Chiều hôm qua, lúc 6 giờ, tụi em vào trường học thêm Hoá. Trong khi chờ thầy đi ăn hủ tíu bên kia đường, tụi em ngồi chơi trên bục sân khấu giữa sân. Bạn Châu lấy ra một cuốn sổ, rủ em coi bói. Bạn ấy gọi là coi bói kiểu mới, rất khoa học, không hề mê tín dị đoan, muốn coi về cái gì cũng được. Tình duyên, học tập, bạn bè, gia đình… đủ hết.
Lúc đó, cả đám tụi em có Đăng, Huy, Chương, Nguyệt, Hoàn, Thương. Mấy bạ đều cười tủm tỉm nói rằng đã coi hết rồi. Chỉ còn một mình em. Em hỏi hay không. Các bạn bảo, muốn biết hay, phải coi mới biết, không thể tả được, bỏ qua rất uổng. Coi cho biết hay, rồi có dịp sẽ đem áp dụng. Rất dễ. Nhất là vào các buổi sinh nhật, có đứa này đứa kia, vui lắm. Cười chảy nước mắt luôn.
Em không bao giờ tim mấy cái vụ bói toán. Cả nhà em ai cũng vậy, Nhưng các bạn rủ dữ quá, dụ dỗ riết, làm em xiêu lòng, tò mò muốn thử coi cho biết. Đâu có tốn tiền.
Em bằng lòng rồi. Tụi nó bu chung quanh em để nghe bạn Châu hỏi em rất nhiều câu, mà em ghi hết ra đây, theo kiểu đối chiếu để thầy thấy được bạn ấy đã đối xử với em dã man như thế nào.
Bạn ấy hỏi em tên gì? Có bị té xe không? Có yêu ai chưa? Ăn bằng gì (mắt, mồm, tai…)? Một ngày ăn mấy lần? Từ số 1 đến số 50 thích số nào? Bạn có ghét ai không? Người đó tên gì? Bạn ngủ ở đâu? Bạn thích con gì? Bạn có nghe nhạc không?...
Thưa thầy. Em có nói đi nói lại rằn bạn ý chơi xóc em – í lộn – chơi xỏ em. Nhưng thầy cứ bảo rằng thầy không hiểu. Một đứa hiền khô, nhút nhát như em, mấy bạn đứng phía sau hù một tiếng mà cũng khóc, sao lại dám đánh bạn, xé áo dài của bạn. Quái đản nhất là vừa đánh vừa khóc ồ ồ.
Bởi vì, khi bạn hỏi em, em trả lời, có câu thiệt, có câu giỡn. Nhưng khi bạn ấy đem phần giải đáp ra thì bậy bạ hết trơn. Em trả lời, còn bạn ấy đem ghép với một bảng câu hỏi khác, mà bạn ấy giấu không cho em coi. Sau đó, em cố giựt ra được một miếng, em cũng chép ra đây cho thầy coi luôn. Nhưng điều bạn nói có thật không? Bạn có hôn ai chưa? Giống ai? Bạn có làm bậy không? Với ai? Mấy lần?...
Thành ra, khi em trả lời em ăn bằng mắt (vì em sợ mập) thì bạn ấy lại lại bói rằng em đã hôn ai đó ở mắt. Rồi tới câu hỏi thích số nào, em nói chơi chơi là em thích số 35, thì bạn ấy tuyên bố chắc như bắp là em đã hôn đứa nào đó tới … ba mươi lăm lần rồi. Mấy câu cuối cùng mới thật là rùng rợn, khủng khiếp và làm em nổi giận, chớ mấy câu trên thì hơi quê chút thôi. Xin thầy hãy thử tưởng tượng khi em nói ghét bạn Huy (vì bạn Huy ngồi bênh cạnh em, hay tháo giày để với bốc mùi hôi thối, để em gớm mà khóc, để mấy bạn kia cười ghẹo em) thì cả đám tụi nó rống lên hét um sùm.. Bạn Đăng còn nằm lăn ra sân khấu, giơ hai chân lên đạp loạn xạ như đóng phim hài. Bạn Huy thì đỏ mặt lên, cười chảy nước mắt nước mũi như đang bị đòn. Bạn Nguyệt, bạn Thương bỏ chạy ra chỗ khác. Bạn Hoàn thì nhéo bạn Huy, bạn Chương nhảy tưng tưng như bì kiến cắn, kêu éc éc như bị bóp cổ. Chỉ mình em ngồi tỉnh bơ, còn cười tụi nó sao lại cười dữ vậy, bộ điên rồi chắc.
Thưa thầy, tại tụi nó có đầu óc đen tối, hay nghĩ bậy bạ, nên từ "làm bậy" được hiểu là câu chuyện quan hệ nam nữ. Chứ còn ở nhà em, em út của em năm tuổi tè dầm ra giường mẹ em cũng nói là nó làm bậy đó. Vì em đã trả lời là ăn một ngày ba bữa như tất cả mọi người trên đời này, nên bạn ấy đã quả quyết rằng em đã làm bậy bạ ba lần với bạn Huy, ở trên lầu một.
Trời ơi! Em khóc liền lúc đó. Em có là gì bạn ấy đâu, mà bạn ấy nỡ làm nhục em như vậy. Bạn ấy ngồi tại chỗ, nhịp nhịp chân, mặt hếch lên kênh kiệu như hôm hội diễn văn nghệ toàn trường. Bạn ấy đi qua đi lại để làm nền cho bạn Huy hát bài "Tóc em đuôi gà". Nhìn rất dễ thương và vui vui, nên em có nói: "Thằng Huy cứ để con Châu dắt tới dắt lui, như dắt con chó nhà nó đi tìm chỗ ị buổi sáng".
Thưa thầy. Chắc là bạn ấy dể bụng ghét em nên bữa nay mới tìm kế trả thù một cách thâm độc như vậy.
Thật tình lúc đó, em không có ý đánh bạn Châu. Em chỉ nắm áo bạn ấy giựt giựt, để thêm động tác cho cơn khóc thôi. Nhưng bạn ấy đã dứt giựt ra để chạy, nên cái tà áo dài phía sau mới bị rách lủng lẳng. Tai bạn Châu học khác lớp mình, bạn ấy ở lại chờ học thêm buổi tối luôn. Nếu không thì đâu có chuyện rách hư luôn cái áo dài mới may. về chuyện này, em đã đền áo khác cho bạn Châu rồi. Tuần sau, may xong bạn ấy sẽ mặc cho thầy coi.
Bản kiểm điểm của em đến đây là hết. Em xin cam đoan lời khai trên là hoàn toàn đúng sự thật. Nếu có gì sai sót, em xin hoàn toàn chịu trách nhiệm. Em cũng xin hứa, từ giờ sẽ cẩn thận, khoé léo hơn trong giao tiếp với bạn bè để không xảy ra những biến cố như vậy nữa, vừa có hại cho mình vừa có hại cho bạn, vừa làm phiền lòng cha mẹ, thầy cô.
Ký tên
Nguyễn Nhị Phúc Diễm
Bản tự kiểm dài bảy trang giấy tập của tôi bị thầy chủ nhiệm trả lại. Trong đó bị gạch đỏ khắp nơi với lời phê của cô dạy môn Văn "Lẫn lộn phong cách hành chính với phong cách ngôn ngữ nghệ thuật. Nhiều lỗi dùng từ. Sa đà khẩu ngữ". Tôi phải viết tiếp bản kiểm điểm khác - một bản kiểm điểm thông thường, khuôn mẫu như tất cả các học sinh khi phạm lỗi. Còn bản kia, thầy bảo tôi chép lại cho sạch sẽ, để thầy gởi đi đăng báo.
Thầy khen tôi có năng khiếu viết văn. Nhưng biệt tài này sẽ chẳng giúp được gì cho việc được giảm nhẹ tội tình, trong hội đòng kỷ luật. Tôi vẫn phải bị cảnh cáo trước toàn trường vào buổi chào cờ đầu tuần. Cả con Châu cũng bị y như tôi. Suốt tuần này, hai đứa phải vào trường cấm túc, nhổ sạch cỏ to cỏ nhỏ ở các chậu cây cảnh, và khắp sân trường, chỗ nào có mọc cỏ.
Tôi nhổ buổi chiều, Châu nhổ buổi sáng. Không biết, nếu nhổ cỏ chung thì tôi với nó sẽ nói chuyện với nhau như thế nào. Mặc dù trong Hội đồng kỷ luật hai đứa đã xin lỗi nhau. Học thêm buổi tối, ngồi chung lớp, nhưng tôi luôn tìm cách tránh mặt nó. Tôi ngồi bàn đầu, để khỏi nhìn thấy bộ điệu nhí nhảnh hết sức tự tin của nó. Hễ cứ nhìn thấy nó như vậy, là tôi nhớ tới bữa chiều rùng rợn kia. Buổi chiều đã là "ô uế" cuộc đời đi học của tôi, bị chết cái tên "cô bé đánh lộn". Con gái mà đánh nhau, xấu xí quá chừng. Chưa hết, tôi còn bị mang tiếng là ganh tỵ với Châu, vì nó cao ráo, gọn ghẽ như người mẫu, lại biết đàn, biết hát. Còn tôi thì lúc nào cũng ngậm mồm, đứng dựa cột, mà hễ mở miệng ra một câu là châm biếm chết người. Thí dụ như câu nói về chuyện diễn văn nghệ của Châu và Huy đó.
Chẳng biết Châu có còn giận tôi không. Thấy nó vẫn cứ nhởn nhơ, vui đùa, ngồi đâu cũng có cả đám con trai đứng ngồi chung quanh. Cũng như tôi vẫn lặng lẽ, ít nói, và tiếp tục khổ sở vì cái mùi đôi vớ suốt một học kỳ chưa giặt của thằng Huy.
Nghĩa là sau đó, các bạn đều sống bình thường như cũ. Chỉ có tôi là vẫn cò day dứt băn khoăn. Tôi chờ đợi và buồn buồn, lo lo cho đến một hôm tôi gặp thầy chủ nhiệm.
- Thầy trò mình đến là ngây thơ. Báo chí, ai lại đăng bản tự kiểm bao giờ. Thầy xin lỗi đã làm em quá hy vọng. Nhưng em phải nhớ "Thất bại là mẹ thành công". Em cứ viết mãi sẽ quen tay, rồi sẽ giỏi thôi. Bước đầu em có thể tập viết nhật ký. Trong sách có nói, viết nhật ký cũng là cách rèn luyện viết văn đấy.
Tưởng gì! Nhật ký thì tôi có cả chục cuốn tập (viết vào đó để giữ bí mật. Cứ xếp chung với tập học, không sợ bị phát hiện). Nhưng đăng báo nhật ký riêng tư của mình ấy hả, mắc cỡ thấy mồ.
Được rồi. Tôi cũng sẽ viết, nhưng là nhật ký của lớp tôi. Bảo đảm toàn những chuyện người lớn không được biết, mà nếu tụi nó biết được, chúng cũng chẳng tha cho tôi luôn. Ví dụ như những chuyện này.
Mỗi buổi học, thường có đến bốn, năm môn. Có môn phải cần hai cuốn tập. Lại thêm sách bài học, bài tập, bài giải, tài liệu lưu hành nội bộ. Các cặp còn phải chứa giấy chưa kiểm tra. Bao nhiêu đó, đủ làm nó phồng lên như cái bánh tiêu và nặng như quả tạ 3 ký. lại còn cái hộp viết, sổ chép bài hát, truyện tranh, truyện chữ, báo in hình tài tài tử, kẹo bánh, giấy để xếp đèn, ngôi sao… Nên đôi lúc, đành chặc lưỡi để sách ở nhà. Có đôi khu cũng quên thật sự.
Lớp tôi A4 nằm giữa A3, A5. Cả ba lớp học chung ba cô Văn, Toán, Anh. Giờ đổi tiết ba cô đổi lớp, cười với nhau tươi như hoa thật. Nhưng vào lớp lại biến thành hoa vải, hoa nhựa cứng nhắc, vô hồn. Nhất là cô chủ nhiệm.
Hôm nay, khi vừa đổi tiết xong, lớp tôi vừa được phép ngồi xuống thì bỗng thấy cô Anh văn nghiêm mặt, nhìn trừng trưng như thôi miên ra phía cửa sau. Lệ Hoa ngồi ngay đó, thì thào báo rằng, thằng Tường A3 đang bò bốn chân, tay nắm mấy cái mút lau bảng. Nó giả bộ đi nhúng giẻ để qua lớp tôi mượn sách. Nhưng cô chủ nhiệm của lớp nó đã phát hiện. Nó được giao nhiệm vụ, nếu không hoàn thành sẽ có đứa bị ghi tên vô sổ đầu bài cho coi. Còn cái chuyện mượn qua mượn lại thì thường thôi, cả ba lớp đã đồng tâm hiệp lực từ lâu rồi.
Đang lúc tiến thoái cả hai đều khó như thế, thì bỗng nghe bên A3 cười ồ cả kên. Cô Văn chờ lâu quá không thấy thằng Tường về, bèn ra cửa sổ ngóng và bắt gặp quả tang. Thế là nó đành chạy về phía hồ nước. Bên này, cô Anh văn bắt Lệ Hoa đem giao nộp mớ sách văn học,bằng cái giọng rít rịt:
- Ghi vào sổ là đọc sách môn khác trong giờ học, đúng chưa?
Tiếng chưa kéo dài thành ra the thé. Cả lớp tôi cười giống như bên A3 lúc nãy. Tất nhiên, cô giận đến cao trào. Nếu bắt chước "đối đáp lượm liền" thì bảo rằng cô "tức điên" hoặc "xách guốc lên". Nhưng tất tiếc, đây là một cô giáo. Cô hấp tấp mở sổ đầu bài bấm viết. Đầu bi vừa chạm giấy thì lớp trưởng đứng bật dậy, trước khi giơ tay.
- Thưa cô. Em xin được có ý kiến.
Ở bàn sau, có tiếng nho nhỏ:
- Cố… ố… lên! Cố… ố… lên… ên!
Được cho phép, lớp trưởng nói gọn, rõ, thật không hổ danh lớp trưởng:
- Thưa cô. Không phải lớp em hỗn với cô. Tại tên của ba bạn Hoa là Chưa. Đặng Văn Chưa. Tự nhiên có sự trùng hợp, nên các bạn mắc cười. Xin cô thông cảm, tha cho bọn em.
- Thật không?
- Dạ đúng chính xác. Còn tên mẹ của bạn Hoa là Tí Em.
Cô Anh văn hạ cây viết xuống lân nữa, nghe có vẻ đùa cợt:
- Vậy thì ghi thêm một tội thứ hai là cười khi giáo viên đang nói, tội thứ ba nữa: chọc ghẹo tên cha mẹ của bạn.
Lớp phó kỷ luật hỏi, cho chắc, khi thấy cô nói xong thì cười luôn:
- Vậy là cô tha, phải không cô?
- Tha. Mà này, Tha có phải là tên của một vị phụ huynh nào trong lớp không đấy?
Tụi nó làm sao mà biết nổi, trừ tôi. Vì vậy nên mới có mọt chuyện bí mật thứ hai tiếp theo.
Hôm qua, thầy vi tính đưa cho tôi một đống sổ và dặn dò cẩn thận: "Không nên để ai biết". Trời ơi. Thầy dặn là thừa. Vì tôi mà để lộ ra tôi đang nắm trong tay tới mấy trăm cái tên cha mẹ của cả dãy hành lang lầu một thì, có thể tôi sẽ bị sự cố máy tính năm 2000 là mất hết dữ liệu, khóc hu hu. Bởi thật là khoái khi biết được tên cha mẹ của bạn, kỳ cục vậy đó.
Tháng trước, lớp tôi có xảy ra chuyện đánh nhau. Đánh thật sự chứ không như tôi nắm áo Mỹ Châu. Nhưng tụi nó đánh ở xóm thầy dạy thêm môn Toán. Trong lớp chỉ có mấy đứa biết, tụi nó im luôn, nên không bị lôi ra hội đồng kỷ luật.
Tên cha mẹ là một thứ tuyệt mật, giữ kín còn hơn tên đứa nào mình thấy thích nữa kia. Có thể nói tên người ấy cho bạn thân nhất của mình nghe, nhưng tên ba má thì không bao giờ. Nhờ mấy cuốn sổ, tôi hiểu tại sao Nguyên dám đánh Hải.
Cả nhà nó đều tên Nguyên hết. Ba: Nguyễn Văn Nguyên. Chị: Thảo Nguyên. Em: Bình Nguyên. Nó: Hoàng Nguyên. Tên nào cũng đẹp. Nhưng mà tên má nó thì xấu hết chỗ chê: Lê Thị Luốc. Thắng Hải chọc: "Lem Thị Luốc. Nguyên cả nhà". Cao hứng, nó bịa: "Luộc nguyên con".
Câu sau này là Nguyên tức lồi mắt. Nó có biệt danh là Nguyên Con. Bởi nó nhỏ bé, ngồi bàn đầu quanh năm suốt tháng, đổi sơ đồ cũng chì chạy vào chạy ra thôi. Lý do thứ hai khiến nó tức muốn hộc máu vì cái tiếng nguyên con kia. Theo tôi được truyền tai thì, tiếng đó nếu dùng theo phong cách khẩu ngữ, có ý nghĩa rất thô tục, không sạch sẽ, nói tóm lại: dơ, bậy bạ, có vẻ rất… sinh vật.
Đầu đuôi là do một phút sơ suất của Nguyên. Nó bận dò bài, nhờ Hải chuyển giấy xin phép nghỉ học ra cửa cho thầy giám thị. Thằng Hải – chuyên gia quay cóp - đọc được ngay tên má Nguyên.
Nó thích quá gào lên, bấp chấp thầy giám thị đang canh chừng:
- Hay quá là hay! Lê Thị Luốc! Độc đáo! Tên quái hết chỗ nói!
Tất nhiên cả lớp ào ào lên. Ai? Ở đâu? Khi nào? Tại sao biết? Lớp trưởng cũng gào, một cách tuyệt vọng: "Im đi, trừ điểm kìa".
Chắc Nguyên sẽ im luôn, nếu Hải đừng lải nhải mãi cái tên mẫu thân của nó. Ác một nỗi, tên cả nhà nó giống nhau, nên Nguyên mới nghĩ Hải chọc ba má nó, hiếm đứa nào bị lộ "cả cặp" như vậy. Đã thế, khi rảnh… miệng, cả lớp cứ bàn tán riết.
- Luốc có nghĩa là gì ta?
- Tao nghi, Ruốc mới đúng. Mắm ruốc nè.
- Hay là Nuốt? Hay là đi khai sanh trùng người nói ngọng L với N, nên ghi lộn tên.
- Có thể là Đuốc, ruốc đuốc Olympic đó.
- Hoặc là Vuốt, Suốt, Tuốt, Luốt…
Cho đến một ngày thằng Nguyên nhịn hết nổi, phải chộp cái ghế… nhựa ở quán nước, chọi vào người Hải, làm bể mấy cái ly và áo Hải dính đủ loại chè với nước xiro xanh đỏ.
Sau vụ đó, Hải hết chọc. Có thể nó đã chán trò chơi đó.Cũng có thể nó hiểu rõ câu: "Con giun xéo mãi cũng oằn". Nên nghĩ tới nghĩ lui xuôi ngược hết hai ngày, tôi đi tìm thầy vi tính. Bởi vì tôi sợ mình không giữ nổi bí mật. Thằng Nguyên nhỏ xíu (con gái vuốt đầu nó hoài) mà còn đánh nhau vì tên cha mẹ bị khui ra, thì mấy bà chẳng lửa, mấy ông quỷ sứ trong lớp sẽ làm gì tôi nếu tôi ngứa mồm nói ra tên phụ mẫu của tụi nó. Tôi rùng mình nó như vầy:
- Thưa thầy. Thầy đừng la em. Em xin trả lại cho thầy.
Thầy nhìn vào mắt tôi:
- Em bận học bài, phải không?
Tôi nói một hơi về nỗi lo lắng kia. Thầy nheo mắt, cười:
- Đó là chuyện muôn thủa của học trò. Hổi nhỏ, tôi cũng bị hoài. Nhưng em có nhận xét gì về tên cha mẹ với tên con cái không?
Có, tôi có thấy. Tên cha mẹ phần lớn không đẹp, thậm chí còn xấu xí nữa. Nhưng tên con thì rất hay, chứa đựng ý nghĩa này nọ. Thí dụ như tên tôi. Nhị là tên ông nội tôi. Phúc là tên bố tôi. Tên tôi do bà nội đặt vì khi mới sinh ra thấy tôi rất ngộ. Nhị Phúc Diễm là ông Nhị, ông Phúc có đứa cháu, đứa con gái đẹp. Cũng hay dấy chứ.
Thầy vi tính gạt gật ngón tay trỏ như đang bấm chuột.
- Em hiểu, nên tôi mới chọn em viết giùm cho tôi. Chữ em lại rõ, dễ đọc. Kể cho em nghe chuyện này, hồi mới biết đánh vần, tôi cứ suốt ngày hát ư ử tên ba mẹ của mình.Bởi vì thật sung sướng khi biết cha mẹ mình có tên đàng hoàng, với đầu đủ họ và chữ đệm trước tên chứ không phải ông Hai bà Hai như người ta vẫn gọi, vậy nhé.
Ý thầy muốn tôi hãy viết sổ tiếp. Nhưng tôi vẫn kiên quyết trả lại. Vì câu nói của thầy gợi cho tôi viết tiếp chuyện thứ ba về Mãnh Nhi, con nhỏ ngồi bên tay trái tôi trong lớp.
Mãnh Nhi là con nhà "ba tàu lai". Ba Trung Hoa, mẹ Việt Nam. Ba nó nói tiếng Việt không thạo, nên khi di làm giấy khai sinh, người ta đã ghi tên nó thành Mãnh nhi thay vì Mẫn Nghi.
Thật là khổng lồ, nói lái lại nghen, con gái mà có tên lót là Mãnh (mạnh). Tụi con trai thường gọi nó là Mãnh Hổ, Mãnh Thú. Nhưng nó giận mãi cũng chán, cũng "quen rồi".
Mãnh Nhi rất chăm học, học thuộc loại khá. Nó bảo phải cố học cho thành tài để xoá đi mặc cảm về cái tên độc, không đụng hàng.
Một hôm, trong phòng vi tính, tôi vô tình nghe được như vầy:
- Long: Đề thi của sở, chắc là khó dữ. Tôi làm biếng học bài lắm. Sinh, Sử, Địa, Công dân. Hay là tụi mình cá đi.
- Nhi: Làm sao mà biết thắng thua?
- Long: Tính điểm từng môn. Rồi đếm. Ai nhiều môn hơn điểm hơn là thắng.
- Long: Học cho mình. Chớ đâu phải học vì miếng ăn.
Tôi thấy Mãnh Nhi liếc Long một cái, thở dài một tiếng, rồi vặn miệng cười, rất nhịn nhục. Nó quê lắm, giận lắm, nhưng nó sẵn sàng bỏ qua vì nó… thích Long.
Hai đứa cùng ngồi đầu bàn, ở giữa là lối đi. Tụi nó thường xuyên trao đổi thước, viết đỏ, viết xoá, tập, khăn giấy,,, mà chủ nhân, chủ động là Mãnh Nhi. Bù lại, có khi Long cho Nhi ngó qua những bài tập toán khó, mà chỉ có Long và Nguyên Hà giải được.
Nguyên Hà rất đẹp, Tóc dài, thắt bím dầy và đen mượt như một con lươn, Nguyên Hà đẹp nhưng không kiêu như Châu. Nó ít nói, ít bạn, vào lớp là ngồi dính chặt vào ghế. Trong cặp nó có một chai nước để đông cứng thành đá, như học trò cấp một. Điểm Toán, Lý, Hoá luôn luôn 9, 10, không có 8. Anh văn không bao giờ xuống tới 7. Văn từ 6 trở lên.
Báo cáo kinh nghiệm học tốt, bài đọc của Nguyên Hà chỉ làm nhiều đứa chịu thua. Lúc nào cũng học, rảnh thì đọc truyện, chơi búp bê. Patin? Không biết. Sinh nhật? Không ai quen. Dã ngoại? Với gia đình. Lau nhà? Má. Giặt đồ? Máy. Coi em? Con một.
Long bật tay tách tách: "Quá lý tưởng".
Tội nghiệp, Mãnh Nhi không nhận ra rằng Long thích Nguyên Hà. Có lần Long công khai, vừa giả, vừa thật, vừa đùa: "Nguyên Hà là nguyên một con sông, Tui rất mê tắm sông, ước gì trời cho tui nguyên một con sông. Tuyệt vời". Nghe vây, Nguyên Hà đỏ mặt quay đi, cái bím tóc to tướng đổ ào theo. Long hét "Trữ tình hết biết". Chuyện này xảy ra lúc Mãnh Nhi đang bận lục lọi tìm sách trong thư viện.
Nhìn cái cách Mãnh Nhi học thấy mà thương. Nó quyết tâm thắng Long trong kỳ thi này vì một ước muốn bình thường: đi patin với Long, chỉ có hai đứa thôi. Bởi vì đã có lần, cả đám đi sinh nhật Chương, ăn chè xong, vào patin để té thê thảm. Chỉ có mấy đứa biết ẹo qua ẹo lại để giữ thăng bằng, mà mấy đứa đó phải làm cái cột cho mấy đứa nữa, không biết gì hết. La hét, ré, thét như con tàu Titanic lúc đang chìm xuống Bắc Băng Dương. Đăng cười như bị thọt lét:
- Chắc cái áo thun của tui giãn ra vừa cho Thuý Thuý tròng vô quá.
Châu mếu máo:
- Tao mà gãy tay thì ban văn nghệ trường dẹp luôn.
Trong lúc đó, Mãnh Nhi giang rộng hai tay như một con đại bàng đang chao lượn, vừa lướt rào rào vừa la theo điệu Ricky Martin:
- Dzo! Dzo! Dzo! Tránh đường. Tránh đường. Tránh đường. Đụng chết không đền. Không tính tiền bảo hiểm y tế.
Còn Long thì đứng coi bên ngoài hàng rào với Nguyên Hà. Hình như Long không biết trượt patin. Hình như Long đã năn nỉ Chương mời cả Nguyên Hà đi bữa đó.
Bởi vậy, cái ước mơ của Mãnh Nhi làm sao có thể trở thành hiện thực được. Long đời nào chịu run cầm cập, mắt trợn ngược, mồm méo xệch mà nắm áo, bắm tay Nhi trong cái sân đáng sợ ấy, nó là con trai mà.
Chuyện này tôi đoán mò vậy thôi. Vì hôm nọ cô Văn bắt quả tang Nhi truyền giấy cho Long. Cô doạ: "Không đưa. Tôi gõ thước lên là mang tật suốt đời". Nhi đành mở ra bàn tay nắm chặt nãy giờ. Cô cầm miếng giấy đọc to lên: "Đi patin hay hơn đi ăn chè. OK?" Rõ ràng ý nó muốn kẻ thua phải chi trả một bữa trượt té mà vui thay vì ăn mừng, chứ còn gì nữa.
Nhưng kết quả môn toán chỉ có sáu đứa trên 5 điềm. Mãnh Nhi 4,5. Long 7. Nguyên Hà lớn nhất lớp 8,5 điểm. Nhi chỉ hơn Long điểm môn Lý thôi. Tôi bỗng hiểu ra một điều rằng "Yêu là dốt ở trong đầu một đống" (Xin lỗi thi sĩ Xuân Diệu). Nhưng rôi chẳng nói cho nó nghe đâu. Sợ nó buồn, sợ nó giận.
Sau đó, chẳng thấy Mãnh Nhi dắt Long đi đâu hết. Tôi suy đoán gần chết. Cuối cùng, nhịn không nổi, tôi đành làm một cuộc test với Long:
- Ê, hôm bữa thấy Long với Mãnh Nhi đi patin ở Kỳ Hoà.
Long nói giọng đói bụng:
- Xạo vừa thôi, đi đâu mà đi. Nhà Mãnh Nhi nghèo thấy mồ. Tháng nào cũng đóng tiền học trễ sau cả lớp. Mà tui cũng không có hứng khi đi ăn uống gì hết.
Nhưng Mãnh Nhi không đi chơi chung với lớp, Long cũng không đi.
Sau khi sơ kết học kỳ một, thầy dắt cả lớp đi picnic ở ao cá. Quỹ lớp đủ mua gà, mướn nấu xôi và đủ thứ linh tinh khác. Thuý Thuý ram thịt gà thơm phức. Trong khi tụi nó lăng xăng hoặc trầm tư câu cá thì nó lui cui pha nước tắc, tự nguyện canh giữ đồ đạc.
Có mấy đứa ngồi hoài mà không thấy phao chìm, chán quá, chạy về chỗ trải tấm bạt lớn nằm lăn lộn và phát hiện…
- Ối ối, Thuý Thuý cởi trần.
- Một, hai , ba, thọc lét nó.
Thuý Thuý kêu eng éc, chạy tung toé như bị gà đuổi. Bọn đang câu cá khoái quá, quăng cần, vỗ tay chát chát. Thấy tụi nó sắp đạp lên mấy bồn hoa kiểng, thầy chủ nhiệm mới bảo "Thôi nghỉ chơi đi". Thuý Thuý nằm xoãi tay chân, vừa thở phì phì vừa rủa xả mấy đứa kia. Tụi nó cũng đang nằm thở há mồm ở kế bên nó, cười hố hố.
Tại vì Thuý Thuý là con trai mà. Trong tất cả giấy tờ sổ sách tên nó là Lê Hữu Phú. Nhưng tụi lớp thường xuyên gọi nó là Thuý Thuý, sau khi xem bộ phim gì đấy. Nhà tôi không có đầu máy nên không rõ.
Thuý Thuý cao lớn, có bề ngang, bề dày, nhưng lại nói năng có phần ẽo ợt. Con gái ngồi chơi chung với nó, cứ tự nhiên nhờ vả như cùng phái, lúc nào cũng réo gào nhờ vả. Hồi nãy Nguyệt muốn gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu, cũng gọi "Thuý Thuý ới ời".
Đắt khách nhất là trong giờ thực hành vi tính. Khắp phòng ý é giống như trong phim Hồng Kông "Thuý Thuý ơi. Thuý Thuý à".
Phú học giỏi vi tính nhất lớp, rất chăm và có trí nhớ tốt. Lúc nào cũng kè kè theo thầy vi tính. Có hôm còn xin theo thực hành với lớp khác. Chỉ đọc báo thế giới vi tính. Sẽ thi đại học tin học, sẽ học cho đến khi trở thành một ông tiến sĩ, giáo sư về máy tính. Chơi "tự bạch" thì ghi như vầy:
- Thích gì nhất: Máy vi tính.
- Ghét ai nhất: Đứa nào lười học vi tính.
- Mơ ước: Được làm người quét dọn phòng làm việc, hoặc nhà xưởng của Bill Gates.
- Người yêu lý tưởng: Biết yêu thích và sử dụng máy tính thành thạo ngang cơ hoặc giỏi hơn tôi.
- Thích ăn gì: Tất cả những món ăn hay, lạ, đẹp.
Tóm lại, Phú chỉ có hai điều thích thú: vi tính và nấu nướng. Điều thứ nhất làm cho nó trở thành một chàng trai lý tưởng trong thời buổi công nghiệp hiện đại. Nhưng đam mê thứ hai đã biến nó thành nửa này nửa kia, xăng pha nhớt, hai thì (hifi) theo phong cách cách ngôn ngữ học trò. Còn tiếng bình dân dễ hiểu thì gọi là bóng, pêđê.
Nhưng Phú chưa phải là pêđê. Nó không xỏ lỗ tai trái để theo bóng, cũng không biết đi ưỡn ẹo và múa lửa. Nó chỉ hay dẩu mỏ kêu xí, chời ơi, thôi đi bà, hay giận và hay chửi mắng bạn bè. Đụng chuyện ăn uống, phe nữ chỉ cần làm phụ tá sai vặt cho nó.
Như lúc này đây, tôi đang ngồi chờ nó sai bảo. Tôi đưa đĩa, đặt muỗng vào đĩa xôi đã trình bày xong. Nhìn Phú tập trung cao độ, bất giác tôi phát hiện ra một điều ghê rợn.
- Ý ẹ, Thuý Thuý bốc bằng tay, mất vệ sinh.
- Không biết thì đừng có nói, rửa tay xà bông rồi đó.
- Không tin…
- Bà là bạn tui, bà phải tin tui. Nếu bà tin, lát nữa tui cho bà miếng nạc. Mấy thằng đuổi tui hồi nãy, cho nó ăn… phao câu.
Thằng này cũng thù dai ghê chứ. Hôm nay mới biết. Thường ngày, tôi thấy Thuý Thuý rất dễ thương. Nó chưa bào giờ mày tao với tôi. Nó khen tôi hiền nhất lớp, học vi tính cũng ngu bằng cỡ đó, và không giấu dốt, nên nó mới chơi với tôi.
Dọn xong ba mươi lăm đĩa xôi hấp dẫn, hai đứa đi rửa tay. Tiện đường, tôi vào toa lét. Khi trở ra, thấy thằng bạn đang hoảng hốt rất đặc trưng "hai thì". Nó trợn mắt. Hai tay vừa vỗ ngực lia lịa, vừa vẫy rối rít. Miệng nói như súng bắn liên thanh.
- Bà Diễm ơi. Hú hồn. Hú ba hồn bảy vía. Con gái mới chín vía. Kia kìa, bà thấy không. Ông thầy vi tính. Mặc cái áo xanh màu nước biển đó. Ông đi với cô nhổ răng dưới phòng y tế. Tui đang đứng ngó thùng tiền, coi mỗi lần họ đi trả bao nhiêu, thì nghe tiếng quen quen. Vừa quay lại là thấy thầy đang gỡ cái lá trên tóc cô. Bộ điệu coi chăm sóc âu yếm lắm kìa. Chỉ có bồ bịch mới làm như vậy. Bà biết không?
Mấy câu sau, nó thì thào như sợ có ai nghe thấy. Ròi nó rủ tôi ăn trưa xong, lúc tụi lớp nghỉ ngơi, hai đứa sẽ đi tìm hai người đó.
Vừa đi, thằng bạn vừa kể mấy sự nghi ngờ của nó. Bởi nó lúc nào cũng kè kè theo đuôi thầy vi tính. Tôi cũng dần dần nhớ ra. Đúng thật là cô nhổ răng thường thường đi vào phòng máy lúc ra chơi. Vào để đưa một cái gì đó, nhận một cái gì đó. Có lần, minh Giang thấy cô đưa một ổ bánh mì con cóc, rồi đòi tiền. Đôi khi, họ nói gì nhỏ nhỏ, cười cười. Có thể mớ sổ ghi tên kia, thầy cũng đã đưa cho cô nhỏ răng ghi giùm rồi.
Sau hôm đi câu cá, đến giờ thực hành, Thuý Thuý chạy qua máy của tôi, xô đẩy Huy.
- Đi chỗ khác chơi. Mày qua ngồi với Quế hột tiêu. Để tao chỉ cho con nhỏ này. Nó dốt, mày ngồi chung máy với nó chỉ được thày la với điểm kém thôi.
Nghe có lý, Huy đi liền. Thuý Thuý ngồi sát bên tôi, với lấy con chuột xoay vèo vèo, màn hình nhảy nhót tưng tưng, hoa cả mắt. Vừa làm nó vừa nói thầm thì:
- Bà dòm phe bà, tui dòm phe tui. Coi ngôn ngữ, cử chỉ, nét mặt, thái độ của họ nghe.
Chuông reng, cô nhổ răng đi vào, đi thẳng đến đám đông mà thầy đứng ở giữa. Cô nắm tay áo thầy giựt mấy cái. Tôi bỗng chợt nhớ hôm tôi kéo áo Châu. Nhưng ở đây, thầy không bỏ chạy mà quay lại ngay.
- Đó. Nheo mắt và cười. Rất tình cảm. Ánh mắt sáng lên như ô cửa sổ đang sử dụng.
- Chắc cô nhắc ổng đã đến giờ đi nhổ răng.
- Không đúng. Không ai đi nhổ răng mà cười tươi như vậy. Cổ làm hư răng của ổng thì có. Một trái ổi kìa.
Thầy vi tính mắt nhìn trái ổi, đầu lắc lắc. Cô nhổ răng xụ mặt (hình như), bỏ đi ra, nhanh như ánh chớp. Phú đứng hẳn lên nhìn theo.
- Rồi liệng vô thùng rác rồi. Phí của.
Tưởng vậy là xong. Ai ngờ đến hết tiết năm, Phú cà kê ở lại chờ thầy. Bữa sau nó kể cho tôi biết.
Thầy vi tính sau khi nghe nó hỏi "Thầy. Sao thầy không lấy trái ổi. Không ăn thì thầy cho em. Em ghiền ổi lắm", bèn nghiêm mặt lại, nạt liền: "Em vừa nói gì, ai cho phép em nói chuyện đó với tôi.?" Phú không ngờ tình thế chuyển biến bất lợi như vậy. Mọi ngày thầy vẫn vui vẻ với nó. Phú lại trở thành Thuý Thuý. Nó chắp tay vào nhau, vặn qua vặn lại, nói lắp bắp. "Dạ… tại… bị… vì em thấy trái ổi bị thảy vô sọt rác, ở góc quẹo lên cầu thang lầu một. em tiếc quá. Trái ổi vừa nở rốn, xanh bóng. Chắc là giòn rụm. Ngọt ngọt, chua chua. Cái chi tiết trái ổi bị tặng cho thùng rác đã khiến thầy vi tính thay đổi nét mặt, từ nghiêm nghị sang sửng sốt, luống cuống "Em có chắc không?". Ròi thầy sải bước như tụi mình đi trễ giờ bị đóng cổng.
- Rồi tui đi theo. Thấy ổng đến phòng y tế, gõ cửa.
- Rồi sao nữa?
- Tui đi chỗ khác chứ sao. Đứng đó, ổng thấy, nguy hiểm.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một điều làm tôi rùng mình. Tôi nói luôn:
- Thuý Thuý mê thầy phải không? Tại sao con trai mà cứ để ý canh chừng chuyện tình cảm của thầy hoài. Bậy bạ à nghe.
Thúy Thuý trợn mắt lên rất oan ức:
- Chời ơi. Bà sai lầm to bự rồi đó. Mê thầy theo ý nghĩa của bà là để cho con Lệ Hoa, con My Lê kìa. Tụi nó dám gọi thầy là "Anh Đổng của tao" nữa. Bà không biết sao. Còn tui mê, tức là kính phục, ngưỡng mộ thầy quá giỏi vi tính. Tui chỉ muốn được như thày. Thầy vừa giỏi vừa hiểu nhiều, tốt bụng. Đứa nào học xuất sắc, thì thầy còn tự bỏ tiền túi mua vả hộp đĩa để khen thưởng. Bà đâu có biết, vì bà có dời nào học nổi vi tính mà hòng được thưởng.
Nghe cũng có lý, nhưng tôi vẫn cố buộc tội:
- Nhưng chuyên tình yêu của thầy thì mắc mớ gì tội hả Thuý Thuý?
Cái thằng tưởng là loại đa hệ giới tính ấy, không ngờ lại nói như vầy:
- Tui sợ thầy bị đau khổ. Cô nhổ răng vừa đẹp, vừa giàu, có phòng mạch riêng, có chung cư đời mới. Còn thầy thì chỉ có mấy chục cái máy vi tính của nhà trường, với một cái xe lắp ráp từ những kho phế liệu. Cổ quần áo mô đen tới tới, còn thầy thì mô phạm suốt tháng quanh năm. Nghe họ truyền kinh nghiệm rằng có cảm tình hay không là ăn thua ở cái vẻ ngoài trước đã, rồi mới tính tới nội dung bên trong. Ý tui muốn nói là cái tâm hồn đó. Co nhổ răng với thầy chẳng cân xứng, đối xứng tí nào. Thấy thương thầy lắm.
Còn tôi thì lại thấy tội tội cô nhổ răng. Cái cảnh cô ấy, gần như bỏ chạy khỏi phòng máy hôm nọ, làm tôi mủi lòng ghê gớm. Nếu mai mốt tôi lỡ rơi vào tình huống ấy, chắc chắn tôi sẽ đứng khóc ngay tại chỗ. Và nếu tôi là cô ấy, lúc thầy gõ cửa, tôi sẽ run rẩy đứng sau cánh cửa mà nghẹn ngào nói rằng: "Về rồi. Về đi" Tôi sẽ để kệ cho ông thầy đứng chán thì thôi. Ông ta đứng chờ càng lâu, càng chứng tỏ có lòng thành thật.
Thuý Thuý nghĩ khác:
- Gặp tui hả? Tui sẽ bỏ về liền. Thế nào co ta cũng tung của chạy theo, kêu thẩm thiết: "Anh đừng đi, xinh anh đừng đi" Làm như vậy vừa khỏi mất công chờ, vừa biết rõ được mức độ tình cảm của đối phương.
Tôi với Thuý Thuý nhảy vào và quẫy đạp tung toé, trong cuộc tranh luận gay gắt mà mù tịt về chuyện riêng của hai người lớn đó. Tôi muốn đứng lại, Thuý Thuý muốn bỏ đi. Nó nói thêm "Bỏ đi như thế là tỏ ra ngoan ngoãn, biết vâng lời. Phụ nữ thường thích đàn ông dễ dạy, dễ sai khiến". Đứa nào cũng cương quyết, chỉ có mình đúng nhất. Chỉ tiếc rằng tôi không phải cô nhổ răng, Thuý Thuý không phải là thầy Đổng. Có thể, cô ấy chẳng đuổi xỏ gì hết, vừa gõ cửa là mở ngay. Tại nó không dám đứng rình thêm chút nữa.
Tưởng chuyện tình cảm của người lớn chỉ có hai đứa tôi biết. AI dè tụi nó biết gần hết cả lớp. Lý do là họ hay đi chơi với nhau nơi công cộng, còn lớp tôi thì có Hồng Ngọc là học viên trường múa.
Thỉnh thoảng có dịp, trường diễn văn nghệ, Hồng Ngọc lại lên múa - độc diễn. Ma nó múa cũng toàn thứ độc. Áo hở rốn cả gang tay, trước ngực kết thêm mấy hàng lua tua tòng teng. Khi nó vận dụng động tác lắc lư, mấy cái tua rua rung rinh toán loạn, hấp đẫn đến kinh dị. Tụi con trai hú hét như Tarzan boy.
Thật ra, nó mới trình diễn trước toàn trường có hai lần, rồi thôi. Chắc là bị kiểm duyệt. Nhân dịp kỷ niệm Sài Gòn ba trăm tuổi, cái quần nhà Hồng Ngọc đăng ký hộ khẩu thường trú tổ chức văn nghệ chào mừng. Họ đem diễn ở sân khấu nhạc nước cho thêm phần sinh động. Hồng Ngọc bỏ tiền riêng mua vé vào cổng, tặng bất cứ đứa nào được gia đình cho đi chơi buổi tố để đi coi ủng hộ nó.
Thầy chủ nhiệm cũng được một vé nhưng thầy bận dự đám cưới học trò cũ. Thầy đưa vé cho Hồ Thái. Kèm theo câu nói làm cho nó muốn đứng tim:
- Tặng em. Phải cầm đi xem, không được mua đi bán lại nghe chưa.
Hồ Thái Tăng tốc nhấp nháy cặp mắt lác, đi hỏi từng đứa:
- Sao thầy Biết? Đứa nào nịnh thần đâm thọt?
Rồi nó nói bô bô giữa lớp:
- Tao đã bị lỗ vốn gần chết, mà còn bị thầy cảnh cáo nữa. Bạn bè tụi bây không biết thương nhau.
Chẳng ai thèm thương nó cả. Về giới tính, Hồ Thái hơi giống Thuý Thuý, nhưng nhẹ hơn. Nó lại có vẻ chợ búa thế nào ấy. Bữa trước, Đoàn trường mời ca sĩ hát để bán vé gây dựng quỹ xây dựng nhà tình thương. Mỗi lớp đều ủng hộ 50% vé. Thầy cho trích quỹ lớp ra bù. Giá vé 15 ngàn chỉ còn có 5 ngàn. Xong xuôi, Hồ Thái đi gạ gẫm mua lại, bỏ nhỏ câu này: "Không có anh N.C đâu, bữa ảnh về trường bị đè bẹp xin chữ ký, ảnh tởn rồi". Rồi nó ra đứng trước cổng trường mà rao, bị lớp trưởng bắt gặp.
Kỳ này Hồ Thái phải đi coi văn nghệ mọt cách tự giác và tự ái, mà phải làm ra vẻ hết sức tự nhiên. Nó ngòi chính giữa, nghếch mắt lên, cái mồm cứ ê, ý, à, ơ, chời ơi liên tục.
Trên trời là trăng và sao. Giữa trời là gió ào ào. Nhạc như từ trên trời rơi xuống, dưới đất trào lên. Nước tung ra nhạc. Nước có màu như cầu vồng. Hồi nhỏ tôi rất mê cầu vòng, mặc cho tụi bạn ghẹo "Con Diễm ghiền mống chuồng (nói lái)". Hồng Ngọc chưa tới giờ múa, chỉ có mấy đứa chưa biết nhạc nước là gì như tôi với Hồ Thái ngòi coi. Tôi ngước nhìn trời, phổng mũi lên để thơ. Mùi hoa hồng đằng kia đã bay tới đây hay đứa nào xức nước hoa? Ngồi trong cảnh thơ mộng như vậy, tôi bỗng muốn nghĩ đến một người nào đó. Hắn giống ai, ở đâu, tính tình thế nào, tôi không biết. Điều đó là tim tôi rộn lên và mũi cay cay, nhòa nhoà nước. Tôi quẹt bằng tay vì Thuý Thuý đi ăn chưa về. Nó luôn sẵn khăn giấy. Muốn xin phải nói "I love you" nó mới cho. Tại ngoài cái bao có ghi câu đó. Nhưng nếu có Thuý Thuý ở đây lúc này, tôi chẳng xin đâu. Cứ gì nó cũng là con trai mà.
Hôm nay Hồng Ngọc múa kiểu tàu, mặc đồ như trong phim Hồng lâu mộng. Tay cầm hai cái đèn trung thu, nó làm cái nhân giữa mấy chục cô tiên. Có lúc họ đứng dạt ra để một mình nó vặn tới vặn lui, phô trương sự dẻo quẹo của đầu mình và tứ chi. Trên cái nền nước cầu vòng ấy, Hồng Ngọc càng giống tiên nữ thứ thiệt. Tôi bỗng muốn biến thành cái bong bóng bị tuột dây, để lắc lư bay bổng lên trời, Đời sao mà đẹp thế.
Hồng Ngọc múa xong, thay đồ, ra ngồi với lớp. Câu đầu tiên nó hỏi, lập tức cả đám nhao nhao "Hay, hay và hay" Lớp trưởng hét lớn nhất:
- Có hai cái hay lận, nghe đây.
Thói quen thật là khó bỏ. Cả đám nghểnh cổ lên chờ. Lớp trưởng chỉ tay về phía hàng ghế trên cùng:
- Ông còm-píu-tờ với cô nhổ răng, tay trong tay ngồi coi Hồng Ngọc múa. Ở đó, ủa đâu mất rồi?
Thuý Thuý kéo tôi xích ra, nói thầm:
- Vậy là hoà rồi. Tưởng gì. Chuyện tình của người lớn chán phèo.
Tôi không đồng ý với nó. Nhưng không kịp cái vì lớp trưởng đang oang oác, mà Thuý Thuý đang vểnh tai nghe:
- Cái hay thứ hai, ở ngay trên mặt Hồng Ngọc. Đó là cái gì?
Hình như giành nói hết phần của bạn bè là tật của lớp trưởng Nó hỏi vừa xong thì trả lời luôn:
- Hồng Ngọc mới sắm cặp lông mày Trung Quốc. Hôm qua chưa thấy.
Phe nam ngáp to thay lời phát biểu ý kiến. Phe nữ xúm xít xì xào. Hồng Ngọc cười tủm tỉm.
Mấy ngày sau khi Hồng Ngọc trình làng cặp lông mày kiểu Trung Quốc cổ điển, tôi đếm được bốn đứa bắt chước theo. My Lê đi tiệm uốn tóc trong xóm tốn hết 5 ngàn. Bích Đào nhờ chị dâu. Thị Thảo, Hồng Lan góp tiền mua một bộ khuôn. Muốn kiểu nào, cứ ịn lên mặt. Sợi nào thừa, nhổ bỏ không thương tiếc.
Cuối tuần, bộ mặt đổi mới đếm được đến sô mười. Lớp tôi có ba mươi nữ, hai mươi đứa còn lại nhỏ to:
- Thấy đẹp không?
- Mấy đứa khùng. Tự nhiên làm cái mặt trơ trụi, già ngắt.
- Chắc là đau lắm.
- Sách có dạy, lấy cục nước đá lăn cho lạnh tê, mất cảm giác, tha hồ nhổ tỉa.
- Để thử coi.
Người nói câu này là Kim Thương. Hôm sau, Thành quay xuống mượn bài tập Lý của Kim Thương vì "Đi đá banh về, ngủ quên luôn". Chưa kịp cầm cuốn tập, Thành đã hét như bị nhéo trực tiếp, không qua áo, vào be sườn:
- Trời! Ai đây? Thương ơi! Cặp lông mày chổi chà của bà đâu rồi?
Mặt Kim Thương sượng ngắt như củ khoai mì. Nó ngồi ngay đơ nghe Thành xối xuống từng tràng tố cáo:
- Hay một kẻ ganh ghét dung nhan mùa hạ của bà đã xông thuốc mê, rồi nhổ trụi cho hả lòng căm tức?
- Hay là bà bị một loại vi rút làm rụng lông xâm nhập vào người? Tóc bà rụng chưa? Còn lông mi, lông mũi, lông… nách?
Thành nói vừa to vừa thảm thiết - cố ý. Nhiều đứa bỏ chỗ chạy tới bu quanh Kim Thương để nhìn tận mặt. Có đứa còn đưa tay sờ để kiểm chứng. Làm như nó là một thứ đồ dùng để dạy học trên lớp vậy.
Kim Thương đã nhổ những sợi lông mày vo tổ chức, để theo kịp phong trào. Nhưng nó gặp xui. Mặt nó bẩm sinh tròn quay như trăng rằm. Nên bây giờ trên cái mặt trăng ấy vắt vẻo hai sợi dây mỏng teo, nhìn rất quái. Cái kiểu cong vòng đó, làm cho nét mặt lúc nào cũng có vẻ đang nhướn lên cố gắng nhìn gì đó, rất mất tự nhiên.
Trên đây là tóm tắt nhận xét của lớp. Để cứu vãn tình thế, Kim Thương tăng giờ sửa soạn lên. Nó vẽ thêm cái lông mày giả bằng viết chì đeo, đè lên "cọng chân nhang" đang nằm vắt qua vầng trán. Cách sửa chữa đó, nhìn xa cũng tạm, nhìn gần thấy ghê ghê. Lỡ gặp mưa, chắc cái mặt lem luốc.
Ngày nào, Kim Thương cũng nhờ mấy đứa ngồi gần kiểm coi có mọc thêm sợi mới không. Trong giờ học, nó thường xoè tay che trán như đang tập trung suy nghĩ cao độ. Mục đích là tránh con mắt tinh đời của thầy cô. Nhưng thoát sao được. Lần lượt các cô dạy lớp đều biết rằng lớp tôi đang có một trào lưu sửa sang nhan sắc. Cô Công dân còn buộc tội lớp này làm lây lan hết dãy lầu một. Lớp nào cũng thấy mấy cặp chân mày nhỏ xíu, nhọn hoắt như người "son phấn chuyên nghiệp". Có khó hiểu nhưng dễ biết là phê phán, chê bai.
Mặc dù vậy, khao khát làm đẹp vẫn bùng nổ trong lớp trong lớp. Dĩ nhiên là trừ tôi, Nguyên Hà, Mãnh Nhi, Nguyệt, Quỳnh Chi, Phụng, Anh Thư, Cẩm Tâm. Những kẻ chỉ biết cắm đầu học, hoặc có cặp lông mày đẹp sẵn. Thí dụ như tôi đây. Mẹ tôi kể, hồi tôi còn phải ẵm trên tay, nhiều người đã sửng sốt "Sao nhổ lông mày cho nó sớm quá?". Mẹ tôi giải thích không được, đành cười trừ. Trời sinh như vậy, biết sao được?
Tính ra, còn lại mười hai đứa đang băn khoăn, trăn trở: nhổ ở đâu? Nhổ như thế nào cho đẹp, khỏi bị cười chê? Cho đến ngày Xuân Lan nghĩ ra một cách. Kết quả là giờ ra chơi, thầy chủ nhiệm kêu nó, đưa cho một tờ giấy mời phụ huynh.
- Cô Anh văn méc tao kẻ chân mày quá đậm.
Hoàn liếc sơ sơ, phụ hoạ:
- Ừ. Hơi đậm.
Xuân Lan gắt lên:
- Không phải vẽ, xăm đó.
Hoàn há miệng thành hình chứ o:
- Xăm như giang hồ xăm mình hả? Đau dữ à nha.
- Ờ. Họ làm lủng da, rồi bôi màu vô. Khỏi mất công vẽ vời, nhổ nhiếc.
Tôi xía vô:
- Bố mẹ Lan không rầy sao?
Hoàn tỏ ra hiểu biết:
- Nhà nó cho mướn dịch vụ này mà. Hôm họp phụ huynh, tao thấy tóc mẹ nó nhuộm màu nâu đen như cây kem sôcôla.
Xuân lan nhíu đôi lông mày đen đậm, cứng ngắc, nổi bật trên gương mặt trắng bóc, tức tối. Hoàn vừa ngắm vừa hỏi:
- Bộ nhổ hết trơn hết trọi à? Ròi mày cả đời cứ trụi lơ như vậy sao?
Tôi chợt nhớ đến bài học:
- Bộ mày không sợ bị "Ết" sao? Biết kim của họ có khử trùng kỹ chưa?
Cái tin Xuân Lan đi xăm lông mày nhanh chóng lan ra khắp lớp. Hai mươi mốt thiểu số kia, công khai lên tiếng, chỉ trích phê bình theo lối quơ đũa cả nắm. Chưa bao giờ phe ta lại đoàn kết chặt chẽ như thế. Cũng chưa bao giờ nội bộ lại mâu thuẫn đến như vậy.
- Con gái mà, chuyện gì cũng dám làm. Miễn đẹp là được.
- Lo làm đẹp, hèn chi học ngu như…
Long, Hồ Thái, Thuý Thuý công khai gào thết:
- Dù cho biển cạn núi mòn
Lông mày đi mãi không còn về đâu em ơi.
Hay gì thứ thơ bắt chước, sáng tác tập thể. Nhưng mà tức tức sao đó. Phe nữ đành sử dụng vũ khí ngôn ngữ - những câu nói di truyền muôn thủa để bênh vực mình và lẫn nhau.
- Đồ vô duyên.
- Con trai tranh chấp với con gái là đồ hèn.
- Hẹp hỏi. Ích kỷ. Nhỏ nhen. Bần tiện.
Căng thẳng gay go đến độ thủ quỹ không thể nào thu tiền hàng tháng được. Bên nữ xúi giục:
- Đừng thèm thu tiền tụi nó. Để thầy hỏi, mày sẽ méc là tụi nó chóng lệnh, không chịu đóng.
Bên nam cứng rắn, rất khinh mạn.
- Đã đến lúc không thể chung chạ tiền bạc với nhũng kẻ chỉ lo chăm sóc bề ngoài, Tụi này sẽ bầu ra thủ quỹ riêng, phù hợp với giới tính.
Lớp trưởng không dám đứng về phe vào cả. Nó vò đầu bứt tai:
- Mấy ông mấy bà ơi. Sắp bóng đã nữ. Đừng giận nhau nữa. Ai sẽ dạy cho mấy bà. Ai sẽ bị thầy la nếu mấy bà bị thua.
Chẳng là có đợt thi đua chào mừng một ngày lễ lớn. Kỳ này, con trai đã cầu, con gái đá banh. Thầy chủ nhiệm giao cho Hoàn lập danh sách đội nữ, giao cho Chương chịu trách nhiệm huấn luyện. Lớp gọi Chương là huấn luyện viên trưởng, còn Thịnh, Nghiêm, Minh, Huỳnh Chi Hiếu, Chấn, Kỳ, Khôi là phó.
Nếu nói ràng phe nữ có thích chạy hùng hổ theo trái banh trong sân trường không, tôi có thể thay mặt cho ba mươi cành liễu yễu đào tơ để lời "không, không và không". Nói thật ở đây thôi, còn trước mặt thầy chỉ dám kêu the thé "Em không biết đá" ròi giận dỗi cúi đầu chấp nhận vì thầy lạnh lùng "Không biết thì tập, tập mãi phải biết". Chương trình sắp xếp chưa kịp thực hiện thì đã xảy ra chuyện giận nhau.
Chiều thứ bảy. Thầy ghé qua lớp "Ngày mai có thể tôi vào xem qua một chút".
Chờ thầy đi khỏi, Chương hô hào:
- Mai đi đá banh ở Phú Thọ, giơ tay lên.
Sáng chủ nhật, Hoàn đến sớm nhất. Rồi Ái ngân, Bích Đào, Thu Hương, Mãnh Nhi, Nguyệt đủ chân ra sân. Ngồi ở bậc thềm chờ bổ sung có tôi, Cẩm tâm, Ngọc Thuý, Minh Giang, Quyên Chương.
Bóng đá nữ xài banh nhựa. Hôm đó trời hơi nhiều gió. Láy hết sức bình sinh đá mà trái banh cứ lăn ngoằn ngoèo, chậm rì. Chẳng biết đá cách nào, đứa này chê đứa kia, mặt đỏ bừng, chê nhau rồi ban tán:
- Mấy thằng đó nói thiệt sao ta? Phen này thua chắc.
- Vái trời cho ông thầy vô . Cho tụi nó biết đường luôn.
Ông thầy vô thiệt. Nhưng sau tụi con trai. Tụi nó ở đâu không biết, chạy ùa vào cả đám như thi chạy việt dã lúc xuất phát.
Lớp trưởng giang hai tay ra cản bầy đàn, nó vui vẻ rất giả dối:
- Rất hân hạnh được phục vụ các vận động viên nữ xinh đẹp.
Rồi đổi giọng thủ lãnh, ra lệnh:
- Vào, vào đá đi. Mau lên. Phúc Diễm sao còn ngồi đó? Lẹ lên tụi bây, thày vô tới kìa.
Nhanh như sét đánh, Chương, Chấn, Kỳ, Thịnh, Nghiêm Minh lập tức chạy lăng xăng, lật chân, co đầu gối làm mẫu, chỉ dẩn rất tận tình. Huỳnh Kim lôi Bích Đào qua phía vách tường căng tin, tập cho Bích Đào chụp bóng. Tụi nó hét, la, quát tháo, chọc cười như chưa bao giờ có chuyện giận nhau.
Thuý Thuý trong phòng máy chạy ra, ngồi cạnh tôi, phân trần:
- Tui vô trước mấy bà.. Không dám ra, sợ mấy bà xua đuổi. Sợ tụi nó chửi đồ phản bội. Tụi nó đã bàn nhau, cứ đứng ở cổng trường. Nếu thầy không tới thì khỏi, cho mấy bà đá nhau cùi luôn.
- Lát nữa thầy về rồi sao?
- Không biết.
- Con trai mà giận con gái là dở hết sức. Dở ẹt èng eng.
- Bà nói giống như làm thơ quá Diễm ơi.
Có tiếng thầy chủ nhiệm ở đằng sau:
- Sao? Nhà văn còn biết làm thơ nữa hả?
Thuý Thuý vuốt ngực:
- Thầy nghe thấy hết rồi hả thầy? Thầy biết hai phe giận nhau hả thầy?
Thầy nheo mắt:
- Mới biết sáng nay. Tám giờ. Tôi đến thấy mấy cậu ngồi trước cổng trường đột nhiên vô hết. Tôi nghi ngay. Chuyện gì thế?
- Dạ, tại mấy cặp lông mày.
- Giống như Xuân Lan phải không?
- Dạ. Rồi cãi nhau. Giận nhau.
- Chà chà.
Thầy có vẻ bực mình. May quá, Huỳnh Kim vừa chạy vào. Nó ngồi phịch xuống thềm, ôm bụng cười sằng sặc.
- Kỳ cục quá. Nhìn cặp chân mày của Bích Đào, tui sút không được. Giống như mình đang đứng trước khung thành không có thủ môn. Hự hự, híc híc. Chắc kỳ này mình sẽ phải thắng thôi. Mấy tụi lớp kia lo nhìn mặt tụi lớp mình là khỏi đã luôn. Tụi nó sẽ tức tôi, thắc mắc, sẽ buồn cười, sẽ ganh tỵ mà hết đá nổi. Mình sẽ thắng, mình sẽ thắng, hù hù.
Thầy cú nhẹ lên đầu nó:
- Vừa mới làm lành, nói thế coi chừng lại bị giận tiếp nữa đấy.
Huỳnh Kim ngó thầy, le lưỡi, cố nín cười, mặt nhăn như đau bụng bị Tào Tháo đuổi. Ngoài sân, Hoàn gọi tôi ra thay cho nó. Lúc đi qua mặt nhau, tôi thấy Hoàn là lạ.
- Trời đất ơi. Mày cũng…
Hoàn đưa một tay lên miệng ra dấu, một tay chỉ về phía thầy. Rồi nó quẹo hướng khác, nói lớn, xin phép thầy đi uống nước.
Nghiêm Minh ngoắc tôi:
- Phúc Diễm, bà lại đây đá với tôi.
Tôi thiệt tình không thích tập với nó. Nghiêm Minh đẹp trai. Hai phần ba phe nữ đã nhất trí bầu chọn như thế. Nó lại hát hay. Giọng ấm, sắc sảo, như một giàn âm thanh mắc tiền, hoàn hảo. Nó cận thị nữa. Ôi, tôi ái mộ những người cận thị. Nhìn họ thật trí thức, thông thái, thật đặc biệt so với người để mắt trần trụi. Họ có vẻ gì đó cao xa, cao quý hơn hẳn. Tôi muốn cận thị hoài mà đâu có được.
Với tất cả những suy nghĩ ấy tôi thường bị lúng túng, mất tự nhiên trước mặt Nghiêm Minh. Vậy mà bay giờ, nó đang quỳ xuống, bẻ lại cái bàn chân cứng queo và run rẩy của tôi. Vừa vặn vẹo vừa cằn nhằn:
- Má trong là bên này nè. Bà kém quá vậy. Trong ngoài cũng không phân biệt nổi. Bà muốn thua phải không?
Đột nhiên Nghiêm Minh hét lớn:
- Bà nhổ nước miếng lên đầu tui hả? Bà ở dơ. Bà dữ…
Nghiêm Minh vừa hét vừa ngó lên vừa há mồm im luôn. Rớt trên đầu nó chính là mấy giọt nước mắt to tướng của tôi. Tôi phải khóc thôi. Một người được chọn là biểu tượng cho sự thanh lịch lại thốt ra những lời tàn nhẫn như thế. Mà tôi có xấu xí gì cho cam. Diễm có nghĩa là đẹp. Nếu tôi chụp hình ở studio thì có thể đăng báo được. Trong đầu tôi trong một vài giấc mơ của tôi, Nghiêm Minh là một người đẹp, giỏi, hay mà tôi chẳng bao giờ với tới. Nó hát hay nhất trường. Nó cao gần một thước tám, người mỏng dẹt như miếng khô mực. Còn tôi một thước bốn mươi chín, nặng bốn mươi mốt ký. Đứng gần nhau giống như chàng thiện nghệ chân dài và bé tí hon ngồi trên cánh hoa hồng, thả trong chén nước.
Càng nghĩ, tôi càng khóc thêm. Mộng vỡ tan tành. Thì ra, một người có giọng hát truyền cảm, vẫn biết nói ra những lời nặng nề trần tục. Thì ra tôi đã nghĩ không đúng. Thần tượng đã sụp đổ một cái rầm. Tôi kém thật. Cái điều biết mình dở ẹt càng làm tôi khóc dữ hơn.
Nghiêm Minh thấy tôi khóc kỳ cục quá. Không ra tiếng, không kể lể mà nước mắt cứ xối xả từng dòng như nước mưa ngoằn ngoèo trên kính xe hơi. Nó kêu the thé:
- Thầy ơi, con nhỏ Diễm không chịu tập. Nó ăn vạ.
Rồi nó nói nhỏ nhỏ, giọng thanh tao:
- Thôi nín đi. Bà khóc cái mặt nhăn nhúm, xấu hoắc. À… Ủa… mà Diễm không có cạo lông mày, phải không?
Tôi vừa chùi nước mắt vừa gật đầu.
- Vậy là tốt.
Sao mà giọng nó êm như đang hát nhạc nhẹ. Tôi nghe ngóng hai vành tai. Tốt gì chứ? Tôi không theo phong trào nhổ nhiếc gì là tốt? Hay cặp lông mày lá liễu trời cho của tôi là tốt?
Nghe Nghiêm Minh méc, thầy bước xuống sân, xoa đầu tôi. Xoa theo kiểu đùa và phê phán là vò cho rối tung đầu tóc. Giọng thầy thông cảm:
- Thôi cho nghỉ. Ngày chủ nhật mà có mặt như vầy, cũng đáng khen rồi. Bây giờ đi uống nước.
Mấy thằng con trai giả bộ muốn công kênh thầy, con gái ý é hoan hô.
Uống nước xong, Chương kêu phe nó đi đá banh tiếp. Mới mười giờ, về chưa có cơm. Vả lại đó là mục đích chính của tụi nó. Chia tay, hứa hẹn tuần sau xong xuôi, Nghiêm Minh đã lên xe, bống gọi:
- Phúc Diễm, làm ơn xách cặp về giùm. Lát trưa chiều Minh ghé qua lấy.
- Nói dối đi học thêm phải không?
- Hiểu bạn đến thế là cùng, xin bái phục.
Tôi ôm cái cặp đi về. Lòng thấy nhộn nhạo điều gì đó, không bình thường. Tôi để nó bên cạnh cặp của tôi. Ngồi ăn cơm mà tôi cứ nghĩ đến sự gần gũi bất ngờ ấy mãi, đến nỗi chẳng biết đang ăn gì nữa.
Mẹ tôi nhắc:
- Hôm nay có xíu mại. Mỗi người được hai viên. Con ăn mấy rồi?
Tôi thú thật:
- Con không biết. Hình như…
Anh Hai đưa ra mấy ngón tay:
- HÌnh như Diễm đã lủm hết ba cục.
Mẹ rầy anh Hai thô thiển. Không được gọi xíu mại là cục. Rồi mẹ xúc cho tôi:
- Con chưa ăn. Nãy giờ con chỉ ăn cơm chan nước canh thôi.
Tôi rất kén ăn. Chỉ ưa những món mềm mềm như đậu hũ, trứng chiên, thịt hầm nhừ… Nên xíu mại là thứ được xếp hàng đầu. Nhưng sao hôm nay chẳng thấy thơm ngon gì hết, chỉ nghe những cục thịt bằm nhuyễn lăn lộn trong miệng, như trái banh đá qua đá lại hồi sáng.
Ăn cơm xong, tôi bắt đầu chờ. . Nghiêm Minh đã nói trưa hoặc chiều. Không biết nó sẽ đến lúc nào. Lỡ tôi ngủ quên thì uổng biết bao. Tôi ngồi ở bàn học, ngắm mãi hai cái cặp kề bên nhau, thấy trong lòng lâng lâng, nhẹ bỗng. Lúc này, tôi càng hiểu rõ bài giảng "Lá thư bị đốt cháy". Cô Văn có nói thêm rằng , khi người ta thương yêu nhau thì bất cứ điều gì có liên quan, dính dáng tớ "người ấy", người ta cũng trân trọng, nâng niu, gìn giữ. Bởi vậy ông nhà thơ nổi tiếng đó, mới không nỡ châm lửa vào lá thư của "bà kia". Tới lúc dám đốt thì cứ cầm mãi, không đành buông tay ra, mặc cho lửa cháy phừng phừng nóng bỏng. Cô Văn còn dấn thêm câu nói xưa, "yêu nhau yêu cả đường đi" cho dễ hiểu hơn. Về chuyện này, có thể lấy mẹ tôi làm thí dụ. Cái cách mẹ tôi xếp dọn, lau lia cặp xách đi làm về của ba, với anh mắt âu yếm không thể tả nôi.
Hiện giờ, tôi đang cố nhướng con mắt buồn ngủ để nhìn cái cặp của Nghiêm Minh, cũng gần giống như vậy. Tại sao bao nhiêu người ngòi ở đó mà nó lại nhờ đúng ngay tôi? Hay tại tôi hiền lanh, bạn bè nhờ vả, vay mượn cái gì tôi cũng sốt sắng giúp đỡ? Đường từ sân đưa đua ngựa đến nhà tôi, về nhà nó trái ngược nhau. Đường nhà tôi còn có bảng báo lưu thông một chiều, muốn đến phải đi vòng vèo, rắc rối, sao nó chịu mất công như vậy.
Suy nghĩ muốn nổ tung cái đầu. Biết vậy, không nhận cho xong. Nhưng không cầm về thì giờ này đâu được ngắm "hai chiếc bên nhau". Tôi còn một thắc mắc nữa. Trong cặp Nghiêm Minh có gì lạ không? Thí dụ, viết chi chít, nắn nót tên ai đó ở trang đầu, trang cuối các cuốn tập, hay trong tập nháp. Thí dụ, có một hai cuốn tập, cuốn sách của người khác, bên trong có kẹp theo một bài thơ, hoặc một bức thư bày tỏ tình cảm với chủ nhân của nó.
Tôi thắc mắc đến cao trào, chỉ muốn mở ra coi cho thoả dạ. Nhưng đây là cặp của Nghiêm Minh. Tôi cũng có thể giống như Puskin chứ. Tôi cũng muốn trân trọng những gì thuộc quyền sở hữu của người ấy. Lục lọi, khám phá là xúc phạm người ta. Mà lại lén lút nữa. Xấu lắm. Ba tôi thường bảo, xâm phạm đời tư của người khác là đánh mất lòng tự trọng của mình. Anh Hai nói đùa theo: "Mất lòng tự trọng… lượng, mình sẽ nhẹ hều như một chiếc lông. Chẳng còn một trăm gờ ram nào giá trị của con người nữa đâu." Chưa hết, lỡ tôi mở cặp nó ra, tìm kiếm không bỏ sót một ngăn kéo nào, không từ một trang giấy nháp, mà gặp tên đứa khác thì… Tôi sẽ khóc hu hu liền tai chỗ cho coi.
Ôm một đống lý do chính đáng mà đáng sợ kể trên, suốt buổi trưa buổi chiều chủ nhật, tôi đi ra đi vào, vểnh tai nghe ngóng. Chờ chán, lại ngồi vào bàn học, ngắm nghía, tưởng tượng này nọ, biết đâu chừng, trong đó còn có những tấm hình ai tặng nó, hoặc nó tặng ai chưa kịp gửi đi. Phải chi có Nguyệt ở đây tôi sẽ có thêm liều lĩnh. Tôi sẽ đổ thừa, tại nó có phần dụ dỗ tôi, tôi rủ rê nó . Chuyện lục soát cái cặp kia chỉ là trò đùa, nghịch phá. Như vậy đỡ bị nặng nề, ám ảnh. Cái con quỷ Nguyệt, mọi ngày cứ mò đến nói nhảm cả buổi, sao hôm nay cứ biệt tăm biệt tích?
Tới lúc nhà tôi đóng cửa tắt đèn đi ngủ, Nghiêm Minh vẫn chưa đến lấy cặp.
Sáng thứ hai, tôi lựa một cái bịch ni lông dày và đậm màu, gói lấy cái cặp đó. Tôi kẹp kín đáo sau cái cặp của tôi. Tụi nó mà thấy thì thôi. Ghê lắm.
Nghiêm Minh đang ngồi ở bàn chót, cắm cụi gặm bánh mì. Tôi đứng trước mặt nó, kể đã chờ suốt buổi trưa chiều tối hôm qua. Nó trợn mắt vì đang nuốt vội:
- Tội quá Diễm ơi. Ở trong, tui nhét đại mấy cuốn truyện cho nó phồng phồng lên thôi. Bút viết còn không có một cây. Bởi vậy tui khỏi cần ghé. Để chừng nào lấy cũng được.
Trời ơi… Đồ… Tôi rơm rớm nước mắt, uổng công mơ mộng, băn khoăn suốt nửa ngày chủ nhật quý giá. Chẳng dám đi đâu, chẳng biết làm gì.
Nghiêm Minh vẫn say sưa gặm bánh mình con cóc. Nó đưa một ngón tay lên dặn:
- Ở đúng rồi. Chủ nhật sau, bà nhớ đem theo giùm. Tui sẽ tập kỹ lưỡng cho bà, để đền ơn giữ cặp. Hứa danh dự.
Tôi không nói, lạnh lùng đập cái bịch ni lông lên bàn rồi bỏ chạy về chỗ của mình, nghe giọng ca nam đầy triển vọng kêu như mắc nghẹn: "Ê, ê, sao kỳ vậy?"
Tôi chen qua Mãnh Nhi, ngồi phịch xuống, trong đầu chợt nhòa lên câu thơ trong sách Văn "Hôm nay tôi đã chết trong người".
Chủ nhật đến, rồi chủ nhật kế tiếp, Nghiêm Minh không di tập. Nó xin phép được nghỉ vì phải đi học nhạc. Tuần trước trốn đi đá banh nữ, bị ba nó phạt chép mười lần bài hát có câu "Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa". Vừa chép nốt nhạc vừa chép cả lời.
Thiếu Nghiêm Minh, ban huấn luyện vẫn hoạt động như thường. Huỳnh Kim vẫn phì cười trong khi sút cho Bích Đào tập chụp banh. Chương nhiều lần bắt tay khen ngợi đôi chân dẻo dai chính xác của Hoàn. Tôi vẫn chưa biết dùng má trong, má ngoài nhưng Kỳ không nhiếc móc. Nó vốn là tổ trưởng của tôi.
- Đừng lo. Diễm là đội dự bị. Mỗi hiệp đá mười lăm phút. Có khi chẳng cần thay người.
Tập được ba chủ nhật. Đến chủ nhật thứ tư là thi đấu, theo kiểu loại trực tiếp, thua là về. Trận đầu, lớp tôi thắng vì lớp mười nghe đá với lớp mười một, sợ quá bỏ cuộc. Tội nghiệp con nhỏ đội trưởng đứng giữa sân kêu một hồi những cái tên hoa hoè, rồi dậm chân, khóc sụt sịt đi vào. Tinh thần quyết thắng của lớp tôi lên vùn vụt như diều gặp gió tốt. Những lớp 11 ở lầu hai xa lạ, ở lầu một hàng xóm, hàng ngày vui vẻ, tận tình cho mượn sách, thế mà giờ đây cũng sôi sùng sục khí thế ăn thua. Sẵn sàng kéo áo, nắm tóc, xô đẩy, chửi. Nhưng suốt buổi sáng, đá bốn trận lớp tôi đều thắng. Chắc Huỳnh Kim nói đúng quá. Đội dự bị cũng đem ra sân hết, trừ tôi. Các huấn luyện viên của tôi đều nhất trí:
- Chỉ mất công thấy nó khóc thôi. Xui lắm.
Buổi chiều tranh chung kết, nhất nhì luôn cho gọn. Khỏi nói cũng biết là rất căng thẳng. Cả hai chủ nhiệm đều có mặt. Sĩ số mỗi lớp lên tới hai phần ba để cổ vũ và hù doạ. Thầy tôi và cô chủ nhiệm A10 phải đứng ngay lằn biên sân để ngăn các cổ động viên quá nhiệt tình, đến nỗi mất bình tĩnh phun tung toé các khẩu ngữ giang hồ. Tất cả đều trở thành chỉ đạo viên:
- Về, về Hoàn ơi.
- Nguyệt qua trái, qua trái nghe không?
- Lên, lên Minh Giang.
- Sút, trời ơi. Sút đi Hương ơi.
Tụi A10 cũng gào như vậy, chỉ thay đổi cái tên thôi. Đang hò hét, Chương khum tay làm loa rống lên:
- Quyên Phương sút dây giày, thầy ơi xin dừng trận đấu.
Quyên Phương cà nhắc chạy vào. Chương ngồi sụp xuống. Mấy ngón tay quơ quào như Thuý Thuý múa trên bàn phím. Quyên Phương đang chạy trở vào thì bên kia đá luôn. Bích Đào té ngôi với đôi tay không có bóng. Tụi A10 hú hét như đang coi ti vi trực tiếp. Vào rồi. Thua đi. Ba phút sau, Hoàn bị vọp bẻ. Kỳ với Chí Toàn xô tôi ra sân. Tôi chỉ kịp va chạm với con nhỏ bự nhất A10, đau điếng như đụng trúng cái cột nhà, là còi nổi lên. Thế là xong, giã từ sân… xi măng.
Nhưng gương mặt nam và nữ ỉu xìu như bánh mì để quên từ sáng đến chiều. Chỉ có thầy cười:
- Hạng nhì toàn trường, thêm một giải vua phá lưới. Bên đó chỉ có một giải nhất. Vẫn thua mình. Buồn gì nữa. Bây giờ đi ăn khao, trà tự chọn nhé.
Nhưng các nữ tuyển thủ quá mệt mỏi và bẩn thỉu. Họ chỉ muốn về nhà tắm gội, ngủ nghê, học bài. Chiều mai học trái buổi, để bữa khác thầy ơi.
Chương chở Hoàn về. Chiều hôm sau, tiết bốn năm học thể dục, Hoàn được nghỉ. Nó ngồi ghế đá ngoắc tôi lại, thì thầm:
- Tối nay, mày làm ơn đi với tao.
- Đi khám bác sĩ hả?
- Thằng Chương mời tao đi ăn hủ tíu bò viên. Nó bảo để tao bồi dưỡng, hồi phục chân cẳng. Nó biết một xe bò viên ở đâu đấy, có món gân giòn như ổi xá lị. Ăn gân bổ gân, ăn gì bổ nấy.
Tôi tưởng tượng liền:
- Vậy thì ăn răng bổ răng.
Hai đứa cười đã đời. Hoàn:
- Tao cũng không tin. Nhưng tội gì không đi. CÓ điều, đi một mình với một thằng con trai, tao không dám. Mày hay giúp đỡ bạn bè. Tao nhờ mày. Đi nghe Diễm.
- Đi làm sao.
- Nó sẽ đến chở tao. Rồi qua nhà mày. Hẹn bảy giờ.
- Tống ba hả?
- Chưa biết.
Tồi ừ ơ, đồng ý. Hoàn đâu biết tôi không ăn được thịt bò. Nó hôi hôi làm sao ấy. Chỉ nghe mùi thôi đã muốn oẹ rồi. Nhưng thôi, kệ. Bạn bè phải giúp nhau, tới đó uống nước, cùng lắm thì ăn hủ tíu "không người lái" cũng được. Đi học về, tôi xúc nửa chén cơm, để dành bụng cho buổi tối thấm đẫm tình bạn. Tôi chờ. Đến… 9 giờ thì chịu hết nổi, đành phải xuống bếp ăn hiệp hai. Ăn trong nỗi tủi thân và xấu hổ vì anh Hai cứ đi qua đi lại trước mặt:
- Hi hi. Diễm bị ăn thịt thỏ. Menu sao lại bị treo máy vậy cà? Đành phải enter cơm nguội. Nhớ đừng shift nghe. Cục cơm viết hoa to lắm, mắc nghẹn đó.
- Hí hí. Tức như gặp máy có con chuột chết há?
Tức thật, đến nỗi không khóc nổi. Nhà Hoàn không có điện thoại, nó lại bị què chân, mắt cá phải bó chặt bằng băng rún em bé. Tôi chẳng nghĩ ra cách nào để liên lạc, cho nó biết sự thể thế nào. Tôi không dám chạy qua nhà nó, vì sợ, lỡ đúng lúc tôi đi khỏi, tụi nó đến thì lỡ dở hết. Tôi mất dịp giúp đỡ "người hoạn nạn", Hoàn sẩy một dịp ăn gân chân con bò, Chương lỡ dịp ngồi với Hoàn. Nghĩ vậy, nên tôi đành ngồi tại nhà mà chờ. Chờ đến nỗi lòng tốt biến thành lòng xấu. Có lẽ do ảnh hưởng lần ngóng đợi Nghiêm Minh đến lấy cái cặp. Tôi đã dám nghĩ đến chuyện hai đứa kia, vào giờ chót, bỗng nhận ra rằng đi với nhau là đủ. Có kèm thêm tôi chỉ gây phiền hà, rắc rối, như một chiếc xe tống ba ấy mà. Chỗ ngồi vừa chật, vừa khó lái, vừa đủ thứ… Bạn bè thế đấy. Tôi bị quê rồi nghe.
Sáng hôm sau, tôi đi học sớm, đầy một bụng tức tối.
Tôi ngồi lấn vào bàn của Hoàn, hỏi trống không:
- Sao? Thế nào? Vui chứ?
Vẻ mặt Hoàn giống như hôm bị thua đá banh nữ. Nó ra dấu đừng nói, kéo tôi ra ngồi góc hành lang. Rồi trả lời xụi lơ.
- Tối hôm qua, tao cũng ở nhà chờ sắp xỉu như mày.
- Sao không gọi nó? Xóm mày có đại lý điện thoại đó.
Hoàn nhăn mặt như bị đau chân:
- Ba nó khó thấy ghê. Nó tự thú nhận như vậy, hôm cô Văn tóm tắt chuyện "Chiến tranh và hoà bình", Đại công tước tên cái gì xi ki đó, dữ cỡ ba nó là cùng. Đứa nào gọi, đòi gặp Chương là ổng dập máy cái rụp, không trả lời.
- Gớm vậy nữa. Bây giờ mày tính sao?
Ánh mắt Hoàn như đang đá banh, vừa căng thẳng vừa quyết tâm:
- Nghỉ chơi!
- Lỡ nó có lý do chính đáng, như bị cấm đi chơi buổi tối.
- Mày quên hôm đi nhạc nước sao? Nó về trễ nhất vì đưa từng đứa con gái trong lớp mình về nhà. Bữa đó khuya lắc, 11 giờ.