"..." : Vì tôi cố gắng băng qua đường để cứu một người..
Quỷ : Tại sao thế???
"..." : Vì tôi không muốn cô ấy đau khổ..!
Quỷ : Ngươi có biết giờ cô ta đang đau khổ vì ngươi lắm không..!?
"..." : Không đâu..!!
Quỷ : @?&~ ???
"..." : Người tôi cứu chính là người cô ấy yêu...!!
Thật ý nghĩa khi bạn thấu hiểu. Tình yêu không chỉ đơn giản là tới với nhau...
Bonus:
Có thể tôi viết không hay hoặc là sai chính tả. Nhưng đây chỉ là những lời tâm sự xuất phát từ trái tim đang tan nát của tôi để mong tìm ra cho mình được một lối đi đúng đắn.
Tôi vốn là một chàng trai hiền lành vơí vóc người nhỏ bé và cũng không có gì là nổi bật. Em kém tôi 2 tuổi, hai chúng tôi yêu nhau đến nay đã được 4 năm. Hồi đó em học lớp 12 còn tôi bắt đầu học Cao đẳng giờ thì em đang chờ việc làm còn tôi đang là một ktv máy tính cho một công ty nhỏ trên HN. Vì muốn có tiền chạy việc cho em lên tôi đã nghỉ việc để về nhà mở cửa hàng sớm hơn dự định ban đầu.
Tôi đã xác định sẽ lấy em làm vợ lên tôi nghĩ lo cho tương lai của em cũng là lo cho tương lai cuả tôi. Suốt 4 năm yêu nhau chúng tôi đã nếm đủ mọi mùi vị của tình yêu, ngọt ngào lắm mà đắng cay cũng nhiêù. Từ hồi em học lớp 12 tôi đã đưa đón em đi học vì nhà chúng tôi cũng gần nhau, sau đó em lên học cùng trường vơí tôi và tôi lại đưa đón em đi học, chúng tôi đã rất vui vẻ và hạnh phúc. Sau đó tôi ra trừơng và đi làm, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau hằng ngày, cuối tuần thì tôi về vơí em rồi đưa em về quê.
Mọi việc cứ thế diễn ra cho đến valentine năm nay, khi tôi về không thấy em trong phòng tôi ngĩ em nấu cơm ở phòng bên cạnh vì mọi khi em vẫn ăn cơm chung bên đó. Nhưng khi mở cưả ra thì một cảnh tượng mà tôi không bao gờ nghĩ đến lại đang diễn ra trước mắt tôi, em đang ngồi trong vòng tay của người khác. Tim tôi đau nhói, chưa bao giờ tôi lại đau đớn như vậy. Tôi đã tức giận đập đi chiếc bình hạc giấy mà tôi đã gấp tặng em 999 con 3 năm trước. Em khóc lóc và van xin tôi tha thứ, e nói với tôi rằng e và người đó chưa có gì với nhau, đó chỉ là cảm xúc nhất thời bồng bột. Mặc dù rất tức giận và đau xót nhưng cuối cùng tôi cũng tha thứ cho em vì tôi rất yêu em, tôi đã cấm em không sang phòng bên đó nữa. Sau một thời gian dài trong đau khổ tôi cũng quên đi chuyện đó. Mọi việc lại diễn ra như bình thường cho đến hôm vừa rồi.
Tôi về đón em lên chỗ tôi chơi. Sau một ngày đi chơi tôi lại đưa em về nhà, nhưng em không muốn về mà lại đòi tôi đưa ra sông Hồng chơi (đây là nơi lần đầu tiên tôi đã hôn em). E đã khóc và thú nhận với tôi rằng bao nhiêu tháng qua em đã lừa dối tôi. Hằng ngày em vẫn nhắn tin quan tâm tới tôi trong khi thực sự em lại ở bên nó. Hai người ở hai phòng cùng dãy trọ nhưng thực ra lại ăn chung ngủ chung một phòng. Cứ như thế hai người ăn ngủ với nhau mà tôi không hề biết. Tôi đi làm và cuối tuần về với em, mọi việc laị diễn ra như không hề có chuyện gì. Chúng tôi ở bên nhau, đi chơi với nhau và cùng nhau về quê. Hôm sau tôi lại đưa em lên phòng và đi làm.
Mọi việc cứ thế diễn ra mà tôi không hề hay biết. Và rồi em cũng học xong, em về nhà còn tôi vẫn đi làm, chúng tôi nhắn tin vơí nhau hằng ngày, đến cuối tuần tôi về nhà và chúng tôi đi chơi với nhau. Thỉnh thoảng cuối tuần tôi đón cô âý lên chỗ tôi chơi và ở vơí tôi đến hôm sau tôi laị đưa về. Nhưng tôi đâu có biết rằng em ở nhà vẫn đi lại với nó hai người vẫn thường xuyên hẹn nhau đi chơi đi nhà nghỉ, còn về nhà nó ra mắt bố mẹ nó. Vậy mà ngày nào em cũng nhắn tin vơí tôi là em ở nhà như thế naỳ thế kia. Giờ đây em khóc lóc van xin tôi tha thứ, xin tôi cho em một cơ hội để sửa sai. nghe xong những lời nói như những nhát dao xiên thẳng vào tim tôi, trái tim tôi như tan ra từng mảnh, một cảm giác đau đớn uất hận bao trùm lấy tôi. Lúc đó tôi chỉ muốn dơ tay tát cho em một cái thật mạnh hay là đâm một nhát dao vào cái trái tim gian dối kia nhưng tôi lại không làm được.
E đã khóc rất nhiều khiến tôi phải kìm nén cả cơn giận của mình. Tôi thật sự rất đau đớn và uất hận nhưng tôi không thể nào rời xa em vì tôi biết nếu tôi rời xa e thì có thể em sẽ làm điều dại dột mà tôi sẽ phải ân hận, cũng có thể là vì tôi đã quá yêu em lên không thể nào rời xa em được. Tôi cố gắng bình tĩnh để không phi thẳng chiếc xe này xuống song và để đưa em về nhà nhưng em lại khóc lóc van xin tôi đừng đưa em về lúc này vì em không muốn bố mẹ em biết chuyện. Vậy là tôi lại đưa em lên chỗ tôi, tôi đã cố gắng không nói gì làm buồn nữa vì em khóc quá nhiều và giờ đang ôm mắt vì đau. Tôi lại xoa mắt cho em để cho em ngủ, tôi không hiểu cơn tức giận của tôi biến đi đâu mất.
Tôi nằm đó mà không thể nào ngủ được, mỗi lúc nghĩ đến việc em lừa dối tôi là tim tôi lại thắt lại. Cái thằng mà đã cùng với em lừa dối tôi nó nhắn tin cho tôi, nó van xin tôi rời xa em để nó đến với em, nó nói đủ mọi chuyện khiến tôi đau long để tôi rời xa em mặc dù rất đau khổ khi nghe những lời nó nói nhưng tôi có gắng không them quan tâm đến những lời nó nói. Lúc đó tôi nghĩ dù cho tôi có rời xa e thì tôi cũng sẽ không bao giờ để nó toại nguyện. Cho đến ngày hôm nay, sau mấy hôm em thú nhận mọi chuyện trái tim tôi vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Mỗi khi nghĩ đến chuyện em lừa dối tôi mà tim tôi đau nhói. Thật sự tôi không biết phải làm như thế nào.
Chắc có lẻ tôi sẽ để em đến với người đó.
Sau hôm nay tôi sẽ nghỉ và trở về với cái cửa hàng của riêng tôi.
:00 (59): Phụ nữ quả là động vật khó hiểu....đọc đi đọc lại chuyện của bạn cả chục lần....nhưng cũng chẳng biết cô ấy yêu ai trong hai người....
có những sai lầm có thể chia sẽ, ai ủi....có những sai lầm ko thể tha thứ....
cô ấy ko xứng với ty của bạn....can đảm lên....
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của o0LeAnhHung0o