Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 31-05-2008, 08:28 PM
The Creator's Avatar
The Creator The Creator is offline
57991135
Cạch !
 
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bài gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngày 14 giá»
Xu: 0
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Äoạn Hồn Tuyệt Cung (Cổ Long) _ Äã post đủ bá»™.

Äoạn Hồn Tuyệt Cung
- Cổ Long -

Chương: 1

Má»™t đêm cuối đông. Tuyết vẫn còn rÆ¡i lả tả. Gió nổi lên từng cÆ¡n đùa cây rừng lã ngã trong dãy Trưá»ng độc sÆ¡n. Má»™t dãy núi cây cối um tùm nhưng cÅ©ng nổi tiếng vá» lam sÆ¡n chướng khí. Song cÅ©ng tích tụ lắm dị thảo thiên niên. Bởi lắm nguy nan nên it kẻ lui tá»›i, chỉ có những tay giang hồ thượng đẳng hay kẻ chuyên tầm dị thảo má»›i dám qua lại trong dãy núi này mà thôị

Vậy mà đêm nay, gió lạnh tuyết rÆ¡i, má»™t mỹ phụ trang phục giang hồ, tóc rối tung theo gió cuốn, Ä‘ang nằm rạp trên lưng ô mã phi thật nhanh vào động cốc cá»§a dãy Trưá»ng độc phong sÆ¡n.

Mỹ phụ vừa cho ngá»±a dừng lại trong độc cốc, lảo đảo xuống ngá»±a, tay trái ôm má»™t gói da thú chặt vào trong lòng. Tay mặt vói ra phía sau bả vai, vá»›i đôi mắt mệt nhá»c nhưng chứa đầy căm há»n, rút má»™t mÅ©i kim trâm vàng óng ánh bật ra khá»i thịt. Má»™t dòng máu Ä‘en chảy tuôn theo ướt đẩm tay áỠMỹ phụ nuốt vá»™i má»™t viên thuốc trắng đồng thá»i lấy má»™t chiếc lỠđổ bá»™t thuốc trắng rắc vào nÆ¡i vết thương.

Vừa lúc đó phía ngoài miệng cốc đã có tiếng binh khí va chạm, tiếng ngưá»i hét vang vào trong cốc. Mỹ phụ trong thoáng chốc suy tư rồi vá»™i vã Ä‘em cái gói bằng da thú đến bên con ô mã và nhanh nhẹn cá»™t gói này vào dưới bụng con ngựạ Xong mỹ phụ lại kéo hai vạt da lót dưới yên ngá»±a cho dài để phá»§ kín cái gói dưới bụng ngựạ

Bá»—ng hai bóng ngưá»i phóng đến gần mỹ phụ hét lên:

- Hãy đưa ngay bộ bí kíp toàn thư cho chúng tạ

Mỹ phụ hất ngược mái tóc ra sau để lá»™ ra gương mặt như tiên nữ lúc sa cÆ¡, nàng gằn giá»ng:

- Hay cho Song Hung Ma Trảo, chúng bay cÅ©ng cấu kết vá»›i bá»n Nhị Äiá»n và Tam Äá»™ng mưu Ä‘oạt bí kíp nữa à?

Má»™t tên mặt dài như ngá»±a, da xanh như chàm cất tiếng cưá»i khả ố đáp:

- Bí kíp toàn thư, ngưá»i võ lâm ai mà không thèm muốn, vậy nên Tiên CÆ¡ đừng vá»™i trách hai ta hợp lá»±c vá»›i gần má»—i trăm cao thá»§ võ lâm đột công phu phụ Tiên CÆ¡.

Mỹ phụ gật đầu đáp:

- Song Hung nổi tiếng hung tàn bởi trảo quỉ, vậy giỠđây cÅ©ng còn gá»i ta bằng hai tiếng Tiên CÆ¡ à?

Tên kia lúc nãy giỠđứng lặng thinh, chá»±c chá» tấn công mỹ phụ nhưng giá» này hắn cÅ©ng nhe bá»™ răng quỉ trên khuôn mặt tròn lẳng vá»›i màu da đỠtía trả lá»i cho tên mặt ngá»±a:

- Ai mà không sợ Bích Lạc Tiên Cơ nhuyển tiên thần kiếm và phu quân của nàng là Thánh kiếm Nam Chính Hùng, một đôi giai nhân hành hiệp vang danh võ lâm với đại danh Tiên Kiếm Song Hiệp.

Hắn gật gù rồi tiếp:

- Vì vậy mới có đêm hôm naỵ

Vừa lúc đó từ phía ngoài miệng cốc, má»™t thanh niên hán tá»­, bạch y bào máu nhuá»™m gần hết, tay cầm thanh báu kiếm loạng choạng chạy vàá»

Mỹ phụ hốt hoảng gào lên:

- Phu quân ....

Nàng vừa hét vừa lao lại, nhưng Song Hung đã chuẩn bị liá»n hợp lá»±c, bốn cánh tay tung liá»n bốn trảo quỉ chá»›p giăng chận ngay mỹ phụ lạị Bích Lạc Tiên CÆ¡ vá»™i vung nhuyển tiên kiếm phản công quỉ trảá»

Cùng lúc đó có hơn mấy chục cao thủ Hắc đạo ùa vào cốc, thế là một cuộc đụng độ lại tiếp diễn.

Lúc này Nam Chính Hùng đã má»i mệt, vì cuá»™c tá»­ chiến đã kéo dài từ đầm Dạ Mục, đến độc cốc cố ngăn kẻ thù cho Bích Lạc Tiên CÆ¡ cùng ô mã chạy trước nhưng địch nhân quá đông và gồm những tay cao thá»§ liên hợp, luân chiến nên Thánh kiếm Nam Chính Hùng đã bị mấy vết thương máu ra nên giảm sức.

Tuy vậy mang danh Thánh kiếm nên đưá»ng kiếm cá»§a Nam Chính Hùng vá»›i những tuyệt chiêu tàn khốc đã làm thiệt hại không ít cho bá»n Hắc đạá»

Äá»™t nhiên Bích Lạc Tiên CÆ¡ thoát ra miệng cốc. Thấy vậy Thánh kiếm Nam Chính Hùng cÅ©ng không chậm trá»… băng mình theá» Nhưng hai ngưá»i vừa thoát Ä‘i đã hÆ¡n bốn chục tên hắc đạo phóng theá»

Thánh kiếm Nam Chính Hùng và Bích Lạc Tiên CÆ¡ thoát khá»i cốc là chạy theo triá»n dãy Trưá»ng Äá»™c Phong sÆ¡n lên hẳn trên đỉnh cao đầy tuyết trắng.

Hai ngưá»i vừa dừng chân đã có hÆ¡n năm mươi cao thá»§ hắc đạo mai phục sẵn bổ vây hai ngưá»i vào giữạ

Má»™t giá»ng nói như lệnh vỡ vang lên:

- Äêm nay trên đỉnh băng sÆ¡n này là tuyệt địa cá»§a hai ngươị

Thánh kiếm Nam Chính Hùng nổi giận, gằn từng tiếng:

- Nhị vị Äiện chá»§ và tam vị Äá»™ng chá»§ cÅ©ng có mặt ở đây nữa à?

- Tại sao không? Vì chúng ta cần xem cho biết má»™t bảo vật võ lâm ngàn năm đâu dá»… tìm. Vậy vợ chồng ngươi biết Ä‘iá»u thì hãy đưa ra đây, để cùng được chết toàn thây bên nhaụ

- Chừng nào vợ chồng ta không có mặt trên thế gian này, lúc đó chúng bay tự do tự tại, còn bây giỠhãy động thủ.

Lá»i vừa dứt, Thánh kiếm Nam Chính Hùng và Bích Lạc Tiên CÆ¡ nhuyá»…n tiên thần kiếm hợp công vá»›i gần má»™t trăm cao thá»§ hắc đạo giang hồ.

Cuá»™c lưu huyết thế gian hi hữu trên đỉnh băng sÆ¡n được ghi lại như má»™t huyá»n thoại trong suốt má»™t đêm đông gió tuyết vì má»™t bảo vật võ lâm nÆ¡i dãy Trưá»ng Äá»™c Phong sÆ¡n.

Những ngày mùa xuân sắp đến. Ngưá»i nÆ¡i thành thị đã tấp nập mua sắm để chuẩn bị đón xuân.

Các quán hàng ngưá»i ngưá»i chen chúc.

Äại tá»­u lâu Thanh Xuân Má»™ng cÅ©ng đã chật khách. Lúc đó, má»™t lão ông râu năm chòm bạc phếu, mình mặc thanh bào, tay cầm chiếc quạt Ä‘ang dắt má»™t đứa bé lên mưá»i, bước vào tá»­u quán đưa mắt tìm bàn ngồi thì từ phía trong có má»™t lão ăn mày tay cầm bầu rượu, chệnh choạng bước đến trước mặt ông lão thanh bào, chụp vai ông ta, sặc mùi rượu lên tiếng há»i:

- La huynh, còn nhớ thằng ăn mày này không?

Lão trượng mặc thanh bào, nét mặt vui mừng như bắt được bạn hiá»n lâu ngày, đáp ngạc nhiên:

- Trá»i Æ¡i! Äã hÆ¡n mưá»i năm rồi mà Giang huynh cÅ©ng vẫn không rá»i bầu rượụ

Lão ăn mày vừa kéo lão trượng mặc thanh bào vào chiếc bàn lão ta đang ngồi lúc nãy tận phía trong vừa nói:

- Hãy vào đây cái đã. Chúng mình chén tạc chén thù cho bỠnhững ngày xa cách.

Vừa ngồi xong, lão ăn mày nhìn đứa bé há»i lão trượng mặc thanh bào:

- Äứa bé này .... là gì cá»§a La huynh vậỷ

Lão trượng mặc thanh bào vừa xoa đầu thằng bé vừa đáp:

- Cháu của đệ đó.

- Ủa! La huynh đâu có con sao có cháủ

Lão trượng mặc thanh bào muốn ngăn nhưng cÅ©ng chẳng kịp nữa rồị Lập tức liếc mắt nhìn thằng bé rồi cưá»i dã lã vá»›i lão ăn mày:

- Giang huynh chưa biết đấy thôi, chứ đứa bé này tên là Äông Bích vì cha mẹ nó chẳng may bạo bịnh qua Ä‘á»i rồi ký thác lại cho lão từ thưở má»›i sinh đến giỠđấy chứ.

Nói xong, lão quay sang thằng bé, ôn tồn nói:

- Äông nhi, cháu bái kiến Giang lão tiá»n bối đị

Äông nhi bước đến trước mặt lão ăn mày toan cúi xuống chào thì lão ăn mày đã đưa cái bầu rượu ra cản và cưá»i khá» khà vá»›i Äông Bích:

- Ông cháu thì lúc nào cÅ©ng lá»… nghi phiá»n phức. Lão không thích đâu, cháu cứ tá»± nhiên đị

Äông Bích bị lão ăn mày cản lại nên không hành lá»… bái kiến được liá»n nghe lão trượng mặc thanh bào khẽ bảo:

- Lão tiá»n bối đã không thích thì thôi, cháu nên tuân lá»i ngưá»i vậỵ

Rồi lão nói tiếp:

- Nhân dịp này, ông cÅ©ng cho cháu biết là lão tiá»n bối đây là má»™t ngưá»i bạn hiá»n cá»§a ông, phương danh cá»§a ngưá»i là Giang Thượng Khả vá»›i đại hiệu giang hồ là Túy Hồ Lão Tá»­.

Lão ăn mày tu má»™t hÆ¡i rượu nÆ¡i bầu rồi xua tay lia lịa cưá»i khá» khà:

- La huynh, lão là kẻ ăn mày, nay đây mai đó, nhà không có một mái, thân sống lênh đênh theo gió bụi mây ngàn, tên hiệu đó có là gì đâu, chẳng qua giang hồ bạn hữu gán cho xú hiệu vì tật uống rượu ưa say của đệ đấy thôị

Lão đưa bầu rượu lên nốc má»™t hÆ¡i nữa rồi tiếp liá»n:

- Có cái danh mà thiên hạ giang hồ đến phải ca tụng là Ngá»± Thanh Y-Lang, tay thần dược cá»§a tiên đế và là quan ngá»± sữ cá»§a Thanh triá»u đã dứt bá» quan chức vá» mặc thanh bào phiêu diêu nÆ¡i rừng cao núi thẳm để tìm chế danh dược, mai ẩn cái tên La Hồng Chấn có đúng như vậy không, La huynh?

Lão mặc thanh bào nhìn bạn cảm thông:

- Giang huynh nhắc lại tiên đế làm lòng đệ chợt thấy nao nao, quyến luyến cho tình vua tôi đậm đà, rồi tiên đế đột ngá»™t ra Ä‘i, cho bầy tôi trung phải căm hận mưu gian cá»§a nịnh thần, đành dứt áo ra Ä‘i khá»i vòng kiá»m tá»a danh lợị

Lão ăn mày tức Túy Hồ lão tá»­ Giang Thượng Khả Ä‘ang mãi miết chuyện vãn vá»›i lão trượng mặc thanh bào tức là Ngá»± Thanh Y lang La Hồng Chấn mà quên bẳng Ä‘i thằng bé mang tên Äông Bích, nên Túy Hồ lão tá»­ nói lên vá»›i Ngá»± Thanh Y lang:

- Chúng ta cứ mãi miết luận đàm mà để cháu Äông Bích ngồi buồn má»—i mình vậỵ

- Äã mưá»i năm qua, hôm nay đệ má»›i đưa nó ra thị thành cho biết cảnh phong lưu, tấp nập, chứ ở nhà mãi, bắt nó vùi đầu trong bút nghiên và theo đệ hái thuốc, cứu ngưá»i, bắt mạch, sợ nó chán nản, buồn phiá»n, hÆ¡n nữa cÅ©ng là dịp để cho cháu há»c thêm lịch duyệt, so sánh cái há»c trong văn chương, sách vở vá»›i thá»±c tiếng trên Ä‘á»i ô trá»c nàỵ

Túy Hồ lão tử gật đầu tán đồng:

- Phải phải, nên lắm nên lắm, ngưá»i xưa có nói "Ä‘i má»™t ngày đàng, há»c má»™t sàng khôn", huynh xá»­ sá»± như vậy là phải lắm.

Rồi đột nhiên lão ngừng lại nói để cho Ngự Thanh Y Lang chú ý hơn:

- Nhưng theo đệ, đệ cứ thắc mắc trong lòng là tại sao La huynh không cho cháu Äông Bích tập luyện võ công. Vì theo con mắt cá»§a đệ, thì đệ thấy thiếu sót Ä‘iá»u đó là làm mai má»™t cho má»™t thể chất căn cÆ¡ thành tá»±u thiên tài, trăm năm khó tìm, thiện ý cá»§a đệ như vậy huynh có thấy đúng được chá»— nào không?

- Vá»›i cặp mắt sắc bén cá»§a Giang huynh thì đệ xin thán phục. Nhưng vì huynh há»i thì đệ cÅ©ng xin bày tỠý hướng cá»§a đệ mà theo đó là đệ nghÄ© rằng cháu Äông Bích, thiên căn cốt cách được trá»i nắn thật hiếm hoi má»›i tìm thấy, nhưng cứ lấy cái võ há»c làm sức mạnh cho công lý thì trên giang hồ sao có được thanh bình trong tình thương.

Ngự Thanh Y Lang trầm ngâm, rồi nói:

- Mà dẫu cho có dụng võ há»c thì phải có căn bản vá» văn há»c, luyện tánh dưỡng tâm, như vậy cái văn má»›i tải được cái võ há»c thì lúc đó văn võ uyên thâm đạt thành má»›i phô diá»…n cái sở há»c tải được cái đạo mưu phúc cho quần hùng, bá tánh.

Từ lúc đầu đến giá», Äông Bích vẫn ngồi lẳng lặng vừa nghe vừa ăn bữa cÆ¡m chiá»u cùng hai vị lão trượng, nhưng khi nghe Ngá»± Thanh Y Lang bàn vá» cái văn há»c, cái võ há»c vá»›i cái đạo làm ngưá»i nên cậu má»›i lên tiếng góp ý vá»›i giá»ng chá»­ng chạt.

- Thưa ngoại, thưa Túy lão tiá»n bối, theo sá»± hiểu biết thô thiển cá»§a cháu thì trong cái văn chương, sách vở cÅ©ng có hàng hà sa số đủ loại vì kẻ viết sách vá»›i từng mục đích riêng cá»§a há». Nếu được Ä‘á»c các bảo thư thì sá»± hữu ích thật là muôn ngàn cÅ©ng như khi va chạm vá»›i cõi Ä‘á»i phức tạp bởi lòng ngưá»i man trá mà biết phân biệt giữa tà và chánh không có nguồn, bá» ngăn cách, vì trong Phật môn có câu "bá» dao đồ tể có thể trở vá» vá»›i Phật". Như vậy con ngưá»i có thể hôm nay dẫm trong nguồn mê tá»™i ác nhưng nếu được giác tỉnh, hồi đầu quay vỠđưá»ng thẳng nẻo ngay thì lúc đó má»›i khó xá»­ cho quan niệm hẹp hòi và như thế cÅ©ng đủ thấy lòng ngưá»i khó Ä‘o, khó dò.

Túy Hồ lão tử vỗ tay đánh đốp một cái, gật đầu khen ngợi:

- Hay lắm, cháu má»›i bằng chừng ấy tuổi mà lý luận thông suốt, hợp đạo, hợp lẽ lắm. Nhưng lão vẫn nghÄ© rằng ngoại cháu không cho cháu hấp thụ ná»n võ há»c là Ä‘iá»u thiếu sót.

Ngá»± Thanh Y Lang chận lá»i ngay:

- Giang huynh nói vậy, chứ như thân đệ đây có biết gì là võ công, mà thấy vậy hay hÆ¡n, vì tránh được những cuá»™c đụng độ lưu huyết gây ân oán trong giang hồ triá»n miên bất tận.

Lão ngần ngừ giây lát rồi nhìn Äông Bích và Túy Hồ Lão tá»­ nói thong thả:

- Tuy vậy, nhưng đối vá»›i cháu Äông Bích nếu có cÆ¡ duyên, đệ đâu cố hẹp hòi, bo bo theo lối cố chấp.

Hai già má»™t trẻ luận đàm cho đến nến đèn trong tá»­u lầu đã lên má»›i rá»i bàn ăn, rồi cùng lên lầu trên mướn phòng trá» ngụ qua đêm.

Má»™t tên Ä‘iếm nhị vừa đưa ba ngưá»i vào má»™t căn phòng rá»™ng lá»›n nói lấy lòng khách trá».

- Căn phòng này dành cho khách thượng lưu như tam vị, tuy tiá»n thuê có đắt chút ít, nhưng chắc chắn tam vị cùng chung ngụ vá»›i má»i tiện nghi thoải máị

Ngự Thanh Y Lang quay bảo điếm nhị:

- Bây giỠcòn sớm, nhưng đến khoảng hết canh hai ngươi nhớ mang lên cho ta một khay trà thượng hạng nhé!

Tên điếm nhị rối rít:

- Dạ, dạ vâng, con sẽ đưa loại trà thượng hảo hạng cho chư vị, mà chư vị thích loại Bạch cúc trà hay Long tỉnh trà vì hai loại này Ä‘á»u thuá»™c loại thượng hảo hạn ở đâỵ

- Nhà ngươi chá»n cho ta loại Long Tỉnh trà vì loại này hương vị thắm đậm hÆ¡n.

Tên Ä‘iếm nhị lại rối rít dạ vâng rồi rút lui sau khi cung cấp má»i cần thiết cho gian phòng mà hai già má»™t trẻ trú ngụ.

Äai tá»­u lâu Thanh Xuân Má»™ng được dá»±ng cạnh giòng Äại Thá»§y nên giá» này đứng trên lầu cá»§a tá»­u lầu nhìn được ra đến mặt sông vá»›i cảnh thuyá»n ghe đủ loại, đủ cở, đèn sáng chạy xuôi ngược dập dìụ

Cả ba mãi miết ngắm cảnh thuyá»n đèn trên sông mà quên Ä‘i thá»i gian, cho đến khi bóng thuyá»n đã vắng ngắt trên sông, lúc đó cả ba má»›i quay vào phòng.

Gian phòng có ba chiếc giưá»ng nên Äông Bích xin phép Ngá»± Thanh Y Lang và Túy Hồ Lão tá»­ để Ä‘i nghÄ© trước. Nó bèn lên giưá»ng nằm quay mặt vào phía tưá»ng không buồn động đậy như ngưá»i đã ngá»§, nhưng thật ra nó đã có chá»§ ý. Vì lúc chiá»u, trong cuá»™c nói chuyện giữa Ngá»± Thanh Y Lang và Túy Hồ Lão Tá»­ đã đỠcập đến thân phận cá»§a nó nhưng từ lúc nhỠđến giá», mặc dù sống trong tình thương trá»n vẹn, cÅ©ng như sá»± săn sóc đầy đủ cá»§a ngoại nó là Ngá»± Thanh Y Lang nhưng chưa bao giỠông nói cho nó biết vá» thân thế cá»§a cha mẹ nó. Äêm nay, nó hy vá»ng ngoại nó sẽ cho Túy Hồ Lão Tá»­ biết má»™t vài Ä‘iá»u vì ngoại nó đã gá»i trà để uống đêm. Nó Ä‘oán thế nên giả đồng xin phép Ä‘i ngá»§ sá»›m để khá»i trở ngại cho hai ngưá»i và biết đâu nó sẽ được nghe lén vá» thân thế, dẫu biết rằng nghe lén là không tốt, song đó là Ä‘iá»u hệ trá»ng cho cuá»™c Ä‘á»i nó. Nó cố dằn sá»± nôn nao trong dạ, và thầm khấn cho cÆ¡ há»™i mà nó nghÄ© sẽ xảy rạ

Nó chá» chá»±c mãi rồi nó nghÄ© miên man. Nó nghÄ© đến những ngày ở nhà. Ngoại nó luôn luôn bắt nó phải Ä‘á»c, phải há»c biết bao sách vở, chá»— nào nó không hiểu được là nó há»i ngoại nó. Ngoài việc há»c hành văn chương kinh sách, ngoại nó lại bày vẽ nó cach thức nhận bệnh, kiểm mạch, chế luyện Ä‘an dược mà vì vậy trong mưá»i năm qua, nó được huấn luyện má»—i cách căn bản vá» cái há»c văn chương, y lý kinh mạch. Nó Ä‘ang để ý tưởng trở vá» vá»›i quá khứ thì có tiếng gõ cá»­a làm nó giật mình. Thì ra tiếng Ä‘iếm nhị bưng trà như lá»i dặn cá»§a khách.

Sau khi Ä‘iếm nhị lùi ra, cá»­a được đóng lại, Ngá»± Thanh Y Lang tay rót trà má»i Túy Hồ Lão Tá»­:

- Äệ biết rằng Giang huynh chỉ thích rượu, nhưng Giang huynh cÅ©ng nên nhấm nháp chén trà để đổi mùi hương vị vậy, Giang huynh có thấy khó chịu lắm không?

- Ồ! La huynh sao bày vẽ quá. Dẫu đệ không biết uống trà, đệ cũng không dám chối từ, huống hồ đệ cũng thích loại Long Tỉnh trà đậm đà hương vị này lắm chứ!

Cả hai cưá»i ra chiá»u đắc ý tương phùng.

Chợt Túy Hồ Lão Tử vừa để chén trà xuống với dáng nghiêm trang nhắc nhở:

- Mỗi lần đệ nhấm trà lại nhớ đến đại ca của La huynh, không biết bây giỠlão ở đâủ

Ngự Thanh Y Lang trầm ngâm buồn bã thở dài:

- Nhắc đến sư huynh cá»§a đệ làm đệ cảm thấy má»™t sá»± éo le kỳ lạ. Bởi vì đệ và sư huynh cá»§a đệ thân tình từ thưở trẻ thÆ¡, cùng chung má»™t ý thích là tìm há»c vá» y dược.

Nhưng sau đó, bởi chữ tình ngang trái thế nào mà sư huynh cá»§a đệ liá»n dứt tình ra Ä‘i phiêu diêu mây ngàn không còn biết dấu tích. Tuy nhiên, trong mưá»i năm gần đây, đệ có nghe giang hồ đồn đại vá» tài thánh dược cá»§a má»™t nhân vật kỳ quái, đệ định tâm tìm kiếm, để cần biết nhân tài má»™t lần và xem ra có thể may mắn biết dấu tích sư huynh cá»§a đệ.

Túy Hồ Lão Tử gật gù:

- Chí phải, chí phải, mà có lẽ nhân vật nào đó tài dược hơn được huynh không, chứ hiện nay ai mà qua nổi huynh nữa chứ?

- Giang huynh khéo khen cho đệ thêm hổ thẹn. Äệ nghÄ© rằng so vá»›i nhân vật đó chắc đệ còn thua kém nhiá»á»¥

Túy Hồ Lão Tử xua tay nói:

- Chuyện đó chưa minh chứng rõ ràng, đợi ngày nào có sự gặp gỡ hẳn hay, mà nhân vật đó đại hiệu gì huynh có rõ không?

- Nếu không biết được đại hiệu thì đệ đâu dám đỠcập đến. Ngưá»i đó có tên hiệu là Thánh Dược Äá»™c Cô SÄ©.

- Äệ Ä‘i đây đó cÅ©ng quá nhiá»u, vậy mà chưa được nghe đến tên hiệu đó. Äúng là nghá» nào tài ấy, cÅ©ng chẳng qua La huynh là tay thần y nên má»›i tìm biết được.

Sau những câu chuyện đắc ý là má»™t ngụm trà thấm giá»ng.

Rồi Túy Hồ Lão Tá»­ quay nhìn vá» phía Äông Bích, thấy nó ngá»§ yên nên má»›i quay sang há»i Ngá»± Thanh Y Lang:

- Bây giá», nếu có thể thì huynh cho đệ biết vá» trưá»ng hợp nào mà huynh có được cậu bé Äông Bích quá khôi ngô, thông minh và căn cÆ¡ hiếm thấy làm đệ thấy thích nó quá.

Ngự Thanh Y Lang dễ dãi:

- Chuyện gì chứ việc ấy đệ xin trình bày với huynh ngaỵ

Lão uống ngụm trà nữa rồi bắt đầu kể:

- Giang huynh à, hôm đó vào má»™t ngày cuối đông, cách nay đã hÆ¡n mưá»i năm. Buổi sáng hôm đó tuyết vẫn còn rÆ¡i nÆ¡i miá»n núi Trưá»ng Äá»™c Phong sÆ¡n. Äệ tìm các loại thuốc thông thưá»ng thôị Nên đệ lại tiếp tục vào độc cốc dưới chân dãy Trưá»ng Äá»™c Phong sÆ¡n nhưng vừa vào thì đệ nghe tiếng trẻ con khóc lên mấy tiếng có vẻ yếu á»›t lắm. Äệ tìm mãi, bá»—ng thấy má»™t con ngá»±a ô nằm chết trong má»™t lùm cây mà tuyết rÆ¡i phá»§ đầỵ Äệ lại men đến, lúc này nghe tiếng khóc cá»§a đứa trẻ chá»— con ngá»±a nên không còn ngần ngại nữa, đệ moi tuyết lên thì dưới bụng con ngá»±a còn có má»™t gói bằng da thú. Äệ vá»™i vàng mở Ä‘em ra và khi cái bao da được mở tung ra, đệ má»›i thấy má»™t thằng bé Ä‘ang lạnh cóng, khóc ú á»›. Thằng bé này chắc cÅ©ng vừa sinh hạ má»™t đôi ngày thôị Song nó nhá» có bao da thú che tuyết lạnh chứ nếu không thì không cách gì đệ cứu sống nó được. Äệ vá»™i vàng Ä‘em hồi dương sinh khí dược hoàn má»›m cho nó và rồi mang vá» tệ gia mướn ngưá»i nuôi nấng cho đến khi biết Ä‘i biết nói, đệ má»›i huấn dạy văn chương, phong cách và ngoài ra đệ còn ra công chăm luyện cho nó những gì đệ hiểu biết vá» ngành y lý. NhỠđược sá»± thông minh tá»™t chúng, nó thu đạt má»™t cách dá»… dàng. Rồi nó ngày càng khôi ngô, vương vỉ. Sá»± mến yêu cá»§a đệ đối vá»›i nó có thể là tá»™t cùng. Và đệ lúc nào cÅ©ng thích có nó ở bên cạnh bàn chuyện văn chương thế sá»± trong những giá» nhàn rỗị

Từ nãy đến giá» Túy Hồ Lão Tá»­ yên lặng lắng nghe Ngá»± Thanh Y Lang lược kể. Äến đây lão má»›i lên tiếng:

- Rồi La huynh nghÄ© thế mà đặt cho nó cái tên Äông Bích hay là cha mẹ nó có để tên há» tông tích lạị

Ngá»± Thanh Y Lang mỉm cưá»i trả lá»i:

- Thật khi đặt tên cho nó, đệ không có nghÄ© gì sâu xa cả. Thứ nhất là đệ thấy trong ngưá»i nó có mang má»™t viên ngá»c bích hình bát giác, có lẽ là cha mẹ nó lưu lại cái di vật cuối cùng này cho nó và đệ tìm gặp nó vào mùa đông nên đệ đặt nó là Äông Bích.

Lão ngừng lại, uống một hớp trà rồi tiếp:

- HÆ¡n nữa, chữ Äông Bích là tên cá»§a má»™t ngôi sao trong thập nhị bát tú, thuá»™c văn chương mà đệ có hoài bảo là nó sẽ nở mày nở mặt vá»›i thiên hạ bằng sở há»c văn chương. Chính vì vậy mà đệ dùng má»™t chữ kép Ä‘iển tích, mang ước vá»ng cá»§a đệ và cùng hòa hợp vá»›i sở vật cá»§a nó và mùa sinh ra nó để hợp tên mà đặt.

Túy Hồ Lão Tử ngắt ngang:

- Còn há» cá»§a nó, nếu huynh không biết sao không để há» cá»§a huynh mà lại để tên không vậỵ chẳng lẽ nó mang há» Äông?

- CÅ©ng ở chá»— đệ chẳng biết há» cá»§a cha mẹ nó nên đệ không muốn hồ đồ mà cứ để vậy mà đợi trá»i cao dun dá»§i cho nó tìm gặp cha mẹ nó, lúc đó nó gán cái há» vào cÅ©ng chẳng saá»

- La huynh thật là ngưá»i ngay thẳng, nhưng như vậy ắt trong lòng La huynh đã ngá» rằng má»™t ngày nào đó La huynh phải cho cháu Äông Bích tầm sư há»c võ để cho nó tìm thù chứ.

Ngự Thanh Y Lang gật gù:

- Không phải là đệ cố chấp hẹp hòi, trá»ng văn khinh võ như đã trình bày vá»›i huynh, nên đệ nghÄ© rằng, trước hết nó phải có má»™t căn bản văn há»c, rồi sau sẽ tùy duyên ngá»™ riêng tư cá»§a nó mà an bài cho hành trình mai hậu cá»§a nó vậỵ

Hai vị lão trượng chuyện trò thật đắc ý, và cÅ©ng tưởng rằng cậu bé Äông Bích đã thả hồn trong giấc ngá»§ nhiá»u má»™ng đến. Nhưng thật ra nó vẫn thức và thức má»™t cách tỉnh táỠNó ghi vào lòng cuá»™c đàm thoại nàỵ Cuá»™c đàm thoại mà mưá»i năm nay nó hằng mong ước mà chẳng bao giá» ngoại nó hé môi cho nó biết. Và giỠđây, nó hiểu được thân thế cá»§a nó mù mịt. Cha mẹ cá»§a nó đã như thế nào và tại sao lại bá» nó bên con ngá»±a chết trong vùng băng tuyết. Äã mưá»i năm rồi nó sống trong khắc khoải mong chá» cá»§a má»™t đứa trẻ thông minh tuyệt vá»á»‹ Nó yên lặng nằm quay mặt vào trong tưá»ng mà tưởng nghÄ© trong muôn ngàn ý nghÄ© để tưởng tượng hình ảnh cá»§a cha mẹ nó. Sá»± bi thương cùng cá»±c đã làm cho nước mắt nó rÆ¡i ước lạnh bên má nên nó giật mình, nhưng may thay lúc này trong phòng đèn tắt. Ngá»± Thanh Y Lang và Túy Hồ Lão Tá»­ đã Ä‘i nghỉ nên chẳng ai thấy cảnh thương tâm, Ä‘au lòng nàỵ Rồi nó lại suy nghÄ© và đột nhiên đưa tay sá» miếng ngá»c bích hình bát giác Ä‘eo nÆ¡i ngá»±c mà thấy mến yêu má»™t cách lạ lùng và tha thiết hÆ¡n bao giá» hết. Những hình ảnh chập chá»n đến vá»›i nó theo sá»± tưởng tượng dồi dào cá»§a nó. Nó suy luận và cho rằng cha mẹ hẳn phải là ngưá»i trong giá»›i võ lâm vì nó nằm bên cạnh con ngá»±a chết trong vùng tuyết giá, nÆ¡i độc cốc hiểm nguy thì kẻ thưá»ng tình chẳng bao giá» bén mảng đến làm gì. Nếu không thì nó bị ngưá»i bắt và rồi ngưá»i này có lẽ bị giết đồng thá»i vá»›i con ngựạ Nhưng cách nào rồi nó cÅ©ng nghÄ© rằng cha mẹ nó cÅ©ng đã bị kẻ nào giết chết ngay lúc nó vừa sinh rạ Như vậy thì nó phải tìm cho ra kẻ thù để biết thân phận và cha mẹ nó. Nó nghÄ© mãi, nghÄ© cho đến lúc mệt quá, nó thiếp Ä‘i trong cÆ¡n má»™ng hãi hùng, triá»n miên dằn vặt nó, Ä‘ang nung nấu, manh nha cho sá»± bất bình trong uất hận cá»§a tuổi trẻ.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của The Creator

  #2  
Old 31-05-2008, 08:29 PM
The Creator's Avatar
The Creator The Creator is offline
57991135
Cạch !
 
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bài gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngày 14 giá»
Xu: 0
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Äoạn Hồn Tuyệt Cung
- Cổ Long -


Chương: 2

Hàn Äá»™c Ma Tôn
--------------------------------------------------------------------------------

Sau má»™t đêm nghỉ tại đại tá»­u lâu Thanh Xuân Má»™ng, sáng hôm sau Ngá»± Thanh Y Lang, Túy Hồ Lão Tá»­ và Äông Bích dá»± định ra dạo vòng quanh phố xá nhá»™n nhịp. Nhưng vừa ra khá»i đại tá»­u lâu chưa xa, bá»—ng Túy Hồ Lão Tá»­ lại đổi ý nên nói vá»›i Ngá»± Thanh Y Lang:

- La huynh, gặp huynh mừng rỡ quá nên mãi mê hàn huyên mà quên bẳng má»™t việc ngưá»i bạn cá»§a đệ đã ký thác nên bây giỠđệ xin phép ra Ä‘i trước má»™t bước.

Ngự Thanh Y Lang mau mắn:

- á»’! Nếu Giang huynh có bận việc thì cứ tá»± tiện đị Chúng ta sẽ gặp lại lần khác để đàm luận thá»a thích hÆ¡n.

- Äệ cÅ©ng mong như vậy, bây giỠđệ xin cáo từ La huynh hãy dạo phố phưá»ng cùng vá»›i cháu Äông Bích.

Vừa nói dứt, lão chào hai ngưá»i rồi phút chốc khuất dạng, Túy Hồ Lão Tá»­ trở ngược đưá»ng, lẫn vào đám ngưá»i Ä‘i thật nhanh.

Äông Bích quay mặt nhìn theo dáng suy tư rồi cất tiếng há»i Ngá»± Thanh Y Lang:

- Ngoại Æ¡i! Túy Hồ tiá»n bối cÅ©ng là nhân vật giang hồ?

- Ừ, mà cháu há»i chi vậỷ

Äông Bích hÆ¡i ngần ngừ rồi má»›i nÅ©ng nịu:

- Cháu há»i vậy để cho biết, mà có lẽ lão tiá»n bối đó vang danh bởi cái bầu rượu, lúc nào ông ta cÅ©ng giữ bên mình phải không ngoạỉ

Ngá»± Thanh Y Lang nhìn Äông Bích nói:

- Cháu nói đúng đấy, vì cái bầu rượu cá»§a lão ta là vÅ© khí phòng thân cá»§a lão đấỵ Bầu rượu đó được chế luyện đặc biệt lắm, dùng như thép quí vậỵ HÆ¡n nữa, nghe nói trong bầu rượu cá»§a lão có cái ảo diệu mà hắc bạch giang hồ cÅ©ng ngại lắm. Nhưng Ä‘iá»u đó là ngoại má»›i nghe thôi, chứ chưa được thấy lão ta xá»­ dụng bao giá».

Äông Bích buá»™c miệng:

- Giang hồ thật là phức tạp.

Ngá»± Thanh Y Lang tiếp lá»i:

- Vì vậy mà ngoại muốn cháu có má»™t nhận định rõ ràng, sáng suốt trước khi hành động để tránh cái hậu quả khó lưá»ng cá»§a tình Ä‘á»i nhân thế.

Khi bóng cá»§a Túy Hồ Lão Tá»­ đã khuất xa trong đám ngưá»i, hai ông cháu Äông Bích má»›i quay gót tiếp tục cuá»™c hành trình đã định.

Vừa Ä‘i Äông Bích vừa há»i:

- Ngoại Æ¡i! Cháu nghe rằng những vị ăn mày mà là cao thá»§ võ lâm thì ở trong Cái Bang và được định cấp bằng gậy và y trang. song ở Túy Hồ lão tiá»n bối cháu chẳng thấy ông ta có túi nào cả mà sao cÅ©ng là cao thá»§ lừng danh như ngoại nóỉ

Ngá»± Thanh Y Lang gật gù trả lá»i:

- Cháu có nhiá»u nhận xét và quan sát lắm. Nhưng riêng trưá»ng hợp Túy Hồ Lão Tá»­ tiá»n bối lại ngoại lệ. Vì lão ta không muốn gia nhập vào Cái Bang, mà cÅ©ng không Ä‘i xin ăn. Sở dÄ© vì vậy lão ta trước kia là đệ tá»­ cá»§a má»™t bang chá»§ đã quá vãng nên lão hành hiệp dưới danh hiệu lão ăn mày vá»›i cái bầu rượu thành danh trong giang hồ.

Äông Bích cưá»i tán đồng:

- Như vậy cÅ©ng hay, miá»…n là mục đích là hành hiệp cứu Ä‘á»i chánh danh là được, không cần chú thiết đến hình thức rưá»m rà, khi không có thá»±c chất phải không ngoạỉ

- Ừ! Cháu nghĩ thế cũng phải lắm.

Hai ông cháu Äông Bích vừa chuyện trò vừa dạo ngắm phố hàng, thỉnh thoảng ghé mua các thá»±c dụng hay các món sắm sá»­a cho những ngày xuân sắp đến.

Má»i việc mua sắm đã xong xuôi thì trá»i đã quá trưạ Hai ông cháu tìm quán độ trưa, rồi lại tiếp tục lên đưá»ng trở vá» nhà.

Ngá»± Thanh Y Lang quay sang nói vá»›i Äông Bích:

- Vậy là mùa xuân này, ông cháu chúng ta đầy đủ bánh mứt, trà rượu để đón chúa xuân rồi Äông Bích nhỉ?

Äông Bích há»›n hở:

- Còn hÆ¡n hai mươi ngày nữa là chúa xuân ngá»± trên vạn vật. Cháu nghÄ© đến cái vưá»n hoa cá»§a ngoại mà thấy thích quá. Mặc dù gian nhà cá» cá»§a chúng ta mãi tận trong hốc núi nhưng nó thÆ¡ má»™ng quá phải không ngoạỉ

Không đợi cho Ngá»± Thanh Y Lang trả lá»i, Äông Bích miên man nói tiếp:

- À! Này ngoại này, trá»i xuân tiết đẹp gió thoảng nghe hương, mà nhà mình lại đủ loại bánh lan thì còn mùi hương nào diá»…m tuyệt bằng. Trá»i Æ¡i! Lúc ấy ông cháu mình chắc sẽ thấy thanh thoảng thoát tục biết mấỵ Rồi muông chim rừng hợp tấu khúc nhạc xuân chắc hay hÆ¡n trong những sáng chúng thưá»ng ca hót trên cành bách tùng, hay trên thùy dương chót vót.

Nó Ä‘ang nói thao thao bá»—ng nhiên nó ngưng bặt, mặt buồn hiu đột ngá»™t làm Ngá»± Thanh Y Lang ngạc nhiên nhìn nó há»i:

- Ủa sao cháu đang vui vẻ mà tại vì sao lại ủ dột vậỷ

Äông Bích làm thinh cắm cúi tiến bước không trả lá»á»‹ Ngá»± Thanh Y Lang tiến sát bên nó vừa Ä‘i vừa ôn tồn:

- Hay là cháu buồn vì cô đơn như hÆ¡n mưá»i năm quạ Má»™t mái nhà nhá» chỉ có hai ông cháu quạnh hiu há»§ hỉ vá»›i nhau cùng muôn chim, muôn thú vạn hoa thiên nhiên.

Äông Bích chợt ngừng chân, ngẩng mặt nhìn Ngá»± Thanh Y Lang rồi không hiểu nó muốn nói gì lại thôi, nên ngoại nó má»›i há»i:

- Cháu có Ä‘iá»u gì thắc mắc cứ nói để ông cháu chúng ta cùng bàn luận xem saá»

Nó yên lặng một chốc rồi nhỠnhẹ:

- Thôi ngoại ạ, bây giá» chúng ta Ä‘i cho nhanh hÆ¡n để vá» nhà cháu có mấy Ä‘iá»u xin thỉnh ý cá»§a ngoạị

- Vậy mà cháu làm ngoại tưởng là việc gì hệ trá»ng gấp gấp lắm.

Ngá»± Thanh Y Lang và Äông Bích mãi miết Ä‘i cho đến hoàng hôn thì gặp ngả ba má»™t con đưá»ng vắng.

Ngự Thanh Y Lang đứng lại nơi ngả ba lên tiếng:

- Chúng ta tách qua con đưá»ng này lên mạn bắc để ngoại ghé thăm má»™t ông bạn chí thân rất thưá»ng Ä‘i lại nÆ¡i giang hồ để há»c há»i thêm.

- Vậy thì thích quá, cháu lại được biết thêm vỠdanh lam thắng cảnh nữạ

- Chứ cháu không nóng vỠnhà à!

- Thưa ngoại, trước sau gì cÅ©ng vá» tá»›i nhà, mưá»i năm vậy mà đã qua nhanh chóng huống hồ trong vài hôm thưởng ngoạn thâu thập nhiá»u Ä‘iá»u hữu ích.

- Nếu thế thì chúng ta Ä‘i gấp đêm nay, nhân đưá»ng từ đây đến vùng có quán xá khoảng canh má»™t đến thôị

- Thế bây giỠchúng ta cứ đi đến đâu hay đến đó.

Ngự Thanh Y Lang ngần ngừ:

- Mà con đưá»ng này từ hÆ¡n mưá»i năm nay ngoại chưa qua lại lần nào, không hiểu có gì thay đổi chưả

Rồi lão cương quyết:

- Ồ, nói thế chứ chúng ta có làm hại ai, gây sự ai đâu mà ngạị

Thế rồi hai ông cháu rẽ qua ngã ba tiến bước trong buổi hoàng hôn.

Con đưá»ng phải Ä‘i qua má»™t vùng rừng vắng nhưng hai ngưá»i không e ngại, lầm lá»§i tiến bước.

Những tia nắng sau cùng yếu á»›t chen qua kẻ lá trong khoảnh khắc, rồi chết lịm khi vừng ô chui vào phía trá»i tâỵ Từng đàn chim kéo nhau vá» tổ. Thỉnh thoảng bên mé đưá»ng vài con chim lạ rúc lên từng hồi não ruá»™t. Bóng tối lên nhanh. Rồi bá»—ng trá»i vần vÅ©. Mây Ä‘en kéo nhau chạy vá» phá»§ lấy má»™t vùng. Những ngá»n gió đổi chiá»u xoáy lốc lá rừng bay tán loạn. Những con chim nó giật mình rá»i nÆ¡i trú ẩn kêu lên hãi hùng vù bay nÆ¡i khác. Tiếng sấm rá»n vang sau cái chá»›p ngoằn ngoèá»

Rồi trá»i chợt đổ mưạ

Ngự Thanh Y Lang chỉ tay vỠphía trước:

- Cháu à, phía trước kia có ngôi miếu cũ kìa, chúng ta chạy mau đến nơi đó để trú mưa đị

Hai ông cháu cước trình dồn dập chạy nhanh vá» phía trước nhưng vì còn khá xa nên cÅ©ng bị nước mưa thấm ướt cả đồ đạc, áo quần. Hai ngưá»i chui nhanh vào miếu cÅ© tạm trú mưa và thay đổi y phục. Sau khi sá»­a soạn lại đồ đạt, Ngá»± Thanh Y Lang má»›i lên tiếng:

- Cơn mưa giông bất chợt này hại quá, nhưng chắc là sắp tạnh rồị

Vì là mưa giông nên cÆ¡n mưa không lâu lắm. Khi dứt hẳn cÆ¡n mưa, mây Ä‘en không còn nữa, nhưá»ng lại cho bầu trá»i đầy saá»

Ngá»± Thanh Y Lang bước ra khá»i miếu cÅ© cùng vá»›i Äông Bích nhìn trá»i tư lá»± rồi há»i Äông Bích:

- Bây giỠchúng ta đi hay là nghỉ tạm ở miếu nàỵ

Äông Bích do dá»± rồi nói:

- Trá»i mát quá, chúng ta Ä‘i tiếp nữa Ä‘i ngoại, chừng nào buồn ngá»§ hãy tìm chá»— saụ Dẫu thế nào cÅ©ng ngá»§ nhè nÆ¡i miếu cÅ©, bóng cây rồi đó.

Ngự Thanh Y Lang đồng ý:

- Vậy chúng ta lên đưá»ng.

Khí trá»i oi ả lúc chiá»u, giỠđược cÆ¡n mưa đã làm mát diệụ Trá»i đã tối rồi nhưng bầu trá»i có sao sáng nên hai ngưá»i vẫn thấy lối Ä‘i dá»… dàng. Chỉ hÆ¡i ngại ngùng vì đưá»ng quá vắng vẻ thê lương.

Má»™t già má»™t trẻ Ä‘i độ hÆ¡n ba khắc thá»i gian nữa thì bá»—ng nhiên nghe tiếng rên khe khẽ má»™t cách Ä‘au đớn cá»§a má»™t ngưá»i bị thương. Cả hai Ä‘á»u dừng lại rồi cùng tiếng vá» phía có tiếng rên rỉ. Äi hÆ¡n mưá»i bước thì phía sau má»™t tảng đá có má»™t nhà sư ngoi ngóp. Ngá»± Thanh Y Lang vừa trông thấy là sà xuống chẩn mạch ngay cho nhà sư. Gương mặt lão trầm trá»ng trong giây lát rồi nhìn Äông Bích lắc đầu khẽ bảo:

Kinh mạch cá»§a vị này hoàn toàn bị phá hủỵ Äây là giây phút hồi dương cá»§a ngưá»i đâỵ

Trong khi lão ngẩng đầu lên liá»n bắt gặp má»™t vài cái xác ngổn ngang gần đấy nên lão Ä‘i nhanh lại mấy xác đó xem mạch, may ra còn cứu sống được ngưá»i nàỠTrong khi đó, nhà sư vừa tỉnh lại trong giây phút chót cá»§a cuá»™c Ä‘á»i nÆ¡i trần thế. Nhà sư vừa mở mắt nhìn thấy Äông Bích ngồi cạnh bên nên thá»u thào:

- NhỠtiểu bằng hữu vui lòng giúp ta đưa vòng hạt này vỠchùa Thiếu Lâm và ....

Nói đến đây nhà sư gần như đứt hÆ¡i, tay yếu á»›t đưa chiếc vòng kết bởi tám hạt bồ đỠđen tuyá»n rồi mắt chá»›p lên mấy cái nói tiếp, giá»ng đứt quảng:

- Nói lại .... vá»›i phương trượng .... lão đã gặp Hàn Äá»™c Ma Tôn và bị hại bởi .... tay .... lãá»

Nói tới đây, nhà sư ngoẹo đầu đi vỠbên kia thế giớị

Äông Bích bùi ngùi cầm lấy vòng hạt bồ đỠbá» vào ngưá»i thì lúc đó tại cuá»™c diện đã có ba ngưá»i từ lúc nàá»

Má»™t tràng cưá»i ma quái cá»§a má»™t lão quái nhân tóc Ä‘en phá»§ dài xuống áo màu Ä‘en rá»™ng, nổi lên rùng rợn.

Chưa nói thêm lá»i nào thì lão quái nhân đã liá»n tay tung hai chưởng cá»±c mạnh vào ngưá»i Ngá»± Thanh Y Lang.

Trong lúc này Ngá»± Thanh Y Lang Ä‘ang đứng cách xa Äông Bích hÆ¡n mưá»i bước Ä‘ang hứng trá»n hai ngá»n chưởng khá»§ng khiếp cá»§a lão ma quái thì lão ta cÅ©ng đã buông lá»i ngạo nghá»…:

- Cho tên đạo sÄ© đồng bá»n này gặp mặt bạn bè bởi tay Hàn Äá»™c Ma Tôn thì vinh hạnh lắm rồị

Lão quát xong thì Ngá»± Thanh Y Lang như diá»u đứt dây, thân hình bay bá»—ng ra phía sau mưá»i trượng, rÆ¡i chạm vào má»™t tảng đá lá»›n nát nhừ thân xác.

Äông Bích ngẩng ngÆ¡ rồi khi thấy ngoại nó bị ngưá»i ta đánh chết nên phóng ngưá»i chạy theo xác Ngá»± Thanh Y Lang nhưng khi vừa đến bên xác ngoại nó. Nó bá»—ng cảm thấy má»™t luồng gió lạnh như băng tuyết thốc vào ngưá»i, cuốn bá»—ng nó lên trên không, văng vẳng còn nghe tiếng cá»§a lão quái nhân:

- Cho tên tiểu đồng này nếm Hàn bằng độc trùng phân cốt chưởng của Ma tôn.

Rồi nó cảm thấy buốt ngưá»i và lịm dần theo tiếng cưá»i cá»§a lão ma quáị

Vừa tỉnh dậy, cặp mắt hé mở từ từ, Äông Bích thấy lá» má» trước mắt dáng má»™t nhà sư Ä‘ang ngồi im nhìn nó. Äông Bích nhắm mắt lại rồi mở mắt ra và thấy nhà sư trước mắt má»™t cách rõ ràng hÆ¡n.

nó nghiêng mình định nhá»m dậy nhưng cả thân ngưá»i nó cảm thấy Ä‘au nhức khá»§ng khiếp làm nó nhăn mặt đành nằm im và nghe tiếng nhà sư nói khẽ:

- Tiểu bằng hữu, khoan cá»­ động, cứ nằm yên, tÄ©nh dưỡng cho thương tích liá»n hợp đã.

CÆ¡n Ä‘au hÆ¡i bá»›t má»™t chút ít thì Äông Bích liá»n nghÄ© lại cái đêm tai nạn vá»›i ngoại nó nên nó liá»n há»i:

- Thưa đại sư, nơi đây là đâu và tại sao cháu lại nằm ở đâỵ

Nó nhìn theo dáng dấp hiá»n từ cá»§a vị sư già khi ông ta cưá»i nhẹ bảo vá»›i nó:

- Thật hữu duyên may mắn nên khi tiểu bằng hữu bị nạn, thì cũng đêm hôm ấy đại sư bá của bần tăng đi ngang qua chỗ cục diện nan nguy nên mới có dịp cứu được tiểu bằng hữu mang vỠThiếu Lâm đại tự.

Vị sư già ngừng một chốc rồi lại tiếp:

- Lúc đó tiểu bằng hữu bị trúng Hàn băng độc trùng phân cốt chưởng nên châu thân kinh mạch đã rá»i rạc. CÅ©ng may là thể cốt cá»§a tiểu bằng hữu thế gian hi hữu và nhỠđó mà đại sư bá cá»§a bần tăng dùng thiên niên hóa độc hoàn và huyá»n công cương khí má»›i dồn độc trùng và hàn băng vá» phía dưới Ä‘an Ä‘iá»n cá»§a tiểu bằng hữu nhưng ....

Vị đại sư nói đến đây rồi bá» lá»­ng câu chuyện không nói tiếp nên Äông Bích nhìn đại sư nói nho nhá»:

- Vì độc trùng và hàn băng không thoát được ra khá»i thân thể nên phương pháp trên chỉ tạm thá»i giữ an nguy trong má»™t thá»i gian rồi cÅ©ng có má»™t ngày nào đó nó phát tác là không có cách gì cứu được phải không thưa đại sư?

Vị đại sư gật đầu thán phục:

- Tiểu bằng hữu tuổi còn trẻ mà y lý cÅ©ng quá rành, chắc là tiểu bằng hữu được danh y truyá»n nghá» phải không?

Khi đại sư nhắc đến việc y lý làm cho Äông Bích nhá»› đến Ngá»± Thanh Y Lang, nó hốt hoảng há»i dồn đại sư:

- Thưa đại sư, còn ngoại cháu ra thế nàá»

Vị đại sư chưa biết phải trả lá»i ra sao thì bên ngoài gian phòng để cho Äông Bích dưỡng bịnh có tiếng vá»ng vào:

- Nguyên Lăng sư đệ, có đại sư bá vào thăm vị tiểu bằng hữu đâỵ

Vị đại sư quay sang nói vá»›i Äông Bích:

- Phương Trí chưởng môn và đại sư bá của bần tăng vào thăm tiểu bằng hữu đó.

Vừa nói xong đại sư vượt nhanh ra ngoài để đón nhị vị đại sư kia vào phòng cá»§a Äông Bích Ä‘ang nằm.

Cánh cá»­a phòng vừa mở ra thì đã thấy vị đại sư lúc nãy tức là Nguyên Lăng đại sư đưa hai vị sư già khác vừa đến bên giưá»ng bệnh cá»§a Äông Bích. Nó lật đật định ngồi dậy nhưng sá»± Ä‘au đớn làm nó nhăn mặt và cÅ©ng nghe tiếng vị đại sư bá cá»§a Nguyên Lăng đại sư lên tiếng:

- Tiểu bằng hữu chớ ngồi dậy, cứ nằm yên dưỡng cho vết thương chóng lành.

Äông Bích đành nằm yên cất tiếng:

- Hạ mạc hậu sinh tên Äông Bích xin kính ra mắt nhị vị đại sư.

Vị phương trượng chưởng môn nhìn hai vị sư kia rồi lên tiếng trước:

- Tiểu bằng hữu chớ ngại, bần tăng cũng xin giới thiệu để tiểu bằng hữu được rõ ràng hơn.

Rồi đại sư đưa tay chỉ vị sư đứng gần Äông Bích nói:

- Äây là đại sư bá cá»§a bần tăng đã may mắn đưa được tiểu bằng hữu vỠđây, vì ngưá»i phiêu bạt mây trá»i ít khi ghé tá»›i đại tá»± này lắm, hiệu danh cá»§a ngưá»i là Huyá»n Không.

Äông Bích tuy nằm trên giưá»ng nhưng vẫn chắp tay bái đại sư, nói:

- Æ n cứu tá»­ cá»§a ngưá»i, Äông Bích này trá»n Ä‘á»i xin ghi tạc.

Huyá»n Không đại sư ngồi xuống chiếc ghế cạnh Äông Bích xua tay:

- Tiểu bằng hữu đừng có nói vậy, cũng may mắn là cốt thể của tiểu bằng hữu thật lạ lùng, nếu không thì bần tăng có là thánh cũng không chữa nổị

Vị đại sư quay sang vị chưởng môn rồi nói cho má»i ngưá»i đó nghe:

- Sư bá sẽ lưu lại đại tá»± này chừng mươi ngày để xem thương tích cá»§a tiểu bằng hữu đây như thế nào rồi sau đó sư bá sẽ liệụ Trong thá»i gian tiểu bằng hữu lưu lại đây, ta muốn nhá» phương trượng chưởng môn lo liệu cho má»i việc và bây giá» chưởng môn và Nguyên Lăng ở đây vì ta cần đến tịnh thất lấy ít thuốc cho vị tiểu bằng hữu đâỵ

Nói xong, vị đại sư thá»§ng thỉnh Ä‘i ra, Äông Bích nhìn vị đại sư Huyá»n Không mà lòng thấy thương mến và kinh ngạc vì đại sư đã là sư bá cá»§a vị chưởng môn, mà Phương Trí chưởng môn cÅ©ng đã già rồi, thì chắc Huyá»n Không đại sư có hÆ¡n trăm tuổi, song dung mạo thật phương phị Nó chợt nhá»› đến Ngá»± Thanh Y Lang nên há»i vị đại sư chưởng môn:

- Thưa chưởng môn, để cho được thân mật hÆ¡n, xin đại sư cứ gá»i cháu là Äông Bích chứ đừng dùng ba chữ tiểu bằng hữu mà cháu thấy đắc tá»™i vá»›i quí vị đại sư quá. Mong rằng quí vị đại sư chấp thuận chá»

- Nếu cháu muốn thì bần tăng xin chìu vậỵ

Một sự thông cảm đôi bên đạt thành sự thân mật chí tình.

Lúc này Äông Bích má»›i há»i:

- Thưa đại sư chưởng môn, lúc bị nạn có cả ngoại của cháu, cũng bị chưởng độc của tên Ma Tôn, không biết bây giỠở nơi nào đại sư có biết không?

- Bần tăng có nghe đại sư bá cá»§a bần tăng kể lại là có nhiá»u ngưá»i bị chết tại nÆ¡i đó Ä‘á»u được đại sư bá cá»§a bần tăng chôn trong vùng đó cả rồi, riêng có vị bát sư đệ cá»§a bần tăng là được đại sư bá mang vá» há»a thiêụ

Rồi đại sư quay nhìn Äông Bích há»i:

- Trong khi săn sóc thương tích cho cháu, bần tăng có bắt gặp chiếc vòng tám hạt bồ đỠcá»§a bát sư đệ cá»§a bần tăng nên bần tăng đã để trên kệ thá» và giỠđây xin há»i thêm để hiểu biết duyên cá»› vì sao mà cháu có chiếc vòng đó.

Äông Bích đã biết không còn chiếc vòng trong ngưá»i từ lúc tỉnh dậy nhưng chưa tiện há»i, bây giỠđã biết được nên trả lá»i:

- Thưa đại sư chưởng môn, trên đưá»ng vá» nhà cháu và ngoại cháu là Ngá»± Thanh Y Lang La Hồng Chấn.

Vị đại sư chưởng môn nghe Äông Bích nói đến đây liá»n chận lá»i kinh ngạc:

- Trá»i Æ¡i! Té ra ngoại cá»§a cháu là vị thần y ẩn tích.

Rồi đại sư chưởng môn lẩm bẩm một mình:

- Mô phật, lại một tai ách võ lâm, đã mất đi một nhân tài kỳ bí hiếm có.

Rồi đại sư chưởng môn nhìn sang Nguyên Lăng đại sư truyá»n lệnh:

- NgÅ© sư đệ, hãy trở lại chá»— vị thần y Ngá»± Thanh Y Lang lập chi má»™ cho ngưá»i cẩn thận để lưu dấu cho hậu thế.

Nguyên Lăng đại sư vâng lệnh đi ngaỵ

Äại sư chưởng môn lại nói vá»›i Äông Bích:

- Má»i sá»± để cho bần tăng lo liệu, cháu cứ an tâm dưỡng thương vì từ đây đến nÆ¡i cháu bị nạn có hÆ¡n tám trăm dặm đưá»ng. Vậy khi nào cháu lành mạnh hãy đến chiêm báị Mà có phải là ngoại cháu râu năm chòm bạc dài và mặc thanh y phải không?

Äông Bích đáp ngay:

- Dạ, đúng y nguyên dạng rồi vậy, kính tại hạ Ơn sâu của đại sư lo lắng.

Vị chưởng môn xua tay há»i tiếp:

- Chuyện đó không đáng gì, bây giá» bần tăng muốn biết trưá»ng hợp gặp gỡ cá»§a bát sư đệ cá»§a bần tăng.

Äông Bích nhíu mày, thong thả kể tất cả sá»± gặp gỡ và những lá»i bát sư đệ cá»§a vị chưởng môn dặn dò cho đến khi nó bị Ma Tôn tung chưởng đánh nó bay lên trên không.

Äại sư chưởng môn nghe xong thở dài:

- Duyên nghiệp cá»§a bát sư đệ vậy là đã mãn. Nhưng cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u đại há»a cho võ lâm sắp đến rồị

Äông Bích tiếp:

- Äại sư chưởng môn muốn đỠcập đến tên quái nhân Ma Tôn.

Äại sư nhìn xa xôi gật đầu:

- Phải lắm, chẳng những thế mà nghe nói hiện giỠcòn lắm phe phái hắc đạo bí mật hoành hành gây cảnh thê lương cho bá tánh quần hào võ lâm. Nên bát sư đệ của bần tăng phải ra giang hồ tìm dò tin tức, chẳng may vắn số vỠchầu dưới chân Phật tổ mà nhiệm vụ chưa thành.

Rồi đại sư nói vá»›i Äông Bích:

- Hiện trạng bệnh tình của cháu ....

Äông Bích thấy vị đại sư ngần ngừ nên nó tiếp lá»i:

- Hiện giá» bệnh cháu tạm yên, chá» ngoại thương lành là cá»­ động như thưá»ng nhưng ná»™i thương chá» ngày phát tác khó lưá»ng.

Vị đại sư chưởng môn e ngại:

- Sư bá cá»§a bần tăng đã hết tâm chữa trị nhưng thứ độc trùng và hàn băng cá»§a tên Ma Tôn thật thiên hạ khó trị, vì cháu không có võ công, nên không tá»± trục ra được. Chắc cháu thông đạt vè y lý cÅ©ng biết được Ä‘iá»u đó. Chỉ trừ ra, gặp được thứ tiên dược có đặc tính hấp thụ được hàn băng và độc trùng trong vòng má»™t trăm ngày nữa, nếu quá hạn đó mà không chữa trị được thì ....

Äông Bích cÅ©ng biết được hậu quả sau má»™t trăm ngày nên nó thản nhiên:

- Äại sư chưởng môn có lòng lo nghÄ© cho cháu, cháu rất đội Æ¡n nhưng hữu mạng hữu số lo lắng lắm cÅ©ng chẳng cải được gì. Nhưng cháu chỉ tiếc rằng là tên Ma Tôn độc ác không được chính tay cháu sá»­a trị mà đã nằm sâu dưới ba thước đất là Ä‘iá»u đáng thá»§i nhục cho đấng tu mi thế thôị

Vừa lúc này, Huyá»n Không đại sư trở lại, vừa đưa má»™t hoàn thuốc màu đỠná»±c hương thÆ¡m ngát, vừa nói vá»›i Äông Bích:

- Không ngá» ngoại cá»§a tiểu bằng hữu đây là Ngá»± Thanh Y Lang. Thật đáng tiếc và đáng giận cho tên cuồng ma Hàn Äá»™c Ma Tôn giết ngưá»i bất chấp, bất biết nguyên lý phải trái gì cả.

Äông Bích sụt sùi:

- Äại sư hôm đó có chôn cất ngoại cá»§a cháu phải không ạ?

Äại sư gật đầu:

- Ta chôn cất tất cả má»i ngưá»i nhưng lúc đó ta thật tình chưa biết là Ngá»± Thanh Y Lang, vì tá»± lúc nào đến giá», ta chưa được há»™i kiến vá»›i thần y đó cả.

Äá»™t nhiên đại sư quay gá»i tha thiết:

- Tiểu bằng hữu ....

Äông Bích nhìn đại sư ngăn:

- Äại sư gá»i cháu bằng cháu hay Äông nhi Ä‘i cho được gần gá»§i hÆ¡n.

Äại sư gật gù:

- ÄÆ°á»£c, ta bằng lòng, vậy cháy hãy uống viên thuốc Äả ngoại thương hàn này Ä‘i để cho dá»… chịu vì cháu đã mê thiếp luôn ba ngày hôm nay rồi, cứ uống hoàn thuốc này chắc ngày mai có thể cá»­ động Ä‘i đứng như thưá»ng rồị

Äông Bích vâng lá»i, bá» ngay viên thuốc vào miệng, vói tay lấy bát nước uống ngay viên thuốc vàỠHuyá»n Không đại sư đã nói:

- Cháu hãy Ä‘i nghÄ© Ä‘i, ta và chưởng môn có việc phải ra và thay mặt chưởng môn nhân đây có lá»i cảm Æ¡n thạnh ý cá»§a cháu vá» việc trao lại bá»­u vật bát khuyên huyá»n hạt vá» chùa Thiếu Lâm cá»§a bát đệ tá»­ Thanh Chì.

- Xin đại sư đừng dạy vậy, cháu đây còn hơi thở là muôn lòng ghi tạc nghĩa cứu sanh của đại sư.

- Thôi được rồi, bây giỠchúng ta lui để cho cháu yên nghĩ vậỵ

Hai vị đại sư lui ra, cánh cá»­a vừa được nhẹ nhàng khép lạị má»™t mình nằm trên giưá»ng bệnh, Äông Bích miên man nghÄ© đến nguy cảnh vừa quạ Vậy mà đã ba hôm nó mê man bởi độc chưởng và giỠđây, sá»± sống cá»§a nó chỉ còn có trăm ngàỵ à nó rối loạn nhưng nó cố gắng dằn lại để đợi thương thế lành mạnh sẽ tùy cÆ¡ định liệụ Nó nghÄ© đến cái giá buốt khốn cùng lúc bị độc chưởng. Nó còn nghe văng vẳng bên tai tiếng cưá»i ma quái cá»§a Ma Tôn lão quỉ, nó thấy nó bay bá»—ng lên không rÆ¡i tòm xuống cái vá»±c thẳm Ä‘en ngòm, nó sợ hãi quá và hết lên má»™t tiếng, giật mình má»›i hay nó má»›i chợp mắt đã vào cÆ¡n mÆ¡. Mồ hôi tuông ra ướt cả mình. Nó lại cố dá»— dành giấc ngá»§ vì nó cảm thấy đôi mắt nó nặng trÄ©u nhưng lại sợ mê sảng nữa, nhưng sau lượt ra mồ hôi, nó cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, yên lành hÆ¡n, và nó ngá»§ quên cả bữa ăn, cho riết buổi chiá»u hôm đó sang sáng hôm sau má»›i chợt tỉnh dậỵ

Äông Bích mở tròn mắt ra nhìn gian phòng, thấy hoàn toàn khác lạ vá»›i gian phòng hôm qua nó nằm. Chung quanh toàn bằng đá nhẵn bóng. Nó nhá»m ngưá»i dậy thấy thể chất không còn Ä‘au nhức nữạ Má»™t vài tia sáng xuyên qua phên che cá»­a sổ thạch thất, lá»t vào trong phòng và nó ngạc nhiên khi nhìn thấy Huyá»n Không đại sư Ä‘ang ngồi yên lặng tá»a công re chiếc bồ Ä‘oàn đôi mắt khép lạị Nó không dám kinh động nên rón rén bước đến bên cá»­a sổ thì có tiếng Huyá»n Không đại sư khẽ nói:

- Äông nhi, cháu thấy khá»e hẳn rồi chứ?

Äông Bích vá»™i vàng đến thi lá»… trước Huyá»n Không đại sư rồi đáp.

- Thưa đại sư, cháu thấy khá»e hẳn rồi song đứng bên cá»­a sổ gió lạnh ập vào thì cảm thấy muốn tắt nghẹn đưá»ng hô hấp, như vậy có phải khí lạnh là môi trưá»ng để trùng độc sinh dưỡng không, thưa đại sư?

Huyá»n Không đại sư vẫn ngồi trên bồ Ä‘oàn, mở mắt nhìn Äông Bích trả lá»i:

- Äông nhi y lý thông đạt lắm, Ä‘iá»u này ắt hẳn rồi ta không ngạc nhiên. Nhưng chắc chắn là Äông nhi chưa hiểu được loại độc trùng này không thể dùng ngoại lá»±c đẩy nó ra được mà chỉ phải cần ná»™i lá»±c thâm hậu, tá»± trục xuất trong vòng bảy ngày liên tục má»›i có hy vá»ng.

Rồi đại sư thở dài:

- Mà trưá»ng hợp này, tuy Äông nhi có cốt cách đặc biệt nên chưa tận nhưng vì Äông nhi không biết võ công, nhưng dẫu có biết, chưa chắc đã đủ há»a hầu để tá»± chữa được. Ta sẽ lưu lại đây vá»›i Äông nhi mươi hôm nữa để xem bệnh tình phát hành như thế nào, rồi ta sẽ tìm kiếm được danh y chữa trị cho Äông nhị Hiện giá» cháu cứ lưu lại tại thạch thất này để tránh lãnh khí cá»§a tiết xuân nên ta má»›i đặc biệt di chuyển chá»— ngụ cá»§a cháụ

Äông Bích rất cảm kích lòng từ bi cá»§a đại sư nhưng cảm thấy kiếp sống cá»§a mình không thấy gì là hy vá»ng mà Ä‘i dần vào cái tá»± tận má»™t cách nhạt nhẽo nên tỠý:

- Cháu hết sức cảm kích lòng đại từ bi cá»§a đại sư, nhưng cái kiếp sống cá»§a cháu không còn hy vá»ng gì thì đại sư dừng quá lo cho cháu làm gì cho nhá»c mệt đại sư.

Huyá»n Không đại sư mỉm cưá»i cảm thông, rồi suy nghÄ© giây lát bước ra khá»i bồ Ä‘oàn đến bên Äông Bích xoa nắn các huyệt đạo cho nó được dá»… chịu phần nào rồi nói:

- Ta có nghÄ© ra má»™t phương cách thế này, không biết Äông nhi có vui lòng hưởng ứng không?

Äông Bích đáp ngay:

- Việc gì xin đại sư cứ dạy, cháu chẳng bao giá» dám sai ý ngưá»i, dẫu khó khăn mấy cháu cÅ©ng không ngại ngùng đâụ

- Chuyện này không khó, chỉ ngại Äông nhi chẳng khứng theo thôị

- Xin đại sư cứ truyá»n dạỵ

Huyá»n Không đại sư nhìn chăm chăm Äông Bích, mở lá»i:

- Äể chống cái lãnh khí có thể xâm nhập cÆ¡ thể cá»§a cháu, ta có má»™t phương pháp là cháu phải tập thở để khí huyết được lưu thông, gây nên má»™t khí nhiệt trong cÆ¡ thể hầu là, giảm Ä‘i sức hành phá cá»§a độc trùng. Mà khi thá»±c hành lúc ban đầu thể nào cÅ©ng gặp khó khăn vì độc trùng bị ép vá» Ä‘an Ä‘iá»n sẽ chống chá»i nên gây ra sá»± Ä‘au đớn nhưng dần dần há»a khí tá»±u công, nó sẽ nằm yên chỠđủ trăm ngày má»›i cùng bá»™c phát. Nhưng lúc đó ta sẽ tính saụ Cháu nghÄ© thế nàá»

Äông Bích nghe xong, không do dá»±:

- Sá»± Ä‘au đớn đâu có gì trở ngại, cháu nhận thấy trong những ngày vô vá»ng này cÅ©ng cố tìm cách kéo dài thá»i gian, nghÄ©a là cứ tranh đấu rồi trá»i sẽ giúp vậỵ

Huyá»n Không đại sư gật đầu tá» vẻ bằng lòng rồi nghiêm nghị nói:

- Bây giá» cháu khá lưu ý, nhá»› ká»· những khẩu quyết mà thá»±c hành nhé! Mà trước khi thá»±c hành, ta cÅ©ng nói cho cháu biết vá» sá»± tương hoàn để giữ cái há»a khí cho tâm tịnh cá»§a thân thể con ngưá»i ví như cái vòng khuyên chuyển dịch, chạy từ bên trái qua mặt vá»›i trung tâm là trái tim. Nó có thể liên tục chuyển vận để tạo há»a khí hay thoát há»a khí theo chá»§ đích cá»§a tạ Cháu biết đại lượt như vậy và bây giá» ta chỉ khẩu quyết, cháu hãy nhá»› lấy mà thá»±c hành nhé!

Nói Ä‘oạn, Huyá»n Không đại sư Ä‘á»c và giảng kỹ lưỡng những khẩu quyết cho Äông Bích ghi nhá»›.

Mặc dù Äông Bích là đứa trẻ rất thông minh, đỉnh tuệ, cÅ©ng đã Ä‘á»c nhiá»u bảo thư, văn há»c căn bản, nhưng nÆ¡i đây là phần võ há»c cá»§a phật môn, rất uyên thâm, phức tạp mà nó chưa biết gì vá» võ há»c nên đây cÅ©ng là ngưỡng cá»­a má»›i mẽ nhất cho cuá»™c Ä‘á»i nó. Trong cái rá»§i gặp được cái maỵ Có bị nạn tá»­ sanh má»›i gặp được cao tăng, còn lại là bậc sư bá cá»§a chưởng môn Thiếu Lâm đại tá»± thì võ há»c cá»§a ngưá»i phải kinh khiếp như thé nào rồị Huống hồ nÆ¡i đây Huyá»n Không đại sư đã đích truyá»n phương pháp ná»™i công tâm pháp chỉ nguyên là má»™t môn chí cao cá»§a Phật môn. Ngay cả đến Phương Trí chưởng môn cÅ©ng chưa thu thập được vì môn ná»™i công tâm pháp chỉ nguyên này cần phải có má»™t cốt thể đặc biệt mà Huyá»n Không đại sư đã thấy được nÆ¡i Äông Bích. Vì vậy đại sư Ä‘em ra truyá»n cho Äông Bích mà vị đại sư chỉ bảo đó là cách hô hấp cho Ä‘iá»u hòa khí huyết. Äại sư Huyá»n Không cÅ©ng không đắn Ä‘o khi truyá»n lại cho Äông Bích môn thượng đẳng ná»™i công khi mà các vị đại sư hiện diện tại Thiếu Lâm đại tá»± này chỉ luyện được ná»™i công tâm pháp di hành là thứ ná»™i công để cho má»i đệ tá»­ phật môn có công tu luyện sẽ đạt thành mà cÅ©ng đã vangdanh võ lâm đại phái rồị Huyá»n Không đại sư hy vá»ng rằng nếu trá»i giúp cho Äông Bích gặp được duyên cá»› nào đó nó sẽ là tinh hoa cá»§a võ lâm trong tương lai, dầu là hy vá»ng đó mong manh quá, nhưng dẫu sao cÅ©ng còn có hy vá»ng nên đại sư má»›i truyá»n dạy cho Äông Bích môn tâm pháp chỉ nguyên nàỵ

Vá» phần Äông Bích, sau khi thông thạo lý thuyết vá» những Ä‘iá»u Huyá»n Không đại sư vừa giảng, nó liá»n y lá»i thá»±c hành.

Má»›i đầu, đúng như lá»i đại sư vừa nói là sá»± Ä‘au đón khởi từ Ä‘an Ä‘iá»n chạy lên nhói buốt làm nó mồ hôi nhể nhại nhưng nó vẫn kiên trì, bá»n chí chịu đựng trong gần nữa ngày má»›i bắt đầu cảm thấy dá»… chịu trở lại thì cÅ©ng vừa lúc bữa cÆ¡m trưa đưa lên.

Theo lá»i Huyá»n Không đại sư nó ngưng tập và dùng bữạ

Rồi nó lại chăm chú luyện tập được ba hôm, thì thấy cái Ä‘au nhói bất thần trong ngưá»i đã giảm hẳn.

Äến ngày thứ mưá»i thì nó đã thấy có thể tá»± tạo thân nhiệt để chống lại vá»›i băng hàn và độc trùng hành hạ. Nó có thể ra khá»i thạch thất để dạo ngắm cảnh chùa thì cÅ©ng vừa gặp Huyá»n Không đại sư và Phương Trí chưởng môn nÆ¡i khách sảnh.

Huyá»n Không chẳng đỠcập đến việc dạy cho Äông Bích cách hô hấp gì cả trước mặt Phương Trí mà đại sư chỉ nó:

- GiỠđây ta Ä‘i trong má»™t thá»i gian may ra tìm được tiên dược giúp cho Äông nhi qua cÆ¡n tá»­ nạn.

Phương Trí đại sư săn sóc cho Äông nhi nhé!

Phương Trí đại sư lãnh lệnh:

- Äệ tá»­ xin lãnh lệnh đại sư bá và nguyện cầu đại sư bá duyên may để có thể cứu nạn cho vị tiểu bằng hữu đâỵ Xin sư bá cứ an tâm di hành.

Huyá»n Không đại sư quay sang Äông Bích:

- Äông nhi cứ an tâm tÄ©nh dưỡng nhé.

Nói xong đại sư quay Ä‘i liá»n.

Phương Trí cúi đầu nghiêng mình tiễn đưạ

Äông Bích ngẩn ngÆ¡ nhìn theo buồn bã.
Tài sản của The Creator

  #3  
Old 31-05-2008, 08:31 PM
The Creator's Avatar
The Creator The Creator is offline
57991135
Cạch !
 
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bài gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngày 14 giá»
Xu: 0
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Äoạn Hồn Tuyệt Cung
- Cổ Long -



Chương: 3

Phương thuốc vô tình
--------------------------------------------------------------------------------

Chỉ còn mấy hôm nữa má»i ngưá»i vui vẻ đón chúa xuân. Vạn vật như Ä‘á»u tươi tốt hÆ¡n. Khí trá»i dịu mát hẳn lạị Nhà nhà ai ai cÅ©ng đã trở vá» Ä‘oàn tụ trong sá»± nhá»™n nhịp tình thân. Những đứa trẻ tụ năm, tụ ba há»i han áo má»›i, quần đẹp, để có dịp phô trương trong ngày đầu xuân. Niá»m vui sướng cá»§a má»i đứa trẻ Ä‘á»u được cha mẹ, gia đình chúng luôn luôn cố gắng thá»a mãn.

Nhưng giữa sá»± vui sướng cá»§a muôn ngàn đứa trẻ thì giá» này cÅ©ng có má»™t đứa trẻ lạc loài, Ä‘ang âm thầm lầm lá»§i tìm đưá»ng Ä‘i trong vùng núi hiểm vá» phía bắc Thiếu Lâm đại tá»± năm trăm dặm hÆ¡n. Äá»±a trẻ đó không ai khác hÆ¡n là Äông Bích.

Từ hôm Huyá»n Không đại sư rá»i khá»i Thiếu Lâm đại tá»± thì nó đã được dạo quanh chùa, ngày ngắm cảnh mà nhá»› đến Ngá»± Thanh Y Lang, má»™t ngưá»i thân duy nhất cá»§a nó trên trần thế, cÅ©ng oan ức ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n để lại nó bÆ¡ vá»›i má»™t mình, không còn ai thân thích vá»›i nguồn gốc, thân phận mịt má». Rồi đêm lại nghe câu kinh, tiếng má» não ruá»™t, tiếng chuông vang xa cho lòng trông lạnh mùa khơị

NghÄ© đến còn có năm ngày nữa là hết ba trăm sáu mươi lăm ngàỵ Nó muốn đến thăm má»™ cá»§a ngưá»i thân yêu nhất cá»§a nó là Ngá»± Thanh Y Lang nên qua ngày hôm sau nó gặp được Phương Trí đại sư chưởng môn, nó ngõ lá»i ngay:

- Thưa đại sư, xuân cÅ©ng sắp đến rồi, cháu có ý định thăm ngôi má»™ cá»§a ngoại cháu, nên xin phép đại sư cho rá»i chùa xuống núị

Phương Trí kinh ngạc chận lá»i:

- ÄÆ°á»ng xá xa xôi lắm, cháu Ä‘i sao yên đặng, hÆ¡n nữa xuân đã ká» cận, theo ý bần tăng thì cháu nên đợi qua xuân, Nguyên Lăng ngÅ© sư đệ sẽ thân hành đưa cháu đến ngôi má»™ cá»§a Ngá»± Thanh Y Lang, chứ hôm nay ngÅ© sư đệ cá»§a bần tăng đã thi hành phận sá»± nên vắng mặt rồị Ngoài Nguyên Lăng ra không còn ai biết nÆ¡i ấy cả.

Äông Bích thản nhiên:

- Xin đại sư chá»› lo ngại vì nÆ¡i ấy chắc chắn cháu không quên rồi và từ đây đến đó cháu dá» há»i theo phương hướng mà Vệ đại sư bá cá»§a đại sư chưởng môn đã có lần chỉ cho cháu rồị

Sau một phút suy nghĩ, đại sư chưởng môn đưa ra đỠnghị:

- Nếu vậy thì bần tăng phải chìu theo định ý cá»§a cháu nhưng bần tăng muốn sai vài tên đệ tá»­ cùng Ä‘i vá»›i cháu cho có bạn, cháu nghÄ© saá»

Äông Bích đáp ngay:

- Cháu hết sức cảm ơn đại sư chưởng môn quá lo lắng nhưng ý định của cháu là được một mình tìm đến cũng chẳng ngạị Xin đại sư chìu ý tha thứ cho cháụ

Trước ý cương quyết cá»§a Äông Bích, Phương Trí đại sư đành nhượng bá»™ và đại sư thầm khẩn duyên may sẽ đưa đến cho Äông Bích trong những ngày chỠđợi nguy nan cá»§a nó.

Äông Bích giả từ đại sư Phương Trí chưởng môn rồi rá»i chùa xuống núi mãi miết Ä‘i vá» hướng bắc cá»§a đại tá»± Thiếu Lâm.

Äã bốn ngày lần dò tìm đưá»ng lên chá»— tai nạn ngày trước, Äông Bích đã Ä‘i hÆ¡n năm trăm dặm đưá»ng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của một năm, từ sáng đến giỠnó cứ lầm lủi đi xuyên qua cánh rừng nhưng nó cứ mãi suy nghĩ nơi đâu nên đã lạc lúc nào không hay biết.

Gói lương khô đã hết tá»± bao giá», nó quên bẳng Ä‘i nên từ sáng đến giá» phần đói khát bắt đầu hành hạ nó.

Hoàng hôn đã vỠphủ quanh vùng rừng núi âm u nàỵ Nó bắt đầu lo ngại cho đêm nay không biết nương thân vào đâụ Nó đi thêm một đoạn nữa để tìm lối ra nhưng vẫn mỠmịt. Bóng tối đã lớn dần.

Äông Bích Ä‘ang hoang mang thì sá»± mệt mõi cÅ©ng dồn vào làm khí lạnh núi rừng xâm nhập cÆ¡ thhẻ, độc trùng lại có dịp hoành hành. Nó mệt mõi quá vì đói và khát nên không đủ sức hành công hô hấp mà nó đã được há»c há»i nÆ¡i Huyá»n Không đại sư. CÆ¡n Ä‘au lên nhiá»u khiến nó lảo đảo thì cÅ©ng vừa kịp lúc nhìn thấy má»™t cái hang vừa ngưá»i chui vàá»

Nó không ngần ngại nữa, liá»n chui nhanh vào để cho qua cÆ¡n Ä‘au và cÅ©ng nghỉ đêm luôn.

Nó vừa chui vào thì chẳng thấy gì cả nhưng má»™t chặp đã hÆ¡i quen, nó thấy lá» má» trong cái hang hoàn toàn đá vá»›i đất, phía trên là những lá»›p thạch nhÅ© tua tá»§a nhá»n hoắc như chá»±c chá» ghim xuống ngưá»i nó. Nó vào sâu hÆ¡n thì lòng hang càng trở nên hẹp và thấp, mấy cây thạch nhÅ© ở đây to lá»›n quá mà trông thật nặng ná», nhá»n hoắc. CÆ¡n Ä‘au buốt lên. CÆ¡n đói cÅ©ng chẳng kém.

Vừa Ä‘au vừa đói làm ngưá»i nó toát mồ hôi, chân Ä‘i loạng choạng. Trong hang càng lúc càng tối hÆ¡n nhưng bá»—ng nó thấy má»™t miếng trăng trắng, to hÆ¡n cái đĩa bàn lá»›n nằm trên má»™t miếng đá bằng phẳng. Nó liá»n chá»™p ngay cho vào miệng cắn thá»­ thì thấy trong ruá»™t có những há»™t nho nhá», thÆ¡m thÆ¡m nên nó cắn xé cái vá» ngoài nhai ngấu nghiến rồi nuốt luôn cả cái ruá»™t bên trong. Trong cÆ¡n đói, nó nhai ngấu nghiến thật nhanh và nuốt ừng á»±c trong thoáng chốc đã hết sạch thì cảm thấy thân ngưá»i từng luồng nóng, từng luồng lạnh chuyển lưu làm tay chân nó ngứa ngáy muốn cào cấụ

Trong trạng thái khác lạ cá»§a cÆ¡ thể, Äông Bích lại đột nhiên nhìn thấy hai đốm lá»­a tiến nhanh tá»›i như từ phía sâu tăm tối trong lòng hang phóng rạ

Hai đốm lá»­a như bay là là chồm lên ngưá»i nó. Nó Ä‘ang ngứa ngáy tay chân, bèn chụp luôn đốm lá»­a để bấu xé nhưng hai đốm lá»­a chịch qua né tránh làm nó bấu đụng vào má»™t thanh cây lông nhám.

Nó kinh hoàng buông ra thì hai đốm lá»­a tung lên cao chạm vào mấy ngá»n thạch nhÅ© và nghe tiếng gãy vỡ và tiếng kêu rít lên chi chít rồi hai đốm lá»­a tắt Ä‘i và má»™t tảng đá to lá»›n, lông lá phá»§ trùm nặng ná» rÆ¡i đè trên ngưá»i nó. Äông Bích bị sức nặng đẩy ngã nhào ngữa ngưá»i thì cái tảng lông lá nặng ná» lại phá»§ kín mặt nó. Má»™t mùi khen khét hăng hắc vào mÅ©i nó lại bị che kín khó thở. Nó kinh hoàng quá hả miệng cắn phập vào cái tảng đè nó thì lập tức má»™t dòng nước âm ấm tuông chảy phá»§ mặt nó.

Äông Bích nhắm nghiá»n mắt lại nghiêng qua má»™t bên nhưng dòng nước vẫn cứ chảy mạnh nên nó đành phải nuốt hết nguá»™m này thì lá»›p nước khác lại chảy dồn tá»›i khiến nó cứ việc nhắm mắt liá»u uống ừng á»±c chẳng biết nước gì, cho đến khi đầu óc nó quay cuồng, mê man trong hang đá.

Má»™t đêm cuối năm rồi cÅ©ng trôi qua, buổi sáng đầu tiên cá»§a năm má»›i vá» trên muôn hoạ Tiếng chim rừng Ä‘ua hót líu lo đánh thức Äông Bích dậỵ

Khi tỉnh cÆ¡n mê nó kinh ngạc khi thấy mình Ä‘ang nằm phía dưới xác má»™t con vật đầy mình lông lá mịn màng. Nó cố gắng chui ra rồi nhìn lại con vật không khá»i rùng mình, nó ngạc nhiên kêu lên:

- Trá»i Æ¡i! Má»™t con nhện lá»­a khổng lồ, những cái chân nó như khúc cây, hèn nào lúc ta chụp phải chân nó, nó má»›i hoảng hồn nhảy tưng lên.

Äông Bích đến bên xác con nhện quan sát má»™t lúc rồi lẩm bẩm má»™t mình:

- Thì ra nó nhảy mạnh và cao quá nên chạm phải mấy cây thạch nhÅ© ghim vào đầu nó nên nó chết đè trên ngưá»i tạ

Nó cưá»i lên má»™t tiếng rồi im ngay vì thấy vÅ©ng máu nhện còn Ä‘á»ng nÆ¡i chá»— nó đã nằm suốt má»™t đêm mê man, nó suy nghÄ© rồi tá»± nhá»§:

- Ta hoảng quá cắn nhằm thân nó nên máu nó chảy tuôn ra khiến ta bị kẹt phải uống ừng ực và có lẽ cái miếng trăng trắng là trứng của nó rồị

Äông Bích vừa lẩm bẩm vừa Ä‘i lại nhặt cái vá» trắng xem xét thì đúng là vá» trứng nhện lá»­a trong hang thạch nhÅ© nàỵ Tại vì Äông Bích ăn trứng cá»§a nó trong khi nó Ä‘i tìm mồi nÆ¡i đáy hang và khi nó đánh hÆ¡i phát hiện định phóng nhanh ra tấn công Äông Bích nhưng vô tình bị thạch nhÅ© đâm chết nên Äông Bích má»›i thoát khá»i bị cắn chết.

Äông Bích đưa tay chùi miệng còn dính máu nhện đông đặc. Nó bước ra miệng hang chui ra ngoàị Núi rừng vào ngày xuân cÅ©ng vẫn còn sương mù như má»™t màn má»ng khói sương, che má» phía sau cây lá im lìm chợt lung lay khi những cánh chim nhảy nhót líu lá»

Như những hôm khác, khí lạnh thế này, ắt hẳn Äông Bích bị cÆ¡n Ä‘au do độc trùng hành hạ.

Nó tư lự ngạc nhiên rồi nhỠnhớ đến một đoạn trong sách nói vỠcác đặc tính độc chất của những con vật hiếm thấy có đỠcập đến con nhện lửạ Loại nhện này rất hiếm thấỵ Mình đỠnhư máu, là một loài độc vật vào bậc nhất trong tứ trùng dị chủng là:

Nhện lửa bách niên, bỠcạp chín càng, cóc tía ba chân và con rắn vàng sống trong tuyết. Và như vậy sao nó lại không bị độc hại hơn nữa, trong sách có đoạn viết rõ rằng:

Trứng nhện lá»­a có tính chất hấp thụ độc trùng để tá»± tiêu hóa và gây ra trạng thái miá»…n nhiá»…m vÄ©nh viá»…n và máu cá»§a nó có tính chất cá»±c há»a, kẻ uống vào sẽ bị thiêu đốt phải nứt thịt ra mà chết, nhưng máu này cÅ©ng hữu ích là tăng thêm cho đôi mắt và hai tai có sức nhìn thật rõ ràng trong vòng ba trượng lúc ở trong bóng tối mịt mù và có thể nghe rõ tiếng lá rÆ¡i cách má»™t bức tưá»ng, nhưng két quả này sẽ phát hiện sau má»™t trăm ngàỵ

Tuy nhiên, vì tính chất cá»±c há»a cá»§a nó nên chưa ai dám có ý định xá»­ dụng.

Äông Bích nhá»› đến những Ä‘oạn ghi chú này rồi tá»± kết luận:

- Ta đã uống máu con nhện lá»­a quá nhiá»u mà chẳng thấy phản ứng cá»±c há»a gì cả, như vậy chắc rằng chất lạnh hàn băng cá»§a lão quái Ma Tôn tích tụ trong ngưá»i ta gặp máu con nhện nên tá»± hóa giải rồi mà chất độc trong trứng nhện đã cùng độc trùng tiêu hóa luôn nên ta cÅ©ng chẳng há» bị hai loại đó hành độc và có lẽ đúng hÆ¡n là đã qua cÆ¡n hành độc khi ta mê man.

Äông Bích thấy khá»e khoắng sung mãn hÆ¡n lúc trước mà dù khí trá»i có lạnh cÅ©ng không còn cÆ¡n Ä‘au nữạ Nó quay nhìn cái hang đã vô tình giúp nó chữa cÆ¡n độc hàn kinh khá»§ng nàỵ

Nó thấy vui vẻ hơn mà hình như mùa xuân đã mang lại tặng cho nó.

Nó bình tỉnh trở lại và tìm phương hướng để thoát qua vùng núi rừng nàỵ

Sau mấy ngày kiên tâm cố chí vượt má»i trở ngại, cậu bé Äông Bích cÅ©ng tìm đến được nÆ¡i mà trước đây nó đã thá» nạn cùng vá»›i Ngá»± Thanh Y Lang bởi tay Hàn Äá»™c Ma Tôn.

Nó tìm quanh nơi mà ngoại nó bị độc chưởng giết hại thì thấy ngay một ngôi mộ mới xây trên một vùng đất bằng phẳng. Nó chạy nhanh lại lòng tiểu tái nhìn tấm mộ bia ghi rõ:

Ngự Thanh Y Lang La Hồng Chấn chi mộ.

Äông Bích phục xuống má»™ bia, mắt má» lệ thảm. Má»—i lúc lâu nó đứng dậy Ä‘i vòng quanh ngôi má»™ rồi tá»›i trước đầu má»™ nghiêm trang chắp tay van vái, nó thầm khấn:

- Ngưá»i thân yêu duy nhất trên thế gian này cá»§a cháu là ngoạị Vậy mà ngoại cÅ©ng bị hạị Suốt má»™t Ä‘á»i ngoại chỉ làm Ä‘iá»u thiện vậy mà phải oan ức chết thảm. Thì ra cõi Ä‘á»i này chỉ có kẻ mạnh má»›i có quyá»n sanh cầm, giết chết kẻ khác. Xin ngoại linh thiên phù há»™ cháu trả cho được mối thù nàỵ

Khấn vái xong, nó cúi lạy rồi quay đi như không dám nhìn lại ngôi mộ để phải thêm lưu huyết đứt lòng.

Nó Ä‘i, Ä‘i mãi, không có chá»§ định cho đến gần chiá»u nắng gắt mệt má»i nó má»›i tìm chá»— nghÄ© chân, nhân thấy ngôi cá»— miếu khá lá»›n, nó liá»n Ä‘i ngay vàá»

Trong cá»— miếu có mấy chiếc bệ thá» nay đã đổ nát, vắng lạnh khói hương, rong rêu má»c đầy quanh tưá»ng. Nó nhá»§ thầm trong dạ:

- Thần miếu ở nÆ¡i này chắc cÅ©ng phải dá»i đô vì ngay cả trong mấy ngày xuân mà không có khói hương.

Rồi nó quan sát thấy má»i vật Ä‘á»u đã không có ai đụng đến từ quá lâu rồi nên nó lại nghÄ© tiếp:

- Vị thần miếu này, nếu còn ở đây chắc cũng như ta, phải quạnh hiu trong mấy ngày xuân nàỵ

Nó vừa suy nghÄ© vừa lấy mấy cành lá quét má»™t góc tưá»ng, đặt lưng cố tìm giấc ngá»§ sau khi ăn má»™t ít lương khô má»›i mua thêm mấy ngày gần đâỵ

Vì quá mệt nhá»c và biết thương nên nó ngá»§ má»™t giấc thật ngon lành.

Nó Ä‘ang ngon giấc bá»—ng giật mình lắng nghe vì có tiếng ngáy cá»§a ngưá»i ngá»§ đâu đâỵ Nó hÆ¡i hoảng liá»n nhổm dậy nhưng không còn nghe thấy tiếng gì cả. Bên ngoài miếu, nắng chiá»u đã nhẹ bá»›t, nghiêng nghiêng đổ dài bóng cây, lay động theo chiá»u gió thổị nó lại nhìn trong miếu vẫn không thấy gì nên nó định bụng:

- Có lẽ tại ta mê mệt giấc ngá»§ trưa chập chá»n nên má»›i sinh ra Ä‘iá»u lầm lẫn nàỵ

Äông Bích lại đặt lưng xuống má»™t chập sau nó Ä‘ang mÆ¡ màng thì nghe tiếng ngáy như sấm vang bên tai làm nó chồm dậy ngaỵ

Lần này thật sự nó sợ sệt. Nó nghĩ là vì đây là cỗ miếu chắc có ma, thần gì khuấy phá. Tuy sợ nhưng nó lấy lại định tâm, hơn nữa ban ngày nên nó còn đủ can đảm và quyết ý tìm kiếm cho ra nguyên dỠNó bắt đầu lục lạo, tìm hết mấy góc miếu rồi chui vào từng kệ miếu đổ để tìm cho rõ ràng. Nó tìm hết các nơi và còn một cái kệ chót to lớn nằm sát phía trong cùng của ngôi miếụ Phía trước kệ có mấy cái ghế đã xiêu vẹo, mục đổ gần hết. Nó nhẹ nhàng nhắc nhẹ để sang bên rồi quì gối, chui đầu vào xem thì nó cảm thấy có đôi bàn tay nắm chân nó kéo rạ Nó hoảng quá la lớn:

- á»’! Trá»i Æ¡i, ma ....

nó vừa la vừa chun tuột vào luôn trong kệ hương, quay nhanh ngươi nhìn ra với dáng điệu run rẫy sợ sệt.

Nhưng nó vẫn không thấy gì. Trong ngôi miếu vẫn yên lặng. Nó ngồi trong kệ má»™t chốc, lấy lại bình tỉnh rồi chui ngưá»i rạ Vì cái kệ quá thấp, nên nó ra lưng hÆ¡i cao, chạm vào thành trên cá»§a kệ, thì liá»n lúc đó, ba bốn khúc cây đập vào lưng nó. Nó kinh hoảng quá bò luôn má»™t hÆ¡i khá»i kệ miếu thật xa mà chưa đứng dậy, cứ thế mà bò.

Liá»n lúc đó có tiếng cưá»i ngặt nghẽo từ phía trên sà nhà và có tiếng ngưá»i nói xuống giá»ng chế giá»…u:

- Ô! Trá»i Æ¡i, con ma chết nhát này nó bò trông buồn cưá»i quá.

Äông Bích chưa ngồi dậy đã nghe tiếng ngưá»i nói thế đâm ra ngượng ngùng, bất giác nó vụt đứng phắt dậy, ngước mặt nhìn lên sà nhà đã thấy má»™t lão già mặc áo rách rưới, nét mặt vui vẻ tay còn cầm chiếc bánh bao Ä‘ang ăn dở, tay kia ôm bụng cưá»i ngặt nghẽá»

Äông Bích sượng sùng suy nghÄ©, những ý nghÄ© chạy thật nhanh trong đầu nó. Nó nhìn lại cái kệ lúc nãy đã chui vào thấy mấy chiếc ghế mục nát ngã đổ lung tung.

Nó than thầm:

- Rõ thật ta ngốc quá, mà cũng tại lão già này nhát ta đâỵ

Nó ngẫm nghĩ tiếp:

- Lúc đang chú ý chui vào kệ hương miếu, thì ở ngoài lão nắm chân ta lôi ra, làm ta hoảng vía chui luôn vào trong hóc kệ. Rồi lúc ta chui ra lại đụng nhằm cái kệ mạnh quá nên mấy chiếc ghế mục nát vô tình ngã dập trên lưng tạ

Nó liếc mắt nhìn lão già cứ ngồi trên sà nhà cưá»i ngặt nghẽỠNó vừa thẹn vừa giận nên đứng im chưa có phản ứng nào thì lão già lại liếng thoắng:

- Ê! tiểu bằng hữu kia, bây giá» còn sợ ma sao mà đứng thừ ngưá»i ra như vậỷ

Äông Bích nghe giá»ng nói cá»§a lão già nhận thấy lão không có ác ý chắc vì nghịch ngợm nên nhát nó. NghÄ© vậy nên nó ngước nhìn lão ta nói:

- Lão trượng hãy xuống đây rồi nói chuyện.

Nói xong vẫn không thấy lão già nhảy xuống, mà lão cứ ngồi trên sà nhà, vừa cưá»i vừa ăn bánh bao má»™t cách ngon lành.

Nó ức quá, nhưng biết làm sao hÆ¡n, nên nó cứ làm thinh thu dá»n đồ đạc và bước ra khá»i miếụ

Lúc này lão già không còn ngồi trên sà nhà nữa, mà vá»™i vàng nhảy xuống, nhưng lão lính quýnh quên cái bầu rượu treo trên sà nhà, lại vá»™i nhảy vút lên, miệng gá»i Æ¡i á»›i:

- Ê ê, tiểu bằng hữu Æ¡i! .... đứng lại cho Vương bất lão nói chuyện tí đã nàá»

Äông Bích không trả lá»i, cứ má»™t má»±c Ä‘i thẳng. Sau khi nhặt cái bầu rượu, lão già thênh thếch chạy theo saụ Lão ném Ä‘i miếng bánh ăn dỡ, quệt tay vào áo, chạy nhanh hÆ¡n, bắt kịp Äông Bích, liá»n níu áo nó lại van nài:

- Tiểu bằng hữu ơi! Hãy đứng lại để ....

Thấy lão ấp úng mãi, hÆ¡n nữa lão cứ níu áo nên Äông Bích cÅ©ng nguôi giận nhìn lão cưá»i xòạ

Lão mừng rỡ ra mặt rồi cúi đầu xuống vân việc chéo áo như đứa trẻ phải tội, lão nói một hơi như sợ ai dành nói với lão vậy:

- Tiểu bằng hữu à, Vương bất lão này đành xin lỗi tiểu bằng hữu vậy!

Nhận thấy nÆ¡i lão già có nhiá»u Ä‘iệu bá»™ như đứa trẻ thật thích hợp vá»›i nó, nên Äông Bích quên giận lúc nãy, nhìn nụ cưá»i tươi trẻ cá»§a lão, cÅ©ng vui lây trở lại, thân mật nói:

- Lão trượng nào có cái gì lá»—i đâu, chỉ tại cháu nhát nên má»›i làm trò cưá»i cho lão trượng đó chứ.

Lão già xua tay lia lịa rồi kéo tay Äông Bích lôi vá» phía miếu vừa Ä‘i vừa nói:

- Tiểu bằng hữu vào đây rồi chúng ta sẽ đàm luận và nhiá»u trò vui vẻ lắm.

Äông Bích đành quay lại miếu cùng vá»›i lão già. Sau khi Äông Bích để đồ đạc vào má»™t góc miếu rồi lúc bấy giá» lão già lại cưá»i khá» khà, nheo mắt nói:

- Chuyện lúc nãy chúng ta bá» qua nhé! Còn bây giá» lão muốn há»i tiểu bằng hữu rằng tiểu bằng hữu Ä‘i đâu vào những ngày xuân lạc loài vào cá»— miếu nàỵ

Äông Bích á»§ dá»™t đáp:

- Cháu vì không nhà cá»­a, không ngưá»i thân thích, há» hàng nên cháu phải lang thang.

Lão già thấy Äông Bích á»§ dá»™t buồn bã nên lão ta không còn cưá»i nữa, mặt méo xẹo cảm thông.

- Hoàn cảnh của Vương bất lão này cũng giống như tiểu bằng hữu, vì cũng chẳng có ai thân thích hỠhàng, đình miếu là nhà cửa qua ngàỵ

Rồi lão dấp dáng trang trá»ng đỠnghị:

- Nếu vậy Vương bất lão này xin đỠnghị với tên tiểu bằng hữu là chúng ta nên kết bạn với nhau vậỵ

Äông Bích trước đỠnghị đột ngá»™t đó, nó ngạc nhiên:

- Lão trượng sao đỠnghị như vậy, cháu là đứa trẻ sao dám kết bạn vá»›i lão trượng, nếu vậy cháu hóa ra là kẻ bất kính saá»

Lão già giải thích:

- Tiểu bằng hữu nói vậy thì chưa hiểu được bất lão nàỵ Tiểu bằng hữu cho rằng Vương bất lão này thành vương lão sao mà không chịu kết bạn?

Äông Bích là kẻ thông minh, nó hiểu ngay lão muốn nói nên phì cưá»i:

- á»’! Nếu vậy lão trượng tuy là nhiá»u tuổi nhưng tính tình rất trẻ.

Rồi nó như sực nhớ la lên:

- Phải rồi, phải rồi, hèn gì lúc nãy lão trượng nghịch ngợm nhát ma cháu phải không?

Hai ngưá»i lại nhìn nhau cưá»i thích thú.

Äông Bích chợt ngưng cưá»i há»i:

- Khi muốn kết bạn với nhau, lão trượng đã nghĩ suy rồi chứ?

- Dĩ nhiên!

Rồi lão ta há»i lại:

- Còn tiểu bằng hữu thế nàá»

- Cháu rất hân hạnh.

Thế là hai ngưá»i má»™t già má»™t trẻ lại lập bàn thá» kết bạn.

Lão già cùng Äông Bích khiêng má»™t cái kệ ra giữa trá»i, bẻ mấy cành hoa rừng trái rừng làm lá»… vá»›i nước suối trong lành.

Lão già bẻ ba cây khô đốt lên nói vá»›i Äông Bích:

- Chúng ta dùng cây khô cháy khói này thay thế hương cũng được vậy mà, miễn chúng ta có lòng thành thật là được.

Hai ngưá»i quỳ trước bàn sá»­a soạn làm lá»….

Lúc này lão già quay sang há»i Äông Bích:

- À! danh hiệu của tiểu bằng hữu là gì?

Äông Bích đáp ngay:

- Cháu chỉ có cái tên là Äông Bích thôi, còn lão trượng quí danh đại hiệu là gì?

Lão xua tay:

- Không quí không đại gì cả, ta tên cha mẹ đặt là Vương Thạch Công, tính ta con nít lại không thích ai gá»i lão là lão già nên bạn giang hồ gán là Vương bất lão mà ta đã chạy là biến ngay nên lại bị gán thêm cho là Thần ảnh.

Äông Bích cưá»i như khám phá được má»™t việc gì nên nói:

- Hèn gì, lúc nãy lão trượng mới nhát ma cháu được, chắc cũng nhỠthần ảnh phải không?

Lão ta không nói gì, chỉ cưá»i há» há» rồi nói:

- Bây giỠta khấn đi vậy, ta lớn tuổi hơn thì làm đại ca, tiểu bằng hữu nhỠhơn làm tiểu đệ.

Äông Bích cưá»i nói:

- Æ , sao thế được, ai lại gá»i lão trượng bằng đại ca kia chứ mà lão trượng cứ gá»i cháu bằng cháu chứ sao là tiểu đệ.

Lão ta lắc đầu rồi cầm cây khô thế nhang lạy trá»i đất rồi cất tiếng nói lá»›n:

- Hôm nay, Vương Thạch Công tức là thần ảnh Vương bất lão thành tâm kết bạn bằng hữu vá»›i tiểu đệ Äông Bích, đồng sanh đồng tá»­, ai sanh lòng phản bạn sẽ bị muôn kiếm phanh thâỵ

Khấn xong, lão quay sang Äông Bích nói:

- Bây giỠđến tiểu đệ khấn đị

Äông Bích không còn biết nói gì hÆ¡n nên đành cầm cây khô đốt khấn giữa trá»i rồi quay sang lạy lão già ba lạy nói:

- Tiểu đệ xin làm lễ ra mắt đại cạ

Lão sung sướng, cưá»i híp mắt, kéo Äông Bích đứng dậy và giỠđây há» thấy gần nhau hÆ¡n, khắn khít hÆ¡n, thân mật hÆ¡n.

Qua những ngày sống bên nhau, Thần ảnh Vương bất lão và Äông Bích hiểu ý nhau hÆ¡n. Má»™t già má»™t trẻ tá» ra đắc ý tương đồng.

Rồi một đêm nỠ....

Trong chòi lá bá» hoang, Thần ảnh Vương bất lão và Äông Bích làm nÆ¡i trú ngụ. Hai ngưá»i Ä‘ang thiếu lương khô vì mãi vui chÆ¡i trò chuyện nên quên bẳng việc lo liệu cho bữa ăn.

Thấy vậy, Thần ảnh Vương bất lão đỠnghị:

- Này tiểu đệ, bây giỠmới vừa canh một, đại ca đưa tiểu đệ lấy thức ăn thức nhắm vỠchúng ta làm một tiệc.

Äông Bích nghi ngá» há»i lại:

- Ở đâu mà đại ca bảo đi lấỵ

- Thì cứ đi rồi sẽ rõ.

Nói xong lão cặp tay Äông Bích nhún mình bay biến vào đêm tối như bóng mạ

ÄÆ°á»£c gần má»™t khắc, lão nói nhá» bên tai Äông Bích:

- Nhà phú há»™ này, lúc nào cÅ©ng lắm khách đông ngưá»i nên món ăn có thưá»ng xuyên mà toàn là sÆ¡n hào hải vị, bát trân cung phụng mà vẫn giàu sụ vì lão ta thuá»™c loại trá»c phú mà. Nên chúng ta vào mượn đỡ má»™t ít đồng thôi, đại ca cÅ©ng chá»n Hồng Äào Mỹ Tá»­u lão cất kỹ trong kho Ä‘em vá» say sưa má»™t bữạ

Äông Bích vốn là đứa bé Ä‘ang trong hạn tuổi thÆ¡, nên tính nghịch ngợm làm nó thấy cÅ©ng thích hành động.

Nó chưa nói gì thì Thần ảnh Vương bất lão đã phân công:

- Bây giỠtiểu đệ tiến vào nhà bếp bưng một ít món ăn cho vừa ý trong khi đó ta sẽ tìm xuống kho rượu lấy ít mỹ tửụ

Lão ta tiếp luôn:

- NÆ¡i này, ta đã nhiá»u lần viếng thăm rồi nên biết rõ rằng là giá» này các món ăn vừa nấu xong, những tên đầu bếp và phụ dá»n Ä‘á»u lên phòng ăn sá»­a soạn thỉnh chá»§ nhân. Vậy đệ cứ yên tâm mà chá»n thá»±c đơn nhé.

Nói xong, lão lại cặp Äông Bích nhún ngưá»i bay vèo tá»›i chá»— nhà bếp bá» Äông Bích xuống và lão lại biến vào phía trong nhà khá»

Äông Bích, lần đầu tiên tham dá»± vào trò này nên nó hÆ¡i sợ sệt nhưng đã lỡ rồi, nó liá»n mở cá»­a bước vào căn bếp. May mắn là không có ngưá»i ở đâỵ Nó hồi há»™p quan sát má»™t dãy nồi niêu, son chảo đầy những món ăn quý lạ. Bấy giá» nó quên sợ hãi, bình tÄ©nh lấy đủa nếm từng món để chá»n lựạ

Nó Ä‘ang vừa đắc ý vá»›i món yến sào thì có tiếng chân ngưá»i Ä‘i đến gần cửạ Nó vá»™i vàng đứng vào phía bên cánh cá»­a cáị Má»™t mụ mập ú làm công nặng nỠđẩy cá»­a bước vàỠKhi cánh cá»­a mở là Äông Bích đã đứng phía saụ Tim nó đập liên hồị CÅ©ng may mụ mập chỉ vào lấy mấy cái đỉa to mang Ä‘i và cánh cá»­a phòng được đóng lạị

Äông Bích vá»™i vã đến lấy luôn ba nồi ngon nhất mà nó đã chá»n, chồng lên nhau khệ nệ bưng rạ

Khi vừa đến cá»­a thì oan nghiệt thay, cánh cá»­a lại mở rạ Nó lại y như lần trước nép vào sau cá»­a và cÅ©ng thấy mụ mập lệch bệt Ä‘i vào lấy thêm mấy cái tô lá»›n nữạ Mụ mập cÅ©ng Ä‘i ra nhưng khi mụ vá»›i tay đóng cá»­a, chẳng may mụ đưa tay ra phía sau nhiá»u quá nên đút luôn vào nồi canh Ä‘ang còn nóng. Mụ vụt nhanh tay lại, ù té bò càng, vừa la bai bải:

- Trá»i! Ma .... ma .... ma ....

Äông Bích vừa muốn cưá»i, vừa sợ hãi, nó chạt bừa ra nhưng cái nồi canh phía trên bị chao mạnh, nhào rÆ¡i đổ bừa lên mình mụ mập khiến mụ càng la to hÆ¡n:

- Ôi! Cứu .... cứu, cứu ....

Äông Bích nghe mụ la hoảng quá cứ ôm hai nồi thức ăn còn lại chạy bừa ra cổng.

Lúc này nó đã nghe tiếng ngưá»i tri hô:

- Bắt, bắt .... ăn trộm.

Trước mặt, cái cổng thì cao, tưá»ng chá»— nào cÅ©ng vậỵ Nó ngỡ phen này chắc hết thoát thì bá»—ng nhiên thân hình nó được nhấc bổng lên, rồi là thoát ra phía ngoài và bên tai cÅ©ng nghe:

- Tiểu đệ chớ sợ, giữ chặt lấy mấy món ăn quý đây nhé!

Bây giá» nó má»›i thở phào cưá»i thầm và giữ chặt hai nồi thức ăn mặc cho đại ca ôm nó vun vút lao đị

Sau cái đêm hãi hùng đó, nhưng cÅ©ng được má»—i bữa ăn đế vương, nó suy nghÄ© rất nhiá»u và cuối cùng, nó phải nói vá»›i Thần ảnh Vương bất lão:

- Äại ca, nếu mà tiểu đệ cÅ©ng biến hiện được như đại ca thì chúng ta má»›i có lắm trò vui chứ như cái đêm Ä‘i mượn đồ nhắm thật làm tiểu đệ khiếp quá.

Rồi nó nủng nịu:

- Và như khi sáng nữa, khi chơi cút bắt đại ca thoáng cái là biến mất và chạy nhảy, né tránh thế nào mà tiểu đệ không cách gì chạm được đại ca cả. Như vậy là đại ca ỷ vào võ công mà ăn gian tiểu đệ, tiểu đệ đâu có phục.

Thần ảnh Vương bất lão phân bua:

- Äúng, đúng, như vậy ta sẽ chỉ cho tiểu đệ đến lúc nào tiểu đệ cÅ©ng biến hiện như ta thì lúc đó chúng ta sẽ lập cuá»™c chÆ¡i lạị

Äông Bích tán đồng:

- Như vậy má»›i công bằng. Và bây giá», đại ca có thể chỉ dẫn cho tiểu đệ được rồị

Thế là Thần ảnh Vương bất lão lại truyá»n dạy cho Äông Bích hai tuyệt há»c võ lâm vô địch thiên hạ vá» khinh công, đó là:

Thần ảnh phi và Thần ảnh cửu thức bộ hình.

Vá»›i sá»± thông minh và sá»± chăm chú, cố gắng nên trong má»™t thá»i gian không lâu, Äông Bích đã đạt được nhiá»u kết quả rõ rệt. Nhưng võ há»c chuyên luyện, gắng công cÅ©ng phải có thá»i gian cần thiết má»›i thành tá»±u được, trừ khi gặp được thiên duyên. Ở đây, dù Äông Bích có uống được máu nhá»n nhện bách niên, nhưng chưa được má»™t trăm ngày nên chưa có phát hiện. Song, vá»›i cốt thể hiếm có nên sá»± thành đạt vá» võ công thật mau chóng.

Nên sau mưá»i ngày chuyên luyện, tuy nó không bì kịp Thần ảnh Vương bất lão nhưng khẩu quyết và bá»™ hình nó đã hoàn toàn thu thập được cả. Những cuá»™c chÆ¡i Ä‘uổi bắt càng thêm hứng thú giữa má»™t già má»™t trẻ khiến há» quên cả ngày tháng trôi quạ

Vui trong tuổi thÆ¡ như Äông Bích, và ngay lão già Thần ảnh Vương bất lão cÅ©ng đã gặp được tri ká»· vá»›i cái tính trẻ con cá»§a lão, cả hai đã tìm được những thá»i gian hồn nhiên nhất cá»§a kiếp ngưá»á»‹
Tài sản của The Creator

  #4  
Old 31-05-2008, 08:32 PM
The Creator's Avatar
The Creator The Creator is offline
57991135
Cạch !
 
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bài gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngày 14 giá»
Xu: 0
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Äoạn Hồn Tuyệt Cung
- Cổ Long -



Chương: 4

Hai viên bích ngá»c hình bát giác
--------------------------------------------------------------------------------

Cuá»™c sống êm Ä‘á»m giữa Äông Bích và Thần ảnh Vương bất lão lặng lá» trôi Ä‘i theo thá»i gian.

Cho đến má»™t buổi chiá»u ná», Thần ảnh Ä‘i đâu từ sáng đến giá», má»›i chạy vá» chá»— ở gá»i Äông Bích:

- Tiểu đệ Ơi! Chúng ta ra ngoài này đánh biết chơi nào, rồi ta kể chuyện này cho nghẹ

Äông Bích nhìn thấy Vương bất lão hÆ¡i có phần giận dữ nên nó hằn há»c:

- Từ sáng đến giỠđại ca đi đâu để tiểu đệ một mình ở đây buồn quá vậỵ

Thần ảnh khì khà nhá» giá»ng:

- Thì ta ra ngoài thị trấn để tìm mua một vài bộ đồ cho tiểu đệ và ....

Äông Bích chận lá»i:

- Mà đại ca có mua sắm cho đại ca không hay cứ mặc mãi mấy bộ rách nát đó.

Thần ảnh hớn hở:

- Có, có chứ, một bộ coi được lắm.

Vừa nói, Vương bất lão vá»™i vàng lấy trong ngưá»i ra má»™t gói đồ rồi mở tung rạ

Lão đưa má»™t bá»™ cho Äông Bích còn lão cÅ©ng lấy má»™t bá»™ khác ướm lên ngưá»á»‹ Lão há»i Äông Bích:

- Tiểu đệ bằng lòng không?

- Äại ca chá»n là tiểu đệ chịu liá»n.

Nhưng nó để ngay bá»™ đồ xuống nhìn chằm chặp Vương bất lão há»i:

- Mà tiá»n đào đâu ra để đại ca mua sắm?

Vương bất lão cưá»i xòa:

- Äể ta kể cho tiểu đệ nghe ....

Rồi lão ta tằng hắng lấy giá»ng nói tiếp:

- Lúc sáng, vừa rá»i khá»i nÆ¡i này, ta Ä‘ang Ä‘i thì thấy phía trước có má»™t Ä‘oàn tiêu cục, có lẽ há» Ä‘ang chuyển vận cái gì quan trá»ng lắm. Ta liá»n tìm chá»— nấp thì vừa lúc đó, má»™t toán ngưá»i bịt mặt, mặc toàn Ä‘en cỡi ngá»±a từ phía sau phi nhanh đến, rồi bất thần tấn công chá»›p nhoáng Ä‘oàn tiêu cục.

Những ngưá»i bịt mặt tuy ít nhưng toàn cao thá»§ nên chỉ trong má»™t lát, phe tiêu cục bị thiệt hại gần hết nhân mạng. Thấy nguy, má»™t ngưá»i trong tiêu cục liá»n ôm má»™t chiếc rương Ä‘en, nhá» phóng chạy nhưng không thoát được những mÅ©i ám khí, phi trâm cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà bên phe bịt mặt nên gã nhào xuống, chiếc rương rá»i khá»i ngưá»i rÆ¡i bật nắp, tung tóe khắp mặt đất toàn là trân châu, ngá»c quí.

Äông Bích chận lại:

- Chắc đại ca lúc đó thấy cần một ít để tiêu đỡ phải không?

Lão chỉ cưá»i rồi nói tiếp:

- Khi chiếc rương bị tung ra, hai phe Ä‘á»u lo ngại, nên cuá»™c chiến trở nên khốc liệt hÆ¡n, và chỉ trong chá»›p nhoáng, mấy tiếng thét la cuối cùng cá»§a ngưá»i trước khi chết bên phe tiêu cục Ä‘á»u im bặt.

Lão nhìn Äông Bích rồi nhìn vào bá»™ đồ má»›i nói:

- Như vậy, tiểu đệ cÅ©ng biết ngay bá»n bịt mặt tha hồ mà lượm cá»§a quí.

- Lúc này, ta liá»n nghÄ© má»™t trò đùa cho vui nên ta má»›i cất tiếng hú lên má»™t hÆ¡i như ám hiệu gá»i nhaụ Xong ta thi triển Thần ảnh phi thiên bay qua mé khác bên cạnh hu lên nữa và cứ như vậy liên túc mấy vòng.

Bá»n bịt mặt lúc đầu chỉ má»›i chá»§ ý, nhưng sau đó, tên đầu bá»n nói vá»›i bá»™ hạ:

- Chúng ta chuồn ngay, bá»n tiếp ứng đến rồi kìạ

Vương bất lão quay sang há»i Äông Bích:

- Rồi hậu quả thế nào tiểu đệ biết không?

Äông Bích nheo mắt cưá»i vá»— tay đốp má»™t tiếng trả lá»i:

- Có gì mà không biết, bá»n bịt mặt đã nghi sợ ngưá»i tiếp ứng thì chúng lè lẹ hốt vá»™i, hốt vàng trân châu ngá»c quí rồi ba chân bốn cẳng chuồn êm chí gì?

Vương bất lão gật gù:

- Tiểu đệ hay lắm, nhưng tiểu đệ có biết đâu bá»n bịt mặt thấy ta cần ít vật báu để mua vật dụng nên chúng để lại cho ta dư dùng cÆ¡ mà.

Nói xong, lão cho tay vào chiếc bá»c trong áo lôi ra mấy miếng ngá»c bích và vàng lẽ, lão ta nói vá»›i Äông Bích:

- Ta Ä‘em bán má»™t ít rồi vá» nhà cÅ©ng dư sắm áo quần và đồ cần dùng. Chẳng những vậy mà còn lại mấy miếng bích ngá»c và tiá»n vàng há» thối lại đó.

Khi Vương bất lão đưa mấy miếng ngá»c bích ra thì Äông Bích mở to đôi mắt kinh ngạc kêu lên:

- Trá»i Æ¡i! Sao giống cá»§a tiểu đệ thế.

Vương bất lão thấy vậy há»i dồn:

- Cái gì? Giống cái gì chứ?

Không trả lá»i câu Vương bất lão, Äông Bích vá»™i vàng đưa tay vào áo trong bứt mạnh đứt sợi dây mang nÆ¡i cổ lấy ra má»™t miếng bích ngá»c hình bát giác.

Lúc thấy miếng bích ngá»c cá»§a Äông Bích, Vương bất lão cÅ©ng la lên:

- Ủa, sao giống của ta thế?

Rồi lão đưa miếng bích ngá»c cÅ©ng có tám cạnh cho Äông Bích.

Äông Bích cầm hai miếng hình ngá»c bát giác giống nhau chạy ra chá»— ánh sáng nhiá»u xem cho rõ trong lúc Vương bất lão lại mang mấy bá»™ đồ và vật dụng Ä‘em vào cất trong căn nhà hoang mà hai ngưá»i má»›i tạm trú vài hôm naỵ

Trong khi Vương bất lão vào trong căn nhà hoang thì bá»—ng nghe tiếng kêu thất thanh cá»§a Äông Bích bên ngoài và tiếng chưởng ầm lên má»™t tiếng rên há»± cá»§a ngưá»i trúng thương.

Vương bất lão hoảng quá, ném bừa đồ đạc quần áo, rồi liá»n tung ngươi bay vèo ra phía ngoài thì thấy Äông Bích Ä‘ang lồm cồm ngồi dậy, miệng rỉ máụ

Vương bất lão chạy đến thăm há»i:

- Tiểu đệ có sao không? Mà ai đánh tiểu đệ vậỷ

Äông Bích lấy tay quệt máu trên khóe miệng, chỉ vá» phía núi cao tít trước mặt nói:

- Không sao cả. Äại ca Ä‘uổi theo tên bịt mặt chạy lên ngá»n núi kia lấy lại hai miếng ngá»c bích cho tiểu đệ nhanh lên.

Vương bất lão lúc nào đến giá» vẫn má»™t má»±c chìu chuá»™ng Äông Bích, nên thấy nét dáng khẩn trương cá»§a nó, lão liá»n thi triển Thần ảnh, môn khinh công vô địch giang hồ rượt tìm kẻ địch.

Trong lúc đó, Äông Bích sau khi bị má»™t chưởng đột công cá»§a tên bịt mặt khi nó Ä‘ang chăm chú vào hai miếng ngá»c bích, nên phải lãnh trá»n má»™t chưởng, và tên bịt mặt cướp lấy hai miếng ngá»c bích chạy đị Nó thấy thương tích không có gì nguy hiểm, nên nó cÅ©ng xá»­ dụng Thần ảnh phi thiên đã há»c được cá»§a Vương bất lão Ä‘uổi theo vá» phía tên bịt mặt trốn thoát.

Nó mệt nhá»c lắm má»›i tìm cách lên đến đỉnh núi cao chót vót gần đụng trá»i xanh. Thỉnh thoảng vài đám mây trắng má»ng manh bay qua chạm vào cây cối nÆ¡i nàỵ

Äông Bích lên đến nÆ¡i đã thấy có hÆ¡n mưá»i hai ngưá»i bịt mặt vậy đánh Vương bất lão, chúng vừa đánh vừa hét:

- Ngươi trả hai miếng ngá»c bích đây và thưá»ng mạng cho thập tam sứ giả cá»§a Hắc Thạch Ma Äá»™ng.

Äông Bích vừa thấy bá»n bịt mặt vậy chặt Vương bất lão nên thầm kinh hoảng định nhào vô trợ giúp lão ta, nhưng chưa hành động đã bị bá»n bịt mặt phát giác. má»™t tên bá» vòng vậy Vương bất lão, nhào đến công má»™t chưởng vào ngưá»i Äông Bích. Äông Bích từ lúc nào đến giá» chưa há»c qua má»™t thế đánh nào cả nên lúc này thấy có ngưá»i đánh, nó chỉ biết ứng dụng Thần ảnh bá»™ hình né tránh.

Bỗng nghe Vương bất lão la lớn:

- Tiểu đệ à, ta lấy lại được hai miếng bích ngá»c rồi, đừng sợ, ta thanh toán bá»n này ngay bây giá».

Nhưng trong lúc đó, má»™t tên trong bá»n bịt mặt ra lệnh:

- Tam sư muội, thập sư đệ qua giúp thập nhị sư đệ bắt sống thằng nhãi con đó lại mới trị được lão già nàỵ

Hai ngưá»i được lệnh nhảy qua vậy chặt lấy Äông Bích tấn công nó tá»›i tấp.

CÅ©ng lúc đó, thấy nguy nên Vương bất lão dùng tuyệt kỹ Thần ảnh thoát ra khá»i vòng vậy lao đến chá»— Äông Bích, nhưng khi lão còn ở trên không thì đã nghe Äông Bích la vang:

- à .... á .... á ....

Tiếng la nhỠdần và im bặt.

Vương bất lão còn Ä‘ang lÆ¡ lững trên không vừa nhìn thấy Äông Bích bị chưởng lá»±c cá»§a ba tên bịt mặt cùng công vào ba phía mà sau lưng cá»§a Äông Bích là vá»±c thẳm nên khi nó không còn chá»— tránh né nữa thì bị hợp chưởng công luôn xuống vá»±c thẳm, chỉ kịp kêu la những tiếng la tuyệt vá»ng chìm chết trong lòng địa huyệt đó.

Sở dÄ© Vương bất lão không cách gì cứu được, vì trong khi lão vừa nhìn thấy Äông Bích bị nguy khốn, thì cÅ©ng là chính tên bịt mặt tung hàng loạt ám khí đến ngưá»i lão, bao phá»§ má»™t vùng rá»™ng, nên lão phải đành Ä‘au lòng phản ứng tá»± nhiên là tránh né, và đó cÅ©ng chính là giây phút mà Äông Bích rÆ¡i tòm xuống địa huyệt.

Sau khi thoát khá»i vùng ám khí, trước cảnh Äông Bích thiệt mạng, Thần ảnh Vương bất lão nổi giận Ä‘iên cuồng chưa bao giá» có trong Ä‘á»i lão và lão đổ dồn lên bá»n Thập tam sứ giả Hắc Thạch Ma động vá»›i những tuyệt chiêu sở há»c cá»§a trá»n Ä‘á»i, lão thu thập vá»›i bao kinh nghiệm có được, quyết lấy mạng trả mạng.

Lão ta thét lên vang rá»n:

- Tất cả phải chết để Ä‘á»n mạng cho tiểu đệ tạ

Cuộc huyết chiến đi vào khốc liệt.

Nói vá» Äông Bích, sau khi bị chưởng lá»±c hợp công cá»§a bá»n thập tam sứ giả Hắc Thạch Ma Äá»™ng đánh văng khá»i đỉnh núi cao, rÆ¡i xuống địa huyệt. Cậu ta chỉ kịp la má»™t tiếng, rồi lịm dần, phó mặc thân mình rÆ¡i vào lòng đất chết.

Không biết thá»i gian qua bao lâụ Cậu ta từ từ tỉnh dậy ....

Sá»± ngạc nhiên lại đến vá»›i Äông Bích, cậu ta ngỡ là Ä‘ang trong giấc chiêm bao vì khi nhìn lại chá»— nằm thấy được nằm trên giưá»ng bằng hồng thạch vá»›i những nét chạm trổ tinh vi trên những thành giưá»ng.

Äông Bích đưa tay bấu vào thân ngưá»i thì cảm thấy mình thật còn sống.

Cậu ta tá»± há»i thầm:

- Äây là đâủ

Như nghe hiểu thấu tâm trạng cá»§a Äông Bích, bá»—ng có má»™t giá»ng nói nhẹ nhàng:

- Cậu bé đừng ngạc nhiên. NÆ¡i đây là Biệt Ä‘iện tỉnh thương dành riêng cho cậu bé trong những lúc còn mang thương tích trong ngưá»á»‹

Äồng thá»i vá»›i tiếng nói là má»™t bóng ngưá»i nhẹ nhàng, từ má»™t ánh sáng cá»§a nÆ¡i phía sau cá»§a gian phòng thật rá»™ng, yểu Ä‘iệu Ä‘i đến bên giưá»ng cá»§a Äông Bích.

Cậu bé càng ngạc nhiên hÆ¡n nữa khi đối diện vá»›i bóng ngưá»i má»›i đến vì sắc đẹp bá mị cá»§a ngưá»i nàỵ

Cậu ta còn Ä‘ang bàng hoàng vá»›i nhiá»u câu há»i, nhiá»u thắc mắc đảo lá»™n nhanh trong ý nghÄ©.

Äông Bích giương đôi mắt nhìn ngưá»i trước mặt. Äó là má»™t ngưá»i đàn bà ước độ tứ tuần nhưng nét đẹp thật hản hữu thế gian. Mức độ hấp dẫn, quyến rÅ© làm cho ngưá»i nhìn phải say đắm. Chẳng những vậy mà giá»ng nói thanh tao nghe như rạo rá»±c cả lòng.

Bà ta mặc một bộ quần áo hoa gấm sặc sở, để lộ nước da trắng tuyết nhưng hai gò má hồng tươi mặc dù không son phấn trang điểm.

Äôi mắt long lanh dài xênh xếch như lúc nào cÅ©ng ướm lệ buồn tênh làm cho ngưá»i nhìn phải biết lụỵ

Hàm răng Ä‘á»u như ngá»c dÅ©a khi bà ta nhếch đôi môi hÆ¡i dày má»ng há»i Äông Bích:

- Tại sao cậu nhìn sững ta vậỷ

Äông Bích lúng túng, không phải vì ý nghÄ© không trong sạch mà vì sá»± ngạc nhiên trong nhất thá»i chưa biết lý lẽ trả lá»i nên sá»­ng sốt như vậỵ

GiỠđây nghe há»i, cậu ta trở lại thá»±c tại trả lá»i:

- Cháu ngạc nhiên vì bị rơi vào lòng vực thẳm, với thân bị chưởng lực nội thương mà giỠđây lại được an nhàn nơi biệt điện.

Tiếng cưá»i dòn lẳng lÆ¡, bà ta đưa bàn tay ná»n nà không phải ở lứa tuổi bà, vuốt mấy sợi tóc mây lòa xòa trước mặt rồi nói:

- Thật ra cậu đã ở tại đây gần hai hôm rồi, nhưng thương thế tuy có nặng đối với kẻ khác chứ đối với ta thì không đáng kể.

Äông Bích thốt lên kinh ngạc:

- Äã hai hôm rồi à?

Mỹ phụ mỉm cưá»i thật đẹp gật đầu:

- Äúng vậy!

Äông Bích thấy được ngưá»i cứu, lại đối đãi tá»­ tiếng nên vòng tay cung kính há»i:

- Xin phu nhân cho cháu biết quí danh để nhá»› ngàn Ä‘á»i lần cứu mạng nàỵ

- Cậu đừng để ý làm gì chuyện nhá» má»n này, còn như tên hiệu ra, giang hồ đã gán cho cách đây hÆ¡n năm mươi năm vá» trước là Lạc Hồn phu nhân cùng vá»›i phu quân ta là Thiên Thá»§ Bách Äá»™c.

Äông Bích nghe mỹ phụ này ở nÆ¡i đây vá»›i phu quân cá»§a bà nên lật đật nói:

- Nếu có dịp, phu nhân cho cháu chào mừng.

Nói đến đây rồi như nhá»› đến việc gì, lại ngừng ngay câu nói, lá»™ nét ngạc nhiên há»i lại mỹ phụ:

- Ủa! Như vậy phu nhân năm nay cÅ©ng đã gần trăm tuổi rồi saá»

Mỹ phụ cưá»i dòn, xác nhận:

- Cậu bé nói đúng đấy, vợ chồng ta năm nay gần trăm tuổi rồị

- Nhưng nhìn phu nhân cháu không nhận ra được là phu nhân gần trăm tuổị

Mỹ phụ cưá»i lá»›n vui vẻ:

- Như vậy là ta vẫn trẻ phải không? Cậu bé này ăn nói có duyên lắm. Ta thích cậu bé lắm.

Bà ta càng cưá»i dòn thích thú, bá»—ng có tiếng há»i:

- Cái gì mà phu nhân cưá»i vui thú thế?

Äông Bích má»›i nghe tiếng nói là đã thấy má»™t ngưá»i đàn ông trạc ngÅ© tuần, mặt đẹp, da hồng hào tráng kiện đứng cạnh mỹ phụ rồị

Mỹ phụ tức là Lạc Hồn phu nhân quay sang nũng nịu:

- À, phu quân đó à.

Rồi quay sang Äông Bích, Lạc Hồn phu nhân giá»›i thiệu:

- Äây là phu quân cá»§a ta, mà lúc nãy ta đã nói vá»›i cậu bé đó.

Äông Bích cung kính chào:

- Cháu Äông Bích xin kính chào lão bá.

Ngưá»i này tức là Thiên Thá»§ Bách Äá»™c nhếch môi gật đầu, rồi như không để ý đến Äông Bích, lão ta quay lại nói vá»›i Lạc Hồn phu nhân:

- Sao hôm nay phu nhân vui vẻ vậỷ

Lạc Hồn phu nhân đưa mắt tình tứ:

- Có gì đâu, vì thấy cậu bé này nói chuyện hợp ý nên thiếp có ý định ....

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c chận há»i:

- Phu nhân có ý định gì?

- Thiếp muốn dùng thằng bé này vào chức tiểu đồng cho vợ chồng ta vậy mà.

Lúc này Thiên Thá»§ Bách Äá»™c má»›i nhìn Äông Bích ká»· càng hÆ¡n rồi cưá»i đáp:

- ÄÆ°á»£c, được lắm, thằng bé này trông cÅ©ng lanh lợi đấỵ

Äông Bích thấy hai ngưá»i Ä‘ang mặc cả vá»›i nhau để dùng nó vào việc cá»§a má»™t tên tiểu đồng nên lòng đã bất bình song nó nghÄ©, dù sao há» cÅ©ng là ân nhân cá»§a nó, đã cứu nó thoát khá»i bàn tay tá»­ thần, nên bây giá» có làm tên tiểu đồng để Ä‘á»n Æ¡n cứu tá»­ cÅ©ng không có gì quá đáng, nên hắn dịu mặt lại, im lặng chỠđợị

Rồi như ra lệnh, Thiên Thá»§ Bách Äá»™c nói:

- Cậu bé có thể theo chúng ta để cho biết má»i việc phải làm trong cung Ä‘iện nàỵ

Äông Bích ngạc nhiên há»i:

- Nơi này là cung điện à?

Lạc Hồn phu nhân đáp ngay:

- Äúng đấy cậu bé, để ta dẫn cậu bé Ä‘i xem qua cung Ä‘iện này nhé!

Nói rồi, bà ta cùng Thiên Thá»§ Bách Äá»™c bước đến má»™t cánh cá»­a cÅ©ng chạm trổ tỉ mỉ như má»™t cung Ä‘iện vua chúạ

Bước ra khá»i phòng, Äông Bích Ä‘i từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Vì cả má»™t vùng rá»™ng lá»›n Ä‘á»u xây cất cá»±c kỳ tinh mỹ, như má»™t cung Ä‘iện mà nó đã được Ä‘á»c qua sách sá»­.

Tuy nhiên, có má»™t số phòng ốc bị đổ sập hay hoang phế lâu Ä‘á»á»‹ Thấy thế Äông Bích liá»n há»i:

- Thưa phu nhân, nơi đây là cung điện gì vậỷ

Bà ta lắc đầu:

- Thật ra vợ chồng ta cÅ©ng không được biết là cung Ä‘iện hay công trình xây cất gì và có từ thá»i nào, nhưng cách đây hai mươi năm, ta và phu quân ta vô tình khám phá được nÆ¡i đây nên gá»i nó là cung Ä‘iện vì ká»· thuật xây cất này không kém má»™t cung Ä‘iện.

Bà ta chỉ những khu vực bị chôn vùi trong lòng đất hay đổ nát hoang phế, giải thích tiếp:

- Có lẽ cung điện này ở trên mặt đất và bị động đất nên bị chôn vùi xuống địa huyệt ngàn trượng và còn sót lại những dãy nhà nàỵ

Rồi bà tiếp:

- Có má»™t Ä‘iá»u là cung Ä‘iện này không ghi má»™t dấu hiệu hay Ä‘á»i nào và cÅ©ng khách có má»™t bá»™ xương nào còn sót lại trong phần cung Ä‘iện này cả.

Äông Bích suy nghÄ© rồi góp ý:

- Cũng có thể là cung điện này xây cất chưa xong rồi bị vùi trong lòng đất.

Lạc Hồn phu nhân gật đầu:

- Cậu bé nói cũng có lý lắm đấỵ

Rồi tiếng cưá»i dòn cá»§a bà vang vá»ng Ä‘i qua các gian phòng khác.

Tá»›i đây, Äông Bích đã Ä‘i qua nhiá»u gian nhà lá»™ng lẫy song cÅ©ng chưa Ä‘i hết má»™t dãy nhà, mà nÆ¡i này có đến ba dãy chia làm nhiá»u gian nhà, song cái nào cÅ©ng nguy nga lá»™ng lẫỵ

Äông Bích chợt nhá»› ra lúc rÆ¡i xuống địa huyệt này nên há»i:

- Thưa nhị vị, chẳng hay nhị vị làm cách nào mà cứu sống cháu lúc rơi xuống địa huyệt được?

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c cưá»i mÅ©i đáp ngay:

- Có khó gì đâu, vì chúng ta đã giăng sẳn một tấm lưới nơi gần mặt đất của lòng địa huyệt này và hai bên bỠlà đá dựng trơn ướt như mở nên không sợ vướng mắc đá vong thân.

Rồi lão ta cưá»i đắc ý:

- Có như vậy đến nay ta đã gặp gần hai mươi ta cao thá»§ để nghiên cứu võ há»c hầu tìm thêm kinh nghiệm cho bản thân.

Äông Bích há»i lại:

- Như vậy, hiện nơi đây còn có gần hai mươi tay cao thủ?

- Äúng vậỵ

- Chứ những ngưá»i đó không muốn trở lên khá»i địa huyệt này à?

Tiếng cưá»i the thé cá»§a lão như chuông rá»n buốt tai:

- Xuống thì được, sống nÆ¡i đây cÅ©ng được, song lên thì khó. Khó đến ná»—i như vợ chồng lão đây đã năm mươi năm mà chưa rá»i khá»i địa huyệt trở vá» vá»›i võ lâm giang hồ được.

- Như thế thì nhị vị nghiên cứu võ há»c làm gì nếu không hy vá»ng rá»i khá»i địa huyệt?

- Có, có hy vá»ng chứ. Vì biết đâu trong gần hai mươi bá»™ Óc rồi có ngày sẽ có ngưá»i tìm cách lên bằng vào mưu lược trí não hay bằng võ công cái thế, chế ngá»± được địa thế này mà vượt lên vùng đất trên đó.

Äông Bích như hiểu ra liá»n tiếp theo:

- CÅ©ng vì vậy mà nhị vị cố công nghiên cứu võ há»c hầu tìm phương pháp để vượt địa huyệt phải không?

- Cậu bé nói không saị

- Vậy đến nay nhị vị đã tìm được sở nguyện chưả

Lão ta lắc đầu khi Lạc Hồn phu nhân tiếp lá»i:

- Theo ta nghĩ rồi sẽ có cách.

Rồi quay sang Thiên Thá»§ Bách Äá»™c, bà ta nói:

- Hình như ngày nay chúng ta lại tiếp tục bàn vá» võ há»c cá»§a phái Võ Äang phải không hả phu quân?

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c cưá»i hăng hắc:

- Phu nhân nhắc ta, Thành Khất chân nhân mất công đợi chá».

Rồi lão ta nói tiếp:

- Thôi bây giỠta đến đó trước, phu nhân bày vẽ thằng bé này cách thức pha trà rồi đưa sang nhé!

Câu nói vừa dứt là nhoáng má»™t cái, ngưá»i lão lao vụt biến ngay vào dãy nhà tận phía xạ

Äông Bích còn Ä‘ang kinh sợ thân pháp chá»›p nhoáng cá»§a lão thì nghe tiếng Lạc Hồn phu nhân:

- Bây giỠcậu bé theo tạ

Nói xong bà ta đưa tay nắm lấy tay Äông Bích thì nó thấy thân hình nó nhẹ như bông, lao vút vá» phía trước, chân nó như không chấm đất.

Trông đâu đâu cÅ©ng chạm trổ tráng lệ như má»™t cung vuạ Bà ta đứng lại chỉ cho Äông Bích hiểu hÆ¡n:

- NÆ¡i đây là tư thất cá»§a vợ chồng ta, cậu bé chá»› nên bén mãng đến làm giáo trong thá»i gian ở nÆ¡i đâỵ

Bà ta chỉ má»™t gian nhà phía sau và nói vá»›i Äông Bích:

- Căn nhà đấy là của cậu bé đấỵ Bây giỠcậu vào đó đi, là có đủ phương tiện cho cậụ Lát nữa ta sẽ bày cậu cách pha trà đải khách vì nơi đây cũng lắm khách.

Äông Bích muốn há»i thêm vài Ä‘iá»u nữa song nghÄ© thế nào, cậu ta bèn im lặng bước vá» phía căn nhà mà Lạc Hồn phu nhân vừa chỉ.

Cậu bé vừa đi vừa suy nghĩ:

- Hôm nay ngưá»i khách là Thành Khiết chân nhân phái Võ Äang và như vậy, nÆ¡i địa huyệt này đã có biết bao nhân vật võ lâm rÆ¡i xuống đây và Ä‘á»u được Thiên Thá»§ Bách Äá»™c và Lạc Hồn phu nhân cứu sống. Rồi sau đó sẽ phải khai báo tất cả bí truyá»n cá»§a phái mình để hai vợ chồng chá»§ nhân đây suy nghiệm vá»›i danh từ nghiên cứu võ há»c.

Má»™t sá»± nghi ngá» lòng tốt cá»§a hai vợ chồng chá»§ nhân nÆ¡i đây khiến nó rất vui lòng làm tên tiểu đồng, đó cÅ©ng là dịp nó được gần gá»§i Thiên Thá»§ Bách Äá»™c và Lạc Hồn phu nhân để tìm hiểu thêm vá» há».

Chú tiểu đồng Äông Bích vá»›i nhiệm vụ má»›i kể từ hôm nay nÆ¡i địa huyệt vá»›i cung Ä‘iện nguy nga, không rõ xuất xứ, chôn vùi trong lòng đất, Ä‘ang bao phá»§ đầy rẫy những âm mưu, những bí mật chưa ai khám phá được, cÅ©ng như chưa ai biết vá» mục đích cá»§a hai con ngưá»i mang danh hiệu Thiên Thá»§ Bách Äá»™c và Lạc Hồn phu nhân.
Tài sản của The Creator

  #5  
Old 31-05-2008, 08:33 PM
The Creator's Avatar
The Creator The Creator is offline
57991135
Cạch !
 
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bài gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngày 14 giá»
Xu: 0
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Äoạn Hồn Tuyệt Cung
- Cổ Long -


Chương: 5


Tìm ngưá»i phó há»™i hai mươi năm sau
--------------------------------------------------------------------------------

Trong má»™t đại tá»­u lầu, thá»±c khách thật đông đảo nhưng đây là khách giàu sang, tiá»n nhiá»u, bạc dư, muốn tìm cao lương mỹ vị hay muốn uống rượu quí trà ngon thì há» má»›i đến.

Vì vậy, cách ăn mặc cá»§a thá»±c khách nÆ¡i đây quả thật là sang trá»ng cá»§a những tay phú há»™ hoặc là những công tá»­, công tôn danh gia thế phiệt.

Äại tá»­u lầu này nhằm vào hạng hái ra tiá»n đó vì thế cho nên bàn ghế phương tiện nÆ¡i đại tá»­u quán cÅ©ng đã tốn lắm bạc tiá»n và bao công phu chá»n lá»±a má»›i trang hoàng cho khắp các phòng được diá»…m lệ.

Khách giang hồ võ lâm cÅ©ng thưá»ng hay lui tá»›i ghé trá» nhưng há» Ä‘á»u là khách trang nhã, phong lưu hay bệ vệ hầu hạ rá»™n rịp như vua chúa tuần dụ

Bởi vậy quản lý lấy làm ngạc nhiên khi thấy hai lão ăn mày áo quần rách bẩn chân kéo dép lẹp xẹp bước vàá»

Hắn ta giơ tay ra chận, miệng nói:

- NÆ¡i này dành cho thá»±c khách chứ không phải chá»— để xin tiá»n.

Má»™t ão ăn mày nghe tên quản lý há»i liá»n cưá»i:

- Nhưng chúng ta là thực khách mà.

Tên quản lý ngắm lại hai lão ăn mày, miệng vẫn ấp úng:

- Nhưng ....

Lão ăn mày xua tay:

- Không nhưng gì hết, ta có tiá»n ta vào ăn, trả tiá»n đàng hoàng, làm gì ngươi cấm Ä‘oán.

Nói xong lão đưa cái bầu rượu đã cạn nơi tay, dúi vào tay tên quản lý miệng bảo:

- Lấy cho ta một bầu hồng tửu bách niên.

Äồng thá»i tay kia lão ăn mày lấy má»™t thoi bạc đưa ra trước mặt cho tên quản lý nhưng tay hắn chưa chạm vào thoi bạc vòng tay kia đã ôm chiếc bầu đứng im như pho tượng, má»™t tay chìa ra má»™t tay ôm cứng chiếc bầụ

Thấy thế, lão ăn mày tá»± nãy giá» im lặng bá»—ng vá»— tay cưá»i:

- Giang huynh có ngón cách vật truyá»n lá»±c, xuyên không Ä‘iểm huyệt hay quá.

Tên quản lý vẫn trong bá»™ thế thật buồn cưá»i, đứng im lìm trong gian phòng phía trước đại tá»­u lâu, trước khi vào những phòng có thá»±c khách, nên tiếng cưá»i cá»§a lão ăn mày kia và cảnh tượng này thá»±c khách nÆ¡i phòng phía trong và hai bên không biết đến. Vì thế, chỉ có nÆ¡i này huyên náo, bởi những ngưá»i cá»§a đại tá»­u lầu này biết nên hoảng sợ kêu xin thế thôị

Äá»™ má»™t khắc sau, từ trên tầng lầu trên, má»™t lão dáng dấp bệ vệ miệng luôn nở má»™t nụ cưá»i chạy xuống cùng vá»›i mấy ngưá»i làm.

Hắn ta đến trước hai lão ăn mày nói:

- Tôi là chủ quán, xin thành thật tạ lỗi cùng nhị vị đại hiệp vỠsự sơ sót của tên quản lý chúng tôị

Mong nhị vị hãy hỉ xả chá»

Giá»ng nói cá»§a tên chá»§ quán thật là ngá»t nên má»™t lão ăn mày liá»n xá nói:

- á»’! Không có gì, vì tên quản lý làm khó dá»… nên đùa tí vậy mà, nếu có lá»i ông chá»§ thì chúng tôi khá»i nhá» tên quản lý lấy rượụ

Miệng nói, tay lão lấy lại chiếc hồ lô và tên quản lý cÅ©ng đã cá»­ động lại bình thưá»ng.

Tên chá»§ quán nói trong giá»ng cưá»i:

- Bây giá» kính má»i nhị vị đại hiệp vào trên lầu nhắm rượụ Còn tên quản lý này để chúng tôi sá»­a trị.

Thế là hai lão ăn mày ung dung đi lên nơi mà từ trước đến nay chưa có một bóng dáng của kẻ quần áo rách rưới đặt chân lên tớị

Vừa đi lão ăn mày hỠGiang vừa nói:

- Vương huynh à.

Lão ăn mày kia xua tay lia lịa, nói chận:

- Túy Hồ Lão Tá»­, huynh cứ gá»i đệ là Vương bất lão hay Vương Thạch Công thì đệ thấy vui hÆ¡n chứ còn gá»i Vương huynh nghe nó già quá.

Lão ăn mày kia tức là Túy Hồ Lão Tá»­ Giang Thượng Khả cưá»i dài rồi tu má»™t hÆ¡i rượu:

- ÄÆ°á»£c, được Vương bất lão, hôm nay chúng ta lại chén cho đến túy lúy càn khôn nhé!

Vương bất lão lắc đầu lia lịa:

- Không được, không được, huynh thành danh vá»›i cái bầu rượu mà đệ Ä‘i so vá»›i cái sở trưá»ng cá»§a huynh thì đệ không dại đâụ

Nói xong, Vương bất lão chỉ tầng lầu trên cùng:

- Nếu tìm được chỗ tốt thì đệ chịu ngaỵ

Vừa dứt câu, Vương bất lão đập vai Túy Hồ Lão Tử:

- Lên huynh.

Thế là chỉ trong chớp nhoáng, hai lão ăn mày thần ảnh nhoáng lên mất nơi chỗ quẹo thang lầu cao lêu nghêụ

Tiếng cưá»i từ má»™t góc bàn trong phòng nÆ¡i lầu trên cÅ©ng vang lên:

- Vương bất lão xứng danh với Thần ảnh độc nhất thiên hạ.

Hai ngưá»i cưá»i vui vẻ và dÄ© nhiên được má»™t sá»± tiếp đải nồng hậu trước cặp mắt khó chịu cÅ© những thá»±c khách toàn là vương tôn, công tá»­ phú thương phú há»™ lắm tiên nhiá»u bạc.

Túy Hồ Lão Tử nhìn khắp thực khách trong phòng rồi nói nhỠvới Vương bất lão:

- Toàn là khách hái ra tiá»n cá»§a lão chá»§ quán.

- Vậy càng hay, vì mình nhỡ to tiếng, hỠcũng chẳng hiểu gì vỠvõ lâm.

- Thế mà há» lại khá»i lận đận vào sanh ra tá»­ như chúng tạ

- Có kẻ này có ngưá»i khác chứ, có ngưá»i sang có kẻ ăn mày chứ.

Hai ngưá»i lại tương đắc vá»›i chén rượu hương nồng.

Qua mấy tuần rượu, Vương bất lão liá»n há»i:

- Giang huynh, hôm nay tình cỠlại tái ngộ với Giang huynh, không biết có tin tức gì lạ trên giang hồ không?

Túy Hồ Lão Tử trầm ngâm đôi chút rồi nói:

- Những Ä‘iá»u mà đệ nghe được đệ định há»i Vương bất lão đâỵ

- Ủa, chuyện gì vậỷ

- Có chuyện má»›i định há»i chứ.

Rồi lão tu một hơi rượu mới tiếp:

- Cách đây hÆ¡n má»™t năm có phải Vương bất lão huynh đài có choảng nhau vá»›i bá»n Hắc Thạch Ma Äá»™ng?

Vương bất lão gật đầu lia lịa:

- Äúng, lúc đó đệ đấu vá»›i bá»n Thập tam sứ giả cá»§a Hắc Thạch Ma Äá»™ng và phải thật khó khăn má»›i câu hồn bá»n chúng nÆ¡i Diêm vương được.

- Nghe nói bây giá» Hắc Thạch Ma Äá»™ng cá»§ng cố lá»±c lượng hùng hậu hÆ¡n và Thập tam sứ giả bây giá» võ công cao siêu hÆ¡n lần trước gấp bộị

Túy Hồ Lão Tá»­ há»i lại:

- Huynh đài xích mích cÅ©ng vì má»™t ngưá»i bạn nhá» cá»§a huynh đài phải không?

- Sao mà huynh biết nhiá»u quá vậỵ

Tiếng cưá»i cả hai lại nổi lên.

Vương bất lão tiếp:

- Ngưá»i bạn nhá» cá»§a đệ tên là Äông Bích, vì hiểu lầm mà bị bá»n Hắc Thạch Ma Äá»™ng hợp chưởng tấn công nên phải bá» mình nÆ¡i địa huyệt, để cho đệ má»™t ná»—i thương tâm bất tận.

Túy Hồ Lão Tá»­ giá»ng buồn buồn:

- Ngưá»i bạn nhá» cá»§a đệ cÅ©ng chính là con nuôi cá»§a Ngá»± Thanh Y Lang mà sau này đệ truy tìm má»›i biết manh mối nên định tìm huynh đài để xác nhận cho biết thá»±c hư.

Rồi lão ta lại nói tiếp:

- Những ngày gần đây, đệ còn nghe tên là võ lâm Tam Tuyệt có cuá»™c tranh vị cho kẻ kế truyá»n.

Vương bất lão lắc đầu:

- Mấy lão đó chỉ còn có Tà cuồng sÄ© Chiêu VÄ©nh Hạ là chỉ độ gần thất tuần, còn Chánh Thất Äạo Cao Lâm Hồng và Äá»™c Bách Trùng Cát Ô Man thì xấp xỉ trăm tuổi rồi sao còn ham danh vị quá vậỷ

- Mà đệ nghe nói là sở dÄ© có việc đó là vì có hai chữ Chánh và Äá»™c cá»§a hai ngưá»i hầu như đại diện cho hai phe hắc bạch, muốn chứng minh sức mạnh cá»§a đôi bên. Còn Tà cuồng SÄ© Chiêu VÄ©nh Hạ tuy mang tiếng tà song chưa ai hiểu được con ngưá»i cá»§a lão tạ

- Vậy huynh có biết vỠlão Tà đó không?

Túy Hồ Lão Tử gật gù:

- Nói rằng biết thì không dám nói rành, song đệ có tìm hiểu vá» Tà cuồng sÄ©. Lão ta, thành danh năm ngÅ© tuần, rồi cùng vá»›i Nhất Äạo Cao Lâm Hồng và Bách Trùng Cát Ô Man được võ lâm suy tôn là võ lâm tam tuyệt.

Sau đó Nhất Äạo lại cứ phiêu du như rồng ẩn hiện khó có ngưá»i được há»™i diện.

Bách Trùng Cát Ô Man thì hùng cứ nÆ¡i miá»n quan ngoại, chuyên luyện trùng độc và nghe nói là lão ta sau này đưa trùng độc vào nhưng cÅ©ng chưa ai phát giác được. Má»›i gần đây sư đệ cá»§a lão là Hàn Äá»™c Ma Tôn xuất hiện giang hồ vá»›i Hàn Băng Äá»™c Trùng phân cốt chưởng nên giang hồ má»›i nói đến tài dụng bách trùng cá»§a lão độc ấỵ

Túy Hồ Lão Tử ngừng lại đưa cạn chén rượu rồi nói tiếp:

- Riêng có Cuồng sÄ© Chiêu VÄ©nh Hạ, thì sau trận tranh phân nÆ¡i hoang đảo giữa biển dông, vá»›i Nhất đạo và Bách trùng, thì tài lá»±c cá»§a má»—i ngưá»i má»—i ngón sở trưá»ng nên chưa phân cao hạ sau bảy ngày giao chiến. Từ đó, Cuồng sÄ© lại gặp vận xui nên vợ lão qua Ä‘á»i để lại má»™t đứa con gái lên má»™t.

Túy Hồ Lão Tử gật gù nhấn mạnh:

- CÅ©ng bắt nguồn từ đây mà lão ta được gán thêm chữ Tà ở trước danh hiệu vá»›i chữ Chánh cho Nhất đạo và chữ Äá»™c cho Bách trùng.

Vương bất lão chận há»i:

- Căn cứ vào đâu mà đặt để như vậỷ

- Thì giang hồ vốn đang sự, hỠchỉ nhìn cái vẻ bên ngoài là phong gán ngaỵ

- Nhưng ý huynh là thế nàá»

- Nếu gán cho Nhất đạo là Chánh có lẽ giang hồ nhìn nhận Thiếu Lâm phái là chánh vì Nhất đạo xuất thân từ phái nàỵ Còn vá» Bách trùng thì quả là có độc thật. Danh từ này thật chẳng ngoạ Còn phần vá» Cuồng sÄ© đã nhiá»u lần ra tay hạ sát lắm nhân tài võ lâm cả hai phe hắc bạch, cÅ©ng vì thế mà lão ta thêm tiếng tà là vậy đó.

Vương bất lão gặm cái đùi gà xong há»i ngay:

- Hồi nãy đến giá» nghe Giang huynh cho biết nguồn gốc vá» võ lâm tam tuyệt ma gh ai cÅ©ng nghe tên nhưng má»—i ngưá»i biết má»™t khía cạnh vá» há» có vẻ huyá»n thoại lắm.

- Có lẽ há» là thá»i trước chúng ta nên tam sao thất bổn mà ra vậy đó.

- Thế lúc nãy huynh nói vá» vụ truyá»n nhân cá»§a tam tuyệt tranh danh như thế nàá»

- À! Chỉ nghe nói là lúc gần đây có nhiá»u tay ma đầu tìm các tài năng huấn luyện để đại diện cho phe Äá»™c Bách trùng Cát Ô Man.

- Còn phe chánh Nhất đạo thì saá»

- Không nghe nói gì mới lạ chứ!

- Nghe huynh nói đệ nhá»› đến Äông tiểu đệ.

- Mà đệ cũng nghĩ đến nó nữạ

- Sao vậỷ

- Cái căn cốt hiếm thấy của nó thật đáng tiếc vô ngần.

- Äệ không bao giá» quên hắn được, không biết hắn có cÆ¡ duyên gì thoát khá»i thì thật là huyá»n thoạị

- Biết đâu đấỵ Vì đệ thấy cốt tướng của hắn, đâu có yểu mệnh.

Äến đây Vương bất lão đưa hai miếng ngá»c bích hình bát giác cho Túy Hồ Lão Tá»­ xem rồi nói:

- Hai miếng ngá»c này sao giống nhau quá xá, mà má»™t miếng cá»§a Äông Bích tiểu đệ, còn má»™t miếng là cá»§a đệ rồi cÅ©ng vì hai miếng ngá»c này mà Äông tiểu đệ phải mạng nguỵ

Thế rồi hai lão lại kể lể cho nghe những biến chuyển cá»§a giang hồ hÆ¡n má»™t năm qua, từ ngày Äông Bích rÆ¡i vào địa huyệt qua chén thù chén tạc tương đắc.

Trên giang hồ, vá»›i không khí im lìm như ngầm chuẩn bị cho những biến động kinh hồn cá»§a giá»›i võ lâm. Những sá»± im lặng đối vá»›i kẻ ngoại cuá»™c thì thấy như bình an vui cuá»™c, nhưng đối vá»›i ngưá»i có ý huyết lo lắng cho võ lâm thì hoang mang tìm hiểu để hầu ngăn chặn những ý đồ tham vá»ng cá»§a những kẻ muốn độc chiến võ lâm, gây nên nhiá»u máu hận bởi quyá»n lợi Ä‘iên rồ.

Trong khi đó, má»i cÆ¡ cấu, má»i tổ chức, Ä‘á»u như thầm chuẩn bị cho dá»± tính riêng tư.

Những nạn nhân mà ít ai biết được là những trang hiệp khách đã phải lầm mưu, sa cÆ¡, biệt tích trên giang hồ, tá»­u lâu làm cho phái bang cá»§a há» chỉ còn biết thương tiếc chứ có nào ngá» há» Ä‘ang bị lợi dụng trí óc, võ há»c cá»§a từng môn phái ở những nÆ¡i bí mật trên giang hồ.

CÅ©ng nằm trong âm mưu lÅ©ng Ä‘oạn, khá»§ng bố võ lâm mà những ngưá»i thân yêu cá»§a cậu bé Äông Bích lần lượt phải mạng vong, giỠđây, chính bản thân nó cÅ©ng đã phải làn thân tiểu đồng cho những con ngưá»i thật xa lạ vá»›i nó. Song nó vẫn hân hoan thi hành bởi vì trí óc nghÄ© suy cá»§a nó thúc dục.

Từ khi được đôi vợ chồng chá»§ nhân cung Ä‘iện nÆ¡i lòng địa huyệt cứu sống và bắt Äông Bích làm tên tiểu đồng phục dịch công việc lặt vặt, nó vẫn ngoan ngoãn thi hành vá»›i mục đích là để tìm hiểu hành động cá»§a đôi vợ chồng kỳ lạ nàỵ

Ngay hôm đầu tiên, nó thật ngỡ ngàng vá»›i công việc này, vì vừa má»›i giao cho việc, lại phải thá»±c hành liá»n, khi mà Thiên Thá»§ Bách Äá»™c tiếp Thành khiết chân nhân thuá»™c phái Võ Äang biệt phòng luận võ.

Äông Bích sau khi được Lạc Hồn phu nhân chỉ vẽ cách thức châm pha các loại trà và cÅ©ng nhá» lúc còn ở vá»›i Ngá»± Thanh Y Lang nó đã quen pha trà ông uống, nên không có gì làm trở ngại, mà trái lại được lá»i khen tặng cá»§a Lạc Hồn phu nhân nữạ Công việc ấy má»i lúc Ä‘á»u do Lạc Hồn phu nhân lo liệu vì vậy nên khi thấy Äông Bích làm được thì Lạc Hồn phu nhân rất vui lòng.

Lạc Hồn phu nhân vỗ đầu nó bảo:

- Cậu bé ngoan lắm, bây giỠhãy bưng trà theo ta qua phòng bên kia để cho khách dùng.

Äông Bích cẩn thận làm theo lệnh cá»§a Lạc Hồn phu nhân. Nó rất lấy làm kinh ngạc khi vừa đặt chân vào gian phòng gá»i là biệt phòng luận võ. Vì nÆ¡i đây có cái sá»± trang trá»ng gấp mấy lần các phòng khác, từ chiếc ghế cái bàn, tranh cảnh Ä‘á»u khắc tuyệt mỹ trên hồng thạch. Trong phòng không có đèn song ánh sáng êm dịu từ mấy viên dạ quang tá»a sáng nhẹ nhàng.

Sau khi nó đặt khay trà vào nơi chủ khách thì nó được đứng hầu ở sau lưng Lạc Hồn phu nhân.

Nó không thể quên được lần này và nhiá»u lần khác khi đợi vợ chồng chá»§ nhân cung Ä‘iện luận bàn võ há»c vá»›i nhiá»u môn phái khác nhau, đủ loại chính tà đã bị rÆ¡i xuống lòng vá»±c trong những trận giao tranh vá»›i địch nhân đông đảo và sa cÆ¡ rÆ¡i xuống địa huyệt. Vợ chồng chá»§ nhân tiếp cứu và săn sóc kỹ lưỡng. CÅ©ng bởi cái Æ¡n ấy mà những trang hiệp khách đành phải tá» lá»™ má»i sở trưá»ng cá»§a những môn phái trên giang hồ và như thế cặp vợ chồng chá»§ nhân đã hiển nhiên như bắt gặp được những kỳ thư bí kíp để am hiểu vá» võ công các môn phái trong giang hồ.

Äối vá»›i những tên thuá»™c vá» phái tà gian thì bị những ràng buá»™c, gia khuyến số nên cÅ©ng khó từ chối việc tiết lá»™ võ há»c.

Từ lúc gặp gỡ đầu tiên vá»›i Thành Khiết chân nhân mà Äông Bích đã nghÄ© suy rất nhiá»u, nó còn nhá»› câu chuyện được mang danh là luận võ giữa các môn phái nÆ¡i cung Ä‘iện nàỵ

Äối vá»›i phái Võ Äang thì vợ chồng chá»§ nhân đặc biệt chú trá»ng đến các kiếm trận.

Hôm đó, sau khi khách sáo, chá»§ nhân là Thiên Thá»§ Bách Äá»™c vào đỠngay:

- Thật tại hạ hết sức ngưỡng má»™ đại danh cá»§a Thành Khiết chân nhân nên hôm nay may mắn cho tại hạ đã giúp ích được cá»n con để chân nhân được bình yên sau hai ngày tịnh dưỡng. Vì vậy tại hạ nghÄ© rằng, chúng ta Ä‘á»u thuá»™c giá»›i võ lâm thì trong lúc nhàn rổi này, chúng ta có thể hàn huyên, luận bàn vá» võ há»c, như vậy có vẻ thanh cao hÆ¡n không? Và vá»›i cái ngụ ý đó mà hôm nay, tại hạ sẽ đỠcập vá»›i chân nhân những Ä‘iá»u thắc mắc cá»§a tại hạ.

Nghe những lá»i tuy không được thá»±c thà song trong đó đầy ý cương quyết nên Äông Bích nhìn sang Thành Khiết chân nhân trong bá»™ đồ đơn giản, mặt như không được lành mạnh lắm, đôi mắt có vẻ thiếu tinh anh dưới hàng mi bạc. Äông Bích thầm lo lắng cho sức khá»e cá»§a chân nhân nhưng nó nghÄ© kỹ lại thì càng phải hành sá»± như kẻ không mảy may hiểu biết vá» y lý. Nó chăm chú theo dõi sá»± diá»…n biến tiếp theá»

Khi Thành Khiết chân nhân nghe Thiên Thá»§ Bách Äá»™c nói xong, ông liá»n mỉm cưá»i dá»… dãị

- Chuyện đó theo bần đạo thì không có gì là khó khăn cả, nếu bần đạo biết những Ä‘iá»u gì vá» các kiếm trận mà các hạ muốn vấn tưá»ng thì bần đạo xin nguyện đáp ứng theo sở há»c để Ä‘á»n buồn vào công lao cứu sống cá»§a ân nhân vậỵ

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c cưá»i khiêm tốn:

- á»’! Có đáng gì việc nhá» má»n ấy mà chân nhân phải bận tâm, nÆ¡i đây chúng ta đỠcập đến võ há»c, trước hết là giết thá»i giá» nhàn rổi nÆ¡i cung Ä‘iện này, sau nữa là có dịp so sánh những sở trưá»ng, sở Ä‘oản cá»§a má»—i phái bang trên giang hồ vậỵ

Thành Khiết chân nhân đưa tay vuốt hàm râu dài bạc phếu:

- Các hạ nói thế thật hùng tâm vá» võ há»c quả đã chí tuyệt. Vậy bần đạo xin sẵn sàng góp ý cho các hạ.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c nghe vậy mừng thầm, liá»n nói:

- Vậy bây giá» tại hạ xin chân nhân cho biết vá» kiếm quyết cá»§a các môn phái má»™t cách tổng quát và riêng vá» Võ Äang vá»›i các kiếm trận lừng danh trong chốn võ lâm.

Thành Khiết chân nhân khiêm nhượng:

- Má»™t kẻ thành danh cá»§a má»—i môn phái lẽ đương nhiên há» phải sở trưá»ng vá» bản phái song cÅ©ng hiểu biết vá» những cái hay cá»§a những môn phái khác, dầu nhiá»u dầu ít, đó cÅ©ng là Ä‘iá»u cần thiết khi bước ra giang hồ để giúp ích cho bản thân lúc đối đầu vá»›i địch.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c tá» vẻ tán đồng:

- Chân nhân luận thế thật chí lý, tại hạ xin trân trá»ng chá» nghe những Ä‘iá»u hữu ích.

Thành Khiết chân nhân nghiêm trang:

- Khi nói vá» giá»›i giang hồ võ lâm, thì phe phái đứng đầu hắc bạch cÅ©ng phải nói đến trước tiên là Thiếu Lâm. Vì Thiếu Lâm phái đã đào tạo ra nhiá»u anh tài ổn định, cầm lái con thuyá»n võ lâm qua những cÆ¡n khá»§ng hoảng trầm trá»ng. Song nói thế không phải là chỉ có Thiếu Lâm má»›i đào tạo được nhân tài, mà trên thá»±c tế, từ trước đến nay, Thiếu Lâm phái đã có nhiá»u nhân tài xuất chúng hÆ¡n những môn phái khác.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c len tiếng ngắt lá»i:

- Nhưng theo thiển ý cá»§a tại hạ thì Võ Äang và Thiếu Lâm hình như cùng má»™t gốc mà rạ

Thành Khiết chân nhân gục gặt đầu:

- Các hạ quả thật hiểu biết sâu xa vỠnguồn gốc của các môn pháị

- Không, đó chẳng qua vì tại hạ quá ư ngưỡng má»™ hai danh phái Võ Äang và Thiếu Lâm nên nghiên cứu để hiểu biết hai danh phái này vậy mà. Và cÅ©ng vì vậy, tiện đây xin chân nhân cho tại hạ hiểu chút ít vá» lai lịch Thiếu Lâm và Võ Äang xem có giống như những Ä‘iá»u tại hạ đã thu thập từ trước đến naỵ

Thành Khiết chân nhân mỉm cưá»i rồi uống má»™t há»›p trà, xong nói tiếp:

- Tiếng tăm cá»§a Thiên Thá»§ Bách Äá»™c thật vang dá»™i song chắc không ai ngá» rằng Thiên Thá»§ Bách Äá»™c có độ lượng như hiện tạị Äiá»u này nói ra sợ mích lòng các hạ, song đó cÅ©ng là Ä‘iá»u cỡi mở vậỵ

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c cưá»i vang:

- Chân nhân là ngưá»i ngay thẳng, tại hạ vạn phục vạn phục ....

- Cái đó xin cảm Æ¡n dÅ©ng khí cá»§a các hạ. Bây giá» bần đạo xin Ä‘i vào nguồn gốc Thiếu Lâm và Võ Äang pháị

Thành Khiết chân nhân lại há»›p má»™t ngụm trà nóng khi Äông Bích vừa má»›i thay trà rồi ngồi dá»±a lưng vào chiếc ghế khắc, trầm tỉnh kể:

- Nói đến quyá»n thuật thì phải nói đến vị thá»§y tổ là Hoa Äà, ngưá»i đã truyá»n lại cho Ä‘á»i ngÅ© cầm đồ gồm Hổ, Lá»™c, Bi, Viên , Diá»…n. Rồi sau đó phân ra làm nhị gia gồm Ngoại gia và Ná»™i gia, để dá»±a nhau mà phát triển cho tinh thuật má»—i bên.

Vá» phía ngoại gia thì Äạt Ma thần sư là vị sư tổ lập ra Äạt Ma phái vá»›i ngÅ© quyá»n gồm có Long, Hổ, Báo, Kê, Xà.

VỠnội gia thì Trương Tam Phong là vị sư tổ. Võ phái này có ngũ tư gồm Kình, Khẩn, Cận, Cấp, thiết.

Hai phái này phát huy má»™t cách mạnh mẽ và có nhiá»u nhân tài nên Ä‘á»i sau đó má»›i chánh thức gá»i Ngoại gia là Thiếu Lâm phái và Ná»™i gia là Võ Äang pháị

Thiếu Lâm thì chú trá»ng đến việc luyện tập để được Ä‘iá»u hòa hô hấp, cÅ©ng như luyện bách hài, tiến thoái mau lẹ, cương và nhu giúp đỡ lẫn nhaụ

Còn Võ Äang thì lại chú trá»ng vào tập luyện gân cốt, vận khí công, lấy tÄ©nh chế động.

CÅ©ng vì Ä‘iểm liên quan trên mà Võ Äang nhiá»u chá»— ảnh hưởng bởi Thiếu Lâm vì sá»± bành trướng cá»§a Võ Äang phái lúc đầu kém thua Thiếu Lâm. HÆ¡n nữa Thiếu Lâm phái còn có được bá»™ Cầm kinh là bí quyết thuá»™c loại thượng đẳng để Ä‘i đến kết quả thượng thừạ

Mà từ lúc Äạt Ma thần sư và Trương Tam Phong, má»—i ngưá»i phát huy má»—i môn phái cá»§a mình, thì Äạt Ma thần sư dá»i vá» phía bắc Thiếu thất sÆ¡n để xây chùa Thiếu Lâm và từ nÆ¡i đó đã đào tạo bao đệ tá»­ giúp Ä‘á»á»‹

Trong khi đó, Trương Tam Phong lại vá» tá»a lạc nÆ¡i núi Võ Äang, lập Võ Äang phái, truyá»n dạy cho những đệ tá»­ hành hiệp giang hồ.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c tá» vẻ bằng lòng:

- Nghiên cứu nhiá»u năm, không bằng nghe chân nhân nói cho má»™t chốc. Thật may mắn, song cái thắc mác cá»§a tại hạ là Trương Tam Phong có những truyá»n nhân để phát huy võ thuật cá»§a phái này bằng quyá»n thuật hay kiếm thuật?

Thành Khiết đáp ngay:

- Nói đến võ thuật, tất nhiên không thể không chú trá»ng đến quyá»n thuật, vì quyá»n thuật có phát huy được linh mẫn, thì má»›i nói đến các môn khác trong võ thuật, và quyá»n lá»±c phát sinh do bản năng tá»± tồn để cạnh tranh, tìm ra sá»± sống đối vá»›i má»i trở ngại ngăn cản bước tiến cá»§a con ngưá»á»‹ Con ngưá»i lúc má»›i sinh ra, đâu phải đã biết được quyá»n thuật, sức mạnh cÅ©ng phải trui rèn má»›i thành đạt. Như muốn phát huy toàn diện võ công phải có thá»i gian tạp luyện. Nhưng ....

Thành Khiết lại nhắp một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Nhưng .... trên thá»±c tế hẳn chúng ta cÅ©ng đã thấy, những trang thanh niên đã thành công viên mãn và võ công đạt được cái thế vô song. Äó chẳng qua là ngàn năm, trăm năm chúng ta má»›i thấy má»™t lần vì những trang anh tài đó, tất nhiên không thể luyện tập má»™t cách thông thưá»ng mà đại thành, mà phải có má»™t căn cốt đặc biệt, đồng thá»i phải gặp những thiên duyên kỳ ngá»™ thì má»›i vượt hẳn ngưá»i thưá»ng được. HÆ¡n ná»­a, trong võ thuật, phải nói đến cái linh mẫn cá»§a cái tâm má»—i ngưá»i mà thụ đạt. Vì môn phái tuy có khác nhau song tất cả Ä‘á»u phải từ những Ä‘iểm trá»ng yếu là:

Thù, nhãn, thân, yêu, há»™, thức, đảm, khí, kình và thần, đó là những cái hữu hình để tập luyện, trau dồi, nhưng cái Ä‘iểm thành tá»±u xuất chúng là ở chá»— chú trá»ng vào sá»± há»™i ý, lấy tâm mà hiểu, không há» truyá»n dạy bằng lá»i, chỉ lấy ý mà Ä‘iá»u khiển tứ chị Như vậy, thì không có quan trá»ng ở công phu truyá»n dạy, mà quan trá»ng ở sá»± lãnh há»™i bằng ý thức.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c cưá»i thá»a mãn, ngắt lá»i:

- Như vậy là từ quyá»n Võ Äang má»›i đến kiếm và ngày nay các kiếm trận lừng danh như Äại cá»­u cung kiếm trận phải có sá»± biến hóa dị biệt thế nào, thưa chân nhân?

- Thật ra, tài cán cá»§a bần đạo chưa dám nói là thấu triệt má»i tinh anh tá»™t cùng cá»§a Võ Äang, song kiếm trận là căn cứ vào các phương pháp lập trận để đưa địch vào vòng rồi do sá»± động tÄ©nh cá»§a địch mà tương sanh, tương diệt nhưng cÅ©ng căn bản vào các cá»­a sanh, tá»­ cá»§a trận pháp. Những biến ảo cá»§a các kiếm trận này thật như má»™t cÆ¡n thác lÅ©, nước đổ không ngừng sẽ sinh ra hư, thá»±c khó lưá»ng để nhằm hai mục đích là làm cho địch phải phân tâm, trong khi đó sức mạnh cá»§a kiếm trận càng mảnh liệt vì có sá»± liên hợp, tương trợ lẫn nhaụ

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c cưá»i khoan khoái:

- À! Như vậy nếu không có sá»± đồng Ä‘á»u tài lá»±c thì kiếm trận không được vững chắc.

- Äúng lắm, vì chá»— thiếu khuyết dá»… bị phát giác song phải nói đến những kẻ thật tài giá»i má»›i tìm ra khiếm khuyết ấỵ CÅ©ng vì thế mà kiếm trận Võ Äang đã lừng danh cho đến ngày nay, ít có ai phá được dá»… dàng.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c xoa tay nói:

- Có má»™t lần ná», tại hạ cÅ©ng có má»™t lần diện kiến má»™t cao tăng cá»§a Thiếu Lâm, và ông ta có đỠcập đến những môn ná»™i công, nghÄ©a là chú trá»ng vá» hô hấp là căn bản cá»§a võ thuật Thiếu Lâm, như vậy có đúng không, thưa chân nhân?

Thành Khiết cưá»i tá»± nhiên:

- Äó là dÄ© nhiên, vì như đã nói lúc nãy là Thiếu Lâm từ Äạt Ma thiá»n sư thì đã chú trá»ng vá» Ä‘iá»u này rồị Nhưng ná»™i công thượng thừa cá»§a Thiếu Lâm phải nói đến ná»™i công Tâm pháp chi nguyên, đó là môn ná»™i công thượng thừa hầu như không còn thấy ai há»c được, vì Ä‘iá»u kiện để luyện tập môn ná»™i công đó phải có được má»™t căn cốt đặc biệt và phải có được ná»™i công Tâm pháp chi nguyên kinh phổ má»›i há»c được.

Thiên Thá»§ Bách Äá»™c đắc ý:

- Chân nhân quán triệt thật rá»™ng và đã chỉ dạy cho tại hạ nhiá»u Ä‘iá»u hay lạ cÅ©ng như ngày trước tại hạ có được má»™t vị cao tăng Thiếu Lâm khác phát há»a qua những môn như Thiết sa chưởng, Thiết sa thá»§, Mai hoa thung, Sa đại, Má»™c nhÆ¡n, Thất linh thung .... cÅ©ng như các môn quyá»n mà chân nhân đã đỠcập bởi ngÅ© quyá»n cá»§a Äạt Ma thiá»n sư vá»›i Long, Hổ, Báo, Kê, Xà .... và từ đó má»›i phát huy thật là tinh diệụ Song theo tại hạ thì vá» Sa thá»§ phải kể đến các tay ở xuyên tương và quan ngoại, vì ở những nÆ¡i này chẳng những luyện tập má»™t cách không thưá»ng mà còn dụng độc vào chưởng và sa thá»§ thì thật là nguy hiểm vô cùng, mà theo chá»— tại hạ biết là hiện nay có Hàn Äá»™c Ma Tôn vá»›i Hàn Băng độc trùng phân cốt chưởng thật kinh hồn nhất hiện naỵ Như vậy thì những tinh hoa võ há»c nào chăng nữa cứ Ä‘i mãi vá» sau thì sẽ có những bá»™ Óc thêm tốt thì sẽ được tốt mà thêm xấu sẽ rất nguy hiểm.

Thành Khiết cưá»i tán đồng:

- Chí lý lắm, các hạ luận rất phải và bần đạo mong rằng các hạ phát huy võ há»c giang hồ đừng đụng vào Bách Äá»™c như danh hiệu cá»§a các hạ là bần đạo mừng lắm.

Vừa nói dứt, thì bá»—ng nhiên Thành Khiết chân nhân cảm thấy khó chịu trong ngưá»i, nghiêng nghiêng nên Thiên Thá»§ Bách Äá»™c nhún ngưá»i đã đứng cạnh chân nhân và bảo:

- Phu nhân ngồi đợi ta ở đây nhé, để ta đưa Thành Khiết vào phòng nghĩ mệt.

Nói xong Thiên Thá»§ Bách Äá»™c dìu Thành Khiết chân nhân vào má»™t gian phòng ở dãy nhà bên cạnh. Trong khi Äông Bích còn Ä‘ang suy tư vá» những Ä‘iá»u mà Thành Khiết đã trình bày vá» võ há»c làm cho nó nhá»› đến ngoại nó, nhá»› tá»›i Hàn Äá»™c Ma Tôn rồi đến Huyá»n Không đại sư. Nó suy nghÄ© vá» hai chữ hô hấp và thấy phương pháp cá»§a Huyá»n Không đại sư truyá»n dạy cho nó cÅ©ng chỉ nói là tập hô hấp để thuyên giảm cái Ä‘aụ Nhưng nó lại giật mình vì những Ä‘iá»u mà Thiên Thá»§ Bách Äá»™c đã han há»i đối vá»›i Thành Khiết chân nhân cÅ©ng như tình trạng sức khá»e ông ta hiện tại làm cho nó hết sức nghi ngá» và từ đó nó luôn luôn cố tâm theo dõị

Nhưng rồi những cảnh tượng tương tá»± như nó đã thấy được trong buổi luận đàm giữa Thiên Thá»§ Bách Äá»™c và Thành Khiết chân nhân được tiếp tục xảy ra vá»›i các danh tài cá»§a các môn phái và nó được dịp nghe hiểu tất cả các bí truyá»n cá»§a các môn phái giang hồ.

Äến những ngưá»i gặp gỡ sau này, Thiên Thá»§ Bách Äá»™c đã khai thác đến những bí quyết và hắn bắt các ngưá»i đó phải để lại các khẩu quyết mà hắn đã ghi chép đầy đủ vào má»™t quyển sách.

Vá»›i trí óc thông minh cá»§a Äông Bích, nó không bá» cÆ¡ há»™i để được dá»± vào những lần há»™i thoại đó và những gì nó nghe, nó Ä‘á»u suy nghÄ© và ghi nhá»›.

Nó hành động thật hợp ý cá»§a Lạc Hồn phu nhân nên không có Ä‘iá»u gì di hại cho nó.

Suốt má»™t thá»i gian lưu lại cung Ä‘iện này, nó đã chú tâm vào những nhân vật ở nÆ¡i này, nghÄ©a là những cao thá»§ võ lâm vô tình bị rÆ¡i xuống địa huyệt là sẽ được tiếp diá»…n những cách thức đón tiếp và luận bàn võ công vá»›i trạng thái không được minh mẫn cho lắm. Nó hiểu Ä‘iá»u ấy, song nghÄ© rằng võ công cá»§a nó thì chưa há»c mà cung Ä‘iện này quá huyá»n bí nên chưa thể hành động được.

Má»™t sá»± phát giác làm nó rúng động là trong bình trà ở cung Ä‘iện này Ä‘á»u có độc mà nó cÅ©ng đã uống bởi lúc Lạc Hồn phu nhân đưa cho nó.

Nó không quên được ngày hôm đó.

Sau khi nó uống tách trà rồi thì Lạc Hồn phu nhân đã nói với nó một câu:

- Cậu bé từ nay hãy ngoan ngoãn nhé!

Bà ta nói xong, cưá»i vang đắc ý.

Nhưng vì cÅ©ng đã biết vá» y lý và y dược nên Äông Bích không mấy khó khăn để tìm biết trong trà có độc. Nhưng nó vẫn ngạc nhiên là nó không hỠảnh hưởng, nhưng sau đó nó chợt hiểu là ngưá»i nó đã miá»…n nhiá»…m vÄ©nh viá»…n đối vá»›i bất kỳ độc chất nào do sá»± ăn phải trứng nhện lá»­a cá»§a nó lúc trước.

Nó lợi dụng tình trạng này mà tùy thá»i hành động nên vợ chồng chá»§ nhân cung Ä‘iện không cần phải quan tâm.

Những ngày trôi qua nÆ¡i cung Ä‘iện vá»›i bao sá»± lạ lùng và những ý thức võ công đã Ä‘i sâu dần vào tâm não cá»§a cậu bé Äông Bích, vá»›i những tinh hoa cá»§a hầu hết các môn phái chính tà, cÅ©ng như những mưu muá»™i thâm độc cá»§a các tay tà độc Ä‘á»u làm nó suy nghÄ© miên man.
Tài sản của The Creator

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
doan hon tuyet cung, doan hon tuyet cung.chm, ïðèêîëüíûå, phim doat hon tuyet cung


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™