  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-07-2008, 06:56 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			.gif)  | 
			
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 548
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 54 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 191 Times in 137 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				ÄÆ°á»ng Gươm Tuyệt Kỹ - Tác giả: Tuyết Nhạn - Nguồn: vnthuquan
			 
			 
			
		
		
		
			
			Tuyết Sơn 
 
ÄÆ°á»ng Gươm Tuyệt Ká»· 
 
Hồi 1 
Kỳ Duyên Dưới Hang Sâu 
 
 
  
 
Trá»i khuya. Trăng sáng lá» má»! 
Bên đỉnh cao, má»™t cây tùng già đứng trÆ¡ trÆ¡ giữa màn sương bạc, thỉnh thoảng lắc theo gió, thở hắt ra tÃêng “xì xào†như cố sức phá tan cảnh vắng lặng hãi hùng cá»§a rừng sâu. 
Lặng lẽ quá! Âm u quá! Khiến ngưá»i ta có cảm giác như đây không phải là má»™t nÆ¡i cá»§a thế giá»›i loài ngưá»i. 
Thế mà dưới gốc cây cổ thụ, cây thông cằn cỗi kia lại phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc não nỠcủa một đứa bé lên năm bị mất mẹ. 
- Mẹ Ơi! Sao mẹ lại nhẫn tâm bỠcon sống cô quạnh. 
Tiếng khóc vang ra, loãng dần trong không gian cô tịch. 
Bóng tối cháºp chùng, và cứ chốc chốc tiếng than khóc lại vang lên để rồi không có má»™t lá»i đáp lại. 
Äứa bé quần áo trắng nõn, má»™t gương mặt thông minh, dáng hình thon thon, trên đôi mắt động ná»—i buồn khuôn tả. 
Nhìn vào lối phi thân nhẹ nhàng cá»§a nó, đủ biết nó không phải là má»™t đứa nhá» tầm thưá»ng. Má»›i năm sáu tuổi đầu mà đã có má»™t võ công phi phàm, và má»™t lòng bạo dạn Ãt ai bì kịp. 
Bên sưá»n núi xa, xuất hiện má»™t căn nhà lá. Màn sương đêm ôm lấy phá»§ lên má»™t màu sá»a đục. 
Äứa bé thoăn thoắt chạy vá» phÃa ấy. Bổng má»™t tiếng gá»i phát ra làm rung chuyển cả má»™t vùng. 
- Hùng Nhi! 
Má»™t ông lão, đầu tóc bạc phÆ¡ đã đứng trước ngôi nhà tá»± bao giá», đôi mắt phát ra má»™t luồng nhãn quang sáng rá»±c. 
Äứa bé lao vào lòng ông lão khóc sướt mướt gá»i lá»›n: 
- Sư phụ! Sư phụ! 
Ông lão cảm động, hai giá»t lệ già nua như đặc lại, từ từ lăn trên đôi má nhăn nheo. Ông ta ôm chầm đứa bé vào lòng, đưa tay vò đầu âu yếm: 
- Con Ä‘i lâu quá, sư phụ không an tâm. Tại sao đêm nào con cÅ©ng tá»›i “Äoạn hồn thạch†làm gì? 
“Äoạn hồn thạchâ€, ba tiếng ấy đã làm khiếp đảm các giá»›i giang hồ. Äến “Äoạn hồn thạchâ€, ai cÅ©ng biết ngay là má»™t nÆ¡i nguy hiểm, kẻ đến đó Ãt khi được sống sót. 
Hai mươi năm nay, nÆ¡i vùng núi hoang vu kia xảy ra má»™t chuyện lạ. Trong động âm u, thưá»ng ngày phát ra má»™t mùi hôi thối không thể tưởng tượng. Ngoài mùi hôi nhức óc kia lại có tiếng ù ù nghe như gió bão. 
Khách giang hồ tò mò đến đó bị nhiá»…m mùi hôi thối mà chết, nên má»›i đặt tên là “Äoạn hồn thạch†có nghÄ©a là “Äá»™ng đá chết chóc khá»§ng khiếpâ€. 
Äừng nói đến gần, cứ xem những bá»™ xương trắng ngổn ngang, cách “Äoạn hồn thạch†vài dặm, cÅ©ng đã rõ hÆ¡i độc ấy giết ngưá»i nguy hiểm thế nào rồi. 
Nhưng ông già kia là ai? Äứa bé cô đơn ấy là ai, mà lại có ngôi nhà bên đồi vắng cách “Äoạn hồn thạch†không bao xa như váºy? 
Cách đây hÆ¡n bốn mươi năm vá» trước, trong giá»›i giang hồ có má»™t Không Không đạo sư võ công tuyệt thế, suốt Ä‘á»i hành hiệp chuyên làm việc nghÄ©a, cứu dân lành, trừ kẻ ác thá»i đó, ai nghe đến Không Không đạo sư cÅ©ng phải cúi đầu mến phục. Tiếng tăm ông chẳng những vang dá»™i ở Trung Nguyên, mà còn làm cho các anh hùng lân bang phải nể sợ. 
Không Không đạo sư thấy mình tuổi già, muốn tìm đồ đệ, để truyá»n dạy võ công, sau này có thể nối chà ông cứu Ä‘á»i giúp nước. 
Nhưng ông tìm mãi, không có má»™t ngưá»i vừa ý. 
Bổng má»™t ngày kia, Không Không đạo sư thả bước vân du đến vùng núi xa xăm bắt gặp má»™t đứa bé bá» rÆ¡i trong đống cá». 
Äứa bé sÆ¡ sinh còn đỠhói, nằm trong má»™t bá»c giẻ, khóc oa oa. 
Không Không đạo sư động lòng thương cứu lấy, tìm một nơi để nuôi dưỡng. 
Khổ thay, ông ta là má»™t kẻ giang hồ hành hiệp, đâu có nhà cá»a, vợ con, biết nÆ¡i nào trú ngụ để nuôi đứa bé. 
Sau má»™t ngày bồng đứa bé Ä‘i khắp nÆ¡i, ông ta má»›i tìm được má»™t đồi hoang, cách “Äoạn hồn thạch†má»™t dặm. NÆ¡i đây không có má»™t ai dám bén mảng đến, vì sợ chất độc cá»§a “Äoạn hồn thạch†phun ra. 
Sở dĩ Không Không đạo sư ở nơi đây được, không sợ chết vì chất độc, là vì ông ta bình sinh có luyện được môn thuốc khữ độc rất hữu hiệu. 
Việc đầu tiên mà Không Không đạo sư phải làm là tìm hiểu tông tÃch cá»§a đứa bé. 
Qua má»™t thá»i gian dá» há»i, ông ta biết được đứa bé ấy có tên là Lý Thanh Hùng, con cá»§a Lý Trị Lương, vốn dòng dõi tuấn kiệt. 
Lý Trị Lương làm nghá» tiá»u phu, sống dưới chân núi. Năm hai mươi lăm tuổi, Lý Trị Lương lấy Lưu Thị làm vợ. Hai vợ chồng tuy sinh sống trong cảnh cá»§i quê gạo cháo, nhưng rất tương đắc. 
Qua hai năm tràn trá» hạnh phúc, Lưu Thị có thai, Lý Trị Lương vẫn thưá»ng ngày vào rừng đốn cá»§i sinh sống. 
Rừng núi Ä‘ang thanh bình êm ả, bổng má»™t hôm có má»™t nhóm giang hồ từ đâu kéo đến, chiếm lấy núi Lữ Lương láºp nên doanh trại và từ đấy, trên giang hồ xuất hiện má»™t tổ chức gá»i là Phi Long Bang. 
Những dân chúng sống ở dưới chân núi Ä‘á»u bị uy hiếp, bắt giam dân chúng ở nÆ¡i đó để luyện táºp võ công. 
Lý Trị Lương phản đối hành động của Phi Long Bang nên bị tên Bang chủ Bắc Tẩn Kiếm Hùynh Nghiêm Hùng giết đi. 
Lưu Thị là ngưá»i có má»™t nhanh sắc cá lặn chim sa, khi nghe tin chồng bị hại, nàng khóc sướt mướt, cố tìm nÆ¡i lánh nạn. 
Rá»§i thay nàng chỉ là má»™t cô gái chân yếu tay má»m, vừa ra khá»i nhà đả bị bá»n môn đồ cá»§a Phi Long Bang bắt được Ä‘em vá» nạp cho Bang chá»§. 
Huỳnh Nghiêm Hùng thấy nàng có chút Ãt nhan sắc, ép buá»™c gió trăng, và ngỠý lấy nàng làm vợ. 
Lưu Thị thương dòng máu cá»§a chồng, sợ tuyệt đưá»ng hương khói nên chẳng dám liá»u mình. Nàng hứa vá»›i Hùynh Nghiêm Hùng sau khi khai hoa nở nhụy sẽ thành thân. 
Huỳnh Nghiêm Hùng không muốn có má»™t đứa con không phải là dòng máu cá»§a mình, nên định ý đợi Lưu Thị sanh xong sẽ giết chết đứa hài nhi để khá»i háºu hoạn. 
Nào ngá», trá»i còn thương dòng há» Lý, nên trong trại có lão há» Vương, trước kia vốn là bạn tiá»u phu vá»›i chồng nàng, bị Phi Long Bang bắt ép vào làm đồ đảng giữ chức ở ngoài Tam đưá»ng. 
Vương lão vốn có lòng nhân, nên đợi lúc Lưu Thị đẻ xong, Ä‘em đứa bé xuống núi ở miá»n đồng cá», tránh được bàn tay ác độc cá»§a Phi Long Bang chá»§. 
Do đó, Không Không đạo sư mới gặp được hài nhi, và đem vỠnuôi. Không Không đạo sư một mình phải làm cả hai nhiệm vụ: 
Từ mẫu và Nghiêm sư. 
Vì ước vá»ng cá»§a ông ta làm sao cho đứa bé sau này trở nên trang tuấn kiệt, vì váºy ông ta cố rèn luyện võ nghệ cho đứa bé. 
Thanh Hùng vừa lên năm tuổi, đã được Không Không đạo sư bắt đầu truyá»n dạy những cÆ¡ bản nháºp môn. 
Thanh Hùng là má»™t đứa bé thông minh, hiá»n háºu, nên há»c rất giá»i. Vừa lên sáu tuổi võ công cá»§a Thanh Hùng đã có căn bản. Ná»™i lá»±c có thể đánh gãy những cây nhá» cách sáu bước, còn khinh công đã có thể nhảy xa đến ba trượng. 
Äối vá»›i má»™t đứa bé lên sáu mà căn bản võ công như váºy, là đã khá lắm rồi. 
Không Không đạo sư rất hài lòng, và hy vá»ng vào tương lai đứa đồ đệ cá»§a ông. 
Chỉ có Ä‘iá»u Thanh Hùng cảm thấy tâm hồn buồn bã, mặc dù tình thương cá»§a ông trút hết vào đứa đồ đệ duy nhất, và Thanh Hùng cÅ©ng đối vá»›i ông không thiếu tình thương. 
Ngưá»i buồn thưá»ng tìm đến chổ thanh vắng, đó là tâm trạng chung cá»§a loài ngưá»i, vì váºy, má»›i lên sáu tuổi, thưá»ng đêm, Thanh Hùng đã má»™t mình lên đến “Äoạn hồn thạch†để than thân, trách pháºn, gá»i mẹ nhá»› cha. 
Không Không đạo sư tỠý ngăn cấm nhưng Thanh Hùng lại có tánh hiếu kỳ, và vào má»™t đêm Thanh Hùng đã gặp má»™t quái tượng trong cá»a hang “Äoạn hồn thạchâ€. 
Äêm đó trá»i đã vá» khuya, cÅ©ng như thưá»ng lệ, Thanh Hùng lẻn đến góc tùng thì đột nhiên nÆ¡i hốc đá phát ra má»™t tiếng kêu. 
Tiếng kêu nghe lành lạnh! Äồng thá»i tiếng ồ ồ phát ra má»™t cách mãnh liệt hÆ¡n má»i bữa, làm cho hắn muốn Ä‘iếc tai nhức óc. 
Hắn lần đến, nhìn vào một cái lỗ sâu ăn thông vào thạch động. 
Vừa ghé mắt dòm vào, thì má»™t luồng hắc khà xông ra, tanh không thể tả, khiến cho hắn ngây ngất cả ngưá»i, chân lảo đảo muốn qụy xuống. 
Biết là hÆ¡i độc, Thanh Hùng liá»n thò tay vào túi lấy hai viên thuốc giải cá»§a Không Không đạo sư đưa cho hắn cất giữ để há»™ thân. 
Thuốc này là má»™t linh dược quý báu lạ thưá»ng, mà Không Không đạo sư đã gia công hÆ¡n hai mươi năm trá»i, má»›i chế ra được. 
Hắn uống thuốc vào đã thấy trong ngưá»i bình tÄ©nh sáng suốt như thưá»ng. 
Cách chá»— hắn ba trượng có má»™t cá»a hang ăn thông vào trong. Hắn vá»™i thu hết can đảm lần đến. 
Vừa bước vào miệng hang, bên trong phát ra hai tiếng rú rợn ngưá»i, tiếp theo là mấy tiếng “Khịt khịtâ€, “bùng bùngâ€. Cả những tảng đá lá»›n nÆ¡i miệng hang Ä‘á»u rung rinh lên như sắp có động đất. 
Thanh Hùng thất kinh, dừng chân lại! 
Tháºt là nguy hiểm! Thân hình bé nhá» cá»§a Thanh Tùng vá»›i những tảng đá khổng lồ trên miệng hang sâu, nếu sáºp xuống thì xương thịt hắn nát ngầu còn gì. 
Thế mà hắn cứ vẫn nghiêng nghiêng cái đầu bước tới, đôi mắt chầm chầm bên trong như bị một sức thôi miên nào vây? 
À! Té ra hắn vừa thoáng thấy trong hang sâu có hai con quái váºt Ä‘ang đánh nhau. 
Quên cả nguy hiểm, hắn để bàn tay trước ngực thủ thế, rồi cứ lần bước tiến vào. 
Äá»™ ba trượng, thì hang sâu đã thăm thẳm, mùi tanh hôi phát ra không còn chịu được nữa. 
Thanh Hùng liá»n váºn hết ná»™i lá»±c, đỠkhÃ, rồi cứ từng bước má»™t lần đến. 
ÄÆ°á»ng hầm Ä‘i quá má»™t trăm trượng thì đến má»™t quãng rá»™ng, bốn bỠđá xây như má»™t cái thạch động. 
Ở đây, hai con quái thú đanh hăng say đánh nhau! 
Nhìn thấy hai con quái thú, Thanh Hùng mình mấy toát đẩm mồ hôi. Hai con quái thú ấy, má»™t con hả miệng đỠnhư cháºu máu, mình có bốn chân, lông lởm chởm giống như má»™t con heo rừng, nhưng lá»›n hÆ¡n heo rừng gấp mưá»i lần. Còn con kia là má»™t loại trăn xanh, dài ước mưá»i trượng, thân hình lá»›n như má»™t cây tùng. 
Bây giá» Thanh Hùng má»›i rõ, mùi tanh hôi phát ra là do ở miệng con quái thú giống heo rừng. Còn tiếng vo vo, vun vút chÃnh là cỠđộng cá»§a con trăn xanh tạo thành hÆ¡i gió. 
Thanh Hùng đến gần, hai quái thú vẫn hăng say đánh nhau không há» hay biết có Thanh Hùng ở đây. Thanh Hùng để ý quan sát thấy má»—i lần trăn xanh uốn mình phóng tá»›i thì quái váºt giống heo rừng hà trong miệng ra má»™t luồng hÆ¡i mù mịt như khói, đồng thá»i dùng hai chân trước đẩy lui địch thá»§. Ngược lại, má»—i lần trăn xanh chuyển mình là má»™t làn gió mạnh như chưởng phong tạt tá»›i vun vút. 
Lối đánh cá»§a hai quái thú tháºt kỳ dị và dÅ©ng mãnh, chẳng khác hai tay cao thá»§ võ lâm trên Ä‘á»i. 
Nhiá»u lúc, hắn thấy con quái thú này tấn công con quái thú kia, hắn báºm môi, cong tay khuỳnh chân, hình như chÃnh hắn là má»™t đối thá»§ đương dá»± cuá»™c váºy. 
Ban đầu, Thanh Hùng còn đứng xa, sau hắn má»—i lúc má»—i xÃch lại gần đấu trưá»ng, mà hắn vẫn không hay biết. 
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng gió vút, quạt vào trước mặt Thanh Hùng. Hắn vá»™i giÆ¡ tay ra đỡ. Nhưng sức hắn nhá» xÃu thế kia, làm sao ngăn được sức gió lá»™ng cá»§a quái thú. 
Sức gió vừa đánh bạt qua, thì cả thân hình Thanh Hùng đã bay bổng lên trá»i, lao đầu vào má»™t há»m đá đầy rong rêu. 
Thanh Hùng thất kinh la lớn: 
- á»i chết! 
Tháºt váºy, hắn đã bị con trăn xanh quáºt Ä‘uôi trúng hắn, và tung hắn quáºt vào há»m đá thì còn sống sao được nữa. 
Giữa lúc hắn sợ quá, nhắm mắt chá» chết thì má»™t làn kình lá»±c thốc tá»›i, cháºn đứng luồng gió cá»§a trăn xanh, làm cho Thanh Hùng không còn thấy mình bị lao đầu vào há»m đá nữa! 
May thay! Thanh Hùng dùng thuáºt khinh công nhẹ nhàng đáp xuống như má»™t chiếc lá rÆ¡i, và quay nhìn lại, thấy hai con quái thú vẫn tiếp tục đấu nhau kịch liệt. 
Thanh Hùng lầm bầm: 
- Ôi chao! Ta khá»i chết là nhá» con quái thú giống heo rừng! 
Tháºt ra, quái thú này không phải cố tâm cứu Thanh Hùng, trong lúc giao đấu, hắn thấy trăn xanh quáºt Ä‘uôi vào Thanh Hùng, nên thừa chổ sÆ¡ hở tấn công đối phương, đánh ra má»™t đòn kịch liệt. Quái thú trăn xanh phải thu mình thá»§ thế, nhỠđó Thanh Hùng thoát khá»i má»™t đòn cá»§a trăn xanh. 
Tuy thoát chết, nhưng Thanh Hùng bị lao vào phÃa trong cá»§a má»™t hang sâu tối om. 
Bên ngoài hai con quái thú Ä‘ang đánh nhau kịch liệt như váºy, Thanh Hùng còn mong gì thoát ra được. 
Thanh Hùng đưa mắt nhìn má»i nÆ¡i và lần bước vào má»™t hóc đá để núp đỡ, tránh những nguy hại có thể xảy ra. 
Thanh Hùng lần Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì bá»—ng trong hóc đá có má»™t mùi thÆ¡m bốc ra ngào ngạt! Mùi thÆ¡m khoan khoái lạ thưá»ng, đánh tan mùi tanh hôi cá»§a hai con quái thú kia. 
Thấy tâm hồn thư thái, Thanh Hùng cứ lần mãi vào trong. Bên trong là má»™t hang đá lá»›n, không có gì cả, chỉ thấy càng vào sâu thì mùi thÆ¡m cành nhiá»u. 
Äi má»™t lúc, Thanh Hùng bắt gặp má»™t cành cây nhá», từ trong kẹt đá nhô ra. Cành cây có hai nhánh, má»—i má»™t nhánh có má»™t quả. 
Thanh Hùng vá»™i dừng lại, để mÅ©i vào ngá»i thì thấy đúng là mùi thÆ¡m trong hang do hai quả này tiết ra. 
Tuy hang sâu, nhưng bên trên có ánh trăng lá» má» chiếu vào, Thanh Hùng nháºn ra thứ quả ấy màu vàng và chỉ lá»›n bằng ngón tay. 
Thanh Hùng thầm bảo: 
- Quả cây có mùi thơm, chắc là ăn rất ngon. 
Thanh Hùng liá»n đưa tay ra bứt hai quả bá» vào miệng. 
Äúng như lá»i hắn đã Ä‘oán, quả cây có má»™t mùi vị thiệt là ngon, vừa nuốt vào bụng. Thanh Hùng cảm thấy mát lạnh cả ngưá»i. Hắn mò tay tìm nữa để hái ăn, nhưng cây đó chỉ có hai quả, làm cho hắn thấy tiếc, hắn trố mắt nhìn mãi. 
Hắn chép miệng, lảo đảo bước ra ngoài hắn chợt thấy trong ngưá»i bốc lên má»™t luồng hÆ¡i nóng từ đơn Ä‘iá»n chạy lên mặt. 
HÆ¡i nóng có vẻ dồn dáºp khó chịu, làm cho Thanh Hùng thất kinh bụng bảo dạ. 
- Chết chết! Ta đã ăn phải trái độc rồi! 
Hắn nhá»› lại lá»i sư phụ hắn dạy, rá»§i khi nhiá»…m độc phải ngồi yên, váºn hÆ¡i cho thông các mạch để Ä‘uổi chất độc ra ngoài. 
Hắn liá»n ngồi xếp bằng xuống mặt đất, khoanh chân lại, dùng yếu quyết ná»™i công để váºn công hành quyết. 
Tuy nhiên, hÆ¡i nóng má»—i lúc má»™t tăng. Hắn cảm thấy như má»™t luồng há»a khà chạy khắp cả các kinh mạch trong ngưá»i, cuối cùng bốc lên, mặt nóng như lá»a. 
Thanh Hùng hốt hoảng thầm trách: 
- â€Bởi ta không nghe lá»i sư phụ nên má»›i mang há»a vào thânâ€. 
Hắn muốn ôm mặt chạy vá», quỳ trá»›c mặt sư phụ ăn năn chịu tá»™i, nhưng làm cách nào ra khá»i hang được? 
Äàng trước cá»a hang, hai con quái thú vẫn Ä‘ang đấu nhau đến độ quyết liệt tiếng gió ào ào tiếng thở hồng há»™c, cả hang đá rung lên như muốn sáºp đổ? 
Thanh Hùng đành ôm mặt nóng ngồi ở đó, không còn biết cách nào hơn. 
Bỗng có tiếng dãy đành đạch! Rồi tiếng gió ào ào trong hang dần dần dịu đi. 
Thanh Hùng hé mắt nhìn ra thấy con trăn xanh đã bị con quái thú giống heo rừng đánh chết, nằm liệt dưới đất, miệng trào máu tươi lai láng, và mùi tanh không tả. Con váºt đó chỉ còn dãy dụa được vài cái rồi tắt thở. 
Còn con quái thú giống heo rừng tuy thắng, nhưng đã bị mệt nhừ, nằm mẹp dưới đất, thở hồng hộc, đôi mắt đỠngầu, miệng hả ra đỠloét. 
Thanh Hùng mừng quá! Cơ hội này không thoát thân còn đợi chừng nào? Hắn tung chân nhảy ra ngoài. 
Nhưng lạ làm sao! Hắn vừa nhảy một cái đã ra đến miệng hang, làm cho hắn kinh dị, nghĩ thầm: 
- Bình thưá»ng mình nhảy má»™t cái chỉ xa được có ba trượng, sao mà hôm nay lại nhảy xa gấp mấy lần như váºy? 
Hăn ngạc nhiên là phải, vì hắn có biết đâu hắn vừa ăn phải hai quả Huỳnh Tiên Lộ kia. 
Huỳnh Tiên Lá»™ là má»™t giống cây rất quÃ, má»c trong hang tối âm u. Bởi nó không chịu nổi khà dương, nên đến năm trăm năm má»›i có má»™t lần ra trái. Äó là má»™t Ä‘iá»u may mắn, mà sau này hắn nhỠđó trở nên má»™t đệ nhất giang hồ, lừng danh thiên hạ. 
Vừa nhảy đến miệng hang, Thanh Hùng bỗng quay đầu nhìn lại, vì hắn thấy trong hang tối bỗng nhiên sáng quắc. 
Má»™t luồng Ä‘iện quang nhấp nháy, tá»a ra đủ màu sắc. 
Thanh Hùng tò mò, lại tung mình nhảy trở vào, thì thấy nÆ¡i chá»— há»m bên trong có má»™t bá»™ xương ngưá»i mà lúc nãy hắn đã vô ý dẫm phải. 
ChÃnh bá»™ xương này đã phát ra luồng ánh sáng ấy. 
Thanh Hùng sợ độc khÃ, không dám lại gần, nhưng sau khi xem xét, hắn thấy không phải là độc khÃ, mà hình như có má»™t váºt gì bằng châu ngá»c ẩn trong bá»™ xương khô ấy. 
Hắn tò mò, bước lại dùng chân banh đống xương khô ra thì bổng nhiên bắt gặp một lưỡi kiếm. 
Lưỡi kiếm dài hai thước, trên cán có khắc một con rồng, đẹp đẽ vô cùng. Một bên đó lại có chiếc bao kiếm cũng đẹp đẽ không kém. 
Tuy còn nhá» tuổi, song nhìn thấy váºt quý, Thanh Hùng cÅ©ng nháºn ngay được là má»™t bảo váºt cá»§a dị nhân lưu lại từ Ä‘á»i trước. 
Hắn thầm bảo: 
- Bá»u kiếm đẹp quá! Sư phụ ta tuy võ nghệ cao cưá»ng, nhưng chỉ có cây kiếm bằng gá»— mà thôi! Váºy ta Ä‘em váºt này vá» cho sư phụ chắc sư phụ mừng lắm. 
Hắn cẩn tháºn nâng thanh kiếm lên, nhặt chiếc bao đút vào. 
Bỗng thấy trên bao kiếm có cột vào miếng da thú, cuốn tròn lại như ngón tay cái. 
Thanh Hùng vá»™i mở ra xem thì thấy trên miếng da có khắc rất nhiá»u chữ. 
NhỠánh sánh cá»§a thanh kiếm, Thanh Hùng má»›i Ä‘á»c được những dòng chữ khắc trên miếng da: 
Gươm này gá»i là “Hàn Tinh Kiếm†cá»§a má»™t đạo sư Ä‘á»i nhà Lê chế ra, sau này truyá»n tá»›i tay ta. Thanh gươm này đã giết biết bao nhiêu là giặc, lừng danh trên mấy trăm năm, do đó khách giang hồ ai cÅ©ng muốn Ä‘oạt thanh gươm này. 
Kẻ nào vào được thạch động của ta tức là đã có duyên với môn phái của ta. 
Lúc sống ta đã không tìm được má»™t đệ tá», đến lúc ta chết ta đành cho kẻ có duyên. 
Váºy hãy cúi đầu trước bàn thạch lạy ta chÃn lạy, rồi bước sang bên trái bảy bước, ở đó có má»™t hốc đá, trong hốc đá có cuốn kinh thư ta đã suốt Ä‘á»i nghiên cứu công phu thượng thừa. 
Kinh thư chia ra làm ba phần: 
phần thứ nhất dạy vá» lôi Ä‘iện khà công, phần thứ hai, lôi Ä‘iện kiếm thuáºt, phần thứ ba, chưởng lá»±c. Nếu cố gắng luyện hết ba môn này cho thấu triệt thì mai sau sẽ đạt được mức võ công thượng thừa trong giá»›i giang hồ. 
Con thú ngoài hang là một loại tê giác dùng để trị bách thú. Nó tánh độc nhưng rất trung thành với chủ. Ta nuôi nó dùng để giữ gươm báu và kinh thư. Nếu đã lấy gươm và sách thì cũng phải giữ gìn nó. 
Tống Phong đạo nhân. 
Lý Thanh Hùng xem xong mừng rỡ vô cùng. Hắn liá»n cúi đầu vái lạy bá»™ xương khô chÃn lạy rất cung kÃnh và van vái: 
- KÃnh tiá»n bối! Äệ tá» Lý Thanh Hùng, duyên may gặp được tiá»n bối, lưu truyá»n báu váºt, đệ tá» nguyện tuân theo lá»i dạy bảo cá»§a tiá»n bối. 
Dứt lá»i Thanh Hùng liá»n đứng dạy, bước bảy bước qua bên trái, quả nhiên hắn thấy má»™t há»™p đá, bên trong có để quyển sách bìa màu xanh da trá»i. Bên trong đỠbốn chữ lá»›n “Máºt táºp kinh thưâ€, phÃa dưới ký tên “Tống Phong đạo nhânâ€. 
Lý Thanh Hùng lòng mừng khấp khởi, má»™t tay ôm táºp kinh thư, má»™t tay xách Hàn Tinh Kiếm nghiêng mình bái tạ lần chót rồi rón rén bước ra.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-07-2008, 07:01 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			.gif)  | 
			
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 548
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 54 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 191 Times in 137 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2 
Thầy Trò Luyện Công 
 
 
  
 
Trước sân cá», con thú kỳ dị kia vừa chiến thắng địch thù song nó vẫn bị thương ra vẻ Ä‘au đớn, nó vừa trông thấy Lý Thanh Hùng bá»—ng trợn mắt xù lông, nhe răng toan nhảy chồm tá»›i như muốn ăn tươi nuốt sống. 
Lý Thanh Hùng quát to: 
- A Khì! Chớ có hổn láo! 
Nghe gá»i đúng tên mình, con thú kia bá»—ng lùi lại vài bước ra vẻ ngạc nhiên. 
Lý Thanh Hùng dịu giá»ng: 
- Ngươi là kẻ bá» tôi trung thành cá»§a Tống Phong Äạo Nhân, ngươi đã có công gìn giữ bảo váºt, nay chá»§ ngươi đã Ä‘i, trao bảo váºt lại cho ta và bảo ta cần phải chiếu cố, săn sóc đến ngươi hiện có ghi rõ trong kinh thư, ngươi chá»› có làm càng mà thất lá»…. 
Con quái thú kia bá»—ng cúi mặt ve vẫy cái Ä‘uôi ra vẻ bằng lòng. Vì đã năm trăm năm nay nó có nhiệm vÅ© gìn giữ bảo váºt này để trao cho ngưá»i thừa kế, nay đã làm tròn nhiệm vụ nên con A Khì nép mình trước mặt Lý Thanh Hùng. 
Thấy thế Lý Thanh Hùng vuốt ve, vỗ vỠcon A Khì đoạn thò tay vào túi lấy ra một hoàn linh dược cho A Khì uống, tức thì mấy vết thương lành lại như xưa. 
A Khì đứng dáºy gục đầu lia lịa bái tạ Lý Thanh Hùng rồi uốn mình triển lá»±c búng má»™t cái chạy biến mất trong khu rừng già xa tÃt cách nÆ¡i đây hÆ¡n trăm dặm. 
Lý Thanh Hùng đứng nhìn theo lặng thinh như cảm mến một con quái thú hung dữ nhưng trung thành, tiếc rằng hắn không làm tôi cho một kẻ thứ hai. 
Lúc bấy giá» mặt trá»i đã ngã vá» Tây, Lý Thanh Hùng Ä‘oán biết sư phụ Ä‘ang kiếm mình nên vá»™i vã quay vá». 
Hắn búng nhẹ hai chân mà đã phi ra hơn ba mươi dặm, Lý Thanh Hùng lấy làm ngạc nhiên vì lâu nay chỉ có thể nhảy được ba dặm mà thôi. Hắn rất sung sướng uốn mình phi thân trong nháy mắt đã vỠđến nơi đứng tần ngần trước hóc đá lúc nãy. 
Bấy giá» từ dưới chân núi có má»™t bóng Ä‘en bay như gió phóng thẳng vá» phÃa Thanh Hùng, đó là Không Không đạo nhân. 
- Sư phụ! 
- Con.... con Ä‘i chÆ¡i đâu, khiến ta phải nhá»c công tìm kiếm? 
Hai tay Không Không đạo nhân ôm choàng lấy Thanh Hùng như bắt gặp cá»§a quý đã mất Ä‘i tá»± bao giá». 
- Thưa sư phụ, con đã Ä‘i vào “Äoạn hồn thạchâ€, xin sư phụ thứ lá»—i. 
- Äá»an Hồn Thạch? 
- Vâng, thưa sư phụ. 
Không Không Äạo Nhân buông Lý Thanh Hùng ra và nhìn chăm chú ra dáng nghi ngá»: 
- Sao con có thể vỠđược? ChÃnh ta đây võ công tuyệt thế còn không dám bước vào “Äá»an Hồn Thạch†ná»a bước, huống chi má»™t đứa bé lên sáu dám vào nÆ¡i tỠđịa và quay vỠđây vô sá»± tháºt là má»™t việc kỳ lạ. 
- Sư phụ không tin sao? 
- Thiệt là khó tin lắm! 
Lý Thanh Hùng nắm tay áo sư phụ má»i ngồi trên gá»™p đá rồi vòng tay, kể rõ tỉ mỉ đầu Ä‘uôi từ việc vào trong hang bị độc khà choáng váng mặt mày nhá» có linh dược cá»§a sư phụ giải độc rồi đến việc gặp hai con quái thú kỳ lạ, cho đến việc tìm được hai bảo váºt Hàn Tinh kiếm và má»™t táºp Kinh thư bà truyá»n. 
Sau khi nghe rõ sá»± tình Không Không đạo nhân hoan hỉ trút má»™t hÆ¡i thở khoan khoái tiếp theo má»™t tràng cưá»i khanh khách làm chấn động cả má»™t vùng. 
Không gian u tịch. Äạo nhân ôm lấy Thanh Hùng vào lòng vuốt ve âu yếm. 
- Sư phụ giáºn con lắm sao? 
- Ta cấm con vào Äá»an Hồn Thạch sợ nguy hiểm đến tÃnh mạng con, nay con may mắn tìm được báu váºt mà trên Ä‘á»i này có má»™t không hai thì thầy đâu có giáºn con nữa. Thôi thầy trò ta mau mau trở vá» Phong tiêu để thầy giải thÃch cho con nghe vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Tống Phong đạo nhân và tiểu sá» cá»§a hai bảo váºt nầy con sẽ cám Æ¡n trá»i đất đã cho con má»™t tương lai lừng lẫy trong võ lâm. 
Nói xong Không Không đạo nhân bồng Thanh Hùng lên vai, nhún chân một cái tức thì như chim bay chỉ trong nháy mắt đã đi ra ngoài trăm dặm. 
VỠđến Phong tiêu, Không Không đạo nhân kêu Lý Thanh Hùng đến trước mặt vỗ vỠâu yếm và sỠmó vào xương cốt của Thanh Hùng để chiêm nghiệm, đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt màu vàng của Thanh Hùng rồi thong thả nói: 
- Con đã được ăn hai trái màu vàng trong “Äá»an hồn thạch†đó sao? 
- Vâng! 
- Ấy là diá»…m phúc cá»§a con đấy, thứ quả nầy là má»™t thứ tiên quả tên là “Huỳnh tiên lá»™â€. Sư phụ có nghe sư môn tiá»n bối nhiá»u lần đỠcáºp đến thứ quả này nó kết tinh bởi mưá»i thứ linh quả do thiên địa âm dương cấu tạo. Kẻ nào có duyên kiếp má»›i gặp được nếu không có duyên tiá»n định dẫu đã hái được cÅ©ng bị tiêu tan. Ngưá»i thưá»ng ăn được má»™t quả thì thân nhẹ như lá, sức mạnh như voi, còn những ngưá»i đã dày công luyện võ như con ăn được má»™t quả có thể phi thân theo gió, sức mạnh phi thưá»ng thầy chỉ cần luyện ná»™i công cho con má»™t đôi lần, sau này con còn hÆ¡n sư phụ bá»™i phần. 
Thầy đã xem kỹ hai mạch “Nhâm đốc†cá»§a con đã nở ra, các đốt xương cá»§a con cÅ©ng đã gần hóa sắc thì từ nay công chỉ giáo cá»§a thầy cÅ©ng đỡ phần mệt nhá»c. 
Nghe sư phụ tá» tưá»ng Lý Thanh Hùng mừng rỡ ngá»a mặt lên trá»i hai tay chắp lại như muốn van vái cảm tạ hoàng thiên đã ban Æ¡n cho mình. 
Không Không đạo nhân tiếp lá»i: 
- Còn cuốn kinh thư ấy là má»™t quyển sách bà truyá»n cá»§a Tống Phong đạo nhân nhỠđó ngưá»i đã trở thành má»™t đại hiệp võ công đệ nhất lừng danh trên sáu mươi năm. 
Trong bước đưá»ng giang hồ cá»§a ngưá»i chưa từng gặp má»™t địch thá»§ nào dám đương cá»±. 
Mấy tay cao thá»§ trong phái lục lâm tà đạo nghe danh ông Ä‘á»u khiếp đảm, vì đã chứng kiến nhiá»u lần trong lúc ông trừ gian diệt ác. Vá»›i thanh Hàn Tinh Kiếm má»™t mình ông đã chém hàng trăm chiếc đầu cùng má»™t lúc cá»§a các cao thá»§ cá»§a phe hắc đạo. Tuy thế lối ăn mặc cá»§a Tông Phong đạo nhân rất dản dị đơn sÆ¡, tóc để xồm xoàm, tánh ưa vui chÆ¡i, ông thÃch Ä‘i ngao du thiên hạ. Ông có má»™t võ công tuyệt thế song ông không bao giá» khoe khoang, tánh ông không bao giá» tha thứ cho những kẻ tà đạo á»· mạnh hiếp yếu. 
Hành động cá»§a ông khi ẩn khi hiện không ai bì kịp. Ta không ngá» má»™t nhân váºt phi phàm sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i ngang dá»c đã ngót trăm năm vá» trước lại có thể gởi nắm xương tàn trong “Äoạn Hồn Thạchâ€. Äã nhiá»u lần ta tìm kiếm khắp núi nhưng vẫn không tìm được cá»a hang. 
Nói đến đây Không Không đạo nhân nắm lấy tay cá»§a Lý Thanh Hùng cưá»i khanh khách. 
Lý Thanh Hùng nghe Không Không đạo nhân nói mà mê mẩn cả tâm thần, sung sướng quá đứng lặng thinh nãy giá», thấy thầy nắm tay hắn ta cÅ©ng nở má»™t nụ cưá»i đắc chÃ. 
Không Không đạo nhân nói: 
- Con còn nhá» lâu nay sức chưa thấu hiểu được những môn độc thá»§ để trở thành má»™t cao thá»§ tuyệt thế, khi con đã đủ Ä‘iá»u kiện thầy sẽ truyá»n cho con những môn bà truyá»n hiểm hóc. 
Nghe thầy nói thế Thanh Hùng liá»n đứng dáºy chắp tay tạ Æ n sư phụ và xin hứa chịu khó để luyện thành tuyệt thế võ công má»›i thôi. 
Thá»i gian thấm thoát như chim bay. Thanh Hùng đã lên mưá»i tuổi, thân thể cưá»ng tráng, mặt mÅ©i khôi ngô, tánh tình cương nghị, Lý Thanh Hùng đã tinh thông tám phần há»a hầu vỠđộc môn tuyệt nghệ cá»§a Không Không đạo nhân. 
Má»™t bữa sáng ná», ánh bình minh vừa xuất hiện, Lý Thanh Hùng đã vâng lá»i cá»§a sư phụ ra thao diá»…n lại những tài nghệ đã thu tháºp trong sáu năm qua cho Không Không đạo nhân xem. 
Trước khi thao diễn Lý Thanh Hùng chắp tay bái lạy Không Không đạo nhân. 
Lý Thanh Hùng lá»™n mình nhảy lên, chân chàng chưa kịp động đất mà thân hình đã bay thẳng lên không gian rẽ gió kêu vun vút đồng thá»i múa kiếm diá»…n ra hai mươi bốn thức Không Không chưởng. Lúc bấy giá» trên không gian chỉ còn thấy ngá»n gió và má»™t làn khói trắng không biết Lý Thanh Hùng ở nÆ¡i nào nữa. 
Thanh Hùng có ý muốn khoe tài nên các môn biếu diá»…n cá»§a chàng Ä‘á»u có kèm theo thế “Võ công nguyên thu†khiến cho tiếng gió càng thổi mạnh tất cả những lá cây trước mÅ©i kiếm ngoài mưá»i trượng Ä‘á»u thảy rÆ¡i rụng. 
Bá»—ng Thanh Hùng dừng gươm đứng trụ thế trên bãi cá» uốn thân mình hét to lên má»™t tiếng nhảy lên không trung biểu diá»…n ba tuyệt chiêu “Hải thế phù longâ€, “Hiệp linh xuyên bách†và “Xuất thá»§ đá công†cứ má»—i tiếng hét là đứt ngang má»™t cây đại thá» cách xa mÅ©i kiếm mưá»i trượng. 
Lý Thanh Hùng liá»n dừng gươm nhảy đến trước mặt Không Không đạo nhân nghiêng mình xá má»™t cái, vẻ mặt như thưá»ng không có vẻ gì là mệt má»i cả. 
Không Không đạo nhân vô cùng hoan hỉ vá»— vai Thanh Hùng cưá»i dài và khen ba chưởng sau cùng có thể đánh gảy cây ở ngoài mưá»i trựơng xa. Không Không đạo nhân vuốt râu nhìn đệ tá» gáºt đầu và cưá»i ra vẻ đắc chÃ. 
Lý Thanh Hùng từ khi ăn được hai quả “Huỳnh tiên lá»™â€, sức mạnh vô song lại thêm dày công luyện táºp công phu nên võ công má»—i ngày má»™t giá»i chàng có thể tá»± tin rằng mấy năm sau nữa đây võ công cá»§a chàng có thể bằng sư phụ. 
Không Không đạo nhân ôm Thanh Hùng vào lòng âu yếm nói: 
- Hùng nhi! Tuổi con còn nhá» mà đã tinh thông “Há»a hầu†tháºt là hiếm có trên Ä‘á»i, không uổng công thầy đã khổ cá»±c dạy dá»— cho con trong mưá»i năm nay. 
Nói xong Không Không đạo nhân phá lên cưá»i ha hả làm chấn động cả má»™t vùng núi âm u tịch mịch. 
Äá»an Không Không đạo nhân khẽ bảo: 
- Hùng nhi, con diễn tiếp “Không Không kiếm pháp†của thầy, cho thầy xem nhé! 
Thanh Hùng cúi đầu đáp: 
- Hài nhi tuân lệnh. 
Lý Thanh Hùng chạy vào phòng lấy ra má»™t thanh gươm bằng trúc. Cây gươm trúc này là lợi khà duy nhất cá»§a Không Không đạo nhân trên bước đưá»ng giang hồ hành hiệp. 
Tuy nó là má»™t thanh kiếm trúc nhưng chá»§ nó đã dày công luyện táºp ná»™i công táºp trung vào mÅ©i kiếm nên cây kiếm trúc này có thể chặt sắt dá»… như chÆ¡i, Không Không đạo nhân đặt tên cây kiếm trúc này là “Không Không kiếm phápâ€. 
Lý Thanh Hùng cầm cây trúc má»™t mình tung hoành giữa khoảng đất mênh mông, lưỡi kiếm chặt vào không khà nghe san sát. Môn kiếm pháp này gồm có mưá»i tám chiêu, rất tinh kỳ, má»—i chiêu gồm ba thức, đó là tuyệt ká»· cá»§a Không Không đạo nhân. 
Trước kia Không Không đạo nhân đã nhá» vào môn kiếm pháp này mà được nổi danh trong giang hồ, hÆ¡n bốn mươi năm trên bước đưá»ng hành đạo giang hồ Không Không đạo nhân chưa từng gặp địch thá»§ nào có thể chịu đựng nổi má»™t chiêu. 
Lý Thanh Hùng táºp trung tinh thần vào đôi mắt váºn hai luồng nhãn lá»±c nhìn thẳng vào mÅ©i gươm, tay mặt siết chặt cán gươm đó là phương thức sá» dụng “Không Không kiếm phápâ€. 
Sau khi thi triển thần lá»±c, Thanh Hùng dùng mưá»i tám chiêu “Không Không kiếm pháp†vung kiếm làm cho không khà vùng này biến thành những làn sóng bạc chạm vào nhau nghe ào ạt. 
Lý Thanh Hùng cắn răng thi triển thêm thần lá»±c để biểu diá»…n nốt ba chiêu chót, ba chiêu chót này rất là ác hiểm mang tên là “Thiên Ä‘iểu phi kinhâ€, “Long dá»±c ô đẩuâ€, và “Bạt phong chiết võâ€, ba chiêu này nghe tiếng kêu hầm háºp có khi lại gầm thét hổ báo kêu la. 
Không Không đạo nhân cúi xuống nhặt một nắm đá thi triển thần lực ném vào Lý Thanh Hùng. 
Lý Thanh Hùng biết sư phụ muốn thá» mình liá»n nghiến răng táºp trung tinh thần vào chiêu kiếm hét lên má»™t tiếng, chiêu kiếm bay ồ ồ, các viên đá kia chạm vào kiếm liá»n tan ra thành từng mảnh. 
Không Không đạo nhân vuốt râu mỉm cá»i đắc chÃ. 
- Ta khá khen cho Hùng nhi đã dùng được đưá»ng kiếm như sở nguyện. 
Lý Thanh Hùng dắt kiếm vào lưng nhảy đến trước mặt sư phụ làm ra vẻ nhá»ng nhẻo. 
- Sư phụ muốn chơi xấu con, con không chịu đâu. 
Không Không đạo nhân vỗ đầu Thanh Hùng âu yếm nói: 
- Thầy thiết tưởng ném đá kia có ăn nhằm gì đến đưá»ng kiếm tinh luyện cá»§a con? 
Trong cuộc khảo nghiệm võ công hôm nay của con, giá như có tên giang hồ đại đạo nào đến đây chứng kiến thì chắc chắn phải thầm phục võ công của con ngay. 
Không Không đạo nhân nhìn chằm chằm vào Thanh Hùng rồi nói tiếp: 
- Hùng nhi! Sư phụ đã truyá»n hết tất cả những môn võ há»c cá»§a sư phụ cho con hết rồi, sư phụ xét công lá»±c cá»§a con đã đạt được mưá»i phần toàn vẹn, con chỉ còn thiếu những kinh nghiệm trên bước đưá»ng giang hồ mà thôi, váºy ngày mai sư phụ sẽ dạy cho con võ há»c cá»§a Tống Phong đạo nhân, và đồng thá»i sư phụ sẽ dạy cho con vá» văn chương nữa, mong sau nay con sẽ được văn võ song toàn, có thể trở thành ngưá»i hữu dụng. 
Lý Thanh Hùng ngồi vào lòng Không Không đạo nhân ngước mặt nhìn Sư phụ bằng đôi mắt trìu mến. 
Táºp kinh thư cá»§a Tống Phong đạo nhân gồm có ba phần. 
- Phần thứ nhất - luyện vỠ“Tiên thiên vô cá»±câ€. 
- Phần thứ hai - luyện vỠ“Lôi phong Ä‘iện khÃâ€. 
- Phần thứ ba - là phần luyện vỠ“Hô biến thành thôngâ€. 
Luyện được “Tiên thiên vô cá»±c†tức là váºn khà âm dương kết thành má»™t màn vô hình bao quanh mình dầu cho búa rìu bao phá»§ hay độc khà xông ra cÅ©ng không ám hại nổi. 
Phần thứ hai là “Lôi phong Ä‘iện†khà táºp trung phần âm dương Ä‘iện hòa lẫn vá»›i nhân Ä‘iện tạo thành má»™t phóng xạ dùng trong đôi nhãn tuyến có thể Ä‘iểm huyệt địch thá»§ má»™t cách dá»… dàng. 
Còn phần thứ ba là “Hô biến thành thông†có thể thay hình đổi dạng hay lẫn trốn tài tình mặc dù đứng trước mặt địch thủ cũng không nhìn thấy. 
Tháºt là má»™t kỳ há»c tuyệt thế phải đắc thiên độc háºu má»›i có thể toàn thiện toàn mỹ được. 
Lý Thanh Hùng ngày đêm ra công táºp luyện và cÅ©ng nhỠăn quả “Huỳnh tiên lộ†phải mất hết hai năm má»›i há»c được “Tiên thiên vô cá»±câ€. 
Khi Lý Thanh Hùng lên mưá»i ba tuổi má»›i bắt đầu há»c qua “Lôi phong Ä‘iện†chưởng vì kiếm pháp này khó há»c hÆ¡n phải luyện cho được má»™t cÆ¡ bản tháºt là vững chắc má»›i có thể luyện nổi “Lôi phong Ä‘iện khÃâ€. 
Trong các chiêu này, Không Không đạo nhân và Lý Thanh Hùng hai ngưá»i phải dày công táºp luyện ngót hai năm trá»i má»›i thành công. 
Trong thá»i gian này Không Không đạo nhân cÅ©ng Ä‘em hết tài há»c cá»§a mình ra chỉ giáo cho Thanh Hùng. 
Từ năm mưá»i lăm tuổi trở Ä‘i, Thanh Hùng má»›i bắt đầu luyện “Lôi Ä‘iện kiếm†cá»§a Tống Phong đạo nhân. Chỉ bốn chiêu này hai thầy trò Không Không đạo nhân phải hết hai năm trá»i má»›i luyện xong “Lôi Ä‘iện kiếmâ€. 
Trong thá»i gian ấy hai thầy trò luyện Ä‘i luyện lại, đánh nhau suốt ngày để rút kinh nghiệm và làm cho sáng tá» những chiêu mà hai ngưá»i chưa hiểu. 
Bốn chiêu này táºp luyện khó khăn nhưng rất quan trá»ng. Khi ở dưới đất thì không có gì đặc sắc cả nhưng khi đấu nhau ở trên không trung thì nó có má»™t mãnh lá»±c vô cùng nguy hiểm. 
Nguồn Ä‘iện lá»±c cá»§a Hàn Tinh Kiếm bạt ra xa hÆ¡n mưá»i trượng không má»™t sức mạnh nào có thể tiến tá»›i trong vòng mưá»i trượng trong lúc kiếm khà đang tung hoành. 
Khi hai thầy trò đã luyện tinh thông hết ba phần, hai ngưá»i lại váºn hành toàn thần dùng “Hàn tinh kiếm†có thể lấy đầu kẻ địch cách xa ngoài trăm trượng dá»… như chÆ¡i, tháºt là má»™t báºc kỳ tài. 
Bấy giá» Lý Thanh Hùng rất giá»i có thể tá»± đắc là vô địch. 
Từ nay trên bước đưá»ng giang hồ địch thá»§ khó tránh được ba chiêu kiếm kỳ lạ này. 
Không Không đạo nhân cÅ©ng dá»±a vào Thanh Hùng mà há»c được tuyệt thế võ công này, ông rất vui mừng. 
Có má»™t Ä‘iểm làm cho ông lo ngại là sợ Thanh Hùng tuổi còn nhá» tánh tình còn táo bạo, e chàng giết ngưá»i nhiá»u vì đó là Ä‘iá»u tối kỵ, nên việc chỉ giáo vá» văn há»c Không Không đạo nhân còn phải truyá»n đạt nhân nghÄ©a, trung háºu và bác ái cho Lý Thanh Hùng biết nữa. 
Khi Lý Thanh Hùng lên mưá»i bảy tuổi được biết cha mình bị giết mẹ mình bị bắt, chàng rất căm háºn, ngày ngày hai giòng nước mắt nhá» trên đôi má, buồn rầu không kể xiết. 
Äêm nào chàng cÅ©ng đến chân núi bên cây tùng già kêu khóc rất là thảm thiết. 
Không Không đạo nhân cũng thương xót cho cảnh ngộ của chàng nhưng ông thấy không tiện bày tỠtâm sự. 
Äêm nay sau khi từ chân núi trở vá» Lý Thanh Hùng ôm sư phụ khóc lóc rất là thảm thiết, khiến Không Không đạo nhân động lòng thương lấy tay vuốt tóc Lý Thanh Hùng và nói: 
- Hùng nhi! Mối thù cá»§a cha mẹ con cần phải trả để cho tròn hiếu đạo váºy sư Phụ quyết định ngày mai này con cần phải xuống núi. 
Lý Thanh Hùng nghe sư phụ nói như váºy liá»n òa lên khóc: 
- Thưa sư phụ, ngót mưá»i bảy năm nay sư phụ còn đóng vai trò là má»™t từ mẫu cá»§a con, mối thâm tình này con bá» ra Ä‘i sao đành. 
- Con có lòng hiếu nghÄ©a như váºy, sư phụ rất vui, song con cần phải Ä‘i cứu mẹ cá»§a con? 
Nghe sư phụ nói như váºy mồ hôi Lý Thanh Hùng toát đầm đìa than thở nói: 
- Thưa sư phụ, sư phụ đã khổ nhá»c vì con mưá»i bảy năm trá»i Ãt ra con cần phải ở lại đây mấy năm để đáp lại công dưỡng dục cá»§a sư phụ gá»i là Ä‘á»n đáp chút tình thương trong muôn má»™t rồi sau này con sẽ Ä‘i báo thù cÅ©ng chưa muá»™n. 
- Con có lòng hiếu thảo như váºy, sư phụ đã mãn nguyện rồi, miá»…n con biết vâng lá»i sư phụ dạy bảo thì cÅ©ng đủ cho sư phụ vui lắm rồi. Váºy con nên nhá»› rằng ngày mai con dấng thân trên bước đưá»ng giang hồ, sư phụ sẽ cho con biết những tay hiệp đạo cá»§a chánh phái và những ác ma cá»§a phái hắc đạo, con cần phải biết tưá»ng táºn để con khá»i phải bị lụy thân. 
Äoạn hai thầy trò dìu nhau vào nhà đàm đạo. 
Sáng hôm sau Lý Thanh Hùng vừa thức dáºy, thấy bên giừơng có để má»™t đĩa trái cây và má»™t bức thư. 
Lý Thanh Hùng đoán biết sư phụ vì không muốn chứng kiến cảnh ly biệt nên ông đã đi trước. 
Lý Thanh Hùng mở bức thư ra xem thì thấy trong thư sư phụ chàng có dặn rằng: 
Nay sư phụ có việc Ä‘i xa thăm bạn hữu, con hãy mau sá»a sá»an xuống núi, từ nay trong bước đưá»ng giang hồ con sẽ gặp nhiá»u chông gai nguy hiểm, con chá»› khoe khoang cáºy mình có võ công tuyệt thế mà giết ngưá»i quá nhiá»u. Con phải lấy câu nhân ái Ä‘i đầu làm bước hành hiệp trong Ä‘á»i cá»§a con. 
Còn cuốn Kinh thư này sư phụ đã chôn cất trong núi vì con đã thuá»™c cả rồi nếu để lại sẽ mang lại háºu hoạn vá» sau. 
Con chá»› nên dùng những ngón bà hiểm trong táºp kiếm phổ này mà làm chấn động võ lâm giang hồ, chỉ có những trưá»ng hợp bất đắc dÄ© con má»›i được dùng đến. 
Thanh Hàn tinh kiếm này là cây kiếm quý con Ä‘i phải luôn luôn đút vào bao kiếm vì má»—i lần rút ra là phải dÃnh máu, vạn nhất con có gặp phải địch thá»§ khó lòng đối phó con hãy dùng đến. 
Diệt trừ những phưá»ng gian ác là nghÄ©a vụ cá»§a ngưá»i nghÄ©a hiệp con nên làm, song khi tá»™i nhân đã biết ăn năn hối lá»—i con nên tha thứ để dá»± lòng nhân ái. 
Nếu con nhá»› lá»i sư phụ thì sư phụ rất là yên tâm và nếu thầy trò mình còn có duyên thì sẽ có ngày gặp lại. 
Sư phụ Không Không Tổ. 
Lý Thanh Hùng Ä‘á»c thÆ¡ xong, nước mắt rÆ¡i lả chả, chàng liá»n xếp phong thÆ¡ cẩn tháºn bá» vào túi Ä‘oạn sá»a sá»an hành lý chuẩn bị lên đưá»ng. 
Lý Thanh Hùng đứng nhìn lại lần cuối những ká»· niệm ở đây trong mưá»i bảy năm trưá»ng chung sống vá»›i sư phụ rồi nghiêng mình búng mạnh đôi chân và hét lên má»™t tiếng, thân hình chàng phóng lên vùn vụt chỉ thấy xẹt má»™t làn khói trắng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-07-2008, 07:03 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			.gif)  | 
			
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 548
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 54 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 191 Times in 137 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3 
Thư Sinh Trừ Thảo Khấu 
 
 
  
 
Lúc bấy giá» vào khoảng trung tuần mùa hạ, cảnh váºt như bị nung nấu trong lò lá»a. 
Không má»™t ngá»n gió, không má»™t đám mây, tất cả Ä‘á»u im lặng. 
Trên con đưá»ng đất gồ ghá», ngưá»i ta thấy má»™t chàng thư sinh vóc ngưá»i tầm thước, trạc độ mưá»i chÃn, hai mươi tuổi, mặc chiếc áo trắng tinh, chân Ä‘i thong thả, nắng hạ phản chiếu lên chiếc áo cá»§a chàng biến thành má»™t màu băng tuyết. 
Chàng thư sinh rẽ qua phÃa bắc đến má»™t cây đại thá», gặp má»™t bá»n ngưá»i Ä‘ang ngồi nghỉ mát. 
Bá»n này toàn là những nông dân chất phác. Trông thấy chàng, há» nhìn đăm đăm ra vẻ ngạc nhiên, có lẽ há» trông thấy sắc mặt cá»§a chàng có má»™t màu vàng kỳ dị khác hÆ¡n ngưá»i thưá»ng. 
Bá»—ng má»™t cụ già trong bá»n ngưá»i nông dân nói: 
- Tôi trông nước da vàng cá»§a cáºu, chắc là cáºu Ä‘ang bị bệnh nặng sao không nghÄ© ngÆ¡i, tá»™i gì mà phải phÆ¡i thân dưới nắng nóng bức thế này? 
Ai nấy Ä‘á»u chăm chăm nhìn chàng, khiến chàng cúi gầm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn ai. 
Gã thư sinh này từ bé đến lá»›n chỉ sống trong rừng núi âm u, ngoài sư phu cá»§a chàng, chàng chỉ còn làm bạn vá»›i núi non cây cá». Hôm nay đột nhiên chàng gặp má»™t số đông ngưá»i lạ mặt thì làm sao chàng không bẽn lẽn. Nhưng biết đâu trong thái độ hèn yếu kia nó chứa đựng má»™t ngưá»i văn võ song toàn. 
Trong bá»n nông dân này, có má»™t ông lão váºn y phục thương gia đến bảo chàng: 
- Cáºu bé! Tôi xem cáºu Ä‘ang lâm bệnh cáºu hãy lại bóng cây nghỉ mát cùng chúng tôi, vá»™i gì mà Ä‘i dưới mặt trá»i nóng bức thế này. 
Lão vừa nói vừa nắm tay dắt chàng vào bóng cây: 
- Cám ơn bác. 
Chàng thư sinh ra vẻ cảm kÃch tấm lòng tốt cá»§a lão già nhà thương gia và cùng Ä‘i xuống dưới gốc cây. 
Ngồi nghỉ dưới bóng cây, chàng liếc nhìn má»i ngưá»i, chàng có cảm giác trong thế gian này những kẻ làm ăn đầu tất mặt tối nÆ¡i đồng quê Ä‘á»u nhân từ bác ái. 
Chàng mỉm cưá»i thầm nghỉ rằng: 
“CÆ¡ thể ta rất cưá»ng tráng, các ngưá»i đâu có hiểu được lúc ta còn nhá» gặp ta gặp được dịp may ăn được quả Huỳnh tiên lá»™ khiến cho mặt cá»§a ta biến thành màu vang, chứ tháºt ra ta đâu có bệnhâ€. 
Vì biết bá»n ngưá»i này lầm tưởng chàng Ä‘ang lâm bệnh nặng, cho nên chàng nằm dài xuống đất và thở hổn hển nhăn mặt làm ra vẻ Ä‘au đớn lắm. 
Giây lát sau, chàng đứng dáºy chắp tay thưa: 
- Thưa các bác, các bác đã có lòng tốt chiếu cố đến bịnh tình của tiểu sinh, tiểu sinh này xin cảm tạ tấm lòng tốt của các bác. 
Mấy cặp măt chăm chú nhìn chàng, má»™t cái nhìn thương hại. Lý Thanh Hùng đã luyện đến bá»±c thần quang nên đã dấu được thân hình cưá»ng tráng kia. Há» chỉ thấy má»™t vóc ngưá»i mảnh khảnh, rá» ràng là má»™t ngưá»i Ä‘ang bị bệnh trầm trá»ng, dầu cho có ngưá»i võ công cao cưá»ng cách mấy cÅ©ng không tìm thấy trong ngưá»i cá»§a thư sinh má»™t đưá»ng nét võ nghệ. Trừ phi chàng nổi giáºn, hay váºn công đánh lui địch thá»§ ngưá»i ta má»›i thấy đôi mắt chàng phát ra hai luồng nhãn quang kinh khá»§ng. Trong lúc ấy há» má»›i biết chàng có má»™t thân võ công tuyệt cao. 
Äang lúc má»i ngưá»i bao vây xung quanh Lý Thanh Hùng há»i này há»i ná». Bá»—ng đằng xa có tiếng vó ngá»±a ráºp rình. Các con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa ngá»±a Ä‘ang phi tá»›i. 
Trong đám bụi lá» mỠấy ngưỠta nháºn thấy gồm bốn con ngá»±a Ä‘ang nối Ä‘uôi nhau phi nước đại, ngá»±a chạy càng mau bốn gã kia càng vút roi quất lia lịa. 
Chẳng bao lâu Ä‘oàn ky mã kia đã tiến đến chá»— má»i ngưá»i Ä‘ang nghỉ mát. Ngá»±a Ä‘ang chạy nhanh, bá»—ng ngưá»i Ä‘i đầu siết chặt dây cương khiến con ngá»±a cất hai chân ngước lên trá»i rú lên má»™t tiếng nghe não ná» Ä‘au đớn, và các con ngá»±a theo sau cÅ©ng bị ngưá»i cưỡi làm như thế. Há» gò cương dưới bóng cây cát bụi bay mịt trá»i khiến ai cÅ©ng phải nhắm mắt lại. 
Ngưá»i cỡi ngá»±a Ä‘i đầu tiên quay lại nói: 
- Anh em mình xuống đây nghÄ© mát má»™t tÃ, dầu con nhỠấy có chạy đằng trá»i cÅ©ng không thoát khá»i tay anh em chúng ta. 
Nói xong bốn ngưá»i Ä‘á»u nhảy xuống ngá»±a. 
Há» váºn y phục bó sát trong ngưá»i kẻn nào cÅ©ng có mang binh khà kỳ cục. Lý Thanh Hùng Ä‘oán biết gã Ä‘i đầu là thá»§ lãnh trong bá»n, gã thá»§ lãnh này trạc đổ bốn mươi tuổi, mắt nhá», lông mày ngang, vẻ mặt lâm lì Ä‘anh ác. 
Ba ngưá»i kia trạc đổ ba mươi tuổi xem qua cá» chỉ cÅ©ng có thể biết bá»n này không phải những nhân váºt chánh phái. 
Bốn ngưá»i tiến đến chá»— nghÄ© mát cá»§a Lý Thanh Hùng. Có má»™t số nông phu sợ hãi vá»—i vã lẩn tránh, còn má»™t số ở lại nhìn lất lét bốn gã này. 
- Ê! Dang ra để cha mày ngồi nghỉ, có ai dám không tuân lệnh không? 
Dứt lá»i má»i ngưá»i Ä‘á»u tránh xa chỉ có chàng mặt vàng, vóc ngưá»i ốm yếu nằm xoài dưới đất, hai chân duá»—i chữ bát chiếm má»™t khoảng đất rá»™ng dưới bóng cây. 
Nãy giá»i Lý Thanh Hùng rất bá»±c tức vá»›i thái độ lưu manh cá»§a bốn tên này bây giá» chúng lại muốn bắt nạt, phách lối, chàng lại càng bá»±c bá»™i hÆ¡n nữa. Chàng định cho bốn gã này má»™t bài há»c cho bá»n chúng biết thế nào là lợi hại. 
Tháºt ra bốn tên này cÅ©ng là những nhân váºt có tên tuổi trong giá»›i giang hồ, đây là bá»n “Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†chÃnh bá»n Hắc đạo đã từng khổ sở vá»›i bốn tên này. Sào huyệt cá»§a chùng ở “Trồi SÆ¡n†hằng ngày chúng cướp cá»§a giết ngưá»i không Ãt. 
Ngưá»i thứ nhất là “Lão Äại†là đầu đảng trong bá»n. B a ngưá»i kia là: 
Hổ Xuyên SÆ¡n, Cốc Thái Tu và Long Du Thá»§y. Cách đây năm năm bá»n thảo khấu Phi Long Bang đã chinh phục được bá»n này và Ä‘em vá» cho nháºp đảng nhưng bá»n này thưá»ng chồng kháng không vâng lá»i Bang chá»§, nên bị Bang chá»§ bắt giam. Chúng phải vượt ngục để trở vỠ“Trồi SÆ¡n†thưá»ng hay cướp cá»§a giết ngưá»i và Ä‘i bắt gái. 
Chúng nghe Triệu Phu Trưá»ng có nàng ái nữ nhan sắc chim sa cá lặn liá»n phi ngá»±a Ä‘i bắt cho được nàng đêm vá» dâng cho Lão Äại. 
Gã lão đại này tánh tình nóng nảy trông thấy chàng thư sinh này vẫn nằm lì ở đó không nhúc nhÃch liá»n ná»™ khà xung thiên nhảy tá»›i đá vào chân Lý Thanh Hùng và nói: 
- Ê! Ngươi không nghe ta nói sao? Hay ngươi đã chán Ä‘á»i rồi? 
Lý Thanh Hùng vẫn làm thinh. 
Hổ Xuyên Sơn lướt tới đá thêm một đá nữa và nói: 
- Ngươi không nghe lão đại cá»§a chúng ta hay nói sao? Ngươi cả gan không nghe lá»i à? 
Bá»n ngưá»i nông dân đứng đằng kia xầm xì: 
- Tá»™i nghiệp cho chàng thư sinh bệnh hoạn này sắp chết đến nÆ¡i mà còn gặp bá»n hắc đạo ác độc này ắt phải mang lụy vào thân. 
Äoạn lão thương gia lúc nãy liá»n liá»u mạng chạy tá»›i qùy xuống vòng tay thưa: 
- Xin lão gia hãy rá»™ng lượng tha thứ cho chàng thư sinh này, cáºu ta bị bệnh sắp chết rồi. 
Hổ Xuyên SÆ¡n rút chân vá», trợn ngược đôi mắt lên nhìn thẳng vào mặt lão già nhà thương gia nói. 
- Cái gì? Ngươi muốn xen vào việc của lão gia đây à? 
Lão già thương gia run rẩy đáp: 
- Thưa lão gia! Lão phu đâu dám xen vào việc cá»§a các đại gia, nhưng mà cáºu ta vừa lâm bệnh, trông da mặt vàng khè cá»§a cáºu ấy, các đại gia cÅ©ng đủ biết rồi. Xin đại gia rá»™ng lòng thương mà tha cho cáºu ấy. Chúng tôi sẽ khiêng cáºy ấy Ä‘i ngay. 
Lúc đó Hổ Xuyên Sơn mới trông thấy gã thư sinh bệnh hoạn này hình như gần chết đến nơi nên hắn ta không đá nữa. 
- ÄÆ°á»£c! Ta tha cho hắn đó. 
- Khiêng nó đi.... 
Hổ Xuyên SÆ¡n nói vừa dứt liá»n hét lên má»™t tiếng té nhào xuống đất, và tiếp theo đó là má»™t tràng cưá»i khanh khách. Chàng thư sinh đã đứng sừng sững dưới bóng cấy như má»™t thiên thần. Tất cả Ä‘á»u ngạc nhiên, nhìn chàng thư sinh má»™t cách kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra. 
Lão đại không thể tin được gã thư sinh bệnh hoạn này lại có thể làm hại nổi Hổ Xuyên SÆ¡n được nên lão đưa mắt nhìn xung quanh xem có cao nhân nào giúp đỡ gã thư sinh bệnh há»an này không. 
- Như thế nghĩa là gì? 
Lão già thương gia này làm sao lại có thể hại nổi nhị đệ ta được, mà nếu không phải lão thì là ai mới được chư? 
Lão đại đứng ngơ ngẩn hoài, mà chưa biết phải xỠtrà như thế nào. 
Lý Thanh Hùng thấy ai nấy Ä‘á»u có vẻ hoài nghi chàng đắc ý nói: 
- Các ngươi toàn là má»™t lÅ© ngu dốt, đồng bá»n bị hại mà không tìm ra được thá»§ phạm và cÅ©ng không biết phải xá» trà như thế nào? 
- Thiệt là lạ! Thằng tiểu tỠbệnh hoạn này lại có thể nào hại được nhị ca của ta sao? 
- Có gì là lạ? 
- Nếu ngươi là má»™t ngưá»i có võ công thì hãy đưá»ng đưá»ng chánh chánh ra mà đấu vá»›i chúng ta tại sao lại hành động lén lén lút lút ám hại nhị ca ta, như váºy đâu phải là anh hùng hảo hán? 
Lý Thanh Hùng cả cưá»i nghiêng mình dùng chân đá má»™t cái trúng ngay sau lưng Cốc Thái Tu láºp tức hắn phun ra má»™t đóng máu tươi. 
Má»™t lát sau Cốc Thái Tu má»›i dần dần tỉnh dáºy. Äây là ngón Ä‘iểm huyệt cá»§a Lý Thanh Hùng, tất cả má»i ngưá»i đứng nhìn chàng ngÆ¡ ngác. Cốc Thái Tu từ từ tỉnh dáºy ngồi lừ đừ như ngưá»i vừa tỉnh giấc chim bao Lão đại lúc này đã ná»™ khà xung thiên bước tá»›i hai bước chỉ vào mặt Lý Thanh Hùng nói: 
- Tiểu tá»! Ngươi tên há» là gì, lai lịch thế nào, ngươi đã há»c tà đạo cá»§a ai mà dám lá»™ng hành trước mặt các đại gia. 
- Ngươi có giá»i thì coi đây. 
Lão đại hô má»™t tiếng chấn động cả má»™t vùng, đồng thá»i tống lên hai chưởng liên tiếp váºn lá»±c đẩy ra má»™t lần. Luồng gió kia tống ngay ngá»±c Lý Thanh Hùng. 
Lý Thanh Hùng vẫn Ä‘iá»m nhiên, chắp hai tay sau lưng coi như không có việc gì xảy ra. Bổng chàng quay ngưá»i má»™t cái rồi biến đâu mất, ngưá»i ta không tìm thấy chàng đâu nữa. 
Lão đại tin tưởng rằng vá»›i hai chưởng hợp nhất này dầu cho ai giá»i đến đâu cÅ©ng phảI tan xương nát thịt, lão đại không ngỠđằng sau lưng mình lại có tiếng cưá»i lạnh lùng chua chát. 
Lão đại quay lại nhìn vào mặt Lý Thanh Hùng lão kinh ngạc tá»± há»i “Không biết gã thư sinh mặt vàng này dùng võ công gì mà có thể tránh khá»i hai chưởng vừa rồi cá»§a tạ†Lão đại liá»n rống lên má»™t tiếng ghê rợn, lão quyết dùng hai chiêu tuyệt mạng, hai chiêu này đánh luôn cả trên dưới tả và hữu. Nếu tránh khá»i thì nó sẽ biến thành độc Ä‘ao đâm tá»›i giữa hào quang cá»§a đối phương tháºt là ghê ghá»›m. 
Tuy thế nhưng đối vá»›i Lý Thanh Hùng coi như má»™t trò chÆ¡i trẻ con mà thôi, chàng chỉ cần váºn khà toàn thân thì sẽ tạo ra sức dá»™i lại, Lão đại sẽ bị ngã ngay, nhưng chàng có ý đùa vá»›i Lão đại nên chàng dáºm chân phóng lên ba trượng rồi đứng phắt sau lưng Lão đại nói lá»›n: 
- Thất phu vô lễ! Cha ngươi đang ở đằng sau ngươi nè! 
Cả bá»n nông phu nãy giỠđứng xem không chá»›p mắt, thấy chàng thư sinh bệnh hoạn này võ nghệ cao cưá»ng, há» thiệt là không dám tin ở mắt mình. 
Lúc này Lão đại đã bị mất mặt, lão biết không còn cách nào để thắng chàng thư sinh bệnh hoạn này, nên lão bèn nói: 
- Sư phụ ngươi chỉ dạy cho ngươi cánh trốn tránh thôi sao? 
- Ta không muốn giết ngưá»i vì ta vâng lá»i sư phụ ta mà thôi. 
- Súc sanh, nếu như ngươi có gan thì hãy đánh với ta một trăm chiêu xem sao. 
Bây giỠLý Thanh Hùng không còn nhẫn nại được nữa khà uất xông lên mặt, nên nhìn sắc mặt chàng thiệt là hung dữ, chàng nói: 
- Phách lối! Ta chấp cả các ngươi cùng đánh vá»›i ta, nếu như trong vòng ba chiêu ta không giết được các ngươi, thì từ nay ta sẽ rút lui ra khá»i chốn giang hồ. 
Bá»n “Trối SÆ¡n Tứ Ãc†bị Lý Thanh Hùng khiêu khÃch, bốn ngưá»i cùng rống lên má»™t tiếng nhảy ra bao vây bốn mặt, há» rút binh khà ra quyết cùng Lý Thanh Hùng tá» chiến. 
Lý Thanh Hùng không quan tâm gì đến hành động cá»§a bốn ngưá»i này, hai mắt nhắm nghiá»n lại, đôi tay rÅ© xuống, như không trông thấy hành động cá»§a bá»n chúng. 
Vá»›i thái độ đó lám cho bá»n Trồi SÆ¡n Tứ Ãc tức giáºn vô cùng. Từ khi chúng xuất đạo đến nay chưa từng bị ai khinh khi chúng đến như váºy. 
Lão đại tức quá nói: 
- Tiểu tỠthúi! Ta không giết những kẻ vô danh tiểu tốt, mau khai báo tên hỠđể lão đây cho ngươi chết được toàn thây. 
Lý Thanh Hùng mở mắt ra cưá»i ha hả, rồi nhắm mắt lại nói má»™t cách lạnh đạm: 
- Ngươi không xứng đáng để biết tên của ta. 
Lão đại liá»n phun nước miếng vào mặt Lý Thanh Hùng rồi nói: 
- Ta không muốn giết ngươi hÆ¡n nữa bá»n “Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†cá»§a ta rất có độ lượng khoan hồng, nếu như mà ngươi sợ chết thì quì xuống đây kêu ta má»™t tiếng “Ông ná»™i†thì ta sẽ cho nhà ngươi má»™t con đưá»ng sống, nếu như không má»™t lát nữa đây có van xin thì cÅ©ng đã muá»™n rồi. 
Lý Thanh Hùng mở mắt ra và nói: 
- Các ngươi đừng có phách lối, các ngươi nên cút đi, bằng không ta sẻ cho các ngươi làm tứ qủy không đầu. 
Bá»n “Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†nghe nói như váºy tức giáºn đến nổi râu tóc dá»±ng ngược lên. 
Cả bá»n Ä‘á»u váºn khà toàn thân xẹt ra bốn đưá»ng hào quang đồng thá»i nổi lên má»™t luồng gió rất mạnh cuốn bốn thanh gươm chém lên mình Lý Thanh Hùng. 
Lão đại dùng ngón áp thiên môn đánh vào thái dương huyệt Lý Thanh Hùng. 
Hổ Xuyên SÆ¡n dùng “Äoạn Tùng Quan Nguyệt†đưa cặp song Ä‘ao chém vào đùi Lý Thanh Hùng. 
Cốc Thái Tu váºn thần lá»±c vào cây tá» mi côn đánh thẳng vào ngá»±c Lý Thanh Hùng. 
Long Du Thủy nhắm vào xương sống chém thẳng xuống. 
Lý Thanh Hùng trước sau bốn phÃa Ä‘á»u bị địch tấn công, chàng vẫn bình tÄ©nh như thưá»ng, chá» cho bốn đưá»ng gươm kia lướt tá»›i gần. Lý Thanh Hùng hét to lên má»™t tiếng hai chân búng mạnh, thân hình chàng phóng nhanh lên không trung. 
Äây là ngón “Nhất Hạt Xung Thiên†tuy là má»™t môn khinh công bình thưá»ng, nhưng Lý Thanh Hùng vẫn vượt lên cao trên mưá»i trượng. Lý Thanh Hùng nói lá»›n - Äây là chiêu thứ nhất. 
Bốn thanh gươm cùng một lúc đâm tới nhưng đã không thấy bóng địch thủ đâu, nên chém lẫn vào nhau nghe rổn rảng. 
Bốn ngưá»i này thi triển hết toàn lá»±c mong hạ đối thá»§ nhưng khi đưá»ng gươm đưa ra má»™t cách vô định thì ai nấy Ä‘á»u mất thăng bằng chúi ngưá»i vá» phÃa trước. 
Lý Thanh Hùng đứng ngoài vòng chiến chắp tay sau lưng cưá»i khanh khách. 
Bá»n “ Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†nhất quyết không nhục, khà giáºn bốc lên đôi mắt làm xẹt ra những hào quang ghê rợn, áºp tá»›i Lý Thanh Hùng cùng xuất chiêu má»™t lượt như lần trước. Bốn thứ binh khà chia làm trước sau trên dưới đồng tấn công như vÅ© bảo, luồng cuồng phong từ tứ phÃa cuốn đến ù ù. 
Bốn ngưá»i cùng dùng độc thá»§ quyết sống chết vá»›i Lý Thanh Hùng. Há» dùng đến chiêu liá»u mạng này cÅ©ng tháºt là kinh khá»§ng. 
Lý Thanh Hùng thấy bá»n này cÅ©ng không phải là tay vừa, cho nên chàng định giải quyết bá»n này sá»›m chừng nào hay chừng ấy. Liá»n hÃt má»™t hÆ¡i lên đơn Ä‘iá»n tháºt mạnh dùng hai phần “Tiên Thiên Vô Cá»±c†và “Lôi Äiện Khì Công†mà chàng đã há»c cá»§a Tống Phong Äạo Nhân, láºp tức xung quanh chàng tạo nên má»™t lá»›p khà quyá»n thần thông vững vàng như má»™t bức tưá»ng kiên cố. 
Khi năm luồng hào quang và bốn món binh khà đâm tá»›i liá»n gặp phải hÆ¡i sức mạnh liệt xung quanh chàng dá»™i ra mạnh quá làm cho bốn ngưá»i đồng hét lên má»™t tiếng ngã nhào trên mặt đất, liá»n tắt hÆ¡I chết liá»n, máu tuôn ra lai láng. 
Äứng trước thảm cảnh này, Lý Thanh Hùng cÅ©ng không ngá» môn võ há»c cá»§a vị Tống Phong Äạo Nhân tiá»n bối lại có má»™t sức mạnh như thế. 
Lý Thanh Hùng định dùng hai phần khà công để hổ thân và dá»a bá»n này mà thôi. 
Nào ngỠđâu khà công này có thể giết ngưá»i má»™t cách ghê ghá»›m như váºy. 
Nhá»› lại lá»i dạy cá»§a Không Không đạo nhân Lý Thanh Hùng chừng như hối háºn, bá»—ng dưng chàng chắp tay quay vá» phương Bắc hình như là để xin lá»—i sư phụ, rồi phóng má»™t cái là ngưá»i cá»§a Lý Thanh Hùng đã Ä‘i mất dạng. 
Những ngưá»i coi xung quanh Ä‘á»u bàn tán xôn xao cho rằng chàng thư sinh bệnh hoạn này chÃnh là má»™t thiên thần trá»i đã phái chàng xuống thế gian để trừng phạt những kẻ sát nhân cho dân chúng được an cư lạc nghiệp. 
Trong bá»n này có ông lão thương gia rất là vui vì từ nay trong việc buôn bán cá»§a ông sẽ không còn bị bá»n này cướp bóc nữa. 
Lý Thanh Hùng rá»i khá»i Äông Chấn Ä‘i vá» phương Bắc chàng cảm thấy bị lương tâm cắn rứt, mặc dù hành động cá»§a bá»n “Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†này quá hung hăng song chúng đối vá»›i chàng không thù không háºn mà chàng ra tay thấy hÆ¡i tàn nhẫn. Chàng tá»± nhá»§ từ nay trở Ä‘i xá» lý việc gì cÅ©ng cần phải cẩn thẩn hÆ¡n má»›i được. 
Chàng đâu có biết, nếu như ngày hôm nay bá»n tứ ác này không bị chàng tiêu diệt thì sanh mạng cá»§a thiếu nữ kia ắt là phải sa vào tay bá»n ác qá»§y tha hồ mà hảm hiếp. 
Äi vừa đến địa pháºn cá»§a “Hầu Ma Chấn†thì mặt trá»i đã lặn, Lý Thanh Hùng ghé lại “Chấn Nam†để mà nghỉ chân. Ở đây có má»™t khách sạn đỠbản hiệu “Mỹ Hảo Lầu†ngá»±a xe lui tá»›i tấp náºp, khách từ tứ phương tám hướng ra vào đông nghẹt. 
Lý Thanh Hùng bước vào, tên tiểu nhị chạy ra cưá»i hi hỉ bá»—ng hắn giáºt mình đứng nhìn trân trân vào mặt chàng rồi nói: 
- Qúy khách bị bệnh như thế này sao không tìm lương y để Ä‘iá»u trị? 
- Việc đó chưa cần thiết. 
- Như váºy thì qúy khách muốn dùng cÆ¡m hay là ở trá»? 
- Dùng cả hai thứ. 
Tên tiểu nhị le lưỡi lắc đầu nói lảm nhảm: 
- Nếu như hắn chết trong tiệm này thì biết phải làm sao? 
Tuy hắn nói như váºy nhưng hắn vẫn má»i Lý Thanh Hùng lên lầu. Ở đây, má»™t phòng ăn rá»™ng rãi được trang trà tháºt là thanh nhã, khách tứ phương đủ má»i hạng ngưá»i, bàn nào cÅ©ng động nghẹt ngưá»i, tên tiểu nhị lúng túng không biết phải đưa Lý Thanh Hùng ngồi ở bàn nào, cuối cùng hắn đưa Lý Thanh Hùng ngồi vào bàn ở gần cá»a sổ cùng vá»›i lão ăn mày. 
Lý Thanh Hùng đi tới chàng thấy lão này trạc đổ sàu mươi tuổi mặt mày dơ bẩn, áo quần rách rưới, lão đang cúi đầu ăn một cách ngon lành có lẽ là lão đang đói lắm. 
Lý Thanh Hùng nói: 
- Chổ này còn trống tôi có thể nào ngồi ở đây với lão trượng không? 
Lão ăn mày vẫn cúi đầu ăn uống một cách ngon lành và nói lảm nhảm. 
- Thấy còn chổ thì cứ ngồi hà tất phải há»i, tá»u lầu này đâu phải cá»§a ta, đâu cần phải thưa vá»›i há»i. 
Lão ăn mày khiếm nhã quá khiến Lý Thanh Hùng không muốn ngồi chung với lão, chàng còn đang do dự bổng lão ngẩn mặt lên nói: 
- Ngồi xuống đi, còn đứng đó làm gì? Ngó ta ăn sao? 
Lúc đó, Lý Thanh Hùng nghe lão nói như váºy, chàng liá»n nổi giáºn muốn cho lão má»™t chưởng, nhưng sư phụ chàng đã dặn “Phong trần dị nhân tánh tình hÆ¡i cổ quái, cần phải nháºn nải má»›i đượcâ€, cho nên chàng liá»n đổi dữ làm lành. 
- Äa tạ tiá»n bối. 
Lý Thanh Hùng lúc đó mới ngối xuống, tên tiểu nhị đứng một bên thầm nghĩ rằng. 
“Äúng là dị nhân tương phùng, má»™t lão ăn mày ngồi chung vá»›i má»™t ngưá»i bệnh hoạn, hai quái nhân ngồi chung má»™t bàn thì khá»i sợ truyá»n nhiá»…m cho nhau. Coi bá»™ lão ăn mày hung dữ quá, chú nhá» này chắc là phải chịu lép vế.†Äoạn tiểu nhị há»i Lý Thanh Hùng: 
- Thưa khách quan muốn dùng gì? 
- Cho một đĩa cải khô, một bát canh và ba chén cơm trắng. 
Tên tiểu nhị trố mắt nhìn chàng nói: 
- Chỉ có như váºy thôI sao? 
- Phải. 
- Làm phiá»n khách quan chá» má»™t lát tôi sẽ mang lên ngay. 
Tên tiểu nhị tiêu nghỉu bước xuống vừa đI vừa lầm bầm: 
- Tháºt là nhà quê, kêu toàn những thức ăn rẻ mẹt mà còn đèo bòng đến tiệm lá»›n Trái lại lão ăn mày kêu toàn là những thức ăn thượng hạng và rá»±u qúy, như váºy không phải là chế nhạo là gì? 
Má»™t lát sau cÆ¡m đã đưa lên, Lý Thanh Hùng mãi lo ăn uống, ai lo phần nấy trong không khà trầm lặng, những ngưá»i ngồi bên cạnh uống rá»±u say sưa múa tay múa chân la hét om sòm. 
Lúc bấy giá», hoàng hôn đã phá»§ xuống, bên ngoài có tiếng vó ngá»±a, bá»—ng má»™t ngưá»i to lá»›n bước vào, trong phòng ăn trở nên yên lặng, những ngưá»i ở trong phòng ăn Ä‘á»u ngoảnh mặt ra nhìn ngưá»i khách lạ đó. 
Ngưá»i khách lạ này trạc đổ bốn mươi, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, mặc áo da cá»p, mang dày da thú, mặt trắng, hàm râu chữ bát, lông mày thưa, mắt lé, môi cong, miệng rá»™ng, nhìn có vẻ Ä‘anh ác. Hai thái dương huyệt cá»§a hắn nhô cao chừng như ná»™i công hắn không phải là hạng tầm thưá»ng. 
Äi theo sau hắn là bốn ngưá»i cao lá»›n không kém gì hắn, tất cả Ä‘á»u váºn y phục uy nghi, hai huyệt thái dương lồi, chắc là hạng võ công tầm thưá»ng. 
Ngưá»i khách lạ này đứng tần ngần trước cá»a đưa mắt nhìn quanh phòng ăn. Tất cả những ngưá»i ở trong phòng ăn Ä‘á»u im lặng hình như là Ä‘ang khiếp đảm. 
Tên tiểu nhị chạy lên vòng tay cung kÃnh cúi đầu nói: 
- Bang chá»§ đã có lòng quá bước đến đây, tiểu nhân xin kÃnh hầu Bang chá»§ cùng bốn vị đại gia. 
Ngưá»i khách lạ chỉ tay vào ngá»±c mình nói lá»›n: 
- Äại giai đây là phó Bang chá»§ cá»§a Phi Long Bang tên là Äá»™c Ngô Tùng. Ta Ä‘ang Ä‘i tuần sát thì được hạ thuá»™c cho biết trong khách sạn này Ä‘ang có kẻ thù cá»§a ta, nên ta má»›i vào đây tìm hắn, tất cả phải im lặng để ta trừng trị hắn, đừng có lá»™n xá»™n mà mang há»a vào thân.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-07-2008, 07:05 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			.gif)  | 
			
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 548
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 54 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 191 Times in 137 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4 
Công TỠGiả Kế NhỠAnh Hùng 
 
 
  
 
Lúc đó ai nấy Ä‘á»u im lặng không có ai dám thở mạnh, duy chỉ có lão ăn mày tay cầm bình rá»±u vừa đứng dáºy vừa uống ừng á»±c và nói: 
- Rược ngon quá! Rượïu ngon quá.... uống....uống.... phải uống cho say, mặc kẻ ai thù ai oán, sợ gì mà không uống? 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u trố mắt ra nhìn lão ăn mày, thương xót cho số pháºn cá»§a lão, vì há» biết rằng tên Phó Bang Chá»§ Äá»™c Ngô Tùng là má»™t tay giang hồ khét tiếng, võ công hắn rất cao cưá»ng, không có ai dám chá»c tá»›i hắn. 
Äá»™c Ngô Tùng nghe lão ăn mày nói như váºy hắn trừng mắt lên nói: 
- Lão ăn mày chết bầm kia đừng có xen vào việc cá»§a đại gia. Ta biết lão quá say nên má»›i nói những lá»i Ä‘iên rồ như váºy, nếu không ta đã cho lão má»™t chưởng rồi. 
Lão ăn mày cưá»i ha hả nói: 
- Äúng lắm việc ai nấy lo, rá»±u ai nấy uống chá»› có xen vào. 
Nói xong lão uống thêm một ngụm rựu nữa rồi tiếp: 
- Nếu “Äại Gia†tìm không ra kẻ thù, ta sẵn sàng để mà tìm giúp. 
Äá»™c Ngô Tùng vẻ mặt hÆ¡i giáºn nói: 
- Việc ta thì ta lo, ông mau câm cái miệng thúi của ông lại, nếu không ông đừng có trách ta độc ác. 
Từ nảy tá»›i giá», Lý Thanh Hùng lẳng lặng ngồi nghe đối phương nói chuyện, chàng má»›i biết được bá»n này thuá»™c vá» Phi Long Bang thì mối háºn thù xông lên, lòng chàng nóng như lá»a đốt, chàng suy nghÄ©: 
“Äáng lẽ ta phảI tìm chúng, đằng này chúng lại tìm ta để ná»™p mạng, thiệt là may quáâ€, chàng cắn răng mÃm môi cố giữ vẻ mặt bình tỉnh. 
Äá»™c Ngô Tùng nhìn vá» phÃa Lý Thanh Hùng Ä‘ang ngồi nhưng chàng đã xoay mặt vào phÃa trong nên hắn chỉ thấy phÃa sau lưng chàng mà thôi. Äá»™c Ngô Tùng đưa tay ra hiệu cho bốn tên thuá»™c hạ tá»a ra khắp bốn phÃa để tìm kiếm. 
Lúc bấy giá» lão ăn mày như có linh cảm là bá»n Phi Long Bang này có ý tìm gã thư sinh bệnh hoạn kia, nên lão dùng phép truyá»n âm nháºp máºt nói vá»›i Lý Thanh Hùng: 
- Chú nhá»! Ta coi bá»™ bá»n Phi Long Bang Ä‘ang tìm ngươi thì phải, nhưng mà ngươi yên tâm. Có ta ở đây, ta là “ Truy Vân Thần Khất â€, ta đủ sức che chở cho những ngưá»i thế cô sức yếu. 
Lý Thanh Hùng bổng giáºt nảy ngưá»i, chàng đâu cò ngá» con ngưá»i mà sư phụ chàng đã từng đỠcáºp đến lại là lão ăn mày này. 
Lúc bấy giá» Äá»™c Ngô Tùng và bá»n thuá»™c hạ đã tiến thẳng vá» phÃa cá»§a Lý Thanh Hùng và hét to: 
- Äây rồi! Hắn chÃnh là thá»§ phạm. 
Bá»n ngưá»i cá»§a Phi Long Bang chỉ còn cách Lý Thanh Hùng có ba thước nữa thôi. 
Äá»™c Ngô Tùng khẻ đưa ra má»™t luồng gió mạnh. 
Bỗng hai có tiếng: 
Phá»±t....Phá»±t.... 
Má»™t cánh tay cá»§a Äá»™c Ngô Tùng bị tê buốt, má»™t bên đã bị phồng lên, hắn quay mình lại coi thì ra là lão ăn mày đã cháºn chưởng cá»§a hắn lại. Äá»™c Ngô Tùng kinh hãi trố mắt lên nhìn lão ăn máy nói: 
- Lão ăn mày chết tiệt kia thì ra nhà ngươi cũng biết võ công à! Hãy coi chừng.... 
Lão ăn mày làm ra vẽ say sưa, ngưá»i nghiêng bên này, nghiêng bên kia lão cưá»i hi hà nói: 
- Nhà ngươi chá»› có làm tàn! Vào tá»u lầu này phải biết tôn kÃnh bá» trên, nếu phá mất hứng thú cá»§a ta Ä‘ang uống rá»±u, thì ta không những bắt nhà ngươi Ä‘á»n mà cón xé xác nhà ngươi ra làm hai mảnh nữa là khác. 
Äá»™c Ngô Tùng đứng nhìn trân trân lão ăn mày suy nghÄ©: 
“Lão này biết dùng ngón Thá»§ Thần Äồng thì chắc cÅ©ng là má»™t ngưá»i có võ công giá»i. Ta chưa dùng hết má»™t chiêu mà đã thối lui đến ba bước thì mất mặt quáâ€, hắn nghÄ© như váºy cho nên hắn bèn nổi giáºn hét lên má»™t tiếng há»i lão ăn xin: 
- Äã biết ta mà dám xen vào việc cá»§a ta thì chắc lão không phải tầm thưá»ng, váºy hãy mau xưng tên há», để đại gia tiện bá» xá» trÃ. 
Lão ăn mày chưa kịp trả lá»i thì Lý Thanh Hùng đã đứng dáºy nói vá»›i Äá»™c Ngô Tùng: 
- Lão thất phu! Äã đánh thua ngưá»i ta còn không biết xấu hổ, mà còn dám xưng là “Phi Long Bang†ra đễ dá»a ngưá»i. Ai thì sợ “Phi Long Bang†cá»§a ngươi chứ ta thì chỉ coi “Phi Long Bang†là má»™t bá»n trá»™m cướp vô danh tiểu tốt mà thôi. Còn đại danh cá»§a lão tiá»n bối này nếu như mà nhà ngươi muốn biết thì ta sẵn sàng cho nhà ngươi biết, nhưng ta chỉ sợ khi nghe ta nói xong thì nhà ngươi phải cong Ä‘uôi mà chạy trốn. 
Lý Thanh Hùng không chá» cho đối phương kịp mở miệng liá»n nói tiếp: 
Lão tiá»n bối này là má»™t trong vÅ© ná»™i tam kỳ biệt hiệu là “Truy Vân Thần Khất†tên là “Triệu Triết†ngươi đã nghe rõ chưa? Còn không mau cút Ä‘i , còn ở đây làm trò cưá»i cho thiên hạ sao? 
Mấy lá»i nói cá»§a Lý Thanh Hùng làm chấn động cả tá»u lầu, má»i ngưá»i nhôn nhao, tất cả những con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa chàng và lão ăn mày. 
Quả tháºt lão ăn mày này là “Truy Vân Thần Khất Triệu Triết†má»™t trong vÅ© ná»™i tam kỳ, đã lừng danh trong võ lâm hÆ¡n bốn mươi năm vá» trước, ông đã ngụy trang theo kiểu ăn mày để vân du tứ hải, ná»™i ngoại công phu cá»§a ông đã đến bá»±c thượng thặng. 
Vá»›i hai tiếng “Truy Vân†cÅ©ng đã thấy ông ta dá»c ngang trong giang hồ không có đối thá»§. Nay ông đã lục tuần, nhắc lại mưá»i năm vá» trước ông đã luyện được “Huyá»n Thiên Khà Công†đã đạt đến mức có thể Ä‘iểm huyệt đối phương ở từ xa. 
Hiện nay trên chốn giang hồ những bá»n tà ma ngoại đạo thông đồng vá»›i nhau muốn nuốt chá»ng cả võ lâm, nên “Truy Vân Thần Khất†phải xuống núi để diệt trừ bá»n này và bảo vệ chÃnh nghÄ©a. 
Nghe Lý Thanh Hùng nói Truy Vân Thần Khất phải giáºt mình. Trong mấy mươi năm nay trên bước đưá»ng giang hồ, ông chưa từng thấy má»™t thư sinh trẻ tuổi nào mà có má»™t giá»ng nói khà phách trước mặt Äá»™c Ngô Tùng, má»™t tay đàn anh lợi hãi, và hình như gã thư sinh này đã biết rất nhiá»u vá» ta. Có lẽ hắn á»· có mình ở đây nên má»›i dám thốt ra những lá»i lẻ như váºy. Vả lại ở trong Phi Long Bang có rất nhiá»u cao thá»§, chÃnh ta đây còn không dám khinh thưá»ng, huống hồ là má»™t gã thư sinh bệnh hoạn như thế kia mà dám to gan như váºy. 
Truy Vân Thần Khất quá ngạc nhiên ông thầm nghÄ© “không biết sư phụ cá»§a chàng thanh niên này là ai? Tài nghệ cá»§a chàng ta như thế nàoâ€, ông nghÄ© như váºy liá»n đứng sang má»™t bên, để mặc cho Lý Thanh Hùng muốn hành động như thế nào cÅ©ng được nếu như mà chàng có bị thua thì ta trợ lá»±c cho cÅ©ng chưa có muá»™n. 
Nhưng Truy Vân Thần Khất đâu có ngá», chàng thư sinh bệnh hoạn này lại có má»™t võ công rất là cao cưá»ng, dù cho ông có Ä‘em hết tài nghệ cá»§a mình ra thì cÅ©ng chưa chắc gì có thể chịu nổi trăm chiêu cá»§a chàng. 
Äến như Không Không Äạo Nhân còn chưa qua được tuyệt há»c cá»§a Tống Phong Äạo Nhân mà cÅ©ng không phải là đối thá»§ cá»§a Lý Thanh Hùng. 
Lý Thanh Hùng nói xong liá»n quay lại nhìn Truy Vân Thần Khất bốn mắt chạm nhau ra vẻ tương đắc. 
Äá»™c Ngô Tùng vừa nghe đến tên Truy Vân Thấn Khất thì liá»n toát mồ hôi lạnh, vì hắn đã từng nghe đến danh hiệu này từ lâu. 
Äá»™c Ngô Tùng thầm nghÄ© rằng: 
“Tuy Thần Khách giá»i thiệt, nhưng chưa chắc gì đã địch nổi bang chá»§, nếu lão động đến ta thì bang chá»§ không bao giá» bá» qua. Thà ta chịu chết chứ không bao giá» chịu nhục.†Äá»™c Ngô Tùng nghÄ© như váºy bèn dịu giá»ng nói vá»›i Truy Vân Thần Khất: 
- Thì ra đây là Triệu lão tiá»n bối mà nảy giá» tại hạ không biết nên đã thất lá»…, xin tiá»n bối bá» qua cho, còn việc tại hạ đến đây không có ác ý vá»›i tiá»n bối mà chỉ có ý trừng trị tên tiểu tá» này mà thôi, tên tiểu tá» này dám cả gan giết chết “Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†lúc ban trưa, trên lẽ phải hắn phải Ä‘á»n mạng. Xin tiá»n bối chá»› có can thiệp vào và cho phép tại hạ được xá» trà thá»a đáng tên tiểu tá» này. 
Má»™t tay lão luyện như Äá»™c Ngô Tùng biết má»m dẻo nháºn nãi như thế, Truy Vân Thần Khất cÅ©ng đành phải chịu đứng bàng quang, nhưng Thần Khất cÅ©ng khá»i lo ngại cho tánh mạng cá»§a chàng thư sinh bệnh hoạn này. 
Ta sẽ can thiệp khi chàng thư sinh này bị nguy hiểm. 
Lý Thanh Hùng vẫn vá»›i vẻ mặt Ä‘iá»m nhiên liá»n hừ lên má»™t tiếng rồi nói: 
- Quả tháºt toàn là má»™t bá»n hèn yếu sợ sệt rất là đáng khinh bỉ! Các ngươi toàn là những phưá»ng gian ác, nếu như các ngươi không tìm ta, thì ta cÅ©ng sẽ tìm các ngươi. 
Còn bá»n “ Trồi SÆ¡n Tứ Ãc†chÃnh là ta đã giết bá»n chúng, ta giết được bá»n này, ta rất thá»a mãn vá»›i hành động cá»§a ta. 
Bá»—ng Äá»™c Ngô Tùng hét to lên má»™t tiếng và cưá»i khanh khách. 
- Tiểu tá»! Äừng nên tá»± phụ quá, nếu nhà ngươi là má»™t tay hảo hán, thì theo ta ra đây để mà phân cao thấp. 
Dứt lá»i liá»n đưa tay ra hiệu cho đồng bá»n cùng bước ra khá»i phòng ăn. 
Lý Thanh Hùng chào Truy Vân Thần Khất và nói: 
- Xin lão tiá»n bối cho phép vãn bối Ä‘i trước má»™t bước. 
Dứt lá»i Lý Thanh Hùng liá»n bước theo Äá»™c Ngô Tùng. 
Truy Vân Thần Khất gá»i tiểu nhị tÃnh tiá»n rồi Ä‘uổi theo phÃa sau. 
Äá»™c Ngô Tùng xuống lầu Ä‘i nhanh như tên bắn. Lý Thanh Hùng cÅ©ng dùng cách lưu vân theo sát sau lưng hắn. 
Truy Vân Thần Khất ra khá»i tá»u lầu nhìn xa xa ở ngoài trăm trượng, thấy có năm chấm Ä‘en Ä‘ang Ä‘i như tên, liá»n dùng tuyệt ká»· khinh công “Phi Vân†đuổi theo phÃa sau. 
Truy Vân Thần Khất không những ná»™i ngoại công phu đã giá»i mà còn hay nhất là tuyệt thế khinh công con nên má»›i có biệt hiệu là “Truy Vânâ€. 
Chẳng bao lâu sau Thần Khất chỉ còn cách Lý Thanh Hùng một trượng mà thôi. 
Lý Thanh Hùng nghe tiếng gió sau lưng biết là Thần Khất đã rượt kịp. Chàng không muốn khoe độc môn khinh công cá»§a chàng nên chỉ dùng cách lưu vân để chạy theo Äá»™c Ngô Tùng ma thôi, đó là bản tánh khiêm nhưá»ng cá»§a chàng, chàng làm như váºy đã khiến cho Truy Vân Thần Khất hoài nghi thầm nghÄ© rằng: 
“Chàng thiếu niên này trông dáng Ä‘i má»™t cách cháºm chạp, thế mà Äá»™c Ngô Tùng chạy nhanh đến đâu gã cÅ©ng rượt theo kịp, quả là má»™t tay võ công cao cưá»ng, làm cho ngưá»i ta không lưá»ng được. Nếu ta Ä‘oán không sai thì thằng nhá» này chỉ má»›i có mưá»i bảy, mưá»i tám mà thôi. Cho hắn ta ở trong bụng đã bắt đầu luyện công Ä‘i nữa thì qua mưá»i bảy, mưá»i tám năm ngắn ngá»§i này làm sao có thể có được má»™t võ công thượng thẳng như váºy. Tuyệt đối không có lý nào như váºy được. So vá»›i võ công cá»§a mình phải mất năm mươi năm má»›i năm má»›i được như váºy. Nếu quả tháºt hắn giá»i thì hắn đã luyện bằng cách nào đây?†Truy Vân Thần Khất suy nghÄ© mung lung nhưng vẫn không có cách nào hiểu được Lý Thanh Hùng đã luyện võ công bằng cách nào? Ông tá»± nhá»§ đợi má»™t lát nữa ta sẽ biết. 
Lúc bấy giá» bá»n Äá»™c Ngô Tùng đã chạy vào má»™t rừng trúc đứng chống nạnh ở giữa má»™t khoảng đất trống đối diện vá»›i Lý Thanh Hùng. 
Truy Vân Thần Khất liá»n đứng chen vào ở giữa và dÆ¡ tay lên nói: 
- Tráºn đánh này ta cần phải tham dá»±, vì ta không thể nào ngồi nhìn thấy Năm ngưá»i đánh má»™t ngưá»i. 
Lý Thanh Hùng mỉm cưá»i nói: 
- Lão tiá»n bối đã có lòng tốt vãn bối tâm lãnh, song việc này do vãn bối gây ra, xin tiá»n bối hãy để cho vãn bối tá»± mình giải quyết. 
Tháºt ra, thì Truy Vân Thần Khất cÅ©ng muốn đứng ngoài cuá»™c để mà thá» võ công cá»§a chàng giá»i đến đâu và tiện thể để tìm hiá»u lai lịch sư môn cá»§a chàng. 
Truy Vân Thần Khất cả cưá»i nói: 
- Tốt lắm, nghÄ©a khà lắm, ta sẽ làm trá»ng tài cho các ngươi. 
Äá»™c Ngô Tùng từ nãy tá»›i giá» Ä‘ang lo ngại lão ăn mày này sẽ can thiệp vào việc này, nhưng bây giá» lão đã không tham dá»± vào việc này nữa tháºt là má»™t diệp may hiếm có, chỉ cần giết chết tên tiểu tá» này rồi nói vả lã vài lá»i vá»›i lão là xong. 
Äá»™c Ngô Tùng nở má»™t nụ cưá»i xã giao rồi nói vá»›i Lý Thanh Hùng: 
- Tiểu qủy! Ngươichỉ phách lối ở cái miệng mà thôi, đâu phải là tay hảo hán. 
Nhà ngươi đã sắp chết, ta cho ngươi suy nghÄ© vài phút nếu thức thá»i thì qùy xuống xin ta tha mạng, ta sẽ cho nhà ngươi má»™t con đưá»ng sống. 
Lý Thanh Hùng trố mắt ra nhìn Äá»™c Ngô Tùng nói: 
- Việc giao đấu chưa biết ai thắng ai bại. Ta sẽ nhưá»ng cho nhà ngươi ba chiêu, nếu như ta bị thối lui, ta cho các ngưá»i thoát thân toàn mạng, còn nếu như không....thì chá»› có trách ta độc ác. 
Lá»i nói tá»± phụ cá»§a chàng khiến cho Truy Vân Thần Khất đứng ngoài cÅ©ng thấy áy náy trong lòng, vì lão biết gã Äá»™c Ngô Tùng là má»™t nhân váºt có chức vụ quan trá»ng trong Phi Long Bang hắn giữ chức “Thần Sát ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng Chủ†võ công cá»§a hắn là “Nhất Lưu Cao Thá»§â€. Sư phụ cá»§a hắn là “Nhất Äại Ma Vương, Thiên Diện Nhân Ma†võ công cá»§a lão tương đối vá»›i “VÅ© Ná»™i Tam Kỳâ€. 
Äá»™c Ngô Tùng là môn đắc ý nhất cá»§a Thiên Diện Nhân Ma, hắn đã luyện được hai mươi bốn chiếc Ä‘inh rất là hiểm độc. Trải qua hai mươi mấy năm trong lục lâm, hắn cướp cá»§a giết ngưá»i, và đã có không biết là bao nhiêu quần thoa trinh nữ đã bị hắn làm hoen ố. 
Äá»™c Ngô Tùng nghe chàng nhưá»ng trước ba chiêu thì tức quá, song hắn lại nghÄ© “như thế càng thuáºn lợi cho ta giết chết tên tiểu từ này hÆ¡nâ€, hắn liá»n cầm kiếm phá»›t ngang và hét lên má»™t tiếng: 
- Sát! 
Äây là ngón “Hắc Xà Xuất Äá»™ng†đánh tá»›i “Hàng Kế Huyệt†cá»§a đối phương. 
Nhanh như chá»›p Lý Thanh Hùng đã đứng kế bên trái cá»§a Äá»™c Ngô Tùng cưá»i khanh khách nói: 
- Thiếu gia ở đây này! Còn hai chiêu nữa. 
Äá»™c Ngô Tùng cả giáºn hét lên má»™t tiếng quay ngưá»i lại chém sả qua eo Lý Thanh Hùng, lưỡi kiá»m chưa tá»›i đã có má»™t luồng gió mạnh thổi tá»›i trước mặt Lý Thanh Hùng. 
Lý Thanh Hùng biết được chiêu này rất là hiểm độc, chàng không dám khinh thưá»ng bèn né qua má»™t bên uốn mình lá»™n má»™t cái đã đứng đằng sau lưng Äá»™c Ngô Tùng rồi nói: 
- Tổ sư ngươi đứng ở đây rồi nè! Còn một chiêu nữa. 
Äá»™c Ngô Tùng thấy khi lưỡi kiếm cá»§a hắn hạ xuống thì có má»™t làn khói trắng xẹt ra làm bạt Ä‘i lưỡi kiếm, và thình lình đối phương lại đứng đằng sau gáy buông lá»i nhạo báng. Äá»™c Ngô Tùng quay lại hắn thầm kinh hãi, thầm nghÄ© “nếu như mà bây giỠđịch thá»§ giết ta thì dá»… dàng quáâ€. 
Nếu như lúc đó Äá»™c Ngô Tùng thức thá»i vù chạy Ä‘i thì Lý Thanh Hùng sẽ tha cho hắn, trái lại Äá»™c Ngô Tùng đâu có thể nào chịu nhục, hắn bèn thu mình hạ bá»™ thá»§ thế. 
Äá»™c Ngô Tùng hÃt má»™t hÆ¡i dài váºn ná»™i công nhìn thẳng vào mặt Lý Thanh Hùng quyết ra má»™t ngón độc thá»§ để giết cho kỳ được chàng má»›i thôi. 
Lý Thanh Hùng vẫn cưá»i Ä‘Iá»m nhiên nói: 
- Chỉ còn một chiêu nữa. 
Chàng Ä‘oán chắc chiêu thứ ba này càng ác độc hÆ¡n nữa, ngỠđâu chiêu thứ ba này cÅ©ng giống chiêu thứ nhất là “Hắc Xà Xuất Äá»™ngâ€. Tuy thế Äá»™c Ngô Tùng còn kèm theo má»™t chưởng “Hắc NgÅ© Lôi†khiến cho lưỡi kiếm hóa đá đâm tá»›i “Khà Dương Huyệtâ€. 
Äá»™c Ngô Tùng hét to: 
- Tiểu tá» tránh đâu cho khá»i? 
Lý Thanh Hùng thấy đối phương gian xảo như váºy, đôi chân mày chàn liá»n câu lại nói. 
- Chưa chắc. 
Chàng vẫn bình tÄ©nh dùng môn khinh công tuyệt há»c để áp dụng “Cầm Nã Thá»§â€, tức thì hai luồng hào quang phát ra chá»›p chá»›p như Ä‘iện. Lưỡi kiếm kia liá»n quay lại đâm vào huyệt mạch cá»§a bàn tay phải, đã khiến cho Äá»™c Ngô Tùng bị tiá»…n đứt má»™t bàn tay. 
Äá»™c Ngô Tùng Ä‘au quá thét lên má»™t tiếng thảm nảo, rồi cắn răng cấm cổ chạy má»™t mạch vào rừng hoang bá» lại má»™t cánh tay máu. 
Bốn tên thuá»™c hạ cá»§a Äá»™c Ngô Tùng thấy chá»§ nhân chúng đã bá» chảy, liá»n láºt Ä‘áºt chạy theo và từ từ mất hút trong rừng trúc. 
Lúc bấy giỠchỉ còn lại Lý Thanh Hùng và Truy Vân Thần Khất. Truy Vân Thần Khất đưa mắt nhìn lý Thanh Hùng với vẻ khâm phục và thầm nghĩ rằng: 
“Chỉ trong ba chiêu mà hắn ta có thể đánh bại má»™t cao thá»§ cá»§a phái lục lâm Äá»™c Ngô Tùng, nếu như hắn thổi mÅ©i kiếm lên cao vài phân thì giỠđây ngưá»i ta sẽ thấy xác cá»§a Äá»™c Ngô Tùng chứ không phải là má»™t cánh tay đó mà thôiâ€. 
Bây giỠTruy Vân Thần Khất mới hết hoài nghi và nói: 
- Tiểu bằng hữu giá»i tháºt, lão ăn mày này đã từng trải ngót sáu mươi năm mà chưa thấy ai có võ công cao siêu như tiểu hữu. Hôm nay lão ăn mày này hân hạnh được gặp tiểu hữu, xin cho biết qúy danh và đã thá» giáo sư phụ nào để chúng ta kết tình bằng hữu. 
Lý Thanh Hùng cung kÃnh nói: 
- Lão tiá»n bối là má»™t đại hiệp trong giang hồ, vãn bối tên là Lý Thanh Hùng chỉ có má»™t chút đỉnh tài nghệ phòng thân mà thôi, đâu dám nháºn lấy lá»i khen cá»§a tiá»n bối. 
Còn ân sư cá»§a vãn bối là “Tiêu Nhất Tiên Không Không Tổ†chắc tiá»n bối có quen biết vá»›i ân sư cá»§a vãn bối? 
Truy Vân Thần Khất cưá»i ha hả: 
- Tưởng ai chá»› tiá»n bối Không Không Tổ là đạo sư trong vÅ© ná»™i đã có má»™t môn đồ anh hùng xuất chúng như váºy tháºt là hồng phúc cho võ lâm. 
Nghe Truy Vân Thần Khất nói như váºy Lý Thanh Hùng rất là vui mừng vì sư phụ là ngưá»i cá»§a vÅ© ná»™i, thì ta phải là vÅ© ná»™i đệ nhất kỳ nhân rồi. Lý Thanh Hùng nói: 
- Ân sư cá»§a vãn bối thưá»ng nhắc đến danh hiệu và lòng nghÄ©a hiệp cá»§a tiá»n bối, vãn bối đã khâm phục từ lâu, hằng ước mong gặp mặt, hôm nay được thấy dung nhan cá»§a tiá»n bối tháºt là vạn hạnh. 
Truy Vân Thần Khất nói: 
- Lão ăn mày này tuy là tuổi tác đã cao, song còn phảI kêu “Không Không Äạo Nhân†bằng sư bá, váºy từ nay vá» sau tiểu hữu đừng có gá»i lão là tiá»n bối nữa. 
Lý Thanh Hùng nói: 
- Thưa tiá»n bối, vãn bối đâu dám. 
- Äó ta đã nói rồi, đừng có kêu ta bằng tiá»n bối nữa rồi mà, từ nay ta cấm ngươi kêu như váºy - Không kêu bằng tiá»n bối váºy chứ vãn bối kêu tiá»n bối bằng gì? 
- Kêu lão là Triệu lão ca là được rồi. 
- Như váºy vãn bối đành phải tuân lệnh váºy. 
- Ờ như váºy má»›i phải chứ, thôi hôm nay chúng ta đã là bằng hữu thì chúng ta coi như ruá»™t thịt, váºy ta há»i tiểu đệ, tiểu đệ có vui lòng không? 
- Lão ca há»i gì, tiểu đệ quyết không dấu diếm gì vá»›i lão ca. 
- Không tiá»n bối tuy là võ công cao cưá»ng, nhưng Không tiá»n bối làm gì biết được “Thần Quan Ná»™i Ôn†mà dạy cho tiểu đệ? Còn nữa sao mặt mày cá»§a đệ lại vàng như váºy? 
Lý Thanh Hùng kể lại việc hồi nhá» gặp may ăn được “Hoàng Tiên Lộ†và được táºp kinh thư bà truyá»n cá»§a Tống Phong Äạo Nhân từ đầu đến cuối cho Truy Vân Thần Khất nghe. 
Truy Vân Thần Khất nghe rõ đầu Ä‘uôI liá»n nắm tay Lý Thanh Hùng mừng rỡ và nói: 
- Lão ca ăn mày này có mắt mà không tròng, ai ngá» chú nhá» mưá»i bảy mưá»i tám tuổi lại có thể luyện đến “Thần Quang Ná»™i Ôn†té ra chú đã gặp may, lão ca thiệt là mừng dùm cho đệ, từ nay trên chốn giang hồ các võ lâm chÃnh phái sẽ thịnh vượng trở lại, lão ca sẽ nhá» vào đệ mà thị uy vá»›i ngưá»i giang hồ. 
Vừa nói dứt lá»i Truy Vân Thần Khất cưá»i ha hả. 
Lý Thanh Hùng mặt đỠbừng lên nói: 
- Tiểu đệ tuy là được cả hai môn tuyệt há»c, nhưng tiểu đệ bao giá» cÅ©ng cảm thấy còn chưa đủ cần phải tầm sư há»c há»i thêm nữa. Nay gặp lão ca võ công quán thế, nhất thá»§ Truy Vân, lừng danh giang hồ danh liệt tam kỳ. Tiểu đệ còn phải há»c há»i ở lão ca nữa, tiểu đệ đâu có dám sánh vá»›i lão ca. 
- Thôi ta hiểu cã rồi, đừng khiêm nhưá»ng nữa cáºu bé! Trá»i cÅ©ng đã tối rồi chúng ta Ä‘i mau, chẳng lẻ đêm nay chúng ta muốn ngá»§ trong rừng hay sao? 
Vừa dứt lá»i, hai ngưá»i tay nắm tay nhảy ra khá» rừng phóng Ä‘i như bay. 
Äêm hôm ấy trên khách sạn cò hai ngưá»i má»™t già má»™t trẻ ngá»§ chung má»™t phòng, thá»§ thỉ chuyện trò ra vẻ tương tri, tương đắc. 
Truy Vân Thần Khất Ä‘em hết những Ä‘iá»u lợi hại thiệt hÆ¡n trên võ lâm nói cho Lý Thanh Hùng nghe để làm quà gặp mặt. 
Lý Thanh Hùng rất là cám ơn. 
Bá»—ng sá»±c nhá»› đến việc ban chiá»u Truy Vân Thần Khất nói: 
- Tiểu đệ! Chúng ta phải đỠphòng tên Äá»™c Ngô Tùng kẻo hắn có thể đến đây báo thù chứ chẳng chÆ¡i. 
- Lão ca đừng lo, hắn đã mất một cánh tay, đã kinh sợ lắm rồi hắn đâu có dám đến đây nữa ăn thua với chúng ta nữa. 
- Chưa chắc. 
Vừa dứt lá»i thì ngoài cá»a sổ có má»™t tiếng pháºp. 
Một mũi tên bay vào ngay đầu Lý Thanh Hùng, nhanh như chớp chàng lách mình tránh sang một bên, mũi tên găm sâu vào vách hơn ba phân. 
Truy Vân Thần Khất vá»™i lao mình ra ngoài cá»a sổ tìm kiếm bốn bá», nhưng không thấy má»™t bóng ngưá»i nào, tên thÃch khách đã biến Ä‘i đâu mất dạng. 
Truy Vân Thần Khất bước vào phòng mặt đỠbừng ra vẻ thất vá»ng. 
Lý Thanh Hùng há»i: 
- Lão ca! ThÃch khách đâu? 
- Äừng há»i nữa, tìm không thấy. 
Hai ngưá»i bèn quay lại nhìn mÅ©i tên kia thì thấy đầu mÅ©i tên có má»™t mảnh giấy và má»™t mảnh vải Ä‘á». 
Lý Thanh Hùng liá»n lấy ra và mở ra coi, trong đó có hàng chữ: 
“Nếu ngươi là má»™t tay hảo hán, thì trưa ngày mai đến Hầu Ma Chấn, vá» phÃa tây độ mưá»i dặm, gặp mặt trước Hầu miếu†ở phÃa dưới có vẽ má»™t mÅ©i tên cá»™t chiếc khăn Ä‘á». 
Lý Thanh Hùng nghẫm nghĩ rồi nói: 
- Lão ca có biết dấu hiệu này là cá»§a ngưá»i nào không? 
- Ta không biết dấu hiệu này là cá»§a ngưá»i nào hết, vì hiện nay trên chốn giang hồ có rất là nhiá»u ngưá»i dùng mÅ©i tên làm dấu hiệu, còn miếng vải đỠta cÅ©ng chưa biết. 
Hay là má»™t nhân váºt má»›i ra giang hồ chăng? 
Nghẫm nghÄ© má»™t lúc Truy Vân Thần Khất cưá»i dàI nói: 
- Äúng rồi chắc chắn há» là đàn bà chứ không phải là đàn ông, vì đàn ông sao lại dùng miếng vải màu Ä‘á»? 
- Tại sao màu đỠlại là đàn bà? 
- Thế nhân thưá»ng gá»i khách má hồng hay bóng hồng, thì màu đỠkhông phải cá»§a đàn bà là gì? 
- Có lý lắm, đệ cÅ©ng tin như váºy, song chữ viết lại là nét cá»§a đàn ông kia mà? 
Nhưng dù là đàn ông hay đàn bà Ä‘á»u chắc chắn là ngưá»i trong Phi Long Bang, vì đệ má»›i ra giang hồ được có năm ngày, ngoài bá»n Phi Long Bang ra đệ không có gây thù háºn vá»›i ai cả? 
Truy Vân Thần Khất suỵt một cáI rồi nói: 
- Ai chúng ta cũng mặc kệ, ngày mai đến đó rồi biết. 
Thấm thoát mà đêm đã tàn, gà trong xóm đây đó gáy rồ rá»™, rồi lại đến tiếng chó sá»§a, tiếng chim rÃu rÃt hót trên cành. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-07-2008, 07:06 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			.gif)  | 
			
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 548
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 54 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 191 Times in 137 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5 
Lý Thanh Hùng Äoạt Ngá»±a Thần 
 
 
  
 
Mặt trá»i đã má»c, hai ngưá»i đã thức dáºy kêu tiểu nhị Ä‘em cÆ¡m rá»±u đến và ngồi chỠđến giỠước hẹn. 
Hành lý trên vai, hai ngươi thẳng tá»›i ngôi “Hầu miếuâ€. Bá»—ng đằng sau lưng có tiếng vó ngá»±a, hai ngưá»i quay lại thì thấy má»™t vị nho sinh thiếu niên Ä‘ang cỡi má»™t con tuấn mã phi nước đại. 
Khi ngá»±a qua mặt hai ngưá»i, chàng thiếu niên nho sinh liếc mắt nhìn hai ngưá»i mỉm cưá»i, rồi thẳng đưá»ng Ä‘i mất dạng. 
Truy Vân Thần Khất suy nghĩ một lúc rồi nói: 
- Tiểu đệ có ý nghi ngỠgì đến gã thiếu niên trên ngựa kia không? 
- Có thể là ngưá»i hồi đêm qua bắn mÅ©i tên vào phòng chúng ta. 
- Sao đệ biết? 
- Vì một là hắn đang đi vỠhướng “Hầu miếu†hai là: 
hắn có diện mạo của kẻ quần thoa cải nam trang. 
- Hay lắm, tiểu đệ nháºn xét quả là không sai, chúng ta phải Ä‘i mau kẽo mỹ nhân chá» lâu thì không hay. 
Nói xong, Thần Khất nắm tay Thanh Hùng nhanh chân Ä‘uổi theo chỉ trong chốc lát hai ngưá»i đã đến Hầu miếu. 
NÆ¡i đây phong cảnh hoang tàn, má»™t ngôi miếu đổ nát, những đóng gạch vụn đã má»c rêu xanh, cây cao rợp bóng, bốn bá» im lặng. Má»™t con tuấn mã Ä‘ang gặm cá», thấy bóng ngưá»i ngá»a cổ hà má»™t lên tiếng dài, rồi lại cúi xuống gặm cá» sồn sá»™t. 
Hai ngưá»i nhìn ká»· con ngá»±a, quả thiệt là con ngá»±a cá»§a chàng thiếu niên nho sinh lúc nãy. Nhưng ngưá»i đâu? Bốn bá» vắng lặng không má»™t bóng ngưá»i. 
Lý Thanh Hùng nói lớn: 
- Vị bằng hữu nào đã má»i ta đến đây, hãy ra gặp mặt mà nói chuyện, ta không thể nào đợi lâu lắm đâu. 
Dứt lá»i má»™t tràng cưá»i khanh khách và má»™t bóng ngưá»i từ trên cây nhả Xuống nói: 
- Có ta đây! 
Lý Thanh Hùng nháºn ra đầy là chàng thiếu niên nho sinh cưỡi con ngá»±a màu trắng lúc nãy. Truy Vân Thần Khất nhìn chăm chăm vào mặt chàng thiếu niên nho sinh ra vẻ hoài nghi. 
Thiếu niên nho sinh này có gương mặt trái soan, mắt Ä‘en láy, miệng nhá», má bầu nước da bánh máºt, tay chân ra dáng yểu Ä‘iểu, quả là thân liá»…u đào tÆ¡ không hÆ¡n không kém. 
Chàng thiếu niên nho sinh thấy lão ăn mày cứ nhìn chòng chá»c vào mình, mặt chàng hÆ¡i Ä‘á», cắn môi lại giáºn dữ nói: 
- Äồ ăn mày, có gì mà ngó dữ váºy? 
Truy Vân Thần Khất cưá»i lá»›n nghe như hổ rống, làm cho chàng thiếu niên nho sinh thêm bá»±c tức. 
Chàng thiếu niên nho sinh nghe tiếng cưá»i biết lão ăn mày này võ công không phải là hạng tầm thưá»ng, liá»n váºn công cháºn lại tiếng cưá»i không cho lão cưá»i tiếp nữa. 
Truy Vân Thần Khất cưá»i sặc sá»§a má»™t lúc rồi nói: 
- Tiểu nha đầu! Má»i chúng ta đến đây có việc gì thì cứ nói ra Ä‘i, việc gì mà phải e thẹn. 
Ba tiếng “Tiểu nha đầu†làm cho máu giáºn cá»§a chàng thiếu niên nho sinh phừng lên mặt đỠnhư son nói: 
- Các ngươi quá tá»± phụ rồi, coi trá»i bằng vung, ta má»i các ngươi đến đây là để xem các ngươi có phải là đối thá»§ cá»§a ta không, nếu các ngươi không phải là đối thá»§ cá»§a ta, ta sẽ cho các ngươi má»™t bài há»c. 
Ngoài mặt Truy Vân Thần Khất ra vẻ khôi hài nhưng trong lòng ông rất là lượng lữ, ông không muốn đánh vá»›i má»™t ngưá»i không có thù oán vá»i mình, không rõ nguyên nhân và danh tánh, nhất là ngưá»i đó lại nhá» tuổi hÆ¡n mình. 
Lý Thanh Hùng cũng thế, chàng nói với thiếu niên nho sinh rằng. 
- Bằng hữu nói sai rồi, chúng tôi có tá»± phụ vá»›i ai bao giá»? Vả lại lâu nay chúng ta chưa há» gặp nhau, thì có gì gá»i là lá»—i vá»›i phải. Tôi thấy bằng hữu là má»™t ngưá»i đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, chắc bằng hữu là ngưá»i cá»§a chÃnh phái, váºy tốt hÆ¡n là chúng ta đừng có đánh nhau nữa, chúng ta kết làm bạn, ý bằng hữu thế nào? 
Bá»—ng chàng thiếu niên nho sinh bÄ©u môI cưá»i mỉa mai nói: 
- Äêm hôm qua hai ngưá»i phách lối lắm mà không coi ai ra gì, nên ta muốn cho các ngươi má»™t bài há»c, chỉ có thế thôi. Ai thèm làm bạn vá»›i những hạng ngưá»i tầm thưá»ng như các ngươi. 
Lý Thanh Hùng không ngá» chàng thiếu niên nho sinh này lại phách lối đến như váºy, chàng Ä‘oán chắc chàng thiếu niên này là bá»™ hạ cá»§a Phi Long Bang, nếu không thì đêm hôm qua mình chá»i Äá»™c Ngô Tùng thì có quan hệ gÄ© đến hắn? 
Lý Thanh Hùn bèn nổi giáºn hét lá»›n: 
- Té ra nhà ngươi cÅ©ng cùng má»™t bá»n ngưá»i vá»›i Phi Long Bang, váºy má»i ngươi trổ tài ra ta xem thá», xem ngươi có tàI cán bao nhiêu mà dám phách lối đến như váºy. 
Chàng thiếu niên nho sinh đáp: 
- Này ngưá»i bệnh hoạn! Không phải ta sợ lão ăn mày đứng bên ngươi mà không dám ra tay, ta chỉ sợ bệnh tình cá»§a ngươi quá nặng nên ta làm biếng ra tay đó thôi. 
Chàng thiếu niên nho sinh cưá»i khúc khÃch và nói tiếp: 
- Hôm nay hai ngươi đã quá bá»™ đến đây thì ta đâu có thể nào để hai ngươi vá» tay không được, Ãt nhất hai ngưá»i cÅ©ng phải để gì đó lại cho ta làm ká»· niệm chứ. 
Truy Vân Thần Khất nhẫn nại không được bèn phì cưá»i nói: 
- Tiểu nha đầu! Cô làm phước cứu lão má»™t phen. Tuy lão nghèo nhưng lão còn yêu Ä‘á»i lắm, lão còn có mẹ già trên tám mươi tuổi, con cháu cả bày, đứa nào cÅ©ng xinh đẹp như cô cả. Nếu lão ăn mày này mà chết ở đây thì chúng nó sống sao nổi! 
Nói song Truy Vân Thần Khất cưá»i ha hả ngay cả Lý Thanh Hùng nhịn cưá»i không được cÅ©ng phải cưá»i theo. 
Chàng thiếu niên nho sinh hét to: 
- Câm miệng! 
Vừa dứt lá»i, thanh kiếm đã rút ra khá»i võ. Cách rút kiếm náy quá mau lẹ, đủ biết chàng thiếu niên này không phải là má»™t tay tầm thưá»ng. 
Tuy thế Truy Vân Thần Khất vẫn nói vá»›i giá»ng Ä‘iểu bởn cợt, lão lùi ra ba bước nhăn răng hả miệng nói: 
- B....ớ.... làng xóm ơ ơi....c....c....c....ứ....ứ....ứ....a....a.  ...a....t....t....t....a....a....a với ý.... 
Hai tay lão dÆ¡ lên, run run chạy lại nấp sau lưng Lý Thanh Hùng, lão ngoảnh đầu nhìn lại chàng thiếu niên nho sinh đôi mắt lão liếc qua liếc lại trong bá»™ tịch tức cưá»i lắm. 
Äứng trước cá» chỉ ấy chàng thiếu niên nho sinh hầm hầm sắc mặt không nói gì cả. 
Truy Vân Thần Khất dùng “Truyá»n âm nháºp máºâ€ nói vá»›i Lý Thanh Hùng: 
- Tiểu đệ có đánh vá»›i con “Tiểu nha đầu†này thì đừng có dùng đến tuyệt kỹ làm gì, chỉ tránh né chÆ¡i cho vui, chỉ trừ trưá»ng hợp bất đắc dÄ© má»›i ra tay độc thá»§. 
Lý Thanh Hùng gáºt đầu, trong lòng đã nghÄ© ra kế. 
Truy Vân Thần Khất và Lý Thanh Hùng lúc bấy giỠrất khinh địch. Ngược lại chàng thiếu niên nho sinh kia đã biết rõ lai lịch của lão ăn mày, là một trong vũ nội tam kỳ tên là Truy Vân Thần Khất rất lợi hại nên đã có ý đỠphòng. 
Lý Thanh Hùng bước tới trước mặt chàng thiếu niên nho sinh nói: 
- Nếu ngươi là một tay hảo hán, thì hãy tra kiếm vào võ và dùng tay không đáng với ta, ngươi thấy sao? 
Thiếu niên nho sinh cưá»i hì hì đáp: 
- Má»™t ngưá»i bệnh hoạn như ngươi mà cÅ©ng dám đánh vá»›i ta sao? Quả tháºt là cứng đầu, ngươi hãy dang ra Ä‘i, nếu muốn đánh vá»›i ta phải hợp sức cá»§a hai ngưá»i lại má»›i thắng nổi ta. 
Bỗng Truy Vân Thần Khất nói: 
- Tiểu đệ cá»§a ta tuổi còn xuân xanh có thể cứng đầu cứng cổ, chứ lão đây già yếu lúc nào cÅ©ng chịu má»m chứ không chịu cứng nổi, nếu cô thÃch cứng thì lão ăn mày này xin đầu hàng. 
Nói xong Truy Vân Thần Khất cưá»i nghiêng cưá»i ngá»a. 
Sá»± chế nào ấy làm cho chàng thiếu niên nho sinh quá tức giáºn, chàng ta liá»n hét lên má»™t tiếng nhảy qua khá»i đầu Lý Thanh Hùng nhắm ngay đầu Truy Vân Thần Khất chém sả xuống. Nhanh như chá»›p Truy Vân Thần Khất lách qua má»™t bên ôm Lý Thanh Hùng nói: 
- Cáºu Æ¡i! Cứu dùm tôi kẻo mợ giết tôi chết mất cáºu Æ¡i! 
Chàng thiếu niên nho sinh liá»n hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, nhắm ngay bụng Lý Thanh Hùng đâm tá»›i, đưá»ng gươm Ä‘i quá mạnh, hÆ¡i gió tống tá»›i khiến Lý Thanh Hùng phải rùng mình hét lên má»™t tiếng cả hai ngưá»i nhảy trái qua má»™t bên. 
Truy Vân Thần Khất thấy không khà đã trở nên quyết liệt nên không có thái độ khôi hài nữa liá»n nhảy qua má»™t bên đứng dưới gốc cây nhưá»ng má»™t mình Lý Thanh Hùng chiến đấu. 
Lý Thanh Hùng cúi xuống lượm hai viên đá bằng nắm tay dúng “Pháp Kim Tiá»n†nhắm đối phương bắn tá»›i. 
Chàng thiếu niên nho sinh liá»n vung kiếm lên chặt hai viên đá rÆ¡i xuống đất, rồi chỉ vào mặt Lý Thanh Hùng nói: 
- Bệnh tiểu tá»! Ngươi luyện thêm mưá»i năm nữa, thiếu gia cÅ©ng không thèm dùng kiếm để đánh vá»›i ngươi. Mau kêu lão ăn mày ra để đối địch cùng ta, ngươi không phải là đối thá»§ cá»§a ta. 
Lý Thanh Hùng nổi giáºn giÆ¡ tay Ä‘iểm tá»›i ngá»±c đối phương, chàng thiếu niên nho sinh liá»n lách qua má»™t bên và nở má»™t nụ cưá»i ngạo nghá»…, rồi đút kiếm vào vá», Lý Thanh Hùng xuất kỳ bất ý đánh tiếp hai chiêu nữa, tay đánh, chân đá tấn công đối phương gấp rút Truy Vân Thần Khấ đứng ngoài vá»— tay nói: 
- Äánh hay lắm! Äánh hay lắm! 
Chàng thiếu niên lanh lẹ tránh khá»i, liá»n dùng cả mưá»i chiêu đánh liên tiếp, quyết đánh cho Lý Thanh Hùng bị thương tÃch đầy mình, chẳng ngá» Lý Thanh Hùng lanh lẹ quá, tránh né tài tình không sá»n má»™t mảy may. 
Chành thiếu niên nho sinh liá»n nổi giáºn hét lên má»™t tiếng đưa ra ngón bà quyết tuyệt há»c công tá»›i hai huyệt thái dương cá»§a Lý Thanh Hùng. 
Truy Vân Thần Khất đứng ngoàI nhìn thấy, ông liá»n giáºt mình thầm nghÄ©. “Không biết con Tiểu nha đầu này há»c võ công cá»§a ai mà có môn võ tuyệt kỹ nàyâ€, liá»n hét to. 
- Tiểu đệ! Hãy coi chừng nguy hiểm. 
Chỉ trong nháy mắt hai ngưá»i đã xáp sát vào nhau, Lý Thanh Hùng quá khinh địch chỉ dùng sá»± lanh lẹ cá»§a mình né tránh mà thôi, bá»—ng thấy đối phương để hở ngá»±c liá»n váºn công dùng hai tay bá»§a xuống ngá»±c đối phương. 
Lý Thanh Hùng biết đâu đây chÃnh là độc kế. 
Bỗng chàng thiếu niên nho sinh lùi lại một bước dùng hai chưởng đánh bạt tay Lý Thanh Hùng làm cho chàng bị thất thế rồi hét to: 
- Ngươi nạp mạng đi! 
Dứt lá»i liá»n lui lại nữa bước dùng “Âm Vân NgÅ© Äá»™c Âm Phong†chưởng lên hai tay, dùng tay mặt ngăn lấy chưởng cá»§a Lý Thanh Hùng, còn tay trái đánh ra má»™t làn gió lạnh giáng xuống ngay ngá»±c Lý Thanh Hùng. 
Truy Vân Thần Khất kêu to: 
- Chết! Chết! 
Bùng.... 
Năm luồng âm phong đánh thẳng trúng ngá»±c Lý Thanh Hùng nhưng chàng đã luyện được “Tiên Thiên Vô Cá»±c†và “Lôi Äiện Khà Công†làm thành má»™t màn khà vô hình bao quanh thân chàng, không má»™t sức mạnh nào có thể xuyên qua được. 
Lý Thanh Hùng thối lui ba bước đứng tự nhiên, chàng thiếu niên nho sinh kinh hãI nghĩ thầm: 
- Lạ tháºt! Chưởng này Ãt nhất cÅ©ng có bảy tám trăm cân, có thể Ä‘áºp bể đá như chÆ¡i, tại sao hắn không bị há» hấn gì cả? 
Truy Vân Thần Khất đứng ngoài nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên đứng nhìn trân trân, trong lòng mừng rỡ nghĩ: 
“Mình có đứa em tài nghệ tháºt là vô songâ€. 
Chàng thiếu niên nho sinh trong lòng sanh ra mối hoài nghi: 
“Chắc hắn ta là ma qá»§y chi đây, chá»› không phải là ngưá»iâ€. 
Chàng thiếu niên nho sinh muốn bãi cuá»™c tranh Ä‘ua, song nếu bá» cuá»™c nữa chừng thì xấu hổ quá, chàng bèn rút kiếm ra khá»i võ, lưỡi kiếm tiết ra má»™t hào quang màu xanh ghê rợn. 
Chàng thiếu niên nho sinh nói: 
- Hãy rút kiếm ra cự địch cùng ta. 
Lúc bấy giá», Lý Thanh Hùng không còn dám khinh thưá»ng nữa, toan rút cây “Hàn Tinh Kiếm†ra để cá»± địch, nhưng khi rỠđến cán gươm chàng bổng nghÄ© đến lá»i dặn cá»§a sư phụ, chàng nháºn thấy chưa Ä‘á»n lúc cần đến “Hàn Tinh Kiếm†chàng nói: 
- Không cần binh khÃ, ta sẽ dùng tay không để đấu vá»›i ngươi. 
Chàng thiếu niên nho sinh cả giáºn, vì chàng vẫn biết mình là má»™t kẻ có tên tuổi trong giang hồ. 
Từ khi bước chân giang hồ đến nay, chàng chưa thấy có kẻ nào dám đứng trước mặt mình buông lá»i ngạo mạn như váºy, liá»n nói: 
- Nếu ngươi có giá»i thì coi đây Chàng thiếu niên nho sinh liá»n áp dụng má»™t chiêu “Tinh Vi Vân Biến†và kèm theo má»™t luồng hào quang tiến tá»›i đá trên chém dưới, và đá tả chém hữu làm cho Lý Thanh Hùng phải loạng choạng. 
Nhưng lần này Lý Thanh Hùng đã đỠphòng, lưỡi kiếm đâm tới, chỉ còn cách Lý Thanh Hùngnữa thước, nhưng chàng vẫn tự nhiên né tránh một cách mau lẹ. 
Thấy đối phương coi thưá»ng mình, chàng thiếu niên nho sinh bèn dồi chân lá»±c vào má»™t cánh tay sá» dụng thanh kiếm chém xa hÆ¡n má»™t thước. Lý Thanh Hùng hạ sát ngưá»i xuống né qua má»™t cách gá»n gàng. 
Chàng thiếu niên nho sinh đâm tráºt liá»n chuyển lá»±c đưa ra môn “Khai Vân Mù Tá»a†đâm và chém tiếp ba đưá»ng kiếm làm thành má»™t lưỡi kiếm bá»§a tá»›i đối phương. 
Bây giá» Lý Thanh Hùng má»›i cảm thấy đối phương lợi hại, liá»n diá»…n ra sư môn tuyệt há»c “Khinh công quang†như má»™t con bướm lui tá»›i, lởn vởn, cháºp chá»n tránh né tất cả những đưá»ng kiếm lợi hại cá»§a đối thá»§. 
Truy Vân Thần Khất đứng ngoàI nhìn thấy, khiến lão toát mồ hôI dầm dá». 
Chàng thiếu niên nho sinh lui lại ba bước đứng thủ thế và suy nghĩ: 
- Ta không ngá», chỉ hai bàn tay không mà có thể tránh được ba tuyệt chiêu cá»§a ta, nhưng chẳng lẽ ta lại chịu thua thằng vô danh này sao? Thì trên chốn giang hồ ta còn ăn nói vá»›i ai? 
NghÄ© như thế hắn bèn cầm chặt thanh kiếm trong tay váºn khà xẹt ra má»™t làn hào quang công tá»›i, Lý Thanh Hùng tránh qua má»™t cách dá»… dàng, kế đó đánh tiếp mưá»i chiêu nữa nhưng không ác độc nên Lý Thanh Hùng vừa né vừa nghÄ© kế thắng địch thá»§ mà không cần vÅ© khÃ. 
Lúc đó chàng thiếu niên nho sinh dùng chiêu “Xuyên vân nháºt nguyệt†đâm tá»›i bách há»™i huyệt cá»§a Lý Thanh Hùng. 
Äã đến lúc có cÆ¡ há»™i tốt cho Lý Thanh Hùng bèn thi hành mưu kế. Chàng chá» cho mÅ©i kiếm vừa đến liá»n đạp chân má»™t cái thân hình chàng phóng lên không xẹt ngang đầu chàng thiếu niên nho sinh, hai tay chụp lấy chiếc mÅ© cá»§a chàng ta Ä‘ang đội, và nhảy ra xa hÆ¡n ba trượng vá»— tay cưá»i khanh khách. 
- Con gái nhà ai mà giá»i quá! 
Mất chiếc mÅ©, để lá»™ má»™t đầu tóc búi, lá»™ rõ thân hình nhi nữ khiến nàng hổ thẹn đến mặt đỠbừng ra vẻ giáºn lắm. 
Nàng bèn lấy mÅ©i kiếm ká» vào cổ mình toan tá»± váºn. 
Lý Thanh Hùng thất kinh, chàng cảm thấy hành động này cá»§a mình hÆ¡i bất lịch sá», bèn nhảy tá»›i nắm cán kiếm để cho nàng không tá»± váºn được. 
Lý Thanh Hùng bé bá»ng tháºt thà này đâu có rõ lòng dạ đàn nham hiểm thế nào? 
Giã vá» tá»± váºn để dụ chàng tá»›i nên khi chàng nắm cán kiếm không đỠphòng thì ngưá»i thiếu nữ kia đã lẹ làng đâm vào cổ Lý Thanh Hùng. 
Lý Thanh Hùng hét lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. 
- Ha, ha, ha, thiếu nữ cưá»i đắc ý.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |