 |
|

27-08-2008, 02:57 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Truyện ngắn châu Ã
Diá»u hâu và cây khô
Tác giả: Ahazam Rahnaward Zaryab
Truyện ngắn Afghanistan
Ở phố tôi, đã từ lâu, có má»™t cây khô. Cách đó không xa là cá»a hiệu nhá» cá»§a ông thợ sá»a già y. Hà ng ngà y, ông thưá»ng mở cá»a hiệu từ rất sá»›m; và khi mặt trá»i lặn, ông đóng và khóa cá»a bằng chiếc khóa to tướng. Trong phố còn có hai gã vô công rồi nghá». Tôi không biết tại sao há» không có việc là m, nhưng suốt ngà y há» tuyệt nhiên không là m gì khác, ngoà i việc ngồi tán gẫu trong hiệu già y, cứ hệt như há» là má»™t phần đồ đạc trong cá»a hiệu. Má»™t hôm Ä‘i ngang qua hiệu già y, tôi thấy ông chá»§ hiệu không được vui vẻ và nhanh nhảu như má»i ngà y. Ông ngồi gục đầu, như chìm trong suy nghÄ©. Hai gã rá»—i hÆ¡i ná» trông cÅ©ng buồn rầu, ngồi gục đầu ra dáng suy nghÄ©. Tôi chợt nghÄ©, có lẽ há» Ä‘ang bắt chước ông thợ già y trong cái dáng mà ngưá»i ta gá»i là “tá»a thiá»n" ngu ngốc. Tôi nghÄ© chắc xảy ra chuyện không hay, nên tá»›i cá»a hiệu và nói vá»›i ông thợ già y:
“Có chuyện gì thế ông?" - Tôi há»i.
Ông từ từ ngá»ng đầu nhìn tôi. Thưá»ng thì mắt ông ánh lên vẻ vui nhá»™n; nhưng lúc nà y tôi chỉ thấy trong đôi mắt ấy thấp thoáng ná»—i buồn câm lặng. Cả hai gã ná» cÅ©ng nhìn tôi vá»›i vẻ mặt ngây ngô:
“Con diá»u hâu tôi thưá»ng nuôi bằng chim sẻ ấy, nó bay mất rồi", - ông ta nói.
Nghe ông ta nói thế, lòng tôi trà n ngáºp niá»m vui.
“Là m sao nó bay mất?“ - Tôi há»i, cảm thấy vui hÆ¡n khi nghÄ© con chim đã được tá»± do. Chắc ông ta cÅ©ng thấy là tôi khoái chÃ, vì đột nhiên ông ta cưá»i sằng sặc. Hai gã rá»—i mồm láºp tức cưá»i theo. Trong cách ông cưá»i, có cái gì đó đầy thù háºn.
“Sao ông lại cưá»i?" - Tôi há»i.
“Bởi vì, cái con diá»u chết tiệt ấy chẳng mấy ná»—i sẽ chết", -ô ng ta nói.
“Tại sao nó chết?" - Tôi há»i.
“Vì chân nó còn buá»™c má»™t sợi dây dà i", - ông ta nói, và cái ánh tinh quái lại trở lại mắt ông: - "Nó mà đáºu xuống cây nà o, sợi dây sẽ cuốn ngay và o cà nh; thế là con chim sẽ bị cá»™t chặt và o đó cho tá»›i lúc chết". - Ông ta lại cưá»i sặc sụa và nói thêm:
“Sợi dây ấy chắc lắm. Chim nà o mà kéo đứt nổi?" Nỗi vui mừng trong tim tôi tắt ngấm. Lòng tôi đầy nỗi lo âu. Hai gã nỠcứ nhắc đi nhắc lại mãi câu của ông thợ già y:
“Dây ấy chắc lắm... Chim nà o mà kéo đứt nổi... Chim nà o mà kéo đứt nổi..."
“Nó đã bay đi, mang theo cái chết", - ông thợ già y nói.
“Ông tháºt là độc ác", - tôi nói. Äôi mắt ông ta sáng lên:
“Tôi thưá»ng nuôi nó bằng chim sẻ còn sống", - ông ta bảo. -
"Nó giết và ăn chúng má»™t cách ngon là nh. Giá» nó bay mất. Tôi..." Tôi bá» Ä‘i, không đợi nghe hết câu ông nói. Những lá»i ông ta nói cứ vang mãi trong tai tôi: “Bởi vì chân nó còn buá»™c má»™t sợi dây dà i.
Sợi dây sẽ cuốn và o cà nh và thế là con chim sẽ bị cá»™t ở đó cho đến lúc chết. Sợi dây ấy chắc lắm. Chim nà o dứt đứt nổi!" Má»™t đêm tháºt nặng ná». Tôi không sao chợp mắt nổi. Mà n đêm u ám đè nặng trên ngá»±c. Qua cá»a sổ, tôi thấy đưá»ng phố đã yên ngá»§. Äêm tối chỉ Ä‘em đến phiá»n muá»™n mà thôi! Tôi lại cố nhắm mắt. Äâu đó trong tôi, má»™t ý nghÄ© cứ lá»›n dần. Tôi cố xem ý nghÄ© đó là gì, nhưng dù tôi cố gắng tá»›i đâu Ä‘i nữa, nó vẫn không định hình được. Má»™t sức mạnh nà o đó Ä‘ang kìm giữ và che giấu nó. ý nghÄ© ấy tiếp tục váºt lá»™n để tá»± giải thoát. Äêm dần qua. Ngưá»i tôi hầm háºp vì cÆ¡n sốt khó hiểu. Rồi đêm tối bắt đầu tan. Trong trạng thái ná»a thức, ná»a ngá»§, tôi bá»—ng thấy thế giá»›i nà y đầy dây dợ. Dây dà i có, dây ngắn có. Cái phố tôi ở cÅ©ng chằng chịt dây dợ. Dây to, dây nhỠđủ cả. Có Ä‘iá»u tất cả những dây ấy Ä‘á»u rất chắc, không thể dứt được. Äá»™t nhiên tôi thấy má»—i sợi dây Ä‘á»u buá»™c và o chân má»™t ngưá»i. Chân cẳng ai cÅ©ng có dây buá»™c. Chân tôi cÅ©ng váºy. Tôi tỉnh dáºy, ngưá»i run lẩy bẩy. Trá»i đã sáng. Tiếng ngưá»i la hét từ phố vá»ng và o. Tôi ra ngoà i thì trông thấy đám đông tụ táºp dưới gốc cây khô gần hiệu sá»a già y. Ông thợ già y Ä‘ang khoa chân múa tay, la hét ầm Ä©. Thấy tôi, ông nhún nhảy đến gần, hét tướng lên:
“Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà !".
“Ông nói gì cÆ¡?" - Tôi há»i.
“Thôi được, cứ đến đây", - ông ta nói. Túm tay tôi, ông ta lôi đến chá»— cây khô, chỉ lên cây và bảo: “Äấy! Nhìn xem!".
Con diá»u hâu Ä‘ang treo trên cà nh.
Sợi dây ở chân nó cá»™t chặt và o cà nh. Trên mặt đất vướng đầy những sợi lông con chim là m rụng trong cÆ¡n váºt vã vá»›i cái chết. Nó đã chết cứng. Cái đầu rÅ© xuống, hai con mắt không còn sinh khà nhìn tôi trừng trừng. Tôi như nghe nó nói những lá»i cay đắng:
“Äến đây cùng đưá»ng rồi".
“Thấy chưa?" - ông thợ già y nói - "Tôi chẳng đã bảo cáºu rồi nó sẽ chết ư?".
Äám đông tiếp tục hò hét, chỉ trá» con chim đã chết. Mắt há» sáng lên niá»m vui và thá»a mãn ngu ngốc. Tôi nghÄ© chắc hỠđắc chà lắm.
“Hay quá, con chim chứ không phải mình chết treo ở đó". Tôi nhìn xuống chân há». Tất cả Ä‘á»u có dây buá»™c. Những sợi dây rất chắc. Ông thợ già y chân cÅ©ng có dây. Những sợi dây được tạo bởi những mắt xÃch tròn, má»—i mắt xÃch là má»™t từ. Từ đó lÃ
“Vị ká»·". Tôi cưá»i phá lên.
“Sao cáºu cưá»i?“ - Há» há»i tôi.
Thay vì trả lá»i há», tôi cà ng cưá»i to hÆ¡n, cho đến khi tiếng cưá»i cá»§a tôi dưá»ng như trà n ngáºp đưá»ng phố.
“Sao cáºu cưá»i?" - ông thợ già y hét, giá»ng bá»±c tức.
“Tất cả chân cá»§a các ông Ä‘á»u bị buá»™c dây", - tôi trả lá»i. Há» sợ hãi nhìn xuống chân, rồi há»i:
“Äâu? Có dây nà o đâu?"
Nhưng tôi không trả lá»i. Tôi nhìn xuống chân mình: nó cÅ©ng bị buá»™c má»™t sợi dây, mà má»—i mắt xÃch nhá» là má»™t từ “Vị ká»·"...
“Vị kỷ"...
“Vị ká»·". Thì ra ý nghÄ© bị cầm tù trong tiá»m thức cá»§a tôi cuối cùng rồi cÅ©ng thoát ra được và bá»™c lá»™ mình. Cái thế giá»›i nà y đột nhiên trở nên buồn cưá»i, và thế là tôi lại rÅ© ra cưá»i. Rồi thì tất cả chúng tôi Ä‘á»u Ä‘ang bị treo trên cái cây khô ấy, chân má»—i ngưá»i bị cá»™t chặt và o cà nh. Ông thợ già y treo ngay cạnh tôi, mặt giáp mặt - má»™t khuôn mặt buồn rầu như Ä‘ang nói:
“Äến đây là cùng đưá»ng rồi!" Hai gã vô công rồi nghá» cÅ©ng Ä‘ang bị treo lÆ¡ lá»ng gần đó; hai khuôn mặt mang vẻ buồn rầu tương tá»± - má»™t sá»± bắt chước ngu xuẩn. Tôi chợt nhìn thấy con chim Ä‘ang treo trên má»™t cà nh cây khác:
“Tại sao nó lại quay vá» nhỉ?" - Tôi tá»± há»i. Nhưng rồi tôi nhìn thấy má»™t sợi dây thứ hai buá»™c ở chân cá»§a nó. Sợi dây nà y kéo dà i tá»›i táºn cá»a hiệu sá»a già y. Và , sợi dây được là m bằng những con chim sẻ còn sống!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by quykiemtu; 17-11-2008 at 04:56 PM.
|

17-11-2008, 05:00 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Con cò đẹp! Con cò xinh!
Tác giả: Gayetni
Truyện ngắn Miến Äiện
Tôi vá»›i đứa bạn Ä‘ang chÆ¡i nặn hình những con bò nhá» bằng đất sét. Äất sét nà y dẻo và mịn, vì chúng tôi lấy ở táºn đồi Con Mối. Nó không bở như loại đất sét pha cát. Bấy giá» là đầu mùa mưa; trá»i Ä‘ang mưa phùn nhẹ. Vì váºy chúng tôi chÆ¡i nặn hình dưới tán lá cá»§a má»™t cây to. Thế rồi có hai đứa lá»›n hÆ¡n từ phÃa bên kia là ng qua chá»— chúng tôi Ä‘ang chÆ¡i. Má»™t đứa rất khá»e, có biệt hiệu là Kiu- di, nghÄ©a là “trâu má»™ng". Nó mang theo má»™t con cò còn sống ở trong áo.
“Cáºu kiếm đâu được con cò thế?" - Bạn tôi há»i thằng Kiu-di.
-"Bắn bằng súng cao-su à ?".
“Ừ, tao hạ nó ở gần ao", - Kiu-di trả lá»i.
“Tao cũng bắn trúng một con, nhưng nó lại bay mất", - thằng khác nói.
“Lấy ra cho tớ xem một tý", - tôi bảo Kiu-di.
Nó là m ra vẻ miá»…n cưỡng, nhưng rồi cÅ©ng lôi con chim từ trong áo ra. Chúng dùng sợi dây leo buá»™c chân con cò, để nó khá»i bay mất. Vừa cầm con chim trong tay, tôi đã thấy mê nó ngay. Nó má»›i đẹp là m sao! Lông nó trắng như sữa, còn má» và chân má»™t mà u xanh nhạt tháºt đáng yêu.
“Giá mình có con nà y mà nuôi thì tuyệt quá", - tôi nghÄ© bụng. Tôi rất thÃch nuôi loà i váºt; hiện ở nhà , tôi đã có má»™t con chó, má»™t con mèo và má»™t con gà mái ghẹ. Con gà đang ấp mưá»i bốn quả trứng, nên tôi Ä‘ang đợi khi trứng nở sẽ có nhiá»u gà con. Nhưng bây giá», tôi không còn nghÄ© được gì khác, ngoà i chuyện khao khát có được con cò xinh đẹp nà y cá»§a thằng Kiu-di.
Thằng Trâu Mộng chỉ nhìn mặt tôi là nó biết ngay tôi đang nghĩ gì. Nó bảo:
“Mà y có muốn nuôi nó không?".
“Ồ, muốn quá Ä‘i chứ", - tôi vá»™i trả lá»i.
-"Cáºu cho tá»› nhé?"
â€œÄÆ°á»£c thôi! Mà y lấy Ä‘i. Nhưng mà y cÅ©ng phải trả cho tao cái gì chứ? Tao muốn mưá»i Ä‘iếu thuốc lá".
Bá»n bạn cùng tổ tôi không đứa nà o biết hút thuốc lá, nhưng thằng Kiu-di và bạn nó lá»›n hÆ¡n, nên bắt đầu lén hút.
“ồ, tớ muốn có con cò lắm, nhưng thuốc lá, tớ lại không có", - tôi nói.
“Nhưng cô mà y ở cùng nhà hút thuốc đấy thôi? Mà y lấy của cô ấy mấy điếu".
“A, cô ấy chắc chẳng còn đâu. Còn lấy mà chưa há»i thì tá»› không dám. Không, tá»› không thể là m thế được. Thôi, tá»› đưa cáºu Ãt tiá»n váºy!"
“Không được! Tao lấy tiá»n là m quái gì. Chúng tao cần thuốc lá. Nếu mà y không có thuốc đổi, chúng tao sẽ tìm ngưá»i khác".
Nghe nó nói thế, tôi hoà n toà n thất vá»ng. Tôi có dám lấy trá»™m thuốc lá cá»§a cô tôi không? Không, là m thế là không tốt, và chắc chắn tôi sẽ bị ăn đòn.
“Thôi váºy, bá»n tao Ä‘i đây",- bạn thằng Kiu-di nói.
Sau đó thằng Kiu-di giằng con chim từ tay tôi. Con cò bắt đầu Ä‘áºp cánh liên hồi, tá»±a như nó không muốn rá»i tôi. Tim tôi Ä‘áºp mạnh. Tôi chỉ còn nghÄ© được rằng dù thế nà o, và bằng bất cứ cách nà o, tôi cÅ©ng phải có con cò ấy.
“Cáºu nghÄ© tá»› phải là m gì bây giá»?" - Tôi há»i đứa bạn.
Nhưng nó chỉ lắc đầu và nói tá»± tôi phải quyết định lấy. Kiu- di và bạn nó Ä‘i xa dần, mang theo con chim vẫn Ä‘ang còn Ä‘áºp Ä‘áºp đôi cánh như cầu cứu tôi. Bá»—ng nhiên tôi không còn chịu nổi nữa.
â€œÄÆ°á»£c rồi", - tôi gá»i to. - "Tá»› đồng ý đổi. Mang con cò lại đây, tá»› sẽ kiếm thuốc cho cáºu!".
Tôi vá» nhà , lên thẳng tá»§ cá»§a cô tôi. Hai tay còn bê bết đất, tôi lôi há»™p thuốc ra và đếm lấy đúng mưá»i Ä‘iếu, là m cái há»™p rá»—ng hẳn. Sau đó tôi cẩn tháºn đặt vá» chá»— cÅ© và chạy lại chá»— bá»n nó Ä‘ang đợi.
“Nà y, cầm lấy", - tôi bảo Kiu-di.
- "Äá»§ mưá»i Ä‘iếu đấy nhé".
Nó đưa cho tôi con chim, và thế là tôi trở thà nh ngưá»i chá»§ đầy kiêu hãnh cá»§a con cò đẹp nhất trên Ä‘á»i! Tôi chia tay vá»›i đứa bạn, rồi mang con cò vá» nhà . Tôi lấy má»™t cái há»™p cÅ©, mấy thanh tre nhá» là m thà nh cái lồng cho chim và cho nó má»™t Ãt thức ăn. Sau đó, tôi ngồi và chỉ còn má»—i má»™t việc là ngắm nghÃa con chim đáng yêu ấy cho đến táºn chiá»u tối, khi tôi nghe tiếng má»i ngưá»i Ä‘ang là m bữa tối ở trong bếp. ăn xong, tôi lại đến chá»— con cò; nhưng chỉ má»™t lúc sau tôi nghe thấy giá»ng bá»±c bá»™i cá»§a cô tôi.
“Ai lấy thuốc lá cá»§a tôi thế nà y?" - Cô tôi nói. Cô lần lượt há»i từng ngưá»i, trừ tôi. Cô biết tôi không hút thuốc, vì váºy chẳng bao giá» cô nghÄ© là tôi lấy thuốc cá»§a cô. Chắc cô nghÄ© em trai cô, tức là chú San Hung hiện Ä‘ang ở cùng chúng tôi đã lấy thuốc cá»§a cô. Cô bảo trên há»™p vẫn còn vết tay dÃnh bùn, mà chắc là tay chú tôi dÃnh bùn lúc Ä‘i câu hồi sáng. Và thế là cô bắt đầu xỉ vả chú, cứ như chú đã ăn cướp nhà băng không bằng.
“Nhưng em không lấy thuốc lá của chị!" - Chú một mực nói.
“Bất cứ khi nà o mượn cá»§a chị cái gì, em Ä‘á»u há»i chị cả. Vả lại em cÅ©ng còn khối thuốc cÆ¡ mà . Nà y, bao thuốc cá»§a em đây. Chị xem vẫn còn đầy nhé".
“Nhưng chắc chắn là cáºu lấy", - cô tôi nói.
- "Mà còn ai và o đây nữa chứ?"
“Nhưng mà em không động đến thuốc của chị".
"Cáºu nói dối! Cáºu là thằng ăn cắp; đúng thế đấy. Từ giỠđừng có mà há»i xin, hay mượn tôi cái gì nữa nhé!"
Trong nhà nà y, chú San Hung đối vá»›i tôi cÅ©ng như ngưá»i anh váºy. Nghe những lá»i mắng má» cá»§a cô, tôi cà ng thêm hổ thẹn. Chú tôi bị coi là thằng ăn cắp, kẻ dối trá vì má»™t việc mà tôi đã là m. Tháºt tình tôi không nghÄ© việc ấy lại xấu xa đến thế, nhưng đúng là tôi đã ăn cắp, và nếu tôi cứ yên lặng, thì lại còn là má»™t đứa dối trá nữa! Im lặng chẳng phải là má»™t loại dối trá đó sao? Cô tôi tiếp tục xỉ vả chú San Hung. Tôi có thể thấy là chú tôi má»—i lúc má»™t tức hÆ¡n.
Mặt chú tÃm lại, tôi sợ chú sẽ nện chị gái chú mất. Nếu thế thì tháºt đáng sợ! Tôi chạy và o chá»— hai ngưá»i, nói hấp tấp:
“Xin cô tha lá»—i. ChÃnh cháu đã lấy thuốc cá»§a cô".
“Cháu nói sao?" - Cả chú và cô tôi cùng nói một lúc.
“Cháu muốn nuôi con cò, mà giá con cò những mưá»i Ä‘iếu thuốc. Cháu thế nà o cÅ©ng phải có con chim ấy", - tôi nói, cố gắng để chú và cô tôi hiểu.
“Sao lại có chuyện như thế được chứ?" - Cô tôi hét toáng lên.
- "Trở thà nh kẻ ăn cắp chỉ vì má»™t con cò già ". Và chú tôi cÅ©ng mắng thêm: “Äúng là thằng ăn cắp", - chú nói. - "Cháu không thấy xấu hổ à ? ăn cắp chỉ vì má»™t con cò già ".
“Không phải thế đâu", - tôi nói. - "Con cò của cháu đẹp cực kỳ. Cháu cần phải có nó!"
Nhưng tôi thấy là cô và chú tôi không hiểu.
“Tại sao cháu không há»i cô?" - Cô tôi nói.
“Cháu sợ cô không cho".
“À. Kẻ nà o không dám nói tháºt, kẻ đó vừa hèn, lại vừa dối trá".
“Cháu hứa sẽ không bao giá» là m như váºy nữa", - tôi nói.
“Thôi được", - cô tôi vừa nói, vừa châm Ä‘iếu thuốc còn lại vÃ
má»§m mỉm cưá»i, - "Lần nà y thì cô tha thứ, nhưng đừng bao giá» là m như thế nữa, nhá»› chưa? Nếu không cô sẽ phải gá»i cháu là Nga-tét- pia, vì chắc lá»›n lên cháu cÅ©ng sẽ thà nh tay trá»™m cắp như nó".
“Xin cô đừng gá»i cháu thế. Cháu đã nói tháºt vá»›i cô, thì cháu không còn là thằng ăn cắp, đúng không? Cháu không giống Nga- tét-pia, đúng không?"
“Không, cháu không phải là thằng ăn cắp", - cô tôi nói, vá»— vai tôi và cưá»i.
- "Thôi nà o, cho cô và chú San Hung xem con cò của cháu đẹp thế nà o nà o".
Và cô cưá»i phá lên. Khi ba chúng tôi đến chá»— lồng nhốt con cò, má»™t lần nữa tôi tá»± nhá»§:
“Không, ta sẽ không bao giá», không bao giá» giống như Nga- tét-pia".
|

17-11-2008, 05:03 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Quà tặng ông
Tác giả: Jusran Safano
Truyện Ngắn Indonexia
Có má»™t cáºu bé tên là Ba-cÆ¡-ri sống tại má»™t là ng hẻo lánh nằm sâu trong núi. Là ng cáºu hẻo lánh tháºt, nhưng được cái yên tÄ©nh và thanh bình. Má»™t dòng nước xiết từ trên núi đổ xuống, chảy qua là ng. Äêm đêm nằm ngá»§, dân là ng còn nghe tiếng róc rách cá»§a dòng nước trong suốt như pha lê. Và sáng sáng và o lúc mặt trá»i má»c, há» còn nghe má»™t thứ tiếng khác, từ lâu đã trở thà nh má»™t bá»™ pháºn trong cuá»™c sống cá»§a há». Äó là tiếng cá»§a chiếc trống lá»›n trong nhà thá» Hồi giáo bên sông, và giá»ng nói ngân nga nhắc má»i ngưá»i cầu kinh buổi sáng. Con ngưá»i sáng sáng vẫn thức gá»i dân là ng ấy chÃnh là ông cá»§a Ba-cÆ¡-ri. Cụ có giá»ng nói to, khá»e, nghe như vang đến táºn trá»i; cụ rất táºn tâm vá»›i công việc, chưa há» quên má»™t buổi nà o. Váºy mà sáng hôm ấy, không nghe thấy tiếng cụ từ nhà thá» vá»ng tá»›i. Ba-cÆ¡-ri lấy là m lạ, bắt đầu lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông nó ốm chăng? Lúc đầu, Ba-cÆ¡-ri định không đến nhà thá» cầu nguyện, mà vẫn đến nhà ông xem có chuyện gì. Thế nhưng nó lại không muốn bắt đầu má»™t ngà y mà không cầu kinh buổi sá»›m. Vả lại, có thể sẽ có ngưá»i ở nhà thá» cho biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i ông. Trong nhà thá», nó tìm ông khắp nÆ¡i mà không thấy. Má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng biết ông nó ở đâu.
“Ông ốm nằm nhà chăng?" - Nó tá»± há»i.
Khi buổi cầu kinh bắt đầu, Ba-cÆ¡-ri cố táºp trung tư tưởng, xua Ä‘i má»i thứ trong đầu, để có thể toà n tâm cầu nguyện. Thế nhưng nó vẫn cứ lo lo.
Sau buổi lá»…, nó Ä‘i vá» phÃa nhà ngưá»i ông nhưng rồi nó dừng lại ngẫm nghÄ©. Phải mang quà gì thăm ông chứ nhỉ? Bây giá» Ä‘ang là vụ thu lượm mun cang, loại hạt dẻ mà ông nó chả cho là ngon nhất đó sao?
“Äúng rồi, trước hết ta hãy Ä‘i nhặt hạt mun cang biếu ông đã". Thế là nó vá»™i vã Ä‘i trong xa mù buổi sá»›m, vá» hướng Äồi Hạt Dẻ, nÆ¡i có loại mun cang chắc mẩy nhất. Trá»i Ä‘ang lạnh, nhưng khi Ä‘i nhà thá», nó đã mặc chiếc sarong dà y, nên bây giá» nó quấn vạt sarong quanh ngưá»i và đi vá» phÃa núi. Trên đưá»ng Ä‘i, nó nghÄ© ông nó sẽ ngạc nhiên sung sướng lắm, nếu nó lượm được tháºt nhiá»u hạt ở Äồi Hạt Dẻ. Vá» hạt rất cứng, sau khi ăn hết phần nhân bên trong ông nó sẽ dùng vá» hạt gá»t, trở thà nh những chiếc nhẫn; việc nà y ông nó là m rất giá»i. Nà y nhé, nhẫn ông nó là m được nhiá»u là ng bản biết tiếng, và ngay cả vá»›i giá năm mươi ru-pi, vẫn bán chạy như thưá»ng! Và nếu nó nhặt được nhiá»u hạt, đủ là m má»™t trăm chiếc nhẫn, thá» tÃnh xem ông sẽ được bao nhiêu tiá»n? Chắc ông mừng đến hết cả ốm!
“Äể xem nà o", - Ba-cÆ¡-ri tá»± bảo.
- "Nếu ta nhân năm mươi ru-pi với một trăm chiếc nhẫn, ta sẽ được bao nhiêu?"
Nó cố tÃnh trên đầu ngón tay, nhưng vẫn không thể tÃnh ra được.
Bạn biết đấy, nó má»›i há»c đến lá»›p ba. Thôi, thì bao nhiêu cÅ©ng được, nhưng chắc là ông sẽ hà i lòng. Ba-cÆ¡-ri bắt đầu huýt sáo má»™t Ä‘iệu nhạc vui, rồi bá»—ng nhiên im bặt. Ngá»™ những đứa khác trong là ng đã đến Äồi Hạt Dẻ trước nó, và nhặt hết số hạt rụng đêm qua thì sao? NghÄ© váºy, nó rảo bước nhanh hÆ¡n. Nó đến chân Äồi Hạt Dẻ đúng lúc mặt trá»i vừa nhô lên khá»i chân trá»i, quét lên ná»n trá»i má»™t mà u đỠrất đẹp. Nó chạy má»™t mạch lên đồi, là m kinh động lÅ© chồn bay Ä‘ang trên đưá»ng vá» tổ ngá»§ qua ngà y. Lên tá»›i đỉnh đồi, nó dừng lại thở. Nó sung sướng thấy mình là ngưá»i đến đó sá»›m nhất; chưa thấy bóng dáng bá»n trẻ khác. Dưới vạt cây mun cang, mặt đất phá»§ đầy hạt. Äêm qua gió mạnh nên hạt rÆ¡i nhiá»u hÆ¡n má»i ngà y. Ba-cÆ¡-ri vừa vui vẻ hát thầm, vừa bắt đầu lượm hạt. Nó dùng chiếc sarong là m túi đựng. Äó là sarong diện nhất cá»§a nó, nhưng nó tá»± bảo sẽ giặt lại cẩn tháºn khi vá» nhà . Bá»—ng nó nghe thấy tiếng cưá»i. Có ai đó Ä‘ang lên đồi. Chắc là bá»n trẻ trong là ng, nó tá»± bảo. Bá»n chúng mà biết mình đến sá»›m thế, không rá»§ bá»n nó Ä‘i cùng, và mình đã gom hết cả số hạt rụng, chắc chúng sẽ tức lắm và có thể lấy hết số hạt cá»§a mình nữa. Và nếu chúng không nện cho mình má»™t tráºn vì tá»™i tham lam thì đã là may lắm. Cách tốt nhất bây giá» là nấp kÃn trước khi bá»n kia thấy. Chạy vá»™i và o rìa vạt mun cang, nó bò và o má»™t bụi ráºm và nấp kÃn trong đó. Nó ngồi im trong bụi, cầu mong bá»n kia đừng thấy nó. Nó im lặng đến gần nghẹt thở. Má»™t lúc sau, nó thấy năm đứa Ä‘ang Ä‘i theo sưá»n đồi. Bá»n chúng Ä‘á»u lá»›n hÆ¡n nó. Bá»n trẻ dừng lại cạnh vạt cây, nhìn ngó xung quanh, bối rối.
“Bá»n mình đến quá muá»™n rồi", - má»™t đứa tiu nghỉu nói.
“Chẳng còn lại lấy một hạt", - đứa khác nói.
“Tháºt xúi quẩy", - đứa thứ ba nói. -"Mất công Ä‘i cả Ä‘oạn đưá»ng dà i".
“Có ngưá»i đã tá»›i đây sá»›m hÆ¡n", - thằng cao nhất nói. Hầu như cùng lúc bá»n chúng kêu to:
“Ba-cÆ¡-ri! Äúng là nó đã đến đây trước". Và má»™t đứa thêm:
“Mà nó thì bao giá» cÅ©ng dáºy trước khi mặt trá»i má»c để đến nhà thá»". Từ trong bụi nấp, Ba-cÆ¡-ri nghe thấy hết. Nó cà ng sợ và cà ng cầu nguyện gấp hÆ¡n.
“Nhìn kìa", - một đứa nói, chỉ và o chỗ sương còn ướt dưới một cái cây.
- "Vết chân nó còn in rõ ở kia. Chắc nó vừa mang chá»— hạt nhặt được rá»i khá»i đây xong".
“Nhanh lên", - đứa khác nói. -"Nếu bá»n mình Ä‘i nhanh thì có thể Ä‘uổi kịp và lấy chá»— hạt cá»§a nó". Äứa lá»›n nhất nhìn xuống, dáng suy nghÄ©. Cuối cùng nó nói:
“Không được! Như thế không công bằng. Chẳng phải là nó đã dáºy sá»›m đến nhà thá», rồi tá»›i đây trước chúng ta, trong khi bá»n mình vẫn còn ngá»§ say tÃt trên giưá»ng đó sao? Thôi, tá»› nghÄ© nó được quyá»n hưởng số hạt đó, còn chúng mình thì không. Nếu muốn nhặt được hạt, bá»n mình nên dáºy sá»›m, chứ không nên lấy hạt cá»§a nó. Bá»n mình cÅ©ng nên đến nhà thá» và o lúc mặt trá»i má»c". Những đứa kia nhìn nó, vẻ ngượng ngùng. Tất nhiên, chúng biết là nó nói đúng. Nếu chúng không quá lưá»i, chắc chúng cÅ©ng lượm được hạt. Không nói vá»›i nhau lá»i nà o, chúng bắt đầu quay vá», cháºm chạp bước xuống đồi. Từ trong bụi, Ba-cÆ¡-ri theo dõi câu chuyện. Nó rất cảm động. Nó thầm cám Æ¡n Chúa đã nghe thấu lá»i cầu nguyện cá»§a nó, nên bá»n kia đã không nhìn thấy nó. Nhưng nó cÅ©ng ái ngại trước vẻ mặt buồn thiu cá»§a bá»n chúng. Äá»™t nhiên nó đứng dáºy, gá»i tướng lên và chạy theo bá»n kia. Mấy đứa dừng lại, quay vá» phÃa Ba-cÆ¡-ri. Chúng kinh ngạc thấy nó chạy lại chá»— chúng. Äến nÆ¡i, Ba-cÆ¡-ri nói:
“Tá»› xin lá»—i đã nhặt hết cả hạt. Äây, các cáºu cầm lấy phần nà y. Dù sao chúng mình cÅ©ng là bạn bè, cần phải chia sẻ ngá»t bùi chứ!" Năm đứa đứng đó, hết nhìn Ba-cÆ¡-ri, rồi lại nhìn nhau. Cuối cùng đứa cao nhất nói:
“Thôi, Ba-cÆ¡-ri, cám Æ¡n cáºu. Chá»— hạt đó là cá»§a cáºu, vì cáºu đã dáºy sá»›m đến lượm".
“Äừng nói vá»› vẩn", - Ba-cÆ¡-ri vừa trả lá»i vừa nắm tay bạn nó.
-"Tá»› thá»±c lòng muốn các cáºu cầm lấy. Tá»› định mang chá»— hạt nà y đến cho ông tá»›, bởi vì không thấy ông tá»› gá»i má»i ngưá»i cầu kinh sáng nay, nên tá»› nghÄ© là ông tá»› bị mệt, phần tá»› ngần nà y cÅ©ng đủ là m ông vui lắm rồi".
“à , phải rồi", - một đứa nói.
- "Sáng tá»› thấy ông cáºu nói chuyện vá»›i ngưá»i hà ng xóm; nghe ông nói ông bị cảm lạnh, nhưng chắc sau và i ngà y lại có thể đến nhà thỠđược".
“Thế thì ta sẽ là m thế nà y nhé", - đứa cao nhất nói.
“Ba-cÆ¡-ri chia hạt cá»§a nó cho bá»n mình; rồi tất cả bá»n mình Ä‘em hạt tá»›i tặng ông cá»§a Ba-cÆ¡-ri. Thế là ông sẽ mau là nh bệnh và khá»e mạnh, và chúng ta sẽ lại được nghe tiếng cá»§a ông vang khắp là ng, nhắc chúng ta cầu kinh buổi sá»›m". Bá»n trẻ quyết định như thế. Trá»i đẹp và trong. Mấy đứa khoác vai nhau xuống đồi trong nắng, vừa hát vui vẻ, vừa Ä‘i vá» phÃa nhà ông cá»§a Ba-cÆ¡-ri.
|

17-11-2008, 05:05 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngưá»i hoá cáo
Tác giả: Nankichi Niimi
Truyện ngắn Nháºt Bản
Có bảy cáºu bé Ä‘ang Ä‘i trên con đưá»ng là ng dưới ánh trăng. Má»™t và i đứa còn rất bé, má»›i vừa Ä‘i há»c được khoảng má»™t năm; những đứa khác lá»›n hÆ¡n má»™t chút. Chúng Ä‘ang trên đưá»ng đến đêm há»™i cá»§a má»™t ngôi Ä‘á»n ở thị trấn gần đó, cách là ng khoảng má»™t dặm. Mặt trăng Ä‘ang ở cao trên bầu trá»i, nên những cái bóng cá»§a mấy đứa trên mặt đất trông lùn tịt. Chúng rất thÃch thú. Những cái bóng cá»§a chúng, cái đầu thì to, cái chân má»›i ngắn chứ! Chúng Ä‘á»u cưá»i. Mấy đứa còn thá» thay đổi hình dạng cái bóng bằng cách chạy lên trước mấy bước. Và o đêm trăng sáng, bá»n trẻ thưá»ng tưởng tượng ra đủ chuyện kỳ quặc và lý thú. Con đưá»ng chạy qua má»™t ngá»n đồi nhá», hÆ¡i dốc má»™t chút. Khi tá»›i đỉnh đồi, chúng đã có thể nghe văng vẳng tiếng sáo đêm há»™i theo là n gió nhẹ cá»§a đêm xuân vá»ng tá»›i. Nghe tiếng sáo, chân chúng bước nhanh hÆ¡n, và má»™t cáºu bé bắt đầu tụt lại.
“Nhanh lên! Bun-rô-cu, nhanh lên", - bá»n chúng gá»i. Thá»±c ra cáºu bé có tên là Bun-rô-cu cÅ©ng Ä‘ang cố hết sức để theo kịp những đứa khác. Ngay cả dưới ánh trăng, ta cÅ©ng có thể thấy cáºu trắng trẻo, ngưá»i gầy nhá» và đôi mắt rất to.
“Em Ä‘i nhanh hết sức rồi đấy", - cáºu đáp lại, giá»ng rá»n rÄ©.
- "Chỉ tại đôi guốc nà y nà y. Guốc cá»§a mẹ, không phải cá»§a em". Quả váºy, đôi chân khẳng khiu cá»§a cáºu Ä‘ang Ä‘i đôi guốc ngưá»i lá»›n, quá to so vá»›i bà n chân nhá» tý tẹo. Khi đến thị trấn, việc đầu tiên là chúng và o má»™t cá»a hà ng bán guốc nằm trên đưá»ng phố chÃnh. Mẹ Bun-rô-cu đã bảo chúng mua há»™ bà má»™t đôi guốc má»›i cho nó. Iô-ôi-nô-ri, đứa lá»›n nhất bá»n nói vá»›i vợ ông chá»§ hiệu, tay đặt lên vai Bun-rô-cu:
“Bà ơi, đây là con trai bác Sê-rô-cu thợ đóng thùng. Nó cần má»™t đôi guốc Ä‘i vừa chân. Mẹ nó bảo sẽ gá»i tiá»n bà sau". Những đứa khác đẩy Bun-rô-cu lên trước, để bà vợ ông chá»§ hiệu thấy mặt nó. Cáºu con trai nhá» cá»§a bác thợ đóng thùng thẳng ngưá»i đứng yên, đôi mắt to thỉnh thoảng lại chá»›p chá»›p. Bà già cưá»i, lấy từ trên giá xuống mấy đôi guốc mà bà nghÄ© sẽ vừa chân cáºu bé. Giống như má»™t ngưá»i cha, Iô-ôi-nô-ri ngồi xổm, cầm từng chiếc guốc ướm thá» và o chân Bun-rô-cu. Bun-rô-cu đứng không cá»±a quáºy và không nói gì. Là con má»™t cá»§a bác thợ đóng thùng, nó được nuông chiá»u quá, và ngưá»i khác thưá»ng là m má»i việc cho nó. Cuối cùng chúng cÅ©ng chá»n được má»™t đôi. Vừa đúng lúc Bun-rô-cu rút chân khá»i guốc, má»™t bà rất già , lưng còng bước và o hiệu. Nhìn thấy cáºu bé vá»›i đôi guốc má»›i, bà ta thầm thì, ná»a như tá»± nói vá»›i mình, ná»a như cho bá»n trẻ nghe:
“Chà , chà . Bà không biết cháu là con cái nhà ai, nhưng nếu cháu xá» chân và o đôi guốc má»›i lần đầu tiên và o ban đêm, chắc chắn cháu sẽ bị cáo bắt mất hồn". Má»i ngưá»i lặng Ä‘i má»™t lúc; lÅ© trẻ giương mắt nhìn bà già trân trân, tá»±a như chúng Ä‘ang khiếp sợ. Rồi Iô-ôi-nô-ri kêu to:
“Không, không phải thế đâu".
“Äó chỉ là mê tÃn", - má»™t đứa khác kêu lên. Bá»n trẻ gáºt đầu đồng tình, nhưng trên nét mặt vẫn lá»™ vẻ lo lắng.
“Thôi được, để đấy cho bà . Bà sẽ giải lá»i nguyá»n cho cháu", - vợ ông chá»§ hiệu nói. Rồi bà là m động tác đánh diêm và đốt phÃa dưới hai chiếc guốc má»›i cá»§a Bun-rô-cu.
- "Nếu là đốt tháºt, ta sẽ thấy hai vệt muá»™i Ä‘en Ä‘en bám và o guốc, là m cho nó không còn là guốc má»›i tinh nữa. Bây giá», lá»i nguyá»n đã được giải. Má»i chuyện ổn cả. Chẳng còn cáo cầy nà o bắt mất hồn cháu nữa". Sau đó, bá»n trẻ rá»i hiệu guốc, lên đưá»ng tá»›i khu Ä‘á»n. ở đó đã dá»±ng má»™t sân khấu ngoà i trá»i. Má»™t số thiếu nữ Ä‘ang biểu diá»…n Ä‘iệu múa cá»§a các nà ng tiên. Bá»n trẻ đứng phÃa dưới, theo dõi các vÅ© nữ hai tay hai quạt xoay nhanh không thể tưởng được. Thỉnh thoảng bá»n trẻ lại mút kẹo Ä‘ang cầm trên tay, nhưng mắt vẫn không rá»i các vÅ© nữ. Mặt các cô Ä‘á»u đánh má»™t lá»›p phấn trắng dà y, nên phải mất má»™t lúc, bá»n chúng má»›i nháºn ra được má»™t cô là Tô-ne-cô là m ở nhà tắm công cá»™ng trong là ng.
“Kia kìa", - bá»n trẻ cưá»i khúc khÃch, thầm thì vá»›i nhau: -
"Chị Tô-ne-cô đấy". Xem múa được má»™t lúc thì chúng thôi, và lách và o góc tối cá»§a khu Ä‘á»n để xem đốt pháo và bắn pháo hoa. Sau đó bắt đầu biểu diá»…n múa rối trên má»™t cái bè có đèn lồng chiếu sáng.
Bá»n trẻ len lá»i qua đám đông, lên táºn hà ng trên cùng, ngay trước sân khấu nổi, trông giống như cái ban-công. Má»™t con rối Ä‘ang nhảy nhót trên sân khấu. Bá»n trẻ đứng nhìn. Con rối không ra ngưá»i lá»›n, cÅ©ng không hẳn trẻ con, còn đôi mắt Ä‘en cá»§a nó lại sáng đến ná»—i khó mà tin được rằng đó không phải là mắt ngưá»i thá»±c. Thỉnh thoảng con rối lại chá»›p mắt. Tất nhiên, bá»n trẻ biết có ngưá»i đứng đằng sau Ä‘iá»u khiển con rối chá»›p mắt nhưng chúng vẫn thấy sợ má»—i khi đôi mắt ấy chá»›p chá»›p. Rồi con rối bá»—ng há miệng, cái lưỡi dà i thè ra, xong lại ngáºm ngay lại trước khi bá»n trẻ kịp kêu ré lên vì bất ngá». Trong khoảnh khắc ngắn ngá»§i đó, chúng kịp thấy mồm con rối đỠlòm. Chúng cÅ©ng biết đó là do con ngưá»i là m ra, giá và o ban ngà y, chắc chúng đã cưá»i khoái chÃ. Nhưng lúc nà y, không đứa nà o cưá»i. Dưới ánh đèn lồng, lố nhố những bóng ngưá»i bà ẩn, má»™t con rối biết chá»›p mắt, thè cái lưỡi đỠloét ra khá»i cái mồm đỠlòm lòm. Trông nó y như tháºt, nên bá»n trẻ đâm ra sợ. Bá»n chúng vẫn nhá»› tá»›i đôi guốc má»›i cá»§a Bun-rô-cu và lá»i bà già nói:
“Nếu ban đêm cháu Ä‘i đôi guốc má»›i, cháu sẽ bị cáo bắt mất hồn". Chúng cÅ©ng thấy là đã ở đám há»™i quá lâu. Tiếng pháo đã im, ngưá»i dá»± há»™i thưa dần. Bá»n trẻ cÅ©ng nhá»› là đưá»ng vá» nhà chúng còn xa, lại phải qua đồi và những cánh đồng vắng vẻ. Chúng ra vá». Trăng vẫn còn cao trên bầu trá»i. Nhưng ná»—i hà o hứng lúc đầu đã mất, nên ánh trăng không còn là m chúng vui thÃch nữa. Chúng bước Ä‘i lặng lẽ, tá»±a như má»—i đứa Ä‘á»u Ä‘ang báºn rá»™n nhìn và o cái thế giá»›i bên trong cá»§a chúng. Khi tá»›i đỉnh đồi, má»™t đứa khum tay, ghé mồm nói thầm và o tai đứa Ä‘i cạnh. Thằng nà y thì thầm vá»›i đứa thứ ba; cứ thế tất cả bá»n chúng Ä‘á»u biết bà máºt, trừ Bun-rô-cu. Bá»n chúng thì thầm vá»›i nhau thế nà y:
“Vợ ông chá»§ hiệu không giải được lá»i nguyá»n đâu, vì bà chỉ là m ra vẻ như là đánh diêm thôi". Bá»n trẻ tiếp tục Ä‘i, há»a hoằn má»›i dám thở mạnh, và không nói má»™t lá»i. Chúng Ä‘ang nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u. Bị cáo bắt mất hồn thá»±c sá»± nghÄ©a là thế nà o? Có phải con cáo ở trong Bun-rô-cu? Hay đầu óc Bun-rô-cu biến thà nh đầu óc cáo, trong khi ngưá»i nó vẫn y nguyên? Nếu đúng như thế, thì có lẽ con cáo đã chiếm được Bun-rô-cu rồi. Nhưng là m sao biết được, nếu Bun-rô-cu không nói ra?...
Lúc nà y chúng Ä‘ang xuống dốc. Con đưá»ng chạy qua má»™t cánh đồng cá» thấp. Bá»n trẻ Ä‘i nhanh hÆ¡n, và đá»u Ä‘ang nghÄ© vá» chuyện Bun-rô-cu và con cáo. Con đưá»ng Ä‘i ngang qua má»™t cái ao, xung quanh có mấy cây máºn. Äúng lúc qua đó, má»™t đứa trong bá»n ho nhẹ má»™t cái. Äêm yên tÄ©nh, nên chúng nghe thấy rất rõ. Chúng nhìn nhau ngá» vá»±c. Má»i váºt Ä‘á»u yên ắng, và chúng dần dần nháºn ra là Bun-rô-cu vừa ho. Bun-rô-cu ho! Äiá»u đó nghÄ©a là thế nà o? Cà ng nghÄ© chúng cà ng tin đó không phải là tiếng ho, mà là tiếng kêu cá»§a con cáo thì đúng hÆ¡n.
“A-hèm", -Bun-rô-cu lại ho. Và lần nà y thì chúng nghÄ©, không còn nghi ngá» gì nữa, chắc chắn có má»™t con cáo Ä‘ang ở trong bá»n chúng. Sợ quá chúng cà ng bước nhanh hÆ¡n.
Nhà Bun-rô-cu ở trong má»™t vưá»n cam Ä‘á», trong má»™t lÅ©ng nhá» cách xa các nhà khác. Muốn tá»›i đó phải men theo má»™t con đưá»ng hẹp, từ đưá»ng chÃnh tách ra, chá»— gần cái cá»n nước. Thưá»ng thưá»ng bá»n trẻ vẫn phải đưa Bun-rô-cu vỠđến táºn cổng nhà nó, bởi vì chúng biết Bun-rô-cu vốn được nuông chiá»u, nên chẳng tá»± là m được việc gì. Mẹ nó thưá»ng cho bá»n trẻ cam và kẹo, bảo chúng giúp đỡ cáºu con nhá» cá»§a bà . Chẳng hạn như tối hôm nay, chúng phải cất công đến táºn nhà đón Bun-rô-cu, rồi má»›i Ä‘i đến há»™i. Lúc nà y bá»n trẻ đã tá»›i chá»— cái cá»n nước. Chúng có thể nhìn thấy con đưá»ng dốc và o nhà Bun-rô-cu đâm qua đám cá» cao và biến mất. Không đứa nà o dám nhúc nhÃch, cứ như đã quên khuấy Ä‘i là chúng vẫn thưá»ng đưa Bun-rô-cu vá» táºn nhà . Nhưng thá»±c ra chúng đâu có quên, mà là chúng sợ. Chúng sợ cáºu bé Bun-rô-cu. Cuối cùng, má»™t mình Bun-rô-cu rẽ xuống đưá»ng vá» nhà . Nhưng nó vẫn ngoái lại nhìn, há vá»ng rằng Ãt ra Iô-ôi-nô-ri cÅ©ng cùng Ä‘i vá»›i nó. Nhưng ngay cả Iô-ôi-nô-ri cÅ©ng không động Ä‘áºy. Chỉ còn má»™t mình, Bun- rô-cu men theo con đưá»ng nhá» và o thung lÅ©ng sáng ánh trăng. Nó có thể nghe thấy tiếng kêu như bị nghẹn cá»§a lÅ© nhái ở gần đó. Bây giá», khi đã vá» gần đến nhà , nó không còn ấm ức vá» chuyện mấy đứa lá»›n không cùng Ä‘i vá»›i nó nữa. Trước đây chúng vẫn thưá»ng là m thế. Äây là lần đầu tiên chúng không đưa nó vá». Tuy Bun-rô- cu không phải đứa lanh lợi, nhưng Ãt ra nó cÅ©ng đủ nhạY cảm để hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó biết bá»n kia thì thầm vá»›i nhau chuyện gì, và nghÄ© thế nà o khi nó ho. Bun-rô-cu nhá»› lại, trên đưá»ng Ä‘i xem há»™i bá»n kia đã tá» tế giúp nó như thế nà o. Nhưng sau khi nó xá» chân và o đôi guốc má»›i, bá»n chúng bắt đầu xa lánh nó.
“Chúng nghÄ© cáo đã bắt mất hồn mình, vì thế chúng má»›i không còn thÃch mình nữa", -nó nghÄ©. Nó cảm thấy Ä‘au lắm. Ngay cả Iô-ôi-nô-ri lá»›n hÆ¡n nó nhiá»u và bao giá» cÅ©ng tốt vá»›i nó, mà đêm nay cÅ©ng hà nh động rất lạ. Thưá»ng thì ngưá»i bảo trợ nà y nháºn ra ngay khi Bun-rô-cu cảm thấy lạnh và thưá»ng cho nó mượn cái áo
khoác mặc cho ấm. Nhưng tối nay, Iô-ôi-nô-ri không hỠđưa áo cho nó mượn, ngay cả khi Bun-rô-cu ho lần thứ hai. Lúc nà y nó đã vá» tá»›i cổng sau ở cuối hà ng rà o. Khi đẩy cánh cổng gá»— nhá», nó thấy bóng nó trên mặt đất. Äầu óc nó bá»—ng ngá» vá»±c:
“Có thể con cáo đã lấy mất hồn mình. Nếu thế không biết bố mẹ mình sẽ đối xỠvới mình thế nà o?
“ Bố nó Ä‘i dá»± cuá»™c há»p cá»§a những ngưá»i đóng thùng và chắc sẽ vá» muá»™n. Vì váºy mẹ Bun-rô-cu và nó quyết định Ä‘i ngá»§, chứ không đợi bố nó vá». Mặc dù đã bắt đầu Ä‘i há»c, Bun-rô-cu vẫn ngá»§ vá»›i mẹ. Quả tháºt vì là con má»™t, nó được nuông chiá»u và chẳng tá»± là m được việc gì. Sau khi đã lên giưá»ng, mẹ nó bảo:
“Nà o, kể mẹ nghe vỠđêm há»™i Ä‘i con", mẹ nó bao giá» cÅ©ng muốn biết tất cả những gì Bun-rô-cu đã là m. Khi nó Ä‘i há»c vá», mẹ nó muốn biết tất cả những gì đã xảy ra ở đó. Và khi nó Ä‘i xem phim, mẹ nó muốn biết đầy đủ chuyện phim mà nó xem. Bun-rô-cu nói năng không được gãy gá»n. Nó thưá»ng kể từng Ä‘oạn má»™t, Ä‘ang Ä‘oạn ná» lại xá» sang Ä‘oạn kia. Nhưng bao giá» mẹ nó cÅ©ng chăm chú nghe và có vẻ rất hà i lòng vá»›i chuyện nó kể lại.
“Má»™t trong những nà ng tiên ấy là chị Tô-ne-cô là m ở nhà tắm công cá»™ng mẹ ạâ€, - Bun-rô-cu nói.
“Thế à ?", - mẹ nó cưá»i vui vẻ.
- "Những ngưá»i khác là ai con có biết không?â€
Bun-rô-cu mở to mắt như thể đang cố nhớ. Nhưng rồi nó nói một câu chẳng liên quan gì tới chuyện đêm hội.
“Mẹ Æ¡i, có phải cáo sẽ lấy mất hồn cá»§a ngưá»i nà o Ä‘i đôi guốc má»›i lần đầu tiên và o ban đêm không, hả mẹ?" Bị há»i bất ngá», mẹ nó bối rối mất má»™t lúc. Lúc đầu bà không hiểu Bun-rô-cu nói gì. Nhưng sau bà đoán chắc con bà có chuyện gì đó.
“Ai bảo con thế?" - Mẹ nó há»i.
Bun-rô-cu lại nhắc lại câu há»i, giá»ng nghiêm trang:
-"Có đúng thế không, mẹ?"
“Không, tất nhiên là không đúng. Äó là chuyện từ Ä‘á»i nà o ấy, lâu lắm rồi. Khi đó ngưá»i ta tin và o những chuyện như váºy".
“Thế là chuyện bịa, hả mẹ?"
“Ừ, chuyện bịa đấy mà ".
“Mẹ chắc chứ?"
“Chắc, con ạâ€. Bun-rô-cu im lặng má»™t lúc. Hai con mắt to cá»§a nó liếc qua, liếc lại má»™t hai lần. Cuối cùng nó há»i:
“Nhưng nếu đúng là có chuyện như thế, thì mẹ sẽ là m gì?"
“Nhưng đúng chuyện gì hả con?" - Mẹ nó há»i.
“Tức là con cáo lấy mất hồn cá»§a con, con biến thà nh con cáo, thì mẹ sẽ là m gì?" Mẹ nó cưá»i phá lên.
“Nói Ä‘i, mẹ trả lá»i con Ä‘i". Nó bối rối lấy tay lắc lắc mẹ nó.
“À, à ", - mẹ nó nói, có vẻ đang nghĩ ngợi: - "Nếu con biến thà nh cáo, tất nhiên là bố mẹ không thể để con ở nhà được nữa". Nghe mẹ nói, Bun-rô-cu buồn thiu.
“Thế thì con sẽ Ä‘i đâu?", - nó há»i.
“Có lẽ là lên núi Ca-ra-xu-nê", - mẹ nó trả lá»i.
“Ngưá»i ta bảo cáo vẫn thưá»ng sống ở đó".
“Nhưng lúc ấy bố mẹ sẽ là m gì?" Nét mặt bà mẹ trở nên rất nghiêm trang; đó là cách ngưá»i lá»›n thưá»ng là m khi há» muốn trêu bá»n trẻ:
“Bố mẹ sẽ bà n kỹ với nhau, và có lẽ sẽ bảo:
“Bây giá» Bun-rô-cu yêu quý cá»§a chúng ta đã hóa thà nh cáo, chúng ta chẳng còn niá»m vui nà o trên cõi Ä‘á»i nà y nữa. Thôi, chúng ta không là m ngưá»i, mà cÅ©ng hóa thà nh cáo luôn".
“Bố mẹ cũng hóa thà nh cáo à ?"
“Ừ, bố mẹ sẽ mua hai đôi guốc mới, và tối mai sẽ đi và o. Bằng cách đó, bố mẹ cũng sẽ hóa thà nh cáo. Rồi cả ba chúng ta cùng đến núi Ca-ra-xu-nê".
Mắt Bun-rô-cu cà ng mở to hơn.
“Có phải là ở phÃa tây, chá»— các ngá»n núi cao không, hả mẹ?"
“Ừ, ở quáºn Si-ma-nê, tây nam Na-ra-oa".
“Ở sâu trong núi, hả mẹ?"
“Ừ. Ở đó phủ đầy thông".
“Thế có thợ săn không?"
“Con định nói là thợ săn có súng hả? Tất nhiên là có, bởi vì ở đó không có ngưá»i, mà lại có rất nhiá»u thú".
“Nếu thợ săn hỠbắn mình thì là m sao?"
“Chúng ta sẽ trốn và o hang sâu, chui và o một góc nằm im. Thế là thợ săn không nhìn thấy chúng ta".
“Nhưng khi tuyết rơi, không có đủ thức ăn, chúng ta sẽ phải ra ngoà i kiếm ăn; lúc đó chó săn sẽ tìm thấy chúng ta".
“Thì chúng ta sẽ chạy thoát thân".
“Bố mẹ thì không sao, bởi vì bố mẹ lớn nên có thể chạy nhanh. Còn con chỉ là cáo con, con sẽ bị rớt lại đằng sau".
“Bố mẹ sẽ nắm hai chân con lôi theo".
“Trong khi chó săn Ä‘uổi sát phÃa sau?" Mẹ nó im lặng. Lát sau, bà nói, cái giá»ng chá»c ghẹo không còn nữa:
“À, thế thì mẹ sẽ táºp tá»…nh chạy chầm cháºm sau con".
“Tại sao lại thế?" - Cáºu bé há»i.
“Vì bằng cách đó, chó sẽ chỉ cắn mẹ. Nó sẽ ngoạm mẹ và o mõm, cho đến khi thợ săn đến trói mẹ lại. Thế là cha và con sẽ đủ thá»i gian chạy thoát".
Bun-rô-cu kinh hoảng. Nó tròn xoe mắt nhìn mẹ.
“Äừng, mẹ. Äừng là m thế", - nó kêu: - "Thế thì con và bố sẽ mất mẹ".
“Nhưng không còn cách nà o khác, con ạâ€, - mẹ nó lặng lẽ nói.
- "Mẹ sẽ táºp tá»…nh sau con, cháºm dần, cháºm dần".
“Mẹ không được là m thế! Không được! Không được!" - Bun- rô-cu hét lên, lăn lá»™n ở trên giưá»ng, là m rÆ¡i cả gối xuống đất. Sau đó nó ôm chặt mẹ nó má»™t lát, nước mắt đầm đìa. Ngưá»i mẹ cÅ©ng rÆ¡i nước mắt. Bà lén lau nước mắt bằng ống tay áo ngá»§. Vá»›i tay lấy chiếc gối nhá», bà nhẹ nhà ng đặt dưới đầu Bun-rô-cu.
|

17-11-2008, 05:07 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Iu-Ni và con bò
Tác giả: Oyong-su
Truyện ngắn Cá»™ng hoà Triá»u Tiên
Phần lá»›n má»i ngưá»i thÃch bò, nhưng Iu-ni thì không. Ngược lại, em thÃch ngá»±a hÆ¡n. Không là m sao thÃch bò được. Bò thưá»ng cháºm chạp, trong khi ngá»±a có thể cưỡi, dá»… dắt, và cÅ©ng có thể kéo xe. Bò rất khó chÆ¡i, vì nó có sừng; hÆ¡n nữa con bò lúc nà o cÅ©ng Ä‘ang nhai cái gì đó, hệt như má»™t kẻ phà m ăn. Nhưng ngoà i những lý do trên, má»™t hôm đã xảy ra má»™t chuyện khiến Iu-ni từ đó cà ng ghét bò hÆ¡n. Cái xóm nhá» nÆ¡i em Ä‘ang ở có khoảng chục nóc nhà ; đầu xóm, có má»™t khoảng đất trống mà dân là ng dùng là m sân Ä‘áºp lúa. Quanh là ng là những ngả đưá»ng dốc thoai thoải, và những cánh đồng lúa. Xa xa là dãy núi cao sừng sững. Vì thế, việc bá»n trẻ trong là ng coi sân Ä‘áºp lúa là sân chÆ¡i cá»§a chúng cÅ©ng là chuyện tất nhiên. Dạo ấy là đầu mùa xuân; đó là thá»i gian bắt đầu cà y ruá»™ng. ở cạnh sân Ä‘áºp lúa, dưới gốc má»™t cây liá»…u có buá»™c má»™t con bò. Con bò nà y lông và ng sẫm, chỉ trừ hai con mắt, bụng và bốn móng Ä‘en. Những cà nh liá»…u rá»§ Ä‘ang chuyển mà u xanh.
Sau khi ăn trưa và đánh má»™t giấc dà i thoải mái, Iu-ni cầm quả bóng cÅ©, đã gần rách ra sân Ä‘áºp lúa chÆ¡i. Em giáºt mình thấy con bò to lá»›n, vẻ hung dữ. Em kêu thét lên, hai mắt mở tròn xoe như hai cái đĩa. Em đứng im má»™t lúc lâu, mắt dán và o con bò, theo dõi từng cỠđộng cá»§a nó. Thỉnh thoảng con bò lại vẫy Ä‘uôi để Ä‘uổi ruồi. Mặc dù con bò hình như Ä‘ang mÆ¡ mà ng nhìn những cây lê trổ đầy hoa ở bên kia thung lÅ©ng, nhưng dáng chừng nó chẳng suy nghÄ© gì, trong khi mõm thì cứ nhai bá»m bẻm. Khi đã bá»›t sợ, em đâm ra tò mò. Từng bước má»™t, em lại gần con bò. Äá»™t nhiên, con bò quay đầu lại phÃa Iu-ni. Cáºu bé đứng sững, giấu quả bóng sau lưng, tin chắc là con bò định cướp cá»§a em. Thế nhưng con bò chỉ liếm lưng mấy cái, ve vẩy Ä‘uôi, mắt lim dim rồi lại bắt đầu nhai. Vẫn nắm chặt quả bóng sau lưng, Iu-ni bắt đầu tá»± há»i:
“Tại sao ngá»±a không có sừng nhỉ? Nếu bò và ngá»±a choảng nhau, không biết con nà o sẽ thắng?" Dù nghÄ© cách nà o, em cÅ©ng tin là bò sẽ thắng, vì nó có sừng. Iu-ni thÃch ngá»±a, cho nên em không thể không lấy là m tiếc: rõ rà ng bò sẽ thắng tráºn. Iu-ni vẫn không thể hiểu tại sao con bò lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang ăn cái gì. Mặc dù em đã đến rất gần để theo dõi, nhưng chưa bao giá» thấy bò cho gì và o mõm thế mà cứ nhai, nhai mãi. Lúc nà y em đã bá»›t tò mò. Em bắt đầu không còn để ý tá»›i con bò nữa, mà quay ra chÆ¡i bóng bằng cách tung bóng và bắt. Sau đó em Ä‘áºp bóng trên ná»n đưá»ng rải đá, nhưng lần nà y bắt trượt, quả bóng lăn thẳng và o dưới bụng con bò. Mải chạy theo bóng, Iu-ni bá»—ng thấy em chỉ còn cách con bò có mấy bước. Em không biết phải là m gì. Con bò, hai mắt lim dim và mõm nhai cá», có vẻ không thấy quả bóng, hoặc chẳng để ý tá»›i cáºu bé Ä‘ang ở đó. Iu-ni tin là con bò không biết có quả bóng lăn và o phÃa dưới bụng nó. Iu-ni quyết định nhặt lại quả bóng trước khi con bò biết chuyện. Dán mắt và o con bò, em nhÃch dần và o phÃa dưới bụng nó. Em nÃn thở, quỳ xuống. Nhưng ngay khi em vừa định nhặt quả bóng thì bá»—ng nhiên con bò hất đầu, là m những cái nhạc Ä‘eo trên trán bò kêu vang. Cùng lúc, nó ve vẩy Ä‘uôi. Từ phÃa dưới bụng con bò, Iu-ni chạy vá»t ra, ngã chổng vó. Sau đó em ngá»a ngưá»i, hai tay nắm chặt chống xuống đất, giáºm chân và hét:
“Äồ ngu! Äồ ngu!"
Con bò vẫy tai má»™t hai cái như thể tá» ra không để ý và lại tiếp tục nhai. Iu-ni tức lắm. Em ngồi, chân vắt chéo, cằm tỳ trên tay tá»± há»i:
“Là m sao lấy lại quả bóng bây giá»? Äâu phải bóng cá»§a nó, mà nó không để mình lấy? Mình có nên Ä‘i lấy cái que không? Nhưng nhỡ lúc mình Ä‘i tìm, con bò giấu mất bóng cá»§a mình thì sao?" Cà ng nghÄ©, em cà ng cáu và nôn nóng. Iu-ni liếc nhìn con bò. Nó Ä‘ang ngá»§. Mắt nó nhắm chặt, nhưng lạ chưa, mõm vẫn tiếp tục nhai. Iu-ni thấy không nên bá» lỡ dịp lấy lại quả bóng. Em nhìn con bò. Rõ rà ng con váºt Ä‘ang ngá»§. Em quỳ xuống, vá»›i tay ra. Bất chợt con bò quáºt Ä‘uôi đúng ngay và o má Iu-ni. Em Ä‘au đớn thét lên, tay đưa lên má và lồm cồm bò ra khá»i bụng con bò. Em thở hổn hển, má Ä‘au rát, miệng méo xệch, em biết nếu em mở miệng bây giá» là sẽ khóc òa lên ngay. Thế mà có lúc em đã khoác lác là có thể đánh thắng hổ? Có lần em vừa bị ngã rách khuá»·u tay, máu chảy ròng ròng, nhưng không thể khóc. Nhưng lần nà y thì khác. Em sợ run bắn cả ngưá»i. Tuy sợ xanh mắt, nhưng em không khóc. Từ chá»— sợ, em dần dần đâm cáu. Em tức tối nhìn con bò, như thể sắp Ä‘iên cuồng tấn công con váºt. Sau đó em hét, giá»ng mếu máo:
“Äồ ngu! Mà y định không trả tao quả bóng chắc?" Con bò vẫn chỉ tiếp tục nhai.
“Äồ ngu bóng cá»§a tao chứ!"
-Em nói trong tiếng nấc. Iu-ni nắm tay, lần cuối cùng cố dá»a con bò. Nhưng cho dù cố đến đâu, em cÅ©ng biết rằng không thể chống chá»i lại được đôi sừng kia. Giá con bò không có đôi sừng, thì em cÅ©ng dám choảng nhau vá»›i nó lắm đấy. Tá»±a như rất bá»±c mình, con bò thè lưỡi liếm mÅ©i, thở phì phì; sau đó nó lại nhắm mắt. Vết lằn đỠtrên má Iu-ni trông giống con giun. Lấy tay xoa xoa chá»— Ä‘au, em thét to:
“Tao Ä‘i gá»i bố tao, rồi mà y sẽ biết! Bố tao sẽ cho mà y biết tay". Iu-ni lại nhìn con bò, môi giẩu ra. Sau đó em quay vá» nhà . Tá»›i nÆ¡i, em thấy bố mẹ đã Ä‘i vắng. Chị giúp việc Ä‘ang nhóm lá»a nấu nồi kiá»u mạch ở trong bếp. Em nằn nì mãi cho đến khi chị chịu cùng Ä‘i vá»›i em tìm quả bóng. Nhưng khi hai chị em đến sân Ä‘áºp lúa, thì con bò đã Ä‘eo ách kéo cà y ngoà i cánh đồng đầy nước. Chá»§ bò Ä‘i sau cái cà y thúc giục. Trên sân Ä‘áºp lúa chống trÆ¡n, còn quả bóng không thấy đâu cả.
|
 |
|
| |