Phía Tây Nam Trung Quốc có dãy đại sơn trải dài miên man bất tận! Trên đại sơn trồng Linh Dục tú, bốn mùa tươi tốt. Đá ở đây đều là kì thạch, trong sách hướng dẫn du lịch ngày nay có nói, nơi đây vẫn luôn là một chốn vắng bóng con người, chưa từng chịu sự can thiệp của bên ngoài, thật là đáng quý!
Trong một ngọn núi ở dãy Thập Vạn Đại sơn này, có một thôn nhỏ sinh sống đời đời kiếp kiếp. Cả thôn có hơn trăm hộ với mấy trăm thôn dân. Cuộc sống trong thôn bình lặng trôi đi, cách biệt hoàn toàn với thế giới. Mặt trời lên làm việc, ánh trăng rọi nghỉ ngơi, tự cấp tự túc, rất hiếm khi qua lại với bên ngoài. Duy chỉ có một con đường mòn quanh co khúc khuỷu thông ra ngoài núi. Mỗi độ cuối tháng, lại có hơn hai chục thanh niên khỏe mạnh do trưởng thôn chỉ định gánh than củi do chính thôn dân đốt đem ra ngoài bán, sau đó mua về những vật dụng sinh hoạt cần thiết cho thôn dân.
Trong núi không biết ngày tháng, cuộc sống êm đềm không có tranh chấp với thế giới này vẫn tiếp diễn mấy trăm năm nay, à, không, cũng có khi mấy nghìn năm rồi. Cho đến năm nay, Lục Tử Minh đã được mười lăm tuổi.
Lục Tử Minh là đứa trẻ ngoại tộc duy nhất trong tiểu sơn thôn này. Vốn dĩ có hai người, nó và ông nội nó. Nhưng ba năm trước, người ông y thuật cao siêu xuất thần nhập hóa của nó sau khi cứu chữa vô số người thì lại không thể cứu sống chính mình, mắc bệnh ra đi. Thế là cả thôn chỉ còn lại Lục Tử Minh – một kẻ ngoại tộc.
Từ khi Lục Tử Minh ba tuổi hiểu chuyện đến giờ, nó đã bắt đầu tiếp xúc với nền văn minh Trung Hoa bác đại tinh thâm. Ba tuổi thuộc tam tự kinh, bốn tuổi đọc thi kinh luận ngữ, Chư Tử bách gia, năm tuổi học thuật đánh cờ vây, sáu tuổi tập vẽ tranh vẩy mực, bảy tuổi đánh đàn tranh đàn cầm, thổi tiêu tấu địch. Còn về y thuật của gia gia, càng là hạng mục không thể thiểu mỗi ngày của Lục Tử Minh. Thăm bệnh bắt mạch, tùy bệnh kê đơn, chọn thuốc sắc thuốc, châm cứu đốt ngải, nhờ vào thiên tư thông tuệ, Lục Tử Minh mười tuổi đã làm thành thục.
Từ lúc ba tuổi trở đi, Lục Tử Minh đã không biết thế nào là rảnh rỗi, hàng ngày còn bận rộn hơn người lớn trong thôn đến ba phần. Năm mười tuổi, gia gia gọi Lục Tử Minh đến bên, trịnh trọng đem một tập kinh thư bọc lụa vàng đưa cho nó. Trên bìa sách là bốn chữ đại tự như rồng bay phượng múa “Mạnh Lan Kim Kinh”, bảo Lục Tử Minh cẩn thận xem một lượt.
Kể từ hôm đó, Lục Tử Minh mỗi ngày lại có thêm bài tập – luyện công! Mạnh Lan Kim Kinh tuy mang danh là kinh, thực ra lại chẳng phải kinh thư gì cả, mà là chín tấm họa tượng cơ thể người, chín bức hình người bị đánh dấu loạn xị ngầu bằng đầu mũi tên đỏ. Có điều trông bộ dạng nghiêm trang cung kính của gia gia, Lục Tử Minh không dám đem những suy nghĩ khinh thị trong lòng biểu hiện ra ngoài.
Dưới sự chỉ điểm của gia gia, Lục Tử Minh bắt đầu tu luyện theo bức họa tượng đầu tiên. Bức họa tượng đầu tiên là đơn giản nhất, mũi tên ít nhất nhưng cũng lại khó nhất. Gia gia nói với nó, mấy mũi tên này thể hiện chân khí, những đường cong của đầu tên chỉ rõ con đường chân khí vận hành, chỉ khi đem được chân khí vận chuyển theo đường dẫn của mũi tên mới coi như đại công cáo thành.
Để có thể hiểu rõ về chân khí mà gia gia nói, mỗi ngày trời chưa sáng Lục Tử Minh đã phải trèo lên một ngọn núi cao ở quanh thôn, quay về phía mặt trời mọc mà ráng sức thở ra hít vào, từ từ nắm bắt cái cảm giác chân khí lưu động trong cơ thể mà gia gia miêu tả. Qua mấy tháng Lục Tử Minh mới miễn cưỡng cảm thấy trong thể nội một chút nhiệt khí tế nhược, vội vàng làm theo những gì vẽ trên bức họa tượng cơ thể người để vận chuyển ra. Lần đầu tiên Lục Tử Minh mất trọn một buổi sáng mới tạm coi là ổn…
Vận hành xong xuôi. Tuy mất toi một buổi sáng nhưng lại không hề khiến nó thấy mỏi mệt chút nào, ngược lại còn làm nó thấy thân thể nhẹ như chim yến, toàn thân dễ chịu, tinh thần phấn chấn! Đã thích cảm giác tu luyện này rồi nên cũng không phải đợi gia gia hối thúc nữa.
Sau một năm, Lục Tử Minh mười một tuổi, bức họa tượng đầu tiên công thành thân thoái, bị gia gia một mồi lửa thiêu rụi. Chân khí trong người Lục Tử Minh đã có chút thô thiển như ngón tay cái, chỉ cần nó động niệm, cỗ chân khí đó liền tự động vận chuyển theo đường mũi tên trên bức họa tượng. Luyện thành bức họa tượng thứ nhất, thân thể Lục Tử Minh trở nên rắn chắc, chân khí cũng khá nhiều, cất bước như bay, vung rìu như vũ bão, khiến trai tráng lực sĩ trong thôn phải hổ thẹn không bằng.
Cái đó gọi là vạn sự khởi đầu nan, có được tích lũy từ bức họa tượng thứ nhất, bức thứ hai bị gia gia đốt Lục tử Minh chỉ mất nửa năm. Trong nửa năm ấy biểu hiện bên ngoài của Lục Tử Minh lại không rõ ràng mấy, biến hóa lớn là ở tâm trí, vốn dĩ Lục tử Minh thiên tư đã thông tuệ hơn người, trải qua chuyện này càng như là được đức phật khai trí, bao nhiêu vấn đề trước đây nghĩ không ra đột nhiên trở nên sáng sủa, như thể vốn đã phải như thế từ trước, tất cả đều trở nên tự nhiên đến vậy.
Trong nửa năm này gia gia làm nhiều nhất là hai việc: một việc là gật đầu vuốt râu tán thưởng Lục Tử Minh, việc kia chính là không ngừng ho…
Hôm sinh nhật Lục tử Minh mười hai tuổi, bức họa tượng thứ ba vẫn chưa thể luyện thành nó đã phải đón nhận cái chết của gia gia. Gia gia đi thanh thản, trừ đôi lúc ho mấy tiếng, còn đâu vẫn lặng lẽ nhìn Lục Tử Minh, đôi mắt sáng ngời thỉnh thoảng lại lóe lên một thứ ánh sáng khác thường, trong vui mừng có mong đợi, trong mong đợi lại ẩn ước sự bịn rịn không nỡ.
Chớp mắt ba năm trôi qua, Lục Tử Minh đã mười lăm tuổi. Nói nó đã đọc hết thi thư, tuyệt không phải nói ngoa, cầm kì thi họa cái gì cũng tuyệt. Bức họa tượng thứ ba của Mạnh Lan Kim Kinh hai năm trước Lục tử Minh sớm đã tự tay thiêu trước mộ gia gia. Bức thứ tư trải qua hai năm cực khổ tu luyện, trực giác của Lục Tử Minh mách bảo ngày thành công không còn xa nữa.
Theo từng bước gia thâm tu luyện Mạnh Lan Kim Kinh, Lục Tử Minh ngày càng nhận thức được sự quý báu của nó. Nó không biết mình có được coi là người thường không nữa, nếu coi người thường có thể tùy tiện nhấc tay nhổ bật một cây đại thụ chọc trời, dậm chân một cái nhảy cao hơn mười thước, chân nhè nhẹ điểm đất liền chạy xa tới một trăm tám mươi mét thì Lục Tử Minh chính là người bình thường rồi.
Chịu ảnh hưởng của nến văn minh Trung Quốc mấy nghìn năm, tư tưởng đê điều trung dung (1) đã ảnh hưởng sâu sắc đến Lục Tử Minh. Đến cả chúng bạn đồng trang lứa của Lục Tử Minh cũng không biết nó có những bản lĩnh không tin nổi này, càng không phải nói đến những thôn dân khác trong thôn. Nó vẫn sống như những ngày gia gia còn tại thế, một trạng thái sống đầy đủ sung túc, trừ khi thỉnh thoảng xem bệnh cho mấy thôn dân mắc mụn nhọt, phần lớn thời gian đều nghiên cứu y thuật, họa cảo(2) , kì phổ, cầm phổ, nếu không thì lại đến phía mặt trời mọc mà thở ra hít vào. Có khi hứng chí lên lại lấy lưới đi đánh mấy con cá đem về nướng ăn ngon lành.
“ Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục ngữ, quân tử hảo cầu…”
Một dòng sông biêng biếc, sóng nước dập dềnh uốn lượn chảy xuống. Bên bờ sông, một thiếu niên vóc người thanh mảnh, tóc dài buông xuống tận eo, tay phải cầm một cuốn sách, tay trái nắm một chiếc cần câu, tiếng đọc sách ngân nga êm ái, dung hợp hoàn mỹ với khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng xung quanh, hòa điệu với tiếng nước chảy róc rách, đầy chất thi tình họa ý. Chợt thấy cổ tay phải của thiếu niên khẽ giật, từ dưới sông kéo lên một con cá trắm dài đến một thước, rơi gọn lỏn vào cái sọt cá cách phiá sau cậu thiếu niên không xa. Sau đấy, cổ tay thiếu niên lại giật, dây câu trên không trung vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp mang theo móc câu phi xuống lòng sông. Trong lúc làm tất cả những việc này, cậu thiếu niên không hề rời mắt khỏi quyển sách trên tay trái.
“Tử Minh ca, Tử Minh ca…” lúc người thiếu niên đang chìm đắm trong biển sách, tiếng gọi hớt hải của trẻ con vang lên phía sau sau , thiếu niên chau mày, từ từ quay lại. Khuôn mặt như ngọc quán, mày tựa kiếm phong, mắt sáng như sao, thật là một trang thiếu niên đẹp đẽ phong độ. Trên khuôn mặt anh tuấn luôn nở nụ cười đầy thân thiện, khiến người ta không thể không yêu, muốn được gần gũi. Mặc dù mới 15tuổi, nhưng vóc người thon dài làm cho cậu trông chin chắn hơn nhiều. Toàn thân mặc áo dài màu trắng, phất phơ bay trong gió, tự làm nên vẻ phóng khoáng và tiêu sái.
Đứng lặng im ở đó, nhưng lại cũng làm cho người ta có cảm giác khó mà phân biệt đâu là trời, đâu là đất, đâu là người thiếu niên này. Trong cảnh ấy, cậu thiếu niên giống như núi, như nước , như gió nơi đây, đều là những nốt nhạc hài hòa nhất trong trời đất.
“Tử Minh ca, đệ biết ngay huynh đang ở đây….” Một bé trai mập mạp thở hồng hộc chạy tới, chẳng nói được mấy câu lại cúi xuống há miệng thở phì phì. Lục Tử Minh khẽ cười, cũng chưa vội nói gì, chỉ đợi thằng bé thở đều lại mới hỏi nó “ Cu mập, xảy ra chuyện gì sao?”
“Tử Minh ca, huynh mau đi mà xem, trưởng thôn bị thương rồi, có vẻ rất nghiêm trọng, gia gia bảo đệ đi gọi huynh về” Cu mập nói liền một mạch!
“ Bị thương sao?” Lục Tử Minh vừa nghe xong người đã vụt ra xa mấy chục mét. Cu mập cố gắng dụi mắt, lắc đầu không sao hiểu được tại sao Tử Minh trong chốc lát đã không thấy đâu nữa.
Tại nhà của trưởng làng lúc này, thôn dân nghe tin vội vàng đến hỏi thăm vây kín vòng trong vòng ngoài, trên mặt mỗi người đều hiện lên nỗi bất an và lo lắng khôn xiết, xem ra trong lòng họ trưởng làng có vị trí vô cùng quang trọng.
“ Mọi người tránh cho một chút, Tử Minh đến rồi, hãy để cho Tử Minh vào!” , tiếng những người ở phía ngoài hô lên liên tục, thôn dân vội vã dạt sang hai bên nhường lối cho Tử Minh đi vào, Lục Tử Minh trong lòng như có lửa đốt, loáng cái đã đến cuối hàng người rồi.
“Tử Minh, cậu đến rồi, mau lại xem trưởng làng bị làm sao đây!” Một ông già vừa thấy Tử Minh vội vàng chỉ trưởng thôn đang nằm trên giường mà nói.
“Tử Minh, đệ nhất định phải cứu cha ta, huhu…” Long Sảnh – cô con gái trưởng làng, nước mắt giàn giụa kéo tay Lục Tử Minh cầu khẩn!
“Sảnh tỉ đừng quá lo lắng, để đệ xem bệnh cho trưởng làng rồi tính” an ủi Long Sảnh một lát, Lục Tử Minh liền phủ phục bên trưởng làng xem xét, còn chưa kịp cúi đầu xuống, một mùi tanh hôi khó ngửi xộc vào mũi Tử Minh, làm cậu chấn động ghê ghớm, cậu xé toang ống quần của trưởng thôn, mọi người xung quanh bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi lập tức hét toáng lên.
Chỉ nhìn thấy một bên chân của trưởng thôn đã thâm tím lại, hơn nữa còn không ngừng bốc ra một mùi tanh hôi khó ngửi, làm cho người khác choáng váng muốn xỉu, chỉ muốn nôn thốc. Phía dưới đầu gối 3 tấc, có hai vết răng nhỏ vẫn đang tiếp tục rỉ những giọt máu đen. Đôi lông mày Lục Tử Minh lại càng nhíu lại.
“ Tử Minh, thế này…..thế này là thế nào vậy? ” Long Sảnh bị hình ảnh cái chân của phụ thân làm cho hoa dung thất sắc, gần như sắp quị xuống đất.
“Cửu U xà độc? Lẽ nào loài rắn này đến giờ vẫn còn tồn tại trên thế giới?” Lục Tử Minh lầm bầm tự nhủ. Nhìn thấy thần sắc Lục Tử Minh càng ngưng trọng, trong lòng Long sảnh lại càng lo lắng, run rẩy nói “Tử Minh, đệ chắc chắn có cách cứu cha ta phải không?”
Lục Tử Minh ngoảnh đầu lại nhìn Long Sảnh , mỉm cười nói “tất nhiên có thể, trước hết tỉ giúp ta đỡ trưởng thôn dậy!” Long Sảnh nghe vậy, trong lòng thấy an tâm nhiều, cô cũng không biết tại sao, chỉ cần có lời nói của Lục Tử Minh, cô tin Lục tử minh vô điều kiện, không một chút đắn đo do dự. Có thêm sự giúp đỡ của ông lão, trưởng làng đã được dựng dậy, kẹp giữa hai ngón tay Lục Tử Minh không biết từ lúc nào đã lấp lánh một cây kim bạc. Tử Minh lau sạch các vết máu của trưởng làng, tỉ mỉ se se cây kim vào, thấy thần sắc của trưởng làng có hồng hào hơn đôi chút, liền bất thình lình rút mũi kim ra, trưởng làng như bị điện giật, lưng dựng thẳng lên, thổ ra một đống máu đen đen tanh tưởi, Lục Tử Minh mừng rỡ reo lên “Tốt lắm” .
Dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Lục Tử Minh liên tục bắn ra cương châm, những cây kim đâm vào các đại huyệt trên ngực của trưởng làng loang loáng, những ngón tay lướt như bay, vận châm như điện, cảnh này nếu như bị những kẻ ngoài kia tự xưng là danh y nhìn thấy không tự thấy hổ thẹn mới thật là kì quái!
Nửa tiếng đồng hồ sau, trên người trưởng bản đã có hàng trăm cây kim, trên trán Lục Tử Minh cũng lấm tấm những giọt mồ hôi, cậu nhẹ nhàng lau qua một lượt, rồi ra hiệu cho Long Sảnh và ông lão đỡ trưởng làng nằm xuống.
“Tử Minh, sao rồi, không có vấn đề gì nữa phải không?” Long Sảnh lại hồi hộp muôn phần chăm chăm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Minh mà hỏi.
Lục tử Minh lắc đầu, nói “Đệ mới chỉ dùng ngân châm để khống chế độc dược trong người trưởng thôn, không cho chúng lan rộng hơn, tấn công vào tâm mạch, tạm thời có thể bảo đảm rằng trong bảy ngày sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Cái….cái gì cơ?” Chỉ có bảy ngày, thế sau bảy ngày thì sao? Long Sảnh có đôi chút thất thần, hoảng hốt hỏi.
Lục Tử Minh nói: “ Nội trong vòng bảy ngày nếu không tìm thấy thuốc giải, trưởng thôn có thể bị kịch độc công tâm mà chết”
Lời nói của Lục Tử Minh lại một lần nữa khiến Long Sảnh toàn thân run rẩy, “Thuốc giải…thuốc giải là gì? Tử Minh, nói cho ta biết đi, thuốc giải là gì, ta sẽ đi tìm”
Lục Tử Minh gật đầu nói “ Trưởng thôn bị thành ra thế này chắc là do bị Cửu U xà làm thương”
“Cửu U xà? Đấy là loại rắn gì, sao ta trước giờ chưa hề nghe thấy? ” Ông lão chau mày nhìn Lục Tử Minh hỏi tỏ ý không hiểu.
“Không phải riêng ông chưa từng thấy, cháu cũng mới chỉ nhìn thấy trong sách mà thôi. Cửu U xà sinh ra từ dị vực, xuất quỉ nhập thần, bình thường rất khó gặp, càng khó bị nó cắn bị thương. Thật không hiểu trưởng làng đã gặp nó ở đâu.” Lục Tử Minh khẽ chau mày phiền muộn đáp.
“Vậy phải dùng loại giải dược gì mới có thể giải được loại độc này đây? Mà tìm ở đâu mới được cơ chứ?” Long Sảnh lo lắng hỏi.
“Trên y thư có ghi lại, trong thiên hạ chỉ có Cửu Khúc Tiên thảo mới có thể giải được độc của Cửu U xà! Nhưng Cửu Khúc tiên thảo cũng giống như Cửu U xà, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, rất ít người đã từng trông thấy nó!” Lục Tử Minh nói có mấy phần trầm trọng.
“Hả? Vậy phải làm sao? Cha ta chỉ còn lại bảy ngày, nếu trong bảy ngày không tìm được Cửu Khúc tiên thảo, ta….ta biết làm thế nào? Hu…hu…” Long Sảnh không chịu nổi cú đả kích này, liền bật khóc nức nở. Thiếu nữ nông gia thuần phác, bộ dạng thương tâm lạc phách, đơn độc không ai giúp đỡ càng dễ dàng khiến bậc nam tử động tâm. Lục Tử Minh chỉ thấy nhiệt huyết trong người sôi sục, sang sảng nói: “Đệ sẽ đi tìm! Tuy khó tìm nhưng cũng chưa chắc là không tìm được, vô luận có tìm được hay không, bảy ngày sau đệ sẽ trở về đúng lúc!”
“Nhưng…nhưng đệ biết đi đâu mà tìm?” Long Sảnh cảm kích lau nước mắt hỏi.
“Đi đến đó!” Lục Tử Minh đột ngột quay đầu chỉ một ngọn núi cao ẩn hiện trong sương mù xa xa ngoài cửa sổ, kiên cường nói: “Long Ẩn phong!” Lời của Lục Tử Minh vừa ra khỏi miệng, không chỉ mình Long Sảnh hoa dung thất sắc, mà đến cả ông lão sắc mặt cũng không tránh khỏi thảm biến, bước lùi liền mấy bước kinh hãi nhìn Lục Tử Minh run giọng nói: “Tử Minh, cháu nói cháu muốn đến Long Ẩn phong sao? Không được, ta tuyệt đối không thể để cháu mạo hiểm như vậy!” Ngừng lại một chút, ông lão cố gắng để bản thân không kích động đến thế, bảo: “Tử Minh à, cháu lẽ nào không biết nơi đó nguy hiểm biết bao? Từ xưa đến nay, hàng nghìn thanh niên dũng cảm nhất trong tộc ta ai nấy đều mong muốn chinh phục được Long Ẩn phong, nhưng cuối cùng không có lấy một người sống sót trở về, cháu không thể đi được!”
“Đúng thế, Tử Minh, đệ…..đệ hay là không đi nữa, nói không chừng chỗ khác cũng có thể có Cửu Khúc tiên thảo mà đệ nói đấy!” Long Sảnh sau một hồi mâu thuẫn kịch liệt, lí trí mách bảo cô nên ngăn cản Lục Tử Minh đi mạo hiểm.
Lục Tử Minh khẽ lắc đầu nói: “Nói theo y thuật, Cửu Khúc tiên thảo lấy linh khí đất trời làm thức ăn, phần nhiều mọc trên đỉnh những ngọn núi có tiếng, nơi gần với trời xanh nhất! Xen những đỉnh núi quanh chỗ chúng ta cũng chỉ có Long Ẩn phong là cao nhất, khả năng có Cửu Khúc tiên thảo sinh trưởng cũng lớn nhất. Hơn nữa thời gian của thôn trưởng không còn nhiều nữa, không cho phép chúng ta đi chỗ khác kiếm tìm, chỉ có mạo hiểm leo lên Long Ẩn phong thì thời gian bảy ngày có lẽ vẫn kịp.”
“Điều này….” Long Sảnh không biết phải làm sao. Cô không muốn cha mình cứ thế này mà chết, nhưng cũng không thể vì cứu cha mà khiến Lục Tử Minh phải xông pha vào hiểm nguy như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, Thần sắc Long Sảnh chợt nghiêm lại, trịnh trọng nói: “Hay để tôi đi! Tôi sẽ đi Long Ẩn phong tìm Cửu Khúc tiên thảo!”
Lục Tử Minh cười khổ nói : “Tỉ đi? Tỉ có biết Cửu Khúc tiên thảo trông thế nào không? Tỉ biết nó mọc ở đâu chứ? Nếu là đệ đi thì khả năng thành công cũng không nhiều huống hồ là tỉ thân con gái! Tỉ đi như vậy không phải để cứu cha tỉ mà là đi tống tử!”
“Hu…hu… vậy làm sao bây giờ? Tỉ không thể vì cứu cha mà để đệ mạo hiểm được! Hành động ích kỉ này tỉ không thể làm nổi!” Long Sảnh mâu thuẫn quá lại òa khóc tức tưởi.
“Nguy hiểm khẳng định là có, nhưng ai nói đệ nhất định không thế thành công? Yên tâm đi, đệ khá nắm chắc có thể đem Cửu Khúc tiên thảo trở về! Mọi người cứ đợi tin tốt lành của đệ đi!” Nói dứt lời liền đứng dậy ra khỏi nhà thôn trưởng trở về nơi mình ở.
Nghĩ ngợi một thoáng, Lục Tử Minh không hề đem theo nhiều đồ, chỉ mang theo một sợi dây thừng, một cái nồi sắt nhỏ, một thanh đao chặt củi, còn có mấy thứ cậu từ trước đến nay không nỡ li thân, di vật cuối cùng của gia gia – một cây địch làm bằng tử trúc. Khi Lục Tử Minh thu xếp ổn thỏa bước ra khỏi nhà cậu thấy quanh nhà đã vây kín thôn dân. Biết Lục Tử Minh vì cứu tính mạng trưởng thôn mà sắp xông lên Long Ẩn phong, những thôn dân đó đều đến tiễn, ánh mắt chứa đầy cảm kích và quan thiết.
“Tử Minh, tuy cháu là người ngoại tộc, nhưng chúng ta trước nay chưa từng coi cháu như người ngoài! Vò rượu này cháu cầm lấy. Chiều tối nơi thâm sơn rất lạnh, uống một chút để khứ hàn” Ông lão đặt bình rượu vào tay Lục Tử Minh. Lục Tử Minh mỉm cười đón lấy, mở nắp ngửa đầu uống liền mấy ngụm cười nói: “Hảo tửu! Long gia gia, cháu thích uống nhất là rượu ông cất!” Nhìn Lục Tử Minh hào khí ngút trời, ông lão gật đầu dứt khoát.
“Tử Minh, để cứu cha tỉ mà đệ phải bước vào chặng đường nguy hiểm nhất, làm tỉ vừa cảm động vừa lo lắng. Đây là một chút tâm ý của tỉ, xin đệ hãy nhận lấy! Tỉ sẽ đợi đệ trở về!” Vừa nói Long Sảnh vừa rút ra một chiếc khăn tay dệt bằng sợi đay, trên mép khăn thêu nắm nót hai chữ ‘Long Sảnh’, giữa khăn là một đóa mẫu đơn nở rộ, một vẻ đẹp khiến người ta rung động, thấu qua thị giác mà lay động tâm linh mỗi người.
Lục Tử Minh cẩn thận cất chiếc khăn vào trong ngực áo, nhoẻn cười nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của Long Sảnh đáp : “Tỉ yên tâm, Long Ẩn phong cỏn con đó không làm gì được đệ đâu!”
“Tử Minh ca, huynh nhớ về sớm đấy, đệ vẫn muốn ăn cá huynh làm.” Cu mập cố sức chen đến bên Lục Tử Minh, kéo gấu áo cậu thật thà nói, không hề biết Tử Minh ca của nó lần này ra đi sẽ phải đối mặt với những hiểm nguy nào.
Lục Tử Minh nhéo nhéo cái mũi của cu mập, cười nói: “Đã mập thế này mà vẫn còn muốn ăn, cẩn thận sau này đệ không lấy nổi vợ đâu!” Cu mập ngây ngô cười, rồi nghiêm trang nói : “Đệ chẳng thèm lo! Không tìm được vợ thì bảo Sảnh Sảnh tỉ tỉ làm vợ đệ!” Nói rồi quay sang Long Sảnh cười, đã thấy Long Sảnh vừa trừng đôi mắt đẹp, vừa làm bộ nhe răng múa vuốt dọa cho cu mập cuống quýt nấp sau lưng Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh cười sảng khoái: “Cu mập, sao mà sợ vợ sớm thế? Nếu một ngày kia đệ lấy chị Sảnh Sảnh thật thì biết làm sao?”
“Tử Minh, không được nói linh tinh!” Long Sảnh bị chọc đỏ bừng mặt, không kìm được mở miệng nói khiến ai nấy cười ồ.
Tiếng cười làm vơi đi nỗi buồn li biệt, Lục Tử Minh hai tay ôm quyền nhìn khắp một lượt xung quanh nhẹ nhàng nói: “Các vị hương thân, bảy ngày sau gặp lại!” Nói dứt lời cất tiếng cười vang, deo bầu rượu bên hông, tay cầm sài đao bước ra khỏi đám đông sải bước dài hướng về Long Ẩn phong xa tít.
“Tử Minh, nhớ về sớm, ta đợi đệ!” Long Sảnh bất chợt đuổi theo mấy bước, hướng về thân ảnh Lục Tử Minh lớn tiếng hô vang. Lục Tử Minh tiêu sái nhấc cao thanh sài đao trên tay, lắc một cái, cũng không quay đầu lại, chỉ có tiếng ca êm ái dễ nghe theo gió nhè nhẹ vọng về.
Long Ẩn phong tên đúng như ý nghĩa, tức là có rồng ẩn mình ở đó. Một là núi này linh khí sung túc, cho nên có thể hấp dẫn Thần long trên chín tầng mây ẩn tích tại đây. Hai là núi này hiểm trở lạ thường, người bình thường tuyệt không một ai có khả năng leo lên được. Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không ai chịu tin. Ngay lúc ấy trong ngọn Long Ẩn có một đội thám hiểm nhỏ đang phạt cành chặt bụi đi vào.
Trường trung học Triều Dương là trường học quý tộc nổi danh nhất thành phố G, đã là học sinh theo học ở đây không ai không thuộc gia đình giàu có, gia cảnh hiển hách bất phàm. Nhưng trường trung học Triều Dương không giống như những trường học quý tộc khác, kỉ luật còn nghiêm minh hơn những trường học bình dân. Trong những trường quý tộc khác đầy rẫy con em quần là áo lượt, nhưng trong trường Triều Dương không khí lại khác hẳn. Những đứa trẻ sống trong nhung lụa này không chỉ cực hiếm có thứ tính khí kiêu căng ngạo mạn của các cậu ấm cô chiêu, thậm chí còn có chút khả năng chịu khổ, không khỏi khiến người ta phải tán tụng cách giáo dục thập phần cứng rắn của trường.
Trong kì thi thống nhất toàn quốc năm nay, trường trung học Triều Dương đứng đầu cả thành phố G, lãnh đạo trường vô cùng phấn chấn, quyết định thưởng cho những học sinh đặc biệt ưu tú có kết quả thi cao! Nhưng những đứa trẻ này đều xuất thân danh môn, phần thưởng vật chất thông thường căn bản không có ý nghĩa. Suy đi nghĩ lại, lãnh đạo trường quyết định tổ chức hoạt động thám hiểm trên danh nghĩa khảo sát này. Do hai giáo viên trẻ Âu Dương Băng Dung và Lưu Kiếm dẫn dắt, hội tụ ba mươi học sinh có thành tích thi cao nhất của Triều Dương dứt khoát quyết tâm đến Long Ẩn phong.
o – o – o – o – o
“Hạ Phàm, tại cậu cả đấy! Đã không biết đường còn tinh tướng. Bây giờ thì tiêu rồi, chúng ta đã lạc mất nhóm cô Âu Dương. Làm sao đây?” Trong rừng cây rậm rạp, bốn bóng người mảnh khảnh đang cố gắng tìm lối ra. Người nói là một nữ sinh, tuổi độ mười bảy mười tám, đang độ thanh xuân, dáng người dong dỏng, có lẽ là do tuổi còn nhỏ nên thiếu vẻ thành thục của phụ nữ trường thành. Bởi suốt thời gian dài len qua rừng cây mà đi, chắc chắn rất mệt mỏi, sắc mặt lúc xanh lúc tái làm người ta không thấy hết được vẻ đẹp của cô,
Nam sinh được cô gọi Hạ Phàm lại rất cao to, có khi trên mét tám, tuổi tác tương đương với cô, mắt hổ mày dày, miệng rộng mũi cao, tướng tá thật thà chất phác!Lúc ấy nghe lời trách móc, trong lòng cũng có chút áy náy nên đánh ngậm miệng không đáp gắng sức tìm lối ra.
“Được rồi Lam Tâm, cậu đừng trách Hạ Phàm nữa, thật ra cậu ấy vẫn đang tìm lối ra đấy thôi, trong bốn người chúng ta vất vả nhất là cậu ấy đấy!” Một nữ sinh khác trong bọn đến bên Lam Tâm kéo tay cô nói đỡ cho Hạ Phàm. Lam Tâm lườm thiếu nữ nọ một cái cười nói : “Biết cậu thương Hạ Phàm nhà cậu rồi, nhưng mình cũng là chị em tốt nhất của cậu, còn chưa bước qua cửa cậu vẫn phải đứng về phía mình mới phải chứ!” Lời của Lam Tâm khiến thiếu nữ nọ đỏ bừng cả mặt, có chút giận dỗi đuổi đánh cô. Hai cô gái hồn nhiên quên hết bản thân đang trong hiểm cảnh, đúng là thiếu nữ chưa biết mùi sầu. Hạ Phàm dừng bước nhìn hai người rượt đuổi nhau, ha ha cười.
“Ê Lam Tâm, Tống Đan coi như tôi phục các cậu rồi đấy, có đùa cũng phải lựa lúc có được không? Chả lẽ các cậu muốn gọi chó sói đến à?” Thiếu niên bám sau hơi béo, vừa nhìn là biết lười tập luyện. Dường như để chứng minh cho lời nói của cậu, từ nơi sâu thẳm trong rừng quả nhiên truyền đến một trận sói tru mơ hồ. Lam Tâm và Tống Đan sợ nhảy dựng lên, vội vàng nghiêm túc lại. Lam Tâm liếc nhìn cậu béo nguýt: “Cậu đấy, đồ độc ác! Đã không giúp được gì thì thôi còn bàn lùi, sớm biết thế đã không cho cậu cùng đi rồi!”
Cậu béo ấm ức sụt sịt nói: “Cậu tưởng tôi muốn lắm sao? Nếu tôi sớm biết chúng ta sẽ lạc đường, Tề Dương tôi có chết cũng chẳng đi chung đường với các cậu! Bây giờ cô Âu Dương không tìm thấy chúng ta không biết sẽ lo lắng thế nào,” Nói đến cô Âu Dương, Lam Tâm và Tống Đan nói giọng đầy mơ mộng: “Nếu như cô Âu Dương đi cùng chúng ta, cô ấy nhất định sẽ tìm được đường!”
Hạ Phàm ngại ngùng gãi đầu nói: “Đều tại mình, là mình hại các bạn lạc đường!” Tống Đan quay sang cười với cậu nói : “Không thể trách mình cậu được, bọn mình cũng có trách nhiệm! Bây giờ đang lúc cấp bách phải tìm phương hướng trước đã!” Nói dứt lời liền quay đầu nói với Tề Dương: “Tề Dương, tôi nhớ trên người cậu có đem theo la bàn đúng không?”
Nghe lời Tống Đan Tề Dương đột nhiên vỗ đầu nói: “Ây da, tại sao tôi lại quên mất cái này nhỉ! Có một cái la bàn vẫn để trong ba lô sau lưng!” Lam Tâm tức tối nói: “ Đầu óc cậu nếu như bớt móng lợn đi một tí thì sẽ nhớ được nhiều thứ hơn đấy!” Tề Dương tự biết mình đuối lí, lại biết Lam Tâm vẫn đanh đá chanh chua nên không dám phản bác lại cô, cười khan mấy tiếng, rút ra cái la bàn trong ba lô trên lưng.
Nhưng vừa lấy la bàn ra, Tề Dương liền ngây người, cái kim trên la bàn cứ không ngừng quay tít như điên, đến một khắc dừng lại cũng không có. Cậu không kìm nổi kinh hãi kêu lên : “Có ma!”
“Chuyện gì thế?” Hạ Phàm vừa nghe đã hơi chau mày, lấy cái la bàn trên tay Tề Dương, xem rồi cũng không khỏi ngây ngốc, than : “Xem ra cái la bàn này hỏng rồi. Bây giờ phải làm sao?”
Nhà dột còn gặp mưa rào, hi vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt phũ phàng. Bốn thiếu niên thiếu nữ không khỏi trầm mặc hẳn xuống, đến cả Lam Tâm và Tống Đan luôn vui vẻ khi ấy cũng chẳng nói câu nào. Lạc đường giữa chốn thâm sơn, hậu quả có thể là mất mạng, thật đáng sợ!
Lặng im một lúc, Lam Tâm xoa bụng mếu máo nói: “Làm sao đây, mình đói quá, cảm giác chẳng còn chút khí lực nào, chỉ sợ không lết nổi nữa!” Câu nói của cô lập tức đề tỉnh ba người còn lại, thế là một tràng âm thanh tiếng bụng réo vang lên, nhất là cậu béo Tề Dương càng bị cơn đói hành hạ. Tống Đan vốn định hỏi xin Tề Dương chút đồ ăn cũng không hỏi nữa, Tề Dương là người kém chịu đói nhất, nếu bụng cậu ta cũng réo lên thì chỉ có một cách giải thích, cậu ta đã chén hết những thứ ăn được rồi.
Hạ Phàm, cậu nghĩ cách gì đi chứ, không tìm được đồ ăn chúng ta đến chết đói ở đây mất thôi!” Tề Dương ôm bụng khổ sở nói với Hạ Phàm. Hạ Phàm chau mày nghĩ ngợi nói: “Cách duy nhất là tiếp tục đi về phía trước, nói không chừng vận khí tốt có khi lại bắt kịp cô Âu Dương….” “Thế nếu không may thì sao?” Tề Dương hỏi vặn theo bản năng. Lam Tâm lườm cậu lạnh lùng nói: “ Cậu đừng có độc miệng thế được không?”
“Xuỵt!” Tống Đan bất chợt đặt ngón tay lên môi, xùy nhẹ một tiếng bảo ba người kia trật tự, dỏng tai lên nghe ngóng.
Đến khi cả bốn người đều yên lặng, một tiếng sáo du dương lập tức rõ ràng vọng đến. Bốn người không khỏi ngây người vì bất ngờ, một lúc sau Tống Đan mới mơ màng thốt lên: “Mình chưa bao giờ được nghe tiếng sáo hay như vậy, đây là âm thanh con người có thể thổi ra sao?” Lam Tâm gật đầu lia lịa, nói phụ họa: “Thật sự là rất hay, mình có nghe cả đời cũng không thấy chán!” Tề Dương cười ha ha nói: “Hay hay không chưa bàn vội, chỉ là sau khi nghe tiếng sáo này, tôi phát hiện không còn đói bụng mấy nữa,…” Lam Tâm và Tống đan không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn cậu ta quát lên the thé: “Đồ tham ăn!”
“Mọi người đừng cãi nhau nữa! Tiếng sáo ở rất gần chúng ta, chỉ cần chúng ta tìm ra người thổi là sẽ biết phương hướng hay sao? Biết hướng rồi thì sẽ nhanh chóng tìm thấy nhóm cô Âu Dương!” Hạ Phàm đột nhiên kích động nói làm cho Lam Tâm, Tống Đan, Tề Dương hưng phấn nhảy cẫng lên. Bốn người lên đường đi theo tiếng sáo, vì đã có hi vọng nên không đói nữa. Cũng có thể là do tiếng sáo thần kì kia thật sự có công hiệu thần diệu.
o – o – o – o – o – o
Ra ngoài đã ba ngày nhưng Lục Tử Minh vẫn không hề thấy bóng dáng Cửu Khúc Tiên thảo, nghĩ đến độc thế của trưởng thôn mỗi ngày một nghiêm trọng, cậu phiền muộn thổi lên cây sáo bằng tử trúc của mình. Say sưa trong tiếng sáo du dương uyển chuyển, nỗi phiền muộn trong lòng Lục Tử Minh tựa hồ đã hóa thành khúc nhạc, theo tiếng sáo tan biến trong thiên nhiên bao la.
Tiếng địch bất ngờ im bặt, Lục Tử Minh vụt khỏi mặt đất như một mũi tên bay lên cành cây, nấp kín trong đám cành lá rậm rạp. Cậu vừa nấp kĩ, Hạ Phàm đã một mình xông đến, theo sau lần lượt là Tống Đan, Lam Tâm, sau cùng mới đến lượt Tề Dương thở phì phò chậm rề đi tới. Hạ Phàm nghi hoặc nhìn quanh một lượt, kì quái nói: “Tiếng sáo hình như phát ra từ đây, sao lại không có người nhỉ? Chả lẽ đã đi rồi?”
Tề Dương ngồi phịch xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Cái nơi hoang vu hẻo lánh này phía trước không thôn xóm, phía sau không hàng quán, trừ những người cũng đi thám hiểm giống chúng ta thì còn ai đến? Các cậu nói xem…….kẻ thổi sáo có thể nào là…ma không?” Lời của Tề Dương lập tức khiến cho Lam Tâm và Tống Đan rú lên kinh hãi, sợ sệt núp vào sau lưng Hạ Phàm. Hạ Phàm dù sao vẫn còn tâm tính thiếu miên, trong lòng cũng có chút bất an, trừng mắt nhìn Tề Dương mắng cậu lắm mồm, toàn nói chuyện xui xẻo.
“Hạ Phàm, hay là chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này đi, nhỡ ra có….có thứ đó thật, đợi nó quay về chúng ta thảm rồi!” Lam Tâm núp sau lưng Hạ Phàm ôm chặt cánh tay Tống Đan run giọng nói. Hạ Phàm khổ sở đáp: “Nói thì dễ, chúng ta vốn đã lạc đường rồi, vừa nãy lại bị tiếng sáo dẫn dụ, bây giờ không biết đâu là đông tây nam bắc thì biết đi về đâu?”
“Mặc kệ, tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được…” Lam Tâm thực sự đã bị Tề Dương dọa cho hết vía, không kìm nổi bật khóc.
Lục Tử Minh vốn đang nấp kín trên cây nghe đến đây cũng đã hiểu, chắc bốn người này lạc đường, được tiếng sáo của mình chỉ dẫn mới đến được đây, không kìm nổi lên tiếng: “Yên tâm đi, ở đây không có ma, người thì có một!” Tiếng nói bất thình lình lại dọa cho Lam Tâm và Tống Đan nhảy dựng lên. Hai người như hai con thỏ bị hù, một trái một phải ôm cứng lấy Hạ Phàm nhắm tịt mắt. Tề Dương cũng nhảy dựng lên theo bản năng, nhìn ngó xung quanh đầy kinh hãi, lòng đầy hoảng sợ.
Hạ Phàm trấn tĩnh lại, cao giọng nói với chung quanh: “Là ai? Mau ra đây?” Lục Tử Minh cười, thân hình khẽ buông, từ trên cây tiêu sái hạ xuống, đứng vững trước mặt Hạ Phàm. Nhìn thấy Lục Tử Minh nhảy từ trên cây cao mấy mét xuống như vậy, Hạ Phàm trợn tròn mắt không ngừng đánh giá Lục Tử Minh một thân bạch sắc trường sam, dáng người cao ráo, khuôn mặt càng anh tuấn phiêu dật, trong lòng run sợ hỏi: “Ngươi…ngươi rốt cuộc là người hay ma?”
Lục tử Minh ha ha cười mấy tiếng đáp: “Sao vậy, thế giới bên ngoài đến giờ vẫn có người tin vào thuyết ma quỷ thánh thần sao? Yên tâm đi, không phải sợ, ta là người! Sáo là do ta thổi!” Vừa nói vừa rút cây sáo bằng tử trúc giắt bên hông ra. Biết là chủ nhân tiếng sáo, Lam Tâm và Tống Đan trong lòng đều muốn biết người có thể thổi lên tiếng sáo động lòng như vậy rốt cuộc bộ dạng thế nào, liền sợ sệt mở mắt.
Lúc ánh mắt hai hai người quét qua mình Lục Tử Minh, hai trái tim không khỏi đập loạn nhịp. Lục Tử Minh tuyệt không giống bất kì nam sinh nào mà họ đã từng gặp. Trên người Lục Tử Minh có một thứ khí chất lạ kì, xuất trần siêu việt. Nhất là thứ khí độ phảng phất như cưỡi gió đến đi càng khiến hai cô nữ sinh thầm xao xuyến.
Xem xét một lúc, Hạ Phàm xác thực Lục Tử Minh là người chứ không phải là ma, tâm tình liền nhẹ nhõm đi nhiều, bước lên phía trước nói với Lục Tử Minh: “Chào cậu, tôi là Hạ Phàm, đây đều là các bạn học của tôi! Chúng tôi bị lạc trong rừng, không biết cậu có thể giúp chúng tôi được không?”
Lục Tử Minh ngạc nhiên hỏi: “Kì lạ quá, các người sao lại chạy đến Long Ẩn Phong này làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm đấy!” “Long Ẩn phong? Cậu nói đó là tên ngọn núi này sao? Chúng tôi chỉ đến thám hiểm, chứ không ngờ lại nguy hiểm như vậy, ha ha…..” Hạ Phàm nở nụ cười hồn hậu.
“Không sai, đây chính là Long Ẩn phong! Mấy nghìn năm nay người có thể sống sót mà ra khỏi Long Ẩn phong này rất ít, các cậu không phải là đi thám hiểm, đây là đi tìm cái chết!” Lục Tử Minh nghiêm trang nói. “Tìm cái chết?!” Bốn thiếu niên không khỏi cùng kinh hãi kêu lên. Lục Tử Minh gật đầu đáp: “Đỉnh núi này vào cuối ngày bị sương mù bao phủ, làm người ta khó xác định phương hướng! Thêm nữa ở đây độc vật khắp nơi, dã thú đầy núi, nguy hiểm có thể nói là không đâu không có, không cẩn thận là đi đời ngay! Thế này đi, chi bằng ta chỉ cho các người một con đường xuống núi, các người phải nhanh chóng rời khỏi!”
“Không được! Chúng tôi không thể cứ thế mà đi được, thầy giáo và bạn học của chúng tôi vẫn ở trên núi, nếu như ngọn núi này thực sự đáng sợ như cậu nói, chúng tôi sao có thể bỏ mặc không ngó ngàng đến họ?” Tống Đan lo lắng chau mày nói liến thoắng. “Cô nói các người vẫn còn bạn bè trên núi sao?” Lục Tử Minh kinh ngạc hỏi.
Hạ Phàm gật đầu đáp: “Đúng thế! Bọn họ hiện giờ chắc sắp lên đến đỉnh rồi, chúng tôi đã nói sẽ cùng nhau lên đỉnh, đến lúc đó sẽ có trực thăng ở đó đón chúng tôi về. Nhưng mà chúng tôi không cẩn thận bị lạc, cô giáo và mọi người bây giờ nhất định đang rất lo lắng!”