Công nguyên XXXX, địa cầu đã bị nhân loại chà đạp cũng không sai biệt lắm. Vì vậy liên bang chính phủ địa cầu mà bắt đầu tìm kiếm tinh cầu mới có thể tiếp tục chà đạp. Rốt cục sau X năm đã tìm được tinh cầu M, nhanh chóng phái ra người máy hinnhf người lên kiến thiết phương tiện trụ cột
phương tiện trụ cột được xây dựng vô cùng nhanh, căn cứ chuyên gia dự tính, M tinh cầu có thể cho nhân loại chà đạp 250 năm. Chính phủ liên bang đối với cái kết luận này tương đối thoả mãn, tiếp đó đương nhiên chính là đại quy mô di dân.
Nhưng di dân liên quan đến một cái vấn đề rất trọng yếu. Ví dụ như ngươi bây giờ có hàng tỉ thân gia, nhưng sau khi ngươi đến tinh cầu M thì làm sao bây giờ? Một triệu tiền Liên Bang khả năng mua không được một công việc. Mặt khác nhân viên tài chính trước kia thì làm thế nào? Phải biết rằng tinh cầu M hiện tại cần công nhân kiến trúc, cần nông dân, cần nhà địa chất học vân... vân, người ta chính là không cần chuyên gia tài chính. Còn có nhân viên công vụ... Rất rõ ràng cơ cấu nhân viên công vụ nhất định phải gia tăng một ít, kết cấu nhân viên công vụ phải giảm bớt một ít. Vấn đề là ngươi mang đầy đủ đến nha môn người ta cũng không làm ah.
Cuối cùng tại chính phủ liên bang sau khi trải qua N vòng thảo luận, công khai một phương án cơ hồ làm hầu hết mọi người thỏa mãn
thứ nhất: lần đầu di dân trước ưu tiên lao động cường tráng, nhi đồng cùng người già tạm thời lưu lại địa cầu. Dù sao người máy không phải người, phải có bọn culi lên công tác 10 năm mới được. 10 năm sau, người già tại địa cầu vì ô nhiễm và tự sát mà die hết, trẻ em có thể tiếp tục làm culi. Sau đó nhóm thanh niên 10 năm trước lại tiếp tục thành culi. Cho nên sau 30 năm lại thêm người máy trợ giúp, cơ bản phát triển cùng với địa cầu hiện tại không sai biệt lắm. Từ điểm đó, có thể thấy ánh mắt liên bang tương đối xa
Thứ hai: sợ mọi người đường đi nhàm chán, mở trò chơi cho mọi người tiêu khiển. Tất cả mọi người có thể căn cứ vào giá trị bản thân để đổi thành tiền trong game, đến tinh cầu M có thể đổi lại thành tiền thật, đương nhiên đổi tỉ lệ lên phi thuyền sẽ nói cho ngươi biết, một ức có thể đổi lại tiền đồng xem như tiện nghi cho ngươi.
Còn cao hơn 1 lần là, trò chơi để cho trí tuệ và năng lực máy tính khống chế, trí tuệ và năng lực máy tính đem số liệu tâm lý của người chơi phân tích ra, để máy tính phân phối trí tuệ và năng lực khi đến tinh cầu M thực hiện công tác. Điểm ấy là trọng yếu nhất, cũng được liệt vào khâu quan trọng nhất trong kế hoạch di dân được giữ bí mật. Trừ chính phủ liên bang cùng trí tuệ và năng lực máy tính, ngoài ra không còn có người biết được.
...
Vì vậy 15 tuổi —35 tuổi nam nữ bị hạ lệnh cùng cáo biệt với người già và trẻ nhỏ trong nhà... Cái gì, ngươi nói 45 tuổi? Không có ý tứ, bởi vì miệng người nhiều, cho nên người bình thường 35 tuổi liền về hưu, đem cương vị công tác nhường lại cho người trẻ tuổi. Nói sau 45 tuổi, bởi vì không khí ô nhiễm, tử ngoại tuyến, lỗ đen phóng xạ... Có thể sống đến 45 tuổi đều xem là sống thọ rồi. Lại nói, người địa cầu đều văn minh, ngươi đều 45 tuổi mà không chết, không có công tác, còn tạo thành nguy cơ thiêu lương thực thì không nói nổi. Cho nên dù sống đến 55 tuổi thì đều lụa chọn tự sát. Tự sát giống nhau là quăng biển cho cá ăn, bởi vì đốt cháy thi thể cũng làm không khí tiến thêm một bước ô nhiễm.
Cơ hồ tất cả mọi người đồng ý Liên Bang pháp lệnh, không có biện pháp, ai bảo địa cầu là ông của mình hoặc là ông của ông tạo nghiệt. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước, đây là một đạo lí nhỏ bé
Đại quy mô di chuyển hai ngày trước, cuộc du lịch trọng yếu nhất... được chú ý nhất là trò chơi được công bố, hơn nữa nội dung trò chơi do tập thể nhân dân và cón bộ công nhân viên quyết định
Âu Mỹ bầu cử chọn: ma pháp cùng kiếm pháp.
Châu Á bỏ phiếu ra: ma pháp cùng kiếm pháp.
Trung Quốc bởi vì miệng người nhiều, một mình một cái WC, khu Trung Quốc. Cuối cùng do chính phủ quyết định: song kiếm!.
Châu Phi khu đâu này? Không có ý tứ, toàn bộ di dân. Liên tục khô hạn 100 năm, thấp nhất nhiệt độ 45 độ, sớm không người ở.
"Con mẹ nó! Song kiếm. Là trò trym gì?" Một cái tiểu tử rất không cao hứng xem tin tức TV: "Chẳng lẽ một thằng cầm hai cái kiếm, thi xem thằng nào chém nhanh hơn à? dựa vào cái thốn gì mà khu vực chúng ta lại không bỏ phiếu?"
Lúc này chỉ nghe dưới tầng năm có người hò hét: "Đường Hoa, đi biểu tình đi a."
Nguyên lai là đồng học kiêm đồng sự từ nhỏ, thằng bạn Tôn Minh. "Biểu tình thì được cái gì?"
Tôn Minh hô:"Kháng nghị bọn idiot mới chơi song kiếm, chúng ta muốn chơi ma pháp cùng kiếm pháp"
"Nhàm chán... ngươi đi một mình đi"
...
"Tiểu Hoa..."
"Mẹ, gọi ta là Đường Hoa, nếu không dễ dàng bị người khác hiểu làm giới tính"
"Aiz...nhi tử, ngươi ngày mai phải đi sao vẫn còn tính tình nà. hiện tại ra ngoài không giống với trước kia, bây giờ khả năng... Nhìn không tới... cái này là nghiệp chướng tổ tông để lại, trả ba đời cũng không hết." Đường lão mẹ nói tiếp bộ dạng nước mắt lưng tròng thương tâm.
"Biết rồi, mẹ, hảo hảo chiếu cố chính mình, ta không sao."
"Ân, mẹ biết rõ. Mẹ nghe nói trò chơi này có thể có tền tại tinh cầu M, cho nên..." Đường mẫu lấy bản bút kí ra "MẸ dạy ngươi chơi game như thế nào, làm sao để thành bờ rồ game a."
"..."
"Ngươi không biết a, mẹ ngươi từng tung hoành trò chơi thợ săn, khi đó mẹ ưa dùng nhất là cung tiễn thủ. Trong trò chơi mới biết ba ba ngươi.. Lại nói mấy trăm năm qua, người họ Đường chúng ta không ai không phải là cao thủ trò chơi,ông nội của ngươi, bà nội. ông cố, bà cố, ông tổ, bà tổ, ông cố tổ, bà cố tổ...người nào lúc tre mà chưa cày game qua. Cho nên mẹ tìm một buổi tối, gom góp tinh hoa của nhà họ Đường chúng ta,theo pháp sư, mục sư, thích khách, chiến sĩ... Đến kỵ sĩ tất cả tâm đắc.”
"..."
"Song kiếm theo như mẹ phân tích thì hai tay cầm kiếm, chắc là chú trọng công kích vật lý, như Chém gió đao pháp,dã man trùng kích... các kỹ năng...”
"..."
"Trò chơi đã sớm thay vào hóa, cho nên ngươi không thể truy cầu song kiếm linh hoạt, mà muốn trước luyện linh hoạt cho tốt một tay. Mặt khác kỹ năng phụ trợ cũng rất trọng yếu,ví dụ như phòng ngự cường hóa, công kích cường hóa, phá giáp thuật...”
...
Một đêm không ngủ, toàn bộ khu Tung Của đều như vậy, thân là trưởng bối thì dốc sức nhồi nhét tư tưởng trò chơi cho con cháu. Ví dụ như tổ đội là cái gì, tổ đội thì phải chiếu cố đến cái gì, làm đội trưởng thì phải quan tâm điểm gì, phân phối trang bị như thế nào, Công hội quản lý thế nào, đánh BOSS rơi trang bị nhưng thời gian lại quá lâu không bằng làm tiểu binh có hiệu suất hơn v....v. Cái gì? ngươi không biết tiểu binh là cái gì? Chính là nguơi một mình đánh quái, bán gì đómuốn người khác ra giá, đối khi gặp bọn gà thì bán được với giá cao...Mua đồ muốn cùng bằng hữu cùng một chỗ ép giá, không bán liền giết, gặp một lần giết một lần ...
...
Sau một màn nước mắt đầy trờ từ biệt, tất cả mọi người bắt đầu lên thuyền. Phi thuyền Đường Hoa đánh số một vạn tám, số hành khách của hắn đánh số là 180999990. Người máy phục vụ viêdduwuwa Đường Hoa đến chổ của mình.Thiên địa rất nhỏ, tuy vậy 4 mét vuông mà thôi, ngoại trừ trò chơi bên ngoài khoang thuyền thì không còn gì
Đường Hoa không phải gà bắp, biết rõ là có ý gì. Rất nhiều năm trước kia, thế giới lâm vào nguy cơ mất lương thực, vì vậy mọi người phát minh toàn bộ lập thể như thật trong khoang thuyền.Ở bên trong ngươi thân thể có thể tiến vào ngủ đông trạng thái, đã ngủ đông, cái kia có thể không ăn không uống không sót không vung, đã giảm bớt các-bon-đi ô-xít bài phóng, còn có thể tiết kiệm lương thực, tư nguyên nước vân... vân.
Tóm lại một câu là. Lần này lữ hành thì lăn lộn chính tại đây
...
Đã đến giờ ngủ đông, trò chơi bắt đầu...
Quy củ cũ, trước khi vào trò chơi thì phải cùng hệ thống nói nhảm.
Đối tượng Đường Hoa nói chuyện chính là một cái tranh châm biếm nữ hài, Đường Hoa nhận thức cô gái này, tên thì quên mịe rồi nhưng hắn nhớ một câu nàng thường nói. Nàng khi dùng ultimate với người sấu thường nói một câu: ta đại biểu Ngân Hà tiêu diệt ngươi.
Đường Hoa không thích người này, không thích người khác đại biểu.
"Tính danh" Mỹ nữ hỏi
“Đường Hoa.”
“ Tên trò chơi.”
“Hỗn Giang Long!”
"Tên mang tính chất xã hội đen, phủ quyết."
"Người trong giang hồ"
"Xoẹt" một thanh kiếm sét đánh, một đạo thiểm điện đánh trúng Đường Hoa. Mỹ nữ trong gương sửa sang lại lông mi: "Thỉnh không bắt ta lạp lại lời đã nói qua."
Đường Hoa tay nắm lại thành đấm, tức điên lên... Không có ý tứ, là bị điện giật
Sự thật là Đường Hoa trên mặt đất, vịn cái bàn hữu khí vô lực nói: "ta muốn đi kiện ngươi"
"Ta muốn đi kiện ngươi, danh tự xác điịnh"
“Không!” Đường Hoa vội vàng nhảy dựng lên, sao có thể kêu cái tên này.
"Gọi là không không? đếm ngược 20 giây tiến vào"
"Con mẹ ngươi... Không đúng! Ta muốn... ta không gọi là ta muốn, ngươi phải cho ta thời gian, mẹ ta muốn danh tự cho ta còn phải suy nghĩ một tháng..."
“8 giây, 7 giây...”
"Trên trời mây trắng như bông, ở giửa cánh đồng mông trắng như mây, ngẩng đầu nhìn mây trắng... cúi đầu nhìn thấy mông.. mây mây mông mông, Sừ Hòa ngày giữa trưa... Ta không cần phải thơ cổ... Ta muốn danh tự...” (Dịch: khúc đầu là tự chém, không biết dịch thơ )
“Đã đến giờ.”
"Ah!" ngay lập tức đầu Đường Hoa trống rỗng. Đã đến giờ? vậy tên mình là cái thốn gì? Chính minh chưa nói a! Chẳng lẽ nàng đem câu nói sau cùng của mình làm danh tự? Câu nói sau cùng là gì? Hình như là : suy nghĩ một tháng. A...A Đường Hoa lúc này thật muốn đập đầu vào mông mà tự sát.
“Chưa có chọn xong? Tiếp tục 20 giây tính theo thời gian. 20, 19...”
Đường Hoa mặt rất đen, bị lừa cmnr, rõ ràng bị biến thành con khỉ. Tuy vậy may mắn là, còn chưa chọn danh tự
“Hoa đô héo tàn rồi, chú ý ta điện giựt ngươi nha...” Mỹ nữ mặt cũng rất đen, chon cái tên mà dùng tới 40 giây
Đường Hoa cảm thấy rất căm tức, nhiều hơn là ủy khuất, Đường Hoa có truyền thừa truyền thông ngàn năm đầy mỹ đức, luôn luôn có thể nhịn, nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Đương nhiên hắn không phải nhát gan, mà là... KHÔN KHÉO. Lúc gặp đối thủ cường đại, thời điểm mở máy gian lận cũng không thể thằng hắn, ngươi dù rằng không phải là bằng hửu của hắn nhưng cũng chớ làm địch nhân của hắn.
Sự thật người như vậy thì cơ hồ không có, Đường Hoa nhằm vào chỉ là trong trò chơi... Ví dụ như hắn không ở giai đoạn tân thủ đi khiêu chiến BOSS, Ví dụ như hệ thông cho hắn tọa độ, hắn tuyện đối đi không nghi ngờ. Lại ví dụ như có người nói thương yêu hắn, hắn hội trước mò mò túi áo tiền, xem đủ tiền mua hai cây kem không
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
“Chào mọi người.” Một ông già lòng bàn chân sinh ra gió thăng lên giữa không trung, cất lời chào bọn người chơi đang còn mê man giữa thôn làng : “Ta là trưởng thôn, bất quá đừng có hiểu lầm, họ của ta không phải là Trưởng, mà tên ta cũng chẳng phải là Thôn. Ta gọi là trưởng thôn là bởi vì ta là trưởng thôn của tân thủ thôn số XXXXX này. Đương nhiên nếu như đây là tân thủ trấn thì ta phải là trưởng trấn, còn nếu là tân thủ thành...”
“Lấy đá chọi lão.” Một anh bạn dũng cảm đứng bên người Đường Hoa lượm lên cục đá, giựt giây mọi người tiến hành công kích trưởng thôn đang dài dòng lảm nhảm.
“Xoẹt!” Một tia chớp từ trên trời giáng xuống, anh bạn dũng cảm kia lúc này biến thành tia sáng trắng. Trưởng thôn gật gật đầu vừa lòng nói : “Thằng nhóc này sẽ đi du lịch địa ngục một giờ... Khụ! Vừa rồi ta đã giải thích về pháp thuật, không biết có ai muốn nhờ ta giải thích tiếp về phi kiếm không?”
Không ai nói gì cả. Tuy rằng cảm xúc rất kích động, nhưng cũng không ai muốn phải lãng phí một giờ đồng hồ cả. Trưởng thôn gật gật đầu, hất tay một cái, từ trong ống tay áo bay ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng bạc, thanh kiếm nhanh như chớp xoắn một nhát vào ngay giữa bầy người, một tia sáng trắng dâng lên. Giữa tia sáng, anh bạn bi phẫn quát trưởng thôn : “Ông mày không có nói chuyện.”
“Ai trông thấy ta giết người lung tung thì đứng ra.” Trưởng thôn rất hòa nhã thân cận, mặt cười cười nói.
Toàn bộ mọi người tập thể lắc đầu, lão già này là đang cố ý ngược đãi mọi người, nhằm thỏa mãn tâm lý u ám thích khi dễ người nhỏ yếu của lão.
“Tiếp theo... Chúng ta sẽ xem lại ba ngàn năm trước. Đúng rồi, ba ngàn năm này không tính theo năm Công Nguyên, mà là tính theo thời gian của thôn làng này. Cách tính thời gian của thôn làng này thường thường là dùng đồng hồ cát. Đồng hồ cát tức là bỏ cát vào trong một cái lọ, sau đó cứ mỗi một khoảng thời gian nhất định thì cát sẽ chảy xuống một ít, chúng ta sẽ căn cứ vào số lượng cát còn thừa để mà tính thời gian hiện tại. Đương nhiên là vẫn có sai biệt đó, đôi lúc thời tiết ẩm ướt, hạt cát sẽ rớt chậm một chút. Nói tới chuyện này, ta lúc trẻ cũng đã từng lĩnh hội sâu sắc rồi, đó là lúc ta cưới dâu... Sau đó dâu nhà ta lại không chịu a... Tuy rằng cuối cùng cũng miễn cưỡng động phòng đó, nhưng mà sự tình cũng kinh động lên tới huyện nha lận. Nói đến huyện nha, chắc chắn các ngươi còn chưa đi qua...”
Giữa một loạt tiếng thút thít, có mấy chị gái rốt cục nhịn không được nữa dũng cảm giơ tay lên quyết tuyệt quát : “Ông già, cho thoải mái chút.”
“Roạt!” Lập tức một ngàn năm trăm tên người chơi trong tân thủ thôn giơ ba ngàn cánh tay lên cao, tất cả đều chỉ cầu được chết cho nhanh, không cầu sống nữa. Người nào dáng hơi thấp thì đứng lên trên tảng đá, hy vọng mình sẽ chạm đến tia sét đầu tiên. Khoảnh khắc này, quần chúng nhân dân biểu hiện ra trí tuệ cùng dũng khí vô cùng, khoảnh khắc này rồi cũng sẽ được ghi vào trong sử sách vĩnh viễn...
“Ngại thật, ta không biết quần công.” Trưởng thôn rất tiếc nuối sờ sờ cái cằm đáp.
“......” Toàn bộ mọi người trong lòng thề, tương lai học nghiệp thành công, nhất định phải trở về giết trưởng thôn một trăm lần rồi một trăm lần nữa. Chỉ là chẳng lâu sau, mọi người đều hiểu ra được sự thiện lương của trưởng thôn. Cũng hiểu ra được một đạo lý thô thiển : thiện lương cũng có phân chia tầng thứ. Đem trưởng thôn mà so sánh với NPC thế giới bên ngoài thì quả thật so với Quan Âm nương nương còn thiện lương hơn.
Trưởng thôn không nói nhảm nữa, tay một phất, trời đất trở nên mơ hồ, sau đó rõ ràng lại. Tất cả mọi người chơi như đều đặt thân vào bên trong mây khói, chẳng qua bên dưới mây là lầu các, hạc tiên, là hoa, là cây, và là cỏ, nhưng mà không trông thấy người nào.
Đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới, mây bị thổi tan, ngàn tên người chơi túm lấy nhau mới miễn cưỡng đứng vững. Chỉ thấy phía Đông Nam đột nhiên xuất hiện một hố sâu màu đỏ như máu, một anh rất ngầu tóc đỏ đồ đen từ trong lỗ máu đi ra, chân đạp một đám mây màu máu ngắm nhìn khối tiên địa này.
Lúc này phía Tây Bắc xuất hiện một vòng gợn sóng, gợn sóng chợt mơ hồ, xuất hiện một anh chàng đẹp trai toàn thân ánh bạc, đầu đội mão màu tím kim, chân đạp một thanh bảo kiếm trôi nổi trên không trung.
Anh đẹp trai giơ kiếm trong tay chỉ, quát : “Lại là ngươi, ngàn năm xông lên Thiên Giới của ta hai mươi bảy lần, ý ngươi muốn như thế nào?”
Anh ngầu không nói chuyện, mắt chớp một cái, toàn thân có ánh sáng màu đỏ máu vọt lên cao mười trượng, như hổ đói nhìn chòng chọc vào anh đẹp trai.
“Lại muốn đánh? Vậy đến đây đi!” Anh đẹp trai cương khí chấn một cái, thanh bảo kiếm trong tay vụt lên hàng ngàn tia chớp mỏng như tơ, lưỡi kiếm càng là sắc bén bức người, phát ra tiếng rồng ngâm, tựa hồ lúc nào cũng có thể lao vụt ra.
Anh ngầu nhếch môi hơi hé răng cười lạnh, bắt một pháp ấn bằng một tay, mây máu trên thân xông lên trời cao biến ảo thành một con huyết long nhào qua anh đẹp trai. Anh đẹp trai kiếm khí giương lên, ngàn tia chớp dựng lên tận trời, xoắn nát con huyết long. Đồng thời, kiếm lôi điện trong tay biến thành kiếm ánh sáng, vạn tia sáng cuồn cuộn cùng bảo kiếm nhào qua giết hướng anh ngầu.
“Tốt.” Anh ngầu rốt cục nói chuyện, hắn cấp tốc một tay vần vũ trong không khí, cơ hồ trong nháy mắt trước mặt hắn xuất hiện một bức tường trong suốt màu máu tràn ngập những văn tự màu đen. Nhưng lực lớn tựa vạn sông đâu phải dễ dàng lật tay là chặn được, nháy mắt tường máu bị phá. Anh ngầu thừa dịp ánh sáng bị khựng lại, vừa lùi vừa động, lại một bức tường máu thình lình ngoi lên, lại vỡ, lại lập, lại vỡ, lại lập,...
Rốt cục khi anh ngầu thối lui đến trước hố đen, ánh sáng phá tường không được trôi đi mất tăm. Anh đẹp trai nhếch mép cười tay bắt một cái ấn quyết, đột nhiên bên ngoài tường máu kiếm khí đại thịnh. Anh ngầu vừa thấy không ổn, vội vàng vung tay, một cái đỉnh tinh xảo nho nhỏ trong tay đón gió lớn lên, sít sao chụp lấy phi kiếm vừa phá tường vụt đến.
“Thu!” Anh ngầu nghiến răng, một ngụm máu phun lên đỉnh, đỉnh lập tức ép nhỏ lại vài phần. Anh đẹp trai ngay lập tức kết ấn, ấn được kết càng nhanh thì trong đỉnh phát ra tiếng vang lại càng kịch liệt, thỉnh thoảng lại có xu thế phi kiếm phá đỉnh mà ra. Rất nhanh đỉnh bị phi kiếm cự cho lớn lên bằng chừng một mẫu đất, nhưng tiếc rằng đỉnh này không phải vật phàm, vẫn chưa thể bị phá.
“Nguyên thần xuất khiếu!” Anh đẹp trai rống một tiếng, một cụm ánh sáng màu trắng vụt bắn vào bên trong đỉnh. Nháy mắt bên trong đỉnh ánh sáng rực rỡ, một cụm ánh sáng mạnh mẽ phá đỉnh bay ra, bảo kiếm cùng ánh trắng đang bám trên thân kiếm cùng bay vào trong cơ thể anh đẹp trai.
Anh ngầu âm trầm cười, lật tay đem đỉnh thu vào trong túi, hai tay chưởng ra, mây máu trên thân biến thành con ưng khổng lồ, giương cánh rít lên. Anh đẹp trai mặc dù hơi thở dốc, nhưng cũng không cam yếu thế, toàn thân kiếm khí tung hoành hoá thành phượng hoàng gườm gườm nhìn con ưng. Chiến hoả tràn ngập, thắng bại chỉ trong một nháy mắt.
* * * * * *
“Sao lại hết rồi?” Ngàn tên người chơi cùng căm phẫn hướng lên trời rống to. Mắt thấy thời khắc kịch liệt nhất tới rồi, vậy mà lại... Giống như là “chiến đấu” đến thời khắc cuối cùng, vậy mà người nữ lại nói với ngươi : “hôm nay em đèn đỏ”, cảm giác bứt rứt tận tim phổi kiểu này đủ để khiến người ta phạm phải án giết người một trăm lần.
Trưởng thôn không để ý tới mọi người, lầu bầu nói : “Trong bao của mỗi người đều có một bình thuốc dịch dung. Dùng nó thì các ngươi có một lần, cũng chỉ có một lần lựa chọn thay đổi tướng mạo, chiều cao, nhưng không bao gồm giới tính cùng những vẻ ngoài đặc thù. Trời thì lớn, đất thì lớn, lạy trời cho gió thuận mưa hoà, lạy đất cho ngũ cốc bội thu... Mặt khác trong bao của mỗi người còn có một cây nhang thơm, có thể hướng trời đất cầu phúc, chú ý nhang này cùng thuốc dịch dung chỉ có thể sử dụng sau khi ngươi tới cấp 10 và trước khi rời tân thủ thôn. Được rồi, phía dưới nghiêm, giải tán.”
“Xì!” Có một bộ phận người xem không văn minh hướng lên trời chĩa ngón giữa.
* * * * * *
Cơ hồ mọi người đều có cùng một ý tưởng với Đường Hoa : tìm phi kiếm! Tìm mần răng? Đương nhiên là làm nhiệm vụ, trong trò chơi ngươi level 1 thì đưa cho ngươi vũ khí, sau đó căn cứ vào yêu cầu đẳng cấp bất đồng của trang bị, khi ngươi tới đẳng cấp tương ứng thì sẽ cung cấp nhiệm vụ nhận trang bị rác rưởi cho ngươi. Rác rưởi thì rác rưởi, dù sao cũng là trang bị a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
Chương 4: Đại chiến "Người ~ Gà"
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
Tân thủ thôn có hơn trăm hộ dân vậy là tìm ai để nhận nhiệm vụ phi kiếm đây? Đáp án đây : đầu tiên là thợ rèn, kế đến là trưởng thôn. Đương nhiên, nếu như ngươi tìm thầy thuốc xin vũ khí, người ta cũng có dao bầu đó, vấn đề mấu chốt là dao bầu chưa chắc bay được, mà cho dù có thể bay cũng chưa chắc có ai chịu loại phong cách đó. Thử nghĩ, một người dẫm lên dao bầu bay lượn tự do trên bầu trời, không cẩn thận một cái, rắc rắc, ngón chân cái không còn. Bay một vòng xuống nhìn lại chỉ còn bàn chân không a, mà đây là nhằm vào người da dày thịt béo mà nói đó.
“Không có.” Trưởng thôn vung tay rất rõ ràng rất tiêu sái, rất tàn nhẫn hồi đáp mấy người chơi đang tràn đầy ánh sao chớp chớp trong mắt.
Về phần thợ rèn, nhiệm vụ thì không có, nhưng mà người ta có bán kiếm... có điều lại là kiếm gỗ đào. Không chỉ tên nghe rất ngầu, mà giá cả cũng phải chăng : một lượng vàng.
Khi mọi người nhao nhao bại lui, một anh công tử nghiến răng, dậm chân đập một lượng vàng lên bàn thợ rèn. Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, anh công tử cầm kiếm gỗ đào và...khóc. Hắn bi thiết hỏi thợ rèn : “Ông chú à, có thể trả lại hàng không?”
“Hàng bán miễn trả lại. bất quá...” Ông chú thợ rèn nói rất mềm mỏng : “Ta còn có nghiệp vụ thu mua binh khí bị vứt bỏ.”
“Kiếm này...”
“Một lượng bạc.”
Anh công tử nghe xong mặt không còn chút máu, cầm kiếm gỗ đào lảo đa lảo đảo bước ra cửa. Lúc này mới thấy mọi người không có tâm đồng tình đến cỡ nào, nhao nhao túm anh công tử thảm tuyệt nhân gian lại hỏi : “Anh bạn, sao vậy?”
Bất quá cũng còn đỡ, anh công tử này là một người thành thực, nước mắt nước mũi tèm lem đáp : “Đây là binh khí, không phải phi kiếm.”
“Nhưng mà chúng ta không có ô trang bị binh khí a?” Mọi người ngay cả vấn đề này cũng không buông tha anh công tử.
Anh công tử lắc đầu đáp lại : “Có thể cầm trên tay mà chặt, nhưng mà hệ thống nhắc nhở bởi vì không có linh khí nên không thể trang bị.”
“À...” toàn bộ mọi người minh bạch, nguyên lai là ô trang bị chỉ có thể trang bị những thứ có linh khí. Minh bạch xong thì mọi người ca bài ca chim cút, lưu lại anh công tử đơn độc trong gió ai oán : một trăm vạn mà mua một thứ rác rưởi như vậy.
Từ lúc này mới thấy trò chơi này không có phúc hậu, không có nhân đạo đến phi thường. Toàn thôn hơn ba trăm thôn dân vậy mà không có cái nhiệm vụ nào để đón. Trên đường Đường Hoa đi, tiếng than thở một vùng.
Chỉ thấy một người chơi là tráng hán ôm chặt đùi tiên sinh trường tư thục đau khổ cầu xin : “Tiên sinh, cái kia có không?”
Tiên sinh trông về phía xa, thanh âm trầm thấp nói : “Cái kia thật không có”.
Kiều đoạn ra vẻ quen thuộc ghê. Đường Hoa lắc lắc đầu đi về hướng thứ hai có thể lấy được phi kiếm.
* * * * * *
Không sai, trừ bỏ nhiệm vụ ra, cần trang bị thì tìm ai lấy? Đương nhiên là tìm quái vật. BOSS thì ta chọc không nổi, nhưng KK con gà con vịt con ngỗng con lợn con vẫn còn là có thể mà. Hử, chưa nghe qua thường xuyên có người oánh gà con ở tân thủ thôn mà rớt thần khí sao?
“Hây ya!” Đường Hoa múa may nắm tay dũng cảm xông vào đàn gà, nhưng rất nhanh hắn hô “Mẹ ơi!” một câu cấp tốc chạy trối chết trở về.
Nguyên lai gà này không phải gà thường, mà là gà chọi. Phải, còn là gà chọi hung mãnh nhất thiên hạ ở Lỗ Tây Quyên Thành địa khu Hà Trạch tỉnh Sơn Đông khu Trung Quốc cơ. Loại gà trống này cơ ngực phát đạt, cổ dài chân cao, lông đuôi nhổng cao, thân thể anh tuấn uy vũ, có tiếng thiện chiến bất hàng, thà chết không chịu nhục.
Nhưng gà dù sao cũng là gà, sao có thể đấu cùng người đây?
Mấu chốt ở chỗ là tụi gà này chơi quần công. Không phải cái loại một con chọi một đàn, mà là cái loại một đàn chọi một tên. Đường Hoa vừa đến trước mặt đàn gà, lập tức có mười con gà bay ra dàn hàng theo bên trên, chính giữa, bên dưới, hơn nữa đợt công kích thứ hai cũng đã chuẩn bị. Nếu không phải Đường Hoa mắt sáng não nhanh thân thể khỏe, xoay người chạy trối chết đúng lúc, phỏng chừng đã sớm táng thân giữa biển gà.
Bên trong khu an toàn một bạn hữu lòng còn khiếp sợ vỗ vỗ vai Đường Hoa giơ ngón cái lên tán thưởng : “Lợi hại, vừa lao ra năm mươi tên, trở về được có mình ngươi.”
Đường Hoa hít thở sâu vài cái, tỏ vẻ là chính mình cũng chưa hết hoảng hồn.
“Xem ta.” Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy một tên hán tử lao ra khỏi khu an toàn, một con gà chọi quắc mắt phạch phạch lao thẳng đến hai mắt của hán tử. Hán tử không nhanh không chậm, trong miệng hét lớn một tiếng : “Yêu nghiệt, đỡ pháp chú... Xin lỗi, là yêu nghiệt, đỡ cái xẻng.”, hai tay moi ra một cây xẻng gỗ dài ba thước có thừa, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân bổ ra. Chỉ thấy con gà chọi kia đập cánh, rên thảm một tiếng, văng vào giữa đống gà, hiển nhiên là bị thương rất nặng, đi hay ở chỉ trong một đấm nữa thôi.
Nhưng nói thì chậm sự thì nhanh, đàn gà xúc động phẫn nộ xông lên, ba mươi con gà chọi lấy thế nhanh như sét đánh nháy mắt bao phủ hán tử. Một cụm ánh sáng trắng, đàn gà tán đi, chỉ lưu lại cây xẻng gỗ lặng yên trên mặt đất như chứng minh : nơi này, đã từng phát sinh một trận chiến người – gà kịch liệt nhất trong lịch sử loài người.
Mọi người trong khu an toàn lặng yên cáo biệt anh hùng.
“Các huynh đệ, các tỷ muội... đi xét nhà, liều mạng cùng chúng nó.” Một vị trượng phu oai nghiêm đứng trên tảng đá lớn tiếng hò hét kích tình... Lại lầm nữa, là một ông chú đáng khinh đang hò hét.
Trong nhất thời mọi người tỉnh ngộ, nhao nhao vọt vào trong thôn cướp sạch vũ khí. Đã thấy thảm kịch Đường Hoa cũng không cam yếu thế, vọt đến một nhà dân, quát hỏi NPC nữ thôn dân : “Nắp nồi đâu?”
“Bị cường đạo cướp đi rồi.” Người kia khiếp đảm hồi đáp.
“Chài cán bột đâu rồi?” Đường Hoa lật tìm không có kết quả, ép hỏi lần nữa.
“Bị cường đạo cướp đi rồi.”
“Ta x, đám người này hạ thủ nhanh thực. Đường Hoa bất đắc dĩ đi ra khỏi nhà dân.
Đột nhiên bên người Đường Hoa thổi qua một luồng gió mát, một chị gái vọt vào nhà dân quát : “Nắp nồi đâu?”
“...” Trong lòng Đường Hoa cân bằng rất nhiều. Nguyên lai còn có người chậm tay chậm chân hơn mình, mặc dù nàng là một người con gái. Đường Hoa đứng trên đồi cao, nhìn xem bi kịch trong thôn. Ngàn tên người chơi vào vào ra ra mấy nhà dân, giống như một đàn kiến cần cù đang đi tìm thực vật.
“Đệt, nơi nào còn chưa bị cướp sạch đây?” Đường Hoa nhìn ngang ngó dọc, đột nhiên ánh mắt sáng lên, trung ương thôn có một ngôi nhà tranh lớn nãy giờ vẫn không có ai ra vào. Oa! Rất khả năng còn có dao phay. Nghĩ đến đây, Đường Hoa dùng cả năm chi xông xuống đồi, phi nước đại đến phía nhà tranh.
Đường Hoa cúi đầu xông cuồng lên, gặp người đụng người, gặp chó đụng chó, chạy tới trước nhà tranh chân cũng không ngừng, trực tiếp xông vào, lớn tiếng quát : “Nắp nồi, chài cán bột, đưa đây mỗi thứ hai tổ mau...”
Thời gian đứng khựng. Ba mươi mấy ánh mắt thuần khiết cùng nhau rơi vào thân Đường Hoa, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Đường Hoa chảy xuống. Đây không phải nhà dân, đây là trường tư thục.
Thầy giáo có ria mép hai bên nhìn Đường Hoa một cái, uy nghiêm hạ lệnh : “Ngồi xuống.”
“Vâng.” Đường Hoa ngoan ngoãn đến chỗ trống nơi góc vắng ngồi xuống. Nói đến Đường Hoa sợ nhất là người nào? Tuyệt đối không phải là mẹ của hắn, mà là thầy giáo. Ở thời đại mà giáo viên xem học trò là du côn, còn học trò xem giáo viên là lưu manh, thì vì sao Đường Hoa lại sợ thầy giáo như vậy? Đây là bởi vì khi mà Đường Hoa còn học tiểu học đã có một thầy giáo chân chính. Một thầy giáo mà đã qua đời... Còn vì thời điểm đó mấy đời trước nhà hắn có cổ sắc khá nặng, nên Đường Hoa có chút khác biệt so với người khác, hắn tôn trọng giáo viên. Cho dù là giáo viên lưu manh, hắn cũng nguyện ý tôn kính. Có lẽ là bởi vì Đường Hoa khẳng định rằng thầy giáo kia là vì bọn hắn mà mệt chết...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
“...” Đường Hoa xém chút nữa phun ra một búng máu, lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ở trong trò chơi chứ không phải hiện thực. Hắn đứng lên...
“Ngồi xuống.” Thầy giáo rất uy nghiêm. Thời cổ đại, thầy giáo là cái gì? Thầy giáo là thần thánh. Vô luận là hoàng thân quốc thích, hoặc là công chúa thái tử, thầy muốn bụp ngươi thì liền bụp, không cho kêu oan. Ngay cả hoảng đế thấy đứa con bị oánh, cũng đành phải kêu một tiếng : đánh tốt lắm.
“Vâng!” Đường Hoa đặt nửa mông trở lại ghế, có mấy người chơi hồi nãy chuẩn bị xông vào trường giờ ở ngoài cười trộm, đặc biệt là khi nghe thấy “nhân chi sơ...”
“Đứng lên nào.” Tiên sinh đi đến trước mặt Đường Hoa.
“Làm gì ạ?”
“Chìa bàn tay ra.”
“Đừng a thầy ơi, con cũng đã đọc nhân chi sơ theo ngài rồi, ngài cho con chút mặt mũi với.” Một thân Đường Hoa chảy mồ hôi như thác đổ, trong trò chơi mà còn bị đánh vào lòng bàn tay thì mất mặt biết bao nhiêu a.
“Học đường là học đường. Vô luận là nhân chi sơ hay là đạo khả đạo cũng đều là vì học đường. Con xem còn bao nhiêu đứa nhỏ đang nhìn con kìa.”
Dưới những ánh mắt hồn nhiên đang chăm chú, Đường Hoa tay trái thì kéo y phục che lại mặt, tay phải thì chìa ra.
Thầy giáo đánh bộp bộp vài cái xong, coi như là vừa lòng nói : “Trẻ nhỏ còn dạy được. Mặc dù không có tâm học, nhưng vẫn có tâm tôn sư, nay đem cây thước này tặng cho con, sau này sống cho tốt.”
“Cám ơn thầy.” Đường Hoa nhận lấy cây thước nhìn sơ, trong đầu đột nhiên trắng xóa. Cây thước này vậy mà.. vậy mà là pháp bảo. Trên mặt trên viết danh xưng “ Cây Thước”, mặt sau viết chú giải : “Pháp bảo? Không có.”
Này... Đường Hoa có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là cái gì? Đem cây thước trang bị vào vị trí trang bị pháp bảo, không thấy có thêm pháp thuật nào, mà tìm khắp toàn thân cũng chẳng có chút biến hóa nào cả.
“Thầy ơi!” Đường Hoa dũng cảm chủ động đứng lên.
“Nói!”
“Cho con mượn cái băng ghế.” Đường Hoa không chờ tiên sinh nói chuyện, vớ lấy băng ghế dưới mông rồi biến mất nhanh như gió.
Tiên sinh thở dài một hơi : “Nho tử ngu dốt. Đã có thước, cần gì băng ghế? Nhân chi sơ...”
“Nhân chi sơ...”
* * * * * *
“Chen ngang rồi, xếp hàng mặt sau đi.” Ông chú đáng khinh đứng ở trên tảng đá lớn, chỉ vào Đường Hoa đang ôm băng ghế nói.
Đường Hoa nhìn thoáng qua bên trái bên phải, quả thật nếu không xếp hàng ở mặt sau thì vũ khí này của mình không xuất lực nổi a.
“Hôm nay chúng ta không chỉ là vì chúng ta mà chiến đấu, mà còn là vì toàn thể người chơi mà chiến đấu. Từ “người chơi” này từ hôm nay sẽ có hàm nghĩa mới... Nếu như hôm nay có thể tiêu diệt đàn gà kia, thì hôm nay không chỉ là “ngày trò chơi” của chúng ta, mà là “ngày trò chơi” của toàn thể mọi người chơi.” Ông chú đáng khinh phất tay quát : “Đội nắp nồi, tiến tới.”
Một hàng hơn năm mươi người, ba hàng là một trăm năm mươi tên dũng sĩ sải bước ra khỏi khu an toàn. Không hề chần chờ, đàn gà trống gáy lên tràng dài, bổ nhào vào các dũng sĩ.
“Nâng thuẫn... xin lỗi, là nâng nắp nồi lên.” Ông chú đáng khinh vừa dứt lời, một trăm năm mươi tên dũng sĩ cùng nhau ngồi xổm xuống, đem nắp nồi nâng lên trước mặt bảo hộ cho thân thể. Chiêu này quả nhiên hiệu quả, bầy gà đánh trúng nắp nồi đều nhao nhao kêu lên thảm thiết bại lui.
“Cung tiễn thủ... đội quăng đá chuẩn bị. Tổ đầu chọi... tổ thứ hai chọi... tổ thứ ba chọi.” Mấy trăm cục đá bự chừng quả trứng gà bay như che trời lấp đất về phía bầy gà, chỉ nháy mắt là giữa đàn gà dâng một loạt ánh trắng.
“Chiến sĩ... Ai có vũ khí thì xông lên a!” Ông chú đáng khinh vớ lấy xẻng gỗ cùng chạy theo mọi người hướng phía đàn gà.
Lần này rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Đàn gà bị đả kích đột nhiên nên rối loạn trận tuyến, bởi vì không thể tổ chức được tiến công hữu hiệu, nên cũng không thể phát huy được tác dụng kiềm chế hữu hiệu. Cánh đường bên trái, chính giữa, bên phải liên tiếp bị xuyên thấu. Từ ban đầu đánh hội đồng người chơi, chuyển biến thành một mình chọi một người chơi, cuối cùng diễn biến thành bị đánh hội đồng. Tới sau rốt thì một con gà vừa hiện ra, lập tức bị nắp nồi, chài cán bột, ghế đẩu, băng ghế, tảng đá, cái xẻng, nắm đấm, bàn chân, hàm răng, nước miếng,... tùm lum loại vũ khí phân thây. Dù sao thì cứ là một gà giơ đầu, trăm người đánh.
Cho nên tình thế đều trở lại khoảnh khắc bi thảm nhất trong những game võng du cũ : người nhiều hơn quái.
“Kinh nghiệm 33%.” Tân thủ cấp 1 – Đường Hoa nhìn lại thành quả phấn đấu nửa giờ đồng hồ của mình, quả thực là không biết nói gì đứng yên chảy hai hàng nước mắt. Từ khi chơi võng du, mình thê thảm nhất thì cũng có thể trong mười phút lên tới level 2 mà.
Đàn gà là không trông cậy gì được, cứ đánh vậy sẽ đánh tới mạng người mất. Theo thông tin đáng tin cậy, quái cấp 2 là lũ khỉ ở vòng ngoài rừng cây, ông chú đáng khinh đang tổ chức nhân thủ, bày ra chiến lược đánh úp chúng với quy mô lớn. Điều phiền toái duy nhất là, đối phó đàn khỉ thì phải phòng không... người ta đều là từ trên cây nhảy xuống đó.
“BOSS.” Đột nhiên, hơn mười tên người chơi đồng thời la lên một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của cả ngàn người giữa bầy gà. Đường Hoa quay đầu nhìn sơ, chỉ thấy ở trăm mét ngoài có ánh lam lóe lên giữa chỗ trũng, một con gà trống toàn thân có gợn màu nước lam quay chung quanh đang đứng ngạo nghễ trong đó, tiếng gáy thanh thúy cao vút, như muốn lọt thẳng vào trời cao.
“Đội tay đấm... Tức là ai có cầm vũ khí cận chiến thì lưu ý đàn gà nảy mới.” Ông chú đáng khinh rốt cục lại bắt được cơ hội phất tay kêu lớn : “Đội nắp nồi, bao vây tứ phía, lính ném đá bổ cấp mỗi người vài chục đạn dược, nghe mệnh lệnh ta tiến hành công kích.”
Gà trống nhìn thoáng qua ông chú đáng khinh ở trên cây, tựa hồ có thể nghe hiểu tiếng người, sau đó lại nhìn đội nắp nồi đang bao vây nó, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Lên!” Ông chú đáng khinh thấy thời cơ đã tới, phất tay thét ra lệnh, một trăm năm mươi tên nắp nồi hò hét phóng tới gà trống, xem tư thế thì có lẽ có ý nghĩ kẹp cho gà trống bẹp ra.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Gà trống đột nhiên ngửa mặt lên trời gáy dài, dưới chân phát ra hồng thủy ba đào, ào ào đổ ập ra bốn phương tám hướng. Dàn đầu năm mươi tên nắp nồi bị cuộn sóng đánh cho lật người, thi nhau hóa thành ánh trắng, ôm hận mà đi...
“Chắn không nổi a!” Dàn nắp nồi II tuy rằng không có bỏ mình, nhưng nghiêng Đông lệch Tây, hiển nhiên là không xong rồi. Hồng thủy cuốn tới dàn nắp nồi thứ ba rốt cục mới biến mất không thấy.
Một thằng nhãi sau khi nghiên cứu cẩn thận xong mới phát biểu : “Cái này hoàn toàn vi phạm định luật bảo toàn vật lý phải không? Vì sao lại là như vậy?”
Không ai để ý đến hắn, bởi vì ông chú đáng khinh hạ đạt mệnh lệnh thứ hai : “Lính ném đá công kích.”
Nháy mắt, mấy trăm cục đá vèo vèo bay về phía gà trống, vừa sắp trúng gà trống, trước mặt nó xuất hiện ba bức tường bằng nước, chụm thành hình tam giác đem nó quây lại. Cục đá bay trúng tường nước, thi nhau rơi xuống mặt đất, không thể tiến thêm để gây thương tổn cho gà trống.
“Tường nước có máu.” Có người chơi khôn khéo phát hiện, tường nước có nhánh máu, tuy rằng chỉ bị đả kích là 0, nhưng rất chắc chắn là, tường nước này có thể phá.
Nhưng tường nước lại không thấy máu, bởi vì trong lúc đang nói chuyện, nó đã khôi phục sinh mệnh xong rồi. Ý tứ rất đơn giản : lực công kích không đủ phá bức tường bằng nước này.
Tin rằng mọi người ở đây đều hiểu rõ điểm này. Đây không phải là trò chơi chặt chém, ngươi mà dùng biện pháp đánh nhau nguyên thủy nhất của du côn lưu manh để đối phó với BOSS trong trò chơi tiên hiệp thì quả là bọ ngựa cản xe, không tự lượng sức.
“Ta đến!” Một tỷ tỷ đi ra khỏi bầy người chơi, lẳng lặng nhìn BOSS gà trống.
“Được không a?” Toàn bộ mọi người nói thầm trong lòng.
Chỉ thấy tỷ tỷ phất tay một cái quát : “Địa Thử Chuy!” Cây chùy trong tay nàng đón gió mà lớn lên, bay lên trên mười trượng cao, sau đó mãnh liệt phi thường nện xuống phía gà trống...
“Oa...” toàn bộ mọi người không khỏi tán thưởng một tiếng, BOSS gà trống lập tức rớt đi 1/20 máu. Bất quá...
“Xoẹt”, tỷ tỷ trước khi gà trống bổ nhào tới thì trốn vào khu an toàn, vội nhìn bầy người chơi đang nghi hoặc giải thích : “Thời gian cooldown, với lại pháp lực không đủ, phải ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin