17-11-2008, 03:03 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Pierre & Jean - Guy de Maupassant 
			
			 
			
		
		
		
			
			Tên truyện : Pierre & Jean  
  
Tác giả : Guy de Maupassant  
  
Dịch giả : Lê Hồng Sâm  
  
Nguồn : vnthuquan  
 
Äánh máy : tumbleweed  
  
  
Giới Thiệu 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trong thá»i gian sáng tạo ngắn ngá»§i – quãng mưá»i năm cá»§a cuá»™c Ä‘á»i không dài (1850-1893), Guy de Maupassant dành nhiá»u quan tâm cho truyện ngắn, và cÅ©ng nổi tiếng nhá» truyện ngắn. Có lẽ vì thế, sáu cuốn tiểu thuyết cá»§a ông Ãt được ngưá»i Ä‘á»c cÅ©ng như giá»›i phê bình chú ý (tất nhiên vẫn có ngoại lệ, Lev Tolstoi, đại văn hào Nga cùng thá»i, coi cuốn "Má»™t cuá»™c Ä‘á»i", cuốn tiểu thuyết đầu tiên cá»§a Maupassant là "cuốn tiểu thuyết Pháp hay nhất, từ sau Những ngưá»i khốn khổ cá»§a Hugo").  
Khoảng vài chục năm cuối thế ká»· XX tình hình có khác và trong sá»± tiếp cáºn "đổi má»›i" tiểu thuyết Maupassant, các nhà nghiên cứu dành má»™t vị trà khá đặc biệt cho Pierre và Jean, cuốn tiểu thuyết thứ tư, xuất bản năm 1888.  
Vá»›i dung lượng không lá»›n, chỉ như má»™t truyện ngắn, Pierre và Jean có cấu trúc giản dị, văn chương trong sáng. Song, khảo sát sâu hÆ¡n, sẽ thấy bên dưới vẻ tá»± nhiên, đơn sÆ¡, là công phu, là sá»± lão luyện vá» phương diện ngôn ngữ và thá»§ pháp thuáºt truyện.  
  Vá» mặt sá»± kiện, chất liệu cá»§a cuốn tiểu thuyết khá Ãt á»i: trong má»™t gia đình có hai con trai, ngưá»i em bất ngỠđược thừa kế má»™t tài sản lá»›n. Biến cố không ở bản thân sá»± kiện, không do sá»± kiện tạo nên, mà ở những gì chúng tiết lá»™. Và câu chuyện là diá»…n tiến cá»§a má»™t phát hiện – ngưá»i con lá»›n phát hiện quá khứ cá»§a mẹ mình, phát hiện quan hệ thá»±c sá»± giữa các thành viên trong gia đình mình. Dần dắt truyện vẫn là má»™t ngưá»i kể biết hết má»i Ä‘iá»u, nhưng ở đây sá»± "biết hết" rằng có chừng má»±c, bởi ngưá»i này hay lẩn mình Ä‘i tại những khoảnh khắc chá»§ chốt, hoặc cứ để lá»ng lÆ¡ má»™t số Ä‘iá»u không được nói ra (như ý nghÄ© cá»§a bà mẹ, cá»§a nàng thiếu phụ Rosémilly), hoặc cho sá»± váºt được soi rá»i từ Ä‘iểm nhìn cá»§a Pierre, ngưá»i con cả. Phương thức kể chuyện như thế khiến Pierre và Jean chuyển thành cuốn tiểu thuyết viết vá» quá trình cá»§a má»™t tư duy, thế giá»›i chÃnh cá»§a truyện là thế giá»›i tinh thần, tâm trạng. Äó cÅ©ng là chất liệu ưa thÃch cá»§a tiểu thuyết thế ká»· XX, khi các tác giả ngày càng có xu hướng đưa ngưá»i Ä‘á»c vào thế giá»›i riêng cá»§a má»™t tâm tư, má»™t trà óc, vá»›i những dằn vặt, ám ảnh, độc thoại ná»™i tâm. Äiá»u này lý giải vì sao hiện nay nhiá»u nhà nghiên cứu lại đánh giá Pierre và Jean là má»™t bước chuyển từ truyá»n thống tiểu thuyết thế ká»· XiX sang tÃnh hiện đại Ä‘ang manh nha.  
Má»™t yếu tố khác cÅ©ng khiến Pierre và Jean được coi như có tinh bán lá» giữa tiểu thuyết hai thế ká»·, giữa truyá»n thống và cái má»›i, đó là bài Tá»±a quan trá»ng, má»™t tiểu luáºn được Maupassant đặt cho tiêu đỠ"Tiểu thuyết". Như má»™t tuyên ngôn, bài Tá»±a phát biểu những suy nghÄ© cá»§a Maupassant vá» phê bình, vá» thể loại tiểu thuyết, vá» công việc sáng tác, và vá» chá»§ nghÄ©a hiện thá»±c.  
Maupassant chống lại thiên kiến hẹp hòi trong phê bình và nháºn xét rất chÃnh xác vá» tÃnh chất mở cá»§a tiểu thuyết, má»™t thể loại động, tá»± do, cho đến bấy giá» vẫn theo quy phạm hoá chặt chẽ. Ông cÅ©ng nêu lên ý kiến cá»§a mình vá» chá»§ nghÄ©a hiện thá»±c, những ý kiến được nhiá»u nhà nghiên cứu hiện nay tán thưởng, bởi theo há», chúng lý giải nghịch lý cÅ©ng như tÃnh biện chứng ná»™i tại cá»§a khái niệm: sá»± tháºt và tÃnh văn chương, phản ánh và hư cấu. Theo Maupassant, bằng việc lá»±a chá»n sá»± kiện, bằng cách kết hợp, cấu tạo lại các sá»± kiện, nhà tiểu thuyết truyá»n đạt cho ngưá»i Ä‘á»c cái nhìn riêng cá»§a cá nhân anh ta đối vá»›i thế giá»›i "tả thá»±c là tạo ra ảo tưởng trá»n vẹn vá» cái thá»±c" do đó "các nhà hiện thá»±c tài ba lẽ ra phải gá»i là các nhà gây ảo tưởng thì đúng hÆ¡n".  
  Suy nghÄ© vá» công việc cá»§a nghệ sÄ©, vá» những gì nghệ sÄ© cần và có thể làm, Maupassant đã đặt chân vào con đưá»ng trên đó văn há»c thế ká»· XX sẽ quyết liệt dấn bước, đặt câu há»i vá» bản thân, đặt câu há»i vá» hành vi viết, hành vi Ä‘á»c.  
  Có thể Ä‘á»c Pierre và Jean má»™t cách thoải mái, như má»™t câu chuyện nhẹ nhàng, pha chút ý vị trinh thám. CÅ©ng có thể thưởng thức tác phẩm như má»™t cuốn tiểu thuyết Ä‘áºm sắc thái há»™i hoạ ấn tượng chá»§ nghÄ©a vá»›i hình ảnh trở Ä‘i trở lại và vai trò cá»§a nước, mô tÃp ưa thÃch trong há»™i hoạ ấn tượng, vá»›i tầm quan trá»ng dành cho sá»± cải tạo cá»§a cái nhìn, vá»›i thá»§ pháp cho nhân váºt tá»± hình thành dần trong mắt độc giả, tương tá»± cách sá» dụng những quệt màu liên tiếp để gợi bức tranh toàn cảnh. Lại cÅ©ng có thể, như má»™t vài nhà phê bình phân tâm há»c Pháp, tìm thấy ở tác phẩm mặc cảm Oedips ngầm ẩn bên dưới cấu trúc gia đình, và sá»± thấp thoáng cá»§a cái vô thức.  
Äó là cách tiếp cáºn riêng, là sở thÃch, là hứng thú cá nhân, tùy thuá»™c, nói như Maupassant, vào cái tạng cá»§a má»—i ngưá»i.  
 
 
 
 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-11-2008, 03:05 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Tiểu Thuyết 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
   Ở đây tôi không há» có ý biện há»™ cho cuốn tiểu thuyết nhá» tiếp theo sau bài này. Ngược hẳn lại, các ý tưởng tôi định giải thÃch xem chừng lại gây ra việc phê phán loại khảo cứu tâm lý mà tôi đã tiến hành trong Pierre và Jean.  
 
Tôi muốn bàn vỠTiểu thuyết nói chung.  
 
Tôi không phải là ngưá»i duy nhất cứ má»—i lần ra má»™t cuốn sách má»›i lại bị vẫn những nhà phê bình ấy chê vẫn má»™t lá»i chê ấy.  
 
Giữa những câu khen ngợi, tôi thưá»ng xuyên thấy câu này, dưới vẫn những ngòi bút ná»:  
"Khuyết điểm lớn nhất của tác phẩm này, đó là nó chẳng phải là một tiểu thuyết theo đúng nghĩa"  
có thể trả lá»i bằng chÃnh láºp luáºn ấy:  
"Khuyết Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a ngưá»i viết có nhã ý xét Ä‘oán tôi, đó là ông ta chẳng phải má»™t nhà phê bình".  
 
Quả tháºt cốt cách chá»§ yếu cá»§a nhà phê bình là như thế nào?  
Nhà phê bình cần phải hiểu, phân biệt và lý giải má»i khuynh hướng đối láºp nhất, những tÃnh khó tương phản nhất, và chấp nháºn những tìm tòi nghệ thuáºt Ä‘a dạng nhất, không thiên vị, không định kiến, không có tư tưởng trưá»ng phái, không gắn bó vá»›i má»™t giá»›i nghệ sÄ© nào hết.  
 
Váºy nhà phê bình nào, sau khi đã xuất hiện Manon Lescaut, Paul và Virginie, Don Quichotte, Những sá»± kết giao nguy hiểm, Wrhter, Äồng thanh tương ứng, Clarisse Harlowe, Emile, Candide, Cinq Mars, René, Ba ngưá»i lÃnh ngá»± lâm, Mauprat, Lão Goriot, Bà chị há» Bette, Colomba, Äá» và Äen, Tiểu thư De Maupin, Nhà thá» Äức bà Paris, Salammbo, Bà Bovary, Adolphe, Ông De Camors, Quán rượu, Saphie, v..v… mà còn cả gan viết "Cái này là tiểu thuyết còn cái kia không phải tiểu thuyết" thì xem ra có má»™t sá»± sáng suốt rất giống vá»›i sá»± thiếu năng lá»±c.  
 
Thưá»ng thưá»ng nhà phê bình đó hiểu tiểu thuyết là má»™t sá»± biến Ãt hay nhiá»u giống như thá»±c, được sắp xếp theo kiểu má»™t vở kịch ba hồi, hồi thứ nhất trình bày, hồi thứ hai hành động và hồi thứ ba là chung cục.  
 
Cách kết cấu này hoàn toàn có thể chấp nháºn được vá»›i Ä‘iá»u kiện ngưá»i ta chấp nháºn tất cả những cách khác.  
Có hay không những quy tắc để làm ra một cuốn tiểu thuyết, bên ngoài những quy tắc này thì một câu chuyện viết ra phải mang cái tên khác?  
 
Nếu Don Quichotte là tiểu thuyết, thì Äá» và Äen sẽ phải là má»™t tiểu thuyết khác hay không? Nếu Monte Cristo là tiểu thuyết thì Quán rượu có phải là tiểu thuyết không? Có thể so sánh được chăng Äồng thanh tương ứng cá»§a Goethe, Ba ngưá»i lÃnh ngá»± lâm cá»§a Dumas, Bà Bovary cá»§a Flaubert, Ông De Camors cá»§a M.O.Feuillet và Germinal cá»§a ông Zola? Trong những tác phẩm ấy, cuốn nào là tiểu thuyết? Những quy tắc trứ danh ấy là gì? Chúng ở đâu ra? Ai đã xác láºp chúng? Nhân danh nguyên lý nào, uy quyá»n nào và láºp luáºn nào?  
 
Thế mà dưá»ng như các nhà phê bình ná» biết má»™t cách chắc chắn, xác thá»±c, Ä‘iá»u gì làm nên má»™t cuốn tiểu thuyết, và Ä‘iá»u gì phân biệt cuốn tiểu thuyết ấy vá»›i má»™t cuốn khác không phải tiểu thuyết. Äiá»u đó chỉ có nghÄ©a rằng, tuy chẳng phải là ngưá»i sáng tác, há» lại tụ táºp trong má»™t trưá»ng phái, và há» gạt bá», theo kiểu cá»§a chÃnh các nhà tiểu thuyết, má»i tác phẩm được cấu tứ và thá»±c hiện bên ngoài mỹ há»c cá»§a há».  
 
Má»™t nhà phê bình thông minh, ngược lại, phải tìm tòi tất cả những gì giống nhất vá»›i các tiểu thuyết đã được làm ra rồi, và thúc đẩy hết mức để những ngưá»i trẻ tuổi thá» Ä‘i tìm những con đưá»ng khác.  
 
Tất cả các nhà văn, Victor Hugo cÅ©ng như ông Zola, Ä‘á»u kiên trì đòi há»i quyá»n tuyệt đối, quyá»n không thể dị nghị, được cấu tạo, nghÄ©a là được tưởng tượng hoặc quan sát, tuỳ theo quan niệm cá nhân cá»§a há» vá» nghệ thuáºt. Tài năng do sá»± độc đáo mà có, nó là má»™t cách thức riêng biệt để nghÄ©, để nhìn, để hiểu và để xét Ä‘oán. Váºy, nhà phê bình nào toan định nghÄ©a tiểu thuyết theo như ý anh ta nghÄ© vá» tiểu thuyết căn cứ vào những cuốn được anh ta thÃch, và xác láºp má»™t số quy tắc kết cấu bất di bất dịch, sẽ luôn luôn chống lại má»™t tạng nghệ sÄ© Ä‘em đến má»™t cách thức má»›i. Má»™t nhà phê bình xứng đáng tuyệt đối vá»›i danh hiệu này, chỉ được là má»™t nhà phân tÃch không khuynh hướng, không thiên ái, không Ä‘am mê, và như má»™t chuyên gia vá» tranh, chỉ thẩm định giá trị nghệ thuáºt cá»§a tác phẩm mà ngưá»i ta đưa anh ta xem xét. Sá»± thông hiểu nÆ¡i anh, cởi mở vá»›i má»i sá»±, phải hút lấy cá tÃnh cá»§a anh đủ trá»n vẹn, để anh có thể phát hiện và ngợi ca ngay cả những cuốn sách mà anh không thÃch vá»›i tư cách con ngưá»i, song anh phải hiểu thấu vá»›i tư cách nhà bình xét.  
 
Nhưng rốt cuá»™c, phần lá»›n các nhà phê bình chỉ là độc giả, do đó há» la mắng chúng tôi má»™t cách hầu như luôn luôn vô lý hoặc lại khen ngợi chúng tôi hết lá»i và không có chừng má»±c.  
Ngưá»i Ä‘á»c, chỉ tìm trong sách niá»m thoả mãn cho khuynh hướng tá»± nhiên cá»§a đầu óc mình, thưá»ng đòi nhà văn đáp ứng thị hiếu chá»§ đạo ở anh ta, và bao giá» cÅ©ng đánh giá là hay hoặc viết giá»i tác phẩm nào hoặc Ä‘oạn nào hợp vá»›i trà tưởng tượng lý tưởng hóa, vui tươi, tục tÄ©u, u buồn, mÆ¡ má»™ng hay thiết thá»±c ở anh ta.  
Tóm lại, công chúng bao gồm nhiá»u nhóm ngưá»i Ä‘ang kêu lên vá»›i chúng tôi:  
                      Hãy an ủi tôi   
                       Hãy làm cho tôi vui  
                      Hãy làm tôi buồn  
                      Hãy làm tôi cảm động  
                      Hãy làm tôi mơ màng  
                      Hãy làm tôi cưá»i  
                      Hãy làm tôi run rẩy  
                      Hãy làm tôi khóc  
                      Hãy làm tôi suy nghĩ   
Chỉ riêng vài đầu óc ưu việt yêu cầu nghệ sĩ:  
"Hãy làm cho tôi cái gì đẹp, trong hình thức nào phù hợp với bạn nhất, tuỳ theo tạng của bạn".  
Nghệ sĩ thỠlàm, thành công hoặc thất bại.  
Nhà phê bình chỉ được thẩm định kết quả tuỳ theo bản chất cá»§a sá»± ná»— lá»±c, còn anh ta không có quyá»n báºn tâm vá» khuynh hướng.  
Äiá»u này đã được viết ra ngàn lần rồi. Sẽ vẫn cứ phải nhắc lại.  
 
Váºy, sau các trưá»ng phái văn há»c muốn Ä‘em lại cho ta má»™t cách nhìn biến dạng, siêu phàm, thÆ¡ má»™ng, cảm động, khả ái hoặc mỹ lệ vá» cuá»™c Ä‘á»i, đã xuất hiện má»™t trưá»ng phái hiện thá»±c hoặc tá»± nhiên, tá»± nháºn là phô ra cho chúng ta sá»± tháºt, chỉ sá»± tháºt mà thôi và toàn bá»™ sá»± tháºt.  
 
Cần phải chấp nháºn vá»›i niá»m quan tâm thÃch thú ngang nhau các lý thuyết nghệ thuáºt rất khác biệt ấy và xét Ä‘oán các tác phẩm do những lý thuyết trên sản sinh, duy nhất từ quan Ä‘iểm vá» giá trị nghệ thuáºt cá»§a tác phẩm, và thừa háºn má»™t cách tiên nghiệm những tu tưởng chung đã làm nảy sinh tác phẩm.  
 
Bác bá» quyá»n cá»§a nhà văn tạo nên má»™t tác phẩm thÆ¡ má»™ng hoặc má»™t tác phẩm hiện thá»±c, là muốn ép buá»™c nhà văn phải thay đổi tạng, không thừa nháºn tÃnh độc đáo cá»§a nhà văn, không cho phép anh ta sá» dụng con mắt và trà năng mà tạo hoá đã ban cho anh ta.  
Trách cứ các nhà văn vá» việc nhìn sá»± váºt đẹp hay xấu, bé má»n hay hùng tráng, duyên dáng hay thảm đạm, là trách cứ anh ta vá» việc anh ta được cấu tạo theo kiểu này hay kiểu kia và không có cách nhìn phù hợp vá»›i cách nhìn cá»§a chúng ta.  
 
Hãy để nhà văn được tá»± do hiểu, quan sát, cấu tứ tuỳ anh ta, miá»…n rằng anh ta là nghệ sÄ©. Chúng ta hãy phấn khÃch má»™t cách thÆ¡ má»™ng để bình xét má»™t nhà lý tưởng hoá, và hãy chứng minh cho anh ta thấy rằng mÆ¡ má»™ng cá»§a anh ta xoàng, tầm thưá»ng không đủ rồ dại hoặc tráng lệ. Nhưng nếu chúng ta xét Ä‘oán má»™t nhà tá»± nhiên chá»§ nghÄ©a, hãy chỉ cho anh ta thấy sá»± tháºt cuá»™c Ä‘á»i khác sá»± tháºt trong sách cá»§a anh ta chá»— nào.  
 
Hiển nhiên là các trưá»ng phái khác biệt nhau đến thế phải sá» dụng những biện pháp kết cấu hoàn toàn đối láºp.  
Nhà tiểu thuyết biến hoá sá»± tháºt hằng cứu, thô bạo và khó ưa, để rút từ đó ra má»™t sá»± biến khác thưá»ng và hấp dẫn, phải váºn dụng các biến cố theo ý muốn, chẳng băn khoăn quá đáng vá» tÃnh giống như thá»±c, phải sá»a soạn các biến cố và sắp xếp chúng để làm ngưá»i Ä‘á»c thÃch, khiến ngưá»i Ä‘á»c xúc cảm hay động lòng. Äá» cương tiểu thuyết cá»§a anh ta chỉ là má»™t loạt những trù hoạch tinh xảo dẫn dắt má»™t cách khéo léo đến chung cục. Các sá»± cố được sắp đặt, tăng tiến dần dần tá»›i đỉnh Ä‘iểm và tá»›i hiệu quả cá»§a kết thúc, nó là má»™t biến cố cốt yếu và quyết định làm thoả mãn má»i niá»m tò mò được thức tỉnh lúc khởi đầu, đặt má»™t hàng rào ngăn hứng thú quan sát và chấm dứt truyện kể má»™t cách tháºt trá»n vẹn đến mức ngưá»i ta không còn muốn biết những nhân váºt đáng quyến luyến nhất ngày mai sẽ ra sao nữa.  
 
Trái lại nhà tiểu thuyết tá»± nháºn là cho chúng ta má»™t hình ảnh chÃnh xác vá» cuá»™c sống, phải chú ý tránh bất kỳ sá»± liên kết biến cố nào có vẻ khác thưá»ng ngoại lệ. Mục Ä‘Ãch cá»§a anh ta không phải là kể cho ta má»™t câu truyện, làm ta vui hay động lòng, mà là buá»™c ta phải nghÄ© ngợi, phải hiểu ý nghÄ©a sâu xa và ẩn giấu sau các biến cố. Do đã thấy nhiá»u và suy ngẫm nhiá»u, anh ta nhìn vÅ© trụ, sá»± váºt, sá»± kiện và con ngưá»i theo má»™t cách nào đó riêng cá»§a mình, nó là kết quả cá»§a toàn bá»™ những quan sát chÃn chắn nÆ¡i anh ta. ChÃnh cái nhìn riêng cá»§a cá nhân đối vá»›i thế giá»›i là Ä‘iá»u anh muốn truyá»n đạt cho ta, bằng cách tái hiện cái nhìn ấy trong má»™t cuốn sách. Äể làm ta xúc động như bản thân anh từng xúc động vì cảnh tượng cuá»™c Ä‘á»i, anh phải tái hiện cái nhìn ấy giống hết sức trước mắt chúng ta. Váºy anh phải cấu tạo tác phẩm má»™t cách tháºt khéo léo, tháºt che Ä‘áºy, bá» ngoài tháºt giản dị, đến mức má»i ngưá»i không thể nháºn thấy và chỉ ra được đỠcương tác phẩm, không thể phát hiện được ý định nÆ¡i anh.  
 
Thay vì sắp đặt má»™t sá»± biến và để nó diá»…n ra sao cho lý thú đến táºn chung cục, anh sẽ lấy nhân váºt hoặc các nhân váºt cá»§a mình ở má»™t giai Ä‘oạn nào đấy trong cuá»™c sống cá»§a há» và dẫn dắt há», qua các chuyển tiếp tá»± nhiên, cho đến giai Ä‘oạn tiếp theo. Anh sẽ phô bày theo cách đó, khi thì các đầu óc biến đổi như thế nào do ảnh hưởng cá»§a hoàn cảnh chung quanh, khi thì các tình cảm và các Ä‘am mê phát triển như thế nào, ngưá»i ta yêu nhau như thế nào, ghét nhau như thế nào, chống lại nhau như thế nào trong má»i môi trưá»ng xã há»™i, các lợi Ãch trưởng giả, lợi Ãch tiá»n bạc, lợi Ãch gia đình, lợi Ãch chÃnh trị đấu tranh như thế nào.  
 
Váºy sá»± khéo léo cá»§a đỠcương sẽ không ở niá»m cảm động hay hứng thú, không ở má»™t bước khởi đầu hấp dẫn hay ở má»™t tai há»a gây xúc động, mà ở sá»± táºp hợp khôn khéo các sá»± kiện nhá» hằng cá»u từ đó sẽ toát ra ý nghÄ©a tối háºu cá»§a tác phẩm. Nếu nhà tiểu thuyết để cho mưá»i năm cá»§a má»™t cuá»™c Ä‘á»i ở trong ba trăm trang sách, nhằm chỉ ra ý nghÄ©a riêng biệt và hết sức tiêu biểu cá»§a nó, giữa tất cả những sinh linh vây quanh nó, thì anh ta phải biết loại bá», giữa vô vàn biến cố nhá» nhặt và thưá»ng ngày, má»i biến cố vô dụng đối vá»›i anh ta, và làm nổi rõ, má»™t cách đặc biệt, má»i biến cố có lẽ những ngưá»i quan sát sáng suốt không nhìn ra, song những biến cố ấy khiến cuốn sách cá»§a anh có được tầm cá»§a nó, có được giá trị tổng thể cá»§a nó.  
 
 Ta hiểu rằng má»™t cách kết cấu như váºy, rất khác vá»›i biện pháp cÅ© mà ai ai Ä‘á»u nhìn thấy rá» thưá»ng khiến các nhà phê bình hoang mang, há» không khám phá ra tất cả những sợi chỉ tháºt tế vi, tháºt kÃn đáo, hầu như chẳng nhìn thấy được, do má»™t số nghệ sÄ© hiện đại sá» dụng, thay vì sợi dây duy nhất mang tên: Tình tiết.  
 
Tóm lại, nếu Nhà Tiểu thuyết hôm qua chá»n và kể vá» những khá»§ng hoảng cá»§a cuá»™c sống, những trạng thái gay gắt cá»§a tâm hồn và trái tim, thì Nhà Tiểu thuyết ngày nay viết lịch sá» cá»§a trái tim, cá»§a tâm hồn và trà tuệ trong trạng thái bình thưá»ng. Äể tạo được hiệu quả anh Ä‘eo Ä‘uổi, nghÄ©a là sức cảm tÃnh cá»§a hiện thá»±c bình dị, và để làm toát ra được bài há»c nghệ thuáºt mà anh muốn khai thác từ hiện thá»±c ấy, nghÄ©a là phát lá»™ con ngưá»i đương thá»i thá»±c sá»± là cái gì trước mắt anh, anh chỉ được sá» dụng những sá»± kiện có tÃnh chân tháºt hằng cứu và không thể bác bá».  
 
Nhưng trong khi đặt mình vào chÃnh Ä‘iểm nhìn cá»§a các nghệ sÄ© hiện thá»±c đó, ngưá»i ta phải tranh luáºn và phản bác lý thuyết cá»§a há», dưá»ng như có thể tóm tắt lý thuyết này bằng lá»i sau "Chỉ sá»± tháºt mà thôi và toàn bá»™ sá»± tháºt."  
Vá»›i ý định làm toát ra triết lý cá»§a má»™t số sá»± kiện hằng cá»u và thông thưá»ng, nhiá»u khi há» sẽ phải sá»a chữa các biến cố để có lợi cho tÃnh giống như thá»±c sá»± thiệt thòi cho sá»± tháºt, bởi  
Cái tháºt đôi khi có thể không giống như tháºt 
Nhà hiện thá»±c, nếu là má»™t nghệ sÄ© , sẽ tìm cách không phải đưa ra cho ta bức ảnh chụp tầm thưá»ng cá»§a cuá»™c sống, mà cho ta cái nhìn trá»n vẹn hÆ¡n cảm kÃch hÆ¡n, giàu sức chứng minh hÆ¡n bản thân hiện thá»±c.  
 
Kể hết má»i sá»± là không thể được, bởi nếu thế má»—i ngày cần Ãt ra là má»™t cuốn, để liệt kê hàng ngày sá»± cố tầm thưá»ng vô nghÄ©a chất đầy cuá»™c Ä‘á»i ta.  
 
Váºy buá»™c phải lá»±a chá»n – đó là sá»± vi phạm đầu tiên lý thuyết vá» toàn bá»™ sá»± tháºt.  
Ngoài ra, cuá»™c sống gồm những Ä‘iá»u khác biệt nhất, bất ngá» nhất, trái ngược nhất, tạp nham nhất, nó thô bạo, chẳng liên tục, chẳng có mối liên hệ, đầy những tai há»a khó hiểu, phi lô gÃc và mâu thuẫn, cần phải xếp vào mục tin vặt.  
Bởi váºy mà nghệ sÄ©, má»™t khi đã chá»n chá»§ Ä‘á», sẽ chỉ lấy trong cuá»™c sống ngổn ngang những ngẫu nhiên và những chuyện tầm phào ấy các chi tiết tiêu biểu hữu dụng cho đỠtài cá»§a mình, và gạt bá» má»i Ä‘iá»u còn lại, má»i cái-ở-bên-cạnh.  
Một thà dụ trong ngàn thà dụ:  
Con số ngưá»i chết má»—i ngày vì tai nạn là rất lá»›n trên trái đất. Nhưng ta có thể cho má»™t viên ngói rÆ¡i xuống đầu má»™t nhân váºt chÃnh, hoặc quẳng nhân váºt ấy xuống dưới bánh xe ở giữa câu chuyện kể, viện cá»› phải cho tai nạn có phần cá»§a nó hay không?  
 
Cuá»™c sống còn để má»i sá»± trên cùng má»™t bình diện, hối thúc các sá»± kiện hoặc kéo dài chúng lê thê vô táºn. Ngược lại, nghệ thuáºt là tháºn trá»ng và soạn sá»a, là xếp đặt những sá»± chuyển tiếp tài tình và che dấu, là chỉ nhá» vào kết cấu khéo léo mà làm nổi báºt những biến cố chá»§ yếu và cho tất cả các biến cố khác đầu mối phù hợp, tuỳ theo tầm quan trá»ng cá»§a chúng, để tạo nên cảm giác sâu xa vá» sá»± tháºt đặc biệt mà ta muốn phô bày.  
 
Váºy tả thá»±c là tạo ra ảo tưởng trá»n vẹn vá» cái thá»±c, theo lô gÃc bình thưá»ng cá»§a các sá»± kiện, chứ không phải là ghi chép má»™t cách nô lệ các sá»± kiện trong sá»± kế tiếp lá»™n xá»™n.  
Từ đó tôi kết luáºn rằng các nhà hiện thá»±c tài ba Ãt ra phải gá»i là các nhà Gây ảo tưởng thì đúng hÆ¡n.  
Vả lại, trẻ con biết mấy nếu tin vào hiện thá»±c bởi má»—i chúng ta mang hiện thá»±c cá»§a chÃnh mình trong tư duy và trong các giác quan cá»§a chúng ta! Mắt, tai, khứu giác, vị giác khác biệt nÆ¡i chúng ta cÅ©ng tạo nên bao nhiêu sá»± tháºt ngang vá»›i chừng ấy con ngưá»i có trên trái đất. Và trà óc chúng ta, tiếp nháºn thông tri từ các giác quan chịu tác động má»™t cách khác nhau, hiểu thấu, phân tÃch và xét Ä‘oán như thể má»—i ngưá»i trong chúng ta thuá»™c má»™t giống nòi khác.  
 
Váºy là má»—i ngưá»i chúng ta chỉ tá»± tạo má»™t ảo tưởng vá» thế gian, ảo tưởng nên thÆ¡, Ä‘a cảm, tươi vui, u buồn, nhÆ¡ bẩn hay sầu thẳm tuỳ theo bản chất cá»§a mình. Và nhà văng chẳng có sứ mệnh nào khác sứ mệnh tái hiện trung thành ảo tưởng ấy vá»›i má»i biện pháp nghệ thuáºt đã há»c được và có thể sá» dụng.  
 
Ảo tưởng vá» cái đẹp nó là má»™t ước lệ cá»§a con ngưá»i! Ảo tưởng vá» cái xấu nó là má»™t quan niệm hay đổi thay! ảo tưởng vá» cái tháºt nó chẳng bao giá» bất biến! ảo tưởng vá» cái đê tiện nó lôi cuốn bao sinh linh! Nghệ sÄ© lá»›n là những ngưá»i áp đặt cho nhân loại ảo tưởng riêng cá»§a há».  
Váºy chúng ta đừng giáºn dữ vá»›i má»™t lý thuyết nào bởi má»—i lý thuyết chỉ là biểu hiện khái quát hóa cá»§a má»™t cái tạng Ä‘ang tá»± phân tÃch.  
 
Äặc biệt có hai lý thuyết mà ngưá»i ta hay Ä‘em ra tranh luáºn và đối láºp thuyết ná» vá»›i thuyết kia thay vì thừa nháºn cả hai, đó là lý thuyết vá» tiểu thuyết thuần tuý phân tÃch và lý thuyết vá» tiểu thuyết khách quan. Những ngưá»i thuá»™c phái phân tÃch Ä‘á»u há»i nhà văn lưu tâm chỉ ra những diá»…n tiến nhá» nhặt nhất cá»§a má»™t trà óc và tất cả những động cÆ¡ thầm kÃn nhất quy định hành động cá»§a chúng ta, và chỉ dành cho bản thân sá»± kiện má»™t tầm quan trá»ng hết sức phụ. Sá»± kiện là Ä‘iểm Ä‘i tá»›i, là má»™t cái mốc mà thôi, là cái cá»› cho cuốn tiểu thuyết. váºy theo há», cần phải viết những tác phẩm chÃnh xác và má»™ng tưởng, nÆ¡i trà tưởng tượng hoà lẫn vá»›i quan sát, theo kiểu má»™t triết gia cấu tạo má»™t cuốn sách tâm lý, trình bày các nguyên nhân lấy từ nguồn gốc xa xôi nhất, nói lên má»i lý do cá»§a má»i mong muốn và phân biệt má»i phản ứng cá»§a tâm hồn chịu sá»± xúi dục cá»§a các lợi Ãch, cá»§a các Ä‘am mê hoặc các bản năng.  
 
Ngược lại, những ngưá»i theo phái khách quan (nghe tiếng má»›i xấu làm sao!) tá»± nháºn là thể hiện chÃnh xác cho chúng ta những gì xảy ra trong cuá»™c sống cố tránh má»i giải thÃch phức tạp, má»i bình luáºn vỠđộng cÆ¡, tá»± giá»›i hạn ở việc để các nhân váºt và các biến cố diá»…n ra trước mắt chúng ta.  
Vá»›i há», tâm lý phải ẩn giấu trong sách như quả tháºt nó ẩn giấu bên dưới các sá»± kiện trong Ä‘á»i sống.  
Tiểu thuyết cấu tứ theo cách này có được ý vị, có được tÃnh chất động cá»§a truyện kể, có được sắc thái, có sá»± sống xôn xao.  
Váºy, thay vì giải thÃch dài dòng trạng thái tinh thần cá»§a má»™t nhân váºt, các nhà văn khách quan tìm hành động hoặc cá» chỉ mà trạng thái tâm hồn ấy ắt phải khiến con ngưá»i kia thá»±c hiện má»™t cách tất nhiên trong má»™t tình thế nhất định. Và há» làm cho con ngưá»i này xá» sá»± theo cách nào đó từ đầu đến cuối cuốn sách, để má»i hành vi, má»i động tác cá»§a anh ta Ä‘á»u phản ánh bản chất sâu kÃn, phản ánh má»i ý nghÄ©, má»i quyết tâm hay má»i trù trừ do dá»± nÆ¡i anh ta. Váºy là há» che giấu tâm lý thay vì phÆ¡i bày nó, há» khiến tâm lý thành bá»™ khung cá»§a tác phẩm, giống như xương cốt không trông thấy được là bá»™ khung cá»§a thân thể con ngưá»i. Hoạ sÄ© vẽ chân dung chung ta đâu có phô ra bá»™ xương cá»§a ta.  
Tôi thấy hình như tiểu thuyết làm theo cách đó thành thá»±c hÆ¡n. Trước hết nó giống như thá»±c hÆ¡n, vì những ngưá»i chúng ta nhìn thấy Ä‘ang hành động quanh ta chẳng há» kể cho ta vá» những động cÆ¡ mà há» tuân theo.  
 
Sau nữa cần lưu ý rằng, nếu như, do cứ quan sát mãi má»i ngưá»i, ta có thể xác định bản chất há» khá đúng để tiên Ä‘oán được cung cách hiện hữu cá»§a há» trong hầu hết má»i trưá»ng hợp, nếu như ta có thể nói chắc chắn "Má»™t ngưá»i như thế, có tÃnh khi như thế, ở trưá»ng hợp như thế, sẽ làm Ä‘iá»u này", thì không phải nhá» váºy mà ta có thể xác định được, từng Ä‘iểm má»™t, má»i diá»…n biến thầm kÃn trong ý nghÄ© ngưá»i ấy, nó không há» là ý nghÄ© cá»§a ta, má»i yêu cầu bà ẩn cá»§a bản năng ngưá»i ấy chúng không giống bản năng cá»§a ta, má»i xúi dục mÆ¡ hồ cá»§a bản chất ngưá»i ấy mà giác quan, thần kinh, máu, thịt, khác biệt vá»›i ta.  
 
Má»™t ngưá»i yếu Ä‘uối, hiá»n hoà, chẳng có Ä‘am mê, chỉ yêu khoa há»c và lao động, dù tài ba đến mấy cÅ©ng không thể chuyển mình khá trá»n vẹn sang tâm hồn và cÆ¡ thể cá»§a má»™t gã sung mãn, ưa nhục dục, hung tợn, bốc lên vì má»i ham muốn tháºm chà vì má»i thói hư, để hiểu thấu và chỉ ra những xung động vá»›i cảm giác sâu kÃn nhất cá»§a sinh thể hết sức khác biệt ấy, tuy rằng anh ta rất có thể tiên Ä‘oán và kể lại má»i hành vi trong Ä‘á»i gã ná».  
 
Tóm lại, ngưá»i làm tâm lý đơn thuần chỉ có thể lấy mình thay cho tất cả các nhân váºt trong những tình huống khác nhau mà anh ta đặt nhân váºt vào, vì anh ta không thể thay đổi khà quan cá»§a mình, chúng là trung gian môi giá»›i duy nhất giữa cuá»™c sống bên ngoài và ta, chúng áp đặt cho ta các cảm nháºn cá»§a chúng, quy định sá»± cảm thụ cá»§a ta, tạo ra ở ta má»™t tâm hồn khác vá» bản chất vá»›i tất cả những tâm hồn quanh ta. Cái nhìn cá»§a ta, nháºn thức cá»§a ta vá» thế giá»›i nhá» giác quan mà có được, ý tưởng cá»§a ta vè cuá»™c sống, những Ä‘iá»u ấy ta chỉ có thể chuyển phần nào sang tất cả các nhân váºt mà ta tá»± nháºn là bá»™c lá»™ được con ngưá»i sâu kÃn, không ai hay biết ở ta. Váºy là bao giá» ta cÅ©ng chỉ phô bày chÃnh ta trong hình hài má»™t vị vua, má»™t kẻ sát nhân, má»™t tên trá»™m cắp hay má»™t ngưá»i lương thiện, má»™t gái giang hồ, má»™t nữ tu sÄ©, má»™t thiếu nữ hay má»™t bà bán hàng ở chợ, bởi chúng ta buá»™c phải đặt ra cho mình vấn đỠnhư thế này "Nếu tôi là vua, sát nhân, trá»™m cắp, gái giang hồ, nữ tu, thiếu nữ hay bà bán hàng ở chợ, tôi sẽ làm gì, tôi sẽ nghÄ© gì, tôi sẽ hành động ra sao?" Váºy là chúng ta chỉ Ä‘a dạng hóa các nhân váºt cá»§a mình bằng cách thay đổi tuổi tác, giá»›i tÃnh, địa vị xã há»™i và má»i hoàn cảnh sống cá»§a cái tôi nÆ¡i chúng ta, mà tạo báºc đá vây bá»c bằng má»™t hàng rào khà quan không thể vượt qua.  
 
Sá»± khéo léo là ở chá»— không để ngưá»i Ä‘á»c nháºn ra cái tôi ấy dưới tất cả những mặt nạ khác biệt ta dùng để che giấu nó.  
Nhưng nếu như sá»± phân tÃch tâm lý thuần tuý – sá»± phản bác, chỉ từ quan Ä‘iểm duy nhất vá» tÃnh chÃnh xác hoàn toàn ,thì tuy váºy nó vẫn có thể cho ta những tác phẩm nghệ thuáºt cÅ©ng hay như má»i phương pháp sáng tác khác.  
Này đây, các nhà tượng trưng chá»§ nghÄ©a, thá»i nay. Sao lại không nhỉ? Giấc mÆ¡ nghệ sÄ© cá»§a hỠđáng trá»ng, và há» có Ä‘iểm đặc biệt thú vị là biết và công bố tÃnh chất khó khăn cá»±c kỳ cá»§a nghệ thuáºt.  
 
Quả tháºt phải rất Ä‘iên, rất táo gan, rất xấc láo hay rất ngu má»›i còn dám viết hôm nay! Sau bao nhiêu báºc thày có bản chất tháºt Ä‘a dạng, có thiên tài tháºt muôn vẻ, còn gì chưa được sáng tác để mà sáng tác , còn gì chưa được nói để mà nói? Trong chúng ta ai dám khoe đã viết má»™t trang, má»™t câu chưa há» tồn tại, hao hao tương tá»±, ở đâu đó rồi? Khi chúng ta Ä‘á»c, chúng ta, những ngưá»i quá bão hoà văn chương Pháp đến mức toàn bá»™ cÆ¡ thể cho ta cảm giác mình là má»™t chất bá»™t làm bằng từ ngữ, ta có bao giá» gặp má»™t dòng, má»™t ý nghÄ© mà mình không quen quen, mà chà Ãt mình chưa mÆ¡ hồ linh cảm thấy?  
 
Ngưá»i nào chỉ tìm cách mua vui cho công chúng bằng những phương tiện đã quen biết thưá»ng viết vá»›i niá»m tin tưởng, trong cái ngây thÆ¡ cá»§a sá»± kém cá»i, những tác phẩm dành cho đám đông dốt nát và nhàn rá»—i. Nhưng những ai bị đè nặng bởi tất cả những thế ká»· văn chương quá khứ, những ai chẳng gì làm thoả mãn, chán lợm má»i sá»±, bởi ước mÆ¡ cao hÆ¡n thế, há» thấy má»i Ä‘iá»u dưá»ng như đã chẳng còn trinh bạch, há» luôn có cảm giác tác phẩm mình là má»™t việc làm vô Ãch tầm thưá»ng. Những ngưá»i ngày Ä‘i tá»›i chá»— cho rằng nghệ thuáºt văn chương là má»™t Ä‘iá»u bà ẩn, không thể nắm bắt, chỉ được vài trang cá»§a các báºc thầy lá»›n nhất tiết lá»™ cho ta chút Ãt.  
 
Hai chục câu thÆ¡, hai mươi lá»i văn, bá»—ng chốc Ä‘á»c được khiến ta rùng mình thấu tim như má»™t sá»± phát lá»™ đáng kinh ngạc, nhưng những câu thÆ¡ sau lại giống má»i câu thÆ¡, dòng văn xuôi trôi chảy tiếp theo lại giống má»i văn xuôi.  
Chắc hẳn các báºc thiên tài không há» có những lo âu và những dằn vặt ấy, vì há» mang trong mình nhiá»u sức mạnh sáng tạo không cưỡng nổi. Há» không tá»± xét Ä‘oán. Còn những kẻ khác, còn chúng ta đây, chúng ta chỉ là những ngưá»i lao động bá»n bỉ và có ý thức, chúng ta chỉ có thể đấu tranh chống tình trạng ngã lòng không sao địch nổi, bằng ná»— lá»±c liên tục.  
 
Hai con ngưá»i đã cho tôi sức lá»±c luôn luôn thá» thách, nhá» những Ä‘iá»u dạy bảo giản dị và sáng rõ: Raph Bouilhet và Gustave Flaubert.  
Bouilhet mà tôi quen biết trước, má»™t cách khá thân thiết, khoảng hai năm trước khi có được tình thân cá»§a Flaubert, do cứ nhắc Ä‘i nhắc lại mãi vá»›i tôi rằng má»™t trăm câu thÆ¡, có thể Ãt hÆ¡n, là đủ cho má»™t nghệ sÄ© nổi danh, nếu những câu thÆ¡ ấy hoàn hảo và nếu chúng chứa đựng thá»±c chất cá»§a tài năng và tÃnh độc đáo ở má»™t con ngưá»i dù thuá»™c hạng nhì Ä‘i nữa, đã khiến tôi hiểu rằng lao động không ngừng nghỉ và hiểu biết nghá» nghiệp sâu sắc có thể, vào má»™t ngày minh mẫn, mạnh mẽ và luyện rèn, nhá» may mắn gặp được má»™t đỠtài tháºt phù hợp vá»›i má»i khuynh hướng trà tuệ nÆ¡i ta, làm nảy nở tác phẩm ngắn, độc nhất, và hoàn hảo hết mức ta có thể sáng tạo.  
 Sau đó tôi hiểu rằng các nhà văn nổi tiếng nhất hầu như không bao giỠđể lại quá má»™t quyển sách, và trước hết phải có cái may tìm thấy và phân biệt được, giữa vô vàn chất liệu để ta chá»n lá»±a, cái chất liệu sẽ thu hút toàn bá»™ năng lá»±c cá»§a ta, toàn bá»™ giá trị, toàn bá»™ sức mạnh nghệ sÄ© nÆ¡i ta.  
Vá» sau này Flaubert mà thỉnh thoảng tôi gặp Ä‘em lòng mến tôi. Tôi dám trình ông vài tác phẩm đầu tay. Ông nhân từ Ä‘á»c chúng và trả lá»i tôi rằng "Tôi không biết liệu rồi ra anh có tài hay không. Những gì anh đã đưa cho tôi chứng tá» má»™t trà thông minh nào đó, nhưng đừng quên Ä‘iá»u này, chàng trai ạ, rằng tài năng – theo lá»i Buffon – chỉ là má»™t sá»± kiên nhẫn lâu dài. Anh hãy làm việc Ä‘i."  
 
Tôi làm việc, và tôi hay trở lại thăm ông, hiểu rằng mình được ông ưa, bởi ông vừa cưá»i vừa gá»i tôi là đồ đệ cá»§a ông.  
Bảy năm trá»i tôi làm thÆ¡, tôi viết truyện dài, truyện ngắn, tôi còn viết cả má»™t vở kịch rất dài. Những cái đó chẳng còn lại gì. Báºc thầy Ä‘á»c không thể, và chá»§ nháºt sau, trong bữa ăn trưa, triển khai những Ä‘iá»u phê bình và dần dần, đưa vào sâu trong tôi, hai hoặc ba nguyên lý thâu tóm những Ä‘iá»u chỉ giải kiên nhẫn và lâu dài. Ông bảo "Nếu ta có má»™t Ãt độc đáo, trước hết phải làm toát nó ra, nếu ta không có, phải đạt cho được má»™t nét."  
- Tài năng là má»™t sá»± kiên nhẫn lâu dài – vấn đỠlà nhìn tất cả những gì mình muốn biểu hiện, khá lâu và khá chăm chú để phát hiện được ở đó má»™t ý chưa ngưá»i nào thấy và chưa ngưá»i nào nói. Trong tất cả má»i Ä‘iá»u, Ä‘á»u có cái chưa được khám phá, bởi ta quen chỉ sá» dụng mắt ta vá»›i sá»± nhá»› lại những ý má»i ngưá»i đã nghÄ© ra trước ta vá» cái ta Ä‘ang ngắm. Váºt tầm thưá»ng nhất cÅ©ng chứa đựng má»™t chút lạ lùng. Ta hãy tìm ra Ä‘iá»u đó. Äể miêu tả má»™t ngá»n lá»a Ä‘ang cháy và má»™t cái cây trên cánh đồng, ta hãy ở trước mặt ngá»n lá»a ấy và cái cây ấy kỳ cho đến khi đến lúc chúng không còn giá»ng má»™t cái cây nào khác hay má»™t ngá»n lá»a nào khác.  
ChÃnh bằng cách ấy ngưá»i ta thành độc đáo.  
Vả lại, đã xác láºp chân lý rằng trên toàn thá»i gian, không có lấy hai hạt cát, hai con ruồi, hai bàn tay hay hai cái mÅ©i giống hệt nhau, ông buá»™c tôi diá»…n đạt trong vài câu, má»™t sinh thể hoặc má»™t đồ váºt sao cho cá biệt hóa được rõ rành sinh thể hay đồ váºt ấy, phân biệt được nó giữa má»i sinh thể khác hay má»i đồ váºt khác cùng nòi hoặc cùng loại.  
Ông bảo tôi "Khi anh Ä‘i qua trước má»™t ông hàng thá»±c phẩm Ä‘ang ngồi ở cá»a nhà, trước má»™t bác gác cổng Ä‘ang hút ống Ä‘iếu, trước má»™t bến xe ngá»±a thuê, anh hãy phô bày cho tôi ông hàng thá»±c phẩm, hay bác gác cổng a , dáng Ä‘iệu cá»§a há», toàn bá»™ ngoại hình cá»§a há», nhá» sá»± khéo léo cá»§a hình ảnh chỉ ra những ngoại hình ấy cÅ©ng chứa đựng toàn bá»™ bản chất tinh thần cá»§a há», sao cho tôi không nhầm lẫn há» vá»›i bất kỳ ông hàng thá»±c phẩm nào khác hay bất kỳ bác gác cổng nào khác, và anh hãy làm cho tôi nhìn thấy, qua má»™t từ thôi, vì cái gì mà má»™t con ngá»±a kéo xe thuê không giống năm chục con khác Ä‘i sáu nó và Ä‘i trước nó."  
Ở các bài viết khác tôi đã triển khai những ý kiến của ông vỠbút pháp. Những ý kiên ấy có tương quan lớn lao với lý thuyết quan sát mà tôi vừa trình bày.  
 
Bất kể Ä‘iá»u ta muốn nói là cái gì, chỉ có má»™t từ để diá»…n đạt nó, má»™t động từ để khiến nó có hồn, má»™t tÃnh từ để xác định nó. Váºy phải tìm kỳ cho đến lúc phát hiện được từ ấy, động từ ấy và tÃnh từ ấy, và đừng bao giá» bằng lòng vá»›i cái na ná, đừng bao giá» trông cáºy vào những Ä‘iá»u hư ngụy, dù tài tình, vá»›i những trò xiếc chữ để tránh né khó khăn.  
Có thể diá»…n tả và chỉ ra được những Ä‘iá»u tế nhị nhất bằng cách áp dụng câu thÆ¡ này cá»§a Boileau:  
Dạy cho biết uy lực của một từ đặt đúng chỗ. 
Äể xác định má»i sắc thái cá»§a tư duy, chẳng cần đến thứ từ ngữ quái lạ, rắc rối, rất nhiá»u và kỳ quặc như tiếng tàu mà ngày nay thiên hạ Ä‘ang áp đặt đưa chúng ta dưới danh nghÄ©a văn chương nghệ sÄ©, nhưng cần phân biệt cá»±c kỳ sáng suốt má»i biến đổi giá trị cá»§a má»™t từ tuỳ theo vị trà cá»§a từ đó. Ta hãy bá» Ä‘i những danh từ, động từ và tÃnh từ mà ý nghÄ©a hầu như không nắm bắt nổi, và hãy tăng thêm những câu khác biệt, có cấu tạo Ä‘a dạng, được ngắt tháºt khéo đầy âm vang và nhịp Ä‘iệu tài tình. Ta hãy gắng láºp những nhà bút pháp giá»i hÆ¡n là những nhà sưu tầm từ ngữ hiếm lạ.  
Quả tháºt váºn dụng câu văn theo ý mình làm cho nó nói lên hết thảy, ngay cả Ä‘iá»u nó không biểu đạt, khiến nó chứa chan những ám chỉ, những ẩn ý chẳng cần tá» bày, việc đó khó khăn hÆ¡n là phát minh những từ ngữ má»›i hoặc lục tìm trong lòng những từ ngữ má»›i hoặc lục tìm trong lòng những cuốn sách cÅ© chẳng ai biết, tất cả những từ ngữ mà không còn sá» dụng, không còn hiểu ý nghÄ©a, vá»›i chúng như những ngôn từ chết.  
 
Vả lại tiếng Pháp là má»™t làn nước trong mà các nhà văn kiểu cách chưa bao giá» và sẽ chẳng bao giá» khuấy đục nổi. Má»—i thế ká»· đã ném vào dòng chảy trong vắt ấy những "mốt" cá»§a nó, những Ä‘iá»u phá»ng ước kiêu căng tá»± phụ và những thứ cầu kỳ cá»§a nó, song chẳng có gì còn nổi lên được từ những mưu toan vô bổ ấy , từ những cố gắng bất lá»±c ấy. Bản chất cá»§a ngôn ngữ này là trong sáng, lô gÃc và gân guốc. Ta không để cho ngưá»i ta làm suy nhược Ä‘i, tối tăm Ä‘i hoặc hư há»ng Ä‘i.  
 
Những ai giỠđây tạo hình ảnh, mà chẳng coi chung từ ngữ trừu tượng, những ai trút nước mưa hoặc mưa đá xuống sá»± tinh sạch nÆ¡i cá»a kÃnh, cÅ©ng có thể ném đá vào sá»± giản dị cá»§a đồng nghiệp! Äá có thể Ä‘áºp vào đồng nghiệp, há» có má»™t hình hài, nhưng đá không bao giá» trúng được sá»± giản dị, nó đấu có hình hài.   
 
GUY DE MAUPASSANT  
La Guillette, Etretat, tháng ChÃn 1887   
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-11-2008, 03:12 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
"Thây kệ!" lão Roland thốt kêu lên, đã má»™t khắc đồng hồ lão im lìm bất động, mắt đăm đăm nhìn mặt nước, thỉnh thoảng nhấc tháºt khẽ sợi dây câu buông xuống đáy biển.  
 
Bà Roland Ä‘ang thiêm thiếp ngá»§ ở phÃa sau con tàu, bên cạnh bà Rosémilly được má»i dá»± buổi câu, chợt tỉnh giấc, và quay đầu vá» phÃa chồng:  
"Nào..nào..Gérôme!"  
Ông lão giáºn dữ đáp:  
 "Nó không hỠđớp mồi nữa. Suốt từ trưa tôi chẳng được gì. Lẽ ra chỉ nên đi câu giữa cánh đàn ông với nhau, đàn bà bao giỠcũng làm mình xuống tàu quá muộn."  
Hai con trai ông, Pierre và Jean, ngưá»i bên mạn phải, ngưá»i bên mạn trái, má»—i ngưá»i cầm má»™t sợi dây câu cuốn vào ngón tay trá», báºt cưá»i cùng má»™t lúc và Jean đáp:  
"Cha à, cha không lịch sự với bà khách của chúng ta rồi."  
Ông Roland thẹn thùng, và tạ lỗi:  
"Bà Rosémilly, xin bà tha thứ, tÃnh tôi nó váºy đấy. Tôi má»i các quý bà vì tôi ưa ở bên các bà, ấy thế rồi, vá»›i cảm thấy mặt nước bên dưới mình, là tôi chỉ còn nghÄ© đến cá."  
Bà Roland đã tỉnh hẳn và nhìn vá»›i vẻ cảm động chân trá»i bát ngát những biển những bá» dốc. Bà nói nhá»:  
"Váºy mà mấy bố con đã câu được kha khá đấy."  
Nhưng ông chồng vừa lắc đầu ra ý không phải như thế, vừa đưa con mắt độ lượng nhìn chiếc giá» trong đó số cá ba ngưá»i bắt được hãy còn mÆ¡ hồ quẫy cá»±a vá»›i tiếng động nhè nhẹ cá»§a vẩy trÆ¡n nhầy và vây giương lên, cá»§a những cố gắng uể oải và bất lá»±c, cá»§a những cái ngáp trong không khà chết chóc.  
Lão Roland kẹp giỠgiữa hai đầu gối, giốc nghiêng, cho dòng cá ánh bạc chảy tới miệng giỠđể xem zcon trong đáy, và tiếng quẫy cựa hấp hối của chúng tăng thêm, và mùi nồng nồng từ thân mình chúng, một mùi tanh lành mạnh của cá biển tươi bốc lên từ lòng chiếc giỠđầy.  
Ông lão đánh cá sốt sắng hÃt mùi ấy, như ngưá»i ta ngá»i hoa hồng, và tuyên bố:  
"Chà! Những con này tươi tháºt"  
Rồi ông nói tiếp:  
"Anh được mấy con thế, bác sĩ?"  
Anh con trưởng Pierre, má»™t ngưá»i trạc ba mươi, đầu tóc Ä‘en, xén tỉa như râu các pháp quan, cằm và ria mép cạo nhẵn, đáp:  
"Ô! Ba bốn con gì đó, chẳng nhiá»u nhặn gì".  
Ông bố quay sang con thứ:  
"Còn anh, Jean?"  
Jean, má»™t chàng trai cao lá»›n, tóc vàng, râu rất ráºm, trẻ hÆ¡n anh nhiá»u, mỉm cưá»i nói nhá»:  
"Äại để như Pierre, bốn hoặc năm con".  
Lần nào há» cÅ©ng nói dối y như váºy, khiến lão Roland phấn khởi.  
Ông đã cuốn dây câu vào cá»c má»™t mái chèo, rồi khoanh tay, thông báo:  
"Tôi sẽ chẳng bao giá» thá» câu vào buổi chiá»u nữa. Há»… quá mưá»i giá» là há»ng. Nó không đớp nữa, cái đồ khốn ấy, nó ngá»§ giấc trưa dưới nắng."  
Ông lão nhìn biển quanh mình vá»›i vẻ thoả mãn cá»§a ngưá»i sở hữu.  
Äó là má»™t nhà cá»±u kim hoàn ở Paris, vì mê bÆ¡i thuyá»n và câu cá quá thể nên đã dứt khá»i quầy hàng ngay khi vừa đủ sung túc để có thể sống khiêm nhưá»ng giản dị bằng tiá»n niên kim.  
Váºy là ông rút vá» Le Havre, mua má»™t con thuyá»n và thành thuá»· thá»§ nghiệp dư. Pierre và Jean, hai con trai ông, ở lại Paris để tiếp tục há»c hành và thỉnh thoảng vá» nghỉ chia sẻ thú vui cùng bố.  
Hết báºc trung há»c, anh con trưởng Pierre, hÆ¡n em năm tuổi, liên tiếp cảm thấy có thiên hướng vá»›i những nghá» nghiệp khác nhau, đã lần lượt thỠđộ chừng ná»a tá nghá», rồi, nghá» nào cÅ©ng chóng chán, lại lao ngay vào những hy vá»ng má»›i.  
Cuối cùng ngành y hấp dẫn chàng, và chàng đã làm việc hết sức hăng hái thành thá» chàng vừa ra bác sÄ© sau thá»i gian há»c hành khá ngắn cùng cái giá»›i hạn miá»…n trừ được bá»™ trưởng cho phép. Chàng thông minh, phấn khÃch, hay thay đổi và gan dạ, đầy quan niệm triết lý và những ý nghÄ© không tưởng.  
Còn Jean, tóc ông anh Ä‘en bao nhiêu thì tóc chàng hoe vàng bấy nhiêu, ông anh nóng nảy bao nhiêu thì chàng Ä‘iá»m tÄ©nh bấy nhiêu, ông anh hay há»n oán bao nhiêu thì chàng hiá»n háºu bấy nhiêu. Jean đã bình thản há»c xong ngành luáºt và vừa Ä‘áºu bằng cá» nhân cùng thá»i gian Pierre được bằng bác sÄ©.  
Váºy là cả hai cùng vá» nghỉ ngÆ¡i đôi chút tại gia đình, và cả hai cùng dá»± định láºp nghiệp ở Le Havre nếu như há» thá»±c hiện được việc này trong Ä‘iá»u kiện thoả đáng.  
Nhưng má»™t niá»m ganh ghét mÆ¡ hồ, má»™t trong những niá»m ganh ghét lặng lá», cứ lá»›n dần mà hầu như không thấy giữa anh em trai hay chị em gái cho đến lúc trưởng thành và bùng nổ nhân má»™t cuá»™c kết hôn hoặc má»™t hạnh phúc rÆ¡i vào tay ai khiến cho hai ngưá»i Ä‘á»u cảnh giá»›i trong má»™t mối tư thù mang tình huynh đệ vô hại. Tất nhiên há» yêu nhau, nhưng há» rình ráºp nhau. Pierre, năm tuổi khi Jean ra Ä‘á»i, đã nhìn vá»›i mối ác cảm cá»§a con thú vốn được nuông chiá»u, cái con thú nhá» kia đột nhiên xuất hiện trong vòng tay bố mẹ mình, và được há» yêu đến thế, ná»±ng nịu đến thế.  
Từ bé, Jean đã là má»™t mẫu má»±c vá» nết hiá»n háºu, tÃnh tốt bụng và tÃnh tình ôn hoà, còn Pierre dần dần thấy bá»±c tức vì cứ nghe tán dương, không ngá»›t cái gã phục phịch mà chàng thấy tÃnh hiá»n hoà dưá»ng như là sá»± má»m yếu, lòng tốt dưá»ng như sá»± ngô nghê và tÃnh khoan dung dưá»ng như sá»± mù quáng. Bố mẹ chàng là những ngưá»i bình thản, mÆ¡ tưởng cho hai con những địa vị thÃch đáng và tầm thưá»ng, chê trách nÆ¡i chàng những Ä‘iá»u lưỡng lá»±, những nhiệt tình, những toan tÃnh bất thành, má»i hưng phấn vô Ãch, hướng vá» những ý tưởng quảng đại và những nghá» nghiệp hào nhoáng.  
Từ khi chàng trưởng thành, má»i ngưá»i không ngá»›t bảo chàng "Hãy nhìn Jean và bắt chước nó!" nhưng má»—i lần nghe láºp lại "Jean đã làm cái này, Jean đã làm cái ná»", chàng hiểu rõ ý nghÄ©a và Ä‘iá»u ám chỉ gì ẩn giấu sau những lá»i lẽ ấy.  
Mẹ há», má»™t ngưá»i đàn bà ngăn nắp, má»™t phụ nữ trưởng giả tằn tiện, Ãt nhiá»u Ä‘a cảm, có má»™t tâm hồn nữ thá»§ quỹ dịu dàng, không ngừng hoà hoãn những đối địch nảy sinh hàng ngày giữa hai con trai bà, vá» má»i sá»± việc vụn vặt trong cuá»™c sống chung. Vả lại, má»™t biến cố nhá» giỠđây Ä‘ang khuấy động sá»± an tÄ©nh nÆ¡i bà, và bà sợ có rắc rối, vì vào mùa đông, trong khi các con má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang há»c cho xong ngành chuyên môn cá»§a mình, bà đã làm quen vá»›i má»™t ngưá»i láng giá»ng, bà Rosémilly, vợ góa má»™t thuyá»n trưởng viá»…n dương, chết trên biển cách đây đã hai năm. Ngưá»i quả phụ trẻ, rất trẻ, hai mươi hai tuổi, má»™t phụ nữ giá»i giang, am tưá»ng cuá»™c sống theo bản năng, như má»™t động váºt thung dung phóng khoáng, như thể nàng đã thấy, đã trải, đã hiểu và đã nhắc má»i biến cố có thể xảy tốt, được nàng xét Ä‘oán vá»›i má»™t đầu óc lành mạnh, thiển cáºn và khoan dung đã thành thói quen tối tối đến trò chuyện đôi ba câu, dệt đôi ba đưá»ng thảm, ở nhà những vị láng giá»ng niá»m nở thưá»ng đãi nàng tách trà.  
Lão Roland, bị cái táºt làm ra bá»™ thuá»· thá»§ kÃch thÃch không ngừng, thưá»ng há»i han bà bạn má»›i quen vá» vị thuyá»n trưởng quá cố, và nàng nói vỠông, vá» những chuyến Ä‘i cá»§a ông, vá» những chuyện ông kể ngày trước, không bối rối, rõ ra ngưá»i biết Ä‘iá»u và cam chịu, mến yêu cuá»™c sống và tôn trá»ng cái chết.  
Hai ngưá»i con trai, khi trở vá», thấy ngưá»i goá phụ xinh đẹp kia yên vị trong nhà, láºp tức bắt đầu săn đón nàng, vì mong được lòng nàng Ãt hÆ¡n là ý muốn hất cẳng nhau.  
Bà mẹ tháºn trá»ng và thiết thá»±c hết sức hy vá»ng má»™t trong hai ngưá»i sẽ chiến thắng, bởi thiếu phụ giàu có, nhưng bà cÅ©ng mong sao ngưá»i kia không vì thế mà phiá»n não.  
Bà Rosémilly có mái tóc vàng với đôi mắt biếc, có một vành tóc tơ buông lơi tinh nghịch tung bay trước mỗi làn gió nhẹ và một dáng dấp ngang nghiên bạo dạn, gây gổ chẳng phù hợp chút nào với cách thức suy nghĩ khôn ngoan nơi nàng.  
Nàng đã có vẻ ưa Jean hÆ¡n, hướng tá»›i chàng do tháºt sá»± tương tá»± vá» bản chất. Vả lại niá»m thiên ái ấy được bá»™c lá»™ qua má»™t chút khác biệt hầu như không cảm thấy được, trong ánh nhìn và giá»ng nói, và còn có đôi khi nàng há»i ý kiến chàng.  
Nàng như Ä‘oán được rằng ý cá»§a Jean sẽ cá»§ng cố thêm ý cá»§a chÃnh mình, còn ý cá»§a Pierre ắt không tránh khá»i khác biệt. Khi nói vá» tư tưởng cá»§a chàng, vá» những tư tưởng chÃnh trị, nghệ thuáºt, triết lý, đạo đức cá»§a chàng, thỉnh thoảng nàng bảo "Những Ä‘iá»u hão huyá»n cá»§a anh". Thế là, chàng liá»n nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh cá»§a vị pháp quan xét xá» những ngưá»i đàn bà, tất cả đàn bà, những sinh linh tá»™i nghiệp!  
Trước khi các con trở vá», chưa khi nào ông lão Roland má»i bà Rosémilly Ä‘i câu, ông cÅ©ng chẳng bao giỠđưa vợ theo, vì ông thÃch lên thuyá»n trước khi trá»i sáng, cùng vá»›i thuyá»n trưởng Beausire, má»™t thuyá»n trưởng đưá»ng trưá»ng đã nghỉ hưu, gặp gỡ ở bến cảng vào các giá» nước triá»u lên rồi thành bạn chà thân, và lão thuá»· thá»§ già Papagris, biệt hiệu Jean-Pips, chịu trách nhiệm trông coi con thuyá»n.  
Thế rồi, tuần trước, vào má»™t buổi tối, khi bà Rosémilly vừa dùng bữa chiá»u tại nhà ông, nói "Äi câu chắc là vui lắm nhỉ?" nhà cá»±u kim hoàn, được tán dương trúng niá»m Ä‘am mê và bá»—ng muốn quảng bá nó, muốn chiêu má»™ tÃn đồ như kiểu các tu sÄ©, reo lên:  
"Bà có muốn đi cùng không?"  
"Có chứ".  
"Thứ ba tới nhé?"  
"Vâng, thứ ba tới".  
"Bà là ngưá»i phụ nữ ra Ä‘i vào năm giá» sáng được chứ?"  
Nàng thốt lên má»™t tiếng kêu sá»ng sốt:  
"Ôi! Không đâu, đi thế nào được!"  
  Ông thất vá»ng, nguá»™i bá»›t nhiệt tình, và ông bá»—ng hoài nghi thiên hướng ná».  
Tuy váºy ông vẫn há»i:  
"Thế bà đi được vào mấy gi�"  
"À…chÃn giá»".  
"Không sớm hơn được ư?"  
"Không, không được. Thế đã là sớm lắm rồi".  
Ông lão do dá»±. chắc chắn sẽ chẳng câu được gì vì nếu mặt trá»i hun nóng, cá không cắn mồi nữa, nhưng hai anh em đã sốt sắng thu xếp chuyến Ä‘i, sắp đặt má»i sá»± và giải quyết má»i sá»± tức thá»i.  
Váºy là, ngày thứ ba tuần sau, con thuyá»n đã buông neo dưới những núi đá trắng ở mÅ©i Le Hève, má»i ngưá»i câu cho đến giữa trưa, rồi thiu thiu ngá»§, rồi lại câu, mà chẳng được gì, và ông lão Rolanhd, hiểu ra hÆ¡i muá»™n rằng bà Rosémilly thá»±c ra chỉ ưa thÃch và chỉ thưởng thức việc du ngoạn trên biển, lại thấy các dây câu cá»§a mình không giáºt dây nữa, đã văng ra, trong má»™t cÆ¡n nóng nảy chẳng suy xét, cái tưởng thây kệ sá»— sàng dành cho cả nàng quả phụ thá» Æ¡ cả những con cá không sao bắt nổi.  
GiỠđây, ông nhìn chá»— cá câu được, cá cá»§a ông. Má»™t niá»m vui rung động cá»§a kẻ biển láºn, rồi ông ngước mắt lên trá»i, thấy mặt trá»i Ä‘ang lặn.  
"Nào! Các con, ông nói, hay ta quay vỠchút đỉnh?"  
Cả hai kéo dây câu lên, cuốn lại, móc lưỡi câu đã lau sạch vào những nút gỗ bâc rồi đợi.  
Roland đứng lên thăm dò chân trá»i theo kiểu má»™t thuyá»n trưởng. Ông bảo:  
"Không có gió nữa, ta chèo thôi các cáºu".  
Và đột nhiên, giang tay vỠhướng Bắc, ông nói thêm:  
"Kìa, kìa, tàu từ Southampton".  
Trên mặt biển phẳng lặng, căng ra như tấm vải, xanh ngắt, bát ngát, sáng loáng, lấp lánh ánh vàng xuất hiện, đàng kia, theo hướng ông chỉ, má»™t áng mây Ä‘en đưa toả lên ná»n trá»i hồng. Và ngưá»i ta nháºn ra, bên dưới, con tàu ở quá xa nên dưá»ng như bé tÃ.  
Roland há»i:  
"Có phải hôm nay tàu Normandie vỠkhông nhỉ?"  
Jean đáp:  
"Phải đấy, cha ạ".  
"ÄÆ°a cho cha cái ống nhòm, cha chắc đằng kia là tàu ấy đấy".  
Ông bố dương chiếc ống đồng, áp vào mắt, tìm điểm ngắm, rồi đột nhiên, phấn khởi vì đã nhìn thấy:  
"Phải, phải, đúng nó rồi, ta nháºn ra hai ống khói cá»§a nó. Bà có muốn nhìn không, bà Rosémilly?"  
Nàng cầm lấy ống nhòm, hướng vá» phÃa con tàu xuyên đại dương xa vá»i, chắc hẳn không chỉnh được cho nó đối diện con tàu, vì nàng chẳng nháºn thấy gì hết, chỉ có màu xanh lam. Vá»›i má»™t quầng màu, má»™t cầu vồng tháºt tròn, rồi những váºt kỳ quặc, những thứ ẩn ẩn, hiện hiện, khiến nàng nôn náo choáng váng.  
Nàng vừa trả chiếc ống nhòm vừa nói:  
"Vá»›i lại tôi chưa bao giá» biết dùng cái dụng cụ này. Chuyện ấy tháºm chà làm nhà tôi nổi giáºn, ông thưá»ng ở bên cá»a sổ hàng giá» nhìn tàu bè qua lại".  
Lão Roland pháºt ý bảo:  
"Chắc hẳn do mắt bà có táºt gì, vì kÃnh cá»§a nó rất tốt".  
Rồi ông đưa cho vợ:  
"Mình có muốn xem không?"  
"Không, cám ơn mình, tôi biết trước là sẽ không làm được".  
Bà Roland, má»™t phụ nữ bốn mươi tám tuổi nhưng trẻ hÆ¡n tuổi, dưá»ng như vui hưởng hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i, cuá»™c du ngoạn và buổi chiá»u tà này.  
Mái tóc hạt dẻ cá»§a bà chỉ má»›i chá»›m bạc ấy có má»™t vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh và biết Ä‘iá»u, má»™t vẻ hạnh phúc và nhân háºu tháºt ưa nhìn. Theo cách nói cá»§a cáºu con trai Pierre, bà biết giá trị cá»§a tiá»n bạc, Ä‘iá»u này không há» cản trở bà hưởng cái thú mÆ¡ má»™ng. Bà thÃch Ä‘á»c sách, thÃch tiểu thuyết và thÆ¡ ca, không phải vì giá trị nghệ thuáºt cá»§a chúng, mà vì trạng thái mÆ¡ tưởng buồn và dịu dàng chúng khÆ¡i dáºy nÆ¡i bà. Má»™t đôi Ä‘iá»u nhiá»u khi vô vị, nhiá»u khi dở, làm rung tÆ¡ lòng, như bà nói, khiến bà có cảm giác vá» má»™t ước nguyện huyá»n bà hầu như đã thành. Và bà thÃch thú những tình cảm nhẹ nhàng ấy, chúng làm xao động đôi chút tâm hồn chỉn chu ngăn nắp như má»™t cuốn sổ kế toán cá»§a bà.  
Từ khi đến Le Havre, bà đẫy ra khá rõ, thân hình xưa kia rất uyển chuyển và rất mảnh mai thành ra nặng ná».  
Chuyến Ä‘i biển này làm bà phấn khởi. Ông chồng, không ác, nhưng hay gắt gá»ng bà như các nhà chuyên chế chốn cá»a hàng thưá»ng gắt gá»ng mà không giáºn dữ và không căm ghét, vá»›i há» chỉ huy tương đương vá»›i rá»§a xả. Trước má»i ngưá»i lạ, ông giữ gìn nhưng trong gia đình thì ông buông thả và làm ra bá»™ dạng ghê gá»›m, tuy ông sợ tất cả má»i ngưá»i. Bà, vốn ghét ầm Ä©, ghét những vụ cãi cá», những chuyện phân trần vô bổ, nên luôn luôn nhưá»ng nhịn và không bao giỠđòi há»i Ä‘iá»u gì, bởi thế từ lâu lắm rồi, bà không còn dám yêu cầu Roland đưa mình Ä‘i chÆ¡i biển. Váºy là bà đã vui mừng nắm lấy cÆ¡ há»™i, và Ä‘ang an hưởng lạc thú hiếm có và má»›i mẻ này.  
Từ lúc khởi hành, bà hoàn toàn buông mình, cả thể chất lẫn tinh thần, theo sá»± lướt trôi êm Ä‘á»m trên mặt nước. Bà không há» nghÄ© ngợi, bà không phiêu diêu trong hồi ức hay trong hy vá»ng, bà thấy lòng bà dưá»ng như Ä‘ang báºp bá»nh giống như thân thể trên má»™t cái gì má»m dịu, lưu chuyển, tuyệt vá»i, nó ru bà khiến bà tê mê.  
Khi ông bố ra lệnh quay vá» "Nào, vào vị trà để chèo!" thì bà mỉm cưá»i nhìn hai con trai, hai ngưá»i con trai cao lá»›n cá»§a bà, cởi áo ngoài và xắn ống tay áo sÆ¡ mi trên những cánh tay trần.  
Pierre ở gần hai ngưá»i đàn bà hÆ¡n, cầm lấy mái chèo mạn phải, Jean cầm chèo mạn trái và há» chá» chá»§ thuyá»n hô "Tất cả hướng vá» phÃa trước!" vì ông muốn các thao tác phải được tiến hành đúng quy luáºt.  
Cùng má»™t lúc, cùng má»™t ná»— lá»±c, há» thả mái chèo rồi vừa ngả mình ra phÃa sau vừa chèo mạnh hết sức mình, và má»™t cuá»™c đấu khởi đầu để phô trương sá»± cưá»ng tráng nÆ¡i há». HỠđã căng buồm ra khÆ¡i tháºt êm ả nhưng giỠđây gió lặng và lòng kiêu hãnh nam nhi ở hai anh em bá»—ng nhiên thức tỉnh má»i triển vá»ng ngưá»i ná» Ä‘ua tài cùng ngưá»i kia.  
Khi chỉ có hai anh em Ä‘i câu cùng ông bố, há» cứ chèo mà chẳng ai cầm lái, vì Roland vừa soạn dây câu vừa canh chừng sá»± váºn hành cá»§a con thuyá»n được ông Ä‘iá»u khiển qua má»™t cá» chỉ hoặc má»™t câu "Jean, chùng bá»›t!" – "Này, Pierre, căng lên" Hoặc ông bảo "Nào, số má»™t, nào số hai, dẻo tay hÆ¡n". Anh chàng Ä‘ang vÆ¡ vẩn mÆ¡ màng bèn chèo mạnh hÆ¡n, anh chàng Ä‘ang bốc liá»n bá»›t hăng Ä‘i, và thuyá»n lại Ä‘i thẳng.  
Ngày hôm nay há» sẽ phô bày cÆ¡ bắp cá»§a mình. Cánh tay Pierre nhiá»u lông, hÆ¡i gầy, nhưng gân guốc, cánh tay Jean máºp và trắng, hÆ¡i hồng hồng vá»›i má»™t múi bắp cuá»™n lên cuá»™n xuống dưới làn áo.  
Thoạt tiên Pierre chiếm ưu thế. Răng nghiến, trán cau cau, chân duá»—i căng, hai bàn tay quắp lấy mái chèo, má»—i cố gắng cá»§a chàng khiến cây chèo oằn xuống hết chiá»u dài, và thuyá»n Perle tiến vá» phÃa bá» biển. Lão Roland ngồi đàng trước để nhưá»ng cả chiếc ghế dài phÃa sau cho hai phụ nữ, ra lệnh hết cả hÆ¡i "Số má»™t, nhẹ thôi – số hai, căng lên". Số má»™t càng Ä‘iên cuồng hÆ¡n, và số hai không thể đáp ứng được cách chèo há»—n loạn ná».  
Cuối cùng ông chá»§ hạ lệnh "Dừng lại!" Hai mái chèo cùng nhấc lên và Jean, theo lệnh bố, chèo má»™t mình vài khoảnh khắc. Nhưng kể từ lúc ấy chàng lại giữ ưu thế, chàng phấn khÃch, bốc lên, trong khi Pierre hết hÆ¡i, kiệt sức vì cÆ¡n hăng máu, yếu Ä‘i và thở hổn hà hổn hển. Bốn báºn liá»n lão Roland cho dừng thuyá»n những cho anh lấy lại hÆ¡i và để chÃnh con thuyá»n Ä‘ang chỉnh hướng. Thế là chàng bác sÄ©, trán đẫm mồ hôi, mặt đỠá»ng, mất thể diện và Ä‘iên giáºn, lắp bắp:  
"Chẳng biết tôi bị cái gì, tim tôi co thắt lại. Tôi đã khởi đầu rất tốt, rồi cái đó làm tay tôi rá»i rã".  
Jean há»i:  
"Anh có muốn em chèo một mình bằng mái chèo đôi không?"  
"Không, cám Æ¡n, rồi nó sẽ khá»i thôi".  
Bà mẹ buồn phiá»n, bảo:  
"Này, Pierre, để mình lâm vào tình trạng như thế thì có nghĩa lý gì chứ, con có là trẻ con nữa đâu".  
Chàng nhún vai rồi lại tiếp tục chèo.  
Bà Rosémilly dưá»ng như không nhìn thấy, không nghe thấy, không hiểu. Mái đầu nhá» tóc vàng, cứ má»—i lần con thuyá»n váºn động, lại hất ra phÃa sau vá»›i má»™t động tác đột ngá»™t và yêu kiá»u làm bay lên những sợi tóc tÆ¡ trên hai thái dương.  
Nhưng lão Roland reo to "Này, tàu Vương công Albert Ä‘uổi kịp ta kìa". Và má»i ngưá»i cùng nhìn. Dài, thấp, vá»›i hai ống khói chúc vá» phÃa sau, vá»›i hai khuông màu vàng, tròn như đôi má, con tàu Southhampton tiến lại rất nhanh, trên tàu đầy hành khách và những chiếc dù dương lên. Những bánh xe quay tÃt, ồn ào, vá»— nước toé bá»t lả tả, khiến nó có má»™t vẻ vá»™i vã, vẻ cá»§a con tàu thư hối hả, và mÅ©i tàu thẳng tắp rẽ mặt biển, làm tung lên hai làn sóng mảnh và trong suốt trư trưá»n dá»c thành tàu.  
Khi tàu đến sát gần thuyá»n Perle, lão Roland nhấc mÅ©, hai ngưá»i đàn bà vẫy khăn tay, và khoảng ná»a tá dù đáp lại những cái chào này sốt sắng, Ä‘ung đưa trên con tàu Ä‘ang Ä‘i xa dần, để lại đằng sau, trên mặt biển êm ả và sáng loà, vài gợn sóng cháºm rãi.  
Và há» nhìn thấy những tàu khác, cÅ©ng có vầng khói bên trên, từ má»i ngả chân trá»i chạy vá» con đê ngắn màu trắng Ä‘ang nuốt chá»ng chúng như má»™t cái miệng, tàu ná» tiếp tàu kia. Rồi những thuyá»n đánh cá và những thuyá»n buồm lá»›n vá»›i các cánh buồm mảnh nhẹ lướt trên ná»n trá»i, được những tàu kéo không nhìn thấy kéo Ä‘i, tất cả Ä‘á»u tiến, hoặc nhanh hoặc cháºm, vá» phÃa con quá»· phàm ăn, con này, thỉnh thoảng, dưá»ng như đã no nê, và phun ra lại biển khÆ¡i má»™t hải Ä‘oàn khác gồm những tàu, những thuyá»n nhá» hai buồm, những thuyá»n những tàu nhẹ, những con tàu ba cá»™t buồm đầy những dây những mảng buồm nhằng nhịt. Những chiếc thuyá»n máy tất tả vút sang phải, sang trái, trên lòng Äại dương phẳng lặng, trong lúc các tàu chạy buồm, được những con tàu nhá» kéo vá» rồi lại bỠđó, đứng im lìm, khoác trên mình từ cá»™t lá»›n cho đến cá»™t nhá», vải buồm trắng hay buồm nâu trông tá»±a như màu đỠdưới ánh tà dương.  
Bà Roland, mắt lim dim, thì thầm:  
"Chúa ơi! Mặt biển này, sao mà đẹp đến thế!"  
bà Rosémilly đáp lại, với tiếng thở dài lâu dứt, thản nhiên không có gì buồn bã:  
"Vâng, nhưng đôi khi nó gây nhiá»u tai hoạ".  
Roland reo lá»›n:  
"Này, tàu Normandie đang vào bến. Nó to quá, nhỉ?"  
Rồi ông giảng giải vá» bá» biển trước mặt, đàng này, đằng kia, mạn bên kia cá»a sông Seine – hai mươi cây số, cái cá»a sông ấy – ông bảo thế. Ông chỉ Trouville, Houlgate, Luc, Arromanches, vùng Caen và những tảng đá miá»n Calvados khiến tàu bè qua lại gặp nguy hiểm cho tá»›i táºn Cherbourg. Rồi ông bàn đến vấn đỠnhững giải cát ở sông Seine, sá»± di chuyển theo má»—i đợt thuá»· triá»u làm cho chÃnh các hoa tiêu ở Quilleboeuf cÅ©ng mắc sai lầm, nếu như hàng ngày há» không Ä‘i khắp con lạch dẫn vào con sông. Ông lưu ý Le Havre ngăn cách miá»n Hạ Normandie vá»›i miá»n Thượng ra sao. Ở Normandie hạ, bá» biển bằng phẳng, thoai thoải những bãi chăn gia súc, những đồng cá», những thá»a ruá»™ng cho đến biển. Ngược lại, bá» biển Normandie thượng bị thẳng đứng, má»™t bá» dốc cao, khúc khuá»·u, lô cốt hùng vÄ©, tạo nên má»™t bức thành trắng bát ngát đến táºn Dunkerque, má»—i hõm Ä‘á»u ẩn má»™t thôn làng hay má»™t bến cảng: Etertat, Fécamp, Sain-Valéry, Tréport, Dieppe. v..v..  
Hai ngưá»i đàn bà chẳng há» nghe ông nói, há» Ä‘ang tê mê vì khoan khoái dá»… chịu, xúc động vì cảnh Äại dương chi chÃt tàu thuyá»n chạy tá»›i chạy lui như những con thú quanh hang ổ cá»§a chúng, và há» Ãt tiếng, hÆ¡i bị áp đảo bởi viá»…n cảnh mênh mang sóng nước, trở nên lặng lẽ do buổi tà dương êm ả và huy hoàng. Má»™t mình Roland nói không dứt, ông thuá»™c loại ngưá»i chẳng Ä‘iá»u gì làm cho bối rối . Những ngưá»i phụ nữ, thần kinh dá»… căng thẳng hÆ¡n, đôi khi cảm thấy mà không hiểu vì sao tiếng ồn cá»§a cái giá»ng nói vô bổ lại gây bá»±c tức như má»™t Ä‘iá»u thô tục.  
Pierre và Jean, đã bình tÄ©nh lại, chèo thong thả và thuyá»n Perle Ä‘i vá» cảng, nhá» xÃu bên những con tàu lá»›n.  
Khi thuyá»n cáºp bến, lão thuá»· thá»§ Papagris Ä‘ang đợi, dắt tay các bà bước xuống, rồi má»i ngưá»i vào thành phố. Má»™t đám ngưá»i đông đúc, bình lặng, đám đông ngày nào cÅ©ng ra đê vào giá» thuá»· triá»u lên và cùng ra vá».  
Bà Roland và bà Rosémilly Ä‘i trước, ba ngưá»i đàn ông theo sau. Khi ngược lên phố Paris, thỉnh thoảng hai bà dừng chân trước má»™t hiệu thá»i trang hay kim hoàn để ngắm má»™t chiếc mÅ© hay má»™t đồ trang sức, rồi há» lại Ä‘i tiếp sau khi đã trao đổi ý kiến.  
Äến trước quảng trưá»ng Sở Giao dịch, Roland ngắm, như ngày nào ông cÅ©ng ngắm, vÅ©ng Ä‘áºu Commerce đầy tàu thuyá»n, có những vÅ©ng khác tiếp đó, nÆ¡i các vá» tàu lá»›n ká» nhau san sát bốn năm hàng. Toàn bá»™ những cá»™t buồm nhiá»u vô kể, trên mặt biển trải rá»™ng nhiá»u cây số, toàn bá»™ những cá»™t buồm vá»›i trục, cá»c nhá»n, dây dợ, làm cho cái khoảng trống mở ra giữa thành phố có dáng dấp má»™t khu rá»™ng lá»›n chết khô. Bên trên cánh rừng không lá vá»›i những con hải âu bay lượn, rình má»i thức ăn được trút xuống nước, để lao xuống như má»™t viên đá nhá»n và má»™t thuá»· thá»§ nhá», Ä‘ang buá»™c chiếc ròng rá»c trên ngá»n má»™t cá»™t buồm, trông cứ như trèo lên đó để mà tìm tổ chim.  
Bà Roland há»i bà Rosémilly "Bà có vui lòng dùng vá»›i chúng tôi bữa tối, chẳng kiểu cách gì, để ta ở bên nhau hết ngày không?"  
"Có chứ ạ, em cÅ©ng xin nháºn lá»i không kiểu cách gì cả. Vá» má»™t mình tối nay thì buồn lắm".  
Pierre, đã nghe thấy và bắt đầu pháºt ý vì sá»± thá» Æ¡ cá»§a thiếu phu, lẩm bẩm "Thế đấy, giỠđây chị góa bám chặt". Từ mấy ngày nay anh gá»i nàng là "chị góa". Cái tiếng ấy chẳng biểu lá»™ gì, chỉ riêng giá»ng nói khiến Jean bá»±c dá»c, chàng thấy nó có vẻ độc ác và xúc phạm.  
Và ba ngưá»i đàn ông không nói năng gì nữa cho đến táºn thá»m nhà. Äó là má»™t ngôi nhà hẹp, gồm má»™t tầng trệt và hai gác nhá», ở phố Belle Normandie. Cô hầu gái Joséphine, mưá»i chÃn tuổi, là ngưá»i vùng quê Ä‘i ở vá»›i công xá rất hạ, có đến cao độ cái vẻ ngÆ¡ ngác và súc váºt cá»§a nông dân, ra mở cá»a rồi đóng lại, Ä‘i sau chá»§ nhân cho đến phòng khách ở tầng gác gần nhất, rồi cô bảo:  
"Có má»™t ông nào ý đến đây ba báºn".  
Lão Roland, chẳng khi nào nói năng vá»›i cô ấy mà không hét lác không chá»i rá»§a, quát:  
"Mẹ kiếp, ai đến mới được chứ?"  
Cô chẳng bao giỠbối rối vì những tiếng la hét của ông chủ, nên nói tiếp;  
"Một ông ở đằng ông công chứng ý".  
"Công chứng nào?"  
"Ông Canu ý chứ ai".  
"Thế cái ông ấy bảo gì?"  
"Bảo là ông Canu tự đến tối nay".  
Luáºt sư Lecanu là công chứng viên và phần nữa là bạn cá»§a lão Roland, trông nom công việc cho ông. Ông ta báo sẽ đến vào buổi tôi, là phải có chuyện gì khẩn cấp và hệ trá»ng, và bốn ngưá»i nhà Roland nhìn nhau, bối rối vì tin này như những ngưá»i gia sản Ãt á»i thưá»ng bối rối má»—i khi có công chứng viên can dá»±, sá»± can dá»± đó khÆ¡i dáºy má»™t loạt ý tưởng vá» khế ước, gia tài, kiện tụng, những Ä‘iá»u đáng mong hÆ¡n đáng sợ. Ông bố, sau vài giây im lặng, nói nhá»:  
"Chuyện này có thể ra thế nào nhỉ?"  
Bà Rosémilly cưá»i bảo:  
"Má»™t gia tài đấy. Tôi tin chắc thế. Tôi Ä‘em lại váºn may mà".  
Nhưng há» chẳng trông mong cái chết cá»§a ngưá»i nào đó có thể để lại cho há» cái gì đó.  
Bà Roland, có trà nhá»› rất giá»i vá» thân tá»™c, láºp tức tìm kiếm má»i môi quan hệ bên chồng và bên mình, soát ngược lên các Ä‘á»i trong há», theo dõi các chi các ngành.  
Bà há»i, mà tháºm chà chưa bá» mÅ© ra:  
"Này bố (ở nhà bà gá»i chồng là "bô", và thỉnh thoảng là "ông Roland" trước ngưá»i lạ) này, bố nó có nhá»› ai đã lấy Joseph Lebru không bằng, lần kết hôn sau ấy?"  
"Có, một cô con gái hỠDuménil, con một nhà làm giấy".  
"HỠcó con không?"  
"Tôi cho là có đấy, Ãt ra ba bốn đứa".  
"Không, thế thì đằng ấy chẳng có gì đâu".  
HỠđã phấn khÃch trong việc tìm kiếm này, bà dành lấy mối hy vá»ng có được chút sung túc rÆ¡i từ trên trá»i xuống. Nhưng Pierre, rất yêu mẹ, biết tÃnh mẹ ưa mÆ¡ má»™ng, và sợ má»™t sá»± tan vỡ ảo tưởng, má»™t phiá»n muá»™n nhá», má»™t ná»—i buồn nhá», nếu như cái tin thay vì tốt lành, lại là tin xấu, anh ngăn mẹ lại.  
"Äừng xốc nổi mẹ Æ¡i, chẳng còn ông chú từ táºn bên Mỹ nữa đâu! Con, thì con nghÄ© có lẽ là chuyện hôn nhân cho Jean thì đúng hÆ¡n".  
Má»i ngưá»i ngạc nhiên vì ý tưởng này, còn Jean hÆ¡i pháºt ý vì anh mình lại nói chuyện đó trước mặt bà Rosémilly.  
"Sao lại cho em mà không cho anh thì đúng hÆ¡n? Giả thuyết rất dá»… bác bá». Anh là trưởng nam, chắc má»i ngưá»i sẽ nghÄ© đến anh trước tiên. Vá»›i em, thì em không muốn lấy vợ".  
Pierre cưá»i gằn:  
"Thì ra chú đang phải lòng à?"  
Chàng kia bất bình đáp:  
"Có cần thiết cứ phải lòng mới bảo là không muốn lấy vợ hay không?"  
"A! được rồi, cái tiếng "chưa" sá»a lại hết cái chú Ä‘ang chỠđợi".  
"Cứ cho là em chỠđợi đi, nếu anh muốn".  
Nhưng lão Roland đã lắng nghe và ngẫm nghÄ© đã tìm ra lá»i giải đáp có vẻ như tháºt nhất.  
"Dào! Chúng ta vắt óc ra như váºy tháºt ngốc nghếch. Thầy Lecanu là bạn cá»§a nhà ta, ông biết Pierre Ä‘ang tìm má»™t phòng khám, còn Jean tìm má»™t văn phòng luáºt sư, ông ấy đã kiếm được chá»— cho má»™t trong hai anh".  
Tháºt là đơn giản và có vẻ đúng hết sức thành thá» tất cả Ä‘á»u đồng ý.  
"Bữa ăn dá»n rồi" cô hầu gái nói.  
Thế là má»—i ngưá»i vá» phòng mình để rá»a ráy trước khi vào bàn ăn.  
Mưá»i phút sau, há» dùng bữa tối trong má»™t phòng ăn nhá», ở tầng trệt.  
Mới đầu, hỠchẳng nói năng gì mấy, nhưng một lát sau, Roland lại thấy lạ vỠcuộc viếng thăm của ông công chứng.  
"Chung quy, tại sao ông ấy không viết thư, tại sao ông ấy cho thư ký lại ba lần, tại sao Ä‘Ãch thân ông ta không đến chứ?"  
Pierre thấy chuyện đó tự nhiên.  
"Chắc cần phải trả lá»i ngay láºp tức, và chúng tôi ông ấy muốn thông báo vá»›i ta những Ä‘iá»u khoản riêng tư mà má»i ngưá»i không thÃch viết ra mấy".  
Nhưng há» vẫn băn khoăn và cả bốn hÆ¡i phiá»n lòng là đã má»i ngưá»i đàn bà không thân thÃch và có lẽ sẽ làm trở ngại việc há» thảo luáºn và quyết định.  
HỠvừa quay lên phòng khách thì được báo là ông công chứng tới.  
Roland lao ra.  
"Xin chào, thầy thân mến".  
ông gá»i chức danh ông Lecanu bằng tiếng "thầy" thưá»ng đứng trước há» tên cá»§a má»i viên công chứng.  
bà Rosémilly đứng dáºy:  
"Tôi vỠđây, tôi mệt quá".  
Há» cÅ©ng giữ nàng lại gá»i là, nhưng nàng không đồng ý và nàng ra vá» chẳng có ai trong ba ngưá»i đàn ông đưa tiá»…n, như há» vẫn xá» sá»± trước nay.  
Bà Roland vồn vã với vị khách mới đến:  
"Ông dùng tách cà phê nhé?"  
"Không, cám ơn, tôi vừa mới ăn xong".  
"Váºy má»™t tách trà được không?"  
"Tôi không từ chối, nhưng khoan đã, ta cần bàn công việc trước".  
trong sá»± lặng ngắt như tá» tiếp theo những lá»i này, chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc kêu nhẹ nhàng, và ở tầng dưới, tiếng soong nồi cô hầu gái Ä‘ang rá»a, cô quá đần thành cÅ©ng chẳng ghé tai nghe trá»™m.  
Viên công chứng lại nói:  
"Ở Paris các vị có quen một ông Maréchal nào đó không, Léon Maréchal ấy?"  
Ông bà Roland cùng thốt lên một tiếng như nhau:  
"Có chứ!"  
"Ông ấy là bạn của các vị à?"  
Roland tuyên bố:  
"Bạn tốt nhất đấy, thưa ông, nhưng là dân Paris cuồng nhiệt, ông ấy chẳng bao giá» rá»i đưá»ng phố đâu. Ông là trưởng phòng ở bá»™ Tài chÃnh. Tôi không gặp ông ấy nữa từ dạo tôi Ä‘i ra khá»i thá»§ đô. Rồi chúng tôi cÅ©ng thôi thư từ cho nhau. Ông biết đấy, khi ngưá»i ná» sống xa ngưá»i kia…"  
Viên công chứng trịnh trá»ng nói tiếp:  
"Ông Maréchal đã từ trần".  
Ngưá»i đàn ông và ngưá»i đàn bà cùng có má»™t động tác nhá» ngạc nhiên và buồn bã, hoặc giả bá»™, hoặc chân tháºt, nhưng luôn luôn mau lẹ, khi ngưá»i ta đón nháºn những tin như thế.  
Ông Lecanu lại tiếp:  
"Äồng nghiệp cá»§a tôi tại Paris vừa thông báo cho tôi ý định chá»§ yếu trong di chúc cá»§a ông, láºp con trai các vị, cáºu Jean Roland, làm ngưá»i thừa tá»± toàn hưởng".  
Há» quá sức ngạc nhiên đến ná»—i chẳng tìm ra lá»i nào để nói.  
Bà Roland là ngưá»i đầu tiên nén ná»—i xúc động, lắp bắp:  
"Chúa Æ¡i, Léon tá»™i nghiệp…ngưá»i bạn tá»™i nghiệp cá»§a chúng tôi…Chúa Æ¡i…Chúa Æ¡i…đã chết…"  
Mắt bà trào lệ, những giá»t lệ lặng lẽ cá»§a phụ nữ, những giá»t buồn đến từ tâm hồn, chảy xuống má và có vẻ rất Ä‘au thương, vì rất trong.  
Còn Roland nghÄ© đến ná»—i buồn mất mát Ãt hÆ¡n là nghÄ© đến niá»m hy vá»ng vừa được thông báo. Tuy nhiên ông không dám há»i han ngay vá» các Ä‘iá»u khoản trong bản di chúc ná», và vá» con số tài sản, và để Ä‘i tá»›i vấn đỠđáng lưu tâm, ông há»i:  
"Ông ấy mất vì nguyên nhân gì, ông Maréchal tội nghiệp ấy?"  
Ông Lecanu hoàn toàn không hay biết. Ông bảo:  
"Tôi chỉ biết là, qua Ä‘á»i không có ngưá»i thừa kế trá»±c hệ, ông để lại toàn bá»™ tài sản, khoảng hai vạn francs niên kim, bằng trái phiếu ba phần trăm, cho cáºu con thứ cá»§a các vị, mà ông đã nhìn thấy sinh ra, lá»›n lên và ông xét là xứng đáng vá»›i di sản đó. Trong trưá»ng hợp cáºu Jean không nháºn, thì gia tài sẽ dành cho các trẻ bị bá» rÆ¡i".  
Lão Roland đã không còn che Ä‘áºy nổi ná»—i vui mừng và lão reo lên:  
"Chà! Äây tháºt là má»™t ý tưởng tốt từ tấm lòng. Tôi đây, nếu mà tôi không có ngưá»i nối dõi, chắc chắn tôi cÅ©ng chẳng quên ông ấy đâu, cái ông bạn trung háºu!"  
Viên công chứng mỉm cưá»i bảo:  
"Tôi rất mừng được tá»± mình báo cho các vị tin này. Äem tin tốt lành đến cho má»i ngưá»i bao giá» cÅ©ng là má»™t thú vui".  
Ông ta đã chẳng há» nghÄ© rằng cái tin tốt lành ấy là cái chết cá»§a má»™t ngưá»i bạn, ngưá»i bạn tốt nhất cá»§a ông Roland, bản thân ông này cÅ©ng vừa má»›i quên phắt mối thân tình được thông báo chắc chắn ban nãy.  
Chỉ riêng bà Roland và các con giữ vẻ mặt buồn rầu. Bà vẫn khóc lóc đôi chút, lấy khăn tay lau mắt rồi ép khăn lên miệng để nén những tiếng thở dài sưá»n sượt.  
Chàng bác sÄ© nói nhá»:  
"Äó là má»™t ngưá»i trung háºu, hết sức thân ái. Ông hay má»›i anh em tôi lại ăn tối".  
Jean, hai mắt mở to và sáng long lanh, bàn tay phải cầm bộ râu vàng hoe đẹp đẽ bằng một cỠchỉ quen thuộc, rồi vuốt xuống mãi những sợi cuối cùng, như để cho chòm râu dài ra và mảnh đi.  
Hai lần chàng mấp máy đôi môi để nói lên má»™t lá»i thÃch hợp, và, sau khi tìm kiếm mãi, chàng má»›i nói được Ä‘iá»u này:  
Quả tháºt ông ấy rất yêu tôi, bao giá» tôi đến thăm, ông cÅ©ng ôm hôn tôi".  
Nhưng ý nghÄ© cá»§a ông bố Ä‘ang phi nhanh, nó chạy chung quanh cái gia tài được thông báo, được có rồi, quanh số tiá»n Ä‘ang nấp sau cánh cá»a và chốc nữa, ngày mai, sẽ bước vào, sau má»™t lá»i chấp nháºn.  
Ông há»i:  
"Không có khó khăn gì chứ? Không có kiện tụng chứ? Không có tranh tụng?"  
Công chứng viên Lecanu có vẻ bình tâm:  
"Không, đồng nghiệp cá»§a tôi ở Paris báo rằng tình huống rất minh bạch. Chúng tôi chỉ cần có sá»± chấp nháºn cá»§a cáºu Jean".  
"Thế thì tuyệt…còn tài sản rõ ràng chứ?"  
"Rất rõ ràng".  
"Má»i thá»§ tục đã làm xong?"  
"Xong cả".  
Äá»™t nhiên, nhà cá»±u kim hoàn thấy hÆ¡i hổ thẹn, má»™t ná»—i hổ thẹn mÆ¡ hồ, bản năng và thoáng qua, vì ông đã vá»™i vã há»i han tình hình, và ông nói tiếp:  
"Ông biết rõ là nếu tôi há»i ông ngay vá» má»i Ä‘iá»u ấy là để tránh cho con tôi những chuyện phiá»n phức mà có thể nó không tiên liệu được. Äôi khi có những nợ nần, má»™t tình thế rắc rối, làm sao tôi biết được? Thế là mình đâm quàng vào bụi ráºm chẳng gỡ ra được. Chung quy, có phải tôi thừa kế đâu, nhưng tôi nghÄ© đến thằng bé trước hết".  
trong gia đình, má»i ngưá»i vẫn gá»i Jean là thằng bé, mặc dù chàng cao lá»›n hÆ¡n Pierre nhiá»u.  
bà Roland, đột nhiên, như ra khá»i má»™t giấc mÆ¡, như nhá»› lại má»™t Ä‘iá»u xa xôi, hầu như đã quên Ä‘iá»u mà trước khi bà có nghe thấy, song bà cÅ©ng không chắc chắn, và bà ấp úng:  
"Ông bảo là ông Maréchal tội nghiệp của chúng tôi đã để tài sản lại cho thằng bé Jean nhà tôi phải không nhỉ?"  
"Vâng, thưa bà".  
Bà liá»n nói tiếp má»™t cách đơn giản:  
"Äiá»u đó làm cho tôi rất vui, vì Ä‘iá»u đó chứng tá» rằng ông ấy yêu mến chúng tôi".  
Roland đã đứng dáºy:  
"Luáºt sư thân mến, ông có muốn con trai tôi ký nháºn ngay không?"  
"Không…không…ông Roland ạ. Ngày mai, ngày mai, ở văn phòng tôi, vào hai giá», nếu các vị thấy thÃch hợp".  
"ÄÆ°á»£c chứ. ÄÆ°á»£c chứ, tôi nghÄ© thế".  
Lúc đó bà Roland cÅ©ng đã đứng dáºy, và mỉm cưá»i sau những giá»t lệ, tiến hai bước vá» phÃa ông công chứng, đặt tay lên lưng chiếc ghế ông ngồi và nhìn ông bằng ánh mắt cảm động cá»§a ngưá»i mẹ biết Æ¡n, bà há»i:  
"Thế còn tách trà, ông Lecanu?"  
"Bây giá», thì tôi xin uống, thưa bà".  
Cô hầu gái được gá»i lên, thoạt tiên mang bánh ngá»t đựng trong những há»™p thiếc sâu lòng, loại bánh Anh nhạt nhẽo và khô ròn, dưá»ng như được nướng cho chim vẹt mổ và đóng trong các hòm kim loại cho những cuá»™c chu du vòng quanh thế giá»›i, rồi cô ấy lấy những chiếc khăn màu xám, gấp thành hình vuông nhá», loại khăn dùng khi uống trà mà trong lúc gia đình túng bấn, ngưá»i ta chẳng bao giá» giặt. Cô trở lại lần thứ ba vá»›i bình đưá»ng và tách chén, rồi lại Ä‘i ra để Ä‘un nước. Má»i ngưá»i bèn đợi.  
Không ai nói năng được, há» có quá nhiá»u Ä‘iá»u để nghÄ©, mà chẳng có gì để nói. Riêng bà Roland tìm những lá»i lẽ thông thưá»ng. Bà kể chuyện Ä‘i câu, khen con thuyá»n Perle và khen bà Rosémilly.  
"Tháºt dá»… thương, tháºt dá»… thương" viên công chứng láºp lại.  
Roland, tá»±a hông vào lò sưởi như trong mùa đông, khi Ä‘ang đốt lá»a, hai tay đút túi, môi mấp máy như Ä‘ang huýt gió, không sao đứng yên được nữa, bị dày vò bởi ước muốn mãnh liệt để cho toàn bá»™ niá»m vui thoát ra.  
Hai anh em, ngồi trong hai ghế bành giống nhau, chân bắt chéo cùng kiểu, bên phải và bên trái chiếc bàn xoay ở chÃnh giữa, đăm đăm nhìn trước mặt, vá»›i dáng Ä‘iệu tương tá»± chứa chan những ý tứ khác biệt.  
Cuối cùng trà được Ä‘em ra. Viên công chứng đón lấy, cho đưá»ng và uống sau khi đã bẻ vụn vào tách má»™t chiếc bánh nhá» rắn quá không nhai ròn được, rồi ông ta đứng lên, bắt tay má»i ngưá»i ra vá».  
Roland nhắc lại:  
Nhất định rồi nhé, ngày mai, ở nhà ông, lúc hai giá»".  
"Nhất định rồi, ngày mai, hai giá»".  
Jean chẳng nói má»™t lá»i nào.  
Sau khi viên công tố ra vá», còn yên lặng má»™t lát nữa, rồi lão Roland đến vá»— hai bàn tay xèo mở rá»™ng lên vai ngưá»i con trai thứ, nói to:  
"Thế nào, cái thằng rõ may mắn, không ôm hôn bố ư?"  
Jean bèn mỉm cưá»i, và chàng vừa hôn bố vừa nói:  
"Con không thấy Ä‘iá»u ấy có vẻ cần thiết".  
Nhưng ông lão hoan hỉ quá không còn tá»± chá»§ được. Ông bước Ä‘i, gõ lên đồ đạc như đánh dương cầm bằng những đầu ngón tay vụng vá», xoay ngưá»i và nhắc di nhắc lại:  
"May thế! May thế! Rõ tháºt là may!"  
Pierre há»i:  
"Ngày trước bố mẹ quen ông Maréchal lắm nhỉ?"  
Ông bố đáp:  
"Chà, tối nào ông ấy cÅ©ng ở nhà ta, mà chắc gì con còn nhá»› ông ấy vẫn đến trưá»ng đón con, vào những ngày được vá» chÆ¡i, rồi ông ấy thưá»ng dẫn con trở lại trưá»ng sau bữa tối. Này, đúng rồi, sáng hôm Jean sinh ra, chÃnh ông ấy Ä‘i tìm thầy thuốc! Ông vừa ăn trưa ở nhà ta xong thì mẹ con thấy Ä‘au. Chúng ta hiểu ngay là chuyện gì, và ông ấy vá»™i vàng chạy Ä‘i. Trong lúc hấp tấp ông ấy chẳng cầm mÅ© cá»§a mình mà cầm mÅ© bố. Bô nhá»› chuyện đó vì sau này, bá»n ta đã cưá»i mãi. Tháºm chà có lẽ ông đã nhá»› lại chi tiết ấy vào lúc chết, và vì chẳng có ai thừa kế, ông tá»± nhá»§ á», mình đã góp phần vào việc cái thằng bé ná» ra Ä‘á»i, mình sẽ để lại gia sản cho nó".  
Bà Roland, ngồi lút trong chiếc ghế dá»±a có nệm, dưá»ng như phiêu diêu trong ká»· niệm. Bà thì thầm như thể suy nghÄ© nên lá»i:  
"A! Äó là má»™t ngưá»i bạn trung háºu, rất táºn tâm, rất chung thuá»·, má»™t con ngưá»i hiếm có, vào thá»i buổi này".  
Jean đã đứng lên, chàng nói:  
"Con đi dạo một lát".  
Ông bố ngạc nhiên, muốn giữ chàng lại, vì há» cần trò chuyện, cần trù hoạch, quyết định. Nhưng chàng trai khăng khăng, viện cá»› có hẹn. Vả lại há» còn có khối thá»i gian bàn tÃnh trước khi sở hữu gia tài.  
Và chàng ra Ä‘i, vì chàng muốn ở má»™t mình, để suy nghÄ©. Äến lượt Pierre bảo là ra ngoài phố, và chàng Ä‘i, sau em trai vài phút.  
Khi lão Roland còn lại riêng vá»›i bà vợ, lão ôm lấy bà, hôn mưá»i lần lên má»—i bên má, và để trả lá»i cho má»™t Ä‘iá»u bà hay trách lão:  
"Mình yêu quý, mình thấy đấy, thay vì đến đây bồi bổ sức khá»e giá tôi cứ ở lại Paris lâu thêm nữa, làm quần quáºt cho con cái thì có được tÃch sá»± gì đâu, cá»§a cải từ trên trá»i rÆ¡i xuống cho ta mà".  
Bà trở nên rất nghiêm trang:  
"Nó từ trên trá»i rÆ¡i xuống cho Jean, nhưng còn Pierre?"  
"Pierre! Thì nó là bác sÄ© kia mà, nó sẽ kiếm ra…tiá»n bạc…vá»›i lại em nó hẳn sẽ làm Ä‘iá»u gì đó cho nó".  
"Không, nó sẽ không nháºn đâu. Vá»›i lại gia sản ấy là cá»§a Jean, chỉ cá»§a Jean mà thôi, như thế Pierre sẽ bị thiệt thòi".  
Ông lão có vẻ hoang mang:  
"Thế thì chúng ta sẽ di chúc để lại cho nó nhiá»u hÆ¡n má»™t chút, chúng ta ấy".  
"Không, như thế cÅ©ng không tháºt công bằng"  
Lão kêu lên:"  
A! Thế thì, thây kệ! Mình muốn tôi làm thế nào đây, tôi ấy? Lúc nào mình cũng đi tìm một đống những ý tưởng khó chịu. Mình cứ phải phá đám các vui thú của tôi. Thôi, tôi đi ngủ đây. Chào mình. Chẳng sao, đó là chuyện may đấy, may ghê lắm đấy".  
Rồi lão Ä‘i ra, hân hoan, bất kể má»i sá»±, chẳng má»™t lá»i xót thương cho ông bạn chết Ä‘i má»™t cách hào hiệp đến thế.  
Bà Roland lại tư lá»± trước ngá»n đèn leo lét ám khói muá»™i Ä‘en.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-11-2008, 03:17 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ra khá»i nhà, Pierre hướng vá» phố Paris, đưá»ng phố chÃnh cá»§a Le Havre, sáng ánh đèn, náo nhiệt, ồn ào. Gió ven biển hÆ¡i lành lạnh, nhẹ thoảng trên mặt, chàng bước cháºm rãi, can cắp nách, tay chắp sau lưng.  
Chàng cảm thấy khó chịu, nặng ná», bất mãn, như khi nháºn được tin chẳng lành. Chàng không phiá»n muá»™n vì má»™t ý nghÄ© rõ rệt nào và thoạt tiên không biết được do đâu mà tâm hồn trÄ©u xuống, thân xác tê Ä‘i. Chàng Ä‘au ở đâu đó không rõ, chàng mang trong mình má»™t nốt châm nhá» nhức nhối, má»™t trong những vết bầm hầu như chẳng cảm nháºn thấy, không biết ở chá»— nào, nhưng lại gây bứt rứt, mệt má»i, buồn rầu, tức tối, má»™t ná»—i Ä‘au lạ chưa từng biết và nhè nhẹ, cái gì đó giống như má»™t thoáng u sầu.  
Tá»›i quảng trưá»ng Nhà hát, chàng bị thu hút bởi ánh đèn màu cá»§a quán cà phê Tortoni, và từ từ tiến vá» phÃa mặt tiá»n sáng trưng, nhưng khi sắp bước vào, chàng chợt nghÄ© sẽ gặp ở đó bạn bè, ngưá»i quen, những kẻ mình sẽ phải trò chuyện, và đột nhiên thấy tởm cái mối giao tình tầm thưá»ng bên những tách cà phê nhá», những ly con rượu mùi. Thế là chàng quay trở lại, Ä‘i theo đưá»ng chÃnh dẫn ra cảng.  
Chàng vừa tá»± há»i "Mình Ä‘i đâu nhỉ?" vừa tìm má»™t nÆ¡i mà chàng thÃch, mà tâm trạng cá»§a chàng sẽ được dá»… chịu. Chàng tìm không ra, vì đơn độc nên chàng tức tối, song lại chẳng muốn gặp ai hết.  
Äến gần bến lá»›n, chàng do dá»± má»™t lần nữa, rồi hướng vá» phÃa Ä‘áºp, chàng đã chá»n ná»—i cô đơn.  
Chạm phải một chiếc ghế dài trên đê chắn sóng, chàng ngồi xuống, đã thấy chán không muốn bước di và đã ngán ngẩm việc dạo chơi, ngay cả lúc chưa tiến hành.  
Chàng tá»± há»i "Tối nay mình làm sao thế này?" Và chàng liá»n tìm tòi trong ký ức xem mình đã gặp phải Ä‘iá»u gì trái ý, giống như ngưá»i ta há»i han má»™t ngưá»i Ä‘au ốm để thấy được căn nguyên cÆ¡n sốt.  
Tâm tÃnh chàng vừa dá»… bị kÃch thÃch vừa hay suy tư, chàng bốc lên, rồi biện luáºn, tán thành hoặc khiển trách sá»± bồng bá»™t cá»§a mình, nhưng rốt cuá»™c ở chàng bản tÃnh nguyên sÆ¡ vẫn mạnh hÆ¡n, và con ngưá»i cảm tÃnh luôn chi phối con ngưá»i trà tuệ.  
Váºy là chàng tìm tòi xem đâu mà mình có chuyện bá»±c mình ấy, cái nhu cầu chuyển động mà chẳng thiết gì ấy, niá»m mong muốn gặp gỡ má»™t ai đó để bất đồng ý kiến, và cả ná»—i chán ngán những ngưá»i mình có thể gặp cùng những Ä‘iá»u há» có thể nói vá»›i mình.  
Và chàng tá»± đặt cho mình câu há»i này "Liệu có phải vì tài sản Jean được kế thừa?"  
Phải, dù sao cÅ©ng rất có thể. Khi viên công chứng thông báo tin này, chàng đã cảm thấy tim mình Ä‘áºp mạnh hÆ¡n. DÄ© nhiên, không phải bao giá» ta cÅ©ng làm chá»§ được bản thân, và ta chịu những xúc động bá»™t phát và dai dẳng mà ta hoài công chống lại.  
Chàng bắt đầu ngẫm nghÄ© sâu xa vá» vấn đỠcó tÃnh sinh lý cá»§a ấn tượng do má»™t sá»± kiện gây ra cho má»™t ngưá»i bản năng, tạo nên ở ngưá»i ấy má»™t luồng ý tưởng và cảm giác Ä‘au đớn hoặc vui tươi, ngược lại những ý tưởng và cảm giác mà con ngưá»i tư duy mong muốn, vá»i gá»i, cho là tốt đẹp và lành mạnh, con ngưá»i này nhá» vun trồng trà tuệ đã thành ưu việt hÆ¡n bản thân mình.  
Chàng gắng hình dung tâm trạng cá»§a ngưá»i con được thừa kế má»™t tài sản lá»›n, nhỠđó mà sắp được hưởng rất nhiá»u niá»m vui khao khát từ lâu và bị cấm ngặt do sá»± hà tiện cá»§a má»™t ngưá»i cha tuy thế vẫn được yêu mến và tiếc thương.  
Chàng đứng dáºy, và lại bước di vá» phÃa cuối con Ä‘áºp. Chàng cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, hài lòng vì đã hiểu, đã tá»± tóm được chÃnh mình, đã làm lá»™ ra con ngưá»i khác ở bên trong chúng ta.  
"Váºy là mình đã ghen vá»›i Jean, chàng nghÄ©. Äiá»u đó quả là khá thấp kém! GiỠđây mình chắc chắn như thế, vì ý nghÄ© đầu tiên đến vá»›i mình là nghÄ© vá» cuá»™c hôn nhân cá»§a Jean vá»›i bà Rosémilly. Ấy nhưng mình đâu có yêu cái ả ngốc nghếch bé nhá» biết Ä‘iá»u, khiến cho ngưá»i ta phát ngán lương tri và sá»± khôn ngoan. Váºy đó là sá»± ghen ghét vô cá»›, chÃnh bản chất cá»§a ghen ghét, cái ghen ghét vì nó là ghen ghét. Phải chữa trị cái đó".  
Chàng đến trước cá»™t tÃn hiệu chỉ má»±c nước cá»§a cảng, và chàng đánh má»™t que diêm để Ä‘á»c danh sách các tàu sẽ ra khÆ¡i hoặc cáºp bến vào đợt thuá»· triá»u sắp tá»›i. Ngưá»i ta đợi những tàu máy từ Brazil, La Plata, Chi lê, Nháºt, hai tàu nhẹ Äan Mạch, má»™t tàu có hai buồm cá»§a Na Uy và má»™t tàu khà Thổ NhÄ© Kỳ, Ä‘iá»u này khiến Pierre ngạc nhiên khác nào Ä‘á»c báo thấy "má»™t tàu khà Thuỵ SÄ©", và chàng nhìn thấy trong má»™t kiểu chiêm bao kỳ quặc má»™t con tàu lá»›n đầy những ngưá»i đàn ông đầu quấn khăn, Ä‘ang trèo lên các cá»™t buồm vá»›i những ống quần rá»™ng phất phá»›i. 
"Tháºt ngốc, chàng nghÄ©, dân Thổ NhÄ© Kỳ là dân thạo Ä‘i biển kia mà".  
Äi thêm vài bước nữa, chàng dừng chân để ngắm cá»a biển, bên phải chàng, phÃa bên Saint-Adresse, hai ngá»n đèn pha Ä‘iện cá»§a mÅ©i La Hève, giống như hai vị thần độc nhỡn quái dị và song sinh, phóng ra biển ánh nhìn xa và mạnh mẽ. Xuất phát từ hai tiêu Ä‘iểm gần nhau, hai luồng sáng song song tá»±a như những c I Ä‘uôi khổng lồ cá»§a hai ngôi sao chổi, chiếu xuống theo má»™t đưá»ng dốc thẳng và dài vô chừng, từ đỉnh cao bá» biển đến táºn cuối chân trá»i. Rồi trên hai con Ä‘áºp, hai ánh đèn khác, con cá»§a những thần khổng lồ ná», chỉ lối vào Le Havre, ở đàng kia, bên kia sông Seine, ta thấy những ánh sáng khác nữa, rất nhiá»u ánh đèn, cố định hay nhấp nháy, chói ngá»i và khi ẩn khi hiện, mở ra khép vào như những con mắt, mắt cá»§a bến cảng, vàng, Ä‘á», lục, dò xét mặt biển tối tăm chi chÃt tàu thuyá»n, những con mắt sống động cá»§a mặt đất hiếu khách, chỉ qua động tác máy móc Ä‘á»u đặn không thay đổi cá»§a mi mắt mà bảo rằng "Tôi đây. Tôi là Trouville, tôi là Honfleur, tôi là dòng sông Pont-Audemer". Và vượt lên hết thảy, cao vút đến ná»—i, ở tầm xa ngất, ngưá»i ta ngỡ nó là má»™t tinh cầu, ngá»n đèn pha trên không cá»§a Etouville chỉ ra con đưá»ng Rouen, qua các giải cát nÆ¡i cá»a dòng sông lá»›n.  
Rồi trên làn nước sâu, trên làn nước không bá» bến, u tối hÆ¡n bầu trá»i, ngưá»i ta ngỡ như nhìn thấy, đó đây, những vì sao. Chúng nhấp nháy trong sương đêm, bé nhá», gần hay xa, trắng, xanh lục, hoặc có cả màu Ä‘á». Hầu hết Ä‘á»u bất động, tuy nhiên, má»™t vài ngôi sao Ä‘ang chạy, đó là ánh đèn cá»§a những con tàu buông neo chỠđợt triá»u tá»›i, hoặc những con tàu Ä‘i tìm chá»— Ä‘áºu.  
Äúng lúc ấy trăng lên sau thành phố, và trăng giống như ngá»n đèn pha đồ sá»™ và thần thánh thắp lên trong không trung để dẫn lối cho hải Ä‘oàn vô táºn những vì sao tháºt sá»±.  
Pierre lẩm bẩm, gần như lớn tiếng:  
"Trông kìa, thế mà chúng ta buồn lo vì mấy đồng xu!"  
Äá»™t nhiên, gần sát bên chàng, trong đưá»ng hào rá»™ng và tối Ä‘en mở ra giữa các con Ä‘áºp, má»™t cái bóng, má»™t cái bóng lá»›n kỳ ảo, lướt trôi. Cúi mình qua lan can bằng đá, chàng thấy má»™t thuyá»n đánh cá Ä‘ang vá», không má»™t tiếng nói, không má»™t tiếng sóng, không má»™t tiếng chèo, được đẩy Ä‘i êm ru nhá» lá buồm cao màu nâu căng gió biển khÆ¡i.  
Chàng ngẫm nghÄ© "Nếu như có thể sống trên đó, ngưá»i ta sẽ bình thản biết bao, có lẽ!" Rồi Ä‘i thêm vài bước nữa, chàng thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng ở đầu con đê chắn sóng.  
Má»™t tay mÆ¡ má»™ng, má»™t khách si tình, má»™t hiá»n nhân, má»™t kẻ sung sướng, hay má»™t ngưá»i buồn bã , ai đấy nhỉ? Chàng lại gần, tò mò, để xem mặt kẻ cô độc ná», và chàng nháºn ra em mình.  
"Kìa, chú đấy ư? Jean?"  
"Kìa, Pierre! Anh đến làm gì?"  
"Thì anh hóng gió. Còn chú?"  
Jean báºt cưá»i:  
"Em cũng hóng gió".  
Thế là Pierre ngồi xuống cạnh em trai.  
"Äẹp quá, phải không?"  
"Phải đấy".  
Nghe giá»ng nói, chàng hiểu là Jean đã chẳng nhìn gì hết. chàng nói tiếp:  
"Anh ấy, khi anh đến chá»— này, anh thấy Ä‘iên cuồng khao khát lên đưá»ng, khao khát ra Ä‘i vá»›i tất cả những con tàu kia, lên mạn Bắc hay xuống phÃa Nam. Em hãy nghÄ© rằng những ánh đèn nhá» nhỠđàng kia, đến từ khắp má»i miá»n trên thế giá»›i, những xứ sở có những bông hoa lá»›n và những cô gái đẹp da xanh xao hay màu đồng, những xứ sở có chim ruồi, voi, sư tá» tá»± do rong ruổi, những ông vua má»i, tất cả những xứ sở chúng là truyện thần tiên cá»§a chúng ta, những ngưá»i chẳng còn tin vào Chú Mèo Trắng, vào Ngưá»i Äẹp ngá»§ trong rừng. ÄÆ°á»£c ngao du má»™t chuyến ở những nÆ¡i ấy thì tuyệt, nhưng thế thì phải có tiá»n, rất nhiêu tiá»n…"  
chàng ngừng lá»i đột ngá»™t, nghÄ© rằng giỠđây em chàng có đồng tiá»n ấy, và được giải thoát khá»i má»i ưu tư, giải thoát khá»i công việc hàng ngày, tá»± do, không bị cản trở, sung sướng, vui tươi, em chàng có thể Ä‘i đến nÆ¡i nào mà mình thÃch, đến vá»›i những cô gái Thuỵ Ä‘iển tóc vàng hay các cô gái Havana tóc nâu.  
Rồi má»™t trong những ý nghÄ© vô tình chàng hay có, những ý nghÄ© rất đột ngá»™t, rất nhanh, đến mức chàng không thể tiên Ä‘oán, không thể ngăn lại, không thể thay đổi, dưá»ng như đến từ má»™t tâm hồn thứ hai, độc láºp và dữ dá»™i, xuyên qua chàng "Dào! Nó quá ngây ngốc, nó sẽ lấy cô ả Rosémilly".  
Chàng đã đứng lên.  
"Anh để cho em mơ đến tương lai, còn anh thì anh cần đi dạo".  
Chàng bắt tay em trai, rồi nói tiếp vá»›i giá»ng rất Ä‘iá»m tÄ©nh:  
" Này Jean, thế là em giàu rồi nhé. Anh rất hài lòng được gặp riêng mình em tối nay, để bảo em rằng Ä‘iá»u ấy khiến anh vui biết mấy, rằng anh mừng cho em biết mấy và yêu em biết mấy".  
Jean, bản tÃnh vốn hiá»n hoà và dá»… cảm, rất xúc động, ấp úng:  
"Cám ơn…cám ơn..Anh Pierre tốt bụng, cám ơn anh."  
Và Pierre quay vá», bước cháºm rãi, can cắp vào nách, tay chắp sau lưng.  
Khi đã vào thành phố, chàng lại tá»± há»i mình đã làm gì, bất mãn vì cuá»™c dạo chÆ¡i bị rút ngắn, không được ngắm biển do sá»± có mặt cá»§a em trai.  
Chàng bỗng nảy ra một ý "Mình sẽ đến nhà Marowsko uống cốc rượu mùi", và chàng lại ngược lên khu phố Ingouville.  
Chàng đã quen lão Marowsko tại các bệnh viện ở Paris. Äó là má»™t ông già ngưá»i Ba lan, nghe đồn là tù lưu vong chÃnh trị, đã có những chuyện khá»§ng khiếp ở bên ấy và đã sang Pháp hành nghá» dược sÄ© sau khi thi lại. Má»i ngưá»i chẳng biết gì vá» cuá»™c Ä‘á»i trước cá»§a lão, bởi váºy những chuyện hoang đưá»ng lưu truyá»n trong đám bác sÄ© ná»™i trú, ngoại trú, và sau này trong láng giá»ng. Tiếng tăm kẻ âm mưu đáng sợ, dân hư vô chá»§ nghÄ©a, ngưá»i giết vua, nhà ái quốc, không từ việc gì, thoát chết do má»™t sá»± thần kỳ, đã hấp dẫn trà tưởng tượng phiêu lưu và hăng hái cá»§a Pierre Roland. Và chàng đã kết bạn vá»›i ông già Ba lan, song chưa bao giỠđược lão thổ lá»™ Ä‘iá»u gì vá» quá khứ cá»§a lão. CÅ©ng lại nhá» chàng thầy thuốc mà ông lão đã láºp nghiệp ở Le Havre, hy vá»ng sẽ có đông khách hàng do vị tân bác sÄ© cung cấp.  
Trong khi chỠđợi, lão sống nghèo khổ trong hiệu bào chế xoàng xÄ©nh, bán thuốc men cho các tiểu thị dân và thợ thuyá»n trong khu phố.  
Pierre hay đến thăm lão sau bữa tối và chuyện trò vá»›i lão má»™t tiếng đồng hồ, vì chàng ưa gương mặt trầm tÄ©nh và sá»± Ãt lá»i cá»§a Marowsko, chàng cho rằng quãng im lặng dài cá»§a lão là sâu sắc.  
Chỉ có má»™t ngá»n đèn khà cháy sáng bên trên quầy hàng đầy chai lá». Các ngá»n đèn ở mặt tiá»n không thắp, để tiết kiệm. sau quầy hàng, ngồi trên má»™t ghế dá»±a, hai chân duá»—i dài chồng lên nhau, má»™t ông già đầu hói, chiếc mÅ©i to khoằm như má» chim nối tiếp vầng trán trÆ¡ trụi khiến lão có cái vẻ buồn bã cá»§a chim vẹt, Ä‘ang ngá»§ rất say, cằm gục xuống ngá»±c.  
Nghe tiếng chuông, ông lão tỉnh giấc, đứng dáºy, nháºn ra chàng bác sÄ©, liá»n tiến đến đón chàng, hai bàn tay giÆ¡ ra.  
 Chiếc áo Ä‘uôi tôm màu Ä‘en, vằn vện những vệt a xÃt và xi rô, quá rá»™ng đối vá»›i thân hình gày gò bé nhá», có dáng má»™t tấm pháp y cổ kÃnh, và ông ta nói vá»›i âm sắc Ba lan rất nặng, khiến cái giá»ng mảnh có gì đó rất trẻ thÆ¡, má»™t sá»± ngá»ng nghịu và những sắc thái cá»§a đứa bé má»›i biết phát âm.  
Pierre ngồi xuống và Marowsko há»i:  
"Có gì mới không, bác sĩ thân mến?"  
"Chẳng có gì hết, đâu đâu cũng thế cả".  
"Tối nay trông ông không vui".  
"Tôi thưá»ng không vui".  
"Nào, nào, phải gạt tất cả những cái ấy đi. Ông dùng cốc rượu mùi nhé?"  
"Xin vâng".  
"Thế thì tôi sẽ má»i ông nếm má»™t loại rượu má»›i pha chế. Äã hai tháng nay tôi nghÄ© cách sá» dụng trái phúc bồn tá», cho đến giá» ngưá»i ta chỉ dùng nó để làm xi rô..thế là, tôi đã tìm ra…tôi đã tìm ra…má»™t loại rượu mùi rất ngon, rất ngon, rất ngon".  
Và phấn khởi, lão Ä‘i tá»›i bên má»™t chiếc tá»§, mở ra và chá»n má»™t cái bình Ä‘em lại. Lão chuyển dịch và hành động vá»›i những cá» chỉ ngắn, không bao giá» hoàn tất, không bao giá» lão duá»—i hết cánh tay, giang rá»™ng hai chân, không bao giá» lão làm má»™t động tác nào đến cùng và trá»n vẹn. à tưởng cá»§a lão dưá»ng như cÅ©ng giống hành vi, lão chỉ ra ý tưởng, báo trước chúng, phách chúng, khÆ¡i gợi chúng, nhưng không phát biểu ra.  
Vả chăng dưá»ng như mối báºn tâm lá»›n nhất trong Ä‘á»i cá»§a lão là pha chế xi rô và rượu mùi. "Vá»›i má»™t thứ xi rô ngon hay má»™t loại rượu mùi ngon, ngưá»i ta làm giàu được" lão hay nói như váºy.  
Lão đã sáng chế hàng trăm thứ nước ngá»t mà chẳng tung ra bán được lấy má»™t thứ. Pierre khẳng định rằng Marowsko khiến chàng nghÄ© đến Marat.  
Hai chiếc ly nhỠđược lấy ra từ gian sau cá»a hàng, đặt lên tấm ván là nÆ¡i để pha chế, rồi hai ngưá»i nâng cốc lên gần ngá»n đèn để ngắm màu rượu.  
"Sắc hồng ngá»c đẹp!" Pierre tuyên bố.  
"Phải thế không nào?"  
Bộ mặt chim vẹt của ông già Ba lan có vẻ phấn khởi.  
Bác sĩ nếm rượu, thưởng thức, ngẫm nghĩ, lại nếm, lại ngẫm nghĩ nữa rồi phán quyết:  
"Ngon lắm, ngon lắm, và hương vị rất mới lạ. Một tìm tòi khá quý đấy, ông bạn thân mến ạ!" 
"A! Tôi rất hài lòng, tháºt váºy".  
Thế là Marowsko há»i ý kiến để đặt tên cho thứ rượu má»›i. Lão muốn gá»i nó là "tinh chất phúc bồn tá»" hoặc "phúc bồn tinh tuý" hoặc "phúc bồn cam lá»™" hoặc "phúc bồn mỹ tá»u".  
Pierre không tán thành một tên nào hết.  
Ông lão bỗng nảy ra một ý kiến:  
"Äiá»u ông vừa nói ban nãy rất hay, sắc hồng ngá»c đẹp".  
Chàng bác sÄ© lại bác bá» giá trị cá»§a cái tên ấy, tuy chàng tìm ra nó, và khuyên dùng cách gá»i đơn giản "rượu phúc bồn" mà Marowsko tuyên bố là rất tuyệt. Rồi há» im lặng và ngồi má»™t lát dưới ngá»n đèn khà duy nhất , chẳng nói má»™t lá»i. Cuối cùng, Pierre, hầu như ngoài ý muốn:  
"á»’, tối nay gia đình tôi gặp má»™t chuyện khá kỳ quặc. má»™t ngưá»i bạn cá»§a bố tôi chết Ä‘i, để lại gia tài lại cho em tôi".  
Ông dược sÄ© hình như không hiểu ngay, nhưng, sau khi nghÄ© ngợi, lão hy vá»ng chàng bác sÄ© được hưởng má»™t ná»a. Khi sá»± việc đã được nói tháºt rõ, lão có vẻ ngạc nhiên và tức giáºn, và để bày tá» mối bất mãn thấy anh bạn trẻ cá»§a mình bị hy sinh, lão nhắc Ä‘i nhắc lại nhiá»u lần:  
"Chuyện đó sẽ không gây ấn tượng tốt".  
Pierre, lại thấy bá»±c bá»™i, muốn biết Marowsko ngụ ý gì qua câu nói ấy – tại sao chuyện ấy lại không gây ấn tượng tốt? Việc em chàng thừa hưởng gia tài cá»§a má»™t ngưá»i bạn gia đình có thể dẫn tá»›i ấn tượng xấu nào?  
Nhưng ông lão, tháºn trá»ng, chẳng nói rõ hÆ¡n.  
"Trong trưá»ng hợp ấy ngưá»i ta để lại cho hai anh em ngang nhau, tôi bảo ông rằng chuyện ấy không gây ấn tượng tốt đâu".  
Và bác sÄ©, bá»±c bá»™i, ra vá», trở lại nhà và Ä‘i ngá»§. Chàng nghe Jean Ä‘i lại khẽ khàng ở phòng bên má»™t lát, rồi chàng thiếp ngá»§ sau khi uống hai ly nước.   
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-11-2008, 03:24 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngày hôm sau bác sÄ© thức dáºy vá»›i quyết tâm nhất định làm giàu.  
Äã nhiá»u lần chàng có quyết định ấy song không Ä‘eo Ä‘uổi thá»±c tại cá»§a quyết định. Bước đầu má»i ý đồ láºp sá»± nghiệp má»›i, hy vá»ng đạt giàu sang nhanh chóng thưá»ng nâng đỡ các ná»— lá»±c và niá»m tin cho chàng, cho đến khi gặp trở ngại đầu tiên, cho đến khi gặp thất bại đầu tiên, nó quẳng chàng sang má»™t má»™t nẻo đưá»ng má»›i.  
Nằm lút trong giưá»ng giữa chăn nệm ấm, chàng ngẫm nghÄ©. Bao nhiêu thầy thuốc đã thành triệu phú trong má»™t thá»i gian ngắn! Chỉ cần chút tài khéo léo, vì trong thá»i gian há»c chàng đã có thể thẩm định những giáo sư nổi tiếng nhất và bây giỠđây chàng đánh giá há» là ngu như lừa. Chắc chắn chàng cÅ©ng bằng há» nếu không hÆ¡n. Nếu nhá» cách nào đó, chàng thu phục được đám khách hàng lịch sá»± và giàu có ở Le Havre, chàng có thể kiếm được mưá»i vạn francs má»—i năm dá»… dàng, và chàng tÃnh toán, má»™t cách chÃnh xác những khoản thu cầm chắc. buổi sáng, chàng sẽ Ä‘i, chàng sẽ đến nhà bệnh nhân. Cứ lấy con số trung bình, rất xoàng, là mưá»i bệnh nhân má»—i ngày, trả hai mươi francs má»™t ngưá»i, chàng sẽ được tối thiểu là bảy mươi hai ngàn franc má»™t năm, tháºm chà chà bảy mưá»i lăm, vì con số mưá»i bệnh nhân thấp hÆ¡n thành tá»±u chắc chắn. Buổi chiá»u, chàng tiếp tại phòng khám má»™t số trung bình khác là mưá»i khách vá»›i giá mưá»i francs, vị chi ba mươi sáu ngàn francs. Thế là mưá»i hai vạn francs, số tròn. Khách hàng cÅ© v` bạn bè cá»§a chàng sẽ đến nhà thăm bệnh vá»›i giá mưá»i francs, và tiếp ở phòng khách vá»›i giá năm francs có lẽ sẽ làm cho tổng số ná» hÆ¡i giảm Ä‘i, song bù lại, có những cuá»™c há»™i chẩn cùng các thầy thuốc khác và má»i món lợi nhá» thông thưá»ng trong nghá».  
Äạt tá»›i Ä‘iá»u đó dá»… ợt nhá» quảng cáo cho khéo, những tin tức trên báo Le Figaro, chỉ ra rằng giá»›i khoa há»c Paris để mắt tá»›i chàng, quan tâm đến những việc chữa trị đáng kinh ngạc do nhà bác sÄ© trẻ và khiêm tốn ở Le Havre tiến hành. Rồi chàng sẽ giàu hÆ¡n em trai, giàu hÆ¡n và nổi tiếng hÆ¡n, và hài lòng vá»›i bản thân, vì tài sản cá»§a chàng chỉ nhá» vào chÃnh mình, và chàng sẽ tá» ra hào hiệp vá»›i bố mẹ, há» sẽ tá»± hào chÃnh đáng vì danh tiếng cá»§a chàng. Chàng sẽ không lấy vợ , không muốn làm Ä‘á»i mình vướng vÃu vì má»™t ngưá»i đàn bà duy nhất và phiá»n phức, nhưng chàng sẽ có nhân tình trong số những khách hàng nữ xinh đẹp nhất.  
Chàng cảm thấy tin rất chắc ở thành công, đến mức nhảy ra khá»i giưá»ng như để tóm ngay lấy nó, rồi chàng váºn y phục để Ä‘i tìm trong thành phố căn há»™ thÃch hợp vá»›i mình.  
Thế là, vừa lượn Ä‘i lượn lại qua các phố, chàng vừa nghÄ© sao mà các nguyên nhân quy định hành nghá» cá»§a chúng ta lại nhẹ tênh đến thế. Từ ba tuần nay lẽ ra chàng có thể, lẽ ra chàng phải có cái quyết tâm vừa nảy sinh đột ngá»™t nÆ¡i chàng, theo sau việc em chàng được hưởng gia tài, chắc chắn như váºy.  
Chàng dừng chân trước những cánh cá»a treo thông báo cho thuê hoặc má»™t căn há»™ đẹp, hoặc má»™t căn há»™ sang trá»ng, những chỉ dẫn không có tÃnh từ bao giá» cÅ©ng khiến chàng hết sức khinh rẻ. Thế là chàng xem xét vá»›i thái độ ngạo mạn, Ä‘o chiá»u cao trần nhà, vẽ lên cuốn sổ cá»§a mình sÆ¡ đồ nÆ¡i ở, các lối Ä‘i, cách sắp xếp nẻo ra vào, thông báo mình là thầy thuốc và có nhiá»u khách lắm. Cầu thang tháºt rá»™ng và giữ gìn tháºt sạch sẽ, vả lại chàng không thể ở cao hÆ¡n tầng gác thứ nhất.  
Sau khi đã ghi bảy tám địa chỉ và nguệch ngoạc hai trăm tin tức, chàng vá» nhà ăn trưa, cháºm mất mưá»i lăm phút.  
Từ ngoài tiá»n sảnh, chàng đã nghe tiếng đĩa bát. Thì ra hỠăn mà không có chàng. Tại sao? Chưa khi nào ngưá»i trong nhà đúng giỠđến thế. Chàng pháºt ý, bất bình, vì tÃnh chàng dá»… động lòng. Chàng vừa bước vào, thì Roland bảo:  
"Nào, Pierre, nhanh nhanh lên, rõ tháºt! Con biết là chúng ta đến nhà công chứng viên vào lúc hai giá» mà! Không phải là ngày để phất phÆ¡ dông dài đâu".  
Bác sÄ© ngồi xuống, không đáp, sau khi hôn mẹ, xiết tay bố và em, rồi chàng lấy trong chiếc đĩa sâu lòng ở giữa bàn, miếng sưá»n dành cho mình. Nó nguá»™i và khô. Chắn hẳn là miếng dở nhất. chàng nghÄ© lẽ ra má»i ngưá»i có thể để nó trong lò chỠđến khi chàng vá», và đừng có rối trà đến ná»—i quên cả đứa con kia, đứa con trưởng. Cuá»™c chuyện trò ngắt Ä‘oạn do chàng bước vào, lại tiếp tục ở Ä‘iểm chàng đã làm ngắt quãng. Bà Roland bảo Jean:  
"Giá là mẹ thì đây là Ä‘iá»u mẹ sẽ làm ngay láºp tức. Mẹ sẽ thu xếp chá»— ở tháºt sang trá»ng, làm má»i ngưá»i phải chú ý, mẹ sẽ xuất hiện ở nÆ¡i giao tế, mẹ sẽ Ä‘i ngá»±a, và sẽ chá»n má»™t hai vụ việc thú vị để biện há»™, để có địa vị vững tại Toà. Mẹ muốn làm má»™t kiểu luáºt sư nghiệp dư được cầu cạnh. Æ n Chúa, giá» thì con không còn lo túng thiếu, và nếu con có làm được gì, chung quy là để khá»i phà công há»c hành và đã là ngưá»i đàn ông chẳng bao giá» nên ngồi không".  
Lão Roland Ä‘ang gá»t má»™t quả lê, tuyên bố:  
"Chà, chà! Vào địa vị con, bố sẽ mua má»™t con thuyá»n tháºt đẹp, loại tàu buồm theo mẫu tàu hoa tiêu ấy. Bố sẽ Ä‘i đến táºn Senegal, vá»›i cái đó".  
Äến lượt Pierre phát biểu ý kiến. Chung quy, không phải tài sản làm nên giá trị tinh thần, giá trị trà tuệ cá»§a má»™t con ngưá»i. vá»›i những kẻ tầm thưá»ng, kém cá»i, nó chỉ là má»™t nguyên nhân suy đồi, trong khi ngược lại nó được đặt vào tay những ngưá»i giá»i giang má»™t đòn bẩy mạnh mẽ. Vả chăng, những ngưá»i ấy hiếm lắm. Nếu Jean tháºt sá»± là má»™t con ngưá»i ưu việt, chàng có thể phô bày Ä‘iá»u đó giỠđây khi chàng không còn lo túng thiếu. Nhưng chàng phải làm việc nhiá»u hÆ¡n gấp trăm lần việc chàng có thể làm trong những hoàn cảnh khác. Vấn đỠkhông phải là biện há»™ để bênh hay chống ngưá»i vợ góa đứa con côi rồi bá» túi chừng đó ê-quy cho má»—i vụ kiện thắng hay thua, mà là trở thành nhà luáºt pháp há»c trác tuyệt , má»™t ánh sáng cá»§a pháp luáºt.  
Và Pierre nói thêm để kết luáºn:  
"Anh mà có tiá»n, anh ấy à, thì anh sẽ mổ xác các tá» thi".  
Lão Roland nhún vai:  
"Ô chà chà! Ở Ä‘á»i khôn ngoan nhất là sống cho nhàn nhã. Chúng ta không phải là những con váºt làm việc nặng, mà là những con ngưá»i. Khi ngưá»i ta sinh ra nghèo khó, thì cần phải làm việc, ừ, kệ thôi, làm việc váºy, nhưng khi ngưá»i ta có lợi tức niên kim, thì chà chà! Há»a có ngá»› ngẩn má»›i làm cho mình mệt xác".  
Pierre trả lá»i má»™t cách cao ngạo:  
"Khuynh hướng cá»§a chúng ta không giống nhau. Con ấy à, trên Ä‘á»i con chỉ kÃnh trá»ng tri thức và trà tuệ, má»i cái còn lại Ä‘á»u đáng khinh".  
Bà Roland bao giá» cÅ©ng cố làm dịu Ä‘i những sá»± va chạm liên miên giữa hai bố con, bà bèn chuyển sang trò chuyện và nói vá» má»™t vụ giết ngưá»i vừa xảy ra ở Bolbec-Nointot, tuần trước. Các đầu óc láºp tức báºn bịu vì những hoàn cảnh xung quanh vụ bạo hành, và bị thu hút bởi sá»± ghê gá»›m thú vị, bởi bà máºt hấp dẫn cá»§a tá»™i ác, ngay cả khi chúng tầm thưá»ng, ô nhục và ghê tởm, vẫn có sức mê hoặc lạ lùng và phổ biến đối vá»›i lòng hiếu kỳ cá»§a con ngưá»i.  
Trong khi ấy, chốc chốc, lão Roland lại rút đồng hồ ra. Lão bảo:  
"Nào, nào, sắp phải lên đưá»ng thôi".  
Pierre cưá»i gằn:  
"Còn chưa đến má»™t giá». Quả tháºt, đâu đến ná»—i phải cho tôi ăn miếng sưá»n nguá»™i".  
"Con có đến nhà ông công chứng không?" bà mẹ há»i.  
chàng lãnh đạm đáp:  
"Con ấy à, không, để làm gì chứ? Sá»± có mặt cá»§a con tháºm vô Ãch".  
Jean vẫn lặng lẽ như không phải chuyện cá»§a mình. Khi má»i ngưá»i nói vá» vụ giết ngưá»i ở Bolbec, chàng đã phát biểu vài ý vá»›i tư cách nhà luáºt pháp há»c, phát triển vài nháºn xét vá» tá»™i ác và kẻ phạm tá»™i. Bây giá» chàng lại im tiếng, nhưng ánh sáng trong đôi mắt, sắc hồng phấn khÃch trên đôi má, cho đến cả sá»± óng mượt cá»§a bá»™ râu, dưá»ng như công bố vẻ hạnh phúc nÆ¡i chàng.  
Sau khi cả nhà ra Ä‘i, Pierre lại còn má»™t mình, liá»n bắt đầu má»™t lần nữa việc tìm tòi săm soi buổi sáng, qua các căn há»™ cho thuê. Sau hai ba giá» leo lên lá»™i xuống các cầu thang, cuối cùng chàng phát hiện, trên đại lá»™ Francois Äệ nhất, má»™t cái gì xinh đẹp, má»™t tầng lá»ng rá»™ng rãi có hai cáºu mở ra hai phố khác nhau, hai phòng khách, má»™t hành lang lắp kÃnh nÆ¡i các bệnh nhân trong khi chỠđến lượt, sẽ dạo chÆ¡i giữa hoa lá, và má»™t phòng ăn tuyệt vá»i hình tròn nhìn ra biển.  
Äến lúc thuê, con số ba ngàn francs chặn chàng lại, vì phải trả trước ba tháng đầu, mà chàng chẳng có gì hết, không má»™t đồng xu trước mắt.  
Cái gia sản nhá» nhoi bố chàng dành dụm được chỉ sấp sỉ tám ngàn francs niên kim, và Pierre tá»± chÃnh mình đã thưá»ng khiến bố mẹ phải lúng túng vì đã do dá»± mãi khi chá»n nghá», vì cứ định làm rồi lại bá», và luôn luôn bắt đầu há»c lại. Váºy là chàng Ä‘i ra, hứa rằng sẽ trả lá»i trong hai ngày, và nảy ra ý mượn em trai khoản tiá»n cho ba tháng đầu, tháºm chà sáu tháng, vị chi là má»™t ngàn năm trăm francs, khi nào Jean được sở hữu gia tài. Chàng nghÄ©:  
"Chỉ là vay tạm vài tháng thôi. Có thể mình sẽ trả được Jean trước khi hết năm cÅ©ng nên. Vả lại, chuyện cÅ©ng đơn giản, và Jean sẽ hài lòng làm cho mình Ä‘iá»u ấy".  
Vì chưa đến bốn giá», và vì chẳng có việc gì làm, không có gì hết, chàng ra ngồi ở công viên, và chàng đã ngồi rất lâu trên chiếc ghế dài, không ý tưởng, chỉ nhìn xuống đất, nặng trÄ©u má»™t ná»—i chán chưá»ng đã trở thành khổ não.  
Tuy nhiên, tất cả những ngày trước đó, từ khi trở vá» nhà cha mẹ, chàng vẫn sống như váºy, chẳng Ä‘au đớn gay gắt đến thế vi sá»± trống rá»—ng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i và vì cảnh ăn không ngồi rồi. Váºy chàng đã qua thá»i gian từ lúc thức dáºy đến khi Ä‘i ngá»§ như thế nào?  
Chàng đã lang thang vÆ¡ vẩn trên đê vào những giá» nước triá»u lên, vÆ¡ vẩn qua các phố, vÆ¡ vẩn qua các quán cà phê, vÆ¡ vẩn ở nhà Marowsko, vÆ¡ vẩn khắp nÆ¡i. Và kìa, đột nhiên, cái cuá»™c sống ấy vẫn chịu đựng cho đến bây giá», đối vá»›i chàng bá»—ng trở thành khả ố, không kham nổi. Giá như có Ãt tiá»n, chàng đã thuê má»™t cá»— xe để Ä‘i dạo má»™t chuyến ở vùng quê, dá»c theo các hào trang trại rợp bóng những cây giẻ gai và những cây du, nhưng chàng Ä‘ang tÃnh toán giá từng vại bia, hoặc cái tem thư, những thú chÆ¡i ngông như thế, chàng đâu cho phép. Bá»—ng nhiên chàng nghÄ© rằng ngoài ba mươi tuổi rồi mà thỉnh thoảng còn phải đỠmặt há»i xin má»™t đồng hai mươi francs thì cá»±c biết bao nhiêu! Chàng vừa lẩm bẩm vừa lấy đầu cây can bá»›i đất:  
"Chà! Nếu như mình có tiá»n!"  
Và ý nghĩ vỠgia tài của em trai lại xuyên vào chàng như thể ong châm, nhưng chàng bực bội xua nó đi chẳng muốn buông mình theo đà ghen ghét ấy.  
Quanh chàng, những đứa trẻ chÆ¡i đùa trong bụi đưá»ng. Tóc chúng dài, vàng hoe, và chúng đắp vá»›i vẻ rất nghiêm túc, vá»›i dáng chăm chú trịnh trá»ng, những núi cát nhỠđể rồi dẫm chân má»™t nhát cho bẹp Ä‘i.  
Pierre Ä‘ang ở vào má»™t trong những ngày á»§ dá»™t, khi ngưá»i ta nhìn vào má»i ngóc ngách tâm hồn mình, khi ngưá»i ta lay rÅ© má»i nếp gấp cá»§a nó.  
"Sá»± nghiệp cá»§a chúng ta giống như việc làm cá»§a những đứa nhóc ná»," chàng nghÄ©. Rồi chàng tá»± há»i hay Ä‘iá»u khôn ngoan nhất trong Ä‘á»i lại là đẻ ra hai hoặc ba sinh linh bé bá»ng vô dụng ấy và nhìn chúng lá»›n lên má»™t cách độ lượng và tò mò. Và ước vá»ng hôn nhân thoáng lướt qua chàng. Ngưá»i ta không quá bÆ¡ vÆ¡ và không còn cô độc nữa. Ãt ra ngưá»i ta cÅ©ng nghe má»™t ai đó động cá»±a gần bên mình vào những giá» khắc hoang mang bối rối, gá»i má»™t ngưá»i đàn bà bằng "em" đã là má»™t cái gì đó rồi, khi ngưá»i ta Ä‘au khổ.  
Chàng bèn nghĩ đến đàn bà.  
Chàng quen biết há» rất Ãt, hồi ở khu phố La tinh chàng có những cuá»™c dan dÃu khoảng hai tuần, khi đã ăn hết số tiá»n hàng tháng thì cắt đứt, rồi nối lại hoặc thay thế vào tháng sau. Váºy mà, ắt phải tồn tại những con ngưá»i rất nhân háºu, rất dịu dàng, rất an á»§i. Mẹ chàng đã chẳng là lý trà và duyên sắc cá»§a tổ ấm gia đình đó sao? Chàng mong muốn đến chừng nào má»›i quen biết má»™t phụ nữ, má»™t phụ nữ thá»±c sá»±!  
Chàng bá»—ng đứng dáºy vá»›i ý định tạt đến thăm Rosémilly.  
Rồi chàng lại đột ngá»™t ngồi xuống. Cô ta khiến chàng không ưa, cái cô ả ấy! Tại sao? Cô ta có quá nhiá»u lương tri tầm thưá»ng và thấp kém, vá»›i lại, cô ta dưá»ng như chẳng thÃch Jean hÆ¡n chàng đó ư? Tuy không tá»± thú má»™t cách rõ ràng, song niá»m thiên ái có liên quan rất nhiá»u đến việc chàng coi thưá»ng trà thông minh cá»§a ngưá»i quả phụ, vì, tuy yêu mến em trai chàng không thể ngăn mình đánh giá em là hÆ¡i xoàng và cho rằng mình ưu việt hÆ¡n.  
Dù sao chàng cÅ©ng chẳng ở lại nÆ¡i này cho đến đêm, và, giống như tối hôm trước, chàng lo âu tá»± há»i "Mình sẽ làm gì nhỉ?"  
Lúc này cảm thấy trong tâm hồn má»™t nhu cầu được má»m lòng, được ôm hôn và an á»§i. An á»§i vì cái gì chứ? Chàng chẳng biết nói thế nào, nhưng chàng Ä‘ang ở vào má»™t trong những giá» phút yếu Ä‘uối và chán chưá»ng mà sá»± hiện diện cá»§a má»™t phụ nữ, sá»± vuốt ve cá»§a má»™t phụ nữ, má»™t bàn tay đụng chạm, má»™t tà áo phá»›t qua, má»™t ánh mắt Ä‘en hay xanh dịu dàng dưá»ng như rất cần thiết, và cần ngay tức khắc, ở trái tim ta.  
Và chàng nhớ đến một cô hầu gái trong một quán bia mà một hôm chàng đã đưa vỠnhà cô và thỉnh thoảng gặp lại.  
Thế là chàng lại đứng lên để đến uống má»™t ly vá»›i cô ấy. Chàng sẽ nói gì vá»›i cô? Cô sẽ nói gì vá»›i chàng? Chẳng gì cả. Chắc thế. Có cần gì? Chàng sẽ cầm tay cô vài giá». Cô có vẻ thÃch chàng. Váºy tại sao chàng không hay gặp cô hÆ¡n?  
Chàng thấy cô Ä‘ang thiu thiu trên chiếc ghế dá»±a trong quán bia hầu như không ngưá»i. Ba khách hàng ngồi chống khuá»·u tay bên những chiếc bàn gá»— sồi, hút ống Ä‘iếu, bà chá»§ Ä‘á»c tiểu thuyết, trong lúc ông chá»§, mặc sÆ¡ mi không áo khoác ngoài, Ä‘ang ngá»§ tháºt sá»± trên chiếc ghế dài nhá».  
Vừa nhìn thấy chàng, cô gái vá»™i đứng lên, tiến vá» phÃa chàng:  
"Chào ông, ông có khoẻ không?"  
"Cũng được, còn em?"  
"Em khá»e lắm. Sao ông Ãt đến thế?"  
"Phải, tôi có rất Ãt thá»i gian rảnh. Em biết tôi là thầy thuốc mà".  
"Này, ông chưa bảo em chuyện ấy. Nếu em biết thì tuần trước em bị ốm, em đã nhỠông khám bệnh. Ông uống gì?"  
"Một ly. Còn em?"  
"Em cũng uống một ly, vì anh trả cho em mà".  
Rồi cô tiếp tục xưng hô anh em như thể việc má»i uống đã ngầm cho phép như thế. Váºy là, ngồi đôi diện vá»›i nhau, há» trò chuyện. thỉnh thoảng, cô cầm tay chàng má»™t cái thân tình dá»… dãi cá»§a những cô gái mà sá»± âu yếm là thứ Ä‘em bán, và nhìn chàng vá»›i cặp mắt má»i má»c, cô bảo:  
"Sao anh không hay đến hÆ¡n? Em thÃch anh lắm anh yêu ạ".  
Nhưng chàng đã chán cô rồi, thấy cô ngu ngốc, tầm thưá»ng, có mùi dân chúng. Äàn bà, chàng tá»± nhá»§, phải xuất hiện trước chúng ta trong má»™t giấc má»™ng hoặc trong má»™t vầng hào quang xa hoa nó thi vị hoá sá»± dung phàm cá»§a há».  
Cô bảo chàng:  
"Sáng hôm ná» anh đến vá»›i má»™t cáºu tóc vàng, đẹp trai, để râu vàng, em cá»§a anh đấy à?"  
"Phải, em tôi đấy"  
"Cáºu ấy rất xinh trai".  
"Em thấy thế ư?"  
"Thì đúng váºy, vá»›i lại cáºu ấy có vẻ vui tÃnh".  
Nhu cầu lạ lùng nào đột nhiên thúc đẩy chàng kể cho cô hầu trong quán bia này chuyện Jean được thừa kế? Tại sao cái ý tưởng mà chàng gạt Ä‘i khá»i bản thân khi ở má»™t mình, mà chàng xua Ä‘uổi vì sợ tâm hồn bị khuấy động, lại đến cá»a miệng chàng lúc này và tại sao chàng để nó tuôn ra, như thể chàng cần dốc lần nữa trước ai đó tấm lòng chàng đầy cay đắng?  
Chàng vừa bắt chéo hai chân vừa nói:  
"Em tôi tháºt may mắn, cáºu ấy vừa được thừa kế hai mươi ngàn francs tiá»n niên kim".  
Cô mở tháºt to đôi mắt xanh biếc và tham lam:  
"á»’! Thế ai đã để lại cho cáºu ta cái đó? Bà hay cô, bác?"  
"Không, má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a bố mẹ tôi."  
"Chỉ là bạn thôi à? Không thể có chuyện ấy! Mà ông ta không để cho anh gì hết ư? Cho anh ấy?"  
"Không. Tôi biết ông ta rất Ãt".  
Cô nghÄ© ngợi má»™t lát, rồi vá»›i má»™t nụ cưá»i kỳ cục trên môi:  
"Thế thì, em cá»§a anh may mắn có những ông bạn kiểu ấy! Thảo nào, chẳng có gì lạ là cáºu ta Ãt giống anh đến thế!"  
Chàng muốn tát cô mà không hiểu rõ vì sao, và chàng há»i, miệng rúm lại:  
"Em có ý gì váºy?"  
Cô đã khóac một vẻ ngu ngốc và khỠkhạo:  
"Em ư? Chẳng có gì hết. Em muốn bảo là cáºu ấy may mắn hÆ¡n anh".  
Chàng quăng hai mươi xu lên bàn rồi đi ra.  
GiỠđây chàng lặp lại cho mình câu này "Chẳng có gì lạ là cáºu ta Ãt giống anh đến thế".  
Cô ta đã nghÄ© gì? Cô ta đã ám chỉ gì qua những lá»i ấy? Chắn hắn ở đó có má»™t sá»± tinh quái, má»™t sá»± độc ác, má»™t Ä‘iá»u xấu xa. Phải, hẳn cô gái này cho rằng Jean là con cá»§a ông Maréchal.  
NghÄ© đến Ä‘iá»u nghi ngá» này đối vá»›i mẹ mình, chàng cảm thấy xúc động tháºt dữ dá»™i đến mức chàng dừng chân và đưa mắt tìm má»™t chá»— nào để ngồi xuống.  
Thấy má»™t quán giải khát khác ở trước mặt, chàng liá»n bước vào, lấy má»™t chiếc ghế, và khi gã phục vụ tiến ra, chàng bảo "Má»™t ly".  
Chàng cảm thấy tim mình Ä‘áºp mạnh, chàng nổi da gà. Và đột nhiên, chàng nhá»› lại Ä‘iá»u Marowsko nói tối hôm trước "Chuyện đó sẽ không gây ấn tượng tốt". Ông ta cÅ©ng có cùng má»™t ý nghÄ©, cùng má»™t mối nghi ngá» vá»›i cái ả trÆ¡ tráo kia chăng?  
Cúi xuống ly bia, chàng nhìn lá»›p bá»t trắng sá»§i lên rồi tan Ä‘i, và chàng tá»± há»i "Ngưá»i ta có thể tin má»™t Ä‘iá»u như váºy hay sao?"  
Những lý do làm nảy sinh mối nghi ngá» khả ố này trong đầu óc má»i ngưá»i giỠđây lần lượt hiện ra vá»›i chàng, rõ ràng, hiển nhiên, gây phẫn ná»™. Má»™t ông già độc thân không ai thừa kế để lại tài sản cho hai con trai cá»§a má»™t ngưá»i bạn, thì không gì đơn giản hÆ¡n và tá»± nhiên hÆ¡n, nhưng ông ta lại Ä‘em toàn bá»™ gia tài cho riêng má»™t trong hai ngưá»i con ấy, dÄ© nhiên thiên hạ sẽ kinh ngạc, xì xầm và cuối cùng là cưá»i tá»§m. Sao ông ta lại không tÃnh trước Ä‘iá»u đó, sao cha chàng không cảm thấy, sao mẹ chàng lại không Ä‘oán ra Ä‘iá»u đó? Không, hỠđã quá sung sướng vì đồng tiá»n ngoài hy vá»ng kia thành thỠý tưởng này chẳng chạm tá»›i há». Vá»›i lại làm sao những con ngưá»i lương thiện ấy có thể ngỠđược má»™t chuyện ô nhục như thế?  
Nhưng công chúng, nhưng láng giá»ng, ông nhà buôn, ngưá»i cung cấp hàng, tất cả những ai quen biết há» chẳng sẽ lặp lại hay sao cái Ä‘iá»u đáng ghê ấy, đùa vá»›i nó, thú vị vá»›i nó, cưá»i cha chàng và khinh mẹ chàng?  
Và nháºn xét cá»§a cô gái phục vụ quán bia rằng Jean tóc vàng còn chàng tóc nâu, rằng há» chẳng giống nhau vá» gương mặt, vá» dáng Ä‘i, vá» phong độ, vá» trà tuệ, giỠđây sẽ Ä‘áºp vào má»i con mắt và má»i đầu óc. Sau này khi nói vá» má»™t anh con trai nhà Roland há» sẽ bảo "Anh nào, anh con tháºt hay con giả?"  
Chàng đứng lên vá»›i quyết tâm báo trước cho em, bảo cáºu đỠphòng nguy cÆ¡ gá»›m guốc Ä‘ang Ä‘e dá»a danh dá»± cá»§a mẹ há». Nhưng Jean sẽ làm gì đây? chắc chắn Ä‘iá»u đơn giản nhất sẽ là khước từ món gia tài, nó sẽ thuá»™c vá» ngưá»i nghèo, rồi chỉ nói vá»›i bạn bè và những ngưá»i quen có biết việc di tặng này rằng bảo di chúc có những Ä‘iá»u khoản và Ä‘iá»u kiện không chấp nháºn được, chúng khiến cho Jean chẳng phải là ngưá»i được thừa kế, mà là ngưá»i được ký thác.  
Vừa trở vá» nhà, chàng vừa nghÄ© rằng phải gặp riêng em trai, để khá»i nói trước mặt bố mẹ vá» má»™t đỠtài như váºy.  
Từ ngoài cá»a chàng đã nghe cưá»i nói ồn ào trong phòng khách, rồi, khi bước vào, chàng nghe thấy tiếng bà Rosémilly cùng thuyá»n trưởng Beausire, do cha chàng dẫn vá» và giữ lại dá»± bữa tối để ăn mừng tin tốt lành.  
HỠđã cho mang lên rượu ngải đắng và rượu vermouth để khai vị, và trước hết há» cùng vui vẻ phấn chấn. Thuyá»n trưởng Beausire, má»™t ngưá»i thấp lùn tròn xoay vì đã lăn lóc mãi trên biển, và má»i ý tưởng dưá»ng như cÅ©ng tròn, tá»±a các hòn đá cuá»™i ven bá», khi cưá»i thì những tiếng rung rung đầy cổ há»ng, ông cho cuá»™c Ä‘á»i là má»™t thứ tuyệt hảo mà cái gì cÅ©ng đáng lấy cả.  
Ông Ä‘ang chạm ly vá»›i lão Roland, trong lúc Jean đưa má»i các bà cai ly rượu đầy má»›i rót.  
Bà Rosémilly từ chối, thì thuyá»n trưởng Beausire, từng quen biết ông chồng quá cố cá»§a bà, nói to:  
"Nào, nào, thưa bà, bis repetita placent, tiếng địa phương chúng tôi có nghÄ©a là hai ly vermouth chẳng gây hại bao giá» , tôi đây, bà ạ, từ khi không Ä‘i tàu nữa, má»—i ngày tôi tá»± cho mình, trước bữa tối, hai hay ba cú chòng chành nhân tạo! Tôi thêm vào đó má»™t cú lắc lư sau bữa cà phê, thế là tôi có biển có sóng lá»›n cho buổi tối. Chẳng bao giá» tôi Ä‘i tá»›i bão tố đâu! Chẳng bao giá», chẳng bao giá», vì tôi sá» hư hại".  
roland, được ông già thuyá»n trưởng, đưá»ng trưá»ng tán dương cái táºt hàng hải, cưá»i rất nhiệt tình, mặt đã đỠvà mắt má» Ä‘i vì rượu ngải. Lão có cái bụng to cá»§a ngưá»i chá»§ hiệu, chỉ má»™t cái bụng nÆ¡i dưá»ng như ẩn tàng má»i thứ còn lại cá»§a thân hình, loại bụng nhẽo cá»§a những ngưá»i lúc nào cÅ©ng ngồi, há» chẳng còn đùi, chẳng còn ngá»±c, chẳng còn cánh tay, chẳng còn cổ, lòng chiếc ghế dá»±a đã dồn đống toàn bá»™ váºt chất cá»§a há» vào cùng má»™t chá»—.  
Beausire, trái lại, mặc dù thấp béo, lại có vẻ đầy ăm ắp như quả trứng và rắn đanh như viên đạn.  
Bà Roland chưa uống hết ly rượu đầu, và , mặt á»ng hồng vì hạnh phúc, mắt ngá»i sáng, bà ngắm cáºu con trai Jean cá»§a mình.  
Ở chàng giỠđây cÆ¡n mừng vui bùng nổ. Äó là má»™t việc đã xong, má»™t việc đã ký kết, chàng có hai mươi ngàn francs lợi tức. Trong cách chàng cưá»i, chàng nói vá»›i má»™t giá»ng vang hÆ¡n, cách chàng nhìn má»i ngưá»i, trong dáng Ä‘iệu dứt khoát hÆ¡n, vẻ tá»± tin hÆ¡n, ngưá»i ta cảm thấy sá»± đĩnh đạc do đồng tiá»n mang lại.  
Ngưá»i nhà báo là tiệc đã dá»n, và khi ông lão Roland định đưa tay cho bà Rosémilly khoác, vợ ông nói to "Không, không, bố ạ, ngày hôm nay tất cả là cho Jean".  
Trên bàn rá» rỡ má»™t sá»± xa hoa Ãt có, trước đĩa cá»§a Jean, ngồi ở chá»— ông bố, má»™t bó hoa to tướng đầy những giải lụa, má»™t bó hoa đại lá»… tháºt sá»±, vồng lên như má»™t mái tròn có treo cá», kèm bốn chiếc đĩa cao chân, má»™t đĩa đựng những quả đào tuyệt đẹp xếp hình tháp, đĩa thứ hai má»™t bánh ga tô đồ sá»™ đầy ứ kem và phá»§ những chiếc chuông nhá» bằng đưá»ng nấu chảy, má»™t toà nhà thá» bằng bánh bÃch quy, đĩa thứ ba là những khoanh dứa ngâm xi rô loãng, và đĩa thứ tư, má»™t sá»± xa xỉ phi thưá»ng, nho Ä‘en, đến từ những xứ sở nhiệt đới.  
"Cha chả!" Pierre vừa ngồi xuống vừa nói, "chúng ta làm lễ đăng quang cho Jean Hào phú".  
Sau món súp, há» má»i rượu vang Madère, và tất cả má»i ngưá»i đã cùng nói má»™t lúc. Beausire thuáºt lại má»™t bữa tối từng dá»± ở Saint-Dominique, tại bàn tiệc cá»§a má»™t ông tướng da Ä‘en. Lão Roland vừa nghe vừa tìm cách kể chen vào đó chuyện má»™t bữa ăn khác do bạn lão ở Meudon đãi, làm má»—i thá»±c khách phát ốm mưá»i lăm ngày. Bà Rosémilly, Jean và bà mẹ bàn kế hoạch Ä‘i chÆ¡i rồi ăn trưa ở Saint-Jouin, há» hy vá»ng sẽ vô cùng vui thú, còn Pierre ân háºn là đã không ăn tối má»™t mình, trong má»™t quán ăn xoàng ven biển, để tránh tất cả sá»± ồn ào này, những tiếng cưá»i và niá»m vui này chúng khiến chàng bá»±c bá»™i.  
Chàng tìm xem bây giá» sẽ làm cách nào để nói vá»›i em trai những ná»—i lo sợ cá»§a mình và bảo em khước từ cái gia tài đã nháºn rồi, mà cáºu Ä‘ang vui hưởng, Ä‘ang say sưa vì nó rồi. Cố nhiên, vá»›i cáºu sẽ gay go đây, nhưng cần phải thế, cáºu không thể do dá»±, vì danh tiếng cá»§a mẹ há» bị Ä‘e doạ.  
Má»™t con cá vược to tướng được dá»n ra lại dẫn Roland quay vá» chuyện Ä‘i câu. Beausire kể những chuyện câu cá kỳ lạ ở Gabon, ở Sainte-Marie tại Madagascar và nhất là ở bá» biển Trung Hoa và Nháºt bản, nÆ¡i cá có bá»™ mặt kỳ cục như các ngư dân. Và ông vừa tả tướng mạo những con cá ấy, mắt to vàng ối, bụng xanh lam hoặc Ä‘á», vây kỳ quặc, giống như những chiếc quạt, Ä‘uôi hình trăng lưỡi liá»m, vừa làm Ä‘iệu bá»™ bắt chước má»™t cách khôi hài đến ná»—i má»i ngưá»i nghe ông nói mà cưá»i chảy cả nước mắt.  
Riêng Pierre có vẻ không tin và lẩm bẩm:  
"Thiên hạ bảo ngưá»i Normandie là dân Gascogne miá»n Bắc tháºt có lý".  
Sau cá đến món thịt hấp nấm, rồi gà quay, xà lách, Ä‘áºu và pa tê thịt chim cá»§a Pithiviers. Chị ngưá»i làm cá»§a bà Rosémilly giúp hầu bữa, và sá»± vui vẻ tăng lên theo số các ly rượu vang. Khi báºt nút chai sâm banh đầu tiên, lão Roland, rất kÃch động, phồng mồm bắt chước tiếng nổ, rồi tuyên bổ:  
"Tôi ưa cái này hơn tiếng súng lục".  
Pierre, càng lúc càng thêm bá»±c bá»™i, vừa cưá»i gằn vừa đáp:  
"Tuy nhiên, cái ấy có thể nguy hiểm cho bố hơn".  
Roland sắp sá»a uống, liá»n đặt chiếc ly đầy xuống bàn và há»i:  
"Tại sao thế?"  
Lâu nay ông lão thưá»ng phàn nàn vá» sức khoẻ, thấy nặng ngưá»i, chóng mặt, khó chịu liên miên không hiểu vì sao. Chàng bác sÄ© lại nói:  
"Bởi vì viên đạn súng lục rất có thể đi chệch sang bên cạnh bố, còn ly rượu vang bắt buộc phải đi vào bụng bố".  
"Rồi sao?"  
"Rồi nó đốt cháy dạ dày, làm rối loạn hệ thần kinh, trì trệ tuần hoàn và chuẩn bị cho chứng xuất huyết não là nguy cÆ¡ cá»§a tất cả những ngưá»i có tạng như bố".  
Sá»± say sưa Ä‘ang tăng dần ở nhà cá»±u kim hoàn dưá»ng như tan Ä‘i tá»±a làn khói trước gió, và ông nhìn con vá»›i cặp mắt đăm đăm lo ngại, cố tìm hiểu xem liệu chàng có riá»…u cợt mình không.  
Nhưng Beausire kêu lên:  
"A! Những thầy thuốc chết tiệt này, bao giá» cÅ©ng thế cả, đừng ăn, đừng uống, đừng yêu đương. Và đừng nhảy Ä‘iệu vÅ© vòng tròn. tất cả những cái đó làm sức khoẻ bé bá»ng bị Ä‘au Ä‘au. Này, tôi đây, tôi đã làm tất cả những cái đó, thưa ngài, ở tất cả các nÆ¡i trên thế giá»›i, khắp má»i chốn có thể, nhiá»u hết mức có thể, song tôi có vì thế mà kém khoẻ mạnh đâu".  
Pierre trả lá»i cay chua:  
"Trước hết, thưa thuyá»n trưởng, ông cưá»ng tráng hÆ¡n cha tôi, sau nữa tất cả những kẻ ăn chÆ¡i phóng túng Ä‘á»u nói như ông cho đến cái ngày mà…và hôm sau hỠđâu có quay lại bảo vá»›i ngưá»i thầy thuốc tháºn trá»ng "Ông có lý, bác sÄ© ạ". Khi tôi thấy cha tôi làm Ä‘iá»u dở nhất và nguy hiểm nhất đối vá»›i ông, việc tôi báo trước cho ông là rất tá»± nhiên. Tôi sẽ là đứa con không tốt nếu tôi hành động khác Ä‘i".  
Äến lượt bà Roland, phiá»n muá»™n, can thiệp:  
"Nào, Pierre, con sao thế? Chỉ má»™t lần, sẽ chẳng hại cho bố đâu. Con hãy nghÄ© xem, đây là việc vui mừng đến thế nào đối vá»›i bố, vá»›i chúng ta. Con sắp làm há»ng hết niá»m vui thú cá»§a bố và khiến tất cả chúng ta buồn. Äiá»u con Ä‘ang làm ấy, tháºt là không hay!"  
Chàng nhún vai lẩm bẩm:  
"Bố muốn làm gì cứ làm. Con đã báo trước cho bố rồi".  
Nhưng lão Roland không uống. Lão nhìn ly cá»§a lão, cái ly đầy rượu vang sáng ngá»i và trong suốt mà linh hồn khinh khoái, linh hồn nồng say Ä‘ang bay Ä‘i qua những bá»t nhá», nhanh và vá»™i vàng, từ đáy ly Ä‘i lên, để bốc thành hÆ¡i trên bá» mặt, lão nhìn nó vá»›i vẻ Ä‘a nghi cá»§a con cáo thấy má»™t con gà chết và đánh hÆ¡i ra chiếc bẫy.  
Lão ngần ngừ há»i:  
"Con cho rằng cái đó làm hại bố nhiá»u ư?"  
Pierre bá»—ng hối háºn và tá»± trách mình làm ngưá»i khác khổ vì tÃnh tình cáu bẳn cá»§a mình.  
"Không, bố ạ, một lần thì bố có thể uống được nhưng đừng lạm dụng và đừng để thành thói quen".  
Thế là lão Roland nâng ly song còn chưa quyết định đưa lên miệng. Lão Ä‘au khổ ngắm nó, thèm muốn và sợ sệt, rồi lão ngá»i, nếm, uống từng há»›p nhá» và thưởng thức những há»›p rượu ấy, lòng đầy lo âu, nhu nhược và tham ăn tham uống, rồi đầy nuối tiếc, khi đã cạn giá»t cuối cùng.  
Pierre, đột nhiên, bắt gặp mắt bà Rosémilly, con mắt nhìn chàng chăm chắm, xanh biếc và trong vắt, sáng suốt và khắc nghiệt. Và chàng cảm thấy, chàng thấu hiểu, chàng Ä‘oán ra ý nghÄ© rành rá»t làm sinh động ánh nhìn ấy, ý nghÄ© tức giáºn cá»§a ngưá»i đàn bà bé nhá» có đầu óc đơn giản và ngay thẳng kia, vì ánh mắt ấy bảo rằng "Anh, and Ä‘ang ghen ghét. Äiá»u đó tháºt đáng xấu hổ".  
Chàng cúi đầu xuống và ăn tiếp.  
Chàng không đói, chàng thấy má»i thứ Ä‘á»u dở. Chàng khổ sở vì muốn bá» Ä‘i, muốn mình đừng ở giữa những con ngưá»i này nữa, đừng nghe há» trò chuyện, cưá»i đùa nữa.  
Trong khi ấy thì lão Roland, lại bắt đầu bối rối vì hÆ¡i men, đã quên mất những lá»i con trai khuyên nhá»§ và liếc xéo má»™t cách âu yếm chai sâm banh hãy còn gần đầy ở bên cạnh đĩa ăn cá»§a lão. Lão không dám sá» vào nó, sợ lại bị khiển trách, và lão nghÄ© xem nhá» trò láu cá nào, nhá» sá»± khéo léo nào, lão có thể tóm lấy nó mà không đánh động sá»± chỉ trÃch nÆ¡i Pierre. Lão chợt có má»™t mưu mẹo, giản đơn hÆ¡n hết thảy, lão cầm chai rượu má»™t cách há» hững, rồi giữ lấy đáy chai, duá»—i cánh tay qua bàn để trước hết rót đầy chiếc ly đã cạn cá»§a chàng bác sÄ©, sau đó lần lượt các ly k , và khi đến ly cá»§a mình, lão liá»n nói tháºt to, và nếu lão có rót cái gì vào đấy thì chắc chắn ngưá»i ta có thể cam Ä‘oan là do lÆ¡ đễnh. Vả lại, chẳng ai để ý đến chuyện này.  
Pierre uống rất nhiá»u, mà không để tâm. Căng thẳng và bá»±c dá»c, chàng uống luôn miệng, và bằng má»™t động tác vô ý thức, đưa lên môi chiếc ly thuôn dài bằng thuá»· tinh, cho tôi bá»t lăn tăn ở giữa chất lá»ng sống động và trong veo. Chàng liá»n cho rượu chảy tháºt cháºm vào miệng để cảm nháºn cái tê tê ngòn ngá»t cá»§a hÆ¡i cay tan trên lưỡi.  
Dần dà má»™t hÆ¡i nóng êm dịu toả đầy cÆ¡ thể chàng. Xuất phát từ bụng, dưá»ng như là trung tâm cá»§a nó, hÆ¡i nóng này lan lên ngá»±c, tràn ra tứ chi, truyá»n khắp thịt da, như má»™t làn sóng ấm và tốt lành mang theo niá»m vui. Chàng cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, bá»›t nóng nảy, bá»›t bất mãn, và niá»m quyết tâm nói vá»›i em trai ngay tối nay nhụt Ä‘i, chẳng phải vì chàng định thôi không nói, mà là để đừng khuấy rối quá nhanh niá»m khoan khoái Ä‘ang cảm thấy trong mình .  
Beausire đứng lên để chúc rượu.  
Sau khi cúi chào vòng quanh, ông tuyên bố:  
"Thưa các quý phu nhân kiá»u diá»…m, thưa quý ngài, chúng ta há»™i há»p để chúc mừng má»™t sá»± kiện tốt lành vừa xảy đến vá»›i má»™t ngưá»i bạn trong chúng ta. Xưa thiên hạ thưá»ng bảo là thần Hạnh Váºn mù mắt, tôi cho rằng thần chỉ cáºn thị hoặc tinh quái mà thôi và thần vừa táºu má»™t ống nhòm hàng hải tuyệt hảo, nó đã khiến thần nháºn rõ được tại cảng Le Havre con trai ông bạn Roland trung háºu cá»§a chúng ta, thuyá»n tá»›i thuyá»n Perle".  
Những tiếng hoan hô báºt ra khá»i miệng má»i ngưá»i, thêm tiếng vá»— tay cổ vÅ©, và Roland bố đứng lên để đáp từ.  
Sau khi đằng hắng, vì lão cảm thấy cổ há»ng có Ä‘á»m và lưỡi hÆ¡i lÃu, lão ấp úng:  
"Xin cám Æ¡n thuyá»n trưởng, xin cám Æ¡n nhân danh tôi và con tôi. Tôi sẽ không bao giá» quên cách ông cư xá» trong trưá»ng hợp này. Tôi xin uống để chúc cho ý nguyện cá»§a ông".  
Mắt và mũi lão đầy nước mắt, rồi lão ngồi xuống, chẳng biết nói gì nữa.  
Äến lượt Jean Ä‘ang cưá»i, phát biểu. Chàng nói:  
"ChÃnh tôi phải cám Æ¡n tại đây những ngưá»i bạn táºn tâm, những ngưá»i bạn rất tốt (chàng nhìn bà Rosémilly) ngày hôm nay đã chứng tá» vá»›i tôi má»™t cách đáng cảm động lòng thân ái cá»§a há». Nhưng chẳng phải bằng lá»i nói mà tôi có thể biểu lá»™ cùng há» lòng biết Æ¡n nÆ¡i tôi. Tôi sẽ chứng tá» lòng biết Æ¡n ấy vào ngày mai, vào má»i thá»i khắc trong Ä‘á»i tôi, mãi mãi, vì tình bạn giữa chúng ta không há» là thứ tình bạn dá»… nhạt phai".  
Mẹ chàng, rất cảm động, thì thầm:  
"ÄÆ°á»£c lắm, con ạ"  
Nhưng Beausire kêu to:  
"Nào, bà Rosémilly, xin hãy nói nhân danh phái đẹp".  
Nàng nâng ly, và, bằng má»™t giá»ng dá»… thương, hÆ¡i đượm buồn:  
"Tôi, nàng nói, tôi xin uống để tưởng nhớ hương hồn ông Maréchal".  
Có vài giây tạm lắng, vài giây tÄ©nh tâm hợp lá»… như sau má»™t lá»i cầu nguyện, rồi Beausire, vốn có lòng khen rất hoạt, nháºn xét:  
"Chỉ có phụ nữ má»›i tìm ra được những Ä‘iá»u tế nhị như thế".  
Rồi quay sang Roland bố:  
"Kỳ thực, ông Maréchal ấy là thế nào nhỉ? Các vị thân thiết với ông ấy lắm ư?"  
Ông lão, xúc cảm vì say, báºt khóc, và nói lắp bắp:  
"Má»™t ngưá»i anh em…thế đấy…má»™t ngưá»i mà ta không thấy lại nữa…ngày trước chúng tôi không rá»i nhau…tối nào ông ấy cÅ©ng ăn ở nhà tôi…và ông đã cùng vá»›i chúng tôi những cuá»™c liên hoan nho nhỠở nhà hát…tôi chỉ nói vá»›i các vị có thế…có thể…Má»™t ngưá»i bạn thá»±c sự…thá»±c sự…phải không, Louise?"  
Vợ ông đáp giản dị:  
"Phải, đó là má»™t ngưá»i bạn thuá»· chung".  
Pierre nhìn bố mẹ, nhưng vì má»i ngưá»i nói sang chuyện khác, chàng lại uống tiếp.  
Vá» Ä‘oạn cuối buổi tối ấy ,chàng không nhá»› mấy. HỠđã dùng cà phê, uống rượu mùi, cưá»i rất nhiá»u và nói đùa. Rồi chàng Ä‘i nằm, vào lúc ná»a đêm, trà óc mÆ¡ hồ và đầu nặng trịch. Và chàng ngá»§ li bì cho đến chÃn giá» sáng hôm sau.   
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc