“Trần Tiến, vì nghe lén kế hoạch tạo phản của Đại trưởng lão mà bị diệt sát, nhưng may mắn lại được một thế lực thần bí giúp đỡ, khiến hắn được trọng sinh quay về thời điểm của 12 năm trước, có được bảo vật trong tay, hắn sẽ làm thế nào ? đó là phúc hay là hoạ ? hắn lại tiếp tục làm một kẻ phế vật hay sẽ nghịch thiên đi theo con đường của riêng mình ? mời các bạn cùng theo dõi nhé.”
Cấp độ trong truyện:
Tu Chân: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hư thần, kiếp biến, hoá thần, vấn đỉnh và đại thừa.
Tiên giới: hư tiên, chân tiên, kim tiên, huyền tiên, đại la tiên, tiên vương, tiên đế, đại thánh, thánh vương
Hỗn nguyên: thánh nhân, chân quân, thiên quân.
Hỗn độn đại năng
Yêu thú:
Cấp 1-9 tương đương với 9 cấp tu chân ( cấp 7 trở lên có thể may mắn hoá hình)
Ma thú: Cấp 1-9 tương ứng với 9 cấp tiên giới ( cấp 7 trở lên nới có thể hoá hình)
Mỗi cấp chia làm: sơ giai, trung giai, hậu giai và viên mãn.
Pháp khí:
Đại lục: hoàng, huyền, địa, thiên
Tiên giới: tiên, thánh, thần, hỗn độn
Võ công:
Đại lục: hoàng, huyền, địa, thiên
Tiên giới: tiên, thánh,thần, hỗn nguyên
Mỗi cấp chia làm: sơ, trung, hậu
Luyện đan và phù, trận pháp:
Cấp linh đan, phù,: 1-9 tương ứng 9 cấp tu chân
Cấp tiên đan, phù: 1-9 tương ứng 9 cấp tiên giới
Chương 1:Thần Nhật Tông
“Tháng 6, thiên tượng thay đổi bất thường, sáng ngày hôm đó bầu trời vẫn còn trong xanh thế mà giữa trưa đã mơ hồ tối sầm lại, mây đen vần vũ trên cao kèm theo những tia sét như muốn xé nát cả đất trời, thỉnh thoảng vài tia sét còn giáng xuống đánh trúng một gốc cây cổ thụ khiến cho nhiều ngươi phải giật mình kinh hãi, sau đó từng trận mưa nặng hạt rơi xuống. Ngay lúc đó, một tiếng sấm nặng nề vang xa, rất xa, khiến cả không gian cũng run rẩy theo.”
- A……………….
“Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Trần Tiến bừng tỉnh từ cơn ác mộng, vẻ mặt đầy hoảng sợ, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào. Trần Tiến nhìn thấy một giấc mơ vô cùng chân thật và rõ ràng. Hắn thấy rõ hôm đó khi mình đang đi tuần tra khu vực bên ngoài ngoại sơn môn thì vô tình trông thấy Đại trưởng lão nói chuyện với một hắc y nhân, tò mò Trần Tiến liền nép mình vào một tảng đá nghe lén hai ngươi trò chuyện. Khi nghe đến đoạn Đại trưởng lão dự tính tạo phản, Trần Tiến cả kinh khiến Đại trưởng lão phát giác ra sự có mặt của hắn.”
-Ai! Là kẻ nào?
“Vừa dứt lời Đại trưởng lão liền phi thân bay đến tung một chưởng vào thẳng nơi Trần Tiến đang ẩn nấp. Không hổ danh là cao thủ, chỉ một chiêu thức đã dồn hắn vào đường chết, tuy rằng tảng đá đã đỡ cho hắn 3 phần, nhưng 7 phần sức mạnh còn lại vẫn đánh thẳng vào ngươi của Trần Tiến.”
“Trúng chiêu Trần Tiến liền trọng thương, văng xa rồi phún ra một ngụm máu, sợ hãi, hoảng sợ và cố sức chạy trối chết, hắn không rõ ràng mình đang chạy theo phương hướng nào, chỉ điên cuồng lao về phía trước để giữ lấy cái mạng của mình.”
Tại sao không đuổi theo – “gã hắc y nhân lên tiếng”
Yên tâm đi, đã trúng chiêu thức của ta thì Trúc Cơ cũng phải chết, nói chi là một tên Luyện Khí như hắn
“Quay lại Trần Tiến, hắn chạy mãi, chạy mãi cho đến khi cảm giác thân thể mình gần như kiệt sức phải dừng dừng lại để thở thì hắn ta mới phát giác ra mình đang ở trong một hang động âm u không nhìn thấy lối ra.”
“Trong giấc mơ, Trần Tiến thấy mình sau khi dừng lại đã nghe được một thanh âm có khí tức tang thương, âm thanh khiến toàn bộ nỗi hoảng sợ của hắn càng thêm dồn dập.”
- Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có ngươi tiến được vào thế giới hoàng huyền này. Ngươi thanh niên, ngươi có ước nguyện gì không?
Trần Tiến hoảng loạn không kịp suy nghĩ âm thanh phát ra từ đâu chỉ vội kêu hô lên:
-Cứu ta, cứu ta với! Ta đang bị Đại trưởng lão truy sát, lão ta muốn giết ta… giết ta diệt khẩu.
-Ngươi đã bị nội thương nghiêm trọng, không thể nào qua khỏi sau nửa canh giờ nữa. Trước khi chết ngươi có còn chấp niệm gì không ta sẽ hoàn thành cho ngươi?
-Khôngggggg! Ta không muốn chết, ta muốn sống, ta còn bao nhiêu việc chưa hoàn thành.
“Choàng tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, hắn vội vàng nhớ lại.”
-Chuyện gì đã xảy ra? Đây là đâu?
“Trần Tiến nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang nằm trên một cái giường gỗ. Hắn nghi hoặc, rõ ràng mình đang bị truy sát bởi Đại trưởng lão mà?”
“Mỗi câu nói, mỗi sự kiện đều rất rất rõ ràng khiến hắn không thể không nghi ngờ là tất cả những chuyện này rút cuộc là mộng hay đã phát sinh? Sao lại thế này, hay là ta đã chết thực sự. Đầu của Trần Tiến như muốn nứt ra, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bỗng có thanh âm:
- Ê… ngươi… cái tên Tiến Trần kia, lại nằm đó trốn việc hã, mau nhanh cùng mọi ngươi chuẩn bị tập kết, hôm nay là ngày đệ tử ngoại môn chúng ta được phát linh thạch đó. Đến trễ sẽ không còn đâu
“Trong lòng hắn mơ hồ, bỗng nhớ ra tên vừa rồi không phải là Đình Sơn sao, đây không phải căn nhà tranh mà mười hai năm trước khi hắn gia nhập Nhật Thần Tông được bố trí cho đệ tử ngoại môn sao.”
“Dần dần hoàn tỉnh lại, ký ức dường như tràn vào trong đầu. Hắn có thể xác định đích thực hắn không sao, mọi thứ chỉ là giấc mơ thôi. Nhanh chóng thay đồ và chạy ra tập kết, nếu hắn nhớ không lầm đây là tháng đầu tiên hắn gia nhập Nhật Thần Tông.”
Hắn thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thật sự đây gọi là tái sinh sao? Chẳng lẽ giọng nói trong hang động đó quả thật là giúp ta hồi sinh sao?
“Trần Tiến tâm tình cực kỳ kích động, hắn đã nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Vậy mà bây giờ bản thân vẫn đứng đây còn có thể trọng sinh được nữa.”
“Sự vui sướng trong lòng Trần Tiến đã lên đến đỉnh điểm, sự run rẩy trong nội tâm hắn thật sự kích động. Nếu lúc này không phải đang đứng giữa quảng trường hắn đã hét lên thật to gào thét sung sướng.”
“Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy ông trời đối đãi với hắn tốt như vậy, nhưng tận hưởng niềm vui chưa được bao lâu đã phải quay trở lại với hiện thực, hắn phát hiện ra rằng mình cũng chỉ quay lại thời gian mười hai năm trước không hơn không kém, vẫn là một kẻ không có cơ duyên cũng chẳng có tài năng gì.”
“Thầm nghĩ trong lòng, bản thân đã được trời cao ban cho cơ hội trọng sinh này, tại sao có thể dễ dàng buông tha. Bản thân phải đi trên con đường mới, không thể sống một kiếp “phế vật” để rồi khi bị truy sát cũng chỉ có thể tuyệt vọng cầu sinh.”
“Nhật Thần Tông là một tông môn ba sao, do 1 vị cường nhân Nguyên Anh kì sáng lập ra từ cách đây hơn hai ngàn năm, thanh danh ở trong nước vô cùng lớn. Tuy nhiên, từ sau khi các lão tổ tông môn biến mất vào hơn hai trăm năm trước thì Nhật Thần Tông cũng từ đó rớt ra khỏi nhóm Thất Tông. Tuy vậy Nhật Thần Tông cũng là một Tông môn lớn có tiềm lực vô cùng mạnh.”
“Nhật Thần Tông gồm một vị lão tổ đã đạt đến Nguyên Anh sơ kì quanh năm bế quan để kéo dài tuổi thọ cũng như duy trì vị thế Tông môn ba sao, còn ba vị Kim Đan kỳ là môn chủ Đặng Hùng và 2 trưởng lão Trọng Khôi và Tiêu Tuất. Khoảng hơn ba mươi Trúc Cơ là các vị sư thúc hoặc các đệ tử có tiềm năng.”
“Muốn thành đệ tử nội môn ít nhất phải đạt được Luyện khí hậu kì, họ sẽ được các vị sư thúc, sư huynh, sư tỷ cực lực tạo điều kiện để Trúc Cơ. Dù vậy, số lượng Trúc Cơ Đan mỗi năm cũng chỉ phát ra không quá năm viên. Còn ngoại môn đệ tử thì có tới hàng ngàn, không chỉ không có điều kiện tu luyện mà còn phải làm những việc lặt vặt cho tông môn. Cũng may hàng tháng, họ vẫn nhận được hai hạ phẩm linh thạch và một ít thời gian tu luyện.”
“Nhìn xung quanh thấy mọi ngươi trong tông môn, Văn Dương sư thúc, Tào Thuần sư thúc, Tiêu Nhân sư thúc… Hắn mới tin rằng hắn đã trở lại trở lại mười hai năm trước, khi đó hắn chỉ là chàng trai mười sáu tuổi tìm đủ mọi cách để gia nhập Tông môn.”
“Dù hắn biết tương lai tông môn càng ngày càng ảm đạm, mười hai năm sau Đại trưởng lão âm mưu tạo phản. Biết trước những biến cố như vậy, Trần Tiến cũng không có tâm trí ở lại đây nữa, hắn quyết chí tìm cách trốn đi, ít nhất cũng tìm được một tương lai sáng lạng hơn.”
- Trần Tiến, Trần Tiến…. ai là Trần Tiến nhanh bước lên nhận linh thạch, nếu không sẽ bỏ qua lượt.
“Tiếng gọi vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Trần Tiến sửng sốt theo bản năng chạy lên nhận linh thạch và cúi đầu cười trừ xin lỗi. Sau đó chạy vội lại vào hàng của mình.”
“Sau khi được phát xong linh thạch, các đệ tử ngoại môn giải tán trở về nơi trú ngụ của mình. Trần Tiến trở lại căn nhà tranh,tĩnh lặng nhìn cảnh vật xung quanh. Ở bên ngoài sân, Trần Tiến có thể dễ dàng nhận ra đây là nơi mà mình cùng với tên Đình Sơn tu luyện từ lúc mới bắt đầu gia nhập với lòng mong muốn một ngày nào đó có thể trở thành đệ tử nội môn.”
“Bây giờ Trần Tiến chắc chắn xác định được rằng mình đã trọng sinh rồi, hắn rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này. Mặc dù trong lòng đang tràn ngập muôn vàn cảm xúc, Trần Tiến vẫn nhanh chóng ổn định tinh thần của mình.”
“Thật sự nếu trời cao đã ban cho mình cơ hội được trọng sinh, thì phải sống sao cho xứng đáng với kiếp này. Ta nhất định phải trở thành một cường giả, để không một ai có thể xem thường mình nữa”
-Không được sống một cuộc sống nhu nhược, yếu đuối và không có tương lai nữa, Trần Tiến này phải tự tạo ra cho mình cơ hội, phải nắm bắt được sinh mệnh của bản thân mình.
“Trần Tiến tâm thần kích động, hét lên tận trời cao quyết tâm làm lại cuộc đời của mình. Sau khi đã ổn định tâm tình, hắn chợt nhớ đến âm thanh huyền bí đã mang mình trọng sinh, giúp mình có cơ hội này ở hang động âm u đó. Nghĩ đến hang động, Trần Tiến quyết định tối nay phải tiến vào lại, để xem mình có gặp được tạo hóa gì nữa không?”
“Đêm đến, Lúc này tên Đình Sơn đã ngủ say sưa, Trần Tiến lẳng lặng một mình tiến vào khu rừng phía Đông tông môn. Giữa màn sương đêm, cảnh vật và không khí nơi đây vô cùng u oán, tối tăm và đáng sợ, âm thanh đôi lúc như tiếng xào xạc của lá cây, đôi khi lại như hơi thở khò khè của các loại yêu thú. Với tu vi chỉ luyện khí tầng một như hắn mà dám tiến vào đây quả thật có thể gọi là can đảm lắm rồi.”
“Hít thở thật sâu và cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, Trần Tiến vội vã đi theo con đường mà bản thân có thể nhớ được cho dù nó không hoàn chỉnh cho lắm, hơn một canh giờ, sau nhiều lần đi lạc cuối cùng hắn đã đến được hang động mà mình cần tìm, một mùi tanh hôi xộc khiến đến hắn phải nhăn mặt che mũi lại, vội vàng đốt đuốc tiến vào trong, dưới ánh sáng của ngọn lửa, từng không gian của hang động hiện ra trước mắt của hắn, trên trần hang là vô số hàng ngàn hàng vạn con dơi đang đậu phát ra âm thanh khó nghe như âm thanh của kim loại, phía bên dưới là một lớp đất đen kịt bốc mùi hôi thối, chắc hẳn là phân của đám dơi này thải ra, những ngọn thạch nhũ cao hơn đầu người, những loại nấm, linh thảo và các loài giáp trùng mà trước đây Trần Tiến chưa bao giờ nhìn thấy, khi đi đến cuối hang, hắn nhìn khắp xung quanh, không có bất cứ thứ gì ở đó khiến hắn vô cùng nghi hoặc”
Trần Tiến ủ rũ thở dài:
- Chẳng lẽ thật sự mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao chân thực như vậy nhỉ?
“Bỗng có một thanh âm tang thương mà quen thuộc vang lên:”
- Hahaha, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ta biết ngươi có rất nhiều thắc mắc và sẽ quay lại tìm kiếm ta mà. Thế nào hả, đến tận lúc này, ngươi vẫn còn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ sao.
“Âm thanh vang vọng, Trần Tiến vội vàng nhìn ngó xung quanh, không có bất cứ gì xuất hiện, cũng chẳng có ai. Trần Tiến hoảng sợ, nghĩ rằng chẳng lẽ đây là một hồn ma nào đó.”
- Ngươi là ai, tại sao ta không nhìn thấy ngươi, còn lại nói đây không phải là mơ, tại sao... Tại sao ngươi có năng lực nghịch thiên như vậy? Ta vẫn chưa dám tin…
“Âm thanh đó lại vang lên:”
- Ngươi không nhìn thấy ta đâu, hiện tại ta chỉ còn lại là một tàn hồn thôi, ngươi đến được đây là vì cơ duyên của ngươi, từ khi tàn hồn của ta may mắn được thức tỉnh, cũng đã bao nhiêu cái vạn năm rồi, ta vẫn chưa gặp ai. Nên ta từng đưa ra lời thề rằng “ngươi đầu tiên ta gặp được ta sẽ ban cho ngươi đó thiên đại cơ duyên, và ngươi chính là kẻ may mắn đó”.
“Trần Tiến bàng hoàng, giọng nghi hoặc hỏi lại:”
- Nếu ông chỉ là tàn hồn thì tại sao lại làm được điều này, ông là ai, ông hãy mau nói cho thật rõ ràng, đừng hòng nghĩ sẽ lừa gạt được ta.
- Ngươi không tin ta ? nhưng không phải mọi thứ đã xảy ra rồi sao, còn phần ta là ai, ta cũng không nhớ rõ nữa, ta chỉ biết từ rất lâu rồi ta có một kẻ địch, hắn là kẻ thù không đội trời chung của ta, ta cũng chỉ có một mục tiêu là đánh bại hắn.
“Trần Tiến lại nghi hoặc hỏi:”
- Ông nói ông tồn tại rất lâu rồi, vậy chuyện gì xảy ra, tại sao ông chỉ còn tàn hồn?
- Phải, ta chỉ nhớ, khi ta được hình thành, thế giới này là hỗn độn, cũng như ta có một kẻ xuất hiện, tên đó không chỉ mạnh như ta, mà cho dù là pháp bảo hay phép thuật gì cũng không hề thua kém ta một chút nào. Hai chúng ta cùng nhau không ngừng tranh đấu, đánh tan không biết bao nhiêu tinh cầu, hủy diệt bao nhiêu vị giới. Dần dần hỗn độn sơ khai cũng tan biến, ta phát hiện trừ hai ngươi chúng ta ra, ta có thể sáng tạo ra cuộc sống. Còn tên kia thì ngược lại, ta tạo ra bao nhiêu hắn lại không ngừng phá hoại bấy nhiêu, đến nỗi ta không chịu đựng được.
“Trần Tiến lắp bắp kinh hãi:”
- Ông... Ông... Như vậy ông không phải Hỗn Độn đại năng sáng tạo thế giới sao?
- Có lẽ vậy, nhưng giờ ta chỉ còn lại là một tàn hồn, ta vẫn cảm nhận được tên kia không ngừng tìm cách vượt ra khỏi phong ấn của ta. Điều đó đã làm ta thức tỉnh và cũng không ngừng tìm kiếm ngươi có cơ duyên để truyền đạt đại sứ mệnh.
Trần Tiến:
- Vậy vị Tà Ác đại năng còn lại vẫn còn sống, không phải truyền thuyết rằng ông đã tiêu diệt vị tàn ác đại năng kia sao.
- Đúng vậy, ta không thể thắng hắn được, không chỉ vậy đến phút cuối ta phải dùng bí thuật đồng vu quy tận với hắn, nhưng cũng chỉ có thể giam hắn vào trong Ngục giới không thể huỷ diệt được hoàn toàn" còn ta thì ba hồn bảy phách bị phân ra.
“Trần Tiến cả kinh:”
- Không ngờ trên đời này còn có sự thật như vậy, thế thì ngày vị Tà Ác đại năng kia thoát được Ngục Giới không phải hắn sẽ hủy diệt mọi thứ sao? Vậy thì còn ai có thể ngăn cả hắn ta lại?
- Ta sắp tan biến rồi, nhưng may mắn gặp được ngươi lúc này, ta hy vọng ngươi có thể kế thừa chấp niệm của ta. Ngươi có thể đến được đây chứng tỏ ngươi là kẻ có đại cơ duyên, vậy nên…
“Lời của hỗn độn đại năng chưa dứt, Trần Tiến đã hiểu ra, hắn cũng rất muốn cơ duyên này, kiếp trước hắn quá “phế vật”, tính ra không chỉ căn cơ cùi bắp mà còn chính do không có cơ duyên gì cả. Thế nhưng, gánh vác trọng trách lớn như vậy hắn hoàn toàn không đủ khả năng. Đừng nói đến Tà Ác đại năng, chỉ sợ bây giờ ngay cả một tên Trúc Cơ tu sĩ cũng có thể giết hắn dễ dàng như giết một con kiến, vội nói:”
- Tôi bây giờ ngay cả Trúc Cơ cũng chỉ là ước vọng, làm sao có thể kế thừa nguyện vọng của ông, hay là bây giờ tôi ra ngoài truyền ra bí mật này, tìm kiếm người có năng lực để làm việc đó.
-Ngươi thật có phúc không biết hưởng mà, ta vì hoàn thành ước vọng trọng sinh cho ngươi đã tốn hết toàn bộ năng lực còn sót lại, ta không thể chờ thêm được nữa.
-Nhà ngươi không phải trước đó từng nói ngươi muốn cầu sinh sao? Như ngươi mong muốn, chỉ cần ngươi đạt được cơ duyên của ta thì ngươi không còn là kiến hôi dễ dàng để ngươi khác nắm trong tay nữa.
Trần Tiến suy nghĩ 1 lượt lại nói:
- Ông tồn tại lâu như vậy pháp bảo chí ít cũng toàn Thiên cấp nhỉ, hay ông một phát giúp tôi đạt đến tu vi Đại Thừa đi.
-Ngươi đang mê sảng sao, ta là ai… Hỗn Độn đại năng… Đồ vật há chỉ là Thiên cấp tầm thường, chí bảo của ta đều là những vật vô giá.
-Lợi hại như vậy sao? Vậy tôi sẽ được ông truyền thụ những gì, tôi cũng không muốn cơ thể này không có năng lực chống trả? Ít nhất cũng phải trả thù được cho kiếp trước, đánh cho tên Đại trưởng lão không còn lực hoàn thủ mới hả dạ.
-Ngươi quả nhiên là tên “Có Thù Tất Báo”, ta cũng hy vọng ngươi khi đạt được cơ duyên thì không quên trọng trách của mình.
“Lời nói vừa dứt, âm thanh trong động lại trở nên vắng lặng, trải qua giây lát, Trần Tiến vội hô lên:”
- Hỗn độn đại năng ngài đâu rồi, ngài còn chưa nói ta biết pháp quyết và báu vật gì mà,... Hỗn Độn đại năng.
“Trần Tiến thầm nghĩ:”
- Chẳng lẽ ta bị lừa rồi sao, không có khả năng, phải tìm xung quanh xem sao mới được
“Đang bực dọc trong suy nghĩ bỗng dưng Trần Tiến cảm giác được 1 dòng pháp quyết đang tự vận chuyển vào trong trí não hắn. Từng chữ từng chữ như mang sức mạnh của thiên địa xuất hiện trong thần thức của Trần Tiến:" ĐẠI VIỆT TINH THẦN QUYẾT".
NHẤT THỂ NHẤT THỨC NHẤT TẠO HÓA, ĐẠI VIỆT TINH THẦN ĐẠI BẤT KHUẤT".
“Từng chữ chạy vào bên trong đầu khiến hắn bắt đầu có cảm ngộ, vội vàng ngồi xuống thiền định, đây là công pháp tu luyện tinh thần, không chỉ gia tăng khả năng hấp thu linh khí mà còn mở rộng thần thức của ngươi tu luyện. Và mở rộng ra không ngừng dựa trên tu vi ngươi luyện.
“Chỉ những điều đó thôi đã khiến Trần Tiến vô cùng kinh ngạc, hắn biết hắn đã trúng lớn, không chỉ là cơ duyên thông thường, với kinh nghiệm đã trọng sinh. Hắn biết mình đã lượm được pháp quyết mà từ thuở khai thiên đến nay được coi là độc nhất. ĐẠI VIỆT TINH THẦN QUYẾT trong thuyền thuyết của cả đại lục.”
Chương 3: Tiếc Nuối Kiếp Trước, Hãy Để Kiếp Này Thực Hiện
“Không chần chừ, Trần Tiến quyết định ngồi xuống thổ nạp hấp thu linh khí, quả nhiên so với sự chậm chạp trước kia thì hiện tại đúng là một trời một vực. Kinh mạch trong ngươi Trần Tiến vận chuyển cực nhanh, từ sơ kì tầng một tiến lên trung kì tầng một. Quá hưng phấn, Trần Tiến không chần chừ lấy ra hai viên hạ phẩm linh thạch trong người ra để hấp nạp linh khí.”
“Chậm rãi chưa đầy mười nhịp thở, cả hai viên linh thạch đều đã bị hút cạn kiệt linh khí. Trần Tiến trùng kích thành công đạt tới tầng một hậu kì.”
-Không ngờ chỉ mới tầng một mà năng lực linh khí đã khủng bố như vậy, công pháp của Hỗn Độn đại năng quả nhiên không thể tầm thường được.
“Thấy trời đã bắt đầu hừng sáng, Trần Tiến chỉnh chu lại y phục rồi vội vàng quay trở lại căn nhà tranh, hắn chợt nhớ hôm nay là ngày mình phải đi lấy nước cùng với tên Đình Sơn.”
“Cũng như thời gian một tháng qua, tất cả đệ tử ngoại môn ban ngày đều phải lên núi Viên để gánh nước, mỗi ngươi phải lấy đủ mười thùng nước. Sau khi gánh xong mười thùng nước thì mặt trời cũng đã lên cao. Tranh thủ thời gian, Trần Tiến quan sát xung quanh, tìm một chỗ vắng người tiếp tục ngồi thổ nạp để củng cố tu vi.”
“Chớp mắt đã hai canh giờ trôi qua, sau khi đã ổn định tốc độ tăng trưởng tu vi ở mức tầng một hậu kì. Trần Tiến cảm thấy thân thể cũng bắt đầu trở nên linh hoạt, chỉ cần vài ngày nữa thôi hắn hoàn toàn có thể tiến lên tầng hai. Theo Trần Tiến tính toán, ít nhất chỉ cần nửa năm nữa, hắn sẽ đạt được luyện khí trung kì, như vậy hắn có thể theo đoàn mua nhu yếu phẩm của đệ tử ngoại môn lẻn xuống núi rời đi.”
“Khi hắn trở về căn nhà tranh thì đã là hoàng hôn, phía xa xa mặt trời đang chìm xuống phía sau những dãy núi hùng vĩ, thấy hắn về trễ, tên mập mạp có nhiệm vụ phụ trách ở khu vực ngoại môn bỗng hô lớn lên tiếng:”
- Trần Tiến, ngươi dám lười biếng trốn việc, đến tận giờ mới vác xác về, ngươi nghĩ đây là đâu.
“Trần Tiến lắc đầu nói:”
- Ta đã gánh xong mừơi thùng nước , thời gian rãnh ta hoàn toàn tự do, chẳng phải trong nội quy đã nói thế sao.
“Tên mập này tên là Đằng Cường, là tên mười hai năm trước, chuyên môn ức hiếp các đệ tử ngoại môn mới vào, nhưng không biết tại sao về sau hắn bỗng nhiên biến mất không tung tích.”
“Hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề, mình là ngươi trọng sinh, đã có kiến thức trước tương lai mười hai năm, tại sao không vận dụng điều đó. Mình sẽ đi đánh đề… à không, phải thay đổi số mệnh. Nghĩ tới điều đó Trần Tiến bỗng nhiên kích động lên hẳn, nhưng hành động đó lại khiến tên mập Đằng Cường nghĩ rằng Trần Tiến giật mình trước gã, nên tâm tình cũng ổn hơn, mới nhẹ giọng nói:”
- Coi như là hoàn thành, nhưng sau này trước khi nghỉ phải báo cáo cho ta hay.
“Nói xong, tên mập không thèm để ý Trần Tiến mà quay ngươi bỏ đi. Trần Tiến thấy thế, đành phải cười khổ một tiếng, coi như thoát khỏi phiền phức không nên có. Bước vào nhà thấy Đình Sơn đang ngắm hai cái bánh bao, Trần Tiến nghi hoặc hỏi:”
- Sao ngươi lại không ăn mà lại để hai cái bánh bao ngắm thế kia?
- Ngươi trở về rồi sao, ta chờ ngươi để cùng ăn, khó khăn lắm ta mới năn nỉ lão đầu trong bếp để lại đó, ta ngán rau cải đến tận cổ rồi.
“Trần Tiến thấy vậy cũng không khách khí, cầm lấy bánh bao bỏ vào miệng ăn, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, mọi thứ vẫn diễn ra như mười hai năm trước. Hắn cùng Đình Sơn ở cùng một gian nhà tranh nhỏ, tuy nhiên sáu năm sau, Đình Sơn đã trở thành để tử nội môn còn hắn thì vẫn như cũ ở lại nơi đây.”
“Nghĩ đến đây hắn bỗng cảm thán, nghĩ đến khi Đình Sơn thành đệ tử nội môn vẫn chăm lo cho hắn, khiến Trần Tiến cảm thấy cần cứu rỗi vận mệnh của ngươi huynh đệ này vì hơn ai hết hắn biết rõ, khi vào nội môn không lâu, Đình Sơn đã chết một cách đầy bí ẩn trong một lần đi lịch lãm bên ngoài.”
“Thấy vẻ mặt của Trần Tiến bỗng nhiên ngưng trọng, Đình Sơn nghi hoặc hỏi:”
- Sao thế? Bánh bao dở lắm sao, hay là ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi đó chứ.
- À, không, ta chỉ cảm thán chút chuyện thôi. Ngươi vẫn ở đây là được rồi, tốt lắm.
- Chẳng hiểu ngươi nói gì nữa, ta lúc nào không ở đây, ăn xong thì ta và ngươi cùng ra sân tập luyện công phu nhé, ta muốn một ngày nào đó ta và ngươi đều có thể trở thành đệ tử nội môn, thành một tiền bối Trúc Cơ người người ngưỡng mộ.”
“Trần Tiến khẽ mỉm cười, gật đầu:”
- Được
“Một tháng sau, với việc chăm chỉ thổ nạp và tu luyện, Trần Tiến đã đạt tới luyện khí tầng hai sơ kì. Kiếp trước hắn mất đến hai năm để đạt đến tầng hai bây giờ chỉ một tháng. Thâm tâm Trần Tiến cũng không ngừng cảm thán:”
- Quả nhiên kiếp trước ta bị xem thường cũng không sai.
“Kiếp trước hắn cũng đã đi vào tàng kinh các không ít lần để tìm các công pháp phù hợp giúp gia tăng khả năng chiến đâu. Trần Tiến biết rõ mình là tạp linh căn bốn hệ bài trừ kim thuộc tính, bốn thuộc tính còn lại, cái nào hắn cũng có thể tu luyện nhưng không thể vượt quá phẩm giai Hoàng Cấp cao cấp.”
“Khác hẳn với những người có đầy đủ 5 hệ thuộc tính, đối với những người đó, việc tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, Trần Tiến hiện tại không thể tu luyện kim thuộc tính, do đó nếu gặp phải đối thủ sử dụng thành thục hệ mộc thuộc tính, khó khăn sẽ chồng chất lên rất nhiều, thậm chí bị đánh cho ra bã nếu tu vi không đủ… ít nhất là cho đến hiện tại.”
“Điều này ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu của Trần Tiến kiếp trước, chỉ có thể vận dụng các phép thuật cơ bản. Điều đó cũng vô tình giúp hắn thuần thục các loại pháp thuật sơ cấp cơ bản hơn bất kì ai. Hỏa cầu thuật và Lôi động thuật là hai phép hắn sử dụng nhiều nhất ở kiếp trước.”
“Công pháp hai môn đó Trần Tiến có thể nói nắm nằm long trong tay, nhưng nếu không đến Tàng kinh các mà vẫn có thể sử dụng được sẽ khiến bản thân bị nghi ngờ. Nên hôm nay hắn cũng đành phải đến đăng kí đem về.”
“Ngước lên nhìn tấm bảng hiệu Tàng kinh các, không biết kiếp trước hắn đã tới đây bao nhiêu lần để hy vọng tìm được một công pháp bá đạo nào đó phù hợp với mình để bản thân có thể đột phá. Hôm nay lại là lần đầu tiên kiếp này hắn đến đây, tâm trạng Trần Tiến bỗng dưng có một sự kích động không hề nhẹ. Trần Tiến ta từ lúc này đã quyết định, tất cả tiếc nuối kiếp trước, ta sẽ dùng kiếp này thực hiện.”
“Để vào Tàng kinh các, tất cả các đệ tử của Nhật Thần Tông đều phải có một thẻ bài được cung cấp dựa trên tu vi. Luyện khí từ tầng hai đến sáu sẽ có lệnh bài màu vàng nhạt, tương đương với việc được xem qua và tu luyện công pháp Hoàng Cấp sơ giai. Từ tầng bảy đến viên mãn Luyện Khí sẽ được thẻ bài màu vàng tươi, tương ứng với công pháp Hoàng Cấp trung giai. Chỉ khi đạt đến Trúc Cơ mới có cơ hội học được công pháp Hoàng Cấp cao giai.”
“Sau khi được Trúc Cơ quản sự kiểm tra tu vi, Trần Tiến được phát một thẻ bài màu vàng nhạt, Trần Tiến cầm lấy thẻ bài và được tham khảo tất cả công pháp, bí kiếp ở tầng một. Công pháp càng cao khi chiến đấu càng có lợi, nên cơ bản các công pháp Hoàng Cấp sơ giai thực sự chỉ có thể xem là nhập môn, chẳng có bao nhiêu khả năng khi chiến đấu.”
“Một công pháp Hoàng Cấp sơ giai chân nguyên tiêu hao chưa bằng một phần hai của trung giai, nhưng uy lực không thể so sánh được, chưa bằng một phần năm. Còn cao giai thì không cần nói, uy lực phải mạnh hơn gấp mười lần, chính vì vậy các công pháp từ Hoàng Cấp cao giai trở lên khá quý giá. Cả Thần Nhật Tông cũng chỉ có một loại công pháp Huyền Cấp cao giai về Hoả hệ duy nhất.”
“Công pháp Đại Việt Tinh Thần quyết của Trần Tiến còn vượt qua phạm trù đánh giá thông thường, có thể thấy uy lực của nó khủng bố thế nào. Gia tăng sức mạnh tinh thần, thần thức và khả năng hấp thụ linh khí theo thời gian.”
“Đảo mắt một vòng, Trần Tiến vẫn thấy các công pháp phép thuật sơ nhập như Hoả cầu, Lôi động, Băng chưởng... Trần Tiến dự định chỉ lấy hai công pháp Hoả cầu và Lôi hệ như kiếp trước, vì dù sao thì hắn cũng đã thành thục hai loại này.”
“Khi vừa chạm vào công pháp hoả hệ, từ sâu trong thức hải của hắn có một giọng nói vang lên:”
- Pháp thuật hoả hệ, tu vi tầng hai có thể bắt đâu tu luyện... Khi đạt đến sức mạnh nhất định có thể tiến cấp công pháp, yêu cầu phải đạt được Trúc Cơ trở lên.
“Nghe những lời này phát ra từ thức hải mình, Trần Tiến sợ hãi, lục lọi tìm kiếm xem âm thanh này phát ra từ đâu, nó quá quỷ dị đi. Vận chuyển khí tức một vòng cuối cùng Trần Tiến cũng phát hiện từ đan điền của mình có vật thể hình dạng hơi khác lạ, nó giống một quyển sách và lơ lửng giữa không trung”
“Trầm ngâm vài giây, Trần Tiến chợt nhớ ra vị Hỗn Độn đại năng đã từng hứa hẹn sẽ ban tặng cho hắn Pháp Bảo, cùng Pháp Quyết. Chẳng lẽ thứ hình dạng giống quyển sách này là Pháp Bảo mà vị Hỗn Độn đại năng đó nhắc đến?”
- Không biết công dụng của Pháp Bảo này là gì, vận dụng ra sao nhỉ? Tại sao không xuất hiện cùng với Đại Việt Tinh Thần Quyết.
“Trần Tiến đang miên man trong những suy nghĩ ở trong lòng thì bị một thanh âm cắt đứt.”
- “Đây là "BÁCH KHOA HỖN ĐỘN THIÊN THƯ", có công dụng nắm giữ hết tất cả thông tin về những bảo vật tự nhiên trong thiên hạ, phát hiện các năng lực ẩn tàng của công pháp hay mọi thứ mà có ứng dụng tự nhiên trong đó. Chỉ cần chủ sở hữu không nhận thấy được sẽ được THIÊN THƯ nhắc nhở. Hạn chế không thể có thông tin những vật do ngươi làm ra hoặc không hình thành bởi tự nhiên.”
-Vớ phải bảo vật rồi
“Trần Tiến run rẩy, tim hắn đập nhanh hơn trước phải đến mấy lần. Bảo vật trong truyền thuyết như vậy, hắn chưa từng nghe qua nhưng những công dụng của nó hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai động dung. Đi đến bất cứ đâu cũng sẽ tạo nên một tràn chém giết máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Có bảo vật này trong tay, không khác gì Trần Tiến hắn có cả một kho tàng kinh nghiệm trong ngươi, con người khi truy cầu đại đạo đó là gì? Chính là thiếu hiểu biết đầy đủ mà lỡ hẹn với các bảo vật.”
“Hắn nghi hoặc nhìn vào công pháp Hoả Cầu Thuật, không ngờ hắn kiếp trước uổng thay cho việc nắm giữ suốt gần mười năm cũng không hay biết gì, thì ra công pháp này có thể tự tăng cấp. Tiếp tục hắn ngó các công pháp cấp thấp khác, lần này lại không có gì xảy ra.”
“Hơi thất vọng, Trần Tiến quay lại cầm quyển sách Lôi động thuật thì thanh âm từ thức hải lại thông báo:”
- Pháp thuật hệ lôi, tu vi tầng hai có thể tu luyện, cứ tăng mỗi cấp tu vi sẽ phát ra được một tia lôi sét. Tối đa được chín tia sét. Cửu thiên lôi chấn. Nếu tu luyện tốt, có thể trở thành giả lôi kiếp, uy lực tương đương và có thể hấp thu một ít từ lôi kiếp.
“Một tu sĩ sợ nhất là gì? Đó là lôi kiếp, nếu không thể vượt qua lôi kiếp trong khi thăng cấp, vậy thì tâm ma có cơ hội mà quấy nhiễu sao? Vậy mà công pháp nhìn đơn giản này không chỉ có thể giả lôi kiếp mà còn có thể hấp thu một ít uy năng của lôi kiếp. Quả là nghịch thiên rồi.”
“Khiếp sợ, đó chính là những gì mà Trần Tiến đang cảm giác được, sống hai kiếp người rồi, làm sao hắn không biết câu:”
- "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội"*
* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.
“Trần Tiến bây giờ càng phải quyết tâm không lộ ra được bí mật trong cơ thể mình, những thứ này đừng nói là ngươi tu luyện bình thường, các thiên tài tu sĩ hay những ông lão lánh đời có khi cũng đến giành nhau. Lúc đó cơ thể mình không phanh thây cũng nát thây.”
“THIÊN THƯ trong cơ thể hắn quả thật nghịch thiên đi, càng tìm hiểu hắn càng khiếp sợ các tính năng của nó. Không chỉ hiểu các thông tin bảo vật, còn có công thức luyện đan, chế phù, thôi diễn trận pháp và công pháp. Nếu có thể nắm giữ mọi thứ, chẳng phải hắn sẽ trở thành một kẻ mà tất cả cường giả đều phải cúi đầu sao.”
“Mất cả nửa ngày chỉ vì niềm vui quá lớn lao này, nên khi hắn đi ra khỏi Tàng Kinh Các đã là buổi xế chiều, tên Trúc Cơ quản sự thấy hắn mất cả nửa ngày mới chọn được hai loại công pháp, khẽ lắc đầu ánh mắt có tư vị xem thường.”
“Trần Tiến cũng không thèm quản tên Trúc Cơ này nghĩ gì, nhanh chân vội vàng trở lại căn nhà tranh quen thuộc của mình.”
“Trở về căn nhà tranh, tâm trạng của Trần Tiến vẫn chưa ngừng kích động, với hai loại công pháp vô cùng có ích và bá đạo như vậy. Không thể chờ đợi được nữa, Trần Tiến liền lấy hai quyển công pháp ra vận dụng, cộng với sự thuần thục của kiếp trước, chưa đến hai canh giờ hắn đã có thể sử dụng thuần thục.”
“Đình Sơn sau khi đi gánh nước trở về, nhìn thấy Trần Tiến đã có thể sử dụng pháp thuật thì vô cùng bất ngờ.”
- Ngươi…Ngươi không phải đang sử dụng pháp thuật chứ? Ngươi đã đạt đến tầng thứ hai rồi sao?
“Trần Tiến gật đầu:”
- Đúng vậy, ta vừa mới đột phá hôm qua, nên trưa nay đã đến Tàng kinh các để xin công pháp tu luyện.
- Chúc mừng ngươi nhé, không ngờ trong đám người chúng ta cùng tiến vào, ngươi lại có thể trở thành người đầu tiên tu luyện được pháp thuật!
- May mắn thôi, ngươi cũng đã trung kì tầng một rồi mà, cố gắng lên hai chúng ta sẽ cùng nhau xưng bá nào.
- Đúng vậy, phải cố gắng để trở thành đệ tử nội môn, trở thành chân chính tiên nhân nào.
“Suốt ba tháng kế tiếp, Trần Tiến hằng ngày không chỉ gánh nước, thổ nạp mà cũng không ngừng tu luyện thành thục pháp thuật. Mặc dù có thể nói con đường tu luyện này tương đối buồn tẻ nhưng so với việc bị xem là “phế vật” thì những chuyện này không đáng là gì.”
“Đại Việt Tinh Thần Quyết cũng không ngừng củng cố tinh thần, bản thân Trần Tiến thấy mình có quá nhiều sự thay đổi có thể nói là rõ rệt.”
“Hiện tại hắn đã đạt đến luyện khí tầng ba trung kì, tốc độ này phải nói là tương đối nhanh, khi xưa hắn phải mất năm năm mới đạt được đến cấp độ này. Tuy nhiên, Trần Tiến cũng đã hạn chế tăng trưởng tu vi nếu không ít nhất hiện tại chí ít cũng phải là tầng bốn rồi.”
“Khi đạt đến tầng ba này, hắn có thể phóng ra được hai tia Lôi động và ba quả cầu lửa, mức độ này tuy không gây uy hiếp lớn nhưng cũng có thể đánh bại khá nhiều tu sĩ đồng cấp rồi.”
“Đang nghỉ ngơi trong nhà tranh, bỗng có một giọng nói sang sảng từ bên ngoài gọi vào:”
- Trần Tiến ơi, Trần Tiến….
“Ngó nghiêng qua cửa sổ, Trần Tiến phát hiện ra đây là Bùi Việt, một ngoại môn đệ tử gia nhập cùng hắn, thiên phú tên này khá tốt, theo hắn nhớ kiếp trước tên này trước khi hắn trọng sinh, Bùi Việt đã đạt đến Trúc Cơ. Trần Tiến cau mày lại hỏi:”
- Là Bùi Việt sư huynh sao, huynh gọi gì ta thế?
- Nghe nói ngươi đã đạt đến tầng ba luyện khí rồi phải không?
“Trần Tiến thầm nghĩ:”
- Chẳng lẽ ta tu luyện nhanh quá nên mọi ngươi nghi ngờ ta có bí mật trong người, nhưng so với bọn họ tốc độ của ta cũng đâu có thể gọi là nhanh được.
“Tuy nhiên, Trần Tiến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:”
- Không dám giấu gì huynh, ta may mắn tìm được một khúc sông có linh mạch tương đối dồi dào nên việc hấp nạp linh khí cũng tương đối tốt.
“Thấy lời nói của Trần Tiến nữa hư nữa thật, Bùi Việt cũng không quá lưu tâm, vì đích thực dưới luyện khí trung kì hoàn toàn có thể thăng cấp nhanh nếu tìm được một nơi có linh khí nồng đậm, bản thân hắn hiện tại cũng đã là viên mãn tầng hai rồi. Bùi Việt liền hỏi:”
- Ta muốn nhờ ngươi ngày mai thay ta đi cùng một huynh đệ khác xuống núi mua đồ cho tông môn, không biết ý ngươi thế nào.
“Trần Tiến bất ngờ với đề nghị này, thứ nhất hắn chưa chuẩn bị đầy đủ năng lực để rời khỏi tông môn, thứ hai, hắn cảm thấy mình và Bùi Việt không phải thân quen gì cho lắm, tại sao bao nhiêu người hắn không nhờ lại đến nhờ mình. Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Trần Tiến, Bùi Việt vội nói:”
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trả công cho ngươi đầy đủ, là thế này, do ngày mai ta có việc bận không thể đi được, mà ta lại chỉ tin tưởng ngươi nên ta mới mở lời. Vậy đị, 10 khối hạ phẩm tinh thạch và 2 lá thần hành phù cấp 1 nhé, đây là toàn bộ gia tài của ta rồi.
“Trần Tiến càng lúc càng nghi hoặc, ta mà tin ngươi ta sẽ đi bằng đầu, sự việc này rõ ràng rất mờ ám rồi, chưa kể với kinh nghiệm sống qua hai kiếp người, ánh mắt của tên Bùi Việt không thể che giấu được có điều bất thường trong đó, nhưng đây cũng là cơ hội để rời khỏi tông môn sớm. Cuối cùng, Trần Tiến thử đặt cược một phen:”
- 20 hạ phẩm linh thạch và 5 lá thần hành phù cấp 1.
“Bùi Việt thấy cái giá này vội do dự, nhưng nhanh chóng hắn gật đầu đồng ý:”
- Đây là 20 linh thạch và 5 thành hành phù.
“Lần này Trần Tiến gặp phải một tên phá gia chi tử rồi”
“Sau đó y vội vàng rời đi, cũng không nói gì thêm với Trần Tiến. Thấy tình huống này, nếu không biết có gì xảo trá thì Trần Tiến thật uổng hai kiếp làm ngươi, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy hai mươi linh thạch và năm lá thần hành phù bỏ vào túi.”
“Đêm đó, khi trông thấy Đình Sơn trở về nhà, Trần Tiến liền đưa cho y 20 viên hạ phẩm linh thạch, trông thấy 20 viên hạ phẩm linh thạch, Đình Sơn vội kinh hô:”
- Ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đừng nói với ta nhà ngươi đi ăn trộm đó nhé.
- Dĩ nhiên là không, ăn cắp… à nhầm, đây đều là linh thạch của ta đấy.
- Ngươi kiếm đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đừng gạt ta.
- Là từ Bùi Việt đấy, hắn muốn ta thay hắn ngày mai xuống núi, nên đã trả công cho ta.
- Tại sao? Chỉ là xuống núi mua đồ thôi mà, có cần nhiều linh thạch như vậy không, nhất định có trá, ngươi trả linh thạch lại cho hắn đi.
“Những hành động của Đình Sơn khiến Trần Tiến vô cùng cảm khái,, liền hắng giọng nói với Đình Sơn:”
- Thật ra ta muốn mượn lần này rời khỏi tông môn, nếu mất tích lúc này cho dù có liên lụy cũng chỉ do đệ tử ngoại môn bên Hoành Sơn chứ không ảnh hưởng đến đệ tử ngoại môn bên núi Viên chúng ta.
“Thế nhưng nhìn thấy nét mặt của Đình Sơn, Trần Tiến lại khá bất ngờ vì lại không có vẻ gì ngạc nhiên trên mặt của y, sau đó Đình Sơn lại nói:”
- Ta biết mà, từ ngày ta thấy ngươi thường xuyên biến mất đi tu luyện, ta đã biết nơi đây không thể giữ chân ngươi được, cuộc sống của ngươi là ở ngoài kia, là tung hoành khắp chốn. Ngươi có dự tính gì không?
- Ta chưa biết nữa, nhưng nghe thấy những lời này ta biết ngươi chính là một trong những huynh đệ tốt nhất của ta. Nếu nghe lời ta, sau này nếu có một ngày ngươi trở thành đệ tử nội môn khi ra ngoài lịch lãm hãy bỏ đi thật xa nhé,chỉ như vậy mới tốt cho ngươi.
- Được, ta sẽ nghe lời ngươi.
“Đình Sơn không do dự gật đầu đồng ý, nếu y đã xem ngươi là huynh đệ, thì sẽ không bao giờ phản bội hay bán đứng ngươi”
“Nghe thấy những lời nói chân thành và đày cảm động như vậy, Trần Tiến cảm thấy sống qua hai kiếp người, mấy ai hiểu được thế nào là trượng nghĩa. Liền cầm ly trà lên nói:”
- Hôm nay từ biệt huynh đệ của ta, ta đành lấy trà thay rượu kinh ngươi một ly. Đời này kiếp này nếu có cơ hội ta sẽ quay lại tìm ngươi.
- Được, được lắm… Vậy thì ta cũng lấy trà thay rượu kính ngươi. Đình Sơn ta từ nhỏ chỉ như một kẻ ngu muội, những ngày qua có ngươi bên cạnh ta mới cảm thấy có một người bầu bạn đúng nghĩa.
- Cạn chén!!
“Đình Sơn cũng không biết rằng vì chén trà hôm nay mà sau này hắn sẽ trở thành một trong những cường giả của đại lục, được người người tôn kính, nhưng đó lại là chuyện của sau này”