Kiều Thư Bồi chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng ba chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Thư Bồi chậm rải bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gío tạo cho Bồi một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư? Bồi nhíu mày. Tâm hồn chàng như trôi vào một khoảng không gian xa vời nào đó. Hôm nay đã cuối tháng ba. Tiết trời vẫn còn lạnh gío về từ ngoài khơi không ngừng thổi. Nắng đã lên mà vẫn lạnh Trong những tháng đầu năm này, biển thường rất vắng. Biển không còn là điểm vui chơi. Muà hè thì ngược lại. Bãi biển lúc nào cũng là người với người. Trẻ con có, người lớn có, rượt đuổi, nhặt vỏ sò, bơi lội. Mùa hè là thiên đàng của lũ trẻ. Còn bây giờ? Cả một bãi biển rộng lớn chỉ còn lại vết chân chàng.
Bồi cuối xuống, lẩm nhẩm đếm vết chân chưa bị xóa đi của mình. Ở cuối bãi, đằng kia là bến cá, nơi các thuyền câu ra đi và trở về. Bến tầu thì bao giờ cũng ồn ào, nhưng cái ồn ào đó không làm mất đi cái không khí thân mật, cố hửa của địa phương. Ở đây, cách chợ huyện không bao xa, chính bến cá này đã duy trì và giử cho chợ huyện phồn vinh mãi. Thư Bồi nhớ rất rỏ từng con đường, từng góc phố....Chàng có cảm tưởng là cứ thả dọc thế này, vòng qua những hòn đá to đến tận chân trời. Bồi đã đi như thế nhiều lần. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, đi từ sáng sớm đến tối mịt. Nhưng, những lần đó không phải chỉ có dấu chân chàng in trên cát, mà còn có dấu chân người khác. Một đôi chân mềm mại nhỏ bé hơn, đôi chân sẵn sàng theo Bồi đến tận cùng trái đất. Thế bây giờ, bước chân kia đâu rồi?
Bồi rùng mình cơn gió vừa qua lạnh qúa. Chàng ngẩng lên hòn đá trước mặt kia còn sừng sửng. Cái hòn đá mà năm này tháng nọ, đứng trơ gan giửa đất trời không thay đổi. Đôi lúc Bồi thấy nó giống như một qúai vật đáng nhe răng dọa người. Cạnh đó cũng có những tảng đá phẳng. Lúc nhỏ đây cũng là nơi chơi trò trốn tìm tuyệt nhất. Mổi lần Bồi mà trốn vào đây là có khi cả tiếng đồng hô sau, đám bạn cũng tìm không ra.
Nhưng không phải chỉ có lúc chơi trò trốn tìm, mà ngay cả khi Bồi buồn. Khi Bồi cần một chổ để giam mình suy tư, Bồi cũng đến đây. Chỉ cần chui người qua những kẻ đá, là Bồi có thể đến một chiếc động nhỏ mà ngày xưa Bồi đã đặt cho nó cái tên là "Ổ Chim Ưng". "Ổ Chim Ưng" có một cái hang, có thể ngồi ở trong ngắm những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Nóc động mở rộng ra bầu trời. Và có lẽ không có ai là không biết đến bí mật của động đá đó, trừ một người.
Bồi chợt thấy lòng đau nhói. Có một cái gì đó lay động trong lòng. Bất giác chàng quay người lại đi vào đất liền.... Qua khỏi dãy rừng chắc gío kia là sẽ đến một nơi mà, nơi đó, Bồi đã gặp người ấy. Rừng chắn gió ở đây được tạo thành bởi nhiều cây có dáng dấp giống như cây thông. Lúc nhỏ, Bồi không phân biệt được. Chàng cứ thắc mắc, không lẽ thông mọc được trên cát ư? Thông không mọc ở trên núi cao, nơi có khí hậu râm mát chứ. Mãi đến lúc lớn lên, Bồi mới hiểu ra, nó không phải là thông, mà là cây dương. Một loài cây lá kim tương tơ.
Qua khỏi khu rừng, thêm khoảng trăm thước, Bồi đến một vùng đất cát mịn. Trên cát có những quả to như quả thông nằm rải rác. Bồi cúi xuống nhặt một quả lên. Mấy năm trước Bồi cũng thường hay vào rừng rong chơi. Bồi vừa đứng lại, đã nghe có giọng nói nhỏ.
- Tôi vừa nhặt được một chú chim sẻ nhỏ, nó không biết bay.
Bồi giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Nắng xuyên qua cành lá tạo thành những vết sáng thẳng. Chẳng có bóng người chỉ có bóng cây. Bồi thở dài. Chú chim sẻ nhỏ. Vâng đó chỉ là một chú chim sẻ nhỏ không biết bay. Hình như một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt chú chim đó vào tay Bồi.
- Anh sẽ chữa lành bệnh cho nó chứ? Phải không?
Và Bồi đã mang con chim sẻ đó đi, chỉ vì sự tin tưởng của một người. Một tuần lể sau, chú chim đã khỏe và lớn như thổi. Họ đã cùng mang chim và rừng, tung cho nó bay. Đó là món qùa đầu tiên của hai người: hy vọng, niềm vui, hạnh phúc.
Bồi tựa người vào một thân cây dương, ngẩng lên nhìn trời. Anh bỗng nghỉ về một câu thơ cổ Phương Tây: "Anh muốn trở lại ngày xưa, để tìm về kỷ niệm cũ". Ai có thể trở về? làm gì mà có chuyện đó ! Qua những cành cây thưa lá, Bồi hướng mắt về phương Đông. Ở đó Bồi đã trông thấy ngôi nhà cổ xưa - Cái ngôi nhà to lớn như một biệt thự đầy quyền uy: "Ngôi nhà màu trắng". Ai ai cũng gọi nôi nhà đó như vậy. Bởi vì, nghe đâu lúc đầu nó được xây lên hoàn toàn bằng cẩm thạch trắng. Sau đấy theo thời gian, một phần vách bị đổ nát, phải thay bằng gạch. Thế là "Ngôi nhà màu trắng" không còn màu trắng nửa, mà biến thành màu khác. Có điều nó vẫn uy nghi, ngạo nghể, vẫn sùng sửng hướng mặt về ph ia biển. Hướng mặt về phía hòn đảo "Chim Ưng".
Trên vùng đất bằng phẳng này, rỏ ràng, "Ngôi nhà trắng" và "Chim Ưng" là hai anh to lớn nổi bật nhất. Không hiểu sao Bồi liên hệ hai thứ này với nhau. Phải chăng vì chủ của ngôi nhà trắng họ "Ân"? Lúc nhỏ bồi đã biết. Không phải chỉ có Bồi mà mọi người ở đây đều biết. Nhửng con người sống trong c ai tòa nhà màu trắng kia là những người khác lạ, họ sống biệt lập với mọi người. Có cái gì kỳ bí. Hạnh phúc ư? Cái đó thì chưa hẳn, có điều họ có nếp sống cao hơn mọi người. Còn bây giờ? Ngôi nhà có vể điêu tàn hơn xưa nhiều. Nước vôi phai bạc. Giây cỏ leo từ đất lên bám đây khung cửa sổ. Không còn đầy màn cửa, không thấy cả bóng người. Cái ngôi nhà đầy vẻ ngạo nghể cũ bây giờ tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Hôm qua cha của Bồi vắn tắt cho biết:
- Con có biết không, ngôi nhà trắng sắp được dở ra đấy. Người ta đã đấu thầu xong. Nay mai sẽ có một khách sạn du lịch mọc lên ở đấy.
Thư Bồi chăm chú nhìn ngôi nhà. Một hàng cửa sổ trên lầu. Cái số ba từ bên mặt đến qua. Ở đó ngày xưa có một người con g ai đứng tựa cửa, lắng nghe tiếng biển kêu bạn xa xa. Ở đó có người con gái hay ngồi bên đàn dương cầm… và giọng hát thánh thót:
"Hoàng hôn đã đến
Nhuộm đỏ bầu trời
Con thuyền xa bến
Giờ về bến xưa
Haỉ âu lượn giửa
Sống bủa bạc đầu
Cảnh đẹp âu sầu
Tiếc thưởng tuổi trẻ.
Hoàng hôn đã đến
Nhuộm đỏ bầu trờI
Mặt trời đi ngu?
Bên ph ia trời tây
Một ngày đã hết
Ngày mới lại về
Thời gian trôi nhanh
Xóa đi tuổi trẻ.
Vâng, hoàng hôn đã đến. Biển nằm ở bờ tây. Vì vậy mỗi khi chiều đến, mặt trời tròn và đỏ chói như phủ thêm lớp hào quang, chầm chậm lặn vào bải biển để lại những đám mây đủ sắc màu, bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh thần bí, mê hoặc. Ngay từ thuở nhỏ Thư Bồi đã bị cảnh hoàng hôn trên biển cuốn hút. Chàng thường đứng hàng giờ trước biển, lặng nhìn cảnh mặt trời lặn để cảm nhận cái đẹp, cái bao la của vũ trụ tạo hóa rõ vĩ đại, rỏ huyền diệu vô cùng. Nhiều lúc Thu Bồi mê mẩn ngắm mà như quên cả cái bóng dáng "bé nhỏ" bên cạnh. Một cáI bóng không rời, trong những lúc nắm cảnh nhiều, cảnh hoàng hôn, cảnh mặt trời lặn.
Bây giờ em ở đâu? Thư Bồi nhắm mắt lại. Chàng cố không nghỉ đến nửa. Chuyện gì đi vào qúa khứ, hảy để nó nằm yên nơi ấy. Người con gái đàn dương cầm! Người con gái nhặt chú chim non! Người con gái của tòa nhà trắng! Người con gái duy nhất biết "tổ chim ưng" để đến tìm Bồi. Sẵn sàng cùng chàng đi đến tận cùng quả đất! Mọi thứ đã là mây khói. Mọi thứ không quay trở lại. Thư Bồi cúi mặt cố không nhìn, không nghỉ đến nửa. Nhửng ngón chân của chàng bấm nhẹ trên cát. Thư Bồi thở dài, và quay người bỏ đi, đi một cách bất định trong rừng cây chắn gío. Rồi đột nhiên Bồi đứng dậy. Lớp bụi đầy trong ký ức như bị khuấy động. Bồi nhớ ra, chàng đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng Bồi đã tìm ra cái cây lớn nhất. Bồi trèo lên một cành cây to nhất. Gở lấy đám rêu bám trên chẻ ba. Ở đấy vẫn còn vết dao cắt một lớp vỏ dày. Có điều không còn nhìn ra gì trên đó nửa. Thời gian đã xóa tan mọi thứ. Kể cả lớp mực đen. Vết mực đã phai mờ, nhưng những dòng chữ cũ thì chưa phai trong tim Bồi: "Lêu lêu, con gái mà thương con trai. Lêu lêu. Ân Thái Cần yêu Kiều Thư Bồi".
Chính tại hai hàng chửa này, mà ngày xưa đã xảy ra trận đánh nhau "tóe khói". Bấy giờ chỉ có một mình Bồi phải chống trả với ba tay to xác. Lần đó mặt mày Bồi sưng hút, nằm quay đơ trên cát. Bọn đánh người chỉ bỏ đi sau khi thấy Bồi bất động. Thế rồi cũng người con gái ấy, lặng lẽ bước tới, với chiếc khăn tay chắm sóc cho Bồi, lâu mặt cho Bồi.
Vậy mà, bấy giờ Bồi phản ứng ra sao? Bồi đã hét lên một cách căm thù.
- Đi đi ! Cô là người đã mang đến tai nạn cho tôi. Đụng đến cô là gặp xui xẻo. Cô đi đi, đừng đến gần tôi nữa, tôi sợ cô lắm rồi!
Mãi đến bây giờ, Bồi vẫn không quên thái độ lúc đó của nàng, một sự khiếp đảm pha lẫn tức giận. Khuôn mặt tròn đó đỏ như quả táo đỏ. Còn đôi mắt to đen? Có những giòng nước mắt chảy dàị.. Cô gái không nói được lời nào chỉ "òa" lên một tiếng là vụt bỏ chạy.
Con người của Thư Bồi bấy giờ như vậy đó. Bướng lại tàn nhẫn. Nhạy bén, dể tự ái nhưng lại cố chấp. Cái cố chấp đáng thương. Có lẽ vì ngay từ nhỏ, Bồi đã phải sống trong một hoàn cảnh đâu khổ, cô đơn, và buồn tủi. Bồi là một con người đầy mâu thuẫn. Thế mà không hiểu sao chàng lại lọt được vào mắt xanh của nàng? Chính Bồi cũng không hiểu.
Thư Bồi thở dài khi nhớ lại cái ấu trỉ ngày xưa của mình. Chàng ngồi xuống đất, tựa người vào thân cây, nhìn lên khoảng trống giửa cành lá. Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, ránh chiều nhuộm đỏ bầu trời, mà không phải chỉ đỏ ầu trời mà đỏ cả mọi vậy, Thu Bồi nhặt lấy cành cây khô. Bất giác không dằn được lòng, chàng viết đầy những chư? "Ân Thái Cần" trên cát.
Tiếng sóng vỏ mạnh lên đá, nước đang dâng cao. Gío cũng thổi nhiều hơn. Thư Bồi lẩm bẩm không nguồi tên người con gái. Ân Thái Cần...Người con gái của ngôi nhà màu trắng. Ký ức là khúc phim không ngừng quay. Mới đây mà mấy năm trôi qua. Chuyện cũ và qúa khứ như những con sóng biển, dồn dập, dồn dạp, từ bốn phía đáng phủ vây chàng.
Lần đầu tiên Kiều Thư Bồi đến cái chợ biển nhỏ phía tây này, lúc đó Bồi mới có sáu tuổi.
Cậu nhỏ theo cha là Kiều Vân Phong đến đây định cư. Theo lời rao tuyển dụng nhân viên văn phòng của một nhà máy địa phương, một chân thư ký. Công việt cũng không có gì ngon ăn. Lương bỗng thấp. Nhưng ông Phong chịu bỏ cuộc sống tấp nập ở thủ đô Đài Bắc đưa con tra đến nơi xa lạ này, hẳn có lý do. Kiều Thư Bồi lúc bây giờ còn nhỏ qúa chưa hiểu ý cha. Hẳn phải có một sự liên hệ nào đó với sự bỏ đi của me. Mãi đến bây giờ hình ảnh của me kia cũng không còn rỏ lắm trong ký ức của Bồi. Hình ảnh đó chỉ còn như một ngôi sao mờ trong màn sương, mơ hồ, xa vắng, không thực nhưng đẹp. Ấn tượng về me là đội mắt. Một đôi mắt lúc nào cũng như chực khóc, rất buồn. Thư Bồi chỉ nhớ, trước khi mẹ bỏ đi, người đã ôm Bồi với những giòng nước mắt. Một cuộc tình tan vỡ. Hậu quả của bao ngày yêu nhau, lấy nhau, và thất vọng. Mẹ bỏ đi không quay về nửa. Và sau cha đã đưa Bồi đến cái thị trấn vùng biển đèo heo này.
Ngày đầu tiên đến đây, hai cha con Bồi được nhà máy cấp cho một căn nhà nhỏ. Một căn nhà mà Bồi đã phải tròn mắt ngạc nhiên. Nó hoàn toàn khác hẳn với trí tượng tưởng của Bồi. Tiện nghi đơn giản đến mức không đơn giản hơn nửa được. Một chiếc gường bằng tre, bộ ghế bằng mây, cả kệ sách cũng bằng trẹ.. và bốn bề vắng lạnh.
Mải đến bây giờ, Bồi vẫn nhớ, ngay lúc vừa đến cha đã kéo Bồi đến trưỚc mặt, nhiêm giọng nói.
- Con trai của cha. Còn cần phải biết. Đây là một khởi đầu mới. Bắc đầu từ hôm nay, con chỉ có cha không có mẹ. Chúng ta sẽ sống tựa vào nhau. Cuộc sống có lẽ sẽ khổ cực vô cùng. Nhưng mà Thư Bồi à, con nên nhớ là... Con là con trai, mà con trai thì phải cố sống một cách đọc lập thế mới là con trai con ạ.
Và như thế... Thư Bồi đã có một thời niên thiếu mới nơi bến cảng nhỏ.
Rồi Thư Bồi quen với An Thái Cần ngay hôm đầu vào lớp một, ở trường tiểu học địa phương. Đúng ra thì ở tiểu học, lớp một chỉ học có một buổi. Nhưng vì ngại học sinh mới chưa quen được nề nếp nhà trường nên: Giờ học chiều được tăng cường thêm. Thế là học sinh đi học phải mang theo cà mèn cơm. Bồi còn nhớ cái ngày hôm ấy sao lại dài đăng đẳng vậy? Không những chỉ dài mà đó là một ngày bỏ ngở nhất, xấu hổ nhất, một ngày mà không bao giờ Bồi quên.
Cái cà mèn cơm hôm ấy do cha chuẩn bị sẵn cho Bồi. Cũng không thể trách cha vì cha phải cũng lúc kiêm hai nhiệm vụ. Bổn phận làm cha cộng thêm vai trò người mẹ. Cơm được mua sẵn ở căng tin ngà máy chỉ có một vài miếng đậu phụng, củ cải xào, ít thịt băm, tương ớt.... Bồi không hề chê cơm, cậu biết cha lo được như vậy cho cậu là đã vượt sức mình. Thiếc một điều ... Hôm ấy...
Ngày đầu tiên đến trường, là một ngày thật căng thẳng. Bạn bè học chung một lớp đều là những khuôn mặt lạ. Nói là lạ là lạ với Bồi thôi. Chớ chúng nó đã quen với nhau tự bao giờ. Hàng xóm của nhau cả. chúng cười nói, đùa giỡn. chỉ có Bồi, cô độc không được ai đoái hoài. Những đứa trẻ ở vùng biển có khác. Đứa nào cũng cao to, do sạm đen. Thong đó có một thằng nổi bật nhất, có lẽ là tay đầu đàn. Bồi không biết nó tên gì, chỉ thấy đám trẻ chung quanh gọi hắn là "Tiểu Ưng". Bồi không hiểu sao lũ trẻ ở đây laị gọi hắn như vậy, chớ với đôi mắt to kia, đôi mày sậm kia Bồi thấy phải gọi hắn là "Tiểu Hổ" mới phải.
Chuyện xảy ra ngay vữa cơm trưa hôm ấy. Cả lớp ngồi ngay ngắn đâu đấỵ cô giáo ra lệnh "Bắt đầu!" là tất cả vội vàng mở cà mèn cơm ra. Cô giáo rất nghiêm khắc, nên cả lớp ăn cơm trong yên lặng. Thỉnh thoảng cũng có tiếng cười, nhưng đấy là của "Tiểu Ưng" thôi.
Khi Thư Bồi mở và mèn cơm của riêng mình ra. Nó đã ngẩn ngươi. Thì ra vì vội vã, người cha đã quên không để đũa hoặc muỗng theo cho nó. Ăn làm sao đây? Trong lúc cô giáo cứ đi đi lại lại nhắc nhở.
- Ăn nhanh lên, nhanh lên! Tôi chỉ cho các em mười phút để ăn thơi nhé.
Bồi mở to mắt nhìn chiếc cà mèn cơm, nó quýnh lên.. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Phải làm sao ăn bây giờ đây? Nó không dám đứng dậy nói: "Thưa cô em không mang theo đũa ạ". Vừa sợ cô, vừa không dám "không ăn". Cuối cùng, quýnh quánh quá nó không còn suy nghĩ gì nữa, nó cúi đầu xuống. Giống như chú chó con, nó kề miệng xuống "ngậm" cơm. Nó cố nuốt nhanh. Chỉ mong mỏi sao chẳng ai để ý, chẳng ai trông thấy và cà mèn cơm kia chóng hết. Cơm và thức ăn không chỉ vào miệng, bám cả trên mũi, trên mặt. Tương ớt lại cay đến đô. Bồi như nghẹn cả cổ. Vậy mà nó không dám tằng hắng, không dám cả ho, nhưng rồi cũng không tránh khỏi, một đứa đã trông thấy. Chết tiệt hơn nữa lại là gã "Tiểu Ưng" kia. Bồi chỉ nghe tiếng oang oang của thằng lớn xác.
- Ối giời! sao lại có người ăn cơm như mọi vậy? Nó ăn giống như con mực to ở nhà tao vậy!
Thế là, mọi cặp mắt reong lớp đổ dồn về phía Bồi. Bồi sợ hãi ngẫng kên. Nó không kịp lau cả mặt. Thịt cơm vẫn còn bám trên mũi. Ngay miếng cơm trong miệng cũng chưa kịp nuốt. Bồi chỉ nghe thấy tiếng cười như vỡ lớp. Có lẽ lúc đó Bồi nham nhở chẳng khác một con quái vật. Bao nhiêu cặp mắt đỗ dồn về phía Bồi. Cái không khí trang nghiêm của lớp học biến mắt. Có đứa nhảy lên bàn, có đứa vỗ tay hét:
- Ê ! Ê ! Con chó mực !
Cô giáo đứng trên bục giảng, vỗ bàn kên hồi.
- Yên lặng ! Yên lặng nào !
Nhưng không còn ai nghe lời cô nữa, chúng nó cười to, hét to, Thư Bồi đứng đấy như vị hóa đá. Chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, chưa bao giờ Bồi thấy xấu hổ như vậy. Phải chi biết phép độn thổ, nó đã biến ra khỏi lớp ngay, cả lớp ồn ào. Trong lúc rối rắm đó, Bồi chợt cảm thấy có người kéo lấy aó nó. Bồi quay lại. Bắt gặp một đôi mắt đen láy âu lo nhìn Bồi. Một con bé nhỏ, nó chưa kịp hiểu điều gì xảy ra thì nột cái gì đó đã được nhét vào tay. Bồi cúi nhìn xuống. Một đôi đũa! Không có cái gì đủ để diễn tả hết dự cảm động bất ngờ. Khi Bồi nhìn kên thì cô bé đã biến mất. Bồi không bao giờ quên được cái ánh mắt rụt rè vừa qua.
Nhưng rồi lại không ngờ. Chính đôi đũa đó đã mang đến cho Bồi cái rắc rối khác. Đôi đũa đó khác hẳn những đôi đũa khác. Nó bằng gỗ đỏ, trên lại có khắc hoa. Đũa lại ngắn có lẽ chỉ dùng để đặt gọn trong cà mèn. Đũa rất đẹp, giữa có lớp nhôm trắng bọc quanh. Hôm ấy, sau khi tan học, Bồi đã đi tìm đứa con gái kia để trả đũa. Nhưng cô bó đã cùng "Tiểu Ưng" đi mất tự bao giờ.
Ngày hôm sau, cha Bồi lại lảng trí đặt đôi đủa hoa vào cà mèn, ông không thắc mắc, không hỏi rỏ lai lịch đôi đửa. Thế là Bồi lại miển cưởng sự dụng lại đôi đũa trên. Hôm ấy cô giáo lại không có mặt tại buổi ăn trưa. Tất cả học sinh có cơ hội vừa ăn vừa cười nói thoải mái. Có điều không ngờ, khi bữa ăn đang diễn ra nửa chừng, thì Bồi cảm thấy như có ai đứng sau lưng. Nó vừa nhìn lên là chạm ngay ánh mắt cú vọ của "Tiểu Ưng".
- Ê, ai cho mầy trộm đôi đũa của tao chứ?
- Đũa của mầy? Bồi tròn mắt ngạc nhiên - Cái này đâu phải của mầy đâu?
- Mầy còn dám chối nữa ư? Tiểu Ưng hét lớn. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía hai người. Mầy bỏ đũa ra xem. Nhửng đôi đủa kiểu này chỉ có nhà tao mới có thôi, mầy là thằng ăn cắp! ăn cắp! ăn cắp!
Hắn lớn tiếng hét một loạt "Ăn Cắp"
- Tao không ăn cắp! Bồi phân bua, trước bao nhiêu ánh mắt lạ lùng nhìn. Nó như toát cả mồ hôi, nó cố tìm kiếm, nhưng cái con bé hôm qua, chẳng hiểu sao lại biến mất - Tao không hề ăn cắp của ai cả, cái này là....
Tiểu Ưng trừng mắt.
- Vậy nói đi, đôi đũa này là của mầy à?
- Cũng không phải của tao. Thư Bồi lúng túng giải thích - Mà là của người ta.
- Ha! Ha! Của người ta! Tiểu Ưng ôm bụng cười vừa nói lớn - Nó bảo không phải của nó, của người ta mà nó có, vậy thì....
Tiểu Ưng chợt túm lấy cổ áo Bồi hét lớn.
- Vậy thì....mầy ăn trộm thôi!
- Tao không ăn trộm, không hề.
Thư Bồi đỏ mặt nói. Nó cảm thấy giận dữ, nhục qúa nó không thể chịu được. Nó vùng dậy, hất tay của Tiểu Ưng ra. Bàn tay của Tiểu Ưng bấu chặt qúa. Nó không suy nghỉ gì hết, vung tay đấm thẳng vào mặt Tiểu Ưng. Thế là một cuộc "quyết đấu" bắc đầu, Tiểu Ưng mạnh hơn, to xác hơn. Bồi cảm thấy những cái đấm tới tấp vào mặt. Nhửng cái đấm làm tối tâm mặt mủi.
Đám bạn học cùng lứa không ai bênh Bồi. Chúng còn đứng ngoài cổ vủ thêm.
- Thêm một thoi nầy, thêm nầy. Đấm mạnh thêm! Đập thêm. Bàn ghế ngả đổ. Thư Bồi nhỏ con bi. Tiểu Ưng đè lên trên. Nó đánh Bồi đâu qúa. Bồi như điên tiết. Không suy nghỉ gì nửa. Suy nghỉ trong lúc này cũng không giúp ích được gì. Bồi há miệng ra, cắn mạnh lên cườm tay Tiểu Ưng. Cắn không nhả. Tiểu Ưng hét lên, Tiểu Ưng vùng vẫy. Tiểu Ưng đau qúa.
- Trời ơi, nó đúng là con chó...Một con chó điên!
Chợt thấy bốn phía yên lạnh, đám bạn cùng học đã rút êm. Chỉ có tiếng khóc thét của Tiểu Ưng. Sau đấy là tiếng quát của cô giáo.
- Kiều Thư Bồi. Em nhả ra không?
Thư Bồi vội vả nhả ra. Nó nhìn thấy cô giáo, chưa bao giờ cô giáo có vẻ giận giử như vậy. Cả hai đứa được kéo đứng dậy. Cô hỏi.
- Đứa nào đánh trước đây?
Cô hướng mắt về phía Tiểu Ưng.
- Phải em không? Ân Chấn Dương? Chắc chắn phải là em rồi, lúc nào cũng vậy, học hành không lo, chỉ lo đập lộn. Ở lại lớp một năm rồi chưa đủ ư?
Tiểu Ưng chưa kịp lên tiếng thì Thư Bồi nói.
- Chính con đánh trước đấy cô a.
- Con? Cô giáo tròn mắt không tin - Tại sao vậy?
- Dạ....
Thư Bồi cúi đầu sẵn sàng chờ đợi hình phạt, nó không muốn chối. Vì rỏ ràng nó đã đánh trước dù Tiểu Ưng là đứa đầu tiên gây sự. Tiểu Ưng như đã hoàn hồn, nó bắc đầu vung tay vung chân nói:
- Vâng, nó đấy cô giáo. Nó ra tay trước đấy, nó là con chó, chó điên. Nó đã cắn con đây nầy. Cô giáo nhìn xem, nó cắn con chảy máu đây nầy. Nó là thằng ăn trộm nửa, nó lấy cắp đôi đủa của nhà con...nó ăn trộm đấy.
Kiều Thư Bồi cảm thấy bị xúc phạm. Nó đứng ưởn ngực.
- Tao không phải là ăn trộm!
Bấy giờ mới có giọng con gái lên tiếng. Giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Thư Bồi giật mình.
- Anh ấy không có ăn cắp. Của em cho đấy.
Thư Bồi quay lại. Đứa con gái kia khép nép đứng bên cửa. Con bé có đôi mắt to đen. Má hồng. Bồi chợt thấy giận. Dữ không? Nhưng mà sao không nói to một chút? Tiểu Ưng vẫn bướng:
- Nó là thằng ăn cắp. Rỏ ràng như vậy, ai cũng thấy hết. Nó ăn cắp mà lại là chó nửa. Bồi giận dữ:
- Mầy đừng có nói bậy.
- Im hết! Cô giáo lớn tiếng - Hai đứa đều sai cả. Đập lộn, ăn nói dơ bẩn nửa. Mỗi đứa phải bị phạt đứng ba giờ, chép bài một trăm câu. Bây giờ lên bảng hết, đứng yên cho tôi.
Thế là, hôm ấy, khi cả lớp được ngồi ngay ngắn nghe giảng bài, Thư Bồi và Tiểu Ưng phải đứng, mắt nhìn vào bảng đen. Bồi buồn lắm chỉ có Tiểu Ưng coi chuyện đó như bình thường, thỉnh thoảng nó còn quay lại làm hề chọc cho cả lớp cười.
Bồi không làm sao quên được cái hôm bị phạt kia. Nhà tuy không có mẹ nhưng cha nó dạy nó rất khắt khe. Nó biết như thế là nhục, là xấu. Nhửng vết đau trên người chưa hẳn làm nó lo hơn chuyện cha biết được nó bị phạt. Cái đó thì chắc chắn cha sẽ biết thôi. Vì chiếc áo mỏng manh trên người bị rách.
Không hiểu sao hôm ấy thời gian lại trôi qua rất chậm. Gần như cả thế kỷ. Lớp mới tan học, phần lớn học sinh đã về hết, riêng Bồi được giử lại. Cô giáo bảo nó đến gần, nói:
- Thư Bồi nầy, nếu cô còn thấy em đập lộn một lần nửa thì cô sẽ đuổi học em nhé. Mới tựu trường có hai ngày mà đã sinh sự hết hai lần. Cô thấy em tướng tá coi cũng đàng hoàng dể thương qúa, mà sao em không lo học? Lại đi cắn người? Em có biết chỉ có chó mới cắn người không? Lần sau đừng như vậy nửa nhé?
Ân Chấn Dương đứng gần đấy chen vào.
- Đúng rồi đấy cô. Nó là chó chứ không phải là người đâu.
- Im mồm!
Cô giáo hét. Thế là Chấn Dương im miệng. Nhưng nó không ngừng đưa mắt đe dọa nhìn Bồi.
Ân Chấn Dương. Ân Chấn Dương! Thư Bồi lẩm bẩm đọc cái tên trong miệng. Rồi mi xem, ta sẽ báo thù. Sẽ có ngày nào đó, không sớm thì muộn thôi.
- Thôi được rồi. Cô giáo kết thúc - Bây giờ cho phép hai em về hết.
Kiều Thư Bồi trở lại bàn, sắp xếp lại tập vở. Bạn bè cùng lớp đã về hết. Chỉ còn lại một mình nó. Nó cảm thấy buồn buồn. Một lúc nửa về nhà mình sẽ giải thích làm sao với cha? Chợt Bồi nghe tiếng chân bước nhẹ về phía mình. Tiếng chân thật nhẹ. Nó vội ngẩng lên. Củng đứa con gái đó. Đứa con gái đã gây ra mọi chuyện. Nó trừng măt. Con be cũng mặc đồng phục nhà trường, áo trắng, váy trắng. Nhưng làm sao lại không giống những con gái khác. Nó sang trọng hơn. Nó đang lắp bắp nói trong miệng.
- Lần sau... Bạn đừng đánh lộn với anh của tôi nửa. Bạn không đánh lại anh ấy đâu. Anh Dương mạnh lắm.
Hay thật! Thì ra đây là em gái của Ân Chấn Dương, hèn chi ban nảy nó không chịu thanh minh ngay để mình mang tiếng ăn cắp. Thư Bồi trừng mắt... Lại còn nói anh nó mạnh lắm! Được rồi để xem. Một ngày nào đó, ta cao lên, tay ta cứng hơn, mi sẽ thấy. Khỏi phải đe làm gì cả. Thư Bồi cắn môi, nó mở cặp lấy đôi đũa đỏ.
- Trả nầy!
Nó nói một cách cộc lốc, nó chưa thấy hết giận.
- Không cần ở nhà tôi còn nhiều lắm, bạn giử lấy xài đi.
Con bé nói, càng làm cho Bồi bất mản hơn. Ai cần? Ai cần đó ở nhà họ Ân mi chứ? Tại sao lúc anh mi nói ta là tên ăn trộm, mi không lớn tiếng đính chính ngay? Hừ, xài đửa của mi để mang tiếng là kẻ cắp à? Để bị gọi là cho điên, để bị đánh, bị xé áo, để bị cô giáo phạt đứng suốt buổi học, để bị mang tiếng là học trò xấu, không chuyên cần? Không! Ta không cần. Không cần đôi đủa xui xẻo. Không cần cả mi! Bỗng chốc bao nhiêu tình cảm ban đầu dành cho cô bạn gái hôm qua tan biến hết cả. Chỉ còn lại trong Bồi cơn giận dử.
Thư Bồi cầm đôi đủa lên xui xẻo của nhà ngươi chứ? Không cần.
Đôi đủa rơi nhanh xuống đất, phần bọc nhôm rơi xuống nền tạo nên âm thanh chói tai.
Cô bé tái mặt, đôi môi run run hình như có những giọt nước mắt.
- Tôi..tôi ban nảy không dám nói..bởi vì tôi sợ anh Dương đánh thôi.
Nhưng Kiều Thư Bồi đâu thèm nghe lời phân bua, nó chụp lấy cặp táp, bỏ đi ngay ra khỏi phòng học. Nó như cố tránh xa, tránh xa kẻ đã mang đến sự xui xẻo, hiểu lầm cho nó.
Với những giọt nước mắt cô bé đứng đấy yên lặng nhìn theo.
Cô bé đó là Ân Thái Cần.
Tuy chuyện những ngày đầu đến lớp...chuyện học hành của Bồi đã gây sóng gío. Nhưng những ngày kế tiếp lại là những ngày bình lặng trôi chảy. Chuyện cũng không có gì lạ. Trứớc ngày đi học, Bồi đã được cha kèm cặp rất kỷ. Từ khi dời đến bến cảng nhỏ này, chủ tâm lớn của ông Kiều Văn Phong là viết một cái gì. Ngoài giờ đến sở làm ra, ban đêm ông dành hết thời gian cho chuyế.t viết lách. Theo Thư Bồi quen lề lối làm việc của cha. Nó thích đọc sách, học tập hơn là đùa giởn như những đứa trẻ khác. Sáu tuổi với mặt chữ ít ỏi, nó đã đọc được truyện cổ Tây du bằng trang, chuyện cổ của Pháp. Vì vậy bài vở trong lớp đối với nó qúa dể dàng. Ngày từ tháng đầu, Bồi đã đứng nhất lớp. Tiếp đó là nó lại đứng nhất trong cuộc thi tập làm văn một toàn trường. Không phải chỉ có tập làm văn không, mà ngày cả hội họa toán...
Chẳng mấy chốc Thư Bồi trở thành nhân vật đặt biệt trong trường, được thầy cô yêu qúy, bạn bè mến mô. Củng chính vì thế mà Bồi cũng có một kẻ thù. Không biết bắc đầu từ bao giờ, lớp đã chia làm hai phe. Một đứng về phía Ân Chấn Dương, còn một lại ở phía Thư Bồi. Hai phe này giữ mãi thế đối lập mãi đến cuốc bậc tiểu học.
Sau lúc khai giảng không bao lâu, Kiều Thư Bồi đã biết là hai anh em Chấn Dương ở trong "Nhà trắng". "Nhà Trắng" cái ngôi nhà đồ sộ bên bãi biển, lúc nào cũng như thu hút tầm nhìn của Bồi. Bất luận khi đuổi bắc nhau trên bờ biển, hoặc khi thẩn thơ trong rừng chắc gió. Thỉnh thoảng Bồi lại ngẩn ra nhình tòa nhà đồ sộ kia. Kiến trúc hai tầng với những chiếc cột vuông cao lớn, với những vòm cửa tròn...Nhiều lúc nhìn nó mà Bồi lại liên tưởng với những hình ảnh lâu đài trong chuyện thần tiên. Nói đó có cô công chúa xinh đẹp bị nhốt kín. Chắc hẳn phải có những đường hầm âm u, những sợi dây xích mỗi lần kéo lê nghe rổn rảng. Rồi chiếc búa to lớn....Câu chuyện thương tâm cần hoàng tử khôi ngô đến cứụ..Trong cái óc tưởng tượng của Bồi, bao giờ tên hung thần chấn cửa cũng có gương mặt như Ân Chấn Dương. Còn Ân Thái Cần là nữ chủ nhân tòa nhà mà đó chỉ là một công chúa bị giam lỏng.
Bấy giờ, Bồi có hai bạn thân, một có tên là "Thằng Mập". Vì cái thân hình sổ sữa của nó, ai trông cũng thấy cũng muốn "bẹo". Còn một đứa khác có tên là "Thằng Tòng". Tòng không mập, nhưng cao lớn và đen như cột nhà cháy, một tay thể dục kiện tướng của lớp. Cả ba thường tụ lại bên bờ biển nô đùa, bắc ốc, trèo cây, đuổi nhau trên đá....Ở bờ biển lúc nào cũng có lắm trò chơi. Chơi mãi chẳng nhàm chán.
Một lúc, khi cả ba đang chơi trò leo cây trong rừng chắc gió, thì có tiếng đàn dương cầm từ "ngôi nhà trắng" kia vọng ra. Tiếng đàn như nước chảy, như sóng vỗ bờ, như chim kêu ríu rít, như ngựa chạy trên đồi cao. Bồi rất yêu thích âm nhạc nó ngẩn ra ngồi nghe.
Thằng Mập hỏi Bồi.
- Mày biết ai đang đàn đấy không?
- Ai vậy?
- Mẹ của Ân Thái Cần đấy.
- Củng là mẹ của Ân Chấn Dương chứ gì?
Bồi hỏi. Thằng Tòng đang đung đưa trên cành cao chen vaò:
- Không phải. Mày cái gì cũng không biết hết, mày ngu qúa.
- Vậy là sao?
- Cha của Ân Chấn Dương, ở đây còn có biệt danh là "Lão Ó Biển". Lão giàu có, lại hung dữ... Cái sân chơi banh trong trường ta là do lão quyên tặng đấy, cho nên cả hiểu trưởng cũng ngán lão. Vì thế thằng Chấn Dương mới lên chân.
- Thế lão "Ó Biển" không phải là cha của Ân Chấn Cần sao?
- Dĩ nhiên là phải.
- Thế tại sao mẹ của Cần không phải là mẹ của Chấn Dương?
- Theo lời của cha tao thì...Mập đứng lên nói - cái nhà màu trắng kia có rất nhiều mẹ.
- Nói bậy mà cũng nói. Thằng Tòng cãi lại, năm nay Tòng đã tám tuổi. Con nít ở thôn quê thường đi học ở các bậc tuổi khác nhau. Vì vậy mặc dù học cùng lớp nhưng Tòng gìa dặn hơn cả hai đứa nhiều - Cái nhà muà trắng làm gì có nhiều mẹ. Đó chẳng qua chỉ là cái nhà được người ta xay nên, đâu phải ai đẻ ra đâu? Phải nói là Ân Thái Cần có nhiều mẹ mới đúng.
- À Thư Bồi đã hiểu ra phần nào - Có nhiều mẹ? Thích nhi?
- Thích gì mà thích? Tòng nói - theo lời của mẹ tao thì mẹ ruột của Cần cứ bị mấy bà mẹ kia ức hiếp. Mẹ của Chấn Dương lớn nhất. Mẹ của Cần là thứ hai. Lão Ó Biển còn có thêm một bà thứ ba đẹp lắm. Bà này rất được lão ta cưng chiều nên lên mặt lắm, có điều không dám ăn hiếp à lớn chỉ làm khổ mỗi mình mẹ Cần.
- Sao ăn hiếp nhau chi vậy?
Thư Bồi hỏi. Nó thắc mắc. Nó nghĩ là có mẹ là một hạnh phúc. Nó không có lấy một người. Còn Cần có những ba bà mẹ sướng thật? Nhưng tại sao lại ức hiếp nhau? Vậy là...Mẹ của Cần lại cũng khổ như này công chúa trong tòa lâu đài ư?
- Mày thì cái gì cũng không biết ngoài chuyện học giỏi, Tòng nói. Nó không biết giải thích sao chỉ còn cách lái câu chuyện sang đề khác. Nó nhẩy xuống cây rủ bạn - Thôi bây giờ chúng ta thi chạy nào, ai đến cây lớn đằng kia trước được thưởng một que kem nhé?
Thế là ba đứa quên luôn thắc mắc về ngôi nhà trắng, cùng xếp hàng rồi cùng chạy.
Nhưng sau lần nói chuyện đó, mỗi khi đứng trước ngôi nhà trắng, mỗi khi nghe tiếng đàn từ bên trong vọng ra, Thư Bồi lại tưởng tượng: có một người đàng bà sống không sung sướng gì trong ngôi nhà kia. Đó là mẹ của Cần. Chính vì cảm thông với người đàn bà đó mà cái thái đội ghét bỏ Cần (Bồi cũng không biết là mình ghét bỏ từ bao giờ) của Bồi cũng phai nhạt đi. Bồi bắt đầu làm bạn với Cần. Chuyện đó xẩy ra khi cả hai đã lên lớp ba. Bấy giờ Bồi đã nổi tiếng danh là "Thần đồng" của cả trường và chuyện bắc đầu từ con chim sẻ nhỏ bị thương.
Chiều hôm ấy, sau khi chia tay với Mập, Bồi vẫn còn ngồi lại trong trường dương. Nó đang thu thập mấy cái quả mà nó tưởng là trái thông định đem về đã làm vật trang trí. Mấy hôm nay cha Bồi chỉ cho Bồi cách tô màu lên những hòn sỏi. Bồi đã mở được "cánh cửa của nghệ thuật điểm tô". Thế là Bồi nảy ra ý định sủa đổi những khuôn mặt có sẳn của San hô, vỏ sò, và cả quả thông thành thế giới mới đầy màu sắc. Nó đang chăm chú chọn tìm những quả thông nguyên vẹn, tọ..có dáng dấp của một "tác phẩm nghệ thuật" thì nghe có tiếng nói rất khẽ, rất con gái:
- Tôi vừa nhặt được chú chim non này, nó chưa biết baọ..
Bồi đứng dậy thấy ngay Thái Cần. Cần đã đứng trước mặt Bồi tự bao giờ. Nó đang nhìn Bồi lặng lẽ. Ánh mắt dể chịu, thẹn thùng. Trên tay con bé có cái gì lay động. Đúng rồi một con chim con sẻ nhỏ. Bồi rất tự nhiên, chìa tay ra. Cần đã đặt con chim nhỏ kia vào tay Bồi.
- chắc chắn là anh sẽ chữa cho nó khỏi bệnh, phải không? - có một cái gì lạ lùng đã nẩy sinh ra. Bồi còn qúa nhỏ đã hiểu đó là sự xúc động. Cô bé đã đặt hết niềm tin vào Bồi. Rỏ ràng con gái là vô thích sư. Có một chú chim non mà cũng không xong. Bồi nghĩ. Mặc dù cũng kông biết phải làm gì với chú chim này.
- Để tôi xem thử, coi nó bị sao đây.
Bồi noói làm ra vẻ thật bình thản.
- Tôi đã xem rồi. Cần nói - Hình như nó bị gẩy đôi cánh rồi đấy.
Gẩy đôi cánh? Bồi giật mình. Chim gẩy cánh thì Bồi chịu thôi. Biết sử lý sao đây? Bồi chăm chú quan sát. Rõ ràng một chiếc cánh của chim sẻ đã bị gẩy. Có lẽ ai đấy đã bắn nó bằng đạn thun. Bồi đặt con chim xuống cát. Chim cố gượng dậy lê chiếc cánh gẩy nhảy đi, cố tìm đường chạy trốn. Trong thật tội. Bồi suy nghĩ và nhớ lại bài học "cấp cứu" của hướng đạo sinh. Nói nói với Cần:
- Ta phải dùng nẹp cho nó đấy.
- Vậy thì để tôi đi tìm cành cây con nhé.
Thế là cả hai ngồi bệt xuống đất, dùng cành cây nhỏ và dùng chỉ trên bằng tóc của Cần, băng vết thương cho chim. Cặm cụi cả tiếng đồng hồ mới tạm gọi là xong... Chú chim nhỏ trong vòng tay Bồi, cứ kêu chiêm chiếp sợ hãi. Cần phải vỗ về như vỗ về búp bê.
- Ngoan nào, ngoan nào, đừng cử động, một chút là hết đau ngay. Đừng khóc nữa, đừng kêu nữa, tội nghiệp chưa.
Thư Bồi ngồi cạnh mà nghe trái tim đập mạnh từ xưa đến giờ nó chưa hề có cảm giác như thế. Nó cũng không biết con gái lại dịu dàng, thương yêu loài vật như vậỵ.. Và thế là nó quên cả những "quả thông" quên cả những tác phẩm sắp làm... Khi màn đêm buông xuống, nó chỉ trở về nhà với một chú chim bị thương.
- Hãy yên tâm, tôi sẽ trị lành vết thương cho nó.
Thế là... Giữa Thư Bồi và Thái Cần đã có một mối dây ràng buộc.
Một bí mật riêng của hai đứa. Cái bí mật đó đem đến niềm vui, hy vọng và cả âu lo cho Bồi. Một tuần lễ như vậy trôi qua. Ngày nào đến trường vừa vào lớp là Bồi đã thấy Thái Cần chạy đến với nét mặt lo lắng.
- Sao rồi?
- Ơ.. Nó khỏe hơn một chút.
Chỉ cần như thế là Thái Cần bỏ đi. Cô bé có vẻ vui vuị.. Và bảy ngày sau khi nhặt được chú chim trôi qua. Cả hai quay lại khu rừng chắn gío, tháo nẹp cho chim. Hai mái đầu xanh chụm lại, bốn con mắt nai, hai chiếc miệng nhỏ. Mọi thứ đều tập trung vào con chim.
- Bay đi! Bay đi nàọ.. Mi đã lành bệnh rồi, vẩy đôi cánh đị..
Chú chim con vỏ nhẹ đôi cánh, nó nhẩy từng bước trên cát, đôi mắt sợ hãi nhìn quanh thăm dò...Rồi như đã lấy lại niềm tin, nó ngẩng đầu lên, kêu mấy tiếng chiêm chiếp như mừng rở và tung mình by thẳng lên trời xanh.
Cả hai cùng thấy sung sướng. Không hẹn mà cùng ngẩng nhìn lên, đôi tay cùng nắm chặc lâ"y nhau, cùng hát.
- Ồ! nó bay được rồi! Nó bay rồi!
Và đó là một sự bắc đầu. Từ đấy, Thư Bồi thấy Thái Cần như một chiếc bóng của nó. Trẻ con chưa hiểu thế nào là tình yêu. Chưa hiểu thế nào là sự thu hút lẩn nhau giữa hai người khác phái. Chúng chỉ thích nhau. Sung sướng khi được cùng đùa với nhau.
Ân Thái Cần đang học đàn dương cầm. Mổi ngày sau khi tan học, cô bé thường hay ở lại phòng để luyện đàn. Những tấu khúc quen thuộc cư" dạo đi dạo lại mãi. Thư Bồi có lần nói.
- Nghe chán qúa. Mẹ bạn đàn hay hơn.
Cần nghe thế nói.
- Tôi cũng có thể đàn giống mẹ
- Không tin.
Thư Bồi nó, thế là Thái Cần đã đàn ngay một bản có tựa đề là "Mây hoàng hôn" cô bé vừa đàn vừa hát. Giọng hát thật hay. Sau đó Cần còn đàn thêm một bản có tựa đề là "Dưới ánh trăng".
Duới ánh trăng thê lương
Mắt lệ tuôn trào, thương nhớ ai
Thái Cần chưa biết hòa âm, nên tiếng đàn như đơn điệu. Mặt dù vậy Bồi vẫn thấy thật hay, nó chợt nói:
- Phải chi mình cũng biết đàn thì hay biết mấy.
- Vậy thì để tôi dạy bạn. Thái Cần ra thật sốt sắng - Được không? Nào bạn lên ghế đi, thử xem nào?
Thái Cần vỗ vỗ ghế. Thư Bồi leo lên ngồi cạnh. Đồ rê minh ạ. Đồ rê mị..Đồ mi sol mị..
Bồi mỉm cười nói Cần. Bàn tay cục nịnh của nó cứ mãi không tuân lời. "Đồ mi son mi" cứ đàn là "Đồ fa sol fạ."
Cần bối rối. Cần đỏ mặt. Cô bé cứ hay vậy. Đụng tí là đỏ mặct. Thư Bồi đã nhận xét như thế.
- Thế này nàỵ..Thế nàỵ..Sao anh cứ bấm cái phim thừa.
Cần nói khiến Thư Bồi thấy mất kiên nhẩn, đổ thừa.
- Kỳ cục vậy? Phải tại bạn không biết làm cô giáo, bạn dạy sai mà.
- Anh nghe nầỵ..Phải thế nầ đây.
- Thái Cần cầm lấy tay Bồi đặt lên từng phím đàn nhấn xuống. Đồ mi sol mi. Đồ mi sol mị..Cái ngón tay xinh xinh của cô bé đặt trên ngón tay thô của Bồi như hai hình hài trái ngược Đô mi sol mi. Ðồ mi sol mi. Đầu Bồi chỉ nghĩ hình ảnh ngón tay dể thương của Cần đàn mà không nhớ gì cả. Mồ hôi đã vã ra ướt lưng. Lại sai nữa. Bồi bực dọc.
- Thôi không đàn nữa đâu. Chẳng thú vị tí nào!
- Thử lại lần nữa xem. Thái Cần khích lê. Lấy ngón tay của Bồi đặt lên phím đàn - Thế này nè, anh xem, phải ấn như thế này. Anh đừng có gấp, học phải từ từ... Lúc mới học, em còn đàn dỏm hơn anh nữa là.
Và Thái Cần cứ lập lại dâu "Dỏm hơn anh nữa là" Nhất là đôi mắt ngây thơ và thật thà làm sao! Thế là Thư Bồi không thể bỏ ngang. Tiếp tục ngồi lại, tiếp tục Đồ mi sol mi. Đồ mi sol mi. Mãi cho đến lúc có tiếng động lớn ngoài cửa, rồi tiếng gầm như sấm của Chấn Dương.
- Hay dữ đa, con trai mà dụ con gáị..
Thư Bồi giật mình quay lại. Ân Chấn Dương và ba thằng bạn của hắn đang đứng chắn ngang cửa. Chấn Dương chống nạnh, hất hàm. Thái độ hắn rất hung dữ.
- Ê, Thư Bồi, không biết xấu hổ à? Tại sao tối ngày đeo theo em gái tao hoài vậy? Con trai mà mê con gái xấu hổ. Lêu lêụ.Xấu hổ!
Thư Bồi chợt thấy tự ái nổi nóng:
- Tao không đeo theo ai hết, mầy mới là thằng xấu hổ.
- Ai xấu hổ thì biết. Đồ chó điên!
- Còn mày...mày mặt chim mèo.
- Mày là chó sói.
Sau màn chữi bới nhau, dĩ nhiên là đến màn đánh nhau, một trận đại chiến. Và những lần đánh nhau trước đó, lúc nào Thư Bồi cũng là kẻ chiến bại, quần áo tả tơi, mặt mày sưng hút. Lúc đó thầy cô hay được, chạy đến thì Bồi đã gần đứng không nổi.
Hai đứa cùng bị phạt. Nhưng với Ân Chấn Dương thì nhằm nhò gì. Vóc dáng cao lớn, rắn chắc...Những chiếc khẽ tay như gãi ngứa thôi. Hai đứa bị đòn rồi bị phạt đứng. Ân Thái Cần nứớc mắt chảy quanh rụt rè bước tới cạnh Bồi, nói với lời nuối tiếc:
- Mẹ em có dầu nóng xức vết thương hay lắm để em về mang đê"n cho anh nhé?
- Đi chổ khác chơi! Thư Bồi chưa hết giận - Tại cô hết. Trăm sự tại cô cả. Lần sau đừng đến gần tôi nữa.
Ân Thái Cần chỉ biết cúi đầụ..Những sợt tóc lòa xòa trước trán che mất ánh mắt. Rồi con b e bỏ đi. Thư Bồi nhìn theo, chớt thấy hối hận. Có lẽ con bé đang khóc, đôi vai nhỏ nhắn của nó đang run run. Thư Bồi không đành lòng, gọi to.
- Quay lại đây!
Thái Cần quay lại.
- Sau khi tan học, nhớ đi với tôi nhặt vỏ sò nhé? Nhặt thật nhiều để tôi sơn màu lên...
- Dạ.
Con bé đã dạ rất khẽ, nhưng tiếng dạ rất vui.
Và như thế, tháng ngày trôi qua. Thư Bồi ngoài giờ học thích lang thang trên bãi biển. Và Thái Cần như chiếc bóng, lúc nào cũng ở cạnh Bồi. Thế giới của trẻ thơ gắn liền với biển, với vỏ sò, với những chiếc "quả thông", với những buổi hoàng hôn trên biển, với ráng chiều đỏ trời. Biển, bãi cát, rừng câỵ..Tuổi thơ của Bồi được viết bằng những trang sử đầy góng dáng của Thái Cần pha lẩn những trận ẩu đả với Chấn Dương. Sau những lần đập lộn với Dương, Bồi thấy giận Thái Cần...Giận liền mấy hôm. Nhưng rồi những giọt nước mắt, những lời năn nỉ lại làm Bồi thấy hối hận vì cái giận vô cớ của mình. Đánh lộn với Dương, giận Cần, rồi làm lành. Đau khổ, hạnh phúc như xen kẽ nhau và thời gian cứ thế trôi đi. Trôi thật nhanh...
Dĩ nhiên, trong những tháng ngày đó,. ngoài chuyện đập lộn với Dương và đùa với Cần ra, còn có những thứ khác mà Bồi cũng không thể quên được. Chẳng hạn như lần đầu tiên gặp cha mẹ ruột của Thái Cần. Lần đầu tiên biết thế nào là nổi chua xót, những ray rứt tình cảm. Lần đầu tiên thấy Cần đẹp, lần đầu tiên biết cô đơn. Những lần đầu tiên đó là những lần...không rời nổi nhớ...
Ngày lễ đánh đấu hết lớp cấp I là một trong những ngày vui nhất của Bồi.
Trong buổi lễ này. Thư Bồi đã nổi bật. Sáng sớm lẽ phát bằng được tiến hành, chiều đã là phần liên hoan. Ngay từ lúc tờ mờ sáng. Học sinh và phụ huynh đã tụ tập đầy đủ trong hội trường. Ông Kiều Vân Phong dĩ nhiên cũng có mặt. Thư Bồi với tư cách học sinh giỏi, đại diện cho học sinh phát biểu, lãnh thưởng...Bây giờ Bồi đã chững chạc như một thiếu niên trong bộ đồng phục của nhà trường. Khuông mặt thanh tú, thái độ từ tốn, nói năng chậm rãi, dù vẫn còn dáng dấp rất trẻ con. Ông Vân Phong ngồi dưới hàng ghế phụ huynh nhìn lên trên sân khấu mà mắt ướt.
Sau buổi lễ phát bằng. Phụ huynh tụ lại thành đám nhỏ, thảo luận chuyện buôn bán, làm ăn, chuyện phiếm về cuộc sống ở địa phương, ca ngợi con cái. Đám học trò cũng thế, bàn tán nhau về chuyện lên trung học, về việc học hành ở qúa khứ và tương lao. Chỉ có ông Kiều Van Phong, lẻ loi ở một góc phòng. Đến bến cảnh nhỏ này đã bảy năm, mà ông vẫn như một cánh nhạn lạc đàn, cô độc. Thư Bồi đã tìm thấy cha. Nó kinh ngạc nhận thấy cha của bạn còn qúa trẻ trong khi cha mình lại lấm tấm. Tóc bạc. Những nếp nhăn trên trán làm cha gìa đi thật nhiều. Cha đã nhìn nó cười, nhưng nụ cười mệt mỏi làm sao.
Ông Vân Phong đặt bàn tay lên vai con với nụ cười.
- Ờ...chắc chắn phải có cả thành tích của con chứ?
Thư Bồi yên lặng. Hai cha con đưa nhau vào phòng triển lãm thành tích năm học qua của trường. Torng phòng treo la liệt những bài vở, những công trình thủ công, hội họa xuất sắc của học sinh. Đến đây cũng thấy cái tên Kiều Thư Bồi. Văn, họa, toán...Ông Vân Phong như ngẩn ra. Ông phát hiện, ái mộ, kinh ngạc cài tài hoa của con trai mình. Ông quay lại nhìn con, cái khuôn mặt, chưa hết mùi sữa kiạ.. Ông chợt thấy sung sướng, hãnh diện. Một thứ tình cảm mới lạ yên tâm, tin tưởng ở thế hệ mới khiến hông âu yếm nhìn con. Giữa cái không khí nhập đầy tình thương đó, có một giọng nói nhỏ của con gái, vừa đủ nghe.
- Mẹ, cái anh đang đứng đằng kia là Kiều Thư Bồi đấy.
Không hẹn, Kiều Thư Bồi và cha cùng quay lại.
Ân Thái Cần đang đứng ở đầu bàn đằng kia, hướng mắt về phía Bồi. Bên cạnh cô bé là một người đàn bà dáng gầy cao, mặt thanh tú, trong qúy phái. Kiều Thư Bồi chợt ngẩn ra. Nghe nhiều người nói mẹ của Thái Cần đẹp, sang trọng, nhưng Bồi Bồi lại nghĩ bà ấy lại còn trẻ và đẹp như thế. Bồi nhớ lại tiếng đàn dương cầm trong ngôi nhà trắng. Nó nói với cha.
- Đấy là Ân Thái Cần và mẹ ruột, họ ở trong ngôi nhà màu trắng đấy cha biết không? Mẹ của Cần đàn rất hay.
- Thề à?
Thư Bồi thích thú nói thêm:
- Không phải chỉ có mẹ Cần mà cả Cần cũng biết đàn nữa cha a.
Hai mẹ con của Thái Cần đã bước đến. Nụ cười rất đẹp trên khuôn mặt hai mẹ con.
- Chào ông. Mẹ Cần nói với cha Bồi - Con gái tôi về nhà cứ không ngớt lời khen cậu Bồi nhà ông. Rất mừng khi thấy ông có cậu con trai xuất sắc như thế.
- Có gì đâu. Ông Vân Phong lúng túng nói. Ông hình nư không quên lám với những lời khách sáo - Cháu nó cũng bình thường. Riêng mà mới tuyệt; có cô con gái vừa đàn hay vừa đẹp. Cả cậu con trai nữa. To lớn, mạnh khỏe. Nghe nói con trai nó không phải là đối thủ, nó ăn đòn nhiều trận được tay cậu ấy.
Ông Vân Phong nói. Và không làm sao quên được những ngày Thư Bồi vê nhà với bộ quần áo xốc xếch, mặt mày sưng hút.
Mẹ của Cần đỏ mặt:
- Xin lỗi, Chấn Dương là con trai duy nhất trong nhà. Nó được nuông chiều nên hoang rồi quay sang nhìn Bồi, bà ta nói - Có phải nó ưa ức hiếp cháu lắm phải không? thôi đừng đôi co với nó làm gì, cháu nên gắng học. Sau này cháu sẽ có tương lai hơn nó đấy.
- À! Ông Vân Phong, chợt thấy mình có điều sơ sót, vội phân bua - không phải là tôi muốn trách gì cháu Dương đâu. Bà đừng hiểu lầm. Thời đại bây giờ mọi sự đã thay đổi khác. Người ta không còn chuộng *** dáng dấp thư sinh trói gà không chặt nữa. Con trai bây giờ phải to con, thô một tí...Vả lại chuyện đánh nhau của trẻ con là chuyện không phải cả hai phía. Thằng Thư Bồi nhà tôi chắc cũng bướng lắm, phải chọc giận người ta mnới bị đ anh chứ?
- Không hẳn như vậy. Mẹ Thái Cần cắt ngang - Đối với ai chứ Chấn Dương thì tôi rành nó lắm, được nuông chiều kỷ qúa, mluốn gì được nấy, nên chẳng ai mà không bị nó bặt nạt.
- Mẹ!
Thái Cần chợt kêu lên, nó có vẻ sợ hãi nhìn ra sau lưng mẹ Thư Bồi bất giác nhìn theo. Lập tức nó trong thấy một người đàn ông trung niên cao lớn mày sậm, nét mặt hung dữ.
- Tú! Ông ta nói như gần lên - Cô hay qúa hử. Lúc nào cũng giỏi chuyện lấy lòng người khác. Cô bảo là con tôi được nuông chiều qúa nên hư phải không? Ai nuông chiều, cô nói rỏ đi?
Mẹ Thái Cần tái hẳn mặt, chưa kịp nó gì thì Chấn Dương không biết từ đâu chui ra, hắn lớn tiếng không kém cha.
- Cha, ban nãy con còn nghe dì ấy chủi con là vô tích sự nữa đấy.
- Vô tích sự à?
Đột nhiên có thêm một người đàn bà mập mạp chen vào. Bà ta mặc bộ áo đỏ chói.
Trừng mắt nhìn hai mẹ con Thái Cần, bà ta nói:
- Sao cô nói sao? Con tôi vô tích sự? Thế sao cô không gắng đẻ giùm cho một đứa tích sự? Hứ! Tối ngày cứ làm ra vẻ như ẻo lả yếu đuối, như sắp chết tới nơi. Không đẻ ra được con trai mà cứ giỏi phê phán. Tôi mà biết, chỉ có cô mới là người biết dạy con. Cô là người có học. Hứ! Dạy con gái gì mới mười mấy tuổi đã biết quyến rủ con trai. - Chị Mỹ Ngân! Mẹ của Thái Cần kêu lên. Bà có vẻ sợ hãi, rưng rưng nước mắt van xin - Lổi tại em hết, em lở lời. Có gì về nhà mới nói, ở đây trước mặt mọi người. Chị trách gì em cũng được, đừng nói xấu Thái Cần, tội nghiệp nó...
- Hừ! cô sợ người ta cười ư? Còn tôi không sợ à? Tôi nói xấu Thài Cần, còn cô? Cô không có nói xấu Chấn Dương chắc? Tôi cho cô biết, sau này mà thằng Chấn Dương có vô tích sự thật, thì đó là do lời quyền của cô cả đấy.
- Chị Mỹ Ngân! Mẹ Thái Cần nói như khóc - Em đã biết lỗi rồi, em xin lỗi chị.
- Hứ! Ai là chị em của cô chư? Người đàn bà mập có vẻ hung dữ, lấn áp - xin lỗi là xong ư? Bộ cô tưởng tôi hông biết suốt ngày cô cứ quyền rủa mẹ con tôi? Đừng có ỷ lại sắc đẹp của mình, tưởng là cái sắc đẹp đó rồi nói gì ai cũng nghe hết...
- Thôi im đi!
Cha của Thái Cần thấy chuyện cãi nhau có thể nổ lớn nên can thiệp. Bấy giờ Thư Bồi nhìn lên mới để ý thấy là đã có một đám đông người vây quanh. Họ đang trố mắt nhìn. Có lẽ họ nghĩ là mình đang xem hát. Lão ó biển giận dữ, lão lớn tiếng.
- Mấy người cãi nhau cái gì chứ? Ở nhà cãi nhau chưa đủ sao, còn ra đây bêu xấu nữa. Cút hết đi! Chẳng ai tốt lành gì hết đâu mà nói.
- Ân Diệu Tổ. Người đàn bà mập không chịu thua
- Ông cũng không thơm tho gì. Bây giò ông có thêm một con hồ ly tinh nữa là ông không xem ai ra gì cả ư? Ai? Ai không tốt lành? Nói đi? Ai làm chuyện mờ ám? Đừng tưởng là tôi không biết...Hừ, Ông Tổ a. Ông
cũng vừa phải thôi, bằng không đừng trách tôị..
- My? Ngân! Lão ó biển trừng mắt - Bây giờ cô định cãi nhau với tôi
nữa ư? Một mình Tú còn chưa đủ à?
- thôi mà, huề đi, cãi nhau làm gì. Chợt nhiên có tiếng ông Hiệu trưởng chen vào, ông đã vẹt đám đông bước tới vỗ vỗ vai lão ó biển - Anh Diệu Tổ này, hôm nay là ngày vui của anh, anh không có quyền giận đấy nhé. Một công tử, một công chúa cùng có bằng tiểu học Hỏi có mấy ai trên đời này tốt phước như ông anh chứ? Thôi vui lên đi, bữa nay tới nhà tôi dùng cơm nhé, tôi phải cụng với anh vài ly.
Ông Hiệu trưởng vừa nói vừa kéo lão ó biển đi, ông còn quay lại nói
- Nào Ân Chấn Dương, đưa mẹ về trước đi, còn Ân Thái Cần chuẩn bị y phục để múa đi chứ. Màn múa hôm nay của cháu là màn chính đấy.
Thế là sóng gío trôi qua. Ân Diệu tổ bị ông Hiệu Trưởng đưa đi, còn người đàn bà mập thì đi cùng với Ân Chấn Dương. Trước khi đi, mụ còn trừng mắt với mẹ con Thái Cần, hăm he.
- Về nhà rồi chúng mày biết bà....
Mẹ Thái Cần đứng đấy như pho tượng.
Đám đông đã giải tán, Cần lay lay tay mẹ
- Thôi chúng ta đi đi mẹ
Thư Bồi tựa người bên cha đưa mắt nhìn theo. Trong đầu cậu, ngôi nhà hai từng màu trắng với những cây cột vuông to hiện ra, cái vòm cửa hình tròn với vách tường phủ đầy dây leo - nơi mà năm nào cũng vậy đến mùa hè hoa trắng nở rộ...
Tòa lâu đài trắng như quái vật khủng lồ, với những người bị nhót bên trong, một công chúa và một hoàng hậu. Đó là mẹ con của Thái Cần.
Ông Vân Phong cũng không ngờ mình vừa đối diện với một sự thật, một cảnh ngộ, mà chính mình lại có vai trò trong đó. Lòng ông có chút buồn phiền. Ông nắm tay con ra khỏi phòng triểm lãm men theo khu vườn trường ra cửa, vừa đi ông vừa nói với Thư Bồi.
- Thư Bồi, cha muốn con hứa với cha một điều.
- Dạ cha nói đi.
- Từ rầy về sau cha muốn con lánh xa người nhà họ Ân một chút. Con nhớ, người họ Ân. Bất kể là Ân Chấn Dương hay Ân Thái Cần cũng vậy.
- Cha à... Thư Bồi ngạc nhiên, nó biện hộ cho Thái Cần - Con thấy thì...Thái Cần đâu đến nổi nào đâu. Bạn ấy thường được cô giáo khen thưởng cơ mà.
- Cha không hề nói là Thái Cần là học sinh xấu. Ông Vân Phong buồn cười nói - Nhưng mà Thư Bồi ạ, con nên nhớ chạ.. là một người yêu văn học. Những người như cha có quan niệm sống hơi khác với người ta một chút. Gia đình họ Ân khá phức tạp. Dính líu đến họ chỉ gặp phiền phức hơn là vui vẻ. Mặc dù con còn nhỏ, nhưng cha nói con biết, dù gì con cũng là con của cha. Cha không muốn con phiền lụy. Con phải hạnh phúc. Rồi con sẽ hiểu ý cha. Bây giờ hạn chế tiếp xúc với họ đi, được không con?
Thư Bồi ngẩng lền nhìn cha. Đôi mắt buồn buồn của cha làm Bồi xúc
động. Ngay từ nhỏ, Bồi đã yêu cha lắm. Hai tâm hồn đã nương tựa nhau, vui buồn có nhau. Nó yêu cha nên không bao giờ muốn làm cho cha uồn... Vả lại, từ lúc đi học đến giờ nó thấy là chuyện gì liên hệ đến nhà họ Ân chỉ tổ gây phiền phức. Cha nói đúng. Ngay từ hôm học đầu tiên, cái hảo ý của Thái Cần đã mang đến trận đánh nhau với Chấn Dương... Từ đó chưa có lấy một ngày yên ổn. Rỏ ràng dây tới nhà họ Ân chỉ rắc rốị.. Thế là nó gật đầu hứa với cha.
- Vâng, con xin hứa với cha.
Ông Vân Phong cười, nụ cười không vui lắm. Ông chỉ nói thêm.
- Đừng trách là chưa gì cha đã can thiệp vào chuyện bạn bè của con nhé,
chẳng qua vì..
Ông hạ thấp giọng. Tiếng nói như vang lại từ dĩ vãng.
- Cha không muốn... Con lại đi theo vết chân của của cha. Bao giờ con lớn hơn một chút cha sẽ kể con nghe chuyện đó.
Thư Bồi không dám tò mò hỏi thêm. Đối với cha. Bồi một lòng tôn kính. Dù gì, không qua lại với nhà họ Ân chỉ tốt chứ không xấu. Cuộc đời sẽ bình thản hơn chứ có mất mát gì đâu?
Có thật là không mất mát ư? Tối hôm ấy, Thư Bồi mới thấy là lời hứa của mình với cha là qúa vội vả, thiếu suy nghĩ, hồ đồ. Và trong tận cùng trái tim có một cái gì đó mất mát...
Tối hôm ấy như thường lệ một buổi lễ liên hoan mừng học sinh tốt nghiệp ra trường. Buổi lễ có cả phần ca nhạc, mà trong đó màn chủ yếu nhất là màn vũ ba lê với vở "Hồ Thiên Nga" Ân Thái Cần đóng vai múa chính. Thư Bồi biết chuyện Cần học dương cầm lẩn múa ba lê từ lâu, nhưng Bồi lại không ngờ Thái Cần lại máu ba lê tuyệt vơì như vậy. Cái ấn tượng đó mãi mãi không bao giờ quên. Giờ đây, thái Cần trút bỏ độ đồng phục hằng ngày, mặc chiếc váy đầm trắng như lông ngổng, hóa trắng thêm một chút, bổng trở nên tuyệt vời! Đẹp tuyệt vời! Bồi học chữ "đẹp" trong sách đã lâu. Hôm nay nó mới hiểu, mới rỏ thế nào gọi là đẹp!
Tối hôm ấy, Thái Cần, ngoài chiếc váy đầm trắng ra, trên đầu còn mang thêm một chiếc vương miện hoa. Chiếc váy khá cao, để lộ đôi chân thon dài trong đôi vớ da trắng, đôi giầy cũng trắng. Những hạt kim tuyến cứ lấp lánh trên áo như sao trời. Cần ở đấy trên sân khấu xoay tròn. Những cánh tay những ngón chân dịu dàng, nhún nhẩy, lay động. Cái khí hậu á nhiệt đới làm con gái mau chín sớm. Cái thân hình bắt đầu nở nang kia dưới bất cứ một động tác nào, cũng đều đẹp như thơ, mềm như nước...
Màn vũ vừa dứt, tiếng vỏ tay muốn vở cả sân khấu. Mọi người thi nhau vỗ tay. Thư Bồi cũng vỗ. Vỗ thật đau tay. Thái Cần xuất hiện lần nữa, chào cảm tạ qúy khách... Có một cậu bé học trò nhỏ, mang hoa lên tặng cho Cần. Những đóa hoa hồng đỏ thắm. Thái Cần ôm hoa đứng thẳng lưng chào. Cần đẹp hơn cả hoa. Thư Bồi nhìn ngơ ngẩn. Rồi buổi liên hoan cũng chấm dứt. Thư Bồi ngồi nái lại trong hội trường mấy phút. Sau đó nó mới đứng dạy thở dài. Bước ra khỏi hội trường mà lòng nuối tiếc. Tạm biệt! Mái trường! Tạm biệt! Tuổi thơ! Tạm biệt! Ân Thái Cần!
Tại sao lại tạm biệt Ân Thái Cần? Bồi cũng không hiểu. Tạo sao lại nuối tiếc, lại buồn? Bồi không hiểu nốt. Có điều, lúc bước ngang qua khu vườn, sương mù phủ kín xa xa, ánh sao lại lấp lánh trên bầu trời cao làm nó nhớ tới những hạt kim tuyến trên áo Thái Cần... Chiếc áo của Hồ Thiên Nga và nó cảm thấy cái bài diển văn ban sáng của mình - lời chào từ biệt cái trường của một học sinh giởi, chưa thấm thía vào đâu hết.
Thư Bồi lủi đi xa, nhưng bước tới con đường rải sỏi ngoài cổng trường thì đã nghe có tiếng thở hổn hển đuổi theo sau.
- Anh Thư Bồi! Đợi một chút!
Bồi đứng quay lưng lại. Thái Cần đang đuổi tới. Cô gái đã thay áo, chỉ có phấn trang điểm trên mặt là chưa xóa sạch. Đôi má hồng, môi đỏ. Mắt to đen như hồ thu dể khiến người chìm đắm. Thư Bồi đứng đấy mà lúng túng, mà hồi hộp.
- Chuyện gì thế?
Bồi cố nói một cách bình thản để trấn an lòng. Xa xa.. Bồi thấy mẹ
của Thái Cần đang đứng đấy với chiếc áo đầm trắng của Cần trên tay.
- Bạn... Bạn có thích màn vũ ban nãy không? Thái Cần hỏi với nụ cười
ngọt lịm, nụ cười tươi hơn cả hoa.
Thư Bồi gỉa vờ nhún vai như không có chi.
- À..À..cũng tạm thôi.
Thái Cần nhìn Bồi, nụ cười chợt tắt.
- Anh không thích ư? Thái Cần nói như thở dài - tôi biết. Bạn trai ít khi thích xem vũ, họ thích đá bóng hơn...
Rồi như nhớ ra điều gì, Cần hỏi.
- Còn cha của anh đâu?
- Ông ấy không đến dư.
Thư Bồi nói ngắn. Lòng bổng chợt tức. Tiếc thật!
- Hình như.. Hình như anh đang giận ai thì phải?
- Ờ... không có.
- À! Thái Cần nuốt nước bột nói - Thế này này. Mẹ tôi bảo tôi chuyển lời xin lỗi cha bạn về chuyện ban sáng... Chúng tôi thật thất lỗi cha bạn về chuyện ban sáng... Chúng tôi thật thất lễ...
Thái Cần nhìn Thư Bồi, rồi chợt cười nói.
- À... Mẹ còn bảo mời bạn tối mai đến nhà dùng cơm. Cho bạn biết nhé, sáng mai cha cùng anh Dương và mẹ lớn đi Đài nam rồi, ở nhà chỉ còn em và mẹ. À, anh có muốn đến nhà em chơi không? Em sẽ đưa anh đi nắm khắp nhà... Anh sẽ thấy nhà kho này, nhà sưa tầm này. Ở đấy có những món đồ rất cổ, cổ đến mấy trăm năm lận. Có cả những chiếc áo quan thời Mãn Thanh. Anh có biết không tổ tiên em ngày xưa là một đại quan triều Thanh đấỵ.. Chắc chắn là anh sẽ thích thú lắm với những thứ đó...Có cả hòm đựng châu báu nữa, bàn ghế cổ nữa nè..
Thư Bồi mở to đôi mắt. Lời mời kia thật lôi cuốn. Tiếc một điều là, Bồi đã hứa với chạ..Bồi không thể để dính líu đến nhà họ Ân nữa: Thái Cần thấy Bồi yên lặng, thúc giục.
- Sao? Anh nghĩ sao chứ?
Thư Bồi như sực tỉnh.
- Ồ không, không có gì cả.
- Vậy thì tốt mai em sẽ đợi anh nhé? Thái Cần chớp chớp mắt nói - thôi, đừng đợi t đến tối anh đến trưa đi, chung ta sẽ chơi lâu hơn.
Thư Bồi cắn nhẹ môi.
- Tôi không thể...đến được.
- Sao vậy? Thái Cần tròn mắt - Tại sao anh lại không đến?
- Không.
- Tại sao? Mắt Thái Cần mở to hơn. Ánh trăng lấp lánh trong mắt - Em đã nói rồi. Mai anh Dương sẽ không có ở nhà, anh đừng ngại đánh lộn, chỉ có em với mẹ thôi.
- Tôi nói không đi là không đi mà. Thư Bồi chợt nhiên thấy nổi giận, nó hét to - Sao cứ lèo nhèo mãi thế?
Thái Cần như ngẩn ra, đứng bất động nhìn Bồi. Nụ cười đã biết mất, những cụm mây đen đã kéo tới che mật đi ánh trăng trong mắt Cần. Đôi môi của Cần run run, nhưng Cần chẳng nói được gì cả.
Thư Bồi liếc nhanh Cần một lần nữa rồi quay lưng vội vã bỏ đi. Cậu đi như ma đuổi, những bước chân thật nhanh như cố trốn chạy tình cảm của mình.
Thôi tạm biệt, Trường lớp củ. Tạm biệt! Tuổi thơ! Tạm biệt! Ân Thái Cần! có một cái gì mơ hồ...như thổn thức trong tim, Thư Bồi bước nhanh hơn. Bước đi như chạy trốn.
Có thật Thư Bồi đã cắt đứt quan hệ với An thái Cần rồi sao? Còn cái tình cảm bằng hữu tuổi thơ? Những ngày vơ vẩn trên bãi nhặt vỏ xò, ngắm cảnh hoàng hôn với bầu trờ rực lửa? Làm sao có thể quênđược một cách dể dành như vậy?
Qủa thật mọi thứ không đơn giản.
Năm lên cấp hai, Bồi với anh em nhà ho. Ân lại vào chung một trường. Cấp hai có quy định trai gái học riêng. Vì vậy Thư Bồi, Thái Cần và Chấn Dương tuy cùng trường nhưng lại học khác lớp. Ở cấ tuổi này con trai và con gái đã biết ngượng ngùng, vì vậy gần như Thư Bồi và Thái Cần không còn gần gủi như xưa. Thỉnh thoảng gặp nhau chỉ là một sự . trao đổi ánh mắt, công việc nhà trường. Bấy giờ Thư Bồi lại rất bận. Lúc nào cũng là ngọc đuốc sáng chói trong trưong như là bích báo, đại diện cho trường lên tỉnh dự thi đua, từ thi văn đến thi họạ.. Thư Bồi lúc nào cũng thành công cũng mang lại vinh quang cho nhà trường, hết phần thưởng, bằng
khen khác... Cái tên Kiều Thư Bồi trở thành niềm kiêu hãnh cho trường. Gần như cả trường từ thầy cô giáo đến học sinh, ai ai cũng đều biết Thư Bồị.. Nhưng trong ánh hào quang chói lọi kia, Thư Bồi vẩn sống lặng lẻ, âm thầm. Bồi không làm sao quên được Thái Cần.
Ân Thái Cần cũng là một cánh hoa nổi bật trong trường. Thời gian, sự trưởng thành đã mang đến cho cô bé dáng dập thiếu nử, khuông mặt thanh tú, da trắng bưởi, mày liểu, mắt to. Ngay từ lúc ấu thơ, Thái Cần đã có bản chất nhu mì, dịu dàng, bây giờ thêm cái đẹp như búp hoa mới nở. Cần nổi bật trong trường lớp. Mổi lần có liên hoan, dạ hội, tiệc tùng, thì không thể nào vắng tiếng đàn của Cần. Những âm thanh như nước chảy,
như suối reo, dể khiến con người bị ru ngủ, mê hoặc... bị đưa đến tận cùng thế giới miên viển hạnh phúc.
Lần nào nhà trường tổ chức lễ lộc, lần nào có tiếng đàn của Cần, là Thư Bồi không vắng. Có điều Bồi không bao giờ ngồi gần sân khấu. Cậu chọn một góc kẹt nào đó xa xa. Lặng lẻ ngồi nghe, lặng lẻ ngắm. Thư Bồi không hề phân tích tại sao mình ngồi đấy để tâm hồn bay bổng theo tiếng
nhạc. Có một cái gì đó làm cho một nổu âu lo phiền muộn bay mất. Đê? Bồi ru hồn trong thế giới âm nhạc.
Ân Chấn Dương học cũng không tệ lắm ở cấp hai. Hắn cũng nổi, nhưng nổi trên phương diện khác. Hắn mới mười mấy tuổi mà đã cao một thước tám
và trở thành một kiện tướng bóng rổ của nhà trường. Hắn đại diện cho trường tham dự các giải thể thao cấp tỉnh, cấp quận. Đội quân bóng rổ của trường thành công phần nào cũng có sự góp công của Dương. Vì vậy dù Dương hay đập lộn, ẩu đã, dù bị khiển trách, trừ điểm như cơm bửa, nhưng bù lại thành tích thể thao, khen thưởng cũng bù được với điểm âm. Kết qủa là Dương vẩn lên lớp được.
Nếp sống ở trường trung học, ngoài chuyện học tập chính khóa, ngoại khóa rạ..Đối với Thư Bồi cũng chẳng có gì đáng ghi nhớ hơn. Ngoài một lần, một lần mà mãi đến bây giờ còn chưa quên. Năm đó Thư Bồi đang học lớp chín.
Đó là lần Thư Bồi được nhà trường cử làm đại diện thi hội họa cấp tỉnh. Bồi đã tham dự với một bức họa có tựa là "Hoàng hôn trên bến cảng", trong đó có thuyền đánh cá, sống biển, mặt trời lặng, và bầu trời đầy ráng chiều. Nhưng chủ đề của bức trang không nằm ở đấy, mà nó nằm trên bàn tay đầy vết nhăn của lão ngư ông. Cái bàn tay đó đang vá lưới. Ông lão thì ngồi ở trên mui thuyền. Ánh sáng và nắng chiều gần như tập trung trên cái bàn tay nghèo khổ nhăn nheo kia. Thư Bồi rất hãnh diện với bức tranh.
Đây là bức tranh mà Bồi hài lòng nhất sau mấy năm cầm bút vẻ. Không chỉ có một mình Bồi, mà ngay cả thầy giáo dạy họa, sau khi xem tranh đã suýt sao. Khẳng định tài năng của Bồi.
- Bức tranh này thế nào cũng đoạt được giải nhất của tỉnh cho xem.
Trước hi được mang ra tỉnh dự thi, bức tranh đó đã được triển lãm trong trường suốt một tuần lễ.
Nếu không có lời ngợi ca của thầy, nếu không qúa tự tin, nếu không nắm chắc phần thắng như vậy, thì hẳn Bồi đã không thất vọng không đau đớn khi bức tranh không đoạt giải.
Trong lần thi đó, chẳng những nó không đoạt được mà còn bị loại ngay từ đầu, với lời phê phán:
- Tranh không diển đạt hết nội dung của chủ đề!
Lúc thậy dạy họa trao lại tranh cho Thư Bồi, ông đã gượng cười nói:
- Kiều Thư Bồi, con đừng buồn. Thật ra thì chẳng ai đủ tư cách đẻ đánh gía một tác phẩm nghệ thuật, trừ chính bản thân người làm ra nó.
Hôm ấy sau khi tan học, Thư Bồi không về nhà, cậu xách bức tranh ra bãi biển. Bấy giờ sắp mùa đông, bãi biển thật vắng. Gío rất mạnh cát thổi rát cả mặt. Thư Bồi hướng mặt ra biển. Cậu định hét một tiếng thật to. Hét cho đở tức. Nhưng rồi Bồi chẳng làm gì hết, Bồi chỉ thơ thẩn trên Biển, đưa mắt nhìn biển khơi. Lần đầu tiên cậu tự phân tích bản thân, rồi có lẻ vì lạnh, vì buồn, cô đơn, vì vết thương tự ái qúa nặng, vì bất đắc chí... Giống như thời thơ ấu, Thư Bồi lại nhốt mình trong hang đá. Cậu ngồi tựa vào vách đá, ngẩng đầu nhìn khoảng trời trên cao, nghe tiếng sóng vọng từ xa về... Chợt nhiên, cậu hiểu ra,
cậu thấy mình bé nhỏ, bé nhỏ vô cùng, bé nhỏ như một hạt cát...
Trong lúc Thư Bồi mải mê với cái dư vị đắng cay thất bại đầu đời. Thì Bồi chợt thấỵ.. Hình như
có người chui vào hang đá. Bồi nhìn lên. Thì ra là Ân Thái Cần. Cô ấy đứng đấỵ.. Đứng cách Bồi một khoảng, lặng lẻ nhìn... Từ khi hết cập I, Bồi đã không còn gần bên Cần. Gặp nhau chỉ là mộtcái cúi đầu xa lạ.. Thế còn bây giờ? Cần đứng trước mặt. Cần chỉ đứng yên lặng. Đôi mắt
to như hồ thụ.. Như bầu trời đầy saọ.. Như có qúa nhiều thứ để nóị..
Gió từ ngoài của hang thổi vào làm bay bay tà aó, bay bay những sợi tóc của Cần...Không hiểu sao Bồi thấy như tim đập mạnh hơi thở nặng nề...
Cứ vậy, cả hai đứng nhìn nhau, nhìn thật lâu, yên lặng. Không thể như thế mãi, Bồi lên tiếng trước.
- Trời lạnh thế này. Cô ra đây làm gì?
Mắt Cần chớp chớp, rồi nói.
- Đi tìm anh?
- Tìm tôi? Thư Bồi chợt thấy khó chịu - Tìm tôi để làm gì chư?
Thái Cần không đám chỉ yên lặng. Nhưng ánh mắt của Cần, nó làm sao đấy. Thư Bồi chợt thấy sợ hãi, chợt muốn trốn lánh... Bồi không muốn gặp Cần, nhất là trong lúc thất chí thế nàỵ..Trong lúc tuyệt vọng... cái mặt cảm tự ti thửa nhỏ như sống lạị.. Thư Bồi lớn tiếng.
- Cô đến để cười ngạo tôi ư? Hay là đến để ngắm khuôn mặt đau khổ của tôi chứ?
Thái Cần lắc đầu. Cô tiến lại gần hơn, rồi ngồi xuống bên cạnh. Đôi mắt lo lắng mở to.
- Em nghỉ.. Là anh hiểu rỏ rồi mà?
- Hiểu cái gi?
- Em nghĩ, anh biết... Thái Cần nói như thở - Lúc nào trong em, anh vẩn là thần tượng, là anh hùng, lúc nào anh cũng là kể chiến thắng...
Thư Bồi chợt thấy tim đập mạnh. Cái trái tim mười sáu tuổi, trong trắng nhưng giàu xúc động của Bồi.
Không phải hoàn toàn không hiểu thế nào là tình yêu. Nhưng không hiểu sao Bồi cảm thấy như có một cơn sóng to lớn
tư đâu ụp xuống làm cậu chới với, hụt hẩng. Cậu trừng mắt nhìn Cần lúng túng.
- Nói lại lần nữa coi.
Thái Cần nhìn Thu Bồi. Đôi má chợt đỏ gấc.
- Không nói đâu. Thái Cần quay mặt đi. Bên ngoài bầu trời và biển đã sậm màu - Trời sắp tối rồi, không lẻ anh định ngồi mãi đây đến sáng ư?
Thư Bồi thắc mắc.
- Làm sao cô biết tôi ngồi ở đây?
- Biết chứ. Thái Cần tiếp tục nhìn ra biển - Bởi vì... Anh vừa ra khỏi trường là... Tôi đi theo.
- Vậy là...
Thư Bồi trừng mắt... Không biết nói gì tiếp. Thái Cần đã quay lại.
Nụ cười trên môi thật tươi. Nu. Cười ngọt lịm. Cần không an ủi, còn nói.
- Dại thật, mới thất bại có một lần mà đã bỏ ra biển ngồi buồn. Tại sao phải khổ như vậy? Họ không biết thưởng thức, mặc ho. Làm gì phải tự hành hạ mình. Để gío lạnh thổi. Được hạnh nhất hay không, chẳng có gì quan trọng. Dại qúa..
Thư Bồi ngồi yên, nhưng có cái gì đó làm Bồi thấy buồn cười. Cái mặc cảm, cái nổi buồn man mác đã chấp cách bay cao. Nhưng Bồi không thể chịu thua, lớn tiếng.
- Tôi ngu mặc tôi, có dính dáng gì đến cô đâu? Sao cô hay xía vào chuyện người thế. Cô cũng khùng không kém. Cô cũng ra đây hứng gío lạnh với tôi chi vậy?
Bồi chợt ngưng lạị..Ánh mắt của Cần sao mà long lanh qúa. Cậu không ngăn được lòng nữa, cười theo. Tiếng cười vừa phát ra, kỷ niệm thời thơ ấu chợt như quay lạị. Những đứa bé vô tư cùng nô đùa trên bãi cát, cùng nhặt vỏ sò...
Những kỷ niệm sao êm đềm qúa. Thái Cần đề nghị trước tiên.
- Chúng ta nối lại tình bạn củ. Được chứ?
Thư Bồi lúng túng. Lời hứa ngày nào với cha như những ánh mây bềnh bồng trên cao. Gío rồi sẽ tan được không? Thư Bồi không trả lời chỉ khẻ gật đầu.
- Thế tại sao có một lúc anh nghỉ chơi với tôi vậy?
Thái Cần hỏi, Bồi do dự một chút nói.
- Củng không biết.
- Không biết à? Thái Cần nhìn lại Bồi cười - Em thấy anh là con người kỳ cục, vừa cao ngạo hay vui buồn bất chợt.
Thư Bồi như chết đắm trong nụ cười của Thái Cần. Đôi má hồng với đôi mắt như mơ kia. Đây là mộng hay thực chớ. Thời gian như đọng lại. Cả hai lại rơi vào yên lặng. Một lúc sau, Thái Cần mới đứng dậy, phủi áo nói.
- Trời sắp tối rồi bây giờ tôi phải về, bằng không anh Dương lại nói tầm bậy tầm bạ với cha, khổ lắm.
Thư Bồi cũng đứng dậy, nhìn Cần.
- Có phải Cần hay bị anh ấy ăn hiếp luôn không? Tại sao Cần có thể chịu đựng mãi thế? Nhất là trong nhà còn có một bà hà mã.
Thái Cần ngạc nhiên.
- Hà mã nào?
- Cái mụ vừa mập vừa lùn đấy. Thư Bồi lấy tay vẻ vẻ trên khoảng không - Tôi muốn nói cái bà mẹ của chấn Dương đấy mà...
Suýt tí Thái Cần đã cười, nếu không bụm miện kịp.
- Coi chừng đấy, anh mà để Chấn Dương nghe được là sẽ ăn đấm ngay.
Vưà bước ra ngoài. Cần nói thêm.
- Nhớ nhé, mai sẽ nói tiếp chuyện nhé.
- Ngày mai?
- Ờ, tan học xong, tôi sẽ gặp anh ở đây.
- Chắc chứ?
Thái Cần quay lại.
- Tôi có thất hứa với anh bao giờ đâu?
Thư Bồi nhỏm dậy, đi theo ra. Màn đêm như sương, phủ vây bốn phía. Biển vào mùa đông như vậy đó, lúc nào cũng thật lạnh, cũng lộng gío. Ra khỏi hang, Thư Bồi đến chổ đặt bức tranh. Chợt Bồi ngẩn ra. Bức tranh đâu rồi? Rỏ ràng lúc nảy trước khi vào trong cậu đã để đây cơ mà. Bồi hỏi Cần.
- Cô đem giấu rồi, phải không?
Thái Cần ngạc nhiên.
- Cái gì chứ?
- Đừng gỉa vờ nữa, bức tranh của tôi đấy?
Thái Cần cũng ngẩn ra, mắt mở to.
- Mất bức tranh à? Chắc chắn là ban nãy anh để đây chứ? Có khi nào gío thổi bay đi không?
- Cái khung nặng như vậy làm sao gío thổi bay đi được?
Thư Bồi nói, một mặt quanh tìm kiếm. Chung quanh chỉ có đá, hòn này chồng hòn kia. Ngoài đá là bãi cát không có gì nữa. Thái Cần cũng phu. Bồi tìm, nhưng chẳng thấy gì cả.
Cô nàng như phát run lên.
- Thế này là có ai biết chúng ta ở trong hang, nên họ đã giấu mất bức tranh rồi.
- Giấu à ? Cứ để hắn giấu. Thư Bồi nhìn Cần rồi nhún vai làm ra vẻ bình thảm - Chắc là thằng Mập chứ chẳng ai khác. Thằng đó ưa quyậy lắm. Thôi bỏ đi. Dù gì nó cũng chỉ là một bức họa "không nhận mạnh được chủ đề".
Quay lại nhìn Thái Cần, Bồi trấn an.
- Thôi về đi, chắc không có gì đâu, thằng Mập chứ chẳng ai khác, hắn định hù mình đấy.
- Nếu không phải thằng Mập thì sao ?
Thái Cần có vẻ lo lắng. Thư Bồi chau mày.
- Thì cũng có sao đâu ? Chẳng ai cấm được chuyện mình tán dóc trong hang cơ mà.
Thái Cần nhìn Bồi, rồi cười.
- Vậy, mai sẽ gặp lại nhé ?
- Vâng, mai gặp.
Thư Bồi đưa mắt nhìn theo, mãi đến lúc Thái Cần khuất sau khu rừng chắn gío để đi về hướng ngôi nhà trắng Bồi mới thôi. Màn đêm đã buông xuống thật dầy. Nhưng lòng Bồi lại giống như một cánh buồm căng gío trên biển. Chuyện mất bức tranh không làm Bồi lo lắng. Vì niềm vui và hy vọng đang vây quanh. Bồi hát khe khẻ, rồi lủi thủi đi về nhà, quên cả chuyện bất mãn ban chiều.
Về đến nhà, trời tối hẳn. Vừa bước vào Thư Bồi đã giật mình ngay. Cha đang ngồi sau bàn học, thái độ thật nghiêm nghị. Trước mặc cha là bức tranh ban chiều Bồi đã đánh mất.
Bồi nhìn cha ngơ ngác.
- Ồ... Cha nhặt ở đâu bức tranh này vậy ?
- Con hỏi cha đấy ư ? Ông Vân Phong nhìn con với đôi mắt không vui - Cha vừa định hỏi con, xem con đánh mất bức tranh này ở đâu kìa.
Thư Bồi nhìn cha dò xét. Cái thái độ buồn buồn của cha. Giọng nói bất mãn. Rỏ ràng cha đang giận. Tại sao cha lại giận ? Thư Bồi ấp úng nói.
- Dạ... Con làm mất trên bãi biển.
- Trên bãi biển à ? Ông Vân Phong hạ thấp giọng - Tại sao con làm chuyện ám muội, lại để cho người ta bắt qủa tang chứ ? Ánh mắt thật sắc của Ông Phong nhìn con - Con năm nay bao nhiêu tuổi ? Mới có mười mấy. Vậy mà đã dở thói quyến rủ con gái ? Cha đã dặn dò con thế nào ? Đã bảo là đừng qua lại với người nhà ho. Ân nữa, vậy mà con nào có nghe đâu ? Tại sao con không giử lời hứa với cha chứ ?
- Cha ! Thư Bồi kêu lên, phản kháng - Nhưng con có làm chuyện gì xấu đâu ?
- Không làm chuyện xấu ? Vậy con với ai trốn trong hang động đá đó ?
- Ân Thái Cần ! Chúng con nói chuyện, chỉ nói chuyện suông thôi, ngoài ra không làm điều gì khác. Thư Bồi nhìn thẳng vào mắt cha khai báo thành thật - Thưa cha, không lẻ... Nói chuyện với bạn gái cũng là tội lổi nữa sao ?
Ông Vân Phong nhìn con, mặt ông tái hẳn.
- Thư Bồi, con đúng là mốt thứ ngốc nghếch ngu xuẩn nhất trên đời. Con có biết bức tranh này ai mang đến đây không ? Cha con ông Ân Diệu Tổ đấy. Con có biết ông ấy nói với cha thế nào không ? Bảo cha phải biết dạy con. Nói là nhà ho. Ân không bao giờ chấp nhận chuyện...
Ông Van Phong cắn răng, cố giử bình tỉnh. Ông không nói được phần sau. Ông chỉ trừng mắt nhìn Thư Bồi. Mắt ông đỏ hẳn.
- Thư Bồi, từ nào tới giờ, cha biết con là đứa con ngoan, con hành động khôn khéo và hiểu biết... Vậy mà... Tại saọ.. Bửa nay con làm nhục như vậy ? cha con tuy chỉ là một tay thơ quèn.. Một tay không của lận lưng... Nhưng mà dù gì... Cha vủng không thể là kẻ dưới tay cường hào ác bá. Cha khjông muốn ai khi dể cha. Cha có danh dự riêng của mình... Cha đã bảo con rồị.. Tại sao con lại dính líu đến họ ? Con kết thân với họ làm gì. Để phải rắc rối, để phải chịu nhục nhã thế này, hở con ?
Kiều Thư Bồi đứng chết lặng nhìn cha. Qua lời cha, cậu hiểu hết mọi chuyện. Cha con nhà ho. Ân, hẳn đã đến đây, hăm he chửi rủa. Còn cha Bồi ? Một người chỉ yêu đọc sách, thích làm văn. Con người thích sống theo kiểu giấy rách phải giử lấy lề. Làm sao cha chịu nổi lời sỉ nhục ?
Thư Bồi cúi nhìn xuống, cậu không dám nhìn cha nữa, chỉ nói.
- Con hiểu rồi.
Ông Vân Phong chợt im lặng. Ông chỉ yên lặng như vậy nhìn con. Thật lâụ.. Rồi bổng nhiên, ông đưa bàn tay khẳng khiu của mình lên, nắm lấy tay con. Ông nói, nói một cách xúc động, đau khổ.
- Con ạ.. Con nên biết là... Cuộc đời đôi khi rất bắt công, vô lý.. Vô lý đến độ nhiều khi ta không hiểu được. Cha biết con cũng không hiểu đâụ.. Nhưng mà con nên nhớ là... Dù có thế nào, có ra sao thì cả ta và gia đình ho. Ân... Bên nào cũng có tự ái riêng có sự hãnh diện riêng của mình. Không ai hơn ai cả. Con đừng để họ xem thường mình. cha cũng không muốn xem thường họ.. Cái hố ngăn cách giửa ta với họ, nó lạ lùng lắm, nó kỳ cực lắm, con không hiểu được đâu, vì con còn nhỏ qúa. Cha chỉ có thể nói cho con biết thế nàỵ.. Nếu con còn tiếp tục qua l.ai với Thái Cần nữa. Cha sẽ khó chịu, sẽ đau khổ khôn cùng. Thư Bồi, trước khi con chưa lún sâu vào hố thẩm, cha muốn con hãy rút chân ra kịp thời. Cái gia đình học Ân kiạ.. Giống như một cái bãi lầy thật to, thật bẩn... Đúng ra cha không nói như vậy, nhưng không nói thì con lại không hiểụ...
Thư Bồi chăm chú nhìn cha. Trước mặt Bồi bây giờ chỉ có nếp nhăn trên trán cha và những cọng tóc bạc hiện rỏ, Bồi không phân tách tại sao nhà ho. Ân như một vủng bùn. Khoảng cách giửa hai gia đình, mâu thuẩn và sự khác biệt. Ở đây chỉ có cha, người cha thân yêu nuôi dưởng và sống với Bồi tự bao giờ. Tóc bạc của cha và vết tích của thời gian đau khổ.
- Con biết rồi cha ơi ! Thư Bồi xúc động nói - Con sẽ không bao giờ gây rắc rối, con sẽ đoạn giao với nhà ho. Ân.
Và Thư Bồi vùng khỏi tay cha, Bồi chạy nhanh về phòng ngủ. Nhưng tiếng cha đã gọi to.
- Thư Bồi !
Bồi đứng sửng và quay đầu lại. Cha đang nhìn Bồi, nét mặt của người nhẹ hơn. Bồi nghe cha nói.
- Thư Bồi ! Con có biết là bức tranh của con tuyệt vời lắm không ?
Thư Bồi bàng hoàng nhìn cha. Ông Vân Phong tiếp.
- Bức tranh thật tuyệt ! Con đã diển đạt được cái đôi taỵ.. Đôi taỵ.. Đôi tay hoàng hôn ấỵ..
Không, cha nói tuyệt vời, cha đã hiểu ý con. Bồi muốn hét lên, nhưng rồi chàng chỉ nói.
- Bức tranh không được giải cha ạ. Giám khảo họ bảo là "Tranh không diển đạt được chủ đề".
Người cha gật gù.
- Con thấy không ? Đời là vậy đó. Củng may là... Mục đính của con là được vẻ, chứ không phải được giải thưởng, cha nói có đúng không con ?
Thư Bồi cười, cậu bỏ đi vào phòng, khép cửa lại. Chàng nghỉ đến Thái Cần. Nụ cười của Bồi như cách của vừa khép. Chiều naỵ.. Sao thế ? Định mệnh đã đưa Thái Cần đến ư ? Thư Bồi nằm lăn lên gường. Bồi thấy đâu nhói ở tim. Thế này là thế nào ? Sao ta không quên được Thái Cần ? Còn ngày mai ? Bồi nhớ đến cái hẹn ngày mai với Cần. Cái hẹn trên bãi biển. Bồi nhắm mắt lạị.. Bồi cắn nhẹ môị.. Bồi biết là... Ngày mai Bồi sẽ không làm sao gặp lại Cần nữa rồi.