Đây là topic dành cho các bản dịch của Thần Mộ II đã qua hiệu đính. Xin lưu ý các huynh đệ là để giữ gìn topic mong các vị không 8888, không vòi truyện, không spam trong này, ai vi phạm xin đừng trách tại hạ nặng tay.
Tiếu_thusinh: Đây là thiết quân luật tại topic này anh em nào 8888 hay vòi truyện sẽ ban nick vĩnh viễn. Nếu muốn vòi xin anh em quá giang đến Tàng thư luận đàm nhé. Mong anh em ủng hộ.
Sự kiện Thần Nam trong vòng một ngày diệt liền bốn cao thủ đã qua hơn mười ngày, nhưng dư âm của trận chiến kinh thiên động địa đó còn kéo dài. Thật là một trận phong ba khó có thể tưởng tượng. Một thanh niên cao thủ mới chỉ hai mươi tuổi lại có thể trảm sát bốn vị tuyệt thế cao thủ khiến mọi người trong giới tu luyện vô cùng kinh hãi.
Lôi đài cho cuộc quyết chiến giữa truyền nhân của Đông phương chính tà thánh địa được đặt ở Tây phương. Rất nhiều cao thủ Đông thổ không quản đường xa, vượt ngàn dặm đến Tây phương xem náo nhiệt, lại gặp đúng lúc Thần Nam tiêu diệt các tuyệt thế cao thủ. Do đó, tin tức này bị những người đó dùng các phương pháp nhanh nhất có thể truyền về phương đông.
Lúc này, Thần Nam tuyệt đối là nhân vật trung tâm của tu luyện giới cả phương đông và phương tây. Có thể nói không ai không biết, không ai không hay.
Trong lúc bên ngoài đang sôi nổi bàn tán về mình, hắn đang tu dưỡng trong một tòa nhà ở Tân Lan vương đô. Trận quyết chiến cùng bốn vị tuyệt thế cao thủ, hắn đã bị thụ thương rất nặng, đến bây giờ mới từ từ hồi phục hoàn toàn.
Tòa nhà này vốn là nơi ở của Ma Pháp vương tử Khải Lợi. Khải Lợi cũng có danh tiếng trong giới quý tộc ở phương Tây, dường như tại đô thành của các nước lớn đều có cơ sở của mình. Quá nửa là do các đại quý tộc biếu tặng.
“Thật không ngờ huynh đệ cùng bốn vị cao thủ giao chiến! Không tin nổi. Không ngờ bốn kẻ đó đều bị giết chết. Thật phi lý. Huynh đệ thực sự không phải là người.”
Thấy Thần Nam xuất quan, Khải Lợi là người đầu tiên đến thăm. Chỉ là Ma Pháp vương tử vốn dĩ ngôn từ lịch sự, cử chỉ ưu nhã lúc này vô cùng kích động, miệng không ngừng tuôn ra những lời chửi thề. Có thể thấy hắn đang thực sự bức xúc.
“Ngươi thật là cái đồ….thực sự làm người ta không thể tin được. Ai ngờ tất cả đều là thật. Hôm đó ngươi sống sót từ trong núi quay về, ta cứ nửa tin nửa ngờ những gì ngươi nói. Trời ạ, ai ngờ đều là thật. Ai ngờ trong vòng một ngày ngươi lại có thể tiêu diệt được bốn vị tuyệt thế cao thủ. Thật là không thể tưởng tượng. Thật không công bằng. Ta…”
Nhìn thấy Khải Lợi không còn giữ được phong thái như mọi người, Thần Nam cười nói: “Bản thân ta cũng không dám tin. Cứ nghĩ là đang nằm mộng. Đúng rồi, bọn Nam Cung huynh muội, Huyền Trang hòa thượng cùng với Vương Huy đâu rồi?”
“Bọn họ đã đi rồi. Nhưng kẻ đó không thể cùng ở một chỗ với nhau được. Hôm đó, chúng ta vô tình gặp ngươi ở bên ngoài núi, nghĩ lại đều là nghe tin liền muốn đến giúp ngươi một tay. Bọn họ gặp nhau không ngay lập tức đánh nhau đã là tốt lắm rồi. Thấy ngươi bình an vô dạng, liền lần lượt bỏ đi.” Cuối cùng Khải Lợi thở dài: “Vào lúc nguy nan, xuất thủ tương trợ…”
Thần Nam im lặng gật đầu
Trường đại phong ba đó đã làm cho thế lực nhiều phương chú ý đến mình, Thần Nam không thể không tử tế suy ngẫm về tình cảnh trước mắt của mình.
Không nghi ngờ gì, quan hệ giữa Quang Minh giáo hội và hắn là vi diệu nhất. Đối phương chỉ lợi dụng hắn để giấu giếm bí mật về việc làm sống lại Quang Minh thần. Do đó những tán dương cảm kích biểu hiện ra bên ngoài chỉ là giả. Nói không chừng các tuyệt thế cao thủ của Đức Lí thần điện đang giơ nanh múa vuốt, nghĩ cách báo thù.
Trường hợp lạc quan nhất là sau này giáo hội có không muốn động thủ với hắn, cũng không phải là điều gì đó tốt đẹp. Có thể tưởng tượng được nếu như có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.
Còn Hắc Ám giáo hội, khẳng định sớm đã đưa hắn vào vị trí kẻ địch số một. Lần này hắn tiêu diệt một mạch bốn tuyệt thế cao thủ, thêm vào Hỗn Thiên tiểu ma vương giết chết hắc ám pháp sư cấp năm, khẳng định cũng được tính lên đầu hắn. Năm tuyệt thế cao thủ bị giết, Hắc Ám giáo hội chắc chắn sẽ phát điên. Thật là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nói không chừng bây giờ đối phương đã điều động cao thủ đến giết mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quang Minh giáo hội chắc sẽ thêm dầu vào lửa, để hắn và Hắc Ám giáo hội triệt để đối đầu. Thật là phiền toái. Giáo hội hắc ám tại Tây phương mặc dù trước nay không có cách nào chiến thắng Quang Minh giáo hội. Nhưng tranh đấu từ xưa đến nay vẫn không bị tiêu diệt, có thể thấy là vẫn có thực lực mà người khác khó tưởng tượng được.
Tất cả kết quả đều là do Mộng Khả Nhi, Hạng Thiên cùng với Quang Minh giáo hội cùng nhau đem đến cho hắn. Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên phủi tay sạch sẽ, đem tất cả đổ lên đầu Thần Nam. Chiêu này thật là độc.
Thần Nam đi đi lại lại trong phòng nguyền rủa: “Hai tên khốn…”
Bây giờ, cảm tình của Tây phương tu luyện giới đối với hắn có lẽ sứt mẻ ít nhiều. Dù sao hắn cũng là một Đông phương tu luyện giả, một mình giết chết bốn đại cao thủ, làm cho hầu hết các cao thủ Tây phương đều nảy sinh tâm lý bài xích trong lòng. May là bốn kẻ đó đều là người của Hắc Ám giáo hội. Không thì hắn đã trở thành công địch của cả Tây phương tu luyện giới.
Còn tại Đông phương tu luyện giới, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi sinh lòng sùng bái đối với hắn, nhưng cũng có không ít người nảy sinh địch ý đối với hắn. Người phương đông thích nhất là nội đấu. Bây giờ hắn phong quang vô hạn, không ai có thể sánh được. Chỉ sợ có lẽ đã làm cho nhiều người cảm thấy không thoải mái.
Trong lúc Thần Nam đang suy nghĩ về tình hình trước mắt. Ở một nơi khác, cũng có người đang cùng suy nghĩ về vấn đề đó.
Trong một khách sạn tại Tân Lan vương đô, Mộng Khả Nghi đứng bên song cửa. Thánh nữ tiên tử đang khẽ nhíu mày. Không thể đoạt được xá lợi của Quang Minh thần khiến nàng lo lắng. Đạm Đài cổ thánh địa, đại ác ma trong truyền thuyết bị đệ nhất tổ sư phong ấn sắp xuất thế. Nếu như không thể vận dụng sức mạnh cấp độ thần tiên tăng cường phong ấn. Trong tương lai không xa, ác ma sẽ phá ấn xông ra.
Nhưng trong lần tranh đoạt thần thủ này, cuối cùng có thể tránh tất cả mọi phiền phức khiến Mộng Khả Nhi cảm thấy vui vẻ. Nàng có thể tưởng tượng được sự báo thù của Hắc Ám giáo hội đối với Thần Nam sẽ khủng khiếp như thế nào.
Nhưng có một việc nhỏ khác khiến Mộng Khả Nhi vô cùng tức giận. Bây giờ danh tiếng của Thần Nam nổi như cồn, không ai so được. Trong rất nhiều truyền văn về hắn, không ngờ lại có lời đồn về việc Thần Nam và nàng có quan hệ ám muội.
Cái loại tin vịt đó đối với Thần Nam mà nói thì chẳng có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với thánh khiết tiên tử xuất thân từ Đạm Đài thánh địa mà nói, thực là một chuyện không thể chấp nhận. Nghĩ đến chuyện này, một người mặc dù thường ngày điềm tĩnh, đối với mọi việc đều bình thản như Mộng Khả Nhi, mà cũng có cảm phát điên lên được.
Trong một cánh rừng ngoài Tân Lan vương đô, Hỗn Thiên tiểu ma vương cay cú: “Hắn thực không phải là người. Không ngờ có thể tiêu diệt bốn tuyệt thế cao thủ. Nếu như cùng hắn chính diện giao phong thì thật là không có đường sống. Làm sao hắn có thể tiến bộ thần tốc như vậy? Lại còn tiểu tiện nhân Mộng Khả Nhi, dường như so với Thần tiểu tử còn lợi hại hơn ba phần. Ta không cam tâm. Ta muốn bế quan, ta muốn đột phá! Nếu không tiến vào ngũ giai lĩnh vực quyết không xuất quan”
Hạng Thiên lặng lẽ tiến vào sâu trong rừng núi ngoại thành Đức Lí. Đứng trước một cửa động, hắn lặng lùng cười nhạt: “Đợi Vũ Ma thân pháp và Hỗn Thiên hư không đạo của ta đến lúc đại thành. Ta sẽ cho các ngươi mở mắt. Các ngươi hãy đợi đến lúc rơi vào tay ta”.
Sau một tháng, trường phong ba đó cuối cùng cũng từ từ lắng xuống.
Ngoài ý liệu của Thần Nam, người của Quang Minh giáo hội tuyệt không tìm hắn làm phiền. Tây phương tu luyện giới cũng tuyệt không có nhiều địch ý với hắn. Thậm chí giới quý tộc Tân Lan đô còn thường mời hắn tham gia các yến tiệc quan trọng.
Nhưng hắn biết Quang Minh giáo hội chỉ là tốt đẹp bên ngoài. Bọn họ khẳng định đang đợi đến lúc hắn cùng Hắc Ám giáo hội đại chiến một trận long trời lở đất. Nói đến lại cảm thấy kì quái, người của Hắc Ám giáo hội vẫn chưa có hành động gì. Ít nhất đến hôm nay vẫn chưa có ai tìm hắn báo thù.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, các đại thế lực ở Tây phương lần lượt thăm dò Thần Nam, muốn chiêu mộ hắn làm tăng thế lực của mình. Tất cả bọn họ đều thuộc tầng lớp đại quý tộc.
Sau một thoáng tiếp xúc, Thần Nam lập tức tránh xa những người này. Từ các thông tin mật báo của Khải Lợi mà hắn biết, các tập đoàn thế lực này quá phức tạp. Có ngươi tham vọng khống chế vương quốc hiện tại, có người muốn thôn tính các tiểu quốc xung quanh. Những kẻ đó đều nhìn trúng vũ dũng của hắn. Nhưng hắn không muốn tiến vào vũng nước đục đó.
Sự thực là những người hắn tiếp xúc cũng không làm phiền hắn nhiều. Dù sao thì những tập đoàn đó không quá coi trọng vũ lực cá nhân. Nếu như không phải vì danh tiếng gần đây của hắn, đối phương cũng sẽ không tìm đến cửa nhà.
Cũng trong khoảng thời gian này, Thần Nam không ngừng luyện công. Dưới tình thế hiện tại, thực lực sẽ quyết định tất cả. Hắn cần nhanh chóng đề thăng tu vi của mình.
Sau hai tháng, phong ba bên ngoài từ từ kết thúc. Lúc này tiểu long đã tỉnh lại sau một thời gian dài ngủ vùi. Thần Nam quyết định bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, tiến về thánh địa Bái Đán của Quang Minh giáo hội.
Gió nhẹ nhàng thổi, trong sâu thẳm núi rừng truyền đến từng làn hương hoa thơm ngát. Xuyên qua rừng rậm là một vùng canh tác rộng lớn. Rất nhiều nông dân đang vất vả lao động. Từ phía thôn làng xa xa, từng làn khói bếp bốc cao.
Một bức tranh xóm làng đơn giản, hàm chứa hơi thở của cuộc sống.
Trải qua hơn mười ngày trèo rừng lội suối. Thần Nam đã xuyên qua vùng núi non hùng vĩ phía tây Tân Lan, đến một khu vực có cả trăm quốc gia tồn tại cạnh nhau.
Tây đại lúc có bốn quốc gia bá chủ. Tây Lan ở phía Đông, Mạn La ở phía Nam, Lạp Thoát Duy Á chiếm phương bắc, còn Ai Khắc Tư Tắc hùng bá ở phía tây.
Tại khu vực giao nhau giữa bốn đế quốc có một khu vực vô cùng rộng lớn. Ở đó có thảo nguyên, có sa mạc, có đầm lầy, còn có vài chục tiểu quốc. Vì là vùng đệm giữa bốn đại quốc, các tiểu quốc này đều là chư hầu của các nước lớn kia.
Có tiểu quốc cũng có vài chục tòa thành thị, có tiểu quốc chỉ có duy nhất một tòa cô thành. Vài trăm năm chiến hỏa liên miên, việc lập quốc và diệt quốc dường như cứ mươi ngày nửa tháng lại xảy ra một vụ.
Nhưng khoảng chục năm nay, cùng với ảnh hưởng ngày càng lớn của Quang Minh giáo hội. Vùng đất chiến loạn này dần dần ổn định trở lại. Dưới sự can dự của thần điện, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.
Thần Nam mang theo tiểu long đã rời khỏi Tân Lan đế quốc, tiến vào vùng đất chiến loạn này. Nhưng khung cảnh xóm làng thanh bình hiện tại khiến người ta khó có thể tưởng tượng được rằng lúc trước ở đây chiến hỏa liên miên.
“Xem ra Quang Minh giáo hội cũng không phải chỉ biết nói suông. Ngăn cản đao binh chiến loạn, thực sự là công đức lớn. xem ra vẫn còn có tư cách xưng thần.”
Thần Nam không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, đem bạch tê ngưu gửi lại ở nhà Khải Lợi, còn mình đi bộ mấy hôm nay.
“Ài, vì sao lại như thế, ta tực sự rất tức giận. Xá lợi của đại thần côn vì sao lại biến thành cái sừng mọc trên đầu ta?” Long Bảo bảo nằm trên vai Thần Nam, lầm bầm bất mãn.
Sau khi tỉnh lại, tinh thần của tiểu long rõ ràng là khá hơn trước rất nhiều. Nó cũng có những thay đổi không nhỏ. Xá lợi của Quang Minh thần, lúc đầu chỉ như một viên minh châu ở trên trán nó. Nhưng sau hai tháng ngủ mê, hạt châu không ngờ ảo hóa thành một cái sừng kim quang lấp lóa. Bây giờ tiểu long tự nhiên có ba cái sừng.
Cái sừng thứ ba tất nhiên rất nhỏ, rất ngắn, chỉ như một nhánh của hai cái sừng rồng kia mà thôi.
“Xấu chết đi được, ta ghét cái sừng này”. Trên đường đi tiểu long không ngừng than vãn, giống như là một đứa trẻ bị bắt nạt.
Thần Nam cười nói: “Không xấu, thực sự rất đẹp”.
“Có thật không”, tiểu long nghi ngờ nhìn hắn.
“Thật, vô cùng đáng yêu”
“Đáng ghét, ta thực sự rất ghét việc có thêm một cái sừng.”
Tiểu long cứ suốt ngày than thở, khiến Thần Nam không nhịn được cười. Một người một rồng trên đường vì thế cũng không cảm thấy tịch mịch.
Thôn làng phía xa càng ngày càng gần. Thần Nam mang theo tiểu long xuyên qua vài thôn làng, tiến vào một tiểu trấn.
Tiểu trấn này sôi động. Các kiến trúc của phương tây rất to lớn, mang phong cách riêng. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng. Lúc này đã là giữa trưa. Thần Nam mang theo tiểu long tiến vào một tửu lâu, thỏa mãn cơn thèm ăn của tiểu long.
Đột nhiên lúc này, Thần Nam cảm thấy một tia tinh thần dao động vô cùng nhỏ. Nhưng khi hắn chủ động truy tìm, thì lại không cảm ứng được nữa. Thần Nam chợt tỉnh ngộ. Cái gì đến cuối cùng cũng đã đến. Hiển nhiên là có một siêu cấp cao thủ đang quan sát mình. Theo phán đoán của hắn, quá nửa là người của Hắc Ám giáo hội.
Thần Nam nghỉ ngơi đầy đủ tại tiểu trấn rồi mới lên đường. Hắn bí mật quan sát động tĩnh phía sau, nhưng trên đường làng vô cùng an tĩnh. Hắn không hề cảm thấy một chút khí tức nào.
Đến lúc ra khỏi tiểu trấn khá xa, tiến vào một vùng hoang dã, hắn mới từ từ cảm ứng thấy một cỗ khí tức không tầm thường. Một cỗ khí tức hùng hồn đột nhiên bạo phát ở phía trước, hướng thẳng đến phía hắn.
“Ai, có cướp”. Tiểu long lầm bầm.
Thần Nam ngưng trọng thần sắc, tiền phương chắc chắn có một đối thủ hùng hồn đang đợi hắn. Thần Nam từng bước tiến tới, điều chỉnh trạng thái cơ thể, sẵn sàng nghênh chiến.
Không lâu sau, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mắt hắn. Một thanh niên nam tử mắt đen tóc đen, khí thế hiên ngang đứng tại giữa đường, chăm chú quan sát Thần Nam.
Hắn kinh ngạc. Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức có cùng nguồn gốc với mình. Chân khí trên người đối phương không ngờ lại tương đồng với của hắn.
Nam tử trước mặt chắp tay sau lưng, mang lại cho người khác cảm giác nắm cả thiên hạ trong tay, thể hiện một sự tự tin rất lớn.
Nhưng, không hiểu vì sao, trong lòng Thần Nam trỗi dậy một cảm giác chán ghét. Bằng trực giác của mình, hắn đã cảm thấy được người thanh niên trạc tuổi mình này là một nhân vật đáng sợ.
Thần Nam dừng lại, lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt. Thanh niên nam tử chắp tay sau lưng, từng bước tiến lại. Đi quanh Thần Nam vài vòng rồi ung dung kiêu ngạo hỏi: “Ngươi là Thần Nam?”
Last edited by Iori Yagami; 02-02-2009 at 03:08 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhduongcongtu
Thần Nam bất động nhìn thanh niên nam tử trước mặt. Bên ngoài tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng chấn động. Không ngờ đối phương lại biết huyền công gia truyền của mình. Tất nhiên không phải do hắn truyền thụ. Chắc chắn sư môn đối phương nếu không phải là do Thần Chiến sáng lập, thì cũng là bọn họ may mắn có được công pháp do cha hắn để lại.
“Tóm lại ngươi là ai?”. Thần Nam nhìn đối phương, mặt không chút biểu cảm.
Lúc này, thanh niên nam tử từ từ dừng lại rồi nói: “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi có đúng là con của Thần Chiến không?”. Trong mắt hắn lóe lên ánh hàn quang bức người: “Ngươi là một kẻ chết đi rồi sống lại?”.
Thần Nam trong lòng nổi sóng, hắn chấn động đến cực điểm. Bí mật này, ngoài hắn ra, thế giới vốn không ai có thể biết được. Nhưng đối phương không ngờ vừa mở miệng đã nói ra được hết bí mật đó. Chút nữa là hắn đã hét lên.
Bên trong nhất định phải có ẩn tình! Thần Nam lạnh lùng quan sát đối phương. Hắn phát giác mình đang rơi vào thế bị động. Thanh niên trước mặt dường như biết rõ về quá khứ của hắn, còn hắn thì không biết một chút gì về đối phương cả.
Thanh niên nam tử cũng bình tĩnh quan sát phản ứng của Thần Nam, cuối cùng hắn lộ ra thần sắc không thể tin nổi, nói: “Xem phản ứng của ngươi, chắc là chính xác rồi? Làm sao có thể thế được? Sao lại có thể thế được?”.
Bí mật động trời đột nhiên bị người khác khám phá. Thần Nam trong lòng rối bời, mồ hôi tứa ra, thấm ướt y phục của hắn.
“Hừm, người ăn nói linh tinh gì đó, chỉ có quỷ mới hiểu ngươi đang nói gì”. Thần Nam lạnh lùng nói. Đối với thanh niên nam tử không rõ lai lịch này, hắn chưa muốn hoàn toàn bộc lộ bản thân. Mặc dù không có cách nào che giấu được thân phận của mình nữa, nhưng hắn không thể cứ như thế mà thừa nhận
Vẻ mặt thanh niên nam tử đầy phức tạp. Hắn nhìn Thần Nam một hồi nhưng không nói gì. Một lúc lâu sau, hai mắt đột nhiên phát ra hai đạo hàn quang, hàn ý lạnh lẽo bao phủ Thần Nam, vô hình sát khí từ từ phát tán.
“Rất đơn giản, ta xuất thủ thử một lần là biết ngay. Nhưng ngươi cần phải cẩn thận. Nếu không, không giữ được tính mệnh đâu”. Lúc này, thanh niên nam tử đã khôi phục thần sức tự phụ, hắn kiêu ngạo nói: “Hãy nhớ, ta là Đỗ Vũ”
“Tiểu Vũ, chúng ta chưa hỏi, ngươi vội giới thiệu làm gì. Kì thực Thần Nam không muốn biết chút nào, ngươi đâu có phải là mỹ nữ”. Ở phía xa, tiểu long chớp chớp mắt, làm bộ dạng ngây thơ vô tội, không ngừng lầu bầu.
Đỗ Vũ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ cũng biết tiểu long chơi khó mình, không thèm đáp lời. Hắn cởi áo choàng, vung tay một phát. Áo choàng phóng đi như một mũi lao, xuyên qua cự ly khoảng mười trượng. Chỉ nghe một tiếng “ầm”, cắm thẳng vào một khối đá lớn.
Công lực như thế, quả khiến Thần Nam động dung. Tu vi của Đỗ Vũ quá mạnh.
Thần Nam cũng cởi áo choàng, sau đó tháo phương thiên họa kích sau lưng cùng thanh trường kiếm đeo ở eo vứt ra phía sau.
Đỗ Vũ vô cùng tự phụ, ngạo mạn nói: “Không ngờ dám ném thần kích của Hỗn Thiên đạo đi. Không có binh khí, ngươi nghĩ rằng người có thể thắng ta được sao”.
“Hừ”, Thần Nam hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hi vong ngươi có đủ tư cách ngạo mạn”.
“Ha ha…nói thật cho ngươi biết, các loại công pháp mà ngươi biết ta đều đã tu luyện qua. Hơn nữa công lực của ta hiện giờ cao hơn ngươi. Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có năng lực gì để đấu với ta”. Đô Vũ vô cùng khoa trương, thần sắc còn ẩn chứa những tia oán độc.
Thần Nam hiển nhiên cũng chú ý đến thần tình của đối phương. Chỉ là hắn không nghĩ ra mình đã đắc tội với cường địch này lúc nào. Từ đầu đến giờ, hắn không ngừng đánh giá thực lực của đối phương. Đầu tiên hắn đánh giá đối thủ là ngũ giai sơ cấp. Nhưng đến bây giờ lại thấy mơ hồ bất định, làm hắn vô cùng kinh nghi. Chỉ có thể dùng khái niệm “thâm sâu khó dò” để hình dung đối phương.
Thật là một thanh niên đáng sợ. Từ khi Thần Nam xuất đạo đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy một thanh niên cao thủ nào đạt đến ngũ giai. Có lẽ chỉ có Tiềm Long, kì tài của Đông đại lục, ca ca của Long Vũ, là có thể đạt được tu vi như thế.
Hiện giờ truyền nhân của chính tà thánh địa đã là các thanh niên cao thủ mạnh nhất của Đông đại lục. Còn kẻ chưa bao giờ nghe danh, không biết lai lịch thế nào này không ngờ so với thánh địa truyền nhân còn đáng sợ hơn. Thật là làm cho người ta kinh sợ.
Trong giai đoạn này, nếu nói về thực lực, có lẽ chỉ Mộng Khả Nhi là có thể so sánh được với thanh niên trước mặt. Bởi vì trong người nàng có phong ấn một sức mạnh cường hoành vô cùng, cùng một dạng “thâm sâu khó dò”.
“Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi là ai, tại sao lại biết công pháp tu luyện của ta?”
“Đợi đến trước khi ngươi chết, có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Thần Nam không nói nữa, vung tay xuất ra một chưởng. Cát đá tung bay, mặt đất chấn động, chưởng lực hung hãn lan tỏa, cuồn cuộn như trường giang, ào ạt như đại hà, gầm gào lao thẳng về phía trước.
Cây cỏ, đất đá trong khoảng trống giữa hai người như hoa tuyết trong cơn gió lốc, chớp mắt bị cuốn lên cao, sau đó vỡ tan thành từng mảnh vụn, tung tóe khắp nơi, cát bụi mờ trời.
Thế nhưng chưởng lực cương mãnh đó không làm khó được Đỗ Vũ. Hắn cũng bổ ra một chưởng, hoàng sắc quang mang nhanh chóng ngăn chặn hắc sắc chân khí của Thần Nam. Sau đó hai cỗ chưởng lực cuồng bá giao tranh, phát ra những tiếng “oanh oanh” chấn động màng nhĩ, rồi từ từ biến mất.
Thần Nam bị bức lùi lại mấy bước. Đỗ Vũ an nhiên bất động.
“Ta đã nói rồi, các công pháp ngươi biết, ta cũng biết. Hơn nữa công lực của ta cao hơn ngươi. Ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta”. Đỗ Vũ lạnh lùng cười nói.
“Ngươi chắc chắn có thể giết chết ta ư?”. Thần Nam tịnh không vì không địch được đối thủ mà hiện ra thần sắc thất vọng.
Đỗ Vũ thần sắc ngạo mạn nói: “Từ lúc ngươi xuất thế đến nay, những gì ngươi đã trải qua, chúng ta đều đã điều tra rõ ràng. Hiện tại tu vi của ngươi mới chỉ ở giai đoạn tứ giai đại thành. Còn ta đã đạt cảnh giới ngũ giai sơ cấp, không lâu nữa sẽ tiến vào ngũ giai trung cấp. Vừa rồi nếu như không phải ta hạ thủ lưu tình, ngươi đã còn cơ hội đứng đây mà nói rồi”.
Thần Nam bình tĩnh nói: “Ta nghĩ dường như ngươi quên mất một việc. Hai tháng trước đây, trong một ngày ta tiêu diệt bốn ngũ giai cao thủ. Lúc đó tu vi của ta cũng chỉ ở cảnh giới tứ giai đại thành.
“Thế có đáng gì?”. Đỗ Vũ ngạo mạn đáp “Huyền công mà chúng ta tu luyện không phải tầm thường, sau khi có được tiểu thành thì không thể dùng lý thường để đánh giá. Ngươi tuy mới ở cảnh giới tứ giai, nhưng sau khi huyền công thông thể, hoàn toàn có thể chiến đấu với các ngũ giai cao thủ. Nếu như chiến đấu với bọn họ ở trong đại sơn, hoàn toàn có thể một mình đánh bại, điều này chẳng có gì đáng tự hào. Nếu như là ta, chắc sẽ không thắng thảm như ngươi. Ta sẽ giết sạch bốn tên cao thủ đó và ra khỏi đại sơn mà chẳng chút tổn thất nào. Đâu giống như ngươi trọng thương suýt chết. Môn huyền công để ngươi tu luyện, thực sự là một sự lãng phí.”
Thần Nam trong lòng vô cùng phẫn nộ. Thanh niên cuồng ngạo trước mặt khiến hắn vô cùng chán ghét. Rõ ràng đó là huyền công gia truyền của hắn, không hiểu sao đối phương lại có được. Cuối cùng không những muốn giết hắn, lại còn thể hiện thái độ giáo huấn làm nhục hắn
“Bất kể người có phải là kẻ trong truyền thuyết hay không. Hôm nay ta nhất định biến người thành một kẻ phế nhân. Môn huyền công này chỉ có Đỗ gia chúng ta mới xứng để thi triển”.
Đỗ Vũ dứt lời, chân đạp Thiên Ma bát bộ, thân thể lưu tại mặt đất một đạo tàn ảnh, nhanh như chớp hướng đến Thần Nam.
“Ha ha…ha ha…ta không xứng để thi triển ư?”. Thần Nam thực sự tức giận, nhưng hắn không vì thế mà mất đi lí trí. Gã thanh niên trước mặt thật sự đáng sợ. Đúng như đối phương nói, cái gì hắn biết đối phương cũng biết, hắn vô cùng bị động.
“Vù” một tiếng, Thần Nam phi người lên không. Thiên Ma bát bộ có thể tùy ý cải biến phương hướng, phi hành trong cự ly tám bước, thân thể hắn như một đạo quang ảnh mơ hồ, tạo ra một đạo lộ tuyến quỷ dị giữa không trung. Sau khi tránh khỏi hàng chục trọng chưởng của Đỗ Vũ, Thần Nam như lưu tinh phá không lao xuống đầu Đỗ Vũ.
“Hắc hắc…” Đỗ Vũ cười lạnh. Một quyền đánh thẳng lên trời. Một tiếng “roẹt” cực lớn phát ra. Quyền phong oanh kích mang theo hơn mười tia chớp chói mắt, phóng ngược lên không trung, tấn công song cước của Thần Nam.
Thần Nam không tránh cũng chẳng lùi, chỉ tăng thêm lực. Song cước bạo phát từng trận điện mang, đồng thời từng đạo chân khí màu đen chói mắt cũng đồng thời bạo phát. Cả không gian kịch liệt chấn động. Dưới chân hắn giống như có một mặt trời lớn màu đen, xoay chuyển, trực tiếp làm không gian xung quanh biến dạng, vỡ vụn. Một cỗ cuồng phong đáng sợ lao xuống mặt đất.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, những luồng gió mạnh đáng sợ làm mặt đất xuất hiện từng rãnh nứt lớn, lan tỏa ra xa. Trong phạm vi mười thước, từng khối cự thạch bị gió thổi tung lên không như cỏ khô.
Oành.
Một tiếng nổ lớn vang lên, quyền cước cuối cùng cũng chạm nhau. Trên không một đạo sấm chớp nổ tung, tạo ra ánh sáng chói lòa cùng nguồn năng lượng khổng lồ điên cuồng lan tỏa ra xung quanh, mặt đất trong phạm vi ba chục trượng xung quanh chớp mắt biến thành sa mạc.
Đỗ Vũ thoái lui về phía sau hơn chục bước, cuối cùng hai đầu gối khụy xuống đất, mới dừng lại được. Còn Thần Nam văng đi hơn mười trượng trên không mới hạ được xuống đất, chân đã có vẻ đứng không vững.
“Làm sao có thể thế được?” Đỗ Vũ không vì chiếm được thượng phong mà lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn có chút kinh ngạc. Hắn tự lẩm bẩm: “Ta tu luyện huyền công sinh ra hoàng kim chân khí chính tông nhất, còn những người khác tu luyện chỉ có được ngân sắc chân khí, hoặc chân khí vàng nhạt, căn bản là không thể so sánh với chân khí của ta. Trước đây tuy ta chưa từng nhìn thấy loại hắc sắc chân khí này, nhưng chắc chắn có thể khẳng định rằng không thể so được với kim hoàng sắc chân khí chính tông. Tại sao hắn chỉ với sức mạnh tứ giai, vận dụng chân khí huyền công bất thuần lại tiếp được một quyền của ta. Ta đã tiến vào ngũ giai cảnh giới. Chân khí mà ta tu luyện được là chân khí thuần khiết nhất – kim hoàng chí tôn khí. Tại sao lại như vậy?”
Thần Nam lạnh lùng nhìn Đỗ Vũ. Hiện giờ trong lòng hắn đang rối bời. Từ miệng của Đỗ Vũ, hắn đã biết được một số thông tin liên quan. Sau lưng đối phương rất có khả năng là một đại gia tộc bí ẩn. Trong gia tộc này có rất nhiều người luyện huyền công gia truyền của hắn, còn Đỗ Vũ là kẻ xuất sắc trong số đó.
Sự tình thật phức tạp. Tình hình vô cùng nghiêm trọng. Bí mật bất truyền của Thần gia lại bị người ngoài nắm được, điều này khiến Thần Nam thật khó chấp nhận
“Ngươi hình như đến từ một đại gia tộc, lẽ nào còn có rất nhiều người nắm rõ loại huyền công này?” Thần Nam cố giữ bình tĩnh hỏi Đỗ Vũ.
“Đúng vậy. Nói một cách không khách sáo, truớc mặt Đỗ gia của ta, Đông đại lục thập đại tu luyện thế gia chẳng qua chỉ là trò đùa. Có gia tộc nào có lịch sử lâu đời như gia tộc ta không? Có gia tộc nào có được vũ lực hùng hồn hơn Đỗ gia chúng ta? Từ trước đến nay, Đỗ gia chúng ta mới là đệ nhất thế gia chân chính của tu luyện giới. Chúng ta mới là chúa tể của Đông đại lục.” Đỗ Vũ dường như rất phấn khích, vô tình tiết lộ ra cho Thần Nam rất nhiều tin tức kinh người.
“Đệ nhất thế gia? Thật là nực cười! Trước giờ chưa từng nghe qua, trong lịch sử tu luyện của Đông đại lục, dường như chưa từng ghi chép một gia tộc như thế, dường như đến cao thủ họ Đỗ cũng chưa từng được nhắc đến.” Thần Nam nói với vẻ khinh miệt. Hắn trong lòng đã tin vào lời nói của đối phương, nhưng hắn cần phải biết được nhiều thông tin hơn nữa, nên cố tình kích bác đối phương.
“Hắc, ta biết ngươi cố tình kích bác ta, nhưng mà có một số điều nói với ngươi cũng chẳng sao. Đỗ gia từ xưa tới nay, cao thủ vô số. Nếu như không phải chịu một thứ gần như là lời nguyền, thì đã sớm xuất thế rồi. Chúng ta ẩn nhẫn vạn năm, cuối cùng cũng tới lúc phá bỏ lời nguyền này. Ngươi hãy đợi xem, sau này danh tiếng của Đỗ gia sẽ truyền khắp thiên hạ. Đông đại lục tuyệt đối chẳng có ai có thể chống lại chúng ta. Đỗ gia chúng ta là chúa tể Đông thổ, là hoàng giả của giới tu luyện Đông thổ, Đỗ gia ra lệnh, thiên hạ ai dám không phục!”
Trong mắt Đỗ Vũ tỏa ra ánh sáng gần như điên cuồng, dường như thời đại Đỗ gia hiệu lệnh thiên hạ đã tới.
Thần Nam trong lòng trầm xuống, đây không phải là việc không thể xảy ra. Trên thực tế, nếu như gia tộc họ Đỗ đều hiểu được huyền công gia truyền, hắn thực không dám tưởng tượng.
Một gia tộc lâu đời có thực lực lớn như thế này sẽ sớm xuất hiện …
“Ha ha … ha ha … Đỗ gia chúng ta là Đông thổ hoàng giả, Đỗ gia có huyết thống ưu tú nhất, không ngờ đã phải ẩn thân trên vạn năm, thật là độc ác! Nhưng tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc. Cái ngày chúng ta thống trị thiên hạ sắp tới rồi!
“Phụ thân, tất cả bọn họ là truyền nhân của người ư? Có vẻ người đã để lại hậu hoạ vô cùng rồi”. Nhìn Đỗ Vũ lúc này gần như đã trở nên điên cuồng, Thần Nam thở dài trong lòng: “Muốn thu lại võ công của tất cả các ngươi thật không dễ!”
“Cái gì mà Đông thổ hoàng giả, cái gì mà huyết thống tối ưu, cái mà ngươi gọi là thiên hạ đệ nhất gia tộc, chẳng qua chỉ là nô tài của Thần gia!”. Thần Nam dường như đoán ra khả năng nào đó liền quát lớn: “Công pháp cái thế mà các ngươi có được, chỉ là huyền công vô danh của Thần gia. Ngoài cái đó ra, các ngươi còn có cái gì có thể khoe khoang? Thần gia truyền cho tổ tiên nhà ngươi công pháp, không phải để các ngươi chổng cái đuôi chó lên trời, không phải để cái các ngươi ngông cuồng vô tri cắn loạn thiên hạ, mà là để giao phó cho các người những trách nhiệm tương ứng. Nếu không Thần gia làm sao có thể mang bí mật bất truyền đó truyền cho người ngoài? Các ngươi, lũ cẩu nô tài đại nghịch bất đạo, rút cục là muốn làm gì?”
Những lời cảnh cáo nghiêm khắc như một trùy kích trúng chỗ yếu hại của Đỗ Vũ. Khiến hắn nhất thời kích động không nói lên lời. Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn Thần Nam, gằn giọng nói: “Mọi thứ đều đã đến lúc kết thúc. Chỉ cần ngươi chết, tất sẽ kết thúc, ngươi chịu chết đi”.
Last edited by Iori Yagami; 02-02-2009 at 03:08 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của VuongTienKhach
Hai cánh tay của Đỗ Vũ cùng vung lên, hai quang chưởng kim hoàng sắc đột nhiên xuất hiện phía trên đầu Thần Nam, mang theo khí thế bao trùm trời đất áp xuống. Bên trong quang chưởng ẩn chứa một sức mạnh dao động khủng khiếp, làm các loại dã thú trong khu vực đều cảm thấy một mối nguy hiểm vô cùng, bỏ chạy toán loạn.
Thần Nam hừ lạnh một tiếng, cước đạp Thiên Ma bát bộ, chạy thoát ngay trước khi hai quang chưởng này giáp lại với nhau.
Đỗ Vũ hằn học nhìn Thần Nam nói: “Thật là một kỳ tích. Lời đồn không ngờ lại là thật. Người thực sự đã sống lại. Chỉ tiếc, hôm nay người lên trời không lối, xuống đất hết đường, người chết chắc rồi. Cứ cho là người là kẻ trong truyền thuyết thì đã làm sao? Ta cũng sẽ giết không tha”.
“Ngươi chắc là ngươi có năng lực đó không?”. Vào lúc này, toàn thân Thần Nam dường như ẩn trong một màn mây mù giống như được bao phủ bởi màn đen. Mặc dù đang là giữa trưa, nhưng hắn trở nên mơ mơ hồ hồ.
Đỗ Vũ ngạo mạn đáp: “Có lẽ ngươi nghĩ trong thế hệ thanh niên của Đông đại lục, ngươi là người giỏi nhất. Nhưng so với lứa thanh niên của Đỗ gia ta, bất quá chỉ là mức trung bình. Ngươi không thể tưởng tượng được Đỗ gia chúng ta hùng mạnh như thế nào đâu. Động thiên phúc địa, linh chi tiên thảo, công pháp độc đáo đều có. Thêm vào tư chất tu luyện xuất sắc của chúng ta, thanh niên cao thủ của thế gian đối với chúng ta chỉ là trò cười. Ngươi mới chỉ đạt đến tứ giai đại thành, cộng thêm việc tu luyện sinh ra hắc sắc tạp khí, làm sao có thể so sánh được với ta, kẻ đã đạt ngũ giai cao thủ, tu luyện huyền công thông thể sản sinh kim hoàng sắc chí tôn khí?”.
“Ngươi thật tự phụ, hơn nữa không đơn thuần chỉ là tự phụ. Nhưng ta nói cho ngươi biết, huyền công của Thần gia, chỉ có người của Thần gia mới có thể phát huy đến cảnh giới cực hạn. Đừng nghĩ rằng may mắn có được công pháp của là lập tức trở thành thiên hạ vô địch. Đỗ gia các ngươi thật không biết xấu hổ. Hôm nay ta muốn ta sẽ cho ngươi biết, bộ huyền công này là thuộc về Thần gia. Các ngươi có học được thì cũng không dễ hiểu được ý nghĩa thực sự bên trong”. Thần Nam lúc này đã thực sự tức giận. Bí mật bất truyền của nhà mình không ngờ bị đối phương nắm được. Hơn nữa lại còn muốn dùng để giết hắn. Hắn bắt đầu điên cuồng đề thăng công lực của mình.
“Soẹt”
Một âm thanh bảo đao xuất vỏ vang lên, vang vọng khắp trời đất. Âm thanh mặc dù không lớn lắm, nhưng lại truyền khắp một cách vô cùng rõ ràng trên toàn vùng nguyên dã mênh mông, khiến muông thú chim chóc ngoài mười dặm đều hoảng sợ, liều chết bỏ chạy.
Trong màn hắc vụ mơ hồ dường như có một bóng đen mờ mờ, xuất hiện phía sau Thần Nam. Tay phải của bóng đen cầm một hắc sắc trường đao, lúc ẩn lúc hiện. Thân đao được tạo hình hoàn mỹ, cuối chuôi đao dường như có thể nhìn thấy một đầu rồng mơ hồ.
Tay trái của bóng đen dường như cũng có một kiện binh khí, nhưng cũng giống như bóng đen, hình ảnh của kiện binh khí đó quá mờ nhạt. Căn bản không thể nào nhìn rõ. Chỉ có thành hắc sắc trường đao là rõ ràng hơn cả, khiến người ta có thể nhìn thấy được hình dáng.
Một cỗ năng lượng cuồng bạo từ Thần Nam bạo phát ra bên ngoài. Vài tiếng sấm “ầm ì ầm ì” nổi lên, trên không đột nhiên xuất phát vài đạo chớp đen khổng lồ.
“Cái gì? Người….không ngờ cũng đã đạt đến ngũ giai cảnh giới. Làm sao có thể thế được”. Đỗ Vu kinh ngạc thốt lên. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ được Thần Nam không ngờ có cùng cấp độ tu vi với hắn, từ đầu đến giờ áp chế công lực của mình, đến tận bây giờ mới bộc lộ ra.
“Ngại quá. Đã làm ngươi hoảng sợ rồi. Gần đây ta mới có đột phá, vốn tưởng sẽ cho bọn Hắc Ám giáo hội muốn tìm đến làm phiền ta một sự ngạc nhiên; không nghĩ rằng người đầu tiên đến tìm ta lại là ngươi. Ngươi lại cuồng vọng vô sỉ như vậy, không ngờ lại muốn dùng tuyệt học của Thần gia giết ta. Ta muốn cho ngươi biết công pháp của Thần gia chỉ hợp với người của Thần gia.”
“Soạt”
Thần Nam vung tay phải lên, bóng đen theo sát sau lưng hắn cũng cùng một động tác, thanh hắc sắc trường đao được nâng lên cao, phát ra tiếng kim loại rung động.
Đỗ Vũ nhíu mày, hắn không rõ vì sau sau lưng Thần Nam lại xuất hiện một bóng đen cầm trường đao. Nhưng hắn không hề run sợ, cười lạnh nói: “Cứ cho là người đã đột phá ngũ giai cảnh giới thì đã sao? Ta tu luyện sản sinh ra hoàng kim sắc chí tôn khí, ngươi tu luyện sản sinh ra một thứ hắc sắc tạp khí ai nhìn thấy bao giờ, so với ngân sắc chân khí cùng hoàng sắc đạm khí còn kém hơn. Người làm sao đấu lại được ta?”.
“Đỗ gia các ngươi xem ra đã thực sự triệt để phản bội Thần gia rồi. Sau khi luyện được cái thế công pháp không ngờ lại quên gốc, thật là đáng chết”. Thần Nam hét lớn: “Kim hoàng sắc chân khí đã là cái gì, công pháp của ta chính là công pháp trước phá sau lập, ngươi vĩnh viễn cùng không thể hiểu. Cẩu nô tài chịu chết đi, hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ.”
Tay phải Thần Nam nhẹ huy, một thanh trường đao mang theo hắc khí mơ hồ, từ trong tay bóng đen phía sau Thần Nam phi ra phía trước mặt hắn, chém tới Đỗ Vũ. Một cỗ tử vong khí tức nồng đậm bao phủ lên cả vùng thảo nguyên hoang dã.
Lúc này, Đỗ Vũ cuối cùng cũng cảm giác được hắc sắc trường đao đáng sợ như thế nào. Mặc dù vô thanh vô tức, không thấy nửa điểm kiếm phong, nhưng hắn cảm giác thấy rõ ràng về sự uy hiếp của tử vong.
Đó dường như không phải là thanh đao của Nhân gian, mà giống như một thanh ma đao đến từ cõi u minh, chấn nhiếp hồn phách một cách vô hình. Mặc dù không có năng lượng cuồng bạo lan tỏa, không có quang mang chói mắt, nhưng Đỗ Vũ vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ. Một cỗ áp lực vô hình đáng sợ giống như một tòa núi khổng lồ của thế giới tử vong đè lên tim của hắn. Đột nhiên hắn không thể cựa quậy, mồ hôi ướt đẫm áo, không kìm được bắt đầu run lên.
“ Aaaaa..” Đỗ Vũ kinh hoàng hét lên một tiếng. Chỉ đến khi hắc sắc trường đao chỉ còn cách hắn nửa trượng, hắn mới có thể chuyển động. Ba cú Diệt Thiên thủ liên tiếp xuất ra, hướng tới hắc sắc tử vong trường đao. Đồng thời hắn triển khai Thiên Ma bát bộ, nhanh chóng lùi về phía sau.
Kim hoàng sắc quang mang lóa mắt bao trùm cả không gian, ba kim sắc quang chưởng khổng lồ bao phủ lấy trường đao. Diệt Thiên thủ uy lực vô cùng lớn, lại là đệ nhất kỳ công tuyệt học. Ba chưởng này làm cả trời đất dường như bắt đầu kịch liệt chấn động.
Nhưng hắc sắc trường đao vô thanh vô tức phá tan ba kim sắc quang chưởng khổng lồ. Hình dáng thân đao trở lên mơ hồ hơn, nhưng tử vong khí tức thì vẫn còn, tiếp tục chém tới Đỗ Vũ.
Sắc mặt Đỗ Vũ đại biến, vào lúc này, hắn cảm nhận rõ rằng mùi vị của sự sợ hãi. Thiên Ma bát bộ lại được thi triển, đồng thời từng cú từng cú Diệt Thiên thủ liên tiếp phách về phía trước
“Làm sao có thể thế được? Đó là cái gì?” Hắn không tin vào mọi thứ trước mắt. Chín cú Diệt Thiên thủ uy lực tuyệt luân suýt nữa rút hết sức mạnh trong cơ thể hắn, mới cơ thể miễn cưỡng kích tán thành tử vong trường đao đó.
“Cuối cùng là chuyện gì vậy?” Thần sắc ngạo mạn của Đỗ Vũ đã sớm không còn. Lúc này biểu hiện của hắn có chút hoảng loạn. Khichú ý đến bóng đen phía sau Thần Nam, hắn liền ngây người ra. Trong cánh tay phải mờ mờ ảo ảo, một thanh hắc sắc trường đao đã từ từ ngưng tụ thành hình.
Last edited by Iori Yagami; 02-02-2009 at 03:09 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của VuongTienKhach
Dịch: Nam Kha Thai Thu
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Đỗ Vũ cậy bản thân có kì công cái thế, vả lại sớm được liệt vào cảnh giới ngũ giai cao thủ, nhưng một đao đáng sợ này khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp của tử vong. Lúc này sau lưng Thần Nam đã ngưng tụ thành hình một thanh trường đao hắc sắc, làm sao hắn không kinh sợ cho được, nếu như thanh hắc sắc trường đao đó có thể sản sinh ra liên tục không giới hạn, vậy thì… Đỗ Vũ không dám tưởng tượng thêm nữa, hắn cảm giác được sự thất bại đang ở ngay trước mắt.
Thần Nam lạnh lùng nói: “Nhà họ Đỗ các ngươi bất quá là học trộm kì công của nhà họ Thần mà thôi, nhà các ngươi có điểm nào xứng đáng tự xưng là chúa tể của Đông đại lục chứ, nếu như thu hồi lại huyền công của nhà họ Thần thì nhà họ Đỗ các ngươi sẽ chẳng là cái gì cả!” Làn sương mờ hắc sắc xung quanh hắn lay động, khiến cho người ngoài không thể nào nhìn rõ được thần sắc của hắn, dù vậy vẫn có thể cảm nhận được sát ý thấu xương.
“Sao lại có thể như vậy, ta vì sao chưa từng thấy trong bảo điển nói tới loại tuyệt học đáng sợ này, lẽ nào công pháp mà nhà ta nắm trong tay bị khiếm khuyết? Đáng ghét! Nếu như để cho ta, người đã tu luyện thành chân khí chí tôn hoàng kim trong tay nắm được loại công pháp này, nhất định mạnh hơn gấp trăm lần so với tên tiểu tử chỉ tu luyện hắc sắc sát khí này”
Đỗ Vũ nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên trong lúc đang suy nghĩ lưng tung hắn bỗng nhớ đến một sự việc đáng sợ, kinh hãi hét lên: “ Hắc sắc chân khí này, ta… ta đã rõ rồi. Ngươi… ngươi nghịch chuyển huyền công! Ngươi… sao có thể sống được chứ? Việc này… làm sao có thể?!”
“Đúng vậy, ta nghịch chuyển huyền công”. Thần Nam lạnh lùng trả lời.
Lúc này làn sương mờ hắc sắc ở bên ngoài thân thể hắn đột nhiên bạo phát ra những ánh sáng màu đen, lay động xung quanh người hắn giống như một ngọn lửa đang cháy rực rỡ. Còn hắc ảnh ở phía sau người hắn vẫn mơ hồ y như cũ, nhưng mà thanh trường đao hắc sắc mang lại cảm giác tử vong ở trong tay hắn lại hiện ra rõ ràng, đầu rồng ở chuôi đao tụa hồ như có sinh khí.
“Việc này làm sao có thể? Ngươi nghịch chuyển huyền công, sao lại có thể sống sót chứ, việc này…. Việc này không có khả năng”. Đỗ Vũ điên cuồng hét lên: “Trong lịch sử, từ trước đến nay không có một người nào có thể tu luyện huyền công sau khi nghịch chuyển, sau khi luyện nghịch chuyển công pháp không có một ai có thể sống sót, bọn họ dù không bị ma hỏa thiêu đốt thành tro bụi, thì cũng bị ác ma ngưng tụ thành hình thanh toán mà chết. Ngươi… phía sau lại có một ma ảnh mang theo binh khí, hắn lại không thanh toán ngươi mà lại còn để ngươi sử dụng, ngươi sao lại có thể sống sót được chứ… việc này là sao đây?”
Nhà họ Đỗ đã nắm rõ tất cả huyền công gia truyền của Thần Nam, từ thời xa xưa cho đến nay, Gia tộc của hắn xuất hiện không ít kì tài không đoái hoài gì đến lời răn đe của những người đi trước, muốn xem thử sau khi phá được cấm kị sẽ xuất hiện tình huống như thế nào. Tuy nhiên kết quả đúng là một cơn ác mộng, phàm những ai nghịch chuyển huyền công đều thảm tử, không có một ai có thể an nhiên sống sót.
Trước cái chết của các kì tài đó, người trong nhà họ Đỗ vô cùng sợ hãi, đều tin chắc rằng huyền công đúng là không thể nghịch chuyển, ngàn vạn lần đều không thể nào phá bỏ được cấm kị đó.
“Xoẹt”
Thần Nam tay phải xuất đao, tiếng trường đao xuất bao một lần nữa lại vang lên, vọng khắp đất trời, truyêng khắp cánh đồng mênh mông, hắc ảnh ở phia sau tùy theo động tác của hắn, giơ cao tử vong trường đao, đao phong hướng lên trời, nhưng sát khí cũng đủ để bức Đỗ Vũ phải lùi lại!
“Ta từng nói rằng, đây là huyền công thuộc về nhà họ Thần, cho dù nhà các ngươi nắm được thì sao chứ, chỉ có người của họ Thần mới có thể phát huy nó đến cảnh giới cực hạn”.
Thần Long phía sau, ma thần hộ thể, tại giây phút này, Thần Nam thực sự như là một ma vương.
Đỗ Vũ có cảm giác vô cùng sợ hãi, Diệt Thiên thủ có uy lực lớn như vậy, cũng khó có thể đối chọi được với một đao tử vong này, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác bất lực, hắn biết Thần gia huyền công quá tà dị, người của Thần gia thực lực khó lường, mấy gia tộc lớn từ vạn năm trở lại đây không có một người nào có thể nghịch chuyển huyền công mà không chết, nhưng đối phương không những làm được, lại còn tu luyện ra một ma ảnh và một thanh ma đao.
“Nói, mau đem bí mật gia tộc của ngươi nói ra, nếu không ta sẽ lập tức lấy mạng của ngươi!” Thần Nam ở trong màn sương mờ hắc sắc lạnh lùng đưa mắt nhìn Đỗ Vũ. Hiện tại tình thế giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi, lúc này Đỗ Vũ đã như cá nằm trên thớt.
Đỗ Vũ chầm chậm lui lại phía sau, trong lòng rét run, hắn khi rời khỏi gia tộc rất tự tin, anh hùng trên thiên hạ hắn đều không để vào trong mắt, nhưng mà vào thời khắc này, hắn phát giác ra rằng mình thực sự đã phạm phải sai lầm rất lớn, hiện tại có thể giữ được mạng sống hay không khó mà nói trước được.
Nhân vật trong truyền thuyết quả là đáng sợ, vượt xa khỏi dự liệu của gia tộc, hắn cần phải đem tin tức này quay về hồi báo, để những tiền bối cao thủ trong gia tộc ra mặt, hủy diệt triệt để mầm họa này.
“Ta không nói, ngày nhà họ Đỗ làm chủ thiên hạ sẽ nhanh đến thôi. Thần Nam ngươi là người như thế nào lại dám đối chọi với nhất đại gia tộc chúng ta…”
“Chết đi!” Thần Nam vung tay, trường đao trong tay hắc ảnh phát tán ra tử vong khí tức vô tận nhẹ nhàng vung lên, nhanh chóng chém về phía trước.
Đỗ Vũ kinh hãi, Thiên Ma Bát Bộ, Diệt Thiên Thủ, Thông Thiên Động Địa Công, các loại huyền công kì thuật đều nhất tề đem ra sử dụng đối kháng với tử vong trường đao đáng sợ kia.
Nhưng mà trường đao vẫn lừng lững phóng tới, phá tan từng đạo chưởng lực, xuyên qua bước tường ánh sáng, phương hướng không thay đổi, trực tiếp nhằm vào Đỗ Vũ chém tới.
“Chậm đã, ta nói” Đỗ Vũ kinh hoàng hét lên.
“Xoẹt”
Một tiếng khô khốc vang vọng khắp đất trời, tử vong trường đao đến cách Đỗ Vũ nửa trượng chợt biến mất, rồi lại xuất hiện đột ngột trong tay hắc ảnh ở phía sau lưng Thần Nam.
“Nói” Thần Nam tuy chỉ gằn giọng thốt lên một từ, nhưng lại giống như một thái sơn đè nặng tâm can của Đỗ Vũ.
“Một vị cái thế cường giả họ Thần đã trao vô thượng huyền công cho tổ tiên của ta, ý nghĩa sự tồn tại gia tộc chúng ta là đợi người trong truyền thuyết trở về…”
Đột nhiên, trong tay Đỗ Vũ tung ra một thanh đoản kiếm, hắn chân đạp Thiên Ma Bát Bộ nhanh chóng dẫm lên, thanh đoản kiếm lập tức mang theo hắn bay vút lên bầu trời.
“Phi kiếm, đáng chết!” Thần Nam không nghĩ rằng đối phương lại có tu luyện đạo thuật, hắn phẫn nộ hét lên: “Chém!”
Tử Vong trường đao ở phía sau lưng hắn phát ra tử vong khí tức mênh mang vô tận, nghịch không lao lên chém về phía Đỗ Vũ.
“Xoẹt”
Ma đao chém nát y phục của Đỗ Vũ, rồi chém gãy phi kiếm dưới chân hắn ta, nhưng thanh phi kiếm này xét cho cùng không phải là thanh phi kiếm bình thường, tuy bị trường đao chém gãy một nửa những vẫn phát tán ánh sáng rực rỡ nhue cũ, mang theo Đỗ Vũ phóng lên không trung, nhanh chóng phòng về phương xa.
“Đáng ghét!” Thần Nam có chút phẫn nộ, trường đao sau khi chém xuống liền bay về, “xoẹt” một tiếng đã quay về trong tay hắc ảnh.
Lúc này, Đỗ Vũ ở rất xa trên không trung kêu thảm một tiếng.
Nguyên là Ma đao tuy không chém trúng hắn ta, nhưng cũng vạch trên hông hắn một vết thương nhỏ. Ban đầu, hắn không có chút cảm giác không ổn nào, nhưng một lúc sau viết thương nhỏ đó bắt đầu thối rữa, miệng vết thương càng lúc càng lớn, tựa hồ như đang ăn mòn thân thể hắn vậy.
Đỗ Vũ đau đớn không chịu được, rút chủy thủy ra cắt bỏ chỗ thịt xung quanh vết thương. Thân thể đau đớn, tinh thần nhục nhã, cảm giác thất bại khiến cho hắn như phát cuồng, hắn hét lên phẫn nộ: “Thần Nam, ngươi nhất định phải chết…”
Lúc này, Long Bảo Bảo đang đứng quan chiến ở phía xa xa kéo dài cái giọng ngọt ngào: “Tiểu ….Đỗ, Tiểu… Đỗ, nhanh… nhanh…. trốn đi”.
Đỗ Vũ nghe thấy những lời của tỉêu long, tức giận suýt chút nữa thì ngất đi, gần như đã rơi từ trên trời xuống. Bây giờ hắn chính xác là đang chạy trốn, nói cứng thì thật nực cười. Hắn quay người trừng mắt một cách độc ác, rồi ngự kiếm phá không bay đi.
Last edited by Iori Yagami; 02-02-2009 at 03:09 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của VuongTienKhach