Trích:
Nguyên văn bởi Bất Tương Phùng
Biến mặn như nước mắt ai
Sâu thẳm chôn kín kỷ niệm vào lòng.
Để rồi trong những đêm yếu lòng
Biển lại tìm vào bờ
Như muốn lại một thứ gì đã muốn chôn dấu thật sâu
Những ảo mộng xây trên cát
Rồi cũng sẽ tan theo muôn ngàn sóng nước
Tan tác tơi bời, những mảnh tình theo cơn sóng kia.
Từng tiếng yêu viết vội trên cát ....Rồi cũng sẽ...
Cậu bé khao khát nhìn ra biển cả
Người đàn ông mỏi mòn nhìn về biển sâu
Ông lão gieo mình xuống muôn trùng biển khơi
Sinh ra từ biển rồi cũng về với biển
Biển mặn có ai hiểu vì sao chăng ???
|
Sự Tích Của Biển
Chuyện kể rằng ngày xưa biển rất ngọt
Nước sông hồ ngọt lịm đổ ra khơi
Trên cõi đời tiếng cười vọng khắp nơi
Con người sống không buồn đau sầu khổ
Rồi một ngày đã xảy ra biến cố
Có một người rơi giọt lệ đầu tiên
Cặp uyên ương đôi cánh chẳng được liền
Nàng đã sớm theo chồng vui duyên mới
Để cho chàng đứng bên sông mãi đợi
Dõi nhìn theo con thuyền bé vu quy
Nước mắt lưng tròng hoen ướt bờ mi
Giọt lệ đầu cho cuộc tình dang dở
Nhẹ lăn xuống vào dòng sông chuyên chở
Đưa lệ sầu xa tít tận biển khơi
Kể từ đó mỗi ngày từ khắp nơi
Nước mắt sầu thương cùng về tích tụ
Kể lại chuyện nàng ngày vui hôm ấy
Đắm say duyên tình cùng với tân lang
Áo trắng thiên thần ánh mắt chứa chan
Lệ vui sướng lăn đều trong hạnh phúc
Dòng sông ấy cũng trong cùng một lúc
Chở lệ nàng ra tận tít biển khơi
Kể từ đó mỗi ngày từ khắp nơi
Nước mắt hạnh phúc cũng về tích tụ
Và từ đấy trải qua bao vạn kiếp
Con người trên đời đã biết yêu đương
Dẩu hạnh phúc hay đôi ngả đôi đường
Tình yêu khiến biển sâu ngày thêm mặn ...