Thế là anh ăn một quả cam, từ từ nhả hạt. Bên ngoài, tuyết đang chuyển thành cơn mưa. Trong nhà, lò sưởi nhiệt hầu như không còn nhiệt, anh rời bàn viết. Thật dễ chịu làm sao! Thế đấy, rốt cuộc đời cũng chỉ là thế.
Anh lấy một quả cam nữa. Nơi Paris xa kia, Mascart đã đấm Danny Frush quay mòng mòng ở hiệp hai. Còn ở Mesopotamia, bảy mét tuyết dày lở xuống. Phía bên kia địa cầu, tại nước Úc, đội cricket của Anh đang cố giữ khung thành. Lại còn cả câu chuyện tình lãng mạn nữa chứ?
Những Mạnh Thường Quân cho văn học nghệ thuật xuất hiện từ Diễn Đàn anh đang đọc. Đấy là nhà nâng đỡ, bậc quân tử, bạn của những bậc tài năng khốn đốn.
Những truyện ngắn đoạt giải - liệu nay mai các tác giả ấy có viết những tác phẩm bestseller.
Người ta sẽ thích những câu chuyện Mỹ đơn giản, xúc động này, những câu chuyện bao gồm các sự kiện trong đời sống thực của một nông trại thoáng đãng, của một chung cư đông đúc, chật chội hoặc một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, được kể bằng chất giọng châm biếm ngầm, bất tận.
Mình phải đọc chúng, anh nghĩ.
Anh tiếp tục đọc. Con của chúng ta - chúng là gì nhỉ? Chúng là ai? Nhiều giải pháp hẳn sẽ được đưa ra nhằm kiếm đủ không gian trong nhân loại tồn tại dưới ánh mặt trời. Người ta sẽ giải quyết bằng chiến tranh hay bằng những giải pháp hòa bình?
Hoặc tất cả chúng ta phải chuyển đến Canada?
Niềm tin sâu sắc nhất của chúng ta? Liệu khoa học sẽ làm rối tung lên? Nền văn minh của chúng ta - nó có làm ảnh hưởng đến trật tự của vạn vật đã tồn tại bền vững bao đời nay?
Và trong khi đó, tại những cánh rừng mưa ở Yucatan xa xôi, âm thanh từ những chiếc rìu của các tay thợ sơn tràng đẵn gỗ bạch đàn không ngớt vang lên.
Chúng ta cần những con người to xác - hay cần tri thức của họ? Hãy nghĩ về Joyce. Nghĩ về tổng thống Coolidge. Ngôi sao nào sinh viên đại học chúng ta tôn là thần tượng? Có Jack Briton. Có tiến sĩ Hanry Van Dyke. Chúng ta có thể dung hòa được hai người chăng? Hãy nghĩ về Cánh Trẻ.
Và bằng cách nào để con gái chúng ta thực hiện Sự Thăm Dò của chúng? Nancy Hawthorne bị bắt buộc phải tiến hành Sự Thăm Dò của chính mình giữa biển đời. Can đảm và nhạy cảm, cô đương đầu trước những gian nan đến với các cô gái tuổi mười tám.
Đấy là một cuốn sách tuyệt vời.
Bạn có phải là một cô gái mười tám tuổi không. Chẳng hạn như trường hợp Joan of Arc. Chẳng hạn như Bernard Shaw. Chẳng hạn như Betsy Ross.
Hãy nghĩ về những vấn đề này vào 1925. Liệu có một trang suồng sã nào giữa những dòng lịch sử Thanh giáo không? Liệu nàng Pocahontas có hai mặt không? Và nàng có cảm thức về chiều thứ tư của không gian chứ?
Còn hội họa - thi ca hiện đại có là nghệ thuật? Có và không. Ví dụ Picasso.
Những kẻ lang thang có những nguyên tắc sống chứ? Hãy để tâm trí bạn phiêu du.
Nơi nào cũng có những câu chuyện tình lãng mạn. Các nhà văn của tờ Diễn Đàn, bàn về điểm này, đã có được cái hài hước, hóm hỉnh và thông thái. Nhưng họ không cố tỏ ra mình là người hiểu biết và chẳng bao giờ rườm lời, chán ngắt.
Hãy sống một cuộc đời đầy ắp những suy tư và hãy vui vì những ý tưởng mới, ngây ngất với những câu chuyện lãng mạn đầy các biến cố lạ thường. Anh đặt cuốn sách xuống.
Và trong khi đó, nằm liệt trên giường với ống cao su đút vào phổi trong căn phòng tối tại nhà mình ở Triana, Manuel Garcia Maera bị chứng viêm phổi quật ngã. Tất cả các tờ báo ở Andalucia đều ưu tiên đăng những sự kiện đặc biệt về cái chết được báo trước sẽ đến với anh trong vài ngày nữa. Người ta mua những tấm hình chụp cả người anh để giữ làm kỷ niệm và cố nhìn các bản in mà ghi tạc hình anh vào ký ức. Đám võ sĩ đấu bò rất buồn khi anh qua đời bởi trên trường đấu, anh thường xuyên thực hiện những động tác mà họ ít khi làm được. Hết thảy bọn họ lê bước dưới trời mưa, theo sau quan tài anh rồi một trăm bốn mươi bảy đấu sĩ đưa anh đến nghĩa trang, nơi họ mai táng anh bên cạnh mộ Joselito. Sau tang lễ, mọi người ngồi tránh mưa trong tiệm cà phê, rồi rất nhiều tấm hình màu của Maera được đưa bán, họ mua, cuộn lại, hờ hững đút vào túi.