[Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn - TG: Ái Hồi Gia - Trọn bộ - Nguồn: 4vn.eu
TỬ THẦN CHI TIỄN
Tác Giả: Ái Hồi Gia Nguồn: 4vn.eu
Giới Thiệu
Nhân vật chính là một thanh niên mới ra trường làm một công việc bình thường với chức vụ bình thường, đồng nghĩa sẽ là mức lương ít ỏi nên bị người yêu đá, lại thêm bị chèn ép trong công việc bởi quan hệ 'nhất thân nhì quen'. Hắn chơi trò chơi nhập vai thế giới ảo tên là Phong Vân để giải sầu nhưng cả trong trò chơi cũng bị người đuổi giết, từ 4x bị quay về cấp 1, đến nỗi đành xóa acc. Trong lúc chán nản và thất vọng nhất, hắn lại nhớ tới quê hương, nhớ tới người thân. Hắn quyết định về lại quê nhà, bước chân lên con đường game thủ chuyên nghiệp làm lại từ đầu. Truyện có chiều sâu trong tình cảm gia đình bè bạn, nhân vật chính không phải dạng yy may mắn đến nghịch thiên mà do bộ óc tính toán khôn khéo cùng kỹ thuật giỏi.
Nhận xét: Truyện theo thể loại võng du, nhập vai thế giới ảo, có lẽ ai từng chơi game onl sẽ dễ hình dung hơn. Không có mấy pha tự sướng, chủ yếu là mạch về luyện cấp luyện kỹ năng xen lẫn xử trí tình cảm gia đình bè bạn gái trai. Truyện đã kết thúc, tổng cộng 361 chương, có thể nói là bất ngờ so với kiểu lê thê buôn chữ kiếm tiền của nhiều bộ truyện mới được viết thời gian gần đây nhưng không vì thế mà kém hấp dẫn, trái lại còn được nhiều lời khen tặng. Thích hợp cho những bạn thích môtíp có làm có ăn, không quá yy.
Hệ thống: Người chơi Cơ Bạo, có thật xác nhận xóa nhân vật, sau khi xác nhận xóa nhân vật, toàn bộ dữ liệu về nhân vật sẽ bị xóa hoàn toàn, tất cả tiền tài vật phẩm sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, kể cả trang bị đang mặc, hành trang, rương chứa đồ, cùng toàn bộ tiền tài vật phẩm đang trên sàn đấu giá. Sau khi xóa bỏ nhân vật, hạn định trong một tuần không được sáng lập nhân vật mới.
- Xác nhận!
Nghe âm thanh dịu dàng của hệ thống, Dương An bất đắc dĩ nói.
Hệ thống: Xác nhận thành công, toàn bộ dữ liệu về nhân vật Cơ Bạo đã hoàn toàn được xóa bỏ.
Màn hình tối dần, Dương An thoát khỏi trò chơi, từ bỏ game mà mình đã chơi hơn một tháng.
- Ôi!
Tháo mũ chơi game xuống, Dương An uể oải thở dài, cười tự giễu, nói:
- Chịu đuổi giết một tuần, bị giết cho quay về cấp 1, trang bị trên người rơi sạch, cuối cùng thì phải xóa acc. Thất bại, mình đúng là kẻ thất bại!
Đối với một game thủ, trang bị rơi sạch, bị giết lùi về cấp 1, hơn nữa còn suốt ngày bị đuổi giết thì xóa acc cũng là một loại giải thoát.
Nhìn chiếc mũ chơi game màu lam lẳng lặng nằm trên đầu giường, Dương An bất đắc dĩ lắc đầu, phải xóa acc, hắn cũng không căm tức, chỉ là cảm giác mình thật vô dụng.
Cầm lấy một chiếc hộp tinh xảo trên bàn, bên trong là những thỏi sô cô la, người khác thích hút thuốc, mà Dương An lại thích ăn sô cô la.
Từ trong hộp lấy ra một thỏi sô cô la, bóc lớp giấy bạc bên ngoài, sau đó cho cả vào miệng, Dương An ăn sô cô la không giống người khác nhai từ từ nhấm nháp, hắn thích bỏ cả vào miệng mà nhai.
Ngọt ngào xen lẫn chút vị đắng ưa thích tràn ngập trong khoang miệng Dương An, mùi vị này nhiều khi có thể làm lòng người thư thái.
Nhưng lúc này Dương An cũng không có tâm trạng mà thưởng thức, lòng tràn đầy buồn bã và thất vọng, mất đi sự tin tưởng với bản thân, với cuộc sống.
Miệng máy móc nhai nuốt, vẻ mặt thẫn thờ, ánh mắt vô hồn, nhớ lại ba tháng vừa qua, mắt hắn không kìm được mà hơi đỏ lên, nước mắt bất giấc rơi xuống.
Đường đường nam nhi mà phải rơi lệ, Dương An thật đã chịu đả kích quá nhiều.
Với Dương An, ba tháng này là những ngày tối tăm nhất trong đời hắn.
Bạn gái hẹn hò hơn một năm nói lời chia tay với hắn, nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất thực tế, là một chữ, tiền.
Hai năm trước, Dương An là một trợ lý kế hoạch quảng cáo, hai năm sau, Dương An vẫn là một trợ lý kế hoạch quảng cáo, mỗi tháng thu vào hơn hai nghìn, còn phải gửi một nửa về nhà phụ giúp gia đình, đã hai năm vẫn sống trong một căn phòng trọ giá rẻ, càng đừng nói đến xe con. Trong cái xã hội thực dụng này, bạn gái chia tay hắn, cũng là bình thường.
Tính cách của Dương An có chút truyền thống, hắn vốn là nghĩ sẽ cùng bạn gái kết hôn, sau đó ở bên nhau cho đến cuối đời, thế nhưng tình cảm suốt một năm, cuối cùng cũng không hơn hai chữ “thực tế”, Dương An cũng không thể nói gì hơn, nhưng trong lòng rất buồn bã.
Vốn là nói đen tình đỏ bạc, sự nghiệp hẳn sẽ thăng hoa.
Thế nhưng họa vô đơn chí, hắn lại phá vỡ cái “lệ thường” này.
Tháng năm có một sinh viên chưa hề có kinh nghiệm đến nhận việc, cũng là trợ lý kế hoạch quảng cáo như Dương An, nhưng chỉ hai tháng, đến thời gian thử việc còn chưa hết, người đó đã được thăng làm người lên kế hoạch quảng cáo, bỏ đi hai chữ trợ lý, trở thành sếp của Dương An, nguyên nhân rất đơn giản, trưởng phòng là cậu của hắn ta.
Xã hội hiện nay, là nhất thân nhì quen.
Bị người mới đè đầu cưỡi cổ, Dương An cũng có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là giữ trong lòng, do bản chất của hắn không phải hiếu thắng gì, chỉ một mực muốn làm người bình thường.
Nhưng mà càng như thế lại càng bị người ta đè ép!
Trong một lần lên kế hoạch quảng cáo, người mới kia có sai sót khiến cho công ty phải bồi thường không ít tiền, nhưng cậu của hắn, cũng chính là trưởng phòng, vì bảo vệ hắn mà đem phần lớn trách nhiệm đổ lên đầu Dương An.
Bồ Tát cũng phải có lúc tức giận, huống chi con người! Trong cơn giận, Dương An liền nộp đơn xin thôi việc, rời khỏi công ty mà mình dốc sức làm việc hai năm nhưng chưa bao giờ được trọng dụng.
Lập tức trở thành thanh niên song thất (Dịch: thất tình + thất nghiệp :)) Biên: Giống DG ), suốt một thời gian dài tâm trạng của hắn rất xấu, cả ngày giấu mình trong căn phòng trọ rẻ tiền.
Sau đó mấy người bạn thân thời đại học biết chuyện của Dương An, vì để khuyên hắn và khiến cho tâm tình hắn tốt lên một chút, đã mạnh mẽ lôi kéo hắn chơi một game onlie giả lập thế giới thực.
Phong Vân, một game online mới giả lập thế giới thực đỉnh cao nhất, do Trung Quốc hợp tác với nhiều quốc gia trên thế giới sáng tạo ra, do một bộ máy chủ siêu cấp quản lý vận hành, mọi thao tác diễn ra nhờ vào sóng não người chơi sau khi đội mũ đặc chế, cách chơi đơn giản, hơn nữa thật đến 99%. Trò chơi vừa open beta đã có lượng lớn game thủ dũng mãnh tiến vào, Phong Vân lập tức trở thành game online thế giới ảo được hoan nghênh nhất từ trước tới nay.
Phong Vân, trò chơi này khi còn làm ở công ty Dương An cũng đã nghe qua, cũng từng làm quảng cáo cho nó.
Đang chán đời, mà cũng chưa biết làm gì, dưới sự rủ rê nhiệt tình của bạn cũ, Dương An cũng thuận theo chơi thử một chút, muốn giải tỏa tâm tình.
Dương An tiến vào Phong Vân khi trò chơi đã open beta hơn hai tuần, vài cao thủ đã vượt lên thật xa.
Nhưng Dương An cũng không để ý, hắn chưa từng nghĩ sẽ cày kéo để trở thành cái gọi là cao thủ trong game.
Phong Vân đích thực là một game online quá khủng, dù là Dương An xưa nay không hề mê mải với game, cũng bị thu hút, tâm trạng ủ rũ dần dần cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Thời gian hơn một tháng, nhân vật pháp sư hệ băng của Dương An đạt đến cấp 40, dù vẫn kém xa đám cao thủ 5x, mà trang bị cũng không tốt, nhưng Dương An vẫn cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà vận đen của hắn có lẽ còn chưa tan, trong một lần đi luyện cấp, hắn chẳng những bị một đội do gã có nick là 'Long thiếu gia' dẫn đầu cướp quái đánh chết, mà còn bị hắn ghi hận vì Dương An phản kháng giết vài người trong đội đó, cho nên bị hắn sai người trong bang đuổi giết.
Dương An bị Long thiếu gia truy sát suốt một tuần, bị giết tới quay về cấp 1, trang bị trên người cũng rơi sạch.
Cùng đường, Dương An chỉ còn có thể lựa chọn xóa acc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua chuyện này.
——
Nhìn qua căn phòng sơ sài của mình, Dương An cảm thấy được hai năm nay đúng là hắn không hề có chút thành tựu, lòng càng buồn bã.
- Có lẽ mình thật sự rất vô dụng!
Hắn nghĩ.
Một thanh niên 'Tam thất' (thất tình, thất nghiệp, thêm 1 cái thất bại game :))) đã bắt đầu mất đi sự tin tưởng vào con đường phía trước.
Nhưng Dương An cũng không ngu ngốc mà đi tự sát, vì hắn còn rất nhiều vướng bận.
Liên tục ăn ba thanh sô cô la, tâm tình Dương An mới hơi tốt lên, nước mắt cũng đã ngừng rơi, nhưng mặt vẫn buồn bã như cũ.
Hắn đi tới cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời.
- Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!
Dương An cũng đang nhớ nhà, nhớ mẹ.
Gia đình, vĩnh viễn đều là chốn đi về của con người, một người khi gặp những điều không như ý trong cuộc sống thì trước tiên đều sẽ nhớ tới gia đình.
Dương An cầm lấy di động, bấm gọi về nhà, trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút hồi lâu.
- Mười một giờ rồi, không biết mẹ đã ngủ chưa.
Dương An nghĩ thầm, hiện tại hắn rất muốn nghe giọng nói của mẹ, âm thanh đó sẽ làm lòng hắn yên ổn.
- Alo, ai vậy?
Giọng nói hiền lành quen thuộc rốt cục cũng vang lên từ đầu dây.
- Mẹ, là con!
Dương An đáp.
Vừa nghe được giọng của mẹ, nước mắt Dương An lại không tự giác mà chảy ra, thân thể khẽ run lên.
- A, là tiểu An hả!
Biết là Dương An gọi điện, bên kia mẹ hắn dường như là rất vui.
Dương An càng thêm hổ thẹn, mình đã gần nửa năm chưa về nhà, bình thường cũng không mấy khi gọi điện thoại về.
Lúc này, Dương An lại không biết nói cái gì cho tốt, cố gắng kìm tiếng khóc không để cho mẹ ở đầu kia nghe được.
Nhưng mẹ hắn lại biết rõ con trai mình đang chịu ấm ức.
Đa phần con cái học tập làm việc ở ngoài đều chỉ chọn khoe chuyện tốt với gia đình mà giấu đi chuyện xấu, cứ nghĩ như thế là đã giấu được gia đình, nhưng ngờ đâu cha mẹ họ đều biết hết cả.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ!
Một hồi lâu, Dương An mới ngưng được khóc, nói:
- Mẹ, sao muộn thế này rồi mẹ còn chưa ngủ!
- Cũng sắp rồi, không thì để mẹ gọi em xuống nói chuyện với con nhé!
Mẹ hắn lo lắng nói.
- Không cần đâu ạ, mai em còn phải đi học, đừng gọi nó dậy, mẹ cũng sớm đi nghỉ đi, con chỉ gọi nghe giọng mẹ một chút thôi.
Dương An nói.
Mẹ hắn trầm mặc một lúc sau đó nói:
- Tiểu An, nếu cảm thấy cuộc sống bên ngoài không thoải mái thì về đây đi!
- Vâng!
Dương An cũng nhịn không được nữa, nhỏ giọng khóc lên.
Ở thành phố này dốc sức làm hai năm, nhưng lại không thu hoạch được gì, ngoài mấy người bạn thân thiết, hắn cũng không có gì để lưu luyến, nghe mẹ nói như vậy, cũng thật sự muốn rời khỏi đây, trở về ngôi nhà quen thuộc.
Bên kia mẹ hắn lẳng lặng nghe hắn khóc, không lên tiếng, chẳng biết tại sao, nghe con trai khóc lên được thì bà lại an tâm hơn một chút.
Một lúc lâu sau, Dương An mới ngừng khóc, phát tiết ra được trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
- Mẹ, hai ngày nữa con sẽ về!
Dương An chậm rãi nói, rốt cục đưa ra quyết định.
- Tốt, tốt, về nhà là tốt rồi!
Dường như mẹ hắn rất vui vẻ.
Quả thật, dù con cái có thành đạt hay không, cha mẹ vẫn luôn muốn giữ ở bên cạnh mình.
Ngày hôm sau, Dương An chia tay với mấy người bạn thân cùng vài người bạn đại học ở chung thành phố, rồi mua vé tàu hỏa về phương nam.
Sáng sớm, Dương An tới nhà ga, hắn ngồi trên chuyến xe lửa sớm nhất về quê nhà ở phía nam.
Hành lý của Dương An không nhiều, một túi du lịch, một hòm để đồ, vài bộ quần áo linh tinh, còn có mũ đặc biệt của game Phong Vân.
Tuy rằng bị ép xóa acc, nhưng Dương An sẽ không bỏ qua như vậy, một ngày kia, Dương An sẽ quay lại Phong Vân, đến lúc đó sẽ lấy lại hết thảy những gì thuộc về mình.
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Trung tuần tháng chín dương lịch, cũng vào mùa thu trong lịch âm, phương bắc đã tràn ngập trong tiết thu, nhưng ở phương nam thì vẫn là một mùa nắng gắt, kể cả tới giữa thu thời tiết vẫn khá nóng bức.
Dương An khởi hành từ sớm, ban ngày đã từ phương bắc một thành phố lớn của phương nam, Dương Thành!
Hơn năm giờ chiều, Dương Thành khói sương lãng đãng, ngồi trên xe lửa Dương An hoàn toàn cảm nhận cái nắng gắt cuối thu ở nơi đây.
Mang theo hành lý, chen chúc trong nhà ga đông nghịt người, Dương An lại ra quầy dịch vụ chỗ bến xe mua tiếp vé xe khách.
Quê của Dương An không phải ở Dương Thành, mà là một thị trấn nhỏ được người gọi là “Quê hương của vĩ nhân”.
Tính cả thời gian chờ xe, chừng hai tiếng nữa sẽ về đến nhà, hiện giờ tốc độ xe lửa còn nhanh hơn ô tô.
- Xin lỗi bác tài, cho tôi xuống!
Hơn một tiếng sau, Dương An muốn xuống xe. Bến đỗ cách nhà hắn không xa lắm, nhưng vì lí do ít khách chờ tại đó, cho nên đôi khi tài xế cũng bỏ bến không dừng.
Hôm nay vận khí của hắn không tệ, tài xế đỗ nghiêm chỉnh bên đường để hắn xuống.
Có khi nào về nhà nên vận khí cũng tốt lên.
Một lòng chạy nhanh về nhà, Dương An thầm hô một tiếng:
- Ta đã trở về!
Trong lòng hắn dâng lên nỗi bồi hồi xúc động.
Trong xu thế hiện đại hóa, nông thôn cũng có biến đổi lớn, như quê của Dương An, sớm đã không còn đồng ruộng, rất nhiều nhà xưởng xí nghiệp thay thế cải biến bộ mặt nông thôn, nông dân cũng sôi nổi bỏ làm nông chuyển vào nhà máy, khiến nơi này càng thêm phát triển.
Ở một vài mặt, nông thôn hiện giờ còn muốn hơn cả thành thị.
Dương An lựa chọn về nhà có lẽ là một lựa chọn chính xác, ít nhất thì người ở đây cũng không phức tạp như trong thành phố.
Bảy giờ, tiết trời trung thu cũng đã bắt đầu chạng vạng tối.
Trong màn đêm, Dương An rảo bước nhanh về nhà, có chút hơi xấu hổ, vì dù sao lần này cũng là thất bại ở ngoài mới quay về, Dương An thấy ngại nếu bị người quen bắt gặp.
Rời đi ai nấy nói cười chúc tụng, nhưng nếu không áo gấm trở về thì được chăng? Miệng lưỡi thế gian luôn kinh khủng.
Còn chưa bước vào nhà, Dương An đã nghe tiếng cười nói bên trong, khiến hắn rất mong chờ.
- Anh họ đã trở về, anh họ đã trở về!
Nghe tiếng mở cửa, hai đứa trẻ nhỏ cao hứng kêu to lên, đó là cặp song sinh em họ của Dương An, năm nay ba tuổi, ngày trước khi còn ở nhà Dương An thích nhất là ngồi chơi đùa với hai đứa.
Người lớn trong phòng bị tiếng kêu của hai đứa nhỏ làm giật mình, nhao nhao đi ra.
- Mẹ, chị, chú Tế, cô Tế, em gái nữa!
Nhìn thấy toàn thân nhân ra chào đón, Dương An không khỏi xúc động, cố gắng bình tâm.
Nam nhân sẽ len lét mà khóc thầm, chứ tuyệt đối không khóc trước mặt người khác.
Thấy Dương An về, mọi người đều rất vui mừng.
- Con à, nhanh giúp anh con bê đồ đi!
Mẹ Dương An kích động không biết nói gì, thấy con trai bình an trở về vui mừng vạn phần.
- Vâng ạ!
Dương Lâm, em gái của Dương An tươi cười đi tới.
Tướng mạo của Dương Lâm và Dương An hoàn toàn khác nhau, so với cả mẹ và chị gái Dương Nghệ cũng thế, nguyên nhân và vì Dương Lâm không phải con ruột, mà là được nhận nuôi từ cô nhi viện khi còn rất nhỏ.
Khi đó cha của Dương An còn sống, cả nhà đều muốn có thêm một bé gái cho vui cửa vui nhà, vì thế tới cô nhi viện nhận nuôi Dương Lâm, nhưng dù là như thế, cả nhà Dương An đều đối xử với Dương Lâm như ruột thịt.
- Không cần đâu, không có gì nhiều.
Dương An cười cười, nói.
Nếu không phải hai tay đều mang đồ, Dương An nhất định sẽ xoa đầu Dương Lâm, từ nhỏ tới giờ, Dương An thương nhất là em gái nhỏ này.
Còn chị gái của Dương An thì đã lập gia đình từ mấy năm trước, nhưng vẫn luôn quan tâm tới nhà mẹ đẻ, sinh hoạt phí khi Dương An học đại học phần lớn đều do nàng cấp.
Trong tay chị gái hắn ôm một tiểu cô nương là con gái nàng, cũng là cháu ngoại của Dương An.
Tiểu cô nương mới năm tuổi, nửa năm không gặp Dương An nên có chút lạ.
- Chị, sao không thấy anh rể đâu!
Dương An không thấy chồng chị gái, không khỏi nhíu mày, hơi lo lắng.
- Anh rể chú đi công tác, chắc trước Trung Thu mới về được!
Chị gái hắn nói.
Anh rể của Dương An là quản lý nhãn hiệu thực phẩm, thường xuyên đi công tác, tình cảm hai vợ chồng lại rất tốt, mỗi lần về đây đều đi cùng nhau, xem ra Dương An đã quá lo lắng rồi.
Còn chú Tế thì là em trai song sinh với cha hắn. Năm đó khi Dương An mười bảy tuổi, cha hắn bệnh nặng qua đời, mấy nhà chú bác thay nhau chiếu cố Dương An, trong đó nhà chú Tế là đối xử tốt nhất, bởi thế nên quan hệ hai gia đình cũng rất thân thiết.
Trong lòng Dương An cảm thấy rất thoải mái, một mình làm công ở bên ngoài, lúc nào cũng cảm giác cô độc, không như hiện giờ, được ấm áp ở trong tình thân.
Dù ở nông thôn không có nhiều cơ hội như trên thành phố, nhưng ít nhất Dương An có được thân nhân luôn động viên ủng hộ.
Bước vào phòng, trên bàn cơm đã bày kín đủ món ăn đầy màu sắc, có cá, có thịt, có gà, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng quan trọng nhất là cả nhà có thể quây quần bên nhau.
Dương An cởi bỏ hành lý, đi rửa mặt rồi quay vào, một nhà vui vẻ dọn cơm.
Thực ăn ý, cả bữa cơm không ai nhắc tới công việc của Dương An, mọi người đều nhắc tới mấy tin tức vui vẻ, mấy đứa nhỏ cũng thi thoảng lại bi bô mấy câu ngộ nghĩnh khiến mọi người ôm bụng cười to, không khí vui vẻ hòa thuận.
Dương An cũng đem những phiền não kia gác lại một bên, tận tình hưởng thụ loại cảm giác này.
Bữa cơm kéo dài mãi, mà sau khi ăn xong, cả nhà lại hàn huyên thật lâu, giống như mãi không hết chuyện.
Chẳng mấy mà tới chín giờ tối, hai đứa nhỏ song sinh đã ngủ gà ngủ gật, gia đình chú Tế mới rời đi, câu chuyện mãi không dứt rốt cục tạm dừng.
Nhà chú Tế gần đó, đi bộ mất chừng mười phút, nhưng mà nhà chị gái của Dương An thì lại khá xa.
Mọi người dĩ nhiên không am tâm hai mẹ con đi một mình, vì thế Dương An bèn lấy cái xe máy màu đen cà tàng trong nhà chở hai mẹ con về.
Dương An về đến nhà đã hơn mười giờ, Dương Lâm mai còn phải dậy sớm đi học nên ngủ trước, chỉ còn một mình mẹ hắn đang ngồi xem ti vi, đợi Dương An trở về.
Nhìn dáng mẹ đã hơi còng đi, tóc điểm điểm sợi bạc, Dương An cảm thấy vô cùng áy náy, chẳng những mình không thể để cho mẹ hưởng phúc mà còn khiến người lo lắng.
- Con về rồi đấy à, mau đ tắm đi!
Dương An vừa vào cửa, mẹ hắn đã trông thấy, có lẽ tâm tình của bà cũng không đặt ở tiết mục trên ti vi.
- Vâng!
Dương An gật gật đầu, đi lên, chậm rãi ngồi bên cạnh bà.
- Mẹ, con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng!
Dương An nhỏ giọng nói, giống như một đứa trẻ vừa làm điều gì sai, giọng điệu tràn vẻ áy náy.
Hai mắt mẹ hắn đỏ hồng lên, nhưng cũng không khóc, mà lại hiền lành nở nụ cười, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Ngốc quá, con vĩnh viễn đều là con của mẹ, đây cũng mãi là nhà của con, không phải xin lỗi, gặp chuyện gì khó khăn, cả nhà chúng ta đồng tâm hợp lực, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Dương An không hề nhắc tới chuyện xảy ra ba tháng nay, nhưng mẹ của hắn đều biết cả, ánh mắt kia vì tuổi tác mà hơi đục đi, nhưng chuyện gì cũng đều không qua được.
- Vâng!
Dương An gật gật đầu, trên mặt bỗng mỉm cười, sự ủng hộ của gia đình khiến hắn khôi phục niềm tin ở tương lai.
Mẹ hắn cũng cười, nói:
- Ra ngoài mệt quá rồi, giờ con đi nghỉ đi, đừng vội vàng để ý chuyện khác nữa.
Dương An hiểu ý của mẹ, mà hắn cũng chưa định đi tìm việc làm, dù sao đả kích ba tháng qua cũng không dễ dàng bình phục như vậy.
Mẹ đi ngủ, Dương An cũng quay trở về phòng của mình.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không khác gì lần hắn về nhà nửa năm trước, hẳn là mẹ biết hắn về nhà nên đã dọn dẹp sẵn.
Cất gọn hành lý, tắm rửa một cái, Dương An cảm thấy cả người thoải mái, hết hẳn mệt mỏi một ngày đường trường.
Trước khi về nhà, trong lòng còn vô cùng phiền muộn, trước mặt chỉ là một đống u ám, không nghĩ tới sau khi về nhà tất cả đều tốt đẹp lên.
Dương An cũng không mất hết mọi thứ, mà bất luận là khi nào, vẫn luôn có gia đình ủng hộ hắn.
Đêm nay, Dương An ngủ rất ngon!
Người nào tốt với mình, hắn sẽ nhớ kỹ, mà ai có thù cùng mình, Dương An cũng sẽ tuyệt đối không quên.
Người ở thành phố, phần lớn đều không thức dậy làm gì vào lúc sáu giờ sáng, mà ở nông thôn, hầu như mọi người đã rời khỏi giường chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Mà Dương An hôm qua về nhà thật vui vẻ, ngủ ngon, đương nhiên là thức dậy sớm, đúng sáu giờ rưỡi đã tỉnh giấc, hai năm qua rong ruổi bên ngoài, hắn chưa từng rời giường sớm như thế.
Nhưng mà hắn vẫn là người dậy muộn nhất nhà.
Dương Lâm đang trong bếp chuẩn bị bữa sáng, mà mẹ hắn đã ra đồng làm việc còn chưa trở về.
Một nửa đất đai trong thôn đều đã dùng để xây dựng nhà máy, còn một chút đất ven rìa cũng đủ để cho mấy nhà chia nhau trồng một ít rau củ.
Mà nhà của Dương An là có một mảnh đất cách sau nhà không xa, bình thường mỗi buổi sáng trước khi đu làm và buổi chiều khi đã về nhà mẹ của hắn đều ra đó sửa sang lại đất trồng rau xanh, thu hoạch đủ để cho cả nhà hắn sử dụng.
Của nhà trồng được, vừa sạch sẽ vừa rẻ tiền.
Tầm bảy giờ, mẹ hắn vãn ở ngoài ruộng chưa về, Dương Lâm vội vàng ăn sáng trước rồi đi học.
Dương Lâm năm nay lớp 11, giống như Dương An ngày trước, học trung học trên thị trấn, đi xe đạp mất chừng mười phút.
Thành tích học tập của nàng rất tốt, cho tới giờ chưa từng để người nhà lo lắng.
Nhìn thấy em gái vội vội vàng vàng, Dương An như nhớ lại hồi còn học trung học, không ít chuyện cùng bạn bè cả đời không thể nào quên.
Dương An đợi mẹ về cùng ăn điểm tâm, rồi mẹ hắn đi làm.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Dương An, mà bởi liên tiếp thất bại nên tâm lý vướng mắc, hắn cũng không muốn ra ngoài.
Cả ngày, Dương An đều ở nhà, thu thập quét tước lau dọn nhà cửa, còn làm cơm đợi mẹ và em gái trở về.
Suốt mấy ngày Dương An đều như thế, rất ít ra ngoài, bần cùng lắm mới đến chợ mua chút đồ ăn, qua mấy ngày, Dương An như trở thành “bà nội trợ” trong gia đình.
Đúng như lời mẹ hắn nói, Dương An muốn tạm thời nghỉ ngơi, sẽ không vội vã đi tìm việc làm, hay đúng hơn là hắn đã có ý tưởng khác, đó là trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
- Nếu thật sự có thể trở thành một game thủ chuyên nghiệp không tồi thì ít nhất không cần dựa vào gia đình mà còn có thể trợ giúp...
Dương An âm thầm lựa chọn một con đường mới, một con đường mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng mà muốn trở thành một gã game thủ chuyên nghiệp như thế, nói dễ hơn làm.
Chớp mắt Dương An về nhà đã năm ngày, vừa vặn là một tuần kể từ lúc hắn xóa acc.
Chín giờ tối, cơm nước tắm rửa xong, một nhà ba người cùng ngồi xem TV, mãi hắn mới về lại phòng mình.
Dương An lấy từ trong hòm ra chiếc mũ đặc chế của Phong Vân, cả tuần nay hắn vẫn chưa đụng tới.
Cầm lấy chiếc mũ màu lam, trong lòng Dương An lẫn lộn trăm mối.
- Lần này trở lại Phong Vân, nhất định phải đạt thành tựu.
Dương An tự cổ vũ mình.
Đội lên mũ chơi game, Dương An trở lại Phong Vân sau một tuần từ bỏ, lần này trở lại ngoài việc báo thù, hắn còn quyết tâm tìm một con đường mới cho tương lai.
- Theo truyền thuyết, vào lúc thiên địa sơ khai, Thần vương Phổ Nhĩ Đốn sáng tạo ra phiến đại lục này, sau đó đặt tên là 'Phong Vân đại lục'. Tại đây Thần vương tiếp tục sáng tạo ra các loại sinh mệnh rồi rời đi, mặc cho những sinh mệnh này sinh sôi phát triển, các chủng tộc bất đồng cũng từ đó ra đời, Phong Vân đại lục đầy rẫy các nền văn minh trí tuệ, mà vô số anh hùng cũng ở đó mà viết nên truyền thuyết vô tận...
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Từ xưa đến nay, nơi có quang minh sẽ có hắc ám, quang, cùng ám ảnh hưởng qua lại lẫn nhau mà tồn tại, nhưng vĩnh viễn đối lập, cũng như mây và gió vậy, gió muốn thổi tan mây, thế mà mây lại mãi cứ quấn quanh lấy gió.
Trên đại lục Phong Vân vốn không phân chia làm liên minh quang minh cùng liên minh hắc ám, tất cả chỉ vì khác biệt về tín ngưỡng.
Thần vương rời đi, các tộc mạnh mẽ sinh sản phát triển. Lấy nhân loại cầm đầu, các chủng tộc liên hợp lại xây dựng ' Liên Minh Tự Do ', trở thành người thống trị mới của đại lục, khiến đại lục Phong Vân có những bước tiến đáng kể sau nhiều năm tháng. Trong liên minh Tự Do, nắm quyền tối cao là đại biểu của nhân loại, Tinh Linh tộc, Vong Linh tộc, Địa Ngục tộc, Thú Nhân tộc, Ải Nhân tộc, Địa Tinh tộc tạo thành hội đồng trưởng lão tối cao, mà cầm đầu là nhân loại có năng lực sinh sản cực mạnh, bởi vậy nhân loạn đạt được quyền quyết sách cao nhất trong hội đồng trưởng lão.
Nhưng do tín ngưỡng bất đồng, cho nên phân tranh không dứt. Nhân Loại, Tinh Linh tộc cùng một bộ phận Ải Nhân thờ phụng Quang Minh với tín điều về thiện lương, tiến bộ, còn Địa Ngục tộc, Thú Nhân tộc và bộ phận Ải Nhân còn lại thì thờ phụng Hắc Ám đi kèm hủy diệt phá hư, chỉ có Địa Tinh tộc không theo bất kỳ tín ngưỡng nào, hay nói cách khách, tín ngưỡng của họ chính là tri thức cùng khoa học kỹ thuật.
Lĩnh tụ mới của Vong Linh tộc, Vong Linh vu sư Sơn Đức Lỗ Hắc Phong xuất hiện phá vỡ hòa bình của đại lục Phong Vân. Vu sư Sơn Đức Lỗ Hắc Phong ý đồ muốn ngoi lên trở thành trưởng lão tối cao, thống trị toàn bộ đại lục cho nên lợi dụng tử vong thánh khí mà Hades ban ân, phát động 'Linh vong thiên tai' tại thành thị của nhân loại, khiến quân đoàn của nhân loại không hề có chuẩn bị trước tử thương thảm trọng.
Sơn Đức Lỗ Hắc Phong dẫn dắt Vong Linh tộc, liên kết với mấy tộc tôn thờ Hắc Ám gồm Địa Ngục, Thú Nhân và một bộ phận ải nhân chính thức phát động chiến tranh, chiến sự nhanh chóng cuốn vào toàn bộ đại lục, đại lục Phong Vân kể từ đó bước vào thời kỳ chiến loạn.
Bên phe Quang Minh tuy rằng có Tinh Linh tộc có được thiên phú tự nhiên cường đại cùng sinh mệnh dài lâu, nhưng năng lực sinh sản yếu trở thành nhược điểm trí mạng của tộc này, hơn nữa quân đoàn nhân loại ngay từ đầu bị đánh lén trọng thương, Ải Nhân tộc thì phân tách, đủ loại điều kiện bất lợi khiến cho phe Quang Minh lâm vào tình cảnh nguy trong sớm tối.
Anh hùng nhân loại Bạch Vân được thượng cổ thần khí thiên thần tài quyết truyền thừa, thành công đề thăng lên Thần cấp, cùng với Huyết tộc mới được sinh ra quật khởi xoay chuyển chiến sự.
Huyết tộc vốn cũng là nhân loại, nhưng thực lực lại cường đại hơn. Thủy tổ Huyết tộc là Đức Lan ở trong di tích thượng cổ Uy Liêm cổ bảo chiếm được thần khí Huyết Linh châu, cũng đã lấy được năng lực 'San sẻ', có thể chia lực lượng của bản thân cho người khác. Nhờ có năng lực này, Huyết tộc nhanh chóng quật khởi, trở thành một chủng tộc hoàn toàn mới trên đại lục. Mà vì Huyết tộc vốn là nhân loại, cho nên tín ngưỡng Quang Minh, gia nhập trận doanh Quanh Minh đối kháng với loạn Vong Linh tộc.
Phản quân Hắc Ám tiếp đó tháo chạy, bên phía Quang Minh cường thế một lần nữa đoạt lại phần lớn lãnh địa. Rơi vào đường cùng, Vong Linh tộc dẫn dắt mấy chủng tộc thờ phụng Hắc Ám lùi tới phương Bắc cằn cỗi, xây dựng Hắc Phong thành, thành lập liên minh Hắc Ám.
Phe Quang Minh mặc dù có anh hùng Thần cấp Bạch Vân, lại thêm Huyết tộc gia nhập mà giành được thắng lại, nhưng tử thương vô số, nên cũng không còn sức mà truy kích phản quân Hắc Ám. Chiến tranh thắng lợi, phe Quang Minh tiếp nhận Huyết tộc, gầy dựng lại hội đồng Trưởng lão tối cao, thành lập liên minh Quang Minh, tại chính giữa đại lục lại xây dựng Bạch Vân thành chống lại xâm lấn của liên minh Hắc Ám.
Gió màu đen, mây màu trắng*! Cả đại lục Phong Vân từ nay một chia làm hai, liên minh Quang Minh cùng liên minh Hắc Ám không ngừng chém giết. Mà những mạo hiểm giả từ thế giới khác đến vùng đất chiến hỏa này cũng ngày một nhiều, bọn họ dùng dòng máu nóng của mình tiếp tục tạo nên những truyền thuyết vô tận...
(* chỗ này ý chỉ người cầm đầu hai phe là Hắc Phong và Bạch Vân)
---------------
Đoạn phim mở đầu dài tới mười phút làm cho Dương An vô cùng sốt ruột, sau khi xóa acc cũ, nhân vật mới không thể bỏ qua bước này, Dương An cũng không còn cách nào khác mà chờ đợi.
Cùng một IP sau khi xóa acc nhất định phải một tuần sau mới có thể lập nhân vật với, mà nếu xóa lần thứ hai sẽ là một tháng, lần thứ ba lại càng lâu, bởi vậy game thủ thông thường sẽ không tùy tiện mà xóa acc.
Hệ thống: Xin chào, trước khi tạo nhân vật xin hãy chọn phe cánh, bạn có thể lựa chọn liên minh Quang Minh hoặc liên minh Hắc Ám.
- Liên minh Quang Minh!
Trước kia Dương An cũng ở liên minh Quang Minh, toàn bộ người hắn quen dù là bạn bè hay kẻ thù cũng dều ở liên minh Quang Minh, tất nhiên sẽ chọn Quang Minh.
Hệ thống: Mời nhập tên nhân vật.
- Ngả Gia!
'Ngả Gia' đọc chệch là ái gia (DG: yêu gia đình), sau khi về nhà Dương An mới hiểu nơi cuối cùng con người muốn về nhất vẫn là gia đình thân yêu.
Hệ thống: Tên nhân vật có thể sử dụng.
Hệ thống: Mời lựa chọn chủng tộc, chủng tộc trong liên minh Quang Minh có nhân loại, Tinh Linh, Huyết tộc cùng bạch Ải Nhân, chủng tộc bất đồng có đặc điểm cùng thiên phú bất đồng.
- Nhân loại, chức nghiệp cung tiễn thủ.
Không đợi hệ thống báo các chức nghiệp có thể lựa chọn, Dương An đã cắt lời lựa chọn xong.
Thông thường khi lựa chọn chức nghiệp cung tiễn thủ thì người ta đều tuyển Tinh Linh tộc, Tinh Linh tộc có được thiên phú cùng ưu đãi của tự nhiên, rất thích hợp với hướng cung tiễn thủ, nhưng Dương An lại coi trọng thiên phú ngộ tính của nhân loại.
Thiên phú ngộ tính này có trợ giúp rất lớn với việc nắm giữ và lĩnh ngộ kỹ năng.
Mà Dương An không lựa chức nghiệp nguyên tố thao tác sư quen thuộc trước kia lại đi lựa chọn cung tiễn thủ là có nguyên nhân khác.
Hệ thống: Thực sự xác nhận lựa chọn nhân loại cung tiễn thủ?
- Đúng!
Hệ thống: Chức nghiệp bạn đã chọn, nhân loại cung tiễn thủ. Nhắc nhở cuối cùng với người chơi, lần đầu tiên tiến vào trò chơi trước có thể lựa chọn điều chỉnh ngoại hình nhân vật, độ điều tiết tăng giảm tối đa là 30%, sau khi xác nhận sẽ không thể sửa đổi. Chúc bạn chơi vui vẻ!
Dương An lựa chọn đem hạ bề ngoài xuống 20%, kỳ thật bộ dáng trong trò chơi Dương An không để ý nhiều, chỉ là muốn khác nhân vật 'Cơ Bạo' lúc trước của mình mà thôi.
Dương An nhìn thuộc tính đang có một chút.
Nhân vật: Ngả Gia (liên minh Quang Minh).
Chức nghiệp: Nhân loại cung tiễn thủ (kiến tập)
Đẳng cấp: Cấp 1
Thuộc tính cơ bản:
HP: 200
MP: 100
Thể lực: 10
Sức mạnh: 13
Nhanh nhẹn: 13
Trí lực: 7
Tinh thần lực: 9
May mắn: 13
Lực công kích: 1―1
Lực phòng ngự: 12
Số điểm tự do có thể phân phối: 0
Trước mắt tối đen rồi thay đổi cảnh vật, Dương An tiến vào trò chơi, bởi vì trò chơi đã open beta gần hai tháng, tình cảnh chật kín khu vực tân thủ đã không còn, nhưng trên đường cái vẫn có không ít người cấp thấp qua lại tấp nập, nên cũng không quá vắng vẻ.
Dương An nhìn hệ thống nhắc nhở một chút, mình đang đứng ở tiểu trấn Tô Bối Lan thuộc phạm vi Lợi Tư Đặc thành trong liên minh Quang Minh.
Chủ thành trong liên minh Quang Minh là Bạch Vân thành, Lợi Tư Đặc thành lại là một trong hơn mười thành thị cấp hai trực thuộc, mà Tô Bối Lan tiểu trấn nơi Dương An xuất sinh thì là một trong vô số trấn nhỉ nằm trong quản lý của Lợi Tư Đặc thành, tương tự như Tân Thủ thôn.
Lần trước chơi game, Dương An cũng không tới tiểu trấn Tô Bối Lan này, nhưng loại tiểu trấn như Tân Thủ thôn này cũng không lớn, một con đường cái, hai bên là vài cửa hàng cùng kiến trúc nhỏ, chỉ liếc mắt là có thể thấy hết.
- Haizz, tất cả bắt đầu lại từ tiểu trấn này đi!
Dương An tự động viên bản thân mình.
Nhìn bản thân toàn thân y phục trắng bóc không chút lực phòng ngự, Dương An bất đắc dĩ mà lắc đầu cười, thật sự là phải bắt đầu lại từ đầu.
Không vội đi tìm chức nghiệp đạo sư (người truyền giáo kỹ năng mỗi chức nghiệp) tập kỹ năng, Dương An mở hòm mail, viết một cái mail rồi gửi đi, nội dung chỉ có hai chữ, cá lư!
(Cá lư: một giống cá ở Tùng Giang, Trung Quốc, thịt ăn rất ngon)
Thông tin gửi đi chưa đến mười giây, hệ thống đã thông báo: người chơi 'Pháp Lỗ Địch' muốn cùng bạn kết làm bằng hữu.
Dương An đồng ý lời mời kết bạn.
- Tiểu tử chết tiệt, mình còn tưởng cậu không chơi nữa!
Vừa kết bạn thành công, đối phương đã pm (gửi tin) tới.
- Ơ, mới có mấy hôm không gặp, cậu thông minh lên đấy à, một chút đã nhận ra mình.
Dương An trêu ghẹo nói.
Pháp Lỗ Địch tên thật là Lô Địch, là bạn thân cũng là bạn cùng đại học với Dương An, tháng trước chính Dương An chơi trò chơi này. Tuy bình thường Lô Địch ăn nói cực thối, chuyên gia đá xoáy, nhưng lại rất có nghĩa khí với bạn bè, là loại người dùng chân tâm đối đãi bằng hữu, thế nên sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn quan hệ tốt với nhau.
Chức nghiệp của Pháp Lỗ Địch ở trong trò chơi là triệu hoán sư cấp 4x.
- Chỉ có cậu mới gọi mình là cá lư, sao mình lại không nhận ra, mà cậu thật sự là chọn chơi lại à.
Pháp Lỗ Địch nói.
- Suốt ngày bị đuổi giết, mình còn có cách khác sao!
Dương An nói.
- Cũng phải, lúc ấy thực lực của chúng ta quá kém, không thể giúp cậu, không thì giờ để mình kéo* cậu đi!
Pháp Lỗ Địch áy náy nói.
(Kéo: trong game người cấp cao hơn hơn kéo người cấp thấp đi luyện cấp tại khu vực cho người cấp cao để nhanh lên cấp hơn)
- Không cần đâu, lần này mình muốn dựa vào chính mình, đem đồ lần trước mình gửi ra đây là được, đúng rồi, tốt nhất là bắn cho mình ít tiền đi, giai đoạn đầu này muốn phát triển tốt một chút.
Dương An bình thản nói.
Hàn huyên với Pháp Lỗ Địch một lát, Dương An bèn đóng cửa sổ trò chuyện, sau đó đi tới rương chứa đồ.
Trong lúc nói chuyện vừa rồi, Pháp Lỗ Địch đồng thời đã đem những thứ Dương An cần gửi tới.
Dương An mở chiếc rương đồ trống trơn, chỉ có đúng một ô chứa một mũi tên gãy.
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Mũi tên này chỉ có một nửa đằng đuôi, bề ngoài đen xì không chút thu hút, tiễn vũ (phần lông gắn ở đuôi mũi tên chỗ tiếp xúc với dây cung) cũng so le không trọn vẹn, nhìn qua không khác gì tàn kiếm đoạn tiễn (kiếm hỏng tên gãy) trên chiến trường.
Tuy nhiên mũi tên gãy trông như đồ bỏ đi này lại là một vật cực kỳ quý giá, Dương An lựa chọn chức nghiệp cung tiễn thủ, nguyên nhân rất lớn chính là vì mũi tên gãy này.
Trước khi xóa acc, hắn đem nó giao cho bạn thân tín là Pháp Lỗ Địch.
Dương An chỉ lấy tiền vàng mà Pháp Lỗ Địch gửi tới, còn vẫn để mũi tên kia nằm một góc trong rương chứa đồ.
Bây giờ còn không phải lúc!
Nhìn 10 đồng vàng Pháp Lỗ Địch gửi, Dương An cũng không trách hắn keo kiệt.
(1 vàng =100 bạc =1000 đồng)
Lúc trước Dương An chơi Pháp sư thao khống nguyên tố hệ băng, đây là một chức nghiệp đốt tiền, bởi vậy trước khi Dương An xóa acc cũng không có bao nhiêu tiền, mà triệu hoán sư như Pháp Lỗ Địch còn đốt tiền hơn thế, có thể đưa ra 10 vàng xem như rất cố gắng rồi.
Hơn nữa, vào lúc này 10 vàng đã tạm đủ.
- Trước tiên đi tìm chức nghiệp đạo sư học tập kỹ năng, sau đó đi giết quái luyện cấp.
- Dương An cười nói, mọi chuyện đều phải từng bước một.
Diện tích tiểu trấn Tô Bối Lan không lớn, hơn nữa quy hoạch đơn giản, những kiến trúc chủ yếu đều nằm ở hai bên đường.
Đương nhiên, gọi là chủ yếu, nghĩa là còn những kiến trúc khác, mà tại những nơi này, đôi khi cũng có thể nhận được một vài nhiệm vụ rất thú vị, đây đều là những điều mà trò chơi muốn người chơi tự tìm tòi khám phá.
Hệ thống nhiệm vụ trong Phong Vân cực kỳ phong phú, mà đại đa số nhiệm vụ cần người chơi tự tìm ra, hơn nữa những nhiệm vụ ẩn tàng như thế có phần thưởng rất không tồi.
Công hội của chức nghiệp cung tiễn thủ nằm ngay tại cuối con đường cái trong tiểu trấn, rất dễ tìm thấy.
Tô Bối Lan tiểu trấn cũng giống như Tân Thủ thôn, nơi gọi là chức nghiệp công hội cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng đơn sơ, so với chức nghiệp công hội tại các đại thành thị có quy mô hoàng tráng xa hoa thì kém ngàn vạn dặm.
Nhưng mà mỗi một game thủ đều phải trải qua từng bước như vậy.
Đi vào công hội của chức nghiệp cung tiễn thủ, Dương An phát hiện nơi này cực kỳ bừa bộn, trên mặt đất bày đủ loại da lông, đầu, hài cốt của các loại động vật, nếu không phải bên ngoài có treo biển thật to viết Công hội chức nghiệp cung tiễn thủ, Dương An hẳn là tưởng mình đến nhầm một cái lò giết mổ.
Góc nhà, một lão giả tuổi đã cao đang ngồi trên ghế mà lau chùi chiếc trường cung phong cách cổ xưa, đây chính là đạo sư chức nghiệp cung tiễn thủ.
Dương An cũng không dám coi khinh lão giả nhìn như sắp đổ kia, vì trong Phong Vân, phía sau mỗi một vị chức nghiệp đạo sư, thậm chí là rất nhiều NPC, đều có một đoạn sự tích anh hùng không muốn người biết, đạo sư nhìn có vẻ cao tuổi này không chừng là một vị anh hùng vô danh thời kì đại chiến.
- Kính chào đạo sư tôn kính, ta là cung tiễn thủ vừa mới nhập môn, tới để học tập kỹ năng.
Dương An cung kính nói, mỗi NPC tuy rằng chỉ là một nhân vật của trò chơi, nhưng đều có trí năng của riêng mình, nếu đắc tội bọn họ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lảo giả nghe tiếng Dương An, hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tập trung vào thanh trường cung trong tay.
Tuy chỉ đơn giản là một cái liếc mắt, nhưng Dương An có thể cảm nhận được ánh mắt này giống như một con hùng ưng từ trên cao ngàn dặm tập trung vào con mồi.
Bị ánh mắt ấy liếc một cái, Dương An liền cảm giác mình bị lão giả hoàn toàn nhìn thấu, cả người chấn động, thầm nghĩ:
- Đây là một cung tiễn thủ cường đại!
- Xin chào cung tiễn thủ kiến tập mới tới, ta chính là đạo sư cho chức nghiệp cung tiễn thủ ở tiểu trấn này, ngươi có thể gọi ta Lạc Đặc, ở chỗ này của ta ngươi có thể tiêu phí một khoản tiền tài nhất định để học tập kỹ năng trụ cột cùng kỹ năng sơ cấp của cung tiễn thủ.
Chức nghiệp đạo sư Lạc Đặc chậm rãi nói, hai mắt vẫn không rời trường cung trên tay.
Bất kể là chức nghiệp nào, cấp bậc nào, muốn học tập kỹ năng tại chức nghiệp đạo sư đều phải mất tiền, mỗi một người chơi mới tham gia, hệ thống đều sẽ tặng cho 10 đồng, mà từng ấy tối đa cũng chỉ có thể học tập một kỹ năng trụ cột cùng một kỹ năng sơ cấp, giai đoạn đầu trò chơi open beta, đại bộ phận người chơi cũng phải đến 4x, 5x mới có thể học toàn bộ đống kỹ năng sơ cấp nhất này.
Nhưng Dương An lại đang có 10 vàng lẻ 10 đồng, tài chính dư dả, có thể tự do lựa chọn học tập kỹ năng.
- Cám ơn đạo sư!
Dương An nói, mở ra mục lục kỹ năng, xem những kỹ năng trụ cột cùng kỹ năng sơ cấp mà cấp 1 có thể học.
Chức nghiệp cung tiễn thủ có thể sử ba loại vũ khí là cung, nỏ, lao, cũng đại biểu cho ba loại hình cung tiễn thủ khác nhau.
Cung tầm bắn xa nhất, nỏ tốc độ công kích nhanh nhất, mà lao thì thương tổn nhất.
Tất nhiên Dương An lựa chọn cung tầm bắn xa nhất, tầm bắn xa, giống như những pha ám sát trong phim, giết người ở ngoài ngàn dặm. (Đương nhiên, ngàn dặm là có chút khoa trương)
Trải qua sàng lọc, Dương An đem tổng cộng sáu kỹ năng trụ cột cùng kỹ năng sơ cấp của vũ khí loại cung học hết.
Kỹ năng trụ cột:
Trụ cột vũ khí loại cung: cấp 1, (có thể thăng cấp), kỹ năng bị động, tăng lên tốc độ công kích của vũ khí loại cung.
Sở trường vũ khí loại cung: cấp 1, (có thể thăng cấp), kỹ năng bị động, tăng lên tầm bắn cùng lực công kích vũ khí loại cung.
Tinh chuẩn xạ kích: cấp 1, (có thể thăng cấp), kỹ năng bị động, tăng lên xác suất trúng mục tiêu của vũ khí loại cung.
Kỹ năng sơ cấp:
Phá cốt tiễn: cấp 1, một tiễn cực mạnh, xỏ xuyên qua xương cốt mục tiêu, bỏ qua phòng ngự tạo thành thương tổn lớn cho mục tiêu.
Liên hoàn tiễn: cấp 1, bắn liên tục hai mũi tên tốc độ cao.
Hoãn tốc tiễn: cấp 1, tạo thành thương tổn cho mục tiêu, đồng thời làm chậm tốc độ di động và công kích của mục tiêu.
Ba kỹ năng trụ cột, ba kỹ năng sơ cấp tổng cộng Dương An tiêu tốn 30 đồng tệ.
Nhìn ba kỹ năng trụ cột, Dương An mỉm cười, tuy rằng kỹ năng giới thiệu lên 'Có thể thăng cấp', nhưng từ lúc trò chơi open beta cho tới bây giờ, cũng không người nào biết phương pháp thăng cấp kỹ năng trụ cột này, mỗi chức nghiệp đều như thế, mà nhà phát hành lại đưa ra thông báo rằng tất cả đều phải do người chơi tự tìm ra.
Hiệu quả của kỹ năng trụ cột cấp 1 quá nhỏ, chẳng khác gì gân gà, cho nên, đại đa số người chơi đều chỉ học tập một hai cái cho gọi là có, khong mấy ai muốn tiêu tiền cho mấy cái kỹ năng gân gà gần như không thể thăng cấp.
Đương nhiên, trong trò chơi có không ít người tài ba, trong đó có những người chơi biết được phương pháp thăng cấp nhưng đều giữ cho riêng mình, Dương An chính là một trong số đó.
Cái gọi là trụ cột, cũng tức là căn bản, căn bản có tốt, ngày sau mới có thể phát triển càng nhanh càng ổn định, huống hồ, Dương An còn biết phương pháp thăng cấp những kỹ năng cơ sở này, nhưng dĩ nhiên cũng không phải toàn bộ.
Thấy Dương An đã học xong kỹ năng, cung tiễn thủ đạo sư Lạc Đặc nhặt một thanh trường cung trên mặt đất lên, đưa cho Dương An, nói:
- Cái này cho ngươi, mau cầm nó bắt đầu hành trình mạo hiểm của ngươi đi!
- Cám ơn!
Dương An nhận lấy trường cung, đây là một thanh trường cung màu xám trắng, làm từ xương của con vật nào đó, tạo hình rất đơn giản.
Thô chế trường cung: công kích 12―20
Một cây cung trắng không có thuộc tính gì, nhưng vẫn tốt hơn hai tay trần.
Sờ sờ thô chế trường cung trong tay, Dương An khẽ nhíu mày, thầm nghĩ:
- Từ một nguyên tố thao khống sư chuyển sang làm cung tiễn thủ, một ngày kia, ta nhất định sẽ dùng cung tên trong tay đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta.
Bởi vì ban đầu hệ thống chỉ cho cung tiễn thủ 100 mũi tên, cho nên sau khi rời khỏi cung tiễn thủ chức nghiệp công hội, Dương An tới cửa hàng thợ rèn mua 1000 mũi tên bằng gỗ thông thường mất 2 đồng, sau đó đeo lên lưng bước ra ngoài Tô Bối Lan tiểu trấn, bắt đầu con đường giết quái luyện cấp.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†