Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Nguồn 4vn
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 03-10-2021, 01:18 PM
livan livan is offline

Hàn Lâm Học Sĩ
 
Tham gia: Jun 2008
Bài gởi: 469
Thời gian online: 43 phút 2 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thương Hải (bản mới) - livan dịch thuật

Lời nói đầu:
Đây là phiên bản mới Thương Hải, lý thú hơn bản cũ rất nhiều, đại khái người đẹp Diêu Tình bớt đanh đá hơn, nhiều tình tiết cũng hợp lý hơn... Có điều, pho truyện này đồ sộ, dịch thuật cho hoàn thành cũng phải mất năm, sáu năm là ít, trong cơn đại dịch, cứ nhẩn nha đến đâu hay đấy, hy vọng làm trọn bộ như những tác phẩm kia của Phượng Ca!


Chương 1: Hương Lan Hàm Tiếu

Một trự xu bằng đồng, vành ngoài tròn, có lỗ vuông ở giữa, đang quay vù vù, nó di chuyển chậm dần rồi nằm im xuống, để lộ hai chữ "Gia Tĩnh" hiện dưới lớp gỉ đồng.
Người ném đồng xu là một viên trưởng phòng kế toán, đầu đội vuông khăn rách nát, mình khoác áo choàng vải cũ kỹ màu xanh lá cây nhạt. Đôi mắt của hắn sáng rực như đuốc, đặt hết tâm tư vào xu tiền đồng, tóc trên đầu rậm như tán cây hoè điểm lấm tấm trắng tinh tựa sao đêm.
Một vài người vô công rồi nghề đang chơi cờ bạc, trong số có một lão già bị thua liên tiếp hai lần, lão lầu bầu vài câu, quay sang cười gạ gẫm: "Ninh tiên sinh, gieo xu đồng này thì có gì là thú vị đâu? Cho già này mượn một lúc thì hay hơn, lão sẽ dùng nó tạo ra một đồng khác.", vừa nói vừa thò tay toan nhón xu tiền, nhưng đã bị người kía ẩy ra, nhạt giọng bảo: "Đây là gieo quẻ coi bói, chả phải để tìm thú vị gì đâu".
Lão già cười: "Ngươi định lừa gạt họ Lục ta chăng? Người ta thường dùng kim chỉ may vá áo, đâu có ai dùng xu tiền đồng?"(ND: lão nghe lộn từ coi bói (bốc quái) thành (bổ quái) vá áo, hai từ bính âm na ná giống nhau). "
Lão già hỏi: "Bói? Bói được gì?" Họ Ninh đáp: "Gieo được quẻ KIỀN (ND: hán việt = CÀN)." Ông già cười và nói, "quẻ TIỀN (ND: lão nghe lộn KIỀN thành TIỀN)? Chà, nếu tiên sinh bói được chữ 'tiền' , hẳn là bản mệnh tất đại phú quý.… "Những người chơi cờ bạc kia nghe vậy thì đều cười ầm: "Lục Đại Hải, lão nổi khùng rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền!"
Họ Ninh cũng cười, nói: "Chính ra lời này không tệ. Tuy nói KIỀN đây không phải là TIỀN kia, nhưng Kinh Dịch có lời bàn: 'Càn: Nguyên, hanh, lợi, trinh.' nguyên hanh lợi trinh là ý nói về đại phú đại quý. Cái quẻ này, biến hào thuộc vào 'Sơ Cửu', 'Tiềm Long vật dụng' chính là cái thế dương khí ẩn giấu tràn trề, hệt như thần kiếm còn nằm trong vỏ, không lộ nét sắc bén, chưa ra thì thôi, một khi thoát khỏi vỏ, oai trấn tứ phương."
Bọn con bạc đều trố mắt ra nhìn không chớp. Lục Đại Hải cười cười, nói: "Thây kệ nó là thứ quẻ TIỀN đồng gì, hay tiền vàng nguyên bảo gì, chỉ khi đồng tiền nọ vào đến tay thì mới thực sự là tiền." vừa nói vừa đưa tay moi ra hai xu tiền, mắt trợn tròn xoe, lớn giọng: "Lão gia đây xuống tiền xong rồi đó ... cả tụi cũng mau đặt tiền đi. "
Chủ sòng bạc cười toe toét, đang định lắc xúc xắc, nhưng Lục Đại Hải ngăn hắn lại, “Chậm đã.”. Chủ sòng cười nhạo lão: “Gì vậy? Sợ thua rồi sao?” Lục Đại Hải tức giận: “Xì, bố mày đây sợ gì ai? Tao ngẩng phắt đầu lên, trời liền lủng ngay một lỗ, giậm chân một phát là mặt đất rung chuyển ba quắn, nhớ lại hồi đó, tao vượt biển sang đến tận Lưu Cầu, Phù Tang Cao Ly, Su Ma Tra ... nhóc con nhà ngươi lúc ấy hãy còn bế ngửa trong tay mẹ! "
Nhà cái bị xỉ vả nặng, mặt mày đỏ ửng định nổi sùng, nhưng kịp nghĩ lại, lão già này tuy xấu tính xấu thói, nhưng nghề cờ bạc lại chơi sòng phẳng gần như chưa khi nao quịt nợ bài bạc, giờ mà phát tác ắt mất đi một con mồi tốt, bèn chỉ cười nhạt: "Lục Đại Hải nhà ông coi như lợi hại, nhưng thua hết tiền rồi thì đừng có mà quay sang hỏi mượn nhóc tì tôi đó! ”.
Lục Đại Hải nghe thế đâm hối hận, nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi không sao hốt trở về, chỉ đành hứ nhẹ một cái. Đột nhiên Ninh tiên sinh hỏi: "Ông lão đây từng ra khơi?"
“Tôi đã từng ra khơi làm việc khá nhiều năm!”, giọng Lục Đại Hải đột nhiên sôi nổi, “Sau đó, loạn giặc lùn bùng nổ, làm mất hết cả vốn liếng. Trở về lại Trung Thổ, triều đình xuống lệnh cấm đi biển, xử chém khá nhiều thuỷ thủ. Đứa nào thoát chết thì hoặc gia nhập vô bọn Oa khấu, hoặc tự mình làm cướp biển. Già đây thứ nhất không có vốn liếng, thứ hai không muốn làm giặc, chỉ còn nước đánh cá sinh nhai. Nhưng như người ta nói, làm con rùa rụt cổ thì sẽ sống lâu nhất, nghĩ đến những người bạn đồng hành ngày xưa, hoặc bị quan khám nhà xử chém, hoặc bị bọn giặc ném xuống biển nuôi cá, trong số dăm chục người, chỉ duy nhất tôi còn sống đến ngày này."
Ninh tiên sinh im lặng một lúc rồi thở dài: “Lời của ông lão thật khớp với cái đạo lý 'Vô vi bảo thân' của người xưa. Ham lợi hám danh mà giết người là đưa đến hoạ sát thân, biết sống an bần lạc đạo thì mới là cách tránh xa thảm họa. "
Lục Đại Hải cười mà rằng: "Ninh tiên sinh nói toàn những đạo lý to tát, già đây một chữ cũng không thông, nhưng tiên sinh biết bói toán, chẳng hay có thể giúp cho một quẻ, xem lần cá cược này ăn thua ra sao không?."
Ninh tiên sinh gieo quẻ sáu lần rồi nói: "Lần này là quẻ KHÔN, biến hào thuộc về "Thượng Lục", có lời bàn rằng: 'Thượng Lục là hào Long Chiến Vu Dã, đổ máu màu vàng và đen. '"Thấy Lục Đại Hải ngơ ngác bèn cười và thêm,"Cũng như muốn bảo rằng một khi khí âm quá mạnh, nhất định sẽ đến uy hiếp khí dương, khó tránh một cuộc chiến to tát giữa hai khí. Chỉ là từ xưa giờ, âm không thể thắng dương, tà không áp đảo được chính, lần cược này của ông lão thua nhiều thắng ít, nếu Ninh mỗ không nhầm, hẳn ông sẽ thua ở hai cửa năm và sáu. "
Lục Đại Hải nghe bàn mà phát nghi ngại, nhưng toàn bọn nhà con đều đã rầm rĩ đặt cược xong cả rồi. Chủ sòng lắc ống tre một hồi rồi đột nhiên mở bung ra, mọi người nín thở, thấy đó là một mặt sáu điểm, hai mặt năm điểm.
Tất cả đều chẳng khỏi kinh ngạc, Lục Đại Hải lại càng ngẩn người. Chủ sòng vừa gom tiền vừa cười cợt: "Sáu năm, sáu năm, một sáu hai năm, mồm mép ông Ninh thật rất sắc bén nói đúng vanh vách. Ha ha, Lục Đại Hải, còn muốn chơi nữa hay thôi?"
Lục Đại Hải moi túi từ trong ra ngoài, thảy đều trống rỗng, quay nhìn ra thì ông trưởng phòng nọ đã đi xa mất rồi. Lục Đại Hải nhổ toẹt một bãi, ruả xả: "Xúi quẩy quá ....thua cú này tại vì cái con quạ đen thối mồm."
“Khoan rủa xả ông ấy nhen.” Chủ sòng bài nhe răng cười nhạo lão, “Ông họ Ninh này là không thể trêu vào. Lão xem xem ... Sản nghiệp Diêu gia trang to lớn đến đâu, non vàng núi bạc nhà nó qua tay bao nhiêu kế toán hồ đồ, hết thảy đều chẳng ai thoát khỏi cái vạ miệng của con mụ Yên Chi Hổ. Nhưng từ khi ông họ Ninh đến trông nom, cái vụ kế toán hệt như được ân phước từ nhiều tiên phật, chỉ trong vòng vài tháng, tất cả các bê bối tài khoản đều được tẩy rửa sạch sẽ, lúc này, tiền bạc chi tiêu của nhà họ Diêu đều chảy thông suốt qua mười đầu ngón tay của ông ta. Như vậy mà xem, nhà họ Diêu còn không quý trọng ông ta như bảo bối hay sao? Lão dám rủa xả ông ấy, coi chừng bị mụ Yên Chi Hổ nghe được, bả sẽ đến quai cái miệng lão ra đó! "
Cả bọn chơi bạc đều ngoác miệng ra cười, nhưng Lục Đại Hải lại thầm nghĩ làm cách nào vay mượn để gỡ gạc. Đột nhiên, từ xa xa truyền đến tiếng trống khua ầm ĩ, cả đám người nghe vậy đều hô hào: “Đoàn diễn kịch của Diêu gia đến rồi, mau đến xem, đến xem.” Mọi dụng cụ đổ bác đều bị thu gom lại, bọn chúng hò reo vùn vụt chạy đi..
Lục Đại Hải hết cách mượn tiền để gỡ gạc, lão bèn nhấc giỏ cá lên, hậm hực bước đi. Trong lúc đó, màu trời đột nhiên biến chuyển tối xầm xuống, gió đông nam chợt nổi, Từng ra khơi nhiều năm, nhìn sắc trời, lão vội dấn bước đến trú dưới một tàng cây mận để tránh mưa. Vừa yên chỗ, mưa nặng hạt đã xầm xập đổ xuống, vùng đất trước mặt nổi cát bụi mờ mịt.
Mưa xối xả, bỗng thấy có một hán tử áo xám tay che đầu tóc, đeo sau lưng một cái bọc to, đi lểnh mểnh đến gần lão. Lục Đại Hải sốt sắng gọi to: "Ông bạn kia ...bước nhanh lên, đến đây trú mưa."
Người đàn ông nọ thản nhiên đi tới tàng cây, đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ rõ mặt mày. Lục Đại Hải kinh hãi, vội hít vô một hơi dài, vì người đàn ông nọ có hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt tái nhợt và sưng tấy, tuyệt chẳng khác mặt một thây ma chết trôi.
“Đi Diêu Gia Trang còn xa lắm không?” Người áo xám mở miệng hỏi, giọng âm u, nói gằn từng chữ. Lục Dạ Hải nghĩ thầm người này không chỉ mang hình dạng tà ma, từ đáy họng còn thoát ra quỷ khí, lão ú ớ rồi nhỏ giọng đáp: “Đi về phía tây năm dặm là đến.” Người nọ xoay chuyển ánh mắt rồi quay mình bước đi.
Lục Đại Hải nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đó, chợt nhận thấy hắn ta đang đi trong mưa, nhưng quần áo, tóc tai, giày vớ thảy đều còn khô ráo. Nhìn kỹ hơn, mé dưới cái bị đeo trên lưng, quần áo trồi lên trụt xuống hệt như rồng rắn bò trườn, nhưng nước mưa nhỏ từ đấy xuống bỗng biến mất tăm, Lục Đại Hải thẫn thờ nhìn bóng hình người nọ biến mất giữa mưa gió.
Mưa đến nhanh rồi đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc mây tan, mặt trời hiện ra. Lục Đại Hải rũ bỏ nước mưa, mất hồn mất vía bước đi được hai bước, chợt nhớ ra chuyện gì, bèn xoay người đi ngược trở về tàng cây mận, trèo lên thân cây, rứt lấy dăm quả mận vừa xanh vừa bự.
Lão vừa đút chúng vô túi chợt nghe có tiếng cười khúc khích, Lục Dạ Hải kinh ngạc quay ra nhìn, thấy đó là một cô gái mắt xanh, má hồng, tóc mây, da dẻ như tuyết, chính là một cô đầm phương Tây hiếm gặp.
Lục Đại Hải xưa kia xuất ngoại, từng nhiều phen gặp gỡ mấy cô đầm tây, nhưng có hình hài vóc dáng xinh đẹp như cô này là lần đầu lão thấy.Tuy mang ngoại hình kỳ lạ, cô lại mặc một bộ váy đỏ cùng kiểu của phụ nữ Giang Nam, trong tay cô ôm một con mèo Ba Tư, lông toàn thân trắng toát như tuyết, xem có mòi lười nhác, đáng yêu.
“Lão nhân gia,”, cô gái mở miệng nói tiếng Quan thoại thật êm ả, “Ông có biết Diêu gia trang không?” Lục Đại Hải nghe mà ngầm thấy kỳ lạ, lão buột miệng trả lời, “Không xa, năm dặm về phía tây.”
Cô đầm cười, nói: “Cảm ơn.” Cô vừa nói vừa vuốt ve vào lông cổ của con mèo Ba Tư. Con mèo Ba Tư liếc xéo về phía Lục Đại Hải, ánh mắt xanh rờn chất chứa dăm phần hắc ám.
Con tim Lục Đại Hải chợt rùng mình, lại đột nhiên nghe cô đầm cười khúc khích mà nói: “Bắc Lạp Sư Môn, đừng có nghịch ngợm.” Cô thò tay gãi gãi vào cổ con mèo hai cái, con mèo bị nhột, co rúm mình lại, cụp mi mắt xuống. Cái rùng mình trong lòng Lục Dạ Hải vừa tan nhẹ đi, nhưng lão chợt có chút bối rối.
Cô đầm lại vui vẻ bảo: “Lão gia ơi ... nhắc chừng cho lão biết, mận mọc ven đường này là không ăn được.” Lục Đại Hải lấy làm kỳ quái, hỏi: “Tại sao không ăn được?” Cô gái chỉ cười, không trả lời, nhắm phía tây ra đi. Cước bộ cô thư thả, nhưng mỗi bước đi ra xa chừng hơn một trượng, Lục Đại Hải hoa mắt, khi lão giụi mắt nhìn kỹ lại, cô đầm nọ đã mắt tăm.
... còn tiếp ...



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của livan


Last edited by livan; 03-10-2021 at 02:44 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™