  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				22-07-2008, 10:23 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Thư kiêÌm giang hồ TG: NhâÌt giang
			 
			 
			
		
		
		
			
			Nhất Giang 
  
Thư kiếm giang hồ 
 
Chương 1 
 
BỠVăn Theo Võ Gặp Kỳ Duyên 
  
 
  
 
TÄ©nh viện Ä‘ang tÄ©nh mịch vì không phải là giá» táºp luyện võ hằng ngày. Sau bữa cÆ¡m trưa đạm bạc, lão võ sư Xung Thiên Pháo Ngô Năng tản bá»™ ra sân sau cho tiêu cÆ¡m nước trước lúc nghỉ trưa. Khi bước ra qua dãy non bá»™ bằng đá tảng chồng chất bá»—ng nghe những tiếng thình thịch rung rinh mặt đất, lão võ sư ghé mắt qua phÃa tả nhìn thấy má»™t thiếu niên tuấn nhã ước độ mưá»i tám Ä‘ang cố sức luyện Bảo Thạch Công quên cả nắng gay gắt trên đầu. Lão chắc lưỡi: 
        - Tiểu Lăng nhi, con không nghỉ sao? 
        Mặt thiếu niên được gá»i là Tiểu Lăng nhi ướt đẫm mồ hôi, vá»™i ngá»ng đầu kÃnh cẩn thưa: 
        - Bạch sư phụ, con đã lớn đâu dám bỠphà quang âm? 
        Chàng má»›i mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi mà tá»± nháºn mình đã lá»›n có lẽ hÆ¡i quá lá»i, nhưng nhìn nét mặt thanh thản cá»§a chàng không ai dám nghÄ© chàng khoa đại, nhất là Ä‘ang đứng trước mặt sư phụ cá»§a chàng. Lão võ sư Ngô Năng hÆ¡i lắc đầu áºm ừ má»™t tiếng vô nghÄ©a Ä‘ang định quay vào, bá»—ng ngang hông cổng sau trang viện có tiếng nói lá»›n: 
        - Tiểu tá» có há»c cả Ä‘á»i cái nghá» này cÅ©ng không khá được đâu, uổng sức làm chi cho phÃ? 
        Không biết từ bao giá» thân ảnh má»™t lão đạo sÄ© áo xanh gầy ốm đã lướt tá»›i. Linh cảm có Ä‘iá»u gì bất thưá»ng, Ngô Năng thi lá»…: 
        - Dám há»i các hạ đưá»ng đột đến có Ä‘iá»u chi chỉ giáo? 
        Äạo nhân gầy ốm ấy hừ má»™t tiếng ngạo mạn: 
        - Chỉ giáo thì không dám, nhưng thấy tiểu tá» này uổng quang âm tháng ngày vào cái công phu tiểu xảo này ta lấy làm tiếc nên có lá»i cảnh tỉnh váºy thôi. 
        Xung Thiên Pháo Ngô Năng gần như bị chá»i xéo, vì Bảo Thạch Công là công phu đã làm lão nổi tiếng giang hồ, tá»± nhiên lại bị gá»i là "tiểu xảo" má»™t cách vô cá»›, lão gầm lên: 
        - Nếu các hạ không nói rõ ý định đừng trách lão phu thất lễ. 
        Lão đạo nhân gầy ốm quả là tay ngang ngược hÆ¡n ngưá»i, hắn cưá»i mÅ©i: 
        - á»i! Các hạ hãy nói lại ta nghe, cái gì là thất lá»…? Loại trâu dê mà có lá»… đâu để thất? Hôm nay như quả không cho ta thấy rõ chân tướng bản lãnh, ta đây chẳng có ý định gì cÅ©ng xin thá» chÆ¡i. 
        Ngô Năng nộ hoả đã bốc, nhất là trước mặt đồ đệ Tiểu Lăng nhi, lão chỉ vào mặt đối phương: 
        - Äồ trâu ngốc! Ngươi nói lá»i do ai dạy thế? Hôm nay nếu không nói rõ cho, Xung Thiên Pháo Ngô Năng ta không lấy hết hàm răng ngưá»i không thể được. 
        Thiếu niên tuấn tú ná» thấy chuyện đôi co lạ kỳ, vá»™i bá» tảng đá chàng Ä‘ang dùng luyện công xuống, mở to hai con mắt Ä‘en trắng rất phân minh ra nhìn rồi chuyển thân đến gần quan sát. Gương mặt thanh tú cá»§a chàng hÆ¡i hiện lên vẻ bất bình như lấy làm lạ, sao lại có ngưá»i đến quấy nhiá»…u lúc chàng Ä‘ang luyện công? 
        Nhưng lão đạo nhân kia bình thản như chẳng thèm để ý gì đến chàng, hắn hÆ¡i liếc nhìn Ngô Năng, diện sắc trầm xuống, giá»ng nói khinh miệt: 
        - Cái gì là nói rõ với không nói rõ? Lão ngươi như con trâu già, đứa bé ba tuổi cũng có thể xỠmũi dẫn đi, huống gì là ta đây? 
        Vừa nói hắn vừa vượt thân lên bức tưá»ng thấp, thân ảnh lắc lư vài cái đã đến gần Ngô Năng, lại thốt lá»i mắng: 
        - Äồ ngốc! Thá» xem cái gì là Xung Thiên Pháo, hôm nay có đánh nổi lão nhân gia ta không? 
        Xưa nay Xung Thiên Pháo Ngô Năng rất Ãt muốn gây sá»± vá»›i ai, chỉ lo yên thân kiếm ăn chẳng làm mất lòng nam phụ lão ấu, nhưng tình thế bây giỠđã ép lão tá»›i chá»— không thể không nổi giáºn, nhưng lão vẫn cẩn trá»ng suy tÃnh thầm: 
        "Rằng vào bản lãnh của ta, xưa nay ai có nghe tiếng mà không xa chạy?" 
        Lão đứng yên tại chỗ bất động chứng minh mình không hỠcó ý định xuất thủ. 
        Nhưng lão đạo nhân ná» như cố ý kiếm cá»› gây sá»±, mặt hắn lá»™ vẻ khinh thưá»ng khiến lão bất giác nổi lá»a giáºn. Lão tức thì gầm lên: 
        - Äồ trâu chết, vào nhà khinh ngưá»i, đại gia sẽ dạy cho ngươi má»™t bài há»c. 
        Láºp tức tay áo lão phấp phá»›i, hai mắt mở lá»›n, cước bá»™ đạp tá»›i trung cung, tả thá»§ lướt ngoặt qua, hữu quyá»n láºp tức xuất chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm đâm tá»›i. Chiêu này cá»§a lão trong giang hồ kể vá» lá»±c cÅ©ng có chút tên tuổi, không ngỠđạo nhân gầy yếu ná» vẫn không hỠđộng dung, phong cách nhàn nhã nhìn thiếu niên Ä‘ang đứng bàng quan gần đó mỉm cưá»i nói: 
        - Tiểu tá» kia, ngươi hãy nhìn ta sá» dụng loại võ thuáºt "xảo" cho phải, xem nhé? 
        Láºp tức thân hình hắn theo hướng tả hoành qua, trá»ng tâm quyá»n cá»§a Ngô Năng nghiêng đà, cước bá»™ không vững, quyá»n đấm vào khoảng không, chưa kịp biến chiêu ngưá»i nỠđã thuáºn tay Ä‘áºp ngược lại má»™t quyá»n. Thân hình cao lá»›n cá»§a Ngô Năng láºp tức không tá»± chá»§ được nữa, bay thẳng ra xa hÆ¡n mưá»i trượng đưa bốn vó lên trá»i. 
        Äạo nhân già ha hả cưá»i lá»›n: 
        - Võ thuáºt không linh xảo làm sao buá»™c con trâu nước ấy ngã ngá»a thế được? Tháºt không nghe lá»i lão gia ta ắt ăn đòn trước mắt liá»n! Ngu tháºt! Ngốc tháºt! 
        Kết quả ấy tháºt ra ngoài sức tưởng tượng cá»§a thiếu niên. Xem thần sắc chàng hình như lòng tin đối vá»›i sư phụ đã có dao động. Bất quá Xung Thiên Pháo Ngô Năng là ngưá»i xương cốt thân thể to lá»›n, ngã má»™t cái tuy không há» tổn thương gì nhưng cÅ©ng vá»™i cấp tốc xuất thế Äảo Phản Dương Liá»…u phiên thân đứng lên. Hai mắt lão như phát ra lá»a giáºn rống lên má»™t tiếng: 
        - Äạo sÄ© cẩu tặc! Hãy tiếp đại gia vài chiêu đây! 
        Äồng thá»i tay tả chấn động, hai thiết đảm trong tay vung ra, má»™t trên má»™t dưới lấp lánh biến thành hai vòng khà lạnh Ä‘áºp tá»›i chá»›p nhoáng tấn công hai yếu huyệt đạo nhân vừa chuẩn xác vừa hung mãnh tháºp phần lợi hại, có lẽ là chiêu sát thá»§ tối háºu cá»§a lão. 
        Nào ngỠđạo nhân vẫn như không cần để ý, mắt nhìn thiết đảm rÃt gió Ä‘áºp tá»›i, chỉ hÆ¡i xoay thân má»™t cái nhẹ tay áo rá»™ng bung ra nhẹ nhàng chẳng khác nào ngư ông tung lưới áºp trúng vòng thiết đảm. Hắn chẳng thèm chú ý vào tráºn đấu, liếc mắt nhìn thiếu niên tên Tiểu Lăng nhi, quá»· quyệt nói: 
        - Lão nhân gia ta dùng xảo chiêu Bố Äại Tróc Ngốc Lao xem có được không? 
        ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hai tay cá»§a đạo nhân khinh linh nhẹ nhàng dị thưá»ng không chỉ là "xảo" (khéo léo) mà còn mưá»i phần thần diệu. Thiếu niên đã lá»™ vẻ khâm phục tim Ä‘áºp thình thịch, chàng để ý đến nét mặt ngượng ngùng cá»§a Ngô Năng nên không tiện buá»™t miệng khen đạo nhân há»i ý kiến chàng phải chăng là có ý gì? Chàng lo lắng không biết trả lá»i sao cho tiện. 
        Äá»™t nhiên ngoài tưá»ng lại có tiếng quát ngân lên như chuông reo: 
        - Khéo thì khéo đấy nhưng xem ra chưa phải là chân công phu. Có thể khéo quá thành vụng đấy! Không bõ khiến thiên hạ cưá»i cho! 
        Tiếng gió khẽ động, trong sân đột nhiên xuất hiện thêm má»™t lão nhân áo vàng máºp tròn râu tóc bạc phÆ¡. Nghe khẩu khà dưá»ng như lão nhân không phục đạo nhân. 
        Lúc ấy Ngô Năng lá»a giáºn đã bốc lên tá»›i cá»±c Ä‘iểm nhưng trong bụng tá»± biết hôm nay đã gặp hai cao thá»§, nếu tiếp tục gây sá»± động thá»§ thì càng mang thêm nhục nên cứ im lặng chỠđợi diá»…n biến. 
        Nào ngỠlão nhân áo vàng rất là cổ quái, lão chẳng cần để ý tới ai đi thẳng tới mấy tảng đá chỗ thiếu niên vừa luyện công lúc nãy, một chân lão giơ lên vừa đá vừa ngoặt tới, tảng đá nặng có tới hơn trăm cân bị đá văng lên cao hơn ba trượng. 
        Lão nhân liên tiếp xuất vừa thá»§ vừa cước như ngưá»i chÆ¡i cầu, không cho tảng đá rÆ¡i xuống đất. Thầy trò Ngô Năng mặt cứ ngẩn ra không biết nói gì. Má»™t lúc sau lão quái nhân áo vàng mặt không há» Ä‘á», hÆ¡i thở vẫn bình thưá»ng đá má»™t cước cho tảng đá bắn ra hÆ¡n mưá»i trượng rồi chuyển thân quay vá» thiếu niên, cưá»i đắc ý. 
        - Tiểu tá», ngươi thấy bản lãnh cá»§a lão phu so vá»›i xảo chiêu kia thì sao? 
        Tháºt là chuyện dị kỳ, há» má»—i ngưá»i biểu lá»™ bản lãnh Ä‘á»u cho thiếu niên Tiểu Lăng nhi thưởng ngoạn. Vừa lúc đó, mặt trá»i ngả vá» hướng tây, gió mát hiu hiu, đạo nhân đứng yên lặng đã lâu liá»n hướng vá» lão nhân áo vàng, quát lá»›n: 
        - Vạn lão nhi! Chúng ta đã má»—i năm gặp nhau má»™t lần mà chưa phân được thấp cao. Canh hai đêm nay xin hẹn lên Äồ SÆ¡n cho thấy bản lãnh thá»±c. Bây giá» phà lá»i có Ãch gì? 
        Chỉ thấy quái nhân áo vàng tiếp lá»i cưá»i ha hả: 
        - Cũng được! Lão nhân ta muốn gặp con trâu ngươi trước xem một năm nay có tiến bộ chút nào không? 
        Liá»n đó lão nghiêng thân quay lại thiếu niên vẫn đứng gần đó, gáºt gáºt đầu nói tiếp: 
        - Tiểu tá»! Nếu có hứng khởi chá»› ngại, đêm nay cứ lên núi xem náo nhiệt chÆ¡i! 
        Äồng thá»i lão đạo nhân gầy ốm cÅ©ng quay vá» phÃa thiếu niên nhìn má»™t cái, rồi cả hai lão quái má»™t đông má»™t tây vá»t thân Ä‘i. Bấy giá» Xung Thiên Pháo Ngô Năng rất khó chịu, mắt nhìn ngưá»i bá» Ä‘i không biết sao hÆ¡n, nhất thá»i vừa ngượng vừa háºn quay đầu nhìn thiếu niên má»™t cái Ä‘i luôn thẳng vào trong trang viện. 
        Thá»i gian gần đây lão há» Ngô đến đây dạy võ nghệ cho thiếu niên, giữa ban ngày bị hai lão quái váºt má»™t đạo má»™t tục làm cho bẽ mặt vá»›i đồ đệ không còn mặt mÅ©i gì nữa không đáng giáºn sao được? 
        Nhưng thiếu niên lại khác hẳn, chàng chẳng có gì háºm há»±c cả, chẳng những thế còn mừng thầm. Việc kỳ ngá»™ hôm nay má»›i tỉnh ngá»™ ra xưa nay chàng bị Xung Thiên Pháo Ngô Năng dùng lá»i ngon ngá»t lừa bịp, chàng Ä‘ang thầm tÃnh đêm nay tìm cách làm sao sẽ đến chá»— hẹn cầu xin hai vị cao nhân thu mình làm đồ đệ. 
        Nguyên thiếu niên này há» Yến tá»± là Lăng Vân quê ở huyện Hoài Viá»…n tỉnh An Huy vốn là dòng dõi thư hương, đèn sách đã trải qua mưá»i năm há»c há»i chữ nghÄ©a thánh hiá»n, gian khổ rất nhiá»u. Chỉ vì cha mẹ Ä‘á»u chết, bÆ¡ vÆ¡ má»™t thân, thêm lá»u chõng mấy lần Ä‘i thi Ä‘á»u rá»›t, có má»™t thân từ thá»i để chá»m, năm trước má»›i bị cưá»ng đạo cướp mất, do đó chàng láºp chà bá» há»c văn sang há»c võ, hy vá»ng tương lai hành hiệp giang hồ có thể trá»±c tiếp trừ bất bình cho nhân gian lưu lại chút chÃnh khà cá»§a trá»i đất. 
        Nhưng văn và võ khác đưá»ng nhau, không tìm được cao nhân thụ giáo, vả chăng chàng còn trẻ tuổi Ä‘á»i, thế đạo nhân tình chẳng có chút kinh nghiệm nào. Nhân đó lão Xung Thiên Pháo Ngô Năng chỉ là má»™t lão làm nghá» mãi võ kiếm ăn, ngày ná» tình cá» gặp chàng bèn ba hoa vá» bản lãnh xin đến táºn nhà chàng dạy võ, chỉ cho chàng khổ luyện Bảo Thạch Công mà lão gá»i là tuyệt nghệ. 
        Cho đến hôm nay má»›i được song quái lão nhân làm cho tỉnh ngá»™, chàng má»›i nháºn ra đạo võ thuáºt mênh mông, quyết chẳng giống như lá»i Xung Thiên Pháo Ngô Năng ba hoa chút nào, nếu không há»c cho cùng lý cứ nhắm mắt táºp làm sao đạt được vô địch trên Ä‘á»i? 
        Tâm ý chàng đã quyết liá»n Ä‘iá»m nhiên như vô sá»±, đình chỉ việc luyện công quay vào trang đợi đến đêm không báo cho Ngô Năng, má»™t mình chàng lẳng lặng lên Äồ SÆ¡n. Nhắc đến ngá»n núi này tuy không có to lá»›n gì nhưng trong lịch sá» lại rất có tiếng. Thá»i cổ xưa vua VÅ© đã há»™i há»p chư hầu ở phÃa tay nhìn xuống sông Hoài, bên kia bá» sông là ngá»n Kinh SÆ¡n, cảnh sắc thanh u giữa bình nguyên sông Hoàng và sông Hoài tháºp phần hiếm có và cÅ©ng rất gần vá»›i huyện thành Hoài Viá»…n chỉ cách nÆ¡i tổ cư cá»§a nhà há» Yến có năm dặm. 
        Nhân đó chỉ trong chốc lát chàng đã lên tá»›i đỉnh núi, ngồi tÄ©nh toạ trên má»™t tảng đá chỠđợi. Bấy giá» trăng sáng sao thưa gió mát hiu hiu, thêm tiếng lá tùng xao động hoà cùng tiếng suối chảy hợp thành má»™t bức tranh tuyệt đẹp. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngưá»i thư sinh Ä‘á»c sách nào đại Ä‘a số Ä‘á»u thÃch ngâm phong vịnh nguyệt và rất nhiá»u cảm khái, vị tiểu thư sinh Yến Lăng Vân này cÅ©ng thế, trong lòng cảm xúc, chàng nhìn xuống dòng nước sông Hoài chảy xa xa, ngâm vang bốn câu tuyệt cú Ä‘á»i ÄÆ°á»ng: 
        Äá»™c toạ giang lâu tư tiểu nhiêu, 
        Nguyệt quang như thuỷ, thuỷ như thiên. 
        Äồng lai ngoạn nguyệt nhân hà tại? 
        Phong cảnh y hy tự khứ niên? 
        (Một mình buồn bã trên cao, 
        Sáng trăng như nước, nước ào tới mây. 
        Bạn thân ngắm nguyệt đâu này? 
        Cảnh y như cÅ© ngưá»i rày thấy đâu?) 
        NgỠđâu tiếng ngâm cá»§a chàng chưa dứt ngẫu nhiên chàng chuyển thân, đột nhiên chàng nháºn ra bên cạnh đã có thêm má»™t ngưá»i, nhìn kỹ má»›i nháºn ra chÃnh là lão nhân áo vàng không biết đã đến từ lúc nào? Yến Lăng Vân kinh ngạc định đứng dáºy làm lá»… bái kiến. Nào ngá» thân hình chưa kịp động, lại đột nhiên cảm giác hai bên cổ tay tả hữu nhất tá» Ä‘á»u bị ngưá»i bấu vào, bên tai có tiếng cưá»i âm trầm, lão đạo sÄ© gầy ốm không biết từ lúc nào cÅ©ng hiện ra trước mắt. Hai tay chàng chÃnh bị hai lão ấy nắm má»—i ngưá»i má»™t tay, giống như hai gá»ng ká»m siết chặt muốn động Ä‘áºy má»™t tà cÅ©ng không được. 
        Äồng thá»i, trước mặt chàng, má»™t đạo nhân má»™t tục nhân diện sắc Ä‘á»u không lương thiện, nhất là dưới ánh trăng càng đáng sợ đặc biệt. Thế rồi Yến Lăng Vân trong nhất thá»i bình dị không biết nên làm gì cho phải, đến đưa mắt nhìn kỹ chàng cÅ©ng không dám. 
        Một lúc, bỗng thấy lão đạo nhân gầy ốm đảo mắt bắn ra hai đạo sáng hướng vỠquái nhân áo vàng, quát to: 
        - Tiá»n Luân, ta xưa nay chỉ biết có mình chứ không cần biết ngưá»i, hôm nay ta nhất định thu nạp tiểu tá» này, nếu lão ngươi xen vào thì chá»› hòng! 
        Lão nhân áo vàng báºt ra tiếng cưá»i lạnh lẽo: 
        - Không dám, không dám! Ngươi muốn ngá»c đá Ä‘á»u tan ư? Nếu như tương nhượng, tráºn đấu năm nay không cần phải giao thá»§, ta cho ngươi thắng đó, được không? 
        Theo như lá»i hai lão mà Ä‘oán hình như cả hai cùng má»™t lúc nháºn ra tiểu tá» này là ngưá»i có căn cÆ¡ cá»±c tốt nên muốn tranh Ä‘oạt làm truyá»n môn nhân, chẳng ai chịu nhưá»ng cho ai. Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân Ä‘ang ngồi bị khống chế trên tảng đá liá»n tỉnh ngá»™ ra mình chÃnh là mục tiêu cho ngưá»i ta tranh Ä‘oạt, bất giác cảm thấy trù trừ nghÄ© bụng: 
        "Trước mắt mình là hai lão quái nhân Ä‘á»u cứng cá»i quyết tâm, chẳng có chút gì thông hiểu đạo lý. Hà huống bá»n táºp võ này xem ra gian ác quá, dù có võ công cao cưá»ng đến mấy cÅ©ng không thể làm bạn vá»›i ta đã là ngưá»i Ä‘á»c sách thánh hiá»n." 
        Vì đó trong lúc hai lão tranh giành, chàng vẫn ngồi im bất động chẳng buồn lên tiếng. Chàng đã có chá»§ ý thoát thân, nhưng thân đã lá»t vào tay ngưá»i, nào phải dá»… thoát thân? Äừng nói chàng chỉ là má»™t tiểu thư sinh má»›i há»c qua chút Ãt võ há»c, ở trong hoàn cảnh này dù là hảo hán đệ nhất võ lâm bây giá» cÅ©ng đành thuáºn theo mạng trá»i mà thôi. 
        Trên giang hồ có câu truyá»n ngôn "Bắc Âm Nam Dương thần quá»· khó lưá»ng", lão đạo nhân gầy ốm chÃnh là ngưá»i được gá»i là Bắc Âm Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân, còn lão nhân áo vàng có hiệu xưng Lục Dương, hai lão này hợp lại xưng là Âm Dương Nhị Lão, hoặc giả có ngưá»i gá»i là Nam Bắc Nhị Quái. Hai ngưá»i này, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có độc môn võ công hÆ¡n ngưá»i nhưng tÃnh tình lại khác biệt nhau. Nam Dương chá»§ vá» cương sở trưá»ng pháp môn Lục Dương Ly Hoả huyá»n công tÃnh nóng như lá»a, uy lá»±c cá»±c lá»›n. Còn Bắc Âm lại chuyên vá» nhu, luyện Tam Âm Quý Thuá»· chân khÃ, khà lạnh thấu xương, tâm động liá»n phát, đả thương ngưá»i má»™t cách vô hình. Khắp trong thiên hạ chỉ có hai ngưá»i há» là có khả năng tương sinh tương khắc xứng là địch thá»§ cá»§a nhau. 
        Nhưng Nhị Quái ấy, trá»i sinh ra tÃnh tình như má»™t, tỳ khà giống nhau cứ làm theo ý thÃch cá»§a riêng mình, thuáºn mình là sống, nghịch vá»›i hỠắt chết. Vô luáºn hắc đạo hay bạch đạo trên giang hồ, ai cÅ©ng kÃnh cẩn há» và tránh xa chưa há» có ai dám gây hiá»m khÃch vá»›i há». CÅ©ng vì táºp tÃnh há» quen như thế nên không ai chịu thua ai, năm nào cÅ©ng phải quyết đấu vá»›i nhau má»™t lần ở núi Äồ SÆ¡n này để quyết phân hÆ¡n thua. Sở há»c cá»§a hai ngưá»i bất đồng, công phu ắt có sở Ä‘oản, sở trưá»ng lẽ ra phải phân được cao thấp. NgỠđâu việc Ä‘á»i việc Ä‘á»i vừa bất công vừa khéo léo, hai ngưá»i tương tranh vá»›i nhau đã qua ba, bốn chục năm, hai ngưá»i Ä‘á»u đã tá»›i tuổi cổ lai hy (bảy mươi tuổi) mà vẫn chưa phân ai cao ai thấp. 
        Äồng thá»i cÅ©ng vì năm nào cÅ©ng phải chuẩn bị cho tráºn quyết đấu nên há» rất Ãt Ä‘i lại giang hồ, Ãt giao thiệp vá»›i ai nên chẳng ai tìm được ngưá»i truyá»n môn nhân. Vì đó trưa hôm nay cả hai phát hiện ra Yến Lăng Vân có cốt cách thanh kỳ xưa nay hiếm có, há» Ä‘á»u có ý quyết tâm thu phục chàng làm đồ đệ. 
        Äang lúc Lục Dương Lão Nhân Vạn Phương mở lá»i xin chịu thế thua để trao đổi Ä‘iá»u kiện, bá»—ng nghe Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân cưá»i nhạt má»™t tiếng: 
        - Thế thì còn gì là công bình? Cứ như lá»i ngươi, lão đạo ta lấy gì làm sướng? 
        Hai ngưá»i cùng quyết đạt được mục Ä‘Ãch, không ai nhưá»ng ai, nhất là lão đạo nhân gầy ốm Tiá»n Luân không chịu thương lượng chút nào. Lục Dương Lão Nhân Vạn Phương không đủ mồm miệng để đốp chát, thẹn quá hoá giáºn gầm rú lên: 
        - Äã đến như thế, chúng ta không ngại mượn thân tiểu tá» này thi thố chân lá»±c cách thể xem ai hÆ¡n thua, nếu chưa phân cao thấp quyết chưa ngưng nghỉ được không? 
        Không đợi câu trả lá»i, lão ngồi liá»n xuống. Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân buá»™t miệng "được" tức thì ngồi theo xuống luôn bắt đầu váºn hành công lá»±c.Bấy giá» tiểu thư sinh Yến Lăng Vân hai tay đã bị giữ chặt không hiểu há» có ý định làm gì, đột nhiên có cảm giác hai luồng khà má»™t lạnh má»™t nóng đã theo cánh tay chàng tràn vào ná»™i tạng. Láºp tức toàn thân bị hai khà nóng lạnh tương giao gân cốt run bắn lên, tâm thần chấn động. Hai khà ấy má»™t lạnh như băng, má»™t nóng như lá»a giống như xông thẳng vào ná»™i tạng chàng khiến trăm đốt xương như muốn tan ra, tức thì chàng không hiểu gì hôn mê bất tỉnh liá»n. 
        Không biết qua đã bao lâu chàng má»›i từ từ tỉnh dáºy. Tuy hai khà nóng lạnh không còn mãnh liệt như lúc đầu nhưng kinh mạch huyệt đạo toàn thân chàng lúc lạnh lúc nóng như bị hàng vạn con kiến bò cắn bên trong từ trong huyệt DÅ©ng Tuyá»n dưới chân lên đến huyệt Bách Há»™i trên đầu, không có chá»— nào chịu đựng nổi, thêm khà nặng bốn phương tám hướng như Ä‘á»u ép lên ngưá»i chàng, tá»± nhiên chàng không thể động Ä‘áºy được chút nào. 
        Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân nghÄ© rằng mình ắt chết không biết làm sao, chỉ nghiến hai hàm răng thành ý chÃnh tâm thá»±c hành Äịnh TÄ©nh công phu tâm pháp cá»§a Nho gia để may ra giảm thiểu được Ä‘au đớn trong ngưá»i. Nào ngá» tháºt là kỳ quái, chàng vừa chÃnh định tinh thần tức thì hai luồng khà nóng lạnh láºp tức há»—n hợp lại thành má»™t luồng khà ấm tùy theo hô hấp cá»§a chàng mà thăng giáng lưu chuyển khắp tứ chi, bách cốt dịu dàng như được vuốt ve, chẳng những bao nhiêu Ä‘au đớn Ä‘á»u tan biến mà lòng chàng còn thấy rá»—ng không cá»±c là thư sướng. 
        Chàng thá» mở mắt nhìn hai lão quái váºt bên cạnh: má»™t ngưá»i toàn thân tÃm bầm nóng rá»±c, má»™t ngưá»i từ đỉnh đầu bốc lên má»™t luồng hắc khÃ, hai cánh tay chàng như hai con rồng hút nước, hút cuồn cuá»™n hai luồng khà má»™t tÃm má»™t Ä‘en ấy. Chàng chỉ là má»™t thư sinh văn nhược mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi có bao giá» thấy chuyện kỳ quái như thế, liá»n đó toàn thân lại thấy hai luồng khà nóng lạnh tương tranh. 
        Kinh hoảng, chàng vá»™i nhắm mắt lại, thu nhiếp tâm thần định tÄ©nh theo công phu Nho gia giống như má»™t lão tăng ngồi thiá»n định. Cứ như thế qua không biết bao lâu bá»—ng thấy máu huyết trong ngưá»i bồng bá»™t tinh lá»±c sung mãn khác thưá»ng, thân thể nhẹ nhàng, tay chân cÅ©ng tá»± do cỠđộng. 
        Chàng lại mở mắt, trá»i cÅ©ng vừa rạng sáng, nhìn lại má»™t đạo nhân má»™t tục nhân không hiểu tại sao Ä‘á»u nằm co dưới đất không nghe tiếng hÆ¡i thở nào. ÄÆ°Æ¡ng nhiên đó là cÆ¡ há»™i tốt cho chàng thoát thân. Láºp tức chàng không cần suy nghÄ©, lặng lẽ đứng dáºy chỉ sợ làm động tá»›i Nhị Quái nên nhẹ nhàng bước Ä‘i xa hÆ¡n mưá»i trượng má»›i dám cất bước chạy cuồng. 
        Không dè chàng má»›i dùng sức, láºp tức chÃnh chàng cÅ©ng kinh hoảng ngẩn ngưá»i. Vì trước đây má»™t bước chân cá»§a chàng dài lắm cÅ©ng chỉ được ba thước nhưng bây giá» cước bá»™ vừa nhấc lên chẳng khác gì chim bay vá»t lên không xa đến bảy tám trượng. Äó thá»±c là má»™t Ä‘iá»u không thể tưởng tượng được khiến chàng ngá» mình Ä‘ang nằm má»™ng. Nhất thá»i chàng kinh ngạc đến mắt trừng miệng há đến quên cả đưá»ng hạ sÆ¡n. 
        Kỳ thá»±c, Ä‘iá»u ấy chẳng có gì lạ, chỉ vì chàng chưa hiểu gì vỠđạo võ há»c, được phúc mà không tá»± biết, chàng chÃnh là đã gặp kỳ ngá»™ mà xưa nay chưa há» ai gặp. Nguyên vì hai công lá»±c cá»§a Bắc Âm Nam Dương vốn là tương khắc tương thành, hôm nay tuôn hết chân khà quyết đấu, lấy thân thể chàng làm váºt ngăn cách, may thay thân thể chàng thuá»· hoả chưa đủ, long hổ Ä‘iá»u hợp chẳng những giải khai toàn bá»™ kỳ kinh bát mạch trong ngưá»i chàng, khiến má»™t văn nhân yếu Ä‘uối chỉ trong má»™t đêm đã đạt tá»›i cảnh giá»›i mà ngưá»i há»c võ luyện má»™t trăm năm chưa được. Nhân vì chàng có phúc pháºn gặp kỳ duyên, thêm vào đó thÃch hợp vá»›i tâm pháp Äịnh TÄ©nh công phu cá»§a Nho gia cho nên bao nhiêu huyá»n công khổ luyện sáu chục năm cá»§a Nhị Quái biến thành khà trung hoà hút vào thể ná»™i chàng, vô hình chàng coi như đã được thay da đổi thịt, tổng hợp được sở trưá»ng cá»§a hai lão Bắc Âm Nam Dương sản sinh ra má»™t kỳ tÃch diệu cá»±c trong trá»i đất và cÅ©ng có thể nói đó là quả báo cá»§a hai lão quái nhân cả Ä‘á»i chỉ Ä‘em võ công ra thi hành những Ä‘iá»u quái ác bạo nghiệt. 
        Không lâu, thần trà Yến Lăng Vân dần dần tỉnh táo, chàng thỠđi thỠlại thân pháp nhẹ tựa chim én của chàng. Rõ ràng không phải là giả, cũng chẳng phải là mộng, chàng vui như cuồng tự nghĩ: 
        "Việc này tuyệt không phải là không có nguyên nhân, phải chăng hai lão quái nhân ám trợ mình? Nếu thế, hai ngưá»i cÅ©ng chỉ là loại ngưá»i mặt ác tâm thiện, kỳ nhân du hý phong trần! Ta không nên thất lá»… vá»›i há»!" 
        Tâm ý chàng liá»n chuyển tức thì quay vá» chốn cÅ©. Äâu ngá» khi đã đến gần thấy hai vị lão nhân vẫn nằm co chẳng có gì khác trước, hoàn toàn bất động. Chàng cẩn tháºn kiểm tra má»›i phát giác há» Ä‘á»u đã tắt thở tá»±a hồ chết đã lâu. Chàng kinh hoảng không sao tả xiết, lông tóc dá»±ng ngược đưa mắt nhìn quanh vì sợ lại có cao nhân ẩn thân đâu đây đã giết chết há». 
        Rất lâu, chỉ thấy núi non tịch mịch, ánh nắng rá»i xa xa, trừ mấy thân cổ tùng không còn gì khác, tất nhiên không kể hai xác chết cá»§a nhị lão vẫn nằm yên dưới đất hoàn toàn không má»™t vết thương, chẳng hiểu nguyên nhân vì đâu lại chết? 
        Nhất là chàng gặp sá»± cố này là lần đầu không biết nên làm sao cho phải, nhân đó chỉ còn cách gấp rút trở vá» trang viện há»i ý kiến Ngô Năng. Có ngỠđâu chỉ cách đó có mấy canh trưá»ng trong nhà lại cÅ©ng xảy ra má»™t chuyện phi thưá»ng. Cứ theo lá»i vợ chồng lão bá»™c Yến Trang kể lại, lúc giữa canh ba, võ sư Xung Thiên Pháo Ngô Năng đột nhiên cất tiếng rên rồi ói ra máu Ä‘en chết tức thì. 
        Äó là việc khó tưởng tượng nổi khiến Yến Lăng Vân càng thêm hoang mang mÆ¡ hồ kinh dị khôn xiết như rÆ¡i vào giữa đám mây mù. Ba ngưá»i cùng chết trong má»™t đêm và cùng là kẻ tha hương đất khách, thêm Äồ SÆ¡n chẳng có gia cư nào trú ngụ rất bất lợi cho nhà há» Yến, do đó chàng cho lão bá»™c Yến Trang chá»§ trì lo việc chôn cất mai táng. 
        Tục ngữ có câu "không trải việc Ä‘á»i không dá»… trưởng thành", Yến Lăng Vân nhá» phúc căn thâm háºu là ngưá»i Ä‘á»c sách thánh hiá»n, trong má»™t đêm tai nghe mắt thấy như được bao lá»i dạy dá»—. Tức thì tỉnh ngá»™ ra đạo võ há»c cÅ©ng như văn chương "ngá»c bất trác bất thành khÃ" (ngá»c mà không mài giÅ©a không thể thành khà cụ) nếu không được minh sư chỉ giáo huấn đào là không thể thành tá»±u. 
        Nhưng minh sư ở nÆ¡i nào? Chàng nghe báºc chân nhân thưá»ng không để lá»™ chân tướng, làm sao mà tìm biết? Huống gì trước đây vì Ngô Năng kém tài khiến chàng khổ luyện như ngưá»i mù, uổng phà không Ãt tháng ngày tháºt là cái gương nên tránh. Chàng cứ khổ não má»™t thá»i gian dài không làm sao tìm được câu trả lá»i. 
        Cho đến má»™t hôm hốt nhiên nhá»› lại lá»i Xung Thiên Pháo Ngô Năng đã từng nói qua, ngưá»i trong võ lâm thưá»ng hay mặc áo bào vàng làm dấu hiệu. Chuyện ra Ä‘i tìm thầy kết bạn, sao chàng không thá» má»™t phen? Huống hồ ngưá»i xưa có nói "Ä‘á»c hàng vạn quyển sách không bằng Ä‘i má»™t dặm đưá»ng", nên du sÆ¡n du thuá»· cho rá»™ng mở kiến văn cho bõ kiếp nhân sinh. 
        Tâm ý đã quyết, hôm sau chàng liá»n giao vưá»n ruá»™ng nhà cá»a cho lão bá»™c chăm sóc Ä‘em theo vài lạng bạc, bái lạy má»™ phần cha mẹ, thân mặc hoàng bào nghÄ© bụng: 
        "Ta phải tìm cho ra các báºc hào kiệt ẩn cư", rồi đó đơn thương độc mã Ä‘i lên hướng bắc. 
        Lúc ấy Ä‘ang vào cuối mùa hạ, nắng vẫn như đổ lá»a nên chỉ ngưá»i nào có việc cần lắm má»›i lặn lá»™i trên đưá»ng, hầu hết Ä‘á»u ở trong nhà tránh nắng. Chàng Ä‘i rồi lại Ä‘i, đã lâu ngày má»›i đến địa vá»±c tỉnh Từ Châu. 
        Chàng đã lấy làm thất vá»ng vì má»—i lần há»i thăm ngưá»i trên đưá»ng vá» tung tÃch các anh hùng hào kiệt, bất kể nam phụ lão ấu Ä‘á»u ngẩn mặt ra cưá»i chẳng ai biết gì. Chàng đâu biết rằng bản thân chàng chỉ là má»™t đại hài tá» thêm áo trong là áo nho sinh, chỉ khoác hoàng bào bên ngoài chả ra sao cả. Vả lại các ngưá»i chàng há»i thăm Ä‘á»u là bá»n thương nhân an pháºn thá»§ thưá»ng, đâu ai muốn mua phiá»n chuốc luỵ vào ngưá»i? 
        Ngày ná» chàng từ Từ Châu tiến vào Lá»— Cảnh liá»n gặp má»™t chuyện. Nguyên vì chàng được cùng đưá»ng vá»›i má»™t bá»n bảo tiêu khuân vác hàng hoá rất nhiá»u. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘oàn ngưá»i ấy Ä‘á»u là các võ sư thành danh lấy Ä‘ao kiếm độ nháºt, quen thuá»™c giang hồ đối vá»›i các anh hùng hào sÄ© trong thiên hạ rất quen thuá»™c. Nhân đó Yến Lăng Vân vừa thấy liá»n giục ngá»±a Ä‘uổi theo Ä‘oàn bảo tiêu, sau đó má»›i buông cương từ từ Ä‘i theo chuẩn bị mượn cá»› để kết bạn cùng đưá»ng. Nhưng có đâu ngá» hành động cá»§a chàng lại quá giống bá»n lục lâm thảo khấu hay cháºn cướp các Ä‘oàn bảo tiêu, chàng liá»n bị các tiêu khách Ä‘i trước sinh lòng nghi kỵ. Lúc ấy chỉ còn cách Vi SÆ¡n hồ không xa mấy, địa thế rất hoang tịch bốn bá» vắng lặng không má»™t khói nhà ở. 
        Do đó không đợi chàng mở lá»i, tức thì có má»™t vị tướng mạo khôi ngô kỳ vÄ© đầu báo mắt ưng ghì cương ngá»±a quay đầu đứng lại bên đưá»ng, ôm quyá»n cất tiếng sang sảng: 
        - Äệ là Lục Chà ở Tứ Hải tiêu cục Tế Nam, hiệu xưng Thiết Chưởng Ngân Tiêu. Hôm nay đưá»ng vượt qua quý địa đây nhưng vì hạn kỳ quá gấp không thể lên bái sÆ¡n được, kÃnh xin Trại chá»§ dung tha, tương lai nhất định nếu có dịp sẽ báo lá»… đáp tình. 
        Có lẽ ngưá»i ta tưởng chàng là bá»n cướp đưá»ng cướp tài sản hàng hoá? Thư sinh chưa há» từng trải giang hồ như chàng chỉ biết buồn bã ú á»› chẳng biết trả lá»i ra sao. CÅ©ng ngay vào lúc đó, bên hữu khu rừng cạnh đưá»ng đột nhiên phi ra hÆ¡n mưá»i ngưá»i ngá»±a bày thành hình chữ nhất ngang đưá»ng. Vị Thiết Ngân Tiêu Lục tiêu đầu kia cho rằng ngưá»i chá»§ chốt đã đến, láºp tức không đợi chàng trả lá»i vá»™i vàng chuyển ngá»±a nghênh đón. 
        Bấy giá», Yến Lăng Vân nhìn thấy khá nhiá»u cưá»ng nhân xuất hiện cÅ©ng lấy làm hoảng. Nhưng rồi chàng lại thấy trong thân chàng chẳng có váºt gì đáng là quý, thêm chàng có khinh công cá»±c mau, đâu có ngại gì? Rồi đó chàng nổi hùng tâm, an nhàn thung dung dừng ngá»±a bên đưá»ng bàng quan. 
        Bá»n ngưá»i ngá»±a má»›i đến, trừ khá nhiá»u tên bao đầu bằng khăn xanh Ä‘eo binh khà ra, còn có hai nam má»™t nữ đứng ở hàng đầu khà độ kiêu ngạo có vẻ như ngưá»i thá»§ não. Nữ nhân ấy ngồi trên con ngá»±a đốm hoa, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm thế thái phong lưu, diện mục tuyệt đẹp, tuổi không quá hai mươi mốt, hai mươi hai mặc má»™t áo đỠtuyá»n, dưới ánh mặt trá»i xa nhìn như suốt ngưá»i là lá»a. Hai nam nhân phi ra hai bên tả hữu, thân thể cao lá»›n như hai chiếc tháp Ä‘en, mắt lá»›n mày ráºm tướng mạo hung dữ, có lẽ là hai anh em song sinh tuổi cÅ©ng còn tráng niên. 
        Bấy giá» Thiết Chưởng Ngân Tiêu đã vẫy tay ra hiệu cho Ä‘oàn tiêu xa dừng lại, rồi phiên thân xuống ngá»±a ôm quyá»n thi lá»…: 
        - Tại hạ Lục Chà ở Tế Nam chưa kịp bái sơn quả là thất lễ, thỉnh các vị rộng lượng được chăng? 
        ÄÆ°Æ¡ng nhiên bất cứ Ä‘oàn bảo tiêu nào cÅ©ng chỉ có bảy phần tình ngưá»i, còn ba phần là phải nhẫn nại, bất luáºn có lý hay vô lý cÅ©ng nên dùng lá»… trước. Nhưng thưá»ng bá»n hắc đạo phần nhiá»u cÅ©ng nắm được tin tức, chỉ cần báo hiệu cho nhau là có thể cho qua đưá»ng hay không. Nhất là Tứ Hải tiêu cục ở Tế Nam có Tổng Tiêu đầu là Hạo Thá»§ Thần Long Vu Lượng giao du rất rá»™ng, uy danh xa gần Ä‘á»u biết, chỉ cần má»™t lá Bạch Long kỳ là vượt hết má»i đưá»ng nam bắc, xưa nay cá»±c Ãt khi bị ai ngăn cản, huống gì như nay đã đến địa giá»›i SÆ¡n Äông? 
        Do đó vị tiêu đầu Thiết Chưởng Ngân Tiêu Lục Chà dù thấy bá»n đạo tặc, chẳng có gì kinh sợ, bình tÄ©nh nhã nhặn xin nhưá»ng đưá»ng tin chắc là sẽ được. 
        Ai ngỠsự việc khác hẳn như thế. 
        Chẳng những ngưá»i ta không trả lá»…, bên tai lại còn nghe tiếng cưá»i lạnh lùng cá»§a nữ đạo tặc áo Ä‘á»: 
        - Tên há» Lục khá»i cần phải phà lá»i, ngày mai là ngày vu quy cá»§a con gái Thiết lão Bảo chá»§ ở Vi SÆ¡n hồ, các ngươi có bao nhiêu tÆ¡ lụa ngá»c ngà để lại đây sá» dụng, rồi vá» báo lại cho Vu lão đầu biết, cứ nói ta Hồng Lăng Nữ thay các ngươi đưa lá»… váºt chúc mừng, miá»…n cho cô nương động thá»§! 
        Lá»i nàng vừa thốt khiến Thiết Chưởng Ngân Tiêu cả kinh thất sắc, bụng nghÄ©: 
        "Ta cứ tưởng đây là thuá»™c hạ cá»§a nhà há» Tiết, đâu ngá» lại gặp nữ sát tinh này! Không cần nói cÅ©ng biết hai tên hán tá» Ä‘en kia là Äông Hải Ma thị như lá»i đồn rồi!" 
        Nhưng hắn chưa kịp đáp lá»i liá»n nghe hắc hán tỠđứng đầu quát lên má»™t tiếng lá»›n như sấm: 
        - Chá»§ nhân Äông Hải Song Long chúng ta nói lá»i như vàng đá, chỉ má»™t không hai, sao chưa chạy mau? 
        Nghe câu ấy Thiết Chưởng Ngân Tiêu Lục Tiêu đầu phừng phừng lá»a giáºn, nhưng tá»± biết vá»›i má»™t mình tuyệt chưa thể đối địch vá»›i há», nhất là vị Hồng Lăng Nữ Cát Phi Huỳnh kia xuất đạo chưa lâu mà đã tiêu diệt không Ãt anh hùng hai phái hắc bạch, thu phục được Äông Hải Nhị Ma như hổ thêm vây, võ công kỳ dị cao khó lưá»ng. 
        Nhưng thân làm Tiêu đầu chức trách trên vai, hà huống Tứ Hải tiêu cục có tiếng tăm lâu năm, thà chết chứ không để mất hàng hoá vào tay ngưá»i khác. Hắn tiếp lá»i quát: 
        - Lục mỗ có trách nhiệm bảo vệ hàng hoá khó tuân lệnh chư vị. Hôm nay hạnh ngộ cao nhân, nếu quả ba vị có ý chỉ giáo, ta xin xả mệnh bồi tiếp. 
        Hắn phát lá»i không cao không thấp, từng chữ gằn từng chữ đầy uy mãnh khiến tiểu thư sinh Yến Lăng Vân phải gáºt đầu khen thầm: 
        "Hai bên tất sắp xảy ra cuộc ác đấu." 
        à chàng chưa chuyển hết, đột nhiên bên tai nghe tiếng chuông nhá» reo như tiếng cưá»i, hai mắt chàng hoa lên má»™t cái như có má»™t đạo mây hồng lướt qua. Äịnh thần nhìn lại chẳng những các ngưá»i bảo tiêu mà tất cả Ä‘á»u ngây ngưá»i há miệng kinh ngạc nhìn vị cô nương áo đỠđã đứng trước mặt chàng lúc nào. Hai con mắt Ä‘en trắng phân minh như nước hồ thu nhìn chàng thăm dò. 
        Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân hÆ¡i hoảng, bị nàng ta nhìn đến độ đỠbừng hai má, vá»™i vàng giục ngá»±a định bá» Ä‘i. Nào ngá» chàng vừa chuyển ngá»±a chưa kịp động thân, nhân ảnh đã bám theo như bóng theo hình cháºn ngay đầu ngá»±a chàng lại, đồng thá»i chợt thấy hai ánh mắt như dao nhìn chàng hÆ¡i cưá»i nói: 
        - Tiểu tướng công bất tất sợ hãi, chúng ta đâu phải là bá»n cướp dá»c đưá»ng đâu mà sợ? 
        Nhưng sá»± thá»±c ở ngay trước mắt ai dám tin lá»i nàng? Yến Lăng Vân nổi máu anh hùng kéo ngá»±a dừng lại quát há»i: 
        - Chỉ nói hoang đưá»ng, chẳng lẽ cháºn đưá»ng cướp tiêu chưa phải là hành vi đạo tặc? 
        Theo lẽ thưá»ng vị cô nương áo đỠấy phải nổi giáºn giết hết Ä‘oàn bảo tiêu, và chàng thư sinh dám đốp chát như thế tá»± nhiên là rước lấy hoạ vào thân. Nào ngá» chuyện trên Ä‘á»i hầu hết Ä‘á»u ra ngoài dá»± liệu cá»§a ngưá»i ta, chẳng những nàng không có chút sắc giáºn mà lại còn báºt cưá»i: 
        - Hừ! Ta tưởng ngươi khoác áo hoàng bào thế kia ắt là ngưá»i trong võ lâm, thì ra chỉ là má»™t tên si ngốc chẳng biết quy cá»§ giang hồ gì cả phải không? 
        ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây lần đầu tiên Yến Lăng Vân xa nhà đâu có biết gì quy cá»§ giang hồ là cái gì. Nhân váºy lúc đầu hÆ¡i kinh ngạc, sau đó hiếu kỳ buá»™t miệng: 
        - Cái gì gá»i là quy cá»§? 
        Vị nữ tỠáo đỠCát Phi Quỳnh nghe chàng buá»™t há»i, láºp tức không thể không báºt cưá»i, mở to mắt nhìn vào mặt Yến Lăng Vân há»i ngược lại: 
        - Tướng công chẳng lẽ không cùng bá»n bảo tiêu này ư? Khoác áo hoàng bào là cố ý hay vô ý váºy? 
        Lúc ấy tiểu thư sinh vì câu há»i mình chưa được trả lá»i, đối phương lại há»i ngược lại do đó không vui vẻ chỉ khẽ lắc đầu rồi lại gáºt đầu không có ý đáp. Nhưng biểu thị ấy vị cô nương kia lại tưởng chàng mãn ý liá»n cưá»i rất mỹ lệ cất tiếng: 
        - Bảo cho ngươi biết quy cá»§ là không ai phạm vào địa giá»›i cá»§a ai. Thà dụ như hôm nay ta nổi giáºn vì cha con Hạo Thá»§ Thần Long trong cả năm Ä‘ui mù lá»›n lối, do đó ta cháºn Ä‘oàn tiêu lại dẫn chúng đến Vi SÆ¡n hồ phân tài cao thấp, đâu có gì gá»i là đạo tặc? 
        Tiếp đó đảo mắt nói tiếp: 
        - Há»c võ cần nhất phải có đảm lượng, như nay Thiết Gia Bảo ở Vi SÆ¡n hồ các vị anh hùng muôn nÆ¡i Ä‘á»u kết táºp, chÃnh là cÆ¡ há»™i mà ngưá»i võ lâm thiết tha muốn chứng kiến, ngươi dám tá»›i không? 
        Cô nương Hồng Lăng Nữ này tuy có tiếng là ác độc nhẫn tâm nhưng ngữ khà nói vá»›i chàng hết sức ôn nhu chẳng có chút gì lang độc, khiến huynh đệ Äông Hải Ma thị cÅ©ng lấy làm lạ và coi là má»™t chuyện rất kỳ dị. Lá»i thưá»ng có câu "dê non không sợ cá»p", đại phàm các ngưá»i còn trẻ, bất luáºn nam hay nữ huyết khà đang còn phương cương rất dá»… bị khÃch động. Như Yến Lăng Vân bây giá» là má»™t minh chứng. Chàng vốn Ä‘ang ngầm bất mãn vá»›i cuá»™c đánh cướp tiêu cục này, háºn rằng võ công chưa cao không thể giúp yếu trừ cưá»ng bạo nhưng nghe má»™t cô nương xinh đẹp há»i câu ấy bất giác chàng đưa tay gãi đầu. Lần ra Ä‘i này mục Ä‘Ãch lá»›n nhất cá»§a chàng là tầm sư há»c đạo, nên chàng cho rằng biết đâu đây là cÆ¡ duyên, sau nữa không lẽ chàng lại tá» vẻ khiếp sợ trước mặt nữ nhân? Do đó chàng tiếp lá»i đáp: 
        - Dù chư vị có dã tâm đến đâu, trong ngưá»i tiểu sinh cÅ©ng chẳng có gì quý giá, sao lại không dám? Chỉ vì nÆ¡i ấy đâu có ai quen biết, không lẽ lại đưá»ng đột? 
        Có lẽ lá»i đáp cá»§a chàng quá đúng vá»›i tâm ý Cát Phi Quỳnh, nàng cưá»i khanh khách: 
        - Trong giang hồ chuyện tìm nhau chỉ vì hâm má»™ tiếng tăm là lẽ thưá»ng, cần gì phải quen biết? Còn cái gì đưá»ng đột vá»›i không đưá»ng đột, tháºt là ná»—i sợ cá»§a kẻ há»§ nho! Nói rồi má hÆ¡i đỠhồng, tiếp lá»i: 
        - Ta dẫn ngươi đến thay ngưá»i giá»›i thiệu, được chăng? 
        Dứt lá»i nàng chỉ hÆ¡i xoay thân, chẳng hiểu động tác ra sao đã thấy nàng vá»t tá»›i hÆ¡n bốn năm trượng. Bấy giá» tiêu cục chúng nhân đã lấy lại bình tÄ©nh, thấy ngưá»i chá»§ chốt đã ra Ä‘i, Ä‘oàn bảo xa lại lục tục lên đưá»ng, không lý gì đến hai hắc đại hán ngÆ¡ ngẩn đứng trông theo.  
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by tieu_thusinh; 04-08-2008 at 12:16 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				22-07-2008, 01:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Nhất Giang 
 
Thư kiếm giang hồ 
 
 
Chương 2 
 
Vẫy Bút Quét Quần Hung 
Hâm Rượu Luáºn Anh Hùng
 
 
 
  
 
 
Bấy giá», Yến Lăng Vân ngẩn ngẩn ngÆ¡ ngÆ¡ đưa mắt nhìn theo Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a má»—i lúc má»™t xa, hốt nhiên bên tai có tiếng thánh thót: 
        - Thư sinh ngốc nghếch đi chưa? 
        Thì ra Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh không hiểu từ lúc nào đã nhảy lên lưng con ngá»±a đốm hoa tá»›i sau lưng chàng. Chàng thúc ngá»±a lên đưá»ng nhắm hướng Vi SÆ¡n hồ. 
        Trên đưá»ng hai ngưá»i cho nhau biết quê quán niên ká»· nhưng tiểu thư sinh trước sau vẫn lạnh lùng. Còn Hồng Lăng Nữ già dặn kinh nghiệm như má»™t đại tá»· tá»· vừa Ä‘i vừa ôn thuáºn nói cưá»i đỠcáºp tá»›i khá nhiá»u quy cá»§ trên giang hồ. Khoảnh khắc mục Ä‘Ãch đã hiện ra trong tầm mắt, Thiết Gia Bảo kiến trúc trên má»™t hòn đảo lá»›n giữa hồ bốn bá» là nước biếc, cây cối xanh tươi, cảnh trà mưá»i phần u nhã. 
        Cát Phi Quỳnh đã quen đưá»ng, đến gần bá» hồ, nàng khẽ huýt má»™t hÆ¡i sáo miệng, liá»n xuất hiện hai chiếc thuyá»n nhá» từ đám lau sáºy ráºm rạp. Rất khéo là má»™t chiếc dùng để chá» ngưá»i, má»™t chiếc dùng chở ngá»±a thuáºn lợi. Ngồi xuống thuyá»n rồi, Yến Lăng Vân má»›i lắc đầu tá»± than: 
        - Không xong, không xong, hôm nay là ngày vui cá»§a chá»§ nhân, tiểu sinh đưá»ng đột đến đã đành, lại chẳng có chút quà chúc mừng như thế còn ra thể thống gì? 
        Chàng nói đúng sá»± tháºt, phàm đến dá»± lá»… là phải có quà mừng, tay trắng vào nhà quả là có thất lá»…. Hồng Lăng Nữ báºt cưá»i: 
        - Thư sinh ngốc! Yên tâm, ta đã sá»›m thay ngươi tÃnh toán cả rồi. Thiết lão tiá»n bối bình sinh rất thÃch được kẻ sÄ© tán tụng. Trong Bảo, giấy bút không thiếu gì, chỉ cần ngươi hạ bút viết má»™t câu đối liá»…n thì còn hÆ¡n bất cứ lá»… váºt quý báu nào khác. 
        Câu nói ấy khiến cho Yến Lăng Vân bán tÃn bán nghi, nghiêng đầu nhìn tá»›i mặt nước mênh mông tá»±a đáp mà không phải đáp: 
        - Tình cảnh như thế phải chăng phù hợp vá»›i câu thưá»ng nói "Tú tài nhân tình chỉ bán trương?" (Lòng ngưá»i há»c trò ná»a trang giấy?) 
        Bất ngá» lá»i chàng vừa dứt Cát Phi Quỳnh hào hứng đáp: 
        - Vàng lụa ngá»c ngà là Ä‘iá»u dá»… có, chữ viết Ä‘á»i này mấy ngưá»i biết cái hay cái quý cá»§a nó. Chỉ cần ngươi đừng quá tá»± khiêm, cô nương ta bảo đảm chá»§ nhân sẽ rất thÃch ngươi đó. 
        - Thịnh ý của Cát cô nương, tiểu sinh xin tâm lãnh. 
        Nàng kể cho chàng nghe, chá»§ nhân Thiết Gia Bảo há» Thiết tên Anh, ngưá»i thưá»ng gá»i là Thiết Bá Phương, xưa kia là Minh chá»§ cá»§a bá»n hắc đạo bảy tỉnh miá»n nam, sau khi rá»a tay gác kiếm liá»n vỠẩn cư ở Vi SÆ¡n hồ vui thú Ä‘iá»n viên trở thành má»™t ngưá»i chÃnh trá»±c ngay thẳng rất trá»ng tÃn nghÄ©a. Vãn niên lại quay ra há»c Pháºt, tá»± lấy hiệu là Vi SÆ¡n cư sÄ©, có hai ngưá»i con, trai tên Hổ Thần, nữ tên Ngá»c Lan, nhá» gia há»c uyên nguyên nên võ công Ä‘á»u cao. Ngày mai là ngày lành tháng tốt chÃnh là ngày hôn lá»… cá»§a cả hai anh em cá» hành má»™t lúc. 
        Lúc ấy trong thuyá»n chỉ có hai ngưá»i, Cát Phi Quỳnh diá»…m lệ ôn nhu, còn Yến Lăng Vân tuy là thân nam tỠđại trượng phu lại rụt rè bất an, ngẩn ngÆ¡ không dám nói gì, ngồi nghiêm trang chỉ biết nhìn thẳng vào mặt nàng. May mà thuyá»n Ä‘i rất mau, đã vượt qua mưá»i mấy dặm thuá»· lá»™. 
        Trang viện cá»§a Thiết Gia Bảo khá rá»™ng lá»›n quay ra hồ lưng dá»±a thế núi ba bên Ä‘á»u trồng trúc biếc tùng xanh, còn trước cá»a liá»…u rÅ© xuống hàng hàng thá»±c là cảnh thanh u tuyệt tục đẹp khôn tả xiết. Há» vừa lên bá» trong Bảo đã cho ngưá»i ra nghênh tiếp, nhưng Hồng Lăng Nữ vốn là khách thưá»ng tá»›i đây nên rất tá»± nhiên dẫn Yến Lăng Vân vào trang, thái độ rất là thân thiết. Hai ngưá»i, má»™t là thiếu niên nho nhã mặt mÅ©i tuấn tú phi phàm, má»™t lại là thiếu nữ mặt hoa da phấn, yểu Ä‘iệu phong lưu xuất hiện trước mặt quần hào, ai cÅ©ng cho rằng nếu không là vị hôn phu phụ cÅ©ng ắt phải là bạn tình. 
        Ấy váºy khi cả hai tiến vào bảo rất nhiá»u ngưá»i chú mục vừa có vẻ kinh ngạc vừa có vẻ tán thưởng vá» sá»± đẹp đôi. Vừa lúc cha con chá»§ nhân được báo đã ra nghênh đón, từ xa Hồng Lăng Nữ vừa nhìn thấy má»™t vị lão nhân da mặt tươi nhuáºn, râu tóc trắng xoá thân thể kỳ vÄ© thần thái khoan hoà, nàng đã vá»™i kêu lên: 
        - Thiết bá bá! Äây là má»™t vị tài tỠở Hoài Nam tên Yến Lăng Vân hâm má»™ thanh danh bá bá đến xin chúc mừng, Ä‘iệt nữ thay bá bá má»i tá»›i cùng vui được chăng? 
        Äồng thá»i chàng cÅ©ng ôm quyá»n thi lá»…: 
        - Vãn bối Yến Lăng Vân từ lâu ngưỡng má»™ lòng nhân nghÄ©a cá»§a Thiết lão anh hùng may nhá» sá»± giá»›i thiệu cá»§a Cát cô nương nên má»›i được hân hạnh ra mắt xin nhá» há»c há»i, xin lão tiá»n bối tha cho tá»™i đưá»ng đột. 
        Thiết lão vá»™i vàng ôm quyá»n trả lá»…, đưa mắt nhìn Yến Lăng Vân cưá»i ha hả: 
        - Lão há»§ chỉ là má»™t tên vÅ© phu, may được tiểu tướng công quá lá»i khen tặng, thá»±c lấy làm thoả bình sinh. Chúng ta muốn má»i tướng công đến chung vui còn e không được, có gì là đưá»ng đột vá»›i không đưá»ng đột? 
        Liá»n đó Ä‘em con trai con gái ra giá»›i thiệu, rồi má»i vào đại sảnh, vừa Ä‘i vừa nói vá»›i Hồng Lăng Nữ: 
        - Hiá»n Ä‘iệt nữ cháºn đưá»ng cướp tiêu cá»§a cha con Vu lão, tuy cÅ©ng chỉ là sá»± thưá»ng võ lâm, nhưng nếu như cha con há» bất bình sẽ gây phiá»n phức cho Ä‘iệt nữ đó! 
        Nàng hơi cau đôi mày liễu: 
        - Sá»± đã đến thế, nói cÅ©ng vô Ãch, chúng ta cứ chỠđợi xem sao. 
        Bấy giá» chá»§ khách đã vào tá»›i đại sảnh, khách khứa bốn phương tụ táºp không Ãt ngưá»i. Có tăng sÄ©, có đạo sÄ©, có già có trẻ, đại Ä‘a số Ä‘á»u là anh hùng hắc, bạch như Lao SÆ¡n Khổng Linh Tá», Ung Du Vô Danh đại sư, Äông Thai NgÅ© Kiệt, Trưá»ng Giang Thất Hùng, Hà Sóc Tam Anh, Tiết Gia Bảo SÆ¡n chá»§ v.v… Tất cả bá»n ngưá»i Ä‘á»u có vẻ trân trá»ng vá»›i Hồng Lăng Nữ nhưng nàng chẳng nhìn tá»›i há», lúc thì ghé tai nói nhá» vá»›i Thiết lão, lúc thì đưa mắt nhìn Yến Lăng Vân, nói to: 
        - Tạm thá»i xin thất lá»…. 
        Nói rồi như má»™t con chim én, nàng lướt thân vào trong háºu đưá»ng. Thiết Anh lão chá»§ nhân quả là yêu chuá»™ng kẻ có há»c, tuần trà vừa xong, lão liá»n xoay vá» Yến Lăng Vân cưá»i nói: 
        - Lão hủ nghe thế điệt nữ báo lại tiểu tướng công có ý ban cho lão hủ một đôi đối liễn để lão hủ thêm phần vinh dự. Bây giỠgiấy mực đã chuẩn bị xong, xin cho lão hủ đây được mở mắt được chăng? 
        Yến Lăng Vân đỠbừng hai má vì ngượng, vá»™i vàng chỉnh đốn y thưá»ng cung kÃnh đáp: 
        - Xin theo tôn ý. 
        Theo má»™t đại hán dẫn đưá»ng, chàng đến má»™t hoa sảnh phÃa đông. Cả nhà há» Thiết Ä‘á»u là ngưá»i há»c võ, thế mà văn phòng tứ bảo thá»±c là đầy đủ và toàn là thứ thượng hảo hạng. Chỉ thấy gian phòng vừa lá»›n vừa dài bày sẵn má»™t chiếc bàn cẩn vàng, trên ấy đã trải má»™t tá» giấy hoa tiên lá»›n, bên cạnh đặt má»™t cây bút đại tá»± chưa dùng qua lần nào và má»™t nghiên má»±c loại đại quý thÆ¡m nức mùi xạ. Nhân đó Yến Lăng Vân mưá»i phần hoan há»· láºp tức cầm bút dầm vào nghiên má»±c trầm tư tìm ý lạ. 
        Bất ngá» chÃnh Ä‘ang lúc ấy, đột nhiên má»™t trong Äông Thai NgÅ© Kiệt là Sa Nguyên Lượng bước vào mắt tung hào quang, vừa vào liá»n cất giá»ng lá»›n: 
        - Tiểu cùng đồ! Nha đầu hỠCát với ngươi là gì? Mau mau báo tự cho thái gia gia ta biết! 
        Äúng là má»™t việc ngoài ý tưởng, Yến Lăng Vân nghe lá»i kinh ngạc đáp má»™t cách an nhiên: 
        - Ngươi không thể tá»± há»i nàng được sao? Tất cả Ä‘á»u là khách ở đây, sao lại vô lá»… thế? 
        Tên Sa lão ấy tá»±a như cố ý gây sá»± láºp tức biến sắc cưá»i hăng hắc: 
        - Äồ chó! Äể ta thá» xương đầu ngươi cứng tá»›i đâu! 
        Äồng thá»i hắn bắn thân tá»›i, chỉ vươn ra rất độc Ä‘iểm vào Kiên Tỉnh huyệt cá»§a Yến Lăng Vân. Tình hình đột biến chàng phát hoảng mà không loạn, chàng chá»›p nhoáng lướt thân qua tránh, đồng thá»i thuáºn tay vung lên theo bản năng múa bút Ä‘ang cầm ở tay phải lên đỡ. Cứ theo lẽ thưá»ng, đối phương là lục lâm có tiếng, chàng đâu phải là địch thá»§? Nào ngá» sá»± thá»±c rất kỳ quái, Sa Nguyên Lượng bị cái đỡ vô ý cá»§a chàng Ä‘áºp trúng, láºp tức bị má»™t kình khà cá»±c mạnh chấn động văng ra ngoài sảnh má»›i thấy hai mắt Ä‘au đớn, huyết khà trong ngưá»i lá»™n lạc bất tỉnh nhân sá»±. 
        Chuyện ấy quả là ly kỳ lên tá»›i cá»±c Ä‘iểm, đến Yến Lăng Vân cÅ©ng phải kinh ngạc ngẩn ngưá»i. Nói thì cháºm, sá»± thá»±c rất mau, ngay lúc ấy hai huynh đệ lão nhị và lão tam há» Sa lại song song tiến tá»›i, không nói má»™t lá»i thân tá»›i là chưởng phát, hai luồng kình lá»±c má»™t tả má»™t hữu Ä‘áºp tá»›i Yến Lăng Vân. 
        Yến Lăng Vân hoảng loạn không còn đưá»ng trốn thoát liá»n đành cứ như cÅ© vung bút lên chống đỡ. NgỠđâu, lại thêm má»™t chuyện quái dị nữa. Hai huynh đệ há» Sa bị bút chàng vung lên phản chấn văng ngược lại, Ä‘áºp thân vào tưá»ng hai tiếng rung chuyển rÆ¡i xuống đất bò lồm cồm không cất đầu lên nổi. 
        Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân kinh ngạc cúi xuống nhìn cây bút quý trên tay, lòng hết sức nghi hoặc ngá» rằng cây bút này có lẽ là má»™t bảo váºt nên má»›i sinh ra sức mạnh khắc địch như thế. Rồi đó chàng phấn chấn đảm tâm, cúi đầu nhìn kỹ. 
        ÄÆ°Æ¡ng nhiên biến cố xảy ra trong hoa sảnh ai nấy Ä‘á»u hay, nhất là bá»n Äông Thai NgÅ© Kiệt là Sa lão tứ, Sa lão ngÅ© Ä‘ang hốt hoảng hô hoán, đến cả bá»n bằng hữu chúng là Trưá»ng Giang Thất Hùng cÅ©ng đại ná»™ quát chá»i: 
        - Tiểu cùng nho! Có dám ra ngoài Luyện Công Trưá»ng cho chúng ta xem bản lãnh ngươi có gì khác không? 
        Bấy giá», kinh dị nhất là mấy cha con chá»§ nhân và Hồng Lăng Nữ, nghe tin vá»™i chạy đến. Má»™t thiếu niên thư sinh trẻ tuổi lại là má»™t cao nhân giấu không lá»™ bản lãnh ư? 
        Nhất là Cát cô nương vừa kinh ngạc vừa vui mừng tá»± há»i: 
        "Yến Lăng Vân có võ công cao đến thế, sao ta nháºn ra?" 
        Vừa đến nÆ¡i, nàng đã giáºn dữ hướng vá» phÃa Sa thị huynh đệ và Trưá»ng Giang Thất Hùng quát to: 
        - Bá»n cẩu tặc kia, ta sá»›m biết bá»n bây toàn là đồ ác ý nhưng vì nể tình chá»§ nhân chưa tiện trừng phạt chúng bây. Hôm nay đến bằng hữu cá»§a cô nương mà bây còn dám khinh nhá»n thì tháºt là giá»i. Hãy đến Luyện Công Trưá»ng, tất cả má»i chuyện là do ta trách nhiệm. 
        Bá»n Äông Thai và Trưá»ng Giang đến đây vốn không có thiện ý, ngấm ngầm theo dõi hành vi cá»§a Hồng Lăng Nữ, chá»§ nhân Thiết Anh cÅ©ng biết trước Ä‘iá»u đó nhưng vì chúng lấy lá»… tìm tá»›i chúc mừng nên lão không tiện cá»± tuyệt đó thôi. 
        Bây giá» má»i sá»± đã dÄ© lỡ nên Thiết lão chá»§ nhân bước tá»›i lá»›n giá»ng: 
        - Chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i võ lâm, có ân báo ân, có oán báo oán, chÃnh đại quang minh má»™t Ä‘ao má»™t kiếm đấu tranh là lẽ thưá»ng nhưng nên giữ quy cá»§ giang hồ. Lão há»§ không bênh không bá» ai, chỉ có tiểu tướng công đây là ngưá»i ngoài, hiện tại là khách cá»§a lão há»§, lão há»§ lẽ nào để ngưá»i khác động đến khách mình? 
        Nào ngá» lão vừa dứt lá»i, Yến Lăng Vân đã định thần, nhàn nhã cầm bút bước ra hoa sảnh, mắt quét nhìn Cát Phi Quỳnh ngang nhiên nói lá»›n: 
        - Thiết lão anh hùng và Cát nữ hiệp không nên động ná»™, tiểu sinh má»™t mình làm má»™t mình chịu, tiểu sinh Ä‘ang trên đưá»ng tìm sư kết bạn, rất muốn gặp gỡ cao nhân. 
        Tiếp đó không đợi ai trả lá»i, chàng ngá»a đầu tiến tá»›i trước mặt Trưá»ng Giang Thất Hùng và Äông Thai Sa huynh đệ, cùng há» tiến tá»›i Luyện Công Trưá»ng. Kể ra cÅ©ng buồn cưá»i, lúc nãy chàng thấy sá»± việc kỳ lạ, liá»n thỠấn bút xuống bàn, chiếc bàn bằng gá»— lê cứng như đá liá»n bị thá»§ng má»™t lá»—, chàng càng tin bút này có thần nên càng tá»± tin không có tÆ¡ hào sợ hãi nữa. 
        Bấy giá» chàng đã đứng giữa khoảng đất dùng làm nÆ¡i táºp võ cá»§a Thiết Gia Bảo, thần thái rất an tưá»ng sừng sững như toà núi không có gì vá»™i vàng, đưa mắt nhìn chÃn tên đối phương: 
        - Chư vị muốn tiến lên từng ngưá»i má»™t, hay cùng tiến lên má»™t lượt? Xin má»i. 
        Câu nói ấy đối vá»›i chàng là lá»i thá»±c, nhưng đối vá»›i ngưá»i võ lâm hàm chứa đầy vẻ khinh miệt. Tên Trại Nguyên Bá là Sa lão tứ láºp tức gầm lên: 
        - Äồ cẩu tiểu tá», tứ thái gia cá»§a ngươi má»™t mình đủ rồi! 
        Chưởng theo tiếng "đánh" liá»n chá»›p nhoáng như gió cuốn tá»›i thành hai đạo kình khà áºp thẳng tá»›i trước ngá»±c Yến Lăng Vân vừa lợi hại vừa uy mãnh, quả thá»±c danh bất hư truyá»n. Yến Lăng Vân nhìn chiêu tá»›i không thèm tránh, tay phải hÆ¡i dùng sức múa bút lên đỡ. 
        Thá»±c là kỳ quái, láºp tức Trại Nguyên Bá Sa lão tứ bá»—ng như con diá»u đứt dây bị chấn động văng ra xa hÆ¡n bảy tám trượng! Äiá»u kỳ lạ ấy chẳng những khiến cho Trưá»ng Giang Thất Hùng thất sắc mà bất cứ ai có mặt Ä‘á»u kinh dị đến trợn mắt há miệng. Äồng thá»i tÃn tâm cá»§a chàng càng tăng, ngó đối phương gáºt đầu: 
        - Äể khá»i tốn thì giá», đại khái chư vị Ä‘á»u có bản lãnh suýt soát như nhau, nên cùng nhất tá» tiến lên cho tiện! 
        Thiết tưởng bá»n lục lâm đạo tặc ở đây Ä‘á»u là những tên có tiếng tăm trên giang hồ, tai nghe lá»i như váºy còn mặt mÅ©i thể diện gì nữa? Nhưng cái gương trước mắt, nếu chỉ đơn đấu chắc chắn không thể thắng, do đó toàn bá»™ nghiến răng cùng gầm lên: 
        - Ấy là đồ chó ngươi tự nguyện, đừng trách chúng ta không giữ quy củ giang hồ! 
        Láºp tức các loạt Ä‘ao kiếm như má»™t tráºn cuồng phong, hàn quang vây bá»c bốn tên, kình lá»±c như sóng nhất tỠđánh tá»›i tấn công tiểu thư sinh cá»±c kỳ ác hiểm. 
        Tám tên bá»n chúng, tám chưởng Ä‘á»u phát, tám loại binh khà vÅ© lá»™ng, không cần phải kể là kinh dị đến độ nào. 
        Nhân váºy, Hồng Lăng Nữ ở ngoài xem cÅ©ng phát hoảng mặt hoa biến sắc, vá»™i vàng phiên thân đến cạnh Yến Lăng Vân chuẩn bị hợp lá»±c vá»›i chàng đối địch. 
        NgỠđâu sự quan tâm của nàng không được tiểu thư sinh chú ý, chàng múa bút tiếp quần tặc, chỉ thấy bút vừa múa vừa đẩy vừa quét một lúc tám tên võ lâm đạo tặc văng ra ngã hỗn loạn đè lên nhau xa đến ba bốn trượng, đâu cần gì nàng phải giúp sức. 
        Trong tình hình ấy bá»n NgÅ© Kiệt, Thất Hùng bao nhiêu can đảm tan biến, lòng ác vỡ tan láºp tức biến thành run sợ. CÅ©ng trong lúc đó Thiết Anh lão tiá»n bối không cần khách sáo vá»›i chúng nữa, láºp tức ra lệnh tiá»…n khách, sai ngưá»i chuẩn bị thuyá»n đưa hết cả bá»n vào bá». Sau đó toàn bá»™ khách bất kể già trẻ lá»›n bé nam phụ lão ấu đối vá»›i tiểu thư sinh Yến Lăng Vân đã hoàn toàn thay đổi, tiếp đãi vừa kÃnh phục vừa hâm má»™. 
        Nhưng há» vẫn không tài nào hiểu được chàng đến đây vì nguyên nhân nào và võ công cá»§a chàng là loại võ công nào? Cả bá»n vá» lại đại sảnh, vị niên trưởng cao nhất còn lại là đạo sÄ© Lao SÆ¡n Khổng Linh Tá» rất làm nghi hoặc muốn tá»± thân kiểm chứng, nên cưá»i ha hả: 
        - Äúng là sóng sau đè sóng trước, anh hùng xuất thiếu niên, bần đạo đối vá»›i công phu hÆ¡n ngưá»i cá»§a Yến tiểu hiệp mưá»i phần kÃnh phục. 
        Lão đưa tay ra nắm lấy tay Yến Lăng Vân tỠý thân máºt nhưng thá»±c sá»± lão ngầm váºn ná»™i công thá» xem bản lãnh chàng. Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân cứ tưởng ngưá»i ta có ý tốt vá»›i mình nên vá»™i chuyển cây bút qua tay tả, thân thiết nắm tay Khổng Linh Tá». NgỠđâu vừa chạm vào tay lão như chạm vào má»™t lò lá»a, giống y như khi bị lão quái nhân nắm lấy tay trên núi Äồ SÆ¡n. 
        Trong nháy mắt, chàng động niệm thu nhiếp tâm thần khẽ kéo tay má»™t cái. NgỠđâu cái kéo tay nhẹ nhàng cá»§a chàng láºp tức khiến hổ khẩu cá»§a lão đạo sÄ© Lao SÆ¡n bị chấn động phải thối lui liên tiếp bốn năm bước má»›i ổn định cước bá»™, lão kinh ngạc đến độ không phát nên lá»i. Vì lão vốn là cao thá»§ đệ nhất cá»§a Lao SÆ¡n phái, đã luyện qua ná»™i ngoại công phu mưá»i phần tinh nhuần. Nhất là lão đã luyện được tuyệt kỹ Kim Cương Chưởng có thể Ä‘áºp đá thành cát, biến sắt thành bùn thế mà thất thá»§ dưới tay má»™t thiếu niên mưá»i tám mưá»i chÃn, Ä‘iá»u ấy đâu thể không kinh dị. 
        Ai nấy Ä‘á»u nhìn rõ và chấn động! Nhất là Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh thấy cục diện căng thẳng liá»n khiêm nhượng xoay qua Khổng Linh Tá»: 
        - Xin Khổng đạo trưởng chớ lưu tâm, vị huynh đệ của tiểu điệt đây thực sự chưa biết gì vỠquy củ giang hồ cả! 
        Tiếp đó lại dịu dàng xoay qua Yến Lăng Vân: 
        - Trong hoa sảnh phÃa đông ngươi chưa viết xong câu đối chúc mừng phải không? Hãy Ä‘i theo ta! 
        Bấy giỠđối vá»›i cô nương có vẻ quan thiết đến chàng đã sanh lòng hảo cảm, bất giác mặt chàng đỠgay, bắt chước lá»… mạo giang hồ ôm quyá»n hướng Khổng Linh Tá»: 
        - Vãn bối thá»±c không có ý ấy, kÃnh xin được thứ tá»™i. 
        Rồi đó, chàng xoay thân theo chân Hồng Lăng Nữ vào hoa sảnh. Hai ngưá»i vừa vào hoa sảnh, Cát Phi Quỳnh đã chu miệng há»n trách: 
        - Ta vẫn tưởng tiểu huynh đệ là má»™t ngưá»i quân tá» thành tháºt, thì ra ngươi chỉ giả si giả ngốc chuyên môn nói dối thôi! Sá»± thá»±c chứng minh, ngươi định lừa dối ta phải không? 
        Khuôn mặt đẹp u oán lại càng đẹp thêm, Yến Lăng Vân thá»±c sá»± bối rối cứ mân mê mãi cây bút trên tay không biết trả lá»i ra sao, mãi sau chàng má»›i cố cưỡng phân giải: 
        - Xin Cát nữ hiệp chá»› nghi ngá», tiểu đệ quả thá»±c không dám nói dối ná»a lá»i. 
        Không ngỠHồng Lăng Nữ càng đỠmặt chẩu môi ra: 
        - Không nói dối ná»a lá»i! Thế ta há»i ngươi, ngươi bảo không biết má»™t chút võ công, thế công lá»±c thần kỳ vừa má»›i rồi là ở đâu ra? 
        Câu há»i ấy láºp tức khiến thư sinh giáºt mình nghÄ© bụng: 
        "Thân ta nào có công phu gì? Bất quá chuyện thắng địch vừa rồi là đúng tháºt hay giả?" 
        Chàng cúi xuống nhìn cây bút quý trong tay, bất giác hoảng nhiên tỉnh ngá»™, đưa bút cho nàng cưá»i nói: 
        - Tiểu đệ sá»± tháºt chẳng có công phu gì, có lẽ cây bút này có ẩn chứa công lá»±c gì chăng? 
        Thần sắc chàng cá»±c kỳ thành khẩn hoàn toàn không có chút gì định lừa dối nàng. Cát Phi Quỳnh ná»a tin ná»a ngỠđưa tay nháºn lấy cây bút cúi đầu xem xét rồi vạch lên bàn vài vạch chẳng thấy có gì khác tất cả các cây bút thưá»ng. Nàng chợt nhá»› lại tình hình lúc tiểu thư sinh giao thá»§ cùng Khổng lão đạo sÄ© hình như chàng không cầm bút, nàng nghi hoặc có lẽ chàng không tá»± biết trong thân chàng có dị bẩm gì đó mà chàng không tá»± biết. Nhân đó nàng buông cây bút xuống bàn lắc đầu há»i: 
        - Lúc nãy ngươi vừa chấn thương Khổng Linh Tá», chẳng lẽ cÅ©ng là do tác dụng cá»§a cây bút ư? 
        Yến Lăng Vân lại giáºt mình. Nàng há»i câu ấy tháºt khó trả lá»i vì lúc ấy chàng đâu có cầm bút. Chẳng lẽ chàng lại có công lá»±c tháºt. Chàng lắc đầu: 
        - Tiểu đệ chÃnh không hiểu tại sao. Hôm nay quả nhiên gặp nhiá»u chuyện kỳ dị quá. 
        Chàng sá»±c nhá»› đến cảnh tượng mà chàng đã gặp trên núi Äồ SÆ¡n nhưng nói ra chuyện này quả là bất tiện, vì Äồ SÆ¡n cách nhà chàng không xa, hai cái chết cá»§a hai lão tiá»n bối kia lại không lấy gì làm minh bạch, có thể ngưá»i ngoài biết chuyện nghi cả chàng thì sao? 
        Yến Lăng Vân ngẩn ngÆ¡, chàng giÆ¡ tay Ä‘áºp mạnh xuống bàn, mong tìm lá»i đáp chàng có công phu gì thá»±c hay không có? 
        Lẽ ra chiếc bàn phải gãy vụn vì công lá»±c cá»§a chàng, không ngá» nó vẫn y nguyên như không có chút gì khác. Äiá»u ấy càng làm chàng và Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh hoang mang. Kỳ thá»±c, hiện tượng ấy chẳng có gì quái lạ, sở dÄ© như váºy vì do hai ngưá»i, má»™t bản thân may gặp kỳ ngá»™ nhưng lại chưa biết gì vá» nguyên lý võ há»c nên không tá»± biết, còn má»™t ngưá»i thì hiểu rất rõ nguyên lý võ há»c nhưng lại không thể ngỠđối phương đã gặp kỳ ngá»™. Vì bất cứ công lá»±c ná»™i ngoại gia nào cÅ©ng phải cần táºp trung tinh, khÃ, và thần tạo thành má»™t thể rồi má»›i có thể phát huy, do đó các môn các phái Ä‘á»u có má»™t phương pháp bà truyá»n dùng để hành công váºn khà gá»i là "tâm pháp". Riêng Yến Lăng Vân tuy các huyệt đạo trong ngưá»i đã được đả thông đạt tá»›i ná»™i lá»±c cá»±c cao nhưng chàng lại khiếm khuyết má»™t Ä‘iá»u duy nhất là chẳng biết gì vá» tâm pháp để hành công váºn khÃ, nên ná»™i lá»±c chàng cá»±c cao cÅ©ng không thể tá»± do thu phát theo ý muốn. Thế thì tại sao vừa rồi chàng phát huy được uy lá»±c? Äiá»u ấy rất đơn giản, đại phàm là má»™t ngưá»i bị đẩy tá»›i chá»— sống chết tá»± nhiên phản ứng liá»n lên đến Ä‘iểm cá»±c mạnh hoặc có má»™t tÃn tâm mạnh vào má»™t sá»± việc gì, vô hình trung táºp trung hết tinh thần tá»± nhiên tinh, khÃ, thần liá»n hợp nhất, khà động tất công hành, do đó khi Yến Lăng Vân múa bút đối địch, ná»™i lá»±c chấn động Khổng Linh Tá» Ä‘á»u nằm trong lý ấy. Còn bây giá» chàng không cần thiết táºp trung tinh khà tinh thần, và cÅ©ng không biết phương pháp táºp trung nên không thể phát huy công lá»±c. Má»™t lúc, hốt nhiên Cát Phi Quỳnh tươi cưá»i nói: 
        - Yến huynh đệ, bất kể lá»i ngươi nói là tháºt hay giả, ta vẫn rất tin ngươi. Äừng hoang mang nữa, mau viết tấm liá»…n chúc mừng Thiết gia Ä‘i! Ngoài kia Bảo chá»§ và các tân khách Ä‘ang đợi chúng ta đó! 
        Chàng miễn cưỡng đáp: 
        - Dù Cát nữ hiệp có không tin, tiểu sinh cÅ©ng không có cách nào giải thÃch. 
        Chàng cầm quản bút lên, nhúng xuống nghiên má»±c thÆ¡m, táºp trung tinh thần viết như bay lượn xuống mảnh giấy hoa tiên trải rá»™ng bốn chữ "Hoa hảo nguyệt viên" rồi ghi tên há» ngày tháng. 
        Mấy chữ cá»§a chàng như rồng bay phụng múa, nét mác như những đưá»ng kiếm, chữ nào cÅ©ng xương kÃnh đầy gân cốt. Cát Phi Quỳnh không ngừng gáºt đầu tán thưởng. Äồng thá»i chá»§ khách ở bên ngoài sảnh chÃnh Ä‘ang phân vân bàn luáºn vá» trưá»ng hợp kỳ quái cá»§a tiểu thư sinh. Nhất là Khổng Linh TỠđã có thanh danh mấy chục năm nay tá»± nhiên bị thất thá»§ dưới tay má»™t tiểu thư sinh chẳng có tên tuổi gì cả, trong bụng lão rất lấy làm buồn phiá»n ân háºn nhưng ngoài miệng cÅ©ng phải khen Yến Lăng Vân hết lá»i. 
        Sau khi ngồi yên vị, lão đạo sÄ© Lao SÆ¡n liá»n đổi giá»ng nói thầm vá»›i Thiết Anh và Vô Danh đại sư: 
        - Nhị vị nên lưu tâm cẩn tháºn, tên tiểu tá» kia không biết đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì, bần đạo rất khả nghi có thể y là môn hạ cá»§a tên Ma Vương mà năm xưa ai cÅ©ng Ä‘á»u nghe tên táng đảm kinh hồn là tên Miêu Cương Ma Vương đã từng hoả thiêu Thiếu Lâm tá»± và tàn phá Võ Äang SÆ¡n, nếu không sao y còn quá trẻ mà công lá»±c đã tinh thuần đến độ ấy được? 
        Sau đó lại ra vẻ bi phẫn nói tiếp: 
        - Nếu như bần đạo nghĩ không sai, chẳng bao lâu nữa giang hồ sẽ gặp thêm kiếp nạn! 
        Mấy câu ấy nguyên chỉ thuáºn miệng nói càng cố ý đỠcao giá trị Yến Lăng Vân để che Ä‘áºy chuyện thất thá»§ đáng thẹn cá»§a lão vừa rồi, chẳng khác nào lão nói: 
        "Lão đạo ta tuyệt không phải thua sức má»™t tên tầm thưá»ng, năm xưa đến Võ Äang, Thiếu Lâm cÅ©ng đâu có ai chống lại chúng?" 
        Nhưng chủ nhân Thiết Anh vẫn vuốt râu lắc đầu: 
        - Sở kiến của Khổng đạo trưởng tuy cũng có phần hữu lý, nhưng theo lão hủ thấy, tiểu tỠấy khà độ khiêm hoà, ôn văn nho nhã, chẳng có chút kinh nghiệm giang hồ nào, tuyệt không thể là môn nhân thủ hạ của lão Ma Vương kia được! 
        Nhưng lão lại cau mày: 
        - Nhưng vì công lá»±c cá»§a tiểu tướng công ấy thần kỳ như thế so vá»›i lá»i kể vá» thân thế y cá»§a Cát Phi Quỳnh Ä‘iệt nữ chẳng hợp chút nào, thá»±c khiến ta không hiểu! 
        ÄÆ°Æ¡ng nhiên mấy hiện tượng ly kỳ cổ quái cá»§a Yến Lăng Vân đến bản thân chàng còn không hiểu, ngưá»i khác làm sao tránh khá»i hiá»m nghi? 
        Khổng Linh TỠbồi thêm: 
        - Tri nhân tri diện bất tri tâm (biết ngưá»i là biết mặt chứ đâu có thể biết lòng ngưá»i) lá»i xưa ấy chẳng lẽ Thiết đại ca quên chăng? Äạo nhân ta cÅ©ng nhắc đại ca váºy thôi, lão Ma Vương kia năm xưa xuất thần xuất quá»· không má»™t ai lưá»ng được, đó là Ä‘iá»u ai ai Ä‘á»u biết! 
        Vô Danh đại sư ngồi má»™t bên đột nhiên đảo lia hai con mắt hình tam giác quét nhìn chúng nhân rồi tiếp lá»i nhá» giá»ng: 
        - Khổng đạo huynh nói cÅ©ng có lý. Tiểu tá» kia quả là có Ä‘iá»u kỳ bÃ. Cái gì không cần nói chi nói tá»›i Ä‘iểm lão há»§ vừa rồi có quan sát vết thương cá»§a huynh đệ Sa thị, tất cả huyệt đạo chúng Ä‘á»u bị má»±c bắn trúng vào, chẳng những ná»™i công hoả hầu cá»§a tiểu tỠđã cá»±c hiếm có, mà còn rất giống chiêu số cá»§a Miêu Cương Ma Vương khi xưa, Ä‘iá»u ấy chẳng đáng gá»i là má»™t minh chứng ư? 
        Hai lão má»™t xướng má»™t theo giống như rất lo cho đại sá»± võ lâm, thêm nữa Thiết lão không lâu trước từng là lãnh tụ lục lâm, hiện nay tuy đã rá»a tay gác kiếm nhưng phàm đã là ngưá»i giang hồ khó mà tránh được ân cừu háºn oán. Thưá»ng ngôn vẫn nói "Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô" (Không nên có ý hại ngưá»i nhưng cÅ©ng nên có ý đỠphòng ngưá»i) nên nghe mấy lá»i ấy Thiết lão không khá»i bàng hoàng không hiểu tiểu thư sinh chưa rõ lai lịch ấy đến đây là Ä‘em hoạ hay Ä‘em phúc đến? 
        Lão đạo sÄ© Lao SÆ¡n nháºn thấy chá»§ nhân có ý băn khoăn liá»n bồi thêm: 
        - Ngày mai quý trang tổ chức cuộc vui, Thiết đại ca cũng nên có sự đỠphòng là hơn. 
        Câu này chẳng khác nào có ý đe doạ: 
        "Ngưá»i ta sẽ lợi dụng dịp vui này để làm loạn đấy!" 
        Bất quá Vi SÆ¡n cư sÄ© Thiết lão tuy trong bụng cÅ©ng có hoài nghi nhưng gần đây lão chuyên tâm há»c Pháºt, tâm tình cÅ©ng có trầm lắng nhiá»u, vả chăng lão rất tin tưởng Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh không bao giá» Ä‘em hoạ tá»›i đây. Vừa lúc ấy Yến Lăng Vân và Cát Phi Quỳnh từ hoa sảnh đã mang tấm liá»…n do chàng vừa viết ra. Thiết lão chá»§ nhân ngắm bốn chữ đại tá»± như rồng bay phụng múa hết lá»i tán tụng mãi. Toàn bá»™ khách má»i bấy giá» trân trá»ng chàng ra mặt, lão đạo sÄ© Khổng Linh Tá» không biết tán thưởng giả hay tháºt, lão đưa ngón tay cái lên: 
        - Yến tiểu hiệp văn võ song toàn thực khiến võ lâm chúng ta được thơm lây, không hổ là thiếu niên anh hùng! 
        Chúng nhân phụ hoạ theo, xưng tụng chàng không dứt. Nhưng tất cả những lá»i khen tặng ấy đối vá»›i chàng chẳng có mấy ý nghÄ©a, vì chàng há»c chữ không xong má»›i bá» Ä‘i há»c võ, tìm kiếm đến nay vẫn chưa tìm ra minh sư làm sao đáng gá»i là anh hùng? 
        Mấy việc xảy ra liên tiếp vừa rồi giúp chàng tỉnh ngá»™ trong giang hồ cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i bất tài chẳng có chút thá»±c há»c nào chỉ là dối ngưá»i lừa Ä‘á»i váºy thôi! 
        Ngày trước Xung Thiên Pháo Ngô Năng đã là thế, vừa rồi bá»n Äông Thai NgÅ© Kiệt, Trưá»ng Giang Thất Hùng cÅ©ng là thế, tháºm chà lão đạo nhân nổi tiếng Lao SÆ¡n kia cÅ©ng không ngoại lệ? Chàng tá»± nghÄ©: 
        "Ta phiêu bạt ngàn dặm mong cầu thầy kết bạn, thành bại cả Ä‘á»i lần này đây, thá»±c phải cẩn tháºn." 
        Liá»n đó là yến tiệc cá»§a Vi SÆ¡n hồ chá»§ nhân, Cát Phi Quỳnh ngồi ngay bên cạnh chàng thần thái rất là thân thiết, tuy nàng là khuê nữ giang hồ rất hào sảng không bị câu thúc bởi tiểu tiết, nhưng dù sao má»™t nam má»™t nữ má»›i quen nhau ná»a ngày mà thân thiết quá đáng như nàng cÅ©ng có khác thưá»ng tình. Nhất là Yến Lăng Vân sinh trưởng trong má»™t nhà thi lá»…, tuổi còn quá trẻ nên chàng lúc nào cÅ©ng đỠmặt không yên. 
        Khi khai yến, cả hai Ä‘á»u bị má»i kéo tá»›i bàn chá»§ nhân ngồi chá»— trân trá»ng nhất khiến Yến Lăng Vân càng cảm thấy khó chịu. Lại thêm hai khách má»›i đến, má»™t là XÃch Phát Linh Quan Hàn Mãnh và má»™t là con gái yêu cá»§a lão hiệu xưng Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương. 
        Hai cha con này, má»™t tóc đỠrâu vàng mắt lá»›n mày ráºm thân thể cao lá»›n như má»™t toà tháp Ä‘en rất uy mãnh hung dữ, còn má»™t tóc mây óng ả, mặt như trứng non, lưng Ä‘i như rắn lượn thân thể kiá»u mỵ, mắt thu đưa đẩy, thể thái uyển chuyển rất là diá»…m lệ Ä‘a tình mặc toàn má»™t màu áo xanh biếc khác hẳn vá»›i vẻ hung bạo xấu xà cá»§a ngưá»i cha. 
        Chá»§ nhân má»i hai cha con nháºp tiệc. Tháºt khéo, hai cha con ấy ngồi đúng vào bàn Yến Lăng Vân. XÃch Phát Linh Quan Hàn Mãnh nhìn thấy má»™t ngưá»i quá trẻ như chàng mà được ngồi chung bàn toàn là cao nhân lá»›n tuổi địa vị võ lâm, bất giác lão có ý khinh thưá»ng, đưa mắt nhìn má»™t lượt liá»n cưá»i ha hả nói vá»›i Khổng Linh Tá» và Vô Danh đại sư: 
        - Äã lâu huynh đệ chúng ta không gặp nhau, hào khà nhị vị có sút giảm chăng? 
        Hiển nhiên câu nói ấy lão có ngầm ý không hay, Khổng Linh Tá» là kẻ lão luyện giang hồ, sao lại không hiểu ý châm biếm ấy? Do đó lão nhìn Yến Lăng Vân má»™t cái rồi đáp lá»i Hàn Mãnh: 
        - Sóng sau đè sóng trước, bây giá» là thá»i cá»§a những thiếu niên anh hùng, bần đạo đâu dám như lá»i Hàn huynh so sánh! 
        Liá»n đó chỉ vào tiểu thư sinh giá»›i thiệu: 
        - Vị Yến tướng công đây hiện Ä‘ang cầu sư há»c đạo, Hàn huynh là ngưá»i quảng bác, có thể chỉ Ä‘iểm cho Ãt nhiá»u không? 
        Mục Ä‘Ãch ngầm cá»§a câu này là có ý khiêu khÃch. Nhưng Hàn Mãnh là má»™t ngưá»i đứng đầu lục lâm, đâu phải là kẻ không biết gì, lão nhìn Yến Lăng Vân gáºt đầu cưá»i: 
        - Nói đến văn lão há»§ không rành, còn nói vá» thiên hạ anh hùng, lão há»§ đây cÅ©ng có thể nháºn là biết Ãt nhiá»u. 
        Sau đó, tá»± lão rót má»™t chén rượu ngá»a đầu uống cạn rồi nói tiếp: 
        - Năm xưa trên giang hồ có má»™t bài từ rằng: "Nam Cung Liá»…u, Giang Nam Bạch nhất kiếm, Hồn Toả Äịch Lãnh Khuyết, Tam Âm Lục Dương xưng nhị tuyệt, NgÅ© Quá»· hưng ba Tứ Hải Sầu, Thất Lão Bát Quái Cá»u Tiên Khách". Trong bài từ toàn là há»—n danh tên cá»§a các báºc kỳ nhân dị sÄ©, chỉ cần làm môn hạ bất cứ ngưá»i nào trong ấy đã có thể xưng hùng thiên hạ, Yến tướng công nên Ä‘i tìm há» chăng? 
        Vừa nói hai mắt lão vừa nhìn thẳng vào mặt chàng giống như muốn nhìn rõ táºn đáy lòng chàng váºy. Tiếp đó lão lại tá»± gáºt đầu: 
        - Trên kia toàn là những nhân váºt hải ná»™i ngoại cao nhân nhưng Ä‘á»u đã già lão cả rồi. Ngoài ra lão há»§ còn nghe nói rất gần đây giữa vùng Giang Hoài xuất hiện má»™t vị thiếu niên quái hiệp, nghe đồn hình dạng cÅ©ng tương đồng vá»›i Yến tướng công đây, có công lá»±c thần kỳ cao khôn lưá»ng. Cứ lá»i đồn thì ngưá»i xưng là Giang Nam Bạch, Kim Lăng Bạch lão thái công và Nam Bắc Nhị Tuyệt là Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân, Lục Dương Lão Nhân Vạn Phương Ä‘á»u bị y đả thương! Kỳ nhân loại ấy, chÃnh là đối tượng tuyệt hảo cá»§a ngưá»i há»c võ, sao tiểu tướng công không tìm đến vùng Giang Hoài má»™t lần? 
        Vị Hàn đại Trại chá»§ ấy kể má»™t mạch tên mấy dị nhân giang hồ khiến Yến Lăng Vân động tâm ý muốn tìm gặp há» cầu há»c, nhưng nghe đến tên hai lão quái nhân Tiá»n Luân và Vạn Phương chàng hÆ¡i biến sắc không dám há»i tiếp, vá»™i vàng cung tay cảm tạ: 
        - Äa tạ chỉ giáo! Tiểu sinh xin ghi nhá»› các cao nhân võ lâm này, để may có duyên cÆ¡ tìm gặp. 
        Äồng thá»i toàn bá»™ tân khách Ä‘á»u kinh dị liếc mắt nhìn chàng, trong bá»n chúng nhân chẳng còn ngá» gì, vị quái thiếu hiệp ở Giang Hoài mà Hàn Mãnh nhắc đến ắt là chàng chứ không sai. Lúc ấy Hàn Mãnh đã chuyển sang đỠtài khác, cưá»i ha hả: 
        - Chúng ta không nên phụ lòng chủ nhân có sẵn rượu ngon nhắm tốt, chuyện võ lâm còn dài xin để sau hẵng nói!
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				22-07-2008, 08:54 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Nhất Giang 
Thư kiếm giang hồ
 Chương 3 
 
Giữa Tiệc Äấu TrÃ, Hai Gái Tranh Tình 
Dưới Nguyệt Thương Ai, Má»™t Ngưá»i Thất Vá»ng
 
 
 
  
 
Trong những ngưá»i chú ý tá»›i Yến Lăng Vân có cả Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương. Khi má»›i đến nàng cÅ©ng nghÄ© như cha, lại thấy Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh không có chút giữ lá»… ngồi sát bên tiểu thư sinh rất thân máºt, bất giác liá»n sinh lòng đố kỵ. Nàng ta nghÄ© bụng: 
        "Ta nghe tên Hồng Lăng Nữ nổi tiếng võ lâm, hôm nay Cá»u VÄ© Hồ ta không thể không náo động nha đầu này chÆ¡i." 
        Tá»± nhiên đó cÅ©ng chỉ là thông bệnh cá»§a nữ nhân, nhất là tÃnh tình Hàn Hương vốn dâm đãng, từ bé đã được cha mẹ nuông chiá»u thành thói quen, thêm nữa xuất thân lục lâm, suốt ngày thân cáºn cùng bá»n không phải là chÃnh nhân quân tá» nên cÅ©ng có hÆ¡i khác ngưá»i. 
        Nàng ta cÅ©ng là nữ nhân phong váºn, nghÄ© thế liếc mắt tống tình Yến Lăng Vân mỉm cưá»i, tai nghe phụ thân cao luáºn, không nói vá»›i Cát Phi Quỳnh má»™t lá»i. Giữa lúc quần hùng Ä‘ang yến ẩm, nàng ta uyển chuyển đứng dáºy hướng vá» Yến Lăng Vân và Hồng Lăng Nữ, nâng cao chén rượu: 
        - Tiểu muá»™i xin mượn hoa hiến pháºt, cung thỉnh nhị vị hai chén rượu được chăng? 
        Rồi giả hÆ¡i trầm tư nhìn Cát Phi Quỳnh ngồi cạnh chàng cưá»i khanh khách: 
        - Cát tá»· tá»·! Tá»· tá»· hãy cho tiểu muá»™i biết phải gá»i Yến tướng công thế nào cho đúng? Phải chăng nên gá»i là chồng… 
        Tất nhiên câu sau nàng bá» ngang ấy là chữ "… chồng cá»§a tá»· tá»·". Vá»›i nàng ta, má»™t là chưa rõ quan hệ giữa hai ngưá»i nên cố ý thăm dò, hai là cố ý trêu chá»c Hồng Lăng Nữ, chẳng khác gì nói: 
        "Nha đầu, ở giữa mắt chúng nhân mà cùng ngồi sát một tướng công trẻ tuổi là quan hệ thế nào? Là tình hay là dâm?" 
        Thá» tưởng Cát Phi Quỳnh từng Ä‘á»c thi thư, hiểu rõ lá»… nghÄ©a, tuy bôn tẩu giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng trong tình hình này nàng thá»±c vốn ái má»™ Yến Lăng Vân, biết chàng má»›i vào giang hồ sợ chàng ứng phó vụng vá» nên có ý lưu tâm đến chàng, không nghÄ© gì đến chuyện vi phạm lá»… giáo. Nghe lá»i đối phương bất giác nàng đỠmặt nhưng nhá» nàng cÆ¡ trà hÆ¡n ngưá»i tức thì định thần, không thèm để ý tá»›i Hàn Hương quay sang há»i Hàn Mãnh: 
        - Quy củ của quý trại có lẽ không cho nam nữ ngồi chung bàn chăng? 
        Hàn Mãnh cÅ©ng cÆ¡ trà hÆ¡n ngưá»i, lão có nghe vá» bản lãnh siêu tuyệt cá»§a Hồng Lăng Nữ, vả chăng còn ngại Yến Lăng Vân nên lão không đáp vào chÃnh diện, láºp tức cưá»i ha hả: 
        - Năm nay Cát cô nương dương danh nam bắc, lão há»§ quên cả há»i thăm sức khá»e cá»§a lệnh sư có tốt không? Lần này dẫn tiểu nữ đến đây là có ý nhá» cô nương chỉ dạy thêm! 
        Câu nói ấy cá»§a lão là có ý trước quần hùng xác định thân pháºn cá»§a lão là ngang hàng vá»›i sư phụ cá»§a Cát Phi Quỳnh chứ không phải ngang hàng vá»›i nàng. Nhưng Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương chưa chịu tâm phục, nàng ta vẫn đưa cao chén rượu cưá»i tươi: 
        - Ủa! Tiểu muá»™i lỡ lá»i, thì ra Cát tá»· tá»· cÅ©ng má»›i quen Yến tướng công đây thôi ư? 
        Nàng ta nhấc hồ rượu lên, ngầm váºn chân khÃ, hai con mắt mê hồn nhìn Yến Lăng Vân: 
        - Tiểu muá»™i kÃnh má»i tướng công trước. 
        Trong tình hình này Yến Lăng Vân cá»±c kỳ bất an nhưng ngôn từ Hàn Hương vẫn lá»… độ tuy có hÆ¡i khinh bạc, chàng lấy làm chán nhưng trước mặt quần hùng đâu dám lá»™ liá»…u, liá»n tiếp nháºn chén rượu cá»§a nàng ấy bằng hai tay đáp lá»…: 
        - Äa tạ, Ä‘a tạ. 
        Không ngá» chàng vô ý không biết Hàn Hương cố ý thá» công lá»±c cá»§a chàng. Vừa chạm tay vào bình rượu, chàng có cảm giác má»™t luồng kình lá»±c đè ép hai tay chàng thấp xuống, đồng thá»i rượu cÅ©ng vãi ra tung tóe giữa bàn. Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương cưá»i khanh khách: 
        - á»’! Tiểu muá»™i nhất thá»i lỡ tay, xin Yến tướng công thứ lá»—i. 
        Toàn bá»™ thá»±c khách quần hào nhìn lấy làm kinh ngạc. Vừa rồi chÃnh mắt há» chứng kiến Yến Lăng Vân chỉ cần giÆ¡ tay đã trấn áp bá»n Äông Thai NgÅ© Kiệt và Trưá»ng Giang Thất Hùng, thế mà bây giá» không đỡ nổi má»™t chén rượu có váºn công cá»§a má»™t nữ nhi, nhưng Yến Lăng Vân hoàn toàn không lưu ý, vá»™i đáp mấy lá»i khiêm nhượng rồi ngồi xuống. 
        Sá»± thá»±c chẳng có gì lạ, chàng má»›i vào giang hồ chẳng có má»™t chút kinh nghiệm nào, thêm tấm lòng thuần khiết không quen ứng đối, việc gì cÅ©ng lấy đức đãi ngưá»i, huống gì đối phương lại là má»™t nữ lang yểu Ä‘iệu không cẩn tháºn lỡ tay cÅ©ng là sá»± thưá»ng, đâu có gì lạ? 
        Nhưng Cát Phi Quỳnh bên cạnh đã nhìn rõ sá»± việc, nàng nổi giáºn chá»i thầm trong bụng: 
        "Cẩu nha đầu! Dám phóng tứ trước mặt cô nương, nếu không cho ngươi nếm mùi cay đắng ngươi chưa biết sự lợi hại của Cát Phi Quỳnh cô nương." 
        Äịnh bụng thế nên trước khi Hàn Hương rót rượu má»i nàng đã váºn công lên tay phải sức toát ra năm ngón tay đưa tay nháºn rượu mà mặt không hỠđổi sắc, ngạo nhiên tiếp nháºn. 
        ÄÆ°Æ¡ng nhiên Hàn Hương lúc ấy cÅ©ng biết đối phương không phải kẻ tầm thưá»ng, nên đã nạp sẵn khà vào Äan Äiá»n váºn đủ mưá»i thành công lá»±c miệng mỉm cưá»i: 
        - Còn chén này xin kÃnh Cát tá»· tá»·. 
        Trong ý nàng ta nháºn ra hai bên niên ká»· tương đương tất nhiên công lá»±c sai kém không bao nhiêu, chỉ cần váºn công cố má»™t chút dù sao cÅ©ng có thể thá»§ thắng. Äâu ngá» sá»± thá»±c khác hẳn, chỉ thấy bình rượu vừa nghiêng vào chén, mặc cho nàng ta cố váºn hết công lá»±c đối phương vẫn ngồi vững như đồng không động mảy may. Càng thêm kỳ quái rượu trong bình không chảy ra được má»™t giá»t nào giống như bị nút chặn lại. Tiếng cá»§a Cát Phi Quỳnh lạnh lẽo cưá»i nói: 
        - Có lẽ Hàn cô nương tiếc rượu cho chá»§ nhân nên cháºm quá không cho ta má»™t giá»t? 
        Hiển nhiên, Cát Phi Quỳnh cao tay hÆ¡n má»™t báºc. ChÃnh Ä‘ang lúc Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương toát mồ hôi Ä‘ang định xuất chiêu tối háºu, bục má»™t tiếng, miệng bình như bị vỡ ra, rượu tuôn ào ạt xuống ngưá»i như má»™t dòng thác bắn tung tóe. 
        Lúc ấy toàn bá»™ chúng nhân Ä‘á»u chú mục xuất thần nhìn tình hình ấy, cả đến tiểu thư sinh Yến Lăng Vân cÅ©ng kịp nháºn ra lúc nãy Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương cố ý thá» mình, chàng không khá»i lo lắng. Äồng thá»i lại lo Hồng Lăng Nữ thua ná»™i công mua lấy tiếng cưá»i. 
        Äang chuyển niệm, bá»—ng thấy sau khi rượu đổ ra đầy chén, số rượu còn lại như có linh tÃnh không đổ vào chén rượu nữa mà bắn ra bốn bên như mưa ướt đẫm cả tay Hàn Hương. Cát Phi Quỳnh, láºp tức kéo chén rượu vá» giống như không có gì lạ, khẽ cưá»i: 
        - Äa tạ muá»™i muá»™i! 
        Tình hình như váºy ngưá»i thắng rõ ràng là Cát Phi Quỳnh. Láºp tức cả đại sảnh nổi lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Mặt cá»§a Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương đỠgay tá»›i tai, lại thấy hai tay ngấm ngầm Ä‘au nhưng đành ép lá»a giáºn trong lòng không nói má»™t lá»i ngồi xuống. Riêng XÃch Phát Linh Quan sẵn biết còn gái mình công lá»±c còn kém xa Cát Phi Quỳnh nên chẳng lấy gì làm nhục, trái lại còn cưá»i ha hả khen tặng Cát Phi Quỳnh: 
        - Quả nhiên Cát cô nương danh bất hư truyá»n, hôm nay biến rượu thành hoa, tuyệt kỹ ấy khiến lão há»§ khai nhãn. Khó gặp! Khó gặp! 
        Cát Phi Quỳnh khiêm nhượng: 
        - Ngoài ngưá»i có ngưá»i, ngoài trá»i có trá»i, tiện kỹ thá»±c chỉ có giá trị hiến má»™t tráºn cưá»i, đâu dám nháºn lá»i quá khen. 
        DÄ© nhiên, nàng còn có ý ngấm ngầm phúng thÃch Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương. Tâm địa nữ nhân thưá»ng hẹp hòi, huống gì Hàn Hương là con gái cá»§a kẻ đứng đầu lục lâm, phóng túng đã thành quán tÃnh đâu chịu cúi đầu nuốt phục? 
        Nàng ta tuy im lặng nhưng đã định bụng tìm cơ hội báo thù. 
        Bấy giá» trá»i đã vào đêm nhưng toàn bảo vẫn thắp rá»±c đèn sáng hứng cảm chưa có gì giảm, nhân ngày mai là ngày vui, sá»± nhiệt náo càng khác thưá»ng. Dù sao ai nấy cÅ©ng đã no say, tá»± phân thành từng nhóm cao đàm khoát luáºn. Chỉ có má»™t mình Yến Lăng Vân cảm thấy lạc lõng giữa Ä‘a số lục lâm anh hùng hắc đạo này, vì dù sao chàng cÅ©ng là thư sinh rất khó hoà hợp vá»›i bá»n giang hồ hắc đạo, huống gì bụng chàng vốn sẵn thành kiến là trong đám lục lâm rất Ãt ngưá»i tốt. Vả chăng, chàng đến đây cÅ©ng là cố cưỡng theo lá»i yêu cầu cá»§a Cát Phi Quỳnh mà thôi. Nhìn khách sảnh đưá»ng, ngoài chá»§ nhân và Cát Phi Quỳnh ra toàn là bá»n thô bỉ dung tục, nên chàng lẻ loi đơn độc cÅ©ng là hợp lý. 
        Còn chá»§ nhân Vi SÆ¡n cư sÄ© vì khách khứa đông đảo, không thể tiếp đãi má»™t mình chàng chu tất hết được. Chỉ có má»™t mình Cát Phi Quỳnh là hiểu rõ tâm trạng chàng nên cứ ngồi mãi làm bạn bên chàng, nàng cần làm như thế không có gì đáng trách nhưng dưới mắt Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương rất lấy làm khó chịu. 
        Thá»i gian thấm thoát càng khuya. Yến Lăng Vân tuy chẳng quen biết gì vá»›i chá»§ nhân nhưng má»›i lần đầu chàng đã được chiếu cố, đặc biệt dá»n cho chàng má»™t thư phòng tinh khiết bên cạnh hoa sảnh để làm phòng ngá»§ cho chàng. Chăn chiếu má»n gối rất hoa lệ. Ngoài song cá»a trăng sáng lên cao, hoa cưá»i dưới đất thành má»™t cảnh trà mỹ lệ lại hết sức thanh u. Nhất là Yến Lăng Vân lần đầu xa nhà, đưá»ng dài mệt má»i vừa đặt lưng xuống nệm êm là tức thì say ngá»§ thẳng má»™t giấc, đến tảng sáng hôm sau vẫn chưa thấy chàng xuất hiện. 
        Tỳ nữ trong bảo vì có lệnh cá»§a chá»§ nhân không ai dám tá»± tiện kinh động Yến Lăng Vân. Riêng Cát Phi Quỳnh sáng sá»›m đến thăm, nghe trong phòng không má»™t tiếng động cÅ©ng không dám gá»i. Äại ước qua khá lâu, tân khách đã tụ táºp cả ở khách sảnh, cÆ¡m sáng đã dá»n chỉ còn đợi má»™t mình tiểu thư sinh nữa thôi. 
        Cát Phi Quỳnh cô nương sợ chàng thất lá»… lại quay lại phòng chàng má»™t lần nữa gõ cá»a gá»i: 
        - Yến huynh đệ! Trá»i sáng lâu rồi! Dáºy Ä‘i thôi chứ. 
        Vừa gá»i vừa nghÄ©: 
        "Má»™t ngưá»i bôn tẩu giang hồ mà ngá»§ say đến thế thá»±c là hiếm có. Chắc là niên ká»· quá trẻ nên chưa hiểu việc Ä‘á»i chăng?" 
        Nhưng gá»i đã lâu mà trong phòng vẫn tịch nhiên không hỠđộng tÄ©nh, bất giác khiến Cát Phi Quỳnh sinh nghi. Láºp tức nàng dùng thá»§ pháp mở khoá xô cá»a vào. 
        Không ngá» vừa vào nàng có cảm tưởng như bị dá»™i gáo nước lạnh lên đầu, kinh ngạc đến ngẩn ngưá»i không thốt nên lá»i. Trong phòng chăn gối vẫn y nguyên, nhưng không thấy bóng tiểu thư sinh mà nàng yêu thầm đâu cả. Chuyện này không ai có thể tưởng tượng và lại càng ra ngoài dá»± liệu cá»§a nàng. 
        Lúc ấy tân khách và chá»§ nhân cÅ©ng vá»™i vàng chạy đến. Nguyên bản thân thế hành vi cá»§a Yến Lăng Vân vốn đã khiến má»i ngưá»i mÆ¡ hồ ngá» vá»±c. Hiện tại xảy ra chuyện này càng khiến má»i ngưá»i khó nghÄ© kinh ngạc hoảng hốt bất an tranh luáºn phân vân. Chỉ có Cát Phi Quỳnh vì yêu chàng quá nên càng nôn nóng kiểm tra toàn bá»™ thư phòng, hình như thoang thoảng có mùi thÆ¡m khác thưá»ng, nàng càng sinh nghi, thêm chăn gối tán loạn chứng tá» ngưá»i Ä‘i cá»±c kỳ vá»™i vã, phải chăng chàng bị bắt cóc? Nếu thế cần Ä‘uổi theo ngay, vì nếu chàng biết trước sao không há» cáo từ nàng má»™t lá»i? 
        Cát Phi Quỳnh vừa gặp tiểu thư sinh đã đem lòng yêu do đó nghĩ đến việc rắc rối này càng thêm phần quan thiết lo thầm: 
        "Äiá»u gì chưa nói, chàng do ta dẫn đến đây, nếu xảy ra Ä‘iá»u gì bất trắc, ta sao yên tâm?" 
        Nàng tuy có ngá» Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương nhưng trước mắt nàng, hai cha con ấy vẫn Ä‘iá»m nhiên không lá»™ sắc lạ gì. 
        Láºp tức nàng hạ quyết tâm bèn sai gia nhân chia lên miá»n tây bắc truy tầm, riêng nàng thưa vá»›i Vi SÆ¡n cư sÄ© Thiết Anh: 
        - Thiết bá bá, việc này có nhiá»u bất thưá»ng, tám phần mưá»i Yến tướng công đã bị ngưá»i ám toán, Ä‘iệt nữ không thể ngồi yên, tất phải tra cho ra lẽ. Chuyện vui ngày hôm nay xin được cáo biệt, bá bá tha lá»—i thất lá»… chăng? 
        Tình hình như thế Thiết lão cÅ©ng lấy làm kỳ dị. Theo lão suy luáºn, vá»›i uy vá»ng cá»§a lão, khách Ä‘ang tại bảo tuyệt không ai dám cả gan động tá»›i, hà huống há» Yến còn có bản lãnh thần kỳ là chuyện quần hùng ai cÅ©ng biết, ai làm gì được? Lão nghe lá»i Ä‘iệt nữ cau đôi mày bạc chầm cháºm đáp: 
        - Hiá»n Ä‘iệt nữ lo cÅ©ng phải. Trong bảo mất khách trách nhiệm là ở chá»§ nhân, ngỠđâu hôm nay bá bá không thể phân thân, chỉ nhá» cáºy vào má»™t mình Ä‘iệt nữ. 
        Tiếp đó lắc đầu: 
        - Yến tướng công kỳ nhân kỳ hành, chắc cÅ©ng không đến ná»—i nào, hiá»n Ä‘iệt nữ không nên lo lắng thái quá, vá»›i thân thá»§ cá»§a tướng công còn ai dám vuốt râu hùm? 
        Nàng ghé sát vào tai Thiết lão nói câu gì đó, rồi vá»™i vàng chia tay Ä‘i thu xếp hành lý. Cứ theo lý bốn mặt Thiết Gia Bảo Ä‘á»u là hồ, khách nhân muốn ra Ä‘i không thể chắp cánh mà bay. Do đó, trước tiên Cát Phi Quỳnh tra xét các bến thuyá»n trên hồ. Nàng vẫn thưá»ng đến đây không xa lạ gì vá»›i chá»§ nhân và rất được lòng các cư dân trên đảo nên chẳng bao lâu đã tra xét trong toàn hồ, không há» tìm ra má»™t dấu vết lạ. 
        Nhân vì hôm nay là ngày vui cá»§a Thiết Gia Bảo nên thuyá»n bè qua lại trên hồ như mắc cá»i, nhất là có rất nhiá»u khách từ Váºn Hà đến đây chúc mừng, hÆ¡n phân ná»a có mang theo thuyá»n riêng, Ä‘i vá» qua lại rất đông cá»±c khó tra cứu. Chỉ tra xét má»™t Ä‘iá»u là thuyá»n trên đảo từ chiá»u qua đến sáng nay tuyệt không hỠđưa Yến tiểu tướng công rá»i đảo. 
        Hiển nhiên cÅ©ng có thể do khách nhân từ Váºn Hà đến Ä‘em Yến Lăng Vân ra Ä‘i, Cát Phi Quỳnh vá»™i vàng vượt qua hồ Ä‘i thẳng đến Hàn Trang, chuẩn bị ven theo Váºn Hà xuống phÃa nam tìm kiếm. 
        Ná»a ngày sau nàng đến Hàn Trang. Toà trang viện này vốn ở ngay ngạn khẩu cá»§a Váºn Hà cách Vi SÆ¡n hồ không xa, chỉ hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng và vẫn trong phạm vi thế lá»±c cá»§a Thiết lão huống gì hầu hết khách thương gia qua lại trên Váºn Hà Ä‘á»u là có quen biết Thiết Gia Bảo. Theo nàng dù Yến Lăng Vân bị ai bắt Ä‘i nữa tất nhiên cÅ©ng phải Ä‘i qua vùng này không thể qua tai mắt dân bản địa nên nàng há»i thăm khắp cả. 
        Nhưng sá»± thá»±c lại khác. Từ giá» ngỠđến tối mịt, nàng đã tra xét khắp Hàn Trang, tất cả các thuyá»n Ä‘á»u không tìm được má»™t đầu mối nào. Suốt hôm ấy nàng không ăn uống, đến tối ngưá»i mệt rã rá»i vừa đói vừa khát. Nhưng nàng vẫn không chán nản, hy vá»ng sẽ tìm ra đầu mối ở đây. 
        Khi mặt trá»i vừa lặn nàng vào má»™t khách lâu nhìn ra sông ăn má»™t chút cÆ¡m cho no bụng, rồi gá»i má»™t ấm trà dá»±a vào lan can nhìn ngắm các thuyá»n qua lại trên sông. 
        Bấy giá» trăng thanh gió mát nhưng khách rất Ãt. Phóng mắt ra Váºn Hà nước trong như kÃnh, trá»i mây liá»n má»™t màu trên dưới tiếp nhau, bất kỳ má»™t váºt nào trên mặt nước Ä‘á»u soi ngược bóng thành hai khiến ngưá»i càng cảm thấy cô độc. 
        Xúc cảnh sinh tình, Cát Phi Quỳnh thương cảm tuổi xuân không trở lại càng thêm nhá»› ngưá»i tình. Không ngá» ngay lúc ấy nàng chợt nhìn thấy má»™t chiếc thuyá»n nhá» phá nước chạy rất mau xuống hạ lưu. Dưới ánh trăng nàng nhìn thấy rõ trên đầu thuyá»n có ngồi má»™t ngưá»i áo xanh xinh đẹp, rõ ràng là Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương. Nữ lang dâm đãng ấy mắt nhìn xa vá»i dưá»ng như không cố ý hay vô ý khẽ ngâm cháºm chạp má»™t bài từ: 
        Tạc nháºt song song kim nháºt đơn 
        Bằng lan dễ sự độc bi thương 
        Trưá»ng Ä‘oạn tình lang 
        Nguyệt sắc loan loan, lưu thuá»· dÅ© trưá»ng 
        Y nhân dĩ khứ Thái Hồ hương 
        Uổng phà tư lưá»ng… 
        Uổng phà tư lưá»ng… 
        (Hôm qua hai bóng song song 
        Hôm nay chỉ một mình không bên mình 
        Dựa song thảm thiết vì tình 
        Nào ai dứt ruột nhớ hình lang quân 
        Ãnh trăng chiếu sáng xa gần 
        Nước trôi man mác muôn lần dài xa 
        Ngưá»i Ä‘i đã đến Thái Hồ 
        Äể ai uổng phà tâm cÆ¡ đợi hoài…) 
        Bài từ ấy có ngụ ý cá»±c hiển nhiên, rõ ràng là Cá»u VÄ© Hồ đối vá»›i cảnh này lúc này lo lắng bàng hoàng cá»§a Cát Phi Quỳnh chẳng khác nào nói: 
        "Tên tiểu thư sinh hỠYến đã bị cô nương đây mang đến Thái Hồ, đừng uổng phà tâm cơ nữa? Nha đầu ngươi không thể đắc ý như ngày hôm qua nữa đâu?" 
        Trong ấy còn ngầm thái độ thị uy vì thắng lợi của nàng ta. 
        Cát Phi Quỳnh láºp tức trả tiá»n trà cÆ¡m vá»™i vã xuống lầu, lên ngá»±a theo Váºn Hà Ä‘uổi theo xuống phương nam, chuẩn bị bắt Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương. 
        Bấy giá» có lẽ đã đến canh hai và cách Hàn Trang không bao xa, đột nhiên mây Ä‘en kéo tá»›i, trá»i đất tối láºt ngá»a bàn tay không nhìn rõ ngón, mưa lá»›n sắp đổ xuống. 
        Tiểu thuyá»n cá»§a Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương chạy mau như bay đã tách ra khá xa, huống hồ sông nước rá»™ng dài, đất nước cách vá»i khó mà Ä‘uổi theo cho kịp. 
        Cát Phi Quỳnh đổi ý nghĩ bụng: 
        "Gấp cÅ©ng không thể được, chỉ mong chàng thá»±c bị bắt tá»›i Thái Hồ thì cÅ©ng không lấy gì nguy hiểm, dù cho tiện tỳ Hàn Hương có thâm độc đến đâu cÅ©ng không thoát khá»i tay ta. Ta cứ báo cho Ma gia huynh đệ và Thiết lão má»™t tiếng, sau đó sẽ tùy cÆ¡ há»™i chÃnh đại quang minh đến bái sÆ¡n đòi lại chàng làm mất mặt tám trại Thái Hồ bá»n bây chÆ¡i!" 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				22-07-2008, 09:00 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Nhất Giang 
 
Thư kiếm giang hồ 
 
 
Chương 4 
 
Lầm Äến Lạc Mã Hồ Gặp Bạo 
Thá»±c Bái Võ Äang SÆ¡n Chịu Nguy
 
 
 
  
 
Hãy nói đến tiểu thư sinh Yến Lăng Vân vì sao thất tung? 
        Nguyên vì chàng không quen uống rượu, đêm tiệc hôm qua quả có hÆ¡i quá lượng, do đó vừa trở vá» phòng liá»n ngá»§ say như chết. Không ngá» tỉnh dáºy đã nghe bên tai nước chảy róc rách, tuy bị trói gô cứng, hÆ¡i mở mắt ra phát hiện thân Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc thuyá»n nhá» chạy mau. Lại thấy hai tên đại hán diện mạo hung ác cởi trần trùng trục ngồi ở cuối thuyá»n, hiển nhiên không phải là ngưá»i lương thiện gì. Chàng nghe má»™t trong hai tên ấy nói: 
        - Bữa rượu chúng ta chưa kịp uống xong lại phải làm việc khổ sai này, thực là khổ hơn con chó! 
        Lại nghe tên kia cưá»i ha hả tiếp lá»i: 
        - Lão bằng hữu nghÄ© sai mất rồi! Ta dám hứa nếu đưa tên tiểu tá» kia bình an vá» tá»›i đại trại, cô nương sẽ thưởng cho chúng ta không Ãt… 
        Tiếp đó hắn thở dài: 
        - Nhưng nên bá»›t lá»i thôi, việc này rất khẩn cấp, giá» này chắc tiểu tá» kia cÅ©ng sắp tỉnh dáºy, cẩn tháºn má»™t chút cÅ©ng hay. 
        Có lẽ Yến Lăng Vân đã bị Cá»u VÄ© Hồ Hàn Hương dùng mê hương cướp Ä‘i rồi. 
        Yến Lăng Vân nhìn thá»±c trạng hoảng sợ khôn tả. Láºp tức bản năng sinh tồn nổi dáºy, chàng giãy giụa mong thoát ra dây buá»™c, tứ chi chàng cá»±c mạnh vươn ra như thần long vươn mình. 
        Thá»±c là kỳ quái, chẳng những dây trói chàng báºt ra như Ä‘áºu há»§ rÆ¡i tÆ¡i tả xuống mà ầm má»™t tiếng, mấy tấm ván thuyá»n Ä‘á»u nhất tá» bị chấn động bung ra tứ tán. 
        Thuyá»n mất trá»ng tâm, tấm buồm nghiêng qua nước tràn vào, láºp tức chiếc thuyá»n láºt ngang. Nhất là hai tên đại hán đột nhiên xảy ra biến cố không kịp nhảy ra bị má»™t tấm ván thuyá»n Ä‘áºp trúng rá»›t xuống nước trá»ng thương không tài nào bÆ¡i được. 
        May thay Yến Lăng Vân sinh trưởng bên bá» sông Hoài nên rất thông thạo thuá»· tÃnh, tuy hoảng sợ phi hồn phách tán nhưng chưa bị chìm hẳn, chàng vươn lên mặt nước bÆ¡i vào bá». Kết quả ấy thá»±c ra ngoài sở liệu cá»§a chàng. Bấy giá» mặt trá»i đã lên tá»›i đỉnh đầu, nắng nóng bá»ng, hai bên Váºn Hà chẳng có má»™t bóng ngưá»i. Chỉ má»™t mình Yến Lăng Vân toàn thân ướt sÅ©ng leo lên trên bỠđứng xuất thần. 
        Lâu lắm chàng nhìn sá»ng dòng nước lắc đầu gượng cưá»i tá»± bảo: 
        "Thá»±c là xui xẻo, lần tầm sư này chẳng những thất bại mà bao nhiêu hành lý Ä‘á»u mất hết! 
        Tuy thoát thân khá»i tay đạo tặc nhưng trên ngưá»i chàng chỉ còn bá»™ quần áo độc nhất, không còn váºt gì trong thân. May mà Ä‘ang mùa nóng, y phục đơn giản cÅ©ng đủ ấm thân, chàng phÆ¡i mình cho quần áo tạm khô. May mà thoát thân nhưng thân không còn má»™t đồng bạc vụn, vấn đỠăn ngá»§ làm sao giải quyết? 
        Äồng thá»i đây là nÆ¡i đâu? Sá»± thá»±c đã quá xa Vi SÆ¡n hồ, trong tình hình ấy Yến Lăng Vân đành cất bước Ä‘i không có mục tiêu cứ cất bước theo hướng tả lên đưá»ng, dá»± định tìm má»™t nhà dân nào đó há»i thăm rồi sẽ liệu sau. 
        Qua má»™t lát chàng đã chuyển đến má»™t khúc quanh núi, liá»n nhìn thấy má»™t toà đại trang viện ở cuối tầm mắt. Cá»a lá»›n cao đại phòng ốc cháºp chùng trúc vây quanh thành tưá»ng ngoài, chung quanh cây má»c ráºm như rừng hiển nhiên là nÆ¡i ở cá»§a má»™t nhà hào phú. 
        Ngoài cổng có hai đại hán đứng yên, thần sắc căng thẳng như có sá»± cố gì phát sinh bên trong. Yến Lăng Vân đã trải qua chút Ãt kinh lịch, tăng trưởng phần nào kiến thức, biết rõ nếu muốn bôn tẩu giang hồ càng sợ sá»± lại càng Ä‘a sá»±, không thể không có đảm lượng tráng khÃ. Trái lại nếu mình không phải phỉ đồ đạo tặc, quang minh chÃnh đại chỉ cần há»i thăm đưá»ng thì đâu có gì đáng ngại. 
        Rồi đó chàng chỉnh đốn y phục ngang nhiên bước vào trang. Hai đại hán nhìn thấy khách đến chỉ đưa mắt ra hiệu cho nhau, không đợi chàng há»i liá»n cùng bước tá»›i ôm quyá»n cất tiếng: 
        - KÃnh má»i tôn giá vào. 
        Bấy giá» chàng vừa đói vừa khát, nghe lá»i nghÄ© bụng: 
        "Thế này càng tốt! Hãy gặp chá»§ nhân há», Ãt nhất cÅ©ng được má»™t chén trà nhạt chứ!" 
        Chàng liá»n ôm quyá»n trả lá»… cất bước vào luôn trong trang viện. NgỠđâu việc Ä‘á»i sao mà khéo gặp, khi chàng sắp bước vào tiá»n sảnh ngẩng đầu nhìn vào ná»™i Ä‘iện phát hiện ra liá»n trong ấy có hÆ¡n mưá»i chá»§ khách Ä‘ang tranh luáºn vá»›i nhau gì đó. 
        Ngồi bên khách có ba ngưá»i, trừ má»™t thiếu niên Ä‘eo kiếm ra, còn lại hai trung niên hán Ä‘á»u có dáng tiêu sư. Còn lại bên chá»§ nhân đông hÆ¡n chÃnh là bá»n Sa lão nhị, Sa lão tam trong Äông Thai NgÅ© Kiệt và cả bá»n Trưá»ng Giang Thất Hùng Ä‘á»u ngồi ở đó. Tháºt là oan gia gặp nhau, rõ ràng nÆ¡i đây không phải là nÆ¡i lương thiện! 
        Yến Lăng Vân kinh ngạc tự nghĩ: 
        "Tráºn đánh lầm kia chắc đã đồn tá»›i đây rồi, bây giá» biết làm sao?" 
        Lúc chá»§ ý chàng chưa biết quyết định ra sao đột nhiên thấy đại sảnh xảy ra má»™t cuá»™c hoảng loạn. Bá»n Äông Thai và Trưá»ng Giang Ä‘iếng hoảng sợ bá» chạy vá» phÃa sau. 
        Có lẽ mấy tên ác đồ này vẫn còn thất kinh táng đảm vỠviệc ở Vi Sơn hồ, nay thấy chàng là khắc tinh đột hiện nên vội vàng tranh nhau chạy trốn. 
        Äồng thá»i ngưá»i ngồi chá»§ vị là má»™t trung niên nhân mặc áo trắng như nguyệt bạch, đầu trá»c bóng lưỡng vá»™i đứng dáºy cố trấn tÄ©nh sắc diện bước ra thá»m từ xa đã ôm quyá»n xá Yến Lăng Vân sát đất: 
        - Tại hạ Lạc Mã hồ Phân Thuỷ Văn Hoàng Long không biết Yến tướng công đại giá quang lâm không đón từ xa, xin thứ tội ấy. 
        Liá»n má»i khách vào sảnh. Tình hình như thế càng khiến Yến Lăng Vân phóng tâm ôm quyá»n định đáp lá»… bước lên thá»m. Có ba vị khách sẵn ở trong sảnh nhìn thấy hiện trạng không biết tiểu thư sinh là cao nhân phương nào mà khiến chá»§ nhân sợ hãi tôn kÃnh đến thế và khiến bá»n Äông Thai, Trưá»ng Giang vừa thấy bóng đã chạy dài. Cả ba Ä‘á»u đứng dáºy thi lá»…. Nhất là chá»§ nhân Phân Thuá»· Văn Hoàng Long khúm na khúm núm má»i chàng lên chá»— ngồi trân trá»ng. 
        Chá»§ nhân rất thành khẩn hầu tiếp kế cáºn chàng, rồi nói vắn tắt để kết thúc câu chuyện Ä‘ang dở dang vá»›i má»™t thiếu niên Ä‘eo kiếm là má»™t trong ba ngưá»i khách cÅ©: 
        - Hiện tại hạ phải tiếp Yến tướng công nên câu chuyện vá» Ä‘iá»u kiện cá»§a chúng ta xin tạm ngừng. Số tiá»n bảo tiêu sẽ được phát hoàn láºp tức, xin thiếu hiệp rá»™ng lòng thứ lá»—i. 
        Hiển nhiên hắn vừa làm chuyện bất lương gì đó, sợ tiểu thư sinh xen vào nên vá»™i giải quyết má»™t cách mau lẹ thất lợi cho hắn để xong việc. Trà thÆ¡m được mang lên, hắn tươi cưá»i quay lại phÃa chàng: 
        - Chư vị Trại chá»§ Äông Thai và Trưá»ng Giang trước đây đã từng quen biết vá»›i tại hạ, hôm qua đến đây xin tạm ở trị thương không thể chối từ, kÃnh mong tướng công nguyên lượng cho. 
        Nghe khẩu khà có lẽ hắn vẫn Ä‘inh ninh Yến Lăng Vân đến đây là vì Ä‘uổi theo bá»n đạo tặc nên hắn phá»§i trách nhiệm ngay từ đầu, hắn lại cung thân làm lá»…: 
        - Hôm nay Yến tướng công quang lâm tiểu trại thực là vạn hạnh. Nếu có dạy bảo gì, tiểu nhân nhất thiết xin nghe. 
        Äối vá»›i Yến Lăng Vân tình hình này quả là có lợi, chàng thầm nghÄ©: 
        "Như váºy càng hay, ta cứ đòi hắn sắm sá»a cho Ãt hành lý giải quyết quẫn bách trước mắt, tiá»n bá»n hắn cÅ©ng là tiá»n cá»§a thiên hạ chẳng có gì đáng áy náy." 
        Chàng cố làm sắc diện ngạo mạn khẽ gáºt đầu: 
        - Tiểu sinh Ä‘i qua đây không kịp mang theo hành lý, cảm thấy có phần bất tiện, xin Trại chá»§ cho mượn Ãt tiện nghi, nếu Trại chá»§ không có gì ngại. 
        Chàng bắt chước giá»ng Ä‘iệu giang hồ, giá»ng nói khá chói tai làm như mình cÅ©ng là má»™t ngưá»i có thân pháºn khá giống nhân váºt võ lâm. Còn Phân Thuá»· Văn Hoàng Long vốn sẵn nghe Trưá»ng Giang Thất Hùng kể lại má»i chuyện ở Vi SÆ¡n hồ, chÃnh mắt thấy Äông Thai Sa thị huynh đệ mang thương tÃch, hắn sợ nhất là vạ lây nên tuy xưng hùng xưng bá ở Lạc Mã hồ nhưng đối vá»›i tiểu thư sinh mà hắn tưởng là nhân váºt thành danh võ công khôn lưá»ng, vá»™i vá»™i vàng vàng vâng dạ liên hồi: 
        - Không dám, không dám. Äiá»u ấy là vinh dá»± cho tiểu trại đây. 
        Láºp tức dặn dò tả hữu chá»n má»™t con tuấn mã và chuẩn bị má»™t số tiá»n kha khá dâng tặng Yến Lăng Vân. Sau đó hắn còn bày tiệc khoản đãi. Yến Lăng Vân cÅ©ng ngại ở đây lâu bất tiện nên đợi tiệc tan vá»™i từ giã lên đưá»ng. 
        Bấy giá» mặt trá»i Ä‘ang ngả vá» tây, ra khá»i trang trại rồi chàng quất ngá»±a theo đưá»ng ven theo con sông nhắm hướng nam Ä‘i thẳng hy vá»ng sá»›m đến má»™t trấn Ä‘iếm nào đó há»i thăm tiếp đưá»ng sá. Trong túi đã có sẵn tiá»n, tâm đảm liá»n phấn chấn không còn sợ Ä‘iá»u gì nữa. Không ngá» chàng Ä‘i không bao lâu bá»—ng nghe sau lưng có tiếng vó ngá»±a sải mau, quay đầu lại, nhìn thấy má»™t Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a Ä‘ang chạy như bay đến và bên tai có tiếng gá»i: 
        - Yến tướng công, xin hãy cháºm bước, tiểu nhân được ân giải vây chưa có lá»i cảm tạ tướng công đó. 
        Thì ra đó là thiếu niên đeo kiếm mà chàng nhìn thấy trong khách sảnh ở Hoàng Trang đã chạy tới nơi. Chàng nghĩ thầm: 
        "Xem ra thiếu niên này là đối địch vá»›i bá»n tặc đảng, không phải là kẻ xấu, nếu ta há»i y đưá»ng sá có lẽ tiện hÆ¡n." 
        Láºp tức ghì cương chỠđợi, chá» cho thiếu niên đến gần chàng đáp: 
        - Äó là việc nhỠđâu dám nháºn lá»i cảm tạ. Lúc nãy có thất lá»… vì không kịp há»i đại danh huynh đài? 
        Thiếu niên vá»™i vã cung tay ôm quyá»n cưá»i đáp: 
        - Tiểu đệ ngưá»i ở Nam Dương tên Äịch Tiểu Diêu là tục gia đệ tá» cá»§a Võ Äang, được ngưá»i gá»i thưá»ng bằng hiệu Phi Thiên Diêu đó. 
        Tiếp đó y chỉ tay vỠhướng nam: 
        - Gần đây là Túc Biên thành, tại hạ định tá»›i đó nghỉ ngÆ¡i, dám má»i tướng công đến đó được chăng? 
        Äến đây Yến Lăng Vân má»›i biết đã xa Vi SÆ¡n hồ hằng trăm dặm. Mắt nhìn Äịch Tiểu Diêu thiếu niên anh tuấn, ngôn ngữ cÅ©ng có phần nho nhã tháºt là cÆ¡ duyên tốt, lại nghe đối phương là môn hạ Võ Äang, không thể tá»± động tâm: 
        "Từ lâu ta đã nghe Võ Äang là nÆ¡i phát nguồn cá»§a võ thuáºt ná»™i gia, danh môn chÃnh phái cá»±c kỳ nổi danh, việc gì ta không kết bạn vá»›i ngưá»i này, biết đâu chẳng có cÆ¡ duyên?" 
        NghÄ© rồi vá»™i vã ôm quyá»n đáp lá»…: 
        - Không dám, không dám, tiểu đệ cÅ©ng có chút tiá»n phi nghÄ©a đây, xin được lạm má»i huynh đài lần đầu. Còn nhị vị cùng Ä‘i vá»›i huynh đài đâu rồi? 
        Äịch Tiểu Diêu thúc ngá»±a đến gần Yến Lăng Vân tiếp lá»i đáp: 
        - Äa tạ Yến huynh quan tâm, nhân vì hỠđến hạn kỳ nên không tá»›i cảm tạ Yến huynh được, đã theo tiêu xa lên bắc rồi! 
        Rồi đó hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện ý hợp tâm đầu, không bao lâu đã tá»›i Túc Biên huyện, tá»± nhiên đã trở thành bạn cÅ©. Té ra là lần này Äịch Tiểu Diêu trở lại núi Võ Äang, nhân tâm đầu ý hợp nên má»i luôn Yến Lăng Vân theo, Ä‘iá»u đó chÃnh hợp tâm ý chàng, hai bên lại càng thêm thân thiết. 
        Nhân đó, hai ngưá»i chỉ lưu lại Túc Biên má»™t đêm, sáng sá»›m hôm sau liá»n nhắm núi Võ Äang tiến phát. ÄÆ°á»ng thiên lý xa xôi, trá»i nắng đổ lá»a, vượt qua bình nguyên hai sông Hoàng, Hoài chỉ thấy núi non trùng Ä‘iệp ngút mắt. May có bạn đồng hành nên Yến Lăng Vân chẳng thấy khổ vì đưá»ng xa gió bụi chút nào, má»—i ngày tinh thần càng phấn chấn, dá»c đưá»ng thăm nhiá»u thắng cảnh, hứng thú càng cao, so vá»›i lúc vừa má»›i rá»i nhà Ä‘i, bấy giá» tinh thần già dặn khác xưa. Thêm nữa hai ngưá»i chẳng có việc gì gấp, hai ngá»±a cứ cháºm vó mà Ä‘i. Nhìn hai thiếu niên má»™t văn má»™t võ chẳng khác nào anh em cùng cha khác mẹ. Ngày Ä‘i đêm nghỉ qua hÆ¡n ná»a tháng trưá»ng, đến lúc gió thu hiu hiu thổi, hỠđã đến cảnh giá»›i Võ Äang SÆ¡n. 
        Xa xa đã nhìn thấy thế núi hùng vĩ, các đỉnh nhô cao liên tiếp kéo dài trùng trùng điệp điệp đâm thẳng tới mây, quả nhiên không hổ thẹn là nơi thắng địa của đạo gia. 
        Nhất là Äịch Tiểu Diêu năm xưa đã theo sư phụ đến đây có biết rõ vá» bảy mươi hai ngá»n núi này nên vừa Ä‘i vừa dẫn giải cho chàng nghe. 
        Yến Lăng Vân lần đầu được chiêm ngưỡng cảnh núi non trùng Ä‘iệp hùng vÄ© chẳng khác nào tranh vẽ càng thêm phấn khÃch cảm khái. 
        Hai ngưá»i gởi ngá»±a dưới chân núi, theo đưá»ng chÃnh lên đến ngá»n Ô Nha Lãnh, vượt qua Xả Thân Nhai, Nam Thiên Môn, sắp leo lên ngá»n Thiên Trụ Phong mà ngưá»i ta còn gá»i là Kim Äỉnh. Theo quy định cá»§a Võ Äang từ xưa, trừ những khách du lãm hành hương, còn bất luáºn là ngưá»i môn phái nào hoặc là ngưá»i muốn đến bái sÆ¡n phải đến Bạch Hạc Quán ghi lại danh thiếp đợi trả lá»i, nếu không được chấp thuáºn, không được lên Tổ Sư Äiện trên Kim Äỉnh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Äịch Tiểu Diêu đã biết Ä‘iá»u ấy. 
        Không ngá» thiếu niên há» Äịch hôm nay vì hưng phấn quá độ, quên hẳn quy định cá»§a Võ Äang. Vì váºy khi đã lên tuốt đến Tổ Sư Äiện, cùng Yến Lăng Vân bẩm báo tÃnh danh lai lịch xin cầu kiến Chưởng môn má»›i bị ngưá»i thưá»ng trá»±c ở đó báo lại quy cá»§ nhưng đã lỡ rồi tiến thoái lưỡng nan. 
        May nhá» thái độ văn nhã cá»§a Yến Lăng Vân, lá»… mạo rất chu đáo táºn lá»±c phân giải má»›i được ngưá»i trá»±c ở đó vào thông báo vá»›i Chưởng môn. Không bao lâu hai ngưá»i được dẫn vào má»™t tÄ©nh thất. TÄ©nh thất trần thiết cổ nhã, lư hương thÆ¡m lừng. 
        Trên chiếc giưá»ng vân sàng là má»™t lão đạo sÄ© ngồi khoanh chân nhắm mắt râu tóc buông dài, thân thể kỳ vÄ©, thần thái uy mãnh mặc đạo bào màu xanh. Hiển nhiên lão nhân này là Chưởng môn nhân Võ Äang. 
        Äịch Tiểu Diêu vá»™i vàng làm lá»… bái kiến: 
        - Äệ tá» Huyá»n Diệu quê quán ở Nam Dương là Äịch Tiểu Diêu xin tham kiến tổ sư. 
        Yến Lăng Vân cÅ©ng theo y cung thân làm lá»… tá» lòng ngưỡng má»™. Nhưng thá»±c là kỳ quái, hỠđã dụng lá»… như thế mà vị lão đạo ngồi trên giưá»ng vẫn không thèm nhìn ná»a mắt, chỉ cứ lắp bắp như tá»± nói má»™t mình: 
        - Tiểu Diêu chi hữu… Tiểu Diêu chi hữu… 
        Như thế một lúc đột nhiên mở choàng mắt, mục quang lạnh lùng như điện nhìn thẳng Yến Lăng Vân quát to: 
        - Tiểu tá» ngươi tá»± mang thân đến đây tháºt miá»…n cho chân nhân phải nhá»c công Ä‘i tìm! Mau nói tại sao lại dùng độc hại Ngoạ Vân sư huynh cá»§a ta? Là do ngưá»i nào sai khiến? 
        Tiếng quát và sắc mặt cá»§a lão Ä‘á»u dữ dá»™i chẳng giữ chút lá»… mạo nào há»i luôn hai câu. Äịch Tiểu Diêu cả kinh ngá» rằng tai mình nghe lầm nghÄ© bụng: 
        "Việc này ở đâu ra? Chẳng lẽ trên núi lại tiếp khách thế ư? Hay là trước thỠxem đảm lượng của khách tìm tới? Ồ, hay là xảy ra chuyện gì không hay? Năm năm trước ta đến đây rõ ràng Chưởng môn nhân là Ngoạ Vân tổ sư chứ đâu có phải là Phi Vân chân nhân như hôm nay. Chẳng lẽ thực đã xảy ra bất trắc?" 
        Bấy giá» Yến Lăng Vân bị há»i thá»±c như rÆ¡i vào đám mây mù, thêm nữa chàng thấy thần thái cá»§a Phi Vân lão đạo cá»±c kỳ kiêu ngạo, vô hình trung đã làm chàng lạnh hết lòng kÃnh má»™. Huống hồ kẻ thư sinh Ä‘á»c sách nào cÅ©ng có quan niệm "kẻ sÄ© thà chết chứ không chịu nhục", tá»± nhiên chưa há» quen biết lại bị đổ cho tá»™i giết ngưá»i làm sao nhẫn nhục được? Láºp tức chàng đổi nét mặt ngang nhiên cất cao giá»ng đáp: 
        - Äạo trưởng niên cao đức trá»ng xin xuất lá»i cẩn tháºn! Tiểu sinh và lệnh sư huynh chưa há» có duyên kiến diện, tá»™i oan uổng ấy đừng khinh suất gán cho tiểu sinh. 
        Lá»i chàng hoàn toàn là sá»± tháºt, chàng má»›i rá»i khá»i nhà, chỉ nghe tiếng tăm cá»§a Võ Äang chứ còn Ngá»c Vân đạo trưởng chàng nào có cÆ¡ duyên gặp bao giá», làm sao dùng độc hại ngưá»i được? Chắc chắn đây là má»™t việc lầm lẫn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Äịch Tiểu Diêu cÅ©ng tin như váºy và chắc rằng Phi Vân đạo trưởng phải á khẩu vô ngôn. 
        Nhưng sá»± thá»±c lại khác, chỉ thấy lão giương cặp lông mày ráºm cưá»i hăng hắc lạnh lùng: 
        - Tiểu tỠđừng chối tội! 
        Tiếp đó vươn thân xuống giưá»ng, chỉ vào mặt Yến Lăng Vân quát: 
        - Chân nhân ta đã được báo, tiểu tá» ngươi từng xưng cuồng ở má»™t dải Giang Hoài, tại Kim Lăng đả thương Bạch lão, trên Äồ SÆ¡n hại chết nhị quái, ở Vi SÆ¡n hồ chưởng chấn NgÅ© Kiệt, Thất Hùng, chẳng lẽ không đúng sá»± tháºt ư? 
        Lão nói rất rõ ràng mạch lạc như chÃnh mắt nhìn thấy sá»± việc và cÅ©ng đủ biết tin tức giang hồ quá linh thông, chưa tá»›i má»™t tháng mà việc cá»§a Lao SÆ¡n Khổng Linh TỠđã truyá»n khắp giang hồ xa đến ngàn dặm. 
        Äiá»u ấy khiến Yến Lăng Vân không thể phá»§ nháºn, nhất thá»i tâm trạng chàng trầm trá»ng không biết trả lá»i ra sao. Và như thế Phi Vân lão đạo càng cho lá»i lão không sai, láºp tức lá»™ đầy sát khà gầm lên: 
        - Tiểu tỠcòn chưa ra chiêu ư? 
        Äồng thá»i thân ảnh vụt đến trảo pháp vươn ra ngÅ© chỉ cong như móc câu chá»›p nhoáng như gió xuất chiêu Phi Ưng Tróc Thố trong Äại Cầm Nã chụp vào vai chàng. Chuyện xảy ra như thế không ai có thể ngỠđược, đưá»ng đưá»ng má»™t vị Võ Äang trưởng lão tá»± nhiên vô duyên vô cá»› đối vá»›i má»™t thư sinh văn nhược vì má»™ danh tìm đến, lại xuất độc chiêu liá»n tức khắc. 
        Theo lý thì Phi Vân Tá» là má»™t trong Võ Äang Tam Lão, công lá»±c chưởng kiếm chẳng có môn gì không đạt tá»›i cá»±c cao là má»™t trong vài nhân váºt đứng đầu võ lâm hiện nay, thêm nữa lão đột ngá»™t xuất thá»§ chẳng khác gì đánh lén, tất nhiên tin chỉ má»™t chiêu là đắc thá»§ ngay tức khắc. Nhưng sá»± thá»±c lại khác hẳn. 
        Chỉ thấy chỉ pháp cá»§a lão đạo Phi Vân chạm vào sau gáy Yến Lăng Vân, đột nhiên thân hình chàng nghiêng qua, thấp xuống vừa lướt tá»›i phiên thân vung hai tay ra như phản đòn lại như cháºn thế đối phương lại. Äối vá»›i chàng chỉ là nhất thá»i quá gấp, bản năng phản ứng như thế chứ hoàn toàn không có ý gì chống đỡ. Không ngá» cỠđộng ấy cá»§a chàng dưới mắt cá»§a cao thá»§ đại hành gia rất giống hai chiêu Thoát Bào Nhượng Vị và Hoàng Long Äại Chuyển Thân và rất trúng lúc. 
        Nhất là khi hai chưởng cá»§a chàng múa lên láºp tức có hai luồng kình lá»±c má»™t lạnh má»™t nóng cá»±c kỳ hùng mạnh phát ra phản chấn đẩy Phi Vân lão đạo lảo đảo lùi lại liên tiếp. Hiển nhiên đó là tiá»m năng ná»™i tại cá»§a chàng trong lúc khẩn trương vì sinh tồn phát xuất ra uy lá»±c, nhưng vá»›i chàng chẳng tá»± biết má»™t chút gì, nhìn Phi Vân lão đạo lùi bước mặt xám ngoét, chàng càng tá»± tin nghÄ© bụng: 
        "Thì ra phái Võ Äang cÅ©ng chỉ có hư danh thôi ư? Tá»± ta ngàn dặm tìm lại đây sao mà vô lý đến thế?" 
        Äiá»u ấy xảy ra trong nháy mắt. Nào ngá» trong lúc chàng chưa chuyển hết ý nghÄ© đột nhiên lại thấy Phi Vân lão đạo dùng Cầm Nã Thá»§ chụp trúng Äịch Tiểu Diêu nhảy phóc lên giưá»ng. Rồi tai chàng nghe tiếng chấn động lá»›n, hai chân chàng má»m nhÅ©n như đạp trúng khoảng không, thân hình rÆ¡i mau xuống dưới. Rõ ràng đối phương đã có mai phục cÆ¡ quan ngầm quyết bắt sống cho được tiểu thư sinh. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-07-2008, 07:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,169
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 27 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 239 Times in 159 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Nhất Giang 
 
Thư kiếm giang hồ 
 
 
Chương 5 
 
Trong Quán Gặp Kiếp Nạn 
Cổ Äá»™ng ÄÆ°á»£c Kỳ Duyên
 
 
 
  
 
Sự việc xảy ra vì duyên cớ nào? 
        Nguyên vì Võ Äang phái truyá»n từ Ä‘á»i ná» tá»›i Ä‘á»i kia đã qua mưá»i lăm Ä‘á»i, môn đồ khắp hải ná»™i, kẻ kiệt xuất không Ãt, nhất là ba sư huynh đệ Ngoạ Vân chân nhân Bùi Ngá»c Hoàng, Phi Vân Tá» Ká»· Hàm Tu, Bạch Vân VÅ© SÄ© Äổng Huyá»n Phong được gá»i là Võ Äang Tam Lão, ai nấy võ công siêu tuyệt thâm háºu huyá»n công nối tiếp được chân truyá»n Ä‘á»i trước, nổi tiếng võ lâm uy chấn giang hồ. 
        Luáºn vá» phẩm hạnh trừ sá»± cuồng ngạo và tá»± tôn tá»± đại cá»§a há», xưa nay há» cÅ©ng chưa há» làm gì ác và không làm hổ danh môn chÃnh phái. Nhưng Chưởng môn Ngoạ Vân chân nhân có tÃnh yêu non xanh nước biếc lại thÃch vân du đây đó, cuối Ä‘á»i rất Ãt có mặt tại sÆ¡n môn. 
        Äại ước má»™t buổi chiá»u tối hÆ¡n má»™t tháng trước đây vị lão chân nhân Chưởng môn này vá»™i vàng quay vá», tuy cÅ©ng có tà chút khà sắc phong trần nhưng vẫn cưá»i nói an nhiên y như ngày cÅ©, chẳng có dấu hiệu gì lạ. Không ngá» vừa hết má»™t đêm, má»›i sáng hôm ngày thứ hai các đệ tá» thị hầu vừa vào Ä‘an phòng liá»n thấy Chưởng môn nằm cứng trên vân sàng cả thân hình hiện lên sắc tÃa, hÆ¡i thở yếu nhược thần trà mÆ¡ hồ. 
        Tình hình ấy hiển nhiên đã bị ngưá»i ám toán thân trúng cá»±c độc, má»›i ra như thế. 
        Nhất thá»i toàn thân chấn động, lá»›n bé Ä‘á»u tụ táºp lại cả, nhưng dù đã dùng hết các phương thuốc quý nhất và cả dùng huyá»n công trị liệu, tất cả vô hiệu. Duy chỉ có lúc Ä‘ang hấp hối nhá» Phi Vân Tá» dùng chân khà trợ lá»±c há»i tên kẻ thù má»›i nghe Chưởng môn nhân ấp ú mÆ¡ hồ giống như là ba chữ: 
        - Tiêu Diêu… Du… 
        Nhưng ba chữ này chỉ là tên má»™t chương trong Nam Hoa Kinh (Trang Tá») mà tất cả vẫn thưá»ng tụng há»c chứ đâu phải tên kẻ thù đã hãm hại Chưởng môn? Nhân có nhị lão Bạch Vân và Phi Vân suy luáºn tất đó là ba chữ hài âm cá»§a ý nghÄ©a "bạn cá»§a Tiêu Diêu", sau đó Bạch Vân VÅ© SÄ© lại nhá» từng nghe giang hồ truyá»n tụng ở Lãnh Nam có ba vị võ lâm tá»± xưng Tiêu Diêu Tam Hữu tÃnh tình cổ quái rất tinh thâm các loại độc dược ám khà nên nghi tám phần đó là hung thá»§. Rồi đó hai sư huynh đệ bàn luáºn láºp tức tẩm liệm Ngoạ Vân chân nhân rồi trao quyá»n Chưởng môn cho Phi Vân Tá» trấn toạ Võ Äang, còn Bạch Vân VÅ© SÄ© xuất lãnh môn hạ bản lãnh tinh nhuệ xuất sÆ¡n tìm thù, đồng thá»i lưu ý tá»›i má»i động tÄ©nh trong giang hồ. 
        Chuyện Yến Lăng Vân có hành động kỳ lạ ở Vi SÆ¡n hồ, bá»n hắc đạo đã truyá»n ngôn khắp giang hồ, tất nhiên Võ Äang SÆ¡n có biết. Äúng lúc chàng và Äịch Tiểu Diêu cùng đến nÆ¡i. Khi ngưá»i thông báo vào bẩm lại vô ý nói thêm câu "Äịch Tiểu Diêu chi hữu" (bằng hữu cá»§a Äịch Tiểu Diêu). Mấy tiếng đơn giản ấy lá»t vào tai Phi Vân Tá» hÆ¡i giống vá»›i âm cá»§a ba tiếng "Tiêu Diêu Du" cá»§a sư huynh khi lâm chung, lão liá»n có sẵn thành kiến. Lại thêm ba sư huynh đệ lão Ä‘á»u có chữ "Vân" (mây), tiểu thư sinh kia lại có tên là Lăng Vân (lướt mây) hiển nhiên là có ý lăng mạ Võ Äang Tam Vân váºy. Xét mấy phương diện ấy, lão quyết định Yến Lăng Vân là ngưá»i khả nghi, tất đến đây vá»›i âm mưu gì đó. 
        Do váºy khi má»›i nháºp thất, lão má»›i có ngôn từ thần thái như thế, nhất là khi nhìn táºn mắt tiểu thư sinh chưởng phát kình lá»±c có má»™t luồng kỳ hàn thuần âm khiến lão càng tin chắc, chỉ sợ vạn nhất đối phương đào thoát thì phà uổng tâm cÆ¡, liá»n bấm cÆ¡ quan bà máºt để chiếm phần thắng. Trên đỉnh núi này từ các Ä‘á»i tổ sư trước đã vốn dụng thế núi và các hang động kiến tạo má»™t địa huyệt nằm sâu trong lòng núi, ngưá»i rÆ¡i xuống đó dù có chắp cánh cÅ©ng khó bay ra. Dù cho chá»§ nhân không hại thêm, nhưng trong động má»™t cá»ng cá» không có, chỉ cần đói khát thì ngưá»i sắt cÅ©ng chỉ sống được vài ngày là cùng. 
        Thêm nữa động ở trong ruá»™t núi, cá»a vào đã phong bế bất cứ ai có tâm kế cao tá»›i đâu nhưng anh hùng không có chá»— dùng chỉ còn cách ngồi mà đợi chết hoặc tùy ngưá»i xá» trÃ. Nhưng lần này lại là ngoại lệ. 
        Ước khoảng bảy ngày sau khi Yến Lăng Vân bị rÆ¡i xuống huyệt động, khi Phi Vân lão đạo mở cá»a động sai ngưá»i hạ dây xuống định bắt chàng lên má»›i phát hiện trong động trống không chẳng có má»™t ngưá»i. Äiá»u đó thá»±c má»›i là kỳ quái. Chẳng những thế môn hạ Äịch Tiểu Diêu bị cầm tù trong Tàng Kinh Các cÅ©ng đột nhiên thất tung mấy hôm sau. 
        Hiển nhiên hai thiếu niên cùng đến đây má»™t lượt đã được cao nhân nào đó cứu thoát. Thiết tưởng Võ Äang phái là má»™t môn phái đứng đầu võ lâm, ngạo nghá»… giang hồ, nay ở ngay trá»ng địa mà bị mấy sá»± việc bất ý liên tiếp thì sá»± chấn kinh đến độ nào không nói cÅ©ng biết. Vì lý do ấy toàn sÆ¡n kinh dị như kẻ địch đã tá»›i bên lưng suốt ngày đêm cẩn máºt chuẩn bị. 
        Mưá»i mấy ngày trôi qua rất yên tÄ©nh, tra xét khắp nÆ¡i không hỠđạt được chút kết quả. Vô hình trung tình hình căng thẳng giảm bá»›t, sá»± canh phòng tá»± nhiên có phần lÆ¡i lá»ng. Thêm nữa Ä‘ang mùa Trung Thu trá»i cao mây trắng, các khách du hành hương đến ngày càng nhiá»u nên má»i nÆ¡i quán vÅ© Ä‘á»n miếu thêm phần báºn rá»™n. Phần đông cao thá»§ Võ Äang đã theo Bạch Vân VÅ© SÄ© xuống núi tìm thù chưa vá», thá»±c sá»± việc canh phòng cÅ©ng không thể nào chu tất hết được. 
        Äang là trước đêm Trung Thu má»™t ngày lại có chuyện lạ phát sinh. Äêm ấy, trăng đẹp như tranh, trá»i xanh muôn dặm, có hai dạ hành nhân cùng tìm đến Võ Äang SÆ¡n. 
        Má»™t ngưá»i tránh con đưá»ng chÃnh theo lối Xả Thân Nhai lên núi lén lút phóng hoả Tam Nguyên Quán, rá»i má»›i lên thẳng ngá»n Thiên Trụ Phong, xem ra tuổi tác má»›i khoảng trên dưới hai mươi mặc má»™t áo xanh, đầu đội khăn nho sÄ© thân hình nhanh lẹ như gió, cỠđộng chỉ thấy má»™t luồng ảnh đạm bạc rõ ràng khinh công tạo chỉ cá»±c cao. Còn má»™t ngưá»i mặt đẹp như ngá»c cÅ©ng ăn mặc lối nho sÄ© toàn thân trắng bạch, sau lưng có Ä‘eo trưá»ng kiếm từ phÃa tả ngá»n núi lên tá»›i táºn Kim Äỉnh. 
        Mục Ä‘Ãch cá»§a cả hai tá»±a hồ như Ä‘á»u nhắm Tổ Sư Äiện. Bấy giá» chÃnh đã đến canh ba, khoá kinh cuối cùng trong các miếu vÅ© đã xong, toàn bá»™ đã ngá»§ say. Nhân vì tiếng chuông báo lá»a ở Tam Nguyên Quán nổi lên rá»™n rã, tất cả kinh tỉnh vá»™i vàng khoác áo chạy đến cứu hoả. Phi Vân lão đạo liá»n rá»i Ä‘an phòng ra táºn Tổ Sư Äiện quan sát. Lão cảm giác chuyện này bất thưá»ng, có ngưá»i cố ý lên núi quấy rối. Liá»n hạ lệnh má»™t mặt canh phòng cẩn máºt, má»™t mặt tá»± tin Võ Äang là đất thánh địa, phát nguồn cá»§a võ há»c bất luáºn bạch hay hắc đạo không ai dám mạo phạm đốt cháy miếu Ä‘iện. Vì Tam Nguyên Äiện là nÆ¡i cất giữ tiá»n bạc lương thá»±c, rất trá»ng yếu đối vá»›i tất cả má»i ngưá»i trên núi. Lão đạo nhân nhìn thấy lá»a bốc lên cao Ä‘ang lúc gió tây bắc thổi mạnh bất giác lão thất kinh vá»™i vàng thân tá»± phi hành đến. 
        Không ngá» chÃnh lúc ấy, hai dạ hành nhân trẻ tuổi không hẹn mà cùng tá»›i nÆ¡i, má»™t đông, má»™t tây phi thân nháºp Tổ Sư Äiện. Äang là đêm sâu trá»i tối mù không nhìn rõ cảnh váºt và Ä‘ang trong lúc há»—n loạn không ai có thể ngá» kẻ địch dám mạo hiểm đến thế. 
        Thá»±c là kỳ lạ, hai dạ hành nhân ấy dưá»ng như rất quen đưá»ng lối, thẳng đưá»ng phi hành tá»›i Ä‘an phòng cá»§a Phi Vân Tá». Ngưá»i Ä‘i đầu là thiếu niên áo bào xanh. Sau khi vào thất, cước bá»™ tháºp phần cẩn tháºn đưa mắt nhìn quanh, dưới ánh sáng trăng lá»t qua song cá»a sổ, y tra xét kỹ lưỡng như tìm váºt gì đó trong phòng váºy. 
        ChÃnh vào lúc ấy, thiếu niên áo trắng cÅ©ng phi thân tá»›i. Há» dưá»ng như không há» quen biết, nhất là thiếu niên áo trắng vừa thấy trong phòng có ngưá»i liá»n hạ thá»§ trước, song chưởng phân tách, tả thá»§ đặt ngang ngá»±c, hữu thá»§ vươn chỉ như kiếm chá»›p nhoáng đánh tá»›i yếu huyệt đối phương. Hiển nhiên y sợ phải kéo dài sinh biến nên hạ thá»§ liá»n xuất độc chiêu quyết hạ địch thá»§. 
        Cứ theo lý thì trong đêm tối thân y nhẹ như chim én, vào phòng không má»™t tiếng động, tấn công đối phương khi chưa kịp phòng bị thá»±c là khéo dá»… Ä‘oạt thắng lợi. Nào ngá» thiếu niên áo xanh uyển chuyển như có mắt sau lưng. Chỉ thấy y không đợi địch nhân đến gần liá»n xoay thân, hữu thá»§ vung múa lên, bốn luồng sáng rÃt lên cuốn tá»›i. 
        Thiếu niên áo trắng đương nhiên không phải là kẻ yếu, lâm nguy không loạn, láºp tức thân hình thu lại biến thế Thiên Kim Truỵ vừa thoái vừa tiến, xuất luôn Toàn Phong Cước quét tá»›i. 
        Chiêu thức vượt ra ngoài bình thưá»ng giống như liá»u mạng, khiến nhất thá»i thiếu niên áo xanh không biết phản ứng ra sao, vì y không thể buông binh khÃ, thế tấn công cá»§a đối phương lợi hại lại bức bách gần tá»›i thân không tránh không thể được. Vả chăng, y lại không có ý đả thương địch thá»§, do đó vì bản năng, y láºp tức thu thân cấp tốc di hình hoán vị. Mấy chiêu ác đấu nếu không ở nÆ¡i này, giá» này tất sẽ có ngưá»i buá»™c phải bại rồi. Nếu trong phòng không bố trà cÆ¡ quan mai phục thì có lẽ thân pháp xoay xở sẽ linh động hÆ¡n. 
        Bá»—ng nhiên có tiếng động lá»›n, cả hai ngưá»i Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất, đúng là cục diện lưỡng bại câu thương (cả hai Ä‘á»u bại) tá»± nhiên hai ngưá»i đâm đầu vào lưới Võ Äang phái. Äá»™ng huyệt không lấy gì làm rá»™ng, chu vi chỉ khoảng vài thước, áo hai ngưá»i quấn vào nhau rất khó gỡ ra. 
        Thá»±c ra huyệt động này cá»§a Võ Äang tuy sâu lắm nhưng chỉ cách cá»a động trên dưới mưá»i trượng, rÆ¡i xuống không đến ná»—i tan xương nát thịt. Hai thiếu niên lại có khinh công cá»±c cao nên tạm thá»i không bị tổn thương. Dưới đáy động, nước Ä‘á»ng thành ao nên khi rÆ¡i xuống cả hai Ä‘á»u ướt đẫm. Tất cả ngưá»i nào nếu chỉ đứng trên Thiên Trụ Äỉnh nhìn xuống đáy huyệt chỉ tưởng đến ao nước này là táºn đáy rồi, không ai biết dưới đáy ao còn có má»™t đưá»ng hầm kÃn âm u. Hai thiếu niên vì cùng chung số pháºn hãm nháºp huyệt động Võ Äang nên rồi giảm dần ý đối địch. 
        Äại Ä‘a số ngưá»i há»c võ Ä‘á»u luyện mắt nhìn trong đêm tối, lúc này từ từ lấy lại bình tÄ©nh cả hai Ä‘á»u phát hiện nhau là thiếu niên anh tuấn. Thiếu niên áo xanh sau má»™t lúc nghỉ ngÆ¡i liá»n quay xuống đáy hồ thám hiểm, miệng luôn kêu tên Yến huynh đệ. 
        Thiếu niên áo trắng nghe tên ấy mặt liá»n biến sắc, nổi giáºn quát: 
        - Tôn giá và quái thư sinh Lăng Vân Yến tiểu tặc quan hệ thế nào, xin nói thực cho biết? 
        Rõ ràng y há»i đó là Yến Lăng Vân bị ngưá»i Ä‘á»i ngoa truyá»n là "thư sinh quái dị". 
        Thiếu niên áo xanh lạnh lùng đáp: 
        - Bằng hữu cá»§a tại hạ chỉ có há» Yến tên Lăng Vân chứ không có tên "quái thư sinh" lẽ nào lại gá»i là Lăng Vân Yến? 
        Tiếp đó lại nói: 
        - Huynh đài không tra xét cho rõ ràng, vạn dặm xa xôi đến nơi này luỵ cho tại hạ quá lắm. 
        Nếu không có thiếu niên áo trắng vào phòng liá»n xuất độc thá»§, há» nào bị kết quả thế này? Cả hai đột nhiên im lặng, không khà trầm lắng ngá»™t ngạt. Cuối cùng thiếu niên áo trắng nhẹ thở dài ná»a tá»±a như nói ná»a tá»±a như há»i đối phương. 
        - Chẳng lẽ Yến Lăng Vân bị tù khốn ở Võ Äang không phải là kẻ thù nhà ta? Thế sao giang hồ lại có lá»i đồn ấy? 
        Thiếu niên áo xanh tiếp đáp: 
        - Bằng hữu tại hạ Yến Lăng Vân tuổi còn quá trẻ lại là má»™t thư sinh má»›i ra khá»i nhà lần đầu, chẳng những chưa tá»›i Kim Lăng mà đến uy danh giang hồ còn chưa có, đâu lẽ kết thù oán vá»›i ai, có lẽ có oan uổng gì chăng? 
        Mấy lá»i ấy có lá»±c mưá»i phần khiến thiếu niên áo trắng vá»™i há»i: 
        - Sao huynh đài biết rõ hành tung của tiểu đệ đến thế? Huynh đài có thể cho tiểu đệ biết tôn danh và môn phái được chăng? 
        Thiếu niên áo xanh đáp không chút phân vân: 
        - Tiểu đệ Äông Hải môn hạ Cát Quỳnh, đối vá»›i hành động cá»§a huynh đài, bất quá chỉ nghe thoáng qua ngẫu nhiên nghe rằng quý đồng bạn đã bị lệnh thúc cứu lầm là há» Äịch môn hạ Võ Äang, kỳ thá»±c đại danh cá»§a tôn giá cÅ©ng chưa há» biết. Thiếu niên áo trắng liá»n đáp: 
        - Tiểu đệ Kim Lăng Bạch Phụng Tiên năm xưa từng bái kiến qua Äông Hải Thanh Liên đạo trưởng, tÃnh ra hai bên cÅ©ng có má»™t nguồn gốc, xin nguyên lượng cho tá»™i lá»— mãng vừa qua. 
        HỠcàng nói càng thân thiết, thiếu niên áo xanh lắc đầu: 
        - Äâu ai dám trách huynh đài, coi như ta hiểu lầm nhau váºy thôi. 
        Tiếp đó tức giáºn nói: 
        - Võ Äang phái thá»±c khinh ngưá»i! Chúng ta tuyệt không thể ngồi đợi chết, sao không leo lên trên thá» xem sao? 
        Äồng thá»i Bạch Phụng Tiên cÅ©ng hoà theo: 
        - Sở kiến Cát huynh cá»±c đúng! Äi! Giả như nắp đóng cá»a động không quá dày thì bảo kiếm tùy thân cá»§a tiểu đệ cÅ©ng đủ sức phá. 
        Tiếp liá»n láºt tay rút kiếm, mượn ánh sáng sáng rá»±c cá»§a lưỡi thép dẫn đưá»ng, hai ngươi má»™t sau má»™t trước leo lên bên trên. Quả có kỳ quái, há» leo lên má»™t lúc chợt đến má»™t mặt phẳng khá rá»™ng không nhìn thấy táºn cùng và rất bằng phẳng và cứ thế há» Ä‘i miết không biết đâu là chá»— dừng. 
        Thêm nữa trong động không trăng sao, chỉ biết cứ cúi đầu Ä‘i tá»›i trước không biết qua bao nhiêu lâu. ChÃnh khi há» Ä‘ang ngá» ngá» vá»±c vá»±c bất định hốt nhiên cảm thấy gió mát thổi vào mặt, không khà dần dần trong lành. Lại hốt nghe má»™t âm thanh già lão mÆ¡ hồ vá»ng lại: 
        - Tiểu huynh đệ! Không sai, không sai, đúng là là như thế ấy! 
        Nhân đó láºp tức hai thiếu niên phấn chấn tinh thần song song cảnh giác hÆ¡i dừng chân, đỠkhà rồi gia tốc tiến mau hÆ¡n. Không ngá» Ä‘i chẳng bao lâu, chuyển qua mấy lần quanh co bá»—ng thấy thế động rá»™ng hẳn ra nhìn xa được hÆ¡n trăm bước có má»™t thạch thất lá»›n. 
        Nhìn vào trong ấy thấy má»™t già má»™t trẻ Ä‘ang ngồi đối diện trao đổi chiêu thế vá»›i nhau. Nhất là vị thiếu niên áo xanh kia nháºn ra ngay ngưá»i trẻ là Yến Lăng Vân. 
        Thiếu niên tên Cát Quỳnh tươi hẳn sắc diện phi thân lướt tá»›i trước, có lẽ y quá mừng nên quên tất cả, tiếng chân kinh động cả ngưá»i trong thạch thất. Do đó vị lão nhân nháºn ra tức thì dừng tay, tung thân ra ngoài cá»a chuyển thân quay vào trong quát: 
        - Ngưá»i đến là ai? Mau mau báo tên để lão nghe xem có đủ tư cách má»i vào Bách Linh động này không? 
        Thân hình lão gầy ốm, tóc tai rối bù mặc áo lam ngắn tá»›i gối, mÅ©i ngá»a lên trá»i râu trắng má»c ráºm loạn đầy mặt, hai con mắt kỳ quái vừa hoạt kê vừa dá»… sợ, khẩu khà rất ngông cuồng. Thiếu niên áo xanh không đáp thẳng mà cứ lá»›n tiếng gá»i: 
        - Yến huynh đệ! Ta tìm ngươi tháºt là khổ sở! 
        Theo lá»i cháºm bước vào trong thạch thất. Quả nhiên ngưá»i trẻ tuổi ấy là Yến Lăng Vân, chàng nghe tiếng gá»i rất quen thuá»™c Ä‘ang định trả lá»i, bá»—ng nghe lão quái nhân cất tiếng cưá»i ha hả: 
        - Thì ra nhị vị là Cung chủ Hải Long Vương! Ha… ha… ha… 
        Lão chuyển nhìn Yến Lăng Vân: 
        - Tiểu huynh đệ! Mau tiếp đón khách quý của ngươi đi! 
        Bấy giá» hai thiếu niên đã từ chá»— tối Ä‘i vào vùng có ánh sáng, hai má đỠhồng cùng nhìn nhau kinh ngạc, rồi lại cùng báºt cưá»i. Thì ra cả hai Ä‘á»u là gái cải nam trang giả thư sinh! Lúc ấy cả hai Ä‘á»u cởi bá» khăn nho sinh, mái tóc dài óng mượt buông xoã nhưng y phục chưa khô hẳn, hai bá»™ ngá»±c nhô cao uyển chuyển chỉ vì lúc nãy ở trong hoàn cảnh hiểm nguy cả hai Ä‘á»u kinh hoảng không ai tá»± biết. 
        Rõ ràng ngưá»i tá»± xưng là Cát Quỳnh là Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh. Yến Lăng Vân vừa nhìn là nháºn ra liá»n, láºp tức chàng bước ra nghênh đón kinh ngạc: 
        - Cát nữ hiệp sao lại đến đây? Má»i vào mau! Má»i. 
        Câu nói cá»§a chàng tuy cÅ©ng thân thiết nhưng không có lá»i nào an á»§i. Hồng Lăng Nữ thê thảm gượng cưá»i: 
        - Nói còn dài lắm, đợi có dịp sẽ phụng cáo. 
        Tiếp đó nghiêng thân chỉ Bạch Phụng Tiên: 
        - Vị này là Kim Lăng nữ hiệp Phụng Tiên, ngưá»i gá»i là Ngá»c Quan Âm. 
        Nàng cưá»i dịu dàng tiếp: 
        - Ngưá»i ta từ thiên lý đến đây đâu chỉ phải tìm ngưá»i? 
        Chàng vá»™i cung thá»§ lá»… vá»›i Ngá»c Quan Âm: 
        - Tại hạ nghe từ lâu Kim Lăng địa linh nhân kiệt, tá»± háºn vô duyên chưa có dịp tá»›i lãng du và không biết Bạch nữ hiệp do đâu nghe được tiện danh, vì sao lại xa xôi cá»±c khổ? Xin cho được biết? 
        Chàng ôn văn nho nhã khiêm nhưá»ng đầy lá»… nghi, sắc mặt thành khẩn nhìn qua đã biết ngay là má»™t thiếu niên đôn háºu trung thá»±c quyết không thể là ngưá»i tàn ác, do đó Bạch Phụng Tiên láºp tức đỠá»ng mặt uyển chuyển đáp: 
        - Gia tổ vì bị ác đồ đả thương, giang hồ có ngưá»i giá hoạ vu oan cho thiếu hiệp. Cát tá»· tá»· đã thay mặt thiếu hiệp nói rõ, xin cầu thiếu hiệp hải hàm lượng thứ! 
        Yến Lăng Vân không hỠđể ý, dẫn nhị nữ vào thất và giới thiệu quái lão nhân: 
        - Vị này là chủ nhân ở đây Công Tôn lão nhân, cũng có tên Bách Linh Tẩu. 
        Äồng thá»i vị lão nhân ấy nghe hai nữ nhân gá»i hai tiếng Công Tôn, diện sắc có ý không vui tay chỉ vào mình cưá»i ha hả: 
        - Nhị vị nữ hiệp xin đừng gá»i thế, cứ gá»i lão phu là Quá»· Ảnh Lang Quân là há»—n danh năm xưa cá»§a lão phu, không nghe dá»… sợ hÆ¡n sao? 
        Vừa nghe lá»i ấy Yến Lăng Vân chẳng lấy gì làm lạ nhưng hai nữ nhân tức thì kinh hoảng quỳ xuống làm lá»… bái kiến. Nhân vì vị Công Tôn lão nhân này năm xưa được gá»i là Võ Lâm Nhất Quái võ công tuyệt kỹ, hành bối cá»±c cao là ngưá»i vừa thiện vừa ác, lúc chÃnh lúc tà hành tung nháºp thần xuất quá»· không má»™t ai biết lai lịch cá»§a lão và cÅ©ng chẳng ai biết nÆ¡i trú thân, bất luáºn hắc đạo hay bạch đạo nghe tên là sợ hãi không dám bất kÃnh, không ngá» nay lại ở nÆ¡i này. 
        Nhất là hai nữ nhân càng lấy làm kỳ, bằng ấy niên ká»· mà vẫn xưng huynh gá»i đệ vá»›i Yến Lăng Vân rất ư thân thiết. Quá»· Ảnh Lang Quân Công Tôn Minh vừa thấy hai cô nương quỳ xuống bái lạy láºp tức đưa đơn chưởng lên má»™t luồng kình lá»±c bức bách hai nàng dừng chân, rồi lão cưá»i lá»›n: 
        - Xin miá»…n, xin miá»…n, nhị vị là bằng hữu cá»§a tiểu huynh đệ lão phu, chúng ta kết bạn xa không bằng ngưá»i thân cáºn, lão nhân gia ta đâu dám nháºn là trưởng bối! 
        Quét mắt nhìn hai cô nương, lão quay sang nói với Yến Lăng Vân: 
        - Ta nói cho tiểu huynh đệ nghe này, hai vị khách đẹp này đưá»ng xa tìm đến đây, chúng ta nên tiếp đón thế nào cho phải? 
        Không đợi chàng đáp, lão tiếp luôn: 
        - Nhị vị giai nhân quần áo còn ướt quá, hang động này lại không có quần áo để thay, ta làm chá»§ nhân không biết sao được. Bây giá» xin má»i ngồi dụng công theo phương pháp sư truyá»n để cho ngưá»i huynh đệ cá»§a ta thi triển Lục Dương Thần Công quạt khô quần áo nhị vị và biết đâu nhị vị chẳng sở đắc được thêm phần công lá»±c chút nào chăng? 
        Quay qua Yến Lăng Vân, lão gáºt gáºt đầu: 
        - Lão ca sẽ Ä‘i gá»i má»™t con vượn nhá» kiếm cái gì ăn, tiểu huynh đệ hãy Ä‘em công phu ta truyá»n thuần dương chân khà giúp nhị vị khách đẹp má»™t phen nhé! 
        Lão vừa dứt lá»i, nhị nữ chỉ thấy trước mắt hoa lên, chẳng còn nhìn thấy quái nhân Công Tôn Minh đâu nữa, quả là danh bất hư truyá»n. Bấy giá» trong bụng Cát Phi Quỳnh rất vui vẻ vì chàng gặp được kỳ duyên, tâm trạng nàng sôi nổi như có muôn ngàn lá»i nhưng không tiện nói cùng chàng, nàng kéo Ngá»c Quan Âm ngồi xuống má»™t tảng đá, Yến Lăng Vân mỉm cưá»i: 
        - Xin nhị vị nữ hiệp hãy tá»± hành dụng công, tiểu đệ xin thi triển chút tài má»n. 
        Tiếp đó mắt chàng hơi nhắm lại, lui lại vài bước đơn chưởng cách không giơ lên. 
        Tháºt không thể tin, hai vị cô nương láºp tức cảm thấy má»™t khà dương hoà phá»§ xuống toàn thân má»m mại từ đầu bao bá»c toàn thân đầy sảng khoái. Má»—i nàng tá»± váºn hành khÃ, trong ná»™i tạng tức thì có má»™t luồng nhiệt lá»±c lưu chuyển khiến tứ chi bách cốt Ä‘á»u thấy thư sướng. Thêm nữa cả hai nàng Ä‘á»u xuất thân từ võ há»c thế gia, kiến văn quảng bác hiểu ngay tình hình này chẳng khác gì cách không truyá»n công tiếp sức cho hai nàng sẽ tiến bá»™ rất nhiá»u và đó là ý thành toàn cá»§a lão quái nhân kia. Hai nàng láºp tức tÄ©nh tâm theo phương pháp riêng cá»§a mình hành công thêm. 
        Không biết qua bao lâu, cả hai nàng chỉ biết toàn thân tinh lá»±c sung mãn, chân khà đầy đủ hÆ¡n thưá»ng khi. Äá»™t nhiên bên tai nghe có tiếng lão quái nhân: 
        - Äá»§ rồi! Äá»§ rồi! Tiểu huynh đệ ta lấy lá»… ấy dâng khách quý thá»±c khó gặp, khó gặp. Hôm nay lão ca ta đặc biệt hoan há»·, chúng ta hãy uống vá»›i nhau má»™t bữa Ä‘i! 
        Nhị nữ mở mắt nhìn, chẳng những y phục trên thân đã khô hẳn mà trên bàn đã bày từ lúc nào rất nhiá»u trái cây lạ và có cả rượu nữa. Lại có bốn con vượn nhỠđứng hầu cáºn xung quanh đưa tám con mắt nhá» như hạt châu lấp lánh chuyển động nhìn tất cả. 
        Thá»±c là việc không thể tưởng tượng, qua má»™t lúc nguy hiểm lại gặp kỳ ngá»™ này, nhất là Ngá»c Quan Âm vá»™i vàng đứng dáºy, nghiêng thân: 
        - Bạch Phụng Tiên được nhị vị ban ân lá»›n thế này, suốt Ä‘á»i xin không dám quên. 
        Bốn ngưá»i ngồi quây quần, vừa ăn vừa kể lại những chuyện mình đã trải qua. 
        Hãy nói vá» Yến Lăng Vân trước. Nguyên sau khi chàng rÆ¡i xuống liá»n bất tỉnh hôn mê, nhưng đó lại là Ä‘iá»u may lá»›n cho chàng vì nước hồ dưới đáy chÃnh là má»™t thứ nước tinh chất Ä‘á»ng lại lâu năm được các kỳ hoa dị thảo dung hoá có thể lá»c sạch ná»™i tạng, làm mắt sáng hÆ¡n. Sau cùng được vị Công Tôn lão nhân này phát hiện, vị lão nhân này mưá»i năm trước vỠẩn cư ở đây, vừa nhìn thấy Yến Lăng Vân mi thanh mục tú, lão liá»n có hảo cảm, lão cứu chàng tỉnh dáºy, khi lão vừa chạm vào ngưá»i chàng lão nháºn ra có má»™t lá»±c phản chấn lại, như trong ngưá»i chàng có má»™t cương khà há»™ thân rất thâm háºu. 
        Äến khi lão thu hết chân khà áp chưởng vào Mệnh Môn cá»§a Yến Lăng Vân, lão cảm thấy chân lá»±c càng tăng, và kéo theo luồng khà nóng trong ngưá»i chàng chạy hừng há»±c như muốn thoát ra ngoài. 
        Sức phản chấn ấy mãnh liệt đến độ khai giải hết kinh kỳ bát mạch trong ngưá»i lão. Lão tỉnh ngá»™ hiểu ra trong ngưá»i tiểu thư sinh này có sẵn chân khà thuần dương là Ä‘iá»u lão rất cần để trị liệu thương thế bản thân vì khi xưa lão đã bị tẩu hoả trong lúc bôn tẩu giang hồ. Lão lấy làm vui mừng khôn xiết và thầm cảm tạ trá»i đất giúp lão, cứu ngưá»i tức là tá»± cứu mình, lão thi triển hết công lá»±c bình sanh cứu tỉnh tiểu thư sinh. 
        Bị chân khà dồn dáºp cá»§a lão quái nhân tuôn vào ngưá»i, Yến Lăng Vân tỉnh dáºy, chàng mở choàng mắt phiên thân ngồi lên vừa nhìn thấy lão nhân xung quanh có mấy con vượn, chàng tưởng mình đã bị Võ Äang giam giữ chá» giá» xá» trÃ. Láºp tức chàng phẫn ná»™ quát to: 
        - Võ Äang SÆ¡n các ngươi tá»± xưng danh môn chÃnh phái mà ngáºm máu phun ngưá»i hoành hành vô lá»… chẳng khác nào bá»n lục lâm cưá»ng bạo, tiểu sinh thá»±c lấy làm thẹn cho các ngươi. 
        Nhá» câu ấy quái nhân Công Tôn Minh đã hiểu sá»± việc, hÆ¡n nữa lão liá»n cưá»i ha hả: 
        - Tiểu huynh đệ, lão há»§ không phải là ngưá»i cá»§a Võ Äang phái đâu! Bá»n lão trâu dê kia tháºt là khả ố! 
        Sau đó lão cho biết tÃnh danh và kể sÆ¡ qua tình trạng hiện nay cá»§a chàng. Yến Lăng Vân vá»™i vàng quỳ xuống bái tạ, lão quái nhân cưá»i đáp: 
        - Kỳ thá»±c trong thân thể huynh đệ đã có sẵn huyá»n công vô thượng, bất quá chỉ là hôn mê nhất thá»i chẳng cần lão há»§ đây cứu cÅ©ng sẽ tá»± tỉnh. Không biết tôn sư là bị kỳ nhân nào mà có công lá»±c thông thiên đạt địa đến mức ấy, xin cho lão há»§ biết được chăng? 
        Bị há»i câu ấy chàng hoang mang gãi tai rồi lắc đầu đáp: 
        - Tiểu sinh là Yến Lăng Vân ở Hoài Nam, tuyệt không có sư phụ, lần này chÃnh vì muốn tìm sư phụ mà đến đây và bị Võ Äang Phi Vân lão đạo hãm hại. 
        Lá»i chàng tuy rất thành tháºt không há» giả nhưng lão nhân vẫn chưa hiểu, lão vặn há»i: 
        - Thế thuần dương thần công trong thân tiểu huynh đệ do đâu mà có? 
        Câu há»i ấy khiến chàng giáºt mình tá»± nghÄ©: 
        "Phải rồi, thá»i gian gần đây xảy ra bao nhiêu việc lạ có lẽ trong thân ta có gì đó khác thưá»ng mà ta không biết chăng?" 
        Bất quá chàng chỉ nghi ngá» như thế không dám Ä‘oán định. Nhìn thấy Quá»· Ảnh Lang Quân Công Tôn Minh tuy diện mạo cổ quái nhưng ánh mắt ôn hoà, định cư nÆ¡i đây sai khiến cả bá»n vượn nhá» rõ ràng phải là má»™t cao nhân tinh thông võ há»c, tại sao không bái vị này làm sư phụ há»c võ? 
        Nhân váºy, chàng cung thân nói: 
        - Tiểu sinh thá»±c không tá»± biết. Như được lão tiá»n bối gia ân, kÃnh xin thu tiểu sinh dạy dá»— cho chút nào được chăng? 
        Sắc mặt chàng nghiêm trang thành khẩn xác thá»±c lá»i phát tá»± tấm lòng chân tháºt. 
        Như váºy khiến Công Tôn Minh xúc động, lão nghÄ© thầm: 
        "Nếu được má»™t ngưá»i có kỳ tài thiên hạ này để ta truyá»n thụ y bát phải chăng tu táºp mấy kiếp má»›i được phúc duyên lá»›n ấy? Nhưng tiểu tá» này kỳ môn bát mạch đã thông, đã đạt tá»›i cảnh giá»›i tối cao cá»§a ngưá»i võ há»c, ta dám mạo muá»™i xưng làm thầy, chẳng là mai má»™t kỳ tài cá»§a trá»i đất lắm ư?" 
        NghÄ© váºy lão báºt cưá»i: 
        - Lão há»§ nguyên ở Thiên SÆ¡n tuy cÅ©ng có chút tên má»n trong võ lâm nhưng không dám nháºn phúc lá»›n ấy. Nếu các hạ không chê, chúng ta chỉ nên kết làm bạn vong niên là đủ lắm rồi, hay là có bao nhiêu tài má»n, lão há»§ xin truyá»n thụ hết cho tiểu huynh đệ như má»™t lá»… ra mắt nhau được chăng? 
        Hai ngưá»i cùng hoan há»· làm lá»… lão huynh, tiểu đệ mặc dù tuổi tác sai biệt nhau rất nhiá»u. Sau đó Yến Lăng Vân kể lại tưá»ng táºn gia thế chàng và chuyện gặp gỡ lạ lùng trên núi Äồ SÆ¡n cho Công Tôn Minh nghe, lão quái nhân bất giác cả kinh: 
        - Nam Bắc Âm Dương Nhị Tuyệt Tiá»n Luân, Vạn Phương nhị lão tuy hành vi bất chÃnh vô ý diệt thân nhưng như đã truyá»n hết công lá»±c lại cho tiểu đệ cÅ©ng đâu phải không để lại công đức gì? 
        Äồng thá»i lão lại giải thÃch cặn kẽ cho chàng nghe: 
        - Tiểu huynh đệ đã vì ngẫu nhiên mà được hai loại huyá»n công vô thượng Lục Dương Ly Hoả và Tam Âm Quý Thuá»· chưa há» có trưá»ng hợp ấy trên Ä‘á»i, cÅ©ng nhá» bản chất tiểu đệ thuần háºu nên được trá»i ban công lá»±c tương đương vá»›i sá»± tu luyện trăm năm má»›i đạt được tá»›i cảnh giá»›i tối cao cá»§a võ há»c ấy. Còn vá» phương diện ứng dụng, tâm pháp cá»§a bản môn, ta e rằng bác tạp khó giúp tiểu đệ đạt đại thành. Theo lão ngu huynh, tiểu đệ cứ theo tình hình trên Äồ SÆ¡n khi ấy dùng tâm pháp cá»§a Nho gia tham chiếu trong tám chữ: Äịnh, TÄ©nh, An, Lá»±, Äắc, Nguy, Vi, Tinh rồi dần sẽ tá»± phát huy được chân lá»±c, mai đây ngu huynh sẽ tìm kỳ nhân thiên hạ cho tiểu đệ bái sư để khá»i phụ trá»i cao ban cho đệ kỳ năng này và ngu huynh cÅ©ng được hưởng chút thÆ¡m lây. 
        Từ đó tiểu thư sinh Yến Lăng Vân tạm ở Bách Linh động. Công Tôn lão nhân quả đã Ä‘em hết tuyệt kỹ bản thân truyá»n thụ lại cho chàng các chiêu pháp đã giúp lão thành danh giang hồ từ Quá»· Ảnh Thân Pháp, Bách Linh Chưởng, cho đến độc môn Ngân Hà Kiếm Quyết cá»§a phái Thiên SÆ¡n. Yến Lăng Vân, tá»±a hồ sinh ra đã túc căn lại thêm trà tuệ cá»±c linh mẫn, bất cứ gì chàng chỉ cần nhìn qua là không thể quên, nghe má»™t hiểu mưá»i, vừa há»c là đã đạt tá»›i chá»— tinh diệu nên tiến bá»™ hÆ¡n ngưá»i thưá»ng rất nhiá»u. Ấy là chưa nói tá»›i chàng vốn tinh thông tâm pháp Nho gia Ä‘em ra váºn dụng vá»›i thần công bản thân đêm ngày tham luyện, tuy váºy vì thá»i gian quá ngắn chàng cÅ©ng chưa phát huy được hết chá»— diệu dụng cá»§a Lục Dương, Tam Âm nhưng có chút thành tá»±u đủ để đứng vào hàng cao nhân hiện thá»i. 
        Äiá»u thiếu sót lá»›n nhất cá»§a chàng chÃnh là kinh nghiệm lâm chiến. Bởi váºy ngày nào Công Tôn lão nhân cÅ©ng giao thá»§ cùng chàng, giúp chàng luyện táºp phản ứng đối phó vá»›i địch thá»§. Thấm thoát đã qua vài tháng, chàng vốn là ngưá»i thuần khiết nhân háºu, đối vá»›i sá»± hiểu lầm cá»§a Võ Äang chàng đã hầu quên sạch. Vừa lúc ấy hai cô nương này tìm đến. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |