhận tình cảnh hiện tại của mình.
Khi ánh trăng màu lam nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, soi sáng muôn phương, Trương Tuấn vừa săn được một con Mân Tượng, hắn đem khối ma tinh lấy ra từ trong người nó gắn vào chiếc vòng trước cổ - nơi đã có mười chín khối ma tinh như vậy. Trong số mười chín khối ma tính, ba khối ở giữa có màu đỏ rực. Ba khối này cũng là ba khối có thể tích lớn nhất, mỗi một khối đều to cỡ quả trứng, đây là ba khối ma tinh thuộc về ba con Cuồng Bạo Địa Long – Cuồng Bạo Địa Long vốn là ma thú hệ hỏa, nên ma tinh cũng có màu đỏ như lửa. Ở vòng ngoài 3 khối ma tinh của Cuồng Bạo Địa Long là 6 khối ma tinh màu đen của Đao Sừng Cự Tích – loại ma thú hệ Hắc Ám, trời sinh tính hung tàn. Đao Sừng Cự Tích có lực lượng hơi yếu hơn Cuồng Bạo Địa Long, bởi vậy ma tinh của nó có thể tích nhỏ hơn của Cuồng Bạo Địa Long một ít. Và ở bên ngoài cùng, là mười hai khối ma tinh màu vàng của Mân Tượng – loài ma thú hệ thổ, mười hai viên ma tinh này có thể tích không kém bao nhiêu so với thể tích của Đao Sừng Cự Tích.
Khi đã làm xong vòng cổ mới, Trương Tuấn nằm trên một chiếc giường mềm mại được hắn cất công làm ra từ da thú và cỏ khô. Hắn nhìn lên ánh trăng màu lam nhạt trên bầu trời, trong lòng cũng một mảnh tĩnh lặng như ánh trăng lam nhạt ấy.
Sau một lúc lâu, đột nhiên hắn phun ra một hơi:
- Thức ăn xung quanh gần như đã bị ăn sạch sành sanh, xem ra phải rời đi nơi này, hướng đến một địa phương khác. Chỉ là không biết trên thế giới này liệu có nhân loại hay không.
Cái suy nghĩ này theo hắn cho đến tận ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tuấn tiến hành thu dọn, hắn đem tất cả thịt ma thú nướng chín dựa theo cách làm thịt muối nướng, rồi đem tất cả bỏ vào một cái túi, đeo trên lưng. Dưới ánh nắng chiều hoang tàn trên thảo nguyên, một con người vác đầy lương khô trên lưng, bắt đầu rời đi nơi hắn đã sinh sống hơn nửa năm. Đương nhiên là hắn không có quên việc mang theo tám lọ thủy tinh chứa bệnh độc. Đồng thời với việc ấy, hắn cũng cầm theo vài mảnh vỡ của đĩa bay – lý do không rõ ràng lắm, có thể là hắn muốn ghi nhớ một điều gì đấy.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ sau một đêm đã ở ngoài ba trăm dặm. Nơi này đã không phải là lãnh địa của hắn, hết thảy đều rất xa lạ. Bất quá dọc đường đi cũng không có con ma thú ăn thịt khổng lồ nào làm phiền hắn, âu cũng là do toàn bộ ma thú xung quanh lãnh địa của hắn đều đã bị hắn diệt sạch, vả lại đối với một tên sát thần như hắn thì con ma thú nào dám đến vuốt đuôi hổ?
Trên người mang theo lượng lớn thức ăn – có đủ cả mười bốn ngày ăn của hắn – cho nên hắn thấm mệt rất nhanh. Bởi vậy, vào lúc này đây hắn lắc đầu, dừng lại nghỉ ngơi.
Sau đó hắn lại tiếp tục lên đường.
Ba tháng trôi qua, trên đoạn đường hắn đi qua, hễ gặp sinh vật nào có thể ăn được hắn đều đánh giết, vì vậy mà trên cổ của hắn lại có thêm mấy viên ma tinh.
Ở những ngày gần đây, hoàn cảnh xung quanh không còn giống như lúc trước, cỏ hoang cũng thấp đi nhiều, không giống như khu vực trước kia – đều cao qua cả đầu người. Cùng với điều ấy, mật độ cây cối bắt đầu nhiều lên, một số loài cây con cao bằng đầu gối càng lúc càng nhiều. Còn động vật? Chỉ toàn Xỉ Kiếm Lang. Thế nhưng khác hẳn với những con Xỉ Kiếm Lang trên thảo nguyên, Xỉ Kiếm Lang ở đây có thân hình nhỏ bé hơn hai phần ba, cùng với… thịt của chúng không hề “mỹ vị” bằng. Trương Tuấn thường xuyên đánh chết một đàn, xong cũng không đủ hắn ăn hai ngày.
Khi hắn đến nơi này, tốc độ tiến lên của hắn trở nên chậm rất nhiều, bởi vì mỗi ngày hắn phải phí nhiều thời gian để tìm kiếm thức ăn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy ở phía trước là một mảnh rừng rậm với cây cối có phần thưa thớt, hắn kích động đến mức thiếu chút nữa thì đã khóc to. Tuy nhiên, hắn cũng không khỏi ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Ha ha… Rốt cuộc Trương Tuấn ta cũng đã chạy ra khỏi nơi quỷ quái đó.
Hắn như phát điên, hóa thành một cái bóng lao nhanh qua rừng cây, bụi cỏ.
Mật độ cây cối mỗi lúc một dày, phần khu vực thảo nguyên dần dần bị thay thế bởi rừng rậm. Từng cây cổ thụ che khuất ánh mặt trời, những lá cây mục nát phủ kín mặt đất, mỗi khi giẫm phải thì cứ như giẫm trên thảm.
Trương Tuấn đeo trên lưng một cái bao quần áo làm từ da Mân Tượng, không ngừng xâm nhập vào rừng rậm.
Đột nhiên, hắn dừng bước chân, nép mình vào phía sau một thân cây, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Từng âm thanh truyền vào hai tai, chỉ chốc lát, hắn biết đó là tiếng xé gió của một trận dã chiến. Hắn nghe thêm một chút, thì liền kích động không thôi, cả bộ mặt cũng run run. Không phải hắn kích động bởi vì tiếng đánh nhau, mà là bởi vì trong tiếng đánh nhau ấy là từng đợt quát mắng - thứ âm thanh đó chỉ rõ ràng nó là âm thanh của con người!
Hắn đi tới thế giới này gần một năm, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn thấy người! Trương Tuấn có thể nào không kích động? Hắn nhẹ nhàng dùng hai bàn tay bám chặt vào một thân cây cổ thụ, chậm rãi bò lên. Khi đã đứng trên độ cao vừa phải, cảm thấy tầm mắt đã thông thoáng, hắn nhìn về hướng có âm thanh tranh đấu. Xuyên ra những bóng cây dày đặc, hắn nhìn thấy có bóng dáng lóe lên ở ngoài trăm thước phía bên trái.
“Xem ra chính là nơi đó.” – Hắn nghĩ.
Từ trên thân cây, hắn cũng không nhảy xuống đất, mà nhảy cóc tới những cành cây lớn gần hơn, tiến sát về bên đó.
Nhưng ngay khi hắn gần đến, hắn nhận lấy một cái gặp mặt không hề tốt đẹp.
- Băng Tiễn.
“Băng!” – Một tiếng vang đầy dữ tợn.
“Vù…” – Một mũi tên nhọn lao tới.
Trương Tuấn lập tức sử dụng sự nhanh nhẹn của mình, giơ tay bắt gọp mũi tên đang nhắm thẳng vào đầu hắn. Mũi tên truyền đến sức mạnh thật lớn, mặc dù bị hắn bắt được, nhưng lại trượt từ trong tay của hắn ra ngoài. May mắn hắn kịp nghiêng đầu né qua. Song, mũi tên đó vẫn để lại sự nóng rát từng hồi trên bàn tay hắn.
- Không hay rồi, lại xuất hiện thêm một con Phong Lâm Tinh Tinh! Mọi người cẩn thận, đây là một con ma thú cao cấp.
Người cung thủ là đội trưởng của đội lớn tiếng nhắc nhở thành viên trong tổ đội của mình.
Ngay khi gã cung thủ vừa lên tiếng, con “ma thú cao cấp” nọ dường như chứng tỏ lời nói của gã ta, sinh vật ấy dùng bàn tay chặt đứt một nhánh cây to lớn trong tức giận. Một tiếng “rầm” vang lên, “Phong Lâm Tinh Tinh” cùng nhánh cây kia cùng nhau nhảy xuống đất.
Trương Tuấn không biết bản thân mình tại sao có thể nghe hiểu lời nói của người kia, hắn có cảm giác ngôn ngữ của họ cùng với Tiếng Việt không có gì khác nhau. Tuy nhiên thái độ không tốt của những người này làm hắn rất tức giận,… nhất là cái thứ đả thương làm tự trọng của hắn: “Chính bản thân mình không phải lưng to, cũng chẳng có lớp lông dài, thế thì như thế nào mà đã trở thành tinh tinh?”. Trong lúc nóng giận, hắn đưa ra một bàn tay, một cái tát vỗ xuống, một nhánh cây liền bị chặt đứt. Hắn là dùng phương thức như vậy để phát tiết nỗi giận trong lòng. Thế nhưng hành động của hắn rơi vào mắt người khác, lại chẳng khác gì một con Phong Lâm Tinh Tinh, càng chứng minh lời phán đoán của tên đội trưởng kia là chính xác.
- Ngươi nói cái khỉ gì!
Trương Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng, xuất một bàn tay bóp nát một mũi tên thứ hai đang lao thẳng vào mình.
Nghe được hắn “miệng nói tiếng người”, cô gái ma pháp sư trong tiểu đội mạo hiểm thét lên một tiếng kinh hãi:
- A! Ma thú có trí tuệ! Xem ra nó đã không phải là ma thú cấp cao, nhất định nó đã đạt tới cấp bậc Thần Thú!
Trương Tuấn căm tức, mặc dù có một cái chữ “Thần”, song phía sau chữ “Thần” lại thêm một chữ, điều đó khiến khái niệm trở nên không giống. Hắn há to miệng, đang muốn lên tiếng giải thích, xong, đột nhiên nghĩ đến một ý hay.
“Hay là trêu cợt nhóm người này một chút!” – Hai tròng mắt đảo qua, hắn thay đổi chủ ý.
Hắn dẹp ngay cái ý định vì bản thân mà giải thích, ngược lại liền đứng đó nhìn xem những người này tiến hành vây nhốt và công kích một con ma thú.
Tiểu đội này gồm có tất cả năm người, ngoại trừ gã cung thủ làm đội trưởng thì còn có một cô gái ma pháp sư, hai gã chiến sĩ cùng với một gã trị liệu sư.
Trong hai gã chiến sĩ, một người cầm trong tay hai thanh kiếm bản to, một người sử dụng rìu chiến, hai người chiến sĩ chính là đang đứng ở phía trước nhất, họ tiến hành ngăn cản một con ma thú loài báo có lửa cháy phập phồng trên người. Ở trong rừng rậm, loại ma thú này hắn có giết qua vài con, và dùng nó làm thức ăn bổ sung. Hắn cũng có đào ra ma tinh từ cơ thể nó, nhưng ma tinh của nó có thể tích quá nhỏ, còn chưa đủ tư cách để Trương Tuấn đeo trên cổ.
Hiểu rõ hơn một chút, thời gian hai tháng xuyên qua rừng rậm, trên cổ của hắn chỉ nhiều hơn ba khối ma tinh. Hoàn cảnh của rừng rậm không giống như thảo nguyên, nơi này có quá nhiều cây cối, bởi vậy mà ma thú ở trong rừng rậm có thể hình không quá lớn, nếu không hành động của chúng sẽ không thuận tiện tí nào, vì thế nên ma tinh của chúng cũng không hề lớn bao nhiêu, nếu không nói là bé tí tẹo. Bởi vậy, Trương Tuấn không thèm để ý, về cơ bản chính là “chướng mắt”.
Trương Tuấn liếc nhìn con báo có lửa cháy trên thân mình một vài giây, sau đó cất bước đi tới.
Mọi thành viên của tiểu đội mạo hiểm kinh ngạc nhìn “Ma thú cao cấp Phong Lâm Tinh Tinh” dùng đôi bàn tay kinh khủng của nó sử dụng một cái chụp chụp chặt ma thú Phập Phù Hỏa Báo, ngay sau đó là một cái trảo thẳng vào đầu, vào sâu tận não của con ma thú Phập Phù Hỏa Báo đáng thương. Trong lúc nhất thời, não của họ có chút không hoạt động, hiển nhiên họ không biết vì sao đầu ma thú cao cấp nọ lại trợ giúp bọn họ.
Trương Tuấn giết chết Phập Phù Hỏa Báo thì liền nhai ngấu nhai nghiến, ăn sạch con ma thú ấy, trong lòng còn không quên tán thưởng: “Thịt của loại ma thú này cũng không tệ lắm, nếu như dùng chính ngọn lửa của nó nướng chín thịt của chính nó thì chắc chắn sẽ là thứ thức ăn đầy mỹ vị”.
Thời gian chưa qua được bao lâu, khi tiểu đội mạo hiểm còn chưa phản ứng, hắn đã xử lý xong cả con Phập Phù Hỏa Báo. Đến đây, hắn nhe răng ra cười, bước từng bước một tới gần tiểu đội mạo hiểm.
- Chiến sĩ ngăn cản ma thú, ma pháp sư chuẩn bị, trị liệu sư sẵn sàng trợ giúp!
Tên đội trưởng gặp nguy không loạn, chỉ huy một cách rõ ràng, gọn gàng và ngăn nắp.
Vốn hai gã chiến sĩ với thân cao hơn một thước tám, vóc người so với Trương Tuấn khôi ngô hơn không ít khi nhìn thấy một con ma thú “kinh khủng” như vậy thì xuất hiện tâm lý nhút nhát, muốn quay lưng bỏ chạy. Nhưng họ nhanh chóng xua tan nỗi ám ảnh ấy. Bọn họ biết rằng nếu muốn sống sót thì nhất định phải cố gắng chiến đấu, bởi thế họ cũng chỉ có thể cắn răng vọt lên phía trước.
Kiếm bản to quay cuồng, rìu chiến ma sát với không khí tạo ra từng tiếng rít, sau một tiếng quát, hai gã chiến sĩ chia ra hai phía trái phải, tiến hành giáp công ở hai mặt.
Cô gái ma pháp sư niệm một đoạn chú ngữ khó hiểu, mỗi một đoạn thời gian thì ngâm nga nên những tiếng ca trầm thấp. Liền ngay sau đó, một đoàn nguyên tố ma pháp tập hợp trước người nàng. Hai đạo gió xoáy sắc bén hình tròn phóng thẳng đến con “ma thú cấp cao”, mang theo uy áp ghê người.
Người cung thủ thì cầm lấy cung tên, bắn ra ba mũi “Tam Tiễn Tụ Châu”, đầu tiễn và đuôi tiễn nối liền, lao thẳng về phía Trương Tuấn.
Còn lại tên trị liệu sư thì thân thể giương ra, một bộ dạng sẵn sàng chiến đấu. Nếu có thành viên bị thương, gã ta sẽ tiến hành trị liệu ngay lập tức.
Rõ ràng trong lòng bọn họ cũng không có nắm chắc phần thắng. Tất cả cũng bởi vì đối mặt với họ là một con ma thú có trí tuệ - hiển nhiên ma thú dù có sức mạnh cực kỳ to lớn, nhưng nếu không có một tí trí tuệ thì con người cũng có thể ứng phó một cách thong dong. Một khi ma thú có trí tuệ, thì giống như trăm sông đổ về biển, nó nhất định sẽ trở thành Thần Thú, dẫu cho sức mạnh của nó cũng chỉ bằng một con ma thú cao cấp.
Phải hiểu rõ rằng, một con ma thú không có trí tuệ thì rất dễ bị con người phối hợp với nhau giết chết, nhưng nếu là một con ma thú có trí tuệ, nó sẽ là một con thú chuyên săn giết con người. Một loại ma thú đáng sợ như vậy nếu không phải là Thần Thú thì còn có thể là cái gì?
Đối mặt với một con Thần Thú, các thành viên của tiểu đội mạo hiểm cũng không hề có tí nắm chắc. Làn sóng công kích thứ nhất của họ có thể nói là uy thế to lớn, nếu như đối phó với một con ma thú cùng cấp thì tất nhiên là mười phần an toàn và chín phần chắc thắng, cho dù là con Phập Phù Hỏa Báo vừa rồi thì họ cũng không hề rơi xuống hạ phong. Nhưng đối mặt với một con Thần Thú, họ không có một chút tin tưởng vào bản thân.
Tất cả các thành viên đều hiểu rõ rằng cuộc chiến đấu ngày hôm nay rất có thể là một lần chiến đấu cuối cùng trong cuộc đời họ.
Song, chuyện tình mà người khác không nghĩ tới đã xảy ra: Tất cả các loại công kích còn chưa đập vào thân thể của đầu ma thú nọ thì con ma thú đó đã ngã lăn quay. Kiếm bản to chém trượt, rìu chiến đập hụt, Tam Tiễn Tụ Châu bắn vào không khí, hai đạo gió xoáy cũng rơi vào khoảng không.
Công kích của bốn người cùng nhau thất bại, cô gái ma pháp sư vẫn chưa kịp tiếp tục ra tay. Cả tiểu đội cùng nhau ngây dại, cùng nhìn về phía con “Thần Thú” đang nằm trên mặt đất, bay lên một nỗi suy nghĩ không tên.
Ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, cuối cùng gã cung thủ đội trưởng ho khan một tiếng, đem mọi người từ trong “đi vào cõi tiên” kéo ra:
- Khụ khụ… Là chúng ta đánh bại nó sao?
Trị liệu sự lại rất lý trí, gã lắc đầu:
- Đội trưởng, theo ta thấy là nó tự làm chính mình bất tỉnh.
Kì thật những người khác cũng đều đã thấy rõ, chỉ là họ đều không thể tin được sự thật mà thôi: Một đầu ma thú có trí tuệ lại tự nhiên lăn đùng ra ngất xỉu trong chiến đấu? Việc này mà nói cho người khác biết thì chỉ sợ bọn họ sẽ thành chuyện cười của cả đại lục.
- Có thể là quỷ kế hay không?
Cô gái ma pháp sư đoán.
Nhưng khi nàng vừa nói ra, trị liệu sư đã lắc đầu:
- Ngẫm lại đi, nó vừa giết Phập Phù Hỏa Báo mà không hề tốn bao nhiêu sức lực thì nếu nó muốn giết chúng ta liệu nó có cần dùng tới thủ đoạn này sao?
Tại lúc mọi người không hề để ý tới, chìm vào giữa cuộc thảo luận, Trương Tuấn nằm trên mặt đất mà có chút không nhịn được: “Cái gì trứng, ông đã cho các ngươi một cơ hội bắt ông thế mà còn không mau hành động. Thật làm cho ông chờ đợi trong sốt ruột”.
Trị liệu sư hỏi:
- Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Cô gái ma pháp sư thở dài. Hai gã chiến sĩ nhìn tên đội trưởng. Trong bất đắc dĩ, gã đội trưởng thở dài một hơi, tựa hồ làm ra lựa chọn khó khăn, nói:
- Nếu nó rơi vào trước mặt chúng ta, chúng ta liền đem nó bắt lại đi.
Trong lòng Trương Tuấn lớn tiếng hoan hô: “Phật tổ phù hộ, rốt cuộc có người nguyện ý mang ta rời đi mảnh thảo nguyên khốn khiếp này miễn phí rồi!”.
…
- Ngươi tỉnh dậy.
Trương Tuấn để mặc bọn họ xem xét, động tay động chân trên người hắn, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Chỉ là khi hắn vừa mở mắt ra thì đã nghe gã đội trưởng nói:
- Ngươi tỉnh dậy? Ngươi là một con ma thú có trí tuệ, vì thế ngươi cứ xem trên cánh tay trái của mình đi. Đó là “Vòng tay không cho phản bội”, thứ chuyên môn dùng để trói buộc ma thú. Cho dù ngươi là Thần Thú thì cũng không có cách nào thoát khỏi vận mệnh. Cho nên, ngươi – một con có trí tuệ ma thú – tốt nhất nên nghe theo chúng ta, đừng để chính mình chịu nỗi khổ đau đớn.
Trương Tuấn cũng không biết cái vòng tay không cho phản bội là đồ vật như thế nào, hắn chỉ biết rằng trong lúc hắn giả bộ hôn mê, bọn họ đem nó đeo vào trên cánh tay trái của hắn, rồi ghì chặt lại. Song Trương Tuấn không có lo lắng một tí nào, dù sao thì cái vòng tay này chỉ là dùng để trói buộc ma thú, chứ không thể trói buộc hắn. Hắn nào có phải ma thú gì đâu, hắn chính là con người, con người hàng thật giá thật.
“Phật tổ phù hộ!” – Hắn âm thầm đánh một tiếng vui sướng.
Trương Tuấn rất phối hợp với gã đội trưởng, hắn gật đầu, bày ra một bộ dáng “ma thú có trí tuệ” lại “hiểu biết thời thế”. Mà bởi vì điều đó, bọn họ rất yên tâm “mời” hắn vào “một cái lồng sắt lớn” được đặt trên một cái xe tự chế to và đơn sơ – cái xe mà do hai gã chiến sĩ chịu trách nhiệm kéo đi, tiến tới chầm chậm trên con đường mòn.
Trương Tuấn rất hài lòng với “mưu kế” của mình. Tuy rằng tình cảnh hiện tại của hắn là ở trong lồng sắt, nhưng mà trong tưởng tượng của hắn thì nó lại chính là một cái xe ngựa đầy an toàn và không cần chính hắn di chuyển. Ngẫm lại hắn cảm thấy bản thân rất có lời. Hơn nữa là ở trên đường đi đều có người phụ trách cung cấp thức ăn cho hắn. Chỉ có điều là khi hắn biểu hiện ra bản thân cảm thấy hứng thú với đồ nướng chín, thành viên của tiểu đội mạo hiểm dành cho hắn một thứ ánh mắt khiến hắn bị tổn thương.
Vài ngày sau…
- Đội trưởng!
Hai gã chiến sĩ cùng cô nàng ma pháp sư cùng lúc kêu lên đầy bi thảm, quỳ xuống đất khóc rống.
- Đội trưởng, con Thần Thú này thật sự là có sức ăn quá lớn, chúng ta không thể nào nuôi nổi nó, hay là chúng ta thả nó đi. Chúng ta van cầu ngươi, thả nó đi đi. Chúng ta không muốn một chút tiền công. Ngươi phải hiểu, công việc này không thể nào là công việc con người làm được!
Gã cung thủ đội trưởng cũng lộ ra vẻ khó khăn. Đầu Thần Thú có trí tuệ này có sức ăn quá lớn, vì để nó ăn no, thành viên của tiểu đội đều không thể ăn no được bữa nào. Thật không nghĩ ra, dù là Cuồng Bạo Địa Long, loài ma thú nổi tiếng với lượng ăn lớn nhất thì cũng chỉ ăn có hai con Lộc Nhĩ Thố trong một bữa ăn. Gã đội trưởng không tài nào nghĩ ra con Thần Thú nọ làm như thế nào mà đem một con ma thú to lớn gấp bản thân hai lần nhét vào trong bụng.
- Cố gắng nhẫn nại đi các đội viên của ta.
Gã đội trưởng cũng đói cồn cào nhưng vẫn cố nén, cắt ra một phần thịt trên tay ném cho con “Thần Thú”.
- Nơi này đã là ranh giới thảo nguyên Tây Hòa rồi, chúng ta rất nhanh có thể rời đi nơi này. Đến lúc đó đầu Thần Thú này sẽ giúp chúng ta không lo cơm áo về sau. Nói không chừng nó còn có thể đổi lại một danh hiệu tương đương với quý tộc.
Nếu như là những con ma thú khác, nếu ăn không no thì cùng lắm là nhảy loạn, kêu loạn ở trong lồng, đồng thời điên cuồng cắn bậy cắn bạ vào lồng sắt. Nhưng con Thần Thú này không hổ là loài ma thú có trí tuệ, nó rất có phong độ, khi đói bụng nó không bao giờ khóc lớn hay làm trò, nó chỉ đơn giản ngồi xổm trong lồng sắt. Ban đầu tất cả mọi người đều không hề để ý làm gì, mãi cho đến lúc gã trị liệu sư trong tiểu đội phát hiện nó đã hấp hối.
Thế nên Thần Thú nếu không ăn no một bữa thì sẽ chết hành hạ tiểu đội này “lên bờ xuống ruộng” suốt mười ngày! Đáng thương nhất là hai vị chiến sĩ, vừa phải kéo xe, vừa phải săn thú nhưng lại ăn không đủ no. Từ thảo nguyên Tây Hòa đi ra, hai gã chiến sĩ khôi ngô giờ chỉ còn lại da bọc xương.
Trong xã hội nguyên thủy, nam giới chịu trách nhiệm săn thú. Vì vậy, nhờ vào việc giữ trong tay nhiều thức ăn, dần dần nắm lấy quyền thế lớn nhất của cả bộ tộc, thế nên từ xã hội mẫu hệ, loài người chuyển sang xã hội công xã thị tộc. Nhưng hiện tại, hai gã chiến sĩ không chỉ không được chia sẻ thức ăn nhiều hơn, ngược lại còn phải nhìn số thức ăn này rơi vào cái miệng đầy máu đang khoe khoang của con Thần Thú.
Mỗi khi bọn họ u oán nhìn về ánh mắt vô tội của con Thần Thú Trương Tuấn, thân làm ma thú Trương Tuấn bay lên cảm giác tốt đẹp. Quả thật mưu kế này của hắn đúng là anh minh, ngay cả Gia Cát Lượng, Gia Cát Dự đều kém xa tít tắp.
Hắn không phải lo chuyện ăn uống mà lại có bảo tiêu. Hắn nằm trên xe ngựa, còn người ta phải hì hục kéo xe. Một cuộc sống như vậy đối với hắn đúng là một cuộc sống thoải mái và dễ chịu.
Tuy vậy, cho đến thời điểm nhóm người bọn họ rời khỏi thảo nguyên Tây Hòa, khi Trương Tuấn nhìn thấy bức tường thành nguy nga, hắn thở dài một cái thật sâu, hắn biết cuộc “ăn nhờ” phải dừng lại tại đây.