Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 20-03-2008, 12:44 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Talking Hoa Tulip đen - Alexandre Dumas

Chương 1

Anh em nhà ông de Witt bị tước quyá»n



Ngày 20 tháng tám 1672, ở La Haye, thá»§ đô cá»§a bảy Tỉnh Hợp nhất, các công dân tràn xuống các ngả đưá»ng lá»›n thành má»™t dòng ngưá»i Ä‘en kịt.
Há» vai vác súng, tay cầm gậy vá»™i vàng, hổn hển -bụng dạ không yên, chạy vá» phía nhà tù Buytenhof, nÆ¡i giam giữ Corneille de Witt, anh ruá»™t cá»§a ông cá»±u thá»§ tướng vÄ© đại Hà Lan. Từ khi bị nhà phẫu thuật Tyckelaer buá»™c tá»™i giết ngưá»i, ông bị bắt giam và Ä‘ang sống leo lắt ở nhà tù nói trên.
Nếu lịch sá»­ cá»§a thá»i kỳ đó, nhất là vào cái năm chúng tôi bắt đầu kể câu chuyện dưới đây, không gắn liá»n mật thiết vá»›i hai tên gá»i nói trên thì má»™t vài dòng chúng tôi giải thích sau đây chỉ có thể coi như má»™t món "hors-d’Âuvre" mà thôi. Nhưng chúng tôi xin báo trước bạn Ä‘á»c rằng cái Ä‘iá»u cảnh báo ấy cÅ©ng cần thiết để hiểu rõ câu chuyện chúng tôi kể chẳng khác gì để hiểu biết sá»± kiện lịch sá»­ to lá»›n xảy ra trong đó chuyện cá»§a chúng tôi đã được lồng vào.
Vào năm Corneille hoặc Cornélius de Witt 49 tuổi, nhân dân Hà Lan đã thấy chán nản ná»n cá»™ng hòa theo kiểu Jean de Witt, ụi toàn quyá»n vÄ© đại cá»§a Hà Lan. Há» rất thích chế độ xtatudera đã bị sắc lệnh cá»§a Jean de Witt buá»™c phải bãi bá» vÄ©nh viá»…n trong bảy Tỉnh Hợp nhất ở Hà Lan rồi.
Vì ít có trưá»ng hợp dân chúng thấy đằng sau má»™t nguyên lý lại không có bóng dáng má»™t con ngưá»i nên há» thấy nét mặt trang nghiêm cá»§a anh em dòng há» De Witt là thấy bóng dáng cá»§a ná»n cá»™ng hòa. Hai ông là cha sinh không khoan nhượng cá»§a má»™t ná»n tá»± do có khuôn phép và má»™t ná»n thịnh vượng không thừa thãi xa hoa. CÅ©ng vậy, đằng sau chế độ stathoudérat, há» thấy có Guillaume d’ Or-ange trai trẻ vá»›i vầng trán nghiêng nghiêng, trang trá»ng và suy tư được những ngưá»i đương thá»i gá»i là ông Trầm Mặc, sau này ông cÅ©ng được hậu thế gá»i y như thế.
Hai anh em nhà de Witt kiêng nể Louis XIV vua nước Pháp vì cảm thấy uy tín của ông càng ngày càng lớn trên khắp châu Âu. ông vừa thắng trận trong chiến dịch kỳ diệu sông Ranh: sau ba tháng giao tranh ông đã chế ngự được sức mạnh của bảy Tỉnh Hợp nhất.
Từ lâu Louis XIV là kẻ thù cá»§a nhân dân Hà Lan. Nay há» mong có má»™t ngưá»i khác đứng lên cứu đất nước há» thoát khá»i cảnh tan nát và tá»§i nhục.
Ngưá»i đó đã sẵn sàng xuất hiện và có đủ khả năng để chống lại Louis XIV. Äó là Guillaume d’Orange, con vua Guillaume II, cậu bé trầm mặc như trên đã nói, ngưá»i ta thấy bóng dáng cá»§a cậu thấp thoáng đằng sau chế độ stathoudérat.
Năm 1672, cậu hai mươi hai tuổi. Jean de Witt đã từng là thái phó cá»§a cậu và ông muốn dạy cậu sau này trở thành má»™t công dân tốt. Äặt quyá»n lợi cá»§a tổ quốc lên trên quyá»n lợi cá»§a trò mình, ông đã ban bố sắc lệnh bãi bá» vÄ©nh viá»…n chế độ stathoudérat, làm tắt hy vá»ng khôi phục chế độ này, nhưng dân Hà Lan mong muốn lập lại chế độ cÅ©.
Ông thá»§ tướng vÄ© đại chiá»u theo ý muốn cá»§a toàn dân; nhưng Corneille de Witt bướng bỉnh hÆ¡n.
Ông không chịu ký vào bản chứng thư tái lập chế độ cũ.
Sau cùng chiá»u ý do bà vợ khóc lóc van xin, ông đành ký, có Ä‘iá»u ông ghi thêm vào dưới chữ ký cá»§a mình hai chữ: V.C. vi coactus, có nghÄ©a là:
chịu ký vì áp lực.
Nhưng những ngưá»i theo phái orangistes không cần biết Ä‘iá»u ấy. Chính hai anh em De Witt má»›i là vật cản chính cá»§a há». Äể đạt được mục đích cá»§a mình, há» dùng mưu vu khống và trong hoàn cảnh đó hỠđã tìm được má»™t tên khốn nạn sẵn sàng vào cuá»™c chÆ¡i vá»›i há». Tên này, chúng tôi hình như đã có lần nói rồi, gá»i là Tyckelaer, làm nghá» phẫu thuật.
Hắn đến khai láo rằng vì Corneille de Witt thất vá»ng khi thấy sắc lệnh bãi bá» chế độ cÅ© do em mình ký không còn hiệu lá»±c nữa và vì sôi sục căm thù chống Guillaume d’ Orange nên đã ngầm sai má»™t tên sát nhân Ä‘i giết ông này hòng cứu vãn ná»n cá»™ng hòa; tên sát nhân ấy không ai khác là hắn; vậy là Tyckelaer hối hận đã Ä‘i tố cáo hÆ¡n là để mình phạm tá»™i.
Bây giá» ta hãy thá»­ xem những ngưá»i theo phái orangistes tức giận đến chừng nào khi nghe tin ấy.
Ông kiểm soát trưởng ký lệnh bắt Corneille tại nhà.
Ngày 16 tháng tám năm 1672, Corneille de Witt, ngưá»i anh cao thượng cá»§a Jean de Witt bị đánh đòn phá»§ đầu ngay trong buồng giam cá»§a nhà tù Buytenhof nhằm bắt ông thú nhận là chá»§ mưu sát hại Guillaume..Nhưng Corneille chẳng những là má»™t con ngưá»i cao thượng mà còn là má»™t conngưá»i đầy dÅ©ng khí.
Ông không thú nhận Ä‘iá»u gì. Không những ông làm mệt sức các tên Ä‘ao phá»§ mà còn làm nhụt cả tính cuồng tín cá»§a chúng.
Không khai thác được gì các quan tòa vẫn tuyên phạt: Corneille bị mất má»i chức vụ và phẩm tước, bị phạt tiá»n hầu tòa và bị Ä‘i đày chung thân biệt xứ.
Quyết định đó không những xá»­ oan má»™t ngưá»i vô tá»™i mà còn xúc phạm danh dá»± má»™t ngưá»i có tên tuổi ắt phải làm vừa lòng dân chúng lắm đây. Tuy nhiên không phải thế là đã đủ như chúng ta sẽ thấy sau đây.
Ngay sau khi nghe tin anh mình bị xá»­ oan, Jean de Witt xin từ chức toàn quyá»n. Äến lượt ông cÅ©ng thế, ông không được ngưá»i ta đối xá»­ như ngưá»i có công vá»›i Tổ quốc. ông mang vá» trong cuá»™c sống riêng tư những ưu phiá»n và Ä‘au thương. Äó là hai món lợi duy nhất mà những con ngưá»i trung thá»±c như ông thưá»ng nhận được sau khi đã quên mình phục vụ đất nước.
Trong thá»i gian đó, Guillaume d’ Orange bí mật hoạt động bằng má»i cách để đạt được mục đích. ông hy vá»ng quần chúng đã coi mình là thần tượng sẽ lấy thi thể hai anh em De Witt làm chiếc cầu cho ông nhảy chiếm vị trí đứng đầu chế độ stathoudérat cÅ©.
Ngày 20 tháng tám năm 1672, như chúng tôi đã nói ở đầu chương, tất cả thành phố đổ xô vá» nhà giam Buytenhof để chứng kiến cảnh Corneille de Witt rá»i nhà giam bắt đầu kiếp Ä‘i đày.
Chúng tôi phải nói ngay rằng những ngưá»i chạy vá»™i vá» Buytenhof không phải chỉ để chứng kiến má»™t cảnh lạ mắt; trái lại nhiá»u ngưá»i trong số há» còn muốn đóng má»™t vai trò, hay đúng hÆ¡n muốn làm thêm má»™t công việc mà há» cho là còn chưa làm đủ.
Chúng tôi muốn nói là công việc của đao phủ.
Quần chúng nguyá»n rá»§a các quan tòa dốt nát đã xá»­ thế nào lại để cho tên tá»™i phạm khốn kiếp kia còn được sống sót.
Một vài kẻ nhỠto xúi bẩy:
- Nó sắp Ä‘i rồi! Nó sắp thoát khá»i tay chúng ta rồi.
- Có má»™t thuyá»n Pháp chá» hắn ở Scheveningen rồi.
Má»™t ngưá»i khác nói:
- Không kể trong lúc Corneille chuồn, lão Jean tội chẳng kém cũng sẽ chuồn theo.
- Và hai thằng xá» lá ấy sẽ sang sinh sống ở Pháp. Chúng sẽ lấy tiá»n bạc do bán tàu bè, xưởng.đóng tàu, công trưá»ng cá»§a chúng ta cho Louis XIV ăn tiêu hết mất thôi!
- Phải giữ chúng lại! - Má»™t ngưá»i khác dứt khoát nói to lên.
- Tống vào tù! Vào tù! - Má»i ngưá»i đồng thanh hét lên.
Tức thì các thị dân càng chạy nhanh hơn, súng vội lên đạn, dao vội vung lên và các con mắt trở nên nảy lửa.
Tuy nhiên, bạo động không xảy ra; hàng ngÅ© đội kỵ binh canh gác xung quanh Buytenhof vẫn đứng im, trÆ¡ như đá lạnh như tiá»n, càng đáng sợ hÆ¡n đám đông la hét, giÆ¡ chân, múa tay, dá»a nạt kia. Há», đội kỵ binh cá»§a thành phố La Haye đặt dưới sá»± chỉ huy cá»§a bá tước quan ba De Tilly vẫn đứng yên lặng. Vá»›i lại, ngay khi dân chúng hăng máu muốn băm vằm nạn nhân thứ nhất ra thì há» không biết rằng nạn nhân thứ hai, cách xa há» khoảng trăm thước Ä‘ang qua sau lưng đám đông và đội kỵ binh để đến Buytenhof.
Thật vậy, Jean de Witt vừa trên xe bước xuống cùng vá»›i má»™t ngưá»i hầu. ông lặng lẽ qua cái sân trước cổng nhà tù.
Ông xưng tên vá»›i ngưá»i gác cổng, mà không biết chính ngưá»i này cÅ©ng biết ông. ông nói:
- Chào Gryphus, tôi đến tìm anh trai tôi vừa bị án tù biệt xứ, chú biết rồi chứ gì?
Ngưá»i gác cổng xưa nay chỉ biết mở, đóng cá»­a theo lệnh cá»§a chá»§, liá»n cúi đầu chào ông, để ông vào xong lại đóng cá»­a ngay.
Äi được mươi bước, ông gặp má»™t cô gái quãng mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, ăn mặc kiểu quần áo tỉnh Frisonne. Thấy ông, cô nghiêng mình chào má»™t cách duyên dáng. ông nâng cằm cô lên, nói:
- Chào cháu Rosa xinh đẹp và tốt bụng; anh tôi ra sao rồi hả cháu?
- Thưa ông Jean vÄ© đại. - Cô bé trả lá»i. - Cháu không lo ngưá»i ta đánh đập ông ấy đâu ạ.
- Vậy cháu lo Ä‘iá»u gì nào?
- Cháu lo ngưá»i ta còn làm Ä‘iá»u tệ hÆ¡n nữa đối vá»›i ông ấy ạ.
- Äúng, - Jean de Witt nói. - cháu sợ dân chúng có phải không?
Khi Jean de Witt bước theo thang đá lên buồng giam Corneille thì các thị dân ở ngoài Ä‘ang cố gắng bằng má»i cách để đội quân bảo vệ cá»§a Tilly lùi ra xa chút nữa vì các khẩu súng ngắn cá»§a đội kỵ binh lăm lăm trong tay làm há» e ngại.
Vá» phần mình, bá tước De Tilly thận trá»ng nhưng cương quyết, Ä‘ang thuyết phục đám dân.chúng cho há» hiểu là ông cùng vá»›i ba đại đội có nhiệm vụ canh gác nhà tù và các Ä‘iểm xung quanh.
Một thị dân hét to:
- Canh gác thế là để cho những kẻ phản bá»™i có cách ra khá»i thành phố chứ gì?
- Có thể như thế, bởi vì hỠđã bị đày biệt xứ rồi. - Bá tước trả lá»i.
- Nhưng ai ra lệnh?
- Chính phủ chứ ai?
- Chính phủ phản bội.
- Vá» Ä‘iá»u đó, tôi không biết.
- Chính ông cũng phản bội.
- Tôi ấy ư?
- Chính ông.
- A! Äiá»u ấy, chúng ta hãy hiểu nhau hÆ¡n các ông Æ¡i, tôi phản bá»™i ai nào? Chính phá»§ ư? Tôi không thể làm thế được, tôi là ngưá»i được Nhà nước trả lương, tôi làm theo lệnh Nhà nước.
- ông hãy nhưá»ng chá»— cho chúng tôi Ä‘i; ông sẽ là má»™t công dân tốt đấy.
- Thứ nhất, - De Tilly nói. - tôi không phải là công dân bình thưá»ng, tôi là sÄ© quan, đó là hai Ä‘iá»u khác nhau. Thứ hai, tôi không phải là ngưá»i Hà Lan, tôi là ngưá»i Pháp, đó là Ä‘iá»u khác nhau nữa. Vậy tôi chỉ biết có má»—i Chính phá»§ đã trả lương cho tôi thôi. Các ông hãy mang lệnh cá»§a Chính phá»§ ra đây, tôi sẽ giải tán ngay lập tức, vá»›i lại tôi cÅ©ng chán ở đây mãi rồi.
- ÄÆ°á»£c, được. - Má»™t trăm tiếng cùng lúc kêu lên, má»™t trăm tiếng khác há»a theo. - Chúng ta hãy đến tòa Thị chính. Chúng ta sẽ tìm các ngài nghị viên. Nào, chúng ta Ä‘i, Ä‘i thôi.
Ông De Tilly nhìn những kẻ điên cuồng nhất bỠđi, lẩm bẩm:
- Thế đấy, cứ Ä‘i mà đỠnghị má»™t Ä‘iá»u đốn mạt như thế xem có được chấp nhận không; có giá»i thì cứ Ä‘i Ä‘i, Ä‘i Ä‘i!
Jean de Witt đã tới cửa buồng giam. Anh ông, Corneille, đang nằm bẹp dí trên chiếc nệm; viên thanh tra thuế khóa đã đánh ông một trận đòn phủ đầu như chúng tôi đã nói ở trên.
Corneille nằm trên giưá»ng, các ngón tay và cổ tay giập nát, tuy nhiên ông không khai má»™t lá»i vá» má»™t tá»™i ác mà ông không làm. Sau cùng, sau ba ngày Ä‘au đớn, ông vừa được tin các quan tòa, tưởng xá»­ ông vá»›i mức án nặng nhất hóa ra chỉ cho ông Ä‘i tù chung thân biệt xứ.
Jean dịu dàng hôn lên trán anh và nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i anh lên nệm.
- Corneille, anh Ä‘au lắm phải không?.- ÄÆ°á»£c trông thấy em, anh cảm thấy không Ä‘au đớn nữa. Em đỡ anh dậy, anh Ä‘i được cho em xem.
- Anh chỉ cần đi dăm bước thôi là tới xe của em đợi ở ao cá đằng sau đội quân của ông Tilly ấy.
- Có nhiá»u ngưá»i đến Buytenhof xem lắm phải không em?
- Nhiá»u anh ạ.
Nói xong, ông buồn rầu nhìn ngưá»i anh:
- Thế mà, để đến được đây... - Ngưá»i anh nói.
- Anh ạ, anh cÅ©ng biết chúng ta không được mến má»™ lắm. - ông cay đắng nói. - Nhưng em Ä‘i bằng những con đưá»ng ngách cÅ©ng đến được.
Lúc đó, tiếng ồn ào dâng lên ở quảng trưá»ng trước nhà tù.
- ôi! ôi! - Corneille nói. - Không biết em có cứu nổi anh ra khá»i chốn này không.
- Äá»™i Æ¡n chúa, chúng ta cố gắng xem, may ra.
- Jean trả lá»i. - Nhưng hãy để em nói má»™t câu.
- Em nói đi.
- Trong những Ä‘iá»u vu khống chúng ta, có Ä‘iá»u bá»n orangistes bảo chúng ta đã thương lượng vá»›i Pháp.
- Äồ ngu!
- Äúng, nhưng chúng trách cứ chúng ta vì Ä‘iá»u đó.
- Nếu những cuộc thương lượng thành công có phải đã tránh được cho ta và cho Pháp giao tranh không, và nước Hà Lan chúng ta lại có thể coi mình là vô địch với các bãi lầy, sông đào rồi không?
- Tất cả là đúng anh ạ, nhưng nếu lúc này chúng bắt được thư từ chúng ta trao đổi vá»›i ông M. de Louvois thì khốn. Thư từ ná» sẽ chứng minh vá»›i những ngưá»i có lương tri là em yêu nước đến chừng nào nhưng đối vá»›i bá»n orangistes thắng thế thì đó là má»™t tai há»a cho chúng ta. Chính vì thế, em mong là anh đã đốt nó Ä‘i rồi trước khi anh rá»i khá»i Dordrecht.
- Em ạ! - Corneille đáp. - Những thư từ ná» chứng tá» vào thá»i kỳ cuối này em là má»™t công dân vÄ© đại nhất, tài giá»i nhất, khôn khéo nhất trong bảy Tỉnh Hợp nhất chúng ta. Sá»± vinh quang cá»§a đất nước đối vá»›i anh là vô cùng quý báu nhưng anh, anh lại thích nhất sá»± vinh quang cá»§a em kia nên anh không Ä‘á»i nào đốt nó Ä‘i.
- Anh làm thế nào nào?
- Anh giao cho Cornélius Van Baerle, con đỡ đầu của anh, em đã biết nó rồi đấy. Nó ở Dor-drecht.
Nó không biết tính chất và giá trị tài liệu anh gửi nó giữ hộ đâu.
- Thế thì nhanh lên, còn kịp, anh lệnh cho nó đốt ngay đi..- Bằng cách nào bảo nó được hả em?
- Nhá» Craeke giúp. Anh ta là ngưá»i đánh xe ngá»±a cho chúng ta, Ä‘ang đứng ở cá»­a kia, chá» dìu anh xuống thang.
- Em bảo anh ta vào đây.
Jean ra mở cá»­a. Quả nhiên, ngưá»i đày tá»› trung thành vẫn đứng đó.
- Craeke lại đây! Anh hãy nhá»› lấy Ä‘iá»u anh tôi dặn nhé.
- ồ không, dặn miệng không được em ạ, anh phải viết tay. Van Baerle chỉ trao lại tập thư hoặc đốt nó đi khi có một lệnh rõ ràng.
- Nhưng tay anh đau thế viết làm sao?
- ÄÆ°á»£c em ạ. Có giấy có bút là anh viết được ngay, rồi em sẽ thấy. - Corneille nói.
- Có đây rồi, ít ra là cái bút chì.
- Em có giấy không. Chúng chẳng để gì ở đây cho anh cả.
- Có quyển Kinh Thánh đây. Anh xé lấy tỠđầu.
- ÄÆ°á»£c rồi.
- Em sợ anh viết chữ không Ä‘á»c được.
- ÄÆ°á»£c em ạ, - Corneille nhìn em mình đáp. -những ngón tay này đã chịu được lá»­a do Ä‘ao phá»§ đốt, cái ý chí này đã nén được Ä‘au thì chúng sẽ kết lại thành má»™t sức mạnh má»›i; em hãy yên tâm, anh sẽ viết thẳng dòng không run má»™t nét chữ nào đâu.
Nói rồi Corneille cầm biết viết.
Ngưá»i ta thấy máu tươi từ những miếng thịt nứt toác ở các ngón tay bị thương bật ra, do kẹp quá chặt cây bút chì nên máu thấm hồng cuá»™n băng trắng.
Mồ hôi vã ra trên trán ngưá»i em.
Corneille viết:
"Con thân yêu, Con hãy đốt bá»c giấy cha gá»­i. Con đốt ngay không mở, không xem để nó luôn luôn là Ä‘iá»u không biết đối vá»›i con. Những bí mật cá»§a nó đủ giết ngưá»i cất giữ nó. Con hãy đốt Ä‘i và như vậy là con cứu cha Corneille và chú Jean cá»§a con đấy.
Vĩnh biết con.
Con hãy thương cha.
Corneille de Witt 20-8-1672." Jean giàn giụa nước mắt, lấy tay chùi má»™t giá»t máu rÆ¡i trên giấy; ông đưa thư cho ngưá»i hầu rồi trá» vào Corneille gần ngất xỉu nói:.- Bây giá», khi Craeke nổi lên má»™t hồi còi là báo hiệu anh ta đã qua khá»i đám đông, tá»›i bá» bên kia ao cá... Lúc đó đến lượt chúng ta Ä‘i.
Chưa đến năm phút đã nghe thấy hồi còi dài và mạnh nổi lên át tiếng ồn ào của đám đông đang tụ tập trước nhà tù Buytenhof.
Jean đưa tay lên trá»i, cám Æ¡n Chúa rồi nói:
- Thôi bây giá», anh Corneille, đến lượt chúng ta Ä‘i.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #2  
Old 24-04-2008, 10:49 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 2




Trong khi những tiếng la ó của đám đông tụ tập trước nhà tù Buytenhof thúc giục hai anh em De Witt phải rất nhanh thì một đoàn đại biểu đi lên phố Hoogstraet.
Buytenhof không xa Hoogstraet là mấy, do đó ngưá»i ta thấy má»™t ngưá»i lạ mặt từ nãy chăm chú theo dõi vá» hướng Ä‘oàn đại biểu Ä‘i.
Äó là má»™t chàng trai trẻ, tuổi khoảng hai mươi hai, hai mươi ba, bá» ngoài trông không rắn rá»i lắm.
Có lẽ anh muốn ngưá»i ta không nhận ra nên anh che bá»™ mặt dài và xanh bằng má»™t chiếc khăn má»ng tỉnh Frise, đồng thá»i anh sá»­ dụng nó để lau mồ hôi trán hoặc đôi môi khô cháy.
Anh ăn mặc giản dị và hình như không Ä‘eo súng; cánh tay gầy và run run do bệnh thần kinh và bàn tay trắng, mịn, vẻ quý phái không khoác tay mà quàng lên vai má»™t sÄ© quan..Äến quảng trưá»ng Hoogstraet, ngưá»i trai trẻ có bá»™ mặt xanh xao đẩy ngưá»i cùng Ä‘i vào dưới má»™t cánh cá»­a chá»›p Ä‘ang mở và chăm chú nhìn lên ban công tòa thị chính.
- Ai ở ban công thế? - Chàng trẻ tuổi há»i.
- Ngài nghị viên.
- ông là ngưá»i thế nào, anh có biết không?
- Má»™t ngưá»i trung hậu, thưa quý ngài.
Ngưá»i được gá»i là quý ngài lại há»i:
- ý anh nói là trung hậu hay can đảm?
- Quý ngài tha lá»—i cho, tôi không thể phân biệt được, thưa Hoàng thân, vì tôi chỉ biết mặt chứ không được tiếp xúc vá»›i ngài đó bao giá».
Hoàng thân nói tiếp:
- Nếu là má»™t ngưá»i trung hậu thì ông ta sẽ nhận lá»i thỉnh cầu cá»§a bá»n Ä‘iên rồ kia, hay đấy nhỉ!
Bàn tay cá»§a Hoàng thân đặt trên vai ngưá»i sÄ© quan chứng tá» ngài giận lắm.
Ông nghị M. BÂwebt dáng chừng muốn nói nhưng ngưá»i ta không nghe thấy những lá»i ông nói mà chỉ thấy tay ông giÆ¡ lên giÆ¡ xuống theo lá»i nói mà thôi.
Nhân dân Ä‘i sâu vào cổng chính cá»§a tòa thị chính. Ngưá»i trai trẻ lạnh lùng nói:
- Hình như có há»™i bàn trong phòng há»p. Chúng ta thá»­ vào xem sao.
- Bẩm Hoàng thân, xin Hoàng thân cẩn thận!
- Cẩn thận cái gì?
- Trong số các nghị viên có nhiá»u ngưá»i có quan hệ vá»›i Hoàng thân, nếu chỉ cần má»™t ngưá»i nhận ra Hoàng thân...
- Há» sẽ buá»™c tá»™i tôi là kẻ xúi giục đám đông này chăng? Anh nói có lý. - Ngưá»i trẻ tuổi nói.
- Nhưng bẩm Hoàng thân, Hoàng thân không lần nào đặt giả thiết là các ngài nghị viên lệnh cho Tilly giãn quân ra chứ ạ?
- Tại sao? - Ngưá»i trẻ tuổi lạnh lùng há»i.
- Bởi vì hỠlàm như vậy, đơn giản là hỠkết án tử hình hai ông Corneille và Jean de Witt.
- Rồi ta sẽ thấy. - Hoàng thân lạnh lùng trả lá»i. - Chỉ có Trá»i má»›i biết lòng ngưá»i ra sao.
Viên sÄ© quan trá»™m nhìn vẻ mặt lạnh như tiá»n cá»§a ngưá»i cùng Ä‘i, mặt ông ta bá»—ng nhiên tái mét.
Phòng nghị luận chật ních ngưá»i.
Tiếng ồn ào bỗng ngưng rồi bỗng nhiên lại nổi lên mạnh hơn làm tòa nhà cũ rung chuyển đến tận nóc.
Sau cùng, dòng ngưá»i xô nhau qua các hành lang, các cầu thang rồi tuôn ào ra cá»­a như má»™t cái vòi rồng miệng lá»›n.
- HỠđược lệnh rồi. - Ngưá»i sÄ© quan ngạc nhiên lẩm bẩm.
- Thế là tôi xác định được rồi. - Hoàng thân bình tĩnh nói. - ông đại tá ạ, ông không biết ông BÂwelt là trung hậu hay can đảm. Tôi bảo ông ta chẳng phải trung hậu cũng chẳng phải can đảm.
Rồi lặng lẽ nhìn đám đông đang chen nhau chạy trước mặt, ông nói:
- Bây giỠchúng ta đến Buytenhof; tôi tin rằng chúng ta sẽ chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ đây.
Quảng trưá»ng và xung quanh nhà lao ngưá»i đông như kiến. Nhưng quân cá»§a Tilly vẫn cương quyết cản há».
Lúc sau, bá tước nghe thấy tiếng xì xào mỗi lúc một to rồi ông trông thấy một tỠgiấy khua khua trên những nắm tay giơ lên và những vũ khí sáng loáng.
Ông nhổm ngưá»i trên lưng ngá»±a nói:
- Ta cho rằng đám vô lại kia đã có lệnh rồi đây.
Quả nhiên đó là tá» lệnh mà lúc nãy bá»n thị dân đã kêu rú lên thích thú khi được cấp.
- Lệnh đây! Lệnh đây! - Trăm tiếng hỗn xược vang lên.
Bá tước kinh ngạc cầm lấy, lướt Ä‘á»c rồi nói to:
- Ai ký lệnh này rõ ràng là đao phủ giết chết ông Corneille de Witt.
Ông gấp tỠgiấy lại và để cẩn thận vào túi áo chẽn quân phục.
Rồi quay vỠphía hàng quân, ông hô to:
- Kỵ binh Tilly, bên phải, quay!
Một tiếng kêu tức giận tiếp sau cuộc giãn quân đó.
Như vậy là chúng ta thấy, Jean de Witt đã nói đúng vá» sá»± nguy hiểm khi ông vá»±c ông anh dậy giục mau mau phải trốn khá»i nÆ¡i này.
Dá»±a vào ngưá»i em, Corneille bước xuống thang.
Äến sân, ông thấy cô gái Rosa xinh đẹp Ä‘ang đứng run sợ.
- ôi ngài Jean, khổ quá đi mất! - Cô nói.
- Có chuyện gì đấy? - Jean há»i.
- Há» kéo nhau Ä‘i Hoogstraet yêu cầu lệnh cho quân bảo vệ giãn ra..- Äúng vậy cháu ạ, nếu quân bảo vệ Ä‘i khá»i chá»— này thì đó là Ä‘iá»u tệ hại cho chúng ta. - Jean nói.
- Bẩm ngài Jean, - cô thẹn thùng nói tiếp. -nếu là cháu, cháu sẽ chui qua cổng đưá»ng ngầm.
Cổng này mở ra ở cuối phố nhỠvắng vẻ đằng kia.
Còn ở cá»­a chính phố lá»›n bây giá», ngưá»i đứng đông nghịt cả rồi.
- Nhưng anh tôi không thể lê đến tận đấy được.
- Anh sẽ cố gắng. - Corneille trả lá»i.
- Chẳng hay các ngài không có xe hay sao?
- Xe chúng tôi đợi ở thá»m cổng chính.
- Không phải! - Cô gái trả lá»i. - Cháu thấy ông đánh xe là ngưá»i tận tâm nên cháu đã bảo ông ấy chá» các ngài ở đầu cá»­a ngầm đằng kia rồi.
- Cháu gái ạ, - Corneille nói. - bác chẳng có gì tặng để cám ơn cháu vỠnhững gì cháu đã làm cho bác ngoài quyển Kinh Thánh bác có để ở buồng bác.
Äó là vật ká»· niệm cuối cùng cá»§a má»™t ngưá»i có phẩm giá; bác mong nó mang lại hạnh phúc cho cháu.
- Cháu xin cám Æ¡n bác, cháu sẽ không bao giá» rá»i vật ká»· niệm cá»§a bác. - Cô gái trả lá»i.
Rôsa dẫn há» Ä‘i, xuống chừng mưá»i hai bậc thang, qua má»™t sân nhá» có tưá»ng đã rạn nứt bao bá»c xung quanh.
Như vậy là hỠđã đến bên kia nhà lao ở một phố vắng nơi có chiếc xe đứng đợi.
Ngưá»i đánh xe sợ hãi cuống cuồng kêu lên:
- Xin các ngài mau lên, mau lên; các ngài có nghe thấy hỠla hét đấy không?
Sau khi đã đẩy được Corneille lên xe trước tiên, ông cựu thủ tướng quay sang nói với cô gái:
- Từ biệt cháu, chúng ta sẽ cầu nguyện Chúa, kính báo vá»›i Ngài rằng cháu là ngưá»i đã cứu sống hai mạng ngưá»i chúng ta, Chúa hãy che chở cho cháu.
Rosa nắm tay vị thá»§ tướng cÅ©, trân trá»ng đưa lên môi hôn.
- Xin các ngài đi ngay cho! - Cô nói. - Hình như hỠđang phá cửa đấy.
Jean de Witt vá»™i nhảy lên xe, ngồi cạnh ngưá»i anh, rồi kéo cánh cá»­a xe lại, nói to:
- Äến Tol-Hek!
Tol-Hek là hàng ghi chắn cửa mở ra cái bến nhỠScheveningen, ở đấy có con tàu nhỠđợi sẵn hai anh em cựu thủ tướng.
Hai con tuấn mã kéo vá»™i chiếc xe, chở Ä‘i những con ngưá»i Ä‘ang tìm đưá»ng tẩu thoát.
Một vài phút sau cửa chính bị phá bởi các đòn thúc, đòn bẩy; dân chúng ùa vào nhà tù, vừa chạy vừa la hét:.- Quân phản bội, phản bội! Treo cổ thằng Cor-neille lên! Nó phải chết! Phải chết!
Ngưá»i trẻ tuổi nói trên, vẫn đội chiếc mÅ© che kín mặt, vẫn tá»±a ngưá»i vào viên sÄ© quan; anh đứng ở má»™t góc quảng trưá»ng Buytenhof quan sát cảnh há»—n loạn do đám thị dân gây nên đã sắp Ä‘i đến Ä‘oạn kết thúc.
Thật vậy, dân chúng thấy buồng nhà lao trống không. HỠnhô mặt ra ngoài cửa sổ tức giận hét:
- Trốn rồi! Vượt ngục rồi! Bá»n chúng đã đánh tráo. Äuổi theo ngay Ä‘i!
- Bẩm ngài, hình như Corneille de Witt đã biến thật sự rồi. - Viên sĩ quan nói.
- Äúng, nhưng là biến khá»i nhà tù chứ chưa biến khá»i nổi thành phố. - Ngưá»i kia trả lá»i. - Anh Van Deken này, rồi anh sẽ thấy cánh cá»­a mà con ngưá»i khổ sở kia hy vá»ng mở hóa ra lại là đóng trước mặt hắn.
- Bẩm ngài, đã có lệnh đóng các cửa thông ra biển rồi chăng?
- Không, tôi không tin; ai là ngưá»i có thể ra lệnh nào?
- Vậy làm sao ngài giả thiết được như vậy?
Hoàng thân há» hững trả lá»i:
- Ngưá»i ta Ä‘á»u có số. Có trưá»ng hợp những con ngưá»i vÄ© đại nhất vẫn phải quàng vào mình số mệnh tai ngược.
Viên sÄ© quan cảm thấy á»›n lạnh suốt sống lưng vì anh hiểu rằng số phận ngưá»i tù kia đã cạn bằng cách này hay cách khác.
Vào lúc đó, đám đông gào thét như cuồng vì rõ ràng là Corneille de Witt không còn trong nhà giam.
Thật vậy, sau khi qua bá» ao cá ra phố lá»›n Ä‘i Tol-Hek thì Jean dặn ngưá»i đánh xe phải cẩn thận cho xe chạy từ từ đã để không gây bất cứ sá»± nghi ngá» nào. Äến giữa phố ngưá»i đánh xe má»›i cho xe chạy nhanh nhưng bá»—ng nhiên anh ghì cương.
- Có chuyện gì thế? - Jean thò đầu ra ngoài cá»­a xe há»i.
- Dạ, bẩm các ngài, có... có...
Sá»± khiếp đảm làm ngưá»i đánh xe không nói thành lá»i.
- Thế nào, nói tiếp đi chứ! - ông cựu thủ tướng nói.
- Cửa ra biển đóng rồi ạ.
- Cứ Ä‘i Ä‘i! - Jean đáp. - Tôi đã có lệnh giao hoán rồi, ngưá»i gác cổng sẽ mở cá»­a..Má»™t lúc sau đã đến Tol-Hek.
- Mở cổng ra! - Ngưá»i đánh xe gá»i to.
- Mở cá»­a, mở bằng cách nào? - Ngưá»i gác cổng đứng trên bậc cá»­a nhà mình nói.
- Thế ông không có chìa khóa hay sao? - Ngưá»i đánh xe há»i.
- Không.
- Anh bạn ạ, - ông cựu thủ tướng thò đầu ra ngoài nói, - hãy mở cửa cho tôi và cho Corneille anh trai tôi, tôi dẫn anh tôi đi biệt xứ đây mà.
Ngưá»i gác cổng nói:
- ồ thưa ông De Witt, tôi rất lấy làm phiá»n, nhưng tôi xin thá» vá»›i ông rằng sáng nay có ngưá»i đã đến lấy chìa khóa cá»§a tôi mang Ä‘i rồi.
- Ai lấy?
- Má»™t ngưá»i trai trẻ chừng hai mươi tuổi, xanh xao gầy guá»™c.
- Thế tại sao bác lại đưa cho ngưá»i ta?
- Vì anh ta có lệnh, phong bì dán kỹ và xi đóng cẩn thận mà.
Jean nói vá»›i ngưá»i đánh xe:
- Thôi được, Trá»i sinh ra con ngưá»i thì con ngưá»i phải tìm má»i cách để cứu sống mình; anh đánh xe, chúng ta Ä‘i cổng khác vậy.
Trong khi ngưá»i đánh xe quay xe, Jean nói vá»›i ngưá»i gác cổng:
- Cám ơn thiện chí của bác nhé!
Và ra lệnh cho ngưá»i đánh xe:
- Cho phi nước đại! Rẽ trái, hy vá»ng duy nhất cá»§a chúng ta là ở đó.
Äám thị dân hiện ra ở đầu phố mà Jean sẽ Ä‘i qua. Há» tiến lại, nhanh và ào ào như má»™t trận cuồng phong.
- Dừng lại, anh hãy trốn Ä‘i! - Jean nói vá»›i ngưá»i đánh xe. - Chạy nữa là vô ích. Chúng ta, số tận rồi.
- Chúng kia rồi, kia rồi! - Hàng trăm tiếng kêu lên.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe ngựa bị đám đông vây quanh, ngựa đứng chững lại.
Lúc đó, má»™t cánh cá»­a sổ hé ra. Ngưá»i ta nhìn thấy bá»™ mặt tái mét và đôi mắt âm u cá»§a ngưá»i trai trẻ chăm chú nhìn cảnh diá»…n ra.
Äứng sau hắn, viên sÄ© quan cÅ©ng thò đầu ra, mặt cÅ©ng tái xanh như mặt hắn.
- ôi! Ngài nhìn thấy không, há» lôi viên cá»±u thá»§ tướng ra khá»i xe đánh đập túi bụi.
- Bá»n há» phải tức giận lắm má»›i làm thế. -Ngưá»i trai trẻ vẫn thản nhiên trả lá»i như má»i khi..- Và bây giỠđến lượt Corneille bị lôi ra khá»i xe. ôi ngài nhìn kìa, nhìn kìa.
Viên sÄ© quan bật ra má»™t tiếng kêu nhá»: Cor-neille vừa bị má»™t thanh sắt đập vào đầu làm vỡ sá».
Sắc mặt ngưá»i trẻ tuổi trở nên tím tái hÆ¡n, Ä‘iá»u đó tưởng không thể có được, và mắt anh ta bá»—ng thoáng nhòe sau cặp mi khép lại.
Ngưá»i sÄ© quan nhận ra cá»­ động xót thương đó.
Nhưng ngưá»i trẻ tuổi đã mở mắt ra.
Guillaume d’ Orange, vì chính là ông ta, nhăn trán một cách độc địa và nói:
- Äại tá Van Deken, tôi yêu cầu Ä‘i tìm quân ta ngay để há» sẵn sàng đối phó vá»›i má»i tình huống xảy ra.
- Tôi để ngài một mình trước những hung thủ ở đây hay sao?
- Äừng quá lo cho tôi. - Hoàng thân nói sẵng.
- Äi Ä‘i!
Viên sĩ quan đi ngay.
Hắn chưa kịp khép cửa buồng lại thì ở ngoài kia, trên mặt phố, Jean đã lảo đảo do những đòn đấm đá tới tấp.
- Anh tôi, anh tôi đâu? - ông kêu lên.
Một tên điên cuồng đấm ông một quả làm mũ ông rơi.
Một tên khác đâm mũi giáo vào mặt làm ông tóe máu.
- Anh Æ¡i! - Qua khe mắt đầy máu làm má»i thứ nhòe Ä‘i, ông cố tìm xem anh mình đứng đâu. - Anh Æ¡i!
- Này, đi mà gặp anh mày! - Một tên khác gí súng vào thái dương ông và bóp cò.
Jean de Witt ngã xuống không bao giỠđứng dậy lại nữa. Äám đông xéo lên hai thây ngưá»i.
Khi hai ngưá»i đã Ä‘au đớn ê chá», mình mảy rách nát, đám đông má»›i kéo lê thân thể trần truồng và đẫm máu cá»§a hỠđến má»™t cái giá treo cổ má»›i dá»±ng rồi treo ngược há» lên.
Chúng tôi không thể nói ngưá»i trẻ tuổi có xem hết cảnh chết chóc hãi hùng đó không, nhưng có thể nói vào lúc há» treo ngược hai ngưá»i thì hắn len qua đám đông để Ä‘i Tol-Hek; lúc này vẫn thấy cá»­a đóng.
- A! Thưa ông, - ngưá»i gác cổng nói. - ông mang chìa khóa lại trả tôi đấy chứ?
- Vâng, cá»§a bác đây. - Ngưá»i trẻ tuổi trả lá»i.
- ôi, thật không may, ông không mang trả tôi trước đây ná»­a giá»... - Ngưá»i gác cổng thở dài nói..- Tại sao thế? - Ngưá»i trẻ tuổi há»i.
- Vì như vậy tôi đã có thể mở cổng giúp hai ông De Witt rồi.
- Cửa! Cửa! - Một tiếng nói hình như của ai đó rất vội vã cất lên.
Hoàng thân quay đầu lại và nhận ra ông đại tá Van Deken.
- ông đại tá đó ư? - ông nói. - ông chưa rá»i khá»i La Haye sao? Thế là ông thi hành mệnh lệnh cá»§a tôi chậm rồi đấy.
- Bẩm Ngài, - viên đại tá nói. - đây là cánh cá»­a thứ ba tôi tá»›i. Hai cánh trước tôi đến Ä‘á»u thấy đóng cả.
- Thế thì cánh này, anh bạn tá»­ tế cá»§a chúng ta kia sẽ mở cho chúng ta thôi. Này anh bạn, mở Ä‘i! -Hoà ng thân nói vá»›i anh gác cổng Ä‘ang hết sức ngỡ ngàng vá» cách xưng hô trịnh trá»ng cá»§a viên đại tá đối vá»›i ngưá»i trẻ tuổi da mặt xanh xao mà lúc nãy khi tiếp xúc anh đã vô tình "cậu cậu, tá»› tá»›".
Bởi vậy, để chuộc lỗi, anh vội mở cửa thật nhanh làm nó rít lên trên goong sắt.
- Bẩm Ngài có cần đến ngựa của tôi không ạ?
- Viên đại tá há»i Guillaume.
- Cám ơn đại tá, chắc phải có ngựa đợi tôi cách đây vài bước.
Äoạn ông rút trong túi ra chiếc còi bằng vàng vào thá»i đó ngưá»i ta hay dùng để gá»i ngưá»i hầu, ông thổi má»™t tiếng sắc và to, má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a chạy đến dắt theo sau má»™t con ngá»±a nữa.
Ông nhảy phắt lên lưng ngá»±a, thúc vào bụng nó, thẳng tiến vá» Leyde. ông tưởng tượng nét mặt cá»§a vua Louis XIV, kình địch cá»§a ông, mệnh danh là Vua Mặt Trá»i sẽ ra sao khi được tin hai ông bạn vàng tức anh em nhà De Witt đã chết như thế nào.
Ông còn tưởng tượng ra hai thây ma của Jean và Corneille được dùng làm bàn đạp cho ông bước lên quy chế stathouder được khôi phục lại.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #3  
Old 24-04-2008, 10:50 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 3




Ngưá»i yêu hoa tuylíp Khi các thị dân La Haye xé ra thành từng mảnh thi hài anh em De Witt, khi Guillaume d’ Orange chắc chắn hai địch thá»§ cá»§a mình đã chết thá»±c sá»±, Hoàng thân Ä‘ang cùng viên đại tá Van Deken tháp tùng rong ruổi trên con đưá»ng Ä‘i Leyde thì Craeke, ngưá»i đày tá»› trung thành cá»§a Jean cÅ©ng cưỡi má»™t con ngá»±a ngoan cưá»ng chạy trên con đưá»ng hai bên trồng cây.
Craeke nhìn thấy từ xa thành phố vui tươi Dor-drecht nằm dưới chân đồi đó đây có vài cái cối xay bá»™t. Anh thấy những nhà mái đỠđẹp đẽ vá»›i những bức tưá»ng trắng phau.
Và sau cùng anh nhận thấy ở dốc đồi thoai thoải có má»™t mái nhà màu trắng và hồng, đó là đích chuyến Ä‘i cá»§a anh. Nóc nhà lẫn trong tấm màn lá màu vàng cá»§a các hàng cây dương và nổi bật trên ná»n xanh tối cá»§a các hàng cây du.
Äó là nhà cá»§a bác sÄ© Cornélius Van Baerle, con đỡ đầu cá»§a Corneille. Thân sinh ra Cornélius đã khuyên con trai chá»› theo gương cha đỡ đầu là Cornélius de Witt, nghÄ©a là đừng làm chính trị.
Khi cha chết, Cornélius Van Baerle được hưởng gia tài cái nhà và nhiá»u tiá»n bạc nhưng các thứ đó anh chẳng quan tâm.
Cha đỡ đầu kiếm việc làm cho anh ở các công sở nhưng anh từ chối; ông muốn cho anh được nếm mùi vinh quang, anh cũng không thiết.
Anh muốn tạo dá»±ng má»™t hạnh phúc theo ý riêng cá»§a mình; anh bắt đầu nghiên cứu cây cá» và côn trùng, thu lượm và xếp loại các hoa lá trên đảo - đỠtài này anh viết thành má»™t chuyên đỠkèm theo các bản minh há»a do chính tay anh vẽ - và sau cùng chẳng biết dùng thì giá» và nhất là tiá»n bạc để làm gì, anh bắt đầu chá»n trong cả má»› những cái Ä‘iên rồ trong nước và trong thá»i đại anh lấy cái Ä‘iên rồ thanh lịch nhất và đắt tiá»n nhất: Anh yêu hoa tuylíp.
Chẳng bao lâu, từ Dordrecht đến Mons, chỉ có mỗi vấn đỠhoa tuylíp của Van Baerle là nổi lên cả.
Van Baerle bắt đầu dùng tiá»n thu nhập năm để làm bá»™ sưu tập và hoàn thiện nó. Do đó anh thu được má»™t kết quả tuyệt vá»i; anh tìm ra được năm loại hoa khác nhau, má»™t loại anh gá»i là Jeanne, tên mẹ anh, má»™t loại là Baerle, tên cha anh và má»™t loại.là Corneille, tên cha đỡ đầu cá»§a anh; còn những loại hoa tuylíp khác, chúng tôi không tá» nhưng nếu các vị yêu quý hoa tuylíp, tra cứu các catalo thá»i đó hẳn là thấy.
Corneille de Witt khi reo bao nhiêu hạt giống có hại mà ngưá»i ta gá»i là những thú say mê chính trị đã làm nảy sinh bao nhiêu những hằn thù tai hại; còn Van Baerle khi bá» qua các hoạt động chính trị để Ä‘i sâu vào việc trồng hoa tuylíp thì thu hút được bấy nhiêu cảm tình chan chứa.
Do đó, anh được các ngưá»i giúp việc và các ngưá»i thợ làm công rất yêu mến.
Tuy nhiên Cornélius Van Baerle cũng có một kẻ thù mà anh không biết, mối thù của tên này thì kín đáo sâu xa và dai dẳng, khác hẳn cách thù của các orangistes dữ dằn nhất đối xử với Corneille và Jean de Witt.
Vào lúc Cornélius bắt đầu quan tâm đến hoa tuylíp thì ở Dordrecht cÅ©ng có má»™t ngưá»i say mê như thế; hắn tên là Isaac Boxtel, má»™t thị dân, nhà ở đối diện ngay vá»›i nhà cá»§a Cornélius; khi hắn bắt đầu trưởng thành cÅ©ng là lúc hắn bắt đầu yêu hoa.
Boxtel không có cái may mắn được giàu sang như Van Baerle. Bởi vậy phải thật vất vả, cố gắng và kiên nhẫn trăm đưá»ng hắn má»›i tạo dá»±ng được cho mình ở quê nhà má»™t mảnh vưá»n để trồng hoa.
Hắn đã cuốc xá»›i theo hướng dẫn và đã á»§ các luống hoa theo mức độ nóng mát khác nhau như sách cá»§a các nhà làm vưá»n căn dặn.
Isaac Ä‘o được nhiệt độ trong khung nhà kính cá»§a mình đúng sai đến má»™t phần hai mươi cá»§a má»™t độ. Do vậy các sản phẩm do hắn tạo ra bắt đầu được ưa chuá»™ng. Nhiá»u ngưá»i chÆ¡i hoa đến thăm vưá»n cá»§a hắn. Sau cùng Boxtel đã tung ra má»™t loại hoa tuylíp lấy tên hắn. Thứ hoa này là má»™t thành công; nó được xuất sang Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Äào Nha; đến ông vua nước này là Alphonse VI đã bị truất khá»i kinh thành Lisbonne và vỠẩn dật ở đảo Terceire lấy việc trồng hoa tuylíp làm thú vui, khi ngắm thứ hoa cá»§a Boxtel nói trên cÅ©ng phải khen "không phải là tồi".
Bá»—ng nhiên, má»™t sá»± say mê tương tá»± cÅ©ng bắt đầu xâm chiếm tâm hồn Van Baerle. Anh liá»n tu sá»­a lại nhà ở Dordrecht, xây thêm má»™t tầng ở nhà cÅ© trên sân; như vậy nhà lên cao đã giảm nóng được ná»­a độ và ngược lại cÅ©ng tăng từng ấy độ lạnh trong vưá»n cá»§a Boxtel.
Tuy nhiên anh láng giá»ng Isaac không coi Ä‘iá»u tai hại trên là quan trá»ng. Van Baerle chỉ là má»™t anh há»a sÄ©, nghÄ©a là má»™t anh thuá»™c loại Ä‘iên rồ cứ định tái hiện lên vải bằng cách bóp méo những cái diệu kỳ cá»§a thiên nhiên. Chẳng qua anh há»a sÄ© lên.thêm má»™t tầng để xưởng vẽ cá»§a anh được thêm ánh sáng là quyá»n cá»§a anh ta chứ có gì đâu.
Vả lại, Boxtel nhận ra rằng nhiá»u nắng quá sẽ có hại cho hoa tuylíp; thứ hoa này má»c khá»e và rá»±c rỡ vá»›i nắng ấm buổi sáng hay buổi chiá»u hÆ¡n là vá»›i nắng bá»ng giữa trưa.
Thế là gần như hắn biết Æ¡n Cornélius Van Baerle đã xây cái lá»ng che cho vưá»n hắn mà không tính tiá»n.
Chao ôi! Cái anh chàng Boxtel hẩm hiu ấy cụt hứng khi thấy hiện ra qua cá»­a kính cá»§a tầng má»›i xây nào cá»§, nào mầm, nào hoa, hoa trồng trên đất, hoa trồng trong chậu, thôi thì đủ thứ liên quan đến nghá» nghiệp cá»§a má»™t ngưá»i trồng hoa tuylíp say mê cuồng tín.
Boxtel nhá»› ra ngay con ngưá»i thông thái kia có 400.000 florins tiá»n vốn, 10.000 florins tiá»n lãi, đã dùng hết khả năng vá» tinh thần và vật chất cá»§a mình để trồng đại trà hoa tuylíp. Hắn nhìn trước sá»± thành công cá»§a ngưá»i này trong tương lai và hắn tái mặt vì ghen tị.
Vậy ra để chăm hoa cá»§a mình, Van Baerle đã lấy Ä‘i mất cá»§a Boxtel ná»­a độ nhiệt. Van Baerle sắp có má»™t nÆ¡i đẹp nhất để hứng ánh sáng mặt trá»i; ngoài ra còn có má»™t buồng rá»™ng rãi, sáng sá»§a và thông gió để bảo quản cá»§ và mầm tuylíp. Boxtel không thể nào có được má»™t buồng như thế. Bó buá»™c hắn phải dùng ngay phòng ngá»§ cá»§a mình để làm má»™t việc như thế. Gần đây hắn đành lên ngá»§ ở gian chứa lúa mì để tránh hÆ¡i ngưá»i ngày đêm ở chung vá»›i mầm và cá»§ sẽ làm hư hại chúng.
Như vậy, cá»­a đối cá»­a, tưá»ng đối tưá»ng, Boxtel sắp có má»™t địch thá»§ và địch thá»§ này không phải là má»™t ngưá»i làm vưá»n tầm thưá»ng không ai biết đến, trái lại là con đỡ đầu cá»§a Cornélius de Witt, má»™t ngưá»i có tiếng tăm.
Như ngưá»i ta có thể thấy được: khi đã say mê công việc, lại sẵn có trí thông minh trá»i phú, Van Baerle dá»… dàng trồng được những bông hoa tuylíp đẹp nhất, Ä‘a dạn g vá» màu sắc, tạo được nhiá»u kiểu dáng và lai được nhiá»u giống khác nhau.
Van Baerle đạt được nhiá»u thành công, nhiá»u ngưá»i nhắc đến tên anh khiến tên tuổi cá»§a Boxtel vÄ©nh viá»…n biến mất trong danh sách những ngưá»i trồng hoa tuylíp kỳ cá»±u nhất cá»§a đất nước Hà Lan.
Do vậy phải xem xét Boxtel suốt trong thá»i kỳ này. Trong khi Van Baerle bón, xá»›i, tưới các luống hoa, trong khi anh quỳ xuống bá» cỠđể phân tích từng gân hoa Ä‘ang nở, suy ngẫm vá» sá»± thay đổi có thể làm được, vá» các màu sắc có thể thí nghiệm được thì Boxtel trèo lên núp trên cây thích trắng trồng dá»c bá» tưá»ng, mắt căng ra, mồm nhúm lại,.theo dõi từng bước Ä‘i, từng cá»­ chỉ má»™t cá»§a Van Baerle và khi nhìn ngưá»i bạn hàng xóm có vẻ vui tươi, hay khi bắt gặp trên môi hay trong mắt anh thoáng má»™t nụ cưá»i, hay má»™t tia hạnh phúc là anh ta văng vá» phía nhà bạn những lá»i nguyá»n rá»§a hay dá»a nạt giận dữ, khiến ngưá»i ta không hiểu sao những hÆ¡i độc sặc mùi ghen tị và căm há»n kia thấm sâu vào các cây hoa lại không để lại ở đấy những nguyên nhân hay mầm mống cá»§a sá»± thoái hóa và cái chết.
Boxtel mua má»™t cái ống nhòm tuyệt vá»i để theo dõi những tiến triển trong công việc tìm tòi và nghiên cứu cá»§a Van Baerle.
Ôi đã bao lần con ngưá»i ghen tị khốn khổ kia trèo lên cây, thấy những bông hoa tuylíp nhà bên kia nở mà vẻ đẹp và sá»± hoàn hảo cá»§a chúng làm cho anh ta hoa mắt và nghẹt thở.
Thế là sau má»™t thá»i gian chiêm ngưỡng không đừng được, hắn phát ốm vì ghen tức, cái ghen nó gậm nhấm ngưá»i hắn, biến trái tim hắn thành muôn vàn con rắn nhá» xoắn tít vào nhau, cắn xé lẫn nhau, đó là nguồn gốc gá»›m ghiếc cá»§a những Ä‘au đớn kinh hoàng.
Chính vào thá»i kỳ đó, há»™i những ngưá»i trồng hoa tuylíp ở thành phố Harlem đặt má»™t giải thưởng cho ai phát hiện - chúng tôi không dám nói cho ai trồng được - má»™t bông hoa tuylíp màu Ä‘en, xin nhấn mạnh màu Ä‘en, thật là má»™t vấn đỠkhông dá»… giải quyết thậm chí không tài nào giải quyết nổi vì hồi đó chưa có giống tuylíp nào màu nâu sẫm huống hồ màu Ä‘en.
Thế có nghĩa là các vị treo giải thưởng có thể đặt giải hai triệu hay một trăm nghìn livres cũng thế thôi, vì vấn đỠcoi như không ai làm nổi, tức không giật được giải.
Tuy nhiên không vì thế mà giới trồng hoa không xáo động.
Van Baerle thuá»™c hàng ngÅ© những ngưá»i trồng hoa tuylíp quan tâm đến việc phát minh đó; anh bắt đầu chá»n các hạt giống từ từ, cẩn thận và tiến hành các biện pháp cần thiết để chuyển màu những cánh hoa anh trồng từ trước đến nay, từ đỠsang nâu và từ màu nâu non sang màu nâu sẫm.
Tới đầu năm sau, anh đã có được những bông hoa đúng màu nâu hoàn hảo trong khi Boxtel mới chỉ tìm thấy một màu nâu nhàn nhạt.
Boxtel bị địch thá»§ cá»§a mình bá» xa liá»n chán công việc trồng trá»t; hắn gần như Ä‘iên dồn hết sức lá»±c ra dò xét mảnh vưá»n hàng xóm để cá»§ giống cá»§a hắn thối rữa trên luống á»§, để hoa cá»§a hắn tàn tạ trên luống ươm, để Ä‘á»i hắn qua Ä‘i khi chỉ nhìn.sang nhà bên không quan tâm gì khác ngoài những gì diá»…n ra ở bên ấy.
Chính vì vậy, hắn đã bắt gặp cuá»™c trao đổi giữa Corneille de Witt vá»›i ngưá»i con đỡ đầu vào má»™t ngày tháng giêng năm 1672.
Vào thá»i kỳ đó Corneille có đến nhà Van Baerle và muốn gặp riêng anh. Hai cha con dẫn nhau lên buồng sấy có cá»­a kính, nÆ¡i lúc nào Boxtel cÅ©ng chiếu ống nhòm nhìn sang. ở đấy, Corneille đã trao cho con đỡ đầu má»™t gói đồ mà Boxtel nhanh chóng Ä‘oán ra rằng trong đó có những giấy tá» liên quan đến chính trị.
Kẻ ghen ăn không há» nhầm lẫn trong suy Ä‘oán cá»§a mình. Gói đồ cá»§a Ruart trao cho con đỡ đầu chính là những bức thư trao đổi giữa ông Jean và ông De Louvois ngưá»i Pháp. Baerle đỡ lấy cẩn thận và ôm trên ngá»±c.
Có Ä‘iá»u Corneille không há» lá»™ cho Baerle biết đó là các tài liệu chính trị quan trá»ng, đúng như Corneille kể lại vá»›i ngưá»i em trai mình.
Ông chỉ căn dặn con là chỉ được trao lại tận tay cho ông hoặc có chữ ký cá»§a ông còn tuyệt đối không đưa cho ai dù ngưá»i đó có yêu cầu.
Và Cornélius đã cất gói đồ trong tủ đựng những mầm hoa quý hiếm.
Ông Ruart Ä‘i khá»i, đèn đã tắt và cá»­a đã đóng, Baerle không nghÄ© đến gói đồ nữa. Trái lại, như má»™t hoa tiêu lành nghá», Boxtel nhìn bá»c gá»­i như má»™t đám mây Ä‘en đằng xa Ä‘ang lá»›n dần và chứa đựng trong nó sấm sét và bão táp.
Không biết chuyện gì nên Baerle yên tâm tiếp tục Ä‘i làm công việc cá»§a mình vá»›i mong muốn Ä‘oạt được giải thưởng cá»§a Há»™i trồng vưá»n Harlem. Anh đã qua được giai Ä‘oạn biến bông hoa tuylíp màu nâu sẫm sang màu cà phê rang; vào chính ngày ở La Haye xảy ra sá»± kiện khá»§ng khiếp chúng tôi đã kể ở chương đầu thì má»™t giá» trưa ở quê anh, Baerle nhấc những mắt mầm cá»§a má»™t cá»§ hoa màu cà phê rang lên khá»i lá»›p đất. Äến má»™t ngày nào đó nhất định nó sẽ cho ra cây tuylíp có hoa màu Ä‘en vÄ© đại.
Äúng ngày 20 tháng tám 1672, hồi má»™t giá» trưa, Cornélius ở trong buồng sấy ngây ngất ngắm nhìn ba mắt mầm anh vừa tách ra khá»i cá»§ hoa giống anh ươm. Vừa tách mầm anh vừa tá»± nhá»§:
- Ta sẽ tìm ra giống hoa tuylíp Ä‘en. Ta sẽ Ä‘oạt giải thưởng trăm nghìn florins cá»§a Há»™i trồng vưá»n. Ta sẽ phân phát cho dân nghèo Dordrecht.
Ngưá»i ta sẽ đặt tên con gái ta, con gái cá»§a những buổi ta thức thâu đêm, cá»§a công lao động miệt mài, cá»§a trí tuệ ta là gì nhỉ? Tulipa nigra barlaensis.
Barlaensis, má»™t tên đẹp, được đấy! Cả châu Âu cá»§a hoa.tuylíp có nghÄ©a là cả châu âu trí tuệ sẽ giật mình khi tin này được tung ra bốn biển năm châu. hoa tuylíp Ä‘en vÄ© đại! Tên nó là gì? Những ngưá»i yêu hoa há»i. - Tulipa nigra barlaensis - Sao gá»i là Barlaensis? Vì ngưá»i phát minh ra nó là Van Baerle, có ngưá»i trả lá»i - Van Baerle là ai? - Äó là tên ngưá»i đã tìm ra năm loại hoa má»›i; hoa Jeanne, hoa Jean de Witt, hoa Corneille v. v... Äó má»›i là tham vá»ng cá»§a ta. Nó không làm ai phải trả giá bằng nước mắt. Và có lẽ ngưá»i ta còn nói đến hoa Tulipa nigra barlaensis khi cha đỡ đầu cá»§a ta, nhà chính trị lá»—i lạc, còn được biết đến là do ta mượn tên ông đặt cho hoa. ôi! Những mầm giống này má»›i đẹp làm sao!
Thế là Cornélius thích thú ngắm nghía những mắt mầm hoa; Cornélius đắm mình trong những mộng mơ đẹp đẽ.
Bỗng nhiên chuông ở buồng anh kêu gấp gáp.
Baerle giật mình, úp tay lên mấy mắt hoa rồi ngoái đầu lại há»i:
- Ai ngoài đó?
- Thưa ông, tôi là Craeke ạ.
- Craeke ở nhà ông Jean đấy hả? ÄÆ°á»£c! Chá» má»™t tí.
- Thưa, tôi không thể chỠđược.
Cùng lúc bất chấp tập tục, Craeke nhảy xổ vào buồng sấy.
- Chết chửa! - Cornélius nói. - Có chuyện gì thế Craeke?
- Thưa ông, có chuyện, - Craeke vừa đặt má»™t mảnh giấy lên chiếc bàn rá»™ng vừa nói. - ông Ä‘á»c ngay giấy này Ä‘i cho.
Vì Craeke cho rằng ở Dordrecht mình cÅ©ng thấy những dấu hiệu há»—n loạn như ở La Haye liá»n chuồn ngay không ngoái cổ lại.
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c, ta sẽ Ä‘á»c ngay đây. - Cornélius nói.
Äúng lúc ấy, cánh cá»­a buồng sấy lay chuyển rất dữ rồi bật tung, Cornélius đỠmặt tía tai quát:
- Gì thế nữa! Nhà này điên cả rồi hay sao?
- Thưa ông, thưa ông! - Một gia nhân chạy vội vào, mặt tái mét vì sợ còn hơn cả Craeke lúc nãy.
- Gì thế? - Cornélius há»i. Lúc này anh cÅ©ng cảm thấy má»™t tai há»a.
- Dạ, xin ông chạy trốn ngay, chạy trốn mau lên! - Ngưá»i đày tá»› nói.
- Trốn, làm sao phải trốn?
- Thưa ông, quân chính phủ đến đầy nhà.
- HỠmuốn gì?
- HỠtìm bắt ông..- Bắt ta?
- Thưa ông đúng vậy. Có một viên quan hành chính đi trước.
- Thế nghÄ©a là gì? - Van Baerle vừa há»i vừa nắm chặt hai mắt mầm hoa; anh hốt hoảng nhìn ra cầu thang.
- Há» lên đấy ạ. - Ngưá»i đày tá»› nói to.
- ôi! Cậu Æ¡i! Cậu Æ¡i! - Äến lượt ngưá»i vú nuôi chạy vào nói. - Xin cậu lấy tiá»n vàng, lấy tư trang chạy Ä‘i, chạy Ä‘i mau lên!
Vừa lúc đó, qua các chắn song cầu thang ngưá»i ta thấy những mÅ©i nhá»n cá»§a giáo mác binh lính nhô lên.
Vá» phần Cornélius Van Baerle, Ä‘iá»u quan tâm duy nhất là những mắt mầm hoa quý giá.
Anh đưa mắt nhìn quanh xem có mảnh giấy nào không để gói chúng nhưng chỉ thấy có tỠgiấy từ sách Kinh Thánh xé ra do Craeke để lại; anh cầm lấy song vì tinh thần rối loạn anh không nhớ ra tỠgiấy ấy ở đâu ra. Anh lấy ba mắt mầm củ hoa gói lại, giấu trong ngực và đứng đợi. Các binh lính do viên quan hành chính đi đầu cùng lúc bước vào.
- ông có phải là bác sĩ Cornélius van Baerle không?
- Viên quan há»i mặc dầu biết rõ ngưá»i mình há»i là ai, nhưng làm vậy là ông tiến hành đúng luật định?
- Thưa ngài Van Spennen, chính là tôi, ngài thừa biết tôi là ai. - Van Baerle nói, rồi cúi chào ông thẩm phán một cách lịch sự.
- Thế thì ông hãy đem nộp ra đây những giấy tỠphản loạn ông cất giấu trong nhà.
- Thưa ngài Van Spennen. - Cornélius trả lá»i.
- Tôi cam đoan với ngài tôi hoàn toàn không hiểu ý ngài nói gì.
Viên quan nói:
- Thế thì tôi nói ông rõ: ông hãy nộp những giấy tỠcủa tên phản bội Corneille de Witt gửi ở nhà ông tháng giêng năm trước.
Cornélius chợt hiểu ra.
- ồ ! ồ ! - Van Spennen nói tiếp, - ông nhớ ra rồi có phải không?
- Có lẽ thế, nhưng ngài bảo là giấy phản loạn thì tôi không có thứ giấy ấy.
- à, thế ông chối à?
- Tôi không chối, tôi chỉ không công nhận.
Viên quan quay ngưá»i nhìn khắp gian buồng má»™t lượt.
- Buồng nào ở nhà ông gá»i là buồng sấy? -Viên quan há»i.
- Chính buồng này đây, thưa ngài.
Viên quan liếc nhìn tá» giấy con cầm trong tay..- Thế thì được. - ông nói kiểu ngưá»i hiểu rõ công việc mình làm.
Ông quay sang nhìn Cornélius.
- ông có nộp cho tôi những giấy tỠđó không?
- Thưa ngài Van Spennen, tôi không thể làm thế được. Những giấy tỠđó không phải cá»§a tôi, đó là giấy tá» ngưá»i ta gá»­i mà đã là đồ gá»­i là đồ thiêng liêng.
- ông Cornélius! - ông thẩm phán nói. - Lấy danh nghĩa Nhà nước tôi ra lệnh cho ông mở tủ nộp các giấy tỠcất trong đó.
Ông thẩm phán chỉ ngăn kéo thứ ba ở chiếc tủ kê gần lò sưởi.
Quả nhiên trong ngăn kéo có gói đồ cá»§a Ruart de Pulten gá»­i con đỡ đầu giữ há»™, Ä‘iá»u đó chứng tá» cảnh sát đã được báo rõ ràng.
Thấy Cornélius đứng im vì ngạc nhiên, Van Spennen nói:
- ông không định giao hả? Tôi sẽ tự mở lấy.
Mở hết ngăn kéo ra, trước tiên viên quan trông thấy chừng hai mươi cá»§ hoa được sắp xếp và ghi ký hiệu cẩn thận; rồi đến bá»c gá»­i để đúng nguyên tình trạng như khi cha đỡ đầu ngày thất bại gá»­i con Van Baerle cất giữ.
Viên quan bẻ xi gắn, xé bì bá»c, hau háu nhìn những trang giấy đầu tiên hiện ra trước mặt rồi nói to má»™t câu nghe khiếp sợ:
- A! Tin báo cho cảnh sát không phải là một tin bịa đặt.
- Thế nào! Tin báo gì? - Cornélius há»i.
Viên quan nói:
- Thôi Ä‘i ông Van Baerle ạ! Äừng có giả vá» nữa. ông hãy theo tôi.
- Thế này là thế nào, sao tôi phải theo ông? -Bác sĩ kêu lên.
- Phải! Lấy danh nghĩa Nhà nước, tôi bắt ông.
- Bắt tôi? - Cornélius kêu lên. - Tôi phạm tội gì kia chứ?
- Äiá»u đó không liên quan đến tôi, ông bác sÄ© ạ. ông sẽ được giải thích trước tòa.
- Tòa nào?
- Tòa án thành phố La Haye.
Cornélius ngạc nhiên, ôm hôn ngưá»i vú nuôi, bắt tay các gia nhân, rồi theo viên quan lên xe chở tù cá»§a Nhà nước; viên quan cho xe chạy nước đại dẫn anh vá» La Haye..
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #4  
Old 24-04-2008, 10:51 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 4




Những Ä‘iá»u vừa xảy ra là kết quả cá»§a việc làm quá»· quái cá»§a Isaac Boxtel.
Vốn chú ý theo dõi tình hình chính trị hÆ¡n ngưá»i bạn láng giá»ng Cornélius nên khi hay tin Cor-neille de Witt bị bắt vì tá»™i phản quốc Boxtel hiểu ngay rằng chỉ cần nói má»™t câu là cả cha nuôi lẫn con đỡ đầu sẽ cùng bị bắt má»™t lúc. Mặt khác, Boxtel không lạ gì Van Baerle Ä‘ang trên đưá»ng thành công trong việc tìm tòi tạo giống hoa tuylíp má»›i màu Ä‘en. Nếu Cornéille bị bắt, chắc chắn việc đó sẽ gây nên rối loạn lá»›n trong gia đình anh. Sau đêm anh bị bắt, sẽ không ngưá»i nào còn nghÄ© đến chuyện chăm sóc hoa tuylíp trong vưá»n nữa.
Vào chính đêm đó, hắn nghÄ© sẽ leo tưá»ng vào nhà Baerle. Biết trước chá»— cá»§ ươm hoa tuylíp Ä‘en nằm ở đâu, hắn sẽ đến thẳng chá»— ấy lấy: thay vì hoa nở ở nhà Cornélius, bông hoa màu Ä‘en sẽ kh sắc ở nhà hắn và chính hắn không những sẽ Ä‘oạt giải thưởng má»™t trăm nghìn florins mà còn được hưởng vinh dá»± lá»›n lao đặt tên cho hoa là Tulipa nigra Boxtenlensis.
Má»™t mÅ©i tên nhằm hai mục đích: vừa trả được thù riêng, vừa thá»a được lòng tham nặng túi.
Äể thá»±c hiện, hắn viết má»™t thư nặc danh chính xác đến từng chi tiết rồi gá»­i qua bưu Ä‘iện.
Ngay chiá»u hôm đó, viên quan thanh tra đầu ngành nhận được thư Boxtel, hắn lập tức triệu tập các đồng sá»±. Sáng hôm sau há» há»p quyết định bắt giam và trao lệnh cho thẩm phán Van Spennen thi hành; ông này đã làm đúng phận sá»± như chúng ta thấy.
Song hoặc vì hổ thẹn hoặc vì yếu bóng vía sợ việc tày đình, Boxtel không dám chĩa ống nhòm sang nhà Van Baerle ngày hôm đó. Hắn thừa biết chuyện gì xảy ra bên nhà Van Baerle kia rồi nên không cần phải ngó ngàng gì nữa.
Vào khoảng chín giá» sáng, hắn giật mình khi nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài phố. Má»™t ngưá»i hầu chạy vào hí há»­ng báo tin cho chá»§, hắn kêu lên:
- Thưa ông chá»§, ông không biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra sao?
- Làm sao ta biết được. - Boxtel trả lá»i khẽ nghe không rõ..- ông Baerle bị bắt rồi, ngưá»i ta tống ông lên xe chở Ä‘i La Haye rồi.
- Äi La Haye?
- Vâng, nếu đúng như vậy thì nguy to cho ông ta đấy.
- Thế ngưá»i ta nói gì? - Boxtel há»i.
- Trá»i Æ¡i! Ngưá»i ta kể rằng vào giá» này có lẽ hai ông Cornéille và Jean de Witt Ä‘ang bị các thị dân sát hại.
- ôi! - Boxtel lẩm bẩm, hắn nhắm mắt lại như để không nhìn thấy cái cảnh hãi hùng đang diễn ra trước mắt hắn.
Quả vậy, Isaac Boxtel phát ốm như chính mình đã giết chết một ai.
Äúng vậy, hắn đã giết chết ngưá»i đó nhằm hai mục đích mà mục đích thứ nhất đã đạt, bây giá» tính đến mục đích thứ hai phải thá»±c hiện.
Äêm đến, cái đêm mong đợi cá»§a Boxtel đã đến.
Hắn đã tính toán kỹ: không ai nghÄ© đến chuyện canh gác khu vưá»n. Nhà cá»­a, gia nhân Ä‘á»u bị đảo lá»™n lung tung. Trong vưá»n, thảy Ä‘á»u im ắng. Không má»™t tiếng động có thể phá tan sá»± im lặng.
Hắn vắt chân qua tưá»ng, ngồi nghỉ má»™t lúc trên đó rồi khi tin chắc không có gì đáng sợ, hắn rút chiếc thang bên tưá»ng nhà hắn, kéo qua, đặt sang vưá»n nhà Cornélius rồi nhẹ nhàng tụt xuống từng bậc.
Vì biết rõ luống Baerle đặt các mầm giống hoa tuylíp Ä‘en sau này ở đâu, hắn chạy thẳng đến đó, đến đúng chá»— hắn sục tay vào chá»— đất má»m, tìm.
Hắn chẳng thấy gì, tưởng mình nhầm lẫn. Mồ hôi vã ra.
Suýt nữa hắn phát rồ khi nhận ra chỗ đất này đã bị bới đào ngay sáng hôm nay.
Thật vậy, Cornélius đã bới lấy củ giống lên như chúng ta đã biết và chia ra làm ba mầm giống.
Bá»—ng nhiên, má»™t tia hy vá»ng cuối cùng lóe sáng trong đầu óc tên ăn trá»™m.
Chắc là các mầm được cất trong buồng sấy.
Vậy là hắn lại mò vào đấy như lúc nãy vào vưá»n. ở đấy, chắc sẽ tìm thấy.
Thật ra không có gì khó. Các cửa kính ở buồng sấy được nâng lên dễ như bỡn. Thang đặt vừa đúng tầm khung cửa sổ. Boxtel nhét chiếc đèn ló vào túi, trèo lên thang và nhảy vào buồng.
Trong nhật ký ghi chép của Baerle thấy có những dòng chữ sau đây: "Hôm nay là ngày 20 tháng tám 1672, tôi đào củ hoa tuylíp lên và tách được ba mắt hoa hoàn hảo"..- Này mầm! Này củ! - Boxtel lật, phá, đạp đổ lung tung trong buồng sấy rồi kêu lên: - Nó giấu ở đâu, ở đâu kia chứ?
Rồi bỗng nhiên hắn vỗ trán:
- ôi! Mình ngốc thật! - Hắn kêu lên. - Có khi nào ngưá»i ta bá» mầm cá»§ cá»§a mình lại mà ra Ä‘i không, nhất là mầm cá»§ đó lại cá»§a hoa tuylíp Ä‘en?
Äúng, cái thằng khốn kiếp đã kịp lấy chúng mang theo Ä‘i rồi! Nó giắt trong mình nó, nó tha lên La Haye rồi.
Trong giây lát Boxtel nhận thấy tai há»a mình gây ra chẳng mang lại lợi ích gì.
- Äã thế thì được! - Tên thèm khát cá»§a ngưá»i ngá»­ng bá»™ mặt tím nhợt cá»§a mình lên nói. - Nếu nó giắt trong ngưá»i thì nó còn là cá»§ giống còn và...
ý nghÄ© tiếp theo cá»§a hắn thể hiện bằng má»™t nụ cưá»i khá»§ng khiếp:
- Nếu mầm đã để ở La Haye, - hắn nói. - thì ta không thể nào sống được ở Dordrecht nữa.
Nghĩ thế, hắn trèo qua cửa sổ, xuống thang rồi lẩn vỠnhà, lòng đầy tức giận.
Vào ná»­a đêm, có ngưá»i gõ cá»­a nhà tù Buytenhof hay đúng hÆ¡n làm động hàng rào chắn thay cá»­a nhà tù.
Äó là ngưá»i ta dẫn Cornélius Van Baerle đến.
Khi ngưá»i cai ngục "tiếp đón ông khách má»›i" và Ä‘á»c lý lịch trên giấy giao nhận tù thì hắn mỉm cưá»i nói khẽ: à, anh bạn, ở đây ta có căn buồng ấm cúng dành cho anh đây.
Thích thú vá»›i lá»i bông phèng vừa nói, tên orangiste dữ tợn cầm chiếc đèn lồng và chùm chìa khóa dẫn Cornélius vào chính buồng giam Corneille de Witt vừa rá»i khá»i sáng nay.
Năm phút sau, hắn bước vào nhà ngục.
Sau khi chỉ cho ngưá»i tù chiếc giưá»ng cá»§a anh ta, chính chiếc giưá»ng ngưá»i cha đỡ đầu cá»§a anh bao lâu đã nằm Ä‘au đớn ê chá» trước khi trút hÆ¡i thở cuối cùng để Ä‘i gặp Chúa vào sáng nay, Gryphus cầm lấy cây đèn ra khá»i buồng giam.
TrÆ¡ lại má»™t mình, Cornélius nằm vật xuống giưá»ng nhưng anh không ngá»§.
Khi trá»i sáng, những tia nắng sá»›m rá»i xuống các mái nhà óng ánh như tráng bạc, Cornélius sốt ruá»™t muốn biết cảnh vật nÆ¡i mình sống ra sao, liá»n tiến lại gần cá»­a sổ.
Anh nhận ra cái giá treo cổ ở đằng đầu phố.
Trên giá còn lá»§ng lẳng hai thân hình ngưá»i không còn nguyên vẹn, hai bá»™ xương còn lằng nhằng thịt và máu..Cornélius thất đảm kêu lên và vô cùng sợ hãi.
Anh dùng cả chân và tay lay cửa dữ dội khiến Gryphus giận dữ chạy tới, chùm chìa khóa to tướng trong tay.
Hắn vừa mở cửa, vừa chửi bới om sòm anh tù đã quấy rầy hắn vào đúng cái giỠhắn vỠnghỉ sau khi đã đi tuần kiểm tra xong.
- Thưa ông, thưa ông! - Cornélius bíu chặt lấy tay viên cai tù nói. Rồi kéo hắn ra gần cửa sổ nói tiếp. - Cái gì đằng kia, thế ông?
Anh run sợ chỉ cái giá treo cổ.
Gryphus cưá»i lên hô hố:
- à! à! - Hắn trả lá»i. - Này anh bạn, đó là Ä‘iểm ngưá»i ta sẽ tá»›i khi ngưá»i ta có những mối liên lạc mật thiết vá»›i những kẻ thù cá»§a Hoàng tá»­ Guillaume d’Orange đấy, anh bạn không biết à?
- Các ông De Witt bị ám hại cả rồi! - Cornélius vừa lẩm bẩm, vừa để rÆ¡i ngưá»i xuống giưá»ng.
- Các ông De Witt chịu hình phạt công minh của nhân dân chứ! Anh nói thế mà nghe được à? - Gryphus nói. - Tôi, tôi bảo là phải chém đầu mới đúng.
Bá» mặc ngưá»i tù rã rá»i cả chân tay, hắn bước ra khá»i buồng giam, khóa cá»­a lại, tiếng kêu loảng xoảng.
Khi tĩnh tâm, Cornélius cảm thấy mình đơn độc và nhận ra nơi mình bị giam giữ là ở đâu.
Là ngưá»i có triết lý sống, nhưng trước nhất là má»™t ngưá»i ngoan đạo nên việc làm đầu tiên cá»§a anh là cầu nguyện cho linh hồn cha đỡ đầu và linh hồn vị đứng đầu bảy Tỉnh Hợp nhất vÄ© đại trước kia được yên nghỉ.
Sau khi bước xuống đất và chắc chắn chỉ có mình mình trong buồng giam, anh mới lấy trong ngực ra ba mắt mầm hoa tuylíp đen và đem giấu sau viên đá sành xưa nay vẫn đặt chiếc hũ, cũng là nơi tối nhất trong buồng giam. Thế là bao nhiêu năm tháng miệt mài vô ích!
Thế là bao nhiêu hy vá»ng êm Ä‘á»m sụp đổ! Sá»± tìm tòi cá»§a anh rồi Ä‘i đến số không như cuá»™c Ä‘á»i anh Ä‘i đến cái chết mà thôi.
NghÄ© vậy, Cornélius cảm thấy tuyệt vá»ng.
Tuy nhiên, một ngẫu nhiên vô cùng sung sướng đối với anh nhưng lại vô cùng khốn khổ đối với viên cai ngục là anh may mắn được tiếp xúc với cô con gái của tên này. Bởi vì, ngay đêm đó khi mang cơm tù đến cho Cornélius, Gryphus đã trượt chân trên sàn đá ướt và bị gãy tay.
Những tiếng kêu ầm ĩ khiến Rosa chạy đến.
Cô hơi ngạc nhiên thấy Cornélius săn sóc cha mình đang ngất xỉu.
- Cám Æ¡n ông đã giúp đỡ. - Cô nói..- Tôi chỉ làm bổn phận cá»§a ngưá»i thá» Chúa, giúp đỡ đồng loại cá»§a tôi như Chúa bảo.
- Vâng, sá»± giúp đỡ cá»§a ông đêm nay chứng tỠông đã bá» qua những lá»i mắng nhiếc cá»§a cha tôi sáng nay.
Cornélius ngước mắt nhìn cô gái xinh xắn; nhưng anh chưa kịp bày tỠsự ngạc nhiên, Gryphus đã mở mắt.
Cornélius bảo Rosa Ä‘i tìm băng, nẹp. Cornélius đặt chiếc tay gãy cá»§a Gryphus lên bàn và so cho thẳng. Rồi vá»›i má»™t sá»± thành thục hoàn hảo, anh nắn chá»— gãy, đặt hai kẹp gá»— lên rồi băng lại, ngưá»i cai ngục thì đã ngất xỉu.
- Cô Ä‘i kiếm ngay dấm thanh cho tôi! -Cornélius nói. - Äể tôi đánh gió cho ông.
Nhưng Rosa không làm ngay theo yêu cầu; chắc chắn cha mình chưa tỉnh ngay nên cô tiến lại gần Cornélius.
- Thưa ông! - Cô nói. - Tôi xin lấy ân trả ân.
- Thế nghÄ©a là thế nào, cô bé? - Cornélius há»i.
- Có nghĩa là, thưa ông, tôi không thể nào cứu được ông Corneille và ông Jean de Witt nên chao ôi! Tôi muốn cứu ông. Nhưng ông phải nhanh lên, cha tôi thở lại rồi kia kìa; có lẽ phút chốc nữa ông mở mắt thì muộn mất. ông còn lưỡng lự sao?
Thật thế, Cornélius đứng ngây như phỗng. Anh nhìn Rosa, nhưng anh nhìn mà như không nghe thấy nàng nói.
- ông không hiểu ư? - Cô gái sốt ruá»™t há»i.
- Có chứ, tôi hiểu. - Cornélius trả lá»i. - Nhưng...
- Nhưng gì?
- Tôi chịu thôi. Ngưá»i ta khép tá»™i cô mất.
- Mặc xác ngưá»i ta. - Rosa đỠmặt nói.
- Rất cám ơn cô! - Cornélius nói tiếp. - Nhưng tôi ở lại đây, không trốn.
- ông ở lại! Trá»i Æ¡i là trá»i! ông không biết rồi ông sẽ bị kết án sao?... Kết án tá»­ hình, lên Ä‘oạn đầu đài và sẽ bị giết chết, xé ra muôn ngàn mảnh như ngưá»i ta đã làm vá»›i hai ông Corneille và Jean đó ư?
- Gì thế? - Tên cai ngục tỉnh dậy há»i. - Äứa nào vừa nói đến hai tên vô lại ấy đấy?
- Xin ông đừng nóng, ông bạn tá»­ tế ạ! -Cornélius mỉm cưá»i nói. - Gãy xương mà nổi nóng là không tốt đâu.
Rồi anh khẽ nói với Rosa.
- Cô em ạ, tôi là ngưá»i vô tá»™i, tôi bình tÄ©nh, sá»± bình tÄ©nh và êm ả cá»§a ngưá»i vô tá»™i chá» tòa án xét.
- Im lặng, em xin ông! - Rosa nói nhá».
- Tại sao lại phải thế?.- Không nên để cha em biết chúng ta đã nói chuyện với nhau.
- Xấu ở chỗ nào?
- ở chỗ nào ư? Cha em sẽ cấm không cho em lại đây nữa. - Cô gái nói.
Cornélius mỉm cưá»i trước sá»± thổ lá»™ ngây thÆ¡ cá»§a cô gái. Hình như có chút ít hạnh phúc vừa vương vấn làm anh mát lòng.
Rosa không há» nhầm. Hôm sau các thẩm phán đến Buytenhof há»i cung Cornélius. Cuá»™c há»i cung không lâu, há» thấy rõ ràng là Cornélius đã cất giữ ở nhà anh tập thư chết ngưá»i liên lạc vá»›i Pháp cá»§a hai ông De Witt.
Anh không hỠchối, anh còn kể rõ việc gửi gắm đã xảy ra như thế nào và trong hoàn cảnh nào.
Sá»± thú nhận đó tuy nhiên chứng tá» Van Baerle có dính líu đến tá»™i phạm cá»§a ngưá»i cha đỡ đầu. Hiển nhiên là có sá»± đồng lõa giữa Corneille và Cornélius.
Cornélius không chỉ thú nhận đến đấy, anh còn nói rõ tất cả sự thật vỠnhững thiện cảm, những thói quen, những mối quan hệ thân mật của anh.
Anh nói anh không quan tâm đến chính trị, anh chỉ say mê nghiên cứu, say mê nghệ thuật, say mê khoa há»c và say mê các loài hoa. Anh kể rằng từ ngày Corneille đến Dordrecht và gá»­i anh tập thư, anh không há» ngó ngàng tá»›i tập thư đó.
Ngưá»i ta bác bỠý kiến cá»§a anh vá»›i lý do: anh bảo là anh vô tình vá»›i những giấy tá» quan trá»ng nhưá»ng ấy là vô lý, vì má»™t khi cha đỡ đầu đã trao tận tay cho anh má»™t bá»c giấy như thế thì không thể nói là anh không biết tầm quan trá»ng cá»§a nó được.
Anh đáp lại:
- Các ông há»i tôi những Ä‘iá»u không có gì để phải trả lá»i, ngoại trừ có má»—i má»™t sá»± thật phải nói. Äó là gói thư đến nhà tôi bằng con đưá»ng tôi đã vừa kể trên; tôi thá» trước Chúa tôi không biết ná»™i dung các bức thư, đến tận bây giá» tôi vẫn còn chưa biết ná»™i dung; chỉ đến ngày bị bắt tôi má»›i biết gói đó là thư từ trao đổi giữa ông Jean de Witt và ông hầu tước De Louvois. Sau cùng tôi cam Ä‘oan là tôi không hiểu tại sao ngưá»i ta biết gói thư đó ở nhà tôi và nhất là làm sao tôi có thể là can phạm được khi tôi nhận thư cá»§a cha đỡ đầu tôi gá»­i.
Äó là tất cả những Ä‘iá»u biện há»™ cá»§a Cornélius.
Các thẩm phán đệ trình lên chính quyá»n xem xét.
Kết quả không nghi ngá» chút nào là ông hoàng Stathouder có lẽ sẽ biết Æ¡n vô cùng tổ chức quan tòa La Haye đã giúp ông bá»›t chuyện rắc rối trong việc trị an Bảy tỉnh bằng cách diệt tận gốc má»i mầm mống chống đối uy quyá»n cá»§a ông..Lý lẽ ấy giá trị hÆ¡n tất cả các lý do khác và cốt để triệt tận gốc má»i mầm mống chống đối, án tá»­ hình đã được nhất trí thông qua.
Bản án được kèm theo phụ lục là tên Cornélius Van Baerle kể trên sẽ bị dẫn từ nhà tù Buytenhof đến Ä‘oạn đầu đài dá»±ng ngay ở quảng trưá»ng cùng tên để thi hành án.
Vì nghị quyết đó là quan trá»ng nên đã được cân nhắc thảo luận trong ná»­a giá», trong lúc đó tù nhân được đưa trả vá» buồng giam cÅ©.
Chính ở nÆ¡i đó viên lục sá»± Nhà nước đến Ä‘á»c quyết định cá»§a tòa án.
Cai ngục Gryphus bị nằm liệt giưá»ng không dậy được do vết thương. Má»™t nhân viên cấp dưới cá»§a hắn được trao cho chùm chìa khóa, dẫn viên lục sá»± đến buồng giam. Rosa, cô gái xinh đẹp tỉnh Frisonne theo sau. Cô đứng ngoài cá»­a, tay cầm chiếc mùi soa đưa lên miệng để bịt những tiếng thở dài và thổn thức cá»§a cô.
Cornélius nghe Ä‘á»c phán quyết, anh ngạc nhiên hÆ¡n là sầu não.
- Việc đó, thưa ông lục sự, bao giỠđược tiến hành xin ông cho biết. - Cornélius nói.
- Ngay ngày hôm nay. - Viên lục sá»± trả lá»i.
Hắn hÆ¡i lúng túng trước sá»± bình tÄ©nh cao độ cá»§a ngưá»i tá»­ tù.
Một tiếng nức nở sau cánh cửa.
- Lúc mấy giá»? - Cornélius há»i tiếp.
- Vào buổi trưa, thưa ông.
Cornélius nói:
- Trá»i Æ¡i! Nghe như đã mưá»i giá» rồi; chỉ còn ít nhất hai mươi phút, ta không thể dá»nh dàng được nữa.
- Vâng, để ông kịp chuẩn bị đi gặp Thượng đế.
- Viên lục sự vừa nói vừa cúi rạp mình chào Cornélius.
- ông có thể xin mục sư nào ông vừa ý. Nói xong hắn giật lùi Ä‘i ra. Ngưá»i thay thế cai ngục theo sau để tiá»…n hắn. Vừa hay lúc đó, Cornélius nhận ra bá»™ mặt đầm đìa nước mắt và đôi mắt trong xanh cá»§a cô gái xinh đẹp Rosa.
Cô gái hai tay chắp trước ngực tiến lại gần Cornélius.
- Thưa ông, tôi đến xin ông ra Æ¡n cho má»™t Ä‘iá»u. - Rosa ngước mắt lên nhìn Cornélius nói.
- Äừng khóc như vậy, em! - Ngưá»i tù nói. -Em khóc làm tôi Ä‘au lòng hÆ¡n việc tôi sắp phải chết. Thôi Ä‘i nào, đừng khóc nữa, hãy nói cho tôi biết em muốn gì nào, hỡi em Rosa xinh đẹp!
- Xin ông tha lỗi cho cha em! - Cô gái nói.
- Cho cha em? - Cornélius ngạc nhiên há»i.
- Vâng, cha em đối xá»­ vá»›i ông quá tệ! Không thương ngưá»i là bản chất cá»§a ông.
- ông sẽ bị trừng phạt, cô Rosa ạ, tôi tha thứ cho ông ấy.
- Cám ơn ông! - Rosa nói. - Bây giỠđến lượt em, em có thể giúp được gì cho ông, ông nói đi.
- Cô có thể lau khô nước mắt của cô đi cho tôi được rồi đó, cô bé ạ.
- Không, không phải thế, phải là giúp ông, giúp ông cơ!
- Má»™t ngưá»i chỉ còn má»™t tiếng đồng hồ sống trên Ä‘á»i mà còn cần có thêm má»™t thứ gì nữa là má»™t ngưá»i xa hoa đấy, cô Rosa thân mến ạ!
- VỠviệc tìm cho ông một mục sư, ông nghĩ sao?
- Suốt Ä‘á»i tôi thá» phụng Chúa, Rosa ạ. Tôi thá» Chúa qua các sáng tạo cá»§a Ngưá»i, qua ý chí cá»§a Ngưá»i, Ngưá»i không ghét bá» tôi do đó tôi không cần phải có mục sư. ý nghÄ© cuối cùng cá»§a tôi là ca ngợi Chúa. Thương tôi, cô hãy giúp tôi làm trá»n ý nguyện đó.
- ôi! Thưa ông Cornélius, xin ông nói đi, ông hãy nói đi! - Cô gái nước mắt đầm đìa, tha thiết nói.
- Tôi đã nhìn em, em Rosa ạ, tôi nhìn em vá»›i con mắt vốn có cá»§a tôi nhưng tôi cÅ©ng nhìn em vá»›i con mắt cá»§a tâm hồn tôi. Chưa bao giá» có má»™t phụ nữ nhan sắc hÆ¡n, má»™t tâm hồn trong trắng hÆ¡n đã đến vá»›i tôi như thế; và nếu từ lúc này trở Ä‘i, tôi không nhìn em nữa thì xin em hãy tha lá»—i cho tôi vì sắp phải lìa Ä‘á»i, tôi không muốn có gì để phải thương tiếc trên Ä‘á»i này nữa.
Rosa giật mình. Cornélius vừa nói tá»›i đó, trên gác canh chuông Ä‘iểm mưá»i má»™t giá».
- Phải rồi, phải rồi, chúng ta mau lên! -Cornélius vừa nói vừa chỉ cho cô tá» giấy bá»c ba cái mắt mầm giống.
- Cô bạn nhá» bé cá»§a tôi Æ¡i, - anh nói. - tôi rất yêu quý các loài hoa. Äó là vào cái thuở tôi không biết ngưá»i ta còn có thể yêu thứ gì khác nữa ngoài yêu hoa. ôi, em đừng e thẹn, em đừng quay mặt Ä‘i, em Rosa, dù tôi có nói tôi yêu em, Ä‘iá»u đó cÅ©ng không làm thay đổi được gì, ở đằng kia, trên quảng trưá»ng Buytenhof, và sáu mươi phút nữa có má»™t lưỡi thép sẽ thắng má»™t thằng liá»u lÄ©nh là tôi.
Vậy là, em Rosa ạ, tôi đã yêu hoa, và tôi đã tìm thấy, hay ít ra là tôi cho rằng tôi đã tìm thấy cái bí mật tạo ra hoa tuylíp Ä‘en, cái đích cá»§a phần thưởng má»™t trăm nghìn florins do Há»™i trồng vưá»n Harlem trao cho ngưá»i trúng giải. Má»™t trăm nghìn florins tôi có trong giấy gói kia. Nó là giá cá»§a ba mầm hoa được giải, em có thể cầm lấy, em Rosa, vì tôi tặng cho em..- ôi, ông Cornélius!
- ồ, em có thể cầm lấy, em có làm thiệt ai đâu mà sợ vì tôi chỉ có má»™t mình trên Ä‘á»i này thôi.
- Nhưng thưa ông, những một trăm nghìn flo-rins...
- Em thân mến, - Cornélius nói. - má»™t trăm nghìn florins là cá»§a hồi môn xứng vá»›i sắc đẹp cá»§a em, chắc chắn em sẽ nhận được số tiá»n đó vì tôi tin chắc vào các mầm hoa cá»§a tôi. Äổi lại, tôi chỉ yêu cầu em có má»™t Ä‘iá»u; hãy lấy má»™t chàng trai chung thá»§y, trẻ đẹp mà em yêu mến và cậu ấy yêu em, Rosa, đừng ngắt lá»i tôi, vì tôi chỉ còn vài phút.
Cô gái đáng thương cố kìm những tiếng nấc.
Cornélius nắm lấy tay cô.
- Em hãy nghe tôi! - Anh nói tiếp. - Em sẽ làm theo cách sau đây, em đến Dordrecht há»i anh Bu-truysheim làm vưá»n cho tôi đâu là thứ đất mùn ở luống thứ sáu, em lấy má»™t ít Ä‘em vá» giâm ba mầm hoa vào đấy; đến tháng năm tá»›i nó ra hoa nghÄ©a là bảy tháng nữa khi thấy có hoa, ban đêm em che cho hoa khá»i gió, ban ngày cho khá»i nắng. Hoa sẽ nở màu Ä‘en, chắc chắn như vậy. Äến lúc đó em sẽ báo cho ông chá»§ tịch Há»™i trồng vưá»n ở Harlem biết. ông sẽ cho há»™i đồng đến kiểm tra và em sẽ được nhận thưởng má»™t trăm nghìn florins.
Rosa thở dài rất nặng ná».
Cornélius nói tiếp:
- Bây giỠtôi không mong gì thêm nữa, ngoại trừ em đặt giùm tên cho hoa là Rosa Barleansis, nghĩa là gồm cả tên em và tên tôi. Em có thể quên tên đó nên em hãy đưa giấy và bút chì, tôi ghi lại cho.
Rosa bật òa lên khóc và đưa cho anh một quyển sách gáy da có ba chữ cái C. W.
- Thế này là thế nào? - Ngưá»i tù há»i.
- Chao ôi! - Rosa đáp. - Äó là quyển Kinh Thánh cá»§a cha đỡ đầu cá»§a anh, ngài Corneille de Witt. Em thấy để trong buồng này. ông muốn viết gì, xin ông cứ viết vào đấy. Mặc dầu em chưa biết chữ, em vẫn thá»±c hiện bằng được ý muốn cá»§a ông.
Cornélius cầm lấy quyển sách, kính cẩn đưa lên môi hôn.
- Tôi viết bằng gì bây giá»? - Anh há»i.
- Trong sách có gài bút chì. - Rosa nói. - Nó vẫn ở đấy, em giữ nó cẩn thận.
Äó là cây bút cá»§a ông Jean de Witt cho ông mượn và đã quên không lấy lại.
Cornélius cầm bút và rắn rá»i viết:
"Hôm nay là ngày 23 tháng tám 1672, mặc dầu vô tá»™i tôi vẫn sắp phải lên Ä‘oạn đầu đài. Tôi để lại cho cô Rosa Gryphus cá»§a cải duy nhất cá»§a.tôi còn lại trên Ä‘á»i này vì các thứ khác đã bị tịch thu hết. Äó là ba mầm giống hoa tuylíp cá»§a tôi.
Tôi đã nói cho cô Rosa biết tôi cho cô cả. Tôi tin tưởng sâu sắc đến tháng năm sang năm, ba mầm giống này sẽ đơm hoa, má»™t loại hoa má»›i kỳ lạ nhất, hoa tuylíp Ä‘en, đích cuối cùng cá»§a giải thưởng má»™t trăm nghìn florins do Há»™i làm vưá»n Harlem trao cho ngưá»i sáng tạo ra nó. Nhưng đến lúc đó tôi không còn trên Ä‘á»i này nữa nên tôi muốn cô Rosa thay tôi nhận giải thưởng đó vá»›i danh nghÄ©a ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a tôi vá»›i Ä‘iá»u kiện cô phải lấy má»™t ngưá»i chồng yêu cô xấp xỉ tuổi tôi và được cô yêu; cô có bổn phận khác nữa là đặt tên cho loại hoa má»›i này là Rosa Barlaensis, có nghÄ©a là tên cô và tên tôi hợp lại.
Cầu xin Chúa ban cho tôi được ơn lành và cho cô được hạnh phúc.
Cornélius Van Baerle" Rồi đưa sách cho Rosa anh nói:
- Em Ä‘á»c Ä‘i.
- Em đã nói vá»›i ông rồi, em không biết Ä‘á»c.
Cornélius liá»n Ä‘á»c cho Rosa nghe bản di chúc anh vừa viết.
Cô gái càng khóc nức nở, vừa hay có tiếng chân nặng nỠbước lên cầu thang kèm theo những tiếng ồn ào và tiếng chó sủa.
Rosa xoắn tay lại kêu lên:
- Ngưá»i ta đến bắt ông rồi. Trá»i Æ¡i, trá»i Æ¡i!
Ông còn Ä‘iá»u gì phải nói vá»›i em nữa không?
Cô ngã quỵ xuống, tiếng khóc nghẹn ngào.
- Em nhá»› phải cất cẩn thận ba mầm giống kia, chăm sóc nó theo lá»i tôi chỉ dẫn, em hãy làm cho tôi, vì tôi, Rosa nhé. Thôi, vÄ©nh biệt Rosa.
Không ngẩng đầu lên, Rosa nói:
- Em xin hứa. ồ! Vâng, em sẽ làm tốt Ä‘iá»u ông dặn. - Cô nói tiếp. - Còn việc em lấy chồng, ôi, việc đó em chịu thôi. - Nói Ä‘oạn, nàng cất vào nịt vú ba mầm hoa quý giá cá»§a Cornélius.
Những tiếng động lúc nãy Cornélius nghe thấy là của viên lục sự, của tên đao phủ, của lính canh gác đoạn đầu đài và của những kẻ tò mò ở quanh nhà thỠxưa nay, vẫn quen thói đi theo xem.
Khi Cornélius theo lính gác dẫn giải xuống cầu thang, anh đảo mắt nhìn quanh tìm Rosa, nhưng qua làn gươm giáo tua tủa xung quanh anh chỉ thấy một thân hình mảnh dẻ nằm sóng soài cạnh chiếc ghế gỗ và mớ tóc dài xõa quanh gần như che kín mặt..
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #5  
Old 24-04-2008, 10:51 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 5




Cornélius không đi đến ba trăm bước đã đến đoạn đầu đài.
ÄÆ°á»ng Ä‘i càng ngắn, ngưá»i xem càng chật, càng đông.
Äó là những kẻ tò mò, ba ngày trước đây, đã thú vị xem máu chảy cá»§a hai ông De Witt, giá» lại vui sướng chá» xem má»™t nạn nhân nữa sắp bị hành hình. Bởi vậy khi Cornélius vừa xuất hiện, hỠđã la ó vang dậy cả quảng trưá»ng.
Van Baerle không nao núng, vững vàng bước từng nấc lên đoạn đầu đài.
Anh quỳ xuống cầu nguyện và nhận thấy khi đặt đầu nghiêng trên thớt và mở mắt nhìn thì có lẽ đến tận phút cuối cùng anh vẫn nhận ra cái cửa sổ có căng lưới thép ở nhà tù Buytenhof.
Sau cùng, cử chỉ cuối cùng đã đến lúc phải thực hiện: Cornélius đặt cằm lên cái thớt đá ướt và lạnh.
Má»™t tia chá»›p lóe lên trên Ä‘oạn đầu đài. Äao phá»§ múa Ä‘ao.
Van Baerle vĩnh biệt hoa tuylíp đen của mình; anh tin chắc rằng khi mở mắt ra anh sẽ gặp được Chúa ở trên kia, một thế giới khác, đầy ánh sáng và những màu sắc khác.
Ba lần anh cảm thấy gió lạnh của thép đao lướt trên đầu, nhưng lạ thay không thấy chút gì đau đớn hay choáng váng.
Bỗng nhiên anh như được dựng dậy, đứng thẳng lên, hơi loạng choạng.
Ngưá»i ta Ä‘ang Ä‘á»c cái gì bên cạnh, má»™t bản giấy da có xi đỠđóng dấu.
Cố gắng mở mắt, cố gắng nhìn, cố gắng lắng nghe, Van Baerle bắt đầu hiểu Ä‘iá»u gì đã xảy ra.
Äức Guillaume cao cả tức hoàng tá»­ d’Orange sợ rằng vài lít máu trong ngưá»i Van Baerle đổ ra sẽ làm tràn cái cốc công lý thiên đàng nên ngài nảy lòng thương nhà trồng hoa tuylíp trẻ tuổi và có lẽ vô tá»™i kia mà tha tá»™i chết cho anh.
Thế là anh đã biết vì sao lưỡi đao không bập xuống đầu anh. Vì sao anh không cảm thấy đau đớn hay choáng váng.
Cornélius từng hy vá»ng ở Chúa, ở má»™t thiên đưá»ng có hoa tuylíp nở rá»™ nay thấy bị cụt hứng;.nhưng anh tá»± an á»§i là anh sẽ được trả tá»± do và lấy lại được mảnh vưá»n trồng hoa ở Dordrecht.
Nhưng Cornélius đã lầm vì dưới quyết định xóa án tử hình còn có một hậu thư. Trong đó nói rằng đức Guillaume cai quản đất nước Hà Lan kết án Cornélius Van Baerle tù chung thân.
Anh không mắc tội to đến phải chém đầu nhưng không phải là nhỠđể được trả lại tự do.
- Chà! - Anh nghĩ, không phải là đã mất tất cả. Trong tù chung thân ta còn có Rosa; cũng còn ba mầm hoa tuylíp đen của ta nữa.
Nhưng Cornélius không tính rằng nước Hà Lan có Bảy tỉnh thì có bảy nhà tù, nhà tù ở tỉnh thì rẻ hơn nhà tù ở La Haye là nhà tù thành phố.
Vá» mặt đó hình như hoàng tá»­ Guillaume không có Ä‘iá»u kiện để nuôi Van Baerle ở La Haye nên cho anh thụ án ở pháo đài cổ LÂwestein, đầu mÅ©i cái đảo hợp thành bởi hai con sông Wahal và La Meuse.
Van Baerle biết tưá»ng tận lịch sá»­ nước mình nên anh hiểu rõ Grotius lừng danh đã từng bị giam ở lâu đài đó sau khi Barneveldt mất.
Sực nhớ ra một kỷ niệm ghê gớm Cornélius kêu lên:
- ấy chết! - ở đảo khí hậu ẩm và có nhiá»u mây, đất lại xấu không trồng được hoa tuylíp! Vá»›i lại Rosa không ở LÂwestein. - Cornélius lẩm bẩm nói, đầu gục xuống, cái đầu mà lúc nãy thiếu chút nữa đã lìa khá»i cổ.
Trong khi Cornélius nghĩ ngợi như vậy có một chiếc xe chạy đến đoạn đầu đài.
Ngưá»i ta gá»i anh lên, anh làm theo.
Anh nhìn lần cuối nhà tù Buytenhof, hy vá»ng nhìn thấy ở cá»­a sổ khuôn mặt cá»§a Rosa trở lại nét thanh bình; nhưng chiếc xe vá»›i cá»— ngá»±a kéo khá»e chở vá»™i Van Baerle Ä‘i.
Má»™t số kẻ tò mò kéo nhau Ä‘i xem cuá»™c hành hình không có nữa phần nào thấy bị cụt hứng, có má»™t thị dân ăn mặc chỉnh tá» xem ra là ngưá»i cay cú nhất. Những ngưá»i cuồng xem đến từ sáng sá»›m để chiếm chá»—, hắn còn hÆ¡n hỠđến từ ná»­a đêm chá» sẵn ở cá»­a nhà tù.
Không gì dễ hiểu hơn; thị dân đó là Isaac Boxtel đến từ La Haye để tìm cách chiếm đoạt ba mầm giống hoa tuylíp đen của Cornélius.
Hắn đến gặp tên Ä‘ao phá»§, tá»± giá»›i thiệu là bạn thân cá»§a ngưá»i tá»­ tù; ngoài các tư trang bằng vàng và bằng bạc để lại cho tên Ä‘ao phá»§, hắn còn đặt mua lại các quần áo cá»§a tá»­ tù vá»›i cái giá thật cao:
một trăm florins.
Kể ra việc đó vẫn thấy xảy ra: bên cạnh một tên cuồng tín kiểu như Cornélius rất có thể có một tên cuồng tín khác chịu chi một trăm florins ra mua quần áo cũ của hắn.
Do đó, tên Ä‘ao phá»§ nhận ngay. Hắn chỉ đặt má»—i má»™t Ä‘iá»u kiện là hắn được trả tiá»n trước.
Boxtel chi trả và yên tâm đợi.
Ta thử đoán xem hắn bực bội như thế nào khi hay tin Van Baerle được giảm án từ tử hình xuống chung thân. Hắn không chịu được đã nổi giận ghê gớm.
Hắn nhảy xổ lên đấm đá mấy kẻ orangistes bá»±c bá»™i như hắn. Tưởng hắn Ä‘iên cuồng la ó là vui thích vá»›i quyết định trên nên bá»n này đánh trả lại hắn túi bụi. Hắn chỉ còn biết ôm đầu kêu Ä‘au.
Äối vá»›i Cornélius được giam ở nhà tù ngày xưa Grotius cÅ©ng bị giam ở đấy, anh tá»± cho là má»™t vinh dá»±.
Nhưng khi đến nÆ¡i, má»™t vinh dá»± khác còn to lá»›n hÆ¡n đến vá»›i anh. Buồng giam cá»§a Cornélius bây giá» cÅ©ng là buồng giam cá»§a Grotius ngày xưa. Má»™t buổi sáng, đứng ở cá»­a sổ hít thở khí trá»i mát mẻ từ sông Wahal đưa tá»›i và khi nhìn ra xa thấy bóng những cối xay bá»™t ở Dordrecht quê hương anh, anh thấy từng đàn chim bồ câu từ xa xa bay tá»›i và đậu trên các chái nhà LÂwestein để sưởi ấm.
Cornélius thầm nghĩ: những con chim kia đến từ Dordrecht và như vậy chúng có thể quay vỠđấy.
Ai gài được thư ở cánh chim may ra báo được tin mình cho Dordrecht biết.
Ngưá»i ta kiên nhẫn khi ngưá»i ta hai mươi tám tuổi, và khi ngưá»i ta phải ở tù chung thân; sau bao nhiêu tháng nhá»­ mãi không được, cuối cùng Cornélius cÅ©ng bắt được má»™t chú chim câu mái.
Anh mất hai tháng nữa bắt được một con chim đực; anh nhốt hai con với nhau và vào khoảng đầu năm 1673 chúng đẻ trứng; khi đến lượt con đực ấp trứng anh thả con mái sau khi đã gài được một mẩu giấy nhỠnhắn tin vào dưới cánh; con này vững tin con đực, bay thẳng vỠDordrecht.
Äến chiá»u nó bay vá». Mẩu giấy vẫn còn.
Äến ngày thứ mưá»i sáu, nó trở vá», cánh không còn giấy.
Giấy báo tin anh viết gá»­i cho ngưá»i vú già nuôi anh. Trong thư anh yêu cầu há»… ai bắt được hãy hảo tâm gá»­i ngay đến địa chỉ trên giúp cho càng sá»›m càng tốt.
Trong thư còn có ít dòng nữa gá»­i Rosa..Thượng đế từng có phép nhiệm màu Ä‘em những hạt cá»§ cải dại rắc lên các tưá»ng thành lâu đài cổ và làm chúng nở hoa chỉ bằng mấy hạt mưa lất phất thì Thượng đế cÅ©ng có phép dá»… dàng cho ngưá»i vú già nhận được thư cá»§a Van Baerle.
Vào những ngày đầu tháng hai, ở đầu cầu thang nhá» có tiếng ngưá»i nói làm Cornélius giật mình.
Äó chính là giá»ng nói êm ái dịu dàng cá»§a Rosa.
Chúng ta phải thú thá»±c vá»›i nhau rằng Cornélius không bị choáng váng vì sá»± bất ngỠđó; con chim trở vá» dưới cánh không có thư đã gieo trong lòng anh má»™t mầm hy vá»ng. Và ngày nào anh cÅ©ng mong đợi tin tức ngưá»i anh yêu và tin tức những mầm giống hoa cá»§a anh.
Anh đứng dậy lắng tai nghe.
Äúng rồi, đúng Rosa đã vào được nhà giam thăm anh không biết bằng cách nào. Trong khi Cornélius còn đặt ra bao giả thuyết, cá»­a ghi-sê ở buồng giam anh bá»—ng mở. Rosa mắt sáng ngá»i vui sướng ghé sát mặt vào tấm lưới thép.
- ôi! Thưa ông, thưa ông, em có mặt đây.
Cornélius giang tay:
- ôi! Rosa, Rosa!
- Xin ông nói khẽ thôi, có cha em đi theo!
- Cha em ư?
- Em cố nói ngắn gá»n ông nghe, ông hoàng Guillaume có má»™t nhà nghỉ cách Leyde má»™t dặm, đó chỉ là má»™t trại nuôi bò sữa không gì khác; chính cô em là vú nuôi ông hoàng được giao trông nom trại đó. Khi bà vú nuôi cá»§a anh Ä‘á»c cho em nghe thư anh, em vá»™i chạy ngay đến nhà cô em; em ở chÆ¡i đó cho đến khi gặp được ông hoàng đến thăm trại; em thỉnh cầu ông hãy ban Æ¡n cho cha em được coi ngục LÂwestein thay vì gác ngục ở La Haye.
May quá ông không nghi ngá» há»i em vì sao, thành thá»­ lá»i thỉnh cầu cá»§a em được chấp nhận ngay.
- Vì thế em có mặt ở đây. - Cornélius vui vẻ nói.
- Vâng ạ.
- ôi Rosa, Rosa xinh đẹp của tôi, Rosa tốt bụng của tôi! Này Rosa, em có một chút thương yêu tôi chứ?
- Má»™t chút thôi ư? ồ không! ông không muốn được nhiá»u hÆ¡n ư? - Rosa há»i.
Cornélius nồng nàn đưa hai bàn tay ra cho Rosa nhưng chỉ các đầu ngón tay của hỠlà chạm được vào nhau qua lưới thép mà thôi.
- Äây, cha em tá»›i! - Ngưá»i con gái nói.
Rosa vá»™i rá»i khá»i cánh cá»­a thật nhanh và chạy vá» phía cha cô Ä‘ang xuất hiện ở đầu cầu thang..Má»™t con chó được dắt theo sau.
- ái chà chà, ông Van Baerle đó ư? - Gryphus nói. - Sung sướng quá, chúng ta lại gặp nhau.
- Vâng, thưa ông Gryphus quý mến, tôi vui mừng được thấy tay ông đã khá»i.
Gryphus cau mày nói:
- Anh thấy đấy, vá» chính trị ngưá»i ta má»›i dá»… mắc sai lầm làm sao. ông hoàng đã tha mạng sống cho anh, tôi thì không làm vậy.
- Chà! Tại sao lại thế, thưa ông?- Cornélius há»i.
- Vì anh là kẻ sẽ tái phạm mưu phản.
- Thưa ông Gryphus cao thượng, - Cornélius nói tiếp. - có lúc tôi đã có ý định bỠtrốn đi thật nhưng bây giỠchắc chắn là tôi không còn ý nghĩ đó nữa.
- Thế là tốt! - Gryphus nói. - Anh hãy coi chừng anh, tôi cũng làm thế. Thế là công bằng, công bằng. Rất tiếc Hoàng thân đã phạm một sai lầm lớn.
- Khi ông không y án xử tử tôi ấy ư?
- Có lẽ thế. Anh hãy xem xem có phải hai ông De Witt nhà ông bây giỠkhông được yên tâm lắm không.
- Äiá»u ông nói thật khá»§ng khiếp, ông Gryphus ạ.
- Vá»›i lại, tôi nói thế là xuất phát từ lòng thương yêu con ngưá»i.
- A! Thật thế hả ông? Xin ông hãy nói rõ thêm, tôi không hiểu lắm.
- Äúng vậy. Nếu đầu anh rÆ¡i dưới Ä‘ao cá»§a Ä‘ao phá»§ Harbruck thì anh không còn phải Ä‘au đớn nữa đâu. Còn như ở đây, tôi chẳng giấu gì anh, tôi sẽ làm cuá»™c Ä‘á»i anh còn khổ.
Trong khi ngưá»i tù mỉm cưá»i nhạo báng ông cai ngục thì Rosa nấp sau cánh cá»­a nhìn anh và mỉm cưá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i đầy thông cảm và an á»§i.
Gryphus đi ra phía cửa sổ.
Khi ấy hai con chim câu nghe tiếng nói lạ liá»n sợ hãi bay khá»i tổ và biến mất trong sương mù.
- ạ, ô! Cái gì thế? - Viên cai ngục há»i.
- Äấy là chim câu cá»§a tôi.
- Cá»§a tôi, cá»§a tôi! - Gryphus lá»›n tiếng. - Thá»­ há»i má»™t tù nhân còn có thứ gì là cá»§a riêng mình nữa không?
- úi dà, - ngưá»i tù nói. - đó là chim cá»§a Thượng đế gá»­i đấy mà.
- Äó là vi phạm ká»· luật! - Gryphus nói. - Nuôi chim bồ câu, to gan thật. Này tôi báo trước cho anh biết ná»™i nhật ngày mai tôi bắt bá» nồi đấy..Hẹn thế xong, Gryphus thò đầu ra ngoài cá»­a sổ ngó xem tổ chim thế nào, chá»›p lấy thá»i cÆ¡, Cornélius chạy vá»™i ra cá»­a nắm lấy tay Rosa. Cô nói vá»›i anh:
- Chín giỠtối nay ông nhé!
Còn mải suy nghÄ© vá» việc sáng mai bắt chim câu thế nào, Gryphus không nói gì, không nghe thấy gì và khi khép cá»­a sổ lại, hắn kéo tay con gái ra khá»i buồng giam, khóa hai lần cá»­a lại, chốt then và đến thăm má»™t tù nhân khác cÅ©ng vá»›i những hứa hẹn như hứa hẹn vá»›i Cornélius...
Hắn vừa Ä‘i khá»i, Cornélius đã chạy đến cá»­a sổ phá tan nát tổ chim.
Anh thà đuổi chúng đi không cho ở với mình còn hơn là để chúng chết bởi tên cai ngục. ôi!
Những con chim đưa thư tận tình đã mang đến cho anh diá»…m phúc gặp lại Rosa. GiỠđây, anh nóng lòng sốt ruá»™t đợi đến chín giá».
Tiếng chuông cuối cùng điểm trên lầu canh vừa dứt, anh đã nghe thấy bước chân nhẹ nhàng của cô gái Frisonne; cánh cửa nhỠgài lưới thép bỗng nhiên sáng; ghisê được mở từ bên ngoài.
- Em đây rồi! - Rosa vừa nói vừa thở hổn hển vì lên cầu thang.
- ôi! Em Rosa yêu quý!
- ông thích gặp lại em sao?
- Sao em há»i thế? Nhưng em làm thế nào để đến được đây, em hãy nói Ä‘i.
- Chả là tối nào cha em cũng ngủ ngay sau khi ăn xong và ông uống rượu hơi say. NhỠđó, tối nào em cũng sẽ đến đây được một tiếng nói chuyện với ông.
- ôi! Tôi cám ơn em, rất cám ơn em Rosa.
Khi nói câu đó Cornélius ghé sát mặt anh lại cá»­a ghisê làm Rosa giật ngay ngưá»i lại.
- Em mang đến cho ông các mầm hoa tuylíp đây.
Tim Cornélius nảy thót. Trước anh không dám há»i Rosa đã làm gì đối vá»›i những mầm hoa quý cá»§a anh.
- A! Thế ra em đã bảo quản được chúng ư?
- Thế ông đã không giao nó cho em như má»™t vật báu em phải trân trá»ng đó sao?
- Có chứ, nhưng khi tôi đã hứa cho em thì chúng là của em.
- Chúng chỉ là cá»§a em khi ông mất Ä‘i nhưng bây giỠông còn sống, chúng là cá»§a ông. Em quyết định mang chúng trả lại ông; có Ä‘iá»u em không biết làm bằng cách nào. Mấy hôm ná» khi bà vú nuôi mang thư cá»§a ông đến cho em, em má»›i quyết định gặp ông Hoàng xin đổi chá»— gác đến đây cho cha.em. Thế là em đến được Leyde. Chuyện tiếp vá» sau thế nào, ông biết rồi đấy.
- Thế nào, em Rosa yêu quý, ngay trước khi nhận được thư tôi, em đã có ý nghĩ đến gặp tôi rồi ư?
- ông còn há»i Ä‘iá»u đó! - Cô gái đã thắng được thẹn thò trả lá»i. - Em chỉ nghÄ© có chuyện đó thôi.
Khi nói vậy, Rosa trông rất hấp dẫn khiến lần thứ hai, Cornélius áp vội trán mình, môi mình lên tấm lưới sắt và như thế có lẽ để cám ơn cô gái đáng yêu kia.
Như lần thứ nhất, Rosa lùi lại:
- Nói thật, - cô gái nói. - em thưá»ng rất tiếc em không biết Ä‘á»c nhưng không lần nào em tiếc bằng lần vú nuôi mang thư cá»§a ông đến cho em.
Cô gái đỠbừng mặt, mắt nhìn xuống, khiến cô không nhận thấy môi của Cornélius đưa gần lại, nhưng than ôi! Nó chỉ chạm lưới sắt; mặc dầu vậy, Rosa vẫn cảm thấy hơi thở nồng nàn của nụ hôn.
Mặt cô tái nhợt, có lẽ còn tái hơn cả ngày nào ở Buytenhof trước cái án tử hình. Cô bỗng rên lên và bỠchạy trốn.
Cô chạy vội quá quên cả đưa trả lại Cornélius ba cái mầm giống hoa tuylíp đen của anh.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
ïðåññà, ñäàòü



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™