Đôi lời dông dài:lanhtamkhach mạo muội thử viết một huyền hiệp, bởi còn lâu mới dám có ý nghĩ chạm vào kiếm hiệp.
Hiện ngay tên truyện và ý đồ xuyên suốt đến cuối ra sao, lanhtam cũng chưa có nghĩ ra. Sức tưởng tượng hạn chế, từ ngữ nghèo nàn, kinh nghiệm không có, diễn đạt vụng về, mong mọi người góp ý. Sợ nhất vướng lỗi logic, miêu tả không chuẩn xác phù hợp với thân phận nhân vật... Nói đơn giản đến việc chọn tên cho nhân vật cũng tự thấy khó khăn vì lanhtam không biết tiếng Trung, vốn Hán Việt cũng ít ỏi!
Đây là chân thành mong được góp ý chứ không hề giả dối khiêm tốn hay rào trước đón sau gì! Bởi đã liều post lên diễn đàn đông đảo nghĩa là mọi thứ yếu kém không thể che giấu nổi, cũng không thể ton tót chạy theo từng bạn để giải thích thuyết phục như đối với phạm vi hẹp được. Nghĩa là xấu đẹp thế nào không phụ thuộc vào lanhtam nữa, một khi đã post ra.
Lanhtam viết rất chậm, cũng không hiểu rõ một khi thử đặt bút thì cần những thủ thuật gì nữa, cứ nghĩ đến đâu viết đến đó. Chỉ cầu mong không rơi xuống thang điểm âm là mãn nguyện. Thành thật mong vậy! Nói thật là lanhtam xa Việt Nam được mấy năm, sự thích thú với kiếm hiệp giờ lại bùng lên, kết hợp lại nên thử xem sao, coi như một trong những cách xả stress và chia sẻ một số mong ước của mình, đôi khi tự mình có thể không nhận ra, dù rất có thể không tài nào diễn tả được nếu có nhận ra đi nữa.
*
**
Hiện được sự đồng ý của một thành viên trong ban quản lý 4vn, lanhtamkhach liều post ra khu Tiên hiệp này! Quyết định viết siêu tốc như tập thể dục hàng ngày do tự xét rằng năng lực hạn chế nên lâu chậm thì chất lượng cũng không mấy thay đổi!
Tập 1 sẽ tương đối rời rạc do lanhtamkhach cố gắng giới thiệu nhân vật, tình huống. Tập 2 mới lên đường tầm sư và rèn luyện.
Tập 1 chủ yếu gỡ một phần nhân quả, hận thù dồn lại từ vô vàn năm tháng, từ các đời tiên tổ lưu lại. Cũng hy vọng chạm được rìa rìa ý nghĩa Hồi đầu thị ngạn, về sự không thể thanh tâm, không tài nào buông bỏ, vượt lên luân hồi phi thăng, giải thoát khỏi trầm luân khổ sở nhân quả chất chồng.
Một lần nữa, rất mong nhận được những chỉ giáo để viết tỉnh táo hơn, bớt nhàm chán hoặc gây cười cho người đọc!
########################################### BQT 4vn rất hoan nghênh. Gửi tác giả: Bạn cứ từ từ mà sáng tác, không phải vội vàng, dễ ảnh hưởng đến văn phong. Chúc bạn viết hay, viết giỏi, viết thành công. Các bạn đọc giả, hãy đọc và góp ý cho tác phẩm để nó được hoàn thiện hơn. Filo ##########################################
Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 1 - Ẩn sự (thượng)
Cuối thu, nhiệt độ giảm dần ngày qua ngày có thể nhận thấy qua những cây cành mỗi lúc một xơ xác, những chiếc là còn trì níu nổi cũng dần kiệt sức, màu sắc đã ngả hẳn sang đỏ úa hay vàng khô. Mọi sinh vật vội vàng dự trữ lương thực cho mùa đông giá đang tới gần. Nhưng trong một khoảng sân rất rộng vẫn có tiếng trẻ nô đùa:
- A Phong à, ngươi ở đâu thế ? Hè hè, ...
Âm thành non nớt thì thào đó là của một cậu bé chừng 8 - 9 tuổi, bụ bẫm với đôi mắt xanh thẳm trong vắt đang gạt gạt mồ hôi tứa ra từ vầng trán rộng quận bết những lọn tóc vàng mượt như tơ, lò dò ngó nghiêng từng chậu cảnh, vòng quanh hòn giả sơn. Chiếc áo lụa màu xám thanh nhã đã lấm lem những vệt màu xanh khô quánh xin xỉn của nhựa cây, xem ra còn sậm hơn màu nâu của mùn đất đang tranh nhau ngang dọc. Thậm chí trên chiếc đầu nhỏ cũng vương đầy đất bụi và rêu mốc rơi xuống từ những thân cây cao hơn cậu rất nhiều.
Một ả thị tỳ mặc áo màu xanh đứng canh từ xa chợt gọi vọng tới:
- Thiếu gia, gần đến giờ học với phu nhân rồi a! Thiếu gia phải đi tắm mau thôi kẻo không kịp!
- Tới rồi sao ? A Nguyệt ngươi quay về bẩm với mẫu thân là ta sẽ đến ngay! A Phong đợi ta đi rồi ra nhé, ta nhất định phải tìm được ngươi ngày mai! - Cậu bé Hoàng Phủ Tường lộ tia tiếc nuối nhưng không dám trái lệnh mẫu thân, chạy vội về phía dinh thự rộng lớn sâm nghiêm, chiếc bóng nhỏ chỉ thấp thoáng rồi biến mất trên hành lang với những hàng cột đã lên nước lừng lững phải 2 người ôm mới hết.
Ả thị tỳ Thu Nguyệt tiến tới một bụi trúc um tùm, luồn tay vào xách lên một cậu bé khác cũng chỉ 6 - 7 tuổi nhưng thấp nhỏ hơn thiếu gia Hoàng Phủ Tường vừa nãy rất nhiều, bộ y phục cậu cũng bằng vải thô màu nâu xỉn:
- Tiểu quỉ, ra ngay cho ta! Ai cho phép ngươi làm thiếu gia khổ thế hả?
Hoàng Phong ấm ức nhưng không dám cãi. Kinh nghiệm gần 2 năm qua cho biết là còn nói lý với Thu Nguyệt thì nó còn bị mắng nặng hơn. Tự ái khiến Hoàng Phong không hé răng kể lại với Hoàng Phủ Tường. Trí óc non nớt của Tiểu Phong không giải thích được tại sao Thu Nguyệt đối với nó khắc nghiệt thế. Hoàng Phủ phu phụ tử, thập đại đệ tử và Lương bá bá chăm nom vườn tược đối với Hoàng Phong đều rất tốt mà.
- Thu Nguyệt!
Đệ thập đệ tử Lâm Tiêu Vân hầm hầm đi tới
- Dạ, Lâm tỷ bớt giận! - Thu Nguyệt run lên - Nô tỳ sợ thiếu gia chơi đùa quá sức!
Lâm Tiêu Vân trông tựa như mới 17-18 tuổi, khuôn mặt trái xoan không hề điểm trang vẫn phơn phớt hồng, cánh mũi nhỏ nhắn hơn chun lại, xoay sang nữ tỳ Thu Nguyệt, chau đôi mày xanh mướt, khe khẽ lắc đầu:
- Ngươi sai rồi, Tiểu Tường còn nhỏ, có Tiểu Phong làm bạn cùng là tốt. Đến sư mẫu còn chưa ép Tiểu Tường học nhiều! Sư phụ và sư mẫu cũng không nặng chuyện thân phận, ngươi sao phải khổ thế ?
- Dạ, Thu Nguyệt sai rồi!
- Thôi, đi đi. Phu nhân đang chờ ngươi tại Tiểu Lan lầu!
- Tên tiểu quỉ chết đâm giảo quyệt làm hại ta! Cút đi!
Hoàng Phong vẫn giữ lễ cúi chào Thu Nguyệt, xong quay mình chạy về dãy phòng thấp nhỏ chật hẹp hậu điện nơi dành cho gia nhân trong phủ. Ngẩn người nhìn sững vào hình bóng một cậu bé kháu khỉnh mũi cao mày kiếm và đôi mắt long lanh như châu báu trong thau nước, A Phong không thể nào hiểu tại sao nó bị Thu Nguyệt ác cảm đến thế từ khi Phương Nhược Lan mang Thu Nguyệt về khoảng gần 2 năm trước. Cậu có trêu chọc Thu Nguyệt đâu nhỉ?
- Phong nhi, còn làm gì đó, đến lúc phải học bài rồi con.
Một âm thanh trầm ấm từ hòa vang lên sau lưng Hoàng Phong. Nó vội vục nước lành lạnh ra sức kì cọ rồi quay lại:
- Mẫu thân, hài nhi đến ngay đây!
Hoàng thị vội tiến đến nhìn kĩ khuôn mặt của A Phong:
- Phong nhi sao vậy ? Thu Nguyệt đối với con không tốt phải không ?
- Không đâu ạ, A Phong ngoan lắm, ai cũng đối tốt với A Phong dễ thương của mẫu thân mà - Hoàng Phong lắc đầu quầy quậy.
Hoàng thị nén tiếng thở dài, khuôn mặt bỗng như già thêm dù tuổi đời chỉ khoảng như Hoàng Phủ phu nhân, ôm Hoàng Phong vào lòng và khẽ xoa đầu!
- Phong nhi ... giỏi lắm. Cũng vì Tiểu Tường hợp con quá đỗi!
- Mẫu thân, hài nhi luôn tuân lời mẫu thân dạy mà, mẫu thân đừng buồn. Tường thiếu gia tốt lắm, không hại con đâu, còn gọi con là tiểu đệ nữa mà - Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn mẫu thân chờ đợi.
- Ừm! Ài, Thiếu ...Phong nhi còn nhỏ quá.
Trong một khoảng khắc, A Phong bỗng thấy hơi lạ, dù nó không thể nào giải thích được và cảm giác cũng qua rất nhanh.
Hoàng thị nhìn lên bầu trời đã chuyển sang màu xám đục, những cụm mây trắng không hề mang tới cảm giác tươi sáng hơn mà ngược lại chỉ càng gợi thêm một vẻ thê lương lạc lõng. Quả thật là bầu trời như thế hay bầu trời tại lòng người, qua mắt người nhìn mà thành ra như thế ? Nhẹ thở dài, Hoàng thị cúi người xuống định đổ đi thau nước Hoàng Phong vừa rửa mặt, chợt hơi sững nhìn hình phản chiếu một phụ nhân trông già hơn tuổi sát tứ tuần rất nhiều, những nét thanh tú vẫn còn lẩn quất nhưng lại có một vết sẹo dài đỏ mờ bên má trái. Ánh mắt mờ mờ trong thau nước bỗng sáng lên, Hoàng thị hắt đi thau nước, dáng xoay người bước đi mang một vẻ cương quyết.
Thượng Nguyên thần châu trải rộng như vô tận. Núi cao sông rộng sâm lâm rất nhiều mà đồng bằng châu thổ cũng lắm. Hiện tại tam đại đế quốc thống trị hầu hết phần đồng bằng trù phú và các thảo nguyên phú nơi nhân loại tập trung sinh sống. Tam đại đế quốc gồm có Đại Vũ đại đế quốc, Đại Thiên đại đế quốc và Đại Minh đại đế quốc chia nhau nắm giữ những thảo nguyên bát ngát hoặc đồng bằng rộng lớn hàng triệu mẫu bồi đắp bởi những sông lớn nhất tương ứng là Hoàng Sa Hà, Thiên Lệ Hà và Minh Hà. Ngoài ra còn có nhiều tiểu quốc nhỏ hơn nắm giữ những mảnh đất khô cằn hơn ven những dải núi cao chọc trời, quanh năm mây phủ trắng không thấy đỉnh. Ngoài ra còn có 4 sâm lâm thần bí nơi những thợ săn dũng cảm dày dạn kinh nghiệm nhất cũng tránh xa vì đó là nơi tập trung nhiều cự thú hung hãn vượt qua nhiều lần sức người và có thể vượt cả sức tưởng tượng của con người. Những thư tịch cổ còn lưu lại ghi rằng tồn tại cả những hung thú và thần thú từ thượng cổ vô cùng uy mãnh hung tàn có đủ khả năng san bằng cả những tòa thành lớn trong khoảng khắc, tuyệt đối không thể trêu vào. Bất quá chúng không ra khỏi các khu rừng nghìn tuổi hoặc các thâm sơn chỉ thấp thoáng thấy đỉnh mờ mờ xa trong những ngày nắng rực rỡ của mùa hạ, rất sâu vào phía trong những rừng già hoặc những địa danh hoang sơ kì bí. Có 4 sâm lâm thuộc loại cấm kị mà các đế quốc đề ra cảnh báo dân chúng không thiện tiện tiến vào, dù cũng không ít kẻ liều mạng hoặc cùng quẫn muốn vào tìm bảo vật như tinh hạch của cự thú hoặc các kì hoa dị thảo với giá cả lên đến hàng trăm ngàn kim lượng cũng khó có hy vọng mua được. Những kẻ liều mạng vậy hàng trăm ngàn năm mới có vài chục người thành công đổi đời, còn hàng triệu mạng khác đành nằm ôm hận tại thâm sơn. 4 sâm lâm cấm kị là Bắc Băng sâm lâm, Hắc Ám ma lâm, Tuyệt Vọng tử lâm và sâm lâm tối kì bí nằm ngay trung tâm của Thương Nguyên thần châu xưng danh là Vạn Cổ mẫu lâm. Tam Đại Đế quốc cân bằng chia nhau lãnh thổ vòng quanh Vạn Cổ mẫu lâm, cả ba đại đế quốc đều tuyên bố mẫu lâm thuộc lãnh thổ của mình nhưng không xảy ra xích mích lớn dẫn đến chiến tranh vì tuyệt không vị đế vương nào dại dột cho quân tiến vào mẫu lâm đồn trú. Những vùng đất vượt ra bên ngoài những hiểu biết này được gọi là tuyệt địa, sánh ngang độ hung hiểm của Tứ đại cấm kị sâm lâm.
Theo những sách ghi chép lịch sử lưu hành rộng khắp tam đại đế quốc thì Thượng Nguyên thần châu đã tồn tại cả triệu triệu năm. Nhân loại nhỏ bé thời kì xa xưa chịu áp bức nô dịch của Ma tộc, và Thiên nhân tộc, thậm chí còn bị Quỉ tộc coi là thực phẩm. Tuy nhiên qua chiến tranh liên miên nên các tộc lớn dần suy yếu, hơn nữa Ma tộc, Quỉ tộc và Thiên Nhân tộc phải trải qua hàng nghìn tuổi mới thành niên và kết đôi được. Ma tộc và Quỉ tộc dễ sinh hơn thì cũng sinh rất ít và rất hiếm. Khoảng sáu ngàn năm trước dưới sự lãnh đạo của 3 vị chủ thần, cũng chính là viễn tổ của tam đại đế quốc ngày nay, cùng sự trợ giúp của Long tộc và bằng phép tắc do chính mình cảm ngộ đã lãnh đạo các vị thần khác từng bước vùng lên và đẩy lui các thế lực cường hãn đã suy yếu kia vào bước diệt tuyệt, mở ra thời kì sáng lạn cho loài người. Tam đại đế quốc coi đó là các vị tổ thần, vĩnh viễn được thờ phụng. Điều đáng nói là các vị chủ thần đều từ chối thỉnh nguyện lãnh đạo nhân loại, hơn thế tam đại chủ thần còn lưu lệnh cấm các thế hệ sau vĩnh viễn không được tranh đoạt hoàng quyền cũng như can thiệp vào chính sự, tâm sức đều dồn vào tu luyện, truy cầu những cảnh giới nhận thức mới đối với tự nhiên, qua đó đề cao thực lực bản thân.
Hoàng Phủ gia tộc thuộc Đại Vũ đế quốc chính là trực hệ của vị chủ thần lãnh đạo của tộc nhân tiền thân của Đại Vũ đế quốc xưa. Vì xuất thân đặc biệt đó, Hoàng Phủ gia tộc có địa vị hết sức tôn quí, được trọng thị hơn hẳn các gia tộc khác. Để biểu thị sự tôn kính tột bực, ngay các đời hoàng đế của Đại Vũ đế quốc cũng không dám nhận đại lễ của những người xuất thân từ Hoàng Phủ gia tộc.
Tuy gọi là Hoàng Phủ gia tộc nhưng thực chất người họ Hoàng Phủ lưu trú tại biệt viện rộng lớn đó cũng chỉ có Hoàng phủ lão gia Hoàng Phủ Trường và phu nhân Phương Nhược Lan cùng hài tử Hoàng Phủ Tường mà thôi. Hoàng Phủ gia tộc bao đời này đều là đơn truyền. Hoàng Phủ Tường tuy còn ít tuổi nhưng thân phụ đã quá trăm tuổi từ hơn năm mươi năm qua. Nói thế nhưng chủ nhân của Hoàng Phủ gia tộc và phu nhân đều như mới tiếp cận tứ tuần, như vậy bí pháp Vô Cực huyền công họ ít nhất đã luyện tới tầng đệ cửu, vượt qua sự tàn phá của thời gian trên dung diện và vòng kềm tỏa trăm năm của đời người. Truyền rằng viễn tổ xa xưa của Hoàng Phủ gia tộc là người duy nhất tiếp cận đến đệ thập nhị thành trung kì của Vô Cực huyền công, bước tiến xa hơn, tức đệ thập tam thành truyền thuyết thì còn chưa xuất hiện nhưng thành tựu tuyệt đối bất khả tư nghị. Bí pháp thần diệu này cũng được viễn tổ của dòng họ Hoàng Phủ cho phép hậu nhân thu nhập đệ tử nhưng đa phần người theo học chỉ tham ngộ đến tầng đệ ngũ, xuất sắc cũng mới chỉ là đệ bát. Số lượng người cầu xin được theo học bí pháp Vô Cực lên đến hàng triệu nhưng mỗi đời gia chủ Hoàng Phủ gia tộc chỉ tuyển tối đa mười đệ tử. Đệ tam, đệ ngũ và đệ lục đệ tử của Hoàng Phủ Trường lão gia xuất thân từ các gia đình tôn quí, chỉ tu tập đến đệ tứ thành sơ kì hoặc đệ ngũ thành hậu kì, hiện đang nắm giữ những trọng nhiệm binh quyền, duy trì sự vẹn toàn biên cương lãnh thổ của Đại Vũ đế quốc. Đệ nhị đệ tử xuất thân văn nghiệp lại nắm giữ triều chính, hoạch định chính sách phát triển và bang giao của đế quốc. Tứ đại đệ tử này từ khi rời khỏi sư môn thì bị Hoàng Phủ Trường cắt tuyệt các liên hệ. Có lẽ cũng để duy trì lời huấn thị của tổ tiên, tránh tạo áp lực lên hoàng quyền của đế quốc. Lão gia Hoàng Phủ Trường dẫn ngũ đệ tử còn lại ngoại trừ Lâm Tiêu Vân ở đang ở mức đệ ngũ thành hậu kì, cũng là những người ông đắc ý nhất, tiến nhập Hắc Ám ma lâm đã hơn hai năm nhằm thực hành những điều khổ công rèn luyện bấy lâu.
*
**
Trong một gian nhỏ thuộc dãy nhà dành cho gia nhân của Hoàng Phủ biệt viện, Tiểu Phong ngồi trước mặt Hoàng mẫu, thu liễm đi nhiều vẻ nũng nịu đáng yêu, dù đôi chân nhỏ nhắn không chấm đất thỉnh thoảng không nhịn nổi vẫn đung đưa. Vừa đọc xong một đoạn dài trong sách sơ cấp mọi đứa trẻ ở độ tuổi chừng thập nhị trở nên đều học, giờ là lúc Hoàng Phong phải trả bài về những kiến thức có nhiều nét thần bí và bất đồng với những điều thường được truyền bá tại Tam đại đế quốc. Có điều Hoàng Phong được dặn kỹ là tuyệt đối không được lộ ra với ai.
Đó là nhân loại không bị hoàn toàn diệt vong từ thượng cổ - thời kì thống trị huy hoàng của Ma tộc, Quỉ tộc và Thiên Nhân tộc, bởi có sự bảo vệ kì bí của những vị Thái cổ tu chân do nắm được pháp tắc, trải qua vô vàn tuế nguyệt tu luyện đã vượt lên trên mọi tồn tại khác, đặt ra những qui tắc không để nhân loại triệt để biến mất. Hơn nữa, loài người không yếu đuối như trong sử sách lưu truyền của tam đại đế quốc mà từ trước thời tam đại đế quốc đã đủ sức chống trả quyết liệt với 3 tộc cường hãn là Thiên Nhân tộc, Ma tộc cùng Quỉ tộc. Chỉ có điều Hoàng thị cũng không giải thích được tại sao các vị Thái Cổ thần không trực tiếp xuất hiện tham chiến mà chỉ giải cứu nhân loại trong những tình huống khó khăn hiểm nguy nhất mà thôi. Cụ thể, tồn tại trước Tam đại đế quốc rất lâu là Ngũ đại đế quốc và tam đại đế quốc khi đó thực chất chỉ thuộc nhóm quốc gia nhược tiểu mà thôi. Những nước này nằm trong sự vòng bảo vệ của Ngũ đại đế quốc và tham chiến rất hạn chế. Khi Ngũ đại đế quốc sắp tiến đến chiến thắng cuối cùng cũng suy kiệt và 3 vị chủ thần kia cũng chính là 3 vị hoàng đế của 3 tiểu đế quốc đã lần lượt bứt phá lên, diệt vong các đại đế quốc, chiếm lấy liên minh với Long tộc và nghiễm nhiên giành lấy chiến thắng cuối cùng một cách dễ dàng.
Hoàng Phong còn quá nhỏ nên rất thích các câu chuyện huyền bí này, học thuộc nhanh hơn các kiến thức tiếp thu từ sách vở phổ thông. Hoàng thị thoáng một nét hài lòng, nhắc nhở:
- Phong nhi, đến lúc luyện công pháp rồi!
- Vâng, thưa mẫu thân!
Hoàng Phong ngồi thẳng người lên, mắt nhắm lại, tay kết ấn liên hoa và bắt đầu thở sâu và chậm, gạt bỏ tạp niệm, tiến dần đến vô ngã trạng thái, chỉ còn cảm thấy chỉ một mình mình tồn tại, linh hồn như hiện hữu quan sát chính bản thân mình, một dòng khí ấm áp bắt đầu lưu chuyển theo sự điều khiển của Hoàng Phong, khi tới tay, khi tới các đầu ngón chân. Tay cậu bé cũng mở ra sau một hồi kết ấn, đó là giai đoạn xả trọc khí, mồ hôi bắt đầu tứa ra trên vầng trán nhỏ lấp loáng, trong tiết trời se lạnh cuối thu. Một lúc sau mở mắt, Hoàng Phong thấy chân ấm nóng, trán mát lạnh, khí nóng bốc lên, khí lạnh trầm xuống tạo vòng lưu chuyển thư thái vô cùng. Vẩy vẩy đôi bàn tay bé nhỏ còn vương vấn trọc khí, đôi mắt vốn rất sáng nay thu liễm lại, ẩn sâu hơn và mang một vẻ điềm tĩnh tự tại khó tưởng ở lứa tuổi còn nhỏ như thế
- Mẫu thân à, Phong nhi vẫn mắc ở sống lưng, chưa đột phá được a! Hoàng Phong nhìn mẫu thân vẻ có lỗi.
- Phong nhi cần cố gắng tập trung và điểm khúc mắc đó sẽ dần vượt qua được. Rèn luyện liên tục con sẽ mạnh lên, tự tạo nguồn sức mạnh cho mình đó cũng là sức mạnh chân chính nhất. Tuy nhiên Phong nhi phải gạt tạp niệm, không được vội sinh biến. - Hoàng thị lúc này ngập tràn từ ái - Phong nhi đi tắm đi, mẫu thân đã chuẩn bị nước ấm cho con rồi!
- Mẫu thân xinh đẹp thương Phong nhi quá a! - Hoàng Phong cười toe, khuôn mặt bừng sáng nịnh nọt Hoàng thị làm bà không nén nổi nụ cười thương yêu, khẽ lắc lắc như chịu thua hài tử.
Hoàng mẫu chợt giật mình, xoay người và tay bỗng đảo nhẹ những đường kì bí. Chỉ một lúc sau đã thấy Hoàng Phủ thiếu gia ào vào:
- Nhũ mẫu, A Phong đâu ạ ? Một tháng nữa phụ thân trở về, mẫu thân vừa nhận được tin truyền từ Tiểu Bạch! Nhất định ta sẽ có nhiều thứ hay à!
Hoàng thị lại một lần nữa không nén được nụ cười từ ái trước vẻ liến láu của Hoàng Phủ Tường, Hoàng Phủ thiếu gia so với Tiểu Phong còn muốn dễ thương hơn nhiều a:
- Vậy là lão gia sắp quay về ? ... chắc chắn phu phân và A Tường rất vui mừng! Đã hơn hai năm rồi! A Phong ...
- Mẫu thân, Tiểu Tường ca ca, đệ ra liền đây!
- A Phong, con phải tắm cho thật sạch như mẫu thân đã dặn. Sau đó còn dẫn thiếu gia trở lại Thiếu Dương tiểu lâu. Không được để phu nhân lo lắng.
- Nhũ mẫu, Tiểu Tường lớn rồi mà, Tiểu Tường sắp cao bằng nhũ mầu rồi kìa.
Tiểu Phong lúc đó cũng bước ra, quần áo màu xanh sẫm, dù thô ráp nhưng được cắt rất khéo làm tăng thêm vẻ đáng yêu.
- Oa, ca ca không nhận ra nha, A Phong ngươi khác quá.
- Hi hi, đệ vừa tắm xong thôi mà! - Rồi lí lắc xoay sang Hoàng thị - Mẫu thân, Phong nhi dễ thương của người đi ra ngoài một chút xíu với thiếu gia nha, Phong nhi sẽ về ngay.
- Oa oa, A Phong ngày càng lợi hại à nha, xem ra ta còn không nói được mấy lời này với mẫu thân nha! - Hoàng Phủ Tường vừa nói, vừa kéo Hoàng Phong đi, vừa ngoái lại từ biệt Hoàng thị.
Hoàng Phủ Tường không nhận thấy một vệt mờ nháng lên trong đáy mắt mẫu thân Hoàng Phong.
Vầng trăng thu ẩn sau những đám mây tỏa ra thứ ánh sáng mờ đục nhợt nhạt, yếu ớt lách qua những tán cây Tuyết Long tùng xanh rì cứng cỏi chỉ mọc tại đỉnh Thương Long, nơi hiện diện Hoàng Phủ biệt viện. Thương Long sơn là một núi nhỏ, không cao nên tòa biệt viện không chìm sâu trong mây mù. Không cứ liệu nào chép lý do dòng họ Hoàng Phủ lại chọn đỉnh Thương Long không mấy hùng vĩ làm nơi cư ngụ, nơi này cũng cách Hắc Ám ma lâm chỉ chừng hai nghìn dặm, khoảng cách không quá lớn với những bậc tu tập như Hoàng Phủ phu phụ cùng đệ tử. Thương Long cũng không hẳn được coi là nổi danh về cảnh sắc dù rừng Tuyết Long tùng bốn mùa xanh ngắt, lá Tuyết Long tùng cứng, nhọn và ken đặc kềm hãm thường nhân cách xa tòa biệt viện lừng lẫy, giữ cho Hoàng Phủ biệt viện một bầu không khí tĩnh lặng cách rời ồn ào thế tục. Điều đáng chú ý nhất ở Thương Long Sơn, ngoại trừ Hoàng Phủ biệt viện, có lẽ là dòng Bạch Lệ khê tuôn trào tợ như một dải lấp láng nổi bật lên nền xanh của Tuyết Long tùng.
Gần đỉnh của Thương Long Sơn, Hoàng Phủ biệt viện lúc này khi tỏ khi khuất trong những đám mây bảng lảng. Những hàng cột lên nước đen bóng hồ như phát ra khí tức thâm nghiêm, hành lang lấp loáng dưới trăng mờ ảo như dài ra hun hút. May thay những làn gió đêm mát lạnh làm thanh tĩnh không khí nơi này, xào xạc đám đám lá khô trên hành lang, trên bậc tam cấp và như cuống quít đuổi nhau trên khoảng sân nhỏ. Hai chiếc bỏng nhỏ xíu nơi đó lại hình như không mấy để ý đến cảnh vật hay không khí xung quanh, tựa như đã quá quen thuộc:
- Chúc mừng Tiểu Tường thiếu gia. Chỉ còn vài ngày nữa là thiếu gia gặp được lão gia rồi.
- Hay cho Tiểu Phong ngươi, sao tự dưng gọi ta là thiếu gia ? Ta cũng không biết sắp được gì này. Châu Kì đại sư huynh, Tiêu Bội Bội tứ sư tỷ, Triệu Chấn thất sư huynh, Trương Hiểu Ngọc bát sư tỷ và Điền Bá Quang cửu sư huynh chắc sẽ có quà cho ta và đệ. Hồi hộp ghê ha! Chỉ tức cười Lâm Tiêu Vân sư tỷ chưa đến đệ lục tầng nên bị ở nhà, tỷ ý nài nỉ mãi không được khóc tu tu, còn cốc đầu ta và đệ khi chúng ta chọc tỷ ý, nhớ không, hà hà. A, phụ thân còn hứa sẽ có bất ngờ. Uầy, phụ thân mà không cạo râu thì ta không để thương ta đâu, hà hà ...
Tiểu Phong kéo chặt cổ áo, lặng im chia sẻ niềm xúc động của Hoàng Phủ Tường. Vị thiếu gia tinh nghịch nhưng cương quyết hiếm khi bày tỏ xúc động dồn dập thế này. Tiểu Phong bất chợt lãng đi, nghĩ về mình ...
- Hê, A Phong ngươi không nghe ta nói gì sao ? Hoàng Phủ Tường quay sang soi cặp mắt trong trẻo nhìm chằm chặp người bạn đồng niên - Ơ, sao ta thấy mắt ngươi lạ quá, màu tím a ?
- Ô, vậy sao ? - Tiểu Phong ngước đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Hoàng Phủ Tường, mảnh trăng thu vừa ló dạng đã lại chìm vào màn mây mờ đục như cũ càng làm đôi mắt Tiểu Phong thêm bí ẩn.
- Không thấy rồi, chắc ta hoa mắt. Đừng cười nha, phụ thân ta sắp về, ta vừa thấy mong ngóng, vừa ... bồn chồn. Ta không biết nói sao. Ta không muốn làm mẫu thân buồn, nhưng ta thấy bồn chồn.
Hoàng Phong cất tiếng, có chút kích động chen lẫn hâm mộ:
- Ca ca đừng lo, lão gia pháp lực thông thiên lại có các sư huynh sư tỷ bên cạnh nên không thể có chuyện được đâu.
Nhìn Tiểu Tường lúng túng, A Phong cũng không biết nói gì, nó chưa có kinh nghiệm trong hoàn cảnh này. A Phong chưa bao giờ biết cảm xúc về tình phụ tử, Hoàng thị chỉ nói rất mơ hồ là phụ thân Hoàng Phong đã mất. Người cha của A Phong chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng non nớt, không hình dáng sắc diện cụ thể. Hoàng Phong khi biết suy xét đã thấy ở tại Hoàng Phủ gia tộc này rồi, mẫu thân Hoàng thị trước là nhũ mẫu chăm sóc cho Hoàng Phủ Tường, sau này phụ giúp việc dưới trù phòng và chăm sóc vườn Vạn Lan phụ với Lương bá bá. Thật ra, gần một năm nay Hoàng Phong bắt đầu gặp nhiều ác mộng hơn, giấc ngủ cũng không yên nữa, nhờ đó phát giác mẫu thân cũng không có yên giấc. Có điều chỉ cần được mẫu thân vỗ về một chút là cậu lấy lại được vẻ an tĩnh.
- À, A Phong đệ có muốn học Vô Cực bí pháp của gia tộc ta không ? Mẫu thân từng nói tư chất đệ cực tốt, không kém gì ta.
- Không được, ca ca, lão gia đã nhận đủ các đại ca đại tỷ rồi mà.
- Ườm, thôi bỏ qua đi nha. A Phong ngươi biết không ? Lần này mẫu thân ta đích thân trấn an Bạch Vũ gia gia một quãng rất lâu mới ra gặp ta. Ta còn không được gặp Bạch Vũ gia gia ngay cơ, mẫu thân cũng không nói rõ chuyện gì ...
Bạch Vũ chính là Bạch Anh Vũ linh cầm, nổi tiếng là một trong những kì thú thông tuệ nhất, có khả năng đối thoại với loài người. Bạch Vũ của Hoàng Phủ gia tộc tợ hồ như đã trên sáu trăm tuổi nên có thể suy xét như những bậc cao niên, hơn nữa nó hơn hẳn về độ hiểu biết sâu rộng. Hầu như không có tài liệu nào đề cập đến khả năng chiến đấu của Bạch Anh Vũ nhưng đều tuyệt đối thống nhất xếp Bạch Anh Vũ là một trong những linh cầm đệ nhất. Hoàng thị còn cho Tiểu Phong biết rằng Bạch Anh Vũ dù cực hiếm quí cũng không thể sống quá hai trăm tuổi, hơn thế sợ rằng Bạch Vũ của Hoàng Phủ gia tộc là dị cầm đặc biệt có liên quan đến Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết vì Bạch Vũ có chùm lông đầu đỏ rực như lửa, lại tựa như mũ miện. Sáu trăm tuổi a ? Có lẽ Bạch Vũ đã trở thành thông linh thần thú rồi a!
Chuyện khiến cho Phương Nhược Lan phu nhân phải trấn định dị cầm thông linh Bạch Anh Vũ là loại chuyện nào đây ? Chắc hẳn Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong chỉ có thể ôm nghi ngờ mà không tài nào đoán định được.
- Có lẽ Bạch Vũ gia gia bay lâu quá nên ... làm cao chút thôi mà ca ca. Ca ca biết Bạch Vũ gia gia rồi đấy, còn có lần ăn tranh kẹo đường của ca ca và tiểu đệ mà.
- Hi, nhưng Bạch Vũ gia gia biết rất nhiều chuyện làm chúng ta nghe không biết chán. Có điều muốn nghe thì chúng ta chẳng còn gì để măm nữa cả!
An ủi của Hoàng Phong chỉ có thể làm nguôi ngoai tạm thời những bất an mà Hoàng Phủ Tường vướng víu trong lòng, nhưng đôi mắt xanh thẳm vẫn không hết những âu lo vô cớ, mơ hồ mà dai dẳng.
*
**
Vừa bước vào phòng, Hoàng thị đã ôm lấy Tiểu Phong:
- Mẫu thân quên mất hôm nay là rằm. A Tường có để ý đến màu mắt con không ?
- Phong nhi nhớ mà mẫu thân, vừa rồi Phong nhi đã chạm vào hắc thạch Phong nhi vẫn đeo trên cổ. Tiểu Tường ca ca không để ý đâu.
- Uhm, thôi con chuẩn bị đi ngủ đi. Nhớ tiếp tục luyện công pháp nghe con. Sáng sớm con phải tắm sạch vì trọc khí tiết ra sau tập luyện có thể tản sang người khác gây tổn hại.
- Phong nhi biết mà mẫu thân.
Ngước nhìn vầng trăng mờ ảo sau màn mây nhợt nhạt, Hoàng thị trầm ngâm suy nghĩ rất lâu rồi khép lại cánh cửa, chặn những làn gió se se cuối thu bên ngoài, chỉ còn loáng thoáng những âm thanh từ chiếc lá khô xạc xào trong gió, như thể những linh hồn đêm vô hình vô ảnh đang đùa giỡn nhau mà nhân thế có lẽ không thể nào tường tận được. Cũng không rõ bà có cảm nhận được một chấn động nhẹ từ phía thần đường của gia tộc Hoàng Phủ, nơi đặt bài vị của các đời tổ tiên của dòng họ được sùng kính này. Bầu trời giá lạnh thời điểm đó u ám hơn rất nhiều, lởn vởn những tia hắc ám gần như hữu hình, đột khởi khi âm khí cực thịnh. Hoàng Phủ biệt viện trên đỉnh Thương Long càng đượm vẻ mờ ảo u tịch, trong những đám mây thấp mùa thu.
Một tuần trước thời hạn hồi gia của Hoàng Phủ biệt viện chủ nhân như lời truyền đạt từ Bạch Anh Vũ, trời bỗng sáng lên hiếm hoi, cuốn bay những ảm đảm tưởng chừng như ngày thêm nặng nề khỏi đỉnh Thương Long, rừng tùng Tuyết Long vẫn xanh thẳm thế nhưng sắc xanh đã loáng lên màu bóng bảy. Nhờ thế Hoàng Phủ biệt viện nổi bật lên với màu rũa đỏ của những lá phong tung bay đầy trời trong gió mạnh. Lâm Tiêu Vân đang ngự trên Tường Văn tùng kiếm phi hành xuống Vô Hối thành mang theo bốn bộ da thú cùng tinh hạch của Hắc Hùng và Nhị vĩ Bạch Hồ. Đeo cứng lấy bộ y phục xanh nhạt như sương khói của nàng là hai tiểu quỉ Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong đang chỉ trỏ chí chóe nhau. Tốc độ của Tiêu Vân rất nhanh, cảnh vật vùn vụt lướt qua nhưng vẫn giữ được vẻ ưu nhã, ngay cả tóc của hai tiểu quỉ cũng chỉ phất phơ nhè nhẹ. Tất cả là do tiểu đệ tử của biệt viện đã vận dụng Vô Cực bí pháp thi triển một tiểu thuật định phong. Bạch Anh Vũ bấu trên chỏm đầu Hoàng Phủ Tường, lớp bạch vũ tựa như ngọc thạch ẩn ẩn những tia phản xạ ánh thái dương. Có điều vị thiếu gia Hoàng Phủ Trường không cho đó là điều hay ho thích thú, lầu bầu nãy giờ, chịu trận sự trêu chọc từ Hoàng Phong:
- Hê, Tiểu Phong, ngươi có phước khí lớn lắm mới được ta hạ cố mà lưu trên đầu ngươi. Tiểu tử Điền Bá Quang cố cầu còn không được à! Khục khục, Tiểu Vân sao lại bỗng dưng nghiêng ngả thế hở ? Khục khục khục
- Bạch Vũ gia gia! - Lâm Tiêu Vân và Hoàng Phủ Trường đồng thời kêu lên, Hoàng Phong cắn vào tay để nhịn cười, giọng của Bạch Vũ gia gia từ lâu đã nổi tiếng khó chịu, vừa rè rè, vừa nhựa nhựa, vừa lên bổng xuống trầm bất định khiến người đi ngang nghe phải cũng cảm tưởng như bị nện vào màng nhĩ, lại như bỗng dưng bị véo mạnh vào người, mà lúc này lại còn húng hắng ho và tấn công có chủ đích nữa chớ!
- Gia gia đây, ợ, sáng ta dùng hơi nhiều, ợ, ... mà ta chưa có ... hợ, ...
Hoàng Phủ Trường lập tức ... tắt tiếng. Lúc này Lâm Tiêu Vân cũng bật cười trước vẻ thống khổ của Hoàng Phủ Tường, trong đầu thầm mắng: lão đầu tử Bạch Vũ hư hỏng, mất nết, không có thể diện chi cả!
- Ợ, nha đầu Tiểu Vân đang mắng trộm ta phải không, mắt ngươi láo liên trông gian quá! Bạch Anh Vũ ta thông linh không thèm chấp lũ nhãi ranh các ngươi. Ta không thèm kể kì sự của Tiểu Ngọc và Tiểu Quang cho các ngươi nữa (ợ ợ).
- Vân nhi không lý tới Bạch Vũ gia gia nữa! - Lâm Tiểu Vân chợt nhợt nhạt đi!
- Vân tỷ sao vậy ? Hoàng Phong tò mò hỏi trong khi Hoàng Phủ Tường bị lão gia gia Bạch Anh Vũ ấn đấu xuống, vươn người ngó ngó, cất giọng nhừa nhựa:
- Chớ không phải là nếu không vướng hai tiểu quỉ này thì ngươi lại nằn nì ta kể rõ chuyện bằng mấy Chu linh quả à, khứa khứa!
(Chu Linh là đặc sản riêng của Thương Long Sơn, màu đỏ sậm, vị ngọt mát, 10 năm mới chín, dù chưa thể gọi là tiên trả nhưng cũng đặc biệt trân quí. Chu Linh chỉ tìm thấy ven dòng Bạch Lệ khê mà thôi.)
Bạch Vũ gia gia đúng là ... (dày mặt) - Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong liếc mắt nhìn nhau trao đổi ý nghĩ. Vành mi Lâm Tiêu Vân đã bắt đầu đỏ lên, day người về phía Bạch Vũ cùng Hoàng Phủ Trường, cúi xuống như chăm chú tìm một vùng thanh vắng bên ngoài thành Vô Hối để hạ xuống, như che giấu mà cũng như trốn âm thanh khàn đục càng lúc càng khó nghe của Bạch Vũ gia gia, giờ lại lẫn lộn những tiếng ợ hợ chen lẫn tiếng kêu oai oái của Hoàng Phủ Trường. Khổ nỗi nàng lại bị đôi mắt đen long lanh của Hoàng Phong soi chằm chặp.
- Hừ, biết thế ta để hai tiểu quỉ này ở nhà cho xong, hừm hừm.
*
**
Vô Hối thành là một cổ thành, tương truyền đã có hơn sáu nghìn năm lịch sử. Phong sương tuế nguyệt hiện rõ nơi lớp lớp chất chồng của tường thành với màu nâu xỉn của đất chen nhau với màu rêu xanh bạc. Thậm chí không ít những tổ chim các kiểu chen nhau trên những hốc đất, ngách đá hoặc những bụi cây xiên ngang từ tường thành. Bạch Vũ gia gia đã tự rùng mình thay bộ cánh tuyệt mỹ ngọc thạch bằng một lớp lông vũ màu trắng ngà, chiếc mào rực lửa cũng đã chuyển sang màu tái sậm xấu xí, nghếch nghếch nhìn đầy vẻ khinh miệt đám chim họ quạ như quạ thông, bách thanh, hoét út, choàng choạc, ... đang chấp chới chành ỏi với những loài chim khác. Họ quạ ăn tạp nên tụ về Vô Hối thành nơi tụ hội của thiên vạn người bao gồm chừng một phần tư là dân bản xứ, còn lại là lượng cự ngụ lưu động đến Vô Hối thành buôn bán, trao đổi và tìm sinh kế. Nhiều người cho rằng gọi là dân bản xứ Vô Hối thành cũng không chính xác vì dân cư ở đây biến động quá nhanh, và theo những người cư ngụ nhiều năm, qua vô vàn năm tháng, lớp con cháu đời sau mang trong mình sự pha trộn của nhiều chủng tộc người, rất dễ nhận thấy qua diện mạo bề ngoài. Cũng vì kế thừa các ưu điểm nổi trội từ đặc điểm đó cùng việc được đào luyện tại nơi tụ họp muôn phương, trên là trời, dưới là người mà các nhà buôn tại Vô Hối thành xưng danh đệ nhất về sự lọc lõi và nhanh nhạy trên thương trường.
Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong lúc này càng bấu chặt Lâm Tiêu Vân hơn, cùng từ từ theo dòng người ồ ạt vượt qua 2 cổng thành dầy kịch đen sẫm đã mở toang ở phía Bắc của Vô Hối cổ thành. Bạch Vũ gia gia giờ lù dù lim dim ngật ngưỡng ngủ trên vai Hoàng Phong, cặp móng thỉnh thoảng lại bấu chặt lấy vai cậu bé - dù đã được Lâm Tiêu Vân phủ qua một lớp da thuộc - khiến Hoàng Phong nhăn mặt. Sáu trăm tuổi thì không rõ còn có điều gì được coi là mới lạ nữa đây ? Chẳng bù cho 2 tiểu quỉ xoay đi xoay lại muốn trẹo cổ, xăm xoi từ những bậc đá nhẵn bóng của các cửa hiệu bên đường, những hoa văn và tạo dáng lạ lùng của những đại môn hay gia phủ thâm nghiêm, rồi tiếng hò reo trên tửu lầu, tiếng rao hàng í ới kèo néo khách, tiếng lách cách ngựa xe, tiếng văng tục của người mất đồ, tiếng thương lượng gay gắt xen lẫn tiếng cười đùa, ... Đó là mới nói đến âm thanh, còn chưa nói đến đủ loại màu sắc, mùi vị hỗn loạn ồn ào tạo nên sắc thái đặc biệt thường có nơi thành thị náo nhiệt. Đặc điểm chung ở nơi ồn ào bất tận như Vô Hối cổ thành là mọi người đều nói rất to, cổ đều rướn lên hết cỡ, cố gắng phát ra âm lượng áp đảo khối âm thanh nhộn nhạo xung quanh. Lâm Tiêu Vân cau mày trước một gã hành khất nói như hét vào mặt, sau đó thản nhiên sau khi nhận từ Hoàng Phủ Trường hai ngân tệ, không thèm tiếp tục giả bộ tập tễnh nữa. Bạch Vũ gia gia gật gù nghiêng ngả như chê cười bộ dạng tưng hửng của hai tiểu quỉ. Lâm Tiêu Vân cũng bật cười, nói rằng gã đó cũng chỉ có gan giả bộ tập tễnh, chưa điêu luyện bằng những lão khất cái ranh ma liều mạng giả bộ liệt hẳn lê lết nơi phố thị chỉ thấy người và người này mà không sợ bị giẫm bẹp.
- Phì, thế mà cũng gọi lên giọng dạy dỗ! - Bạch Vũ gia gia nhấp nhấp cái mỏ cong nhọn như ngái ngủ, âm thanh truyền thẳng đến nhóm Lâm Tiêu Vân ba người, dòng âm thanh này nhanh chóng chìm lỉm không tăm tích trong sự ầm ĩ nhiệt náo của Vô Hối cổ thành!
- Hừm, Vân nhi cũng biết là nếu ai vô phúc chạm vào các lão khất cái quỉ quái đó thì khốn to mà. Bạch Vũ gia gia hôm nay sao ...
- Đang chỗ đông người, phải ý tứ chớ - Bạch Vũ gia gia lại chìm vào trạng thái lim dim mơ màng.
Lâm Tiêu Vân ức chế ửng hồng khuôn mặt, rồi vội vàng che hai đôi mắt tò mò của hai tiểu quỉ đang ngơ ngác nhìn các cô ả thanh lâu dưới tầng một, trên tầng hai, nhoài người ra ngoài bao lơn lầu ba khua khoắng khăn tay phấp phới các màu sắc chèo kéo khách giữa ban mày ban mặt, tất nhiên cũng bằng một giọng rất to. Các cô nương này cùng các chủ hiệu thâm căn cố đế có lẽ là các nhân vật đạt đến đỉnh cao của việc giữ giọng, vẫn nói đủ to và duy trì được trong thời gian dài trong ngày. Mấy nơi hoa nguyệt chốn đầu mối chưa xa cổng thành cũng đậm nét chụp giật suồng sã với những bảng hiệu như Vạn Hoa lâu, Ngọc Diện các, Thỉnh Hương viện, ...
Cổng phía Nam của Vô Hối cổ thành chính là nơi giao thoa giữa Hắc Ám ma lâm với Tuyệt Vọng tử lâm, nhị đại cấm kị sâm lâm nên nơi này chỉ có quân đội trấn giữ, người thường tuyệt không lai vãng. Ngược với vẻ quạnh vắng của cổng phía Nam, ba cổng thành còn lại cuồn cuộn người, chen chúc, tiến dần vào trung tâm sầm uất của Vô Hối thành lừng danh, tản vào những phố khu chuyên biệt như khu kinh doanh vải vóc, khu chuyên hương liệu và gia vi cùng phụ gia thực phẩm, khu kinh doanh kim loại và đá quí, khu chuyên sản phẩm trang trại và nông trang, vùng giải trí và đổ trường, ... Cư dân trung tâm thành cũng thâm trầm hơn, tuy vẫn ồn ào nhưng âm lượng đã dễ nghe hơn nơi gần các cổng thành tranh mua tranh bán tận gốc rất nhiều, nhưng có lẽ thủ đoạn giao chiêu ở trung tâm thành cao sâu và trơ trẽn hơn hẳn. Biểu thị rõ nhất có lẽ nằm nơi ánh mắt thâm trầm mà băng lãnh, dù mỏi mệt vẫn lóe lên những tia sắc lạnh run lòng người.
Lâm Tiêu Vân dẫn Hoàng Phủ Trường cùng Hoàng Phong đã thấm mệt vào Đại An dược phòng, tiệm thuốc lớn nhất của Vô Hối thành. Bạch Vũ gia gia giờ lại gật gù trên vai Lâm Tiêu Vân, mỏ còn vương một tia huyết sắc, dấu vết giáo huấn một tên vô lại to gan dám thò tay định nẫng lão gia gia hòng làm đồ trợ tửu.
- Ồ, Lâm tiểu thư, chỉ mấy tháng không gặp mà tiểu thư đã thay đổi đến nỗi lão phu hận không trẻ ra được vài chục tuổi - Phan tổng quản cất bộ mặt chảy nhão vì mệt, khoác lên vẻ niềm nở, bật khỏi ghế ra đón chào nhóm Lâm Tiêu Vân sau khi đã hạ lệnh cho gia nhân châm trà.
- Ôi, Phan tổng quản dạy quá lời - Khuôn mặt trái đào duyên dáng của Lâm Tiêu Vân không tránh khỏi hồng lên dù đã nghe những lời giả dối đó không biết bao nhiêu lần. Ah, mà lời nói thật chớ!
- Lão phu rất thực lòng đó! Lão phu đã ngụ tại thành Vô Hối này ngoài năm mươi năm, đã gặp biết bao các tiểu cô nương phong quang diễm tuyệt, danh vang lừng lẫy từ bên kia bờ Hoàng Sa Hà cũng như từ hữu ngạn Minh Hà. Phải nói rằng danh bất hư truyền! Nhưng quả thật chưa ai có nét cao nhã như Tiêu Vân tiểu thư. Nét cao nhã trời sinh, trời sinh à!
Lâm Tiêu Vân càng ửng hồng như ráng chiều, mà bên cạnh Hoàng Phong và Hoàng Phủ Trường không nén được cười lên hinh híc, cả ba đang bước trên những bậc thang lên nước láng bóng thời gian, rung nhẹ theo từng nhịp bước chân, tiến lên biệt phòng giao dịch trên lầu thượng Đại An tiệm
- Vân tỷ vẫn bị Bạch Vũ gia gia nhận xét là kém dịu dàng mềm mại nhất so với ... Ái ui, sao Vân tỷ cốc đệ ?
Tiêu Vân phừng phừng lửa giận nhìn hai tiểu quỉ, nhưng hình như chợt nhớ ra đang trước mặt một lão gia đầy kinh nghiệm nhất định đề quyết nàng có nét ưu nhã trời sinh đệ nhất nên vội dẹp sự nóng giận chực bốc hỏa trong đầu, cười duyên:
- Lý tổng quản, đây là hai đệ đệ của Tiêu Vân! - Cả ba đã bước lên tầng thứ năm, yên tĩnh và kín đáo tuyệt đối. Lầu một là các giao dịch phổ thông, lầu thứ là kê đơn chuẩn mạch, lầu đệ tam dành cho khách quí, lầu đệ tứ là sổ sách cùng những khách vương giả đặc biệt.
- Nhị vị đệ đệ của Lâm Tiểu Thư mới trông đã nhận ra là rồng là phượng giữa đám đông, phì ... - Cánh mũi Phan lão lại tự động giật giật khi tới gần cái đầu đang ngúc ngoắc vì mỏi của "rồng phượng trong đám đông" Hoàng Phủ Tường làm cậu đỏ mặt lên, giận dữ nhìn Bách Vũ gia gia lim dim trên vai Tiêu Vân, không chừng món Bách Anh Vũ bỏ lò ướp nụ Chu Linh còn tuyệt diệu hơn so với Mai Hoa kê đặc sản nổi danh của Thương Long Sơn.
- Lần này tiểu nữ có da và tinh hạch Hắc Hùng và Nhị Vỹ Bạch Hồ - Lâm Tiêu Vân vội lấp liếm khoảng khắc ngại ngùng.
- Tốt quá! Mời Lâm tiểu thư và nhị vị công tử dùng trà! Ai da, Lâm tiểu thư luôn có đồ tuyệt hảo, không ngờ loài cáo tu luyện hàng trăm năm cùng gấu đen hung dữ mà gia huynh cũng có được. Bản tiệm hiện vẫn còn những đồ tuyệt phẩm như thế từ lần trước Lâm tiểu thư mang đến, à ...
- Vậy để tiểu nữ mang sang thương lượng với Vạn Thọ dược phòng bên cửa Đông, không làm phiền Phan tổng quản nữa! - Lâm Tiêu Vân nhướng mày nói nhanh
- Ấy chớ ấy chớ! Lâm tiểu thư và bản tiệm đã biết nhau lâu, mấy món da Bạch lão hổ và nội đơn của Huyết tê xà vương đều là của khách tạm để lại cho bổn tiệm giữ đấy chớ! Nhờ vậy mà bổn tiệm càng tăng thêm uy tín! Hà hà, lão già rồi nên thỉnh thoảng có nhớ có quên!
Xì, Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong ngầm bĩu miệng nhìn nhau, nhưng vẫn tiếp tục theo dõi màn thương lượng giữa Lâm Tiêu Vân và tổng quản họ Phan của Đại An dược phòng.
Hoàng Phủ phu phụ quản giáo đệ tử nghiêm khắc, cấm lạm sát. Những da thú và tinh hạch lần này đều từ Hắc Ám ma lâm. Bạch hổ, Huyết tê xà vương, Hắc hùng cùng Bạch hồ đều là những ma thú yếu đuối và không quá trân quí, do cảm thức quá kém tấn công các đệ tử của Hoàng Phủ biệt viện mà rước họa sát thân. Dĩ nhiên còn nhiều kì thú yêu nghiệt mạnh mẽ hơn nhưng không đem lưu truyền nhân gian gây náo loạn bá tánh. Thực ra Nhị Vỹ Bạch Hồ chính là Tam Vỹ Ma Hồ đã bị cắt cụt một đuôi ngụy trang thành Bạch hồ tu luyện thấp hơn. Nhưng thế nào thì đối với nhân gian cũng là trân phẩm hiếm có, chỉ những quí tộc giàu có cùng những phú gia thừa tiền nhiều của mới đủ sức mộng tưởng đến được.
Cuối cùng Lâm Tiêu Vân cũng kết thúc vụ thương thảo, phần Hắc Hùng được tổng cộng là 200 kim lượng, còn "Nhị Vỹ" Yêu Hồ đạt tới 550 kim lượng. Tính ra vẫn thua nội đơn của Huyết tê xà vương, nội đơn lừng danh mà các quí tộc cùng hào phú sẵn lòng vung tay mở hầu bao mua lấy oai phong nam nhân chốn hậu phòng. Phải biết rằng một gia đình trung lưu 4 người sinh hoạt tương đối tại Vô Hối thành đắt đỏ này một năm cũng chỉ cần tới 5 kim lượng mà thôi (theo thời giá Vô Hối thành thì đó là 500 ngân lượng chứ ít sao!). Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong nhìn khuôn mặt béo núc đang hồng hào tươi mưởi mười phần đáng tin, đích thân đưa tiễn nhóm ba người Lâm Tiêu Vân tới tận bên ngoài Đại An dược phòng, liền đoán ngay ra phần thu nhập của dược phòng Đại An chắc chắn rất không tệ a.
Lâm Tiêu Vân bắt đầu ca thán Bạch Vũ gia gia bấu nàng mấy lần khi thương thảo. Người tu tập đâu có chú trọng hơn thua, lại là hơn thua ngã giá bạc tiền nơi nhân thế nữa chớ!
- Ui! Tiểu Vân biết tội rồi mà, lần sau sẽ để lão gia gia (chết đâm) tự mình định đọat giá cả mà! (không có lần sau đâu, đừng có mơ, hu hu)
- Thế mới ngoan chớ! Lần sau ta bấu mạnh một lần là nhất quyết tăng giá gấp đôi, bấu nhẹ là chỉ giảm giá một phần ba thôi! Oài, chỉ cần bấu mạnh vài lần là ta thoải mái thưởng thức Hắc Sắc Long Ngư tại Vạn Phương đệ nhất lầu, hê hê hê, ...
Sắc mặt Lâm Tiêu Vân chết lặng, càng khó coi hơn. Không rõ nàng đã bắt đầu hình dung ra món Bạch Anh Vũ nhồi nụ Chu Linh bỏ lò chưa ? Cũng có thể tại nàng nghĩ đến khi thanh toán món Hắc Sắc Long Ngư tại Vạn Phương đệ nhất lầu, đệ nhất vương giả chi mỹ thực, loài Bạch sắc ngư chỉ xuất hiện tại lưu vực Thê Ngọc hà, một nhánh con của Hoàng Sa Hà, sát ngay đỉnh Thương Long. Nước Hoàng Sa Hà luôn ngầu đục hai bên sông, chỉ trong vắt vào mùa nước lặng và cũng chỉ tại giữa con sông lớn rộng như biển này mà thôi. Nhưng rất lạ khi Thê Ngọc hà dù nhận nước từ dòng Hoàng Sa mà vẫn trong xanh ngắt, vô cùng mỹ lệ, loài Tam sắc ngư tại Thê Ngọc lại đột biến thành Hắc sắc, to lớn và thơm ngon hơn hẳn loài Tam sắc ngư. Có điều đỉnh đầu mỗi con Hắc sắc ngư vẫn có một vệt màu trắng xanh. Người thì nhìn vệt trắng đó như vệt thiểm điểm, người võ dũng lại cho rằng đó là hình một thanh tuyệt kiếm, trai gái yêu nhau bất thành lại hình dung ra giọt bi lệ ngàn năm từ trời cao đổ xuống, vĩnh viễn không khuây khỏa nguôi tan. Cũng có thể tất cả chỉ là tin phao đồn của những ẩm thực danh lầu tại Vô Hối thành nhằm khoa trương cho món danh thực có một không hai này, dĩ nhiên mục đích cuối cùng là dòng kim lượng đổ vào hầu bao các ông chủ ngày càng ào ạt hả hê.