Hôm nay là ngày nhộn nhịp khác thường của Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, là ngày mà toàn thể giới giang hồ đều lũ lượt kéo đến mừng cho chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ mãi đến tuổi tứ tuần mới có một hậu nhân đích thực để nối dõi tông đường.
Bảo là hậu nhân đích thực vì Lưu Khánh Hà, chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, nhân vật được xếp vào hàng thứ ba trên giang hồ về hai phương diện: võ công và đức độ, không phải là chưa từng có một hậu nhân nào. Và kỳ thực Lưu Khánh Hà đã có một ái nữ, Lưu gia đã có một thiên kim tiểu thư. Vị tiểu thư này, Lưu Ngọc Bội, hiện đã bước vào tuổi đôi chín một ít, là đóa hoa xuân sắc làm cho Lưu gia thêm được mọi người quan tâm ngưỡng mộ.
Nói như thế để hiểu rằng trong dòng người lũ lượt kéo đến Lưu gia Đệ Tam Phủ Trung Nguyên hôm nay, nếu những nhân vật cao niên trưởng bối của các bang phái đều vì mừng cho đứa bé trai bé bỏng của Lưu Khánh Hà vừa hạ sinh được tròn tháng thì những vị thiếu gia thuộc đủ mọi thành phần càng háo hức có mặt với hi vọng được vị thiên kim tiểu thư của Lưu gia là Lưu Ngọc Bội sẽ ghé mắt xanh đoái nhìn. Và nếu được như vậy thì chuyến đi này đối với những vị thiếu gia, cũng là đối với những nhân vật chưa hề tạo lập gia thất và đang có ý định rắp tâm bắn sẻ sẽ là một chuyến đi nhất cử lưỡng tiện. Và đó là lý do khiến dòng người kéo đến Lưu gia Đệ Tam Phủ càng lúc càng đông.
Gian đại sảnh to rộng của Trung Nguyên Đệ Tam Phủ càng lúc càng tỏ ra chật hẹp vì không đủ sức chứa cả trăm người cùng kéo đến.
Gian thiết lễ, nơi đón nhận quá mừng của từng nhân vật mang đến cũng đầy ắp dần. Và quà của họ đa phần là những vật lạ của báu. Vật phẩm càng quý báu bao nhiêu càng thể hiện lòng quan tâm ngưỡng mộ đến chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ bấy nhiêu.
Gian yến sảnh, nơi sắp thết đãi một yến tiệc thịnh soạn chưa từng có ở Lưu gia và là nơi được chủ nhân Lưu gia căn dặn gia nhân sắp bày thật chỉnh chu và cẩn trọng vào bật nhất cũng đã bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu rối loạn. Họ không thể sắp đặt kịp để sao cho những nhân vật có bối phận thấp kém hơn đừng ngồi lẫn vào bàn chỉ được dành riêng cho những nhân vật có bối phận cực cao trong võ lâm.
Lưu Khánh Hà với trường bào bằng gấm khoác ngoài cứ phải luôn miệng tạ lỗi hết nhân vật này đến nhân vật khác.
Nhìn vẻ lúng túng của chủ nhân, một đạo nhân lên tiếng cảm thông:
- Vô Lượng Thọ Phật! Lưu đại hiệp hà tất phải áy náy. Một ngày vui như thế này bần đạo tin chắc rằng sẽ không một ai nỡ trách đại hiệp.
Một đạo nhân trung niên khác đang ngồi đối diện với đạo nhân ở phía bên kia bàn cũng lên tiếng:
- Phương Thiện đạo trưởng nói rất đúng. Vì nếu có ai nỡ trách Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà, Lưu đại hiệp, thì chỉ cần nhớ đến lần Lưu đại hiệp hiển lộ thần uy, cùng giang hồ các môn bang phái triệt thoái Đông Hải Môn mười hai năm trước là cũng đủ để kẻ đó phải nghĩ lại, đổi buồn thành vui, đổi giận thành mừng, mà cùng hòa chung niềm vui với Lưu đại hiệp, chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.
Như để minh chứng cho lời vừa nói, nhân vật trung niên này vội chuyển đôi mắt nhìn qua một mỹ phụ đang ngồi chếch bên mé tả:
- Du mỗ mạo muội nói như thế, không biết Gia Cát Tiên Tử có đồng tình hay không?
Câu nói của nhân vật họ Du làm cho bao nhân vật ngồi cạnh đó đều đổ dồn ánh mắt về phía mỹ phụ. Trong số này có một lão nhân với một bộ râu ba chòm vừa dài vừa bạc trắng chợt hắng giọng:
- Du chưởng môn hỏi chi câu quá thừa ? Vì chưa từng nghe Gia Cát Tiên Tử lên tiếng, lão phu cũng đoán biết thế nào Tiên Tử cũng phần nào cảm thông cho Lưu Khánh Hà. Đúng thế không Gia Cát Tiên Tử, chủ nhân Bách Hoa Cung Đệ Nhị Phủ Trung Nguyên.
Mỹ phụ nọ đỏ mặt:
- Bàng tiền bối lại châm chọc bổn cung chủ nữa rồi. Có phải Bàng tiền bối muốn ám chỉ vì Lưu gia với Bách Hoa Cung đều được xếp vào Tam gia phái đệ nhất võ lâm nên thế nào Gia Cát Đại Mỹ này cũng lên tiếng bênh vực Lưu đại hiệp.
Lão nhân nọ lại hắng giọng, và lần này khi lên tiếng, lão nhân còn đưa tay vân vê và ve vuốt bộ râu ba chòm của lão:
- Tam gia phái đệ nhất võ lâm ngoài Lưu gia và đại thế gia Gia Cát thì ai cũng biết là còn có Đệ Nhất Thần Trang Minh Chủ Võ Lâm Tư Mã Vương. Nên chuyện Tam gia có bênh vực lẫn nhau là chuyện dễ hiểu. Tuy vậy ý của lão phu có phần khác.
Bên cạnh lão nhân là một vị sư thái. Ẩn ý của lão nhân làm cho vị sư thái động tâm:
- Ý khác của Bàng tiền bối là thế nào? Rõ ràng lời vừa rồi của tiền bối đã cho biết thế nào Gia Cát Cung Chủ Bách Hoa Cung cũng cảm thông cho Lưu đại hiệp. Nghĩa là dù vì lý do nào đi nữa Gia Cát Cung Chủ cũng bênh vực Đệ Tam Phủ Lưu gia. Trừ phi ý khác của Bàng tiền bối là muốn bác bỏ chính câu nói trước của Bàng tiền bối ?
Lão nhân họ Bàng tủm tỉm cười:
- Tịnh Như sư thái muốn biết ý khác của lão phu thật sao? Chỉ sợ khi lão phu nói rõ ra, Sư thái vì là người xuất thân từ cửa không nên dù muốn hiểu cũng vị tất hiểu. Đại để lời của lão phu sắp nói chỉ là lời của kẻ trần tục, e sư thái chẳng muốn nghe.
Thần sắc của Gia Cát Đại Mỹ vụt đổi khác, Tương tự, diện mạo của Lưu Khánh Hà cũng thay đổi. Và để che dấu sự thay đổi chỉ trong thoáng chốc này, Lưu Khánh Hà vụt nói như reo:
- Đến rồi, đại thượng khách của chúng ta, nhất là của Lưu gia trong ngày hôm nay rốt cuộc cũng đến.
Đoạn Lưu Khánh Hà vừa cố lách người bước qua đám đông có đến trăm người, dù là một cố gắng bất thành, vừa vận lực vào âm thanh làm cho giọng nói vang lên rõ mồn một:
- Được Tư Mã Minh chủ đến viếng hàn xá. Lưu Khánh Hà tại hạ quả là tam sinh hữu hạnh, hữu hạnh bội phần!
Mọi người đưa mắt nhìn theo Lưu Khánh Hà và đương nhiên cũng phải mục kích cảnh bất lực của Lưu Khánh Hà vì không thể tự vạch lối giữa đám đông để tiến gần hơn nữa về phía đoàn người gồm năm nhân vật cũng đang cố bước vào gian yến sảnh.
Tuy vậy, từ một cửa ngách cạnh đó chợt có một âm thanh thánh thót vang lên. Đây là thanh âm không mấy lớn, so với câu nói dõng dạc vừa rồi của Lưu Khánh Hà, nhưng không hiểu sao thanh âm này lại có đủ uy lực để làm cho tình thế hoàn toàn chuyển đổi. Thanh âm đó nói:
- Tiểu nữ có nhìn lầm không vậy? Tư Mã bá bá, Minh chủ võ lâm vốn dĩ đang xử lý chuyện cấp bách xảy ra tại Đoạn Hồn Nhai, cách xa những năm sáu dặm đường vậy mà bá bá vẫn kịp đến mừng cho gia phụ. Và điều này ắt hẳn sẽ làm cho gia phụ đã mừng càng mừng hơn.
Tiếng huyên náo đối đáp lẫn nhau của hàng trăm người liền từ từ ngưng bặt. Đầu tiên là những vị thiếu gia, những nhân vật đang độ tuổi hoa niên có ý rắp tâm bắn sẻ. Những nhân vật này dù đang huyên thuyên như thế nào đi nữa thì vừa nghe chuỗi thanh âm này liền lấy mắt nhìn nhau. Sau đó đổi giọng thành những loạt âm thanh thì thào:
- Xem kìa, đại tiểu thư của Lưu gia vậy là cũng xuất hiện!
- Đúng rồi! Đúng là Lưu Ngọc Bội rồi. Quả là nhan sắc danh bất hư truyền.
- Nói gì nhan sắc, nghe đâu Lưu tiểu thư còn là ái đồ của Ngũ Chỉ Bà Bà, một nhân vật chỉ xuất hiện mỗi một lần đâu vào khoảng ba mươi năm trước, sau đó ẩn tích luôn cho đến nay. Võ học của Lưu tiểu thư cũng vào hạng danh bất hư truyền, so với nhan sắc chỉ có thể bằng chứ không hề kém.
- Ôi chao…! Lưu cô nương quả là bậc mỹ nhân tài hoa hiếm có. Nhìn kìa, nàng vận xiêm y tha thướt như thế nào có ai thoạt nhìn lại dám bảo nàng còn là cao thủ võ lâm.
Mà xiêm y của Lưu Ngọc Bội ngày hôm nay quả nhiên tha thướt thật, khiến nhan sắc nàng đã diễm lệ càng thêm mỹ lệ.
Trong năm nhân vật vừa đi vào có một nhân vật mà phong thái rất dễ tạo ấn tượng ngưỡng mộ và kính phục cho bất kỳ ai thoạt nhìn vào. Đó chính là Tư Mã Minh Chủ, vị bá bá vừa được mỹ nhân Lưu Ngọc Bội gọi bằng giọng thân mật và trìu mến.
Đôi mắt lấp lánh thần quang của Tư Mã Minh Chủ sau khi đảo nhìn mọi người liền dừng lại ở Lưu Ngọc Bội và thán phục:
- Điệt nữ của ta hôm nay trông thật bất phàm, đến nỗi mọi người đều phải nhìn ngắm khiến ta phần nào cảm thấy đố kỵ vì hai chữ Minh Chủ so ra vẫn không thể sánh với nhan sắc diễm lệ của mỹ nhân.
Lưu Ngọc Bội thẹn đỏ mặt:
- Bá bá đã quá khen. Phần tiểu nữ thí lại ngấm ngầm bội phục vì không thể nào có được một chút phong thái đỉnh đạc như bá bá.
Và như để chữa thẹn, Lưu Ngọc Bội bỗng nhìn mọi người và cất cao giọng:
- Tiểu nữ vì mãi chuyện mà có phần khiếm lễ. Mời bá bá tiến vào cho, kẻo gia phụ áy náy chẳng yên.
Chỉ cần một lời như thế thôi là Lưu Ngọc Bội đã làm được một việc mà từ nãy đến giờ phụ thân nàng Lưu Khánh Hà vẫn chưa làm được. Vòng người đông đúc liền giãn ra, tạo một lối đi cho Lưu Khánh Hà từ trong tiến ra nghênh tiếp Minh chủ võ lâm.
Nhưng chân chưa đi được mấy bước Lưu Khánh Hà bỗng chựng lại. Mục quang của Lưu Khánh Hà xạ nhìn vào nhân vật thứ ba ở phía sau Tư Mã Minh Chủ. Thanh âm của Lưu Khánh Hà cũng chùng lại:
- Tuy Lưu mỗ không dám chắc là bản thân nhớ đúng nhưng dường như các hạ đây là Tân Cốc Chủ Ngọa Long Cốc ?
Tư Mã Vương nghe thế liền tự dịch bước về một bên, nhân vật đi ngay phía sau Tư Mã Minh chủ cũng có động thái tương tự, vô tình tạo cơ hội cho Lưu Khánh Hà diện đối diện với nhân vật vừa được chính Lưu Khánh Hà đề cập.
Với giọng nói ngân vang như tiếng chuông đồng, nhân vật nọ tuy có niên kỷ chưa đến tam tuần nhưng vẫn tỏ lộ hào khí uy lẫm khi phải đối mặt với Lưu Khánh Hà là nhân vật đứng hàng thứ ba võ lâm mà không một chút nào e dè sợ sệt. Y gật đầu:
- Lưu đại hiệp nhớ không sai. Thế mới biết tâm cơ mẫn tiệp và thông tuệ của Lưu đại hiệp chỉ có tăng theo thời gian chứ không hề suy giảm.
Sau lời nói hàm ý tán tụng và tang bốc, y chợt khom người hướng vào Tư Mã Minh Chủ:
- Như vãn bối từng bẩm báo minh bạch với Minh chủ, lần này vãn bối theo chân Minh chủ là mong Minh chủ chủ trì công đạo, làm sang tỏ cái chết oan uổng của gia phụ.
Lưu Ngọc Bội tỏ ra sững sờ, vội lên tiếng xen vào:
- Đoàn Cốc Chủ có lầm lẫn không vậy? Hôm nay là ngày vui mừng của Lưu gia, nỡ nào Đoàn Cốc Chủ làm hỏng ngày vui nhất của gia phụ. Hơn nữa, cái chết của lệnh tôn chẳng phải đã được gia phụ làm sang tỏ, rằng cái chết đó…
Vị Cốc Chủ họ Đoàn chợt đưa tay ngăn lại:
- Lời của Lưu tiểu thư, Đoàn Mẫn Chung này đã hiểu cả rồi. Do đó, mong Lưu tiểu thư cho phép tại hạ có đôi lời giãy bày. Thứ nhất, cái chết của tiên phụ không thể nào là đã sang tỏ, vì còn nhiều uẩn khúc mà ngay lúc này nếu tại hạ nói ra e sẽ làm chính tiểu thư bực mình và cho tại hạ cố ý phá hỏng hỷ sự của lệnh tôn. Thứ hai…
Đến lượt Lưu Ngọc Bội xua tay ngắt lời Đoàn Mẫn Chung:
- Đoàn Cốc Chủ biết như thế là tốt, mọi việc xin cứ hãy để đến lúc khác hãy đề cập. Còn bây giờ…
Đoàn Mẫn Chung đúng là hạng người không biết thế nào là e dè hoặc kiêng nể. Và lần này y đã dung tiếng cười sang sảng để ngắt lời Lưu Ngọc Bội:
- Việc gì Lưu tiểu thư phải tỏ ra quá vội vàng! Vì cũng để mừng cho Lưu gia, lần này đến đây tại hạ quả thật có mang theo chút quà mọn và đó chính là ý thứ hai tại hạ định đề cập đến.
Lưu Ngọc Bội tròn mắt, sau đó vừa liếc nhìn phụ thân Lưu Khánh Hà vừa hỏi Đoàn Mẫn Chung một cách nghi ngờ:
- Đoàn Cốc Chủ bảo là có quà mứng cho gia phụ, vậy quà đó đâu? Như Đoàn Cốc Chủ không mang theo bên người ?
Kể từ lúc Đoàn Mẫn Chung bắt đầu lên tiếng và những lời nói của y khiến bầu không khí tràn đầy vui mừng ở Lưu gia phải chùng lại và đổi khác đi, Lưu Khánh Hà thủy chung vẫn im lặng, một hành vi hàm ý ngấm ngầm là trao trọn quyền đối đáp cho ái nữ Lưu Ngọc Bội và cũng là hành vi báo cho toàn thể giang hồ biết Lưu Ngọc Bội do đã đủ tuổi thành nhân nên nàng ta kể như đủ tư cách để thay thế thân phụ xử lý mọi việc có liên qua đến Lưu gia, liên quan đến Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.
Và mãi đến tận lúc này Lưu Khánh Hà mới lên tiếng, Lưu Khánh Hà nhìn Lưu Ngọc Bội bằng ánh mắt độ lượng:
- Bội nhi quả đã không phụ lòng kỳ vọng của phụ thân và Bội nhi thật sự đã nên người hữu dụng! Tuy nhiên, phàm việc gì cũng vậy, Bội nhi đừng vì tâm trạng quá lo lắng mà quên điểu lễ nghĩa. Hôm nay Đoàn Cốc Chủ đến đây kể như là tân khách của Lưu gia. Bất luận Đoàn Cốc Chủ có hay không có mang theo lễ vật, Lưu gia cũng không dựa vào đó mà phân biệt đối xử. Nào, Bội nhi hãy mau mời tất cả cùng vào trong, sao cứ để mọi người đứng mãi ngoài này?
Đoàn Mẫn Chung chợt vỗ hai tay vào nhau và tán dương:
- Lưu đại hiệp quả nhiên không hổ danh chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, giận hoặc mừng vẫn không để lộ ra mặt. Đó là điều làm cho Đoàn Mẫn Chung tại hạ trước tiên phải ngỏ lời bội phục, bội phục. Và đây là chút quà mừng của tệ Cốc Ngọa Long, mong Lưu đại hiệp nhận cho!
Sau ba tiếng vỗ tay của Đoàn Mẫn Chung, mọi người đương diện hầu hết đều nghe tiếng quát tháo nạt nộ vang đến từ phía ngoài. Và nói cho đúng hơn thì những thanh âm đó thật sự vang đến từ gian thiết lễ, nơi nhận lễ vật của bao tân khách đến mừng ngày hỉ sự của Lưu gia. Và lời đầu tiên là câu quát hỏi của gia nhân Lưu gia:
- Chư vị bằng hữu sao quá xem thường Lưu gia? Dùng thủ cấp thay cho lễ vật, Ngọa Long Cốc thật to gan!
Tiếng đáp lại dĩ nhiên là của môn nhân Ngọa Long Cốc:
- Muốn biết rõ đây có phải lễ vật hay không, sao các hạ không nhẫn nại chờ xem chủ nhân Lưu gia các hạ có nhận hay không? Vì nếu có nhận, tất nhiên đây chính là lễ vật mà chủ nhân Lưu gia các hạ đang cần!
Tư Mã Vương, Minh chủ võ lâm vụt cau mày nhìn Đoàn Mẫn Chung:
- Đoàn Cốc Chủ thế điệt xử sự như có phần quá đáng? Sao lại giấu, không cho ta biết quà của thế điệt là quà khác thường?
Lưu Khánh Hà chợt nở một nụ cười lạt, lên tiếng đáp thay cho Đoàn Mẫn Chung vốn là kẻ đã cố ý xuất hiện gây khó khăn phiền não cho Lưu gia:
- Minh chủ đừng vội trách Đoàn Cốc Chủ. Môn nhân của Đoàn Cốc Chủ lập luận rất đúng khi nói rằng lễ vật gì Lưu mỗ nhận thì đó chính là lễ vật! Tuy vậy…
Đảo mắt nhìn qua Đoàn Mẫn Chung, Lưu Khánh Hà bật cười hào sảng:
- Nếu quà của Đào Cốc Chủ chính là thủ cấp của một người, ha… ha…, một lễ vật khác thường như thế này sao chúng ta không cùng bước ra ngoài để cùng thưởng lãm, xem đó là thủ cấp của ai mà người của Ngọa Long Cốc dám đề quyết đó là vật Lưu mỗ đang cần ! Đi nào !
Tiên chủ hậu khách, Lưu Khánh Hà vẫn tỏ rõ khí độ uy nghi của bậc tôn sư một phái, dù chỉ là gia phái nhưng nào ai dám phủ nhận thế lực của Lưu gia không thể sánh ngang bất kỳ phái nào trên giang hồ? Lưu Khánh Hà đi trước dẫn đường, Tư Mã Minh Chủ và nhiều tân khách khác nối bước theo sau.
Đứng đối diện với năm bảy gia nhân của Lưu gia là hai nhân vật Ngọa Long Cốc. Thái độ của song phương là đang ở thế đối đầu ngay trước lối dẫn vào gian thiết lễ đã chứa đầy đủ mọi loại lễ vật của tất cả tân khách.
Trên tay hai nhân vật nọ là hai hộp gỗ và một trong hai hộp đã được mở sẵn ra, mà lễ vật chứa trong hộp đó chắc chắn phải là vật đang làm cho mọi người quan tâm và cũng là nguyên do khiến người của Lưu gia cho đến giờ vẫn để lộ nét phẫn nộ trên mặt.
Lưu Khánh Hà chợt xua tay khi phát hiện bọn gia nhân định mở miệng bẩm báo, phân minh về diễn tiến khác thường này. Lưu Khánh Hà bảo:
- Tất cả hãy lui ra. Việc này đã có ta xử lý.
Và cũng với tư thái đĩnh đạc như thế, Lưu Khánh Hà hất hàm bảo nhân vật đang mang trên tay chiếc hộp gỗ được mở sẵn:
- Lưu mỗ và mọi người đây đang muốn nhìn qua lễ vật được các hạ nhọc công mang đến. Phiền các hạ mở rộng các thành gỗ ra cho !
Nhân vật nọ liền điểm một nụ cười lạnh lùng và y cứ giữ nụ cười như thế khi bắt đầu lấy tay gỡ bỏ từng thanh gỗ một…
Trong những tân khách đứng phía sau Lưu Khánh Hà chợt có tiếng một người xì xầm:
- Nếu đây là thủ đoạn trá nguỵ của Ngọa Long Cốc, mọi người cần phải đề phòng trong hộp gỗ có chứa hỏa dược.
Lưu Khánh Hà cũng điểm một nụ cười lạnh :
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Vị Đoàn Cốc Chủ thừa biết đây là nơi nào, đồng thời cũng thừa hiểu vào thời điểm này có bao nhiêu cao thủ võ lâm ở đây. Đúng thế không, Đoàn Cốc Chủ?
Đoàn Mẫn Chung không đáp. Do y, cũng như nhiều nhân vật khác, vẫn đang chú mục nhìn vào cử chỉ của nhân vật nọ. Nhân vật đó cứ như người đang phải phô diễn một chiêu thức thượng thừa, y gỡ bỏ từng thành gỗ với một thái độ tự tin vừa rất thận trọng. Và như ý cố ý chừa thành gỗ đang quay về phía mọi người lại sau cùng. Y đã gỡ bỏ được ba thành gỗ, một ở phía hậu và hai ở hai bên thành tả hữu y.
Và sau khi y chạm vào thành gỗ sau cùng, Tư Mã Vương chợt lên tiếng:
- Chậm đã! Tất cả những chuyện này là thế nào? Sao Đoàn thế điệt không mau nói rõ cho mọi người nghe trước khi cho mọi người nhìn thấy món lễ vật bí hiểm đó? Và nhớ, nếu Đoàn thế điệt hoặc có hành phi mạo phạm hoặc cố ý hí lộng quần hùng thì đừng trách ta trong cương vị Minh chủ buộc phải có thái độ thích đáng với Ngọa Long Cốc.
Đoàn Mẫn Chung chợt thở ra một hơi dài nặng nhọc:
- Đa tạ Minh chủ đã có lời chỉ giáo, Đoàn Mẫn Chung này nào dám hí lộng hoặc có thủ đoạn mạo phạm đến quần hùng. Thế nhưng, vì đây là việc có liên quan đến cái chết thưở nào của tiên phụ, cũng là liên quan đến ngày vui mừng trọng đại của Đệ Tam Phủ Trung Nguyên nên Đoàn Mẫn Chung này buộc phải nhọc lòng chư vị đồng đạo giang hồ.
Lưu Ngọc Bội sau khi mục kích từng ấy việc đã bắt đầu tỏ ra phẫn nộ ! Nàng quắc mắt nhìn Đoàn Mẫn Chung :
- Các hạ cứ luôn miệng bảo hành vi kỳ quái của các hạ có liên quan đến ngày hỉ sự hôm nay của Lưu gia. Dường như các hạ cố ý ám chỉ cái chết của lệnh tôn cũng liên quan đến ngày vui mừng này. Tại sao chứ?
Đoàn Mẫn Chung cười nhẹ:
- Đa tạ Lưu tiểu thư nhắc nhở. Không sai, và đó chính là điều tại hạ định nói, định tỏ bày. Hai sự việc này quả là có liên quan và nếu Lưu tiểu thư và mọi người đều mong muốn tại hạ nêu ra bằng chứng thì tại sao chúng ta không thử nhìn qua phần lễ vật đặt trong hộp gỗ thứ hai đang do Tả hộ pháp của kẻ hèn này mang trên tay.
Và không chờ nhìn xem phản ứng của mọi người, Đoàn Mẫn Chung ra lệnh cho nhân vật vẫn cầm hộp gỗ thứ hai trên tay:
- Mở ra!
Không như nhân vật thứ nhất đã cố tình trùng trình việc mở hộp gỗ thứ nhất, nhân vật thứ hai vừa nghe Đoàn Mẫn Chung ra lệnh liền áp lòng bàn tay còn lại lên phần đỉnh của hộp gỗ. Tay trên đè xuống, tay dưới vận lực đẩy lên, cử chỉ của nhân vật này lập tức làm cho bản thân hộp gỗ phải kêu chuyển thành một tiếng khô khan.
Rắc…
Tiếng động này làm cho một vài người vì có tâm trạng quá khẩn trương phải hốt hoảng kêu lên:
- Đề phòng độc dược! Còn như không phải thì có lẽ chính là hỏa dược!
Đúng lúc đó hộp gỗ trên tay nhân vật nọ đã mở toang về tứ phía, những mảnh gỗ vỡ vụn liền rơi lả tả xuống ngay chân nhân vật nọ, chỉ chừa lại phần gỗ ở mặt dưới chiếc hộp là vẫn được nhân vật nọ nâng trên tay và trên mảnh gỗ đó chính là một viên minh châu sang long lánh ánh đỏ, hắt hỏa quang ra tứ phía và làm cho phần y phục phía trước thân nhân vật nọ như bị nhuộm đỏ, một màu đỏ bất thường và cũng là bất tường.
Có tiếng người trầm trồ:
- Xích Long Châu ? Đúng là Xích Long Châu, báu vật hãn thế đã thất tung khỏi võ lâm Trung Nguyên từ trăm năm nay.
Trong khi đó Lưu Khánh Hà tuy cũng chép miệng khen nhưng là khen ngợi thủ pháp mở chiếc hộp của nhân vật nọ vừa phô diễn:
- Trong cương có nhu, trong nhu có cương. Bản lĩnh của các hạ nếu Lưu mỗ nhận định không lầm thì chính là công phu Lưỡng Nghi từng được xem là thất truyền của Ngọa Long Cốc?
Lần đầu tiên nhân vật nọ lên tiếng kèm theo cái gật đầu tỏ ý khiêm tốn:
- Nhãn lực của Lưu đại hiệp quả tinh tường ! Vì để báo thù rửa hận cho Lão Cốc Chủ, bọn hạ nhân như tại hạ dù biết đó là hành vi dục tốc bất đạt sẽ đưa đến hậu quả khó lường nhưng vẫn phải miễn cưỡng khổ luyện. Cũng may, nhờ hồng phúc lưu lại của Lão Cốc Chủ, bọn tại hạ cũng không đến nỗi nhục mạng. Đã luyện xong công phu Lưỡng Nghi, loại công phu chẳng bỏ làm trò cười cho Lưu đại hiệp và chư vị đây.
Tư Mã Vương thì không tỏ ra quan tâm đến công phu Lưỡng Nghi. Trái lại, vị Minh chủ võ lâm cứ nhìn mãi vào viên minh châu Xích Long Châu đang toát ra hào quang làm nhuộm đỏ khắp một vùng.
Tư Mã Vương chợt hắng giọng:
- Xích Long Châu là vật đã thất tung hàng trăm năm nay của võ lâm nhưng kỳ thực đã rơi vào tay Ngọa Long Cốc từ lúc nào không ai biết. Lấy Xích Long Châu làm lễ vật mừng cho Lưu đại hiệp, Ngọa Long Cốc của Đoàn thế điệt đã tỏ ra quá hào phóng thật đấy !
Đoàn Mẫn Chung bật cười:
- Mong Minh chủ và chư vị đừng vội ngộ nhận, Xích Long Châu nào phải vật do Ngọa Long Cốc sở hữu ? Tương tự, Xích Long Châu nào phải vật do Ngọa Long Cốc mang đến mừng cho Lưu đại hiệp?
- Vậy thì ai? Nếu không phải vật do Ngọa Long Cốc mang đến tiến lễ thì chủ nhân là ai? Sao không những không thấy nhân vật đó mà trái lại Xích Long Châu còn do người của Ngọa Long Cốc cầm trên tay?
Câu bật hỏi của Tư Mã Vương, Minh chủ võ lâm cũng là câu nghi vấn mà bao nhiêu người đương diện đều muốn hỏi.
Hiểu rõ như thế và biết chắc hiệu quả sẽ như thế nào, Đoàn Mẫn Chung đột ngột chỉ tay vào hộp gỗ thứ nhất, cho đến giờ vẫn còn bị che chắn bởi thành gỗ duy nhất ngay phía trước. Và Đoàn Mẫn Chung cất cao giọng nói dõng dạc:
- Người mang Xích Long Châu đến mừng Lưu đại hiệp cũng chính là người đã bị Ngọa Long Cốc hạ thủ. Còn y là hoặc chủ nhân của Xích Long Châu thật sự là ai, mời tất cả cùng ngắm nhìn thì rõ. Nào!
Sau cử chỉ và động thái của Đoàn Mẫn Chung, nhân vật đang cầm hộp gỗ bí hiểm liền vận lực vào đầu một ngón tay, sau đó khẽ búng một chỉ cách không vào mảnh thành gỗ sau cùng.
Cạch !
Thành gỗ nọ vỡ đôi theo chiều dọc, rã làm hai mảnh và nhẹ nhàng rơi về hai phía, để lộ một thủ cấp với hai mắt vẫn mở trừng trừng như còn phẫn nộ vì gặp cái chết bất ngờ.
Nhiều tiếng hô hoán cùng vang lên, hoặc có chênh nhau tiếng trước tiếng sau thì khoảng cách là không đáng kể. Và như thế là đủ cho mọi người nghe, cho mọi người hiểu đó là những lời hô hoán có ý nghĩa gì :
- Là Đông Hải Môn môn hạ, lão tam trong Bát Tiên Đông Hải !
- Đông Hải Môn vốn là tử đối đầu với võ lâm Trung Nguyên cớ gì phải sai phái người mang lễ vật đến mừng cho Trung Nguyên Đệ Tam Phủ?
- Mà lễ vật đâu phải thứ tầm thường, là bảo vật chi bảo Xích Long Châu mới lạ ?
- Hừ ! Xem ra đây là chuyện đáng ngờ, biết đâu mười hai năm trước Đông Hải Môn không phải triệt thoái vì thất trận mà là do nguyên nhân uẩn khúc nào đó ?
Lưu Ngọc Bội tái mặt dần…
Gạt bỏ mọi lời xầm xì bàn tán gây náo loạn bên tai, Tư Mã Vương xạ mắt nhìn chằm chằm Đoàn Mẫn Chung:
- Chuyện xảy ra như thế nào? Đoàn thế điệt vì sao chạm mặt môn nhân Đông Hải Môn, sau đó còn biết rõ Xích Long Châu là lễ vật do Đông Hải Môn mang đến mừng cho Lưu gia?
Lưu Khánh Hà vẫn trầm tịnh như núi Thái:
- Phải đó! Đoàn Cốc Chủ cần phải có đủ chứng cớ, chứng minh Xích Long Châu là vật được Đông Hải Môn mang đến mừng cho Lưu mỗ. Và Đoàn Cốc Chủ đừng quên rằng giữa Lưu mỗ và Đông Hải Môn cho đến nay vẫn xem nhau là kẻ thù bất cộng đái thiên, đâu lẽ nào Đông Hải Môn lại quá đại lượng, sai thuộc hạ mang lễ mừng cho Lưu mỗ ?
Đoàn Mẫn Chung mỉm cười:
- Kẻ chết thì đã chết rồi, dù tại hạ có kể lại minh bạch sự việc đi chăng nữa, chỉ e Lưu đại hiệp lại cho đó là lời khẩu thuyết vô bằng, tự bịa đặt câu chuyện hòng làm hoen ố thanh danh về tài lẫn đức bấy lâu nay của Lưu đại hiệp. Vì thế, tại hạ chỉ có một lời duy nhất thôi, dù chỉ là nghi vấn nhưng vẫn có thể giải thích tất cả.
Lưu Khánh Hà thở ra nhè nhẹ:
- Nghi vấn như thế nào ?
Đoàn Mẫn Chung bảo:
- Đó là tại sao trong người của nhân vật này, lão bị bọn tại hạ lấy mạng chỉ cách nơi này chừng hai mươi dặm về phía Đông, lão có mang theo Xích Long Châu, một báu vật hãn thế đã từ lâu thất tung khỏi võ lâm Trung Nguyên.
Lưu Khánh Hà cau mặt:
- Chỉ cách Lưu gia hai mươi dặm ! Lại còn về phía Đông nữa ư ?
Lão nhân họ Bằng vụt lên tiếng:
- Từ Trung Nguyên Đệ Tam Phủ nếu đi mãi về phía Đông, chính là nơi toạ lạc của Đông Hải Môn. Rõ ràng Tam tiên lão nhi quả có ý tìm đến Đệ Tam Phủ Trung Nguyên rồi còn gì ?
Gia Cát Đại Mỹ, Cung Chủ Bách Hoa Cung chợt thở dài:
- Thật vô lý nếu bảo lão Tam trong Bát Tiên Đông Hải dám đơn thương độc mã mang trong mình một báu vật hãn thế, vượt ngàn dặm đến tận Lưu gia. Tư Mã Minh Chủ có lẽ cân nhắc thật kỹ chuyện tưởng chừng khó tin này.
Tư Mã Vương gật gù:
- Tư Mã mỗ cũng vừa nghĩ đến điểm kỳ quái này. Trừ phi Đông Hải Môn nghĩ hành sự của chúng là quá thần bí, sẽ không bị ai phát hiện nên mới tin tưởng sai lão Tam Tiên đơn độc tìm đến đây !
Đúng lúc này, mọi người cùng nghe ở phía ngoài gian đại sảnh bỗng có tiếng kêu thất thanh:
- Chuyện gì thế này? Sao có người đưa cả một cỗ áo quan đến đây?
Thật nhanh, Lưu Ngọc Bội bật tung người phi thân ra ngoài.
Vút !
Sau đó là tiếng hô hoán vừa sững sờ, vừa phẫn nộ của chính Lưu Ngọc Bội vang vào:
- Bọn Đông Hải Môn thật to gan, dám dùng thủ đoạn này định uy hiếp Trung Nguyên Đệ Tam Phủ chắc? Hừ !
Tiếp đó là một tiếng chấn kình.
Ầm !
Thất kinh, Lưu Khánh Hà lao vọt ra đủ làm cho mọi người cùng lao theo.
Vút !
Vút ! Vút !...
Và Lưu Khánh Hà kịp hô hoán khi phát hiện Lưu Ngọc Bội sắp sửa giáng thêm kình thứ hai vào một thi thể không đầu, có lẽ vừa văng bật ra từ cổ áo quan hiện đã vỡ toang sau tiếng chấn kình lúc nãy ắt cũng do Lưu Ngọc Bội ra tay trong lúc phẫn nộ:
- Không được hồ đồ, Bội nhi, mau dừng lại !
Đoàn Mẫn Chung cũng vừa lao đến nơi, vụt tái mặt quát hỏi:
- Là thi thể cùa lão Tam Tiên? Tả hữu hộ pháp đâu? Bổn Cốc Chủ đã giao phó cho nhị vị việc an tang thi thể lão, cớ sao nó lại xuất hiện ở đây?
Tả hộ pháp là nhân vật vẫn còn giữ Xích Long Châu trên tay vội đáp:
- Bẩm Cốc Chủ, bọn thuộc hạ đã an tán lão chu tất. Sở dĩ thi thể lão tái hiện ở đây có lẽ cần xem xét lại nhận định của Gia Cát Cung Chủ và Tư Mã Minh Chủ, rằng Đông Hải Môn không chỉ có một mình lão Tam Tiên du nhập Trung Nguyên. Và vì thế từng động tĩnh của Ngọa Long Cốc chúng ta đã bị đồng bọn lão Tam Tiên giám sát.
Câu đáp của nhân vật Tả hộ pháp Ngọa Long Cốc có phần nào làm cho quần hùng rung động. Và đột nhiên có người lên tiếng hỏi:
- Nhưng tại sao Lưu tiểu thư vừa thoạt nhìn đã nhận ra cỗ áo quan đó là do Đông Hải Môn đưa đến?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lưu Ngọc Bội và ai ai cũng nhìn thấy nàng đang lúng túng nhìn vào mảnh hoa tiên trên tay !
Lưu Khánh Hà vụt kêu:
- Bội nhi ! Mau đưa vật đó cho ta !
Lưu Ngọc Bội bối rối nhìn thân phụ:
- Phụ thân… ! Chuyện này… chuyện này là có thật sao?
Lưu Khánh Hà dịch chân tiến về phía Lưu Ngọc Bội:
- Là chuyện gì chứ Bội nhi ? Hãy đưa phụ thân nào.
Lưu Khánh Hà nói như thế vì thấy Lưu Ngọc Bội vừa run rẩy, vừa tìm cách giấu cánh tay đang cầm mảnh hoa tiên ra phía sau. Đến giọng nói của Lưu Ngọc Bội cũng bắt đầu run rẩy:
- Nào là… Xích Long Châu, nào là tuyệt học Bách Cầm thân pháp của Bách Cầm lão nhân…, thêm nữa là bí kiếp thượng thừa Niêm Hoa Chỉ đã thất tung của Thiếu Lâm phái. Tất cả… tất cả đều do Đông Hải Môn trao cho phụ thân? Chuyện này là thật ư, thật ư…
Lưu Khánh Hà nóng nảy tung một thủ pháp nhẹ nhàng để chiếm đoạt mảnh hoa tiên đang do Lưu Ngọc Bội cố giấu.
Và khi nhìn thoáng qua mảnh hoa tiên, Lưu Khánh Hà vừa cười vừa vò nát mảnh hoa tiên vào giữa hai tay:
- Đúng là chuyện hoang đường! Đông Hải Môn có tư cách gì dám gọi Lưu Khánh Hà ta là bằng hữu? Chúng có tư cách gì dám đề quyết Bách Cầm lão nhân là do Lưu mỗ hãm hại để chiếm đoạt công phu? Đúng là một câu chuyện hoang đường. Ha… ha…, sẽ không một ai tin vào chuyện hoang đường như thế này. Ha… ha…
Lưu Khánh Hà cười càng lúc càng lớn, như thể Lưu Khánh Hà chưa từng gặp chuyện nào đáng để cười như thế này.
Đã thế, hành vi Lưu Khánh Hà chưa gì đã tùy tiện hủy bỏ mảnh hoa tiên ngay lập tức làm cho đa số nhân vật tỏ ra nghi kỵ !
Một tăng nhân chợt vận lực quát lên thật to:
- Mong Lưu thí chủ, Lưu đại hiệp, giải thích cho rõ, có phải tuyệt kỹ Niêm Hoa Chỉ của bổn phái hiện do Lưu đại hiệp thu giữ?
Tiếng quát tràn đầy nội lực của tăng nhân này làm cho không ít nhân vật võ lâm thay đổi hẳn sắc diện, đến nhịp hô hấp cũng phần nào trì trệ như những người bất ngờ bị hụt hơi. Và mọi người cùng hiểu đó là do vị tăng nhân đã thi triển công phu Sư Tử Hống vào tiếng quát.
Nhưng tiếng quát này như không gây tác động gì cho Lưu Khánh Hà. Nếu không muốn nói Lưu Khánh Hà dường như đang cười lớn hơn khi phát hiện tăng nhân nọ cố tình quát hỏi:
- Ha… ha…! Không lẽ trong chư vị lại có người tỏ ra tin vào những lời lẽ hoang đường này? Bí kiếp Niêm Hoa Chỉ? Ha… ha…! Bí kiếp Niêm Hoa Chỉ có gì lợi hại khiến Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà này động tâm? Chỉ toàn là chuyện hoang đường. Ha… ha…!
Lưu Ngọc Bội không hiểu sao cứ lùi dần, như muốn tránh xa tiếng cười, tránh xa phụ thân. Nàng lắc đầu lẩm bẩm:
- Hài nhi không thể tin, tuyệt đối không thể nào tin thân phụ lại là người có quan hệ mật thiết với bọn Đông Hải Môn ác độc. Hài nhi không tin… hài nhi không tin…
Cách cười của Lưu Khánh Hà làm cho Tư Mã Vương lo ngại. Tư Mã Vương khẽ khàng chạm tay vào đầu vai Lưu Khánh Hà:
- Lưu huynh sao lại…
Vẫn tiếp tục cười, Lưu Khánh Hà quắt mắt nhìn Tư Mã Vương:
- Minh chủ định làm gì Lưu mỗ? Hay đến Minh chủ cũng tin vào những lời lẽ hoang đường này? Nếu vậy, xin chớ trách Lưu mỗ phải thất lễ. Đỡ!
Vù…
Mọi diễn biến sau đó cứ thế tiếp tục và diễn ra theo chiều hướng tất yếu ngay sau một kình hoàn toàn thiếu hẳn tính kềm chế của Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà, chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, một trong Tam gia phái đứng đầu Trung Nguyên.
Chiêu xuất thủ của Lưu Khánh Hà là quá bất ngờ đối với Tư Mã Vương, Minh chủ võ lâm, người có thâm tình trọng hậu và có thể nói là quá am hiểu Lưu Khánh Hà. Đó là lý do khiến Tư Mã Vương phải hứng chịu một kích, vừa bị chấn lùi vừa bị thổ huyết, cho thấy Tư Mã Vương mang thương thế không nhẹ.
Kết quả này lẽ đương nhiên làm cho gần như hầu hết quần hùng đương diện bị khích nộ.
Có tiếng Bàng lão nhân thét vang:
- Lưu Khánh Hà quả nhiên đã bị Đông Hải Môn mua chuộc. Y cố sát Tư Mã Minh Chủ, đó chính là bằng chứng chẳng phải đã quá hiển nhiên rồi sao! Chúng ta còn chờ gì nữa mà còn chưa tiêu diệt y, trừ hại cho võ lâm!
Tiếng thét của Bàng lão lập tức được đại đa số quần hùng đáp ứng, phụ họa theo:
- Bàng chưởng môn nói rất đúng! Hãy tiêu diệt Lưu gia, trừ hại cho võ lâm!
- Diệt Lưu gia, diệt Đông Hải Môn, tiêu trừ đại họa cho võ lâm!
- Giết ! Giết hết những ai có liên quan đến Lưu gia !
- A di đà phật ! Để thu hồi bí kíp Niêm Hoa Chỉ, ngã phật từ bi, bần tăng Ngộ Nhân đành đại khai sát giới !
Đã có hiệu quả sau hành động gọi là nhất hô bá ứng, Bàng lão nhân cũng là nhân vật đầu tiên biến lời nói thành hiện thực. Bộ râu ba chòm của lão liền lất phất bay khi lão động thân lao vào Lưu Khánh Hà :
- Kẻ ngụy quân tử, ngụy đại hiệp như ngươi bấy lâu nay cứ che mắt giang hồ thì đừng trách Bàng Khiêm ta không thể tha thứ cho ngươi. Đỡ !
Ào…
Đã có một hai người phát chiêu thì liền ngay sau đó hầu như tất cả đều xông ùa vào Lưu Khánh Hà, tạo một cục diện đã náo loạn càng thêm hỗn loạn.
Rõ nhất là tiếng gầm đầy phẫn hận của Cốc Chủ Ngọa Long Cốc Đoàn Mẫn Chung :
- Mượn tay công đạo để ngấm ngầm hạ thủ tiên phụ, hạng khẩu phật tâm xà như lão Lưu hôm nay dù có chết trăm lần cũng chưa phải là đền hết tội ! Hãy nhận một chưởng Lưỡng Nghi của ta !
Ầm !
Bung ! Bung !...
Trung Nguyên Đệ Tam Phủ vốn mở rộng cửa đón quần hùng đến chung vui cùng chủ nhân nhưng chỉ trong thoáng chốc niềm vui chưa được hưởng trọn đã biến thành thảm họa. Bao nhiêu gia nhân của Lưu gia vì cảm thấy không đủ sức chống trả lòng phẫn nộ của quần hùng đã bắt đầu tìm cách lẻn bỏ đi.
Nhưng hành vi này của họ lập tức bị hai nhân vật tả hữu hộ pháp Ngọa Long Cốc do cố ý dõi nhìn nên đã sớm phát hiện.
Tả hộ pháp liền thuận tay ném luôn Xích Long Châu vào một gia nhân của Lưu gia chỉ suýt nữa là đi khuất vào một cánh cửa nhỏ ở phía xa :
- Ngươi định chạy đi đâu ? Định đưa tin cho Đông Hải Môn đến cứu viện à? Đâu dễ như thế. Đỡ!
Vù…
Xích Long Châu bay đi tạo thành một vệt đỏ dài và lấp loáng ánh hỏa quang, thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn của những nhân vật còn lại chưa có dịp động thủ hoặc xuất chiêu.
Cũng cảm nhận có tiếng ám khí rít gió bám theo, gã gia nhân lập tức quay người lại, quật một kình vào ánh đỏ chính là Xích Long Châu đã đến khá gần :
- Người của Lưu gia sao phải cầu viện bọn Đông Hải Môn vốn là kẻ tử thù của võ lâm Trung Nguyên. Thủ đoạn của Ngọa Long Cốc của bọn ngươi dù có lừa được mọi người nhưng đừng mong lừa được ta. Đỡ!
Cùng với hành vi quật một kình vào Xích Long Châu của gã gia nhân, lúc này Lưu Ngọc Bội cũng tung chếch một chưởng vào Đoàn Mẫn Chung:
- Các hạ không được ngậm máu phun người. Gia phụ không phải hạng người như các hạ nói. Đỡ chiêu !
Bung ! Bung !
Xích Long Châu bị gã gia nhân quật tung bổng lên cao, tạo thành một ánh cầu vồng màu đỏ tựa máu.
Lão Bàng khiêm đến lúc này như mới nhìn thấy Xích Long Châu. Lão tung bắn người lên cao, đuổi theo như muốn chiếm đoạt Xích Long Châu, báu vật hãn thế!
Vút !
Và lão cười sằng sặc khi phát hiện chỉ một sát na nữa thôi Xích Long Châu sẽ thuộc về lão:
- Ha…ha…
Đúng lúc này Du Bạch Trường, chưởng môn Không Động phái vụt kêu thoảng thốt:
- Nhìn lão Lưu kìa, sao lão mặt đỏ tía tai như thể lão đang gặp phải cảnh chân khí nghịch hành ?
Lưu Ngọc Bội sau một chiêu tạm thời ngăn cản được Đoàn Mẫn Chung, tiếng kêu của Du Bạch Trường làm cho nàng phải đưa mắt nhìn lại thân phụ. Và nàng cũng phải kêu kinh hoảng:
- Thân phụ ! Chuyện gì đã xảy ra cho thân phụ ?
Diện mạo của Lưu Khánh Hà quả nhiên cứ ửng đỏ một cách kỳ quái, khiến bất kỳ ai thoạt nhìn đều phải liên tưởng đến ánh đỏ được xuất phát từ Xích Long Châu.
Và có lẽ chính Lưu Khánh Hà cũng nghĩ như vậy, lão chợt đưa tay chỉ vào Xích Long Châu đang sắp sửa lọt vào tay Bàng Khiêm:
- Xích Long Châu. Bội nhi, hãy mau hủy… hủy Xích Long Châu…
Lưu Ngọc Bội sững sờ:
- Hủy Xích Long Châu ư, phụ thân?
Xích Long Châu ngay khi còn trong gang tấc nữa là bị Bàng Khiêm chiếm đoạt, lão bỗng giật mình vì phát hiện có một dải lụa bất ngờ nhẹ nhàng len vào giữa bàn tay lão và Xích Long Châu.
Cùng xuất hiện với dải lụa là tiếng cười lanh lảnh của một nữ nhân:
- Xích Long Châu đâu phải vật để một mình phái Tuyết Sơn độc chiếm. Bàng chưởng môn xin chớ lấy làm phiền nếu bổn phái Côn Luân đành phải mượn tạm. Xem này ! Ha…ha…
Cũng nhẹ nhàng như lúc xuất hiện, dải lụa sau khi quấn quanh Xích Long Châu thành một vài vòng nhỏ, bỗng nhẹ nhàng bay đi khiến bàn tay của lão Bàng Khiêm khi cố vươn ra chộp vào chỉ chộp phải khoảng không.
Bàng Khiêm phẫn nộ:
- Tôn Nghi Phụng chưởng môn thật quá đáng, có phải muốn cùng bổn phái Tuyết Sơn đối đầu? Nếu thật sự là thế, hãy đỡ một chưởng của lão phu Bàng Khiêm.
Lão Bàng hạ người xuống, cuồng nộ quật vào Tôn Nghi Phụng, một nữ nhân đang chú tâm vào việc điều động một dải lụa thật linh hoạt để hoàn thành hành vi chiếm giữ Xích Long Châu.
Vù…
Động thái của Bàng Khiêm làm cho Tôn Nghi Phụng đang cười đắc ý bỗng chốc biến thành nụ cười lạnh. Tả thủ của Tôn Nghi Phụng liền sau đó chợt thoáng ra một tia kiếm quang với tiếng thét căm phẫn :
- Chưởng của Bàng lão liệu có nhanh bằng chiêu kiếm Thiểm Điện của phái Côn Luân chăng? Đỡ !
Véo…
Dùng tả thủ để thi triển kiếm chiêu, trong khi dải lụa ở hữu thủ vẫn thản nhiên thu dần Xích Long Châu về. Thân thủ của chưởng môn Côn Luân phái Tôn Nghi Phụng càng khiến lão Bàng Khiêm phẫn nộ. Lão nhấn thêm kình lực vào ngọn chưởng, hi vọng phá vỡ ý đồ chiếm đoạt Xích Long Châu của Tôn Nghi Phụng.
Ào…
Tình thế lúc này của Tôn Nghi Phụng là tiến thoái lưỡng nan. Vì hễ giữ Xích Long Châu thì khó lòng đương nổi một kình tận lực của lão Bàng, còn như lo đối phó với lão Bàng thì dải lụa trên tay hữu đâu thể giữ mãi báu vật hãn thế Xích Long Châu.
Chợt Tôn Nghi Phụng buột miệng buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, khi nghe một âm thanh kịp lúc vang lên:
- Đã có ta đây rồi, chưởng môn sư muội hãy yên tâm đối phó với lão thất phu !
Kèm theo câu nói đó là một bong nhân ảnh lao vút lên không, ung dung sớt ngang Xích Long Châu đang chực chờ rơi khỏi những vòng quấn từ dải lụa.
Vút !
Tôn Nghi Phụng lập tức thét vang và đẩy thật nhanh trường kiếm bên tay tả về phía lão Bàng Khiêm:
- Phu quân hành động rất hay ! Giờ thì lão Bàng phải chết ! Xem chiêu !
Véo…
Ánh kiếm vụt hóa thành ánh chớp, lao xuyên qua bóng chưởng của lão Bàng, làm lão Bàng phải nghiến chặt hai hàm răng vào nhau và bật thốt lên tiếng rít lạnh như tiếng kim thiết :
- Muốn ta chết đâu phải dễ ! Hừ !
Và…
Ầm !
Kiếm trong tay Tôn Nghi Phụng chợt run lên bần bật và đến lượt Tôn Nghi Phụng bật lên tiếng rít đau đớn xen lẫn căm hờn :
- Độc Tuyết Phi Trảo ? Lão Bàng ngươi thật độc ác. Ta…
Cùng lúc đó, nhân vật vừa chộp vào Xích Long Châu cũng bật lên tiếng thét chói tai :
- Lưu Khánh Hà, ngươi thật sự muốn lấy mạng ta sao? Ối… Thiên Thủ Tuyệt Mệnh chiêu !
Bùng !
Một ánh đỏ chợt bay bổng lên cao, tạo thành một mống cầu vồng đỏ đầy huyết hoặc hừng hừng tử khí.
Và liền theo sau ánh đỏ là một bóng nhân ảnh lao bám theo với khinh thân pháp bất phàm.
Tiếp đó là hàng loạt những tiếng trầm trồ thán phục xen lẫn với những thanh âm chép miệng tiếc nuối :
- Ồ… ! Xích Long Châu lại biến thành vật vô chủ nữa kìa !
- Sai rồi ! Lão tặc Lưu với Bách Cầm thân pháp trước sau gì cũng lấy được Xích Long Châu thôi !
- Sao chúng ta cứ đứng yên chỗ thế này ? Lão tặc Lưu vốn là người Đông Hải Môn, lẽ nào chúng ta để lão toại nguyện ?
- Nhưng công phu của lão…
- Lo gì chứ, chúng ta rất đông người, không lẽ không làm gì được lão ?
- Phải đó. Đánh !
Lưu Ngọc Bội thất kinh, vụt gào toáng lên:
- Phụ thân hãy cẩn trọng ! Tốt hơn hết phụ thân hãy lo chạy lấy thân, đừng vì Xích Long Châu mà mất mạng.
Lưu Ngọc Bội kêu đã quá trễ. Khi bóng nhân ảnh của Lưu Khánh Hà rốt cuộc cũng đuổi kịp và thu hồi Xích Long Châu thì từ phía dưới hất tạt lên trên chính là một vùng trời toàn ảnh chưởng, tạo thành thiên la địa võng bủa vây hoàn toàn sinh mạng Lưu Khánh Hà.
Đó là những luồng chưởng lực do rất nhiều nhân vật cùng hiệp lực hất lên.
Ào…! Ào… ! Ào… !
Ầm !
Lưu Khánh Hà lảo đảo rơi xuống một tay ôm ngực, và một tay vẫn cố gắng nắm giữ Xích Long Châu.
Hự !
Đoàn Mẫn Chung từ ngoài lao nhanh vào với tiếng quát tử thần:
- Mạng của lão thất phu ngươi e không thể còn, trông mong gì việc giữ Xích Long Châu báu vật. Đỡ !
Đoàn Mẫn Chung hất một kình thần tốc và Lưu Khánh Hà vẫn đang đỏ mặt tía tai và vẫn tiếp tục thổ huyết với hai mắt đã có những cái nhìn lờ đờ.
Ào…
Lưu Ngọc Bội vội lao đến chận ngang, miệng thét thất thanh :
- Đoàn Mẫn Chung ngươi dám ! Phụ thân, mau chạy đi !
Một lần nữa Lưu Ngọc Bội có hành vi can thiệp quá trễ. Kình của Đoàn Mẫn Chung đã xô ập vào Lưu Khánh Hà.
Bùng !
Ánh đỏ một lần nữa bật chớp lên không, chứng tỏ ngọn kình của Đoàn Mẫn Chung nếu chưa lấy được mạng Lưu Khánh Hà thì cũng có tác dụng làm cho Xích Long Châu rời khỏi bàn tay cố nắm giữ cũng của Lưu Khánh Hà.
Lập tức có hai ba bóng người cũng bật lao theo đường di chuyển của Xích Long Châu.
Vút ! Vút !...
Trong khi đó cũng có đôi ba bóng người cùng lao ập vào Lưu Khánh Hà đang nhuộm ướt phía trước ngực toàn là máu huyết do chính Lưu Khánh Hà cứ thổ r a lai láng từ cửa miệng.
- Lão tặc Lưu phải chết !
- Kẻ nào có liên quan đến Đông Hải Môn, kẻ đó phải mất mạng ! Đỡ !
- Hãy nạp mạng mau !
Ầm ! Ầm !...
Lưu Khánh Hà gục xuống.
Oa !
Một lần nữa Lưu Ngọc Bội xuất hiện quá trễ. Và nàng chỉ có thể bật thành tiếng gào thảm thiết :
- Phụ thân… !
Nàng không kêu nhiều, không gào nhiều như đáng lẽ phải gào. Và chỉ sau một tiếng kêu duy nhất đó nàng chợt nhấc thân hình bất động của phụ thân lên. Với hai hàm răng nghiến chặt và ánh mắt cứ toát lên lửa căm thù, Lưu Ngọc Bội chợt quay ngoắt người, dùng khinh thân pháp đưa thi thể phụ thân chạy đi.
Vút !
Cuộc tranh giành báu vật Xích Long Châu tuy vẫn tiếp tục tiếp diễn nhưng động thái bỏ đi của Lưu Ngọc Bội cũng bị không ít người phát hiện. Những người này liền lặng lẽ bám theo.
Vút ! Vút !
Vượt qua khu trang viên rộng lớn, với cảm nhận có người bám đuổi theo, Lưu Ngọc Bội đảo người dừng lại, diện đối diện với Đoàn Mẫn Chung là một trong những người vẫn cứ dai dẳng bám theo nàng.
Nàng nhìn họ:
- Gia phụ đã chết rồi, chư vị còn chưa hài lòng sao? Hay chư vị định trảm chảo trừ căn, là hành vi khó thể chấp nhận ở chư vị vốn là những người tự xưng là danh môn chánh phái !
Đoàn Mẫn Chung cười nhẹ :
- Bọn tại hạ nếu cần vẫn có thể hành động như lời Lưu tiểu thư vừa nói. Nhưng việc đó cũng có thể không xảy ra nếu Lưu tiểu thư vui lòng chỉ điểm cho mọi người biết chỗ lệnh tôn đang cất giữ Bách Cầm bí phổ của Bách Cầm lão nhân và…
Ngộ Nhân phương trượng phái Thiếu Lâm vội tiếp lời Đoàn Mẫn Chung :
- Cả bí kíp Niêm Hoa Chỉ của bổn phái Thiếu Lâm nữa. Nếu được như vậy, a di đà phật, bần tăng xin hứa sẽ không làm gì Lưu tiểu thư, kể cả lệnh đệ vốn là đứa bé sơ sinh vô tội !
Lưu Ngọc Bội bật cười giận dữ :
- Lời của chư vị liệu có gì làm bằng chứng ? Chẳng phải mới lúc nãy gia phụ từng nói, những chuyện chư vị vừa đề cập chỉ là những chuyện hoang đường sao? Nếu đến tận lúc này chư vị vẫn không tin, hừ, thì đó, toàn bộ Lưu gia đang ở trước mắt chư vị, sao chư vị không tự ý đi tìm? Phần tiểu nữ, mong chư vị lượng thứ cho, tiểu nữ còn có bổn phận lo lắng hậu sự cho gia phụ, cũng là bảo toàn tánh mạng cho gia mẫu và ấu đệ. Cáo biệt !
Nhưng Lưu Ngọc Bội chưa kịp bước đi thì nghe Tịnh Như sư thái quát ngăn lại:
- Mong tiểu thư dừng bước cho, bằng không, nam mô a di đà phật, nếu tiểu thư vẫn cố chấp bỏ đi, bần ni thì không nói làm gì, nhưng giả như tiểu thư vô tình chạm trán những đệ tử vô dụng và kém hiểu biết của các phái thì e sinh mạng của tiểu thư khó bảo toàn. Lưu tiểu thư xin cân nhắc kỹ cho.
Nàng phẫn nộ :
- Chư vị nói như thế là có ý gì? Định câu lưu tiểu nữ cho đến lúc chư vị đạt được ý đồ ư ? Đừng hy vọng hảo. Cáo biệt !
Vút !
Thái độ của Lưu Ngọc Bội làm cho Tịnh Như sư thái tuy là đệ tử phật môn cũng phải căm giận, Tịnh Như sư thái vội đuổi theo :
- Tiểu thư định khích nộ mọi người ư ? Hay đúng như người của Ngọa Long Cốc từng đoán, tiểu thư cứ khăng khăng bỏ đi là để gọi bọn Đông Hải Môn đến cứu viện ?
Bị Tịnh Như sư thái bất ngờ ngăn lối, Lưu Ngọc Bội chợt có một hành vi mà Tịnh Như sư thái và mọi người đều ngỡ ngàng ! Nàng ném thi thể của Lưu Khánh Hà vào vị chưởng môn phái Nga Mi, là Tịnh Như sư thái:
- Rốt cuộc chư vị cũng để lộ tâm địa hạ lưu bỉ ổi, hãy giữ lấy này !
Đoạn nàng quay người, tiếp tục bỏ chạy, miệng thì gào bi thảm :
- Phụ thân xin chớ trách hài nhi ! Vì lo cho gia mẫu và ấu đệ, hài nhi đành mang tội bất hiếu với phụ thân !
Vút !
Buộc phải đón nhận thi thể của Lưu Khánh Hà, Tịnh Như sư thái dù thế nào đi nữa cũng để lộ tâm địa thật như Lưu Ngọc Bội vừa nói. Đó là Tịnh Như sư thái lẹ tay luồn vào bọc áo của Lưu Khánh Hà. Để sau đó, khi thu tay về, Tịnh Như sư thái giận dữ vất bỏ thi thể Lưu Khánh Hà qua một bên :
- Lão tặc không mang bên người. Nhất định lão đã cất giấu, và chỗ cất giấu đó là…
Đạo nhân Phương Thiện, chưởng môn Võ Đang phái vội tung người bám theo Lưu Ngọc Bội, miệng bật lên tiếng hối thúc khẩn trương :
- Nhất định chỗ đó là nơi ả Lưu Ngọc Bội kia đang tìm đến. Đuổi theo mau !
Vút ! Vút !...
Có một người do đi sau cùng, vì chậm chân hơn nên phẫn hận trút vào thi thể Lưu Khánh Hà một kình bực tức.
- Bọn Lưu gia của lão tặc ngươi đến lúc chết vẫn còn mãi ương bướng. Vậy thì đừng trách phái Hoa Sơn chúng ta bất cận nhân tình !
Ầm !
Lưu Khánh Hà vậy là phải chết hai lần và với lần này thi thể Lưu Khánh Hà hoàn toàn vỡ vụn.
Chưởng độc ác của nhân vật này bị Tôn Nghi Phụng vừa chạy đến phát hiện. Tôn Nghi Phụng kêu lên hỏi:
- Hoàng Nhất Trụ chưởng môn mọi người đâu cả rồi?
Nhân vật nọ lúng túng nhìn Tôn Nghi Phụng :
- Tôn chưởng môn muốn ám chỉ ai ? Ả Lưu Ngọc Bội ư ? Ả đã…, vậy còn Tôn chưởng môn và lệnh phu quân. Chuyện gì đã xảy ra cho Xích Long Châu rồi?
Tôn Nghi Phụng nửa ngượng ngùng nửa giận dữ rít qua kẽ răng :
- Xích Long Châu lúc này đã biến thành vật bất tường. Hễ ai có may mắn chạm tay vào liền trở thành đối tượng bất hạnh cho quần hùng cùng nhắm vào phanh thây xẻ thịt. Chuyết phu vì thế mà mất mạng, hiện thi thể đang nằm cạnh báu vật Xích Long Châu.
Và sự giận dữ của Tôn Nghi Phụng chợt biến thành nỗi căm thù khó thể nguôi ngoai. Tôn Nghi Phụng đành phải trút cơn giận vào thi thể hầu như đã nát bét của Lưu Khánh Hà :
- Lão tặc này cũng đâu thể chết toàn thây trong khi phu quân của Tôn Nghi Phụng ta lại tử vô địa táng !
Ầm !
Nhìn cử chỉ của Tôn Nghi Phụng, Hoàng Nhất Trụ cười khanh khách :
- Đến lúc này Hoàng mỗ hiểu rồi. Có phải Tôn chưởng môn đang muốn biết Bách Cầm bí phổ và bí kíp Niêm Hoa Chỉ hạ lạc như thế nào ? Vậy hãy theo Hoàng mỗ ! Ha… ha…
Cả hai đều lập tức bỏ đi và đương nhiên cả hai đều chạy theo hướng Lưu Ngọc Bội vừa bỏ chạy.
Dọc đường đi, dù muốn dù không cả hai đều nhìn thấy cảnh đập phá tan hoang đã xảy ra cho khắp mọi vật dụng của Lưu gia. Đủ hiểu những ai đã đuổi theo Lưu Ngọc Bội đều thả sức truy tìm nơi cất giấu bí phổ Bách Cầm và bí kíp Niêm Hoa Chỉ vốn của Thiếu Lâm.
Sợ chậm chân e lại mất cơ hội tranh đoạt bí kíp, Tôn Nghi Phụng và Hoàng Nhất Trụ cứ dựa theo dấu vết phá hủy mà tăng nhanh cước lực chạy đi vội hơn !
Được một lúc, cả hai dừng phắt lại. Trước mắt họ là thi thể ngập ngụa máu huyết của một đứa bé sơ sinh.
Tôn Nghi Phụng dù sao vẫn là nữ nhân nên thoáng bang hoàng trước cái chết thảm của đứa bé :
- Ôi chao ! Vậy là hậu nhân nối dõi tông đường của Lưu gia cũng không được buông tha !
Hoàng Nhất Trụ khẽ quay đầu, nhổ bắn một bãi nước bọt ra xa :
- Giết hại một đứa trẻ vô tội, hành vi của lão Bàng Khiêm thật quá nhẫn tâm.
Vút !
Một bóng người xuất hiện.
Và người này lập tức khom người, dùng tay thăm dò kinh mạch của đứa trẻ sơ sinh :
- Chết rồi ! Là Độc Tuyết Phi Trảo của lão Bàng Khiêm. Hừ !
Tôn Nghi Phụng nhìn người đó :
- Gia Cát Tiên Tử như cũng muốn tìm bí phổ Bách Cầm ? Vậy còn Xích Long Châu thì sao?
Người vừa đến chính là Cung Chủ Bách Hoa Cung Gia Cát Đại Mỹ, Gia Cát Tiên Tử. Tiên Tử bĩu môi nhìn Tôn Nghi Phụng và Hoàng Nhất Trụ :
- Bổn cung chủ đâu phải hạng thừa nước đục thả câu. Còn Tôn chưởng môn, nếu thật sự Tôn chưởng môn quan tâm đến Xích Long Châu sao không lưu lại, mà nỡ để phu quân thây phơi mộ tràng ? Riêng nhắc đến Xích Long Châu bổn cung chủ mới nhớ, hiện giờ vì mãi mê tranh giành báu vật nên đệ tử các phái, nhất là nhị phái Hoa Sơn – Côn Luân đã thảm tử không dưới hai mươi mạng. Nhị vị muốn biết rõ hơn sao không thử quay lại nhìn ? Hừ !
Sau tiếng hừ hàm ý khinh miệt, Gia Cát Đại Mỹ liền tung người bỏ đi.
Vút !
Đưa mắt nhìn theo, Hoàng Nhất Trụ hậm hực :
- Yêu nữ chỉ giỏi giả vờ ! Hừ ! Đừng tưởng Hoàng Nhất Trụ ta không biết hai mươi năm trước yêu nữ đã từng si mê đến phát ngây phát dại vì mã ngoài đẹp đẽ của Lưu Khánh Hà. Không biết chừng vì vẫn còn si mê họ Lưu nên lúc này yêu nữ cũng là người Đông Hải Môn như lão tặc Lưu đã chết !
Tôn Nghi Phụng kinh ngạc :
- Có chuyện này thật sao ? Hóa ra lúc nãy lão Bàng tuy chỉ nói mập mờ nhưng là muốn ám chỉ đoạn tình trái ngang này giữa yêu nữ và Lưu Khánh Hà ?
Hoàng Nhất Trụ cười lạt :
- Nếu muốn biết rõ hơn, hừ, Tôn chưởng môn hãy cùng Hoàng mỗ đuổi theo yêu nữ thì rõ. Nhất định yêu nữ thể nào cũng tìm cách giải nguy cho ả Lưu Ngọc Bội. Đi nào !
Tôn Nghi Phụng gật đầu :
- Bổn chưởng môn cũng muốn đòi lão Bàng một món nợ và quyết không để lão đắc thủ dù là bí phổ Bách Cầm hoặc bí kíp Niêm Hoa Chỉ ! Đi !
Vút ! Vút !
Cũng như lúc mới rồi, Tôn Nghi Phụng và Hoàng Nhất Trụ dễ dàng nhận định phương hướng Lưu Ngọc Bội đã bỏ chạy, đó là qua từng dấu vết phá hủy đã và đang xảy ra cho một nơi từng được xem là Trung Nguyên Đệ Nhất Tam Phủ võ lâm…
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:17 PM.
Lưu Ngọc Bội chầm chậm lui từng bước lùi, ánh mắt phẫn nộ thì xạ nhìn vào từng nhân vật đang có thái độ dồn ép nàng. Nàng xòa rộng hai bàn tay và chập chờn khoa qua khoa lại trước mặt:
- Gia phụ đã chết, gia mẫu chẳng còn, đến ấu đệ dù chỉ là một đứa bé vô tội vẫn không được chư vị buông tha. Nếu chư vị vẫn cứ tiếp tục dồn ép Lưu Ngọc Bội này thì đừng trách tiểu nữ vì chi trì sinh mạng buộc phải thi triển tuyệt kỹ tối hậu của gia sư là Ngũ Chỉ Bà Bà.
Lão Bàng Khiêm bừng bừng lửa giận :
- Lời hăm dọa đó, nếu do đích thân Ngũ Chỉ Bà Bà nói ra thì khả dĩ bọn ta có thể tin. Chứ bản thân ngươi có tư cách gì, có bản lĩnh gì để bảo là đã luyện qua Phi Chỉ Đoạt Mệnh công phu ! Tốt hơn hết, nếu ngươi muốn toàn mạng, hừ, hãy ngoan ngoãn giao nộp bí phổ Bách Cầm cho bọn ta, đồng thời giao hoàn bí kíp Niêm Hoa Chỉ cho Thiếu Lâm phái, thế nào ?
Lưu Ngọc Bội vẫn tiếp tục bước lùi và nàng dường như không hề biết ở phía sau nàng độ hai trượng đã là một miệng vực đen ngòm, rất có thể sẽ là nơi nàng táng thân nếu như nàng cứ tiếp tục lùi. Nàng càng khoa nhanh hơn đôi bàn tay đang xòe rộng của nàng :
- Phi Chỉ Đoạt Mệnh chỉ là cách gọi khác của tuyệt kỹ Thiên Địa Đồng Thọ của gia sư. Nếu đích thân Bàng chưởng môn không tin, sap Bàng chưởng môn không thử tiến lên để xem lời của tiểu nữ là đúng hay là sai ?
Bàng Khiêm vờ như không nghe Lưu Ngọc Bội nói câu này, lão quay đầu nhìn lại phía sau và hất hàm hỏi Ngộ Nhân phương trượng :
- Phương trượng nghĩ thế nào ? Liệu có đúng không nếu bổn chưởng môn vì muốn đòi lại tuyệt kỹ của quý phái Thiếu Lâm mà có hành động gần như là trảm thảo trừ căn quá ư độc ác ?
Ngộ Nhân phương trượng khẽ cuối đầu :
- A di đà phật ! Bần tăng vốn là kẻ xuất gia, đương nhiên phải tuân thủ giữ đức hiếu sinh như lời phật tổ răn dạy. Huống chi qua thân thủ của Lưu tiểu thư nãy giờ, thiển nghĩ sở học của Lưu tiểu thư có thể nói là đã học hết chân truyền của Ngũ Chỉ Bà Bà, chỉ e Bàng chưởng môn dù muốn cũng không thể bắt ép Lưu tiểu thư giao nạp bí kíp.
Bị Ngộ Nhân đại sư nói khích, Bàng Khiêm giận dữ bật tung người lao thật nhanh về phía Lưu Ngọc Bội :
- Nhưng lưu ả tức là lưu đại họa về sau. Bàng mỗ không tin ả có đủ bản lĩnh đương đầu với…
Chợt có một ngọn kình từ một phía đẩy chếch vào lão Bàng :
- Dừng lại đã nào ! Sao Bàng tiền bối nỡ tuyệt tình, dồn kẻ cô thế vào tử địa !
Vù...
Bị ngọn kình bất ngờ ngăn cản, Bàng Khiêm phẫn nộ đảo người quay lại :
- Hừ ! Tưởng ai hóa ra là Gia Cát Tiên Tử. Có phải tiên tử vì vẫn còn nặng lòng với Lưu Khánh Hà nên cố tình bênh che cho nghiệt chủng Lưu gia ?
Gia Cát Đại Mỹ chợt đỏ mặt, nửa ngượng ngùng, nửa giận dữ :
- Những lời nhảm nhí này lại có thể thốt ra từ miệng Bàng lão được sao ? Vậy lão đừng trách bổn cung chủ vô tình. Đỡ !
Vù…
Bàng Khiêm cười đắc ý :
- Muốn động thủ ư ? Càng tốt, bởi lão phu vốn lâu nay vẫn bất phục cái gọi là Tam gia phái đệ nhất võ lâm. Nay quả là dịp để lão phu xin lãnh giáo tuyệt học. Đỡ ! Ha… ha…
Ào…
Đoàn Mẫn Chung như quá hiểu lão Bàng Khiêm sao lại cười đắc ý, y bảo :
- Bàng tiền bối sao lại dễ dàng bỏ gốc lấy ngọn ? Hóa ra Bàng tiền bối không muốn hỏi gì đến bí kíp Bách Cầm nữa ư ? Hay Bàn tiền bối vẫn ngấm ngầm khiếp sợ Phi Chỉ Đoạt Mệnh của Ngũ Chỉ Bà Bà ! Nếu là vậy, ha…ha…, tại hạ xin mạn phép ra tay, chỉ mong sau này Bàng tiền bối đừng trách tại hạ vì quá lỗ mãng nên có hành vi vượt quá phận. Lưu tiểu thư, đỡ !
Y lao đến thế chỗ Bàng Khiêm và quật một kình đầy uy lực vào Lưu Ngọc Bội.
Ào…
Lưu Ngọc Bội nãy giờ vẫn chầm chậm bước lùi, và đến lúc này, khi phát hiện ngọn kình của Đoàn Mẫn Chung là thật sự lợi hại, nàng lập tức co chân nhảy lùi về phía sau.
Vút !
Đến khi chính bản thân Lưu Ngọc Bội có cảm nhận đất ở dưới chân như không còn nữa thì nàng nghe cùng một lúc có hai tiếng hô hoán vang lên khá chậm so với hành động của nàng.
Tiếng hô hoán đầu tiên là của Gia Cát Đại Mỹ, cung chủ Bách Hoa Cung phát ra:
- Lưu Ngọc Bội cẩn trọng, đừng tự nhảy vào vực sâu… Ôi…
Và tiếng hô hoán thứ hai thì được xuất phát từ phía bên kia bờ vực. Tiếng đó kêu lên trong tâm trạng bang hoàng:
- Dừng lại nào, tỷ tỷ ! Chao ôi ! Đệ quay về muộn thế sao ? Tỷ tỷ, nếu tỷ chết thì đệ cũng nguyện chết theo tỷ !
Lúc này mọi người hầu như đều chững lại, ngỡ ngàng nhìn thân hình Lưu Ngọc Bội dần dần biến mất tăm vào miệng vực đen ngòm. Cũng xảy ra như thế, từ bờ vực bên kia cũng có một bóng nhân ảnh tự tung người nhào xuống vực, như quyết chết leo Lưu Ngọc Bội vừa đúng với tiếng kêu bang hoàng mọi người vừa nghe.
Đoàn Mẫn Chung vụt chép miệng :
- Vậy là hết ! Lưu gia vậy là không còn bất kỳ ai, đến đệ tử duy nhất của lão thất phu Lưu Khánh Hà là Hà Thái Hoài cũng tự lao mình vào tử địa.
Tôn Nghi Phụng giật mình, vội chạy đến và khom người nhìn vào miệng vực đen ngòm :
- Đoàn Mẫn Chung ngươi vừa nhắc đến Hà Thái Hoài, phải chăng là tiểu quỷ có diện mạo xấu xa năm năm trước đã được lão tặc Lưu nhặt và thu nhận làm truyền nhân độc nhất của lão?
Đoàn Mẫn Chung gật đầu:
- Chính là hắn ! Cũng bởi hắn có diện mạo xấu xa nên bấy lâu nay lão tặc Lưu luôn bảo hắn phải tự tìm chỗ ẩn, kẻo sự xuất hiện của hắn sẽ làm nhiều người kinh hoàng. Hắn chết như thế đỡ cho chúng ta khỏi lo hậu họa về sau.
Bàng Khiêm cười khảy :
- Ngỡ là ai, chỉ là một tiểu oa nhi chưa đến tuổi thành nhân. Ta chỉ muốn hắn còn sống để tra hỏi, biết đâu hắn sẽ biết nơi Lưu Khánh Hà cất giữ bí kíp.
Đoàn Mẫn Chung cười nụ, đưa tay chỉ xuống đáy vực :
- Nếu vậy sao Bàng chưởng môn không thử một lần tìm xuống dưới đó ? Cũng có thể hoặc tiểu tử họ Hà hoặc nha đầu họ Lưu nhờ may mắn toàn mạng thì sao?
Bàng Khiêm quắt mắt nhìn Đoàn Mẫn Chung :
- Ngươi tuy có công cáo giác Lưu Khánh Hà là người của Đông Hải Môn nhưng đừng nghĩ vì thế mà ngươi có quyền vô lễ hoặc châm chọc lão phu. Hay ngươi nghĩ Lưỡng Nghi công phu gì đó của ngươi là lợi hại hơn Độc Tuyết Phi Trảo của lão phu ?
Đoàn Mẫn Chung chợt há miệng cười vang :
- Giang hồ thất phái, tam gia, đệ nhất bang. Trong đó không lấy nửa lời đề cập đến Ngọa Long bổn cốc, rồi sẽ có ngày, ha…ha…, đích thân mỗ sẽ xin lĩnh giáo tuyệt học của từng người trong chư vị, để thử xem câu ca đó có đổi thành Nhất Cốc, Nhất Bang, Nhị Gia phái và giang hồ thất đại phái không? Còn bây giờ, ha…ha…, xin hẹn gặp lại sau này ! Ha…ha..
Vừa cười vang Đoàn Mẫn Chung vừa cố tình bật thẳng người lên cao thật cao, khiến thân hình cứ như quả pháo thăng thiên. Sau đó, với một lượt lăng không chuyển mình, Đoàn Mẫn Chung ung dung lao qua đầu mọi người và phi thân mất dạng, chỉ để lại tràng cười dài đầy ngông cuồng.
Vút !
Ha…ha…
Gia Cát Đại Mỹ càng nhìn theo Đoàn Mẫn Chung thì càng tái sắc. Sau cùng, Gia Cát cung chủ chợt chép miệng than :
- Lưỡng Nghi du ảnh ? Đây chẳng phải là cảnh giới thượng thừa của công phu Lưỡng Nghi cứ ngỡ là đã thất truyền từ lâu rồi sao? Chao ôi, việc Ngọa Long Cốc sẽ đứng đầu võ lâm có lẽ sẽ là điều không tránh khỏi.
Có tiếng niệm phật vang lên tiếp nối lời của Gia Cát Đại Mỹ:
- Vô lượng thọ phật ! Lưỡng Nghi và Thái Cực vốn là hai công phu có cùng xuất xứ. Lời của tiên tử vừa cảnh báo, bần đạo e sẽ không sai mấy so với thân thủ thực sự của cốc chủ cốc Ngọa Long ngay lúc này !
Bàng Khiêm giật mình :
- Phương Thiện đạo trưởng như muốn nói tiểu tử họ Đoàn quả thật đã luyện đến cảnh giới cuối cùng của công phu Lưỡng Nghi nhị công là cương nhu cương hợp.
Ngộ Nhân phương trượng thở dài :
- Hậu sinh khả úy, hậu sinh luôn luôn khả úy ! Nếu thật sự Đoàn thí chủ đã luyện đến cảnh giới này thì Ngọa Long Cốc sắp dương danh thiên hạ chỉ là việc trong một sớm một chiều mà thôi.
Đoạn Ngộ Nhân phương trượng đưa mắt nhìn mọi người :
- A di đà phật ! Nếu tệ phái Thiếu Lâm và chư vị không muốn bị tụt hậu so với Ngọa Long Cốc cũng là đề phòng Đông Hải Môn tái nhập Trung Nguyên, gây họa như mười hai năm trước sao chúng ta không kíp quay về sơn môn, kịp thời khổ luyện thêm công phu trấn môn ?
Tôn Nghi Phụng thở dài :
- Liệu mọi người có can tâm bỏ đi ngay lúc này hay không nếu ai ai cũng phần nào tơ tưởng đến Xích Long Châu và bí phổ Bách Cầm chưa tìm thấy ?
Lời của Tôn Nghi Phụng vừa dứt liền có thanh âm chưa mấy hồi phục của Minh chủ võ lâm Tư Mã Vương từ xa xa vang đến :
- Xích Long Châu cũng như thi thể của khá nhiều đệ tử các phái, đều bị hủy nát thành trăm nghìn mảnh vụn rồi còn đâu. Xem ra lần diễn biến này có thể sẽ khơi mào cho một cơn đại họa thật sự ắt sẽ xảy đến cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Sau chư vị không mau mau làm theo lời chỉ điểm thật đúng lúc của phương trượng Thiếu Lâm phái ?
Mọi người nhìn về phía phát thoại lập tức thấy Tư Mã Vương và thật nhiều đệ tử các môn phái đang buồn bã kéo đến.
Và cứ qua đó thì biết quả nhiên Xích Long Châu dù có là báu vật hãn thế thì qua biết bao lần bị quần hùng các phái tranh giành lẽ đương nhiên vật đó khó có thể nguyên vẹn.
Chỉ khi bọn đệ tử các phái đến gần hơn thì mọi người mới nhìn rõ, hầu như trên tay người nào người nấy đều có cầm theo một mảnh nhỏ vốn có xuất xứ từ Xích Long Châu.
Xích Long Châu đã bị phá hủy.
Lưu gia Trung Nguyên đệ tam cũng bị tiêu hủy.
Một diễn biến thật là bất ngờ và ngoài sức tưởng tượng của võ lâm chỉ xảy ra chưa đầy một ngày và vốn là ngày vui mừng của Lưu gia. Nhưng tất cả đều thay đổi.
*
* *
Lưu Ngọc Bội cố vùng vẫy. Nàng muốn tránh thoát một vòng tay khỏe mạnh đang ôm và đỡ quanh thân nàng. Và nàng đành phải dừng lại hành động đó khi nghe bên tai nàng vang lên tiếng đề tỉnh :
- Tỷ tỷ đừng làm thế. Đệ biết lỗi vì lỡ mạo phạm nhưng tỷ đừng quên trên kia còn rất nhiều người. Tỷ gây kinh động, họ nghe được, e chúng ta nguy mất.
Lưu Ngọc Bội cố phát thoại thật khẽ :
- Nhưng ngươi cũng đừng ôm cứng ta. Thứ nhất, nam nữ thọ thọ bất tương thân. Thứ hai, ta cũng như ngươi, do vô tình chộp phải một sợi dây không hiểu do ai chăng sẵn dưới này. Ta đâu thể rơi đến tận đáy vực, việc gì ngươi phải ôm cứng ta như thể sợ ta không đủ lực chi trì ?
Thanh âm nọ lại thì thào vào tai Lưu Ngọc Bội :
- Có nghĩa là tỷ tỷ chưa nhìn vào sợi dây? Đệ đang sợ sợi dây do quá mong manh e khó chi trì nổi sức nặng của đệ và tỷ cùng một lúc đeo bám vào. Tỷ ngước nhìn thử xem. Mà nhớ, tỷ đừng khinh xuất cử động quá đột ngột, sợi dây sẽ đứt rời cho xem.
Lưu Ngọc Bội bèn ngước nhìn sợi dây. Đó là sợi dây không rõ đã được nhân vật nào chăng ngang từ lúc nào và hiện giờ do có hai người đeo bám cùng một lúc nên sợi dây đã võng xuống làm cho hai đầu dây cột ở hai bên miệng vực vì quá căng nên tạo cho Lưu Ngọc Bội cảm giác là sợi dây có thể bị đứt lìa bất cứ lúc nào.
Nàng tái mặt:
- Chỉ tại ngươi bỗng dưng lao theo ta. Nếu không có ngươi, một mình ta đương nhiên sẽ tha hồ đeo bám, đâu dễ gì làm cho sợi dây bị đứt lìa là chuyện trước sau gì cũng xảy ra.
Có tiếng chép miệng vang vào tai nàng:
- Đệ chỉ lo cho tỷ, nỡ nào bây giờ tỷ lại trách ngược đệ ? Chậc… mà bọn họ là ai, sao họ quá độc ác quyết dồn tỷ vào tử địa ?
Nàng nghiến răng ken két :
- Ngươi không biết họ là giang hồ thất phái, tam gia nhất bang sao ? Kể cả việc toàn bộ Lưu gia vừa bị họ thảm sát ngươi cũng không hay biết gì ư ?
- Toàn bộ Lưu gia bị thảm sát ? Ý tỷ muốn nói sư phụ, sư nương và cả tiểu đệ đệ mới sinh nữa…
Lưu Ngọc Bội tái mặt :
- Ngươi dặn ta đừng cử động mạnh sao chính ngươi lại làm cho sợi dây tung chuyển thế này ?
- Xin tỷ lượng thứ cho. Chỉ vì đệ quá bang hoàng khi nghe tỷ nói đến chuyện thảm sát. Sự thật là thế nào, tỷ ?
Nàng thở ra nhè nhẹ, miệng đáp và mắt thì cứ dõi nhìn chằm chằm vào sợi dây, là vật cứu tinh duy nhất lúc này của nàng và cũng là của gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng : Hà Thái Hoài !
- Hôm nay là ngày Lưu gia mừng ấu đệ ta vừa tròn tháng, ngươi cũng biết rồi chứ ?
- Đệ biết ? Sao ?
- Ngoài Cái Bang không hiểu sao vẫn chưa thấy ai đến, các nhân vật còn lại đều có mặt đông đủ. Và họ bất ngờ bảo phụ thân ta là người của Đông Hải Môn. Thế là chuyện thảm sát diễn ra.
- Vô lý ! Sư phụ luôn xem Đông Hải Môn như kẻ thù, điều này đến đệ còn biết huống chi mọi người. Trừ khi họ có bằng chứng nói lên điều ngược lại.
Lưu Ngọc Bội thở dài:
- Bằng chứng là do cốc chủ Ngọa Long Cốc mang đến. Đó là…
- Tỷ muốn ám chỉ Đoàn Mẫn Chung, kẻ từng bị sư phụ nghi ngờ là người lòng lang dã sói, đang tâm hãm hại chính thân phụ để ung dung chiếm đoạt cương vị một cốc chủ ?
Nàng kinh ngạc :
- Ngươi cũng biết như thế ư? Là do phụ thân ta nói với ngươi ?
- Đương nhiên. Vì ngoài sư phụ và sư nương, ở Lưu gia này còn ai đoái hoài đến đệ vốn là một cô nhi lại còn mang diện mạo quá ư kỳ quái.
Nàng cười gượng :
- Ý ngươi cũng trách ta vô tình ?
- Đệ không có ý như thế. Huống chi đệ thừa hiểu, một nữ nhân xinh đẹp như tỷ dù muốn dù không cũng phải có một chút nào đó khó chịu nếu bất ngờ trông thấy diện mạo của đệ. Mà thôi, bỏ chuyện đó đi, gã cốc chủ Ngọa Long Cốc đã mang đến bằng chứng như thế nào ?
Nàng thuật lại tuần tự những gì đã xảy ra, và thi thoảng vẫn liếc nhìn sợi dây quá ư mỏng manh.
Và nàng vừa dứt lời, sư đệ nàng là Hà Thái Hoài liền nói :
- Nếu là vậy, đệ và tỷ không thể mãi đeo bám như thế này. Thù nhân có thể đến bất cứ lúc nào.
Nàng nghi ngại :
- Sao ngươi nghĩ như thế ?
- Vì sợi dây này đâu phải ngẫu nhiên được ai đó chăng sẵn ở đây, chỉ cách miệng vực chưa đến hai mươi trượng và lại cách đáy vực đến trăm trượng có dư. Và người nào có hành vi này nhất định phải có ý đồ mờ ám. Tỷ không nghĩ như thế sao ?
Nàng lo lắng đảo mắt nhìn cả hai đầu dây với cái nhìn lo ngại, sợ địch nhân sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ đầu dây phía nào :
- Ngươi bảo thoát là thoát cách nào ?
- Tỷ hãy nhỉn đầu dây bên tả. Phía dưới đó một ít chẳng phải có một động khẩu là gì?
Nàng gật đầu :
- Ta thấy rồi. Nhưng liệu ta và ngươi được yên ổn nấp vào đó bao lâu? Ngươi tưởng đối phương không đủ thông tuệ để chui vào đó tìm ta và ngươi sao ?
- Đệ chỉ nghĩ chạy đến đâu hay đến đó. Còn hơn cứ đeo bám mãi chỗ này chờ chết.
Nàng lại gật đầu :
- Ngươi định di chuyển theo sợi dây để đi đến tận chỗ đó ?
- Di chuyển để làm gì nếu tỷ và đệ vừa cử động sẽ làm sợi dây đứt lìa. Chi bằng chúng ta cứ bứt ngang sợi dây ngay chỗ này, sau đó với đầu dây đã bám sẵn, chúng ta vẫn ung dung leo ngược lên đến chỗ có động khẩu. tuy cách này có phần mạo hiểm nhưng vẫn có lợi là nếu đối phương xuất hiện ở bờ vực bên kia sẽ vô phương thế tiếp tục đuổi theo chúng ta.
Nàng cười lạt :
- Ngộ nhỡ đối phương xuất hiện ở ngay bờ vực bên này thì sao ? Cách của ngươi có khác nào tự đưa thịt vào miệng hùm ?
- Nhưng tỷ không thể biết đối phương xuất hiện từ phía nào, đúng không? Vậy tỷ còn chần chờ gì nữa nếu tin rằng với cách của đệ, chúng ta kể như đã loại bỏ đúng một nửa mối nguy hiểm. Còn hơn là cứ để nguyên sợi dây khiến nguyên vẹn bao nhiêu mối nguy hiểm đều đổ dồn vào chúng ta.
Nàng lại gật đầu :
- Nghĩ như ngươi cũng phải ! Ta có mang sẵn bên mình một thanh liễu đao. Để ta dùng nó cắt bỏ sợi dây như ngươi vừa nói.
- Đừng ! Trừ phi tỷ muốn lưu lại dấu vết cho ai đó biết cả tỷ và đệ đều còn sống. Hay hơn hết là cứ để sợi dây làm như bị đứt một cách ngẫu nhiên. Rất có thể họ sẽ đoán tỷ và đệ vì đeo bám quá mạnh vào sợi dây nên khi đứt cả hai ta đều tiếp tục rơi xuống đáy vực. Tỷ nghĩ sao ?
Nàng chép miệng :
- Tùy ngươi vậy. Ta chỉ biết giao phó sinh mạng ta cho ngươi.
Có tiếng cười hì hì vào tai nàng :
- Là tỷ nói đó nha. Chứ đệ vẫn luôn nghĩ, tỷ vừa lớn tuổi hơn đệ, vừa được Ngũ Chỉ Bà Bà truyền thụ toàn bộ công phu đương nhiên tỷ luôn nghĩ ngợi sâu xa và có bản lĩnh cao minh hơn đệ. Đệ nào dám so bì với tỷ. Bất quá đệ chỉ biết tuân mệnh lệnh của tỷ thôi. Còn bây giờ, tỷ chuẩn bị nha, đệ vận lực bức đứt sợi dây đây.
Dứt lời, thì
Phựt !
Sợi dây bị đứt ngang và thật không may Lưu Ngọc Bội và sư đệ bất đắc dĩ của nàng lại không được cùng nắm chung cùng một phần sợi dây ở về một phía. Lưu Ngọc Bội nắm phần sợi dây mé tả, còn gã kia thì ở phần ngược lại.
Tuy nhiên khi thân hình Lưu Ngọc Bội chưa kịp cùng sợi dây ở phía bên tả bật tung đi bao xa thì tai nàng nghe những tiếng kêu đứt đoạn :
- Nguy tai… ! Không khéo đệ lao không kịp mất… ! Tỷ hãy mau vươn hết tay về phía đệ nào… !
Nàng quay mặt nhìn lại phía sau và bồi hồi lo sợ khi phát hiện gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng đã có hành vi quá ư mạo hiểm là dám buông bỏ đầu dây phía bên kia để cố thi triển khinh thân pháp lao về phía nàng.
Nàng thất kinh khi cố vươn tay ra dài thật dài nhưng có cảm tưởng không thể nào chạm đến tay cũng đang cố vươn tới của gã sư đệ :
- Sao ngươi liểu lĩnh vậy ? Ta không thể chạm đến ngươi, làm sao bây giờ ?
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra lại quá nhanh, có thể hiểu là việc chỉ xảy ra trong vòng một hoặc hai ba lượt chớp mắt mà thôi.
Đó là lúc Lưu Ngọc Bội vừa dứt lời liền cảm nhận có một sức nặng chợt đeo bám và trì kéo ngay vào phần chân bên tả của chính nàng.
Nàng định đưa mắt nhìn xuống thì…
Vút !
Sức nặng đó lập tức rời khỏi chân nàng và cũng lập tức nàng nhìn thấy bóng nhân ảnh mờ ảo lao vụt đi để liền ngay sau, cái bóng đó đã đeo bám thật vững chãi vào vách đá ở phía bên tả vực.
Cũng nhanh như thế, đến lượt thân hình nàng theo đà sợi dây đứt tung sắp sửa va mạnh cũng vào vách đá phía đó.
Nàng liền hít vào một hơi thật đầy, chờ sẵn sự va chạm chắc chắn phải xảy đến.
Bình !
Dù đã chuẩn bị sẵn nhưng lực va vào vẫn làm nàng tuột tay khỏi sợi dây. Nàng rơi xuống :
- A…a…
Thật kịp lúc, một vòng tay khỏe mạnh liền ôm cứng ngang thân nàng :
- Ổn rồi ! May mà đệ vừa đang bấu đúng vào nơi thật vững ! Ôi chao…
Rắc…
Mấu đá nơi gã sư đệ nàng vừa bấu vào cũng là nơi nàng vì quá cấp bách ngay khi được ứng cứu cũng bấu vào. Sức nặng của hai người cùng đeo bám đã làm cho mấu đá long ra, li khai khỏi vách đá. Kết quả cả hai cùng rơi xuống phìa dưới.
Vù…
Theo bản năng, nàng dụng lực vùng vẫy, như không muốn bản thân do bị gã sư đệ ôm cứng nên không thể có những phản ứng thoát hiểm cần thiết.
Đúng lúc này nàng nghe gã sư đệ hét vào tai :
- Đừng vùng vẫy nữa ! Hãy mau đưa hết chân khí lên thượng bàn. Đệ không để tỷ rơi xuống đâu mà lo ! Lên !
Tiếng thét của gã thật thần hiệu, làm cho thân hình nàng cảm thấy lâng lâng, nhẹ như nàng đang cỡi gió để bay ngược lên trên. Và cùng với cảm giác này nàng chợt nhìn thấy lối chui vào động khẩu ở phía vách đá cũng vừa loang loáng xuất hiện ngay bên cạnh. Nàng lập tức chuyển mình, lăng không đạp bộ chui tọt vào động khẩu đó.
Vút !
Theo sau nàng, gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng cũng chui vào.
Vút !
Gã trút ra hơi thở phào nhẹ nhõm :
- Quả là họa vô đơn chí. Nếu đệ không luyện đến tinh thông Bách Cầm thân pháp có lẽ cả hai ta lúc này đã tan xác dưới đáy vực…
Nàng quay mặt nhìn gã :
- Phụ thân ta đã truyền cho ngươi thân pháp Bách Cầm ?
Sau cơn hoảng hốt, khuôn mặt gã dần trở lại màu vàng bệch xấu xa như từ thưở nào vẫn có. Gã đáp :
- Đệ không đủ tư chức để luyện các loại công phu đã thành danh của sư phụ. Vì thế, tuy miễn cưỡng nhưng sư phụ đành thuận ý cho đệ luyện Bách Cầm công phu. Cũng là may, đệ nhờ công phu này nên mới dám liều lĩnh bỏ sợi dây bên kia để lao theo tỷ qua bên này. Sau đó, cũng nhờ công phu Bách Cầm nên đệ chỉ cần mượn tạm một chân của tỷ để lấy đà, và thế là đệ an toàn bám vào vách đá. Và cuối cùng là..
Nàng bang hoàng ngắt lời gã :
- Cuối cùng cũng là nhờ Bách Cầm thân pháp nên ngươi mới mạo muội ném ngược ta lên trên, để sau đó tự một mình mượn lực ném và lao đuổi theo ta ?
Gã kinh ngạc :
- Như sư phụ bảo tỷ chưa bao giờ luyện qua Bách Cầm thân pháp, cớ sao tỷ am hiểu khá nhiều những cử động linh hoạt chỉ có ở Bách Cầm thân pháp ?
Nàng mắng gã :
- Ngươi quên rằng tiếng vẫn hằng ngày nhìn thấy phụ thân ta gắng công khổ luyện Bách Cầm thân pháp sao ? Cho dù ta không luyện, do môn qui khắc khe, thì chí ích ta cũng biết thân pháp đó lợi hại thế nào chứ ?
Gã chợt cười buồn :
- Nhắc đến sư phụ đệ cảm thấy nao lòng. Sư phụ giờ đã mất, chỉ còn lại tỷ và sư đệ, xem ra hai chúng ta sức đơn lực bạc e khó lòng báo thù cho sư phụ.
Lưu Ngọc Bội nghiến răng căm phẫn :
- Sao chưa gì ngươi đã vội nhụt chí ? Có phải ngươi sợ uổng mạng nếu cứ thế này tìm đến từng thù nhân để báo thù cho thân phụ ta ?
Gã gật đầu :
- Càng nghĩ đệ càng sợ. Như chuyện lúc nãy chẳng hạn, nếu đệ vì lo cho tỷ mà rơi luôn vào đáy vực thì sao ?
Lưu Ngọc Bội khinh thị nhìn gã :
- Phụ thân ta thật phí công khi thu nhận ngươi làm truyền nhân. Đến mối thù của sư phụ mà ngươi cũng sợ, không dám báo phục, liệu ngươi có đáng là truyền nhân của Thiên Hạ Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà không?
Gã thở dài :
- Tỷ hiểu sai ý đệ rồi. Là đệ muốn nói vì đệ không biết Lưu gia gặp cảnh thảm sát nên thoạt nhìn thấy tỷ rơi xuống vực đệ mới liểu lĩnh lao theo. Bằng không…
Lưu Ngọc Bội phẫn nộ nhìn gã :
- Ngươi càng nói càng tỏ ra là con người bội bạc. Ý ngươi nói ngươi sẽ bỏ mặc ta nếu như biết rằng phụ mẫu ta đều đã bị thù nhân sát hại ?
Gã thản nhiên gật đầu :
- Tuy chẳng phải là bỏ mặc nhưng trước tiên đệ phải cân nhắc. Giả như cứu được tỷ mà mạng đệ chẳng còn, đệ sẽ không ngại chuyện liều thân. Ngược lại, nếu hành vi của đệ cuối cùng vẫn là cùng chết với tỷ thì đệ đâu ngu dại liều lĩnh? Đệ muốn nói, chí ít cũng phải có một người trong hai ta toàn mạng. Có như thế mới mong còn có người sau này lo báo thù cho Lưu gia. Đệ nghĩ thế nào nói thế ấy, mong tỷ hiểu cho.
Nàng cười lạt :
- Ngươi chỉ giỏi tài ngụy biện. Sao lúc nãy ngươi bảo ngươi lo sợ khi nghĩ đến việc báo thù ?
Gã trầm ngâm, khiến gương mặt gã đã vàng bệch lại càng thêm nghệch ra, trông thật xấu xa quá sức tưởng :
- Đương nhiên đệ phải sợ nếu biết rằng bản thân rồi sẽ phải đối đầu với hầu hết võ lâm Trung Nguyên. Trong khi bao nhiêu sở học của sư phụ, đệ thì chỉ luyện được Bách Cầm thân pháp, còn tỷ thì do câu nữ sanh ngoại tộc nên không hề được sư phụ chân truyền. Thử hỏi đệ và tỷ làm sao đảm đương nổi ?
Nàng long mắt lên phẫn uất :
- Ngươi đừng quên ta đã được truyền thụ hết chân truyền của gia sư là Ngũ Chỉ Bà Bà. Và trong Ngũ Kỳ Nhân Ngũ Tuyệt, chỉ pháp thì có ta, thân pháp thì có ngươi, nếu hai ta hợp lại cũng có nghĩa là nhị kỳ nhị tuyệt cùng hợp lại, lo gì không báo được thù ?
Gã ngước mặt ngơ ngắc nhìn Lưu Ngọc Bội :
- Ý tỷ muốn ngay bây giờ chạy đến chổ ẩn dật của lệnh sư, kêu cầu lệnh sư xuất thế, giúp chúng ta báo thù ?
Nàng thừ người ngẫm nghĩ một lúc mới nói :
- Ý của ngươi cũng là ý hay. Chỉ sợ ngay bây giờ ta và ngươi khó lòng bỏ đi mà không bị đối phương phát hiện.
Gã mỉm cười thần bí :
- Họ đi cả rồi. Họ sẽ không phát hiện nếu chúng ta cứ tìm đường vắng mà đi.
Nàng kinh ngạc :
- Sao ngươi biết họ đã bỏ đi ?
Gã đáp :
- Lúc nãy tiếng tỷ kêu quá lớn, đệ chỉ sợ họ nghe thấy và lập tức truy tìm. Nào ngờ từ nãy giờ đệ vẫn không nghe bất kỳ động tĩnh nào, chứng tỏ họ đã bỏ đi từ rất lâu.
Nàng gật gù nhìn gã :
- Ngươi lập luận cũng đúng. Và rốt cuộc ta thật không hiểu ngươi là một gã ngờ nghệch hay quá thông tuệ nên đã giả vờ ngờ nghệch?
Gã chỉ cười, không đáp.
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:18 PM.
Giữa Lưu Ngọc Bội và gã sư đệ bất đắc dĩ không hiểu sao chợt có những trạng thái đối nghịch nhau. Như lúc vừa leo lên khỏi miệng vực để cùng nhau đi theo những đoạn đường vắng vẻ, gã sư đệ nếu lúc đó cứ tin tưởng rằng sẽ không bị ai phát hiện thì lúc này cứ luôn nôm nốp lo sợ. Trái lại, Lưu Ngọc Bội nếu lúc đầu cứ lo sợ người phát hiện hành tung thì lúc này nàng lại vững tâm rằng sẽ không một ai phát hiện được nàng.
Do đó, nàng càng lúc càng cáu bẳn khi cứ nghe gã sư đệ chốc chốc lạ hỏi:
- Sao đệ luôn có cảm giác đang bị ai đó bám theo. Tỷ không thấy như vậy sao ?
Nàng hít một hơi thật dài và từ từ dừng lại. Nàng bảo gã:
- Ngươi thử nhìn quanh xem. Đây là một nơi sơn đạo vắng vẻ, đến dấu chân người từng đi qua đây cũng không hề có. Phía trước là một ngọn núi cắt ngang lối đi, hai bên tả hữu đều là thâm sơn cùng cốc, có họa là thần tiên mới có thể bám sát chúng ta mà không bị chúng ta phát hiện trước. Nếu ngươi vẫn chư yên tâm thì cứ thử hô hoán lên xem, liệu có ai nghe thấy tiếng ngươi kêu không?
Gã gật gù sau một lúc đưa mắt nhìn quanh như Lưu Ngọc Bội vừa bảo. Tuy vậy, gã vẫn cứ bồn chồn ra mặt :
- Tỷ nói như thế là đối với những nhân vật có bản lĩnh tầm thường. Ngộ nhỡ kẻ ngấm ngầm bám theo chúng ta là cao thủ võ lâm thì sao? Người như họ đâu dễ gì bị chúng ta phát hiện?
Lưu Ngọc Bội bắt buộc phải đưa mắt nhìn quanh một lượt nữa, sau đó bảo:
- Ngươi đã theo phụ thân ta được năm năm, có nghĩa là công phu của ngươi đủ để phát hiện bất kỳ âm thanh khác lạ nào. Ngươi nói xem, ở phía nào là có động tĩnh khác lạ? Phía tả chăng ?
Thật lạ, Lưu Ngọc Bội vừa dứt lời thì chính ở bên tả, nơi có một lùm cây dài dày đặc nhất liền có âm thanh cất lên:
- Lưu tiểu thư quả không hổ danh đệ tử đích truyền của Ngũ Chỉ Bà Bà. Tại hạ đã bế kín hơi mà vẫn bị Lưu tiểu thư phát hiện. Bội phục, bội phục !
Nàng thất sắc quát lớn :
- Là kẻ nào? Có đởm lược thì hãy hiện thân xem.
Vút !
Lùm cây xao động và để lộ ra một nhân vật với toàn thân y phục đều rách rưới. Nhân vật đó phì cười:
- Hóa ra Lưu tiểu thư nhờ tình cờ mà phát hiện đúng chỗ ẩn thân của tại hạ. Yên tâm đi, tại hạ chỉ là người được lệnh dò xét, xem Lưu tiểu thư sắp có hành động gì và tiểu thư sẽ đi về đâu. Tuyệt đối không gây hại gì cho tiểu thư.
Nàng lạnh lùng nhìn nhân vật nọ:
- Các hạ là đệ tử Cái Bang? Cho hỏi, tại sao Cái Bang cố tình cho các hạ đi dò xét tiểu nữ? Phải chăng quý bang cũng vì bí phổ Bách Cầm hoặc bí kíp Niêm Hoa Chỉ mà động tâm?
Nhân vật nọ chỉ thừa nhận có một nửa:
- Qua dáng vẻ bề ngoài thì tại hạ còn là ai khác nếu không là đệ tử Cái Bang. Còn về động tâm vì bí kíp, mong tiểu thư bỏ lỗi cho, đó là điều mãi đến sau cùng bổn bang mới tỏ ra quan tâm thôi.
Lưu Ngọc Bội lạnh giọng :
- Vậy điều gì khiến quý bang sai phái các hạ đi dò xét tiểu nữ?
Nhân vật nọ đáp:
- Vì đại cục võ lâm. Vì muốn minh bạch, xem Lưu gia liệu thật sự có liên quan đến Đông Hải Môn hay không?
Nàng chợt thở phào:
- Tưởng là chuyện gì. Nếu chỉ là chuyện đó thì cớ gì các hạ phải phí công bám theo. Tiểu nữ có thể đáp thẳng cho các hạ một lời !
Nhân vật nọ cũng thở phào:
- Nếu được vậy thì tốt. Hy vọng lời đáp thật của tiểu thư sẽ giúp tại hạ dễ dàng quay lại hồi bẩm.
Lưu Ngọc Bội chợt lia mắt nhìn quanh:
- Có còn ai đi theo các hạ chăng?
Nhân vật nọ cười gượng:
- Như tiểu huynh đệ đây vừa nói, bổn bang nếu phải cho người lẻn theo sau để dò xét tiểu thư thì cũng cần chọn người có khinh thân pháp tương đối lợi hại, miễn sao đừng để tiểu thư phát hiện. Do vậy, bổn bang đâu thể phái thêm ai khác ngoài một mình tại hạ vốn được mệnh danh là Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu.
Lưu Ngọc Bội lẩm nhẩm nhắc lại ngoại hiệu kỳ lạ của nhân vật kia:
- Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu? Có vẻ như các hạ có chỗ tự phụ về khinh công?
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu càng thêm ngượng ngùng:
- Tại hạ nào dám, chỉ sợ làm bẩn tai tiểu thư với ngoại hiệu quá phô trương này.
Lưu Ngọc Bội gật đầu :
- Cũng có thể nói là phô trương, trừ phi các hạ có bản lĩnh khinh công thật sự lợi hại.
Câu nói của nàng khiến nhân vật Cái Bang có phần hoang mang:
- Ý tiểu thư muốn nói…
Lưu Ngọc Bội chợt quát thật to:
- Không sai. Ta muốn nói các hạ nếu có bản lãnh thì thử thoát một chiêu này xem sao. Đỡ!
Vù…
Hoàn toàn bất ngờ, Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu liền cố gắng dịch lùi, hy vọng thoát càng xa uy lực chưởng kình của Lưu Ngọc Bội càng tốt.
Chỉ tiếc thân pháp của y dù nhanh vẫn không nhanh bằng một chưởng xuất kỳ bất ý của Lưu Ngọc Bội.
Bùng !
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu bị dư kình chấn lùi, và hai mắt y vụt long lên phẫn nộ khi phát hiện Lưu Ngọc Bội vẫn hung hăng lướt đến. Nàng lại quát:
- Hóa ra Cái Bang cũng từ lâu có lòng đố kỵ Lưu gia. Nhất định chuyện đã xảy ra cho Lưu gia thế nào cũng có phần của Cái Bang. Còn không mau nạp mạng. Đỡ!
Ào…
Hành vi và lời nói của Lưu Ngọc Bội khiến gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng phát hoảng. Gã hô lớn:
- Sao tỷ chưa gì đã đề quyết Cái Bang cũng là thù nhân của Lưu gia? Mong tỷ cẩn trọng, đừng tạo thêm thù oán không cần thiết !
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu thì gần vang:
- Chính Lưu tiểu thư muốn kết thù, vậy đừng trách bổn bang phải ra mặt đối địch. Xem đây !
Y uốn cong nửa thân trên về phía sau, tạo thành tư thế Thiết Bản Kiều vừa ngoạn mục vừa lợi hại, đủ giúp y thoát khỏi ngọn kình của Lưu Ngọc Bội trong gang tấc.
Vù…
Bị hụt chiêu, bao nhiêu phẫn nộ sau thời gian dài dồn nén liền được Lưu Ngọc Bội trút cả vào tiếng thét lanh lảnh:
- Thử thoát một chiêu nữa xem nào. Đỡ !
Hữu thủ của nàng vụt xòe rộng, sau đó vừa cong khoằm năm đầu ngón tay nàng vừa chộp mạnh vào tâm thất đối phương.
Vù…
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu chưa kịp đứng bật người trở lại phải vội chùi ngược người ra phía hậu với hai chân đạp thoăn thoắt xuống nền đất và vừa la toáng lên:
- Ngũ Chỉ Phi Kình? Lưu tiểu thư nhất quyết đoạt mạng tại hạ thế sao?
Vụt ! Vụt !
Đối phương nhờ đẩy mạnh liên tiếp hai chân nên càng thoái hậu bao nhiêu thì Lưu Ngọc Bội càng hậm hực lướt áp đến và đuổi theo bấy nhiêu. Trong khi đó tuyệt chiêu Ngũ Chỉ Phi Kình vẫn cứ lơ lửng cách vùng tâm thất của đối phương trong gang tấc. Nàng còn rít qua kẽ răng sít chặt:
- Thử xem các hạ còn lùi như thế được bao lâu mới cam tâm nạp mạng. Hừ !
Kẻ lùi người đuổi, diễn biến lại diễn ra ở một nơi không phải là có địa thế bằng phẳng. Vì thế, đó là lý do khiến gã sư đệ của Lưu Ngọc Bội ở bên ngoài nhìn vào chợt kêu ầm lên:
- Đừng dồn đuổi nữa. Không khéo cả hai vấp phải vào đá dưới chân kìa.
Gã chỉ kịp kêu dứt lời thì Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu liền vấp cả hai gót chân vào một mô đá bất ngờ nhô cao. Y khuỵu xuống.
Hự !
Đó là cơ hội cho Ngũ Chỉ Phi Kình của Lưu Ngọc Bội chộp thẳng vào tâm thất kẻ thù.
- Nạp mạng !
Vù…
Nào ngờ cái vấp chân đó lại là cơ hội cho Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu có dịp thi triển khinh thân pháp lợi hại. Y đạp mạnh cả hai chân vào mô đá, nhân đó bật thoát người về phía hậu và thần tốc thoát chiêu Ngũ Chỉ Phi Kình của Lưu Ngọc Bội, chỉ để cho nàng cào năm ngón tay vào phần y phục vốn đã rách của y.
Soạt !
Không ngờ đối phương lại thoát, Lưu Ngọc Bội phẫn nộ chồm người và cũng cố vươn luôn Ngũ Chỉ Phi Kình về phía đối phương.
Thế nhưng, đến lượt Lưu Ngọc Bội vấp vào mô đá nọ. Nàng ngã chồm về phía trước.
Hự !
Thật nhanh, gã sư đệ bất đắc dĩ đã kịp thời xuất hiện, đưa một tay nắm lấy tay nàng. Sau đó, gã vừa lôi nàng chạy vừa bảo một cách khẩn trương:
- Chạy nhanh nào, tỷ !
Lưu Ngọc Bội cưỡng lại và quay qua mắng gã:
- Sao ngươi lại bảo ta chạy ? Y là kẻ thù, ta phải…
Nhưng gã vẫn lôi nàng đi, lần này bằng khinh thân pháp Bách Cầm nàng từng biết. Gã còn nói như rót vào tai nàng:
- Nếu y thật sự là kẻ thù thì kẻ thù sẽ đến nhiều hơn. Vì đệ vừa thấy y đặt một ống trúc nhỏ trên môi, nhất định là vật dùng để báo tin cho đồng bọn y kéo đến.
Đúng lúc này chính Lưu Ngọc Bội cũng nghe chuỗi thanh âm ra rả như tiếng côn trùng kêu mỗi khi chiều tối sắp về. Chỉ tiếc, vào thời điểm này trong ngày hãy còn lâu lắm mới đến lúc chiều tối. Có nghĩa là chuỗi âm nọ không phải tiếng côn trùng mà là tiếng còi cầu viện như gã sư đệ nàng vừa nhận định.
Vậy là nàng phải chạy. Không cần gã sư đệ lôi kéo nữa.
Vút ! Vút !
Cả hai chạy mãi cho đến lúc bầu trời hầu như đã chập choạng, làm cho cảnh núi rừng thêm tối sẫm khiến mục quang cả hai dễ dàng lầm lẫn, càng khó phân biệt lối đi.
Gã cũng dừng lại theo nàng và gã hỏi nàng:
- Tỷ định nghỉ qua đêm ở đây? Cảnh hoang vắng này không làm tỷ lo lắng?
Lưu Ngọc Bội khinh khỉnh nhìn gã :
- Sao ta phải lo lắng, trừ phi chính ngươi tuy mang thân phận nam nhi nhưng lại nhát đảm và sợ cảnh hoang vắng này.
Gã rùn vai đảo mắt nhìn quanh:
- Đệ chỉ sợ bọn Cái Bang vẫn gắng sức đuổi theo. Và nếu chưa gì tỷ đã dừng lại thế này, có thể chúng ta đang rơi vào chỗ họ mai phục.
Lưu Ngọc Bội cũng quét mắt nhìn khắp lượt, sau đó hít một hơi vào thật sâu:
- Ngươi chỉ giỏi mường tượng hảo. Giờ thì thế này, nếu thực sự ngươi không sợ cảnh hoang vắng, tạm thời ngươi cứ ở đây chờ ta. Ta sẽ quay lại ngay.
Gã hốt hoảng:
- Tỷ định đi đâu?
- Hừ ! Thế ngươi không hiểu là ta cần phải đi thám thính khắp lượt sao? Hơn nữa, không lẽ ngươi không cảm thấy đói sau một ngày đã cùng ra chạy cật lực khắp nơi?
Chợt đổi giọng, nàng trấn an gã:
- Ngươi là nam nhi đại trượng phu, ngươi lo lắng cho sinh mạng ta, đó là điều ta thật sự cảm kích. Trái lại, vì ta là nữ nhân nên ta cũng phải có bổn phận lo từng miếng ăn thức uống cho ngươi. Đó là điều rất ư công bằng. Ngươi không cảm thấy như thế sao?
Lời của nàng khiến gã yên tâm dần:
- Đệ hiểu rồi ! Nhưng tỷ có đi xin nhớ cẩn trọng. Và đừng đi quá lâu khiến đệ phải lo lắng.
Nàng đáp ứng:
- Được rồi, ta tự biết lo liệu mà. Thế nha, ta sẽ quay lại thật nhanh nếu có thể. Hẹn gặp lại.
Vút !
Lưu Ngọc Bội thản nhiên bỏ đi, tạo cho gã sư đệ một cảm tưởng là nàng quả nhiên không hổ danh là ái nữ của vị chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ. Nàng rất kiên cường, không nhút nhát e lệ như những nữ nhân khác. Và nàng thật đáng là bậc nữ lưu hào kiệt, đồng thời việc báo thù rửa hận cho Lưu gia chắc nàng sẽ cán đáng nổi…
Nghĩ như thế và xem đó là niềm khích lệ cho bản thân, gã cảm thấy yên tâm và sẵn sang chờ Lưu Ngọc Bội quay lại.
Chợt,
Soạt !
Gã quay người nhìn vào chỗ thật sự tối đen, nơi vừa phát ra tiếng động khẽ:
- Là tỷ đó ư? Sao tỷ không lên tiếng báo cho đệ biết trước là tỷ sắp quay lại?
Đáp lời gã là một bóng nhân ảnh vừa từ chỗ tối xuất hiện, một nhân dáng hoàn toàn khác với nhân dáng thật sự của Lưu Ngọc Bội.
Đã thế, khi lên tiếng, thanh âm của nhân vật ốm cao đó cũng khác với thanh âm trong trẻo của Lưu Ngọc Bội. Và câu hỏi dành cho gã là:
- Ngươi là Hà Thái Hoài, một đệ tử chẳng ra đệ tử của gã thất phu Lưu Khánh Hà?
Bỗng dưng gã tự bước lùi về phía sau một bước. Sau đó, như nghĩ đó là hành vi tự mình phơi bày sự nhát đảm cho đối phương nhìn thấy, gã bèn bước trở lại nguyên vị:
- Tôn giá là ai? Sao dám gọi gia sư một cách hỗn xược như thế?
Nhân vật ốm cao vụt cười sùng sục trong miệng:
- Gọi lão Lưu là gia sư, vậy ngươi tự thú nhận ngươi là tiểu tạp chủng Hà Thái Hoài?
Gã nổi giận:
- Không được hàm hồ. Bổn thiếu gia đây đường đường cũng có nhân sinh phụ mẫu như mọi người và họ Hà của bổn thiếu gia chính là bằng chứng. Nếu tôn giá dám bảo bổn thiếu gia đây là tiểu nghiệt chủng thì chính tôn giá cũng là hạng tạp chủng tương tự thôi.
Gã nổi giận một thì nhân vật ốm cao nọ lại giận dữ đến mười. Điều này được chứng tỏ qua tiếng gầm gừ phẫn nộ của nhân vật nọ:
- Ngươi thật sự hết muốn sống rồi. Và lời vừa rồi của ngươi đã tự đào mồ cho ngươi. Nạp mạng mau!
Như bóng cây cao chợt nghiêng phần trên xuống, nhân vật ốm cao bỗng quật thẳng một kình vào gã.
Ào…
Tuy không lường trước đối phương chỉ sau một đôi lời phát thoại chưa ngã ngũ vào đâu là sẽ phát kình nhưng gã vẫn kịp dịch người tránh chiêu.
Vút !
Gã còn kêu:
- Chưa gì đã động thủ, sao tôn giá không nói rõ nguyên do?
Nhân vật ốm cao bật rít:
- Quả nhiên là Bách Cầm thân pháp. Và đó chính là nguyên do khiến ta không thể không giết ngươi. Trúng !
Không như lần vừa rồi, nhân vật ốm cao đã quật một kình từ trên xuống như thể muốn đè bẹp gã, lần này đối phương vừa phát chiêu vừa rùn bộ, khiến chiêu chưởng cứ thần tốc lao thẳng vào vùng tâm thất Hà Thái Hoài.
Ào…
Gã quắt mắt cố nhìn cho rõ phương vị phát chiêu và phạm vi uy lực của chiêu chưởng đang do đối phương quật ra. Sau đó gã bật bổng người lên cao.
Vút !
Và gã nghe tiếng đối phương cười đắc ý :
- Ngươi di chuyển thật đúng ý ta. Vậy là chiêu này chắc chắn phải trúng ! Ha…ha…
Bung !
Gã bị hất bay, đó là do đà nhảy lên của gã cộng thêm vào là chưởng kình chấn mạnh vào đúng người gã.
Như cánh chim bằng sớt mồi, nhân vật ốm cao nọ nhẹ nhàng lao theo gã, vươn một tay chụp bổ vào đầu gã:
- Ngươi thử thoát xem, với thân pháp Bách Cầm của ngươi. Bằng không, hãy ngoan ngoãn xuống cửu tuyền mà gặp lão thất phu họ Lưu, sư phụ xấu số của ngươi vậy. Ha…ha…
Ào…
Toàn thân đang chao đảo khí huyết, lại vẫn đang lơ lửng trên không, cái chộp của đối phương tuy chưa chạm đến gã nhưng tiếng rít vu vu của gió kình đang hiển hiện cũng đủ làm cho toàn thân gã tê cứng, đến thần trí gã cũng tê dại đi phần nào. Và đó là dấu hiệu báo cho gã biết bọn phán quan, thuộc hạ lão Diêm Vương đã đến quá gần và đang chực chờ thu hồn gã.
Chợt có một đám lá cây lào xào quét qua người gã.
Thần trí gã lai tỉnh, gã kêu thầm:
“Đây rồi, có cứu tinh rồi !”
Bất kể đám lá cây đó dày hoặc thưa, bất kể nhánh cây, nơi xuất phát đám lá cây là to hay nhỏ, ngay khi đám lá cây quét qua thân rồi chạm đến mặt, gã lập tức chộp cả hai tay vào đám lá, túm thật gọn vào hai lòng bàn tay nắm chặt và gã bật thét :
- Đi !
Mục lực của nhân vật nọ cũng thật lợi hại, do thấy cử chỉ của Hà Thái Hoài, đối phương cũng quát đúng vào lúc Hà Thái Hoài vừa thét :
- Ngươi muốn chạy à? Đâu có dễ ?
Và bàn tay đang chộp đến của đối phương liền chạm khẽ vào lượt da đầu Hà Thái Hoài.
Tuy nhiên đối phương đã đoán sai ý đồ của Hà Thái Hoài. Gã nắm chắc vào đám lá cây không phải để nương đà lao đi mà để lao thốc ngược về phía sau.
Vì thế,
Soạt !
Đầu của Hà Thái Hoài nhanh tốc trượt qua bàn tay đang chộp vào phần y phục trước ngực gã. Y phục gã rách toạc. Đổi lại, do đầu gã thốc ngược quá mạnh quá nhanh nên lao đúng vào ngực đối phương.
Bung !
Đối phương loạng choạng rơi xuống, miệng lầm thầm rủa :
- Tiểu súc sinh khốn khiếp. Ta…
Đà bay ngược của Hà Thái Hoài đến đây chưa phải là hết. Lúc phần đầu và phần thân của gã đã lao vượt qua ngay trên đầu đối phương thì đến lượt hai chân gã lao qua. Vậy là cả hai gót chân của Hà Thái Hoài liền liên tục nện mạnh vào mặt đối phương.
Bộp ! Bộp !
Đó là nguyên do khiến đối phương đang há miệng rủa và thóa mạ phải ngưng bặt giữa chừng.
Trong khi đó, Hà Thái Hoài cũng bị lực ở hai chân chạm vào mặt đối phương làm cho đà bay ngược khựng lại. Đến lượt gã rơi xuống.
Huỵch !
Thân thủ đối phương nhanh vô tưởng. Hà Thái Hoài vừa rơi xuống liền mơ hồ nhìn thấy đối phương quay phắt lại và quật bổ vào Hà Thái Hoài một kình tận lực:
- Lần này đố ngươi thoát ! Đỡ !
Ào…
Đây là diễn biến từng xảy ra cho Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu lúc bị Lưu Ngọc Bội bức dồn, Hà Thái Hoài vì kịp nhớ lại nên nhanh nhẹn đạp mạnh cả hai chân vào nền đất, giúp cho thân hình gã thần tốc chuồi ngược lên trên, tránh thoát chưởng kình nọ trong gang tấc.
Bùng !
Chưởng quật vào nền đất, tạo dư kình làm cho Hà Thái Hoài đang chuồi ngược càng chuồi nhanh hơn.
Đó là một cơ hội hiếm có, Hà Thái Hoài liền nhân đó mượn lực làm đà, bật ngược thân hình lên cao, sau đó khẩn trương lao vào những lùm tối mất dạng.
Vút !
Và đương trường chỉ còn lại một mình nhân vật ốm cao nọ đang ngơ ngác:
- Úy ! Tiểu tư nhanh đến thế sao? Thật là, hừ…
Vụt đổi giọng, nhân vật nọ quát ầm lên, tiếng quát làm cho cả núi rừng xao động:
- Ngươi chạy đi đâu tiểu quỷ ? Tiểu tạp chủng hèn hạ, ngươi đừng mong chạy thoát tay ta !... Ngươi đang ở đâu, hãy mau lên tiếng đi… lên tiếng đi…
Trong khi đó Hà Thái Hoài tuy vẫn tiếp tục tháo chạy nhưng gã vẫn cố chạy thật êm, chạy xuyên qua xuyên lại giữa những thân cây rừng và hễ cần gã liền ẩn mình vào giữa những bụi lùm tình cờ xuất hiện ở bên cạnh.
Đang chạy, gã bỗng giật thót mình và sắp sửa va vào một bóng đen cũng đang lom khom di chuyển như gã.
Chính bóng đen nọ cũng giật mình tương tự, đến phải buộc miệng:
- Ngươi là…
Thật nhanh, dã chồm đến, vừa dùng tay bịt vào miệng bóng đen nọ vừa thì thào vào tai bóng đen :
- Là đệ đây ! Tỷ đừng gây kinh động ! Chạy theo đệ nào !
Và gã lôi bóng đen nọ chạy đi vẫn bằng cung cách chạy nhẹ nhàng như nãy giờ. Bóng đen nọ buộc phải chạy theo, vừa chạy vừa lên tiếng hỏi gã :
- Chuyện gì đã xảy ra ? Ta nghe như có tiếng người quát tháo ? Cớ sao ngươi lại lôi ta bỏ chạy ?
Gã suỵt suỵt liên hồi :
- Đã bảo tỷ đừng gây kinh động mà. Người quát tháo là người định hạ sát đệ. Nhưng ngay lúc này không phải đệ sợ người đó, mà là sợ bọn Cái Bang vì nghe động thế nào cũng khẩn trương truy tìm chúng ta. Tỷ cần phải chạy nhanh lên mới được.
Chạy được một lúc, với cảm nhận bóng đen nọ như không muốn tiếp tục chạy nữa, gã ngừng lại:
- Xét lại, dường như đệ không có nhiều dũng lược bằng tỷ. Nhưng đệ đâu còn cách nào khác nếu muốn cả hai ta cùng toàn mạng hầu sau này lo việc báo thù cho Lưu gia, mong tỷ đừng trách đệ.
Bóng đen nọ thở ra nhè nhẹ:
- Quả thật ngươi đã làm ta sợ lây. Vì ở quanh đây, như ta vừa đi một vòng thám thính, làm gì có đệ tử Cái Bang nào xuất hiện?
Bóng đen nọ vừa dứt lời thì ở cách đó không xa chợt có thanh âm vang lên:
- Lưu tiểu thư nhận định sai rồi. Người của bổn bang vẫn luôn quanh quẩn bên nhị vị. Và đó là lý do khiến bổn bang vừa mất đi hai sinh mạng một cách oan uổng !
Lưu Ngọc Bội, chính là bóng đen vừa cùng Hà Thái Hoài bỏ chạy, chợt lao về phía có tiếng phát thoại mới vang ra:
- Lại là bọn ngươi ? Sao bọn ngươi cứ mãi bám theo ta ? Đỡ !
Nơi Lưu Ngọc Bội đang lao đến để phát kình liền xuất hiện ba bốn nhân vật. Một trong số đó liền khoa tay hóa giải chưởng kình của Lưu Ngọc Bội vừa cất giọng trầm ổn kêu lên:
- Lưu tiểu thư xin hãy mau bình tâm. Bổn bang đối với lệnh tôn chỉ có ân chứ không có oán. Và bọn ta bám theo tiểu thư là để bảo vệ tiểu thư mà thôi !
Bị hóa giải một chiêu chưởng quá dễ dàng. Lưu Ngọc Bội há hốc mồm nhìn nhân vật vừa ra tay hóa giải :
- Cầm Nã Triệt Hồi Thức ? Sao tôn giá am hiểu công phu này vốn là sở học của gia cửu đã quá vãng là Đàm Thiết Khoa ?
Xoạch !
Một tia lửa chợt nhoáng lên từ một ngọn hỏa tập, đủ để xua tan bóng đêm và khi tia lửa phụt tắt thì thời gian tia lửa tồn tại cũng quá đủ cho song phương nhìn rõ mặt nhau, kể cả gã Hà Thái Hoài cũng kịp nhìn thấy gương mặt đầy vết sẹo dọc của nhân vật vừa ra tay hóa giải chiêu thức của Lưu Ngọc Bội.
Đó là lúc nhân vật nọ lên tiếng đáp lời Lưu Ngọc Bội:
- Ta là Đàm Thất Khoa đây. Bất đắc dĩ ta mới chịu để lộ tính danh như thế này. Hóa ra Bội nhi vẫn còn nhớ công phu Cầm Nã Triệt Hồi Thức của ta, vốn là kẻ đã cố tình ẩn mặt suốt mười hai năm qua sao?
Lưu Ngọc Bội chợt rung mình bước lùi :
- Cửu cửu vẫn còn sống ? Sao bấy lâu nay Bội nhi không hề nghe song thân nhắc gì đến cửu cửu ? Và vì sao cửu cửu phải ẩn mặt suốt mười hai năm dài ? Có phải vì diện mạo của cửu cửu…
Nhân vật quái diện nọ bật hừ lạnh :
- Cứ hiểu ta phải ẩn mặt vì diện mạo kỳ quái này như Bội nhi vừa nói cũng không hẳn là sai. Còn việc tại sao song thân Bội nhi không nhắc gì đến ta, để sau này ta sẽ giải thích. Vì trước tiên ta muốn Bội nhi sẽ có hành động như thế nào để truy tìm kẻ chủ mưu đã gây nên thảm sát Lưu gia.
Như nhận rõ thanh âm nọ chính là thanh âm của bị cửu cửu độ nào, sau mười hai năm xa cách, tánh mềm yếu của Lưu Ngọc Bội vốn là nữ nhân liền trỗi dậy.
Nàng ngã ập vào người Đàm Thất Khoa :
- Cửu cửu ! Cửu cửu hãy giúp Bội nhi báo thù cho song thân và cho ấu đệ đã phải chết lúc còn quá bé bỏng. Thù gia chính là giang hồ thất phái, nhị gia và nhất…
Đàm Thất Khoa xô bật nàng ra:
- Không được hồ đồ ! Bang chủ Cái Bang đã vì nể ta nên đang tung toàn bộ nhân mã hầu giúp tìm Bội nhi và thay Bội nhi truy tìm kẻ thù đích thực. Tương tự, nhị gia phái Tư Mã và Gia Cát đối với song thân bội nhi cho dù không có ân thì cũng không có bất kỳ hiềm khích nào dù nhỏ. Do vậy, Bội nhi không được gộp nhất đại bang và nhị gia vào hàng kẻ thù. Riêng thất đại phái…
Giọng của Đàm Thất Khoa chợt chùng lại :
- Đối với tam gia phái đệ nhất võ lâm, ta biết, thất đại phái tuy ngoài mặt ngưỡng mộ nhưng lòng họ vẫn ngấm ngầm bất phục. Tuy thế, nếu chưa có bằng cớ xác đáng mà quy kết họ là kẻ thù, ta e chưa ổn.
Lưu Ngọc Bội chợt đùng đùng nổi giận :
- Chính lời của cửu cửu mới làm cho Bội nhi đây bất phục. Vì đâu phải đích thân cửu cửu nhìn thấy song thân Bội nhi bị chính những người đang được cửu cửu bênh vực ra tay sát hại. Mà là Bội nhi nhìn thấy, chính mắt Bội nhi mục kích tường tận. Do đó, bất luận cửu cửu nói thế nào đi nữa, đối với Bội nhi toàn thể võ lâm đều là kẻ thù. Và chưa hẳn Cái Bang là không dự phần vào mưu toan hãm hại Lưu gia như cửu cửu vừa nói đâu.
Đàm Thất Khoa bối rối:
- Có nghĩa Bội nhi không tin ta ? Cũng không tin ta vào lúc này còn toàn mạng là do Cái Bang cưu mang chu toàn ? Kể cả việc Cái Bang đang dốc sức giúp Bội nhi truy tìm kẻ chủ mưu Bội nhi cũng không tin ?
Lưu Ngọc Bội bước lùi từng bước :
- Cửu cửu muốn nóí gì thì nói Bội nhi chỉ có thể tin cửu cửu chứ không thể tin bất kỳ ai. Kể cả Cái Bang cũng vậy.
Và đến lúc này, như Hà Thái Hoài đang chú mục nhìn, gã thấy sau cái gật đầu làm hiệu của Đàm Thất Khoa liền có một nhân vật đứng phía sau chợt dịch chân bước ra trước. Tiếp đó, nhân vật này sau một lượt khom người liền bước lùi lại, để bật một ngọn hỏa tập cho cháy lên.
Xoạch !
Hà Thái Hoài liền sau đó mới hiểu hành vi của nhân vật nọ là có ý gì.
Ở mặt đất, nơi có khoảng trống giữa Đàm Thất Khoa và Lưu Ngọc Bội hiện đang có hai thi thể nằm bất động, chứng tỏ cử động của nhân vật nọ vừa rồi là để tiến ra đặt lại hai thi thể, sau đó mới bước lùi và bật hỏa tập lên.
Hà Thái Hoài nhìn thấy thì đương nhiên Lưu Ngọc Bội cũng nhìn thấy hai thi thể nọ. Nàng hất hàm:
- Họ là đệ tử Cái Bang, Bội nhi nhìn ra rồi. Và đó có phải là hai nhân vật đã uổng mạng như cửu cửu vừa nói ?
Đàm Thất Khoa gật đầu và giọng nói trở nên buồn bã:
- Cả hai đều là phần tử tinh nhuệ của Trung Phong Đường, do trưởng lão Cái Bang Truy Phong Tẩu kiêm nhiệm cương vị Đường chủ. Họ vì giúp Bội nhi, giúp Lưu gia mà uổng mạng !
Lưu Ngọc Bội lạnh lùng lắc đầu :
- Họ vì Lưu gia thì đúng, nhưng là vì bp Bách Cầm, vì bí kíp Niêm Hoa Chỉ chứ không phải vì muốn báo thù cho Lưu gia. Lời của cửu cửu chưa đủ để thuyết phục Bội nhi !
Gương mặt sứt sẹo của Đàm Thất Khoa chợt đanh lại :
- Bội nhi có nhìn thấy thủ pháp đã làm cả hai uổng mạng. Bội nhi có biết đó là thủ pháp gì không ?
Hà Thái Hoài nghiêng đầu ngó nhìn và thấy vết thương chí mạng còn lưu lại trên hình hài hai thi thể đó chính là một ngọn trảo đã khoét sâu vào ngũ tạng của cả hai, máu từ năm lỗ thủng vẫn tiếp tục ri rỉ chảy.
Lưu Ngọc Bội đáp khẽ :
- Có vẻ như Huyết Ma Trảo đã thất truyền từ lâu !
Đàm Thất Khoa có phần ngỡ ngàng :
- Chính là Huyết Ma Trảo ? Nhưng sao Bội nhi biết ?
Lưu Ngọc Bội lắc đầu :
- Là ai nói thì Bội nhi quên rồi. Nhưng có lẽ không ai khác ngoài song thân hoặc chính gia sư Ngũ Chỉ Bà Bà lúc lâm trận đã có nhắc qua.
Đàm Thất Khoa cũng lắc đầu:
- Chỉ nội trong hai ngày qua khắp võ lâm đã có không dưới hai mươi người uổng mạng vì chính thủ pháp này. Và bang chủ bổn bang phải nhờ vào văn thư lưu trữ mới biết đích xác đó là thủ pháp tà độc Huyết Ma Trảo. Song thân của Bội nhi đương nhiên không thể biết đến thủ pháp này.
Lưu Ngọc Bội chợt hít vào một hơi thật dài :
- Vậy thì do gia sư từng nói và Bội nhi đã từng nghe. Bởi cửu cửu đừng quên trong năm nhân vật Ngũ Kỳ Ngũ Tuyệt chỉ có gia sư Ngũ Chỉ Bà Bà và Bách Cầm lão nhân là có niên kỷ ngoại thất tuần. Nếu Bách Cầm lão nhân đã quy tiên thì còn có gia sư là người duy nhất có thể am hiểu.
Đàm Thất Khoa thở dài :
- Ý ta không muốn cùng Bội nhi tranh luận điều này. Ta chỉ muốn nói rất có thể kẻ đã dùng thủ pháp này chính là kẻ chủ mưu gây ra thảm họa cho Lưu gia.
Lưu Ngọc Bội cười lạt :
- Họ chết lúc nào ? Ý Bội nhi muốn hỏi, nếu Cái Bang thật sự muốn giúp Lưu gia thì tại sao lại để hai đệ tử Truy Phong Đường thiệt mạng ? Họ kém bản lãnh như thế thì làm sao đảm đương nổi nhiệm vụ giúp Bội nhi truy tìm kẻ thù ?
Đàm Thất Khoa thừa hiểu Lưu Ngọc Bội muốn nói gì nên chợt nở một nụ cười ngạo mạn :
- Hung thủ đã ra tay rất nhanh, tuy vậy, hai nhân vật uổng mạng lại là hai đệ tử có bản lãnh kém nhất ở Truy Phong Đường. Đã lỡ xảy ra sự biến này, Bội nhi đừng lo, từ bây giờ trở đi người của bổn bang được lệnh bám theo Bội nhi sẽ là những cao thủ có tài truy phong kiệt xuất. Nhất định bổn bang sẽ phát hiện hung thủ là ai.
Lưu Ngọc Bội vụt quay ngoắt người lại :
- Đó là điều trước nhất mà Bội nhi không cần. Đa tạ cửu cửu đã quan tâm. Xin thứ lỗi Bội nhi có việc cần phải đi ngay ! Cáo biệt !
Đàm Thất Khoa giật mình vì không tưởng Lưu Ngọc Bội lại bỗng có thái độ này.
Hà Thái Hoài cũng có cảm nghĩ tương tự nên vội kêu Lưu Ngọc Bội lại :
- Sao tỷ cứ luôn nghi kỵ người của Cái Bang. Vì theo đệ thấy…
Lưu Ngọc Bội quắc mắt nhìn gã sư đệ bất đắc dĩ :
- Ta cũng không cần ngươi theo ta ! Nếu ngươi tin họ thì cứ đi theo họ ! Còn ta, hừ, ta tự biết lo liệu !
Vút !
Hà Thái Hoài thất đảm, vội chạy theo Lưu Ngọc Bội :
- Đệ sẽ không lìa xa tỷ ! Chờ đệ với !
Đưa mắt nhìn theo, Đàm Thất Khoa sau đó lẳng lặng ra hiệu cho những người đứng cạnh.
Phụt !
Ngọn hỏa tập tắt ngấm và nhờ bóng đêm che phủ, mọi hành vi của đệ tử Cái Bang sau đó như được che kín hoàn toàn.
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:20 PM.
Hà Thái Hoài cứ lải nhải hỏi mãi, làm cho Lưu Ngọc Bội dù không muốn đáp cũng phải đáp một lần cho xong. Nàng hậm hực nhìn gã :
- Ta đang thầm tự hỏi, không biết ngươi có thật lòng muốn báo thù cho Lưu gia hay không ?
Gã nhanh nhảu đáp :
- Sao đệ lại không…
Nàng nạt gã :
- Câm ! Ngươi chỉ nên nghe ta nói thì hơn. Vì sao, ngươi có biết không ? Vì ta nghĩ rất có thể ngươi chưa bao giờ xem phụ thân ta là sư phụ ngươi ! Ngươi đừng hòng chối cãi. Vì một lẽ đương nhiên là phụ thân ta cũng chưa bao giờ nhận ngươi là truyền nhân của người. Ngươi muốn nghe bằng chứng ư ? Thì đây, ngươi thử nghĩ xem, ngươi đâu phải là kẻ kém bề tư chất ? Vậy tại sao phụ thân ta cứ khăng khăng không chịu truyền thụ sở học Lưu gia cho ngươi ? Trái lại chỉ truyền cho ngươi thân pháp Bách Cầm là loại công phu mà theo phụ thân ta từng giải thích thì là thứ công phu người ngẫu nhiên có được. Và nếu nói theo bọn giang hồ đang đồn đại thì đó là thứ công phu do phụ thân ta lẻn lấy của lão nhân Bách Cầm. Mà thôi, giải thích theo cách nào cũng được, miễn sao ngươi có thể tự hiểu những gì do phụ thân ta truyền cho ngươi đều là sở học ngoại nhân, hoàn toàn không có liên quan gì đến Lưu gia. Tóm lại, đó là tất cả mọi nguyên do khiến cho ta hiểu rằng tại sao ngươi dường như không mấy thiết tha đến việc cùng ta lo báo thù cho Lưu gia. Ngươi rõ chưa ?
Hà Thái Hoài vẫn thản nhiên như không :
- Tỷ nói hết chưa ? Nếu đã hết, đến lượt đệ nói !
Nàng cười lạt :
- Nghĩa là ngươi thừa nhận ?
Gã cười :
- Mười phần đệ chỉ thừa nhận có chín phần. Và tỷ nói đúng khi bảo lệnh tôn đã tìm đủ mọi lý do để lẩn tránh việc truyền thụ sở học Lưu gia cho đệ. Tuy vậy, đối với đệ thì khác, nhất tự vi sư, bán tự vi sư, đệ là một cô nhi lại có diện mạo xấu xa từ bé và đệ lại được ân sư nhận về, yêu thương bảo bọc, ban cho được hưởng thụ những năm năm ân tình sư đồ gần như là tình phụ tử. Do đó, bất kể tỷ nghĩ gì, nói gì, bất chấp ân sư vì nguyên nhân nào đó đã khhông truyền thụ sở học Lưu gia cho đệ, đệ vẫn xem người là ân sư. Vì thế, mối sư thù đệ phải báo. Đó là lời duy nhất đệ muốn nói cho tỷ minh bạch.
Nàng phẫn nộ :
- Vậy tại sao ngươi cứ mấy lần trái lời ta ? Sao ngươi cứ muốn khuyên ta phải tin vào bọn Cái Bang đang tìm cách ngăn cản ta báo thù ?
- Lưu tiểu thư nói sai rồi ! Bổn bang nào có ý đồ ngăn cản Lưu tiểu thư báo thù ?
Vút !
Một đệ tử Cái Bang lại xuất hiện. Và lập tức Lưu Ngọc Bội, cũng như Hà Thái Hoài nhận ra nhân vật đó.
Lưu Ngọc Bội bật kêu :
- Lại là ngươi, Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu ?
Đệ tử Cái Bang mỉm cười :
- Gọi là Truy Phong vì tại hạ là nhân vật đầu lãnh của Truy Phong Đường gồm mười tám huynh đệ, Còn Tiềm Tẩu, ha…ha…, mong Lưu tiểu thư lượng thứ cho, đó là do tại hạ bịa ra, dựa vào bản tính vốn nhút nhát của tại hạ, hễ thấy nguy là tẩu, kỳ thực tính danh của tại hạ là…
Lưu Ngọc Bội thét lanh lảnh :
- Ta không cần nghe biết tính danh của ngươi. Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa ! Ngươi đi đi, kể cả bọn huynh đệ của ngươi cũng vậy, hãy bảo bọn họ đi đi, đừng bám mãi theo ta như âm hồn bất tán nữa !
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu liền sa sầm nét mặt :
- Được thôi, vì Lưu tiểu thư đã quá nặng lời, kể từ nay trở đi tại hạ quyết không chường mặt cho Lưu tiểu thư nhìn thấy. Chỉ có điều…
Nàng lại quát :
- Vậy ngươi còn đứng đó làm gì ? Đi đi !
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu cười lạt :
- Tại hạ chưa đi vì muốn báo Lưu tiểu thư một tin. Đó là người của Ngọa Long Cốc đã có dấu hiệu xuất hiện ở trước đây không xa. Nếu Lưu tiểu thư không ngại thì bổn bang nguyện giúp lần cuối, đó là sẽ tìm cách đánh lạc hướng bọn họ, trong khi đó Lưu tiểu thư có thể ung dung đi theo hướng khác ? Thế nào ?
Nàng hoang mang :
- Là Đoàn Mẫn Chung ư ? Sao y biết ta đi theo lối này mà xuất hiện ngăn chặn ?
- Lưu tiểu thư vẫn chưa đáp lời tại hạ.
Nàng bèn gật đầu :
- Nếu đây là lần cuối như các hạ vừa nói, được, phiền quý bang giúp cho. Nhưng nhớ, đừng bao giờ bám theo tiểu nữ nữa. Nếu không, ngộ nhỡ bị tiểu nữ phát hiện, thì đừng trách tiểu nữ sao không kể ân oán phải rat ay đối phó ngay ! Thế nào ?
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu liền há miệng cười vang :
- Đó là những gí tại hạ vẫn thật tâm muốn nghe chính miệng Lưu tiểu thư nói. Vì rằng tại hạ đã chán lắm rồi việc phải lẳng lặng bám theo tiểu thư nhưng lại bị tiểu thư xem như là âm hồn bất tán. Hay lắm, tại hạ xin cứ thế thi hành. Cáo biệt ! Ha…ha…
Vút !
Nhìn y bỏ đi, Hà Thái Hoài chợt hít hà :
- Quả không hổ danh Tiểu Truy Phong thân pháp. Thân pháp của y so ra còn lợi hại hơn Bách Cầm thân pháp của đệ !
Lưu Ngọc Bội lườm nguýt gã :
- Ngươi nói đủ chưa ? Nếu đủ rồi thì đi theo ta. Còn như chưa đủ, hừ…
Vút !
Nàng lao đi mà không chịu nói dứt lời, làm cho Hà Thái Hoài vì cuống cuồng phải vội đuổi theo.
Vút !
Qua hành động này của Lưu Ngọc Bội, có hai nhận định mà Hà Thái Hoài dù có là kẻ kém tư chất đến mấy cũng phải nhận ra. Thứ nhất, một thân pháp có lợi hại hay không thì không chỉ phụ thuộc vào bản chất của loại thân pháp đó. Hoặc nói cách khác thì khinh thân pháp càng thêm lợi hại thêm cao minh còn dựa vào mức độ nội công của người luyện khinh thân pháp. Như nhân vật Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu của Cái Bang chẳng hạn, khinh thân pháp của y nhất định không đủ cao minh bằng Bách Cầm thân pháp, do thân pháp Bách Cầm là sở học thượng thừa đã tạo nên danh tiếng nhất tuyệt của chủ nhân cho môn công phu này là Bách Cầm lão nhân. Nhưng do nội công của Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu là thâm hậu hơn Hà Thái Hoài nên thoạt nhìn qua khinh thân pháp của nhân vật Cái Bang đó Hà Thái Hoài phải nhìn nhận bản thân còn kém. Tương tự, Lưu Ngọc Bội nhất định có nội lực cao minh hơn Hà Thái Hoài, nên lúc này dù Hà Thái Hoài cố cật lực bám đuổi vẫn thủy chung cách nàng một khoảng cách nhất định.
Và nhận định thứ hai cũng vừa đến với Hà Thái Hoài là Lưu Ngọc Bội bên ngoài tỏ ra cương cường bao nhiêu thì bản chất bên trong nàng càng bị dễ tổn thương bấy nhiêu.
Không phải thế sao nếu đến cửu cửu của nàng là Đàm Thất Khoa chỉ cần có những lời không phù hợp với nhận định của nàng là lập tức nàng nổi giận và đùng đùng bỏ đi, như Hà Thái Hoài đã tận mắt mục kích. Tương tự, chính bản thân Hà Thái Hoài vừa lấp lửng có lời hàm ý bênh vực những hành vi của Cái Bang, nàng cũng giận dữ, cũng tung người bỏ chạy và cho đến lúc này vẫn cứ vờ như không biết có Hà Thái Hoài đang cố tận lực đuổi theo sau !
Nghĩ như thế nên Hà Thái Hoài tự nhủ :từ nay về sau nếu Hà Thái Hoài muốn cùng nàng lo chuyện báo thù rửa hận cho Lưu gia thì tốt hơn hết Hà Thái Hoài đừng có bất kỳ cử chỉ hoặc lời nói nào ngược lại với ý muốn của nàng. Vì rằng nàng rất dễ bị tổn thương mà hễ bị tổn thương thì nàng rất dễ sanh giận và đã giận thì dễ có những hành vi xốc nổi có thể dẫn đến nhiều hậu quả khó lường.
Với ý niệm vừa có, Hà Thái Hoài đang chạy đuổi liền giả vờ vấp ngã và kêu lên :
- Ôi…
Miệng tuy kêu nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn về phía sau lưng nàng và Hà Thái Hoài thầm mừng khi phát hiện nàng tuy vẫn tiếp tục chạy nhưng cước lực đã có phần nào chậm lại.
Không bỏ lỡ cơ hội, gã kêu tiếp :
- Đã gần hai ngày chưa được ăn uống gì, đệ đói quá, có lẽ không thể tiếp tục chạy được nữa !
Nàng dừng lại nhưng vẫn quay lưng về phía gã :
- Là ngươi nhắc nhở hay trách khéo ta vậy ?
Nàng đã chịu lên tiếng ? Thế là tốt, Hà Thái Hoài tuy thầm hớn hở nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ kêu :
- Đệ thật không ngờ tỷ lại là người đa nghi đến vậy ! Mà cho dù đệ có trách tỷ thì đã sao ? Chẳng phải đêm qua, trước lúc tỷ bỏ đi tỷ có hứa là sẽ tìm vật thực về cho đệ đó sao ? Vậy vật thực đó đâu rồi ? Trừ phi tỷ chỉ tìm để cho riêng tỷ và không đoái hoài gì đến đệ.
Lưu Ngọc Bội quay người lại, cho Hà Thái Hoài nhìn thấy vẻ mặt nửa giận nửa cợt nhạo của nàng :
- Ta đa nghi nhưng ta không phải hạng bội tín. Ngươi dám có ý nghĩ là ta chỉ tìm đủ cho riêng ta thôi ư ? Vậy thì tốt, chỗ vật thực này…
Vừa nói nàng vừa cho tay vào bo áo và lấy ra một gói được chằng buộc khá kỹ :
- Vì theo ngươi nói là ta đã dành riêng cho ta nên giờ đây nhỡ ta có ném đi thì ngươi cũng không có quyền trách. Xem đây !
Vụt !
Nàng ném đi thật mà nào phải nàng ném gần cho cam. Nàng ném thật xa, đủ cho Hà Thái Hoài biết một lần nữa gã có lời làm tổn thương đến nàng.
Gã thật sự ân hận, không phải ân hận vì mất mẩu thức ăn đang cần, mà ân hận vì thái độ vừa rồi của gã.
Gã đứng lên :
- Đệ thật có lỗi ! Nhưng chẳng qua đó chỉ là cách đệ gọi tỷ dừng lại ! Và vì đệ không biết giữ mồm giữ miệng nên đã làm tỷ giận. Một lần nữa xin tỷ lượng thứ.
Nàng kinh ngạc nhìn gã :
- Ngươi chỉ muốn gọi ta lại thôi ư ? Nguơi không tiếc vì không còn thức cho ngươi ?
Gã cười gượng :
- Đệ vẫn thường nhịn đói đôi ngày, có lẽ đó là điều mà tỷ cần biết. Vì năm năm qua đâu phải lúc nào ân sư cũng mỗi ngày mỗi đưa thức cho đệ ? Và mỗi khi ân sư có việc cần phải đi, nếu dăm ba ngày thì ân sư trù bị sẵn đủ số lương khô cho đệ. Nhưng có khi ân sư do gặp những việc khẩn nên không về kịp, dù đệ có dè xẻn đến mấy thì cũng phải nhịn đói đôi ba ngày. Thật tâm đệ chỉ muốn kêu tỷ.
Nàng ngỡ ngàng nhìn gã :
- Phụ thân ta rất ít khi đả động đến ngươi. Đó là nguyên nhân khiến ta và mọi người ở Lưu gia hầu như không thể biết ngươi đã phải sinh sống ra sao trong những lần phụ thân ta có chuyện phải bôn tẩu giang hồ. Vậy ngươi không giận phụ thân ta ?
Gã bước đến gần Lưu Ngọc Bội :
- Một cô nhi như đệ nếu được ân sư chăm sóc đến thế là quá nhiều. Đệ có dám đòi hỏi gì hơn, nói gì đến việc để tâm giận ân sư chỉ vì đôi ba ngày đói khát.
Nàng gật gù với gã :
- Rõ rồi, hóa ra tự thâm tâm ngươi vẫn luôn cảm kích phụ thân ta và xem người như là đại ân nhân ? Và mối thù này ngươi quyết tâm báo phục.
Gã khẳng khái gật đầu :
- Trừ phi đệ yểu mạng, gặp cái chết bất đắc kỳ tử, bằng không, dù còn một hơi thở đệ cũng quyết dùng hơi thở đó để báo thù cho Lưu gia. Và tốt hơn hết là được cùng tỷ chăm lo việc báo thù !
Lưu Ngọc Bội thở ra nhè nhẹ :
- Được như thế là tốt ! Còn phần ta, ta hứa, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Và bây giờ thì đi !
Chợt Lưu Ngọc Bội giật mình vì nghe một tràng cười sang sảnh vọng đến :
- Đến lúc này mà bọn oa nhi các ngươi còn mơ mộng hão đến chuyện báo thù ư ? Nha đầu kia, ngươi hứa giúp gã sư đệ ngươi hoàn thành tâm nguyện thì ai sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của chính ngươi ? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra bí phổ Bách Cầm, ta hứa ta sẽ giúp bọn ngươi báo thù. Ha…ha…
Lưu Ngọc Bội tái mặt, bước lùi lại :
- Đó là lão Bàng Khiêm, chưởng môn phái Tuyết Sơn. Lão xuất hiện ở đây đích thị là do người của Cái Bang cố tình để lộ tin. Ngươi chớ vội có hành động dại dột, mà nhất nhất phải tuân theo từng chỉ điểm của ta. Rõ chưa ?
Đó là điều Hà Thái Hoài vừa tâm niệm. Gã gật đầu :
- Đệ rõ rồi. Mà sao chúng ta không chạy, tẩu vi thượng sách ?
Nàng lắc đầu :
- Ngươi đừngq quá ấu trĩ. Vì chắc gì lão họ Bàng chỉ đến có một mình ?
- Không sai ! Côn Luân, Hoa Sơn và Tuyết Sơn đều đến cả. Việc bọn ngươi vờ nhảy xuống vực để trá tử đâu thể lừa được bọn ta !
Vút ! Vút ! Vút !
Ba nhân vật xuất hiện đứng theo thế ỷ giốc, đủ cho Lưu Ngọc Bội biết phen này dù có chấp thêm đôi cánh cũng không thể thoát.
Ý nghĩ của nàng đã bị chính ánh mắt nàng cáo giác. Nữ nhân duy nhất trong ba nhân vật kia nhẹ giọng bảo :
- Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, Lưu tiểu thư vốn là bậc nữ lưu anh hào, bổn chưởng môn thường nghe chính miệng lệnh tôn thưở sinh thời thường nói câu này. Hy vọng Lưu tiểu thư chớ tự làm khó cho bổn chưởng môn khi phải trở mặt đối phó.
Lưu Ngọc Bội chợt hít mạnh một hơi, đoạn hất hàm bảo Hà Thái Hoài :
- Nếu chư vị muốn tìm bí phổ Bách Cầm, được, hãy giao cho họ đi, sư đệ !
Lập tức ba đôi mắt nọ liền nhìn trừng trừng vào Hà Thái Hoài.
Hà Thái Hoài cũng sửng sốt không kém, và hỏi ngược lại Lưu Ngọc Bội :
- Giao vật gì cho họ, tỷ ?
Lão Bàng Khiêm là nhân vật cao niên nhất trong ba nhân vật kia liền cười lạnh :
- Lưu tiểu thư đột nhiên trở nên quá ngoan ngoãn, khiến Bàng Khiêm lão phu cảm thấy khó tin bí phổ Bách Cầm là do tiểu oa nhi xấu xa kia cất giữ. Trừ phi đây là kế trá ngụy được nha đầu ngươi cấp thời nghĩ ra.
Chợt tỉnh ngộ, Hà Thái Hoài vụt thét :
- Phải chăng lão không tin ta đây tinh thông thân pháp Bách Cầm ? Vậy thì xem đây !
Vút !
Khoản cách giữa Hà Thái Hoài và ba nhân vật nọ chỉ là nửa trượng, và khoảng cách giữa ba nhân vật nọ với nhau cũng chỉ bằng thế, nếu không muốn nói là hẹp hơn. Vậy mà Hà Thái Hoài chỉ cần bật tung người một lượt là đã ung dung lao qua giữa họ.
Lão Bàng Khiêm lập tức có phản ứng tuy phần nào chậm :
- Tiểu oa nhi, ngươi chạy đi đâu ? Đỡ !
Lão phát kình,
Vù…
Hai nhân vật còn lại cũng vội vàng động thân truy cản, quyết không cho Hà Thái Hoài có cơ hội bỏ chạy xa hơn.
Vẫn liếc nhìn về phía họ, thấy họ có động thái như thế, Hà Thái Hoài liền cả tiếng kêu Lưu Ngọc Bội :
- Có cơ hội rồi, tỷ mau chạy đi ! Nhanh nào !
Đó cũng là lúc Lưu Ngọc Bội đang bật tung người lao về phía khác và nàng còn cố ném lại một câu cho Hà Thái Hoài :
- Chúng ta hãy tạm thời phân khai. Đệ còn nhớ nơi ta đã điểm chỉ cho đệ không ? Hãy đến đó gặp ta !
Vút !
Hành vi của Lưu Ngọc Bội khiến ba nhân vật nọ lâm thế lưỡng lự, chẳng biết nên đuổi theo Lưu Ngọc Bội ngay hay tạm thời cứ lo khống chế Hà Thái Hoài.
Thái độ của họ vô tình giúp cho Hà Thái Hoài cơ hội hãn hữu. Gã lại bật tung người, lao qua giữa họ :
- Muốn chiếm đoạt bí phổ Bách Cầm hãy đuổi theo bổn thiếu gia !
Vút !
Bàng Khiêm vụt cười ha hả :
- Bọn ta đuổi theo tiểu oa nhi ngươi để làm gì, một khi đã biết một cách chắc chắn bí phổ là do nha đầu kia cất giữ. Đi nào ! Ha…ha…
Có người xướng thì tất phải có người phụ họa, hai nhân vật còn lại lập tức theo gương Bàng Khiêm, cùng hăm hở đuổi theo Lưu Ngọc Bội.
Phát hiện điểu này, Hà Thái Hoài hốt hoảng, cũng chạy theo họ :
- Bí phổ đang do ta cất giữ, sao mọi người cứ mãi đuổi theo tỷ tỷ ta ? Hãy quay lại nào !
Bách Cầm thân pháp tuy lợi hại đến mấy nhưng do nội lực còn quá nông cạn cho nên chẳng mấy nỗi Hà Thái Hoài đã bị bọn họ bỏ rơi.
Lo sợ cho tỷ tỷ, Hà Thái Hoài một lần nữa định cật lực đuổi theo thì nghe có tiếng người gọi :
- Chậm đã nào, tiểu huynh đệ ! Hy vọng ngươi vẫn nhận ra thanh âm của ta !
Hà Thái Hoài tức thì dừng lại, cấp bách gọi nhân vật vừa mới xuất đầu lộ diện :
- Đương nhiên tiểu điệt phải nhận ra Đàm cửu cửu. Ái nữ của gia sư gặp nguy rồi. Đàm cửu cửu hãy mau cho người đuổi theo giải nguy cho…
Đàm Thất Khoa ung dung mỉm cười, làm cho gương mặt đầy sẹo của lão có phần nào bớt đi vẻ ghê sợ :
- Ngọc Bội vốn gọi ta là cửu cửu, lẽ nào ta nhắm mắt làm ngơ, không lo nghĩ cách giải nguy cho tiểu liễu đầu ? Nhưng ngươi chớ quá lo, vì ngay khi được tin bọn thất phái xuất hiện, người của bổn bang đã bố trí đâu vào đó rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì bất ổn xảy đến cho tỷ tỷ ngươi.
Hà Thái Hoài nhẹ thở phào, sau đó áy náy nhìn Đàm Thất Khoa :
- Sau những gì tiểu điệt đã gây ra, có vẻ như Đàm cửu cửu không vì thế mà giận ?
Đàm Thất Khoa nghiêm mặt :
- Nếu ta giận ta đâu phí công xuất hiện ? Mà ngươi cũng đừng gọi ta là cửu cửu, nghe không thuận tai lắm đâu. Tốt hơn hết hãy gọi ta là tiền bối, trừ khi sau này có chuyển biến gì khác ngươi có thay đổi cách xưng hô cũng chưa muộn.
Hà Thái Hoài giật mình :
- Có chuyển biến gì khác là thế nào ? Và sao tiểu điệt không thể gọi người là cửu cửu trong khi người và sư nương của tiểu điệt vốn là thâm tình cốt nhục ?
Đàm Thất Khoa nhăn mặt :
- Ngươi không thể gọi vì thứ nhất, như những gì ta đã lẻn nghe ngươi và Bội nhi đàm đạo, ngươi hầu như chưa phải là truyền nhân của phụ thân Bội nhi, cũng là tỷ phu của ta. Thứ hai, cho dù ngươi có là truyền nhân thực thụ đi nữa thì sư nương ngươi là sư nương ngươi, còn ta là ta, giữa ta và ngươi nếu cần phân biệt bối phận thì chỉ nên dùng hai chữ tiền bối với vãn bối là đủ rồi. Đừng có lầm lẫn như thế !
Hà Thái Hoài nóng nảy gật bừa :
- Sao cũng được ! Vậy tiền bối gọi vãn bối lại để làm gì ? Nếu như không có gì cần thì xin cho phép vãn bối cáo lui.
- Ngươi định đi đâu ?
- Đương nhiên là chạy đuổi theo Ngọc Bội tỷ.
- Hừ ! Vậy ngươi đã biết tiểu liễu đầu sẽ chạy đến địa điểm nào ?
Hà Thái Hoài ngơ ngác :
- Cần gì phải biết địa điểm ? Không lẽ vãn bối không thể chạy đuổi theo Ngọc Bội tỷ ?
- Đương nhiên là không được. Vì ngươi đã biết rồi đó, một đằng là chạy chết, còn một đằng là cố tình truy đuổi, tiểu liễu đầu đương nhiên không thể một hướng mà chạy. Trái lại, hễ gặp lối là chạy và là chạy bất kể phương hướng.
Hà Thái Hoài càng nghe càng lo lắng :
- Vậy tiền bối nói có cách ứng cứu là thế nào ?
Đàm Thất Khoa cười bí ẩn :
- Vẫn dùng cách cũ thôi. Cứ đánh lạc hướng bọn họ thế là xong. Và chờ khi yên ổn, cũng là biết đích xác tiểu liễu đầu đang ở địa điểm nào, tất sẽ có người đưa tin đến cho ta. Lúc đó ngươi có muốn đi cũng đâu muộn.
Vỡ lẽ, Hà Thái Hoài phì cười :
- Vẫn là kế Truy Phong Tiềm Tẩu ! Hễ thấy nguy là chạy !
Đàm Thất Khoa bật cười :
- Ngươi chớ nghe Hàn Thuyết nói nhảm. Vì nếu chuyện gì đối với ngươi là nguy thì đối với gã chỉ là chuyện gió thoảng qua tai mà thôi.
Hà Thái Hoài cau mặt :
- Y có tên là Hàn Thuyết ? Còn chuyện gió thoảng qua tai là thế nào ?
- Nghĩa là trong một tương lai gần gã sẽ là Đường chủ Truy Phong Đường. Và một Đưởng chủ như gã, có bối phận ngang bằng bậc trưởng lão bảy túi của bổn bang, thì theo ngươi gã phải có thân thủ như thế nào ?
- Phải ngang thân thủ một trưởng lão !
- Đúng vậy, nhưng thân thủ như trưởng lão là thế nào ngươi có mường tượng được không ?
- Là thế nào ?
Đàm Thất Khoa thở dài :
- Xem ra ngươi vẫn chưa có bao nhiêu kiến văn về những nhân vật giang hồ !
Hà Thái Hoài đỏ mặt, đó là nói theo gương mặt vàng bệch của gã có phần đổi thần sắc :
- Vãn bối cũng ít có dịp gần gũi ân sư nên dĩ nhiên chưa nhận được nhiều lời chỉ giáo quý báu.
- Ngươi được tỷ phu ta thu nhận từ lúc nào ?
- Đã năm năm.
- Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Mười hai.
- Mười hai – và Đàm Thất Khoa gật gù khi hỏi tiếp – trong năm năm ngươi chỉ được truyền thụ mỗi một thân pháp Bách Cầm ?
- Theo ân sư nói đó là do vãn bối có khiếm khuyết về tư chất.
- Nhưng theo Ngọc Bội nói thì không phải ?
Hà Thái Hoài thở dài :
- Phải hay không thì vãn bối cũng phải cam chịu. Vì dù thế nào đi nữa thì đó cũng lả thuận theo ý ân sư.
- Trung hậu như ngươi kể cũng tốt. Vậy ngươi định bằng cách nào để trả thù cho tỷ phu ta ?
Hà Thái Hoài cười buồn :
- Vãn bối đâu thể nói trước là sẽ thực hiện bằng cách nào ? Huống chi sở học của vãn bối…
- Ngươi không định tìm cao nhân nào khác để bái sư luyện công, một phương cách dễ nhất giúp ngươi tự tạo cơ hội báo thù ?
- Vãn bối đã có sư phụ rồi. Đâu thể bái thêm vị sư phụ thứ hai.
- Vẫn có thể. Thứ nhất, vì tỷ phu ta đã mệnh chung bất ngờ. Thứ hai, vị tất tỷ phu ta đã xem ngươi là truyền nhân, do chưa truyền cho ngươi sở học Lưu gia. Và sau cùng là nếu nhân vật ngươi định bái làm sư phụ chấp thuận ngươi đã có một lần bái sư.
- Cao nhân thì có nhiều nhưng vãn bối biết ai là người chịu thông cảm cho việc vãn bối đã có một lần bái sư ?
- Có đấy ! Như ta chẳng hạn !
Hà Thái Hoài giật mình :
- Tiền bối sẵn lòng thu nhận vãn bối làm đệ tử ?
Đàm Thất Khoa mỉm cười :
- Đâu có gì đáng ngạc nhiên trong việc ta hoặc ai khác thu nhận ngươi làm đệ tử ? Trừ phi ngươi không thích phải suốt đời ăn vận lam lũ rách rưới như ta. Thế nào ?
Hà Thái Hoài nhìn sững vào gương mặt đầy những vết sẹo của Đàm Thất Khoa :
- Đây là ý của tiền bối khi lúc nãy bảo sẽ thay đổi lối xưng hô nếu sau này có chuyển biến gì khác?
- Không sai ! Hay ngươi đã định sẵn một cao nhân nào khác với mong muốn là sẽ bái cao nhân đó làm sư phụ ?
Hà Thái Hoài chợt tươi cười :
- Còn có cao nhân nào khác nếu chính tiền bối đã nói vãn bối chưa có bao nhiêu kiến văn về giới giang hồ ? Tuy nhiên, việc bái sư ngay lúc này so ra chưa gấp bằng việc lo cho sự an toàn của Ngọc Bội tỷ. Vãn bối đề xuất thế này, sao tiền bối không cho vãn bối cơ hội ngẫm nghĩ, cũng có thể là cần hỏi qua ý của Ngọc Bội tỷ vốn là hậu nhân duy nhất còn lại của Lưu gia, sau đó sẽ ưng nhận lời thu nhận của tiền bối.
Đàm Thất Khoa nhìn gã :
- Không phải ngươi đang tìm cách từ chối đấy chứ ?
- Không hề ! Vì nếu Hàn Thuyết thật sự có thân thủ như tiền bối vừa nói, là ngang bằng trưởng lão bảy túi của Cái Bang, mà y còn phải tuân nghe mệnh lệnh của tiền bối, đủ hiểu thân thủ của tiền bối phải cao minh hơn y và hơn những trưởng lão bội phần. Vậy nếu được tiền bối thu nhận làm truyền nhân thì vãn bối còn phúc phận nào bằng ?
Đàm Thất Khoa thoáng giật mình :
- Dám suy luận một cách liều lĩnh như ngươi nào ai dám bảo ngươi là kẻ kém tư chất ? Hãy nói thật đi, vì sao tỷ phu ta không truyền thụ bất kỳ sở học nào khác cho ngươi ?
Hà Thái Hoài hoang mang :
- Ý tiền bối bảo tư chất của vãn bối không hề kém ?
Đàm Thất Khoa thở dài và chợt xua tay :
- Ta thấy rồi, có hỏi thêm ngươi cũng vô ích. Vì dường như ngươi hoàn toàn không biết chút gì về ý nghĩ có thể bảo là kỳ quặc của tỷ phu ta. Đây ! Ta cho ngươi vật này !
Hà Thái Hoài ngơ ngác khi đưa tay đón nhận một thẻ bài được làm bằng một đoạn nứa ngắn và đã được gọt đẽo cho vuông vắn, chỉ bằng nửa lòng bàn tay. Một thẻ bài đã ố vàng và trên mặt có chạm trỗ hình một thanh gậy trúc có tất cả chín long. Gã hỏi :
- Vật này có tác dụng gì ?
Đàm Thất Khoa trầm giọng :
- Trước hết ngươi cứ cất cho thật kỹ, đừng để ai nhìn thấy cũng đừng mở miệng nói cho ai biết về tín phù này ! Đó là tín phù tối thượng của bổn bang, đến bang chủ khi nhìn thấy nó cũng phải cúi đầu tuân nghe lệnh dụ.
Hà Thái Hoài thất kinh, giao trả cho Đàm Thất Khoa:
- Nếu là vậy, vãn bối làm gì có tư cách cất giữ ?
- Có ! Đối với bổn bang thì có hai hạng người là đủ tư cách thu giữ vật này. Thứ nhất, đó là nhân vật đã từng có đại ân với bổn bang. Và điều này đã từng xảy ra, đồng thời chính ta là một trong những nhân vật này.
Hà Thái Hoài càng cố nhấn mảnh tre vào tay Đàm Thất Khoa :
- Hóa ra tiền bối từng là đại ân nhân của Cái Bang, vật này do tiền bối cất giữ thì đúng hơn là do vãn bối !
Đàm Thất Khoa tiếp lời :
- Hạng thứ hai là người trước sau gì cũng trở thành nhân vật thật sự hữu dụng cho Cái Bang.
- Thế nào là hữu dụng ?
Đàm Thất Khoa mỉm cười :
- Giả như ngươi sắp được ta chọn làm truyền nhân. Ta là đại ân nhân của Cái Bang thì truyền nhân của ta cũng phải là hạng người như thế. Đó là lý do khiến ta muốn ngươi thay ta giữ vật này ! Thế nào ?
Lỡ khóc lỡ cười, Hà Thái Hoài đành tìm cách từ chối khéo :
- Vãn bối sẽ thu giữ vào đúng ngày vãn bối thật sự bái tiền bối làm sư phụ.
- Sớm hay muộn thì có gì khác nhau ? Ngươi cứ tạm thời thu giữ, đợi cho đến lúc vì lý do nào đó ngươi không thích bái ta làm sư phụ, lúc đó hãy giao trả cho ta. Huống chi, ta vẫn chưa cho ngươi biết lợi ích của tín phù này.
Miễn cưỡng, Hà Thái Hoài cất manh thẻ tre vào bọc áo :
- Lợi ích như thế nào ?
- Đến lúc thật cần thiết, giả như ngươi bị những nhân vật thuộc danh môn chánh phái gây khó dễ mà không còn cách nào tự thoát nguy, hãy trưng tín phù này cho họ thấy. Nguy sẽ chuyển thành an.
Hà Thái Hoài trố mắt :
- Lợi hại đến thế sao ?
- Chưa hết ! Giả như ngươi có chuyện gì cần đến sự ứng cứu hoặc giúp đỡ của đệ tử bổn bang. Tính phù này đủ để ngươi ra mọi mệnh lệnh cho họ. Kẻ nào bất tuân, chết !
Hà Thái Hoài thật sự giật mình :
- Kể cả bang chủ cũng phải tuân nghe mệnh lệnh từ tín phù này ?
Đàm Thất Khoa chợt cười lạnh :
- Đương nhiên ! Nhưng ngươi nên nhớ phàm việc gì cũng có mức giới hạn. Ngươi càng trân trọng tín phù bao nhiêu, mệnh lệnh ngươi ban ra càng có nhìều uy lực bấy nhiêu. Trái lại, nếu ngươi quá lạm dụng, hừ, chính ta là người đầu tiên sẽ thay Cái Bang khu xử ngươi !
Đàm Thất Khoa đổi giọng :
- Thôi, ngươi chỉ cần ghi nhớ bao nhiêu đó là đủ rồi ! Hàn Thuyết đã quay lại kìa, có lẽ đã có tin của Ngọc Bội.
Hà Thái Hoài thật sự thán phục bản lãnh quá đỗi cao minh của Đàm Thất Khoa, vì mãi sau đó Hàn Thuyết mới có dấu hiệu xuất hiện.
Từ xa y đã reo lên :
- Chúng thuộc hạ đã hoàn thành sứ mệnh, Lưu tiểu thư hiện ở…
Y bỗng dừng lời vì nhìn thấy Hà Thái Hoài.
Nhưng y chưa kịp hỏi thì nghe Đàm Thất Khoa hắng giọng :
- Cả hai từng biết nhau rồi, phải không? Y chính là Hàn Thuyết ta vừa đề cập. Còn đây hiện là ký danh đệ tử của ta, ngươi phải biết xưng hô thế nào chứ, Hàn Thuyết ?
Hàn Thuyết lập tức vòng tay thi lễ :
- Tại hạ là Hàn Thuyết, hy vọng sẽ cùng tiểu huynh đệ sẽ thành hảo bằng hữu sau này !
Hà Thái Hoài đáp lễ :
- Đệ là Hà Thái Hoài, chỉ mong được Hàn huynh chỉ giáo nhiều cho !
Đàm Thất Khoa chợt hất hàm :
- Ngươi hãy thay ta đưa Thái Hoài đến chỗ Ngọc Bội. Và nhớ, đừng để tiểu liễu đầu biết chuyện bổn bang vẫn xen vào, vẫn ngấm ngầm ám trợ. Đi đi !
Hàn Thuyết mỉm cười, cầm tay Hà Thái Hoài :
- Tiểu huynh đệ không ngại chứ ?
Hà Thái Hoài chưa kịp đáp lời thì Hàn Thuyết đã tung người đưa gã cùng đi
Last edited by kedatinh1974; 28-07-2008 at 01:21 PM.