Trong “ Vô Tận Thế Giới” – 30 cấp mới chỉ là khởi đầu của trò chơi. Nhưng phó bản “Thiên Sứ phế khu” lại là một trong số những phó bản nổi tiếng của toàn bộ trò chơi.
Dưới cấp 50, bộ sáo trang duy nhất đó là “Lời chúc phúc của Osir” bắt buộc phải thông qua phó bản này mới kiếm được. Dưới 30 cấp chỉ có cách là chăm chỉ làm nhiệm vụ hàng tuần đạt được chút ít điểm khen thưởng. Phó bản này được mệnh danh là “ Tối đơn giản nhưng không thể hoàn thành “
Nhiệm vụ sử thi “ Vĩnh hằng chi thạch” lại càng cần người chơi phải tiêu tốn vô số thời gian mới có thể hoàn thành.
Tiếng tăm của “ Thiên Sứ phế tích “ trong trò chơi không người nào không hiểu, cũng không người nào không biết, cho dù trò chơi đã mở ra hơn năm năm, cho dù rất nhiều người chơi đã tăng max level 120 cũng không thể nào quên đươc những ngày giao tranh trong phó bản này.
Phó bản này là phó bản khó nhất trong tất cả các phó bản dưới 30 cấp. Boss Du đãng Vong Linh Thiên Sứ với thực lực biến thái trở thành ác mộng của không ít các đội ngũ. Rất rất nhiều người chơi đành ngậm ngùi mất rất nhiều tâm tư mới bỏ qua được phó bản này mà tiếp tục trưởng thành.
Tuy rằng trò chơi đã mở ra hơn năm năm, nhưng một năm trở lại đây trò chơi này mới thật sự trở nên hấp dẫn.
Tại phó bản “Thiên sứ phế tích” những đội ngũ cố gắng vượt qua không hề ít nhưng chưa một ai thành công. Tại các cửa vào khác nhau của phó bản, không ít các đội ngũ vừa bị đoàn diệt xong đều cắn răng liều mình đi tiếp.
“ Tổ năm người thiếu một, có Mục sư, có Kỵ sĩ, đội hình chuyên nghiệp, yêu cầu bạch ngân trang bị trở lên, ưu tiên Pháp sư – Không cần gà! “
“ Vú em cần PT, lượng sữa lớn, như hồng thủy, bảo đảm ăn no!”
“ Bán Pháp sư bạch ngân hộ oản – 5 kim tệ - Ai cần PM!!!”
“ Có đội ngũ nào cần Thực vật sư không vậy? Thực vật sư…. “
“ Thực vật sư?... xin lỗi, chúng ta full rồi!”
Bên ngoài Ayr ( Ngải Nhĩ) trấn, tại lối vào của phó bản Thiên sứ phế tích, các người chơi cấp 30 lớn tiếng gào to, các loại như cầu tổ, mua bán vang lên rất náo nhiệt.
Một đạo bạch quang lóe lên giữa đám người, một thích khách áo đen, thân hình cường tráng, sắc mặt trầm ổn vừa đăng nhập.
Hình dáng thích khách có chút bất phàm, làm cho mọi người mơ hồ có cảm giác như người này là cao thủ, những đội ngũ thiếu người lập tức tiến lên hỏi :
- Huynh đệ, đội ngũ ta còn thiếu một người, gia nhập chứ?
- Thật có lỗi, có đội ngũ rồi!
Thích khách khách khí cự tuyệt lời mời, thân hình khẽ động, hướng về phía bản sao đi tới
“ Nhanh như vậy đã có đội ngũ sao?” Đội trưởng phát lời mời có chút không tin, hắn chính mắt nhìn thấy thích khách vừa mới đăng nhập mà.
Cùng lúc đó, tại bên trong phó bản, một đạo bạch quang chợt lóe lên, đúng là thích khách vừa rồi.
Bất quá hắn đi có một mình. Hắn định một mình qua phó bản này- phó bản đã làm cho vô số đội ngũ đau đầu không thôi!
Trong phó bản, khắp nơi đều là những kiến trúc hoang tàn, xơ xác. Nhìn xa ra một chút, phía sau đám vong linh dày đặc là một mảnh phiến tích cổ đại hoang sơ.
Diệp Trần híp mắt nhìn lại những cảnh sắc quen thuộc tới mức buồn nôn này, sau đó sử dụng tiềm hành kĩ năng, nhanh chóng lợi dụng những kiến trúc đổ vỡ xuyên qua đám quái dày đặc.
Thiên sứ phế tích không chỉ có phiền toái từ BOSS, mà còn có vô hạn tiểu quái phía trước, làm đau đầu những đội ngũ không mạnh cho lắm, cho dù là thích khách sử dụng tiềm hành cũng có thể không cẩn thận đụng vào quái vật, sau đó bị vô số tiểu quái xâu vào làm thịt.
Bất quá Diệp Trần cho dù nhắm mắt lại đều có thể xuyên qua đám quái vật này bình yên vô sự.
Một phút sau, Diệp Trần nhanh như gió xuyên qua đám tiểu quái, đi tới một hoa viên bỏ hoang.
Trong hoa viên quý tộc La Mã cổ này, cỏ dại um xùm, xen kẽ trong đó là một vài đóa hoa đủ sắc màu. Vong Linh thiên sứ trên lưng chỉ còn một chiếc cánh tại hoa viên dạo chơi quanh quẩn. Đây chính là Boss khiến vô số người chơi Vô Tận Thế Giới đau đầu không thôi.
Ánh mắt Diệp Trần có chút ngưng trọng, không dừng bước dùng tốc độ cao nhất hướng BOSS chạy tới!
- Phanh!
- 511!
“Tiềm hành” chạy tới sau lưng BOSS, một chiêu “Đánh lén” xuất ra, trên đầu BOSS xuất hiện một bạo kích thương tổn thật lớn.
- Rống!!
BOSS gầm lên giận dữ, mạnh mẽ quay người, hung hăng chộp tới Diệp Trần
Diệp Trần như biết trước thời khắc BOSS quay người, thân hình khẽ nghiêng một chút rồi lại chạy tới phía sau lưng BOSS. Chủy thủ màu đỏ trong tay lại hung hăng đâm tới sau lưng BOSS.
- Phanh!
Thích khách khi công kích phía sau đối thủ sẽ nhận được them lực công kích. Tuy rằng lúc này không có hiện bạo kích nhưng cũng có một thương tổn thật lớn nhẹ nhàng từ đầu BOSS hiện lên!
Phanh!
Phanh!
Phanh!
…..
BOSS liên tiếp phát ra công kích với thích khách. Nhưng mỗi lần nó tấn công chỉ kém chút xíu lại thất bại, thích khách một thân một mình mà giống như cái bóng không có thân thể vậy. Trong lúc boss tấn công như cuồng phong bão vũ, thân hình thích khách không ngừng di động, mỗi lần đều làm cho người khác có cảm giác thót tim như tùy thời đều có thể bị BOSS miểu sát, hắn không ngừng thay đổi vị trí, những bước di động của hắn làm cho mọi người đều có cảm giác cực kỳ an tâm.
Hoàn mỹ ảo ảnh vũ bộ!
Được xưng làm một trong những kỹ xảo cao cấp nhất của thích khách. Trong đối kháng BOSS mà vẫn thể hiện được Hoàn mỹ ảo ảnh vũ bộ này thật là một cảnh đẹp mê người. Nếu có người quay lại rồi đăng lên diễn đàn, nhất định sẽ có người đoán thích khách này chính là “ Hắc Sắc Huyễn Tượng “ đại danh đỉnh đỉnh!
“ Rống! Rống! Rống!”
Lượng HP của BOSS giảm xuống với tốc độ khủng bố, tốc độ xuất chiêu của thích khách phát ra so với đội ngũ tinh anh 6 người còn muốn nhanh hơn rất nhiều. Boss từ đầu tới cuối không thể chạm vào được chéo áo của thích khách. Tiếng gầm càng ngày càng phẫn nộ!
Xoát!
Bỗng nhiên, lông chim màu đen sau lưng boss toàn bộ bắn ra hướng thẳng về phía thích khách.
Công kích phạm vi lớn, không thể tránh né!
Nhưng ngay trong tích tắc Boss bắn lông vũ ra, thích khách liền đạp lên nửa cây trụ xám còn lại, cả thân thể bay lên không rồi bỗng xoay ngoặt người, khi kim sắc lông vũ lướt qua mới dần hạ xuống
Đây không phải là một kỹ năng, nhìn thoáng thì có vẻ như kỹ xảo đơn giản, nhưng trong trò chơi, những người có thể làm được trơn tru lưu loát trong thực chiến thế này, số lượng ít đến đáng thương .
- Phanh!
- Phanh!
- Phanh!
Sau khi công kích đại phạm vi xong, BOSS phải hứng chịu những đòn công kích liên tục, lượng HP giảm nhanh chóng.
- Ngao!
Một điểm bạo kích thật lớn hiên ra, BOSS rống giận một tiếng không cam long, thân thể màu xám tro chậm rãi gục xuống mặt đất, rơi ra vài món vật phẩm.
Diệp Trần nheo mắt, lấy một viên đá nhỏ, lấp lánh từ trong đám vật phẩm kia.
Hệ thống vang lên : “ Ngươi đạt được vật phẩm “ Toái phiến- Vĩnh hằng chi thạch..!”
Toái phiến – Vĩnh hằng chi thạch : Đã khóa, không thể giao dịch, vứt bỏ biến mất, sử dụng trong nhiệm vụ sử thi “ Vĩnh Hằng Chi Thạch”. Thu thập đủ 999 mảnh toái phiến có thể từ trong tay Burlando ( Bố Lan Đa Đại) đạo sư nhận được vật phẩm “ Vĩnh Hằng Chi Thạch”!
- Một khối cuối cùng, ha ha, gần ba năm trời cuối cùng cũng tới tay, ha ha ha!
Nhìn trong hành trang “ Toái phiến – Vĩnh hằng chi thạch” xếp thành 999 khối, Diệp Trần sung sướng cười như điên.
Trước sau bỏ ra gần ba năm thời gian, vượt qua vô số lần phó bản “ Thiên sứ phế tích”, hắn cuối cùng cũng thu thập đủ được các mảnh toái phiến này!
- Rút cục cũng có thể chia tay phó bản quái quỷ này!
Không thèm nhìn tới thuộc tính của các đồ vương vãi trên mặt đất, Diệp Trần thu sạch vào hành trang rồi lựa chọn ly khai phó bản.
- Huynh đệ, sao lại ra nhanh như vậy? Có phải đoàn diệt hay không? Tham gia đội ngũ chúng ta đi, toàn bộ là bạch ngân sáo trang, đảm bảo hiệu suất!
Từ lúc tiến vào phó bản đến lúc hoàn thành đi ra, Diệp Trần chỉ bỏ ra chưa tới bốn phút đồng hồ. Người chơi lúc trước muốn Diệp Trần tham gia đội ngũ, thấy hắn liền hô lớn.
- Không cần, phó bản hoàn thành rồi!
Diệp Trần cười cười, lấy ra một tấm “Hồi thành quyển trục” bắt đầu hiện tiến độ trở về.
Sau mười giây, một đạo bạch quang lóe lên, thân hình Diệp Trần biến mất tại lối vào phó bản.
- Qua? Có quỷ mới tin ngươi!
Ngoạn gia kia ngây người, đến khi Diệp Trần không còn bóng dáng mới lộ ra bộ dáng không tin.
Tại điểm hồi thành của thị trấn Ayr ( Ngải Nhĩ), Diệp Trần lặng im xuất hiện.
Thoáng xác định lại phương hướng, Diệp Trần hướng về một nơi hẻo lánh trong trấn chạy tới.
Ngải Nhĩ tiểu trấn là một trạm trung chuyển của người chơi cấp ba mươi, xung quanh trấn có không ít phó bản và các địa điểm sát quái cấp 30, mặc dù trong trò chơi, bản đồ tiểu trấn nằm ở vị trí hẻo lánh, nhưng nhân số ở đây không ít. Trong thôn trấn bất luận là thời điểm nào cũng đều là một nơi thịnh vượng, náo nhiệt. Cơ hồ mỗi NPC tại trấn đều có ít hoặc nhiều người chơi đứng trước mặt mua đồ hoặc làm nhiệm vụ.
Duy nhất NPC mà Diệp Trần đang đi tới tên gọi là A đạo phu ( Adolf) không có một bóng người nào. Lão đầu nhàn tản tới mức ngủ gật.
- A đạo phu ( Adolf) tiên sinh, ta muốn trùng sinh nhân vật!
Khẽ nhìn lại thân hình bộ dáng mất hai năm để hoàn thành nhiệm vụ trọng sinh của mình, Diệp Trần lẳng lặng nói.
(望着身上那个早在两年前就完成了的 色重生任务, 叶尘静静说道. – Nguyên văn nó đây, mình chả biết dịch thế nào, mới tập tành các bạn thông cảm. Đang thiếu người biên văn hay chữ tốt! )
- Trùng sinh nhân vật? Ngươi xác định?
A đạo phu vừa nghe thấy vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Hắn trong trò chơi chỉ có một cái công năng duy nhất là phụ trách việc trùng sinh của người chơi.
Trùng sinh nhân vật cũng giống như cho nhân vật về điểm khởi đầu, bất quá cũng có khác biệt rất lớn.
- Xác định!
- Khụ, trùng sinh nhân vật sẽ làm cấp bậc của ngươi trở về 0, tất cả các kĩ năng đều bị xóa bỏ, ngươi vẫn xác định muốn trùng sinh chứ?
A đạo phu rất tận trách hỏi.
- Xác định!
- Chắc chắn không? Chuyện này sẽ làm cho đại bộ phận cố gắng từ trước đến giờ của ngươi biến mất!
A đạo phu nỗ lực thuyết phục khuyên bảo hài tử muốn trọng sinh này, sợ hắn làm ra quyết định sai lầm.
- Xác định!
Diệp Trần mặt tối sầm, có chút không nhẫn nại! Trùng sinh nhiều lần như vậy lão đầu này càng ngày càng đáng ghét!
- Khụ, thật sự là hài tử có dũng khí, kỳ thật trùng sinh lại một lần cũng không phải chuyện xấu, tuy rằng cấp bậc cùng kỹ năng của ngươi đã biến mất, nhưng tất cả những vật phẩm đạo cụ, danh vọng giá trị, thành tựu điểm, tiền tài cũng có thể cho nhân vật mới kế thừa! Bất quá ta phải nói cho ngươi biết, sau khi trọng sinh, đạo cụ cùng thuộc tính nhiệm vụ bị nhân vật mới kế thừa, nếu lại tiến hành nhiệm vụ giống nhau, sẽ không được nhận thưởng them một lần nữa!
- A, đúng rồi, nghề nghiệp thứ hai của ngươi ( Phó chức cho nó nhanh) nhân vật mới nếu lựa chọn giống với nhân vật cũ thì kỹ năng thuần thục cũng có thể kế thừa. Vật phẩm đạo cụ, tiền tài, sau khi nhân vật trùng sinh sẽ được cất tại kho hàng của ngươi, độ thuần thục kỹ năng phó chức, giá trị danh vọng cùng thành tựu điểm lưu lại chỗ ta, chỉ cần ngươi luyện lại đến bằng cấp của nhân vật cũ mới có thể tới chỗ ta lấy lại! Ngươi còn chỗ nào không hiểu không?
A đạo phu nói một tràng, tin thứ nhất nói cho Diệp Trần có vẻ như là tin tức tốt, bất quá những lời này Diệp Trần không thèm để trong đầu.
- Hiểu được, xin giúp ta trùng sinh nhân vật!
Diệp Trần gật gật đầu.
- Hảo, mời lựa chọn tên cùng chức nghiệp của nhân vật mới!
- Chức nghiệp : Thực Vật Sư!
Tên : Nhất Diệp Trần Ai
Diệp Trần vừa nói dứt lời, A đạo phu khẽ vung tay. Thân thể Diệp Trần liền hóa thành một đạo bạch quang, tiêu thất tại Ngải Nhĩ tiểu trấn!
Sẽ ra chậm,anh em cứ từ từ nhâm nhi, bộ nay mình mới đọc, cảm thấy hay giới thiệu cho anh em. Có gì sai sót mong anh em bỏ quá cho
Diệp Trần tự tin dùng kỹ thuật của hắn PK 1vs1, không dám nói đến 99% là hắn thắng lợi nhưng 98% khẳng định là không có vấn đề gì.
Nhưng hắn cần không chỉ là lợi hại mà là biến thái! Không phải biến thái bình thường mà hắn muốn một chiêu diệt cả trăm cả ngàn người!
Thích khách rất mạnh, nhưng tại quần thể PK, nhất là về sau quần thể công kích lúc đó sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Đối thủ của hắn không phải là một cá nhân, mà là một đoàn thể, một bang hội, rất rất mạnh, trong khi hắn lại chỉ có một người!
Có thể thỏa mãn những mong muốn của Diệp Trần chỉ có chức nghiệp Thực Vật Sư. Tuy rằng chức nghiệp này bị không ít người gọi là “ Chức nghiệp đau khổ”, “ Tân nhân sát thủ”, nhưng tại hậu kỳ lại được mọi người tụng xưng là một trong những chức nghiệp mạnh nhất.
Hơn nữa, người khác cần khổ cực luyện đến hậu kỳ thực vật sư mới có thể phát ra uy lực của mình, nhưng Diệp Trần với sự chuẩn bị vất vả trong suốt mấy năm trời của hắn, hắn không cần phải chờ đợi lâu như vậy, chỉ cần tu luyện đến cấp 30, kế thừa được thuộc tính cùng thành tựu điểm – Thực vật sư của hắn có thể nhanh chóng cường đại hơn!
Chức nghiệp bị mọi người lên án không thôi rất nhanh sẽ ở trong tay hắn tỏa sáng. Thực Vật Sư cường đại nhất trong trò chơi sẽ sinh ra trong tay hắn!
Tuy rằng cấp bậc cùng những người khác có kém hơn rất nhiều, nhưng cấp bậc vốn chỉ là phù vân đối với Diệp Trần huống chi là 30 cấp! ( Xạo, chơi game mà không cày lv thì chơi làm cái giề )
Bạch quang chợt lóe, thân ảnh Diệp Trần hiện ra tại Tân Thủ Thôn.
Cùng lúc thì còn có cả một đám mặc quần cộc hay nội y của nam nữ người chơi cùng xuất hiện. Không ít những người chơi khí thấy những người chơi nữ tính chỉ mặc nội y vải màu trắng không khỏi trợn mắt lên nhìn, e hèm, thật bổ mắt mà!
- Sắc quỷ! Nhìn cái gì mà nhìn!
Nữ ngoạn gia không phải người nào cũng dễ chọc, mấy cô nàng hung hăng nhìn về hướng những tên gia hỏa đáng khinh đang chăm chú nhìn mình.
Lại thêm một cảnh quen thuộc, lúc trước khi hắn mới bắt đầu trò chơi cũng có một màn y như vậy. Hắn còn thiếu chút nữa thì tán được một mỹ nữ, đáng tiếc về sau do luyện cấp quá điên cuồng, bất luận thời điểm nào mỹ nữ pm tìm hắn, hắn đều trả lời đang luyện cấp. Cuối cùng mỹ nữ tức giận chia tay hắn luôn.
Bất quá, nhiều người chơi mới như vậy, khả năng hệ thống mở ra tân thủ thôn mới là vô cùng lớn.
Diêp Trần nghĩ tới trò chơi ngày càng nóng, đại lượng người chơi cuồn cuộn đổ vào, trò chơi mở ra thêm một cái tân thủ thôn cũng không phải không có khả năng – ( Đoạn này với đoạn trên khác gì nhau hả trời (_._!)
- Nếu là tân thủ thôn, nhiệm vụ kia có lẽ chưa có người làm!
Diệp Trần nhớ tới có một nhiệm vụ ẩn có giá trị kinh nghiệm lớn nhất. Nhiệm vụ này thuộc về tùy cơ nhiệm vụ, bất quá nhiệm vụ này cần có điều kiện đặc thù mới có thể gây ra được.
Tùy cơ thế giới nhiệm vụ đều ban thưởng rất tốt, nào là kinh nghiệm, điểm tích lũy, danh vọng giá trị rất trân quý. Cho nên hầu hết nhiệm vụ loại này đều là duy nhất nhiệm vụ.
Điều kiện để nhận được nhiệm vụ này vô cùng kỳ quái, chỉ có ít rất ít người biết. Cho nên điều này đã làm cho điều kiện nhận nhiệm vụ trở thành bí mật. Ít nhất, Diệp Trần chưa gặp qua trường hợp công khai cách làm nhiệm vụ này. Tại Tân thủ thôn mới này, hắn rất có khả năng nhận được tùy cơ thế giới nhiệm vụ này.
Nghĩ vậy, Diệp Trần bèn mặc lên người áo vải Tân thủ có def +2 che những chỗ cần che, vội chạy như bay về chỗ Thôn trưởng.
- Thôn trưởng, có nhiệm vụ gì không ạ?
- Không có!
- Thôn trưởng, có thể cho ta một kiện trang bị được không, một thân áo vải thật đáng thương!
- Ra cửa, rẽ trái là tiệm trang bị!
- Thôn trưởng….!
…..
Không ít người muốn tại chỗ thôn trưởng tiếp nhận nhiệm vụ, bất quá, lão nhân này luôn đóng cửa tiễn khách.
Liếc mắt nhìn thấy lão đầu vừa có chút quen thuộc lại kèm theo một chút xa lạ. Diệp Trần mới xác nhận, nhiệm vụ này còn chưa có người hoàn thành, nếu có người hoàn thành nhiệm vụ thôn trưởng sẽ rất nhanh thoái vị, một vị NPC khác sẽ trở thành thôn trưởng.
Diệp Trần nhìn vào những người chơi cố sống cố chết để tiếp nhận nhiệm vụ nơi thôn trưởng, hắc hắc cười thầm. Thôn trưởng đúng là có nhiệm vụ bất quá cần có phương thức đặc biệt gây ra!
- Thôn trưởng, ngươi già rồi!
Diệp Trần đi qua đó, nhìn lão Thôn trưởng, ra vẻ thành khẩn nói.
- Ngươi mới già rồi! Cả nhà ngươi mới già rồi! %^%^…..%^^%$%^ mới già rồi!
Thôn trưởng liếc nhìn Diệp Trần, mắng tới tấp, hắn vốn ghét nhất những người nói hắn già, thật là một tên trẻ tuổi láo xược!
- Sặc!
Sai chỗ nào nhỉ!
Diệp Trần nghe vậy mồ hôi tuôn đầy đầu.
Con bà nó chứ, vội vã chạy tới cướp nhiệm vụ hắn quên mất một bước rất quan trọng!
Bất quá điều này cũng không thể trách hắn, nhiệm vụ này hắn mới chỉ nghe nhiều người khác nói lại chứ nào đã được làm qua bao giờ. Hắn có trùng sinh mấy lần nhưng lần nào cũng vào Tân thủ thôn cũ, không có khả năng làm nhiệm vụ này.
Nhớ lại thật kỹ những lời người kia nói.
Muốn gây ra được nhiệm vụ này, trước tiên phải có được sự tín nhiệm của thôn dân, cũng chính là đạt được ẩn hình danh vọng tại thôn.
Tại Vô Tận Thế Giới, bất luận một thôn trấn hay thành thị nào, người chơi tại địa phương đều có ẩn hình danh vọng, tức là người chơi càng thường xuyên hoạt đông, tham gia làm các nhiệm vụ tại địa phương thì ẩn hình danh vọng sẽ gia tăng, bất quá, sau khi người chơi ly khai địa phương, ẩn hình danh vọng kia sẽ theo thời gian dần biến mất.
Mà đề cả ẩn hình danh vọng, phương pháp đơn giản nhất là làm nhiệm vụ. Nếu Diệp Trần nhớ không nhầm thì muốn gây ra nhiệm vụ kia cần phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trong thôn trước, ẩn hình danh vọng đạt tới một giá trị nhất định mới có thể đạt tới yêu cầu của nhiệm vụ.
Tân thủ thôn có không ít người, không ít người chơi trên thực tế chỉ làm phân nửa nhiệm vụ là đã có thể lên tới Lv 10, sau đó rời khỏi thôn. Bởi vì sau lv 10 bắt buộc phải ly khai tân thủ thôn, được truyền tống tới các thành trấn lớn bên ngoài để lựa chọn chức nghiệp mới có thể tiếp tục thăng cấp.
Mấy người chơi này hầu hết đều là tân thủ, cũng với những người trùng sinh như Diệp Trần là khác nhau, bọn không phải là chức nghiệp có sẵn, mà là luyện tới lv10, người chơi mới lựa chọn cho mình chức nghiệp thích hợp.
Lựa chọn trùng sinh nhân vật cũng vẫn phải tới Lv 10 rồi rời khỏi tân thủ thôn, đến các thành thị, lại lựa chọn chức nghiệp rồi mới có thể thăng câp, bất quá, lựa chọn chức nghiệp thì bọn hắn đã lựa chọn từ thời điểm trùng sinh đã định rồi.
Một hơi làm toàn bộ nhiệm vụ tân thủ, Diệp Trần vẫn chưa thử qua bao giờ. Trước đây hắn chỉ làm một số, cũng như những người chơi khác, đều tới lv 10 rồi ly khai thôn.
Bất quá, trong diễn đàn có hướng dẫn đầy đủ tất cả nhiệm vụ Tân thủ thôn, chỉ cần xem qua một lượt là rõ rang cả thôi.
Diệp Trần khẽ lướt qua diễn đàn một lần, tìm đọc thật kỹ những bài hướng dẫn về nhiệm vụ tân thủ, sau đó trở lại thôn.
- Giết gà, thịt trâu, đưa tin, chém chuột….
Nhiệm vụ tân thủ thôn hầu hết là đơn giản. Diệp Trần theo trí nhớ một lần nhận mấy cái nhiệm vụ, rồi chạy tới kỹ năng đạo sư cho tân thủ học một kỹ năng chém thẳng của chiến sĩ!
Tân thủ kỹ năng đạo sư có thể học tập bất kỳ kĩ năng của bất kỳ chức nghiệp nào. Bất quá những kỹ năng này chỉ giới hạn được dùng ở tân thủ thôn, không thích có thể tẩy đi chọn lại, đến Lv 10 khi chân chính lựa chọn chức nghiệp cho mình, kỹ năng này sẽ bị xóa bỏ.
Còn như nhiệm vụ, không ít nhiệm vụ đều là sát quái, thu thập vật phẩm, Diệp Trần để cho nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ bèn đem tất cả các điểm thuộc tính cộng dồn vào lực lượng ( STR)
Mỗi lần lên lv người chơi các thuộc tính đều được tăng lên một chút, ngoài ra còn có 5 điểm phân phối tự do, trước lv 10, các điểm tự do không cần phải giữ lại làm gì, tới lv 10 khi nhận chức nghiệp sẽ có cơ hội tẩy tủy miễn phí, cho nên Diệp Trần cộng dồn vào STR thật thoải mái bằng không dùng Tân thủ mộc kiếm ATK 1-3 giết quái coi mòi có điểm chật vật.
Do tân thủ thôn mở ra, đa số là những người chưa chơi bao giờ, cho nên không thể so sánh kỹ thuật cướp quái được với Diệp Trần. Thường thường mỗi lần Diệp Trần tiến tới nơi đội ngũ khác đang sát quái, bên cạnh sẽ có rất nhiều người hận không thể băm vằm được hắn ra.
Trên lv 10 mới có thể Pk, nếu không Diệp Trần rất có khả năng bị cả Tân thủ thôn ngoạn gia quần ẩu.
Full Str sát quái thật sự nhanh, vẻn vẹn trong 2h nhiệm vụ Tân thủ hắn đã hoàn thành hơn phân nửa. Hắn hiện tại cũng đã thăng tới lv 7 rồi.
Dưới lv 10, tốc độ thăng cấp rát nhanh, chừng 3h thời gian có thể thăng đến lv 10, nhưng từ lv 10 trở về sau, số exp thăng cấp sẽ cần nhiều hơn rất nhiều.
Lại một giờ trôi qua, Diệp Trần đã thăng tới lv 10, bỏ thêm 1h nữa Diệp Trần mới dựa theo những hướng dẫn ở trên diễn đàn, hoàn thành được toàn bộ các nhiệm vụ Tân thủ.
Lần này Diệp Trần tâm thần có chút bất định, mặc dù hắn biết nhiệm vụ này không có khả năng là giả, nhưng cách gây ra nhiệm vụ có chút kỳ quái, khiến người ta cảm thấy có chút bất an, nhất là lão nhân này trước kia không chỉ mắng một mình hắn, mà còn thuận tiện thăm hỏi ân cần cả nhà hắn.
“Nguyên lai là Nhất Hiệt Trần Ai a, ta thật là già rồi ư, ngay cả ngươi cũng nói ta già rồi.”
Lão thôn trưởng vung tay lên, đem tất cả những người chơi đang quấn quít xung quanh biến mất khỏi gian phòng, trong phòng chỉ còn lại có Diệp Trần cùng lão thôn trưởng, hơn nữa ngữ khí cùng thần sắc của lão thôn trưởng so với lúc trước rõ ràng bất đồng.
Tiêu chuẩn nhiệm vụ hình thức!
Diệp Trần biết rõ nhiệm vụ đã gây ra thành công.
“Ta cảm thấy đã đến lúc thôn trưởng tuyển người thừa kế rồi.”
Trong nội tâm Diệp Trần đã cảm thấy nhiệm vụ ngày càng rõ ràng, liền thành khẫn đáp.
“Quả nhiên là vậy sao? Có lẽ năm ngoái, khi con trai ta nói ta nên truyền lại vị trí thôn trưởng cho hắn, ta nên đưa cho nó, nếu không nó cũng không rời thôn đến bây giờ cũng không trở lại.”
Thôn trưởng thì thào nói.
“Con của ngươi? Xin hỏi thôn trưởng, con của ngươi tên gì?”
Trải qua thời gian dài chơi trò chơi tích lũy khá nhiều kinh nghiệm, lại để Diệp Trần nghe những lời này của thôn trưởng, như là phản xạ có điều kiện, hắn liền hỏi thăm, chứ vấn đề này, người nọ cũng không có đề cập qua.
“Tên của con ta, là Aizha Jack? hay là Aizha Isaac? Xong rồi, ta thậm chí ngay cả tên con mình cũng không nhớ rõ!”
Câu tiếp theo của thôn trưởng lại để cho Diệp Trần một đầu mồ hôi.
Có thể đem tên con mình quên mất sạch, cái này cũng cần bản lĩnh không nhỏ mới được.
Bất quá Diệp Trần đã đem hai cái tên này nhớ lại, có lẽ về sau sẽ hữu dụng.
“Xem ra ta thật là già rồi, bất quá muốn tìm người thay thế ta còn phải cần một khoảng thời gian. Như vậy đi, ta xem ngươi cũng có nhiều tiền đồ, nếu ngươi có thể chứng minh thoáng một tý thực lực của mình, ta có thể cho ngươi trở thành 'Quyền thôn trưởng’. Mặc dù chỉ trong thôn nhỏ, bất quá đối với con đường phát triển sau này của ngươi vẫn có không ít chỗ tốt, có nghĩ làm không?”
Đối thoại đến bây giờ, thôn trưởng cuối cùng cũng cấp ra nhiệm vụ, Diệp Trần tất nhiên là đồng ý.
Hệ thống nhắc nhở: ngươi tiếp nhận nhiệm vụ ”Quyền thôn trưởng”!
“Rất tốt, trong rừng cây phía đông thôn, bỗng xuất hiện một đầu ác lang, thỉnh thoảng ăn vụng gia súc trong thôn, có khi còn đả thương người. Ngươi nếu có thể đem ác lang kia giết đi, nghĩ đến các thôn dân cũng sẽ thừa nhận ngươi "quyền thôn trưởng”.
Lão đầu lập tức cấp ra nhiệm vụ.
“Thôn trưởng, thỉnh giao cho ta a, ta đi rồi lập tức quay lại!”
Nhiệm vụ giết quái mà thôi, đơn giản.
“Đại ca, ngươi có phải hay không nhận được nhiệm vụ gì a, nói cho tiểu đệ biết, tiểu đệ vô cùng cảm kích!”
“Huynh đệ, cầu phương pháp gây ra nhiệm vụ, 100 kim!”
“Ca ca, dẫn muội muội a!”
...
Diệp Trần từ trong phòng thôn trưởng đi ra, mới phát hiện bên ngoài đã cực kỳ náo nhiệt, lúc nãy thôn trưởng dị thường cử động, đồ ngốc cũng biết là có người tiếp nhiệm vụ.
“Nhìn nhìn, boss bay boss bay!”
“Đâu.. ở đâu !”
Diệp Trần đổ mồ hôi, mạnh mẽ chỉ lên trời, không ít người tưởng thật ngẩng đầu nhìn lên, cơ hội tốt, lúc này từ trong đám người lẻn ra.
“Móa! Bị gạt!”
Đám người chơi nhìn trời một mảnh sáng sủa, chim một con cũng không thấy, còn có cái gì boss, lại phát hiện cái tên vừa tiếp nhận nhiệm vụ đã chạy mất không thấy bóng dáng.
Nhanh chóng ra ngoài thôn, Diệp Trần rất nhanh liền đi tới cánh rừng phía đông.
Trong rừng cây xuất hiện chút ít quái vật cấp 10, bất quá lại là không có người nào luyện cấp.
Tại Tân Thủ thôn, cơ bản không cần đánh quái luyện cấp, có thể thăng cấp đến cấp 10.
Xuyên qua từng bầy quái vật, Diệp Trần rất nhanh tìm được đầu ác lang kia.
Tật Phong sói, đẳng cấp 13.
Trong vô tận thế giới, cũng không có kỹ năng "giám định thuật", đối mặt quái vật, người chơi chỉ có thể nhìn đến đẳng cấp, muốn biết các số liệu khác, chỉ có thể lấy được từ người chơi khác hoặc tự mình chiến đấu tổng kết lấy.
Theo danh tự, cái này Tật Phong sói rõ ràng cho thấy thuộc về tốc độ hình quái vật, Diệp Trần không dám xem nhẹ cũng sẽ không xem nhẹ.
Con quái này không nói cũng biết là mạnh đến lợi hại, còn nhân vật của hắn cũng yếu đến lợi hại, chỉ cần ăn trọn nó hai chiêu, trăm phần trăm treo ngay tại chỗ.
Đối mặt quái vật không biết thuộc tính, biện pháp tốt nhất chính là chậm rãi quần nhau, sau khi tìm được số liệu quái vật, lại nhất cử đánh chết. Trong trò chơi mỗi lần xuất hiện phó bản mới, các người chơi đều dựa vào mấy lần đoàn diệt, mới có thể đạt được phương pháp qua phó bản.
Tuy Diệp Trần thao tác cực kỳ lợi hại, nhưng lợi hại thao tác, là thành lập trên các dự phán xuất sắc, dù sao trong trò chơi, nhất là lúc quay mắt về phía boss, không tồn tại cái gì phát sau mà đến trước.
Trước kỹ năng xuất quỷ nhập thần, chỉ cần không cẩn thận, đều có thể trở thành nguyên nhân của cái chết.
Kinh nghiệm chơi dài, khiến Diệp Trần tạo thành thói quen không nhìn bất kỳ một loại quái vật nào.
Bất quá Diệp Trần hiển nhiên là xem trọng Tật Phong sói. Cái này sói tốc độ không chậm, bất quá cùng vong linh Thiên sứ bên trong Thiên Sứ phế tích so với, phải kém nhiều lắm, Diệp Trần không tốn bao nhiêu thời gian, đem đầu sói HP chỉ có 3000 điểm giết chết.
3000 điểm HP là Diệp Trần đánh giá tính ra trị số, bất quá Diệp Trần biết rõ mấy cái này dù sai cũng không sai mấy điểm.
Dựa trên chỉ số thương tổn cùng chiều dài còn lại thanh HP, phán đoán trị số HP của quái vật, hắn thập phần am hiểu.
“Rất tốt, làm được không tệ, ta quả nhiên không nhìn lầm người, có lẽ ta còn không có già như vậy.”
Nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Trần trở lại Tân Thủ thôn giao nhiệm vụ, lão thôn trưởng tán thưởng vỗ Diệp Trần bả vai nói.
Hệ thống nhắc nhở: ngươi hoàn thành nhiệm vụ ”Quyền thôn trưởng”!
Hệ thống nhắc nhở: ngươi đã lấy được 20 điểm danh vọng, trước mặt sở hữu danh vọng giá trị 20!
Hệ thống nhắc nhở: ngươi đã lấy được 2 điểm thành tựu, trước mặt sở hữu điểm thành tựu 2!
Hệ thống nhắc nhở: ngươi đã lấy được vật phẩm”bằng chứng Quyền thôn trưởng”!
Bằng chứng quyền thôn trưởng: đã khóa lại, Tân Thủ thôn quyền thôn trưởng mới có thể có được, tại trong thôn mua sắm vật phẩm có thể giảm giá 80%.
Lão đầu sảng khoái cấp ban thưởng nhiệm vụ, Diệp Trần đối với cái này rất hài lòng.
Bằng chứng quyền thôn trưởng thứ này không có gì dùng, tuy nhiên có thể đánh 80% giảm giá mua đồ, bất quá Tân Thủ thôn có thể mua thì dưới cấp 10 trang bị cùng khôi phục dược tề, qua cấp 10 căn bản là không dùng được. Bất quá 20 điểm danh vọng cùng 2 điểm thành tựu ban thưởng, đúng vậy tương đối khá, hai thứ này trong trò chơi đều là hi hữu, mà nhiệm vụ này cũng rất đơn giản.
“Thôn trưởng đại nhân, không biết còn có chuyện gì cần ta đi làm sao?”
"Không có, ngươi làm rất khá! Toàn bộ khó khăn của thôn dân ngươi đã giải quyết hết, các thôn dân đối với ngươi khen không dứt miệng, ta cảm thấy ngươi cần ra ngoài thế giới xông xáo một lần, thừa dịp tuổi trẻ, tăng trưởng chút kiến thức, có rảnh trở về thôn, làm một tý trách nhiệm quyền thôn trưởng là được rồi.”
Diệp Trần biết nhiệm vụ này thì đã qua một đoạn thời gian, bất quá nhiều năm trò chơi kinh nghiệm, hắn cảm thấy nhiệm vụ này vẫn còn nữa mới đúng. Chưa từ bỏ ý định hỏi thăm thoáng một tý, bất quá, dù còn tiếp, cũng không phải đơn giản có thể gây ra, bằng không thì người nọ cũng biết.
Ý thôn trưởng rất rõ ràng, là để cho Diệp Trần rời đi Tân Thủ thôn, Diệp Trần không có tiếp tục tại Tân Thủ thôn lãng phí thời gian, quyết đoán cáo từ, theo truyền tống trận trong Tân Thủ thôn truyền đưa đến Thái Thản đại thành.
Thái Thản đại thành, một trong những thành thị khổng lồ dành cho người chơi dưới cấp 60 hoạt động, bên dưới có tất cả hơn mười thành trấn lớn nhỏ, Al tiểu trấn chính là lệ thuộc Thái Thản đại thành một trấn nhỏ.
Trong Thái Thản đại thành, các loại kiến trúc La Mã cao lớn chỉnh tề mọc lên san sát như rừng, thành thị hùng vĩ, làm cho người ta có cảm giác sảng khoái, Diệp Trần khá ưa thích thành này.
“Long Chiến phân hội chiêu nạp người chơi mới! Long Chiến là Server China đệ nhất công hội, nắm giữ trò chơi trực tiếp tư liệu, trong trò chơi tất cả phó bản, không có Long Chiến công hội không có tiến công chiếm đóng! Hiện tại công hội đang tổ chức luyện cấp cho người mới, nghĩ đến tốc độ, về sau cũng không có cơ hội tốt như vậy!”
“Server China, một trong thập đại công hội Hoa Hạ đế quốc nhận người, công hội phúc lợi hậu đãi!”
“Nhiệt huyết liên minh nhận người! Chúng ta không phải là cái gì công hội lớn, nhưng chúng ta có cái công hội lớn không có là nhiệt huyết, vào công hội, thành vì huynh đệ của chúng ta, các huynh đệ sẽ vì ngươi xông pha khói lửa!”
...
Từ trong truyền tống trận đi tới, từng tiếng thét to công hội nhận người từ chung quanh không ngừng truyền đến.
Trò chơi hiện tại cực nóng, đúng vậy tuyển nhận người chơi mới, không ngừng gia tăng thực lực các công hội lớn.
Những thanh âm thét to rơi vào trong tai Diệp Trần, lại quen thuộc cùng cảm khái, hắn đã từng như những người này, đứng ở xung quanh truyền tống trận, lôi kéo lấy từng người chơi.
Nhưng đáng tiếc đây đều là chuyện quá khứ, hôm nay chỉ là cảnh còn người mất.
Bỗng nghe thấy thanh âm Long Chiến công hội tuyển người, Diệp Trần nhịn không được hắc hắc cười lạnh.
Hừ! Tất cả phó bản trong trò chơi, không có Long Chiến không có tiến công chiếm đóng, thật là khẩu khí lớn!
Bất quá người ta thân là Server China đệ nhất công hội, cũng có vốn liếng nói lời này.
“Móa! Dĩ nhiên là lúc này rồi!”
Diệp Trần mới nghĩ đi đến thực vật sư công hội nhậm chức, bất quá nhìn thời gian, phát hiện thời gian vô tình, đã đi qua mấy giờ.
Trong thành, đại bộ phận địa điểm đều là an toàn khu, Diệp Trần đứng bên đường, logout rời khỏi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Khánh
Mở mắt, Diệp Trần định đưa tay lên gỡ mũ trò chơi xuống, bất quá cả hai tay đều cảm thấy nằng nặng.
Nghiêng đầu nhìn xuống, Diệp Trần buồn cười nhìn hai cánh tay của mình đang bị hai tiểu mỹ nữ khoảng sáu bảy tuổi ôm chặt lấy, cứ như sợ hắn bay mất.
Định nhẹ nhàng rút tay ra mà không làm hai cô bé tỉnh giấc, nhưng đã thất bại, tay của hắn vừa động một chút, hai cô bé cùng mang một bộ váy nhỏ màu đen, như một cặp sinh đôi liền mông lung mở mắt ra.
“Chào buổi sáng Diệp Trần ca ca.”
2 cô bé ngáp dài, buông hai tay Diệp Trần ra, từ trên giường ngồi dậy. Một thanh âm yếu ớt nhưng thanh thuý, cái khác lại phấn chấn tràn đầy sức sống.
“Có muốn ngủ nữa không?”
Diệp Trần tháo mũ trò chơi xuống, hỏi.
“Không!”
2 cô bé đều lắc mạnh đầu, Diệp Trần thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ.
“Vậy dậy đi đánh răng rửa mặt, ca ca lập tức đi làm bữa sáng.”
Ba người từ trên chiếc giường không tính là lớn bước xuống, đi qua căn phòng khách nhỏ bé cũ kỹ, bước vào căn phòng vệ sinh nho nhỏ, một người cầm lấy một cái bàn chải cùng một cái ly.
“Bé Lan, đưa bàn chải lên xuống đều đặn thì hàm răng mới sạch được.”
Ba người cùng một chỗ đánh răng, Diệp Trần nhìn bé Lan, nắm cánh tay nho nhỏ của nàng, làm mẫu nói.
"Dạ.”
Bé Lan yếu ớt nhẹ gật đầu.
“Giống như ta vậy!”
“Đúng, giống như bé Tĩnh vậy.”
Bé Tĩnh toét ra cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng noãn, đối với bé Lan nói, Diệp Trần thấy, cười tán thưởng.
Ba người vệ sinh sạch sẽ, hai cô bé vào phòng khách nằm sấp lật xem hai quyển sách, Diệp Trần thì đến nhà bếp làm bữa sáng.
“Đến, ăn điểm tâm.”
Khoảng một lúc, Diệp Trần mang bữa sáng ra.
Bé Lan cùng bé Tĩnh, nhanh chóng dọn dẹp phòng khách thoáng một tý, rồi hợp lực mang một chiếc bàn gỗ dựng lên.
“Diệp ca ca, lát nữa ca ca phải đi làm sao?”
Uống ly sữa bò nóng, bé Lan nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, đợi lát nữa hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, nếu nhàm chán thì xem tivi, ngàn vạn lần không được ra ngoài, bằng không thì sẽ bị người xấu bắt cóc. Còn nữa, vô luận ai tới cũng không mở cửa, biết không?”
Tuy mỗi ngày đều dặn dò một lần, bất quá Diệp Trần vẫn có chút lo lắng.
“Yên tâm đi Diệp ca ca, em sẽ bảo vệ tiểu Lan thật tốt!”
Bé Tĩnh ngữ khí kiên định nói.
“Hắc hắc, bé Tĩnh rất có phong thái tỷ tỷ, lúc ca ca không ở nhà, bé Tĩnh phải hảo hảo cùng bé Lan ở chung.”
Mang theo hai tiểu hài tử có nhiều vất vả, Diệp Trần hơn hai tháng qua xem như khắc sâu nhận thức, khá tốt bé Lan cùng bé Tĩnh đều thập phần hiểu chuyện, bằng không thì hắn cũng bi kịch.
“Khát nước thì trong máy đun nước có nước, đói bụng thì mở nồi cơm điện ra, bên trong có cơm cùng đồ ăn được hâm lại, ngàn vạn lần không được nhịn đói.”
Nửa buổi, Diệp Trần nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi ra ngoài.
Trước khi đi, Diệp Trần cẩn thận dặn dò một lần nữa.
“Biết rồi, Diệp ca ca đi thong thả.”
Bé Lan cùng bé Tĩnh hướng Diệp Trần phất phất tay, Diệp Trần lúc này mới tạm yên tâm một chút, khoá trái cửa lại rồi bước đi.
“Tiểu Lan, chúng ta xem tivi a.”
“Ừm.”
Mở ti vi, bé Tĩnh hoạt bát nhảy cà tưng nhảy đến chiếc ghế salon màu đen cũ kỹ ngồi xuống.
“Khoảng thời gian trước, vì sự kiện tập thể các trẻ của cô nhi viện 511 trốn đi khiến công chúng chú ý...”
TV mở ra, tin tức vang lên, bất quá người chủ trì mới bắt đầu nói chuyện, bé Tĩnh liền nhanh chóng nhấn điều khiển từ xa, TV tắt đi, gian phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại.
“TV lung tung, chúng ta lại chơi xếp hình!”
“Tốt!”
Bé Lan thanh thúy đáp.
Bé Tĩnh cầm ra một cái hộp giấy với 2000 mảnh ghép.
Hai cô bé cố hết sức di động đồ dùng trong nhà, để cho gian phòng lộ ra một khoảng trống đủ lớn, bé Tĩnh tiện tay đem toàn bộ mảnh ghép đổ lên mặt đất, nhìn như một tòa núi nhỏ.
“Chuẩn bị, tiểu Lan, xem xem, chúng ta ai có thể xếp được nhiều hơn.!”
Tiểu Tĩnh trung khí mười phần đối với tiểu Lan nói.
“Tốt! Bất quá ta nghĩ ta nhất định sẽ thắng tiểu Tĩnh ngươi!”
Trong ánh mắt yếu ớt của bé Lan, chớp động một chút hưng phấn.
“Hừ, phải thử mới biết được!”
Bé Tĩnh tất nhiên không yếu thế, hai người tùy ý gộp lấy một đống mảnh nhỏ đến bên cạnh mình, mặt đối mặt bắt đầu liều mạng xếp lại.
Bé Tĩnh bảy tuổi, bé Lan sáu tuổi, bất quá hai người chơi xếp hình tốc độ có chút kinh người. Nói thế này, chơi xếp hình đều bắt đầu từ những điểm đặc thù rồi bắt đầu xếp lại, nhưng hai cô bé lại cầm lên một mảnh, thoáng xác nhận một tý, liền nhanh chóng bỏ trên mặt đất, một mảnh cứ đặt như vậy, xung quanh không ghép chung với bất cứ mảnh nào.
Từng mảnh đủ mọi màu sắc cứ như vậy đặt trên mặt đất, dần dần, một bộ hình hoàn chỉnh sặc sỡ cực lớn, dài gần hai thước đã hình thành.
“Hì hì, 1058 mảnh, ta thắng rồi!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Lan hiện ra một vẻ đắc ý.
“Tức quá, có lẽ tiểu Lan ngươi lợi hại một chút... Mới đó mã đã hơn hai giờ, thật nhàm chán a, cái hình này đều xếp đến chán rồi, vị trí đều nhớ kỹ, không có ý nghĩa.”
Bé Tĩnh nằm trên mặt đất nhàm chán nói.
“Lại chơi thêm mấy lần là ca ca về rồi.”
“Tốt, lại đến, ta không tin không thắng được ngươi!”
Bé Tĩnh từ trên mặt đất mãnh liệt ngồi dậy.
...
“Diệp Trần, tới dùng cơm!”
Bên trong một công trường, mặt trời cao tới đỉnh, Diệp Trần đội một chiếc mũ bảo hộ màu vàng, đang đẩy một cỗ xe nhỏ.
“Tốt, đến.”
Dừng lại, Diệp Trần gỡ mũ xuống, lau sơ mồ hôi trên trán.
“Không cần chăm chỉ như vậy, làm bao nhiêu thì tiền lương cũng chỉ có vậy, không nhiều thêm được đồng nào."
Một người đàn ông trung niên mặt mũi đầy râu cười vỗ Diệp Trần bả vai nói.
“Hắc hắc, ta từ đầu còn tưởng rằng tên Diệp Trần này không chịu được vài ngày liền bỏ, tuy khí lực không tệ, bất quá bước chân không ổn, xem xét thân thể không sai biệt lắm muốn phế bỏ. Bất quá tuổi trẻ thật tốt, qua hai tháng, thân thể lại trở nên mạnh mẽ như vậy.”
Một người khác hơn 40 tuổi, nhìn làn da hơi đen vì phơi nắng của Diệp Trần, còn có thân thể cường tráng hữu lực, nhịn không được nói.
Hơn hai tháng trước, khi một tên thanh niên tuổi trẻ đến công trường nhận làm công, bọn họ nhìn qua thấy khí lực không tệ, bất quá làn da hơi tái, bước chân không có lực, giống như chỉ biết ăn không biết khổ, bọn hắn đã thấy nhiều, tất cả đều chịu không nổi ngày đầu tiên liền bỏ đi.
Bất quá Diệp Trần lại không như vậy, hơn nữa thân thể lại dùng một tốc độ kinh người khôi phục lấy, chỉ hơn hai tháng, liền cường tráng giống như một đầu trâu rồi.
“Lưu thúc ngài cũng còn trẻ chứ sao.”
Một đám người tập trung một chỗ ăn cơm trưa, Diệp Trần cười cười đối với người đàn ông trung niên nói.
“Hắn còn trẻ a. Lão bà của ta cùng lão bà của hắn là quen biết, hai người thường xuyên tán dóc, ta còn nghe được lão bà hắn phàn nàn hắn buổi tối không cho lực đây này."
Kết quả một vị trung niên khác nghe xong, nhưng lại hắc hắc nói ra, mọi người xung quanh nghe vậy liền phá lên cười.
“Lão Tiền, muốn đánh phải không!”
Lưu đại thúc vừa nghe lập tức nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm về phía lão Tiền.
“Khục, không nói cái này. Có một trò chơi kêu là vô tận thế giới, các ngươi có chơi không? Gần đây nghe nói rất nóng, con trai ta nói bên trong chơi rất thú vị, còn để cho ta cũng tiến vào nhìn xem, nhìn cũng không tệ."
Lão Tiền vội vàng nói sang chuyện khác.
Bà nội, vô tận thế giới liền nổi tiếng như vậy? Ngay cả dân công cũng biết rồi?
Diệp Trần ở một bên nghe, nhịn không được đổ mồ hôi.
“Trò chơi này ta không có chơi qua, bất quá từ một số thân thích làm phóng viên ta nghe được một tin tức. Vài ngày trước sự kiện cô nhi viện 511 các ngươi cũng biết a? Nghe nói Hoàng viện trưởng, không chỉ ngược đãi cô nhi, mà còn phi pháp giam cầm các cô nhi đã trưởng thành vì hắn trong trò chơi đánh trang bị đây này.”
Lão Tiền nhắc tới đề tài này, lập tức có một dân công lặng lẽ nói ra, Diệp Trần nghe thấy, cũng nhịn không được lắng tai nghe.
“Thiệt hay giả? Tin tức như thế nào không nói? Trò chơi này có lực hấp dẫn lớn như vậy?
“Nghe nói tin tức này bị công ty trò chơi kia tận lực áp xuống dưới nì...”
...
“Ah ah ah, lại thua rồi, không chơi!”
Trong phòng, bé Tĩnh lần nữa nhàm chán nằm trên sàn nhà nói.
“Chúng ta đọc sách a, tiểu Tĩnh ngươi dạy ta đọc chữ.”
Bé Lan yên tĩnh đem bộ xếp hình từ trên mặt đất thu dọn sạch sẽ, lắc lắc cánh tay bé Tĩnh nói.
“Ừm, tốt. Bất quá cái quyển sách dạy chữ không có gì dùng, ta nhớ trong thùng giấy có một chồng báo, bên trong có rất nhiều chữ ngươi không biết."
Bé Tĩnh vừa nghe lập tức lên tinh thần, chạy tới một góc phòng, lấy ra một thùng giấy.
“Oa, báo cũ, giống như lâu lắm rồi.”
Từ trong thùng giấy lấy ra một chồng báo đầy bụi.
“Tốt rồi, ta bắt đầu đọc, chữ nào không rõ ngươi hỏi ta nha.”
“Ừm!”
“Ta xem xem, tựa hồ là báo nói về trò chơi này... U-a.. aaa, mặc kệ, đều như nhau!... Server China đệ nhất pháp sư Long Hồn xóa acc... Long Chiến công hội trước đó vài ngày vừa xác lập địa vị đệ nhất công hội tại Server China, nhưng tối hôm qua chín giờ, là trò chơi giờ cao điểm, rất nhiều ngoạn gia phát hiện, xếp hạng đầu tiên trên bảng đẳng cấp của pháp sư,Long Hồn, thành viên hạch tâm lệ thuộc Long Chiến công hội, lại biến mất không thấy bóng dáng! Các loại dấu hiệu cho thấy, nhân vật Long Hồn hoàn toàn không tồn tại, phóng viên liên lạc với Long Chiến công hội, Long Chiến công hội trả lời đối với sự tình này không rõ ràng lắm!”
“Đừng đọc nhanh quá, chữ này, còn có chữ này, cả chữ này, cũng không nhận ra.”
“Ah, tốt, cái này chính là chữ 'Hồn’, còn có đây là...”
Hai cô bé rất nghiêm túc học từng chữ trên báo, bé Tĩnh dạy, bé Lan rất nghiêm túc học lấy.
“Trong nhà có người không.”
Nhưng không bao lâu, bên ngoài gian phòng truyền đến một thanh âm lạ lẫm của một người đàn ông, kèm theo một hồi cốc cốc gõ cửa.
Hai cô bé vừa nghe, lập tức ngậm hai cái miệng nhỏ nhắn lại, khẩn trương nhìn về phía cửa lớn.
“Có người không.”
Ngoài cửa, người đàn ông tiếp tục gõ cửa hỏi.
“Tiểu Tĩnh...”
Bé Lan sợ hãi nhìn bé Tĩnh.
“Đừng sợ, nghe lời ca ca nói, không mở cửa liền không có vấn đề.”
Bé Tĩnh thấp giọng nói.
“Hắc hắc, xem đi, không có người. Ta quan sát vài ngày rồi, gian phòng này chỉ có một người ở, tên kia mỗi buổi sáng đều đi ra ngoài đến buổi tối mới về, chúng ta có rất nhiều thời gian đem toàn bộ đồ đạc dọn dẹp sạch sẽ."
Thấy không có ai trả lời, ngoài cửa một người hắc hắc nở nụ cười, xem ra không chỉ có một người.
“Bớt nói nhảm, ta mở khoá, ngươi đi vào đem những thứ đáng giá mang ra.”
Một thanh âm khác cũng truyền vào trong phòng, sau đó một âm thanh răng rắc cạy khóa vang lên.
“Làm sao bây giờ, bọn hắn muốn vào nhà!”
Bé Lan gấp đến độ nhanh khóc.
“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Tiểu Tĩnh có vẻ dị thường kiên định, trong chớp mắt nhanh chóng vọt vào phòng bếp, cầm lấy một con dao Thái Lan cực kỳ sắc bén.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Khánh
Cầm theo con dao thái lan, bé Tĩnh chăm chú nhìn ra cửa.
Răng rắc!
“Hắc hắc, mở!”
Một tiếng mở khoá vang lên, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một tên thanh niên nhuộm tóc vàng từ bên ngoài bước vào.
Nhưng tên thanh niên tóc vàng mới bước một chân qua cửa, một đạo hàn quang loé lên ngay trước mặt hắn.
Keng!
Một thanh âm va chạm của kim loại vang lên, trên mặt đất bắn ra vài tia lửa, tên thanh niên tóc vàng ngẩn người, nhìn chiếc giày của mình xuất hiện một vết cắt, trong chốc lát mồ hôi lạnh đầm đìa, lại thấy một cô bé cao khoảng một thước đang hung hăng nhìn hắn, thân thể dường như cứng ngắc lại, chứng kiến cô bé kia khom người nhặt lại con dao trên mặt đất, nhất thời hắn quên mất ý định chạy trốn!
“Có chuyện gì vậy?”
Tên thanh niên tóc đen canh chừng bên ngoài hỏi, từ bên ngoài đưa mắt nhìn vào, rất thành thục lướt một vòng quanh nhà, bỗng chứng kiến một cô bé đang giơ cao con dao, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Chạy!”
Ngay lúc bé Tĩnh cầm dao chuẩn bị chặt xuống lần nữa, tên lưu manh tóc đen kéo mạnh tên lưu manh tóc vàng, nhanh chóng kéo hắn từ trong phòng ra ngoài, theo hành lang điên cuồng chạy đi.
“Móa! Không phải ngươi nói không có người sao?”
Thở hổn hển, tên lưu manh tóc đen giận dữ hỏi tên lưu manh tóc vàng.
“Ta làm sao biết, mấy ngày nay ta chưa bao giờ thấy các nàng ra ngoài một lần nào.”
Tên lưu manh tóc vàng vẻ mặt cầu xin nói.
“Tài ca, vừa rồi cô bé kia quả thật muốn giết ta.”
Nhìn chiếc giày bị cắt ra một vết ngay cạnh ngón chân, chỉ cần lệch qua thêm một chút, ngón chân của hắn sẽ chỉ còn một nửa, tên thanh niên tóc vàng trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“Nói nhảm, cô bé kia mới mấy tuổi, ra tay thì biết cái gì nặng nhẹ, không chém trúng ngươi coi như số ngươi gặp may, mà chém trúng coi như số ngươi xui xẻo.”
Tài ca tức giận nói.
“Không đúng vậy a, ta thật sự cảm thấy từ cô bé kia toát ra một cổ sát khí rất mãnh liệt, trước kia chỉ có từ trên người mấy kẻ điên đánh nhau đến mức không muốn sống mới cảm nhận được."
Nhớ tới cảm giác lúc đó, tên lưu manh tóc vàng tuy đã rời xa gian phòng nhưng vẫn nhịn không được một hồi phát lạnh. Mặc dù nói con nít ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng cái này cảm giác thật là quá quỷ dị.
“Được rồi, may mắn không có chuyện gì xảy ra, tạm thời đừng đến vùng này hoạt động, cái nhà kia cũng đừng chú ý đến nữa, ta xem ngươi nói tên kia hình như cũng khá kỳ quặc.
Tài ca nghĩ nghĩ nói, tên lưu manh tóc vàng nghe vậy, hắn cũng cảm nhận được những người trong gian phòng kia có chút không ổn.
...
“Làm sao bây giờ a, cửa bị hư rồi.”
Trong phòng, hai tiểu loli cũng không có vì đuổi được ăn trộm mà cao hứng, ngược lại đang loay hoay đóng cửa, trên khuôn mặt tròn đáng yêu hiện lên vẻ lo lắng.
“Tiểu Tĩnh, Diệp ca ca có thể không quan tâm tới chúng ta nữa?”
“Không đâu, Diệp ca ca là một người tốt.”
Hai tiểu loli ngồi trên sàn nhà, nâng cái đầu nhỏ nhìn xem cánh cửa khép hờ.
“Vạn nhất Diệp ca ca thật sự không quan tâm chúng ta nữa thì sao?”
“Đừng lo lắng, còn có ta, ta sẽ một mực quan tâm ngươi!”
Bé Tĩnh nắm chặt tay lại nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng vẻ lo lắng trên mặt bé Tĩnh lại bán rẻ nàng.
Tâm thần lo lắng và bất an, thời gian lặng yên trôi qua, hơn năm giờ chiều, Diệp Trần về tới phòng cho thuê.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mở cửa, Diệp Trần phát hiện cánh cửa xảy ra vấn đề, nhìn hai cô bé đang ủ rủ, Diệp Trần hỏi.
Hai tiểu loli cúi đầu đem chuyện đã xảy ra nói ra, rồi bất an nhìn Diệp Trần.
“Hai cái tiểu đồ ngốc, nhỏ như vậy mà thích suy nghĩ miên man, đây không phải lỗi của hai đứa”
Diệp Trần sờ lên hai cái đầu đánh yêu của hai nàng nói.
“Nói như vậy ca ca sẽ không không quan tâm chúng ta?”
Hai tiểu loli cao hứng nhìn sang.
“Đương nhiên.”
“Oa, thích nhất Diệp ca ca!”
Hai người đều vui vẻ kêu lớn lên.
“Bất quá về sau không được lấy dao chém người như vậy nữa.”
Diệp Trần không quên giáo dục nói.
...
Cánh cửa cũng không có hư hỏng gì, chỉ là ngay chốt khoá bị mắc kẹt, Diệp Trần loay hoay một chút liền sửa được.
Bởi vì ban ngày lo lắng Bé Lan cùng bé Tĩnh đều rất mệt mỏi, hai nàng ăn xong bữa cơm chiều, liền nhanh chóng đi ngủ. Diệp Trần nhìn khuôn mặt tươi cười lộ ra vẻ hạnh phúc của hai cô bé, cảm thấy có chút vui vẻ, sau đó cúi đầu rơi vào trầm tư.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy khiến hắn không thể không suy nghĩ.
Căn phòng cho thuê này cũng không cách quá xa so với khu dân nghèo của thành phố F, trị an cũng không quá tốt, thỉnh thoảng đều có ăn cắp. Trước đây hắn sống một mình tự nhiên là không sao cả, nhưng bây giờ, mỗi lần đi làm để lại hai cô bé trong nhà, điều này thật sự có chút lỗ mãng.
“Tại công trường công tác gần ba tháng, tiền nong tạm thời không quá lo lắng, thân thể cũng khôi phục lại so với mong muốn còn tốt hơn. Nhiệm vụ trong trò chơi cũng hoàn thành, kế tiếp chỉ cần bên trong trò chơi tốn chút công phu, kiếm chút sinh hoạt phí đều không thành vấn đề.”
Diệp Trần quyết định nghỉ làm tại công trường trước thời hạn.
Nếu không có bé Lan cùng bé Tĩnh xuất hiện, hắn tính cả ngày đều ở trong trò chơi, nhưng hai cô bé xuất hiện, buộc hắn phải thay đổi kế hoạch.
Ba năm nay, hắn chơi trò chơi cơ hồ không có chút lợi nhuận nào, ba năm trôi qua tổn hao thời gian tích súc không sai biệt lắm thì hai cô bé xuất hiện, tài chính của hắn liền có dấu hiệu khủng hoảng, bất quá khiến cho Diệp Trần để ý, cái thân thể cường tráng của hắn qua ba năm đều hư nhược rất nhiều, gọi yếu đuối cũng chưa đủ.
Cảm thấy cần phải rèn luyện lại thân thể, cộng thêm kinh tế có chút khó khăn, Diệp Trần quyết định đến công trường làm việc.
Tuy làm việc ở công trường khá mệt, bất quá tiền lương so với một số công việc muốn tốt hơn rất nhiều, quan trọng nhất, ngoài việc kiếm được tiền, thân thể của hắn còn được rèn luyện.
Quyết định xong, Diệp Trần mang mũ trò chơi vào, bắt đầu đăng nhập.
Đã quyết định không làm công, như vậy hắn cần phải từ trong trò chơi kiếm lấy thu nhập, bằng không nhất định không thể tiếp tục kéo dài, mà muốn có thu nhập, hắn cần phải mau chóng tăng lên tới cấp 30, để cho thực lực của nhân vật mau chóng cường đại.
Buổi tối là thời gian cao điểm của trò chơi, Diệp Trần xuất hiện ở bên trong Thái Thản đại thành, vô số người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
“Đến thực vật sư công hội.”
Diệp Trần đến kho hàng ở phụ cận, lấy ra một ít kim tệ cùng một bộ trang bị hắc thiết đã sớm chuẩn bị tốt cho thực vật sư cấp 10 dùng, sau đó bắt một chiếc xe ngựa, chạy thẳng đến thực vật sư công hội.
Thái Thản đại thành thật xứng với đại danh thành phố lớn, các chức nghiệp công hội phân tán khắp nơi, người mới chơi nếu đi lạc cũng không kỳ quái, bất quá chỉ cần tốn mười tiền bạc thuê một chiếc xe ngựa, liền nhanh chóng đến được bất cứ chỗ nào trong thành.
Dừng lại trước một toà nhà cao lớn với mái vòm bằng đá cẩm thạch, Diệp Trần đi vào toà nhà màu xám trắng có chút giống lâu đài này.
Ngay trên cánh cửa lớn bằng đá bên ngoài, có một gốc dây leo quấn quanh lấy, như giới thiệu đây chính là Thái Thản đại thành, thực vật sư công hội.
Tuy thực vật sư tại diễn đàn bị không ít người chơi xưng là ”Khổ bức chức nghiệp” cùng ”sát thủ người mới”, nhưng bên trong thực vật sư công hội, cũng không lộ vẻ quá mức quạnh quẽ, lúc Diệp Trần đi vào bên trong có không ít người chơi, dù sao chức nghiệp thực vật sư nghe tên khá mới lạ, đối với không ít người đều có rất lớn lực hấp dẫn, hơn nữa không ít người chơi đều biết thực vật sư sau này không hề yếu.
Bất quá Diệp Trần biết rõ, rất lớn một bộ phận chơi thực vật sư, đều không có khả năng chơi đến hậu kỳ, tất cả đều chịu không nổi mà lựa chọn trọng sinh nhân vật. Thực vật sư được xưng là "sát thủ người mới”, nguyên nhân lớn chính là do những người chơi thực vật sư có đến một nửa, cuối cùng chịu buông tha cho cái "khổ bức chức nghiệp" này.
“Ngươi quyết định trở thành một gã thực vật sư?, chọn ta Boutros trở thành đạo sư của ngươi?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi quyết định trở thành một gã thực vật sư?, lựa chọn ta Buna trở thành đạo sư của ngươi?”
“Đúng vậy!”
...
Bên trong đại sảnh cực lớn, có rất nhiều NPC chức năng, ngay chính giữa, có mấy cái đều là chức nghiệp đạo sư, mỗi một tên chức nghiệp đạo sư, đều đang hỏi lấy những câu hỏi giống nhau.
“Học được kỹ năng rồi đi đánh quái thăng cấp đi!”
Diệp Trần đi theo phía sau những người chơi kia, một người chơi sau khi trả lời câu hỏi của Boutros, học được kỹ năng, vô cùng phấn khích đi qua bên người Diệp Trần, Diệp Trần tiếp tục đi về phía một trong những chức nghiệp đạo sư của thực vật sư, Boutros.
Boutros là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ áo vải thực vật sư màu xanh thẫm, tạo cảm giác không tệ. Bộ quần áo này cho thấy lão có thân phận không thấp, thực vật sư thuộc về pháp hệ chức nghiệp, trang bị dùng bố giáp làm chủ, đối với nam NPC thực vật sư, quần áo càng trầm thấp, có ý nghĩa địa vị của hắn lại càng cao.
“Ngươi quyết định trở thành một gã thực vật sư?, lựa chọn ta Boutros trở thành đạo sư của ngươi?”
Boutros nhìn Diệp Trần, theo lệ hỏi.
“Ta muốn trở thành một gã thực vật sư, nhưng ta không cần ngươi làm đạo sư của ta!”
Nhưng so với những người chơi khác bất đồng, Diệp Trần trả lời một cách khác biệt.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Khánh