Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
Cô đơn
Ước gì mình chỉ là cỏ cây sỏi đá, vì sỏi đá không biết buồn......
Mỗi sáng ta qua bao dãy phố dài
Ngụp lặn giữa dòng người - xe tấp nập
Khói, bụi, ồn ào, tiếng động cơ phanh gấp
Ta sợ hãi thu mình, níu áo người bạn thân…
…Đánh thức trái tim sau giấc ngủ miệt mài
Ngỡ đã quên em mà sao không thể?
Tháng ngày dài vẫn cứ trôi như cũ
Ta một mình thức dậy…mỗi bình minh.
Cô quạnh mãi trên vạn nẻo đăng trình
Ta là kẻ độc hành hiu quạnh nhất
Trở lại với ta của cuộc đời thường nhật
Nẻo đi – về cũng lẻ bạn mà thôi.
Người đến rồi đi như gió thoảng qua đời
Vui phút chốc, rồi cũng tan phút chốc
Gió tứ phương, chẳng tìm đâu khó nhọc
Nhưng chẳng bao giờ giữ được giữa bàn tay…
Trời lập đông rồi, không biết có ai hay?
Chút trở mùa mong manh miền nhiệt đới
Hay chỉ có ta – kẻ một mình một cõi
Mới thấy se lòng bởi thoáng lạnh đầu đông.
Giang Tân nay rực rỡ sắc hoa hồng
Rộn rã ngựa xe, lụa là áo mới…
Ta quá chân, khẽ mỉm cười bước vội
Trông người mà môi mặn nỗi đơn côi…
Trên khắp nẻo đường…ai đến cũng có đôi
Tìm chốn bình yên, lại thấy lòng dậy sóng
Đôi vai gầy run dưới làn áo mỏng
Đâu một người nương tựa, chở che ...
Chiều lại về qua phố ngập người xe
Nghe trống vắng một mảnh hồn mệt mỏi
Thèm một bàn tay, một bờ vai…sẵn đợi
Một dáng hình…riêng mãi của ta thôi…