Thiên cung lộng lẫy , nguy nga , không gian trên này dường như không có điểm dừng . Chỉ có mây mù quanh năm vương vất trên những cành cây đầy tiên khí . Ngọc Hoàng ngồi trên ngai vàng chân diện tám phần tức giận . Hai bên văn võ bá quan xếp hàng nghiêm chỉnh cúi đầu , không ai dám lên tiếng . Kể cả Thái Bạch Kim Tinh !
Phía dưới ,một đôi nam nữ đang quỳ , nét mặt cứng cỏi xen lẫn vài phần lo lắng . Ngọc Hoàng đại đế gằn giọng :
-Giang Đông Bình , ngươi thân là Thần Tướng lãnh nhiệm vụ trảm yêu trừ ma , trông nom đến sự an lành của cả Thiên giới lận Hạ giới . Nói xem ! Tại sao lại vướng vào chuyện này ?
Giang Thần Tướng im lặng , hắn không có bất cứ giải thích nào . Trên khuôn mặt như Phan Lang đầy nét rắn rỏi ấy không chút cảm giác sợ hãi . Hắn sẵn sàng nhận mọi tai kiếp mà không hối hận !
Ngọc Hoàng quay sang nhìn nữ nhân :
-Còn ngươi ? Ngươi giải thích thế nào ? Diêu Yến Vân !
Thiếu nữ dung diện như hoa khẽ đăm chiêu , nàng mím chặt môi không nói gì . Không gian trở nên trầm lặng khác thường . Ngọc Hoàng dường như không kiên nhẫn hơn được nữa , ngài đập tay vào bệ ghế hét :
-Nhị Lang thần đâu ! Đem chúng đi !
Nhị Lang tiến đến nhìn Đông Bình , chân diện có đôi nét khắc khổ , ngập ngừng chưa muốn ra tay . Thái Bạch Kim Tinh bước ra nói :
-Tâu Ngọc Hoàng lão thần có đôi lời muốn nói ...
Ngọc Hoàng đưa mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh , chân diện có đôi phần giãn ra :
-Khanh hãy nói !
-Giang Thần Tướng và Diêu Yến Vân tiên nữ tuy rằng phạm vào Thiên giới nhưng công trạng với Thiên Đình là không thể phủ nhận . Theo lão thần thấy thì chi bằng hãy mở cho họ một sinh lộ ... cho họ được lấy công chuộc tội ...
-Công lao gì có thể chuộc được tội đây ?
Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu :
-Hiện nay tội ác của Yêu Hoàng Hận Thiên ngày càng lớn ... Nếu như hai người họ có thể liên thủ dùng Uyên Ương Long Phụng Kiếm giết chết được Yêu Hoàng thì coi như ...
-Hận Thiên tuy rằng tội ác đầy trời ,nhưng không có nghĩa là giết được hắn thì ta sẽ phá bỏ giới luật ngàn vạn năm nay của Thiên Đình ...
Thái Bạch Kim Tinh trầm ngâm giây lát nói :
-Ngọc Hoàng không nhất thiết phải phá bỏ giới luật của Thiên Đình , người có thể giảm nhẹ tội cho họ được đầu thai kiếp khác ... nếu như kiếp sau họ có duyên thì kể như cũng là Ngọc Hoàng ban ơn lớn cho họ rồi ...
Ngọc Hoàng còn phân vân thì chúng thần có mặt trong điện đều quỳ hết xuống . Rõ ràng với họ hai tội nhân này có chỗ đứng trong tâm rất lớn .
Ngọc Hoàng thấy vậy liền đứng dậy xua tay :
-Thôi được rồi ! Họ tuy rằng đáng tội vạn kiếp không được siêu sinh nhưng vì các vị đã có ý ấy trẫm cũng không phản đối nữa , hãy làm theo ý Thái Bạch Kim Tinh đi !
Không gian tiên khí bao phủ , Thái Bạch Kim Tinh cùng Nhị Lang Thần tiễn Đông Bình và Diêu Yến Vân đến Hắc Sơn . Giang Đông Bình quay lại nói :
-Hai vị về thôi , đây đã là ranh giới của Yêu đạo rồi !
Diêu Yến Vân thêm :
-Chuyện này chúng ta rất lấy làm cảm kích hai vị , nếu có kiếp sau sẽ báo đáp ...
Thái Bạch Kim Tinh và Nhị Lang Thần không nói gì , đôi mắt họ ánh lên nét buồn thảm rồi thở dài lướt đi .
Đông Bình nhìn Yến Vân :
-Chúng ta vào thôi !
-Muội theo đại ca !
-Có hối hận không ?
-Ngàn lần không hối tiếc !
Hai người nắm tay nhau đằng không bay lên Hắc Sơn .
Hắc sơn mây đen vần vũ , nơi này nằm ở khu vực tận cùng Thiên giới . Ngàn vạn năm nay vẫn trong vòng khống chế của Yêu vật . Ngọc Hoàng bao nhiều năm trời chinh phạt Hắc Sơn mà không thành công . Ngày nay ,Hận Thiên làm Yêu Hoàng , Hắc Sơn đại thịnh , yêu khí ngút trời !
Hận Thiên tóc tai buông xõa , chân diện đẹp như ngọc nhưng sát khí trùng trùng . Đông Bình Và Yến Vân bay lên thì đã thấy hắn đợi sẵn trên một ngọn núi nhỏ từ độ nào .
Hận Thiên cười nhạt :
-Cuối cùng thì các ngươi cũng tới !
Hai người đáp xuống , Đông Bình đưa mắt nhìn ngó xung quanh cười :
-Ngươi biết chúng ta sẽ tới hẳn có sự an bài !
Hận Thiên cười gằn:
-Bọn ngươi cứ cậy mình là người chính nghĩa nên nghĩ bọn tà ma , yêu nhân chúng ta chẳng ra gì !
Yến Vân cau mày :
-Lẽ nào không phải thế ?
-Các ngươi đến đây một mình thì ta cũng một mình mà nghênh đón các ngươi!
Đông Bình mỉm cười :
-Xem ra ngươi cũng có thể tạm xem là một quân tử !
-Khỏi cần nói nhiều ! Xuất thủ đi !
Đông Bình và Yến Vân nhảy lên cao rút Long , Phụng kiếm . Không gian một màu vàng chói lòa . Hận Thiên cười gằn :
-Hay lắm ! Các ngươi đã hợp nhất Uyên Ương Long Phụng Kiếm rồi !
Hắn lặng lẽ vận chân khí , những luồng hắc khí vốn đại thịnh trên Hắc Sơn bắt đầu vần vũ . Mây đen mù mịt , sấm chớp chói lòa . Toàn thân Hận Thiên bây giờ như một quả hắc cầu khổng lồ . Chân nguyên bạo phát ghê hồn .
Đông Bình và Yến Vân thấy vậy cũng vận chân khí vào kiếm , quang mang rực rỡ hét :
-Long Phụng Xuất Hải !
Mộ con thần long vàng khổng lồ xuất hiện nơi mũi long Kiếm rẽ mây bay lên rồi một con Phụng Hoàng rực cháy hỏa quang bay lượn quanh mình thần long . Cả hai quấn lấy nhau như một mũi khoan khổng lồ úp tới Hận Thiên .
Không gian dư chấn đảo điên , nguyên một phần Hắc Sơn bị dư chấn đánh sập . Cát bụi bay mù mịt . Đông Bình cùng Yến Vân chao đảo trên không , khí huyết nhộn nhạo . Họ lượn một vòng mới định thân vững . Bên kia Hận Thiên khẽ lắc mình , hắc quang không hề thuyên giảm . Hắn lạnh nhạt :
-Khá lắm ! Long Phụng quả nhiên không tồi !
Đông Bình quay sang Yến Vân , chân diện cả hai trùng hẳn xuống . Gió vẫn thổi vi vút . Bụi khói lắng dịu dần . Hận Thiên vận hắc quang quát :
-Đến lượt ta xuất chiêu , hãy đỡ Hắc Ám Chi Hồn Tử Thần !
Hữu thủ đưa lên , không gian vần vũ chao đảo , mây trên cao trôi dạt . Sấm sét rung chuyển không gian . Tòan thân Hận Thiên như một cột thu lôi . Quả cầu hắc ám trên tay hắn sấm sét vây bọc . Hắn lăng mình lên cao lao đến ...
Lúc này Đông Bình và Yến Vân đã vận quang mang hộ thể . Thần Vật Rồng , Phượng bay quanh người với một tốc độ chóng mặt tạo thành khối cầu khổng lồ .
Thời gian như ngừng lại ...
Sau một loạt âm thanh bùng phát làm chấn động cả Thiên Đình là một khoảng không lặng lẽ đến ghê người . Đất đá mù trời ! không gian như bị đảo ngược . Mãi rất lâu sau bụi khói mới lắng xuống . Hận Thiên từ từ hiện hữu , chân diện hắn tái nhợt , đôi mắt lấp lánh sát quang bây giờ trở nên trắng dã . Hắn từ từ tiến về phía đối thủ . Lúc này đây họ chỉ còn thoi thóp hơi thở ...
...
"Cửa hoa trong trướng giật mình giấc mơ
Cầm áo dậy, thẩn thơ buồn bực,
Mở rèm châu, bình bạc lần ra
Bâng khoâng nửa mái mây tà
Thềm cao xuống chiếc mũ hoa lệch đầu
Phớt tay áo bay màu ngọn gió
Giống Nghê Thường khúc múa năm xưa
Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa
Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm
Ngừng nước mắt âm thầm buồn bã
Đội ơn lòng, xin tạ quân vương
Từ ngày cách trở đôi phương
Vắng tanh tăm tiếng, mơ màng hình dong
Nơi đế điện dứt vòng ân ái
Chốn tiên cung thư thái hàng ngày
Cõi trần ngoảnh lại mà hay
Tràng An chẳng thấy, thấy đầy bụi nhơ!
Lấy chi tỏ tình xưa thăm thú ?
Gửi cành hoa vật cũ cầm xuôi
Thoa vàng hộp khảm phân đôi
Nửa xin để lại nửa thời đem đi
Chỉ xin nguyện lòng ghi dạ tạc
Tựa hoa vàng bền chắc không phai
Thời cho cách trở đôi nơi
Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau
Ân cần dặn mấy câu lâm biệt
Lời thề xưa lòng biết với lòng
Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi ... "(1)
Yến Vân cất lời ca bi thảm , đôi mi dài chớp chớp nhìn theo bóng Đông Bình khuất dần theo Đầu Trâu . Nàng quay sang Thái Bạch Kim Tinh và Nhị Lang Thần :
-Liệu chúng ta có kiếp sau hay không ?
Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười :
-Nếu hai người còn tìm đến được với nhau ấy cũng là duyên tiền định ...
Yến Vân cau mày không hỏi thêm gì , Mặt Ngựa giục :
-Chúng ta đi thôi !
Nói rồi hắn cất bước đi trước , Yến Vân lặng lẽ theo sau , đôi mắt long lanh rơi vài giọt lệ .
Mạnh Bà đưa bát canh cho nàng nói :
-Tiên nữ hãy uống đi !
Yến Vân nhìn bát canh xanh lét trong tay bà ta , hơi bay nghi ngút . Nàng trầm ngâm :
-Uống rồi thì sẽ quên hết mọi chuyện , quên luôn cả chàng sao ?
-Đúng vậy !
-Ta không uống có được chăng ?
-Không được ! Từ ngàn vạn năm nay vốn dĩ đã vậy ! Tiên nữ muốn đầu thai thì phải uống bát canh này !
-Nhưng ta sẽ không uống !
-Tiên nữ bắt buộc phải uống !
Yến Vân trầm ngâm giây lát rồi cầm lấy bát canh , hơi bay nghi ngút nhưng lạnh lẽo vô ngần . Nàng nhìn Mạnh Bà rồi quay ra sau nói :
-Hình như có người đến !
Mạnh Bà quay người , nhưng không thấy gì , bà ta hốt hoảng nhìn lại thì Yến Vân đã nhảy xuống một cái hố sâu đầu thai , cũng chẳng biết nàng có uống bát canh hay không ! Bà ta nhìn vào hố sâu nói một mình :
-Duyên kiếp đã định !
Đầu Trâu dẫn Đông Bình đi vòng vo một một hồi lâu rồi dừng trước cái cầu độc mộc , dưới cầu nước lay lắt chảy một màu xanh huyền ảo . Đông Bình nhìn đầu trâu :
-Phải chăng đây là cây cầu Nại Hà ?
-Đúng vậy ! Thần tướng hãy đi qua thôi !
Đông Bình khẽ cau mày rồi cũng lặng lẽ bước lên , gió thổi vi vút , lạnh lẽo cắt da . Phía trước một lão bà mập mạp dã đợi sẵn . Bà ta nhìn Đông Bình nói :
-Thần tướng cũng đã tới !
-Phải chăng nàng đến trước ta ?
-Đúng vậy !
-Vậy hẳn nàng đã đầu thai !
-Không sai !
Đông Bình lặng im không nói , hắn đi trước Yến Vân nhưng cuối cùng lại đến sau nàng là cớ làm sao ? Mạnh Bà cắt ngang suy nghĩ của hắn :
-Thần tướng hãy uống bát canh này !
Đông Bình nhìn bát canh bốc khói hỏi :
-Ta không muốn uống !
Mạnh Bà thở dài :
-Hai người rất giống nhau ...
-Nàng có uống hay không ?
-Đã uống !
-Nói vậy nàng sẽ không nhớ đến ta nữa !
Mạnh Bà không nói gì , Đông Bình cười nhợt nhạt :
-Bà có thể không bắt ta uống được chăng ?
-Giang thần tướng bây giờ đã là một hồn ma , tốt nhất nên nghe lời lão bà này !
-Thôi được , đưa đây !
Nói đoạn cầm bát canh lên uống cạn . Mạnh bà khẽ thở dài nói :
-Giang thần tướng hãy chọn cho mình một cái hố luân hồi ...
Hắn không nói gì mà buông mình nhảy đại xuống cái hố thứ ba . Mạnh bà giật mình lẩm nhẩm :
-Tại sao lại vào cái hố này ...
Độc Cô Hàn vừa bước vào phòng vừa gọi :
-Tiểu Lâm ! Ngươi ở trong đó chăng ?
Không có tiếng trả lời , hắn đẩy cửa bước vào , chân diện khẽ cau lại . Tiểu Lâm thân hình mập mạp đang nằm lăn trên cái bàn lớn ngáy o o . Hắn cười nhạt :
-Cái tên heo đực này cả ngày chỉ mỗi việc ngủ là nhanh nhất !
Hắn tiến đến vỗ mạnh vào đùi Tiểu Lâm :
-Có dậy không thì bảo ?
Tiểu Lâm vẹo đầu qua một bên nói mơ hồ :
-Để im cho ta ngủ ... nào ...
Độc Cô Hàn tức giận trừng mắt quát :
-Hừ ! Cuối cùng thì ai là chủ đây ?
Tay hắn bực bội quơ loạn lên bất giác giật phăng chiếc giầy của Tiểu Lâm . Hắn cầm chiếc giầy hít mấy hơi nhăn nhó :
-Thúi quá ! Thúi quá !...
Đoạn định tiện tay vứt ra ngoài nhưng óc hắn đột nhiên sáng lên một cái . Độc Cô Hàn nhìn Tiểu Lâm cười tinh quái :
-Ngươi đã như vậy thì đừng trách ta độc ác nhé , hê hê !
Hắn đưa mắt ngó nghiêng , sau đấy mang đến một sợi dây nhỏ . Như muốn chắc chắn Tiểu Lâm hãy còn ngủ say hắn vỗ vỗ vào đùi gã :
-Này ! Này ! Ngươi vẫn ngủ đấy chứ ?
Độc Cô Hàn nhẹ nhàng kéo dải thắt lưng quần Tiểu Lâm ra rồi buộc sợi dây vào cái "của quý " của gã . Tiểu Lâm lắc lắc mông , dường như gã thấy nhột , nhưng thủy chung vẫn không mở mắt . Độc Cô Hàn buộc tiếp đầu sợi dây kia vào chiếc giầy . Xong xuôi đâu đấy hắn đặt chiếc giầy lên ngực Tiểu Lâm rồi ra ngoài . Lát sau hắn trở lại trên tay mang theo một bát nước lớn .Hắn hét lớn :
-Cháy nhà !
Rồi hắt luôn bát nước vào mặt Tiểu Lâm . Tiểu Lâm giật mình tỉnh dậy , gã thấy chiếc giầy trên ngực thì lẩm nhẩm :
- Cháy nhà ở đâu ? ...Giầy của ai mà bẩn thế này !
Gã cầm chiếc giầy vứt luôn qua cửa sổ .Nhưng ...
-A ! A !...
Gã nhảy cẩng khỏi bàn , hai tay ôm chặt "của quý" , miệng la liên hồi như bị hoạn . Độc Cô Hàn cười rũ rượi . Hắn hết ôm bụng lại nằm lăn ra đất mà cười . Tiểu Lâm loay hoay một hồi gỡ sợi dây ra khỏi "báu vật" rồi mặc lại quần . Gã nhìn Độc Cô Hàn bằng ánh mắt hậm hực :
-Thiếu gia làm như vậy có biết là nguy hại lắm không ?..
Độc Cô Hàn vẫn cười . Tiểu Lâm càng bức xúc . Gã nói như quát :
-Cả nhà họ Lâm chỉ mỗi tiểu nhân là nối dõi thôi đấy , thiếu gia có hiểu "nó" trân quý đến mức nào không ?
Độc Cô Hàn cười nhiều đau thắt bụng . Hắn từ từ đứng dậy nói không ra hơi :
-Ta biết rồi ... chẳng qua tại ngươi mê ... ngủ quá đấy thôi ... chỉ sợ có ngày người ta ... cắt đi cũng không biết ...
Tiểu Lâm hậm hực , hai mắt hằn học nhìn Độc Cô Hàn . Hắn bước đến vỗ vai Tiểu Lâm :
-Thôi đi , bây giờ chúng ta đến Xuân Hương lầu , ta sẽ ... đền bù cho ngươi ...
Tiểu Lâm hai mắt sáng lên , nhưng như nhớ ra điều gì gã nhanh chóng trầm mặt xuống nói :
-Không được ... lão gia ...
-Yên tâm ! Phụ Thân ta xuống Xương Lăng rồi !
Tiểu Lâm hơi phân vân , vẻ tức giận cũng biến mất từ độ nào , gã đưa tay sờ "của quý "than thở :
-Thiếu gia vừa ... củ hành "thằng nhỏ" của tiểu nhân như vậy ... liệu đến đấy còn làm ăn được gì nữa ...
Xuân Hương lầu nằm vắt vẻo bên dòng Lam Giang , một nửa trên cạn , một nữa dưới sông , nhìn rất lãng mạn nên thơ . Trong Phù Tô phủ thì kỹ lâu này được xem là một trong những kỹ lâu lớn nhất . Khách nhân phiêu bạt sông nước hay lữ hành trên cạn cũng đều có thể ghé qua không chút khó khăn . Chỉ cần nhiều ngân lượng một chút là ổn ...
Bà chủ Xuân Hương lầu tuổi ngoài tứ tuần , nhan sắc mặn mà , dáng đi ẻo lả đích thân ra đón Độc Cô Hàn . Điều ấy chứng tỏ hắn rất hay lui tới nơi này .
-Lâu lắm mới thấy Độc Cô thiếu gia của Vân Mộc sơn trang ghé qua !
Độc Cô Hàn cười :
-Ta cũng thấy nhớ Cổ ma ma với mấy tiểu muội trong này lắm , chỉ hiềm một nỗi ...
Hắn định nói hiềm một nỗi bị nhốt trong nhà mấy tháng trời nhưng thấy như vậy thì quá mất mặt nên ngừng lại dắt Tiểu Lâm vào trong nói :
-Đại Á cho ta Tiểu Á cho tên này !
Nói xong đẩy Tiểu Lâm qua một bên đi lên lầu hai .
Đại Á quả nhiên rất đẹp , vẻ đẹp của chốn hồng lâu bao giờ cũng đầy vẻ xuân tình . Độc Cô Hàn mỉm cười kéo nàng ta vào lòng :
-Lâu rồi mới được ôm ấp cô nương !
Hắn vừa nói vừa lần mò định cởi y phục nàng ra thì bên ngoài "rầm" một cái , cánh cửa sụp đổ . Đại Á hét một tiếng rồi núp ra sau Độc Cô Hàn .
Độc Cô Hàn nhìn gã hán tử to con , uy nghi như thần tướng đứng sừng sững chỗ cửa sập nói :
-Tại sao các hạ lại cắt đứt cảm hứng của người ta như thế ?
Hán tử đăm chiêu nhìn hắn không trả lời . Độc Cô Hàn bất nhẫn đứng dậy tiến đến trước mặt gã quát :
-Các hạ có biết đối với những kẻ phong tình mà bị ...
Hắn nói đến đây bất chợt dừng lại , chân diện méo mó . Thì ra đại hán mới đến đã lẳng lặng kéo sập luôn cây cột chống cánh cửa vừa rồi . Âm thanh nghe khô khốc như tiếng xương gãy . Độc Cô Hàn lùi lại cười :
-Thôi được rồi , các hạ có thể rời khỏi đây ! Chuyện này hãy để ta bồi thường ...
Đại hán cười nhạt :
-Tại sao ngươi lại đổi khác như thế ?
Độc Cô Hàn quay lại định nhìn Đại Á dò xét xem thái độ của nàng ta thế nào về câu nói vừa rồi của kẻ lạ mặt nhưng không thấy đâu cả , hắn nghĩ :" Đúng là bọn kỹ nữ này chỉ biết có tiền , khi có nguy biến thì lủi như chuột !" Nghĩ đoạn nhún vai nói :
-Ta không hiểu các hạ nói gì , ta từ trước đến nay vẫn vậy sao lại bảo khác hay không khác là ý thế nào ?
Đại hán hừ nhạt :
-Ngươi theo ta !
Không đợi xem Độc Cô Hàn có đồng ý hay không , đại hán bước tới xách ngang thắt lưng hắn bay vút ra ngoài nhanh như điện chớp . Độc Cô Hàn vừa sợ vừa ngạc nhiên hắn quát :
-Sỹ khả tử bất khả nhục ! Ngươi hành động như vậy là vũ nhục ta ghê gớm đấy ! Biết không ?
Đại hán bay lên cao hơn nói :
-Ngươi không chịu nhục thì ta thả ngươi ra vậy !
Độc Cô Hàn nhìn thấy mặt đất cách mình đến mấy chục trượng , nếu rơi xuống thì chỉ có tan xác . Hắn cười gượng :
-Ngươi bắt ta từ đâu thì nên đem về đó mới phải !
Đại hán cười nhạt rồi vươn tay ném hắn về phía Xuân Hương lầu như ném một viên gạch . Độc Cô Hàn đầu óc quay cuồng , nghĩ tới việc rơi xuống với tốc độ này thì chỉ có tiêu đời ! Tự nhiên hắn thấy yêu cuộc sống lạ lùng ,vội la lên :
-Cứu ta với ...!
Đại hán bằng một thứ thân pháp nhanh vô tưởng lao đến túm thắt lưng hắn nói :
-Ngươi có cam tâm đi theo ta hay không ?
Độc Cô hàn mặt mày tái nhợt nói :
-Đi ! Đi đâu cũng được !
Đại hán bay đến gần một cánh rừng liền đáp xuống rồi vứt hắn ra đất như vứt một phế vật nói :
-Ngươi biết ta là ai chăng ?
Độc Cô Hàn đau điếng người lồm cồm bò dậy hậm hực nói :
-Ta làm sao biết được , những kẻ vai u thịt bắp như các hạ thì cùng lắm là bọn đâm thuê giết mướn hay bắt cóc tống tiền là cùng ...
Đại hán không tức giận mà nhìn hắn thở dài :
-Xem ra bát canh của Mạnh Bà quá ư lợi hại !
Độc Cô hàn cười nhạt :
-Ta không hiểu ?
-Ngươi đến kỹ viện bao nhiêu lần rồi ?
-Ta không nhớ !Nhưng điều ấy liên quan gì đến các hạ ?
Đại hán hầm hầm nhìn hắn :
-Ngươi có biết kiếp trước mình là ai không ?
Độc Cô Hàn mỉm cười :
-Làm sao ta biết được , chỉ biết kiếp này ta là Phù Tô đệ nhất đào hoa là được rồi !
Nói xong hắn lấy cây quạt trong ngực ra phe phẩy , vẻ mặt tự đại hết sức .Đại hán lắc đầu nói :
-Ngươi kiếp trước thân là Giang Thần Tướng uy danh trấn động Thiên Đình , vậy mà ...
Độc Cô hàn ngạc nhiên tột độ , hắn tròn hắt hỏi :
-Các hạ có nhầm chăng ? Ta mà là Giang Thần Tướng trong truyền thuyết sao ?
Rồi không để đại hán trả lời hắn lắc đầu :
-Các hạ nhất định là thần kinh có vấn đề !
-Ngươi tin hay không thì tùy !
-Vậy các hạ là ai ?
-Nhị Lang Thần !
Độc Cô Hàn đưa mắt săm soi đại hán một hồi rồi ôm bụng cười vật vã , mãi một chốc sau nhìn thấy vẻ mặt bất nhẫn của đại hán hắn mới dừng cười nói :
-Các hạ tuy rằng thân thủ bất phàm nhưng nói rằng mình là Nhị lang Thần thì thật khó tin ...
Hắn định buông tiếng cười tiếp thì đại hán trước mắt toàn thân phát quang . Bộ áo thô cũ kỹ dần biến mất , thay vào đấy là bộ chiến giáp chói ngời sắc quang . Trên trán đại hán cũng từ từ xuất hiện con mắt thứ ba . Nhị Lang Thần khoanh tay nhìn Độc Cô hàn nói :
-Thế nào ?
Độc Cô Hán xuýt ngất xỉu , mồ hôi hắn tự nhiên chảy ra như suối lắp bắp :
-Tại sao ... tại sao ...
-Bây giờ ngươi tin mình là Giang Thần Tướng chưa ?
Độc Cô Hàn thở dài nói :
-Cứ cho rằng ta là Giang Thần Tướng đi ! Nhưng rõ ràng ta đâu có pháp thuật như Nhị Lang ngươi ...
-Từ từ rồi ngươi sẽ biết !
Độc Cô Hàn cau mày đăm chiêu một lát nói :
-Thôi được ! Ta tạm tin mình là Giang Thần Tướng như các hạ nói . Nhưng đấy là kiếp trước thôi , còn kiếp này ta là Độc Cô Hàn , vậy các hạ đi được rồi !
-Ngươi không muốn biết chuyện kiếp trước của ngươi thế nào sao ?
-Ái da ! Ta không quan tâm đến điều đó ! Hơn nữa trong truyền thuyết có nói rồi ! Ta cũng đã nghe qua !
-Truyền thuyết chẳng qua lưu truyền vài mẩu chuyện bề ngoài mà thôi !
Độc Cô Hàn không để ý , mắt hắn sáng lên hỏi :
-Các hạ phép thuật rất tinh thông phải không ?
-Cũng tạm được !
-Vậy hãy truyền cho ta một ít phép biến hóa , như vậy ta lẻn ra ngoài chơi thì đại ca và phụ thân cũng không biết ...
Nhị lang Thần cắt ngang :
-Ngươi ...
Độc Cô hàn cười :
-Ngươi ... cái gì ? Làm đàn ông ai chả thích ba cái vụ đó !
Nhị lang nhét vào mồm hắn một viên thuốc rồi đẩy luôn xuống dạ dày . Độc Cô Hàn ọe mấy tiếng nôn ra nhưng không ăn thua . Hắn cằn nhằn :
-Ngươi cho ta uống cái gì vậy ?
-Thuốc độc !
Độc Cô Hàn chân tay tê dại , hắn tái mặt nói :
-Ngươi ..
Nhị Lang mỉm cười :
-Yên tâm ! Thuốc độc này chỉ bộc phát khi nào ngươi " làm chuyện ấy " với đàn bà thôi ...
Độc Cô Hàn chân diện méo mó :
-Ngươi có biết ta là đệ nhất phong tình không ? Nếu không thân cận nữ sắc thì còn gì là ...
Nhị Lang Thần lạnh lùng :
-Ta không cần biết , bây giờ Hận Thiên sắp sống dậy mà ngươi còn ngồi đó lo hưởng thụ , tốt nhất nên tu tĩnh lại để chuyên tâm tu hành còn góp sức cho Thiên Đình mà chuộc tội !
-Ta thì có tội gì ? Hơn nữa theo như nhân gian tương truyền thì chả phải Hận Thiên đã chết rồi sao ?
- Hừ ! Hận Thiên là Bất Tử Chi Hồn , chẳng qua năm xưa ngươi cùng Yến Vân tiên tử dùng mạng sống của mình mà phong ấn hắn lại ... Ta , Thái Bạch Kim Tinh và những người khác đã phải cầu xin Ngọc Hoàng để linh hồn các ngươi được đầu thai , bây giờ Hận Thiên sắp giải khai phong ấn , ngươi còn không chịu chuyên tâm chân tu thì làm sao mà ...
-Các ngươi phép thuật chả phải rất tinh diệu sao ?
-Vô ích ! Chỉ Uyên Uơng Long Phụng Kiếm mới có thể hủy diệt hắn ...
-Chẳng phải ngươi bảo năm xưa ta cùng Yến Vân gì đấy đã không giết được hắn đó sao ?
-Đấy là các ngươi chưa luyện hết ...
-Thật kỳ quặc ! Đã gọi là Uyên Ương mà cái ông Ngọc Hoàng kia không cho người ta yêu nhau thì làm sao mà đánh được , thật là ....
-Đấy là giới luật của Thiên Đình ...
-Vậy thì thôi , ta không lên đó đâu , lắm giới luật thế sống sao được !Hơn nữa bây giờ ta chỉ là một gã thư sinh yếu đuối , bảo vệ mình còn không nổi nói gì ...
Đột nhiên trên trời nổi lên một tiếng sấm . Nhị Lang thần giật mình nói :
-Lúc khác ta sẽ tìm ngươi , bây giờ ta phải đi rồi !
Nói đoạn như khói nhạt biến mất . Độc Cô hàn nhìn theo lẩm nhẩm :
-Cái đồ điên khùng , dù ta có là Giang Đông Bình thực sự thì cũng chỉ là chuyện kiếp trước còn kiếp này ...
Nghĩ đến đây hắn thấy lòng buồn bã vô hạn , Nhị lang Thần đã cho hắn uống viên thuốc kỳ quái kia thì cuộc đời hắn còn gì là sinh thú ...
Ở một phương trời khác , trong một cánh rừng u tịch , màn tà dương bao bọc khiến không gian âm u , huyền bí lạ thường . Bên một con suối nhỏ , nước chảy róc rách , cảnh vật nom như hoàng hôn chốn thiên thai đầy thanh nhã . Từ trong một cái hang nhỏ bên dòng suối vang lên tiếng hát :
"Muôn dặm sông Giao nước ngược chiều
Làm đôi chim bãi lượn vòng theo
Chàng bên cương ngựa lồng mây khói
Thiếp bóng lầu son dấu cỏ rêu
Bóng xế trên lầu thoáng gió xuân
Tóc sầu ai dám ngắm gương chăng ?
Tiếng tiêu buổi sớm theo hoa rụng
Chiếc áo đêm trường đập bóng trăng
Trăng sáng cao vời, giọt điểm canh
Nhà lan châu ngọc thấp buông mành
Đồng tâm giái kết ngang màn liễu
Tô hợp hương chia nửa chiếu quỳnh
Bằng gấm cành giao chiếu lẫn màn
Giường đơn hiu hắt ngọn đèn tàn!
Có ai trao kéo giùm nhau với
Cắt gối tương tư để nhớ chàng
Lan sân hái sạch thấy chàng đâu!
Nước mắt khăn lau đã ố màu ..."(1)
Tiếng hát ngưng lại thì bên cửa hang đã xuất hiện một thiếu nữ nét đẹp kiêu sa như thiên tiên . Đôi mắt nàng mang nỗi buồn xa vời . Thiếu nữ nhìn ánh tà dương chiếu rọi qua từng khe lá nói một mình :
-Đã đến lúc rồi ! Ta phải đi tìm chàng thôi ... dù chàng có nhớ ta hay không thì ta cũng phải tìm ...
Dứt lời , thiếu nữ chập chờn tan biến . Không gian nơi đây lại một màu bình lặng như chưa hề có hình bóng của con người ...
Trang chủ Vân Mộc Sơn trang ,tên Độc Cô Nhân chỉ có hai ái tử là Độc Cô Nhạn và Độc Cô Hàn . Mười năm trước ái thê lão qua đời , nhưng thương các con nên lão ở vậy không lập thêm thê tử . Độc Cô Nhạn tính tình giống cha rất có trí hướng kiếm tiền , còn Độc Cô hàn thì chỉ biết tiêu tiền . Nhưng hắn bản chất thông minh lại thêm dung diện tựa Phan Lang khiến lão dù rất thất vọng nhưng vẫn yêu quý hơn hẳn Độc Cô Nhạn . Ngày thường Độc Cô Hàn không đi rượu chè với một lũ chẳng ra gì thì cũng mò đến các kỹ viện lê la .
Cách đây hơn hai tháng Độc Cô Nhân trong một lần bực tức đã nhốt hắn trong phòng sai người canh giữ không cho ra ngòai . Mãi đến hôm nay lão mới có chuyện làm ăn dưới Lăng Xương nên Độc Cô Hàn trốn được ra ngoài . Nhưng khốn nỗi trời không thương kẻ chẳng ra gì . Hắn vừa mò đến kỹ viện thì gặp ngay Nhị lang Thần , lại bị ông ta lôi đi mấy chục dặm rồi vứt ra đấy mà về trời .
Độc Cô Hàn lết về đến nhà thì trời đã tối đen . Chân tay mỏi nhừ , hắn ngồi thở dốc miệng luôn mồm chửi bới Nhị Lang . Đêm xuống , sương lạnh , hắn nghĩ có chửi mãi thì Nhị Lang chắc cũng không vì thế mà chết nên trèo tường vào phủ . Hắn ngồi vắt vẻo trên tường thở . Đột nhiên có tiếng chó sủa làm hắn giật mình ngã vật xuống đất như bao cát . Đầu u lên một cục , khắp người nhói bút . Hắn vớ ngay viên gạch ném con chó chửi :
-Cái đồ chết tiệt ! Không biết phân biệt người nhà với trộm cắp à ?
Sau khi "trút giận" hắn lò mò đứng dậy , vừa đi vừa lẩm nhẩm :
-Khắp chốn Phù Tô ai cũng bảo ta có số đào hoa , hôm nay thì tý nữa thành số đào ... đất rồi !
-Sao bây giờ đệ mới về ?
Hắn giật mình cái thót đưa mắt lên đã thấy Độc Cô Nhạn khoanh tay đứng đó tự bao giờ . Hắn cười gượng :
-Là vì gặp mấy chuyện quan trọng nên ...
Độc Cô Nhạn cắt ngang :
-Quan trọng gì đến nỗi đầu tóc , quần áo như phường ăn mày thế kia ?
-Chuyện này ...
-Thôi được rồi , tắm rửa đi rồi lên khách sảnh gặp phụ thân !
Hắn tái mặt hỏi :
-Phụ thân về rồi sao ? Thế người có biết ...
-Yên tâm , ta không nói thì người cũng chưa hay !
-Cám ơn đại ca !
-Thôi được rồi , đi đi !
Độc Cô Nhân tuổi ngoài tứ tuần , dáng dấp uy nghi , tuy rằng chả biết tý võ công nào . Lão vốn dĩ ở Phù Tô rất có danh vọng bởi tài sản không hề nhỏ . Người ta vẫn bảo sinh ra những người có tiền để đè chết người không có tiền là ở điểm đấy ! Lão nhìn Độc Cô Hàn đang đứng co ro ở dưới cười :
-Xem ra lâu nay ngươi cũng có tiến bộ rồi đấy !
Hắn lặng lẽ không dám lên tiếng . Độc Cô Nhân mỉm cười đứng lên vỗ vỗ vào đầu hắn , không biết lão vô tình hay cố ý mà vỗ trúng ngay vào vết u khi tối hắn ngã làm hắn đau muốn chảy nước mắt nhưng không dám kêu .
-Cứ đà này tất có thể làm một con người tử tế được !
Lão thở dài một tiếng nói tiếp :
-Hôm qua ta có nói chuyện với Vân lão gia rồi , ái nữ của lão ta cũng đã lớn , gia thế cũng được , chi bằng tác hợp cho hai ngươi !...
Độc Cô Hàn rúng động :" Sao phụ thân lại có ý này , sớm không sớm , muộn không muộn lại nhè ngay vào lúc ...". Hắn nghĩ đến viên thuốc Nhị Lang Thần cho uống mà tay chân rụng rời , vội ấp úng nói :
-Chuyện này ... không thể được đâu phụ thân !
-Tại sao lại không được ! Ngươi cả ngày lê la chốn kỹ viện rồi có ngày... đau thận mà chết thôi , chi bằng lấy vợ cho rồi , có đứa quản thúc cũng đỡ !
Độc Cô Hàn cười gượng :
-Chuyện này liên quan đến sống chết của hài nhi ... phụ thân đâu thể ...
Nguyên hắn nói chuyện sống chết là vì nghĩ đến viên thuốc độc , nhưng Độc Cô Nhân lại nghĩ khác . Ông ta trừng mắt nhìn hắn :
-Vân Tử Yên tuy rằng có hung dữ một chút nhưng làm gì đến nỗi dám ăn thịt chồng mà ngươi nói thế ?
Hắn gãi đầu , nhưng vô tình lại gãi trúng chỗ bị u , mặt nhăn lại nói :
-Nguyên do không phải vậy ... chẳng là hài nhi hãy còn trẻ tuổi , hơn nữa ... công danh chưa ra gì đâu thể nói lấy vợ là lấy được ...
-Nói như vậy là ý ngươi muốn đỉnh lập công danh rồi mới lấy vợ hay là đã có ý trung nhân khác ?
-Hài nhi chính là ý muốn đỉnh lập công danh !
Hắn ưỡn ngực nói lớn :
-Nam tử hán , đại trượng phu đâu thể sống lặng lẽ mãi được !
Độc Cô Nhân sáng mắt :
-Được ! Ngươi đã nói thế thì lão già này sẽ dày mặt đến nói lại với Vân lão gia vậy !
Lão tiến đến gần Độc Cô Hàn định vỗ vai hắn động viên mấy câu nhưng hắn sợ lão lại vỗ vào chỗ đau trên đầu nên lùi lại mấy bước , Độc Cô Nhân cười khổ :
-Ta tuy nghiêm khắc nhưng đâu đến nỗi ăn thịt con mình mà ... thôi đi ! Ngày mai hãy theo đại ca ngươi xuống Lăng Xương học cách quản lý mấy tiền trang dưới đấy !
Nói đoạn lão bước về phòng . Độc Cô Hàn thẫn thờ giây lát rồi cũng ra ngoài ...
Dưới ánh trăng tàn , trên một ngọn đồi hiu hắt gió lạnh có hai căn nhà lá xiêu vẹo theo bóng trăng . Một căn nhà ở trên cao và một căn dưới thấp hơn một chút , giữa chốn hoang vu chúng trở nên lẻ loi lạ thường . dường như chúng muốn nương tựa vào ngọn đồi níu kéo với thời gian nhưng xem ra ngọn đồi kia cũng chỉ như một bàn tay vô tình có thể đẩy chúng vào cõi hư vô bất cứ lúc nào ...
Trong căn lều dưới thấp , một hán tử tuổi ngoài đôi mươi dung nhan như ngọc , có điều thần sắc y tựa như con người trọng thương sắp lìa bỏ cõi đời . Bên ngoài một lão bà tóc trắng như mây , da mặt nhăn rúm tựa cửa nhìn hán tử ,hai giọt lệ lăn dài xuống cằm qua những nếp nhăn . Hán tử buông đôi mắt mơ hồ khẽ nhìn lão bà , chân tay hắn bất động , thân hình cũng tê liệt ,nhưng chỉ có đôi mắt vẫn sống . Nhìn sâu vào đôi mắt ấy người ta cảm nhận được nỗi đau tinh thần chất chứa gấp ngàn vạn lần nỗi đau thể xác ...
Không gian một màu u tối , đêm sâu một màu câm lặng ...
Trên Thiên Đình , Thái Bạch Kim Tinh ngồi lặng lẽ bên lò luyện tiên đơn . Nguyên cái lò này ông ta luyện loại Cửu Thiên Đơn , phải qua chín nghìn năm mới hoàn thành , thời gian không nhỏ nên để đề phòng bất trắc lão luyện tận chín viên . Kể ra thì vận số cũng mỉm cười với lão nên năm xưa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung chỉ ăn được tám viên và mấy loại đơn dược vớ vẩn . Từ đấy đến nay trong cái lò này chỉ còn một viên nên lão cực kỳ trân quý . Ngoài thời gian vào chầu trong Thiên Đình , thời gian còn lại lão đều ngồi bó gối bên lò luyện đơn .
Nhị Lang Thần bước vào nheo mắt nhìn lão nói :
-Thời vận đang đến hồi đổi thay mà ngài còn ngồi đây bó gối sao ?
Thái Bạch kim Tinh cười :
-Thời cuộc đổi thay gì đi nữa thì cũng không quan trọng bằng viên Tiên đơn của lão ! Nó sắp viên mãn rồi !
-Hận Thiên giải khai phong ấn liệu có làm ngài thay đổi quan niệm chăng ?
Thái Bạch kim Tinh giật mình , lão sống mấy vạn năm nên cũng hiểu được một đạo lý ở đời : Vật trân quý đến mấy thì cũng không quan trọng bằng người . Hận Thiên lại là kẻ thèm khát Tiên Đơn , nếu như hắn giải khai phong ấn thì sớm muộn cũng tìm cách đánh cắp nó . Vật chưa luyện thành mà để mất thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao ? Nghĩ đến hai nguyên nhân đấy lão đứng dậy nói :
-Có chuyện này ?
Nhị Lang Thần cười nhạt :
-Cái đó ta tưởng ngài rõ hơn ai hết chứ !
Thái bạch Kim Tinh vỗ nhẹ vào trán nói :
-Quả thật đầu óc ta dạo này ngoài Tiên Đơn ra thì chẳng nghĩ đến việc gì khác !
Lão dừng lại một chút rồi hỏi :
-Vậy ngài đã tìm được giang Thần Tướng chưa ?
-Hừ ! Tìm được hắn rồi nhưng khốn nỗi tính cách hắn thay đổi nhiều quá !
Đoạn đem chuyện gặp Độc Cô hàn ở kỹ viện ra kể cho Thái Bạch Kim Tinh nghe . Nghe xong lão thở dài :
-Năm xưa Giang Thần Tướng uy danh vang dội , người người kính ngưỡng nhưng chỉ có ta và ngài là bằng hữu chi giao . Nay hắn trở nên như thế có lẽ ta cũng nên tìm cách giúp hắn !
-Không chỉ giúp hắn mà còn là giúp cho Thiên Đình , không có hắn e rằng ...
Thái Bạch Kim Tinh vỗ vỗ trán nói :
-Bây giờ ngài bảo nên làm thế nào ?
-Chính thị ta cũng chưa biết làm thế nào nên mới đến tìm ngài .
-Vậy ngài tìm được Diêu Yến Vân chưa ?
Nhị lang Thần sáng mắt :
-Phải ! Chúng ta chỉ có tìm được nàng ta thì mới có hy vọng làm hắn nhớ lại chuyện xưa mà thay đổi tâm tính ...
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ :
-Làm cho hắn nhớ được thì sao ? Bây giờ tiên phép hắn đâu còn . Lấy cái gì để chống Hận Thiên ?
Nhị Lang ngẩn người , hắn quả nhiên là chưa nghĩ tới chuyện này !
-Ngài nói cũng phải , nhưng ta nghe nói Long Phụng kiếm nếu như có mang trong mình huyết long thì luyện cũng không lâu . Hơn nữa ...
Nhị Lang thần liếc mắt nhìn lò luyện đơn không nói gì ...
Lăng Xương sầm uất nhộn nhịp hơn hẳn Phù Tô . Độc Cô Hàn vừa đến nơi mắt đã sáng lên , hắn tự nói một mình :
-Thì ra ở đây còn thích hơn Phù Tô , vậy mà lâu nay chui mãi ở cái đất ấy , lại còn tưởng là thiên đường đệ nhất rồi ...
Hắn buông một tiếng thở dài não ruột nhìn mấy cái biển hiệu kỹ lâu to đùng .
-Cái tên khốn kiếp kia không hiểu đời nào kiếp nào ta đã mang nợ hắn mà kiếp này phải chịu sự hành hạ của hắn như thế !
Miệng liền tai , hắn chửi thì hắn nghe nên một lúc sau cũng chán .
Tiền trang Long Nghi là một trong những tiền trang lớn nhất của họ Độc Cô ở đất Lăng Xương , nơi này vốn dĩ trước nay vẫn do tên gia nhân họ Ngô quản lý , bây giờ Độc Cô Hàn xuống thì coi như họ Ngô được "an nhàn" ...
Độc Cô Nhạn chỉ dẫn hắn xuống giao lại cho Ngô quản gia rồi về Phù Tô lo việc nên hắn không bị ai quản thúc . Độc Cô Hàn ngồi vắt chân trong khách sảnh , đã lâu lắm hắn không được thoải mái và oai phong như thế này nên chân diện tám phần đắc ý . Tiểu Lâm ôm một mớ sổ sách vào nói :
-Tiểu nhân đã mang đến rồi đây thiếu gia !
Độc Cô Hàn lườm hắn :
-Hừ ! Chịu khó ăn kiêng đi , thân hình mập mạp mà làm việc gì cũng chậm !
Tiểu Lâm cười nham nhở :
-Chân to bằng tay , tay to bằng ... tăm như thiếu gia cũng không phải là tốt !
Độc Cô Hàn cầm quyển sách ném vào đầu hắn nói :
-Bây giờ , dưới này ta đã là chủ nhân , ngươi có hiểu chữ chủ nhân có ý nghĩa như thế nào không ?
Tiểu Lâm cầm quyển sách đặt lên bàn rồi cười :
-Chủ nhân nên xem mấy cái này đi đã , Ngô quản gia bảo nó quan trọng lắm đấy !
Độc Cô Hàn cầm một quyển lên xem thấy miên man là chữ lẫn số . Hắn vứt lại nói :
-Bảo với lão Ngô là ta đã xem qua , cứ thế mà làm !
-Nhưng ... rõ ràng là thiếu gia chưa xem !
-Chưa xem hay đã xem thì có gì quan trọng . Ngươi không nói thì ai biết!
Độc Cô Hàn thở dài hỏi :
-Dưới này có gì vui không ta ?
Tiểu Lâm sáng mắt :
-Nghe nói các kỹ lâu dưới này rất nổi tiếng ...
Độc Cô Hàn cười nhạt , đau khổ nói :
-Từ độ nào ngươi đã thích ba cái vớ vẩn ấy ?
Tiểu Lâm không còn tin vào tai mình , hắn cười gượng :
-Xem ra thiếu gia đã thảy đổi rồi !
-Không phải ta thay đổi mà là ... Thôi được rồi , chúng ta đi dạo cho biết ...
Hắn vừa đi ra ngoài vừa nghĩ :" Không làm chuyện ấy thì không làm ... ta thoải mái chân tay chắc chẳng hề gì ..."
Hắn vừa cùng Tiểu Lâm ra cửa thì đâm ngay vào một bà lão tóc tai trắng tóat như sương , khuôn mặt rúm những nếp nhăn già cỗi . Bà lão ngã lăn ra đất kêu :
-Ối chao !...
Hắn vội đỡ bà ta lên nói :
-Lão bà có sao không ?
Bà lão phủi bụi nói thều thào :
-Không ...sao ...
Rồi đẩy tay hắn ra đi vào một ngõ khác . Hắn buông tiếng thở dài nghĩ :" Mới ra cửa đụng đàn bà không biết có phải vận đen không ?"
Độc Cô Hàn dừng chân trước Nam Giao lầu hỏi Tiểu Lâm :
-Ngươi nghĩ cái này với Xuân Hương lầu cái nào lớn hơn ?
-Có vẻ như kỹ lâu này lớn hơn !
Độc Cô Hàn không nói thêm mà bước luôn vào . Một mỹ phụ tứ tuần dung nhan lòe loẹt ra đón hắn cười :
-Ôi ! Thì ra là hai vị ! Mời vào !
Độc Cô Hàn nhìn Tiểu Lâm cười :
-Ta đã đến đây lần nào rồi sao ?
Nói đoạn thò tay vào ngực định lấy ngân phiếu ném cho mỹ phụ ,nhưng hắn lục mãi vẫn không thấy . Tiểu Lâm cười :
-Chuyện gì vậy thiếu gia !
Độc Cô Hàn cau mày nói :
-Lại gặp bọn móc túi rồi !
Mỹ phụ thấy hắn không còn tiền trong người lạnh nhạt nói :
-Hai vị không có tiền thì mời ra ngoài cho ...
Độc Cô Hàn hừ nhạt :
-Bà có biết ở Phù Tô ta là người thế nào không ?
-Nhưng đây là Lăng Xương thưa công tử !
Hắn cười gượng :
-Tiểu Lâm ! Ngươi chạy về nhà lấy tiền cho ta !
Tiểu Lâm "dạ" một tiếng rồi chạy thẳng ra . Lát sau hắn cầm đến một xấp ngân phiếu . Độc Cô Hàn cầm lấy vứt cho mỹ phụ một tờ nói :
-Một trăm lạng này đủ chưa ?
Mỹ Phụ sáng mắt gọi với vào :
-Tiểu Lan , Tiểu Huệ !
Hai ả kỹ nữ đẹp như hoa ra đón . Độc Cô Hàn nhìn hai ả cười khổ trong lòng ...
Tiểu Lan thấy vị công tử đẹp như Phan Lang chỉ " động tay " chứ không dám "động" thứ nào khác thì buồn bực hỏi :
-Công tử làm sao thế ?
-Không sao !
-Lẽ nào Tiểu Lan không đẹp ?
Hắn thở dài :
-Không phải ... chỉ là ...
Tiểu Lan bưng miệng cười nói :
-Hẳn là công tử bị "bệnh" ấy !
Hắn thừa biết là "bệnh" mà Tiểu Lan nói là bệnh gì nhưng mặc nhiên không phủ nhận . Đột nhiên bên ngoài "rầm" một cái ...
Độc Cô Hàn nghe tiếng động ấy mà thót tim , hắn đã bị Nhị lang Thần một lần đem đi mấy chục dặm rôì cho uống thứ thuốc "bất lực" , không lẽ ...
Nghĩ đến đấy hắn toát mồ hôi vội đẩy Tiểu Lan ra quan sát . Cánh cửa bị sập , nhưng người ở đấy không phải Nhị Lang Thần mà là một cô gái đẹp như tiên sa . Cô gái đứng đó , đôi mắt phượng đăm chiêu nhìn hắn , sau đấy nàng xoay qua nhìn Tiểu lan rồi bất ngờ hữu thủ vung lên , một đạo tiên phép hồng nhạt bay đến cuốn lấy Tiểu Lan ném ra ngoài cái rầm . Độc Cô Hàn toát mồ hôi hạt nghĩ :" Nàng ta đẹp thật nhưng võ công thì cao cường mà tàn nhẫn hết sức ! Sao số mình đen đủi thế này !" Hắn tưởng tượng đến cảnh Tiểu Lan sau cái rơi như dừa rụng ấy sẽ gẫy ít nhất năm cái sương sườn mà tim muốn nhảy ra ngòai .
Cố gái nhìn hắn bằng đôi mắt hòa dịu hỏi :
-Giang huynh có nhận ra muội không ?
Độc Cô Hàn giật mình cái nữa . Tại sao cô gái này lại gọi hắn là Giang huynh ? Không lẽ cô ta cũng biết kiếp trước của hắn giống như Nhị Lang , nói vậy không lẽ ... Hắn cười gượng :
-Cô nương tên gọi là gì tại hạ vẫn còn chưa biết sao lại nói đến chuyện nhớ hay không ?
Cô gái ra chiều thất vọng nói :
-Xem ra huynh đã uống bát canh của Mạnh Bà rồi ...
Bây giờ thì Độc Cô Hàn đoán chắc là mình nghĩ không sai . Hắn cười tươi :
-Phải chăng cô nương là Diêu Yến Vân ?
Diêu Yến Vân khẽ gật đầu , đôi mắt buồn bã ánh lên mấy nét vui tươi.
-Phải chăng chàng đã nhớ ra ta ?
Nhìn thân hình mềm mại của nàng ,đầu óc Độc Cô Hàn sáng lên một cái . Hắn đứng dậy nói :
-Phải chăng kiếp trước chúng ta yêu nhau rất sâu đậm ?
Yến Vân cười :
-Đúng vậy !
Độc Cô Hàn tiến thêm một bước nói :
-Vậy ta có thể cầm tay cô nương được chăng ?
Diêu Yến Vân bước vào nắm tay hắn nói :
-Đương nhiên là được , đây đâu phải lần đầu tiên huynh cầm tay muội !
-Vậy ta đã cầm tay cô nương bao nhiêu lần ?
Yến Vân thoáng ửng hồng má nói :
-Muội không nhớ !
-Vậy ngoài cầm tay ra ta có làm gì khác nữa không ?
Diêu Yến Vân khẽ cúi đầu nói nhỏ :
-Còn ôm muội vào lòng !
Độc Cô Hàn sáng mắt nghĩ :" Không ngờ kiếp trước mình lại đào hoa đến thế ! Chinh phục được cả một mỹ nhân đảo nước khuynh thành !" Nghĩ đoạn hắn dang tay ra nói :
-Bây giờ ta ôm cô nương có được chăng ?
Diêu Yến Vân trầm ngâm nhìn hắn , chân diện nàng có đôi phần khó hiểu , nàng hỏi :
-Trước đây huynh có bao giờ hỏi điều ấy đâu !
Độc Cô Hàn cười xòa hắn ôm nàng vào lòng vút ve ,lòng thầm chửi Nhị Lang :" Nàng ta thật hấp dẫn , khác hẳn mấy ả kỹ nữ kia , mỗi tội cái tên khốn kiếp Nhị Lang đã cho ta uống cái loại thuốc quái quỷ kia ."
Hắn thở dài buông Yến Vân ra , nàng hỏi :
-Giang huynh có chuyện gì sao ?
Độc Cô Hàn cười nhạt :
-Thật ra chuyện kiếp trước thế nào ta không nhớ gì đâu !
Yến Vân gật đầu :
-Muội biết , hẳn là huynh đã uống bát canh của Mạnh Bà !
-Thế cô nương không uống sao ?
-Muội không uống !
Độc Cô Hàn cười khổ :
-Cô nương rất đẹp , ta cũng muốn ... có điều ...
-Sao huynh không nói ?
Độc Cô Hàn nhăn mặt :
-Chuyện này rất khó nói !
Yến Vân mỉm cười :
-Xưa nay muội chưa thấy huynh như thế bao giờ !
Độc Cô Hàn lắc đầu :
-Bây giờ ta đâu còn là Giang Thần Tướng uy trấn Thiên Đình nữa ...
-Cái đấy muội không quan tâm , chỉ cần huynh còn yêu thương muội là được !
-Chuyện này ...
-Lẽ nào huynh không yêu thương muội sao ?
Độc Cô Hàn bứt tóc , vò đầu :
-Không phải , mà là gã Nhị lang Thần quỷ quái cho ta uống một thứ thuốc khiến ta không thể ...
Yến Vân ngạc nhiên hỏi :
-Nhị Lang Thần đến tìm huynh ư ?
-Đúng vậy ! Hắn nói với ta những chuyện quái quỷ gì về Hận Thiên rồi ném vào miệng ta một viên thuốc ...
Yến Vân đăm chiêu một chút , nàng túm lấy tay hắn , chân diện khẽ cau lại :
-Không ngờ kiếp này huynh lại hư hỏng như thế , phải uống thuốc này là đúng !
Độc Cô Hàn trố mắt nhìn Yến Vân :
-Cô nương biết thứ thuốc hắn cho ta uống sao ?
-Đương nhiên là muội biết !
Độc Cô Hàn nắm tay nàng cười tươi :
-Nếu vậy hẳn cô nương sẽ biết cách giải !
-Chính xác ! Nhưng muội không giải đâu !
Độc Cô Hàn thất vọng hỏi :
-Vì sao ?
-Vì giải độc tố đó rồi huynh lại đi tìm các cô gái khác không quan tâm tới muội !
Độc Cô Hàn nhăn nhở :
-Cô nương đẹp như vậy ta còn lòng nào nghĩ đến người khác !
-Thật sao ?
-Thật đấy !
Yến Vân suy nghĩ một chút rồi vung tay lên , một dải tiên phép bay đến người Độc Cô Hàn . Hắn run nhẹ lên một cái . Yến Vân nhìn hắn mỉm cười :
-Độc của huynh đã được giải , tuy nhiên từ nay về sau trừ muội ra , nếu huynh còn nói chuyện hoặc gặp gỡ các cô gái khác thì đứng sẽ không yên !
Độc Cô Hàn hân hoan cực độ nhưng nghe nói đến đoạn sau thì mặt hắn trùng hẳn xuống , hắn đưa mắt nhìn Yến Vân nghĩ :" Tránh vỏ dưa lại gặp ngay vỏ dừa !" Nhưng cuối cùng đành tự an ủi mình :" Cô ta cũng là đệ nhất mỹ nhân , thôi thì như vậy cũng tốt !"
Yến Vân nhìn hắn :
-Huynh không vui sao ?
-Đâu có , vui, đương nhiên là vui !
Tiêu Thiết Lăng ngồi trầm mặn bên phiến đá , hắn khẽ đặt thanh kiếm trên vai xuống . Hắn không bao giờ sách kiếm hay đeo kiếm ở hông hoặc sau lưng , khi nào hắn cũng vác lên vai . Từ lâu lắm rồi trên vai hắn xuất hiện một vết chai nhỏ , đấy chính là cái di tích mang màu sắc riêng của hắn . Hắn trầm ngâm chống thanh kiếm xuống đất nhìn mặt trời lặn . Hoàng hôn mỗi lần hắn thấy đều gợi lại những kỷ niệm xưa vắng nào đó đã chết lạnh trong lòng hắn . Ngắm mặt trời mỗi khi hoàng hôn là một thói quen hắn không bỏ được . Những lúc ấy hắn cảm thấy tâm hồn mình đang trôi dạt về một miền khác , miền quá khứ xa xưa mà hắn rất trân quý . Suy cho cùng cái xác hắn sống nhưng hồn hắn chết từ lâu , chỉ có mỗi buổi chiều hoàng hôn xuống hắn mới cảm nhận được hồn mình đôi phần sống lại .
Một bóng người bay đến , toàn thân cháy rực hỏa quang . Người đó đáp xuống trước mặt hắn quỳ rạp :
-Bái kiến cung chủ !
Hắn khẽ cau mày nói :
-Bất tất phải làm thế ! Phải chăng thành chủ có lệnh mới ?
Kẻ lạ mặt gật đầu :
-Đúng vậy , lần này thành chủ có lệnh cung chủ đi chu toàn cho tổng tiêu đầu tiêu cục Luân Sa !
Hắn khẽ chớp mắt :
-Hai ngày nữa ta làm xong !
Nói rồi hắn quay mình bước đi không cần biết thái độ của kẻ kia thế nào .
Tiêu cục Luân Sa là một trong những tiêu cục lớn nhất Phù Tô , tổng tiêu đầu , Sa Đại Lương tuổi ngoài tứ tuần . Hắn có chân diện rất đặc biệt khiến người ta nhìn một lần là không thể quên : Đôi mắt rất sâu và đôi môi rất dày . Luân Sa tiêu cục mấy trăm năm nay uy danh đại thịnh . Những chuyến hàng do tiêu cục này áp giải luôn được đưa đến đích an toàn tuyệt đối . Đấy là nhờ võ công động tâm của Sa Đại Lương .
Hôm nay hắn ngồi một mình ngắm trăng ngoài hiên khách sảnh , nói cho cùng trăng đêm nay chả có gì bắt mắt , ánh trăng méo xẹo chiếu rọi một màu nhàn nhạt . Trông dáng dấp của hắn như là chờ đợi chứ không phải thưởng trăng .
Sa Đại Lương vừa đặt chén rượu xuống thì từ đêm sâu một bóng người bước ra , hắn vận y phục đen láy bó sát thân , trên vai vác một thanh gươm to như vác chính cuộc đời mình . Hắn tiến đến trước mặt Sa Đại Lương đăm chiêu nhìn . Đôi mắt lấp lánh thần quang không chớp . Sa Đại Lương cười nhạt :
-Không ngờ món hàng này cũng gây chú ý cho cả Phụng Hoàng thành , xem ra nó thật sự không đơn giản !
Tiêu Thiết Lăng đưa mắt nhìn ánh trăng non nói :
-Nếu các hạ giao thứ đó ra thì ta sẽ lặng lẽ đi khỏi đây !
Sa Đại Lương tự rót cho mình một chén rượu , cũng chẳng thèm mời người mới đến mà ngửa cổ tu hết nói :
-Luân Sa tiêu cục mấy trăm năm nay chưa thất bại !
Tiêu Thiết Lăng cắt ngang :
-Lần này sẽ khác !
-Các hạ tự tin vậy sao ?
-Đấy là sự thật !
Sa Đại Lương mỉm cười :
-Vậy thì còn xem bản lãnh của các hạ thế nào đã !
Lời nói dứt , chén rượu trên tay bay vút về phía Tiêu Thiết Lăng . Thanh kiếm trên tay Tiêu Thiết Lăng đã được tút khỏi vỏ tự bao giờ nhẹ nhàng hớt ngang . Chiếc cốc bị chẻ đôi nhưng tuyệt nhiên không vỡ mảnh nào . Y như người ta dùng cưa khéo léo mà cắt .
Sa Đại Lương vỗ nhẹ xuống bàn đứng dậy nói :
-Được lắm !
Hắn lao mình lên không bạch quang đại thịnh chưởng phong ồ ạt tràn đến Tiêu Thiết Lăng như lá phong rụng chiều thu . Tiêu Thiết Lăng toàn thân rực cháy . Hắn nhẹ nhàng nhảy lùi về sau hai bước , lưỡi kiếm bùng bát hỏa quang rồi đẩy mạnh ra . Mấy tiếng nổ khô khốc vang lên . Tiêu Thiết Lăng chấn động thân mình còn Sa Đại Lương thối lui mấy bước .
Tiêu Thiết Lăng ngửa mặt nhìn trời nói :
-Ta nghĩ các hạ nên tự lượng sức mình thì hơn !
Sa Đại Lương không nói gì , hắn cau mày nhìn đối phương rồi toàn thân lại rực rỡ bạch quang , hắn xoay hai bàn tay liên tục tạo ra ba khối cầu chói chang vần vũ đẩy đến đối thủ .
Tiêu Thiết lăng cười nhạt :
-Các hạ tự tìm tuyệt lộ thì đừng trách ta nhẫn tâm !
Lời nói dứt , hắn như chiếc lá bay ngược lên cao , hỏa quang quang người bùng cháy rồi dập dìu như sóng âm tràn đến Sa Đại Lương . Không gian chấn động . Sa Đại Lương bị đẩy ngược ra sau như chiếc lá , miệng đầy máu tươi nhìn Tiêu Thiết Lăng thều thào :
-Luân Sa ... Tiêu Cục ... chưa thất...bại...bao giờ !
Rồi ngã xuống đất như khúc ghỗ . Tiêu Thiết Lăng không nhìn đến , hắn lặng lẽ bước vào trong phòng quan sát , tâm trí hắn có đôi điều kỳ quặc nghĩ :" Tiêu cục này đâu phải nhỏ ? Tại sao đánh nhau dữ dội như vậy mà không ai ra ?"
Hắn bước đến mở mấy cánh cửa tủ , tất cả đều trống trơn . Hắn bước vào phòng trong , ở đây bài trí gọn gàng , chỉ duy nhất có một cái bàn là nổi bật nhất . Hắn tiến đến mở ngăn bàn ra . Bên trong là một phong thư . Tiêu Thiết Lăng cau mày rồi mở thư ra đọc . thư vỏn vẹn chỉ có mấy chữ :" Các ngươi đã bị lừa " . Hắn thẫn thờ giây lát rồi như hiểu ra mọi chuyện liền băng mình vào đêm sâu ...
Thái Bạch Kim Tinh không để ý đến suy nghĩ của Nhị Lang , lão trầm ngâm giây lắt nói :
-Nếu ta đoán không lầm thì Yến Vân vẫn chưa uống bát canh của Mạnh Bà , như vậy hẳn cô ta chưa quên chuyện xưa và tất nhiên tiên phép chắc không mất đi !
Nhị Lang gật đầu :
-Có lẽ ta phải tìm nàng ta xem thế nào !
-Ngài nhớ đừng có đề cập đến chuyện gọi nàng ta về Thiên Đình chống lại Hận Thiên đấy , cứ bảo nàng ta tìm cách thay đổi tính cách Độc Cô Hàn đã rồi sẽ tính sau ...
-Tai sao phải làm thế ?
-Ngài hãy tin ta là được !
Nhị Lang cười nhạt :
Ngài càng ngày càng có nhiều chuyện bí hiểm đấy , không hiểu nghĩ gì đây ?
Nói đoạn hắn bước ra ngoài để mặc Thái Bạch Kim Tinh với đôi mày đăm chiêu . Lão lẩm nhẩm :
-Các ngươi đúng là chỉ biết động chân , động tay chứ không biết động não ...
Yến Vân nắm tay Độc Cô Hàn bay khỏi Nam Giao lầu . Độc Cô Hàn hốt hoảng nói :
-Nàng định đưa ta đi đâu ?
Yến Vân cười :
-Muội đưa huynh về nơi trước nay muội vẫn sống !
-Nhưng ta còn chưa biết nó ở đâu !
-Ở sâu trong rừng , bên một ngọn suối !
Độc Cô Hàn giật mình nghĩ :" Lẽ nào nàng ta muốn thuần hóa ta thành một người rừng ?" Hắn cười khổ :
-Sống trong đấy thì buồn muốn chết thôi !
-Vậy huynh muốn sống ở đâu ?
-Tất nhiên là ở nhà ta rồi !
-Nhà huynh ở đâu ?
-Tạm thời thì phụ thân giao cho ta trông coi tiền trang Long Nghi dưới này !
Yến Vân đăm chiêu một chút rồi nói :
-Thôi được rồi ! Tạm thời chúng ta sẽ đến đấy xem sao !
Tiểu Lâm rời khỏi Nam Giao lầu , chân diện hắn có đến tám phần kỳ quặc , vừa bước đi hắn vừa lầu bầu :
-Không hiểu thiếu gia dạo này làm sao thế nhỉ ? Toàn bỏ cuộc vui giữa chừng . Lần này phải hỏi cho ra nhẽ mới được .
Hắn dừng lại cau đôi mày chữ nhất thở dài :
-Cũng kỳ quái , lần trước tại Xuân Hương lầu tự nhiên mình mất hết cảm giác một thời gian , khi tỉnh dậy thì thấy mọi người nháo nhác cả lên . Phòng thiếu gia ở thì cánh cửa sập xuống . Lần này cũng vậy , chỉ có điều nặng hơn là Tiểu Lan gãy đến năm cái xương sườn , nhưng kỳ lạ là nàng ta lại không biết ai làm mình bị thương ! Chỉ một mực nói rằng tự nhiên tỉnh dậy thì đã thấy mình bị như vậy ! Quái lạ ! Quái lạ quá !
Hắn bước chân vào cổng Long Nghi tiền trang , khách nhân ra vào rất đông nhưng hắn không để ý mà đi thẳng đến khách phòng, vừa bước vừa nghĩ :" Không lẽ thiếu gia lại là hung thủ ? Nhưng theo như mình biết thì thiếu gia vốn dĩ rất có tính thương hoa tiếc ngọc , sao lại làm thế được ?" Ý Nghĩ vừa dứt thì hắn cũng bước vào đến khách phòng , chân diện hắn tám phần ngạc nhiên .
Thì ra Độc Cô Hàn đã về tự bao giờ và đứng cạnh hắn còn có thêm một mỹ nhân khuynh quốc . Thấy Tiểu Lâm mặt mày đăm chiêu rồi chuyển qua ngạc nhiên thì hắn cười nhạt :
-Hôm nay thái độ của ngươi biến đổi ghê quá đấy Tiểu Lâm !
Yến Vân mỉm cười hỏi :
-Người này là ai vậy Giang huynh ?
Độc Cô Hàn bước xuống vỗ vai Tiểu Lâm :
-Hắn là nô tài của ta !
Tiểu Lâm gạt tay hắn ra nói :
-Hôm nay thiếu gia nhất định phải giải thích cho tiểu nhân hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà thiếu gia bỏ về giữa chừng ? lại còn biến thành Giang huynh nào đó là sao ? Vị cô nương này là ai ?
Độc Cô Hàn ngớ ngẩn người , chân diện hắn méo xẹo bước đến ghé sát tai Yến Vân thì thầm :
-Xem ra chuyện này phức tạp rồi , cô nương có cách nào làm cho hắn quên đi không ?
Yến Vân gật đầu , nàng vung nhẹ tay , một dải tiên phép hồng nhạt bay về phía Tiểu Lâm khiến hắn giật giật lên mấy cái như gà cắt tiết . Một lúc sau thì ánh mắt hơi đờ đẫn rồi bước ra ngoài lẩm nhẩm :
-Mình đang định làm gì nhỉ ? Tại sao lại không nhớ gì hết ?
Độc Cô Hàn ngạc nhiên cực độ . Nhưng sự ngạc nhiên ấy nhanh chóng bị đè lấp bởi nỗi sợ hãi . Hắn cười nhợt nhạt :
-Cô nương thật lợi hại ...
Yến Vân mỉm cười , nàng nhìn hắn hỏi :
-Giang huynh lo sợ muội sẽ dùng phép thuật khống chế huynh sao ?
-Chính thị ta đang có suy nghĩ ấy !
-Huynh yên tâm , chỉ cần huynh không đi tìm các cô gái khác thì muội sẽ không làm gì huynh đâu !
Liên Hoa Tự muôn đời nay vẫn là lãnh tụ của võ lâm chính đạo . Hôm nay đêm sâu không ánh trăng , không gian một màu đen tĩnh lặng . Tại Đại Điện Liên Hoa Tự , Giác Tĩnh đại sư cùng Bạch Vân Phát chưởng môn nhân phái Bạch Mai và Lâm Đại An chưởng môn phái Thiên Sơn ngồi đối trà . Nét mặt ba người đăm chiêu khác lạ , thỉnh thoảng lại đưa mắt ra bên ngoài như chờ đợi một cái gì đó . Nói chung chờ đợi cái gì thì chỉ họ biết , và đến lúc này hẳn cái mà họ đợi vẫn chưa đến . Đột nhiên Giác Tĩnh nói :
-Liệu có xảy ra chuyện gì hay không mà lâu như vậy vẫn không thấy họ đem nó đến ?
Bạch Vân Phát thở dài :
-Đợt vừa rồi bần đạo có nghe nói Phụng Hoàng Thành cũng đã đánh hơi thấy chuyện này , chỉ e sẽ xảy ra cớ sự không hay !
Lâm Đại An cũng vút râu phụ họa :
-Phụng Hoàng thành chủ không hiểu chân tu như thế nào , nhưng nhìn vào thủ hạ của hắn là Tiêu Thiết Lăng cũng đủ thấy đáng tởm kinh hồn ! Ta chỉ e rằng Sa tổng tiêu đầu gặp hắn ...!
Giác Tĩnh đại sư gật đầu :
-Mọi hôm Sa tổng tiêu đầu có nói nhất nhất đã có sự an bài nên bần tăng cũng đôi phần yên tâm ! Có điều giờ này vẫn chưa thấy đến thì cũng lấy làm lạ !
Bạch Vân Phát bỗng ngước mắt nhìn Giác Tĩnh hỏi :
-Đại sư định an bài cho vật đó thế nào ?
-Bần tăng tạm thời cũng chưa biết , nó đã mất tích mấy chục năm ,nay đột nhiên lại xuất hiện hẳn là điềm báo chẳng lành . Hơn nữa xưa nay vật đó vẫn có đôi có cặp . Tại sao bây giờ chỉ thấy có một ? Việc trước mắt theo bần tăng nghĩ chúng ta nên tìm nốt vật còn lại rồi định ngày đại hội võ lâm an bài cho chúng !
Hai người gật đầu :
-Đại sư nói cũng phải !
Không gian lại trở nên im ắng, ba người cùng ngưng thần chờ đợi . Đến canh tư thì một tiểu tăng chạy vào báo :
-Thưa trụ trì và hai vị trưởng môn ! Vừa rồi có tin ... Sa Đại Lương tổng tiêu đầu đã tử nạn !
Ba vị tông sư giật mình !
Giác Tĩnh đại sư niệm phật hiệu hỏi :
-Là ai đã gây ra !
-Thưa trụ trì , đệ tử nghe nói ông ta bị chết bởi chưởng pháp của Phụng Hoàng thành !
Ba người nhìn nhau không nói gì , chân diện họ trở nên u ám khác thường ...
Độc Cô Hàn bước vào phòng Diêu Yến Vân , hắn ôm lấy nàng tay chân động đậy . Yến Vân đẩy hắn ra nói :
-Giang huynh làm gì kỳ vậy !
Độc Cô Hàn cười hề hề , hắn tiếp tục... công việc nói :
-Nàng bảo chúng ta yêu nhau sâu đậm lẽ nào chuyện này không được ?
Lúc này hắn đang đưa tay lột y phục Yến Vân như con hổ đói . Yến Vân khẽ cau mày đẩy hắn ra , nàng nhanh chóng phong bế huyệt đạo hắn rồi kéo y phục lại , Yến Vân nhìn chân diện đang đại biến của hắn cười :
-Có phải trước đến nay huynh đều làm thế với các cô gái khác không ?
Độc Cô hàn hoảng sợ , hắn muốn cử động thân thể nhưng không tài nào nhúc nhích được ! Hắn bất chợt nghĩ đến hình dạng của Tiểu Lâm mà mồ hôi toát ra .
-Là ... đàn ông ai cũng thế thôi ! ...Nhất là trước một người như cô nương !
Yến Vân đăm chiêu một chút , đôi mắt nàng lóe lên một tia tiếu ý .
-Nếu đã như vậy thì muội không cần huynh làm đàn ông nữa ! Muội cũng chẳng cần cái ... chuyện kia !
Độc Cô Hàn cảm thấy quần mình đang từ từ tụt xuống , hắn hoang mang tột độ nghĩ đến cảnh mình sắp trở thành một con gà trống thiến . Hắn ấp úng :
-cô nương ... hãy tha cho ta ... ta hứa từ nay không làm gì ... quá đáng ...
Yến Vân mỉm cười :
-Sau này bái đường rồi thì làm gì cũng chẳng sao ! Tha cho huynh lần này !
Nói xong vung tay giải khai huyệt đạo cho hắn . Độc Cô Hàn chạy vội ra ngoài kéo lại quần nghĩ :" Khốn kiếp ! Số ta thật là quá đen mà !"
Nghĩ đoạn đi thẳng về phòng , mặt mày hậm hực . Hắn leo lên giường trăn trở một lúc rồi lẩm nhẩm :
-Hừ ! không cho ta thoải mái thì đến kỹ viện vậy !
Hắn lồm cồm bò dậy mặc quần áo vào đi ra ngoài . Trời tối thui như mực , Độc Cô Hàn mò đến gần Nam Giao lầu thì đột nhiên có tiếng ngựa hý lộng . Hắn núp vào tường quan sát thấy mấy chục đại hán vận dạ hành đang phi nước đại , những người này đối với hắn không lạ . Cha hắn là người làm ăn lớn nên hay nhờ đến Tiêu Cục Sa Luân áp giải hàng , bọn này đích thị là người của Sa Luân tiêu cục . Nhưng tại sao chúng lại giữa đêm hôm khuya khoắt mà đến đây ? Lẽ nào có thứ hàng gì quan trọng và khẩn cấp đến nỗi chúng không dám dừng lại nghỉ chân ?
Hắn còn chưa nghĩ xong thì trên mấy mái nhà gần đó bỗng nhiên thanh quang lấp lóa rồi hơn mười người vận thanh y xuất hiện chặn đường đoạn người Sa Luân Tiêu Cục . Đứng đầu trong số ấy là một thiếu nữ tuổi độ mười tám , mười chín , dung mạo nàng ta đảo nước khuynh thành khiến Độc Cô Hàn thoáng ngẩn ngơ .
Thiếu nữ quát :
-Các ngươi muốn toàn mạng thì giao thứ đó ra !
Gã đại hán to cao , râu rậm đi đầu đoàn người Sa Luân tiêu cục ghì cương ngựa nói lớn , giọng nói của hắn nghe ồm ồm rung chuyển màn đêm :
-Sa Luân tiêu cục và Thủy Thần giáo xưa nay không hề gây thù chuốc oán , cớ sao hôm nay Đường Tiểu Hoa thánh cô lại muốn chặn đường chúng ta ?
Đường Tiểu Hoa cười nhạt :
-Ta cũng không muốn gây sự với các ngươi , nhưng đáng tiếc ,thứ đó quá quan hệ !
-Nói vậy Thánh Cô nhất định đòi đem nó đi !
Tiểu Hoa ngẩng đầu :
-Đúng vậy !
Đại Hán hừ nhạt :
-Vậy thì còn xem các người bản lãnh thế nào !
Nói đoạn nhảy phắt xuống ngựa xuất thủ lao đến Đường Tiểu Hoa . Những người còn lại cũng nhanh chóng nhảy vào tham chiến . Phút chốc màn đêm đã thấm đẫm máu tươi . Không khí nồng nặc một mùi chết chóc . Độc Cô Hàn khẽ rùng mình . Hắn đến cả thở mạnh cũng không dám ! Tuy rằng phong lưu hoa nguyệt vốn dĩ đã thành bệnh nhưng mấy cái vụ giết chóc hắn chưa từng thấy qua , cho nên lúc này hắn như mất hết bốn phần hồn phách , chỉ biết ngồi im quan sát .
Lúc này trận chiến giữa Thủy Thần Giáo và Sa Luân Tiêu cục đang dần đi vào hồi kết , đã có mười mấy người tử nạn và bị thương . Đa số đều là người của Sa Luân tiêu cục , xem ra võ công của họ không kém nhưng Thủy Thần giáo quá lợi hại ! Cuối cùng Luân Sa tiêu cục hoàn toàn thất thủ . Đại hán dẫn đầu bị Đường Tiểu Hoa lăng không xuất chiêu theo thế Đại Địa Phi ưng xuyên một kiếm qua ngực . Y ngã xuống mà đôi mắt không hề nhắm ! Độc Cô Hàn lạnh xương sống nghĩ :" Các cô gái đẹp hơn người quả nhiên cũng độc ác đáng sợ !"
Lúc này Đường Tiểu Hoa đã tiến đến bọc hàng treo trên yên ngựa của đại hán , nàng tháo nó ra nói :
-Không ngờ ta lại được báu vật dễ dàng như vậy !
Lời nói vừa dứt trong đêm sâu một trận phong hàn nổi lên . Đường Tiểu Hoa khẽ nhíu mày .
Không biết tự bao giờ Tiêu Thiết Lăng đã đứng đó . Phong thái an nhàn không chút lo lắng , đôi mắt hắn dõi soi vào màn đếm phủ sương lạnh nhạt nói :
-Thánh cô nên để lại thứ đó và đi đi !
Độc Cô Hàn thầm nghĩ :" Không ngờ đêm nay ta chỉ muốn đi xả hơi đôi chút mà lại gặp nhiều biến sự thế này !" Hắn lặng lẽ quan sát thái độ thiếu nữ .
Đường Tiểu Hoa thẫn thờ giây lát rồi cười lạnh :
-Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như thế ? Vào thân phận Tử Vong cung chủ của Phụng Hoàng thành chăng ?
Tiêu Thiết Lăng lạnh lùng nhấc thanh kiếm lớn khỏi vai , chỉ mũi kiếm vào Đường Tiểu Hoa nói :
-Ta dựa vào cái này !
Đường Tiểu Hoa cau chân diện , nàng quay lại nói với mấy thuộc hạ đi theo :
-Bồi tiếp Tiêu cung chủ cho ta !
Hơn mười đại hán đồng thanh "dạ" một tiếng rồi nhất tề lao đến Tiêu Thiết Lăng . Hắn mặt vẫn không đổi sắc rút kiếm khỏi bao nói :
-Ta đã rút kiếm tức là các ngươi hết đường chạy !
Toàn thân hắn hỏa quang đại thịnh , kiếm phong ào ào như Phụng vũ cửu thiên . Mười mấy đại hán còn chưa chạm được đến người hắn đã bị hỏa quang đẩy dạt ra toàn thân họ bốc cháy như đuốc . Đường Tiểu Hoa chân diện đại biến . Nàng xuất kiếm lao đến nói :
-Ngươi thật quá đại ác mà !
Toàn thân nàng bạo hát thanh quang , kiếm khí như triều dâng thác đổ . Tiêu Thiết Lăng nhảy lên không xuất thủ cười nhạt :
-Chúng ta cũng giống nhau thôi , còn chưa biết ai độc ác hơn ai !
Hỏa quang đại thịnh dạt đến chạm nhau với Thanh quang làm không gian khẽ rung chuyển , hai người lùi lại sau ba bước . Họ thẫn thờ nhìn nhau giây lát . Không ai xuất thủ !
Không gian trở nên im lặng rồi đột nhiên vang lên một tràng cười của nữ nhân nghe rúng động tâm can .
-Ha ha ! Có ta ở đây các ngươi còn mong tranh đoạt sao ?
Lời nói dứt thì một nhân ảnh như bóng ma dạt đến caí túi lớn mà Tiêu cục Sa Luân áp giải cắp lấy mang đi . Thân pháp của người này nhanh đến độ Độc Cô Hàn còn không kịp nhìn rõ hình dáng bà ta !
Tiêu Thiêt Lăng và Đường Tiểu Hoa đều là những đại cao thủ nhưng đành bất lực nhìn theo . Một lúc sau Tiểu Thiết Lăng mới cười nhạt :
-Kẻ đó đã tham dự vào chuyện này rồi thì chúng ta đành bất lực thôi !
Nói đoạn quay mình vào đêm sâu . Đường Tiểu Hoa quát :
-Món nợ mười mấy mạng người hôm nay ta sẽ bắt Phụng Hoàng Thành các ngươi trả !
Tiêu Thiết Lăng không quay lại , cũng chẳng thèm để tâm đến lời nói của nàng . Hắn khuất đi một cách nhanh nhẹn như lúc đến ! Đường Tiểu Tiểu Hoa thở dài quay về hướng Độc Cô Hàn nói :
-Ngươi ra đây cho ta !
Độc Cô Hàn giật mình cái thót . Hắn thầm nghĩ :" Tại sao nàng ta lại biết mình ở đây ? " Đầu óc có tám phần nghi hoặc nhưng hắn vẫn lò rò bước ra .
Hắn đến trước Đường Tiểu Hoa nói lí nhí :
-Cô nương ... đại hiệp có gì chỉ giáo !
Vừa cất xong tiếng thì đột nhiên hắn thấy chân mình như kiến đốt , khắp nơi vừa buồn vừa đau . Rồi tự nhiên đôi chân ấy như không nghe theo lời chủ nhân mà nhảy lên hạ xuống liên tục . Đường Tiểu Hoa nhìn hành động kỳ quái của hắn cười nhạt :
-Ngươi đang diễn trò gì đây ?
-Ta ... ta cũng không biết !
Hắn nhất thời không nghĩ ra vì sao mình lại như vậy ! Chân diện trở nên méo xẹo trông rất buồn cười nhưng cũng đôi phần đáng thương . Đường
Tiểu Hoa hừ lạnh :
-Nói cho ta biết vì sao ngươi lại theo dõi chúng ta !
Độc Cô Hàn hai chân nhảy lò cò liên tục , thở hổn hển nói :
-Ta ... đâu có theo dõi ... cô nương ... chỉ là tình cờ đến kỹ viện mà bắt gặp thôi !
Tiểu Hoa đăm chiêu một chút , nàng chỉ mũi kiếm về phía hắn nói :
-Cái thứ đàn ông đồi bại như ngươi thì cũng chẳng nên giữ lại làm gì !