Em ngồi chải tóc mùa xuân
Lược gương em bỏ , không chừng đã rơi
Thì đây mười ngón tay mời
Ít khi vuốt được má môi em hồng
Ước gì anh hoá gương trong
Mong em ngã bóng vào lòng gương anh
Tôi mải miết bước đi, không dừng lại
Cho đến năm ba mươi tuổi
Trên những con đường hiu quạnh, ngơ ngác
Bước qua những mảnh đời chông chênh, tẻ nhạt ...
Tôi đứng lại
Chồn chân, mỏi gối
Mong một niềm hạnh phúc bé nhỏ
Đến đốt lửa sưởi ấm con tim côi lạnh lẽo
Em ngồi đó
Chải tóc và mây bay về quanh khung cửa
Ríu rít chim ca trên khoảng trời đầy gió
Hạnh phúc vụt vỡ oà trên gương mặt khắc khổ
Một bóng hồng đã len bước vào tim.