  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				21-06-2008, 10:16 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 17
					 
                    Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				HÆ¡n cả tuyệt vá»i - Judith Mcnaught
			 
			 
			
		
		
		
			
			HƠN CẢ TUYỆT VỜI 
 
Nguyên bản : Something Wonderful 
 
Tác giả: Judith Mcnaught 
 
Dịch giả: Kim Thùy - Văn Hòa 
 
Chương 1 
 
 
  
  
   
 
 
  
 
Ngưá»i phụ nữ tóc vàng rất khêu gợi chống khuá»·u tay nhổm ngưá»i lên, vừa đưa tay kéo tấm chăn che ngá»±c. Bà khẽ cau mày nhìn ngưá»i thanh niên 18 tuổi có nước da ngăm Ä‘en, đẹp trai Ä‘ang đứng dá»±a vào khung cá»a sổ phòng cá»§a chàng ta, nhìn ra bãi cỠở sau nhà – nÆ¡i ngưá»i ta Ä‘ang dá»± bữa tiệc mừng sinh nháºt mẹ chàng. Phu nhân Catherine Harrington quấn chăn che ngưá»i rồi bước đến cá»a sổ há»i chàng trai:  
- Cái gì làm cho anh quan tâm tá»›i tôi nhiá»u đến thế?  
Jordan Addison Matthew Toensende, Công tước Hawthorne tương lai, hình như không nghe bà ta nói mà cứ đăm đăm nhìn ra phÃa vưá»n sau cá»§a tòa lâu đài mà khi bố chàng chết sẽ thuá»™c vá» chàng. Khi Jordan nhìn vào mảnh vưá»n ráºm rạp ở gần hàng rào, chàng thấy mẹ mình hiện ra từ má»™t đám cây thấp. Bà nhìn quanh vá»›i vẻ lén lút, vừa sá»a lại thân áo trên ngá»±c cho ngay ngắn và vuốt lại mái tóc Ä‘en dày. Má»™t lát sau ngài Harrington hiện ra, ông ta buá»™c lại chiếc khăn quàng cổ. Khi hai ngưá»i quàng tay nhau, há» cưá»i, tiếng cưá»i bay qua cá»a sổ phòng Jordan mở rá»™ng.  
Khi Jordan nhìn mẹ cặp tay ngưá»i yêu má»›i Ä‘i qua bãi cỠđể vào vưá»n hoa, mặt chàng cau có khiến nét mặt thanh xuân cá»§a chàng giảm bá»›t Ä‘i phần nào. Má»™t lát sau, bố chàng cÅ©ng từ mảnh vưá»n ráºm rạp ấy hiện ra, ông nhìn quanh rồi đón phu nhân Milborne chui ra từ má»™t bụi cây, bà ta hiện là nhân tình cá»§a ông.  
- DÄ© nhiên là do việc mẹ tôi có ngưá»i yêu má»›i – Jordan đáp, giá»ng lá» rá» châm biếm.  
- Tháºt sao? – Phu nhân Harrington há»i, đưa mắt nhìn qua cá»a sổ - Ai thế?  
- Chồng bà đấy – Jordan nói rồi quay qua nhìn thẳng vào ngưá»i đàn bà xinh đẹp để xem có dấu hiệu gì kinh ngạc không. Khi không thấy có dấu hiệu gì hết, mặt chàng Ä‘anh lại vẻ mỉa mai – Bà đã biết há» dẫn nhau vào vưá»n ráºm, cho nên bà bất thần nhảy vào giưá»ng vá»›i tôi vì chán nản, đúng không?  
Bà ta gáºt đầu, thấy khó chịu vì Jordan đã nhìn bà vá»›i cặp mắt gay gắt, má»™t cặp mắt xám lạnh lùng. Bà đưa tay vuốt lên bá»™ ngá»±c rắn chắc cá»§a chàng và nói:  
- Em nghÄ©, nếu chúng ta ăn nằm vá»›i nhau chắc là rất thú vị. Nhưng chuyện em nằm vào giưá»ng anh không phải là vì bất thần đâu Jordan à, mà em đã muốn từ lâu rồi. Bây giá» mẹ anh và chồng em tằng tịu vá»›i nhau, em thấy không có lý do gì mà em không làm Ä‘iá»u em muốn. Việc này có gì sai trái đâu?  
Jordan không nói gì. Bà nhìn thấy vẻ bà hiểm trên mặt chàng nên bẽn lẽn há»i:  
- Có phải anh kinh ngạc không?  
- Chẳng có gì ngạc nhiên hết – Chàng đáp – Tôi đã biết tÃnh trăng hoa cá»§a mẹ tôi từ khi tôi lên 8,  
nên tôi không ngạc nhiên khi thấy phụ nữ khác làm như thế. Nếu có ngạc nhiên chăng thì tôi chỉ ngạc nhiên là bà đã không tìm cách để cả 6 ngưá»i chúng ta cùng quy tụ lại trong khu vưá»n ráºm kia làm thành má»™t “tiểu gia đình†– Chàng kết thúc câu nói bằng má»™t vẻ láo xược  
Bà ta ú á»› trong miệng, ná»a cưá»i cá»a hoảng hốt:  
- Bây giỠanh làm cho tôi kinh ngạc rồi đấy.  
Chàng uể oải đưa tay ra, nâng cằm bà ta lên, nhìn mặt bà ta vá»›i ánh mắt gay gắt quá thạo Ä‘á»i so vá»›i tuổi tác cá»§a chàng:  
- Dù sao tôi vẫn thấy chuyện này khó tin.  
Bá»—ng Catherine vá»›i vẻ bối rối, bà ta rút tay khá»i ngá»±c chàng, siết mạnh tấm chăn quanh thân thể trần truồng cá»§a mình:  
- Jordan, tôi tháºt không hiểu tại sao anh nhìn tôi vá»›i vẻ khinh bỉ như thế - Bà nói, mặt lá»™ vẻ xấu hổ vì bị xúc phạm – Anh không có vợ, anh không thấy được ná»—i khổ tâm cá»§a những ai có cuá»™c sống buồn thảm, nếu không tìm cách để thoát ra khá»i cảnh buồn tẻ này thì chắc chúng ta trở thành Ä‘iên mất.  
Nghe cái giá»ng có vẻ buồn bã cá»§a bà nét mặt chàng trở nên hài hước, đôi môi dày gợi cảm nhếch lên thành nụ cưá»i châm biếm:  
- Catherine tá»™i nghiệp – Chàng nói giá»ng chua chát, vừa đưa tay cà khá»›p ngón tay trên má bà ta – Äàn bà các ngưá»i tháºt khốn khổ, từ ngày ra Ä‘á»i các ngưá»i chỉ biết đòi há»i những gì các ngưá»i muốn có, cho nên các ngưá»i không làm gì hết. Và cho dù các ngưá»i có làm thì ngưá»i ta cÅ©ng không cho phép làm. Chúng tôi không cho phép các ngưá»i há»c hành, và các ngưá»i bị cấm không được chÆ¡i thể thao, cho nên các ngưá»i không thể rèn luyện vá» tinh thần lẫn thể xác. Tháºm chà các ngưá»i không có quyá»n vá» bản thân cá»§a mình như đàn ông, các ngưá»i phải trao thân cho ngưá»i đàn ông nào đến vá»›i mình lần đầu tiên. Cuá»™c Ä‘á»i tháºt bất công vá»›i các ngưá»i biết bao – Chàng kết thúc – Thảo nào các ngưá»i buồn chán, phi luân và nhẹ dạ.  
Catherine ngần ngừ, bị choáng váng vì lá»i chàng nói, không biết có phải chàng coi thưá»ng mình không, nhưng bà nhún vai:  
- Anh nói đúng!  
Chàng nhìn bà ta, vẻ ngạc nhiên:  
- Có bao giỠbà nghĩ đến việc thay đổi những chuyện như thế này không?  
- Không – bà đáp giá»ng thẳng thừng  
- Tôi khen bà thành tháºt, phụ nữ Ãt ngưá»i thành tháºt.  
Mặc dù Jordan Townsende má»›i 18 tuổi nhưng đã có nét hấp dẫn đối vá»›i phụ nữ, khiến cho chàng trở thành đỠtài bàn tán xôn xao trong giá»›i nữ lưu. Và khi Catherine nhìn vào cặp mắt xám nghiêm nghị ấy, bá»—ng nhiên bà cảm thấy cuốn hút như bị thôi miên. Nét sành sá»i trong mắt chàng, vẻ châm biếm và sá»± hiểu biết thành thạo trên gương mặt chàng đã đến vá»›i chàng trước tuổi. Tất cả những nét đặc biệt ấy, và thân hình cưá»ng tráng đầy sinh lá»±c ấy cá»§a chàng đã khiến phụ nữ tìm đến chàng. Jordan hiểu biết nhiá»u vá» phụ nữ, chàng hiểu bà và mặc dù rõ ràng chàng không mến phục hay đồng tình vá»›i bà, nhưng chàng đã chấp nháºn bản chất cá»§a bà vá»›i tất cả sá»± yếu Ä‘uối cá»§a bà.  
- Thưa ngài, bây giá» ngài có lên giưá»ng vá»›i tôi không?  
- Không – Chàng đáp nho nhỠ 
- Tại sao?  
- Vì tôi không buồn chán đến nỗi phải muốn ngủ với vợ tình nhân của mẹ tôi.  
- Anh không… anh không đánh giá cao phụ nữ có phải không? – Catherine há»i, vì bà cảm thấy không thể không há»i  
- Có lý do gì tôi phải đánh giá cao?  
- Tôi… - Bà cắn môi, rồi lắc đầu với vẻ chán nản – Không, tôi nghĩ là không. Nhưng ngày nào đó anh cũng phải cưới vợ để có con  
Bá»—ng mắt chàng sáng lên vá»›i vẻ thÃch thú, chàng tá»±a lưng vào khung cá»a sổ vòng hai tay trước ngá»±c:  
- Lấy vợ à? Tháºt không? Có phải lấy để có con không? Lâu nay tôi cứ nghĩ…  
- Jordan, tháºt thế đấy – Bà ta nói rồi cưá»i vì thấy đột nhiên chàng vui vẻ, dà dá»m – Anh cần có con  
nối dõi  
- Khi tôi bị bó buá»™c phải có con nối dõi – Chàng trả lá»i vẻ hóm hỉnh – Tôi sẽ tìm mmá»™t cô gái thÆ¡ ngây má»›i rá»i khá»i ghế nhà trưá»ng không có tÃnh Ä‘ua đòi  
- Và khi nàng chán nản đi tìm những trò tiêu khiển khác, anh sẽ làm gì?  
- Khi nàng chán nản à? – Chàng há»i, giá»ng rất gay gắt  
Catherine nhìn đôi vai rá»™ng rắn rá»i cá»§a chàng, nhìn bá»™ ngá»±c nở nang và cái bụng thon, rồi ngước mắt nhìn cái vẻ mặt sắc nét như đẽo. Mặc cái áo sÆ¡ mi vải lanh và quần ống bó cưỡi ngá»±a, cả thân hình cao to cá»§a Jordan Townsende, nÆ¡i nào cÅ©ng toát ra sức mạnh và khêu gợi dục tình, cặp lông mày nhướng lên trên đôi mắt xanh lục, má»™t đôi mắt hiểu biết. Bà đáp:  
- Có lẽ không  
Trong khi bà mặc áo quần, Jordan quay nhìn ra ngoài cá»a sổ, lÆ¡ đãng nhìn những vị khách lịch sá»± đã tụ táºp ở những bãi cá» tại Hawthorne để ăn mừng ngày sinh nháºt cá»§a mẹ chàng. Äối vá»›i ngưá»i ngoài thì ngày hôm ấy cảnh tượng ở Hawthorne là cảnh thiên đàng xa hoa lá»™ng lẫy, ngưá»i ngưá»i áo quần sang trá»ng tụ táºp để vui chÆ¡i vô tư lá»±. Còn đối vá»›i Jordan Townsende 18 tuổi, cảnh này vô nghÄ©a, xấu xa. Chàng biết rất rõ cảnh tượng diá»…n ra trong nhà này ra sao khi khách đã vá» hết.  
18 tuổi, chàng không tin vào tÃnh thiện vốn có cá»§a má»i ngưá»i, kể cả chàng. Chàng được sinh ra trong giàu sang phú quý, nhưng đã chịu nhiá»u cảnh chán chưá»ng, bị gò bó và canh chừng.  
                                                                   *******  
Tá»±a cằm nhá» nhắn trên hai cánh tay, cô Alexandra Lawrence nhìn con bướm vàng Ä‘áºu trên báºu cá»a sổ ngôi nhà nhá» cá»§a ông ngoại cô, rồi cô quay nhìn lui ngưá»i đàn ông tóc bạc yêu quý cá»§a cô Ä‘ang ngồi ở phÃa bên kia bàn.  
- Ông ngoại nói gì mà cháu không nghe thế?  
- Ông há»i tại sao con bướm ấy hấp dẫn hÆ¡n Socrates như thế? – Ông già dá»… thương đáp, vừa cưá»i hiá»n hòa vá»›i cô bé 13 tuổi có mái tóc quăn màu hạt dẻ láng mướt cá»§a mẹ cô và cặp mắt xanh lục cá»§a ông. Ông vui vẻ vá»— tay lên táºp sách viết vá» Socrates mà ông Ä‘ang dạy cho cô  
Alexandra nhìn ông cưá»i vả lả, xin lá»—i, nhưng cô thấy hối háºn vì đã lÆ¡ đãng. Vì theo ông ngoại đáng yêu cá»§a cô thưá»ng nói thì: “Việc nói láo là Ä‘iá»u sỉ nhục cho lương tâm, cÅ©ng như là sá»± nhục mạ trà thông minh cá»§a ngưá»i mà mình nói láoâ€. Và Alexandra làm bất cứ Ä‘iá»u gì để khá»i nhục mạ con ngưá»i dịu dàng đã dạy dá»— cô vá»›i triết lý sống cá»§a mình cÅ©ng như đã dạy cho cô há»c toán, triết há»c, lịch sá» và chữ latin.  
Cô thở dài ân háºn rồi đáp:  
- Cháu tá»± há»i không biết có phép màu nào làm cho cháu thành “con sâu nhá»™ng†bây giỠđể rồi vài hôm nữa biến thành con bướm xinh đẹp được không?  
- Nhìn chung thì làm con nhá»™ng đâu có tá»™i tình gì? – Ông trÃch dẫn để trêu cô bé “quan Ä‘iểm vá» cái đẹp ở Ä‘á»i rất khác nhauâ€. Mắt ông long lanh như chỠđợi xem cô bé có nhá»› câu nói trÃch ở đâu không.  
- Horace- Alexandra trả lá»i láºp tức, cô cưá»i vá»›i ông.  
Ông gáºt đầu sung sướng rồi nói:  
- Cháu chẳng cần lo âu vá» vẻ ngoài cá»§a mình, cháu thân yêu ạ. Vì cái đẹp Ä‘Ãch thá»±c xuất phát từ trái tim và ở đôi mắt  
Alexandra nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ, nhưng cô không nhớ triết gia nào, xưa hay nay, đã nói câu này.  
- Ai nói câu này hả ngoại?  
Ông ngoại cô cưá»i khúc khÃch:  
- Ông nói  
Cô cưá»i vang, tiếng cưá»i trong trẻo như tiếng chuông vang khắp căn phòng ấm áp, vui như tiếng nhạc. Rồi cô im bặt vá»›i vẻ nghiêm trang:  
- Ba cháu thất vá»ng vì cháu không đẹp. Má»—i khi ba cháu đến thăm, cháu Ä‘á»u thấy thế. Ông muốn cháu đẹp cÅ©ng có lý do, vì mẹ cháu đẹp, mà ba cháu đẹp trai. ÄÆ°á»£c như thế là nhá» bà ná»™i cháu đã lấy ngưá»i bà con vá»›i má»™t ông bá tước.  
Không thể nào che dấu sá»± bất bình cá»§a mình đối vá»›i chàng rể và lá»i tuyên bố đáng ngá» cá»§a anh ta vá» mối liên hệ mỠám vá»›i ông bá tước mỠám, ông Gimble trÃch dẫn câu nói tháºt có ý nghÄ©a:  
- “Sinh ra một nơi vô đạo đức thì chẳng ra gì† 
- Moliere – Alexandra nhanh nhẹn nêu xuất xứ cá»§a câu trÃch dẫn – Nhưng… – cô buồn rầu nói tiếp, Ä‘em vấn đỠtrở lại mối quan tâm ban đầu cá»§a mình – Chắc ông phải chấp nháºn số pháºn không may cá»§a ba cháu vì đã có đứa con gái nhan sắc tầm thưá»ng. Tại sao? – Cô nói tiếp vá»›i vẻ buồn rầu – Cháu không cao và có tóc vàng? ÄÆ°á»£c thế chắc sẽ tuyệt hÆ¡n là trông giống đứa bé lang thang, như ba cháu đã nói.  
Cô quay đầu sang ngắm con bướm, và mắt ông Gimble ánh lên vẻ trìu mến thân thương vì cháu ngoại ông chỉ có nhan sắc tầm thưá»ng. Khi cô bé lên 4, ông đã dạy cho bé há»c Ä‘á»c há»c viết giống như trẻ con trong làng đến há»c vá»›i ông. Nhưng trà óc Alexandra thông minh hÆ¡n chúng nhiá»u, cô tiếp thu những Ä‘iá»u ông dạy rất nhanh. Con cái cá»§a nông dân Ä‘á»u há»c hành rất xoàng, chúng chỉ đến há»c vá»›i ông vài ba năm rồi theo bố ra đồng làm việc nhổ cá», tái sản xuất, bắt đầu cái vòng luẩn quẩn cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Nhưng Alexandra đã mang dòng máu hiếu há»c cá»§a ông. Ông già cưá»i vá»›i đứa cháu ngoại, cái “vòng Ä‘á»i†không đến ná»—i tệ lắm – ông nghÄ©.  
Nếu ông theo cái thiên hướng cá»§a tuổi trẻ thá»i ông, cứ sống độc thân, hiến thân vào việc nghiên cứu há»c táºp chứ không lấy vợ, thì bây giá» chắc không có Alexandra. Và Alexandra là món quà cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, món quà cá»§a ông. à nghÄ© ấy làm cho ông bối rối vì nó đã nói lên sá»± tá»± hào cá»§a ông. Thế nhưng ông không thể không cảm thấy sung sướng khi nhìn cô bé tóc quăn ngồi trước mặt ông. Cô bé là niá»m hy vá»ng cá»§a ông, cô dịu dàng hay cưá»i, thông minh và có tinh thần bất khuất. Có lẽ cô bé có quá nhiá»u lý trÃ, và cÅ©ng quá nhiá»u tình cảm, vì cô thưá»ng tìm cách làm cho ông bố nông cạn cá»§a cô hài lòng má»—i khi ông ta đến thăm.  
Ông tá»± há»i không biết rồi cô bé sẽ lấy ngưá»i chồng như thế nào? Ông hy vá»ng cô bé đừng lấy ngưá»i chồng như con gái ông đã lấy. Con gái ông không có cái tÃnh sâu sắc như Alexandra, ông đã làm há»ng con gái ông. Ông Gimble buồn bã nghÄ©, mẹ cá»§a Alexandra yếu Ä‘uối và Ãch ká»·, chị ta đã lấy ngưá»i chồng giống mình. Nhưng Alexandra cần phải lấy ngưá»i chồng tốt hÆ¡n và đáng được có ngưá»i chồng tốt hÆ¡n.  
Có bản chất nhạy cảm nên Alexandra nháºn thấy ông ngoại bá»—ng nhiên buồn rầu, cô liá»n há»i han để làm cho ông vui:  
- Ông không được khá»e phải không? Ông lại Ä‘au đâu à? Cháu bóp vai cho ông nhé  
- Ông hÆ¡i Ä‘au đầu – Ông Gimble đáp, và khi ông nhúng cây bút lông chim vào má»±c viết dòng chữ mà cái hôm sắp đến sẽ thành “Bài luáºn văn đầy đủ vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Voltarieâ€, cô bé Ä‘i vòng ra sau lưng ông đưa hai bàn tay bé nhá» bóp vai bóp cổ cho ông được thư giãn.  
Ngay khi hai bàn tay cô vừa nghỉ bóp thì ông cảm thấy có cái gì chÃch nhẹ lên má ông. Vẫn say sưa làm việc, ông đưa bàn tay lên thoa chá»— bị chÃch trên má. Má»™t lát sau, cổ ông lại bị chÃch, và ông lại thoa lên cổ. Váºt chÃch liá»n di chuyển lên tai phải ông. Và khi ông nháºn ra đứa cháu ngoại đã dùng cây bút lông chim để chÃch vào da ông, ông liá»n báºt cưá»i bá»±c bá»™i rồi nói:  
- Alex, ông tưởng có con nhỠnghịch ngợm đang quấy rầy không cho ông làm việc chứ  
- Vì  ông làm việc nhiá»u quá – Cô đáp, nhưng cô hôn lên má nhăn nheo cá»§a ông rồi vá» chá»— cÅ© ngồi để há»c vá» Socrates. Má»™t lát sau cô lại lÆ¡ đãng vì thấy má»™t con sâu bò cháºm rãi qua cánh cá»a mở rá»™ng cá»§a ngôi nhà tranh   
- Nếu má»i váºt trên thế gian này Ä‘á»u phục vụ cho mục Ä‘Ãch đặc biệt cá»§a Chúa, thì tại sao ngài lại sinh ra loài rắn? Chúng quá xấu xÃ, thá»±c váºy, chúng hoàn tòan độc ác.  
Thở dài vì bị gián Ä‘oạn công việc, ông Gimble để bút xuống, nhưng ông không  làm sao giáºn nụ cưá»i rạng rỡ cá»§a cô bé  
- Khi nào ông gặp ngài, thế nào ông cÅ©ng há»i Ngài câu này.  
Lá»i nói cá»§a ông ngoại bá»—ng làm cho cô gái cảm thấy buồn, nhưng tiếng xe ngá»±a dừng lại trước nhà làm cho cô vùng đứng dáºy, chạy đến cá»a sổ mở rá»™ng.  
- Bố! – Cô reo lên sung sướng – Bố từ London đến!  
- Và cũng đến đúng lúc – Ông Gimble càu nhàu.  
Nhưng Alexandra không nghe. Mặc chiếc quần có hai ống túm, và áo sÆ¡ mi nông dân, cô chạy ra cá»a nhào vào vòng tay miá»…n cưỡng đưa ra cá»§a bố cô.  
- Con không không, cô bé lang thang? – Ông ta há» hững há»i  
Ông Gimble đứng dáºy, Ä‘i đến cá»a sổ cau mày nhìn con ngưá»i London đẹp trai giúp cháu ngoại cá»§a ông bước lên chiếc xe má»›i tân kỳ. Xe  tân kỳ, áo quần tân kỳ nhưng đạo đức không tân kỳ chút nào hết. Ông Gimble tức giáºn nghÄ©, nhá»› lại cảnh con gái ông, Filicia, đã lóa mắt trước bá»™ mã cá»§a chàng trai và trước lá»i lẽ quyến rÅ© cá»§a anh ta ngay từ khi anh ta đến nhà ông vào má»™t buổi chiá»u, vì xe anh ta bị há»ng ở ngoài đưá»ng trước mặt nhà ông. Ông Gimble đỠnghị cho anh ta ở lại đêm, và sau lúc xế chiá»u, mặc dù đã can ngăn nhưng ông chịu thua lá»i năn nỉ cá»§a Felicia xin được cho phép cô dẫn chàng trai Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng, để cô chỉ cho anh ta thấy cảnh đẹp từ đồi cho đến suối.  
Khi trá»i tối mà há» vẫn không vá», ông Gimble liá»n Ä‘i tìm há». Ông Ä‘i đưá»ng rất dá»… vì trăng tròn chiếu sáng. Ông thấy hỠở dưới chân đồi bên cạnh dòng suối, trần truồng trong tay nhau. George Lawrence mất chưa đầy 4 giỠđồng hồ để thuyết phục cô gái bá» hết những lá»i giáo huấn đã há»c trong cả Ä‘á»i ngưá»i, và đã dụ dá»— được cô.  
CÆ¡n giáºn bùng lên trong lòng ông Gimble chưa từng có. Ông bá» cảnh tượng trước mắt và quay vá». Hai giá» sau khi ông vá» nhà thì có ngưá»i bạn hiá»n cá»§a ông Ä‘i theo, đó là cha xứ địa phương. Cha xứ đã mang theo cuốn sách để dùng làm lá»… cưới.  
Ông Gimble đã mang theo khẩu súng để đảm bảo ngưá»i dụ dá»— con gái ông phải chịu tham gia lá»… cưới. Äấy là lần đầu tiên trong Ä‘á»i ông cầm vÅ© khÃ.  
Và cÆ¡n giáºn dữ chÃnh đáng cá»§a ông đã mang đến cho Felicia kết quả gì? Câu há»i làm cho nét mặt cá»§a ông Gimble u sầu. George Lawrence mua cho cô má»™t ngôi nhà rá»™ng đã xuống cấp để trống suốt 10 năm trá»i, rồi nuôi gia nhân cho cô. Và suốt 9 tháng sau ngày cưới, anh ta miá»…n cưỡng sống vá»›i cô trong cái quáºn nhá» xa xôi, nÆ¡i cô đã ra Ä‘á»i. Vào cuối thá»i gian ấy, Alexandra ra Ä‘á»i, và chẳng bao lâu sau đó, George Lawrence trở vá» London nÆ¡i anh ta cư trú, má»™t năm chỉ trở lại Mrosham hai lần, má»—i lần hai hay ba tuần.  
- Anh ấy đã kiếm sống bằng những công việc chÃnh đáng – Felicia đã nói như thế vá»›i ông Gimble, rõ ràng chị ta đã lặp lại những lá»i cá»§a chồng nói – Anh ấy là ngưá»i quý phái, cho nên anh ấy không thể làm những công việc như ngưá»i bình thưá»ng. Ở London, nhá» gốc gác gia đình và huyết thống mà anh ấy sống trong đám ngưá»i có tai mắt, nên nhá» thế mà ngưá»i ta nghÄ© là anh có đầu tư vốn liếng vào công ty hối Ä‘oái và vào những con ngá»±a Ä‘ua giá»i. Chỉ có cách ấy anh má»›i nuôi nổi chúng con chứ. DÄ© nhiên anh rất muốn đưa tụi con lên London, nhưng Ä‘á»i sống ở đấy quá đắt Ä‘á», và anh không muốn đưa chúng con đến ở những nÆ¡i cháºt chá»™i dÆ¡ bẩn mà anh phải sống ở đấy. Anh thưá»ng lui tá»›i vá»›i chúng con như thế này tốt hÆ¡n.  
Ông Gimble không tin lối giải thÃch cá»§a George Lawrence vá» việc anh ta phải sống ở London, nhưng ông rất tin vá» lý do anh ta phải quay vá» Morsham má»—i năm hai lần. Anh ta phải vá», vì ông Gimble đã hứa sẽ đến tìm anh ta tại London – vá»›i khẩu súng ông mượn – nếu anh không quay vỠđể thăm vợ con. Thế nhưng việc nói tháºt cho Felicia biết chuyện này cÅ©ng chẳng có lợi Ãch gì, vì chị ta Ä‘ang hạnh phúc. Không giống như các phụ nữ khác trong quáºn nhá» này, Felicia đã lấy “má»™t nhà quý tá»™c tháºt sá»±â€, và theo suy nghÄ© ngu ngốc cá»§a chị ta thì đây là Ä‘iá»u đáng kể. Việc này khiến cho chị có địa vị trong quáºn, và khi chị Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn bè lối xóm, chị có vẻ ta đây là ngưá»i cao quý.  
Giống Felicia, Alexandra sùng bái George Lawrence. Và trong thá»i gian ngắn ngá»§i ông ta ở đây, rằng hoàn toàn được sống trong cảnh vợ con chiá»u chuá»™ng thương mến. Felicia xoắn vó bên ông ta, còn Alexandra thì cố gồng mình đóng cả vai trò con trai lẫn con gái vá»›i ông. Vì thấy mình thiếu sắc đẹp cá»§a giá»›i nữ nên cô mặc quần cưỡi ngá»±a và táºp đánh kiếm, để khi nào bố cô vá» là cô có thể đánh kiếm vá»›i ông.  
Äứng nÆ¡i cá»a sổ, ông Gimble nhìn chiếc xe bóng loáng có bốn con ngá»±a láng lẫy kéo. Vá»›i vợ con thì dè sẻn, nhưng George Lawrence đã Ä‘i má»™t cá»— xe ngá»±a tháºt đắt tiá»n.  
- Bố à, bố sẽ ở lại bao lâu? – Alexandra há»i, cô đã bắt đầu lo sợ giá» phút bố cô lại ra Ä‘i.  
- Chỉ một tuần thôi. Bố phải đến lâu dài Landsdown ở Kent  
- Tại sao bố Ä‘i nhiá»u như thế? – Alexandra há»i, cô không giấu được sá»± thất vá»ng cá»§a mình mặc dù cô biết bố cÅ©ng ghét cảnh xa vợ xa con.  
- Vì bố phải Ä‘i – George đáp, và khi cô định phản đối, ông ta lắc đầu rồi đưa tay vào túi lấy ra má»™t cái há»™p nhá» - Äây, ba có mang vá» cho con món quà nhá» làm quà sinh nháºt cho con, Alex.  
Alexandra nhìn bố cô vá»›i vẻ mến phục và sung sướng. Mặc dù ngày sinh nháºt cá»§a cô đã qua trước đó mấy tháng, và cô không nháºn được thư từ gì từ bố cá»§a cô hết. Cặp mắt mày bÃch ngá»c cá»§a cô sáng long lanh khi cô mở cái há»™p nhá» màu bạc có hình trái tim, mặc dù cái há»™p làm bằng thiếc và không đẹp đẽ gì, nhưng cô đã nắm trong tay như má»™t báu váºt  
- Con sẽ mang nó hàng ngày bố ạ - Cô nói thì thào, rồi quàng tay ôm ghì lấy bố cô – Con yêu bố rất nhiá»u !  
Khi há» Ä‘i qua ngôi làng nhá» im lìm, ngá»±a tung lên không trung từng đám bụi mù, và Alexandra vẫy tay chào những ngưá»i cô gặp trên đưá»ng như báo cho há» biết ngưá»i bố đẹp trai kỳ diệu cá»§a cô đã quay trở vá».  
Cô không cần báºn tâm làm cho há» chú ý đến bố cô, vì tối đến má»i ngá»i trong làng sẽ không những bàn tán vá» chuyện ông ta vá» làng mà còn bàn đến cả màu áo khoác cá»§a ông, đến cả hàng tá các chi tiết khác trên ngưá»i ông. Vì làng Morsham đã từ hàng trăm năm nay Ä‘á»u như thế: im lìm, bất động, lãng quên ở thung lÅ©ng hẻo lánh này. Cư dân trong làng đơn giản, chất phác, làm lụng vất vả, há» rất vui sướng khi kể lại cho nhau nghe bất kỳ biến cố nhá» nhặt nào đã xảy ra để xua tan cảnh nhàm chán bất táºn trong cuá»™c sống cá»§a há». Há» vẫn còn kể chuyện đã xảy ra cách đây 3 tháng, chuyện vá» má»™t cá»— xe chạy qua làng, trên xe có ngưá»i thành phố mặc cái áo khoác không phải chỉ có má»™t thân mà là “tám thânâ€. Bây giá» thì chiếc xe kỳ diệu cá»§a George Lawrence chắc há» sẽ kể đến 6 tháng má»›i hết.  
Äối vá»›i ngưá»i xa lạ thì Morsham chỉ là má»™t nÆ¡i cặn bã, cư dân chỉ là nông dân bép xép. Nhưng đối vá»›i cô bé 13 tuổi Alexandra thì ngôi làng và cư dân rất kỳ diệu. Ở tuổi 13, cô tin tưởng vào tÃnh thiện thiên phú cá»§a trẻ con, cho nên cô nghÄ© rằng sá»± chân tháºt, trung thành và vui vẻ là những đức tÃnh phổ biến cá»§a nhân loại. Cô dịu dàng, vui tÃnh và lạc quan không thể tưởng tượng được.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 14-10-2008 at 12:08 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				21-06-2008, 10:20 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 17
					 
                    Thá»i gian online: 10 giá» 22 phút 1 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				HÆ¡n cả tuyệt vá»i - Judith Mcnaught
			 
			 
			
		
		
		
			
			 
 
Chương 2 
  
 
  
 
Công tước Hawthorne từ từ hạ tay xuống khẩu súng Ä‘ang bốc khói, thá» Æ¡ nhìn thân hình cá»§a ngày Grangerfield nằm co quắp bất động trên mặt đất. Có chồng ghen tuông tháºt tai hại, Jordan nghÄ©, há» gây ra lắm cảnh phiá»n phức như những bà vợ nhẹ dạ vô tÃch sá»± cá»§a há». Không những há» thưá»ng bám vào những kết luáºn hồ đồ cá»§a mình, mà há» còn giải quyết những kết luáºn ấy bằng súng lúc bình minh. Chàng lãnh đạm nhìn đối thá»§ đã lá»›n tuổi bị thương nằm trên mặt đất, lão Ä‘ang được vị bác sÄ© chăm sóc, và sau đó chàng nguyá»n rá»§a ngưá»i phụ nữ xinh đẹp vì mải miết theo Ä‘uổi chàng nên gây ra cảnh đấu súng này.  
Ở tuổi 27, Jordan đã biết việc tằng tịu vá»›i vợ ngưá»i khác thưá»ng gây ra nhiá»u chuyện phiá»n phức hÆ¡n là những giây phút được hưởng khoái lạc tình cá»§a dục. Cho nên, lâu nay chàng thưá»ng cương quyết hạn chế việc giao du tình dục chỉ vá»›i những phụ nữ không bị vướng vÃu vá»›i chồng con, loại đàn bà này có nhiá»u trong xã há»™i, và cÅ©ng rất nhiá»u ngưá»i muốn vào bằng hÆ¡i ấm trong giưá»ng chàng. Tuy nhiên, sá»± ve vãn nhau là chuyện bình thưá»ng trong Ä‘á»i sống cá»§a giá»›i thượng lưu, cho nên chàng và Elizabeth Grangerfield gian dÃu nhau là Ä‘iá»u không có gì lạ, vì hai ngưá»i đã quen biết nhau từ lúc há» còn nhá». Chuyện gian dÃu nhau xảy ra từ khi bà ta Ä‘i du lịch xa hÆ¡n má»™t năm trá»i trở vá». Sá»± ve vãn nhau khởi đầu bằng những lá»i lẽ chá»c ghẹo nhau vô hại, lá»i lẽ trêu chá»c nhau giữa đôi bạn cÅ©, chuyện há» chá»c ghẹo nhau không Ä‘i xa giá»›i hạn. Nhưng bá»—ng má»™t đêm vào tuần trước Elizabeth đã lẻn vào nhà Jordan mà ngưá»i quản gia cá»§a chàng không thấy, và khi Jordan vá» nhà, chàng thấy bà ta trần truồng nằm trên giưá»ng chàng đợi chàng vá». Bình thưá»ng như má»i khi, chàng sẽ xua Ä‘uổi bà ta vá» nhà, nhưng đêm đó trà óc chàng không được sáng suốt vì đã nháºu say vá»›i bạn bè, cho nên chàng đã để cho thể xác Ä‘iá»u khiển, không kiá»m chế được nhục dục trước ngưá»i phụ nữ lõa lồ.  
Quay vỠngựa, con ngựa của chàng buộc ở một gốc cây gần đấy, Jordan nhìn những tia sáng yếu ớt đang chiếu qua hàng cây. Vẫn còn thì già cho chàng ngủ vùi vài giỠtrước khi bắt đầu một ngày dài làm công việc của gia đình và xã hội, rồi kết thúc bằng đêm dạ vũ tại nhà Bildrup đến khuya mới chấm dứt.  
                                                                              *****  
Những cây đèn chùm có hàng trăm ngàn mảnh thá»§y tinh sáng choang trên trần phòng khiêu vÅ© rá»™ng rãi sáng sá»§a. Trong phòng, những ngưá»i khiêu vÅ© mặc toàn satin, lụa và nhung Ä‘ang quay cuồng trong Ä‘iệu valse êm dịu. Hai cánh cá»a kiểu Pháp mở rá»™ng dẫn lối ra hành lang để lá»t vào từng cÆ¡n gió mát, và để cho từng cặp muốn được hưởng những giây phút riêng tư Ä‘i ra.  
Má»™t cặp đứng ở chá»— trên hành lang, khuất tịch trong bóng tối, không quan tâm đến những lá»i phá»ng Ä‘oán cá»§a khách trong phòng vá» việc há» vắng mặt.  
- Tháºt bỉ ổi! – Cô Leticia Bildrup nói vá»›i Ä‘oàn tùy tùng gồm má»™t nhóm thanh niên nam nữ lịch sá»±, vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn ra phÃa cá»a, nÆ¡i cặp trai gái vừa Ä‘i ra ngoài, ánh mắt vừa hằn há»c lên án vừa ganh tỵ khắt khe. Rồi cô nói tiếp:  
- Elizabeth Grangerfield có tư cách như gái điếm, chạy theo Hawthorne, mới sáng nay thôi chồng chị ta bị thương vì đấu súng với Hawthorrne.  
Ngài Roderick Carstairs nhìn cô Bildrup giáºn dữ vá»›i vẻ mặt hả hê, vẻ mặt đã được cả giá»›i thượng lưu  biết đến. Vẻ lo sợ, ngài nói:  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là cô nói đúng ngưá»i đẹp ạ. Elizabeth phải há»c theo cô má»›i được, chỉ chạy theo Hawthorne lén lút chứ đừng ngang nhiên như thế.  
Leticia nhìn ông ta vá»›i vẻ bình thản đến hiếu kỳ, nhưng trên đôi má mịn màng cá»§a cô đã á»ng hồng. Cô đáp:  
- Coi chừng đấy Rody, anh đã mất khả năng phân biệt chuyện nào nói cho vui, chuyện nào xúc phạm ngưá»i khác rồi đấy.  
- Không đúng đâu ngưá»i đẹp, tôi phân biệt rạch ròi mà.  
- Ông đừng so sánh tôi vá»›i Elizabeth Grangerfield – Leticia đáp, giá»ng ấm ức tức tối – Tôi và bà ấy không có cái gì giống nhau hết.  
- A có đấy, cả hai Ä‘á»u muốn Hawthorne. Cô cÅ©ng giống như hàng tá phụ nữ khác mà tôi có thể nêu tên ra, nhất là… – Ông ta gáºt đầu chỉ vá» phÃa cô vÅ© công balê tóc đỠxinh đẹp Ä‘ang nhảy Ä‘iệu valse vá»›i má»™t hoàng tá» ngưá»i Nga trên sàn nhảy – Elise Grandeaux. Nhưng cô Grandeaux hình như được ưu đãi hÆ¡n những ngưá»i khác như cô rất nhiá»u, vì cô ta là nhân tình má»›i cá»§a Hawthorne.  
- Tôi không tin ông! – Letty thốt lên, cặp mắt xanh quay lại nhìn cô gái có mái tóc đỠduyên dáng, ngưá»i được đồn rằng đã làm cho hoàng đế Tây Ban Nha và hoàng tá» Nga say đắm – Hawthorne không có tình nhân!  
- Chúng ta Ä‘ang bàn chuyện gì thế Letty? – Má»™t cô há»i, cô ta vừa quay khá»i ngưá»i cầu hôn cá»§a mình.  
- Chúng tôi đàng bàn vá» chuyện “chàng†ra ngoài balcon vá»›i Elizabeth Grangerfield – Letty đáp. Việc giải thÃch từ “chàng†là không cần thiết. Trong giá»›i thượng lưu, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết “chàng†là Jordan Addison Mathew Townsende ở Marlow, Nam tước Townsende ở Troleigh, Richfield và Monmart và Công tước Hawthorne thứ 12. “Chàng†là ngưá»i mà các cô thiếu nữ mÆ¡ ước: chàng cao, ngăm Ä‘en và đẹp mê hồn vá»›i khả năng quá»· quái làm mê hoặc phụ nữ. Trong đám phụ nữ ở giá»›i thượng lưu hầu hết Ä‘á»u nhất trà cho rằng cặp mắt xám kÃn đáo cá»§a chàng có thể quyến rÅ© cả nữ tu sÄ©, hay làm cho kẻ thù rụng rá»i chân tay khi chàng tấn công. Các bà lá»›n tuổi thiên vá» khen ý kiến đầu và bác bỠý kiến sau, vì má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Jordan Hawthorne đã đánh tan hàng trăm kẻ thù ngưá»i Pháp không phải bằng mắt mà bằng tài bắn súng và múa gươm. Nhưng hầu hết các bà trong giá»›i thượng lưu, bất kể tuổi tác Ä‘á»u hoàn toàn nhất trà vá» má»™t Ä‘iểm: chỉ nhìn vào Công tước Hawthorne thôi là ngưá»i ta biết ngay chàng là ngưá»i tốt giống, đẹp đẽ và hợp thá»i trang. Ngưá»i láng bóng như viên kim cương, tuy thế cÅ©ng rất cứng rắn.  
- Rody nói Elise Grandeaux đã thành tình nhân cá»§a chàng – Letty nói, hất đầu chỉ ngưá»i đẹp mê hồn mà hình như cô ta không hay biết gì vá» việc Công tước Hawthorne đã ra ngoài vá»›i phu nhân Elizabeth Grangerfield.  
- Vô nghÄ©a! - Má»™t thiếu nữ má»›i 17 tuổi cháºp chững bước vào giá»›i thượng lưu nói, cô ta áp dụng các tiêu chuẩn đạo đức đúng mức – Nếu cô ta là tình nhân thì chắc chắn ông ấy không mang cổ đến đây, ông ta không thể làm thế.  
- Ông có thể và ông muốn thế - Má»™t thiếu nữ khác nói, mắt cô ta dán vào những cánh cá»a kiểu Pháp nÆ¡i ông Công tước và Phu nhân Grangerfield vừa Ä‘i qua, vì cô mong ngóng sẽ lại thấy ông công tước nổi tiếng – Mẹ tôi nói Hawthorne làm bất cứ Ä‘iá»u gì mà ông thÃch và ông bất cần dư luáºn quần chúng!  
Ngay khi ấy đối tượng mà há» Ä‘ang bàn và cá»§a hàng tá ngưá»i Ä‘ang bàn vá» chàng trong phòng khiêu vÅ©, đứng dá»±a vào lan can bằng đá nhìn vào cặp mắt xanh long lanh cá»§a Elizabeth Grangerfield, vá»›i vẻ bá»±c tức chàng nói:  
- Tiếng tăm cá»§a cô tan thành trăm mảnh rồi Elizabeth ạ. Nếu cô có chút lương tri thì cô nên vá» quê vá»›i ngưá»i chồng Ä‘ang “đau đớn†trong vài tuần cho đến khi chuyện bàn tán vá» cuá»™c đấu súng hết đã.  
Cố làm ra vẻ vui tươi, Elizabeth đáp:  
- Chuyện bàn tán không làm cho em Ä‘au đớn Jordan ạ. Bây giá» em là nữ Công tước rồi – Giá»ng bà ta nghẹo ngào, gay gắt – Không bao giá» nghÄ© là chồng em già hÆ¡n em đến 30 tuổi. Bây giá» cha mẹ em đã có chức tước khác nữa trong gia đình, há» chỉ muốn Ä‘iá»u đó.  
- Luyến tiếc chuyện cÅ© chẳng Ãch lợi gì – Jordan nói, cố sức kiên nhẫn – Chuyện đã qua cho qua.  
- Tại sao anh không cầu hôn em trước khi anh Ä‘i tham dá»± cuá»™c chiến tranh ngu ngốc ở Tây Ban Nha chứ? – Bà ta há»i, giá»ng nghẹn ngào.  
Chàng đáp một cách tàn nhẫn:  
- Vì tôi không muốn lấy cô  
Cách đây 5 năm, Jordan thỉnh thoảng có hứa hẹn sẽ cầu hôn cô trong má»™t ngày nào đó ở tương lai, nhưng thá»±c ra chàng không muốn lấy vợ. CÅ©ng như bây giá» và trước khi chàng sang Tây ban Nha, chuyện giữa hai ngưá»i đã không có gì ngã ngÅ©. Sau khi chàng ra Ä‘i má»™t năm, bố cá»§a Elizabeth ép cô phải lấy Grangerfield vì ông ta muốn có thêm chức tước cho gia tá»™c. Khi Jordan nháºn được thư cá»§a cô báo cho chàng biết việc cô lấy Grangerfield, chàng vẫn dá»ng dưng không Ä‘au xót. Thế nhưng vì chàng đã quen biết Elizabeth từ khi hai ngưá»i còn tấm bé, nên chàng vẫn còn ấp á»§ tình thương mến cô. Có lẽ nếu khi ấy chàng còn ở nhà, chàng sẽ thuyết phục cô không tuân lá»i cha mẹ để lấy Grangerfield; hay có lẽ chàng sẽ thuyết phục không được. Giống như hầu hết các phụ nữ thuá»™c giai cấp xã há»™i cá»§a cô, Elizabeth đã được dạy dá»— từ lúc nhá» là bổn pháºn làm gái phải lấy chồng theo ý muốn cá»§a cha mẹ.  
Nhưng Jordan đã không có mặt ở nhà. Sau khi bố mất hai năm, mặc dù chàng không có con thừa kế để nối dõi tông đưá»ng, nhưng chàng vẫn gia nháºp quân đội, tình nguyện sang Tây ban Nha để chiến đấu chống quân cá»§a Napoleon. Má»›i đầu sá»± can trưá»ng cá»§a chàng ngoài mặt tráºn chỉ là do chàng bất mãn trong cuá»™c sống mà ra. Vá» sau khi chàng đã trưởng thành chÃn chắn, kỹ năng và kiến thức mà chàng đã thu tháºp được trong những cuá»™c chiến đẫm máu không đếm xuể đã giúp chàng sống còn và làm cho chàng nổi tiếng thêm là má»™t nhà chiến lược khôn ngoan và là địch thá»§ vô địch.  
Bốn năm sau ngày Ä‘i Tây Ban Nha, chàng xin từ nhiệm trở vá» Anh để tiếp tục lại nhiệm vụ và bổn pháºn cá»§a má»™t Công tước. Chàng Jordan Towsende vá» lại nước Anh năm trước rất khác xa vá»›i chàng Jordan trẻ tuổi khi rá»i nước ra Ä‘i. Lần đầu tiên chàng bước vào phòng khiêu vÅ© sau ngày trở vá», má»i ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sốt ngạc nhiên khi thấy chàng đã thay đổi rất nhiá»u: tương phản vá»›i vẻ nhợt nhạt và vẻ bạc nhược cá»§a những ngưá»i quý tá»™c cùng giai cấp vá»›i chàng, da Jordan rám nắng, thân hình cao to vạm vỡ, cá» chỉ nhanh nhẹn, uy phong. Mặc dù nét duyên dáng cá»§a chàng vẫn còn lưu lại trong nụ cưá»i uể oải, nhưng Ä‘iá»u khiến chàng được ái má»™ nhất là vẻ phong sương cá»§a ngưá»i xông pha ngoài tráºn mạc, và thÃch thú vá» công việc này. Nét phong sương này càng làm cho phụ nữ say đắm chàng thêm  
- Anh có thể quên Ä‘i những giây phút chúng ta ở bên nhau à? – Elizabeth ngẩng đầu lên, và khi Jordan chưa kịp phản ứng, bà ta đã nhón gót lên hôn chàng, áp tấm thân rá»±c lá»a lên ngưá»i chàng.  
Chàng chụp hai cánh tay bà ta đẩy ra và nhÃch lui ngưá»i:  
- Äừng Ä‘iên! – Chàng nói vá»›i giá»ng gay gắt, mấy ngón tay dài bấm mạnh vào hai cánh tay bà ta – Chúng ta là bạn, không có gì hÆ¡n nữa. Những gì xảy ra giữa hai chúng ta vào tuần trước là má»™t việc sai lầm. Xong rồi!  
Elizabeth cố xông đến gần chàng:  
- Em sẽ làm cho anh yêu em, Jordan ạ. Em biết em có thể. Trước đây mấy năm anh đã yêu em, và tuần trước anh đã muốn em.  
- Tôi muốn thân hình nẩy lá»a cá»§a cô, cô em ạ - Chàng châm biếm má»™t cách độc ác có chá»§ tâm – Chứ không muốn gì hết Tôi chỉ muốn cô chừng ấy. Tôi sẽ không giết chồng cô để lấy cô bằng cách đấu súng, cho nên cô hãy quên kế hoạch ấy Ä‘i. Cô hãy Ä‘i tìm thằng Ä‘iên nào muốn mua tá»± do cho cô bằng con đưá»ng đấu súng Ä‘i.  
Elizabeth tái mặt, cố kiá»m chế để khá»i khóc, nhưng bà phải thú nháºn bà muốn chàng giết chồng mình:  
- Em không muốn tá»± do Jordan ạ. Em muốn anh – bà ta nói giá»ng muốn khóc – Anh có thể xem em hÆ¡n ngưá»i bạn má»™t chút, em đã yêu anh từ khi chúng ta 15 tuổi.  
Bà ta thú nháºn yêu chàng vá»›i vẻ khổ sở, vô vá»ng và nhục nhã. Lá»i thú nháºn khiến cho má»i ngưá»i, trừ Jordan Towsende đã trở thành con ngưá»i chai sạn – hoài nghi khi nghe phụ nữ nói thế. Jordan trả lá»i câu thú nháºn tình yêu cá»§a Elizabeth bằng cách đưa cho bà ta chiếc khăn tay trắng  
- Cô lau mắt đi  
Má»™t lát sau, hàng trăm khách trong phòng Ä‘á»u lén lút nhìn hai ngưá»i trở vào phòng lại, nháºn thấy phu nhân Elizabeth Grangerfield có vẻ căng thẳng, rồi bà rá»i buổi dạ vÅ© ngay tức khắc.  
Tuy nhiên khi Công tước Hawthorne quay lại vá»›i nữ diá»…n viên múa balê xinh đẹp, ngưá»i tình gần nhất trong má»™t chuá»—i dài tình nhân cá»§a chàng, thì trông chàng không có vẻ gì bối rối hết. Và má»™t lát sau, khi hai ngưá»i bước ra sàn nhảy, đôi trai gái đẹp đẽ có sức lôi cuốn má»i ngưá»i ấy đã toát ra sức sống diệu kỳ như nam châm thu hút tất cả những ai có mặt trong phòng. Vẻ duyên dáng uyển chuyển cá»§a Elise Grandeaux bổ túc cho nét lịch lãm, dạn dÄ© cá»§a chàng; làn da trong sáng tuyệt vá»i cá»§a cô làm tăng vẻ đẹp cho nước da ngăm Ä‘en cá»§a chàng. Và khi hai ngưá»i khiêu vÅ©, há» là hai sinh váºt đẹp tuyệt vá»i mà hình như Thượng đế đã sinh ra để tạo thành má»™t cặp xứng đôi.  
- Rồi, ra con đưá»ng cá»§a chàng là thế - Cô Bildrup nói vá»›i bạn bè khi há» nhìn hai ngưá»i vá»›i ánh mắt thán phục – Hawthorne luôn luôn biến ngưá»i phụ nữ nào mà anh ta cặp kè như ngưá»i bạn Ä‘á»i hoàn hảo cá»§a mình.  
- Phải, cho dù trông há» có hoàn hảo đến đâu Ä‘i nữa, anh ta cÅ©ng không cưới má»™t nữ diá»…n viên múa có giai cấp bình dân đâu – Cô Morrison nói – Anh trai tôi đã hứa sẽ dẫn anh ấy đến nhà tôi chÆ¡i trong tuần này – Cô ta nói thêm vá»›i giá»ng hãnh diện  
Nhưng niá»m vui cá»§a cô gái bị cô Bildrup làm tiêu tan:  
- Mẹ tôi nói anh ta có kế hoạch sẽ đi đến Rosemeade vào ngày mai  
- Rosemeade à? – Cô gái kia thẫn thỠnói, hai vai chùng xuống.  
- Nhà cá»§a bà ná»™i anh ấy – Cô Bildrup đáp – Vùng ấy ở phÃa Bắc, quá má»™t làng nhá» hẻo lánh có tên là Morsham.  
                                                                                  *****  
- Chuyện tháºt khó tin Filber à, quả tháºt khó tin – Alexandra nói vá»›i ngưá»i hầu già Ä‘ang lết Ä‘i vào phòng ngá»§ cá»§a cô, trên tay ôm má»™t bó cá»§i nhá».  
Filbert nheo mắt để nhìn cô chá»§ 17 tuổi. Cô Ä‘ang nằm sấp trên giưá»ng, chiếc cằm nhỠđặt giữa lòng bàn tay, bá»™ quần áo thưá»ng nháºt gồm cái quần ống bó màu nâu và áo sÆ¡mi bạc màu  
- Chuyện làm tôi gai con mắt quá! – Alexandra lặp lại bằng giá»ng hoàn toàn bất bình.  
- Chuyện gì thế cô Alex? – Ông già há»i, đến gần giưá»ng. Trước mặt cô chá»§ có cái gì trắng, rá»™ng trải ra trên tấm khăn trải giưá»ng. Lão bá»™c cáºn thị nghÄ© rằng đó là cái khăn tắm, hay là tá» báo. Cố căng mắt nhìn lão thấy váºt ấy có màu trắng và trên ná»n trắng ấy có những hàng chấm Ä‘en lá» má», khiến lão suy ra đó là tá» báo.  
- Chuyện được đăng báo đầy đủ - Alexandra nói cho lão biết, vá»— tay lên tá» báo ra ngày 2 tháng 4 năm 1813, rồi đưa ngón tay chỉ vào từng chữ và miệng Ä‘á»c – Báo đăng rằng phu nhân Wintherford mở dạ vÅ© má»i đến 800 ngưá»i, dá»n tiệc sau đó gồm không dưới 45 món ăn khác nhau. 45 món?! Bác có tưởng tượng ra được sá»± phà phạm quá đáng như thế không? Còn nữa – Alexandra nói tiếp, vừa đưa tay hất mái tóc quăn ra khá»i gáy, mắt nhìn đăm đăm tá» báo lá cải – Bài báo cứ lảo nhải nói vá» số ngưá»i tham dá»± buổi tiệc và áo quần há» mặc. Sarah, nghe chuyện nè – Cô nói, ngước mắt nhìn và cưá»i khi Sarah Withers Ä‘i lạch bạch vào phòng, tay ôm má»™t đống quần áo vừa má»›i giặt xong.  
Mãi cho đến khi bố cá»§a Alexandra chết cách đây 3 năm, Sarah đã giữ chức quản gia, nhưng từ khi bố cô chết, kinh tế gia đình suy sụp nên Sarah cùng vá»›i các gia nhân khác bị cho nghỉ việc. Ngoại trừ Filbert và Penrose, vì cả hai đã quá già và tàn táºt không thể kiếm được công việc má»›i để làm. Bây giá» Sarah má»—i tháng chỉ đến má»™t lần cùng vá»›i má»™t cô gái nhà quê để giặt áo quần và lau chùi nhà cá»a.  
Bằng giá»ng the thé, Alexandra trÃch Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn cho Sarah nghe:  
- Cô Emily Welford được bá tước Marcham Ä‘i kèm theo. Cô Welford mặc chiếc áo dài lụa màu ngà trang Ä‘iểm ngá»c và kim cương – Alexandra cưá»i rồi gấp tá» báo lại, nhìn Sarah – Bà có tin ngưá»i ta muốn Ä‘á»c những truyện tào lao như thế này không? Tại sao ngưá»i ta lại quan tâm đến chuyên ngưá»i này mặc áo dài gì, hay bá tước Delton vừa Ä‘i du lịch ở Scotland vá», hay là chuyện “có lá»i đồn phải chăng ông ta rất quan tâm đến má»™t cô gái có sắc đẹp mê hồnâ€?  
Sarah nhÃu mày, nhìn bá»™ áo quần cá»§a Alexandra vá»›i vẻ bất bình. Bà ta trả lá»i:  
- Có “vài†thiếu nữ lo trau chuốt nhan sắc “rất†kỹ càng  
Alexandra chấp nháºn lá»i chỉ trÃch có hảo ý đó vá»›i vẻ lãnh đạm vui vẻ, phá»›t Ä‘á»i:  
- Chỉ cần đánh Ãt phấn lên mặt và mặc áo satin màu cánh gián là trông tôi như các nàng tiểu thư đài các rồi  
Ná»—i hy vá»ng lâu ngày cá»§a Alexandra được thoát ra khá»i cái “kén†để trở thành cô gái tóc vàng xinh đẹp không đạt được kết quả như ý. Thay vì được thế, mái tóc quăn cắt ngắn cá»§a cô vẫn có màu hạt dẻ Ä‘áºm, chiếc cằm vẫn nhá» và bướng bỉnh, lá»— mÅ©i vẫn sá»— sàng, và thân hình vẫn mảnh khảnh như thân hình con trai. Tháºt ra nét đáng chú ý duy nhất trên ngưá»i cô là đôi mắt có hàng lông mi Ä‘en nhánh và màu xanh biển nổi báºt trên khuôn mặt hÆ¡i bị rám nắng vì làm việc và cưỡi ngá»±a ngoài trá»i. Tuy nhiên Alexandra không quan tâm đến vẻ ngoài cá»§a mình chút nào hết, cô còn có nhiá»u vấn đỠquan trá»ng khác cần phải để tâm đến.  
Trước đây 3 năm, sau khi ông ngoại cô qua Ä‘á»i, bố cô cÅ©ng chết theo ngay khiến Alex tá»± nhiên trở thành “ngưá»i đàn ông trong nhàâ€. Bao nhiêu công việc trong gia đình Ä‘á»u do má»™t tay cô cùng hai ngưá»i đầy tá»› già làm hết, từ ngân sách eo hẹp cá»§a gia đình cho đến việc lo liệu bữa ăn hàng ngày, và giải quyết vấn đỠtÃnh tình mẹ cô trở nên ồn ào náo nhiệt  
Má»™t cô gái bình thưá»ng, được nuôi nấng trong má»™t hoàn cảnh bình thưá»ng, chắc sẽ không vươn lên để đương đầu vá»›i những thách đố ở Ä‘á»i. Nhưng đối vá»›i Alexandra thì chẳng có gì không bình thưá»ng vá» vẻ ngoài và khả năng cá»§a cô hết. Khi còn bé, cô đã há»c cách đánh cá và săn bắn như là môn thể thao để khi nào bố cô vá» thăm là cô cùng Ä‘i vá»›i bố cho có bạn. Bây giá» vá»›i quyết tâm cao, cô đã sá» dụng những kỹ năng ấy để nuôi gia đình.  
Tiếng cá»§i rÆ¡i lách tách vào trong thùng đựng cá»§i đã xua tan hết những ý nghÄ© cá»§a Alexandra vỠáo dài dạ há»™i Ä‘Ãnh đầy kim cương khá»i trà óc cô. Cô vòng hai tay trước ngá»±c cho khá»i lạnh, vì cô Ä‘ang run do hÆ¡i lạnh ngấm qua tưá»ng nhà, khiến cho phòng cô ẩm ướt và lạnh lẽo ngay cả trong mùa hè.  
- Äừng phà cá»§i Filbert – Cô nói nhanh khi ngưá»i lão bá»™c cúi ngưá»i chất thêm những thanh cá»§i nhá» vào lò lá»a đã hÆ¡i yếu – Trong nhà không lạnh đâu – Cô nói ba hoa – Chỉ mát má»™t chút thôi. Tốt cho sức khá»e, vả lại Ãt phút nữa tôi sẽ Ä‘i dá»± tiệc cá»§a anh trai Mary Ellen, cho nên không lý do gì mà phà thêm cá»§i.  
Filbert nhìn cô gáºt đầu nhưng khúc cá»§i đã trượt khá»i tay lão rÆ¡i xuống ná»n nhà, lăn trên sàn ván bị mòn vẹt. Lão đứng thẳng ngưá»i, nhìn quanh cố tìm khúc cá»§i mằn ở trên ná»n nhà lát ván. Biết mắt lão kém nên Alexandra dịu dàng nói:  
- Nó nằm ở gần chân bàn của tôi.  
Rồi cô nhìn ông già vá»›i ánh mắt đầy thương cảm khi lão đến bàn cô ngồi xuống mò mẫm tìm khúc cá»§i. Bá»—ng cô cảm thấy lòng nôn nao như chỠđợi cái gì đó sắp xảy ra, cái cảm giác mà cô đã cảm thấy đè nặng trên ngá»±c cô trong suốt ba năm qua. Cô liá»n há»i Sarah:  
- Sao bà Sarah? Bà có cảm thấy cái gì đặc biệt sắp xảy ra không?  
Sarah vội đóng hộc bàn và đi nhanh đến tủ. Bà đáp:  
- Có chứ  
- Äiá»u cảm thấy có thành sá»± thá»±c được không?  
- ÄÆ°á»£c  
- Tháºt không? – Alexandra há»i, đưa cặp mắt xanh sáng ngạc nhiên – Cái gì đã xảy ra à?  
- Cái ống khói đã bị tụt xuống, như tôi đã báo cho bố cô biết trước đây, nếu ông không chữa nó sẽ há»ng như thế này  
Alexandra báºt cưá»i, nụ cưá»i trong trẻo rồi lắc đầu:  
- Không, không, tôi không nói đến cái nháºn xét ấy – Giá»ng Alexandra hÆ¡i bối rối – Sau khi ông ngoại mất má»™t thá»i gian ngắn, thỉnh thoảng tôi nghÄ© đến chuyện ấy, nhưng trong tuần vừa qua cảm giác ấy trở nên mạnh hÆ¡n và bá»n bỉ hÆ¡n bao giá» hết. Tôi cảm thấy như thể tôi Ä‘ang đức trên bá» vá»±c, đợi Ä‘iá»u sắp xảy ra.  
Sarah ngạc nhiên khi nghe giá»ng mÆ¡ màng và vẻ thanh thoát cá»§a Alexandra tương phản vá»›i tÃnh thá»±c tế, hoạt động năng nổ cá»§a cô. Bà ta nhìn cô đăm đăm:  
- Cô nghÄ© có Ä‘iá»u gì sắp xảy ra à?  
Alexandra hớn hở đáp:  
- Äiá»u kỳ diệu..  
Cô định nói thêm bá»—ng có tiếng phụ nữ hét lá»›n khiến cô cụt hứng. Tiếng hét xuất phát từ phòng ngá»§ cá»§a cô Monty nằm ở phÃa bên kia phòng khách, tiếp theo tiếng hét là tiếng cá»a đóng đánh rầm rồi có tiếng chân chạy thình thịch. Alexandra vá»™i vùng dáºy, nhảy ra khá»i giưá»ng vá»›i vẻ nhanh nhẹn hăng hái như bản chất thưá»ng nháºt cá»§a cô, chứ không phải tÄ©nh lặng mÆ¡ màng như trong những giây phút vừa qua. Vừa khi ấy, Mary, cô gái quê mà Sarah mang đến để giúp bà giặt rá»a chạy vào phòng cô vá»›i vẻ giáºn dữ:  
- Ông Ä‘áºp tôi, Ä‘áºp tôi! – Mary nói lá»›n, tay thoa vào cái mông bá»±. Chị ta đưa tay chỉ vá» phÃa phòng cá»§a ông cáºu Monty – Tôi không chịu để cho ông ấy làm thế, không để cho ai làm thế hết. Tôi là con gái tá» tế, tôi là thế và…  
- Và hành động như cô gái tỠtế là câm mồm lại! – Sarah nói  
Alexandra thở dài và cô cảm thấy có trách nhiệm nặng ná» trong việc tái láºp tráºt tá»± trong nhà. Cô đành dẹp hết những ý nghÄ© khác vá» các bữa tiệc có 45 món ăn, cô nói vá»›i Mary:  
- Tôi sẽ nói vá»›i cáºu Monty. Tôi tin là ông ấy sẽ không làm lại như thế nữa.  
Rồi vá»›i nụ cưá»i ứng xá» trên môi, cô nói tiếp:  
- Ãt ra ông ấy sẽ không làm thế nữa nếu cô đừng cúi ngưá»i gần vá»›i tầm tay cá»§a ông. Ngài Montague là loại ngưá»i… sành phân biệt phụ nữ, nên khi có ngưá»i phụ nữ nào có mông tròn trịa, ông thưá»ng tỠý hài lòng bằng cách vá»— vào mông, như ngưá»i sành ngá»±a thưá»ng vá»— vào bên hông cá»§a con ngá»±a giống đẹp váºy.  
Câu nói có tác dụng làm cô gái quê tá»± hào, bá»›t giáºn. Vì mặc dù tư cách cá»§a Montague Marsh không xứng là ngưá»i cao quý nhưng ông ta vẫn là hiệp sÄ© cá»§a vương quốc.  
Khi má»i ngưá»i đã Ä‘i hết, Sarah buồn bã nhìn căn phòng trống trải vá»›i tá» Gazette nằm trên giưá»ng.  
- Äiá»u kỳ diệu – Bà khịt mÅ©i, rầu rÄ© nghÄ© đến cô gái 17 tuổi Ä‘ang gánh trên vai, không than vãn, trách nhiệm chăm sóc nhà cá»a mà gia nhân chỉ là má»™t ngưá»i quản gia già lưng còng, rất tá»± hào đến ná»—i không chấp nháºn mình bị Ä‘iếc và vá»›i má»™t lão bá»™c bị cáºn thị nặng. Gia đình Alexandra là gánh nặng cho cô và cho các gia nhân. Sarah chán nản nghÄ©, ông cáºu Montague Marsh mặc dù tÃnh tình tốt những hiếm khi tỉnh táom và cho dù khi ông say, ông ta cÅ©ng không bá» qua cÆ¡ há»™i đưa tình khi gặp đàn bà mặc váy. Bà Lawrence, mẹ cá»§a Alexandra đáng ra phải đảm nháºn trách nhiệm sau khi chồng chết, nhưng bà ta trút hết trách nhiệm Ä‘iá»u khiển nhà Lawrence cho Alexandra và trở thành gánh nặng lá»›n nhất cá»§a Alexandra.  
- Ông cáºu! – Alexandra nói vá»›i ông Monty, cáºu cá»§a bố cô bằng giá»ng hÆ¡i chán nản. Ông ta đến sống vá»›i gia đình Alexandra đã hai năm nay, khi không có ngưá»i bà con cáºt ruá»™t nào cá»§a ông muốn cho ông ở.  
Ngưá»i đàn ông quý phái máºp mạp ngồi trước lò sưởi nhá» ngá»n, gác cái chân bị bệnh gút lên chiếc ghế gác chân, vẻ mặt trầm tư  
- Ông Ä‘oán chắc cháu đến mắng ông vá» chuyện cô gái ấy – Ông ta nói, nhìn cô vá»›i đôi mắt hoe đỠsợ sệt. Ông ta như đứa bé to đầu có tá»™i lo sợ bị trừng phạt, đến ná»—i Alexandra không thể nào giữ thái độ nghiêm khắc được. Cô đành mỉm cưá»i và đáp:  
- Phải, và còn tìm chai rượu Madeira đã được đem lén vào đang thu giấu ở đâu. Chai rượu đó do ông Watterly bạn ông mang vào đây ngày hôm qua.  
Ông Monty phản ứng lại vá»›i vẻ phẫn ná»™ cá»§a ngưá»i vô tá»™i:  
- Ông xin phép há»i cháu, ai dám cả gan nói hiện có chai rượu trong phòng này?  
Ông ta nhìn cô vá»›i vẻ thách thức, nhưng Alexandra không thèm lưu tâm tá»›i, cô Ä‘i tìm những nÆ¡i ông ta có thể thu giấu được dưới tấm nệm ở trưá»ng ká»·, dưới tấm nệm giưá»ng và trên lò sưởi. Sau khi đã tìm ở nhiá»u chá»— khác nữa, cô Ä‘i đến ghế ông Ä‘ang ngồi, chìa tay vá»›i vẻ hòa giải  
- ÄÆ°a đây cho cháu  
- Cái gì? – Ông ta buồn bã há»i, khó trở ngưá»i vì chai Madeira ở dưới chÃch vào má»™t bên mông to tướng cá»§a ông.  
Alexandra nhìn ông ta nhúc nhÃch, cô cưá»i:  
- Cái chai Medeira ông ngồi lên trên ấy  
- Cháu muốn nói chai thuốc chứ gì? – Ông chỉnh lại – Bác sĩ Beetle đã dặn ông phải uống thuốc này khi nào vết thương chiến tranh gây đau nhức  
Alexandra nhìn đôi mắt nổi gân máu và hai má hồng, cô biết ông ta Ä‘ang say vì sau hai năm sống vá»›i ông cáºu láu cá, vô trách nhiệm nhưng dá»… thương đã làm cho cô sành sá»i vá» chuyện này. Vẫn đưa tay trước mặt ông, cô nói:  
- ÄÆ°a cho cháu Ä‘i ông, má cháu Ä‘ang đợi ông phú nông và bà vợ đến ăn tối. Bà muốn ông cÅ©ng có mặt ở bữa ăn, ông cần phải tỉnh táo như…  
- Ông cần phải say má»›i đối phó được vá»›i cặp vợ chồng vênh váo ấy. Ông nói tháºt đấy, cháu Alexandra yêu quý à, cặp vợ chồng ấy làm cho ông chán ngấy. Thánh thần không sống chung vá»›i ma quá»· được  
Khi Alexandra cứ chìa tay ra trước mặt ông, ông già đành thở dài, nhá»m mông lên lấy chai rượu còn má»™t ná»a  
- Ông ta là ngưá»i bạn tốt – Alexandra nói, vá»— tay lên vai ông cáºu má»™t cách thân ái – Nếu khi cháu vá» mà ông vẫn còn thức, chúng ta sẽ chÆ¡i bài Uýt và..  
- Khi nào cháu vá»? – Ngài Montague hoảng hốt há»i – Cháu Ä‘i để ông ở nhà má»™t mình vá»›i mẹ cháu và các vị khách khó chÆ¡i ấy, phải không?  
- Cháu phải Ä‘i – Alexandra vui vẻ đáp, bước ra khá»i phòng. Cô đưa tay hôn gió rồi đóng cá»a, mặc cho ông ta than vãn vá» việc “buồn đến chết†và “bị đẩy vào cảnh chán phèo† 
Alexandra Ä‘i ngang qua phòng ngá»§ cá»§a mẹ cô thì Felicia Lawrence gá»i lá»›n bằng má»™t giá»ng yếu á»›t, nhưng cấp bách:  
- Alexandra ơi, Alexandra, có phải con đấy không?  
Giá»ng cá»§a mẹ cô có vẻ than thở nhưng tức giáºn, khiến Alexandra dừng lại, và cô quyết định sẽ cương quyết chống lại ý kiến cá»§a mẹ vá» chuyện Will Helmsley. Cô bước vào phòng mẹ. Bà Lawrence Ä‘ang ngồi trước bàn trang Ä‘iểm, mặc chiếc áo cÅ© vá nhiá»u chá»—, cau mày nhìn bóng mình trong gương. Từ ngày chồng chết đến giá» má»›i 3 năm mà trông bà già thêm hàng chục tuổi, Alexandra buồn bã nghÄ©, khuôn mặt xinh đẹp má»™t thá»i bây giá» già cá»—i, cặp mắt hết sáng long lanh, mái tóc Ä‘en láng mượt bây giá» biến thành màu nâu lốm đốm bạc. Alexandra biết chÃnh sá»± lo buồn đã tàn phá khuôn mặt cá»§a mẹ cô, mà cÅ©ng vì tức giáºn nữa.  
Sau khi George Lawrence chết được ba tuần, má»™t cá»— xe ngá»±a lá»™ng lẫy dừng trước cá»a nhà. Trong xe là “gia đình kia†cá»§a ngưá»i bố thân yêu cá»§a Alexandra – vợ và con gái mà ông đã sống cùng ở London hÆ¡n 12 năm trá»i. Ông đã để cho gia đình hợp pháp cá»§a mình sống gần như nghèo khổ ở Morsham, còn gia đình không hợp pháp sống đầy đủ sung túc ở London. Ngay bây giá», má»—i khi Alexandra nhá»› lại cảnh bất ngá» cô giáp mặt đứa em khác mẹ ở tại ngôi nhà này vào cái ngày tai hại ấy, là cô lại nhăn mặt Ä‘au đớn. Äứa con gái tên là Rosa, nó cá»±c kỳ xinh đẹp, nhưng việc này không làm cho Alexandra Ä‘au đớn bằng việc Rosa Ä‘eo cái há»™p đựng khung ảnh nhá» nÆ¡i cổ. Cái há»™p bằng vàng tuyệt đẹp nằm trên cái cổ trắng trẻo mảnh mai, Lawrence đã cho nó cái há»™p này, giống như cái há»™p ông đã cho Alexandra, nhưng há»™p cá»§a Alexandra bằng thiếc. Cái há»™p thiếc và việc ông chá»n sống vá»›i cô gái tóc vàng xinh đẹp đã nói lên rõ ràng bố Alexandra đối vá»›i mẹ con cô như thế nào.  
Chỉ có một lĩnh vực ông đối xỠvới hai gia đình bình đẳng nhau, đó là lĩnh vực tư hữu: ông chết đi với hai bàn tay trắng, không có tài sản gì để lại cho hai gia đình.  
Vì số pháºn hẩm hiu cá»§a mẹ, Alexandra chôn chặt ná»—i khổ Ä‘au xuống táºn đáy lòng, và cố sống bình thưá»ng. Nhưng ná»—i Ä‘au đớn cá»§a mẹ cô đã biến thành sá»± cuồng ná»™. Bà Lawrence suốt ngày Ä‘em ở miết trong phòng ngá»§ để nuôi dưỡng sá»± giáºn dữ, giao việc nhà cho Alexandra giải quyết. Suốt hai năm rưỡi trá»i, bà Lawrence không quan tâm gì đến nhà cá»a hay đến việc lo buồn cá»§a con gái. Khi bà nói, ngưá»i ta chỉ nghe bà Ä‘ay nghiến số pháºn bất công và sá»± phản bá»™i cá»§a chồng.  
Nhưng cách đây 6 tháng, bà Lawrence nháºn ra rằng hoàn cảnh cá»§a bà không đến ná»—i vô vá»ng như bà tưởng. Bà đã tìm ra con đưá»ng để thoát khá»i cảnh ngá»™ khó khăn và chÃnh Alexandra là con đưá»ng ấy. Bà quyết định Alexandra phải lấy cho được ngưá»i đàn ông nào có thể cứ được hai mẹ con ra khá»i kiếp sống nghèo nàn này. NghÄ© ra được lối thoát, bà Lawrence liá»n chú ý tìm hiểu những gia đình lân cáºn. Trong số này chỉ có má»™t gia đình giàu có đủ cung cấp cuá»™c sống cho bà, đó là gia đình Helmsley. Và bà quyết định gả Alexandra cho Will, con trai cá»§a há», mặc dầu cáºu ta thuá»™c loại buồn bã, sợ vợ và tuyệt đối nghe theo lá»i bố mẹ - là những ngưá»i gần như cuồng tÃn trong vấn đỠtôn giáo.  
Bà Lawrence nhìn Alexandra trong gương và nói:  
- Mẹ đã má»i vợ chồng phú nông đến ăn tối. Penrose hứa sẽ nấu má»™t bữa thịnh soạn  
- Penrose là quản gia mẹ à, ông ta không thể làm công việc nấu nướng thết khách được  
- Mẹ biết vị trà cá»§a Penrose trước đây trong nhà, nhưng ông ta có thể nấu ngon hÆ¡n Filbert hay là con. Cho nên ta phải để cho ông ta trổ tài tối nay. DÄ© nhiên là chỉ có món cá – Bà nói và nhún đôi vai gầy – Mẹ ước chi chúng ta đừng có ăn cá nhiá»u như thế này, mẹ không thÃch ăn nhiá»u cá.  
Alexandra Ä‘i đánh cá và săn bắn để làm thức ăn cho gia đình, nên nghe thế cô đỠmặt như thể cô không làm tròn bổn pháºn cá»§a ngưá»i gia trưởng.  
- Con xin lỗi mẹ, nhưng thú săn mùa này hiếm hoi. Ngày mai con sẽ đi vào vùng quê để thỠxem có săn được gì tốt hơn không? Bây giỠcon phải đi và chắc sẽ vỠnhà trễ.  
- Trá»… à? – Mẹ cô há hốc mồm há»i – Nhưng tối nay con phải có mặt ở nhà, và con phải, phải, phải tá» ra có hạnh kiểm tháºt tốt. Con nhá»› là vợ chồng phú nông rất nghiêm khắc vá» vấn đỠcông, dung, ngôn, hạnh cá»§a phụ nữ. Vì ngưá»i ấy đã đẩy chúng ta vào cảnh khốn khổ như thế này, nên ta đành phải nháºn làm sui gia vá»›i loại phú nông  
Alexandra không cần há»i cÅ©ng biết ‘ngưá»i ấy†là ai. Mẹ cô luôn luôn nói đến bố Alexandra bằng cái từ “ngưá»i ấy†hay là “bố côâ€, như thể Alexandra là ngưá»i duy nhất đáng trách vì đã chá»n ông làm bố. Còn bà, bà Lawrence chỉ là nạn nhân vô tá»™i trong việc chá»n lá»±a này.  
   - Váºy thì mẹ đừng làm sui gia vá»›i vợ chồng phú nông – Alexandra nói, giá»ng dịu dàng nhưng rất cương quyết – Vì con không muốn lấy Will Helmsley, cho dù việc này cứu con khá»i chết đói. Mà chúng ta đâu đến ná»—i phải chết đói?  
- Phải lấy, con phải lấy! – Mẹ cô nói nho nhá» nhưng giáºn dữ. Sá»± giáºn dữ xuất phát từ sá»± thất vá»ng và khá»§ng khiếp – Và con phải sá» xá»± như là con gái nhà gia giáo. Äừng Ä‘i lang thang quanh các vùng quê nữa, gia đình Helmsley sẽ không bá» qua bất cứ việc gì gây tai tiếng không đẹp cho cô dâu tương lai cá»§a há»,  
- Con sẽ không là cái gì trong tương lai cá»§a há» hết! – Alexandra nói, cố gắng giữ bình tÄ©nh cho khá»i run – Con ghét Will Helmsley và lá»i thông báo cá»§a mẹ - Cô nói tiếp, không thèm để ý đến sức khá»e không được tốt cá»§a mẹ - Mary Ellen nói rằng Will Helmsley thÃch con trai hÆ¡n con gái.  
Lá»i tuyên bố tháºt khá»§ng khiếp. ChÃnh Alexandra cÅ©ng bán tÃn bán nghi, nhưng đã làm cho mái đầu cá»§a bà Lawrence bạc thêm. Bà đáp:  
- DÄ© nhiên đây là Ä‘iá»u tốt. Hầu hết thanh niên Ä‘á»u tìm thanh niên để làm bạn, thế nhưng… - Bà Lawrence đứng dáºy Ä‘i tá»›i Ä‘i lui vá»›i vẻ run run cá»§a ngưá»i thiếu sức khá»e lâu ngày – Äây chÃnh là lý do khiến cho anh ta không tá» ra là bị ép buá»™c phải lấy con, Alexandra ạ.  
Bà ta nhìn vào bá»™ áo quần cá»§a Alexandra Ä‘ang mặc trên ngưá»i, vải đã sá»n mòn, cái quần ống bó đã cháºt, cái áo sÆ¡mi trắng tay dài trạc nút hở cổ, đôi á»§ng màu nâu có vẻ như cô đã cố đánh cho tháºt bóng. Trông cô như con trai cá»§a má»™t nhà khá giả trước đây, bây giá» bị sa sút nên buá»™c phải mặc đồ cÅ© cháºt nÃch.  
- Con phải mặc áo dài, mặc dù cáºu Will có vẻ không phản đối việc con mặc quần ống bố và cưỡi ngá»±a.  
Vẫn giữ cố gắng bình tÄ©nh cho khá»i nổi nóng, Alexandra kiên nhẫn nói:  
- Mẹ à, con không có chiếc áo dài nào phá»§ kÃn đầu gối cả.  
- Mẹ đã bảo con sá»a má»™t cái áo cá»§a mẹ mà mặc  
- Nhưng con không khéo tay trong việc khâu vá, và…  
Bà Lwrence dừng lại, bà nhìn cô:  
- Mẹ phải nói rằng con cố tình cản trở việc hôn nhân cá»§a con, nhưng mẹ muốn chấm dứt cuá»™c sống chua chát mà chúng ta Ä‘ang sống, và con trai cá»§a ngài Helmsley là ngưá»i duy nhất mang đến hy vá»ng cho chúng ta – Bà ta cau mày nhìn cô con gái ương ngạnh đứng nÆ¡i ngưỡng cá»a, vẻ mặt xanh xao cá»§a bà hiện rõ nét ân háºn chua cay – Alexandra, chúng ta chưa bao giá» tháºt sá»± gần nhau, nhưng chÃnh lá»—i cá»§a ‘ngưá»i ấy†mà con trở thành đứa con gái hoang dã, phóng túng, tá»± do bừa bãi như bây giá»: Ä‘i lang thang khắp các vùng quê, mặc quần, bắn súng và làm những công việc mà con không nên làm  
Không thể giữ bình tÄ©nh được nữa, Alexandra đáp lại bằng má»™t giá»ng gay gắt:  
- Nếu con rụt rè, e lệ, vô tÃch sá»± như mẹ mong muốn thì cái nhà này chắc đã chết đói từ lâu rồi  
Bà Lawrence có vẻ hơi bối rối:  
- Những gì con nói đúng sá»± tháºt, nhưng mẹ không thể sống mãi như thế này được. Mặc dù con đã cố gắng hết sức nhưng chúng ta vẫn mắc nợ má»i ngưá»i. Mẹ biết trong những năm vừa qua mẹ không làm tròn trách nhiệm ngưá»i mẹ, nhưng bây giá» mẹ đã có quyết tâm rồi, mẹ phải gả con vào má»™t gia đình giàu có.  
- Nhưng con không yêu Will Helmsley – Alexandra nói lá»›n, giá»ng đầy chán nản  
- Äám này sẽ rất tốt – Bà Lawrence hăng hái nói – Cáºu ta sẽ không làm cho con Ä‘au khổ như bố con đã làm vá»›i mẹ. Will xuất thân trong gia đình ổn định, có ná» nếp. Cáºu ta sẽ không lấy vợ hai ở London và không đánh bạc  
Alexandra cau mày khi nghe mẹ nhắc đến tội lỗi của bố, nhưng mẹ cô vẫn nói tiếp:  
- Thực ra chúng ta cũng may mắn vì ngài Helmsley rất nôn nóng. Nếu không mẹ dám nói ông ta xem con không phải là con gái  
- Thế con có gì hấp dẫn khiến cho ông ta muốn con làm con dâu?  
Bà Lawrence có vẻ sá»ng sốt:  
- Lý do là chúng ta có liên hệ huyết tá»™c vá»›i má»™t ông bá tước và vá»›i má»™t hiệp sÄ© cá»§a vương quốc. – Bà nói như lý do này đã trả lá»i cho má»i việc  
Khi bà Lawrence trầm ngâm suy nghÄ©, Alexandra nhún vai trả lá»i:  
- Con đến nhà Mary Ellen, hôm nay là sinh nháºt cá»§a anh cô ấy  
- Có lẽ tối nay con không có mặt ở bữa ăn thì hay hÆ¡n – Bà Lawrence nói, thẫn thá» lấy lược chải tóc – Mẹ tin là gia đình Helmsley sẽ bàn đến chuyện hôn nhân vào đêm nay, váºy con không nên có ở nhà để ngưá»i ta khá»i thấy con cau mày và tá» vẻ bất bình.  
- Mẹ à – Alexandra nói với vẻ vừa thương hại vừa cảnh giác – Con thà chết đói còn hơn lấy Will  
Vẻ mặt cá»§a bà Lawrence thì xem ra là bà không thÃch chết đói hÆ¡n là hôn nhân cá»§a con gái:  
- Chuyện này tốt nhất là để cho ngưá»i lá»›n định Ä‘oạt. Con Ä‘i đến nhà Mary Ellen Ä‘i, nhưng mặc áo dài vào.  
- Con không thể mặc áo dài. Äể mừng ngày sinh nháºt cá»§a John O’Toole, há» sẽ tổ chức buổi cưỡi ngá»±a đấu thương như ngày xưa. Chắc mẹ biết loại thi đấu mà gia đình O’Toole thưá»ng tổ chức trong những dịp sinh nháºt.  
- Con lớn quá rồi, không thể đi diễu hành trong bộ áo giáp sắt cũ kỹ rỉ sét ấy Alexandra à. Cứ để nó nằm nguyên chỗ ở hành lang.  
- Không có gì nguy hại đâu – Alexandra trấn an mẹ - Con chỉ lấy cái khiên, mũ sắt, cái thương và tấm giáp che ngực thôi  
- Ờ, rất tốt – Mẹ cô nói vừa nhún vai vá»›i vẻ mệt má»i 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 14-10-2008 at 12:01 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				13-10-2008, 04:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3  
 
 
 
 
  
 
 
 
      Ngồi trên con Thần Sấm già, con ngá»±a đực thiến, tÃnh tình rất chướng, bất trị, già hÆ¡n cô, và là cá»§a ông ngoại cô. Alexandra cho ngá»±a chạy theo con đưá»ng bị bánh xe đào sâu thành rãnh dẫn đến ngôi nhà trải rá»™ng cá»§a gia đình O’Toole, khẩu súng trong bao bên cạnh, cô nhìn phÃa dốc bên đưá»ng để xem có con mồi nào để bắn trên đưá»ng đến nhà Mary Ellen. Nhưng chắc chiá»u nay không có con thú nào xuất hiện, vì cái thương dài cô kẹp dưới nách đánh vào tấm giáp trước ngá»±c, gõ vào cái khiên cô mang trên tay phát ra tiếng kêu ồn ào.  
Mặc dù cuá»™c cãi cá» vá»›i mẹ vừa rồi làm cho cô Ä‘au khổ, nhưng bây giá» Alex rất lên tinh thần, cô phấn chấn trước ngày xuân rá»±c rỡ và Ä‘iá»u kỳ diệu sắp xảy đến như cô đã nói vá»›i Sarah hồi nãy.  
Bên trái cô là thung lÅ©ng, bên phải là rừng, khắp nÆ¡i hoa xuân nở rá»™, mắt cô nhìn màu sắc như chiếc cầu vồng, mÅ©i ngá»i hương thÆ¡m ngào ngạt. Nằm phÃa ngoài địa pháºn cá»§a làng, có cái quán trá» nhá», Alexandra quen biết má»i ngưá»i trong vòng 8 dặm quanh nhà cô. Cô đẩy cái lưỡi trai che mắt trên mÅ© sắt lên, rồi vẫy tay chào ông Tilson, ngưá»i chá»§ quán.  
- Chúc một ngày vui vẻ, ông Tilson – cô nói.  
- Chúc một ngày vui vẻ, cô Alex – ông ta chào lại.  
Mary Ellen O Toole và 6 ngưá»i anh em trai cá»§a cô Ä‘ang ở ngoài ngôi nhà tranh mở rá»™ng, há» Ä‘ang chÆ¡i trò vui nhá»™n cá»§a các hiệp sÄ© thá»i xưa ngoài sân.  
Thấy cô, chú bé Tom 14 tuổi, Ä‘ang ngồi trên con ngá»±a già cá»§a bố cáºu, gá»i cô:  
- Alexandra, đến đây. đến giỠđấu thương rồi.  
- không, ta hãy đấu kiếm trước – chú bé 13 tuổi phản đối, tay vung cái kiếm cÅ© – Alex, lần này tôi sẽ thắng chị. Tôi luyện táºp suốt ngày đêm.  
Alexandra cưá»i, lóng cóng xuống ngá»±a, và đến ôm hôn Mary Ellen, rồi cả hai tham dá»± cuá»™c chÆ¡i, gồm những trò chÆ¡i được trình diá»…n lại vào má»—i dịp sinh nháºt cá»§a 7 ngưá»i con trong gia đình O Toole.  
Những trò chÆ¡i vui vẻ diá»…n ra suốt buổi chiá»u và buổi tối, những tráºn đấu nhau vui nhá»™n, và những tráºn cưá»i hồ hởi cá»§a má»™t đại gia đình tụ há»p lại vá»›i nhau - Ä‘iá»u mà Alexandra, là con má»™t, thưá»ng ao ước được tham gia.  
Khi trên đưá»ng ra vá», Alex mệt nhoài sung sướng và hÆ¡i khó chịu vì ăn nhiá»u thức ăn ngon mà bà O Toole đã ép cô ăn.  
Bị tiếng vó ngá»±a gõ Ä‘á»u đặn trên đưá»ng đất ru ngá»§, Alex để cho thân hình Ä‘ung đưa theo nhịp chuyển động êm ái cá»§a con ngá»±a, hai mi mắt sụp xuống vì mệt má»i. Không có cách nào mang bá»™ giáp vá» nhà, nên Alexandra phải mặc vào ngưá»i, nhưng chiếc áo giáp làm cho cô nóng ná»±c khó chịu, khiến cô lại càng buồn ngá»§ hÆ¡n.  
Khi Alex Ä‘i qua quán trá» và cho ngá»±a rẽ vào lối tắt rá»™ng băng qua rừng đến gặp con đưá»ng chÃnh cách đấy má»™t dặm, cô nháºn thấy có nhiá»u ngá»±a buá»™c trong sân quán trá», và đèn trên cá»a sổ vẫn còn sáng. Giá»ng đàn ông hát má»™t bài hát mạnh cất cao, bay qua cá»a sổ đến tai cô. Trên đầu cô, cành sồi giao nhau, Ä‘ung đưa trong đêm xuân, tạo thành những bóng tối kỳ dị trên đưá»ng Ä‘i, má»—i khi có ánh trăng chiếu xuống.  
Trá»i đã khuya, Alexandra nghÄ©, nhưng cô không giục con ngá»±a chạy nhanh. Thứ nhất, là vì Thần Sấm đã trên hai0 tuổi, và thứ hai, cô muốn bảo đảm ngài phú nông và bà Helmsley đã ra vá» khi cô vá» tá»›i nhà.  
Tấm chắn trước mặt trên cái mÅ© sắt bá»—ng sụp xuống trước mặt cô, phát ra tiếng kêu cạch, Alexandra thở dài tức giáºn, muốn lấy cái mÅ© ra để xách trên tay. Cô nghÄ© rằng con ngá»±a, không thể cảm thấy còn đủ sức để chạy Ä‘i khá»i cô, hay có ý muốn làm thế, nhất là sau má»™t ngày mệt má»i tham gia “lịch đấuâ€, nên Alexandra dừng ngá»±a lại, thả lá»ng dây cương, chuyển cái khiên nặng ná» sang bên tay trái. Äịnh lấy mÅ© xuống để mang trong khuá»·u cánh tay phải, cô bèn đưa tay lấy mÅ©, nhưng bá»—ng cô dừng lại, lắng nghe tiếng rầm rầm nho nhá» xuất phát từ ngoài bìa rừng vá»ng đến, cách chá»— cô đứng ¼ dặm gần đưá»ng chÃnh.  
Cô cau mày, tá»± há»i không biết phải chăng cô sắp đụng đầu vá»›i gấu hay con thú gì Ãt hung dữ hÆ¡n, cô bèn lấy súng trong bao ra, nhè nhẹ kẻo sợ cái áo giáp phát ra tiếng động.  
Bá»—ng có tiếng súng nổ vang, phá tan cảnh tịch mịch cá»§a đêm trưá»ng, rồi tiếng nổ khác tiếp theo. Alexandra chưa kịp phản ứng thì con Thần Sấm đã hoảng hốt phóng chạy, băng qua cánh rừng thưa, cứ nhắm mắt mà phóng đại vá» phÃa có tiếng súng nổ, dây cương lết trên mặt đất, hai chân Alexandra kẹp cứng hai bên hông nó.  
Từ cánh rừng bên cạnh cô, tên cướp quay đầu nhìn vá» phÃa phát ra tiếng sắt thép va nhau kêu lẻng kẻng ồn ào, còn Jordan Townsende quay mắt khá»i mÅ©i súng rùng rợn cá»§a tên cướp thứ hai Ä‘ang xỉa vào ngá»±c chàng, khiến chàng không tin và mắt mình. Ngưá»i ngồi trên mình con ngá»±a già phóng ra giữa rừng đến cứu chàng là má»™t kỵ sÄ© mặc áo giáp, tấm che mặt ở mÅ© sắt kéo xuống, cái khiên sẵn sàng ở má»™t tay, còn tay kia cầm súng.  
Alexandra cố ká»m chế mình để khá»i hét lá»›n khi cô phóng ra khá»i rừng, đâm thẳng vào má»™t cảnh Ä‘ang diá»…n ra dưới trăng trông khá»§ng khiếp hÆ¡n cÆ¡n ác má»™ng tồi tệ nhất trong Ä‘á»i cô: ngưá»i đánh xe bị thương nằm giữa đưá»ng bên cạnh cá»— xe, hai tên cướp quàng khăn đỠche kÃn mặt Ä‘ang chÄ©a súng vào má»™t ngưá»i đàn ông cao lá»›n. Khi Alexandra thúc ngá»±a xông vào há», tên cướp thứ  haiquay vá» phÃa cô, chÄ©a thẳng mÅ©i súng vào cô.  
Không có thì giỠđể suy nghÄ©, chỉ còn hành động thôi. Nắm chặt khẩu súng trong tay, tin tưởng vào sá»± che chở cá»§a cái khiên và tấm giáp trước ngá»±a đỠphòng viên đạn bất ngá» bay đến, Alexandra nghiêng ngưá»i sang bên phải định sẽ phóng mình vào tên cướp, đá gão nhào xuống đất, nhưng ngay lúc ấy thì súng nổ.  
Quá khá»§ng khiếp, con Thần Sấm lảo đảo, mất thăng bằng, hất Alexandra ra khá»i lưng, và cô nhào đầu vào tên cướp thứ hai, cả má»™t đống sắt hoen rỉ đổ xuống ngưá»i hắn. Sá»± va chạm mạnh gần hất tung cái mÅ© sắt, tung khẩu súng xuống mặt đưá»ng và làm cô choáng váng gần bất tỉnh.  
Rủi thay, tên cướp bình phục trước khi đầu Alex hết choáng váng.  
- Äồ mắc dịch khốn nạn… - Hắn càu nhàu rồi hết sức đẩy mạnh thân thể cứng đỠcá»§a cô ra khá»i hắn, và đá mạnh vào hông cô trước khi chạy đến giúp đồng bá»n, tên này Ä‘ang váºt lá»™n vá»›i ngưá»i đàn ông to cao để giành khẩu súng.  
Vừa hoảng hốt vừa Ä‘au đớn, Alexandra nhìn cả hai tên cướp Ä‘ang nhảy vào ngưá»i đàn ông cao lá»›n, cô liá»n gắng sức bình sinh để nhá»m dáºy, rồi vừa bò vừa lảo đảo lết đến phÃa khẩu súng cá»§a cô văng xuống nằm giữa đưá»ng gồ ghá». Ngay vừa khi cô nắm được báng súng cá»§a mình, cô thấy ngưá»i đàn ông cao lá»›n vặn tay tên cướp gầy ốm để lấy khẩu súng và bắn nó, rồi ngồi xổm xuống và quay ngưá»i tháºt nhanh, chÄ©a mÅ©i súng vào tên cướp kia.  
Khâm phục tài nhanh nhẹn cá»§a ngưá»i đàn ông, Alex nhìn chàng bình tÄ©nh đưa mÅ©i súng chÄ©a vào tên sát nhân thứ hai. Vẫn bò sấp trên bụng, cô nhắm mắt, đợi viên đạn thứ hai nổ, nhưng cô chỉ nghe tiếng cách tháºt to vì súng hết đạn.  
- Mày là đồ con hoang ngu ngốc tá»™i nghịêp - tên cướp nói, rồi vừa cưá»i vừa đưa tay lấy khẩu súng trong áo hắn ra – Mày tÃnh lấy khẩu súng thứ hai dưới đất đã hết đạn phải không? Mày phải chết từ từ vì tá»™i đã giết anh tao. Khi ngưá»i nào bị bắn vào bụng sẽ lâu má»›i chết.  
Alexandra hoảng sợ, cô lăn ngưá»i sang má»™t bên, đưa súng lên nhắm. Khi tên cướp đưa súng lên, cô bóp cò. Khẩu súng giáºt lùi làm cô báºt ngá»a ngưá»i, cảm thấy nghẹt thở. Khi cô mở mắt quay đầu nhìn tên cướp nằm dài dưới ánh trăng, má»™t bên đầu trúng đạn văng mất.  
Cô không bắn cho hắn chỉ bị thương thôi, mà đã giết hắn. Cô Ä‘au đớn rên lên trong há»ng, ngá»±c thắt lại, và mắt hoa, má»i váºt quanh cô quay cuồng, má»›i đầu còn cháºm, rồi nhanh dần khi cô thấy ngưá»i đàn ông đá vào tên cướp cô vừa giết chết, chạy đến phÃa cô, cặp chân dài nhanh nhẹn nhưng đán sợ… Má»i váºt quay nhanh, mang cô vào cái hố tối tăm. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Alexandra ngất xỉu.  
Jordan ngồi xổm xuống bên cạnh ngưá»i kỵ sÄ© bị té, hai tay vá»™i láºt cái mÅ© sắt ra để xem ngưá»i mặc áo giáp có bị thương tÃch gì không.  
- Grimm, nhanh lên! – Chàng gá»i ngưá»i đánh xe, anh ta run run đứng lên, vừa tỉnh dáºy sau khi bị tên cướp đánh ngất xỉu – Giúp tôi má»™t tay cởi cái áo giáp ra.  
- Thưa Äức ông, ông ta có bị thương không? – Grimm há»i, đến quì xuống má»™t bên ông chá»§.  
- Có – Jordan đáp, nhăn mặt nhìn vết rách ở bên trái mặt cô.  
- Ông ta không bị bắn chứ?  
- Chắc là không. Giữa đầu anh ta… Nhẹ tay, mẹ kiếp… Äể tôi lôi cái đồ quỉ này ra. – Jordan ném cái mÅ© sắt sang má»™t bên rồi lôi tấm giáp che ngá»±c ra – Lạy Chúa, mặc áo quần gì kỳ cục thế này – chàng nói và lo lắng nhìn khắp thân hình cứng đỠđể tìm xem có vết đạn hay vết máu nào không - Trá»i tối quá không thể nói anh ta có bị thương hay không? - Quay xe lui, chúng ta sẽ Ä‘em anh ta đến quán trá» hồi nãy ta vừa Ä‘i qua, cách đây chừng vài dặm. Chắc có ngưá»i ở đây biết bố mẹ anh ta là ai, cÅ©ng như biết Ä‘i tìm bác sÄ© ở đâu – Jordan đưa tay nhẹ nhàng bế ngưá»i đã cứu mạng sống mình lên, chàng ngạc nhiên khi thấy cái thân hình không mặc áo giáp quá nhẹ. Anh ta chỉ là má»™t cáºu bé, không quá 13 hay 14 tuổi – Jordan nói, giá»ng chàng ấm ức vì cảm giác có tá»™i, chàng nghÄ© chÃnh chàng đã gây há»a cho cáºu bé này, vì cáºu ta đã can trưá»ng, nhảy đến cứu chàng. Chàng bế cáºu bé má»™t cách dá»… dàng, mang cáºu đến xe.  
Jordan Ä‘i vào quán trá», ẵm Alexandra bất tỉnh trên tay, gây nên cảnh xôn xao trong đám ngưá»i ngồi trong phòng khách, há» thốt lên những lá»i dâm ô và phát biểu ý kiến thô tục, vì lúc ấy trá»i đã khuya, há» Ä‘ang say sưa bên cốc rượu.  
Vá»›i sá»± phá»›t tỉnh cá»§a nhà quà tá»™c chân chÃnh trước lá»›p ngưá»i thấp kém, Jordan không thèm để ý đến những lá»i lẽ hạ cấp. chàng Ä‘i thẳng đến ngưá»i bán rượu.  
- Chỉ cho tôi phòng nào tốt nhất, rồi Ä‘i gá»i chá»§ quán cho tôi gặp ngay tức khắc.  
ngưá»i bán rượu nhìn từ mái tóc quăn phÃa sau đầu cá»§a Alexandra đến ngưá»i đàn ông quà phái ăn mặc không chê vào đâu được, rồi vá»™i vã Ä‘i làm công việc theo lệnh cá»§a chàng, trước hết là chỉ cho chàng phòng ngá»§ tốt nhất trong quán.  
Jordan nhẹ nhàng để cáºu bé xuống giưá»ng, mở dây buá»™c cổ áo sÆ¡ mi cá»§a cáºu ta ra. Cáºu bé rên, mi mắt nhấp nháy rồi mở ra, Jordan nhìn thấy cặp mắt to kinh ngạc khi thấy chàng, cặp mắt xanh màu ngá»c bÃch và hai hàng lông mi dài uốn cong, bối rối nhìn lại chàng. Jordan cưá»i để trấn an cô, rồi dịu dàng nói:  
- Chào mừng đã tỉnh lại, chàng hiệp sĩ.  
- Ở đâu… - Alexandra liếm đôi môi khô khốc, giá»ng cô ồm ồm khó nghe. Äằng hắng giá»ng, cô cố nói lại, giá»ng bây giá» thì thào, khàn khàn – Tôi ở đâu thế này?  
- Cáºu Ä‘ang ở trong quán trá» gần chá»— cáºu bị thương.  
Chuyện đẫm máu vừa rồi bá»—ng hiện trong óc cô tháºt nhanh, Alexandra cảm thấy nước mắt ứa ra, cô nghẹn ngào nói:  
- Tôi đã giết hắn. Tôi đã giết ngưá»i ấy.  
- Và giết hắn để cứu sống hai ngưá»i: tôi và ngưá»i đánh xe.  
Vì còn bàng hoàng, nên Alexandra cảm thấy yên tâm khi nghe chàng nói thế. Chưa thể định tâm, nên cô lặng lẽ nhìn tay chàng thoa lên thoa xuống trên hai chân cô như nhìn việc này từ nÆ¡i xa nào rất xa. Chỉ có mẹ cô má»›i thoa vuốt trên chân cô như thế, nhưng gần đây nhiá»u năm đã hết cảnh này. Alexandra cảm thấy vừa hÆ¡i thÃch thú lại vừa bối rối má»™t cách kỳ lạ, nhưng khi hai tay ngưá»i đàn ông sá» soạng lên phÃa dưới lồng ngá»±c thì cô há hốc mồm, chụp lấy hai cổ tay to tướng cá»§a chàng:  
- Thưa Ngài! – cô thốt lên, giá»ng ồ ồ kinh ngạc. – Ngài làm gì thế?  
- Jordan nhìn mấy ngón tay mảnh mai nắm cổ tay chàng, mấy ngón tay siết mạnh vì lo sợ.  
- Tôi tìm xem thá» có cái xương nào bị gãy, bị chá»›p không. Tôi đã cho ngưá»i má»i bác sÄ© và chá»§ quán đến. nhưng vì bây giá» cáºu đã tỉnh, cáºu hãy cho tôi biết cáºu là ai và có bác sÄ© nào ở gần đây nhất không?  
Hoảng hốt lo sợ khi nghĩ đến giá cắt cổ của bác sĩ, Alex nói lớn:  
- Ông có biết giá tiá»n má»i thầy lang đến khám bây giá» là bao nhiêu không?  
Jordan nhìn cáºu bé xanh xao, cặp mắt ngạc nhiên, chàng cảm thấy lòng thương cảm sâu xa lẫn sá»± mến phục - sá»± phối hợp tình cảm có vẻ kỳ lạ đối vá»›i chàng.  
- Tôi sẽ chịu chi phà tiá»n chữa bệnh cho cáºu. DÄ© nhiên, tôi sẵn sàng trả tất cả chi phÃ.  
Chàng cưá»i, Alexandra cảm thấy đầu óc hết choáng váng, minh mẫn trở lại. Ngưá»i Ä‘ang nhìn cô cưá»i là ngưá»i đẹp trai nhất, cao thượng nhất, rá»™ng rãi nhất cô chưa từng gặp bao giá». mắt chàng màu xám bạc, dịu dàng và cứng rắn, vai chàng rá»™ng, giá»ng nam trung trầm và gợi cảm, không giống như làn da mặt rám nắng, hàm răng chàng trắng toát, và mặc dù quai hàm và cằm chàng hÆ¡i thô tháp vì bắp thịt nổi lên cuồn cuá»™n rắn chắc, nhưng tay chàng sá» lại êm dịu, và hai khóe mắt chàng có những đưá»ng chân chim chứng tá» chàng có tÃnh hài hước.  
Cô ngước mắt nhìn con ngưá»i khổng lổ đứng bên cạnh, lòng cảm thấy mình bé nhá» và mảnh mai. Äiá»u kỳ lạ là cô cảm thấy yên ổn. Yên ổn hÆ¡n cảm giác yên ổn cô cảm thấy trong 3 năm qua. Thả tay chàng ra, cô đưa tay sá» vào vết rách trên cằm chàng.  
- Ông cÅ©ng bị thương – cô nói, e thẹn cưá»i vá»›i chàng.  
Jordan nÃn thở khi thấy nụ cưá»i rạng rỡ cá»§a cáºu bé và quá kinh ngạc khi thấy lòng nôn nao má»™t cách kỳ lạ khi tay cáºu bé chạm vào tay chàng. Tay cáºu bé chạm vào ngưá»i chàng. Hất mặt tránh khá»i bàn tay nhá» nhắn má»™t cách sá»— sàng, chàng bá»±c bá»™i tá»± há»i phải chăng cuá»™c sống xô bồ đáng chán đã biến chàng thành ngưá»i lông bông.  
- Cáºu chưa cho tôi biết tên cáºu – chàng nói, giá»ng cố tình làm ra vẻ lạnh lùng, tay sá» vào dưới lồng ngá»±c cáºu bé, mắt nhìn vào mặt cáºu ta để xem có dấu hiệu gì Ä‘au đớn không.  
Alexandra định mở miệng nói tên, nhưng thay vì nói tên, cô lại hét lên hoảng hốt khi thình lình chàng lướt tay trên ngực cô.  
Jordan vá»™i rút tay lại như bị phá»ng lá»a.  
- Cô là con gái.  
- Tôi chưa kịp nói cho ông biết – Alexandra vùng tránh lui, Ä‘au khổ khi nghe giá»ng chàng như lên án cô.  
Những lá»i trao đổi buồn cưá»i cá»§a há» cùng lúc làm cho cả hai ngưá»i kinh ngạc: Jordan cau mày rồi bá»—ng cưá»i toe toét, và Alexandra cÅ©ng phá ra cưá»i. Và chÃnh lúc ấy bà Tilson, vợ chá»§ quán bước vào thấy cả hai trên giưá»ng, Ä‘ang cưá»i, tay chàng dừng lại trên ngá»±c cô Alexandra Lawrence chỉ có mấy phân.  
- Alexandra Lawrence! – Bà ta thốt lên, chạy vào phòng như chiếc thuyá»n no gió, mắt sá»ng sốt khi thấy hai tay ngưá»i đàn ông trên áo sÆ¡ mi hở nút cá»§a Alexandra – Như thế này nghÄ©a là gì?  
Alexandra không quan tâm đến thái độ cá»§a bà Tilson, nhưng Jordan thì có, chàng ghê tởm sá»± ác ý cá»§a ngưá»i đàn bà cho rằng cô đã trái vá»›i luân thưá»ng đạo lý. Mặt chàng Ä‘anh lại, trả lá»i bằng má»™t giá»ng rất gay gắt cá»§a kẻ có uy quyá»n:  
- Cô Lawrence bị thương trong vụ tai nạn vừa xảy ra trên Ä‘oạn đưá»ng phÃa nam. Äi má»i ngay bác sÄ© đến đây!  
- Không, đừng má»i bà Tilson – Alexandra nói và cô nhổm ngưá»i ngồi dáºy, mặc dù đầu còn choáng váng – Tôi khá»e rồi, tôi muốn vá» nhà.  
Jordan nói vá»›i chị đàn bà nghi ngá» bằng má»™t giá»ng cá»™c lốc, ra lệnh:  
- Nếu thế thì tôi sẽ đưa cô ấy vá» nhà và chị hướng dẫn cho ông bác sÄ© Ä‘i đến khúc đưá»ng quanh vá» phÃa Nam cách đây vài dặm. Ở đấy, ông ta sẽ tìm thấy hai tên côn đồ không cần đến kỹ năng cá»§a ông ta, nhưng ông có thể bảo đảm việc tống khứ chúng Ä‘i được – Jordan thá»c tay vào túi lấy ra tấm danh thiếp có khắc tên cá»§a chàng dưới gia huy nhá» màu vàng – Khi tôi đưa cô Lawrence vá» nhà xong, tôi sẽ quay lại đây để trả lá»i bất cứ câu há»i gì cá»§a ông ta muốn há»i.  
Bà Tilson càu nhàu vá» bá»n cướp và cuá»™c sống trụy lạc, lấy tấm danh thiếp, quắc mắt nhìn chá»— áo sÆ¡ mi không cài nút cá»§a Alexandra, rồi bước ra.  
- Chắc ông ngạc nhiên… vỠchuyện tôi là con gái, - Alexandra nói, thái độ thăm dò.  
- Thú tháºt, đêm nay là má»™t đêm đầy chuyện ngạc nhiên – Jordan trả lá»i, không nghÄ© đến bà Tilson nữa và quay qua chú ý đến Alexandra – Xin cô đừng cho tôi tò mò, không biết cô mặc bá»™ đồ giáp ấy làm gì?  
Alexandra từ từ đưa chân ra ngoài mép giưá»ng rồi cố đứng dáºy. Căn phòng chao đảo. Khi chàng đưa tay để đỡ cô, cô chống đối và nói:  
- Tôi đi được.  
- Nhưng tôi thÃch bế cô – Jordan cương quyết nói và cứ bế cô lên. Alexandra cừoi thầm khi thấy chàng há»›n hở Ä‘i qua phòng khách, chẳng thèm quan tâm đến dân làng Ä‘ang trố mắt nhìn, bế trên tay cô gái xá»™c xệch, dÆ¡ bẩn mặc quần ống bó và áo sÆ¡ mi.  
Thế nhưng, khi chàng để cô ngồi xuống chiếc ghế nệm trên xe, rồi ngồi vào chá»— trước mặt cô, thì niá»m vui biến mất. Cô nghÄ© lát nữa há» sẽ Ä‘i qua chá»— cô có góp phần vào việc gây ra cảnh chết chóc rùng rợn.  
- Tôi đã lấy Ä‘i mạng sống cá»§a má»™t ngưá»i – Cô nói, giá»ng cắn rứt khi chiếc xe chạy vá» phÃa chá»— đừong cong rùng rợn – Tôi sẽ không bao giá» tha thứ cho mình.  
- Nếu cô không tha thứ, tôi sẽ không tha thứ cho cô – Jordan vừa nói vừa cưá»i trên chá»c. Dưới ánh sáng cá»§a những ngá»n đèn trong xe, cặp mắt to màu ngá»c bÃch rá»›m lệ ngước nhìn chàng, tìm mắt chàng, lặng lẽ van xin chàng an á»§i cô thêm nữa, và Jordan liá»n đáp lại lá»i van xin. Chàng đưa tay bế cô ra khá»i chá»— ngồi, đặt cô vào lòng mình, hai tay Ä‘ung đưa cô như vá»— vá» má»™t em bé quẫn trÃ.  
- Cô đã làm má»™t việc rất can đảm – chàng nói nhá» trong mái tóc quăn má»m mại cà bên má chàng.  
Alexandra run run thở, cô lắc đầu, vô tình cà má vào ngực chàng.  
- Tôi không can đảm, tôi quá sợ nên không bá» chạy như má»™t ngưá»i tỉnh táo.  
Ôm cô gái tin tưởng mình trong tay, Jordan bá»—ng giáºt mình khi bất ngá» nghÄ© rằng ngày nào đó chắc chàng sẽ có đứa con riêng cá»§a mình để ôm ấp. Cá» chỉ cô bé ép mình vào chàng, tin tưởng chàng, có cái gì đó làm cho chàng cảm động sâu sắc. chàng nhá»› ngưá»i ta có nói rằng con gái khi nhỠđã quyến rÅ© thì lúc lá»›n lên sẽ thành đàn bà hư há»ng, chàng liá»n bác bá» ngay ý kiến đó.  
- Tại sao cô mặc cái áo giáp cÅ© kỹ ấy? – chàng há»i lần thứ hai câu há»i ấy.  
Alexandra nói cho chàng nghe vá» chuyện cưỡi ngá»±a, đấu thương, trò chÆ¡i này là má»™t nghi thức má»—i khi có ngưá»i con trong nhà O Toole mừng sinh nháºt. Rồi cô kể cho chàng nghe những thất bại và chiến thắng trong các tráºn đấu hôm nay cá»§a cô, và chàng chốc chốc lại cưá»i to khi nghe cô kể.  
- Ngưá»i ở ngoài Morsham không có trò chÆ¡i cưỡi ngá»±a đấu thương như thế à? Tôi thưá»ng nghÄ© ngưá»i ở đâu cÅ©ng giống nhau hết, nhưng tôi không biết có phải như thế không, vì tôi chưa bao giá» ra khá»i Morsham. Tôi sợ sẽ không bao giá» Ä‘i được.  
Jordan sá»ng sốt, im lặng. Trong số ngưá»i đông đảo mà chàng quen biết, ngưá»i nào cÅ©ng có Ä‘i đâu đó, và thưá»ng Ä‘i. Tháºt khó mà tin cô gái trong sáng này, chưa bao giá» thấy nÆ¡i nào ngoài cái làng nhá» hẻo lánh này. Chàng nhìn xuống khuôn mặt chìm trong bóng tối cá»§a cô, chàng thấy cô Ä‘ang nhìn chàng vá»›i vẻ thân ái, chứ không phải vá»›i vẻ kÃnh sợ, như chàng thưá»ng thấy ở ngưá»i khác. Chàng cưá»i thầm trước hình ảnh các trẻ em nông dân tá»± nhiên lao vào nhau chÆ¡i trò đấu thương. Thá»i thÆ¡ ấu cá»§a chúng khác xa thá»i thÆ¡ ấu cá»§a con cái nhà quà tá»™c biết bao. Giống như chàng, con cái gia đình quà tá»™c được gia sư dạy dá»—, chăm sóc, bị bó buá»™c lúc nào cÅ©ng phải sạch sẽ, ngăn nắp, và luôn luôn nhá»› rằng chúng phải hành động cho đúng kiểu cách con nhà quà tá»™c. Có lẽ con nÃt lá»›n lên ở những vùng xa xôi hẻo lánh như thế này tốt hÆ¡n, khác hÆ¡n – không lừa lá»c, can đảm và chân tháºt như Alexandra. Căn cứ vào cuá»™c sống mà Alexandra đã miêu tả cho chàng nghe, chàng tá»± há»i phải chăng con nÃt nhà quê may mắn hÆ¡n. Con nÃt nhà quê? Rõ ràng chàng không có ý chê bai khi dùng cụm từ này.  
- Tại sao ngưá»i đánh xe lại gá»i ông là Äức ông? – Cô há»i, miệng mỉm cưá»i, lúm đồng tiá»n hiện ra trên má.  
Jordan quay mắt khá»i núm đồng tiá»n nhá» quyến rÅ©.  
- Äấy là cách ngưá»i ta xưng hô vá»›i các vị Công tước.  
- Công tước à? – Alexandra lặp lại, lòng thất vá»ng khi phát hiện ra rằng con ngưá»i xa lạ đẹp trai này ở trong giá»›i nằm ngoài tầm tay cá»§a cô, vì váºy chắc thế nào ông ta cÅ©ng sẽ biến mất khá»i Ä‘á»i cô – Có tháºt ông là Công tước hay không?  
- Tháºt – chàng đáp, nháºn thấy cô có vẻ thất vá»ng – cô thất vá»ng phải không?  
- SÆ¡ sÆ¡ – cô đáp, câu trả lá»i làm chàng bối rối.  
- Ngưá»i ta gá»i ông là gì? Tôi muốn nói ngoài từ Công tước.  
- Ãt ra cÅ©ng má»™t tá tê – chàng đáp, vừa vui thÃch vừa bối rối vì phản ứng bất thần, tá»± nhiên cá»§a cô gái - Hầu hết gá»i tôi là Hawthorne, hay Hawk. Số bạn bè thân thÃch gá»i tôi là Jordan.  
- Tên Hawk hợp vá»›i ông hÆ¡n – cô đáp, nhưng sá»± nhanh trà cá»§a cô là để mở đưá»ng cho má»™t kết luáºn quan trá»ng – Có phải bá»n cướp chá»n ông để ăn cướp chỉ vì ông là Công tước không? NghÄ©a là chúng đã liá»u mạng chặn đưá»ng ông tại má»™t chá»— không xa quán trá».  
- Lòng tham là động cÆ¡ rất mạnh khiến cho ngưá»i ta liá»u lÄ©nh – Jordan đáp.  
Alexandra gáºt đầu đồng ý rồi trÃch dẫn danh ngôn:  
- “Không lá»a nào dữ như lá»a sân si, không tá»™i ác nào lá»›n bằng thác tá»™i háºn thù, không thác nào mạnh bằng thác lòng thamâ€.  
Kinh ngạc, Jordan nhìn cô đăm đăm.  
- Cô nói gì thế?  
- Tôi không nói, mà Äức Pháºt nói – Alexandra trả lá»i.  
- Tôi biết câu trÃch dẫn ấy – Jordan nói, cô lấy lại tư thế - TÔi chỉ ngạc nhiên là cô cÅ©ng biết câu ấy – chàng thấy ánh đèn le lói hiện ra trong má»™t ngôi nhà tối tăm ở phÃa trước và chàng Ä‘oán đấy là nhà cô.  
- Alexandra – chàng nói nhanh và cứng rằn khi hỠđến gần nhà – cô không nên cảm thấy có tội vỠviệc cô đã làm tối nay. Cô không có gì để cảm thấy mình có tội hết.  
Cô nhìn chàng, miệng tươi cưá»i, nhưng khi chiếc xe chạy lên con đưá»ng gồ ghỠđến ngôi nhà rá»™ng lá»›n, xuống cấp, bá»™ng Alexandra thốt lên.  
- Ồ không!  
Tim cô thót lại khi thấy chiếc xe bóng láng và con ngá»±a cái đẹp đẽ cá»§a ông phú nông vẫn còn buá»™c gần cá»a trước. Cô đã hy vá»ng giá» này hỠđã vá» rồi.  
Ngưá»i đánh xe cá»§a Công tước ra mở cá»a xe, bắc thang, nhưng khi Alexandra định bước theo ông Công tước xuống thang thì chàng đã quay lui, bế cô trong tay. Cô phản đối:  
- Tôi đi được.  
chàng cưá»i, nụ cưá»i thân máºt làm cho cô hụt hÆ¡i.  
- Ngưá»i vá»›i tầm cỡ như tôi mà để cho má»™t cô gái liá»…u yếu đào tÆ¡ cứu sống, thì quả tháºt là Ä‘iá»u rất bối rối, dù cô gái ấy có mặc áo giáp. Äể xoa dịu cái tôi bị thương tổn, xin cô cho phép tôi nịnh phụ nữ má»™t chút.  
- Tốt thôi – Alexandra đồng ý, miệng cưá»i khúc khÃch – Tôi là ai mà làm thương tổn cái tôi cá»§a vị Công tước cao quÃ!  
Jordan không chú ý nghe cô nói, vì chàng Ä‘ang báºn nhìn những bãi cá» quanh nhà đã để má»c um tùm, những cá»a lá sách bị hư há»ng, và nhiá»u nÆ¡i khác cá»§a ngôi nhà cần phải tu sá»a. Ngôi nhà không phải xấu xà như chàng nghÄ© trước đây, nhưng là má»™t ngôi nhà ma bà hiểm, bị bá» phế, ngưá»i ở trong nhà rõ ràng không đủ sức để sá»a chữa. Chuyển Alexandra sang bế trên tay trái, chàng đưa tay phải gõ cá»a, mắt nhìn cánh cá»a tróc hết sÆ¡n.  
Khi không có ai ra mở cá»a, Alexandra lên tiếng:  
- Chắc ông phải gõ mạnh hÆ¡n má»›i được. Penrose Ä‘iếc, nhưng lão quá tá»± hào nên không chấp nháºn mình Ä‘iếc.  
Chàng gõ mạnh cá»a rồi há»i:  
- Penrose là ai?  
- Ông quản gia cá»§a chúgn tôi. Khi ba mất, tôi phải cho gia nhân nghỉ việc, nhưng Penrose và PHilbert quá già và tàn táºt nên không thể kiếm việc khác. Há» không biết Ä‘i đâu, cho nên hỠđành ở lại và bằng lòng làm việc chỉ để có ăn và có chá»— ở thôi. Penrose cÅ©ng nấu ăn được và giúp việc lau chùi nhà cá»a.  
- Kỳ cục quá nhỉ - Jordan lẩm bẩm nói, chá» cá»a mở.  
Dưới ánh sáng cá»§a ngá»n đèn treo trên cá»a, cô ngẩng mặt nhìn chàng, tá» vẻ ngạc nhiên dà dá»m. Cô há»i:  
- Ông thấy cái gì “kỳ cục�  
- Ông quản gia điếc đấy.  
- Rồi chắc ông sẽ còn cho PHilbert là kỳ cục hơn nữa.  
- Thế à, mà PHilbert là ai?  
- Lão bộc.  
- Ông ta có bệnh táºt gì?  
- Ông cáºn thị - cô thành tháºt đáp - Cáºn thị rất nặng đến ná»—i tuần vừa qua ổng lẫn lá»™n bức tưá»ng là cánh cá»a, nên cứ Ä‘i vào tá»± nhiên.  
Jordan muốn cưá»i tháºt lá»›n, nhưng chàng kìm lại. Rồi cố làm cho cô cụt hứng, chàng trịnh trá»ng nói:  
- Quản gia thì Ä‘iếc, lão bá»™c thì mù… Tháºt là ngoài qui ước.  
- Phải, đúng thế - cô đáp, giá»ng tá»± hào – Nhưng tôi không thÃch qui ước – Cô nhoẻn nụ cưá»i vui vẻ và lại trÃch danh ngôn “Qui ước là chá»— ẩn náu cá»§a tinh thần trì trệâ€.  
Jordan đưa nắm tay đấm thình thịch đến ná»—i tiếng gõ cá»a vang to ầm ầm, nhưng mắt chàng nhìn vào mặt cô gái vá»›i vẻ ngạc nhiên. Chàng há»i thẳng:  
- Ai nói vỠsự qui ước như thế?  
- Tôi nói – cô trả lá»i – Tôi nghÄ© ra như thế.  
- Cô tháºt là má»™t cô gái tinh ranh xấc láo – chàng nói, miệng cừoi toe toét, rồi không suy nghÄ© thiệt hÆ¡n, chàng cúi xuống hôn lên trán cô, nụ hôn đầy thương mến cá»§a tình chàng con. Chàng vừa ngẩng đầu lên thì cánh cá»a mở rá»™ng, Penrose hiện ra tóc bạc phÆ¡, lão nhìn Jordan vá»›i ánh mắt tức giáºn rồi nói:  
- Thưa ngài, ngài không cần đấm mạnh vào cá»a giống như là muốn đánh thức ngưá»i chết dáºy như thế. Trong nhà này không có ai Ä‘iếc hết!  
Quá kinh ngạc khi nghe má»™t ngưá»i quản gia nói năng vô phép, mà lại là ngưá»i quản gia vá»›i bá»™ đồng phục đã cÅ© rÃch, sá»n mòn, bạc màu, Jordan mở miệng định mắng ngưá»i gia nhân má»™t tráºn nên thân, nhưng vừa lúc ấy ông già nháºn thấy Jordan Ä‘ang bế Alexandra trên tay, và trên quai hàm cô có má»™t vết bầm.  
- Ông làm gì cô Alexandra như thế? – ngưá»i gia nhân há»i, giá»ng tức tối, vừa đưa tay, hai cánh tay ôm yếu, để ẵm cô.  
- Dẫn tôi đến gặp bà Lawrence – Jordan ra lệnh giá»ng cá»™c lốc, không để ý đến thái độ cá»§a ông quản gia. Khi thấy ông già có vẻ như không nghe, Jordan nói lại lá»›n hÆ¡n – Dẫn chúng tôi đến gặp bà Lawrence.  
Penrose quắc mắt nhìn lại:  
- Tôi nghe ông khi ông nói lần đầu – ông ta đáp lại rồi quay Ä‘i, làm theo lệnh cá»§a chàng – Ngưá»i chết cÅ©ng nghe ông - Lão ta vừa Ä‘i vừa nói.  
Những khuôn mặt nÆ¡i phòng khách nhìn há» vá»›i vẻ ngoài sức tưởng tượng cá»§a Alex. Mẹ cô vừa vùng dáºy kinh ngạc kêu lên; ông phú nông to bè và bà vợ máºp ú chồm ngưá»i tá»›i, nhìn vào áo cá»§a Alex vá»›i vẻ hết sức ngạc nhiên vì cổ áo hở đến gần vú.  
- Chuyện gì thế? – bà Lawrence thốt lên – Alexandra, mặt con… lạy Chúa, chuyện gì xảy ra thế?  
- Con gái bà đã cứu tôi, bà Lawrence à, nhưng trong lúc hành động, cô ấy đã bị va mạnh vào mặt. Tôi nghÄ© tình hình không nghiêm trá»ng lắm.  
- Vui lòng để tôi xuống – Alexandra vá»™i nói, vì mẹ cô có vẻ như sắp xỉu. Khi Jordan làm theo lá»i cô, cô bèn giá»›i thiệu má»i ngưá»i khiến cho không khà trong phòng kịp thá»i ổn định. - Mẹ à, cô nói bằng giá»ng bình tÄ©nh, từ tốn – Äây là Công tước Hawthorne - Mặc dù mẹ cô há hốc mồm kinh ngạc, nhưng Alexandra vẫn nói tiếp vá»›i giá»ng lá»… phép, tá»± nhiên – Khi ông ấy và ngưá»i đánh xe bị bá»n cướp tấn công thì con Ä‘i đến, con… con đã bắn chết má»™t tên cướp – quay qua Jordan, cô nói tiếp – Thưa đức ông, đây là mẹ tôi, bà Lawrence.  
má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng. Bà Lawrence hình như quá kinh ngạc đến sá»ng sốt, còn vợ chồng ông phú nông vẫn há hốc mồm, miệng xệ xuống. Äang lúc bối rối vì sá»± im lặng nặng ná» trong phòng, Alexandra bá»—ng thấy nhẹ ngưá»i khi thấy ông cáºu Monty Ä‘i vào phòng, dáng hÆ¡i lắc lư, cặp mắt long lê, chứng tỠông đã lén lút uống chai Madeira suốt buổi tối. Alexandra cưá»i và giá»›i thiệu vá»›i ông cáºu.  
- Ông cáºu Monty, cháu đưa vá» nhà má»™t vị khách, đây là Công tước Hawthorne.  
Ông Monty dá»±a ngưá»i trên chiếc gáºy có tay nắm bằng ngà, nháy mắt hai lần để nhìn rõ mặt khách.  
- Lạy Chúa lòng lành! – Ông thốt lên vá»›i vẻ kinh ngạc – Äúng là Hawthorne! - Bá»—ng nhá»› ra hành vi vô phép cá»§a mình, ông ta cúi ngưá»i chào và nói tiếp vá»›i giá»ng tha thiết – Ngài Montague Marsh, tôi xin phục vụ đức ông.  
Alexandra, chỉ ngại vì không khà im lặng quá lâu chứ không ngại vì nhà cá»a rách nát, vì gia nhân già cõi hay vì bà con lẩm cẩm, nên cô cưá»i gượng vá»›i Jordan, rồi nghiêng đầu vá» phÃa PHilbert Ä‘ang lệt bệt bưng khay trà vào phòng. Bất cần đến việc có lẽ cô sẽ vi phạm qui tắc ứng xá» ngoài xã há»™i khi giá»›i thiệu vá»›i nhà quà tá»™c má»™t ngưá»i chỉ là lão bá»™c thôi, cô lên tiếng nhẹ nhàng nói:  
- Và đây là PHilbert, chăm sóc má»i công việc mà Penrose không làm. PHilbert, đây là Công tước Hawthorne.  
PHilbert vừa để khay trà lên bàn vừa qua nhìn lui, thấy ông Monty lão tưởng là Công tước, bèn lên tiếng chào:  
- Ông khá»e chứ? – Alexandra thấy môi ông Công tước mÃm lại.  
- Ông ở lại uống trà chứ? – Cô há»i Công tước, nhìn vào mặt chàng, cô cảm thấy đôi mắt như ánh lên nụ cưá»i.  
Chàng cưá»i lắc đầu quầy quáºy.  
- Không được, cô em à. Tôi còn Ä‘i xa, và trước khi lên đưá»ng, tôi phải quay lại quán trỠđể gặp nhà chức trách. Chắc há» sẽ yêu cầu tôi giải thÃch chuỵên lá»™n xá»™n vừa qua. – chàng gáºt đầu chào má»i ngưá»i trong phòng Ä‘ang nhìn chàng, rồi cúi xuống nhìn khuôn mặt quyến rÅ© Ä‘ang ngước lên nhìn mình – Cô ra gặp tôi ở bên ngoài được không: - chàng má»i.  
Alexandra gáºt đầu, dẫn chàng ra trước cá»a, không để ý đến những lá»i xôn xao nổi dáºy trong phòng khách sau khi cô vừa Ä‘i ra. bà vợ phú nông nói bằng giá»ng chanh chua:  
- Ông ta nói “quay lại quán trá»â€ nghÄ©a là sao? Bà Lawrence này, dÄ© nhiên ông ta không thể Ä‘i cùng Alexandra đến đấy.  
ra ngoài hành lang, Công tước dừng lại, nhìn Alex rất trìu mến khiến cho cô nóng ran cả ngưá»i. Khi chàng để tay lên chá»— bị bầm ở quai hàm cô, mạch máu cổ cô chảy mạnh.  
- Ông… ông sẽ đi, mà đi đâu?  
- Äến Rosemeade.  
- Làm gì ở đấy?  
- Nhà ở nông thôn cá»§a bà ná»™i tôi. Bà thÃch sống ở đấy vì bà cho rằng ngôi nhá ấy rất “ấm cúng† 
- á»’! – Alexandra nói, nhưng cô thấy khó tìm ra lá»i để nói, và khó thở vì tay chàng Ä‘ang vuốt lên má cô. Chàng nhìn cô vá»›i thái độ trân trá»ng khiến cô ngây ngất.  
- Tôi sẽ không bao giá» quên cô đâu, cô em à – chàng nói, giá»ng nho nhá» khàn khàn, rồi cúi xuống áp đôi môi ấm áp lên trán cô - Äừng để cái gì làm thay đổi cô. Cứ giữ cô nguyên trạng như thế này.  
Khi chàng Ä‘i rồi, Alexandra đứng yên má»™t chá»—, ngây ngưá»i vì nụ hôn, và cô cảm thấy nụ hôn như đã in sâu lên trán cô.  
Cô không nghÄ© cô đã bị bùa mê thuốc lú cá»§a chàng, cô không nghÄ© chàng đã dùng lá»i lẽ ngá»t ngào và nụ cưá»i duyên dáng để quyến rÅ© cô, làm cho cô mê mẩn. những kẻ quyến rÅ© lành nghá» không làm sao dụ dá»— được cô.  
Thế nhưng, những lá»i lẽ thiếu thành tháºt cá»§a những kẻ quyến rÅ© lành nghá» lại dụ dá»— được bà Lawrence, cho nên khi bà má»›i bằng tuổi Alexandra, bà đã bị kẻ dụ dá»— lưu manh quyến rÅ© được. Giống như Công tước Hawthorne, chồng bà cÅ©ng cá»±c kỳ đẹp trai, tư cách cÅ©ng dịu dàng, áo quần cÅ©ng bảnh bao và rất xông xáo.  
Vì lẽ đó mà sáng hôm sau khi Alexandra vừa má»›i thức dáºy, cô đã thấy mẹ xồng xá»™c chạy vào phòng cô, giáºn dữ nói:  
- Alexandra, thức dáºy mau.  
Alexandra vặn ngưá»i ngồi dáºy, hất mái tóc ra khá»i mắt rồi há»i:  
- Có chuyện gì không hay à?  
- Tao sẽ nói cho mày nghe chuyện gì không hay - mẹ cô đáp, Alexandra quá sá»ng sốt khi nghe giá»ng mẹ cô dữ dằn như thế - Sáng nay chúng ta đã có 4 ngưá»i khách đến, bắt đầu là bà chá»§ quán trá», bà ta báo cho ta biết đêm qua mày đã cùng nằm chung giừong vá»›i kẻ dụ dá»— gái thÆ¡ ngây hèn hạ ấy. hai ngưá»i khách tiếp theo là hai nhà báo Ä‘i săn tin. Ngưá»i thứ 4, - giá»ng bà trở nên run run vì giáºn và nước mắt – là ông phú nông, ông ta nói vá»›i tao rằng vì hôm qua hạnh kiểm cá»§a mày quá xấu, áo thì trạch ngá»±c, thiếu công dung ngôn hạnh, nên ông ta xem mày không xứng đáng làm vợ con trai cá»§a ông ta hay là làm vợ bất cứ ngưá»i đàn ông có tÃnh tá»± trá»ng nào.  
Khi thấy Alexandra nhìn bà với vẻ bình thản. bà Lawrence mất hết tự chủ. Bà chụp hai vai Alexandra lắc mạnh và hét lớn.  
- Mày có biết mày đã làm gì không hả? – Tao nói cho mà biết là mày đã làm ô danh mày vô phương cứu chữa. ngưá»i ta đã đồn khắp nÆ¡i chuyện cá»§a mày, nói mày như là má»™t con **. Ngưá»i ta thấy gã ấy bế mày Ä‘i qua phòng khách vào quán trá», áo thì trạch ngá»±c, và há» nói mày nằm trong giưá»ng má»™t mình vá»›i hắn. Rồi ná»a giá» sau, ngưá»i ta thấy hắn bế mày Ä‘i ra khá»i quán trỠấy. Mày có biết ngưá»i ta nghÄ© sao vá» mày không?  
- HỠnghĩ con mệt và cần nghỉ ngơi chứ gì? – Alexandra đáp, cô hoảng hốt khi thấy mẹ cô nhợt nhạt xanh xao.  
– Mày là đồ Ä‘iên! Mày Ä‘iên hÆ¡n tao nữa. bây giá» không có ngưá»i tá» tế nào lấy mày nữa đâu.  
- Kìa mẹ - Alexandra nói, vẻ bình tÄ©nh cương quyết, cố láºt ngược thế cá» như cô thưá»ng làm trong 3 năm qua - mẹ hãy bình tÄ©nh lại.  
- Äừng dùng cái giá»ng trịch thượng như thế vá»›i tôi, cô Æ¡i! - Mẹ cô nói to, cúi sát mặt gần mặt Alexandra. – anh ta có đụng đến mày không?  
Trước thái độ càng lúc càng Ä‘iên cuồng cá»§a mẹ, cô trả lá»i rất tá»± nhiên:  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có đụng chứ. Mẹ thấy ông ta bế con vào đây và...  
- Không phải như thế ! - Bà Lawrence nói lá»›n, ngưá»i run vì giáºn dữ - Anh ta có sá» mày không? Có hôn mày không ? Trả lá»i cho tao nghe, Alexandra !  
Alexandra định nói láo, nhưng chưa kịp nói thì mẹ cô đã thấy hai má cô tá»± nhiên á»ng hồng, nên bà la lối :  
- Gã có hôn, phải không ? Nhìn mặt mày là tao biết rồi - Bà Lawrence bước lui khá»i cô rồi Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trong phòng trước giưá»ng cô. Alexandra nghe nói có nhiá»u phụ nữ quá bị kÃch thÃch đến ná»—i giáºt tóc cá»§a mình, và mẹ cô có vẻ Ä‘ang lâm vào tình trạng ấy  
Vá»™i bước ra khá»i giưá»ng, cô đưa tay ngăn mẹ cô lại để bà đừng Ä‘i như thế nữa  
- Mẹ à, xin mẹ đừng buồn như thế. Ông công tước và con không làm việc gì sai trái đâu  
Mẹ cô nghiến răng tức giáºn  
- Mày không biết việc mày làm là sai trái, nhưng thằng cha làm trò đồi bại ấy thì biết. Gã biết. Gã Ä‘i vào đây cái mặt câng câng, gã biết mày quá ngây ngô không biết gã làm gì. Lạy Chúa, tao ghét đàn ông quá trá»i !  
Rồi bất thần, bà ta kéo Alexandra vào lòng, ôm ghì lấy cô  
- Mẹ không phải Ä‘ui Ä‘iếc như trước kia đâu. Mẹ đã để cho bố con lợi dụng chúng ta để mua vui rồi bá» chúng ta, nhưng mẹ sẽ không để cho Hawthorne làm thế vá»›i chúng ta. Ông ta đã hại con, mẹ sẽ buá»™c ông ta sẽ phải trả giá, rồi con sẽ thấy. Mẹ sẽ buá»™c ông ta làm Ä‘iá»u gì cho phải má»›i được  
- Mẹ, dẹp chuyện ấy Ä‘i ! - Alexandra thốt lên, vùng ra khá»i tay bà - Ông ấy không làm gì sai trái hết. á»”ng chì sá» chân con để xem con có gãy xương không, rồi khi chia tay, chỉ hôn lên trán con thôi ! Làm thế có gì sai trái đâu  
- Ông ta phá hoại danh tiếng cá»§a con bằng cách đưa con vào quán trá». Ông ta đã làm cho con khó kiếm được chồng tá» tế. Bây giá» không có ngưá»i đàn ông nào muốn lấy con, từ bây giá» trở Ä‘i, bất kỳ con Ä‘i đến đâu trong làng, tai tiếng sẽ theo con đến đấy. Cho nên ông ta phải trả giá, và trả Ä‘áºm. Äêm qua khi ông ta quay lui quán trá», ông có cho ông bác sÄ© biết ông Ä‘i đâu. Chúng ta sẽ Ä‘i theo ổng để đòi công lý  
- Không ! - Alexandra hét lên, nhưng mẹ cô không nghe gì cả ngoài tiếng nói trong lòng bà, tiếng nói gào thét đòi trả thù ba năm trá»i đằng đẵng vừa qua.  
Mặc cho Alexandra van xin, bà nói tiếp, giá»ng gay gắt  
- Vì bây giá» chúng ta đã biết hết toàn thể sá»± tháºt vá» chuyện tệ hại đêm qua, cho nên tao tin rằng thể nào ông ta cÅ©ng đợi chúng ta đến tìm.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				13-10-2008, 05:03 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4  
 
 
 
 
  
 
 
 
       Bà Công tước thừa kế Hawthorne nhìn ngưá»i cháu ná»™i, miệng nở nụ cưá»i lạnh lùng và cặp mắt màu nâu đỠcó vẻ chăm chú. Ở tuổi 70, bà vẫn còn đẹp, mái tóc bạc phÆ¡, dáng Ä‘iệu đài các và kiêu sa xuất phát từ cuá»™c sống được hưởng nhiá»u ân huệ.  
Mặc dù thái độ cá»§a bà luôn luôn nghiêm nghị, khắt khe, nhưng bà không lo buồn, cho nên bà sống lâu hÆ¡n chồng và con trai. Thế nhưng bà có tÃnh biết ká»m chế mình rất chặt chẽ, nên những ai thân cáºn vá»›i bà Ä‘á»u biết bà rất thương yêu chồng con và bây giá», tuy hỠđã chết bà vẫn còn thương yêu. Còn đối vá»›i giá»›i “thượng lưu†thì uy tÃn cá»§a bà rất lá»›n khiến cho má»i ngưá»i không ai dám há»i han vá» vấn đỠtình cảm cá»§a bà.  
Bây giá» bà rất bình tÄ©nh lắng nghe cáºu cháu ná»™i lá»›n tuổi nhất trình bày lý do chàng đến trá»…. Chàng ngồi trên chiếc trưá»ng ká»· trong phòng khách, gác má»™t chân Ä‘i á»§ng trên đầu gối chân kia, chàng bình thản nói đến lý do đến trá»… vì đêm qua đã có hai tên cướp định giết chàng.  
Tuy nhiên cáºu cháu ná»™i kia không ngại ngùng gì nói ra cảm nghÄ© cá»§a mình vá» lá»i giải thÃch cá»§a ngưá»i anh há». ÄÆ°a ly rượu mạnh lên môi, Anthony cưá»i toe toét, rồi nói đùa:  
- Jordan, thú tá»™i Ä‘i… Thá»±c ra là anh muốn vui chÆ¡i vá»›i cô vÅ© công balê thêm má»™t đêm nữa – Æ  xin lá»—i, thưa bà, - Anthony vá»™i chữa lại khi bà Công tước thừa kế nhìn anh má»™t cách ghê tởm – Nhưng sá»± tháºt là không có chuyện bá»n cướp đưá»ng, và không có chuyện cô gái 12 tuổi cứu anh, phải không?  
- Sai – Jordan Ä‘iá»m tÄ©nh đáp.  
Bà Công tước nhìn hai đứa cháu lá»i qua tiếng lại vá»›i nhau. Há» thân nhau như anh em ruá»™t mà khác nhau như ngày vá»›i đêm, bà nghÄ©: Jordan giống bà, bảo thá»§, lạnh lùng, kÃn đáo; còn Athony thì ruá»™t ngá»±a và bản tÃnh tốt. Anthony có bố mẹ hòa thuáºn rất thương yêu anh; Jordan không hưởng được niá»m hạnh phúc đó. Bà âm thầm đồng ý tư cách cá»§a Jordan và bất bình tÃnh tình dá»… dãi cá»§a Anthony. Nhưng bà Công tước chỉ bất bình trong lòng thôi.  
- Chuyện xảy ra quả đúng như tôi nói, mặc dù nói ra thì lòng tá»± hào cá»§a tôi bị thương tổn – Jordan nói tiếp vá»›i vẻ châm biếm. chàng đứng dáºy, Ä‘i đến chiếc kệ trên vách để rót thêm rượu vang vào ly – Äang nhìn vào mÅ©i súng cá»§a tên cướp thì ngay tức khắc cô ta bay đến, phóng thẳng vào chúng tôi tên con ngá»±a già nua, tấm che mặt nÆ¡i mÅ© sắt kéo xuống, má»™t tay vung vẩy cái giáo má»™t tay cầm khẩu súng.  
Chàng rót thêm rượu vang đỠBồ Äào Nha vào ly, rồi Ä‘i vá» ghế cá»§a mình. Bằng giá»ng bình thản chứ không cau có, chàng nói tiếp:  
- Cái áo giáp cá»§a cô ta rỉ sét, còn ngôi nhà thì như nhà trong cuốn tiểu thuyết kỳ bà vá»›i nhện giăng đầy rui mè, màn phai bạc, cá»a kêu cót két, và tưá»ng ẩm ướt. Cô ta có ngưá»i quản gia Ä‘iếc đặc, ngưá»i lão bá»™c mù lòa Ä‘i đâm đầu vào tưá»ng, và ông cáºu già tá»± xưng là Ngài Montague Morsham…  
- Gia đình hấp dẫn – Anthony nói nho nhỠ- thảo nào mà cô ta… a… ngoài qui ước.  
Jordan trÃch dẫn vá»›i giá»ng mỉa mai.  
- Sự qui ước là chỗ ẩn náu của tinh thần trì trệ.  
Bà Công tước thừa kế, ngưá»i suốt Ä‘á»i sùng đạo và tin tưởng vào các lá»i giáo huấn cá»§a qui ước, quắc mắt há»i:  
- Ai nói câu nói kỳ quặc như thế?  
- Alexandra Lawrence.  
- Rất ngoài qui ước! – Anthony cưá»i khúc khÃch, nhìn nụ cưá»i sung sướng nở trên bá»™ mặt thô ráp cá»§a ngưá»i anh há» khi chàng nói đến cô gái. Jordan hiếm khi cưá»i, Anthony biết thế, nhưng khi cưá»i, nụ cưá»i cá»§a chàng rất quyến rÅ© hay là mỉa mai, và chàng càng hiếm khi cưá»i to. Bố cá»§a chàng là ngưá»i cho rằng tình cảm là chuyện “yếu Ä‘uốiâ€; mà cái gì yếu Ä‘uối Ä‘á»u ghê tởm, cần loại bá», và cái gì làm cho ngưá»i đàn ông yếu Ä‘á»u đáng loại bá», kể cả tình yêu.  
- Cô gái đặc biệt này trông như thế nào? – Anthony há»i, anh muốn biết thêm vá» cô gái đã làm cho ngưá»i anh há» cá»§a mình lưu tâm nhiá»u đến thế.  
- Nhá» - Jordan đáp, chàng hình dung ra khuôn mặt cá»§a Alexandra Ä‘ang tươi cưá»i trong óc mình – và rất gầy. Nhưng cô ta có nụ cưá»i làm cho đá phải tan và có cặp mắt đẹp tuyệt vá»i. Cặp mắt có màu ngá»c bÃch. Và khi ngưá»i ta nhìn cô ấy, ngưá»i ta chỉ thấy cặp mắt thôi. Lá»i lẽ cô ta nói ra có văn hóa như cá»§a chú hay cá»§a tôi, và mặc dù ngôi nhà cá»§a cô ta buồn thảm, nhưng cô ta là ngưá»i rất vui vẻ.  
- Và đương nhiên là can đảm – Anthony nói thêm.  
Gáºt đầu, Jordan nói:  
- Tôi sẽ gởi cho cô ta má»™t hối phiếu ngân hàng, phần thưởng đã có công cứu tôi. Chỉ có Chúa má»›i biết há» cần tiá»n tiêu. Căn cứ vào những chuyện cô ta nói – và những chuyện cô tránh không nói – tôi biết là trách nhiệm các công việc trong gia đình Ä‘á»u đổ hết lên vai cô ấy. Alexandra chắc có lẽ rất tá»± trá»ng vá» mặt tiá»n bạc, vì thế mà đêm qua tôi không đưa tiá»n cho cô ấy vì sợ chạm tá»± ái cá»§a cổ, nhưng tiá»n bạc sẽ làm giảm nhẹ khó khăn cho cô ấy.  
Bà nữ Công tước khịt mũi với vẻ khinh bỉ, bà ta vẫn còn ấm ức vì câu nói vỠqui ước của cô Lawrence. Bà nói:  
- Jordan à, giai cấp hạ lưu thưá»ng rất ham tiá»n, bất kể há» kiếm được bằng lý do gì. Bà ngạc nhiên là đêm qua cô ta không đòi tiá»n thưởng công.  
- Bà đã thành ngưá»i hoài nghi rồi – Jordan trêu bà vá»›i vẻ dà dá»m – Nhưng bà hiểu lầm vá» cô gái này. Cô ấy không lừa đảo mà cÅ©ng không tham lam.  
Ngạc nhiên trước lá»i tuyên bố cá»§a Jordan, ngưá»i thưá»ng đánh giá thấp tư cách cá»§a phụ nữ, Tony đỠnghị:  
- Rồi đây, anh nên lưu tâm đến cô ấy nhiá»u hÆ¡n để biến cô ta thành…  
- Anthony! – bà nữ Công tước cắt ngang lá»i anh, giá»ng bất bình - Äừng nói thế trước mặt bà, nhé!  
- Tôi không muốn đưa cô ấy ra khá»i nÆ¡i cô Ä‘ang sống – Jordan nói, chàng đã quá quen vá»›i tÃnh tình khắt khe cá»§a bà ná»™i – Alexandra là viên ngá»c quà hiếm, nhưng cô ta chắc không sống được má»™t ngày ở London. Cô ta không có tÃnh Ä‘ua đòi, tham vá»ng… - Chàng dừng nói ná»a chừng, nhìn ngưá»i quản gia, anh ta Ä‘ang giả vá» hoạt động để cho chàng chú ý – Cái gì đấy, Ramsey? – Ramsey đứng thẳng ngưá»i, mặt nhăn nhó vì khó chịu, cặp lông mày nhướng cao tức giáºn. Gã nhìn Jordan rồi nói:  
- Thưa đức ông, có 3 ngưá»i nằng nặc đòi gặp Ngài cho được. Há» Ä‘i trong chiếc xe tháºt khó nói, con ngá»±a kéo chiếc xe không đáng má»™t đồng xu ten, áo quần thì trông không có ai có máu mặt má»™t chút, mà…  
- Há» là ai thế? – Jordan nôn nóng há»i, cắt ngang lá»i gã.  
- Ngưá»i đàn ông nói ổng là Ngài Montague Marsh, còn hai ngưá»i đàn bà thì má»™t ngưá»i là cháu dâu, bà Lawrence và ngưá»i kia là cháu, tên Alexandra Lawrence. Há» nói hỠđến để đòi nợ ông.  
Từ “nợ†khiến cho Jordan phải cau mày, chàng vội nói:  
- ÄÆ°a há» vào.  
Quen thói cao ngạo, bà Công tước nhìn Jordan với ánh mắt hả hê.  
- Cô Lawrence không những chỉ tham lam thôi, mà cô còn trâng tráo đến táºn nhà ngưá»i ta để vòi vÄ©nh. Äấy, cháu nghÄ© xem. Cổ đến táºn đây để đòi nợ cháu đấy.  
Không trả lá»i câu nói cay nghiệt cá»§a bà ná»™i, Jordan đến ngồi ở chiếc bàn bằng gá»— sồi chạm trổ ở cuối phòng.  
- Bà và chú không nên tham dá»± vào việc này. Äể cháu giải quyết.  
- Trái lại – bà Công tước đáp, giá»ng lạnh lùng – Anthony và bà cần phải tham dá»± để làm chứng nếu xảy ra trưá»ng hợp bá»n này đến để tống tiá»n cháu.  
Mắt nhìn vào sau lưng ngưá»i quản gia, miá»…n cưỡng Ä‘i theo mẹ và ông cáºu Monty, Alexandra cảm thấy lòng cay đắng, sá»± khốn khổ gia tăng gấp ngàn lần trước cảnh lá»™ng lẫy cá»§a Rosemeade.  
Cô đã nghÄ© đến cảnh giàu sang cá»§a bà ná»™i ông Công tước, nhưng cô không ngá» ngôi nhà cá»§a bà ta là cả má»™t tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nằm trong những mẫu vưá»n và bãi cá» như thế này. Trước khi đến đây, cô cứ hình dung ra ông Công tước chỉ là ngưá»i thân thiện và dá»… tiếp xúc. Thế nhưng… cảnh tượng ở Rosemeade đã xua tan ý nghÄ© ấy trong óc cô. Chàng là ngưá»i cá»§a má»™t thế giá»›i khác. Theo chàng thì Rosemeade là “ngôi nhà nhỠở thôn quêâ€. Thế nhưng đây là má»™t lâu đài, cô nghÄ© thế khi để chân lên tấm thảm Aubusson, tòa lâu đài đã làm cho cô cảm thấy nhá» nhoi hÆ¡n, vô nghÄ©a hÆ¡n, chứ không như cô đã nghÄ© trước đây.  
Ngưá»i quản gia mở hai cánh cá»a sồi chạm trổ, rồi bước sang má»™t bên để nhưá»ng chá»— cho há» Ä‘i vào má»™t căn phòng trang hoàng hai bên đầy tranh ảnh lồng khung rá»±c rỡ. Không thèm chào há»i ngưá»i gia nhân kênh kiệu, Alexandra Ä‘i tá»›i trước, lòng lo sợ giây phút gặp gỡ ngưá»i bạn má»›i quen biết, lo sợ sẽ thấy mặt chàng cau có khinh dá»….  
Cô không nghÄ© sai. Ngưá»i đàn ông ngồi sau cái bàn chạm trổ đẹp đẻ không có vẻ gì niá»m nở, dịu dàng như ngưá»i mà cô đã gặp cách đây hai hôm. Hôm nay trông ông ta lạnh lùng, xa lạ, Ä‘ang đưa mắt nhìn gia đình cô như nhìn những con sâu bò trên tấm thảm xinh đẹp cá»§a mình. Tháºm chà ông ta cÅ©ng không thèm lịch sá»± đứng dáºy để giá»›i thiệu há» vá»›i hai ngưá»i khác Ä‘ang ngồi trong phòng. Thay vì thế, ông ta chỉ gáºt đầu cá»™c lốc vá»›i ông cáºu Monty và mẹ cô, ra dấu cho há» ngồi vào các chiếc ghế ở trước bàn chàng Ä‘ang ngồi.  
Thế nhưng khi chàng đưa mắt nhìn Alexandra, nét mặt gay gắt cá»§a chàng dịu lại và ánh mắt trở nên ấm áp, như thể chàng hiểu được tâm trạng khổ sở cá»§a cô. Äứng dáºy ra khá»i ghế, chàng thân hành kéo ghế má»i cô ngồi.  
- Vết thương có làm cho cô Ä‘au nhức không, cô em? – chàng há»i, mắt nhìn vết bầm trên má cô.  
Alexandra bỗng nhiên thấy sung sướng vì được chàng đối xỠlịch thiệp, quan tâm.  
- Không sao, không Ä‘au đớn gì – cô đáp, lòng nhẹ nhõm vì cô thấy hình như chàng biết cô không thÃch tham gia vào việc đến đây để làm công việc không đẹp này. Lúng túng trong cái áo dài không được vừa vặn cá»§a mẹ, cô ngồi xuống má»™t bên mép ghế. Khi cô dá»±a ngưá»i ra sau ghế, lai váy cảu áo dài vướng vào nếp nhung bá»c chân ghế, khiến chiếc áo căng ra, cổ áo thắt vào cổ làm cho cằm cấn khó chịu. Như con thá» bị sáºp bẫy, Alexandra lo lắng nhìn vào mắt Công tước.  
Chàng ái ngại há»i:  
- Cô có dễ chịu không?  
- Rất dá»… chịu, cám Æ¡n ông – Alexandra nói láo. Cô biết chắc chàng thấy được tình trạng khó chịu cá»§a cô nhưng cố không cưá»i.  
- Có lẽ cô nên đứng dáºy và ngồi xuống lại cho thoải mái.  
- Tôi thoải mái rồi.  
Khi chàng ngồi xuống ghế lại, cô bá»—ng thấy vẻ thoải mái trên mặt chàng biến mất. Nhìn mẹ cô rồi nhìn qua ông cáºu Monty, chàng nói thẳng vấn Ä‘á»:  
- Quà vị có thể yên tâm, đừng lo sợ gì vá» việc này. Tôi đã định bày tá» lòng biết Æ¡n cá»§a tôi đối vá»›i Alexandra bằng cách sẽ gởi biếu cô ấy má»™t tấm hối phiếu ngân hàng trị giá má»™t ngàn bảng Anh, ná»™i trong tuần tá»›i số tiá»n sẽ đến tay quà vị.  
Alexandra hồi há»™p khi nghe số tiá»n to lá»›n như thế. Vá»›i số tiá»n má»™t ngàn bảng, cả nhà cô sẽ sống xa hoa Ãt ra cÅ©ng hai năm. Nếu cô muốn, cô sẽ dùng cá»§i đốt lò sưởi thoải mái, nhưng chắc cô không…  
- Như thế không đủ - Ông cáºu Monty nói, giá»ng ồ ồ, Alexandra ngẩng đầu nhìn quanh.  
Công tước há»i, giá»ng lạnh lùng:  
- Ông muốn bao nhiêu? – chàng nhìn hằm hằm vào mặt ông ta.  
- Chúng tôi muốn được công bằng – Ông cáºu Monty đáp, rồi đằng hắng giá»ng, ông nói tiếp – Alexandra cá»§a chúng tôi đã cứu mạng cá»§a ông.  
- Bởi thế tôi má»›i Ä‘á»n bù thoả đáng. Váºy bây giá», - giá»ng chàng trở nên gay gắt – Quà vị muốn bao nhiêu?  
Ông Monty có vẻ nao núng vì ánh mắt lạnh lùng cá»§a chàng, nhưng ông không thối chÃ.  
- Alexandra cá»§a chúng tôi cứu mạng sống cá»§a ông, nhưng trái lại, ông đã hãm hại Ä‘á»i nó.  
Công tước tá» vẻ nổi giáºn, chàng há»i:  
- Tôi hãm hại cái gì?  
- Ông đã bế cô bé con nhà có ná» nếp gia phong vào quán trá» công cá»™ng và ở cùng giưá»ng vá»›i nó.  
- Tôi mang đứa bé vào quán trá» - Jordan lá»›n tiếng - Äứa bé bất tỉnh Ä‘ang cần bác sÄ© chăm sóc.  
- Hawthorne, xin ông hiểu cho – Ông Monty bá»—ng lá»›n tiếng – Ông mang cô gái vào quán. Ông mang nó đến phòng ngá»§ ngay trước mặt ½ dân làng, rồi sau đó ba mươi phút, ông bế nó ra, nó đã tỉnh rồi, nhưng áo quần xốc xếch, và ông không gá»i thầy lang đến. Dân làng có phép tắc đạo đức giống như má»i ngưá»i, và ông đã vi phạm phép tắc ấy giữa công chúng. Bây giá» má»i ngưá»i trong làng xem đây là việc phạm thuần phong mỹ tục.  
- Nếu dân làng cá»§a ông còn lạc háºu, xem việc bế má»™t đứa bé vào quán là báºy thì há» cần phải được tẩy não! Thôi, nói chuyện tào lao như thế đủ rồi, bây giỠông muốn bao…  
- Chuyện tào lao à? – Bà Lawrence rÃt lên, chồm ngưá»i tá»›i trước, bấu tay vào mép bàn, mấy khá»›p ngón tay trắng bệch – Ông là đồ dâm đãng vô đạo đức, độc ác! Alexandra má»›i 17 tuổi, và ông đã hãm hại Ä‘á»i nó. Bố mẹ cá»§a ngưá»i cầu hôn nó có mặt trong phòng khách khi ông mang nó vào nhà, và hỠđã chấm dứt việc bàn thảo vá» cuá»™c hôn nhân cá»§a chúng. Ông phải bị treo cổ! Treo cổ là rất đáng Ä‘á»i ông…  
Chàng Công tước có vẻ như không nghe những lá»i cuối cùng cá»§a bà. Chàng quay nhìn Alexandra như thể má»›i thấy cô lần đầu.  
- Cô bao nhiêu tuổi? – chàng há»i như thể chàng không nghe rõ mẹ cô nói.  
- 17, đến tuần sau thì tôi được 18 rồi – cô đáp, giá»ng yếu á»›t, như bị nghẹn lại trong ngá»±c. Cô không ngá» tình thế lại trở nên tồi tệ như thế này. Giá»ng cô có vẻ như muốn xin lá»—i, rồi cô cảm thấy đỠmặt khi thấy mắt chàng nhìn từ chá»m đầu cho đến bá»™ ngá»±c nhá» nhoi cá»§a cô, rõ ràng chàng không tin dưới chiếc áo dài là tấm thân nẩy nở đầy đặn cá»§a ngưá»i thiếu nữ má»›i lá»›n. Bị mặc cảm thân hình cá»§a mình như con trai, cô nói tiếp vá»›i thái độ rất khổ sở:  
- Ông ngoại tôi nói rằng phụ nữ trong gia đình tôi Ä‘á»u phát triển cháºm, và tôi… - nháºn thấy dù có nói để thanh minh đến bao nhiêu Ä‘i nữa cÅ©ng vô Ãch, cô bèn thôi nói, đỠmặt vì tức giáºn, đưa mắt nhìn hai ngưá»i kia, hy vá»ng há» thông cảm hay tha thứ. Nhưng cô không thấy gì hết. ngưá»i đàn ông nhìn cô vá»›i vẻ kinh ngạc và thÃch thú. Còn ngưá»i đàn bà thì mặt lạnh lùng như tượng đá.  
Alexandra nhìn qua chàng Công tước lại, cô thấy chàng có vẻ giáºn dữ. Chàng nói vá»›i mẹ Alexandra:  
- Cứ xem như tôi có lỗi, bây giỠbà muốn gì?  
- Vì không ai sẽ muốn lấy nó, cho nên tôi muốn ông phải cưới nó. Nó có giấy khai sinh hẳn hoi, và gia đình chúng tôi có bà con với một ông bá tước và một hiệp sĩ. Ông không có gì đáng ngại vỠhuyết tộc của nó.  
Mắt Công tước nẩy lá»a vì tức giáºn:  
- Không có gì đáng ngại – chàng nói lá»›n, nhưng bá»—ng chàng ngừng lại, nghiến răng, bắp thịt hai bên má căng ra. Rồi chàng há»i - Nếu tôi từ chối thì sao?  
- Thì tôi sẽ lôi ông ra tòa án London. Ông đừng nghĩ là tôi không làm được – bà Lawrence nói lớn.  
- Bà không thể làm được như thế đâu – chàng nói, giá»ng gay gắt – ÄÆ°a tôi ra tòa chỉ làm chuyện này lan truyá»n khắp London, gây nên tiếng xấu cho Alexandra mà thôi.  
Bị thái độ bình tÄ©nh kiêu ngạo cá»§a chàng thúc đẩy và nhá»› lại cảnh mình bị chồng lừa dối, bà Lawrence vùng đứng dáºy khá»i ghế, ngưá»i run lên vì tức giáºn, bà nói:  
- Ông hãy nghe đây, tôi sẽ làm những việc tôi đã nói. Alexandra hoặc là lấy lại sá»± kÃnh nể cá»§a má»i ngưá»i bằng tên cá»§a ông, hoặc là có thể mua sá»± kÃnh nể bằng tiá»n cá»§a ông. Cách nào tôi cÅ©ng không có gì để mất, ông đã hiểu tôi chưa? - Giá»ng bà gần như hét lá»›n, - Tôi sẽ không để cho ông lợi dụng chúng tôi rồi vứt bá» chúng tôi như chồng tôi đã làm. Ông là đồ quái váºt như chồng tôi. Tất cả đàn ông Ä‘á»u là quái váºt… Ä‘á»u Ãch ká»·, quái váºt không thể tưởng tượng nổi…  
Jordan bình tÄ©nh nhìn ngưá»i đàn bà gần như Ä‘iên loạn Ä‘ang đứng trước mặt chàng, mắt sáng long lanh, hai tay bặm lại tháºt chặt đến ná»—i gân xanh nổi lên dưới da. Chàng nháºn ra bà ta tức giáºn là phải. Rõ ràng bà ta nguyá»n rá»§a chồng bà quá đến ná»—i đã nháºp tâm, nên bây giá» bà lấy cá»› Alexandra bị mang tai tiếng vá»›i làng xóm, để bà ta nguyá»n rá»§a chàng.  
- Ông đã hôn nó – bà Lawrence rÃt lên, giá»ng tố cáo – Ông sá» nó, nó xác nháºn như thế.  
- Mẹ thôi! – Alexandra thốt lên, ôm hai tay quanh bụng mình, gáºp ngưá»i xuống vì xấu hổ hay Ä‘au khổ, Jordan cÅ©ng không biết vì nguyên nhân gì - Äừng, xin mẹ đừng làm thế - cô thì thào tức tưởi - Äừng làm thế vá»›i con.  
Jordan nhìn ngưá»i thiếu nữ bé bá»ng co ngưá»i trông rất tá»™i nghiệp, chàng khó tin được đây là cô gái can đảm, tươi cưá»i đã xông vào cứu chàng cách đây hai hôm.  
- Chỉ có Chúa mới biết mày để cho ông ta làm…  
Jordan đấm mạnh tay lên bàn, tiếng Ä‘áºp vang lên khắp căn phòng đóng panô bằng gá»— sồi.  
- Äá»§ rồi! – chàng thốt lên giá»ng dữ dằn – bà ngồi xuống! – chàng yêu cầu bà Lawrence, và khi bà miá»…n cưỡng làm theo lá»i chàng, chàng đứng dáºy. Äi quanh bàn, chàng đến nắm cánh tay Alexandra má»™t cách không được nhẹ nhàng, rồi kéo cô lên khá»i ghế. Chàng nói – Cô Ä‘i theo tôi. Tôi muốn nói riêng vá»›i cô.  
Bà Lawrence mở miệng định nói, nhưng bà Công tước già đã lên tiếng giá»ng oang oang:  
- Im lặng đi, bà Lawrence! Chúng tôi đã nghe bà nói đủ rồi.  
Alexandra hầu như phải chạy má»›i theo kịp Công tước khi chàng Ä‘i qua phòng khách, qua ngưỡng cá»a dá»c theo hành lang đến phòng khách nhá» trang trà màu vàng nhạt. Khi vào phòng rồi, chàng thả cô ra, đến đứng ở cá»a sổ, thá»c hai tay vào túi. Sá»± im lặng làm cô run sợ, chàng vẫn nhìn ra ngoài các bãi cá», khuôn mặt nhìn nghiêng cau có, khó chịu. Cô biết chàng Ä‘ang suy nghÄ© để thoát ra khá»i việc cưới cô, và cô cÅ©ng biết dưới khuôn mặt cố làm ra bình tÄ©nh ấy, ẩn tiá»m sá»± tức giáºn khá»§ng khiếp - sá»± tức giáºn chưa bùng ra ngoài như há»a diệm sÆ¡n vá»›i cô bất cứ lúc nào. Lòng cảm thấy xấu hổ, Alexandra đợi, nhìn chàng đưa tay thoa các bắp thịt nÆ¡i cổ, vẻ mặt càng lúc càng rầu rÄ©, để lá»™ Ä‘iá»u bất lợi cho cô.  
Bá»—ng chàng quay lại tháºt đột ngá»™t đến ná»—i Alexandra tá»± nhiên bước lui. Chàng nói chua chát.  
- Äừng làm như con thá» nhát gan. Tôi là ngưá»i bị sa bẫy, chứ không phải cô.  
Alexandra lặng ngưá»i khiếp hãi, lòng chỉ còn thấyh sá»± nhục nhã mà thôi. Chiếc cằm nhá» hếch lên, lưng cứng Ä‘á», Jordan thấy cô Ä‘ang cố gắng lấy lại sá»± tá»± chá»§. Cô đứng trước mặt chàng trông lạc lõng như má»™t bà hoàng kiêu hãnh trong bá»™ áo quần cÅ© sá»a lại, mắt sáng như hai viên ngá»c.  
- Tôi không nói được ở bên phòng kia – cô nói, giá»ng chỉ hÆ¡i run nhẹ thôi – vì mẹ tôi sẽ không để cho tôi nói, nhưng nếu ông không yêu cầu nói riêng vá»›i tôi, thì tôi cÅ©ng đã định yêu cầu được nói vá»›i ông.  
- Hãy nói Ä‘iá»u gì cô muốn nói và thá»±c hiện Ä‘i - Cằm Alexandra hếch cao lên chút nữa khi nghe giá»ng lạnh lùng cá»§a chàng. Tuy nhiên cô hy vá»ng chàng sẽ không cư xá» vá»›i cô vá»›i vẻ khinh miệt tàn bạo như chàng đã cư xá» vá»›i gia đình cô.  
- Chuyện cưới há»i cá»§a chúng ta là chuyện lố lăng – cô nói.  
- Cô nói rất đúng – chàng đáp lại một cách thô lỗ.  
- Chúng ta ở trong hai thế giới khác nhau.  
- Äúng nữa.  
- Ông không muốn lấy tôi.  
- Có tài nháºn xét đấy, cô Lawrence à – chàng nói, giá»ng rá» rá» lăng nhục.  
- Tôi cũng không muốn lấy ông – cô đáp lại, lòng thấy nhục nhã vì lối ăn nói khiếm nhã của chàng.  
- Cô làm thế là khôn ngoan – chàng đáp, giá»ng châm biếm – Tôi sẽ là ngưá»i chồng cá»±c kỳ không tốt.  
- Vả lại, tôi cũng không muốn làm vợ ai hết. Tôi muốn làm giáo viên như ông ngoại tôi để nuôi thân.  
- Tuyệt vá»i biết bao! – chàng châm biếm – Lâu nay tôi cứ nghÄ© là các cô gái Ä‘á»u muốn chài cho được chồng giàu.  
- Tôi không như các cô khác.  
- Tôi nghĩ như thế ngay khi mới gặp cô.  
Alexandra nghe trong câu trả lá»i dịu dàng cá»§a chàng có sá»± sỉ nhục, cô cảm thấy buồn khổ đến nghẹn ngào.  
- Váºy thế là yên. Chúng ta sẽ không lấy nhau.  
- Trái lại – chàng nói, má»—i lá»i cá»§a chàng vang lên sá»± tức giáºn tá»™t cùng – chúng ta không chá»n lá»±a được, cô Lawrence à. Bà mẹ cá»§a cô sẽ làm Ä‘iá»u bà ấy đã hăm dá»a. bà ấy sẽ tố cáo tôi ra tòa. Äể trừng phạt tôi, bà sẽ hại cô.  
- Không, không! – Alexandra nói lá»›n – Bà sẽ không làm thế. Ông không hiểu mẹ tôi. Bà… bệnh… Bà sẽ không bao giá» hồi phục vì cái chết cá»§a ba tôi. - Tá»± nhiên cô chụp tay áo vest cá»§a chàng, áo màu xám do thợ Ä‘o cắt rất đẹp, mắt cầu khẩn, cô nói má»™t cách khẩn thiết – Ông không được để cho hỠép buá»™c ông phải lấy tôi… Ông sẽ ghét tôi vì phải làm chuyện này. Dân làng sẽ quên chuyện tai tiếng này, rồi ông sẽ thấy. Há» sẽ tha thứ cho tôi và quên chuyện này. ChÃnh vì lá»—i cá»§a tôi đã ngất xỉu má»™t cách ngu ngốc để cho ông phải bế tôi vào quán trá». Tôi không bao giá» bị xỉu hết, nhưng vì tôi đã giết ngưá»i nên…  
- Thôi đủ rồi! – Jordan gay gắt lên tiếng, chàng cảm thấy chiếc thòng lá»ng cá»§a hôn nhân đã siết chặt vào cổ chàng. Mãi cho đến khi Alexandra lên tiếng nói, chàng đã cố tìm cách để thoát ra khá»i tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Tháºm chà chàng còn nghÄ© đến chuyện cô sẽ báo cho chàng biết mẹ cô có lẽ dá»a chàng thế mà thôi. Thá»±c váºy, chàng chuẩn bị tinh thần để tìm hiểu lý do tại sao cô ghét việc phải lấy chồng, nhưng chàng không đếm xỉa đến thái độ van xin chàng đừng vì cô mà hy sinh Ä‘á»i mình. Chàng lại còn cố quên việc cô giết ngưá»i để cứu mạng chàng…  
Chàng nhìn cô gái tá»± hào, đáng thương mặc chiếc áo dài cÅ© rÃch Ä‘ang đứng trước mặt mình. Cô đã cứu mạng sống cá»§a chàng, rồi để đáp lại, chàng đã há»§y hoại má»i cÆ¡ may kiếm chồng cá»§a cô. Không có chồng để có nÆ¡i nương tá»±a, cô phải gánh cả gánh nặng gia đình kỳ lạ cá»§a mình lên đôi vai bé nhá» cho đến hết Ä‘á»i. Chàng quả đã há»§y diệt tương lai cá»§a cô.  
Hết kiên nhẫn, chàng kéo tay cô khá»i tay áo chàng, rồi gay gắt nói tiếp:  
- Không có cách nào cho cả hai ta thoát khá»i cảnh này. Tôi sẽ thu xếp để có giấy phép đặc biệt, rồi chúng ta sẽ làm lá»… cưới ở đây ná»™i trong tuần. Mẹ cô và ông cáºu cá»§a cô – chàng nói vá»›i vẻ cá»±c kỳ khinh miệt – có thể ở tại quán trỠđịa phương. Tôi không muốn để cho hỠở dưới mái nhà cá»§a tôi.  
Câu nói cuối cùng làm cho Alexandra cảm thấy xấu hổ hÆ¡n bất cứ Ä‘iá»u gì chàng đã nói vá»›i cô.  
- Tôi sẽ trả tiá»n ở trá» cho há» - chàng nói tiếp. Sá»± hiểu lầm lý do khiến cho cô cau mặt.  
- Tôi không nghĩ đến sự tốn kém – cô nói.  
- Váºy cái gì làm cho cô bối rối? – chàng vá»™i vã há»i.  
- Ấy là… - Alexandra quay đầu nhìn quanh căn phòng trang hoàng buồn tẻ - Vì đủ thứ. Vì tất cả Ä‘á»u sai. Tôi không nghÄ© đến chuyện tôi phải lấy chồng như thế này – Cô nghÄ© đến chuyện cô thưá»ng lưu tâm đến nhất trong Ä‘á»i – Tôi thưá»ng nghÄ© là tôi sẽ làm lá»… cưới ở nhà thá» trong làng, có ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi, Mary Ellen, đến vá»›i tôi, và tất cả…  
- Tốt – chàng ngắt lá»i cô - Cứ má»i bạn cô đến đây nếu việc này làm cho cô thấy dá»… chịu hÆ¡n trong những ngày trước khi làm lá»… cưới. ÄÆ°a địa chỉ cho ngưá»i quản gia, tôi sẽ cho gia nhân đến đón cô ấy. Giấy viết thư để trong há»™c bàn đằng ấy, cô đến lấy mà viết. Chắc cô biết viết chứ?  
Äầu cá»§a Alex giáºt mạnh như thể chàng đã đánh cô, và bá»—ng nhiên Jordan thoáng thấy hình ảnh cá»§a cô trong tương lai, hình ảnh ngưá»i phụ nữ kiêu hãnh, năng động. Khi cô trả lá»i, cặp mắt màu xanh lục ánh lên vẻ khinh bỉ.  
- Biết, thưa ngài, tôi biết viết.  
Jordan nhìn cô gái khinh khỉnh nhìn chàng, mũi hếch lên, bỗng chàng cảm thấy nể nang, sung sướng, vì cô dám nhìn thẳng vào mặt chàng như thế.  
- Tốt, chàng đáp cộc lốc.  
- … biết ba thứ tiếng – Cô nói thêm với vẻ kiêu kỳ.  
Jordan mỉm cưá»i.  
Khi chàng Ä‘i rồi, Alexandra Ä‘i đến chiếc bàn nhỠở trong góc phòng, ngồi vào bàn. Cô lôi há»™c ra, lấy giấy, bút lông, và má»±c. Quá căng thẳng không thể táºp trung vào việc giải thÃch tình hình xảy ra, nên cô chỉ viết đơn giản thôi.  
“Mary Ellen thân mến, xin bạn vui lòng Ä‘i theo ngưá»i mang thư này đến gặp mình ngay khi nào bạn Ä‘i được. Tai há»a đã xảy đến, bây giá» mình cô đơn kinh khá»§ng! Mẹ mình hiện ở đây và cả ông cáºu Monty nữa, cho nên mẹ bạn khá»i lo vá» vấn đỠan toàn cá»§a bạn. Vui lòng nhanh lên nhé. Không còn nhiá»u thì giá» trước khi mình phải xa bạn…† 
Nước mắt trào ra trên mắt Alex, run run trên hàng lông mi Ä‘en bóng, rồi từ từ chảy xuống má. Từng giá»t nước mắt rÆ¡i xuống trong giấy viết thư thành những đốm ướt cho đến khi cô không còn đủ sức để viết tiếp, cô đành tá»±a đầu lên hai cánh tay khóc nức nở, hai vai rung động.  
- Äiá»u kỳ diệu ư? – Cô thổn thức thì thầm nói vá»›i Chúa – Có phải Ngài nói đây là Ä‘iá»u kỳ diệu.  
Bốn mươi lăm phút sau, Ramsey dẫn bà Lawrence và ông Montague ra khá»i nhà, hai ngưá»i có vẻ hoàn toàn hài lòng. Trong nhà chỉ còn lại bà Công tước thừa kế vá»›i hai ngưá»i cháu ruá»™t. bà Công tước từ từ đứng dáºy, quay qua phÃa Jordan  
- Cháu không thể giải quyết việc này một cách nghiêm túc như thế được! – bà nói.  
Mặt bà trắng bệch khi nghe chàng nói thế. Bà há»i:  
- Tại sao? Chắc cháu biết bà không tin cháu muốn lấy con chuột nhắt ở tỉnh lẻ ấy chứ?  
- Cháu không muốn.  
- Thế tại sao cháu lấy?  
- Thương hại – chàng nói vá»›i lòng thành tháºt phÅ© phàng – cháu thương hại cô ta. Và dù muốn hay không, cháu cÅ©ng có trách nhiệm vá» việc đã xảy ra cho cô ấy. Vấn đỠđơn giản như thế thôi.  
- Váºy thì trả tiá»n cho cô ta.  
Jordan dá»±a ngưá»i ra ghế, uể oải nhắm mắt lại thá»c hai tay vào túi quần.  
- Trả tiá»n cho cô ta! – chàng lặp lại giá»ng gay gắt – Cháu cầu Chúa có thể trả được, nhưng cháu không thể trả được. Cô ấy cứu mạng cháu, đáp lại cháu đã phá mất cÆ¡ may để cô ấy có thể có được má»™t cuá»™c sống đáng kÃnh. Bà đã nghe mẹ cô ấy nói rồi đấy, ngưá»i cầu hôn cá»§a cô ấy đã bá» cuá»™c vì cô bị “phá há»ngâ€. Khi cô ấy vá» lại làng, cô sẽ là trò chÆ¡i cho giá»›i đàn ông dâm dục. Cô sẽ không được ai kÃnh trá»ng, không chồng, không con. Trong vài năm sau, cô sẽ bị rút ngắn phạm vi hành nghá» tại quán trá» mà cháu đã bế cổ vào.  
- Vô nghÄ©a! – bà Công tước đáp, giá»ng chắc nịch - Nếu cháu trả tiá»n cho cô ta, cổ có thể Ä‘i đến má»™t nÆ¡i khác để sống. NÆ¡i nào như London chẳng hạn, nÆ¡i ấy không ai biết gì vá» gốc gác cá»§a cô ta hết.  
- Ở London, việc mà cô ta hy vá»ng nhiá»u nhất bị làm tình nhân cho gã đàn ông nào đấy, nghÄ©a là chỉ có thể lôi kéo má»™t lão già giàu có hay má»™t anh chàng thanh niên thÃch ăn diện ngu ngốc nào đấy. Chắc bà thấy cô ấy rồi, cổ không phải loại đàn bà kÃch thÃch sá»± dâm ô cá»§a đàn ông.  
- Không cần thiết phải xuống nước – bà Công tước nói một cách cứng rắn.  
Jordan mở mắt, vẻ mặt mỉa mai.  
- Nói tháºt, cháu thấy việc này cần phải “xuống nước†để tưởng thưởng cho má»™t cô bé đã cứu mạng sống cá»§a cháu bằng cách nhốt cô ấy cả Ä‘á»i làm Ä‘iếm trong cảnh vinh hoa, đấy chắc là Ä‘iá»u bà nghÄ© đến.  
Hai bà cháu nhìn nhau, hai ý chà bất khuất chống nhau trong im lặng. Cuối cùng bà Công tước chấp nháºn thất bại, bà nghiêng nhẹ mái đầu bá»›i chải rất công phu.  
- Thôi tùy cháu, Hawthorne – bà nói, miá»…n cưỡng nhưá»ng quyá»n gia trưởng cho chàng. Bá»—ng má»™t ý nghÄ© khác nảy ra trong óc bà, bà ngồi xuống ghế, mặt trắng bệch, tức tối – 700 năm nay, máu trong gia đình này không bị hoen ố. Chúng ta Ä‘á»u là con cháu cá»§a toàn vua chúa. thế mà bây giá» chúng ta gặp hoàn cảnh này, ngưá»i nối dõi sẽ ra sao – Quá giáºn, bà quay qua ngưá»i cháu ná»™i kia - Äừng ngồi im như thế chứ, Anthony, nói cái gì Ä‘i chứ!  
Huân tước Anthony Townsende dá»±a ngưá»i ra ghế vẻ mặt hài hước.  
- Rất tốt – anh ta nói má»™t cách hòa nhã, chấp nháºn quyết định cá»§a Jordan vá»›i nụ cưá»i toe toét – Khi nào tôi được Ä‘i trình diện ngưá»i chị dâu tương lai? Hay là anh định để cô ta ngồi ở phòng khách ấy cho đến ngày đám cưới?  
Bà Công tước nhìn anh ta vá»›i ánh mắt háºm há»±c, nhưng bà không nói gì nữa. Bà ngồi yên, lưng thẳng băng, đầu tóc bạc ngẩng cao, nhưng sá»± thất vá»ng não ná» trong má»™t ngày qua làm cho mặt bà già thêm 10 năm.  
Anthony nhìn Jordan, đưa cao ly rượu để chúc mừng.  
- Hawk, chúc hạnh phúc trăm năm – anh ta cưá»i toe toét.  
Jordan nhìn anh ta vá»›i ánh mắt châm biếm, nhưng nét mặt vẫn giữ trang nghiêm. Anthony không ngạc nhiên khi thấy chàng không để lá»™ tình cảm ra ngoài. Giống như bà ná»™i chàng, Jordan luôn luôn giữ kÃn cảm xúc, nhưng không giống bà Công tước, Hawk giữ kÃn cảm xúc rất tá»± nhiên, tá»± nhiên đến ná»—i Anthony và nhiá»u ngưá»i khác nữa tá»± há»i phải chăng chàng chỉ biết tức giáºn chứ không có tình cảm gì sâu sắc.  
Trong trưá»ng hợp này, Anthony nghÄ© đúng. Jordan không nghÄ© đến chuyện gì hết ngoài sá»± tức giáºn, tức giáºn vì cuá»™c hôn nhân cá»§a mình. Khi chàng đưa ly rượu lên môi, Jordan ngẫm nghÄ© đến bước ngoặt số pháºn bất ngá» cá»§a mình. Sau bao nhiêu năm sống vá»›i nhiá»u phụ nữ nhiá»u kinh nghiệm nhất, thạo Ä‘á»i nhất nước Anh – và Ãt đức hạnh nhất – bây giá» số pháºn trá»› trêu ghép chàng vá»›i má»™t cô vợ bé bá»ng, chỉ được cái thÆ¡ ngây trong trắng. Linh cảm báo cho chàng biết rằng Alexandra thiếu sá»± thạo Ä‘á»i không phải vì cô thiếu kinh nghiệm, nhưng là vì bản chất cá»§a cô cao quÃ, vì tinh thần cô trong sáng và trái tim cô dịu dàng.  
Sống vá»›i chàng, thế nào cô cÅ©ng mất Ä‘i vẻ trong trắng cá»§a thể chất nhưng chàng không tin cô sẽ mất Ä‘i nét thÆ¡ ngây cá»§a tâm hồn, cÅ©ng sẽ không khoác lên ngưá»i lá»›p sÆ¡n bóng láng cá»§a sá»± thạo Ä‘á»i dá»… ghét và sá»± dà dá»m buồn cưá»i mà ngưá»i nào cÅ©ng muốn bước vào xã há»™i “thượng lưu†cÅ©ng như muốn có mối giao hảo tốt đẹp trong gia đình, Ä‘á»u phải tạo ra được. NghÄ© đến chuyện cô sẽ không thể thÃch hợp vá»›i thế giá»›i cá»§a chàng, vá»›i cuá»™c Ä‘á»i chàng, chàng cảm thấy hÆ¡i bối rối. Việc này sẽ gây phiá»n phức cho chàng, nhưng không nhiá»u, vì sá»± thá»±c là chàng không có ý định dành nhiá»u thì giỠđể sống vá»›i cô trong những năm sắp đến, cÅ©ng như chàng không có ý định thay đổi nếp sống hiện tại cá»§a chàng nhiá»u. Chàng định sẽ để cô sống tại ngôi nhà ở Devon và thỉnh thoảng đến thăm cô.  
Thở dài, chàng nháºn ra rằng thế nào chàng cÅ©ng phải báo cho tình nhân cá»§a chàng biết cô ta sẽ không Ä‘i vá»›i chàng đến Devon được như kế hoạch đã vạch ra. Æ n Chúa, Elise là ngưá»i thạo Ä‘á»i, đẹp, cÅ©ng như Ä‘a cảm, chắc khi chàng nói cho nàng biết vá» việc không Ä‘i Devon và cuá»™c hôn nhân cá»§a chàng, thế nào nàng cÅ©ng không làm tình làm tá»™i chàng.  
- Sao đấy – Anthony lặp lại, - khi nao thì chúng tôi được giới thiệu với nàng?  
ÄÆ°a tay ra phÃa sau, Jordan kéo sợi dây chuông. Khi Ramsey hiện ra nÆ¡i ngưỡng cá»a, chàng nói:  
- Anh đến phòng khách màu vàng má»i cô Lawrence đến đây.  
Vừa vào phòng khách, Alexandra há»i ngay:  
- Mẹ tôi và ông cáºu Monty đâu rồi?  
Jordan đứng dáºy, bước tá»›i:  
- HỠđến nghỉ ở quán trỠđợi ngày dá»± lá»… cưới cá»§a chúng ta – chàng trả lá»i vá»›i vẻ mỉa mai lá»™ liá»…u – Nhưng cô cứ ở lại đây.  
Alexandra chưa kịp nói năng gì, chàng đã giá»›i thiệu cô vá»›i bà Công tước thừa kế, bà Ä‘ang nhìn cô qua cái kÃnh cầm ở tay. Cảm thấy nhục nhã trước thái độ khinh bỉ cá»§a bà Công tước, cô hếch cằm nhìn thẳng vào mặt bà.  
Bà Công tước thấy vẻ mặt xấc láo cá»§a Alexandra, bà liá»n nói nhanh:  
- Äừng nhìn tôi vá»›i vẻ bất kÃnh, thô lá»— như thế  
- á»’, tôi thô lá»— à, thưa bà? – Alexandra há»i vá»›i vẻ hiá»n từ vá» vịt - Váºy tôi xin lá»—i. Tôi biết nhìn ai má»™t cách sá»— sàng quả là thô lá»— tháºt. Tuy nhiên, tôi không biết phải ứng xá» như thế nào cho phải phép khi bị ngưá»i khác nhìn chằm chằm vào mình.  
Chiếc kÃnh ở tay bà Công tước rÆ¡i xuống đất và mắt bà nheo lại ti hÃ.  
- Cô dám dạy tôi hả! Cô là kẻ vô danh, là ngưá»i tầm thưá»ng không thuá»™c gia đình quà tá»™c, không có dòng máu trâm anh.  
Alexandra liá»n trÃch danh ngôn má»™t cách tức giáºn:  
- “Có lẽ ai cÅ©ng muốn mình thuá»™c gia đình trâm anh thế phiệt, nhưng sá»± vinh quang là cá»§a tổ tiên, chứ không phải cá»§a chúng taâ€.  
Anthony cưá»i, nụ cưá»i bị kiá»m chế trong há»ng, rồi vá»™i chen vao giữa bà ná»™i giáºn dữ và cô gái dại dá»™t đã chá»n con đưá»ng đấu khẩu vá»›i bà.  
- Có phải câu nói cá»§a Plato không? – anh ta há»i, miệng vẫn mỉm cưá»i, tay chìa ra trước mặt cô.  
Alexandra lắc đầu, cưá»i e thẹn, mong sao cô tìm được đồng minh trong cái phòng toàn là ngưá»i xa lại bất thân này - Cá»§a Plutarch.  
- Dù sao tôi cÅ©ng nói gần đúng – anh ta cưá»i khúc khÃch – vì Jordan có vẻ đã mụ cả ngưá»i, nên tôi xin phép được tá»± giá»›i thiệu. Tôi là em há» cá»§a Jordan, Tony.  
Alexandra nắm bàn tay của anh ta.  
- Anh khoẻ chứ?  
- Nhún gối chào – bà Công tước lạnh lùng nói.  
- Xin lỗi bà nói gì?  
- Ngưá»i thiếu nữ phải nhún gối chào khi được giá»›i thiệu vá»›i ngưá»i lá»›n tuổi hay có địa vị cao hÆ¡n mình.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				13-10-2008, 05:06 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5  
 
 
 
 
  
 
 
 
    Vào lúc hoàng hôn tối hôm sau, khi Alexandra đứng nÆ¡i cá»a sổ phòng ngá»§ nhìn xuống lối xe chạy, nàng bá»—ng thấy má»™t cá»— xe uy nghiêm chạy vào, đèn sáng nhấp nháy trong bóng hoàng hôn.  
- Mary Ellen đến rồi! – nàng nói nhá» rồi chạy ra khá»i phòng, nhanh chân trên hành lang dài cá»§a tầng lầu 3.  
Khi Mary Ellen từ trên xe nhảy xuống, chạy lên tầng cấp cá»§a ngôi nhà khổng lổ, mái tóc đỠdài phất phÆ¡ phÃa sau, hai tay ôm những gói gì trông có vẻ kỳ cục, vành chiếc mÅ© vải nằm gá»n trong tay, thì Ramsey mở cá»a ra. Vào đến tiá»n sảnh, Mary Ellen vá»™i dừng lại, nhún gối chào anh chàng quản gia ngÆ¡ ngác nhìn, vì thấy vẻ kiêu kỳ cá»§a anh ta, cô tưởng anh là nhân váºt quan trá»ng trong nhà. Rồi vá»›i giá»ng lo lắng, cô há»i:  
- Thưa ngài, Alexandra đâu rồi? Cô ấy còn sống không?  
Khi thấy ngưá»i quản gia há hốc mồm nhìn cô, Mary Ellen quay Ä‘i, gặp phải ngưá»i nô bá»™c khác, cô lại nhún gối chào, và tha thiết há»i:  
- Alexandra ở đâu, thưa ngài? Xin làm ơn cho tôi biết.  
Alexandra từ trên lầu chạy xuống, nhào đến ôm quàng lấy Mary Ellen, các gói đồ, chiếc mũ, và tất cả.  
- Mary Ellen! – nàng sung sướng thốt lên – mình rất mừng khi có bạn đến…  
Trong không khà yên lặng nặng ná» cá»§a ngôi nhà uy nghi cá»§a bà Công tước, tiếng chào mừng cá»§a há» vang lên oang oang khiến cho không những chỉ 3 gia nhân khác chạy đến tiá»n sảnh, mà cả bà Công tước thừa kế và chàng cháu ná»™i lá»›n cá»§a bà cÅ©ng chạy đến.  
Ở Morsham, Mary Ellen xuất thân trong má»™t gia đình nông dân giản dị, thẳng thắn, không quen lá»i kiểu cách, ăn nói đầu môi chót lưỡi. Thế cho nên cô không giữ gìn lá»i ăn tiếng nói, phép tắc xã giao trước mắt những ngưá»i ở ROsemeade cho đúng qui cách cá»§a giá»›i thượng lưu, kể cả anh chàng quản gia và ngưá»i nô bá»™c.  
Cô cÅ©ng không cần đến ý kiến cá»§a há»; mà cô chỉ lo sao Alexandra tai qua nạn khá»i thôi.  
- Ôi Alex! – Mary Ellen kêu lên – mình cứ tưởng bạn chết rồi! Nhưng may sao bạn vẫn bình yên như cÅ©, chỉ có hÆ¡i xanh xao 1 chút, có lẽ vì ở trong ngôi nhà âm u vá»›i những ngưá»i âm u này. - rồi không kịp thở để lấy sức, cô nói tiếp – Thư cá»§a bạn, nghe khiếp quá, má mình muốn Ä‘i vá»›i mình nhưng vì bố mình không được khá»e. Và cái anh chàng đánh xe chết tiệt kia không cho mình biết má»™t chút gì vá» bạn, mặc dù mình đã van xin anh ta cho mình biết tin bạn. Anh ta chỉ nhìn mình đăm đăm và đáp – “Tôi không biết gì hếtâ€. bây giá» bạn hãy nói cho mình biết Ä‘i: tại sao bạn “cô đơn†và “tai há»a khá»§ng khiếp†mà bạn đã viết trong thư là tai há»a gì và… những ngưá»i ấy là ai?  
Bá»—ng tiếng bà Công tước cất lên chát chúa phÃa sau há»:  
- Tôi nghÄ© cô Lawrence “cô đơn†là vì cô ấy sắp lấy ngưá»i chá»§ ngôi nhà “âm u†này, anh ta là cháu ná»™i cá»§a tôi.  
Mary Ellen há hốc mồm, rồi quay qua nói với Alexandra:  
- á»’ không! – Cô ta khóc, mắt nhìn Ramsey má»™t cách hoảng hốt, cô tưởng anh ta là chá»§ ngôi nhà, vì anh mặc bá»™ comple Ä‘en rất đẹp – Alexandra không được lấy ngưá»i ấy! Mình không để bạn lấy! Alex! Anh ta béo phệ.  
Jordan thấy bà ná»™i có vẻ tức giáºn quá rồi, nên chàng đằng hắng giá»ng từ ngoài ngưỡng cá»a vào tiá»n sảnh. Chàng đã đứng đấy để quan sát cảnh diá»…n ra, lòng vừa tức vừa thú vị.  
- Alexandra, có lẽ bạn em muốn cất những cái gói ấy và được giá»›i thiệu vá»›i má»i ngưá»i, phải không?  
Alexandra giáºt mình khi đột ngá»™t nghe tiếng chàng, nàng vá»™i đáp:  
- Dạ, phải, phải đấy - Láºp tức Ramsey bước tá»›i lấy cái gói đồ trên tay Ellen. Khi Ramsey mang cái gói Ä‘i, Alexandra há»i nhá» bạn – những gói gì thế?  
- Thuốc giảm Ä‘au làm bằng lòng heo và nấm mèo – Mary Ellen to tiếng nói láo - mẹ mình làm để chữa cho bạn khá»i Ä‘au.  
Ramsey duá»—i thẳng cánh tay ra và cả hai cô gái cưá»i ngặt nghẽo, nhưng niá»m vui cá»§a Alexandra biến nhanh như khi nó đến. nàng nắm khuá»·u tay cá»§a Mary Ellen, quay ngưá»i cá»§a cô ta để nhìn thẳng vào Jordan và bà ná»™i chàng. Mary Ellen nhìn thấy nét mặt cá»§a bà nữ Công tước quá Ä‘anh đá, cô hoảng sợ, bước lui má»™t bước, trong khi Alexandra cố gắng giá»›i thiệu.  
Không thèm chú ý đến lá»i chúc mừng nhát gừng cá»§a Mary Ellen, bà Công tước há»i cô vá»›i cái giá»ng nghe rất khá»§ng khiếp:  
- Ngưá»i Ireland à?  
Bối rối hÆ¡n sợ sệt, Mary Ellen gáºt đầu:  
- Äáng ra tôi phải Ä‘oán trước như thế má»›i phải, - bà Công tước chua chát nói – và chắc là công giáo, phải không?  
Mary Ellen gáºt đầu:  
- Tất nhiên thôi – bà Công tước vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Jordan, rồi quay gót Ä‘i đến phòng khách nhá» - Bà hoàng không thể ở lâu vá»›i những ngưá»i thuá»™c giá»›i hạ lưu đê tiện như thế.  
Mary Ellen nhìn bà bỠđi, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi cô quay lui khi nghe Alexandra giới thiệu anh chàng cao lớn là Công tước Hawthorne.  
Quá sá»ng sốt đến ná»—i không nói được lá»i nào vá»›i chàng, Mary Ellen nhìn Alex, mắt mở to, miệng thì thào há»i:  
- Công tước à? – Cô tảng lá» không để ý đến ngưá»i mang chức tuá»›c ấy, ngưá»i Ä‘ang đợi cô nhún gối chào.  
Alexandra gáºt đầu, nàng đã nháºn ra rằng má»i Mary Ellen đến đây, má»i má»™t cô gái quê đến đây, là chuyện không nên chút nào hết.  
- Công tước tháºt, Ä‘Ãch thá»±c tốt bụng phải không? – Mary Ellen há»i, giá»ng hồi há»™p, quá lo sợ không dám nhìn lên mặt chàng.  
- Công tước tháºt – Jordan đáp, giá»ng lá» rá» châm biếm – Công tước tháºt, Ä‘Ãch thá»±c, tốt bụng. Bây giá» biết tôi là ai, tại sao không cho tôi biết cô là ai?  
Mary Ellen thẹn đỠmặt, đỠđến mãi táºn chân mái tóc đỠrá»±c, cô nhún gối chào, đằng hắng giá»ng, rồi nói:  
- Mary Ellen O Toolel, thưa ngài, Äức ngài – cô nhún gối chào lại – Thưa Äức ông, á» Äức Ngài…  
- “Äức Ông†là được rồi – Jordan cắt ngang lá»i cô.  
- Sao? – Mary Ellen thốt lên ngơ ngác, mặt đỠgay.  
- Lên lầu mình sẽ nói cho bạn biết – Alexandra nói nho nhá». Nàng trấn tÄ©nh, nhìn thoáng Jordan, chàng đứng nÆ¡i ngưỡng cá»a như má»™t vị thần khổng lồ, da ngăm Ä‘en, trông tháºt dá»… sợ. Nhưng hấp dẫn kỳ lạ - Thưa Äức ông, nếu Ngài cho phép, tôi dẫn Mary Ellen lên lầu.  
- Cứ tá»± nhiên – Jordan nói lá» rá», Alexandra có cảm giác khổ sở là chàng xem hai cô vui sướng má»™t cách vô lý như má»™t cặp chó lai vụng vá» nô giỡn trong sân chuồng ngá»±a.  
Khi há» Ä‘i qua phòng khách nhá», giá»ng bà Công tước vá»ng ra như tiếng sấm ì ầm:  
- Nhún gối chào!  
Cả hai cô gái Ä‘á»u quay qua cùng nhún gối chào trước ngưỡng cá»a phòng khách.  
- Bà ta Ä‘iên phải không? – Mary Ellen há»i ngay khi há» lên đến phòng ngá»§ riêng cá»§a Alexandra. Mary mở to mắt kinh ngạc nhìn quanh căn phòng sang trá»ng như thể cô sợ bà Công tước sẽ hiện ra như má»™t con quỉ. – Có phải bà ta thưá»ng Ä‘i quanh chỉ nói vá»›i má»i ngưá»i – Ireland phải không? Nhún gối chào? Có phải công giáo không? – Mary Ellen bắt chước giá»ng cá»§a bà.  
- Cảnh tượng ở đây ồn ào thế đấy – Alexandra đáp rồi cưá»i, nhưng nụ cưá»i tắt ngay khi nàng nghÄ© đến tình cảnh bi đát hiện tại cá»§a mình – và việc mình vào làm dâu ở đây.  
- Tại sao thế? – Mary Ellen thở mạnh, vẻ mặt hốt hoảng – Alex, chuyện gì xảy ra cho bạn thế? Chỉ má»›i cách đây 4 ngày, chúng ta chÆ¡i trò đấu thương, vui đùa vá»›i nhau, thế rồi bạn biến mất, và bây giá» cả làng bàn tán xôn xao vá» bạn. Má mình nói vá»›i mình đừng để ý gì đến chuyện ngưá»i ta bàn tán cho đến khi nào đã nói chuyện vá»›i bạn, nhưng vợ ông phú nông nói vá»›i Honor, rồi Honor nó vá»›i mình rằng chúng mình không được tiếp xúc vá»›i bạn. Nếu gặp bạn Ä‘i ngoài đưá»ng thì phải băng qua bên kia đưá»ng để tránh, vì bây giá» bạn đã bị ô uế.  
Alexandra không nghÄ© tình hình đến ná»—i quá tệ, nhưng bây giá» nghe bạn cho biết như thế, nàng cảm thấy lòng Ä‘au như cắt không biết cãi lý vá»›i ai. Nói tóm lại, má»i ngưá»i Ä‘á»u tin nàng có tá»™i. Những ngưá»i nàng quen biết từ lúc còn thÆ¡ ấu Ä‘á»u muốn xua Ä‘uổi nàng mà không cần nghe nàng phân trần. chỉ có Mary Ellen và gia đình cô ta má»›i tin Alex, đợi để nghe nàng trình bày chuyện cá»§a mình.  
Ngồi xuống tấm khăn trải giưá»ng màu vàng Alexandra ngước đôi mắt Ä‘au đớn nhìn ngưá»i bạn duy nhất.  
- Mình kể cho bạn nghe chuyện gì đã xảy ra.  
Nhiá»u phút sua, khi Alexandra kể xong câu chuyện, Mary Ellen cứ nhìn nàng mải miết, im lặng không nói má»™t lá»i. Nhưng 1 lát, cặp mắt đỠđẫn cá»§a Mary ellen trở nên có hồn rồi sáng rá»±c.  
- Alex! – Mary Ellen thốt lên, miệng nở nụ cưá»i tháºt tươi, trước mặt cô hiện lên hình ảnh chàng thanh niên cao lá»›n, ngưá»i mà Alexandra sẽ lấy làm chồng. – ngưá»i chồng tương lai cá»§a bạn không chỉ là Công tước mà còn là má»™t ngưá»i đẹp tuyệt vá»i! - Tháºt đấy. Äừng chối cãi. Ngay khi má»›i thấy anh ta dưới lầu là mình đã nghÄ© thế rồi, nhưng vì mình quá lo cho bạn, nên mình không nói thôi.  
Biết Mary Ellen nói tháºt, nên Alexandra trả lá»i vá»›i sá»± tá»± tin:  
- BỠngoài của ảnh… không đến nỗi tệ.  
- không đến ná»—i tệ à? – Mary Ellen phản đối câu nói cá»§a Alex, cô chống nạnh tay lên hông rồi hai mắt mÆ¡ màng – Này, mình tin anh ta đẹp hÆ¡n Henry Beachly rất nhiá»u, mà Henry là ngưá»i thanh niên mình cho đẹp trai nhất. Này, Henry làm cho mình ngẩn ngÆ¡.  
- Cách đây 6 tháng, bạn cho George Larson là ngưá»i đẹp nhất – Alexandra nói, nàng cưá»i – và George cÅ©ng làm cho bạn ngẩn ngÆ¡.  
- Là chỉ vì mình chưa thấy Henry trước – Mary Ellen chống chế đáp.  
- và trước đó 6 tháng nữa, bạn cho Jack Sanders là ngưá»i đẹp nhất trên Ä‘á»i và anh ta làm cho bạn ngẩn ngÆ¡ – Alexandra nói tiếp, lông mày nhướng cao vui vẻ.  
- Là chỉ vì mình chưa gặp George và Henry trước đó – Mary Ellen đáp, tháºt sá»± bối rối trước sá»± đủa nghịch cá»§a Alexandra.  
Alexandra trêu tiếp:  
- Mình nghÄ© bạn ngẩn ngÆ¡ là vì bạn bá» rất nhiá»u thì giá» ngồi má»™t chá»— để Ä‘á»c những cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Mình nghÄ© làm thế mắt bạn rất dá»… hư và khiến cho bạn thấy bất kỳ chàng trai nào bạn gặp cÅ©ng có vẻ là vị anh hùng lãng mạn, đẹp trai.  
Mary Ellen mở miệng định phản đối ý kiến công kÃch cá»§a Alex vá» mối tình thiêng liêng cá»§a cô đối vá»›i Henry Beachly, nhưng bá»—ng cô thay đổi ý kiến, cưá»i tinh nghịch nhìn Alexandra.  
- Ban nói tháºt đúng - cô nói, nhảy qua ngồi phÃa bên kia giưá»ng. Cô buồn rầu xác nháºn – Ông Công tước cá»§a bạn nhìn không được mắt tháºt.  
- Nhìn không được mắt! – Alexandra lá»›n tiếng chống chế - Này, nét mặt anh ấy cao quÃ, đàn ông và… rất đẹp trai.  
- Tháºt ư? – Mary Ellen há»i, cố nÃn cưá»i và giả vá»i nhìn đầu móng tay cắt ngắn - bạn không thấy tóc ông ta quá Ä‘en hay là mặt quá rám nắng, hay là cặp mắt có màu rất kỳ cục à?  
- Mắt màu xám! Màu xám hiếm có và đẹp!  
Nhìn thẳng vào đôi mắt tức giáºn cá»§a Alexandra, Mary Ellen nói vá»›i vẻ giả vá» thÆ¡ ngây:  
- Nhưng dĩ nhiên chúng ta không ai dám nghĩ rằng ông ấy có nét giống như một vị thần Hy lạp phải không?  
- Thần Hy Lạp à? – Alexandra cau có đáp – Dĩ nhiên là không.  
- Váºy thì theo bạn ông ấy như thế nào? – Mary Ellen há»i, không thể che giấu sá»± vui thÃch trước thái độ yêu đương say đắm cá»§a bạn được nữa.  
2 vai Alexandra xệ xuống, nàng xác nháºn sá»± tháºt.  
- Ôi, Mary Ellen! - Giá»ng nàng thì thào, khổ sở như hụt hÆ¡i – Anh ấy giống như David cá»§a Michelangelo!  
Mary Ellen gáºt đầu trang trá»ng.  
- Bạn yêu ông ấy. Äừng chối cãi. Khi bạn nói đến ông ấy, mặt bạn đã nói lên hết Ä‘iá»u đó. Bây giá», - cô ta nói hăng say, ngưá»i chồm tá»›i trước, mắt nhìn sát vào Alexandra – nói cho mình biết bạn cảm thấy như thế nào… NghÄ©a là cảm xúc cá»§a bạn khi yêu?  
- ÄÆ°á»£c thôi – Alexandra đáp, nàng cảm thấy hăng hái mặc dù nàng rất muốn giấu kÃn tình cảm – cảm giác khi yêu hết sức kỳ lạ, nhưng cÅ©ng rất kÃch thÃch. Khi mình thấy ảnh ngoài hành lang, mình có cảm giác giống như khi mình thấy bố mình lái cá»— xe lên con đưá»ng vào nhà - cảm giác sung sướng nhưng lo rằng mình Ä‘ang thấy má»™t cảnh đáng sợ, đáng buồn, và ông sẽ bá» Ä‘i nếu mình không vui vẻ, và rồi mình sẽ mất ông.  
Mary Ellen rất nôn nóng muốn nghe chuyện tình yêu, đến nỗi cô nói mà không suy nghĩ:  
- Äừng ngốc! Nếu bạn lấy ông ta thì làm sao ổng bá» bạn được?  
- Giống như việc ba mình bỠmá mình.  
Cặp mắt xanh của Mary Ellen ánh lên vẻ thương cảm, nhưng cô vội giữ bình tĩnh, nói:  
- Äừng nghÄ© đến chuyện đó. Dù sao chuyện ấy đã thuá»™c vá» quá khứ rồi, và vả lại, trong 4 hôm nữa, bạn trở thành phụ nữ, vì bạn đã được 18 tuổi.  
- Mình không nghÄ© mình là phụ nữ! – Alexandra khổ sở nói lên lá»i đã làm cho cô lo sợ từ khi cô gặp ngưá»i đàn ông đã lấy mất trái tim cô trong vòng má»™t giá» sau khi gặp lần đầu. – Mary Ellen mình không biết nói gì vá»›i anh ấy. Chưa bao giá» mình để ý đến con trai và bây giá» khi ảnh đến gần, mình không biết nói gì hay làm gì vá»›i ảnh. Hoặc là mình nói ra những Ä‘iá»u đầu tiên hiện ra trong óc – mình lấy Ä‘iá»u đó làm đỠtài – hay là mình mất bình tÄ©nh hoàn toàn và đứng y ra đấy như phá»—ng. Mình phải làm gì? – nàng van lÆ¡n há»i bạn.  
Mắt Mary Ellen ánh lên vẻ tá»± hào. Alexandra nổi tiếng là ngưá»i trà thức trong làng, nhưng không ai cho rằng nàng xinh đẹp. Còn Mary Ellen thì trái lại, được xem là hoa khôi trong làng, nhưn không ai nghÄ© bá»™ óc cô tinh thông. Thá»±c váºy, bố cô thưá»ng gá»i cô là “ngưá»i đẹp óc đặc sệt†cá»§a ông.  
- Bạn thưá»ng nói gì vá»›i bá»n con trai khi chúng đến nhà bạn? – Alexandra năn nỉ bạn.  
Mary Ellen cau mày, cố váºn dụng trà thông minh mà Alexandra cuối cùng đã cho cô cÆ¡ há»™i để trổ tài,.  
- Này nhé, - Cô nói cháºm rãi, - mình quan sát, để ý thấy các cáºu bé ấy thÃch nói vá» mình và thÃch nói vá» những Ä‘iá»u há» quan tâm đến – Mary hà há»ng vì cô đã nói ra được vấn đỠcần giải quyết - Bạn chỉ cần đặt câu há»i cho tháºt chÃnh xác, thế là chàng trai ấy sẽ nói thao thao bất tuyệt. Äấy, vấn đỠđơn giản thế đấy.  
Alexandra đưa hai tay lên trá»i vói vẻ thất vá»ng  
- Làm sao mình có thể biết anh ta quan tâm đến cái gì, vả lại, anh ta đâu còn con nÃt, ảnh đã 27 tuổi rồi.  
- Äúng – Mary Ellen xác nháºn – nhưng mẹ mình thưá»ng nói đàn ông, ngay cả bố mình, cÅ©ng là con nÃt đó. Vì váºy, kế hoạch cá»§a mình vẫn áp dụng được. Cứ đưa ảnh vào câu chuyện, chỉ cần há»i ảnh quan tâm đến cái gì.  
- Nhưng mình không biết cái gì làm cho ảnh quan tâm – Alexandra nói rồi thở dài.  
Mary Ellen im lặng, suy nghĩ vỠvấn đỠnày.  
- Mình nghÄ© ra rồi! Ảnh sẽ quan tâm đến các vấn đỠnhư các đàn ông khác quan tâm. Những vấn đỠmà bố mình thưá»ng nói đến. Bạn há»i anh vá»â€¦  
- Vá» cái gì? – Alexandra cúi ngưá»i tá»›i trước khi Mary Ellen có vẻ suy nghÄ© lung lắm.  
Bá»—ng Mary Ellen búng ngón tay, mặt mày tươi cưá»i.  
- Nói vá» sâu bá»! Há»i ảnh mùa màng trên đất ruá»™ng cá»§a ảnh phát triển ra sao và há»i ảnh có gặp khó khăn gì vá» sâu bá» không! – Sâu bá» là mối quan tâm hàng đầu cá»§a tất cả đàn ông trồng trá»t hoa màu.  
Trán của Alexandra nhăn lại vì suy nghĩ.  
- Côn trùng hình như là đỠtài không mấy hấp dẫn.  
- á»’, đàn ông không thÃch những đỠtài giải trà hay là tháºt hấp dẫn đâu. NghÄ©a là nếu bạn nói vá»›i há» vá» cái mÅ© vải mà bạn thấy bày bán trong cá»a sổ nhà hàng, há» sẽ tiu nghỉu ngay. Và nếu bạn thảo luáºn vá» chiếc áo dài mà bạn mÆ¡ ước ngày nào đấy sẽ may, có lẽ há» sẽ ngá»§ gục trong khi bạn Ä‘ang miêu tả cái áo!  
Alexandra ghi nhá»› mẩu thông tin sinh động này đồng thá»i cô nhá»› lá»i khuyên cá»§a bạn vá» chuyện sâu bá».  
- Và dù hoàn cảnh nào Ä‘i nữa – Mary Ellen nghiêm khắc dặn dò - bạn cÅ©ng đừng bàn chuyện Socrates cổ lá»— sÄ© lạc háºu và chuyện Plato cổ há»§ chán phèo vá»›i ông ấy. đàn ông rất ghét phụ nữ quá thông minh. Và còn chuyện này nữa – Alex, - Mary Ellen càng lúc càng hăng say - bạn phải há»c cách ve vãn.  
Alexandra nhăn mặt, nhưng nàng biết tốt hÆ¡n hết là không nên cãi lá»i bạn. Bá»n con trai đủ lứa tuổi bám theo váy cá»§a Mary Ellen, há» tụ táºp ở phòng khách nhà cô, hy vá»ng được gặp mặt cô má»™t lát, vì váºy, lá»i khuyên cá»§a Mary Ellen vá» vấn đỠnày không được xem nhẹ. Alex miá»…n cưỡng nói:  
- Rất tốt, nhưng mình phải làm sao để ve vãn?  
- Dá»… thôi, và dụ dùng mắt cá»§a bạn chẳng hạn. Bạn có cặp mắt quá tuyệt vá»i.  
- Dùng mắt để làm gì?  
- Äể nhìn thẳng vào mắt cá»§a ông Công tước. Và nhấp nháy lông nheo má»™t chút để ổng thấy hàng lông mi dài.  
Alexandra “nhấp nháy†lông nheo để làm thà nghiệm, rồi nàng lăn xuống gối, cưá»i vang.  
- Chắc trông mình như một con điên.  
- Vá»›i đàn ông thì không. Há» thÃch làm như thế đấy.  
Alexandra thôi cưá»i, quay đầu trên gối, nhìn Mary Ellen vá»›i vẻ trầm tư.  
- Bạn có tin chắc như thế không?  
- Rất tin. Và còn thêm chuyện này nữa: đàn ông thÃch biết bạn thÃch há». NghÄ©a là khi mình nói vá»›i há» rằng há» quá mạnh hay can đảm hay lanh lợi, há» thÃch lắm. Há» cảm thấy há» quan trá»ng. Bạn đã nói vá»›i ông Công tước bạn yêu ông chưa?  
Alexandra im lặng.  
- Bạn đã nói chưa?  
- Có lẽ chưa!  
- Bạn nên nói, rồi ổng sẽ nói ổng yêu bạn!  
- Bạn có chắc không?  
- Chắc chứ!  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |