Gió dặn mình đừng hoang đàng quá đỗi
Cuốn lá về cuối trời, nơi biển cả mênh mông
Gió hồng trần, lướt qua mặt sông
Nước đã đổi dòng, em và tôi? - Mảnh rừng xưa xanh biếc
Tuổi thơ chúng ta lớn lên trong phèn chua muối mặn
Cà, tương qua ngày, ngô sắn dựng hình hài, gọi hồn lúa hồn khoai
Mẹ còng lưng gánh cả hoàng hôn
Cha lấy mồ hôi thay mưa xuân tưới ruộng
Đêm đom đóm phập phồng, dế gọi trăng lên
Núi thâm nghiêm xanh vẫy gọi lòng mơ mộng
Bên bụi măng anh thấy mình thành Thánh Gióng
Cất tép cuối đầm, em muốn hóa Triệu Nữ Vương
Đêm thị thành có thấy góc quê xa
Đất cát vật vả, người lướt qua nhau không nhìn mặt
Chiều công viên, người dạo chơi lật đật
Khát vọng? dục vọng cá nhân nên tỉnh say?
Đồi sim lấy bông lau làm cờ trận
Đất bùn dùng binh, đùng đoàn quân 2 phía ngã xuống đứng lên
Đất nước mình nghèo, nhà mình khó, nên phải nên…
Mỗi cô gái chàng trai thoát ly, mong mưa thuận gió hòa quê mẹ
Cá đớp bóng nước, nổi tăm, nghi ngờ chờ đợi
Bông dâm bụt đỏ rực tự tình yêu
Bố ôm điếu ngồi trước sân, em không dám ra khỏi nhà nửa bước
Ngõ ngoài, mỏi gối chồn chân, tự hỏi: ở hay về?
Nắng tràng giang chiếu thẳng bờ đê
Đường nhựa bỏng, ầm ầm xe cộ
Trước mặt đông người nhiều giao lộ
Công trình: sắt thép, xi măng, lời lãi băn khoăn…
Đói ăn, đông lạnh quàng thêm khăn áo
Tấm áo tim tím hoa cà làm giẻ từ lâu
Tóc duỗi tóc xoăn, móng tay dỏ, môi trầm
Này em! Này tôi, 2 người xa lạ vô tâm??????????
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: