Ừ thì nhìn lên trời, bỏ thở dài... Nói chuyện nhiều tự nhiên có những ngôn ngữ riêng ko ai nghe mà hiểu được
Nhưng chắc phải lâu lắm mới lại có những cuộc nói chuyện xuyên màn đêm như thế nữa phải ko?
Mọi người quen nhìn thấy một bóng người qua lại trước hàng hiên đang nói cười rộn rã, phá tan cái tĩnh mịch về khuya. Cứ đang cười ngặt nghẽo lại bị chặn họng "nhỏ nhỏ cho hàng xóm ngủ". Hic, tụt hứng! Giờ thì cái xóm trọ ấy yên tĩnh rồi...
Mọi người quen nhìn thấy một bóng người chờ trước cổng vào buổi sáng sớm dạo cuối năm học. Nhanh thật, hình ảnh cô gái nhỏ ngồi sau xe, tay với hái những chiếc lá xanh ven đường... hòa vào cái gì vờn trên bàn tay ấy nhỉ? Nắng đấy!
Mọi người quen nhìn thấy một bóng người ngước nhìn mây mỗi lúc nghe tiếng rì rầm của máy bay. Có còn nhỏ nhắn gì đâu mà thấy máy bay là cười hở mười cái răng Ừ, ko xì tin như rứa nữa mô. Nhìn thấy nó mờ dần sau màn mây trắng xóa và tưởng tượng như những ai đó cũng đang ở thật gần... Chỉ thế thôi!
Đúng thật, trời ở đâu chẳng giống nhau. Cùng nhìn lên trời là lại nhìn thấy nhau thôi mà. Buồn làm chi!
Trời Vinh và bầu trời nơi ấy.. Ừ đúng, giống thật!
PS: Gửi cho một người. Không biết bao giờ mới đọc được những dòng này