  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-12-2008, 05:47 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				BÃT BỘ THẦN CÔNG (Vô Danh) - Nguồn Nhạn Môn Quan - Trá»n bá»™ 72 chương
			 
			 
			
		
		
		
			
			BÃT BỘ THẦN CÔNG 
Tác giả: Vô Danh 
Dịch Thuáºt:	Hàn Giang Nhạn 
Mạnh Thưá»ng Quân: Bảo Trân 
Äả tá»±: Các cao thá»§ Nhạn Môn Quan 
Nguồn: nhanmonquan.com 
 
Chương 1   Bát Tuyệt Nguyên Anh 
 
 
  
 
  
Mùa đông giá lạnh, âm thanh phát ra từ những dòng thác lạnh băng như tiếng sư tỠrống chấn động cả sơn cốc, bông tuyết và những lá khô bay loạn xạ trong không trung, như chụp lấy cái thế giới lạnh lẽo này, tuyết phủ trắng đỉnh núi trơ trụi này, hơi lạnh thấu xương. 
Äá»™t nhiên xuất hiện má»™t cái bóng màu đỠdi động má»™t cách cháºm rãi! Bóng hình này càng ngày càng lá»›n dần, thì ra là má»™t huyết nhân. 
Ngưá»i này tuổi khoảng mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi, chiếc áo bông trên mình đã nát vụn. 
Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỠtươi, nhuộm đỠcái ống quần màu xám và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất. 
Trước trán, khuôn mặt và sau đầu Ä‘á»u hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuá»™m đỠcả binh khà quái dị trên tay gã. Binh khà là má»™t cái vòng, trên ấy khảm năm ngá»n nha Ä‘ao nhá»n hoắc, binh khà này như vừa được lấy lên từ má»™t giếng máu, những dòng máu nhá» từ năm ngá»n Ä‘ao xuống. 
Gã bước Ä‘i kháºp khiá»…ng, nÆ¡i chân vừa Ä‘i qua để lại má»™t đưá»ng máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt gã không há» lá»™ vẻ Ä‘au đớn nào cả. Trên đôi môi cá»§a gã lá»™ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết và thần sắc xuất chúng. 
Trong đầu óc cá»§a gã tràn đầy những mối thù háºn! 
- Cẩu tạp chủng! Ta phải giết chết ngươi! 
- Äồ con hoang! Ta phải mổ xẻ ngươi ra mà lấy tim cá»§a ngươi! 
- Äồ tiểu quá»·! Ngoan ngoãn mà nạp mạng Ä‘i...! Những gì mà gã nghe được Ä‘á»u là những từ ngữ hung dữ và sỉ nhục, trên thế gian này hầu như ai cÅ©ng muốn lấy mạng sống cá»§a gã. 
Tại sao thế? Gã chỉ là má»™t thiếu niên mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi đừng nói là ân oán võ lâm, ngay cả má»™t con kiến gã cÅ©ng chưa từng giết qua. Tuy gã chưa từng giết ai, nhưng má»i ngưá»i ai cÅ©ng muốn giết gã cho hả dạ, lại còn muốn mổ lấy quả tim cá»§a gã, hung dữ biết bao, tàn nhẫn biết bao? Tại sao thế? Gã không tài nào hiểu nổi? May mà gã được thân phụ truyá»n cho võ công, vá»›i má»™t vòng NgÅ© Phong Luân trong tay má»›i thoát được vòng vây! Nhưng mà Ä‘iá»u làm gã không thể chịu đựng được chÃnh là cách gá»i cá»§a bá»n Tàn SÆ¡n Chi Lang đối vá»›i gã, cái gì đồ tạp chá»§ng, đồ tiểu quá»·, đồ con hoang...? Lẽ nào ta là ngưá»i không có thân phụ sao? Không! Không...! Thân phụ ta không phải là Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngá»c Hổ sao? Như thế, ta không có thân mẫu sao? NghÄ© đến đây, bất giác đáy lòng gã trở nên lạnh như băng. Má»—i lần gã đỠcáºp đến vấn đỠnày, thân phụ gã Ä‘á»u dùng má»™t giá»ng trầm trầm nói: 
- Kiếm nhi! Sau này con sẽ biết thôi... 
Câu trả lá»i như thế không thể làm cho Cổ Thạch Kiếm hài lòng. Nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm cá»§a thân phụ, cÅ©ng không dám há»i tiếp. 
Bỗng nhiên trong đầu gã nảy ra một ý nghĩ. 
Hôm nay vá» nhất định sẽ phải há»i rõ thân phụ Ä‘iá»u này. 
Má»™t niá»m hy vá»ng Ä‘ang giúp sức cho gã, Cổ Thạch Kiếm lê Ä‘i hai bước, băng tuyết đã xâm nháºp vào thân thể gã, toàn thân Ä‘au đớn không chịu đựng nổi ngã xoài trên mặt đất. 
Má»™t mảnh tuyết đã phá»§ lên ngưá»i gã khoảng má»™t tuần trà, Cổ Thạch Kiếm lại từ từ đứng dáºy. Toàn thân gã nặng trÄ©u bước Ä‘i má»™t cách khó khăn. 
Tại Tàn SÆ¡n vách núi lởm chởm, khắp nÆ¡i Ä‘á»u rất nguy hiểm. Cách nÆ¡i Cổ Thạch Kiếm khoảng ba thước xa, chÃnh là Quá»· Cốc nÆ¡i hiểm ác nhất cá»§a Tàn SÆ¡n! Quá»· Cốc có đưá»ng kÃnh không đầy mưá»i trượng, dưới đáy cốc sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy má»™t khoảng âm u. Trong cốc cÅ©ng chứa đựng vô vàn Ä‘iá»u thần bà và cÅ©ng đã lưu truyá»n nhiá»u thần thoại quái dị. 
Tuy rằng như thế, lại rất Ãt ngưá»i dám vào cốc dò la sá»± tháºt. Ngẫu nhiên cÅ©ng có đôi vị gan góc và võ công cao cưá»ng, Ä‘i vào trong cốc và cÅ©ng biệt vô âm tÃch. 
Cổ Thạch Kiếm mÆ¡ hồ bước Ä‘i hai bước và cÅ©ng đã đến sát bên Quá»· Cốc. Nhưng mà gã cÅ©ng không phát hiện ra Ä‘iá»u gì, gã đưa chân trái lên và bước Ä‘i... 
Lúc gã phát hiện ra thì không còn kịp nữa rồi. Gã la lên một tiếng úi chao và thân hình gã như sao xét rơi thẳng xuống đáy cốc. 
TÃnh mạng cá»§a Cổ Thạch Kiếm vô cùng nguy hiểm. Lúc này, trong lòng gã chỉ là màn Ä‘en tối tất cả thù và háºn đã tan biến Ä‘i. Gã nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn bóng hình bệnh nặng lâu ngày cá»§a thân phụ. 
Thân hình gã rơi xuống rất nhanh, qua một lúc sau thần trà gã trở nên mơ hồ. Và cuối cùng gã đã ngất đi. 
Dưới đáy cốc không âm u Ä‘en tối như má»i ngưá»i tưởng tượng, bông tuyết phản chiếu tạo thành má»™t bức há»a màu trắng. 
Trên mặt tuyết có tám vị già thân hình lõa lồ, tóc dài chấm đất chia theo tám hướng trong bát quái mà ngồi. 
Tám vị này thân hình rất quái lạ, râu dài quá rún, toàn thân lõa lồ, mình chỉ cao có ba thước. Há» tịnh tá»a không ai mở miệng nói gì nhưng Ä‘iá»u kỳ lạ là bông tuyết rÆ¡i xuống đến cách đầu há» khoảng ba trượng là tá»± động tan biến Ä‘i. Vì thế thân hình há» không có má»™t chút tuyết nào cả. 
Cổ Thạch Kiếm rÆ¡i xuống Quá»· Cốc, kể cÅ©ng kỳ lạ là rÆ¡i ngay đúng vào chÃnh giữa tám vị già này. Trong tay gã cầm NgÅ© Phong Luân, phút chốc mặt tuyết cÅ©ng đã được nhuá»™m thành má»™t màng đỠtươi. 
Tám vị này hầu như không có cảm nháºn được, há» Ä‘iá»m nhiên nhắm mắt không động Ä‘áºy. 
Thá»i gian Ä‘i trong cái tÄ©nh mịch này và sá»± sống cá»§a Cổ Thạch Kiếm ngày càng má»ng manh. 
Bá»—ng vị già ngồi ở Äoài Vị mở mắt, liá»n bị NgÅ© Phong Luân cá»§a Cổ Thạch Kiếm thu hút, đôi mắt lão mở to ra, lá»™ ra vẻ vui mừng. 
Lão già liá»n đứng phắt dáºy, cầm NgÅ© Phong Luân lên, cuối cùng thất vá»ng nghÄ© thầm: "NgÅ© Phong Luân có má»™t đôi, tại sao tiểu tá» chỉ có má»™t chiếc váºy?" NghÄ© như thế, lão liá»n quay sang má»™t vị già khác nói: 
- Thượng Quan huynh, NgÅ© Phong Luân cá»§a đệ đã tìm được má»™t cái rồi! Vị già này nghe váºy liá»n kinh ngạc mở to đôi mắt ngạc nhiên há»i: 
- Gì thế? NgÅ© Phong Luân ư...? Cát huynh tìm được rồi sao? Chưa dứt lá»i đã đứng dáºy. 
Lúc này sáu vị già kỳ quái kia cÅ©ng đã lần lượt mở đôi mắt ra, ánh mắt táºp trung vào tay cá»§a vị già há» Cát. 
Vị già há» Thượng Quan nhìn thấy NgÅ© Phong Luân trong tay cá»§a vị già há» Cát, liá»n há»i: 
- Cát huynh! Äoạt Hồn Kỳ cá»§a đệ đâu? Câu há»i cá»§a gã vừa dứt, sáu vị còn lại cÅ©ng há»i theo: 
- Cát huynh, có thấy Mỹ Nhân Phối của đệ không? 
- Âm Dương Quạt đâu? 
- Thất Khổng Äịch cá»§a đệ đâu? 
- Thánh Nữ Kiếm đâu? 
- Thiết Huyết Kỳ? 
- Lục Tình Kiếm đâu? Có tìm thấy không? Há» há»i má»™t cách thành khẩn, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. 
Vị già hỠCát giơ Ngũ Phong Luân trong tay lên buồn bã nói: 
- NgÅ© Phong Luân cá»§a ta chỉ tìm được má»™t cái! Phút chốc sá»± buồn rầu đã lan tá»a ra bảy vị già còn lại. Bá»—ng vị già ở Càn Vị nhìn thấy Cổ Thạch Kiếm trên mặt tuyết, cưá»i nhạt nói: 
- Chúng ta sắp có má»™t bữa tối no nê rồi! Tiếng cưá»i cá»§a lão lạnh như băng, hàm râu rung động trong rất kỳ quái làm cho má»i ngưá»i khiếp sợ. Bá»—ng hữu thá»§ lão giÆ¡ lên chưởng mạnh ra phÃa trước, như luồng kình phong mang theo sức mạnh vô vàn hướng vá» phÃa Cổ Thạch Kiếm. 
Trong lúc vô cùng nguy hiểm bá»—ng nhiên vị già há» Cát giÆ¡ song chưởng ra, như bão táp phóng vá» phÃa vị già ở Càn Vị. Hai luồng chưởng lá»±c va chạm vào nhau, hai luồng tuyệt chưởng cuá»™n lên má»™t vùng bông tuyết và đá vụn bay mù mịt làm má»i ngưá»i sá»ng sốt. 
Vị già hỠCát nghiêng mình thi lễ nói: 
- Từ huynh! Xin đừng ra tay. Vị thiếu niên này thân mang NgÅ© Phong Luân, có lẽ hắn biết tung tÃch cá»§a Thất Bảo còn lại, chúng ta sao không cứu sống hắn trước, tra há»i rồi tÃnh sau. 
Vị già hỠTừ bừng tỉnh, vỗ tay nói: 
- Mong rằng như thế...! CÅ©ng có thể giải bá»›t ná»—i khổ Nguyên Anh hai mươi năm cá»§a chúng ta! Lúc này vị há» Cát Ä‘i đến bên Cổ Thạch Kiếm, giÆ¡ hữu chưởng lên nhằm vào ba huyệt Cá»± Khuyết, Khà Hải, Äan Äiá»n mà Ä‘iểm. 
Cổ Thạch Kiếm từ từ động Ä‘áºy hai cái, rồi Chương tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy tám vị hình dạng kỳ quái trên mình trần truồng, cảm thấy rùng mình. 
Nhưng ngưá»i ngạc nhiên không phải là thiếu niên, mà là vị há» Cát, lão nghÄ© thầm: "Vị thiếu niên này có xương cốt kỳ dị, dòng máu trÆ¡n bóng, chÃnh là kỳ tài trá»i phú cho mà luyện võ công, so vá»›i tám vị chúng ta còn hÆ¡n trăm lần." Tháºt ra tám vị già này Ä‘á»u đã làm mưa gió má»™t thá»i, là những hào kiệt chấn động tám phương, tư chất đã vượt hÆ¡n ngưá»i phàm vạn lần. 
Vị già há» Cát Ä‘ang suy nghÄ©, lão già há» Từ đã bước đến trước há»i: 
- Thiếu hiệp, NgÅ© Phong Luân kia đâu mà có được thế? Có thấy Thất Bảo còn lại là Lục Tình Kiếm, Mỹ Nhân Phối, Thất Khổng Äịch, Thiết Huyết Kỳ, Thánh Nữ Kiếm, Âm Dương Quạt, Äoạt Hồn Kỳ không? Câu há»i làm cho Cổ Thạch Kiếm cuống lên, không biết làm sao đáp, đành lắc đầu. 
Lão Từ lăn lóc giang hồ đã mấy chục năm, không nhịn được sự vô lễ của kẻ khác như thế, phẫn nộ bước đến trước nói: 
- Tiểu tá»! Lẽ nào ngươi chÃnh là đạo tặc Ä‘oạt bảo hai mươi năm trước? Cổ Thạch Kiếm bị há» há»i đến ngẩn ngưá»i, bá»—ng trong đầu hiện lên má»™t ý nghÄ© đáng sợ, đành há»i há»: 
- NÆ¡i này là trần gian hay địa ngục? Má»™t vị bên cạnh nói giá»ng lạnh lẽo: 
- Äá»u không phải. 
Cổ Thạch Kiếm rùng mình nói: 
- Có phải là ta đã chết không? Vị hỠCát lãnh đạm nói: 
- Ngươi chưa chết, nhưng cách cái chết cũng không xa đâu. 
Lúc này Cổ Thạch Kiếm cảm thấy cuá»™c sống đáng quý làm sao, trong mắt chàng lại hiện lên hình ảnh ngưá»i thân phụ Ä‘ang thoi thóp trên giưá»ng. 
Bỗng lão Từ quát rằng: 
- Tiểu tá», hãy trả lá»i ta, ngươi có phải là ngưá»i hai mươi năm trước cướp Bát Bảo cá»§a bá»n ta không? Cổ Thạch Kiếm lắc đầu nói: 
- Hai mươi năm trước ư? Ta năm nay má»›i mưá»i tám tuổi! 
- Như thế cái vòng Ngũ Phong Luân này từ đâu mà có? 
- NgÅ© Phong Luân? Là thân phụ truyá»n lại cho ta... 
Lão Từ há»›n hở tiến lên há»i: 
- Thân phụ ngươi? Thân phụ ngươi là ai? Cổ Thạch Kiếm trầm tư một lát rồi đáp: 
- Thân phụ ta là Cổ Ngá»c Hổ, má»i ngưá»i gá»i là Bạch Diện Lang Quân. 
- Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngá»c Hổ... 
Tám vị già miệng lẩm nhẩm, từ trong ký ức mà tìm kiếm ấn tượng cá»§a Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngá»c Hổ, nhưng trong đầu há» chỉ là má»™t khoảng không. 
Äiá»u này cÅ©ng khó trách há», vì hỠđã rá»i xa trần thế hÆ¡n sáu mươi năm rồi. Trong sáu mươi năm này, giang hồ đã có biết bao thăng trầm, và đã thay đổi đến nhưá»ng nào rồi, những hào kiệt trong võ lâm ngày nay làm gì có trong dòng ký ức cá»§a những vị tiá»n bối kỳ hiệp này chứ? Bá»—ng Cổ Thạch Kiếm la lên má»™t tiếng rồi bất tỉnh nhân sá»±. 
Vết những nhát Ä‘ao đỠchói trông rất đáng sợ, nếu không phải chàng có tư chất trá»i phú như thế thì tÃnh mạng đã sá»›m tổn thương rồi. 
Tiếng kêu thê thảm cá»§a chàng đã lôi kéo tám vị già này ra khá»i sá»± trầm tư, mưá»i sáu ánh mắt như mưá»i sáu luồng Ä‘iện quang đổ lên mình Cổ Thạch Kiếm. 
Lão Từ bước đến nói với lão Cát: 
- Cát huynh! Há»i không được gì cả, làm bữa cÆ¡m tối thôi. 
Bóng chưởng vừa giơ ra, lão Cát đã ngăn lại nói: 
- Từ huynh! Khoan đã! Tiểu tá» này xương cốt rất tốt, chÃnh là kỳ tài há»c võ nghìn năm má»›i có được. 
Lão Từ không tin, phóng ngưá»i đến, khom lưng sá» mó toàn thân Cổ Thạch Kiếm, khuôn mặt lúc sáng, lúc tối. Sau cùng thần sắc thay đổi kinh ngạc kêu lên: 
- Ồ! Long Cốt... 
Bảy vị còn lại cùng la lên: 
- Gì thế? Long Cốt sao? Có tháºt không? Nói xong, cùng nhau sá» mó Cổ Thạch Kiếm, những bàn tay như má»™t đàn kiến lan Ä‘i khắp ngưá»i chàng. Má»™t Chương lâu má»›i nói: 
- Quả tháºt là Long Cốt. 
Lão Từ tiếp lá»i: 
- Loại kỳ tài như thế, ăn hắn tất sẽ bị tá»™i vá»›i Hoàng Thiên, chúng ta sao lại không truyá»n võ công cho hắn, để hắn trở thành kỳ hiệp cái thế, giúp chúng ta tìm lại Bát Bảo trong giang hồ mênh mông. 
Lão Cát tiếp lá»i: 
- Nhưng mà tiểu tỠnày bị một trăm lẻ tám nhát dao, máu sắp chảy hết, thương hại đến xương tủy, e rằng không sống hơn canh giỠđâu. 
- Lẽ nào không có thuáºt Chương Thiên sao? Sáu vị già đồng thanh há»i: 
- Hoa Äà tái thế, Biển Thước trùng sanh, cÅ©ng khó cứu sống được. 
Sá»± thất vá»ng lan khắp tám vị già, bá»—ng lão há» Thượng Quan há»i: 
- Lẽ nào khó đến không còn cách nào chăng? Lão Cát ngẩng đầu lên nhìn những đám mây xám trên đỉnh cốc, một Chương lâu mừng rỡ nói: 
- Ta đã nghĩ ra một biện pháp. 
- Biện pháp gì? Lão hỠCát thở dài nói: 
- Biện pháp này huynh đệ chúng ta phải hy sinh má»™t Ãt chân khÃ. 
- Chỉ cần cứu được hắn, tìm lại Bát Bảo, tạo ra má»™t đóa hoa kỳ lạ nghìn năm má»›i có này, cho dù hy sinh tÃnh mạng cÅ©ng đáng, huống hồ là má»™t chút nguyên khÃ. 
Lão Cát nghe váºy mừng rỡ nói: 
- Chư huynh đã tÃnh như thế thì hay cho tiểu tá» này biết bao. 
Dứt lá»i, quỳ xuống giÆ¡ song chưởng đả vào ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi hai tiểu huyệt cá»§a Cổ Thạch Kiếm rồi lấy ba viên đơn thuốc bá» vào miệng chàng. 
Tháºt kỳ lạ, chưa đầy má»™t tuần trà, vết thương cá»§a chàng đã khép lại, máu ngưng chảy. 
Lão Cát nói: 
- Chư huynh hãy đến đây. 
Nói xong giÆ¡ song chưởng Ä‘iểm vào Linh Äài Huyệt cá»§a chàng, còn bảy vị già kia cÅ©ng lần lượt ngồi bên cạnh mình chàng, song chưởng Ä‘iểm vào má»™t yếu huyệt. Phút chốc tám luồng nhiệt lưu đã lan khắp thân chàng, thể lá»±c chàng dần dần được tăng thêm. 
Má»™t lúc sau, tám vị mặt Ä‘á»u trắng bệch, thu Chương song chưởng, váºn công Ä‘iá»u tức phục hồi chân khÃ. 
Cổ Thạch Kiếm từ từ mở đôi mắt ra, nhìn thần sắc cá»§a tám vị già, bất giác cảm thấy rùng mình, đứng dáºy nhìn xung quanh nghÄ© thầm: "Ta đã chết rồi hay sao?" Chàng không dám tin vào mình nữa. Trên mình bị má»™t trăm lẻ tám vết thương mà vẫn còn sống. 
Bỗng lão Từ nói: 
- Tiểu nhi! Ngồi xuống đây! Chàng trợn mắt nhìn há»i lại: 
- Không ngồi thì sao? Chàng ngoan cưá»ng đứng đó. Lão Từ hữu chưởng từ từ giÆ¡ ra, giáºn dữ nói: 
- Không tha cho ngươi đâu, hãy ngoan ngoãn mà ngồi xuống! Chàng chợt cảm thấy má»™t luồng hàn phong buốt tim, đôi chân má»m nhÅ©n, ngã phịch xuống đất, không tài nào đứng dáºy được. 
Lão Cát lãnh đạm nói: 
- Tiểu nhi, tám ngưá»i chúng ta vì ngươi hy sinh mưá»i năm nguyên khÃ, giá» trên ngưá»i ngươi đã có công lá»±c tám mươi năm rồi. Nhưng nếu mà ngươi ngoan cố thì sinh mạng ngươi cÅ©ng không qua khá»i má»™t ngày đêm. 
Cổ Thạch Kiếm rùng mình. Chàng thấy cuá»™c sống đáng quý biết bao. Trên thế gian, chàng còn nhiá»u nghÄ©a vụ chưa làm tròn được... 
Còn ngưá»i cha Ä‘ang nằm thoi thóp trên giưá»ng và chàng phải tìm cho ra thân mẫu mình là ai? Và má»™t bóng hình thùy mị nết na Ä‘ang quấn lấy tâm khảm chàng. 
Chàng thầm nghÄ©, ngồi má»™t cách yên tÄ©nh, cảm thấy thể lá»±c vô cùng thư thái! Vết thương không còn nữa. Chỉ là chàng đứng dáºy không được. 
Lão Từ lên tiếng: 
- Tiểu nhi! Ngươi cần phải ở đây tám tháng! Chàng kinh ngạc: 
- Tám tháng ư? Chàng nghĩ đến thân phụ đang bệnh nặng, gào to: 
- Không được, ta phải láºp tức trở vá». Thân phụ Ä‘ang chá» ta bổ thuốc uống. 
Chàng cố váºt lá»™n để đứng lên, nhưng chàng thất vá»ng. 
Lão Từ cưá»i nhạt nói: 
- Ngươi không cần phải phà sức nữa, hiện giỠcuộc sống của ngươi chỉ có thể duy trì trong một ngày thôi... 
Nói xong quay nhìn bảy vị kia rồi tiếp: 
- Vì thế cần phải do tám ngưá»i chúng ta, má»—i ngày lần lượt thay nhau mà dùng chân khà giúp ngươi dẫn thông nguyên công trong mình liên tục trong tám tháng liá»n ngươi má»›i có thể sống được. 
Chàng thầm suy nghĩ, lão Cát lại tiếp: 
- Vả lại tám ngưá»i chúng ta, má»—i ngưá»i dùng má»™t tháng mà truyá»n hết tuyệt chiêu cho ngươi. 
Hình ảnh của Bạch Diện Lang Quân như lay động trong ánh mắt của chàng. Chàng quát to: 
- Ta không cần võ công cá»§a các ngưá»i, ta chỉ cần vá» phụng dưỡng thân phụ thôi! Lão Từ cưá»i đắc ý nói: 
- Quả là đứa trẻ có hiếu. Ngươi nên biết rằng ngươi bị má»™t trăm lẻ tám vết thương mất máu quá nhiá»u rồi, vả lại ngươi lại bị hàn khà xâm nháºp vào thân thể, may mà ngươi có bá»™ xương tốt, khó khăn lắm chúng ta má»›i cứu được ngươi. Nếu ngươi chỉ lo nghÄ© đến thân phụ, thì e rằng ngươi chưa gặp thân phụ, đã phÆ¡i thây nÆ¡i hoang sÆ¡n rồi. 
Lão Cát cũng nói: 
- Huống chi tám tháng sau, ngươi sẽ là hào hiệp cái thế, võ lâm đệ nhất cao thá»§ rồi! Chàng nghi ngá» há»i: 
- Tám tháng? Thiên hạ đệ nhất? Lão Từ đã hiểu ý của Cổ Thạch Kiếm, nói: 
- Ngươi không tin sao? Rồi quay sang bảy vị già nói: 
- Xem ra nếu chúng ta không trổ tài cho hắn xem thì hắn không phục đâu. 
Lão Thượng Quan nói: 
- Chúng ta thi triển Pháºt Thá»§ Thác Tuyết nhé! Bảy vị Ä‘á»u gáºt đầu đồng ý, rồi tám ngưá»i lần lượt giÆ¡ cao song chưởng, lòng bàn tay hướng lên trên, hÆ¡i thở gấp rút, phút chốc má»™t cảnh lạ xuất hiện làm cho Cổ Thạch Kiếm kinh ngạc đến ngây ngưá»i. 
Thì ra lúc ấy tuyết Ä‘ang bay trong không trung, song chưởng cá»§a tám vị vừa đưa ra thì bông tuyết phút chốc đã tạo thành má»™t mảng mây tuyết, ngưá»i ngồi bên dưới như Ä‘ang ở trong má»™t căn nhà bằng tuyết. 
Tám vị già thu Chương công lá»±c. Lão Từ há»i: 
- Tiểu nhi, ngươi phục rồi chứ? Chàng quay mình lại gáºt đầu nói: 
- Tám vị sư phụ, hãy nháºn má»™t lạy này cá»§a Ä‘iệt đồ Cổ Thạch Kiếm. 
Lúc ấy, tám luồng cuồng phong đã chặn lại thân hình của chàng. Lão Cát nói: 
- Chúng ta không có duyên nợ sư đồ, vì thế ngươi cÅ©ng không cần lạy, vả lại chúng ta truyá»n võ công cho ngươi là tất có Ä‘iá»u kiện. 
Chàng lại ngồi xuống đất há»i: 
- Äiá»u kiện gì? Lão Cát nhặt NgÅ© Phong Luân lên nói: 
- Vòng Ngũ Phong Luân này nguyên là một đôi, đó nguyên là vũ khà mà ta thành danh năm nào! Lão chỉ bảy vị kia nói: 
- Äây là bảy vị huynh đệ cá»§a ta, lúc thiếu niên trên giang hồ gây nhiá»u mưa gió, là hào kiệt oai chấn tám phương, và cÅ©ng Ä‘á»u có binh khà quý hiếm! Lão nhìn mặt tuyết nói như Hồi ức lại: 
- Sáu mươi năm trước, cùng nhau ở Quá»· Cốc nÆ¡i Tàn SÆ¡n, tu luyện kỳ công Thoát Thai Hoán Cốt, thá»i gian bốn mươi năm đã hoàn thành má»™t ná»a rồi... không ngá» vào má»™t ngày cá»§a hai mươi năm trước, tám ngưá»i chúng ta dùng nguyên khà Tinh Khà Thần trong mình, mượn binh khà cá»§a mình mà luyện thành Nguyên Anh, không ngá» má»™t lúc sÆ¡ ý đã bị kẻ khác cướp Ä‘i Bát Bảo. 
Chàng xen vào há»i: 
- Như thế, thì trên binh khà cá»§a tám vị lão tiá»n bối Ä‘á»u có chứa Tinh Khà Thần rồi. 
Lão Cát gáºt đầu nói: 
- Äúng váºy, vì thế tám binh khà ná», nay mà váºn dụng thì càng linh hoạt, như là có thần trợ giúp. Chúng ta chịu đựng ná»—i khổ Nguyên Anh đã hai mươi năm nay, đến nay vẫn chưa khôi phục nguyên hình lại. 
Chàng đoán mò: 
- Lão tiá»n bối muốn tại hạ tìm lại Bát Bảo sao? Lão Cát cưá»i nói: 
- Ngươi rất thông minh! 
- Nhưng không biết Bát Bảo tên gì? Tám vị già lần lượt nói tên binh khà cá»§a mình ra. Tám loại binh khà này Ä‘á»u đã từng là những hào khà quét sạch quần ma. Chỉ vì chàng dấn bước giang hồ không lâu nên không hiểu nhiá»u vá» những binh khà quý giá này. 
Chàng bằng lòng nói: 
- ÄÆ°á»£c! Cổ Thạch Kiếm ta sẽ vì các lão tiá»n bối tìm lại tám binh khà này, dù có tan xương nát thịt cÅ©ng cam lòng. 
Bá»—ng chàng nghÄ© ra Ä‘iá»u gì liá»n há»i: 
- Xin há»i danh tánh cá»§a các vị tiá»n bối là gì? Có thể báo cho tại hạ được biết chăng? Lão Từ trầm tư má»™t lúc rồi má»›i nói: 
- ÄÆ°á»£c thôi! Lão là Từ Nguyên Bình! Lão lãnh đạm nói, Cổ Thạch Kiếm không lấy làm kinh ngạc chỉ vì chàng không biết rằng sáu mươi năm trước, Từ Nguyên Bình đã má»™t thá»i oai chấn võ lâm. 
- Lão phu là Cát Trưá»ng Sanh. 
Lão Thượng Quan Ä‘iá»m nhiên nói: 
- Lão là Thượng Quan Linh. 
Lão có Thánh Nữ Kiếm nói: 
- Hoàng Phủ Duy. 
Lão có Âm Dương Quạt nói: 
- Phương Láºp Thanh. 
Cuối cùng lão có Thất Khổng Äịch nói: 
- Lão phu là Tống Thanh Sơn. 
Cổ Thạch Kiếm tuy có thể nghÄ© rằng tám vị tiá»n bối này năm xưa tất có má»™t thá»i oanh liệt, chỉ vì chàng chưa nghe ai nhắc đến thôi. Vì thế lúc nghe tên tám vị, chàng không cảm thấy rùng mình. 
Tháºt ra, má»™t trong tám vị này cÅ©ng đủ làm cho những hào kiệt hắc bạch hai đạo thất kinh hồn vÃa. 
Äến nay, Cổ Thạch Kiếm được tinh anh cá»§a tám vị này và oai chấn được giang hồ, chỉ còn chỠđợi thá»i gian thôi. 
Lão Cát nói rõ ràng: 
- Tám ngưá»i chúng ta chÃnh là Bát Tuyệt cá»§a Quá»· Cốc. 
Chàng Ä‘á»c thầm: 
- Quỷ Cốc Bát Tuyệt! Bỗng Từ Nguyên Bình bước đến trước nói: 
- ÄÆ°á»£c! Thôi đừng nói nhiá»u nữa! Lão phu truyá»n cho ngươi Äạt Ma Di Cân Kinh! Chàng ngồi trên mặt đất, váºn công Ä‘iá»u tức, tẩy rá»a linh đài, tịnh tâm cô lụy. 
Bỗng Tống Thanh Sơn lên tiếng: 
- Chư huynh! Hãy nói chuyện ấy cho hắn biết trước! Chàng giáºt mình, ngây ngưá»i ra, đôi mắt xạ ra hai luồng Ä‘iện quang... 
Bảy vị gáºt đầu. Tống Thanh SÆ¡n bèn nói: 
- Tiểu nhi! Trong tám tháng mà tạo ra kỳ tài cho võ lâm quả là việc mà cổ chà kim chưa có bao giá», là việc ngược vá»›i thưá»ng tình. Vì thế tám tháng sau, ngươi phải kiếm ăn má»™t váºt, má»›i có thể làm cho tiá»m lá»±c trong ngưá»i phát huy toàn bá»™, nếu không công lá»±c cá»§a ngươi vÄ©nh viá»…n dừng lại ở khoảng sáu thành công lá»±c mà thôi! Tim chàng trong lòng Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch, há»i: 
- Lão tiá»n bối, xin há»i phải ăn váºt gì? Tống Thanh SÆ¡n trầm ngâm suy nghÄ© má»™t Chương rồi nói: 
- Äôi mắt cá»§a má»™t ngưá»i con gái. 
- Äôi mắt cá»§a má»™t cô gái! 
- Äúng váºy. Vả lại phải là ngưá»i con gái rất yêu ngươi và đồng thá»i ngươi cÅ©ng phải yêu tha thiết ngưá»i con gái ấy. 
Chàng ngây ngưá»i nói: 
- Äiá»u này quả tháºt là quá khó khăn rồi đấy, dù rằng ta yêu nàng và nàng cÅ©ng yêu ta thì làm sao nhẫn tâm Ä‘i ăn đôi mắt cá»§a nàng chứ? Trầm tư má»™t lúc chàng lại nói: 
- Tuyệt chiêu cá»§a các vị tiá»n bối tất không thua kém má»™t ai, nếu ta chỉ dừng ở sáu thành công lá»±c cÅ©ng có thể là địch thá»§ hiếm thấy rồi. 
Từ Nguyên Bình nghiêm giá»ng nói: 
- Chỉ cần ngươi có thể bảo trì sáu thành công lực nhất định sẽ là tuyệt đỉnh cao thủ trên võ lâm. Nhưng muốn trở thành anh hào cái thế, thì phải nhỠbản thân ngươi thôi! Chàng định mở miệng thì Từ Nguyên Bình ngăn lại nói: 
- Äừng nói nhiá»u nữa, hãy tịnh tâm Ä‘i, ta phải bắt đầu mặc niệm Äạt Ma Di Cân Kinh đây! Thế là má»™t đóa hoa kỳ diệu Ä‘ang nảy mầm trong Quá»· Cốc, sinh sôi, má»c cành và bắt đầu nở hoa! 
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 1	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-12-2008, 05:49 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2   Thân Thế Bi Thảm  
 
Nguồn: nhanmonquan.com 
 
 
  
 
  
Trăng tròn rồi trăng khuyết, thấm thoát thá»i gian tám tháng đã qua Ä‘i như má»™t luồng gió thổi lá rÆ¡i qua Ä‘i nhanh chóng. 
Vào má»™t buổi sáng mai, trá»i trong xanh, trên đỉnh núi thỉnh thoảng vá»ng ra mấy tiếng vượn kêu. 
Quỷ Cốc sâu thẳm và trống không, bỗng một cái bóng màu xám như tro xông thẳng vào mây xanh, từ Quỷ Cốc thăm thẳm bay lên. 
Chỉ thấy chàng trai Ä‘iểm nhẹ chân trái đã lướt Ä‘i hÆ¡n mưá»i trượng xa, nhanh như Ä‘iện xẹt lướt vá» phÃa đông. 
Loại khinh công này quả làm cho ngưá»i khác phải khiếp vÃa, phút chốc đã lướt Ä‘i xa. 
Khoảng má»™t canh giá» chàng đã qua hai ngá»n núi, trước mặt chàng là má»™t ngôi nhà tranh bên sưá»n núi, chàng bất giác vui mừng reo lên: 
- Thân phụ! Kiếm nhi đã vỠđây! Chưa dứt lá»i chàng đã tá»›i cá»a nhà, chàng chưa kịp mở cá»a thì bên trong đã vá»ng ra tiếng thở trầm cá»§a thân phụ Ä‘ang thở thoi thóp. 
Chàng rùng mình gá»i: 
- Thân phụ! Thân phụ... 
Chàng đã nghe thấy tiếng than thở nhẹ của thân phụ. 
Má»™t ý nghÄ© đáng sợ vây lấy đầu óc chàng, nhanh chóng đã xâm nháºp vào tâm tư chàng. Bước vào ngưỡng cá»a chàng đã nhìn thấy khuôn mặt cá»§a thân phụ trắng bệch, miệng Ä‘ang thở thoi thóp. Chàng liá»n tiến đến nắm lấy bàn tay khô khan cá»§a thân phụ nói: 
- Thân phụ làm sao thế... 
Bạch Diện Lang Quân từ từ mở to đôi mắt, cháºm rãi nói: 
- Kiếm nhi... con má»›i vá»... nếu cháºm má»™t bước... e rằng... 
Lá»i nói rất khó khăn, chàng nhanh chóng dùng chân khà trợ giúp cho thân phụ. Sắc mặt cá»§a Bạch Diện Lang Quân má»›i từ từ trở nên hồng hào. 
Sá»± việc xảy ra làm cho Bạch Diện Lang Quân kinh ngạc há»i: 
- Kiếm nhi, công lực của con hình như đã tăng lên trăm lần. 
Chàng không dám giấu giếm, bèn Ä‘em việc xảy ra lúc xuống núi mua thuốc và bị bá»n Tàn SÆ¡n Chi Lang vây giết, rÆ¡i vào Quá»· Cốc, được Bát Tuyệt cá»§a Quá»· Cốc truyá»n thụ võ công kể lại cho thân phụ nghe. 
Bạch Diện Lang Quân nghe nhắc đến Quá»· Cốc Bát Tuyệt, đôi môi lá»™ ra má»™t nụ cưá»i khẽ động đôi mày lá»™ ra vẻ vui mừng nói: 
- Kiếm nhi... mối thù của cha đã có thể báo rồi. 
Chàng giương mày nói: 
- Thân phụ! Ai làm cho thân phụ bị thương nặng đến thế. Kiếm nhi nhất định sẽ làm cho kẻ ấy tan xương, nát thịt. 
Bạch Diện Lang Quân giáºt mình há»i: 
- Con đồng ý báo thù cho cha sao? Chàng liá»n đáp: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. 
Câu nói của chàng cũng đã làm cho Cổ Thạch Kiếm tiến thoái lưỡng nan, và sau này tạo thành một câu chuyện bi thảm. 
Bạch Diện Lang Quân cưá»i hân hoan. Tám mươi năm nay, lão chưa bao giá» vui vẻ đến thế bao giá». 
Chàng há»i: 
- Thân phụ, ai đã làm tổn thương đến thân phụ thế? Bạch Diện Lang Quân cắn răng nói: 
- Võ Lâm Bạo Quân Chữ Phẩm Chi... 
Chưa dứt lá»i, liếc nhìn Cổ Thạch Kiếm, rồi lão thở dài thê thảm, nhưng Cổ Thạch Kiếm không phát hiện thần sắc cá»§a cha, chỉ căm há»n nói: 
- Võ Lâm Bạo Quân! Cổ Thạch Kiếm ta sẽ phanh thây ngươi. 
Bá»—ng chàng quay lại há»i Bạch Diện Lang Quân rằng: 
- Thân phụ, thân mẫu cá»§a con là ai thế? Câu há»i này làm cho Bạch Diện Lang Quân mắt như chuông đồng, trừng mắt Chương lâu má»›i thở dài nói: 
- Thân mẫu con chÃnh là Bồng Lai Cung Chá»§ Thạch Na Na. 
Nguyên khà của lão từ từ yếu dần, nắm lấy tay của chàng nói: 
- Kiếm nhi. Tám tháng nay may mà có Tiểu Mãn táºn tình chăm sóc cho ta. Nếu không phụ tá» ta đã không còn gặp mặt nhau rồi... Kiếm nhi... sau này con hãy đối xá» tốt vá»›i Tiểu Mãn. 
Äôi má chàng hồng lên e thẹn, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thưá»ng, chuyển sang đỠtài khác há»i: 
- Thân phụ! Thân mẫu con còn trên thế gian chứ? Bạch Diện Lang Quân cưá»i nhạt nói: 
- Gần mưá»i năm rồi, không có tin tức mẫu thân con, không biết là sống hay đã chết. 
Lão dần dần ngất đi, bỗng lão Chương quang phản chiếu, ngẩng mặt lên nói: 
- Kiếm nhi, tháºt ra con không phải là con ruá»™t cá»§a ta. Con há» Thạch, tên gá»i Thạch Kiếm... 
Nói xong, lão ngất đi. 
Lúc này chàng mới kinh ngạc móc trong mình ra ba viên đan dược màu trắng cho vào miệng của Bạch Diện Lang Quân, khóc lóc nói: 
- Thân phụ! Kiếm nhi hồ đồ quá, đây là Hoàn Sanh Äan cá»§a tám vị tiá»n bối có công hiệu cải tá» hoàn sinh... 
Rồi chàng đả thông huyệt đạo giúp cho dược lá»±c váºn hành. 
Sau ná»a tuần trà, Bạch Diện Lang Quân vẫn nhắm mắt, chàng bất giác thổ ra má»™t ngụm máu tươi, khóc gào lên rằng: 
- Thân phụ! Ngưá»i là thân phụ cá»§a con. Con là Cổ Thạch Kiếm, làm sao lại là Thạch Kiếm chứ? Thế là má»™t vấn đỠvây lấy đầu chàng nếu Bạch Diện Lang Quân không là thân phụ thì ai là thân phụ cá»§a mình chứ? Nếu như chàng không là Cổ Thạch Kiếm như váºy thì chàng càng không phải là Thạch Kiếm! Vì há» Thạch là há» cá»§a mẹ chàng, váºy cha chàng lại há» gì thế? Má»™t thân thế bi thảm phát sinh từ trên mình cá»§a Thạch Kiếm. 
Mưá»i tám năm trá»i nuôi dưỡng, Bạch Diện Lang Quân không là cha đẻ cá»§a chàng, nhưng chàng vẫn chân tình mà khóc lóc. Vì Bạch Diện Lang Quân là ngưá»i mà Thạch Kiếm mang Æ¡n nhiá»u nhất. 
Chàng ôm lấy thi hài khóc lóc, đứt cả ruột gan... 
Bá»—ng má»™t luồng lá»a phóng đến, lan Ä‘i khắp nhà. 
Chàng đưa mắt nhìn thì nhà tranh đã bị cháy mất má»™t ná»a. Vì chàng khóc lóc không phát hiện được! Lúc này thế lá»a mãnh liệt, từ tám phÃa bao vây lấy. 
Chàng thở dài má»™t tiếng tiêu Ä‘iá»u, định ôm lấy thi thể cá»§a Bạch Diện Lang Quân, thì bá»—ng nhiên má»™t luồng kình phong, chạm vào ngá»±c chàng. Chàng bị chặn lại, liá»n khom mình lui ra. Phút chốc nhảy ra năm ngưá»i từ từ bao vây lấy chàng. 
Ngưá»i đứng đầu khoảng lục tuần, dáng máºp mạp mặc má»™t áo dạ hành ngắn màu trắng, trên đầu tóc trắng xóa, râu hàm cÅ©ng thế. 
Bốn gã còn lại ăn mặc rất oai phong, trông ra võ công không thưá»ng. 
Chàng Ä‘ang ngắm nhìn thì trong nhà tranh bay xuống má»™t bóng ngưá»i màu Ä‘en. 
Chàng liá»n quay ngưá»i lại, chỉ thấy ngưá»i này dáng ngưá»i gầy ốm, mặc má»™t cái áo bông dài màu Ä‘en, chàng nhướng mày há»i: 
- Nhà tranh bá»—ng nhiên bốc cháy, lẽ nào là do các hạ phóng lá»a đốt. 
Gã áo Ä‘en cưá»i khà khà nói: 
- Là ta thì sao nào? Chàng giáºn dữ quát: 
- Má»™t chưởng đó, cÅ©ng chÃnh là cá»§a ngươi sao? 
- Chỉ có một chưởng coi như là lễ gặp mặt, làm gì mà để trong lòng. 
Gã hắc y vừa dứt lá»i, Thạch Kiếm đã cầm không được lá»a giáºn trong lòng, song chưởng giÆ¡ ra, má»™t luồng tuyệt phong lá»™n hải đảo sÆ¡n mạnh mẽ lướt Ä‘i. 
Khà thế hung mãnh, lão hắc y lắc mình tránh sang một bên quát đanh đá: 
- Tiểu yêu nghiệt. Ngoan ngoãn mà chịu trói, để lão tiện mổ bụng mà lấy tim. 
Nói xong quét ra một chiêu. 
Sá»± thóa mạ cá»§a lão như lá»a đổ thêm dầu. Thần sắc chàng thay đổi, hô to lên má»™t tiếng, tả hữu xuất chiêu, thế như tiếng sấm, đã đánh lão hắc y ra ngoài ba, bốn mươi trượng xa. 
Bá»—ng bạch y lão nhân lách ngưá»i phóng đến cưá»i nhạt: 
- Hắc Tẩu không lượng sức, để Bạch Lão ta tiếp ngươi mấy chiêu. 
Mặt chàng tràn đầy sát khÃ, bóng chưởng bay ra, liá»n phóng ra ba chiêu. 
Bạch Lão không ngá» chàng ra chiêu mạnh và nhanh đến thế. Song chưởng va vào ngá»±c cảm thấy như sóng biển dữ dá»™i Ä‘áºp đến, lùi ra sau ba bước. 
Chàng phẫn ná»™ bá»n há» phóng há»a đốt nhà nên không nhún nhưá»ng, tiến lên ba bước hữu chưởng giÆ¡ ra. 
Bạch Lão chưa đứng vững thì một luồng chưởng phong lại đến, đứng không vững, ngã lăn ra đất phun ra một ngụm máu tươi. 
Phút chốc chàng đã xuất thá»§ đả thương hai ngưá»i. 
Bốn hán tỠđã vây thành thế liên thá»§ hợp công. Chàng liá»n gầm to: 
- Äến hay đấy! Thân hình lay động nhẹ, bốn hán tỠđã lần lượt lui ra sau. Phút chốc, cuá»™n lên mây cát đầy trá»i, tánh mạng cá»§a bốn vị đại hán như ngàn cân treo sợi tóc. 
Bá»—ng má»™t luồng phạn âm tiếp theo là tiếng áo phần pháºt từ xa vang đến: 
- Tiểu thà chủ, hãy nương tay! Chàng động lòng ra chưởng phá vòng vây, đưa mắt nhìn, bỗng kinh ngạc. Thì ra là một vị hòa thượng bát tuần mình mặc cà sa, tay cầm chuỗi hạt đang đứng cách chàng một trượng. 
Sau lưng vị tăng già, có hơn trăm vị hòa thượng. 
Bá»—ng lão tăng nói vá»›i bốn vị hán tá»: 
- Các ngươi còn không mau Ä‘i cứu Hắc Tẩu, Bạch Lão! Bốn hán tá» nghe thế liá»n dìu hai ngưá»i kia dáºy, bước Ä‘i loạng choạng. 
Thạch Kiếm thấy váºy liá»n há»i: 
- Lão sư phụ đến đây có ý định gì? Lão tăng há»i lại: 
- Tiểu thà chủ, có phải ngươi tên Thạch Kiếm không? Thạch Kiếm ung dung đáp: 
- Äúng váºy! Lão sư phụ có gì chỉ giáo! Lão tăng niệm hai tiếng Pháºt hiệu rồi nói: 
- Mong thà chủ giúp phái Thiếu Lâm chúng tôi thu Chương Lục Tình Kiếm. 
Thạch Kiếm giáºt mình há»i: 
- Lục Tình Kiếm! Lão tăng chắp tay nói: 
- Lục Tình Kiếm. Äây tuy là việc bần tăng cầu xin nhưng mong thà chá»§ có thể vì đại nghÄ©a, phái Thiếu Lâm chúng tôi sẽ muôn phần cảm kÃch thà chá»§. 
Chàng sắc mặt hÆ¡i thay đổi há»i: 
- Lục Tình Kiếm Ä‘ang ở nÆ¡i nào? Lão tăng nghe thế liá»n giáºt mình, tưởng rằng Thạch Kiếm giả vá» không biết, trong lòng giáºn dữ, may mà ông là vị cao tăng đắc đạo, nên chỉ nói: 
- Lục Tình Kiếm nằm trong trái tim của ngươi. 
Câu nói này làm cho chàng không dám tin vào tai mình nữa, bèn há»i: 
- Lão sư phụ nói chÆ¡i hay sao? Lão tăng nghiêm giá»ng nói: 
- Bần tăng là ngưá»i xuất gia, không biết nói chÆ¡i. 
Chàng lui ra sau ba bước, ngẩn ngÆ¡ há»i: 
- Như thế lão sư phụ muốn mổ bụng ta lấy tim chứ gì? Lão tăng già Ä‘iá»m nhiên nói: 
- Äúng váºy! Chưa dứt lá»i, Thạch Kiếm đã giÆ¡ hữu chưởng ra. 
Lão tăng này là má»™t trong những cao tăng cá»§a phái Thiếu Lâm. Công lá»±c đã đạt đến hàng xuất quá»· nháºp thần, nên lão không xem Thạch Kiếm vào đâu cả, cưá»i Ä‘iá»m nhiên giÆ¡ hữu chưởng, phát ra sáu thành công lá»±c mà chống đỡ. 
Không ngá» má»™t chưởng cá»§a Thạch Kiếm mạnh như sóng dữ, lá»›p lá»›p áºp đến. Lúc lão tăng phát giác nên tăng thêm công lá»±c thì đã không kịp rồi, lão lùi ra sau má»™t bước. 
ÄÆ°a mắt nhìn chỉ thấy chàng như tượng đồng đứng trÆ¡ ra đó không má»™t chút lay động, Ä‘iá»u này làm cho lão tăng thất kinh, áo cà sa khẽ rung động, sát khà bao trùm lên mặt, lão lãnh đạm nói: 
- Tiểu thà chá»§, công lá»±c quả là thâm háºu! Chàng cưá»i nhạt nói: 
- Lão sư phụ thá»§ Ä‘oạn quả là độc ác! Khuôn mặt lão tăng trở nên băng giá, cháºm rãi nói: 
- Vì Lục Tình Kiếm, không trách được bần tăng phải động đến can qua... 
Chàng thầm nghĩ: 
- Lục Tình Kiếm, có liên quan gì đến ta? Trong lúc chàng suy nghÄ©, chỉ thấy lão tăng giÆ¡ nhẹ tay áo lên, hÆ¡n trăm vị hòa thượng sau lưng phút chốc lui ra trăm thước dàn thành thế tráºn. 
Lão tăng Ä‘iá»m nhiên nói: 
- Thạch thà chá»§! Bần đạo đã bày xong La Hán Tráºn, chỉ cần ngươi thoát được tráºn thế này, bần đạo láºp tức trở vá» Thiếu Lâm Tá»±, vÄ©nh viá»…n không can thiệp chuyện giang hồ, không há»i han đến Lục Tình Kiếm. 
Chàng vừa nghe đến La Hán Tráºn trong lòng hÆ¡i rung động, nhưng chàng là má»™t con cừu non không sợ hổ, hiên ngang nói: 
- Ta sẽ phá La Hán Tráºn cá»§a ngươi. 
Dứt lá»i, thân hình lay động, phóng lên cao hÆ¡n mưá»i trượng, chân Ä‘iểm nhẹ má»™t cái đã rÆ¡i vào La Hán Tráºn. 
Phút chốc, trong tráºn nghe như sấm nổ, hÆ¡n trăm vị hòa thượng thân hình lay động, chưởng lá»±c phát ra ào ào, chàng chỉ thấy bóng chưởng như ẩn như hiện lao tá»›i tấp đến. 
Chàng thất kinh lui ra sau hai bước, bá»—ng bên cạnh phóng đến hai luồng chưởng phong kinh ngưá»i làm cho chàng chảy mồ hôi, chợt nghÄ© thầm: "La Hán Tráºn cá»§a phái Thiếu Lâm, quả là danh bất hư truyá»n." Chàng bèn xuất chưởng tránh khá»i nguy hiểm nhưng tráºn thế như mây Ä‘en che phá»§ liên tiếp tấn công, làm cho chàng hoang mang cả tay chân. 
Lúc này chàng đã rối bá»i trong lòng, bá»—ng chàng lui nhanh ra sau, mấy chục song chưởng Ä‘ang lao tá»›i. Trong lúc nguy cấp, bá»—ng nghe má»™t luồng sáo từ từ truyá»n đến tai chàng, chàng cảm thấy tươi tỉnh hẳn lên, nhanh trà lách sang má»™t bên. 
Kinh văn cá»§a Äạt Ma Di Cân Kinh lướt nhanh qua đầu chàng, tinh thần chàng được phấn chấn, hữu thá»§ giÆ¡ cao, chân hữu quét vòng ra, đây là thần công Äạt Ma Phục Hổ trong Äạt Ma Di Cân Kinh. 
Thần chiêu vừa xuất, một trăm lẻ tám hòa thượng bất giác lần lượt lui ra sau. 
Chàng thừa thắng quét luôn chiêu thứ hai Pháºt Chưởng Giáng Long, làm cho La Hán Tráºn đại loạn. Phút chốc tráºn thế cát bụi mịt mù, khà thế kinh ngưá»i. Lão tăng liá»n Ä‘á»c Pháºt hiệu, má»™t trăm lẻ tám vị hòa thượng tá»± động tan ra, và La Hán Tráºn đã được thu Chương. 
Chàng vẫn đứng đó, lão tăng giáºn dữ quát: 
- Thạch thà chá»§, ai đã âm thầm truyá»n cho ngươi Di Cân Kinh. 
- Ngươi không có quyá»n há»i. 
- Thạch thà chá»§! Nếu ngươi không nói rõ, lần này bần đạo trở vá» Thiếu Lâm tá»± tất sẽ huy động tinh hoa bổn phái đến đây há»i cho ra lẽ. 
- Như thế thì tùy ngươi thôi. 
- Ngươi nói hay đấy! Lão tăng ôm sá»± giáºn dữ cá»±c độ, cùng má»™t trăm lẻ tám vị hòa thượng Ä‘i khá»i. 
Thạch Kiếm lặng ngưá»i Ä‘i, chàng tá»± há»i: "Tại sao ai cÅ©ng muốn lấy quả tim cá»§a ta thế?" Bá»—ng má»™t giá»ng nói lanh lảnh vang lên: 
- Thạch tướng công! Æ n giải vây Ä‘á»n đáp như thế nào đây? Chàng giáºt mình, đưa mắt nhìn thì đã thấy má»™t thiếu nữ tuyệt sắc Ä‘ang cưá»i vá»›i chàng. 
Chàng vội nghiêng mình thi lễ nói: 
- Tiếng sáo lúc nãy lẽ nào là do cô nương tạo ra? Tuyệt sắc thiếu nữ giơ cao hữu thủ nói: 
- Äiá»u này khá»i phải nói! Ngươi xem. 
Thiếu nữ vừa đưa tay lên, chàng đã nhìn thấy cây sáo, chàng giáºt mình nghÄ© thầm: "ChÃnh là Thất Khổng Äịch cá»§a lão tiá»n bối Tống Thanh SÆ¡n." Tuyệt sắc thiếu nữ thấy chàng có vẻ ngây ngưá»i, lại nói: 
- Sao thế! Không sai chứ! Ngươi dùng gì để Ä‘á»n đáp ta, nói mau! Chàng cúi mặt nói: 
- Không biết cô nương có sở thÃch gì? Tại hạ nếu có khả năng sẽ hết lòng. 
- Ngươi muốn ta nói ra thì quả là không tiện! 
- Không sao cả, chỉ cần trên mình tại hạ có tất không keo kiệt. 
Tuyệt sắc thiếu nữ e thẹn nói: 
- Váºt trên mình ngươi, nhưng nếu ta nói ra thì quả là không tiện! 
- Cô nương cứ nói không hỠgì. 
Chàng mở to đôi mắt, tim Ä‘áºp thình thịch. 
Tuyệt sắc thiếu nữ Ä‘iá»m nhiên nói: 
- Ta muốn trái tim của Thạch tướng công! Chàng nghe như sét đánh ngang tai nói: 
- Lại muốn trái tim của ta, tim, tim... 
Tuyệt sắc thiếu nữ cưá»i nhẹ nhàng nói: 
- Thạch tướng công hối háºn rồi sao? Chàng mắc cỡ cưá»i nói: 
- Cô nương nói chÆ¡i đấy hả? Tuyệt sắc thiếu nữ bá»—ng thu nụ cưá»i, nghiêm giá»ng nói: 
- Ta nói tháºt đấy không đùa đâu! Thạch Kiếm túng quẫn nói: 
- Nếu là tháºt thì cô nương cưỡng bức ngưá»i khác đấy. 
- Ngươi không bằng lòng thì ta đành phải giựt thôi. 
- Giành giựt tim của ta. 
- Äúng thế. 
Dứt lá»i, thì hữu thá»§ giÆ¡ Thất Khổng Äịch lên, bay thẳng đến ngá»±c chàng. Chiêu thức kỳ dị, mang theo luồng kinh phong vô cùng lợi hại. 
Thạch Kiếm niệm tình nàng đã thổi sáo cứu mình nên nói: 
- Ta nhưá»ng cô nương ba chiêu coi như là Ä‘á»n Æ¡n. 
Tuyệt sắc thiếu nữ hừ một tiếng nói: 
- Hà tất phải như thế? Qua chiêu thứ ba, hữu thá»§ lại dùng Thất Khổng Äịch đánh tá»›i nói: 
- Ngươi hãy tiếp chiêu này của ta! Chàng hào khà xung thiên nói: 
- Tốt lắm! Song chưởng giơ thẳng, một luồng kình phong như điện quang phóng đi. 
Bá»—ng tuyệt sắc thiếu nữ thu cây Thất Khổng Äịch lại, lui mình ra ngoài ba trượng nói: 
- Ta có việc gấp, không đánh nhau nữa. 
Quay mình định bá» Ä‘i, thì Thạch Kiếm lách ngưá»i tiến đến phÃa trước chặn lại, đôi mắt cá»§a tuyệt sắc thiếu nữ trợn tròn, trên đôi môi hiện lên má»™t luồng sát khà giáºn dữ há»i: 
- Ngươi chặn đưá»ng Ä‘i cá»§a ta là có ý định gì? 
- Muốn Ä‘i thì dá»… thôi, hãy để lại cây Thất Khổng Äịch này. 
Tuyệt sắc thiếu nữ nghe nói, lùi ra sau ná»a bước thất kinh nghÄ© thầm: "Sao hắn lại biết là Thất Khổng Äịch thế?" Nhưng miệng nàng lại nói: 
- Muốn lấy Thất Khổng Äịch cá»§a ta không khó, nhưng hãy nghe má»™t khúc Cổ Ma cá»§a ta. 
- Nghe thì nghe. 
Tuyệt sắc thiếu nữ cưá»i nhạt, song thá»§ cầm Thất Khổng Äịch, môi đào khẽ chầm cháºm thổi ra má»™t khúc nhạc u buồn, thê thảm. 
Chàng thoạt nghe cảm thấy trong lòng buồn bã. Chàng nhá»› đến cái chết thê thảm cá»§a Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngá»c Hổ, lá»i nói lúc lâm chung, Võ Lâm Bạo Quân... 
Không rõ thân pháºn cá»§a cha mẹ, cá»§a Bồng Lai Cung Chá»§... 
TÃnh tình hiá»n dịu và hình bóng thướt tha cá»§a Tiểu Mãn. 
Còn có váºt mà ai muốn tranh giành, trái tim cá»§a chàng. 
Bất giác hai hàng lệ rơi xuống vạt áo của chàng. 
Nhưng khúc sáo càng ngày càng thảm thiết như quả phụ khóc con, mây sầu gió thảm. 
Chàng nước mắt như mưa, trong lòng vô cùng buồn bã, gần như muốn tìm cái gì đó để giải thoát. 
Chàng ngẩng đầu lên nhìn trá»i xanh, và bầu trá»i cÅ©ng Ä‘ang phá»§ đầy mây Ä‘en Ä‘ang rầu rÄ© và than thở. 
Khuôn mặt và vạt áo chàng Ä‘á»u là nước mắt, bá»—ng tuyệt sắc thiếu nữ ngưng bặt tiếng sáo, thì chàng má»›i tỉnh ngá»™, lau khô nước mắt, nhưng đầu óc chàng nặng trÄ©u, ngÆ¡ ngẩn nhìn tuyệt sắc thiếu nữ. 
Nàng cưá»i nói: 
- Ngươi đã trúng Cổ Ma của ta rồi, sẽ chết trong một ngày gần đây thôi. Ba ngày sau ta sẽ đến mổ ngực mà lấy tim ngươi. 
Tuyệt sắc thiếu nữ nói xong quay ngưá»i phóng Ä‘i xa ngoài tám mươi trượng, lắc mình má»™t cái đã mất hút. Chàng cÅ©ng không Ä‘uổi theo, như là không phát hiện nàng đã Ä‘i xa, bước Ä‘i hai bước. 
Gió lạnh thổi qua mặt chàng, chàng vẫn không cảm thấy lạnh. Bá»—ng má»™t tiếng khóc nhá» truyá»n đến tai chàng, chàng phóng vá» nÆ¡i phát ra tiếng khóc. 
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 2
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-12-2008, 05:50 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3   Mối Tình Triá»n Miên  
 
Nguồn: nhanmonquan.com 
 
 
  
 
  
Lúc này tâm trà chàng có vẻ tỉnh táo hơn. Nhưng trong lòng chàng có một nỗi buồn khổ vô biên. 
Chàng đã đến nÆ¡i phát ra tiếng khóc. Äây là nÆ¡i mà chàng sống ngày xưa. 
Lúc này căn nhà tranh chỉ còn lại một đống tro tàn. Trong đống tro tàn ấy đang ngồi một phụ nữ tuổi trung niên, lưng quay lại không biết là ai. 
Tiếng khóc cá»§a ngưá»i phụ nữ trung niên vô cùng trầm thấp, dưá»ng như vô cùng bi thảm. 
Chàng cảm động đến rơi nước mắt, chỉ đứng một bên, không dám quấy rầy bà ta. 
- Tiểu Hổ! Tiểu Hổ... ngươi đành lòng chết tháºt sao? Ngươi... ngươi... Tiểu Hổ... lẽ nào ngươi không nhá»› Trân Muá»™i cá»§a ngươi? Tiểu Hổ... Tiểu Hổ... 
Chàng biết "Tiểu Hổ" chÃnh là gá»i Bạch Diện Lang Quân, như thế "Trân Muá»™i" nhất định là vị phụ nữ trung niên này. 
Ngưá»i phụ nữ này dưá»ng như rất Ä‘au lòng, lá»i nói trở nên mÆ¡ hồ. Bá»—ng chàng nghe thấp thoáng ngưá»i phụ nữ này nhắc đến tên "Thạch Na Na", liá»n giáºt mình bước lên trước định há»i cho ra lẽ. 
Nhưng tiếng chân chàng đã kinh động đến ngưá»i phụ nữ này. Tiếng khóc liá»n ngưng báºt, đứng phắt dáºy. 
Chàng nhìn kỹ thì liá»n... á»’ lên má»™t tiếng nói: 
- Thì ra là tiá»n bối! Bà ta nói: 
- Là ta thì sao nào? Nói xong bà tiến lên hai bước như đang buộc chàng thối lui. 
Chàng liá»n rùng mình, nghiêng mình thi lá»… nói: 
- Vãn bối không biết là Äá»— tiá»n bối Ä‘ang khóc, tá»™i quấy rầy... 
Chàng chưa dứt lá»i, bá»—ng bà lão đã giÆ¡ chưởng ra đánh cho chàng má»™t bạt tai Ä‘au đớn. 
Như vẫn chưa hả giáºn, hét: 
- Tiểu tá» kia, ta khóc bao giá» thế? Tháºt ra trên mặt bà vẫn còn hai hàng lệ. Chàng bị đánh đến ngẩn ngưá»i. Chàng biết Hắc Trân Muá»™i Äá»— Kỳ nổi tiếng ngông cuồng, không bao giá» cúi đầu trước bất kể việc gì. 
Chàng hiểu cũng vì thế mà Bạch Diện Lang Quân và Hắc Trân Muội có một tình cảm rất phức tạp. 
Hắc Trân Muá»™i như quên Ä‘i sá»± khóc lóc ban nãy cá»§a mình. Bá»—ng bà cưá»i to lên, tiếng cưá»i vang táºn mây xanh. Lá khô cÅ©ng rụng rào rào, thân hình bà ta cÅ©ng mất dần vào trong núi. 
Chàng đứng ngây ngưá»i Ä‘i, trong lòng chàng vô cùng Ä‘au thương. 
Bá»—ng má»™t giá»ng quen thuá»™c hiá»n hòa vang lên: 
- Kiếm ca ca! Thân mẫu muá»™i có làm ca ca bị thương không? Tiếp theo má»™t bàn tay má»m mại đưa đến vuốt ve mặt chàng. Chàng cảm thấy ngá»t ngào biết bao. Chàng không cần há»i cÅ©ng biết là ai rồi, chàng đáp lá»i: 
- Tiểu Mãn, không đâu. 
Trước mặt chàng là má»™t thiếu nữ mặc áo lụa trắng, làn tóc Ä‘en nhánh và má»m dịu, đôi mắt sáng như trăng rằm, có vẻ ái ngại. 
Äá»— Tiểu Mãn nhè nhẹ vuốt lấy khuôn mặt chàng, chàng thừa thế ôm chầm lấy nàng. 
Nàng cố vùng vẫy ra mắng yêu: 
- Kiếm ca ca xấu tÃnh lắm! Thái độ mắc cỡ nÅ©ng nịu cá»§a nàng làm cho chàng cảm thấy đẹp vô cùng, nuốt nước bá»t nói: 
- Tiểu Mãn! Muá»™i hãy đến đây, ca ca có má»™t Ä‘iá»u muốn nói cho muá»™i nghe. 
Äá»— Tiểu Mãn tưởng tháºt, bước đến hai bước, không ngá» chàng liá»n ôm chầm lấy nàng. 
Cho dù nàng vùng vẫy, đấm ngực chàng thế nào đi nữa, cũng khó mà thoát được vòng tay ôm chặt của chàng. 
Bá»—ng má»™t luồng chưởng phong lợi hại phóng đến. Chàng vừa phát hiện liá»n buông tay ra, nhảy sang má»™t bên, thì đã nghe tiếng thóa mạ. 
- Cẩu tiểu tá»! Ngươi dám to gan ăn hiếp con gái cá»§a ta. 
Thì ra là Hắc Trân Muá»™i. Äá»— Tiểu Mãn đứng bên cạnh nói: 
- Thân mẫu... 
- Tiểu a đầu, ngươi dám to gan đến đây vá»›i gã đàn ông thúi kia là Ä‘iá»u xằng báºy! Äi vá»! Äá»— Tiểu Mãn bị mắng oan ức, ánh mắt ngấn lệ. Chàng không nỡ, định mở miệng, nhưng thôi. 
Hắc Trân Muội lại mắng: 
- Äồ đệ mà Cổ Ngá»c Hổ dạy không có ai tốt cả. Tiểu a đầu! Sau này ngươi còn dám đến tìm hắn, hãy xem ta xé nát miệng cá»§a ngươi. Hừ...! Chàng tung đến trước mặt Hắc Trân Muá»™i Äá»— Kỳ, nhướng mày nói: 
- Äá»— tiá»n bối, xin đừng nhục mạ đến gia sư. 
Hắc Trân Muá»™i thấy váºy gào lên: 
- Gì thế? Ta thÃch nhục mạ ai thì nhục mạ, ngươi có quyá»n gì cản ta? Muốn giao đấu vẫn còn sá»›m đấy! Chàng giáºn Ä‘iếng ngưá»i, giÆ¡ chưởng lên. 
- Kiếm ca ca... 
Bá»—ng chàng nghe tiếng Äá»— Tiểu Mãn liá»n lui bước thu chưởng. Không ngá» Hắc Trân Muá»™i lại tiến lên gần hai bước. Khuôn mặt gầy ốm càng làm cho chàng hoảng sợ, quát rằng: 
- Ngưá»i há» Cổ Ä‘á»u không phải là ngưá»i tốt, muốn giao đấu hả? Ta muốn xem đồ đệ cá»§a Hổ chết công lá»±c đã đến đâu. 
Chàng vô cùng giáºn dữ, nhưng thấy ánh mắt van xin cá»§a Tiểu Mãn, đành ká»m chế lá»a giáºn trong lòng, đứng ra xa, không nói năng gì. 
Hắc Trân Muá»™i chá»i mắng Chương lâu, thấy chàng không nổi giáºn liá»n nói: 
- Sau này nếu ngươi dám đến tìm Tiểu Mãn, ta sẽ đánh gãy đùi chó của ngươi. 
Vừa dứt lá»i quay sang Tiểu Mãn: 
- Tiểu a đầu! Äi vá», đàn ông trên thế gian này không có má»™t ngưá»i tốt. 
Nói xong nắm tay cá»§a Tiểu Mãn tung ngưá»i lên. Lên lên, xuống xuống mất hút dần. 
Chàng cảm thấy rất mÆ¡ hồ... Vừa rồi Hắc Trân Muá»™i đối vá»›i cái chết cá»§a Bạch Diện Lang Quân khóc lóc thảm thiết. Nhưng vừa nhắc đến Bạch Diện Lang Quân thì háºn đến xương tá»§y, chàng cảm thấy khó hiểu. 
Chàng Ä‘i đến bên đám tro tàn, nói thầm: "Cổ Ngá»c Hổ tuy không là cha ruá»™t cá»§a ta, lại truyá»n công lá»±c cho ta, ân tình còn nặng hÆ¡n cả cha ruá»™t. Ta nên tìm thi hài cá»§a ngưá»i mà chôn cất tá» tế." Rồi chàng lục tìm, phút chốc đám tro tàn đã được bá»›i lên. Chàng kinh ngạc lui ra ba bước, chàng thầm nghÄ©: "Ta rõ ràng thấy thân phụ bệnh nặng mà chết, lúc phát há»a đã đứt hÆ¡i rồi. Má»™t ngưá»i chết, lẽ nào lại biết chạy?" NghÄ© đến đây, chàng bất giác rùng mình. 
Bỗng một âm thanh trầm trầm vang lên. 
- Tiểu tá»! Lão phu đợi ngươi đã lâu rồi. 
Âm thanh này làm cho chàng giáºt mình, quay ngưá»i lại ra ngoài mưá»i trượng, đưa mắt nhìn không thấy ai cả, chàng toàn thân run rẩy. 
Lúc này, âm thanh kia lại vang lên. 
- Tiểu tỠđừng sợ, ta ở nơi này. 
Lần này chàng đã nghe rõ thì ra dưới đống tro tàn kia đang nằm một vị tóc xõa đầy mặt dơ dáy, mặc xám y, đi chân không. 
Chàng bước đến thi lễ nói: 
- Tại hạ Thạch Kiếm! Lão công công đợi háºu bối có việc gì? 
- Äúng váºy! Ta Ä‘ang đợi Thạch Kiếm. 
- Lão công công muốn gì? 
- Lấy tim của ngươi đấy! Chàng biến sắc, lui ra sau ba bước lớn, bất giác sát khà đầy mặt. Song chưởng thủ sẵn nói: 
- E rằng không đơn giản như thế! Lão mặc xám y nằm trong đám tro, không động Ä‘áºy đáp: 
- Lãn Tiên ta muốn làm Ä‘iá»u gì, ai cÅ©ng không ngăn được ta! Chàng kinh ngạc nghÄ© thầm: "á»’! Thì ra lão là Lãn Tiên cá»§a Thiên Ngoại Tam Tiên, hèn gì lưá»i biếng như thế, tháºt là danh bất hư truyá»n." Chàng cưá»i ha hả rằng: 
- Thiên Ngoại Tam Tiên không làm gì được ta... 
Lãn Tiên cưá»i to: 
- Hãy thỠxem. 
Ngừng một lát sau tiếp: 
- Tiểu tá» kia, hãy xuất chưởng Ä‘i! Chàng liá»n váºn tám thành công lá»±c xuất chưởng. Phút chốc chưởng phong đã cuá»™n thành má»™t vòng tro đầy trá»i, má»™t lúc sau đám tro tan Ä‘i, chàng giáºt mình. Lãn Tiên vẫn nằm trong đám tro như không có gì xảy ra, chỉ là thân mình bị tro vùi Ä‘i, còn khuôn mặt thì không sao cả. 
Lãn Tiên cháºm rãi nói: 
- Tiểu tá» kia! Công lá»±c quả là thâm háºu đấy. Lão phu ná»™i tạng đã bị thương rồi. 
Nói xong, dáng vẻ rất thê thảm, rơi hai hàng lệ già xuống. 
Câu nói cá»§a lão làm cho chàng kinh ngạc thất sắc. Chàng không tin bước lên phÃa trước há»i: 
- Lão tiá»n bối đã không chịu nổi má»™t chưởng cá»§a tại hạ, sao không chịu tránh ra? 
- Ta lưá»i biếng động Ä‘áºy. 
Chàng suýt chút bị lão chá»c cưá»i, thầm mắng lão: "Lưá»i như quá»·." Bá»—ng chàng cảm thấy vị kỳ nhân phong trần này rất dá»… mến, bèn rút má»™t viên Hoàn Sanh Äan ra nói: 
- Lão tiá»n bối đừng Ä‘au lòng nữa. Hãy uống viên Hoàn Sinh Äan này có lẽ sẽ chữa khá»i. 
Lãn Tiên vừa nghe Hoàn Sanh Äan liá»n vùng dáºy vui mừng nói: 
- Tháºt là Hoàn Sanh Äan sao? 
- Tại hạ làm gì phải nói dối chứ! 
- Ha! Ha! Ta không bị Äoạt Hồn Thiếu Nữ Ä‘iá»u khiển rồi. 
Rồi lão quay lại nói với chàng: 
- Tiểu tỠtốt kia. Ta không cần tim ngươi nữa. 
Chàng ngây ngưá»i, lão nói thao thao bất tuyệt: 
- Ba tháng trước, ta bị thá»§ hạ cá»§a Võ Lâm Bạo Quân là Tứ Äại Vương Hầu Quyá»n Vương Chi Vương đả thương. Lúc sắp chết đến nÆ¡i thì may mắn gặp được Äoạt Hồn Thiếu Nữ tặng má»™t viên Äoạt Hồn Äan có thể duy trì sá»± sống hÆ¡n ná»a năm. Äoạt Hồn Thiếu Nữ ra má»™t Ä‘iá»u kiện má»›i bằng lòng chữa lành vết thương cho ta. 
Chàng xen vào: 
- Äoạt Hồn Thiếu Nữ muốn ngươi lấy tim cá»§a ta. 
- Äúng váºy. 
- Lấy tim của ta làm gì? 
- Äiá»u này ta không rõ lắm! Chàng há»i tiếp: 
- Như thế ngươi và Quyá»n Vương Chi Vương có thù hằn gì? Lãn Tiên trợn mắt nói: 
- Không có thù hằn gì cho lắm. 
Ngừng má»™t lát lão há»i: 
- Ngươi có biết hai mươi năm trước, trên giang hồ xuất hiện má»™t vị Bồng Lai Cung Chá»§ Thạch Na Na không? Chàng trở nên lo lắng, vá»™i gáºt đầu. 
Lãn Tiên lại nói: 
- Bồng Lai Cung Chá»§ kiá»u diá»…m đến mê ngưá»i, nàng vừa ra giang hồ thì đã làm cho Trung Nguyên náo động bất an, rất nhiá»u ngưá»i mong muốn được lá»t vào mắt xanh cá»§a nàng. 
- Ai lá»t vào mắt xanh cá»§a nàng? 
- Không có. Trên giang hồ, ngưá»i gặp được nàng Ä‘á»u nảy sinh lòng tá»± ti, cảm thấy chán Ä‘á»i rồi tá»± vẫn mà chết. 
Äôi mắt chàng trợn tròn, gần như không tin có việc kỳ lạ này xảy ra, há»i tiếp: 
- Võ công của Bồng Lai Cung Chủ thế nào? 
- Äiá»u này thì không rõ, vì ai gặp nàng cÅ©ng cảm thấy tá»± ti, ngưá»i gặp nàng thì nhiá»u nhưng Ä‘á»u không có ai cùng nàng thách đấu bao giá». 
Thạch Kiếm ngây ngưá»i. 
Lãn Tiên như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì nói: 
- Nhưng mà nghe nói có hai ngưá»i cùng nàng thách đấu. 
- Hai ngưá»i nào? 
- Bạch Diện Lang Quân và Võ Lâm Bạo Quân. 
- Có thắng không? 
- Bạch Diện Lang Quân chÃnh thức đấu vá»›i Bồng Lai Cung Chá»§ ba chưởng, hai ngưá»i Ä‘á»u không bị thương nhưng nghe nói Bồng Lai Cung Chá»§ đánh nhẹ tay. 
- Làm sao biết được? 
- Tại vì Võ Lâm Bạo Quân âm thầm táºp kÃch Bồng Lai Cung Chá»§ má»™t chiêu nhưng lại tá»± mình bị trá»ng thương, nhưng võ công cá»§a Võ Lâm Bạo Quân hÆ¡n Bạch Diện Lang Quân nhiá»u. 
- Tại sao Bồng Lai Cung Chủ đối với Bạch Diện Lang Quân lại nhẹ tay đến thế? 
- Äiá»u này ta không biết. 
Chàng suy nghÄ© rồi há»i: 
- Ngươi nhắc những Ä‘iá»u này có liên quan gì đến mối thù cá»§a ngươi và Quyá»n Vương Chi Vương. 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có liên quan. 
Nói xong, lão lấy từ trong mình ra má»™t tấm da dê, mở ra xem, chỉ thấy trên ấy là má»™t bức há»a có sông có núi, uốn khúc lượn quanh như má»™t tấm địa đồ, Lãn Tiên chỉ tấm địa đồ nói: 
- Bồng Lai Cung là má»™t địa danh trong truyá»n thuyết đến nay vẫn chưa có ai biết được địa danh Ä‘Ãch thá»±c cá»§a nó, tấm địa đồ này chÃnh là địa chỉ cá»§a Bồng Lai Cung. Quyá»n Vương Chi Vương chỉ muốn giành lấy tấm bản đồ này. 
Chàng há»i: 
- Lão tiá»n bối, tại sao lại có được tấm bản đồ này? 
- Má»™t năm trước, trong sÆ¡n cốc cá»§a Võ Công SÆ¡n ta bá»—ng phát hiện má»™t luồng bạch khà đang bay bá»nh bồng trong không khÃ, nên hiếu kỳ đến trước xem. Tháºt ra mà nói, cả Ä‘á»i ta chưa phục má»™t ai cả, vừa nhìn thấy cảnh này thì quả tháºt là vô cùng khâm phục và kinh ngạc. Thì ra trong sÆ¡n cốc Ä‘ang ngồi má»™t vị hoàng y thiếu nữ, Ä‘ang váºn khÃ, luồng bạch khà ấy chÃnh là chân khà cá»§a cô nương ấy ngưng tụ lại... 
- á»’! Loại hiện tượng này không phải là Thổ Khà Ngưng Kiếm mà võ gia thưá»ng nhắc đến hay sao? 
- Äúng váºy! Không ngá» vị thiếu nữ này, tuổi trẻ mà lại có ná»™i công tinh sâu đến thế. 
Lãn Tiên thở dài một tiếng nói: 
- Lúc ấy, trong rừng ráºm bá»—ng phóng ra má»™t con sói to. Ta biết rõ nếu con sói này quấy nhiá»…u đến luồng khà cá»§a hoàng y thiếu nữ. Nàng tức sẽ chết hay bị trá»ng thương. Ta liá»n phát chưởng giết chết con sói kia. Má»™t lúc sau, hoàng y thiếu nữ má»›i váºn khà xong. 
- Võ công của hoàng y thiếu nữ ấy cao như thế nhất định là đệ tỠsố một của Bồng Lai Cung Chủ. 
- Lần này thì ngươi nói sai rồi. Hoàng y thiếu nữ ấy nói rằng nàng chỉ là một tỳ nữ của Bồng Lai Cung thôi. 
Chàng thất kinh nói: 
- Một tỳ nữ mà công lực đã cao đến thế, công lực của Bồng Lai Cung Chủ tất sẽ đến tuyệt đỉnh rồi! 
- Äiá»u này chúng ta chỉ có thể Ä‘oán thôi. 
Lãn Tiên nhìn tấm địa đồ trong tay nói: 
- Hoàng y thiếu nữ ấy đã tặng tấm địa đồ này cho ta, còn má»i ta ngao du Bồng Lai Cung. 
Bá»—ng Lãn Tiên nhìn thấy Hoàn Sanh Äan, trên tay chàng há»i: 
- Tiểu tá» ngươi tháºt lòng muốn tặng Hoàn Sanh Äan cho ta sao? 
- Còn giả nữa hay sao? 
- Tuy như thế ta mong ngươi cứu ngưá»i thì cứu đến cùng, hãy dùng công lá»±c cá»§a ngươi giúp ta váºn hành dược lá»±c, như thế lão phu sẽ tặng tấm địa đồ này cho ngươi. 
Chàng Ä‘ang muốn tìm tung tÃch cá»§a Bồng Lai Cung Chá»§ Thạch Na Na. Nay Lãn Tiên lại muốn tặng bản địa đồ này cho chàng nên chàng đồng ý ngay. Nói: 
- ÄÆ°á»£c thôi. Lão tiá»n bối hãy uống Hoàn Sanh Äan trước Ä‘i. 
Chàng đợi Lãn Tiên uống xong Hoàn Sanh Äan chàng cất tấm địa đồ rồi giúp Lãn Tiên váºn hành dược lá»±c. 
Chàng dùng hữu chưởng đè lên Thiên Äài Cá»± Huyệt cá»§a Lãn Tiên, má»™t luồng nhiệt lưu xuyên suốt thân thể Lãn Tiên. Dược lá»±c sắp tan hết. 
Bỗng hai luồng hàn tinh phóng nhanh đến, bay thẳng vào mặt của chàng. 
Trong lúc nguy cấp ấy nếu có gì sơ suất thì Lãn Tiên tất sẽ vong mạng, còn chàng cũng sẽ bị thương nặng. 
Lúc hai luồng tinh sắp đến nÆ¡i, chàng nhe răng thép cá»§a mình cắn lấy, tả chưởng giÆ¡ ra, chụp lấy hai luồng ám khÃ. 
Nhưng mà tả chưởng cá»§a chàng chợt má»m Ä‘i. Thân hình cá»§a Lãn Tiên rung động má»™t cái, sắc mặt xám ngắt. 
Nhưng mà chàng đã được Quá»· Cốc Bát Tuyệt truyá»n thụ tám mươi năm chân khà nên nhanh chóng đã khôi phục lại bình thưá»ng. 
Lúc ấy bỗng một luồng kình phong bay thẳng đến trước ngực Lãn Tiên. 
Thạch Kiếm thấy váºy thất kinh chàng liá»n dùng chân khà cá»§a mình quán tụ lại ở hữu chưởng, Lãn Tiên tinh thần phấn chấn. Song chưởng phóng ra kháng cá»±. Phút chốc hai luồng chưởng phong như gió quét thẳng ra ngoài, má»™t tiếng ầm vang trá»i nổ vang, làm cho má»i ngưá»i kinh ngạc. 
Lúc này trong rừng sâu Ä‘i ra ba ngưá»i. 
Lão mặc thanh y bên hữu xuất chưởng ám toán thần sắc tái hẳn đi, lão chịu không nổi luồng chưởng phong mạnh như sóng vỗ kia, lui ra sau ba bước, ngã xuống nhổ ra một ngụm máu tươi. 
Lúc này Lãn Tiên dược lá»±c đã tan đứng dáºy đưa mắt nhìn, cưá»i nhạt nói: 
- Thì ra là Quyá»n Vương Chi Vương hôm nay lại ngã gục trên Quyá»n Chưởng. 
Lão mặt thanh y sắc mặt xanh xao, đứng dáºy má»™t cách khó nhá»c. 
Chàng đưa mắt quét nhìn hai ngưá»i còn lại, chỉ thấy gã đứng giữa là má»™t ngưá»i trẻ tuổi, mặc hoa phục, cá» chỉ tá» ra rất oai nghiêm. Ngưá»i đứng bên cạnh thiếu niên mặc hoa phục là má»™t vị tuổi trạc ngÅ© tuần. Có vẻ hào phóng, đầy mặt Ä‘á»u là râu ria. 
Chàng Ä‘ang ngắm nghÃa, thì bá»—ng lay động má»™t cái, trước mặt chàng có thêm má»™t ngưá»i quát rằng: 
- Ngươi có phải tên Thạch Kiếm không? Chàng cau đôi mày kiếm cũng quát: 
- Ngươi là ai? 
- Cả Tam Vương TỠngươi còn không biết thì làm được gì nào? Lãn Tiên bước đến trước nói nhỠvới chàng: 
- Thiếu niên mặc hoa phục chÃnh là đứa con thứ ba cá»§a Võ Lâm Bạo Quân. 
Chàng nghe thế mặt bừng bừng sát khà giÆ¡ chưởng ra, giáºn dữ quát: 
- Ngươi là con của Võ Lâm Bạo Quân thì Thạch Kiếm ta giết ngươi trước. 
Dứt lá»i thì chưởng tâm cá»§a chàng xuất ra mang theo luồng chưởng phong như đào sÆ¡n bạt hải. 
Thiếu niên hoa phục lui nhanh ra sau mấy bước nói: 
- Thạch Kiếm, không... ngươi là yêu quái, ngươi đã hại thân phụ ta Ä‘au khổ ná»a Ä‘á»i ngưá»i. 
- Im miệng! Giết ngươi trước rồi giết cha ngươi sau. 
- Tiểu yêu quái! Ta mổ tim ngươi trước. 
Lại là tim! Chàng lui ra sau má»™t bước, ngây ngưá»i má»™t lúc rồi phóng nhanh chưởng lá»±c ra. 
Thiếu niên hoa phục cưá»i nhạt, tuy áo phất má»™t cái phát ra má»™t luồng chưởng lá»±c mạnh mẽ. 
Phút chốc hai luồng chưởng lực gặp nhau, tạo thành một đám bụi trong không trung. 
Thiếu niên hoa phục cảm thấy đụng phải một luồng sóng mạnh, lui ra sau ba bước lớn. 
Lúc hắn đứng vững lại thì thấy Thạch Kiếm vẫn đứng im ở đó má»™t cách hiên ngang, hắn đã được nương chiá»u, không xem ai là địch thá»§ cá»§a mình. Lần này bại dưới tay Thạch Kiếm hắn kinh ngạc biến sắc. 
Thiếu niên hoa phục giương đôi mày quát: 
- Tiểu yêu quái, không ngá» công lá»±c cá»§a ngươi không tồi. Hãy xuất binh khà đi! Nói xong, hai bóng ngưá»i lay động, rút binh khà ra. 
Äồng thá»i xoạt má»™t tiếng, hai binh khà cùng được rút ra hai ngưá»i nhìn nhau, sắc mặt thay đổi, hô lên má»™t tiếng lui ra sau mấy bước. 
Thì ra binh khà cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u là NgÅ© Phong Luân. 
Thiếu niên hoa phục cưá»i dài nói: 
- Ha ha! NgÅ© Phong Luân lại vô tình thu hoạch được! Chàng nghÄ© thầm: "NgÅ© Phong Luân cá»§a Cát Trưá»ng Sanh lão tiá»n bối được thu Chương rồi." Chàng im lặng giÆ¡ NgÅ© Phong Luân, quét ra má»™t luồng Ä‘iện sáng ngá»i. 
Thiếu niên hoa phục cũng dùng Ngũ Phong Luân quẹt ra một mảnh kim quang. 
Phút chốc hai ngưá»i đã đấu vá»›i nhau hÆ¡n ba mươi Chương, chỉ thấy Thạch Kiếm như má»™t con mãnh sư, lách ngưá»i má»™t cái, NgÅ© Phong Luân giÆ¡ cao nhắm hẳn vào thiên linh cái cá»§a thiếu niên hoa phục. 
Bá»—ng chàng toàn thân rung động, mất hết công lá»±c, chàng ngạc nhiên nghÄ©: "A! Lẽ nào ta đã trúng vào Cổ Ma cá»§a tuyệt sắc thiếu nữ ná»?" Äang nghÄ© thì hữu chưởng cá»§a chàng buông thả xuống ngồi quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sá»±. 
Dù như váºy, thiếu niên hoa phục cÅ©ng hoảng hốt đến toát mồ hôi há»™t. Nhặt lấy NgÅ© Phong Luân cá»§a chàng cất vào trong mình giáºn dữ giÆ¡ tả thá»§ lên đánh mạnh ra. Bá»—ng từ bên mình cuá»™n đến má»™t luồng chưởng phong mãnh liệt, chặn lấy chưởng lá»±c cá»§a thiếu niên. 
Thiếu niên ngây ngưá»i đưa mắt nhìn quát: 
- Lãn Tiên! Ngươi đến đúng lúc đấy. 
Tiếng quát vừa xuống liá»n quay ngưá»i phóng ra ba chưởng nhanh cá»±c kỳ. 
Lãn Tiên kêu lên một tiếng rồi xuất chưởng chống trả lại. 
Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang đấu kịch liệt, Quyá»n Vương Chi Vương và Tiêu Vương Chi Vương cÅ©ng bị tráºn đấu hấp dẫn lấy. 
Bá»—ng má»™t bóng ngưá»i lướt đến ôm lấy Thạch Kiếm lắc mình phóng Ä‘i, chá»›p mắt đã Ä‘i mấy trượng xa. 
Thiếu niên hoa phục nhìn bóng Ä‘en, rồi lui ra sau mấy bước, đưa mắt nhìn theo, bất giác giáºn dữ quát: 
- Thổi Äịch Tiên Tá», ngươi to gan tháºt... 
Tiếng quát như sấm gầm, làm cho má»i ngưá»i kinh ngạc tim Ä‘áºp thình thịch. 
Lúc này Lãn Tiên cũng đã phát giác Thạch Kiếm bị cướp đi quát: 
- Thổi Äịch Tiên Tá», hãy để ngưá»i ấy lại. 
Chưa dứt lá»i, đã Ä‘uổi theo bóng Ä‘en kia. 
Thiếu niên hoa phục cÅ©ng dắt theo Quyá»nVương Chi Vương và Tiêu Vương Chi Vương như ba luồng khà nhẹ Ä‘uổi theo bóng Ä‘en kia. 
Tuyệt sắc thiếu nữ cặp lấy Thạch Kiếm, nàng biết nếu không thoát khá»i bá»n ngưá»i hung ác kia tất sẽ không sao tránh khá»i má»™t tráºn tàn sát. 
Vì thế nàng dùng hết toàn thân khinh công lướt mình đi nhanh như yến bay, cặp lấy Thạch Kiếm lẫn vào rừng sâu. 
Bỗng trong rừng sâu một tiếng quát vang lên tiếp theo là một luồng cuồng phong bay đến. 
Thổi Äịch Tiên Tá» bị buá»™c phải thối lui ba bước may mà nàng là má»™t ngưá»i không tầm thưá»ng nên không buông thả Thạch Kiếm ra. 
Nàng loạng choạng lui ra sau hai bước đưa mắt liếc nhìn xung quanh, thất kinh nói không ra lá»i. 
Thì ra xung quanh nàng Ä‘á»u là những liá»…u khách giang hồ. 
Bá»n liá»…u khách đồng thanh quát: 
- Hãy để trái tim của Thạch Kiếm lại. 
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 3
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-12-2008, 05:51 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4   Ma Âm Khiếp Ngưá»i  
 
Nguồn: nhanmonquan.com 
 
 
  
 
  
Thổi Äịch Tiên Tá» bá»—ng biến sắc, bừng bừng sát khÃ, lãnh đạm nói: 
- Làm gì có việc dá»… dàng đến thế? Quần hùng từ từ bao vây cả bốn phÃa tiến lên. Má»™t trưá»ng sát kiếp sắp diá»…n ra. 
Bá»—ng Thổi Äịch Tiên Tá» thả Thạch Kiếm xuống, múa tÃt Thất Khổng Äịch trong tay quát: 
- Dừng lại! Một tiếng như sấm vang lên, làm quần hùng hốt hoảng, dừng chân lại. 
Thổi Äịch Tiên Tá» giÆ¡ cao cây sáo nói: 
- Hãy nghe má»™t khúc địch âm cá»§a ta! Nói xong không đợi má»i ngưá»i đồng ý, môi đào khẽ thổi. Äịch âm vang lên như tiếng chim liá»…u kêu inh tai, quần hùng thối lui ra sau, má»i ngưá»i váºn khà điá»u tức dùng ná»™i công cá»§a mình chống lại ma âm. 
Nhưng tiếng sáo ấy như có ma lực, làm cho quần hùng trong lòng lay động, trước mặt hiện ra một cảnh mênh mông. 
Phịch! Phịch! Phịch! Quần hùng lần lượt ngã xuống hÆ¡n mấy chục ngưá»i. 
Chỉ có mấy ngưá»i công lá»±c cao hÆ¡n thì vẫn chưởng quét ra, quát to rằng: 
- Tiểu a đầu tránh ra! Má»™t luồng chưởng phong bay đến. Thổi Äịch Tiên Tá» lui ra sau má»™t bước. Tàn SÆ¡n Chi Lang nhảy xổ đến cướp thân hình cá»§a Thạch Kiếm. 
Lúc gã vừa cúi mình xuống thì trên mặt đất bụi đất đã cuộn lên mịt mù, chưởng phong quét đến. 
Tàn SÆ¡n Chi Lang thất kinh, lui ngưá»i ra sau mấy bước, đưa mắt nhìn rồi giáºn dữ quát: 
- Quá»· lưá»i kia! Nước sông không phạm nước giếng, ngươi hà tất phải làm như thế! Thì ra Lãn Tiên nhảy xổ đến, cưá»i má»™t tiếng không để ý đến lá»i nói cá»§a Tàn SÆ¡n Chi Lang tung ngưá»i đến bên Thạch Kiếm. 
Thân hình lão vừa chạm đất, vừa muốn cặp Thạch Kiếm dáºy thì ba luồng chưởng phong tuyệt luân bay đến trước ngá»±c. 
Sá»± việc xảy ra bất ngá» buá»™c Lãn Tiên phải lui ra sau mấy bước lánh sang má»™t bên thì đã thấy thiếu niên hoa phục cưá»i nhạt nói: 
- Ai dám đến giành nữa? Thái độ ngạo nhiên cá»§a thiếu niên và Quyá»n Vương Chi Vương cùng vá»›i Tiêu Vương Chi Vương đứng hai bên càng tăng thêm vẻ oai phong. 
Bốn bá» im lặng chợt Thổi Äịch Tiên Tá» lách ngưá»i đến, lanh lảnh quát: 
- Tránh ra! Vai sắp giơ ra, múa cây sáo đến trước thiếu niên hoa phục. 
Quyá»n Vương Chi Vương nãy giá» vết thương cá»§a gã đã lành, gã chặn Thổi Äịch Tiên Tá» lại nói: 
- Tiểu nữ đừng mong cứu hắn! Thổi Äịch Tiên Tá» nghe váºy liá»n há»a tốc đánh ra ba chiêu nói: 
- Ta vẫn cứ muốn cứu! Ba chiêu cá»§a nàng rất tinh hoa, kỳ diệu võ lâm, Quyá»n Vương Chi Vương cÅ©ng cảm thấy giáºt mình, lại không có đỠphòng nên chỉ thối lui. 
Bá»n ngưá»i phÃa sau thất kinh trong lòng lần lượt bá» Ä‘i. 
Thổi Äịch Tiên Tá» cặp Thạch Kiếm phóng vào rừng sâu. Má»™t lúc sau không thấy ai Ä‘uổi theo, má»›i yên tâm dừng lại. Thả Thạch Kiếm xuống, thấy chàng nhắm mắt tịnh như đã trúng ma âm rất sâu. 
Thổi Äịch Tiên Tá» từ trong lưng lấy ra má»™t viên dược hoàn cho vào trong miệng chàng. 
Nàng lặng lẽ ngồi bên cạnh chàng bất giác nàng cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh. 
Má»™t lúc sau Thạch Kiếm nhả ra má»™t luồng khà đục, mở to mắt liá»n đứng dáºy. 
Thổi Äịch Tiên Tá» vẫn ngồi đó, đôi mắt lá»™ ra má»™t ná»—i buồn. 
Thạch Kiếm bước lên hai bước, cảm thấy toàn thân thư thái, chàng phát hiện Thổi Äịch Tiên Tá» liá»n giáºn dữ giÆ¡ hữu thá»§ lên. 
Bá»—ng chàng cảm thấy chưởng lá»±c yếu á»›t, không còn chân khà nữa, chàng giáºt mình lui ra sau hai bước, chàng biết mình đã mất Ä‘i công lá»±c. 
Chàng giáºn đỠmặt, vá»™i vàng bước đến trước giáºn dữ nói: 
- Cô nương hãy giết tôi Ä‘i! Thổi Äịch Tiên Tá» ngẩng đầu lên ngây ngưá»i nói: 
- Ta đã trừ Cổ Ma cho ngươi rồi, vốn không có ý giết ngươi. 
- Hừ! Cô nương phế võ công của ta, thà giết ta đi còn hơn. 
- Dược lực của ta chỉ làm được có thế, nếu muốn khôi phục công lực cũng đơn giản thôi... 
- ÄÆ¡n giản. 
- Äúng váºy, rất đơn giản nhưng cÅ©ng không dá»… dàng chỉ không biết ngươi có bằng lòng không thôi. 
Thổi Äịch Tiên Tá» nói xong, hai má đỠnhư mặt trá»i hoàng hôn. 
Chàng không hiểu há»i: 
- Có gì mà không bằng lòng, cô nương hãy nói. 
Thổi Äịch Tiên TỠấp úng nói không ra lá»i. 
Chàng há»i dồn: 
- Cô nương hãy nói đi. 
Thổi Äịch Tiên Tá» trầm ngâm Chương lâu nói: 
- Trong mình ngươi tràn đầy dương khÃ, chỉ cần âm khà điá»u hòa, võ công sẽ được khôi phục. 
- Nhưng không biết làm cách nào để hấp thụ âm kh� 
- Chỉ cần, chỉ cần... 
Thổi Äịch Tiên Tá» tuy là hiệp nữ giang hồ, nói đến tư tình cá»§a nam nữ, cÅ©ng e thẹn cúi đầu xuống. 
Thạch Kiếm cÅ©ng là ngưá»i thông minh đã hiểu ý cá»§a nàng, nói: 
- Cô nương, lẽ nào ta phải làm việc nam nữ tằng tịu với nhau sao? 
- Äiá»u này bất đắc dÄ© thôi, nếu thiếu hiệp không chê, ta nguyện hầu hạ thiếu hiệp. 
Nói xong nàng đã cởi bỠáo ngoài, lá»›p áo yếm và làn da mÆ¡n mởn xuân hoa, nàng đứng dáºy tươi cưá»i má»i má»c chàng. 
Thạch Kiếm lay động trong lòng, từ Ä‘an Ä‘iá»n bốc lên má»™t luồng dục vá»ng. 
Thổi Äịch Tiên Tá» lại cởi bá» những áo quần bên trong, toàn thân lõa lồ tiến vá» phÃa chàng. 
Dòng nhiệt huyết trong mình chàng sôi sục lên, chàng nhảy xổm đến ôm lấy thân hình yêu kiá»u cá»§a nàng. Chàng ôm chặt lấy nàng, trong đầu chàng chỉ có dục vá»ng thôi! Bá»—ng chàng bừng tỉnh, giÆ¡ hữu chưởng ra tát cho nàng má»™t bạt tai, đẩy nàng ra giáºn dữ nói: 
- Tránh ra! Con tiện nữ kia! Tiên Tá» ngây ngưá»i rồi má»›i mặc xiêm y lại lãnh đạm nói: 
- Äồ ngu ngốc! Ta hy sinh thân mình để chu toàn cho ngươi. Không cần ta giết ngươi ngoài khu rừng này có đến hàng trăm ngưá»i Ä‘ang muốn lấy mạng cá»§a ngươi! 
- Ta thà chết chớ không chịu!... 
- ÄÆ°á»£c! Ta xem ngươi ngoan cưá»ng đến đâu. 
Thổi Äịch Tiên Tá» giáºn dữ bá» Ä‘i, phút chốc đã Ä‘i ra khá»i khu rừng. 
Thạch Kiếm lẩn thẩn Ä‘i ra khá»i khu rừng ráºm này, Bá»—ng má»™t tiếng vang inh tai. Chàng đưa mắt nhìn thì đã thấy má»™t bóng Ä‘en lướt như tia chá»›p đến. Chàng Ä‘ang phân vân thì ngưá»i ấy đã đến trước mặt chàng, chắp tay thi lá»… nói: 
- Xin há»i các hạ ở nÆ¡i này lâu chưa? Chàng thấy ngưá»i này mặt như trăng rằm, tuổi đã ngÅ© tuần, trên mình mặc áo gấm, không giống lão bá tánh. Chàng trả lá»… nói: 
- Khoảng một canh giỠrồi! 
- Các hạ có thấy má»™t vị thiếu nữ không? Chàng ngây ngưá»i lão già mặc áo gấm lại nói: 
- Các hạ đừng nên lúng túng, ta là Công Dương Tuấn má»i ngưá»i gá»i là Thiên Lôi Thá»§ há»™ vệ cá»§a đương kim Hoàng Thượng... chỉ vì Công Chúa Bạch Tuyết bị mất tÃch nên ta má»›i ra kinh đô tìm kiếm. 
- Thiếu nữ ấy gương mạo diễm lệ, tay cầm cây sáo phải không? Thiên Lôi Thủ lắc đầu, nói: 
- Không phải, Bạch Tuyết Công Chúa dung nhan xấu xÃ, toàn thân má»c đầy ghẻ độc; đứng cách ba trượng thì đã ngá»i thấy mùi hôi thối, nếu các hạ gặp phải sẽ phân biệt ra thôi! Chàng cảm thấy buồn nôn, nhưng không dám lá»™ ra trên vẻ mặt nói: 
- Thiếu nữ như thế thì tại hạ không gặp, nếu gặp được tất sẽ tìm cách thông báo tôn giá. 
Thiên Lôi Thá»§ chắp tay Ä‘a tạ rồi quay ngưá»i Ä‘i. 
Chàng nhìn theo bóng cá»§a lão, trong chá»›p mắt đã nhảy ra má»™t lão già ốm chỉ có da bá»c xương, mình mặc áo bào dài màu Ä‘en, tả thá»§ cầm cây quạt bằng xương thái độ phóng khoáng. 
Lão hắc bào nhìn chàng rồi lạnh lẽo há»i: 
- Các hạ là ai? Chàng Ä‘iá»m nhiên nói: 
- Tại hạ Thạch Kiếm, tôn giá có việc gì? Hắc bào lão nhân cất cây quạt, chỉ vào ngực chàng nói: 
- Lão phu là Thiên Quạt Lão Nhân, muốn mượn tim đỠcá»§a các hạ! Chàng nhÃu đôi mày lại nói: 
- Ngưá»i đùa đấy à, tim cá»§a ngưá»i cÅ©ng cho ngưá»i khác mượn sao? 
- Không mượn thì lão phu sẽ giành giá»±t thôi! Cốt Quạt trong tay múa xoay tÃt, tạo thành má»™t mảnh quạt canh. 
Chàng bị quạt phong đẩy lui mấy bước song chưởng chàng giơ ra. 
Thiên Quạt Lão Nhân thấy thế bèn đánh Cốt Quạt ra, quạt phong phóng như bay đến. 
Không ngỠThạch Kiếm trong lúc nguy cấp giơ chưởng ra, nhưng không còn một chút công phu nào cả. Quạt phong tuyệt luân của Thiên Quạt Lão Nhân đã như sóng cuộn vỗ đến. 
Chàng liá»n thức tỉnh nhưng đã cháºm mất má»™t bước thân chàng như tên bắn, bay ra ngoài mấy trượng ná»™i tạng chàng Ä‘au Ä‘iếng, bắn ra mấy luồng máu tươi. 
Chàng liá»n lấy Hoàn Sanh Äan ra nuốt vào bụng má»›i cảm thấy trong mình thư thái. 
Thiên Quạt Lão Nhân bay ngưá»i đến, lạnh lẽo nói: 
- Vì Lục Tình Kiếm, đừng trách lão phu độc ác. 
Rồi lão giơ cao quạt ngang đầu sắp đánh xuống thì bỗng một tiếng quát như sấm, tiếp theo là một luồng kình phong vô song quét đến lưng của Thiên Quạt Lão Nhân. 
Thiên Quạt Lão Nhân thấy thế liá»n lui mình ra phÃa sau, ngẩng đầu nhìn rồi giáºn dữ gầm to: 
- Yêu bà! Ngươi to gan thiệt dám phá hoại việc của ta. 
Chàng nằm trên mặt đất, chỉ thấy bà ta da gà tóc bạc, khô gầy như chỉ còn da bá»c xương, móng như vuốt hổ. Bà cưá»i khà! Khà! nói: 
- Thiên Quạt Lão Nhân hãy tÃnh nợ cá»§a chúng ta trước đã! Bà ta và Thiên Quạt Lão Nhân như có mối thù không đội trá»i chung. Phút chốc hai ngưá»i đã cuá»™n vào trong tráºn chiến. 
Chàng lúc này má»›i đứng dáºy, chàng thấy hai ngưá»i đánh nhau bụi bay mù mịt, tráºn thế vô cùng nguy hiểm chàng rùng mình nghÄ© thầm: 
- Ta phải thừa cÆ¡ há»™i này mà thoát thân thôi! Thế là chàng cao chạy xa bay, nhưng chàng mất hết võ công, chạy rất cháºm như ngưá»i thưá»ng chạy, Ä‘i được má»™t Ä‘oạn chàng đã thở hồng há»™c. 
Bá»—ng hai bóng ngưá»i cuá»™n đến, thì ra là Bạch Lão và Hắc Tẩu hai ngưá»i. 
Bạch lão cưá»i nhạt nói: 
- Xem hôm nay ngươi chạy đi đâu! Chàng chau mày không đáp. 
Hắc Tẩu thấy chàng như thế biết đã xảy ra sá»± cố, cưá»i khô khan nói: 
- Hi! Hi! Tiếp chưởng! Hai ngưá»i má»™t tả má»™t hữu cùng xuất chưởng tấn công đến. 
Chàng kinh hoảng thất sắc, lui ra má»™t bước, may mắn thoát được chưởng phong cá»§a hai ngưá»i. 
Hai ngưá»i thấy chàng thối lui không dám tiếp chưởng càng khẳng định chàng đã mất hết công lá»±c. Hai ngưá»i liá»n tung mình phóng đến nhanh như Ä‘iện xẹt. 
Bá»—ng má»™t bóng Ä‘en phóng đến, quét ra hai luồng chưởng phong chặn lấy thế tấn công cá»§a hai ngưá»i. 
Hắc Tẩu và Bạch lão đồng thá»i lui ra sau thì ra ngưá»i vừa đến là Thổi Äịch Tiên Tá». 
Chàng lui ra hai bước, dưá»ng như không muốn nàng đến cứu mình. 
Thổi Äịch Tiên Tá» ngang nhiên há»i: 
- Ngươi suy nghĩ thế nào? Chịu đi thôi! Chàng quát to: 
- Tiện nữ, ngươi đừng hòng. 
- Ngươi cố chấp đến thế sao? 
- Tiện nữ! Tránh ra! Tiên Tá» Thổi Sáo giáºn dữ giÆ¡ cây sáo lên, sắp giáng xuống đầu chàng thì bá»—ng nàng thu Thất Khổng Sáo lại nói lạnh lẽo: 
- Ta không giết ngưá»i tàn phế như ngươi tưởng. 
Chàng ngây ngưá»i. Tiên Tá» Thổi Sáo nhìn Hắc Tẩu và Bạch Lão chế nhạo nói: 
- Những ngưá»i này vốn là bại tướng dưới tay ngươi, nay ngươi đã rÆ¡i vào thế ngưá»i khác sỉ nhục. Chỉ cần ngươi bằng lòng thì có thể láºp tức phục hồi công lá»±c. 
Chàng quay ngưá»i Ä‘i cưá»i nhạt nói: 
- Ta thà chết, cÅ©ng không chịu làm việc vô liêm sỉ ấy! Tiên Tá» Thổi Sáo biến sắc mặt, quét ống tay bên tả thá»§ ra, chàng ngá»i thấy má»™t mùi hương thÆ¡m ngát, bất giác toàn thân run rẩy. 
Tiên TỠThổi Sáo, lãnh đạm nói: 
- Ta không tin ngươi ngoan cưá»ng đến thế... 
Nói xong chân Ä‘iểm nhẹ mặt đất đã phóng ra ngoài mưá»i trượng. 
Chàng thấy nàng bá» Ä‘i, liá»n nảy ra má»™t ý định chạy trốn, chàng hướng vá» vách núi mà chạy Ä‘i. 
Hắc Tẩu, Bạch Lão Ä‘ang ngây ngưá»i thì thấy Thạch Kiếm chạy trốn, bèn Ä‘uổi theo. 
Chàng làm sao chạy hÆ¡n được hai ngưá»i há», thấy sắp bị hai ngưá»i Ä‘uổi kịp rồi, chàng giÆ¡ hữu thá»§ ra quát rằng: 
- Hãy xem đôi tiêu cá»§a ta! Hắc Tẩu Bạch Lão thất kinh, lách ngưá»i tránh sang má»™t bên. Má»™t lúc không thấy có ám khà bay đến má»›i biết đã bị mắc lừa. 
Nhưng Thạch Kiếm đã chạy ra xa hÆ¡n mưá»i trượng hai ngưá»i bèn tung mình phóng Ä‘i. 
Chàng chạy mãi thì thấy một thạch động, chàng bất chấp hiểm nguy chui vào thạch động. 
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 4
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-12-2008, 05:52 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5   Duyên Kiếp Trong Äá»™ng  
 
Nguồn: nhanmonquan.com 
 
 
  
 
  
Thạch Kiếm trong lúc nguy kịch đã chạy vào một thạch động âm u. 
Vừa chạy vào chàng cảm thấy một luồng âm khà thấu xương, chàng tiến thối lưỡng nan. Chàng sợ hãi muốn lui trở ra ngoài nhưng Hắc Tẩu và Bạch Lão đang ở ngoài động. 
Chàng cắn răng thầm nghÄ©: "Chạy trở ra chỉ còn má»™t con đưá»ng chết, thà mạo hiểm Ä‘i vào may mắn có thể ra má»™t con đưá»ng thoát thân." Chàng quyết định Ä‘i vào động? ? ? ? chàng lẩn quẩn trong bóng tối. Những luồng hàn phong lạnh thấu xương. Chàng chạy má»™t lúc cảm thấy mệt nhoài rồi ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i. Chàng cảm thấy má»™t luồng lá»a dục bừng lên Ä‘an Ä‘iá»n chàng thất kinh nghÄ© rằng: "Lẽ nào ta đã trúng vào tà thuáºt cá»§a thiếu nữ thổi sáo." Lúc này lá»a dục đã quán xuyến toàn thân chàng, khóe miệng chàng chảy ra má»™t dãy nước bá»t. 
Chàng đứng dáºy, chạy tiếp, chạy đến má»™t lúc đôi mắt chàng bất giác sáng lên, lá»a dục trong mình chàng má»—i lúc má»™t bốc cao. 
Bỗng không biết từ đâu xạ ra một luồng sáng trong động sáng trưng và một mùi hôi thối bốc đến nhưng chàng vẫn không cảm thấy. Vẫn cứ đi như một kẻ trúng độc tinh thần bị mê mẩn. 
Chàng Ä‘i vòng vào má»™t cái động, bá»—ng mắt chàng xạ ra hai luồng lá»a dục. 
Lúc này trên thạch sàng nơi góc động đang nằm một thiếu nữ thân hình lõa lồ. 
Mùi hôi tanh ấy cÅ©ng phát ra từ mình thiếu nữ này, trên mình thiếu nữ nỠđầy ghẻ độc, chảy ra những giá»t má»§ màu vàng hôi thối cá»±c kỳ. 
Lá»a dục đã ká»m chế khứu giác cá»§a chàng, và chàng không còn ká»m chế được mình nữa, nhảy xổ đến! Phút chốc lá»a dục lắng xuống, từ từ đứng dáºy, lúc này chàng má»›i cảm thấy vô cùng hôi thối, chàng nhìn thiếu nữ trên thạch sàng, giáºt mình thối lui ná»a bước nói thầm: 
- Ai cha! Ta... Ta làm sao lại làm việc ngu ngốc này thế! Thiếu nữ trên thạch sàng tỉnh dáºy, lãnh đạm nói: 
- Ngưá»i là ai? Lại dám làm nhục ta... 
Nàng nhìn những vết máu trên thạch sàng vừa giáºn vừa thẹn. 
Chàng kinh ngạc nói: 
- Ta... Ta không biết. 
Bỗng bốp! Bốp! Hai tiếng vang lên, thiếu nữ xấu xà đã tát cho chàng hai bạt tai, nói: 
- Ngươi có phải là ngưá»i không, việc ngươi làm lại không biết? Ngươi tên là gì? 
- Ta... Ta... Ta là Thạch Kiếm. 
Chàng cảm thấy muốn má»a ra vì những ghẻ độc ngày càng chảy nhiá»u má»§ hÆ¡n, mùi hôi thối làm cho chàng khó thở. 
- Thạch Kiếm. Ta quyết định là ngưá»i cá»§a ngươi rồi! Chàng thối lui ba bước chàng không dám tưởng tượng sẽ cưới ngưá»i vợ như thế, xấu thì không đáng kể, đầy mình ghẻ lở làm sao chàng chịu đựng nổi. 
Xú thiếu nữ thấy chàng không đáp giáºn dữ nói: 
- Thạch Kiếm ngươi có nghe thấy không, ngươi phải kết hôn với ta! 
- Không! Không! Không... ta vô ý mà... 
- Vô ý? Như thế ngươi bảo ta làm sao đây? Xú thiếu nữ lắc mình một cái đã đứng trước mặt Thạch Kiếm. 
- Ta không biết... cô nương tháºt là xin lá»—i! 
- Ngươi đùa đấy à! Xin lá»—i là xong chuyện sao? Ngươi đã lấy mất cái quà giá cá»§a Ä‘á»i con gái ta, cả Ä‘á»i ta trừ gả cho ngươi, còn có thể làm gì được nữa? Xú thiếu nữ đến gần chàng, chàng cảm thấy vô cùng hôi thối, bất giác thối lui hai bước. 
Nhưng xú thiếu nữ lại bước lên ba bước quát há»i: 
- Ngươi cảm thấy hôi thối sao? 
- Không không... không hôi! Lần này chàng không dám thối lui nữa. 
- Ngươi định cưới ta? Chàng im lặng... 
- Ngươi hãy trả lá»i Ä‘i!... Ngươi mà cưới ta thì có thể đệ nhất thiên hạ. 
Chàng cúi đầu xuống không nói. 
- Ngươi hãy nói đi... ngươi cưới ta không thiệt thòi đâu. Ta có thể làm cho ngươi được phong hầu phong tước! 
- Không! Không được! Ta không thể cưới ngươi! 
- Tại sao? 
- Vì ta là cô nhi... 
- Cô nhi cũng không sao, xuất giá tòng phu vả lại ngươi chỉ là cô nhi thôi. 
- Không. Vẫn không được, ta có mối lưu thù, không biết hôm nay bị ngưá»i ta đáng thương hay ngày mai bị giết. Nếu cô nương lấy ta tất sẽ khổ... 
- Äiá»u này không quan trá»ng, ta có thể giúp ngươi báo thù... 
- Cô nương không giúp được đâu... 
Xú thiếu nữ chau mày giáºn dữ nói: 
- Dù thế nào đi nữa ngươi cũng nhất định phải cưới ta! Nàng nói một cách đanh đá làm cho chàng rùng mình. 
Chàng không chịu nổi nữa rồi, mùi hôi thối của ghẻ lở nồng nặc cả mũi, chàng quay mình chạy đi, lúc này chàng đã khôi phục công lực chạy nhanh như điện xẹt. 
Xú thiếu nữ lắc mình một cái, nhưng nàng lại dừng bước nói: 
- Ngươi khá»i chạy, dù cho ngươi chạy đến chân trá»i góc bể cÅ©ng không thoát khá»i bàn tay cá»§a ta. 
Âm thanh này như tiếng ruồi vo ve bên tai chàng, chàng không thèm để ý nghÄ© thầm trong bụng: "Có khẩu khà lắm! Ta xem lá»i nói cá»§a ngươi chân tháºt như thế nào?" Chàng Ä‘i ra khá»i thạch động. 
Phút chốc mấy bóng Ä‘en ngoài động tụ táºp lại, chàng quét mắt nhìn, trừ Hắc Tẩu và Bạch Lão ra còn có cả bảy bóng ngưá»i nữa! Bên tả là má»™t vị mặc trưá»ng bào Ä‘á», đầu đội mão Ä‘á», tay cầm má»™t cái chuông nhá» màu Ä‘á», hình dáng quái dị. 
Bên hữu sáu ngưá»i, vị đứng đầu râu dài tóc bạc, năm vị đồng tá» mặc bạch y đứng phÃa sau lưng. 
Hắc Tẩu, Bạch Lão vừa thấy chàng chạy ra, hai ngưá»i bá»§a vây đến quát rằng: 
- Tiểu tá»! Xem ngươi chạy Ä‘i đâu? Hai luồng chưởng lá»±c như mãnh phong áºp đến. 
Chàng bừng bừng sát khÃ, xuất chưởng đánh ra hai chiêu, chàng giáºn dữ xuất chiêu và đã phát huy hết chân khà cá»§a Quá»· Cốc Bát Tuyệt. 
Hắc Tẩu và Bạch Lão tháºt không ngá» trong phút chốc chàng đã phục hồi công lá»±c. 
Vừa thấy thế liá»n giáºt mình định lui ra sau thì đã cháºm mất rồi, thân hình như viên đạn bay ra ngoài má»™t trượng, mặt mày xám xịt. 
Lão hồng y bên cạnh thấy váºy, lắc nhẹ chuông đỠtrong tay nói: 
- Không ngá» nhân váºt nổi danh trong Trung Nguyên võ lâm hai mươi năm trước nay lại bại dưới tay má»™t tiểu tá» miệng còn hôi mùi sữa. Ha! Ha! Kỳ lạ, kỳ lạ tháºt. 
Äang cưá»i thì bá»—ng ngưá»i đã lướt tá»›i, Bạch Lão, Hắc Tẩu đã phóng đến trước mặt mắng rằng: 
- Hồng Linh Pháp Sư, sự việc không liên quan đến ngươi, hãy tránh ra. 
Hồng Linh Pháp Sư nhìn hai ngưá»i rồi kinh ngạc nói: 
- Ta lúc đầu kỳ lạ không hiểu Hắc Tẩu, Bạch Lão tại sao lại ngông cuồng như thế, thì ra hai ngưá»i đã đạt tá»›i Thiên Ngoại Thế Ma rồi! Hắc Tẩu dùng hết sức bình sanh quét ra má»™t chưởng quát: 
- Hãy im miệng quạ của ngươi lại! Bạch Lão cũng xuất chưởng tấn công đến. 
Hai ngưá»i như cùng Hồng Linh Pháp Sư thà mạng vì váºy nhằm vào chá»— yếu huyệt mà đánh. 
Hồng Linh Pháp Sư như biết được tâm địa cá»§a há», lui mình ra sau mấy trượng, Hồng Linh trong tay phát ra những âm thanh trong trẻo. Lão vẫn thái độ khinh Ä‘á»i cưá»i nhạt nói: 
- Hà tất phải giáºn dữ chứ? Ai mà không biết hai ngươi bị Bạch Diện Lang Quân truy giết đến không thể đứng yên trong Trung Nguyên... 
Lão dứt lá»i thì Bạch Lão, Hắc Tẩu hô lên má»™t tiếng, liên tiếp phát ra mưá»i mấy chiêu tuyệt xảo. 
Hồng Linh Pháp Sư lui ra phÃa sau. Bá»—ng Thạch Kiếm búng ngưá»i đến trước mặt Bạch Lão và Hắc Tẩu xuất chưởng như thần, chặn lấy thế tấn công cá»§a hai ngưá»i quay lại nói vá»›i Hồng Linh Pháp Sư rằng: 
- Ngươi hãy nói tiếp đi! Ta đánh thế ngươi một lúc. 
Hồng Linh Pháp sư nói: 
- Ta không nói nữa! 
- Ta muốn ngươi nói. 
- Nếu không nói thì sao? Chàng quay ngưá»i phóng đến trước mặt Hồng Linh Pháp Sư giÆ¡ song chưởng lên nói: 
- Ta muốn ngươi nói! Hồng Linh Pháp Sư lãnh đạm nói: 
- Tiểu tá» muốn thị uy trước mặt ta thì hãy còn sá»›m đấy! Thạch Kiếm thét lên má»™t tiếng, hữu thá»§ quét ra! Bá»—ng lão già râu dài cháºm rãi nói: 
- Các hạ hãy dừng tay, để ta nói há»™ hắn! Chàng vá»™i thu chưởng, tràn ngưá»i đến trước mặt lão già râu dài, thi lá»… há»i: 
- Lão tiá»n bối cÅ©ng biết sao? 
- Việc hai mươi năm trước, chỉ cần ai có Ä‘i lại trên giang hồ Ä‘á»u biết cả. 
- Như váºt thì hãy nói Ä‘i! Lão tiá»n bối. 
Lúc này Hắc Tẩu, Bạch Lão thần sắc thay đổi, quay ngưá»i chạy trốn nhanh như Ä‘iện xẹt. 
Lão già râu dài nói: 
- Ngươi hãy giết hai ngưá»i kia rồi quay lại hãy nói! Chàng quay đầu lại nhìn thét lên má»™t tiếng như sấm, rồi tung ngưá»i lên, má»™t luồng chưởng phong mạnh mẽ đã phóng đến bên mình Bạch Lão. 
Trong chớp mắt một tiếng thảm thiết vang lên. Bạch Lão ngã lăn trên mặt đất. Chàng giáng thêm một chưởng, phút chốc tan xương nát thịt. 
Hắc Tẩu thừa cÆ¡ chạy trốn. Chàng thấy hắn đã Ä‘i xa, liá»n quay trở vỠđến trước mặt lão già râu dài nói: 
- Lão tiá»n bối hãy nói Ä‘i! Lão già râu dài đưa tay vuốt râu nói: 
- Hai mươi năm trên giang hồ lan truyá»n vá» Bồng Lai Tiên Cung. Truyá»n thuyết xôn xao nhưng không có má»™t định tráºn nào cả. Bồng Lai Tiên Cung ở nÆ¡i nào không ai biết được cả, nhưng không bao lâu sau thì xuất hiện má»™t vị Bồng Lai Tiên Chá»§ Thạch Na Na trên giang hồ. 
Chàng nghe nhắc đến Thạch Na Na liá»n giáºt mình. 
Lão già nói tiếp: 
- Thạch Na Na rất đẹp. Lão phu cÅ©ng táºn mắt trông thấy má»™t lần. Diá»…m lệ hÆ¡n Hằng Nga trên cung trăng, và võ công rất cao cả. Nàng vừa xuất hiện liá»n làm dao động giang hồ... 
Bỗng lão quay sang lão hồng y nói: 
- Hồng Linh Pháp Sư Từ Äan Cung cÅ©ng đã từng bị cuốn vào sÆ¡n cốc này. 
Hồng Linh Pháp Sư nói: 
- Cơ lão đầu. Ngươi nói việc ngươi, đừng lôi ta vào! Lão già tiếp: 
- Thạch Na Na dấn bước giang hồ, sau lưng nàng vô số những kẻ Ä‘i theo sau cầu xin, làm nô lệ cho nàng, mong muốn lấy được lòng nàng. Nhưng nàng lạnh như băng tuyết, có má»™t lần nàng ra tuyên bố, muốn mở Sái Bảo Äại Há»™i thế là trên giang hồ ai nấy Ä‘á»u Ä‘em những bảo váºt quý giá nhất cá»§a mình ra thi đấu. 
- Việc này có liên quan gì đến sự việc chứ? 
- Liên quan rất lớn! Thạch Na Na tuy lạnh lùng nhưng nàng đối với Bạch Diện Lang Quân đã có chút tình cảm. 
- Làm sao mà biết được? 
- Thạch Na Na đã từng đấu chưởng với Bạch Diện Lang Quân, nhưng Bạch Diện Lang Quân không bại. 
- Äiá»u này có liên quan gì đến tình cảm giữa hai ngưá»i há»? 
- Nên biết rằng võ công cá»§a Thạch Na Na cao cá»±c kỳ theo lão phu thì tuy Bạch Diện Lang Quân là cao thá»§ giang hồ nhưng không tài nào chống đỡ được mấy chiêu cá»§a Thạch Na Na, Ä‘iá»u này chứng tá» Thạch Na Na có ý muốn nhưá»ng nhịn. 
- Như thế thì Sái Bảo Äại Há»™i như thế nào? 
- Lúc ấy theo truyá»n thuyết thì Bạch Diện Lang Quân không biết từ đâu có được má»™t cây Lục Tình Kiếm. 
Chàng kinh ngạc nói: 
- ChÃnh là Lục Tình Kiếm cá»§a Từ Nguyên Bình năm xưa oai chấn giang hồ sao? 
- Äúng váºy! Vì thế Thạch Na Na tuyên bố, phàm kẻ nào trong Sái Bảo Äại Há»™i có thể đánh ngã quần hào sẽ cúi mình theo ngưá»i ấy. 
Chàng há»i: 
- Có phải Bạch Diện Lang Quân dùng Lục Tình Kiếm đã giành được quán quân không? Lão già cưá»i nói: 
- Việc không đơn giản như thế, trong Sái Bảo Äại Há»™i kỳ Ä‘ao dị khà lần lượt tụ há»p đến... quả chuông nhá» màu đỠcá»§a Từ Äan Cung cÅ©ng đã từng tham dá»± vào đại há»™i. 
Lão già nói nhưng cÅ©ng không quên tìm cÆ¡ há»™i chê cưá»i Hồng Y Lão Nhân. 
Hồng Linh Pháp Sư đỠmặt giáºn dữ quát: 
- Cơ Bạch Tùng nước giếng không phạm đến nước sông... 
Lão già râu dài vội nói: 
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c, ta không nói ngươi nữa... rồi quay sang chàng nói: 
- Sau đó Lục Tình Kiếm cá»§a Bạch Diện Lang Quân bị Hắc Tẩu Bạch Lão hai ngưá»i cướp Ä‘i. 
- Như thế hai ngưá»i há» cÅ©ng đã tham gia vào đại há»™i. 
- Không có hỠđem đi hiến cho Võ Lâm Bạo Quân Từ Phẩm Chi. 
- Tại sao Hắc Tẩu Bạch Lão lại lấy Lục Tình Kiếm dâng cho Võ Lâm Bạo Quân chứ? 
- Äây là bà máºt, ta cÅ©ng không biết. 
- Sau đó Võ Lâm Bạo Quân đã đoạt quán quân? Cơ Bạch Tùng lãnh đạm nói: 
- Sá»± việc xảy ra ngoài dá»± tÃnh lại có ba báu váºt cùng xuất hiện. 
- Ba váºt nào? 
- Lục Tình Kiếm, Âm Dương Quạt, Thiết Huyết Kỳ. 
Chàng vừa nghe liá»n há»i: 
- Lục Tình Kiếm cá»§a Võ Lâm Bạo Quân còn hai váºt kia cá»§a ai? 
- Âm Dương Quạt là của Giang Hồ Lãng TỠcòn Thiết Huyết Kỳ của Thiết Huyết Truy Hồn. 
- Như thế thì Bồng Lai Cung Chủ xỠtrà như thế nào? 
- Việc này quả là khó xá», đương nhiên là nàng không thể gả cho cả ba ngưá»i. Sau đó Võ Lâm Bạo Quân, Giang Hồ Lãng Tá», Thiết Huyết Truy Hồn theo Thạch Na Na vào Bồng Lai Tiên Cung. 
Chàng vá»™i há»i: 
- Sau đó thế nào? 
- Sau đó? Sau đó ta cÅ©ng không biết thế nào! Nói xong lão cưá»i khà khà! Má»™t lúc rồi nói: 
- Các hạ, nên há»i xem hôm nay lão phu đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì? Chàng nhÃu mày há»i: 
- Lão tiá»n bối đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì? Có liên quan gì đến ta chứ? 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có liên quan máºt thiết chứ... lão phu muốn lấy tim cá»§a ngươi. 
Chàng thất kinh lui ra sau mấy bước nói: 
- Lấy tim cá»§a ta, tiá»n bối tàn nhẫn đến thế sao? Lão già râu dài nói: 
- Tim cá»§a ngươi là thiên hạ đệ nhất kỳ dược so vá»›i ngàn năm Hà Thá»§ Ô, vạn năm Linh Chi Thảo còn quý giá hÆ¡n nhiá»u, lão phu không lấy tháºt là có tá»™i vá»›i Hoàng Thiên. 
Chàng giáºn đến run ngưá»i, quét ra má»™t chưởng. Lão râu dài lui ra sau mấy bước, nhưng áo choàng bị chưởng phong thổi bay vèo vèo. Chàng quay ngưá»i lại há»i hồng y lão nhân: 
- Ngươi cũng vì tim ta mà làm như thế sao? 
- Äúng váºy, tim ngươi không những có thể làm cho ngưá»i ta sinh tà, mà nhục cốt cÅ©ng có thể giải lá»±c, ngưá»i luyện võ ăn vào, công lá»±c gia tăng gấp bá»™i, thá» há»i quý hiếm đến thế ai mà không mong có được chứ? 
- Tim cá»§a ta cÅ©ng như ngưá»i thưá»ng thôi. 
- Không giống, khắp thiên hạ chỉ e tim ngươi mới có kỳ năng như thế. 
Chàng cưá»i nhạt nói: 
- Nhưng mà ngươi cho rằng có thể tùy tiện lấy sao? 
- Ta muốn thá» thá»! Hồng Linh Pháp Sư vừa dứt lá»i thì vạt áo khẽ lay động, đôi chân váºn lá»±c, tiếng chuông khẽ vang lên, và nhanh chóng đánh ra má»™t chiêu độc đáo. 
Thân hình chàng lay động, nhanh tuyệt luân đánh ra phÃa trước. 
Chá»›p mắt hai ngưá»i đã vào vòng sanh tá», bụi bay mù trá»i. 
Chàng thét lên má»™t tiếng, bốp bốp chưởng thanh vang dáºy như sóng to. 
Hồng Linh Pháp Sư lui ra sau hÆ¡n mưá»i bước, thở ra má»™t ngụm máu, ngã lăn trên đất bất tỉnh. 
Chàng giơ hữu chưởng ra định giáng xuống thì lão râu dài phóng một chưởng đến sau lưng chàng. 
Chàng vá»™i lui ra sau má»™t trượng hừ má»™t tiếng giáºn dữ nói: 
- Lén lén lút lút... 
Cơ Bạch Tùng xen vào: 
- Tiểu tỠra chưởng đánh kẻ yếu không phải là hảo hán. 
Chàng hào khà xung thiên nói: 
- Tuy rằng như thế thì ta giết ngươi trước! Lão râu dài lạnh lẽo nói: 
- Tiểu tá», hành sá»± lá»— mãng, đó là dÅ©ng cá»§a kẻ hèn. Ngưá»i nên há»i xem ngoại hiệu cá»§a lão trước. 
- Ngươi ngoại hiệu là gì? 
- Lão phu CÆ¡ Bạch Tùng, ngoại hiệu Thiên Äá»™c Lão Nhân. 
Chàng quát to một tiếng, quét ra một chưởng nói: 
- Ta mặc kệ ngươi Thiên Äá»™c hay Vương Äá»™c, hãy ná»™p mạng Ä‘i! Thiên Äá»™c Lão Nhân nhanh chóng tránh ngưá»i sang bên nói: 
- Thằng ngốc kia, mình ngươi đã trúng mưá»i ba loại kỳ độc cá»§a ta còn chưa phát hiện. 
Lại còn thị uy, tháºt là không thấy quan tài chưa rÆ¡i lệ. 
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 5
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		âîäîíàåâà, ăn tim ta, bat bô than công, bat bo than chuong, bat bo than cong, bat bo than cong 4vn, bat bo than cong hôi 4, bat bo than cong hoi 07, bat bo than cong hoi 3, bat bo than cong hoi 6, bat bo than cong hoi 7, bat bo than cong hoi 9, bat bo than cong truyen, batbothancong, batbothancong tronbo, batbothancong-vodanh, batbothancongtronbo, bát bá»™ thần công, doc bat bo than cong, ïðàçäíèêîâ, phim bat bo than cong, truyen bat bo than cong, www.batbothancong hoi 7   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |