CHUÔNG GIÓ
Lưu Quốc Phương
Khi Bình về phép, Tiểu Kỳ bế con đến thăm anh. Trong nhà Bình nườm
nượp người, ồn ào lắm, Tiểu Kỳ bước vào, không khí náo nhiệt trong nhà lắng
hẳn xuống. Trong nhà chỉ còn Binh và Tiểu Kỳ cùng đứa con chị bế trên tay. Họ
ngồi đối diện nhau im lắng. Rất lâu sau, Tiểu Kỳ mới lên tiếng:
- Em có lỗi với anh.
Bình im lặng, Tiểu Kỳ nói:
- Mẹ em ép em phải lấy Đại Cẩu. Anh ấy sẵn tiền, dẫn lễ cưới hai vạn đồng.
Em từ chối, mẹ em hai lần nhảy xuống sông tự vẫn.
Bình im lắng. Tiểu Kỳ nói:
- Em yêu anh, luôn luôn yêu anh, em biết anh yêu em, nếu anh vẫn đồng ý,
em ly dị với Đại Cẩu lấy anh.
Bình im lặng.
Thấy Bình không nói gì, Tiểu Kỳ ra về. Lát sau chị quay lại, trong tay ngoài
bế con, còn cầm một cái chuông gió, Tiểu Kỳ nói:
- Cái chuông gió này trước đây anh tặng em, hai năm nay em luôn treo nó ở
cửa.
Nhìn thấy chuông gió, Bình lên tiếng:
- Em bây giờ trả anh chuông gió, có phải không?
Tiểu Kỳ lắc đầu:
- Vừa giờ em đã nói, nếu anh đồng ý, em sẽ cắt đứt Đại Cẩu, lấy anh.
Chuyện này anh cứ suy nghĩ kĩ, không vội trả lời em đâu, nếu đồng ý thì treo
chuông gió lên cửa nhà anh, em nhìn thấy chuông gió, sẽ đến tìm anh.
Tiểu Kỳ nói xong, để chuông gió lại đi về.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Bình. Bình ngồi ngây ra, rất lâu. Sau đó anh
cầm cái chuông gió lắc lắc. Tiếng chuông vang lên trong nhà binh boong binh
boong. Ở nhà bên cạnh, Tiểu Kỳ nghe thấy tiếng chuông gió, chạy ra nhìn sang
cửa nhà anh. Cửa nhà anh không có chuông gió. Tiểu Kỳ đứng tần ngần ở cửa
nhà mình, hai mắt đẫm lệ.
Bình trở về đơn vị, cũng không treo chuông gió lên trước cửa, anh đem
chuông gió đi sau khi đến đại đội. Binh treo chuông gió ở cửa doanh trại. Gió
tây bắc thổi mạnh, chuông gió kêu binh boong suất ngày. Khi không có việc gì,
Bình tần ngần ngắm chuông, còn bảo:
- Tiểu Kỳ ơi, anh đã treo chuông gió trước cửa, em có nhìn thấy không?
Trong doanh trại có treo chuông gió, lúc đầu ai ai cũng thích, lâu dần đâm
chán, cảm thấy tiếng binh boong binh boong rất sốt ruột nên bảo Binh tháo đi.
Binh tháo chuông gió cất đi cẩn thận. Những lúc rỗi rãi Binh lại lấy chuông gió
ra, tìm một nơi vắng vẻ, ngồi xuống, sau đó lắc lắc chuông gió trước ngực để
phát ra tiếng kêu, còn bảo:
- Tiểu Kỳ ơi, anh đã treo chuông gió trước ngực, em có nhìn thấy không?
Tiểu Kỳ không nhìn thấy, Binh treo chuông gió trước ngực cũng thế, trước
cửa cũng thế, Tiểu Kỳ đều không nhìn thấy. Tiểu Kỳ chỉ nhìn được sang trước
cửa nhà anh, ở đó không có chuông gió.
Hai năm sau, anh xuất ngũ, lần này Tiểu Kỳ không sang thăm Binh. Binh hỏi
người bên cạnh, Tiểu Kỳ đi đâu sao không thấy. Người đó bảo, Tiểu Kỳ suốt
ngày ở lì trong nhà không thấy đi đâu. Binh hỏi xảy ra chuyện gì, người ấy bảo
thằng chồng của Tiểu Kỳ đã lấy một cô ả khác trẻ hơn, đã bỏ Tiểu Kỳ rồi. Binh
lặng người đi.
Hôm sau, Binh treo chuông gió lên trước cửa. Tiểu Kỳ không sang. Binh đờ
đẫn nhìn chuông gió, thầm nói:
- Tiểu Kỳ ơi, anh đã treo chuông gió ở cửa, em có nhìn thấy không?
Có gió thổi chuông gió kêu binh boong binh boong. Binh nghe rõ, lại nói
thầm:
- Tiểu Kỳ ơi, chuông gió kêu đấy, em có nghe thấy không?
Tiểu Kỳ đã nhìn thấy, cũng nghe thấy, nhưng chị vẫn ngồi yên ôm con nhỏ
trong nhà không đi ra. Hôm sau, Binh đã sang nhà Kỳ. Trước khi đi, Binh lấy
chuông gió xuống, sau đó để ở ngực và lấy tay lắc lắc. Thế là Binh bước vào
nhà Tiểu Kỳ trong tiếng kêu binh boong binh boong. Tiểu Kỳ nhìn thấy Binh
cúi đầu xuống, sau đó nói:
- Hiện giờ, em đã bị người ta ruồng bỏ, anh còn đến làm gì?
Binh đáp:
- Anh đến nói với em, anh không chỉ treo chuông gió ở cửa, mà còn treo ở
ngực, - Nói rồi Binh lắc lắc chuông gió.
Đứa con bế trong tay Tiểu Kỳ đã bốn tuổi, đã biết nói, nghe thấy chuông gió
kêu, nó chìa tay ra, còn bảo: “Mẹ ơi, con lấy”.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: