Một kẻ thân thể suy yếu, không hề có thiên phú đấu khí cũng như ma pháp; một kẻ bình thường của Trái Đất có thể sống sót tại thế giới Ma huyễn hay không? Hắn làm thế nào có thể tiếp nhận những khiêu chiến bởi thân thể suy nhược đó?
Ngộ nhập vào thế giới Ma huyễn, Lý Dật được xem như là 1 kẻ rác rưởi. Chỉ với 4 con huyễn thú, hắn bắt đầu hành trình ma huyễn. Thông qua chiến đấu tẩy lễ cùng với gian khổ tu luyện, hắn đã đánh vỡ mọi quy tắc bình thường, vận dụng huyễn thú của mình một cách vô cùng trí tuệ để nó phát triển và tiến hóa. Từ huyễn thú lạp ngập(rác rưởi) phát triển trở thành ĐIÊN CUỒNG PHÁCH THIÊN HẠ, siêu cấp tồn tại.
Bằng trí tuệ siêu nhân, bằng không ngừng cố gắng, bằng tứ đại huyễn thú, Lý Dật vẫn kiên định không đổi phát triển từ một "Huyễn thú sử" nho nhỏ thành "Huyễn Thần" chí cao vô thượng chưa từng có trong lịch sử.
Chương 1:Sơ lâm dị giới
Dịch : Shihamaru
Biên dịch: Shihamaru
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Khách khách khách... khách sát!
Lôi điện màu tím che kín cả bầu trời đêm, vốn một mảnh thảo nguyên đen nhánh, trong sát na này biến thành rõ ràng dị thường. Trên thảo nguyên lầy lội, dưới quang mang của tử điện, một đạo bóng đen gian nan giãy dụa.
Ngẩng đầu lên nhìn tia chớp màu tím che kín cả bầu trời đêm, cảm thụ uy lực hủy thiên diệt địa, hắn không khỏi khiếp sợ uy lực cường đại của tự nhiên. Tại giờ khắc này…hắn cảm thấy chính mình nhỏ bé yếu đuối như thế nào.
Gian nan xoa xoa nước mưa trên mặt, ngửa đầu nhìn trời, mưa to trong nháy mắt như hắt vào hai mắt, ngăn cản tầm mắt của hắn. Trận mưa này... thật sự quá lớn!
Nam nhi tên là Lý Dật, năm nay mười sáu tuổi, là người Thượng Hải, năm nay đỗ vào trường trung học, là một bình thường tân học sinh không thể bình thường hơn được nữa.
Về phần tại sao hắn lại xuất hiện phiến đại thảo nguyên này, nói thật, hắn cũng không hiểu tại sao cả. Vốn định thừa dịp trước khi khai giảng để đến khu phụ cận xả hơi tí, nhưng không thể tưởng được, vừa đi tới liền xuất hiện ở phiến thảo nguyên này.
Trong trí nhớ của hắn, vùng ngoại ô của Thượng Hải tựa hồ như không có thảo nguyên tươi tốt như thế này. Hơn nữa…nhìn về bốn phương hoàn toàn không thấy những tòa kiến trúc cao lớn!
Công phu không phụ người có tâm, dưới sự kiên trì của hắn, rốt cục, hắn cũng đã tìm được một con đường giấu trong thảo nguyên lầy lội mà ngươi không cách nào có thể tưởng tượng được có con đường nào lầy lội hơn.
Nhìn con đường lầy lội, đọng lại đầy nước mưa, hắn không khỏi cười khổ một trận. Sau đó, hai mắt đột nhiên biến thành màu đen, cuối cùng mất đi tri giác.
Trong mơ hồ, tiếng chuông đing đương vang lên bên tai ta, sau đó…hắn cảm giác như ai đó đang bế thân thể cảu hắn lên... lại mất đi tri giác.
Cửa vừa mở, một nữ hài tử thân mặc bạch y cùng với một trung niên ăn mặc quái dị lặng lẽ đi vào, hơn nữa còn trực tiếp hướng thẳng tới hắn.
Nhìn người trung niên không chớp mắt, nói thật ra, trang phục của người này thật sự rất quái dị. Hắn lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy người mặc trang phục như vậy.
Quần áo của người kia hoàn toàn được may từ các loại da cứng rắn, bởi vì thời gian mặc quá dài nên mặt ngoài của quần áo đã rất bóng láng giống như áo giáp, kèm theo những vết bẩn không cân xứng, nhìn kĩ thì có vẻ rộng thùng thình, dị thường nhơ nhuốc.
Ánh mắt mơ màng dời từ chủy thủy bên hông của trung niên nhân về hướng cô gái một thân bạch y. Nhất thời hắn không khỏi kinh thán lên.
Dung mạo của cô gái kia rất bình thường… Làm cho hắn sợ hãi chính là quần áo của cô gái ấy. Đây là bộ quần áo mà hắn chưa bao giờ thấy qua, quá kì lạ!
Hắn không học trường thời trang, cũng không hình dung được đây là khuôn mẫu nào. Tóm lại, mặc dù trang phục đều màu trắng, nhưng cách may hoàn toàn không giống với cách mà trước kia hắn đã biết. Vừa thần thánh, vừa tao nhã, thoạt nhìn rất thuần khiết, rất trong sáng.
Gật đầu nhận thức, cô gái thu tay trở về, khe khẽ dùng khẩu âm và ngữ điệu na ná tiếng Thượng Hải nói với trung niên nhân bên cạnh: “Ngươi yên tâm, hắn chẳng qua bị thủy nguyên tố xâm nhập. Hỏa nguyên tố trong cơ thể tự động chống cự thôi, rất nhanh có thể chữa khỏi.”
Mặc dù hắn không có khả năng nghe hiểu từng chữ rõ ràng, nhưng có tám phần nội dung giống với tiếng Thượng Hải là nghe được. Nói thật ra, nếu không phải là người Thượng Hải, đúng là người nghe sẽ không hiểu nàng đang nói cái gì. So với ngoại ngữ quả thật còn khó nghe hơn.
Cũng may hắn là người Thượng Hải, mặc dù tiếng của nàng cùng tiếng Thượng Hải bản địa có chút bất đồng, nhưng từ ý nghĩa của lời nàng cũng có thể đoán được tám chín phần. Trung Quốc là như vậy, lãnh thổ và tư nguyên rộng lớn, có biết bao nhiêu thổ ngữ, tiếng Thượng Hải đã biến đổi như thế, có lẽ cũng được coi như một trong những thổ thoại của Thượng Hải đi.
Đang trong lúc suy tư, gian phòng tối tăm đột nhiên sáng rực lên. Nghi hoặc quay đầu lại, khung cảnh trước mắt nhất thời làm cho hắn há to miệng, hoàn toàn ngây người.
Đang lúc vui mừng, hắn đang muốn hướng tới bạch y nữ tử nói lời cảm ơn, nhưng nàng lại mở miệng trước. khẽ nhíu mày, nàng lo lắng nói: “Tra Khắc Tư, thân thể đứa bé này quá yếu. Ngươi sau này cần phải dạy hắn thật tốt. Thật không thể tin được, thể chất của đứa bé này lại không bằng một hài tử tám chín tuổi. Như vậy thì không thể sinh tồn trên thế giới này.”
Nghe cô gái nói, mặt trung niên nhân kia không khỏi có chút đỏ lên, gãi đầu xấu hổ nói: “Ôn Toa, ngươi hãy nghe ta nói, đứa bé này không phải…”
Nhíu nhíu mày, không đợi Tra Khắc Tư nói xong, bạch y nữ tử không kiên nhẫn: “Được rồi! Ta biết, đứa nhỏ này không phải là người của thôn các ngươi, là các ngươi cứu được trên đường. Nhưng rốt cục là vì cứu người hay vì cái gì, ngươi phí tâm giúp hắn một chút nhé. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bỏ mạng sao?”
Nhìn vẻ nặt cười khổ của bạch y nữ tử, Tra Khắc Tư bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được rồi, Ôn Toa. Ngươi cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu ta cái gì nhưng lại cứu ta vô số lần. Vốn…ta không muốn quản, nhưng nếu ngươi đã mở miệng, vậy ta nhất định sẽ toàn lực giúp hắn!”
Nghe Tra Khắc Tư nói xong. Ôn Toa mỉm cười gật đầu, quay mặt lại nhìn ta lần nữa. Đến khi ta phản ứng trở lại, nàng đã nhẹ nhàng xoay người đi ra hướng cửa.
Trong lúc đang xuất thần, thanh âm của Tra Khắc Tư lại vang lên bên tai hắn: “Tốt lắm, ngươi bây giờ bệnh tình đã tốt lên, có thể đi ra ngoài được rồi. Ta bây giờ có chút việc, buổi tối ta sẽ đến tìm ngươi!”
Nói xong, y cũng không để ý xem hắn có đồng ý hay không, lập tức xoay người đi ra ngoài cửa. Rất nhanh…trong phòng chỉ còn lại mình hắn.
Phát ngốc một hồi, hắn từ trên giường ngồi dậy, chọn một đôi giày đi vào, rồi hướng ngoài cửa đi ra. Hắn bây giờ không muốn gì cả, chỉ muốn về nhà nhanh nhanh một chút. Tao ngộ ngày hôm nay làm cho hắn bắt đầu cảm thấy sợ. Tốt nhất là về nhà nhanh một chút.
Kẹt!
Đi qua hành lang bằng đá thật dài, hắn rốt cục cũng mở được cánh cửa ra. Sau một khắc…nhìn đám người nhộn nhịp trên đường, hắn không khỏi ngây người.
Đây là cái gì a!
Nhìn kiến trúc xung quanh hoàn toàn do những tảng đá tạo nên, nhìn trang phục kì dị của đám người trên đường, hắn thật sự ngây người. Internet phát triển đến ngày hôm nay, cơ hồ không có địa phương nào mà hắn không biết, nhưng trước mắt hắn tuyệt đối chưa bao giờ chứng kiến.
Khách sát …… khách sát …… khách sát ……
Âm thanh chói tai vang lên từ bên trái hắn. Ngạc nhiên quay đẩu nhìn lại, chỉ thấy một kẻ trên người cương giáp sáng loáng đang từng bước tiến tới.
Ngơ ngác nhìn một thân cương giáp trên người này, chẳng lẽ ở đây đang đóng phim sao? Hoặc nơi đây là Đài truyền hình Thành phố? Thành thị được xây dựng để phục vụ cho điện ảnh sao?
Hàng xích …… hàng xích …… hàng xích ……
Trong chốc lát, hắn ngơ ngác nhìn kẻ đang đến gần không chớp mắt. Cho đến khi người kia vẻ mặt tức giận đứng trước mặt, hắn mới tỉnh lại .
“Này! Ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại nhìn ta chằm chằm vậy? Hay là chưa bao giờ thấy qua chiến sĩ dũng mãnh như ta?” Âm thanh như tiếng sấm của người kia vang lên bên tai ta.
Hắn có thể xác định, bộ cương giáp này tuyệt đối không phải là giả. Từ tiếng kêu phát ra do bước đi, cùng với sự rung động của mặt đất thì có thể dễ dàng nhận ra đây là một bộ thuần cương chiến giáp.
Hô!
Trong lúc ta đang suy tư, một đạo ngân quang lóe lên trước mắt. Hạ ý thức lui lại một bước, nhìn lại cương giáp chiến sĩ kia, chỉ thấy người kia đã rút ra một thanh đại kiếm, hung ác nhìn hắn với vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
Không để ý tới vẻ mặt hung ác của người kia, căn bản hắn không tin người kia dám giết người. Vì vậy, hắn cẩn thận xem xét kĩ thanh kiếm trong tay y.
Nhìn cương giáp chiến sĩ dần dần đi xa, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện, từ khĩ nãy đến bây giờ, hắn ngay cả hô hấp cũng không dám. Vị chiến sĩ nọ làm cho người ta cảm thấy áp lực quá lớn.
Lắc đầu, hắn tò mò nhìn cảnh sắc trên đường, chậm rãi đi ra ngoài. Hòa vào dòng người trên đường, đi về phía bên trái của ngã tư. Hắn không muốn gặp lại cương giáp chiến sĩ kia nữa, nên ta mới chọn hướng trái ngược với hắn.
Trên đường đi không ngừng xuất hiện những kẻ ăn mặc kỳ dị. Nếu chỉ một người, có thể miễn cưỡng nói là bình thường. Nhưng bây giờ hắn tin tưởng, đây là một... thành phố điện ảnh.
Chuyển qua góc đường, đột nhiên, phía trước ngã tư xuất hiện một mảnh đất trống rộng rãi. Mặc dù có vẻ hơi xa, nhưng vết máu màu đen đã bày ra đầy cả ngã tư, xa xa hướng về phía ta kéo lại đây.
Trong lúc suy nghĩ, Tra Khắc Tư nhìn ánh sáng bên ngoài một chút, quay đầu sang nói với hắn: “Được rồi! Thời gian không sai biệt lắm, bây giờ chúng ta đi. Ta mang ngươi đi trắc thí một chút xem lộ tuyến nào mà ngươi thích hợp đi!”
Nghe Tra Khắc Tư nói, hắn không khỏi nghi hoặc một trận nhưng hắn vẫn không có mở miệng hỏi. Hắn muốn nhìn xem, Tra Khắc Tư rốt cục muốn làm cái quỷ gì.
Theo sát phía sau Tra Khắc Tư, chúng ta lại đi ra đường. Nhìn lên bầu trời một chút, vị trí của mặt trời cho hắn biết, bây giờ ước chừng khoảng hai giờ chiều. Hắn đã hôn mê khoảng ba, bốn giờ gì đó.
Lắc lắc đầu, hắn khẩn trương đi theo phía sau Tra Khắc Tư. Rất nhanh, hai người tới trước một tòa nhà kiến trúc cổ nhã. Tra Khắc Tư quay đầu nhìn hắn một chút, khẽ nhíu nhíu mày, mang hắn tiến vào tòa nhà màu lam.
Đẩy cửa vào, vẫn như cũ là một tòa thạch phòng. Chỉ bất quá, bên trong trang hoàng hào hoa hơn. Mặt đất là một loại đá màu đen, tương tự như đã cẩm thạch trên Trái Đất. Trên vách tường dùng da thú cùng một loại màu sắc bao trùm, được ngọn đèn chiếu lên làm phản xạ từng đợt quang mang chói mắt.
Đi theo Tra Khắc Tư, hắn đi tới cái quầy đối diện với đại sảnh. Sau khi Tra Khắc Tư nói thầm cái gì đó với lão đầu phía trong cái quầy, liền bảo hắn đặt tay lên thủy tinh cầu ở trên mặt quầy.
Mặc dù không biết bọn họ đang làm cái gì nhưng ta vẫn đưa tay đặt lên. Nhất thời, một đạo ánh sáng màu vàng xuất hiện trong thủy tinh cầu, lóng lánh như ánh nắng.
Chứng kiến cảnh này, Tra Khắc Tư và lão đầu trong quầy không khỏi đồng thời nhíu mày. Cùng lúc đó, lão đầu trong quầy thì thào nói: “Ân, là phong thuộc tính, nhưng mà…..quá yếu. Không thích hợp làm pháp sư!”
Nghe lão đầu nói xong, Tra Khắc Tư lộ ra thất vọng vẻ mặt. Sau khi cung kính nói với lão đầu vài câu, liền mang hắn rời đi tòa nhà này…
Cả một buổi chiều, dưới sự dẫn giắt của Tra Khắc Tư, hắn lục tục đi qua rất nhiều địa phương. Nhưng, làm cho hắn xấu hổ chính là, mỗi lần kiểm tra xong, hắn đều không hợp cách.
Nhưng mà, nói lên lại tưởng dọa người. Ở trong một cái công hội, cùng hắn kiểm tra còn có một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi. Chúng hắn đồng thời chạy, nhưng sau khi nghe lệnh một chút, cái tiểu cô nương kia chạy vụt ra giống như gió, trong chốc lát đã bỏ xa hắn. Cuối cùng, hắn không thể hoàn thành một nghìn thước kiểm tra, nhưng tiểu cô nương kia lại dễ dàng hoàn thành lộ trình. Tốc độ dĩ nhiên cũng không chậm lại một chút nào!
Nhất thời, hắn và Tra Khắc Tư đều lâm vào trầm mặc. Bây giờ hắn đã tin tưởng mình đã đi đến dị giới rồi. Dù sao, chiều hôm nay tất cả mọi việc diễn ra hết thảy đều chứng minh việc này. Mà Tra Khắc Tư đang rầu rĩ, chính là không biết giải thích như thế nào với Ôn Toa cả.
Hắn mờ mịt nhìn Tra Khắc Tư. Hắn rất muốn dũng cảm nói ra, hắn tự mình đi, hắn không cần Tra Khắc Tư giúp gì cả. Nhưng chính hắn cũng biết, nếu Tra Khắc Tư không giúp hắn, thật sự hắn không biết phải sinh tồn như thế nào.
Hắn rất bàng hoàng, mạc danh kì diệu đi tới thế giới này, hắn rốt cục sau này sinh tồn như thế nào đây? Hắn phải làm như thế nào mới tìm được đường về nhà chứ? Phải biết rằng, hắn mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thôi. Không có ai chiếu cố, hắn làm sao có thể sinh tồn đây?
Ai…
Đang trong lúc suy tư, Tra Khắc Tư không khỏi lắc đầu thở dài, quay đầu lại nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Tiểu huynh đệ, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng thể chất của ngươi thật sự quá kém. Pháp sư, chiến sĩ, đạo tặc, kỵ sĩ…cái gì đều cũng không thích hợp với ngươi, cho nên…
Hơi khó khăn nhìn hắn, hết nửa ngày…Tra Khắc Tư dứt khoát nói: “Cho nên, ta muốn…đưa ngươi đến thôn lạc của bằng hữu ta, để làm cho bằng hữu ta chiếu cố ngươi. Mặc dù ngươi không thể học được bản lĩnh gì, nhưng muốn bình an sống hết một đời cũng không phải là chuyện không có khả năng!”
Nhìn Tra Khắc Tư không nói gì, hắn biết… cái này đại khái là dựa chọn duy nhất của hắn. Dù sao, hắn cũng không có siêu cường thể phách, không có ma lực và đấu khí hơn người, ngay cả tốc độ cũng quá chậm, nếu ở bên ngoài một thời gian nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Chương 4: Liệp nhân tiểu thôn Dịch : Shihamaru
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Sáng sớm ngày thứ hai, Tra Khắc Tư dẫn đường, hai người đi một mạch theo hướng Tây. Đi được một tháng, rốt cục cũng đi đến một tiểu thôn lạc nằm ở bên cạnh b́ìa rừng.
Thôn lạc này thật sự rất nhỏ, chỉ có khoảng hơn ba mươi hộ dân, hơn một trăm dân cư, vị trí cũng rất hẻo lánh. Trừ phi biết chỗ này, nếu không sẽ không có khả năng có người tới nơi đây.
Hai người xuất hiện nhất thời làm cho người trong thôn chú ý. Mười mấy nam nhân kiện tráng nhanh chóng hướng hai người nhìn tới, ánh mắt lộ ra thần sắc cảnh giác.
Mỉm cười, Tra Khắc Tư không có sợ hãi, rống lớn lên: “Á Sâm huynh đệ, ta đến thăm ngươi đây. Nếu ngươi không ra thì sẽ xảy ra chuyện đó!”
Ha ha ha ha…………
Âm thanh của Tra Khắc Tư chưa dứt, một thanh âm hào mại (kiểu như khí khái, hào hiệp) từ trong thôn truyền ra. Nghe tiếng cười vang lên, hắn không khỏi hoảng sợ nhìn về phía một căn phòng ốc ở giữa thôn lạc. Quả thật không dám tin tưởng, một người cười mà có thể phát ra âm thanh lớn như vậy.
Trong tiếng cười, một người với thân thể dị thường kiện tráng, ước chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt kinh hãi từ trong phòng đi ra, nhanh chóng chạy về hướng hai người. Phía sau hắn, dĩ nhiên lại có một hoàng mao lão hổ( con cọp lông vàng) đi theo!
Rất nhanh, người được gọi là Á Sâm đi tới trước mặt hai người, cùng với Tra Khắc Tư ôm một cái, vỗ nhau bôm bốp, tình cảm nồng hậu, không thể dứt người ra được.
Hống!
Tựa hồ như cảm nhận được Á Sâm hưng phấn, hoàng mao lão hổ, nhỏ hơn con trâu một chút, rống lên một tiếng kinh thiên, dọa hắn thiếu chút nữa té ngã, cũng may nó ngoại trừ rống lên cũng không có làm thêm bất kì động tác nào nữa. Cho nên, mặc dù sợ hãi, nhưng hắn vẫn không chạy trốn.
Lúc này, Á Sâm và Tra Khắc Tư đã phân ra. Á Sâm cười nói: “Tra Khắc Tư, chúng ta đã hơn mười năm không gặp nhau rồi, ngươi như thế nào lại có thời gian đến thăm ta?”
Hắc hắc……….
Tra Khắc Tư không có ý tứ cười cười, đem hắn từ phía sau kéo ra, vô ý nói: “Chúng ta là hảo huynh đệ, ta cũng không cùng ngươi khách khí. Lần này đến, ta hy vọng ngươi giúp ta chiếu cố tiểu huynh đệ này!”
Cũng không hỏi nguyên nhân, Á Sâm ngay lập tức vỗ ngực đồng ý: “Không thành vấn đề. Đứa nhỏ này ngươi giao cho Á Sâm là được rồi. Ta cam đoan sẽ hảo hảo chiếu cố hắn!”
Không có ý tứ cười cười, Tra Khắc Tư lại gần Á Sâm nói thầm cái gì đó. Một lúc sau, Á Sâm kinh dị liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Không thành vấn đề. Cho dù thể chất hắn có yếu cũng không quan hệ, tóm lại là hắn cũng có thể lột da thú được mà. Ngươi yên tâm, đừng nói ở cả đời, ở thêm mười đời cũng không có vấn đề gì!”
Nói xong, Á Sâm quay người, lớn tiếng vỗ vỗ tay, sau đó nói: “Mọi người đều lại đây. Chúng ta Hổ Khiếu thôn có thôn dân mới đến đây!”
Chính trong lúc đang cảm khái, thanh âm của Tra Khắc Tư lại vang lên: “Á Sâm huynh đệ, ta rời đội ngũ cũng đã lâu rồi, cho nên cũng không có thời gian ở lại lâu, ngươi xem….”
Á Sâm tiếc hận nhìn Tra Khắc Tư, khó khăn nói: “Đại ca, ngươi mỗi lần đến đi đều vội vàng. Bất quá, ngươi là người làm đại sự, huynh đệ cũng không giữ huynh lại. Sau này nếu có thời gian, nhất định phải đến nơi này hảo hảo uống với đệ vài chén!”
Tra Khắc Tư cảm động gật đầu, cam đoan với Á Sâm. Sau đó lôi hắn đến một chỗ vắng vẻ, từ cái túi sau lưng nhẹ nhàng lôi ra một thanh kiếm màu bạc, nhẹ nhàng trao cho hắn nói: “Tiểu huynh đệ, thanh kiếm này là ta cùng đồng đội trong một nhiệm vụ có được. Mặc dù hơi nhẹ một chút, nhưng rất sắc bén. Ta tặng cho ngươi để phòng thân nhé!”
Hắn không nói gì, trực tiếp nhận lấy bảo kiếm trong tay Tra Khắc Tư. Nhìn thân kiếm màu bạc, trong lòng hắn không khỏi mọc lên một cảm giác chua xót. Ở chung với Tra Khắc Tư một tháng, hai người đã có một tình hữu nghị thâm hậu, bây giờ phân biệt, hắn có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Ai ……
Vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người lại bắt chuyện với Á Sâm một chút, Tra Khắc Tư hào hiệp xoay người, hướng ngoài đường đi đến. Nhìn thân ảnh Tra Khắc Tư dần dần biến mất tại phương xa, hai mắt hắn không khỏi mờ đi.
Xấu hổ nhìn Á Sâm, hắn không có ý tứ gãi đầu nói: “Ngươi…ngươi hảo. Ta tên là Lý Dật, đến từ Thượng Hải. Sau này mong Á Sâm đại ca chiếu cố nhiều hơn!”
Ba!
Một tiếng thanh thúy vang lên, Á Sâm vỗ một cái thật mạnh lên vai hắn. Nhất thời, hắn thân bất do kỷ (không làm chủ được bản thân), té ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Á Sâm!
A!
Á Sâm xấu hổ nhìn hắn, không có ý tứ nói: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi. Ta chỉ muốn vỗ vai ngươi, không nghĩ đến…”
Cười khổ nhìn hắn, Á Sâm không biết nói gì cho tốt. Vỗ vỗ bả vai của người khác vốn là một phương thức biểu đạt thân nhiệt và hữu tình. Nhưng không nghĩ tới, tiểu tử này ngay cả cái vỗ vai cũng không chịu được!
Vừa rồi, Tra Khắc Tư nói thể chất hắn rất yếu, Á Sâm không phải không nghe được. Nhưng yếu đến trình độ này thì hắn tuyệt đối không nghĩ đến. Cái này quả thật quá yếu đi!
Làm một người thợ săn, một người phải đi trong thâm sơn, rừng già thợ săn, đó là thường xuyên phải vác ba, bốn trăm cân dã thú xuyên hành trong rừng. Nhìn nam hài Lý Dật trước mặt, Á Sâm hoài nghi, hắn có thể hay không vác được một con mồi khoảng một trăm cân. Nếu như không vác được, vậy cho dù ngươi bắt được nhiều con mồi cũng vô dụng. Không đưa về được thôn, mọi người lấy gì mà ăn?
Giờ khắc này, Á Sâm hiểu được Tra Khắc Tư mang đến cho mình một bao quần áo (ý nói là kẻ ăn hại). Tiểu tử này còn không bằng một tiểu cô nương trong thôn. Không biết lúc lột da động vật, hắn có thể hay không bởi vì lực lượng không đủ thì không thể tách gân ra hết đây!
Lắc đầu, Á Sâm đình chỉ suy tư. Vô luận như thế nào, Tra Khắc Tư cũng đã đem hắn giao cho mình. Cũng may Á Sâm hắn cũng là mọt trong những thợ săn đệ nhất của thôn. Có hắn che chở, cho dù nam hài chỉ ăn mà không làm cũng không ai dám nói gì. Dù sao, con mồi mà hắn săn được bao giờ cũng nhiều hơn so với hai người thợ săn khác.
Nghĩ tới đây, Á Sâm một bên kéo nam hài kia, một bên hào mại nói: “Đi lâu như vậy, ngươi nhất định đói bụng rồi chứ. Đi, Á Sâm đại ca mang ngươi đi ăn thịt!”
Hơn nữa, nói đại khái, sau khi sinh ra không lâu, liệp sủng sẽ mở mắt ngay. Cho dù Á Sâm muốn hỗ trợ, tìm được thú con chưa mở mắt, chỉ sợ chưa kịp mang về trong thôn thì tiểu liệp sủng sợ rằng đã sớm mở mắt. Cho nên, liệp sủng trong thôn luôn luôn do chính mình bắt được!
Hài tử trong thôn, sau khi 18 tuổi đều sẽ tiến hành lễ thành nhân. Muốn thông qua lễ thành nhân phải mỗi người một mình, mang theo một chuôi vũ khí, tại dã ngoại sinh tồn hơn một tháng, hơn nữa còn phải thành công bắt được liệp sủng cả mình. Nói cách khác, cũng chỉ có thể chờ sang năm, trưởng giả trong thôn tin tưởng, mỗi một người thợ săn đều có một con liệp sủng nhất định của chính mình. Đó là thượng thiên đã an bài cho họ, là thần thánh tồn tại! Tuyệt đối không thể nhờ người khác ra tay được. Nói cách khác, lão hổ dù rất ít nhưng chỉ cần mọi người giúp đỡ nhau, bây giờ có lẽ mọi người trong thôn đều có một lão hổ làm liệp sủng đi chứ!
Nghe Á Sâm nói, hắn bất đắc dĩ biết, Á Sâm không giúp hắn được. Hơn nữa, Á Sâm cũng sẽ không giúp hắn. Nhớ tới ba ba, mụ mụ, còn có tỷ tỷ ở thế giới kia, hắn không khỏi hạ quyết tâm, vô luận như thế nào đi nữa, hắn nhất định phải có được liệp sủng của chính mình. Đây là hy vọng về nhà duy nhất của hắn!
Không phiền toái Á Sâm nữa, hắn tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra, cẩn thận suy nghĩ lại đượng đi tương lai của hắn. Hắn không có khả năng sống qua ngày chờ chết như vậy. Nhân sinh của hắn không thể ảm đạm mãi như vậy được, hắn nhất định phải tìm được đường về nhà. Thế giới này không thích hợp với hắn!
Liệp sủng là hy vọng duy nhất của hắn. Cơ thể hắn thật sự quá yếu, hài tử 10 tuổi trong thôn đều khỏe hơn hắn, kiện tráng hơn hắn. Mà hắn đã 16 tuổi. Theo cách nói của Á Sâm, hắn đã qua thời kỳ tu luyện hoàng kim. Dù tu luyện như thế nào cũng không có tác dụng quá lớn!
Nhưng cho là đúng như vậy đi, thì hắn làm sao có thể buông tha được cơ chứ? Hắn rất rõ ràng, hắn có thể không làm cái gì cả, cơm đến tận miệng, áo đến tận tay. Xem mặt mũi của Tra Khắc Tư, Á Sâm tuyệt đối sẽ không mặc kệ hắn. Nhưng, hiện tại vấn đề là, hắn không cho phép mình sinh sống vô sỉ như thế!
Chậm rãi vươn tay, bắt lấy thanh trường kiếm màu bạc mà Tra khắc Tư cho hắn ở đầu giường. Cho dù hắn biết rằng mình khó có thể luyện ra thành tích gì, nhưng hắn vẫn không thể bỏ qua. Có một câu cổ thoại nói đúng: Chỉ cần nỗ lực, vĩnh viễn cũng không chậm!