Huyền Ảo: Phong Lâm Dị Thế - Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Quyển 01: Sơ lâm dị thế
Chương 01
Hi sinh cứu mỹ
Người Dịch: rongbang
Nguồn: ***************
Truyện này đọc rất hay ,ko biết có ai Dịch ko nè
_Dưới cái nắng chói chang mùa hè, Lăng Phong cưỡi trên chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu xuyên qua con đường thành thị huyên náo.
Trong lòng hắn ra sức khinh thường từng chiếc lại từng chiếc xe hơi vượt qua hắn, taxi chất lượng cao thì đã sao, chẳng phải vẫn chết dí ở đó sao, tốc độ còn chậm hơn cả kiến nữa.
Trung Quốc hiện giờ xe tư nhân ngày càng nhiều, những người có xe cho dù khoảng cách ngắn cũng lái xe đi nên mới tạo thành tắc xe như bây giờ. Bãi đậu xe ít ỏi, mức tiêu thụ dầu mỏ của chúng ta tăng vùn vụt, mỗi năm đều phải nhập khẩu một lượng lớn, những chiếc xe tư nhân này chỉ lãng phí xăng mỗi ngày mà thôi.
Có điều chính vì như vậy Lăng Phong mới có công việc hiện giờ, đạp xe đưa hàng trong nội thành, bởi vì tốc độ của xe đạp trong nội thành nhanh hơn nhiều so với xe hơi, hơn nữa lại không tốn xăng, không nhả khói, rất an toàn với môi trường.
"♪ A ha... cho tôi một ly vong tình thuỷ... ♪" Lúc này điện thoại trong túi Lăng Phong kêu lên.
"A lô!" Lăng Phong lôi chiếc di động Nokia của hắn ra.
"Lăng Phong, cậu ở đâu vậy, tại sao còn chưa đến. khách hàng đã giục mấy lần rồi." Trong điện thoại truyền lại tiếng quát.
"Sắp đến rồi, hai phút nữa." Lăng Phong vừa đáp vừa gia tăng tốc độ, nếu không phải vừa rồi giúp một tiểu bằng hữu tìm mẹ cũng không muộn như vậy. Người bây giờ trẻ con cũng không trông tử tế, chỉ biết hưởng tiện nghi một mình.
o 0 o
Tối đó, Lăng Phong kết thúc một ngày làm việc trở về góc nhỏ của mình, đó là thế giới của riêng hắn. Nơi ở của hắn là một khu vườn nhỏ, một xó xỉnh bị mọi người quên lãng, cho nên Lăng Phong mới có giá thuê 200 đồng một tháng.
Một góc trong khu vườn chất đầy đồ điện tử phế thải, trong phòng ngoại trừ một chiếc giường, không gian còn lại đều bị đồ cơ khí chiếm hết, mà mấy thứ đó hiển thị đều chứng minh những chiếc máy đó là máy vi tính.
Lăng Phong là một thiên tài, những máy móc này đều là hắn thông qua tự học, thêm vào nghiên cứu nhiều lần, dụng chính tay mình lắp ráp thành, khả năng tính toán của những chiếc máy này có thể nói còn đi trước cả chiếc máy tính hiện giờ trên thế giới một khoảng cách.
Vì sao một thiên tài lại đi làm công việc hiện giờ, đó là bởi vì hắn không có bằng cấp. Mặc dù từ nhỏ thành tích toán lý hoá của Lăng Phong gần như tuyệt đối, nhưng thành tích các môn xã hội lại chẳng ra gì, nhất là môn Anh lại càng kém cỏi, chỉ nhận ra được hai mươi sáu chữ cái, cho nên hệ thống máy tính hiện giờ của hắn lập trình toàn bộ bằng tiếng Hán.
Vốn hắn còn có cơ hội lên đại học, một trường đại học để ý tới thành tích thi cao đẳng toán lý hoá gần như tuyệt đối của hắn, nhưng một năm phải đóng hai vạn học phí, nếu thêm cả tiền sinh hoạt, một năm phải cần hơn ba vạn, điều đó gia đình Lăng Phong không thể gánh nổi, trong tình hình đó Lăng Phong đành theo phong trào lên Thượng Hải làm thuê.
Ở Thượng Hải mấy năm nay, Lăng Phong phát hiện xem sách ở thư viện là miễn phí, bởi vì thư viện thật sự quá lớn, hơn nữa rất nhiều người đều xem sách tại thư viện, đi theo trào lưu xem sách, từ đó mỗi ngày Lăng Phong đều tới đây xem các môn toán lý hoá mà hắn thích. Thời đại này bất cứ ai đều phải dùng đến máy tính, từ khi Lăng Phong động đến máy tính liền vùi đầu vào lĩnh vực này.
Thế nhưng tiền lương của hắn nếu không ăn uống gì cũng phải nửa năm mới mua được máy tính, huống chi hắn còn phải gửi tiền về nhà, bởi vậy hắn chỉ đành đọc những sách về lĩnh vực máy tính, bất kể là lập trình hay là phần cứng, mỗi tuần lại lên mạng một lần.
Có một ngày hắn đi qua một khu thu gom phế liệu, vừa hay nhìn thấy một dàn máy tính vứt trong đó, bởi vậy hắn liền mặc cả với ông chủ, tốn mất 500 đồng mới mua được bộ máy tính đầu tiên trong đời.
Bộ máy cũ kĩ đó sau khi được hắn sửa chữa vẫn có thể dùng được, Lăng Phong dùng bộ máy tính đó hoàn thành thí nghiệm lập trình tiếng Hán của hắn, có điều hắn biết muốn phát huy hoàn mỹ lập trình tiếng Hán của mình không thể như vậy, hắn cần một bộ máy tính của riêng mình. Từ đó về sau, ngoại trừ mỗi ngày tới thư viện đọc sách, cứ cách một khoảng thời gian hắn còn tới chỗ ông chủ nơi thu gom phế liệu tán chuyện, thuận tiện mua chút ‘rác điện tử’.
Trong đó không tránh khỏi có những Lăng Phong không thể nào tự chế tạo được, vì những thứ đó hắn đã chịu đủ mọi khổ sở, trải qua trăm ngàn cay đắng mới có được, sự chua xót trong đó người khác không thể nào hiểu được cũng khó có thể tưởng tượng được.
Lăng Phong lấy bàn phím ra ngõ nhoay nhoáy, hiện giờ hắn đang lập trình một chương trình trí tuệ nhân tạo, đã sắp hoàn thành. Sau khoảng ba giờ, cuối cùng hắn đã hoàn thành chương trình của mình. Hắn liền lên mạng thí nghiệm chương trình đó. Internet là do hắn ***** tín hiệu vệ tinh mới có được, đương nhiên còn có một chiếc Router do hắn chế tạo.
Rất nhanh Lăng Phong đã xâm nhập vào máy tính một căn cứ quân sự của nước Mỹ, đó là việc hắn vẫn thường làm sau khi có thể lên mạng. Bởi vì kỹ thuật nơi đây tốt hơn thư viện rất nhiều, cho nên hắn muốn 'mượn xem' một chút. Mấy năm nay, một vài máy dịch vụ của Mỹ và Nhật Bản hắn đều đã đi qua, căn cứ quân sự này hắn có được khi chặn được một tin tức từ Lầu Năm Góc đề cập tới, cũng chỉ khi không có mục tiêu mới hắn mới tới đây xem xét.
Đồng thời vì có thể xem hiểu tiếng Anh, hắn còn làm một phần mềm phiên dịch dành riêng, vốn với trí thông minh của hắn, muốn học tiếng Anh không phải quá khó, có điều hắn không thích dùng ngôn ngữ khác ngoài tiếng Hán nên không đi học.
Có điều cho dù như vậy, hắn vẫn cần nghiên cứu một vài thuật ngữ chuyên ngành cho nên không thể không tìm hiểu tiếng Anh, hiện giờ hắn mặc dù không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể đọc hiểu được. Đó là sự bất lực của cuộc sống, có một vài chuyện không thể nào cưỡng lại được.
o 0 o
Lúc này trước một màn hình lớn trong căn cứ, một lão nhân cường tráng đang đứng đối diện với người bên cạnh quở trách: "Đây là máy vi tính tiên tiến nhất của chúng ta, cậu lại nói hiện giờ ta đang bị người xâm nhập, hơn nữa đã thành công rồi."
Người đứng bên trả lời: "Đúng vậy, tướng quân, nếu không phải có người phát hiện tư liệu bị download, chúng ta căn bản không biết đã bị xâm nhập, người này tuyệt đối là tuyệt đỉnh cao thủ."
"Có phát hiện ra nguồn gốc xâm nhập không?" Tướng quân nhíu mày hỏi.
"Chỉ có thể tra ra là vệ tinh của Nhật Bản, còn chưa tra đến nguồn gốc, cần tìm thêm một thời gian nữa."
"Nhật Bản?" Tướng quân trầm ngâm, mặc dù bề ngoài hai bên đều là đồng minh chiến lược nhưng cạnh tranh âm thầm vẫn không dứt. Về điểm này tướng quân vô cùng rõ ràng, bởi vậy lập tức hạ lệnh sai người điều tra rõ chuyện gì đang diễn ra.
o 0 o
Lúc này Lăng Phong còn đang xem những tư liệu của căn cứ Mỹ đó, đột nhiên chương trình phòng vệ từ một máy hiển thị khác hiện lên ‘Cảnh báo!’
Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn ngắt kết nối, có điều lập tức hắn lại có chủ ý khác. Mau chóng gõ lên bàn phím xâm nhập vào mạng Nhật Bản, hắn dẫn sự truy tìm của Mỹ tới Nhật Bản, chuyển việc xâm nhập Nhật Bản đến Mỹ, lại quay về xâm nhập vào mạng nước Mỹ, khơi mào cuộc chiến trên mạng của hai nước.
“Ngươi tiếp tục làm việc, ta ra ngoài ăn đêm.” Hắn ra lệnh cho chương trình tiếp tục đảo loạn hệ thống mạng của Mỹ và Nhật, thuận tiện thử nghiệm chương trình một chút.
Lăng Phong cưỡi chiếc xe hiệu Vĩnh Cửu đáp như bay ra quán mì bên đường gọi một bát mì.
Sau khi ăn xong rời khỏi quán, hắn chợt nhìn thấy một mỹ nữ từ bên kia đường đi về phía hắn (trong đầu tưởng bở, mỹ nữ căn bản chỉ là qua đường, có điều Lăng Phong vừa hay lại ở bên này đường).
Có điều hiện giờ không phải đèn đỏ, mỹ nữ chạy đến bên ta cũng không cần gấp vậy chứ. Lăng Phong đang nghĩ như vậy, hắn chợt nhìn thấy một chiếc BMW đang lao tới, mỹ nữ cũng phát hiện ra chiếc xe đó, có điều chẳng biết làm thế nào cứ đứng bất động một cách ngây ngốc. Lăng Phong tình toán cho dù hiện giờ phanh xe cũng đâm vào (đừng hỏi vì sao có thể tính được, Lăng Phong là một thiên tài về phương diện này)
Không suy nghĩ nhiều, Lăng Phong theo bản năng vứt bỏ xe đạp, dùng tốc độ nhanh nhất hắn có được chạy tới lao người đẩy mỹ nữ ra. Mỹ nữ được đẩy ra nhưng hắn biết mình khẳng định bị đâm trúng, có điều vừa mới đẩy vào bộ ngực mỹ nữ, cảm giác thật tuyệt.
“Rầm…” một tiếng lớn vang lên, Lăng Phong cảm giác mình đang bay, trên thực tế hắn quả thực đang bay, bị đâm bay ra.
“Rầm…’ lại một tiếng lớn vang lên, Lăng Phong không còn tri giác nữa.
Rất nhanh hắn đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, có điều trên đường đi tim hắn đã ngừng đập.
o 0 o
Lăng Phong cứ như vậy rời khỏi thế giới này, đúng như câu: ‘ta đi nhẹ nhàng, không mang theo một ánh mây’(2), thế nhưng hắn có rất nhiều thứ để lại, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Sau khi mỹ nữ biết người cứu nàng đã chết, nàng cứ ở bệnh viện đợi cha mẹ Lăng Phong đến nhận thi thể của hắn. Khi biết chỉ có một người con là Lăng Phong, nàng quyết định phải chiếu cố hai ông bà cả đời.
Lăng Phong còn để lại rất nhiều phiền phức, chính là chương trình trí tuệ nhân tạo đó, bắt đầu từ lúc hắn ra lệnh tiếp tục, chương trình cứ luôn gây phiền hà cho hai quốc gia, khiến hai nước tổn thất rất lớn, cả Mỹ và Nhật đã dùng tất cả biện pháp nhưng vẫn không thể ngăn chặn chương trình xâm nhập vào hệ thống mạng.
Mới đầu hai nước còn cho rằng đối phương đang xâm nhập, về sau khi Nhật Bản tiến hành kháng nghị với Mỹ, nước Mỹ mới phát hiện không phải Nhật Bản. Tin tức này nhanh chóng được toàn thế giới biết đến, mỗi một ngóc ngách đều suy đoán tổ chức hacker đó rốt cuộc là thế lực nào. Kỹ thuật có sức mạnh như vậy đã hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Bọn họ nằm mộng cũng không nghĩ được đó chỉ là một chương trình ra Lăng Phong tạo ra, về sau khi thật sự không còn biện pháp nào, hai nước Mỹ Nhật liên hợp lại treo thưởng truy nã ‘tổ chức hacker’ đó, phần thưởng cũng đến mức chưa từng có - một tỷ Đô-la Mỹ.
Cho đến một tuần sau, mỹ nữ cùng cha mẹ Lăng Phong tới thu thập di vật của Lăng Phong mới phát hiện những thứ hắn để lại. Nói ra mỹ nữ này cũng là một thương nhân IT có tiếng trên quốc tế, đương nhiên cũng biết giá trị của những thứ này, vì vậy liền thông báo cho quốc gia. Không phải nàng không muốn những thứ này, mà là nhìn máy hiển thị đó phát hiện ra bộ máy này chính là nguyên nhân tạo thành hỗn loạn của Mỹ và Nhật Bản.
Mà vì nó, một tuần nay tổn thất kinh tế trực tiếp của Mỹ Nhật đã vượt mức 600 tỷ Đô-la Mỹ, nếu tính cả gián tiếp thì quả là một con số khổng lồ, phiền phức lớn như vậy nàng không thể gánh vác nổi, hơn nữa nàng cũng là một người theo chủ nghĩa yêu nước nên không bán thứ đó cho Mỹ Nhật.
Khi Viện Khoa Học Trung Quốc nắm được những thứ này, trong đầu chỉ biết cảm thán sau cùng chỉ có tê liệt, hoàn toàn không thể tự rút ra được.
Kỳ tài, một kỳ tài như vậy không ngờ chúng ta lại không phát hiện, mà hiện giờ lại chết rồi, tổn thất đó đối với quốc gia không thể tính được, có điều sau khi có những thứ này, kỹ thuật máy tính của chúng ta sẽ cao hơn một bậc so với nước Mỹ.
Khi phát hiện chương trình trí tuệ nhân tạo trong đó, bọn họ rất kinh ngạc. Chương trình dùng tiếng Hán để lập trình là mộng tưởng của mỗi một kỹ thuật viên máy tính Trung Quốc, huống hồ còn có trí tuệ. Cuối cùng khi phát hiện những tư liệu Lăng Phong ‘mượn xem’ mấy năm nay trong ổ cứng, tất cả mọi người đều không thể xoay cổ được.
Chuyện về sau giống như tiểu thuyết ảo tưởng vậy, Trung Quốc dựa vào kỹ thuật trong đó tạo ra một siêu máy tính ‘Lăng Phong’ (Vì sao lại gọi như vậy còn cần giải thích sao). Hầu hết là dùng nghiên cứu mô phỏng, gia tăng tiến trình nghiên cứu.
Còn Mỹ Nhật vì lần này tổn thất nặng nề, quan hệ hai bên sứt mẻ, thường xuyên phát sinh xung đột thương mại. Cho đến khi bọn họ phát hiện Trung Quốc nổi lên mới nghĩ biện pháp liên kết chèn ép Trung Quốc, có điều đã muốn, Trung Quốc nổi lên không gì ngăn được, trong đó công lao của Lăng Phong là chất xúc tác, tăng nhanh tiến trình Trung Quốc trở thành một siêu cường quốc.
Quyển 01: Sơ lâm dị thế
Chương 02
Ta thành quỷ rồi sao?
Người Dịch: rongbang
Nguồn: ***************
Hiện giờ Lăng Phong đang trôi dạt khắp nơi, trôi dạt một cách chân chính.
Từ sau khi hắn bị đụng xe mất đi tri giác đến lúc hắn khôi phục cảm giác, phát hiện trước mặt có một sinh vật trông giống như sói, tiếng kêu cũng như sói, nhưng hắn biết đó khẳng định không phải loại sói hắn biết, bởi vì theo hắn biết trên địa cầu còn chưa có sói bay, các loài thú khác cũng tương tự.
Con sói trước mặt này (tạm thời coi nó là sói đi) đang lơ lửng trong không trung, không dựa vào bất cứ gì, nó hoàn toàn lật đổ nhận thức của Lăng Phong đối với sinh vật.
Đột nhiên con sói đó chuyển động bay về hướng Lăng Phong. Hắn theo bản năng tránh ra nhưng tốc độ không nhanh bằng nó. Tốc độ của con sói đó quả thực không thể tưởng tượng, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Thời gian dường như đứng lại, Lăng Phong hiện giờ đã thấy rõ con sói trước mặt, nhìn thấy đôi mắt đôi mắt đỏ như máu, còn có hàm răng trắng ởn, thậm chí còn trông thấy thịt vụn trong kẽ răng. Xem ra ta lại sắp chết rồi, đó là suy nghĩ hiện giờ của hắn.
Xuyên qua, con sói xuyên qua thân thể Lăng Phong không có chút trở ngại nào. Lăng Phong kinh ngạc nhìn con sói xuyên qua thân thể hắn, chẳng lẽ ta đang nằm mộng? Muốn dùng tay cấu mình một cái, chuyện tương tự lại phát sinh, tay của hắn xuyên qua cánh tay. Xem ra là đang nằm mơ, đó là kết luận của Lăng Phong.
“Uỳnh…” Phía sau truyền lại một tiếng động lớn.
Lăng Phong quay đầu lại nhìn thấy con sói vừa rồi đang chiến đấu với một quái thú chưa từng trông thấy, con quái thú đó như một toà núi nhỏ, thân hình to lớn, có mai giống như rùa, tứ chi ngắn ngủi, đương nhiên đó là nói một cách tương đối, nếu người đứng bên cạnh nó còn không cao bằng chân nó.
Con sói dựa vào tốc độ tránh né những mũi nhọn xuyên ra từ lòng đất, khi tìm được kẽ hở liền vẫy đuôi tung ra công kích bán nguyệt trảm đánh về phía quái thú. Hành động của quái thú chậm chạp song sức phòng ngự cực mạnh, bán nguyệt trảm đánh lên người nó chỉ phát ra một tiếng kêu lớn chứ không có thương hại thực sự nào.
Hai bên cứ giằng co như vậy một khoảng thời gian, con sói liền thay đổi chiến lược bay lên không trung khiến mũi nhọn từ trong đất không làm tổn thương nó được, nó cứ lơ lửng trong không trung.
Lăng Phong thầm nghĩ: “Đang suy nghĩ kế sách sao? Giấc mộng này sao lại kì quái như vậy, chẳng phải ta bị tai nạn sao? Chẳng lẽ lúc hôn mê lại có những giấc mộng kì quái? Đây rõ ràng là tình tiết trong tiểu thuyết ảo tưởng, có sói bay, có quái thú, lại còn có ma pháp. Đợi đã… ma pháp? Chẳng lẽ con sói muốn phóng ma pháp lợi hại? Con sói trên không trung đã trả lời suy nghĩ của hắn.
‘Gào…’ một ‘đạn pháo’ trong suốt nhưng lại có thể trông thấy rõ ràng phát ra từ miệng con sói, tốc độ tuyệt đối là vận tốc âm thanh, đánh về phía quái thú hành động chậm chạp.
Một tiếng ‘uỳnh’ to lớn vang lên, đi kèm với nó là tiếng kêu thảm của quái thú, nó quả thực đã bị xuyên thủng, bị trọng thơng. Lăng Phong đã dự đoán được kết cục của quái thú - chết. Phòng ngự có sơ hở như vậy, con sói còn có thể dựa vào tốc độ cho quái thú một đòn trí mạng, đúng như Lăng Phong nghĩ, quái thú bị bán nguyệt trảm của con sói giết chết trong sự khi vùng vẫy.
Hiện giờ Lăng Phong mới có thời gian nhìn rõ khung cảnh xung quanh, nơi hắn ở là một phiến sâm lâm, một khu rừng không trông thấy ranh giới. Ngửa mặt nhìn trời, quả nhiên có hai ‘mặt trăng’, vừa rồi khi nhìn sói hắn đã liếc qua, nhưng khi đó bị trận chiến hấp dẫn không tìm hiểu kỹ.
Đây là mộng sao? Có lẽ không phải, người như Lăng Phong có thể tự mình phân tích được, mộng không thể chân thật như vậy. Mặc dù ta không có xúc giác nhưng thị giác, thính giác vẫn còn tồn tại, đây hoàn toàn là một thế giới, vậy hiện giờ ta đang ở tình trạng nào, hồn ma sao?
Lăng Phong không biết mình đang trong tình trạng nào, bản thân trong vụ tai nạn đó không thể còn sống được, nghĩ đi nghĩ lại giải thích duy nhất chính là mình là quỷ, hơn nữa không phải địa cầu, có lẽ đây chính là nơi mà người chết phải tới. Nhưng tại sao không có những ‘người’ như câu hồn sứ giả, đầu trâu mặt ngựa gì gì đó tới tiếp đón mình?
Lăng Phong cứ lượn lờ trong sâm lâm một cách vô mục đích như vậy, lúc này phía đông đã bắt đầu sáng lên. Phía đông bắt đầu sáng lên? Chẳng lẽ có mặt trời, vậy không phải là thế giới sau khi chết. Không đúng, ai quy định thế giới sau khi chết không có mặt trời? Nếu như không phải thế giới sau khi chết, vậy chẳng phải ma quỷ trong truyền thuyết gặp phải ánh nắng là tan biến sao, tìm chỗ tránh nắng trước cái đã, chuyện này không nên mạo hiểm. Lăng Phong trông thấy trước mặt có một sơn động liền bay tới.
Mặt trời nhô lên chiếu sáng cả mặt đất, trong lòng Lăng Phong rất mong muốn thí nghiệm một cái xem mình dưới mặt trời có thể vô sự hay không nhưng lại sợ hồn phi phách tán. Hứng hay không hứng? Lăng Phong cứ đắn đo như vậy cả nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đi hứng nắng một cái, xem ra lòng hiếu kì của con người quả thực vô cùng, cũng có thể vì lòng hiếu kì mà mạo hiểm.
Khi Lăng Phong đưa tay ra ngoài ánh sáng, một cảm giác như thiêu như đốt chợt truyền tới, hắn vội vàng rụt tay lại, thầm thấy may mắn: May mà ta chỉ dùng tay thử một cái, may mà ta phát hiện mặt trời sắp lên liền lập tức tìm động chui vào, nếu không lại giống như những hồn ma trong phim ma vừa gặp ánh mặt trời là tan thành mây khói.
Hiện giờ Lăng Phong có thể khẳng định một chuyện, đó chính là mình đã thành quỷ, nhưng lại không biết đây rốt cuộc là đâu, ở thế giới nào.
Mặt trời xuống núi, màn đêm lại tới, Lăng Phong cũng đã có thể ra khỏi động. Tiếp tục suy nghĩ về vấn đề buổi sáng, Lăng Phong lượn lờ theo gió phát hiện dưới ánh trăng mình có tinh thần hơn đôi chút, buổi sáng lại lơ mơ hơn, chẳng lẽ ánh trăng là ‘thức ăn’ của ma quỷ sao? Lăng Phong nghĩ đến đó liền bay thẳng lên cao, bay đến lúc cách mặt đất khoảng một vạn mét liền phát hiện mình không phải càng lên cao càng có tinh thần như lúc đầu mà là càng ngày càng mệt, chẳng lẽ rời khỏi mặt đất ngay cả quỷ cũng không chịu nổi?
Lăng Phong hạ dần xuống dưới, phát hiện sâm lâm mình ở buổi sáng vô cùng rộng lớn, áng chừng phải mười vạn Ki-lô-mét vuông, hình dạng giống như một con cá âm dương, xung quanh sâm lâm hình như có một tiểu trấn có người tụ tập, còn có một con đường đi tới một nơi khác, phía chân trời cũng có mấy thành thị lớn. Phát hiện có người là chuyện Lăng Phong cao hứng nhất, bởi vậy hắn liền bay về phía tiểu trấn đó.
Khi hắn bay đến nửa đường chợt nhìn thấy phía dưới có mấy người đang đánh nhau với một quái vật, Lăng Phong liền lại gần hạ xuống trước mặt bọn họ. Đám người còn đang tiếp tục đánh quái, quả nhiên cũng không nhìn thấy hắn, xem ra nơi này không phải thế giới của người chết mà là một thế giới khác. Hắn trên địa cầu cũng đã xem tiểu thuyết nên cũng nhận ra được mình đã xuyên không gian rồi.
Có vẻ như thực lực đội ngũ này không tồi, rất nhanh đã thu thập quái vật đó, thấy bọn họ lột da quái vật, moi ‘tim’ của nó ra, một quả tim như thủy tinh, xem ra đó chính là ma hạch trong tiểu thuyết nói tới, sau khi thu dọn xong, đám người lại tiếp tục đi sâu vào sâm lâm.
Lăng Phong tất nhiên cũng đi theo, đội ngũ này gồm ba nam hai nữ, ngoại trừ một nam nhân, còn lại đều là tuấn nam mỹ nữ, nhất là người mặt trường bào màu trắng trong đó lại càng xuất sắc, trong những người hắn đã gặp chỉ có mỹ nữ gặp trước khi chết có thể sánh được, có điều lúc đó sao lại không ngắm cho kỹ, có thể là đẹp mông lung chăng, Lăng Phong liền tưởng tượng mỹ nữ đó vô cùng hoàn mỹ.
“Tuyết Nhu công chúa, quả thực phải dẫn hắn vào sâu trong sâm lâm sao?” Một mỹ nữ khác nhỏ giọng hỏi mỹ nữ áo trắng.
Công chúa nhíu mày đáp: “Đã đến đây rồi, nhất định phải dẫn hắn vào sâu, nếu không khổ cực thời gian qua chẳng phải uổng phí sao?”
Mỹ nữ kia có điểm không nỡ, tiếp tục hỏi: “Thực sự phải vậy sao? Đi vào đó khẳng định sẽ chết đó, hơn nữa chúng ta còn bỏ lại hắn một mình.”
Công chúa trả lời: “Hôm nay không dẫn hắn tới ma thú sâm lâm, ngày sau chúng ta sẽ bị hắn huỷ hoại. Những chuyện hắn làm mấy năm nay đã đủ để hắn chết mấy chục lần rồi. Nếu không phải hắn là nhị thiếu gia của Long gia thì đã sớm bị người ta băm thành muôn mảnh. Tuyết Tình, hắn cũng từng quấy rối muội chứ.”
Tuyết Tình ấp úng: “Cái đó…” Tâm tư của nàng rất đơn thuần, công chúa nói rất đúng, dù sao đã đến nước này rồi, coi như trừ hại cho đế quốc đi.
Công chúa vì chuyện này đã chuẩn bị kế hoạch mấy tháng. Từ khi để kẻ luôn bị nàng cự tuyệt tiếp cận nàng, dần dần thành hảo hữu, rồi thừa cơ rèn luyện của học giáo lần này mời mấy hảo hữu cùng tới ma thú sâm lâm, mà kẻ chỉ biết làm chuyện xấu kia hoàn toàn không biết sự đáng sợ của nơi đó, cũng biết biết đâu là nơi sâu thẳm trong sâm lâm.
Một kẻ bất tài vô học như hắn điểm tốt duy nhất là dễ dàng mắc lừa, người khác không dám gạt hắn, còn mình nếu không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không chọc vào Long gia, hắn gần đây ngày càng vô sỉ, nếu cứ như vậy ta sẽ…
Công chúa không dám nghĩ nữa mà chỉ tiếp tục đi, nhìn hai hảo hữu trước mặt, một người là nhi tử của thị vệ trưởng Lâm Đạo Cách – Lâm Uy Nhĩ, người kia là nhi tử của phó đoàn trưởng hoàng gia kị sĩ đoàn Tân Lặc – Tân Lôi, lôi kéo bọn họ vào chuyện này quả là có lỗi với họ. Kỳ thật hai người cũng biết hậu quả của chuyện này, nhưng bọn họ không muốn hảo hữu từ nhỏ đến lớn của mình bị kẻ đố vũ nhục, vì nàng mà bọn họ không hề chùn bước.
Lăng Phong đi sau bọn họ, mặc dù nghe thấy bọn họ nói chuyện nhưng hoàn toàn không biết ý nghĩa, ngôn ngữ này không phải trên địa cầu, huồng chi trên địa cầu hắn chỉ biết tiếng Hán. Nhưng hắn lại hoàn toàn ghi nhớ cuộc đối thoại đó, không biết ý nghĩa nhưng một một phát âm đều nhớ được, nếu sau này hiểu hắn nhất định sẽ biết bọn họ nói gì.
Lăng Phong rất hiếu kì muốn biết, bọn họ tới sâm lâm nguy hiểm này vào buổi tối có mục đích gì.
Lăng Phong đi cùng bọn họ vào nơi thâm sâu mà họ biết, kì thật nơi này còn chưa phải sâu trong sâm lâm, có điều thông thường sau khi tới đây, nếu không có thực lực siêu cường không thể nào đi sâu vào trong được, cho nên từ chỗ này trở đi đều là khu vực nguy hiểm, cũng chính là nơi thâm sâu như họ gọi.
“Tuyết Nhu, đêm nay chúng ta còn phải đi vào trong sao?” Kẻ đi phía trước quay đầu lại hỏi. Kỳ thật nếu như không phải hắn giống một kẻ túng dục quá độ thì cũng có thể bỏ qua, có điều bộ dạng hiện giờ khiến người ta không dám không nghe, trên mặt quả thực khắc chữ ‘ta là sắc lang, nữ sinh chớ gần.’
Công chúa đang cúi đầu trầm tư, nghe thấy hắn hỏi liền ngẩng đầu đáp: “Đi tiếp chút nữa chúng ta sẽ đóng trại nghỉ ngơi.”
Kẻ đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, chúng ta tiếp tục đi.” Nói xong đi thẳng vào bên trong, hoàn toàn không chú ý mình đã rời xa đội ngũ, những người phía sau dần dần kéo dãn khoảng cách với hắn.
“Chỉ cần đi một quãng nữa, chúng ta sẽ bỏ rơi hắn, nếu như gặp phải ma thú thì dẫn hắn chiến đấu với nó, chúng ta bỏ chạy, đến lúc cứ nói chúng ta lạc mất hắn.” Công chúa nhỏ giọng nói với ba người.
“Biết rồi.” Ba người nghe xong hồi đáp.
Tân Lôi có chút lo lắng hỏi lại: “Công chúa, người xác định hắn sẽ không rời khỏi sâm lâm được chứ.”
“Phải, hắn là một công tử bột chân chính, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi hoàng thành, không biết phương hướng, trong không gian đại và không gian giới chỉ của hắn cũng không có bản đồ, cho dù có hắn xem cũng không hiểu.”
Đúng lúc đang nói chuyện chợt một tiếng hổ gầm vọng tới, bốn người nhìn nhau cười, biết cơ hội đã tới. Công chúa nói: “Chúng ta tới giúp hắn đối phó với ma thú.”
Tuyết Tình nghi hoặc hỏi lại: “Cùng đối phó với ma thú?”
Công chúa cười nhạt đáp: “Đúng vậy, cùng lên, chỉ có vậy mới không có sơ hở, chút nữa các ngươi cố gắng đừng hết sức, cứ để hắn nỗ lực."
Tên kia vì tỏ vẻ anh dũng, hai tay vung đại kiếm chém về phía ma thú đang chạy lại, ma thú đang xông tới là một sinh vật bề ngoài giống hổ, toàn thân lông đen.
“Hắc ám hổ!” Công chúa cao hứng thầm reo lên, theo công chúa được biết hắc ám hổ là ma thú cấp 6, sức mạnh vô song, hành động nhanh nhẹn lại còn biết đôi chút hắc ám ma pháp, có thể đối chiến với một cao cấp kiếm sư, mà gã kia chỉ là một cao cấp kiếm sĩ.
Tân Lôi và Lâm Uy Nhĩ cũng xông lên, công chúa là hoả hệ ma pháp sư, Tuyết Tình lại là thuỷ hệ, ma pháp sư tất nhiên là đứng từ xa phóng ma pháp, Lăng Phong thầm nghĩ: Làm ma pháp sư vẫn thoải mái hơn, không cần xông lên làm bia đỡ đạn.
Sức mạnh của năm người nhẽ ra phải chiếm thượng phong, thế nhưng bọn họ chỉ cầm chừng, rõ ràng ngoại trừ gã kia đang dốc hết sức lực ra, những người khác đều giữ nghề, hơn nữa hai chiến sĩ kia đôi lúc còn né tránh công kích, bất kể công kích của hắc ám hổ có đánh tới gã kia hay không.
Nhìn thấy vậy, Lăng Phong đã đoán ra ý đồ của bọn họ, họ muốn mượn dao giết người để loại trừ kẻ kia. Chẳng trách nửa đêm lại chạy tới đây, rừng buổi tối trên địa cầu đã khủng bố rồi chứ chưa nói nơi có nhiều quái thú như ở đây.
Hắc ám hổ phát ra một thôn phệ cầu, tên kia liền né sang một bên, quái thú lập tức giương hổ trảo quét tới. Bởi vì y đang ở giữa không trung không thể thay đổi phương hướng, hơn nữa trong tình huống lực cũ vừa hết lựa mới chưa ra, nếu không có ai trợ giúp thì chỉ có thể bị cào trúng. Tân Lôi đứng bên muốn dùng đại kiếm chém tới, đúng lúc y cho rằng được cứu, chợt một thanh âm truyền lại lôi hắn xuống địa ngục.
“Không cần quan tâm đến hắn, chúng ta li khai.” Công chúa đứng đó không có chút cảm tình nào lạnh lùng nói.
Hổ trảo của hắc ám hổ đã đập mạnh lên người gã, hắn 'hự...' một tiếng phun ra một ngụm máu, người bị văng đi, hắc ám hổ lại lập tức nhào về phía hắn, ai bảo vừa rồi hắn chịu khó đánh nó nhất, đương nhiên phải xử tử hắn trước mới có thể giải hận rồi. Hắn biết tình hình này chỉ có thể cố nén thương thế, đứng vững nâng kiếm lên chém về phía hắc ám hổ.
Bốn người kia đã lùi ra phía ngoài sâm lâm, trước khi đi còn buông lại một câu: "Đó chính là kết cục của những việc xấu ngươi làm mấy năm nay, sẽ chẳng ai thương tâm buồn bã vì cái chết của ngươi, chỉ có cao hứng mà thôi."
"Các ngươi đặt bẫy ta vì muốn giết ta, ta sẽ không bỏ qua các ngươi..." Hắn không cam lòng gào lên, trong lòng hắn biết rõ lần này nhất định sẽ chết.
Hắc ám hổ lại đánh trúng hắn một lần nữa, hiện giờ hắn toàn thân là máu, lúc này hắn hối hận vì sao nhất định phải đoạt công chúa tới tay, cuối cùng chơi với chim bị chim mổ. Hắn cứ khổ sở chống chọi như vậy, không thể phủ nhận võ công hắn rất chắc chắn, đó là bản lĩnh duy nhất được người ta coi trọng.
Xem ra ta không xong rồi, nhìn thấy hổ trảo đang lớn dần trước mắt, hắn chỉ đành từ từ chờ chết.
Đúng lúc này, hắn nghĩ tới một phương pháp cưỡng chế đề cao đấu khí trong Ngạo Long Quyết mà hắn học, phương pháp này Ngạo Long Quyết luyện càng cao tác dụng phụ càng ít, uy lực phát huy càng lớn. Với Ngạo Thiên Quyết tầng thứ hai của hắn, tối đa cũng khiến bản thân tạm thời lên đến trung cấo kiếm sư, nếu muốn nâng cao hơn nữa phải trả giá bằng sinh mệnh.
Liều thôi, có chết cũng phải kiếm kẻ đi cùng, không thể chịu thiệt. Gã kia cường hành đề cao đấu khí lên gần mức sơ cấp kiếm thánh, vung ra một kiếm lợi hại nhất cũng là cuối cùng trong đời, đại kiếm phát ra ánh sáng.
Hắc ám hổ cảm thấy khí tức nguy hiểm, đang muốn lùi lại nhưng đã muốn, đại kiếm quét qua cổ họng, rạch xuống dưới bụng nó.
'Gào...' Một tiếng hổ gầm bi thảm vang lên, hắc ám hổ ngã xuống, máu từ miệng vết thương phun trào, chảy đầy trên mặt đất xung quanh.
Gã kia kêu lên: "Muốn tiêu diệt lão tử, còn sớm lắm, đại kiếm của ta không phải bỏ không đâu."
'Bịch' Nói rồi hắn cũng ngã trong vũng máu, Lăng Phong vẫn luôn đứng bên theo dõi câu chuyện phát sinh, mặc dù hắn không biết gã kia đã phạm sai lầm gì, nhưng hắn cảm thấy khi gã chết ít nhất cũng là một trang hảo hán.
Lúc này, bốn người vừa bỏ chạy đang nhanh chóng đi về phía ngoài sâm lâm, bọn họ biết con đường an toàn.
o 0 o
Dọc đường đi bốn người đều trầm mặc không ai nói chuyện, bởi vì họ biết hôm nay đã phản bội chiến hữu, bất kể là nguyên nhân gì, phản bội chiến hữu là một tội ác, trên đại lục này không ai coi ra gì. Nếu như chuyện này truyền ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn không ngước đầu lên được. Bọn họ không nghĩ tới một chuyện, nếu như để Long gia biết thì sẽ là một tai nạn.
Tuyết Tình phá vỡ sự trầm mặc trước tiên: "Chúng ta trở về nói thế nào?"
Công chúa trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Cứ nói theo kế hoạch, nói chúng ta lạc nhau trong ma thú sâm lâm."
Tuyết Tình ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Long gia không phải kẻ ngốc, sớm muộn rồi cũng nhận ra được."
Điều này ta biết, khi ta lập kế hoạch đã biết rồi, thế nhưng ta vẫn làm như vậy, có thể che giấu bao lâu thì che giấu, có điều lần này làm liên luỵ đến mọi người. Công chúa thầm nghĩ: "Một người dẫn hắn đi rõ ràng nói cho người khác ta có vấn đề, mà người khác nhất định không dám bỏ rơi hắn vì sợ Long gia báo thù, chỉ có các ngươi mới là tuyển chọn duy nhất."
Tuyết Tình nói tiếp: "Không có gì liên luỵ hay không liên luỵ, dù sao muội cũng nằm trong mục tiêu của hắn, muội cũng chỉ là tự giúp mình thôi, công chúa không cần áy náy."
Hai nam nhân chọn cách im lặng, dù sao thân làm kiếm sĩ và kị sĩ như bọn họ, phản bội chiến hữu là không thể tha thứ.
Bốn người đều mang tâm sự, trầm mặc rời khỏi ma thú sâm lâm. Bọn họ không hề biết hắn đã chiến thắng hắc ám hổ, mặc dù hắn cũng xong đời, nhưng nếu biết có thể bọn họ sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.
o 0 o
Lăng Phong nhìn thi thể của hắn, không biết khi chết linh hồn có bay ra không nhỉ? Đợi rất lâu cũng không thấy gì từ thân thể gã bay ra, Lăng Phong liền bay lại gần thi thể. Chẳng lẽ còn chưa chết? Hắn đưa tay lại gần lỗ mũi một cách vô thức. Không có hơi thở, ha ha... ngốc thật, tại sao lại phạm phải sai lầm đơn giản như vậy, tay ta hiện giờ làm sao có thể cảm giác được hơi thở chứ.
Đúng lúc này, từ thi thể hắn phát ra một từ trường nhè nhẹ, Lăng Phong đang lơ lửng bên cạnh lập tức cảm giác được, hắn liền bay ra khỏi thi thể một đoạn. Trong thi thể không hề bay ra linh hồn mà linh hồn tản mát trong không trung, Lăng Phong không nhìn thấy chúng nhưng rõ ràng cảm giác được loại vật chất này.
Đột nhiên những vật chất đó bay về phía Lăng Phong hệt như tìm thấy nơi trú ngụ vậy. Hắn muốn tránh né nhưng khi một khối hoà nhập vào cơ thể hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi vậy hắn cứ bỏ mặc những vật chất đó nhập vào trong cơ thể, hắn phân tích được đó là năng lượng thuần tuý, người sau khi chết có năng lượng phát ra, đó là chuyện các nhà khoa học vẫn thường nói.
Khi Lăng Phong hấp thụ xong những năng lượng đó liền nghĩ, chẳng phải ma có thể nhập vào người sao, còn có thể mượn xác hoàn hồn, hiện giờ vừa hay có một thi thể vừa chết không lâu, hắc hắc...
Sau khi hắn tiến nhập vào thân thể kia, linh hồn hắn bị xung kích một cách cường liệt, hắn muốn lùi ra nhưng bất ngờ phát hiện không thể chui ra được. Chẳng lẽ những năng lượng vừa rồi phát sinh tác dụng, coi ta là chủ nhân của thân thể này, sớm biết vậy đã không vào nữa, vốn cho rằng muốn ra là ra, nhưng hiện giờ muốn đi lại không đi được, toàn thân như tan ra vậy.
Trải qua sự dung hợp với thể xác, Lăng Phong dần dần có cảm giác, có thể khống chế thân thể này, cũng có nghĩa là có thể khống chế bộ não hiện giờ, lúc này một ý tưởng đột nhiên mọc ra trong đầu Lăng Phong
Phong lâm dị thế
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Quyển 01 – Sơ lâm dị thế
Chương 04 - Hoàn hồn thành công, bộ óc máy tính
Dịch: rongbang
Trăng sáng trên cao, ánh trăng chiếu trên người hắn, nếu như có người trông thấy cũng chỉ cho rằng đó là một cỗ thi thể, bởi vì hắn đang nằm bất động trong vũng máu. Ánh trăng phản xạ lại từ vũng máu hắt lên người hắn trông như toàn thân đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Nếu như lại gần quan sát cẩn thận có thể phát hiện quanh người hắn đang phát ra ánh sáng vàng rất mờ.
Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là do Lăng Phong đang dùng suy nghĩ cải tạo lại thân thể của hắn. Tình huống như vậy vô cùng hiếm thấy, linh hồn có thể nhập vào thân thể người khác nhất định phải không bài xích với bản thể, mà chuyện này xác suất rất nhỏ bé. Mà Lăng Phong lại dùng một chút năng lượng vật chất vốn thuộc về thân thể này dung nhập vào linh hồn bản thân, khiến thân thể này cho rằng hắn chính là linh hồn gốc mà không sản sinh bài xích.
Khi Lăng Phong tiến vào thân thể này phát sinh tình huống dung hợp với nó, nhưng hắn không giống tình huống thông thường dung hợp trong mê man mà hắn có thể cảm giác rõ ràng mình đang dung hợp như thế nào, đồng thời phát hiện mình có thể khống chế một bộ phần. Bởi thế, Lăng Phong liền dồn tất cả tinh thần lực để cải tạo bộ não, khi còn trên địa cầu hắn đã muốn chuyển bộ não thành giống như máy tính để quản lý. Phần lớn khu vực của bộ não người nằm trong tình trạng nghỉ ngơi, cả đời đều không dùng tới.
Lăng Phong chỉnh lí lại một lượt kí ức tư liệu của cơ thể này, chuyển những phần chưa khai phá của bộ não phân chia giống như 'ổ cứng', còn 'hệ thống' chính là linh hồn của bản thân. Dù chỉ có thể làm đến mức này, bộ não cũng thật là quá thần bí. Từ kí ức của cơ thể này hắn biết được rất nhiều chuyện, tinh cầu này là một thế giới của kiếm và ma pháp. Tinh cầu tên là gì? Bởi vì bọn họ còn chưa biết mình sống trên một tinh cầu, cho nên cũng giống như địa cầu thời cổ đại, không có tên gọi.
Theo đôi chút tri thức trong đầu, trước mắt tinh cầu này có hai đại lục, ở giữa ngăn cách bởi đại dương. Bởi vì trên biển tình trạng tự nhiên rất ác liệt, mỗi mười năm chỉ có vài tháng là yên ổn, cho nên hai bờ đại lục chỉ có thời gian vài tháng để thông thương, trao đổi đặc sản hai bên. Đại lục phía đông gọi là Đông Phương đại lục, tương tự cái còn lại gọi là Tây Phương đại lục, đại lục hắn đang ở là Tây Phương đại lục ở phía tây. Ngôn ngữ cùng chữ viết hai bên hoàn toàn khác biệt, đó là tất nhiên. Người ở Tây Phương đại lục trên cơ bản đều nói tiếng thông dụng, còn có chữ viết thông dụng, những điều này Lăng Phong đã hoàn toàn nắm rõ bởi vì tư liệu của cơ thể này hắn đã hoàn toàn tiếp thu. Những tư liệu phía sau khiến Lăng Phong hoài nghi mình có phải nằm trong tiểu thuyết hay không, bởi vì đại lục này cũng y như trong tiểu thuyết, có rất nhiều chủng tộc, hơn nữa trên cơ bản đều phù hợp với tiểu thuyết.
Tinh linh - một chủng tộc yêu hoà bình, nam nữ đều tuấn mỹ vô cùng, sinh sống lâu dài trong tinh linh sâm lâm. Ải nhân - một chúng tộc thích rèn đúc, khai khoáng, chiều cao không quá 1.3 mét, nam nhân để râu. Thú nhân - một chủng tộc có ngoại hình ít nhiều có đặc trưng giống thú, còn có một vài chủng tộc giống như trong tiểu thuyết như Long tộc... vân vân.
Nhân loại là thế lực mạnh nhất trên đại lục, bởi vì về số lượng nhân loại chiếm ưu thế hoàn toàn, thêm vào trí tuệ cùng tính sáng tạo của nhân loại. Quốc gia trên đại lục có rất nhiều, có bốn thế lực mạnh nhất, mỗi bên chiếm cứ một phương trên đại lục.
Thiên Tường đế quốc ở phía đông do hoàng tộc Lí gia khống chế, Pháp Đặc đế quốc ở phía tây do Pháp Đặc gia tộc làm chủ, Thú Nhân đế quốc ở phương bắc, cũng là quốc gia duy nhất không phải nhân loại khống chế, Chu Tước quốc ở phía nam, do Phượng Hoàng gia tộc mang dòng máu của phượng hoàng trong truyền thuyết lãnh đạo. Giữa bọn họ phân tán các quốc gia lớn nhỏ khác, chỉ có một bộ phận nhỏ có sức kháng cự với tứ đại đế quốc, còn ma thú sâm lâm này ở ở vị trí trung tâm đại lục, không nằm trong phạm vi thế lực của bất cứ quốc gia nào.
Nghề nghiệp trên đại lục lấy ma pháp sư và chiến sĩ làm chủ yếu, chiến sĩ phân thành kiếm sĩ và kỵ sĩ, ma pháp mặc dù chia làm bốn hệ phong - hoả - thuỷ - thổ, nhưng đó chỉ là ma pháp phóng ra không giống nhau mà thôi. Mỗi nghề nghiệp đều có chín cấp, kiếm sĩ phân thành kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm thánh. Ma pháp sư chia thành ma pháp sư, ma đạo sĩ, ma đạo sư. Kỵ sĩ chia thành cấp 1 đến cấp 9. Trước khi nghề nào đó chưa có được chức danh, lần lượt gọi là kiến tập kiếm sĩ, kiếm tập kỵ sĩ và ma pháp học đồ, thực lực mỗi bên đều tương ứng.
Chức danh không thể đại biểu cho thực lực của một người, có rất nhiều người không có tiền để giám định bước tiếp theo. Giống như gia gia của Long Thiên, ông hoàn toàn không đi giám định chức danh, nhưng bởi vì đánh bại quá nhiều người có chức danh mà có được chức danh hiện giờ - Cao cấp kiếm thánh. Có điều người giống như ông không phải nhiều, bởi vì con người ai cũng có lòng hư vinh cho nên đều đi giám định thực lực bản thân để có chức danh tương xứng. Mà việc giám định chức danh này cũng vô cùng nghiêm ngặt, cho nên có một chức danh không thể đại biểu cho thực lực chân chính của một con người, có điều ít nhất cũng có thể biết thực lực của họ như thế nào.
Tuyết Nhu và Tuyết Tình là cao cấp ma pháp sư, Tân Lôi vừa mới tiến vào kỵ sĩ cấp 4, Lâm Uy Nhĩ cũng là sơ cấp kiếm sư, xem ra khi bọn họ chiến đấu với hắc ám hổ đã che giấu rất nhiều. Khi xem tư liệu về bản thân Lăng Phong mới biết vì sao một công chúa lại nghĩ một biện pháp phiền phức như vậy để giết hắn.
Long Thiên - nhị thiếu gia của Long gia, Long gia là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Tường đế quốc có nhân khẩu ít nhất nhưng thực lực lại mạnh nhất. Tổ tiên Long gia cùng tổ tiên của ba gia tộc còn lại trong tứ đại gia tộc cùng đánh chiếm thiên hạ, kiến lập nên Thiên Tường đế quốc. Ba gia tộc còn lại là hoàng tộc Lí gia hiện giờ, Bạch gia và Đông Phương thế gia.
Long gia không biết vì sao, từ trước đến nay đều là đơn truyền, cho dù cưới bao nhiêu thê thiếp cũng vậy, chỉ đến đời Long Thiên mới có hai, cho nên ngay cả Long gia vốn luôn cúi đầu cũng vì cao hứng mà bày yến tiệc lớn, chính vì thế Long Thiên mới là bảo bối của Long gia.
Kết quả Long Thiên từ nhỏ được nuông chiều, đến khi lớn lên ngoại trừ chuyện tốt không làm ra không việc xấu nào không làm, hiếp đáp mọi người hắn đứng hàng đầu, gian dâm cướp đoạt là thói quen của hắn, chỉ cần là mỹ nữ bất kể địa vị cao bao nhiêu hắn đều dám chòng ghẹo.
Lần này hắn chuyển mục tiêu lên người Tuyết Nhu công chúa, mặc dù nàng chưa bị hắn chiếm được nhưng cũng bị hắn phi lễ rất nhiều lần. Nói với hoàng đế người cũng không có biện pháp. Mấy năm nay vẫn thường có nhiều người tố cáo hành vi của Long Thiên với ông, ông cũng đã nói với gia chủ Long Tuyệt của Long gia.
Long Tuyệt chỉ nói sẽ quản giáo nhưng không trừng phạt gì lớn, bản thân cũng không dám đắc tội với Long gia. Hiện giờ Long gia đang nắm hoàn toàn quân quyền, trong tình hình đó Tuyết Nhu mới nghĩ đến kế hoạch lần này, vì kế hoạch này nàng đã thân mật với hắn, ngoại trừ thủ tục cuối cùng còn đâu đều đã làm hết. Tuỳ tiện nói một câu, Tuyết Tình chính là tiểu thư Bạch gia cũng đã bị hắn phi lễ.
Sau khi xem xong tư liệu trong đầu Long Thiên, Lăng Phong cảm thán, cực phẩm như vậy quả là hiếm thấy, hơn nữa không chút học hành, ngoại trừ võ công ra cái gì cũng đều trống rỗng, ma pháp không hiểu, binh pháp không thông, thậm chí chút thường thức cũng chẳng biết. Võ công là do Long Tuyệt - cũng chính là phụ thân của hắn từ nhỏ bắt luyện tập. Ngạo Long Quyết chỉ có huyết mạch Long gia mới có thể luyện tập, cho nên Long gia tuyệt đối thêm một là một. Với một người mười sáu tuổi đã có thể tiến vào tầng thứ hai như hắn cũng xem như là nhân tài, mặc dù so với đại ca còn kém rất nhiều. Đại ca hắn lúc mười sáu tuổi đã tiến vào tầng ba, hiện giờ đã bước lên tầng bốn, nhưng trong lịch sử cũng rất nhiều người tiến vào tầng hai khi mười sáu tuổi, thậm chí còn có người không vào được.
Ngạo Long Quyết là tổ tiên Long gia tự thân kiến lập, Long gia trong truyền thuyết có dòng máu của rồng, rốt cuộc có có hay không thì không biết được, nhưng thể chất Long gia quả thực không giống với người thường. Lăng Phong xem qua Ngạo Long Quyết một lượt, sau khi hiểu rõ liền bắt đầu vận khí. Hiện giờ hắn chỉ có thể làm chuyện này vì hắn còn chưa thể động đậy. Song hắn không biết chuyện đang phát sinh trên thân thể hắn.
Vết thương của Lăng Phong dần dần hút lấy huyết dịch trên mặt đất, bất kể là của hắn hay là hắc ám hổ. Máu người vốn không dễ dung hợp với thứ khác, nhưng thể chất Lăng Phong rất đặc thù, thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút từng chút một, hiện giờ vết thương của hắn đã hoàn toàn lành lặn. Lăng Phong phát hiện mình đã có thể động đậy, bởi vậy hắn đứng dậy, nhìn thấy y phục toàn máu, vết thương cũng không nhìn rõ, hình như không chảy máu nữa.
Nhìn xem không gian đại có gì không, cái này vô dụng, cái kia cũng... Trời ơi, tiểu tử này tại sao lại mang toàn thứ vô dụng tới sâm lâm này. Lại xem không gian giới chỉ, toàn là sách. Đừng cho rằng hắn hiếu học, ngoài trừ một cuốn ma pháp nhập môn ra, còn lại toàn là dâm thư. Trang bị như thế này, đừng nói một khu rừng đầy ma thú, cho dù ở một khu rừng bình thường với năng lực cầu sinh của hắn khẳng định cũng chết tươi.
Phía đông lại bắt đầu sáng lên, lần này hắn không cần trốn tránh nữa, hắn đã là người bình thường. Vừa rồi thời gian dung hợp lâu như vậy, kì quái là vì sao không có ma thú tới, chẳng lẽ đây là địa bàn của hắc ám hổ, và tập tính của nó cũng là một núi không có hai hổi? Suy nghĩ của Lăng Phong là đúng, hắc ám hổ là ma thú thích cô độc và còn bá đạo, trong địa bàn của nó không có ma thú nào khác tồn tại.
Lăng Phong nhặt đại kiếm lên, lột da cùng ma hạch ra vứt vào trong không gian đại. Không gian đại này khoảng một trăm mét khối, bên trong hầu hết là trống, nếu có cũng chỉ là vài công cụ. Giới chỉ chỉ có không gian một mét khối, không gian vật phẩm không thể để trong không gian vật phẩm, nếu không sẽ dẫn tới không gian bất ổn, phá huỷ không gian vật phẩm đó.
Lăng Phong cầm đại kiếm đi về phía nguồn nước gần nhất hắn biết. Nếu nói hiện giờ ai hiểu rõ đại hình ma thú sâm lâm nhất, người đó chính là Lăng Phong, khi hắn ở trên cao đã ghi nhớ địa hình, lại dùng bộ não mô phỏng ra một bản đồ lập thể. Tại con suối nhỏ Lăng Phong rửa sạch vết máu trên thân thể, thay y phục trong không gian đại, lưng đeo đại kiếm đi về phía ngoài sâm lâm.
Hiện giờ Lăng Phong đang ở trong một sơn động phía sau thác nhìn "tiểu miêu" đứng ngoài.
Tại sao ta lại xui xẻo như vậy, đi động vào con quái vật đó. Nếu không phải nó sợ nước ta đã đi gặp thần linh lần nữa rồi. Lăng Phong ngoài miệng thì càu nhàu, trong bụng lại đang nghĩ đối sách.
Buổi sáng khi Lăng Phong đi ra ngoài sâm lâm phát hiện con tiểu miêu này. Lúc đó nó đang nằm bò trên bãi cỏ nhằm mắt tắm nằng hưởng thụ. Lăng Phong thấy nó toàn thân trắng tinh, trông rất xinh xắn, hoàn toàn quên mất đây là ma thú sâm lâm, ở nơi này không có gì là không nguy hiểm cả.
Khi Lăng Phong đi đến bên cạnh muốn thò tay ra vuốt ve nó, tiểu miêu đột nhiên tránh ra nhảy sang một bên cảnh giác nhìn Lăng Phong chằm chằm. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, xem ra mình còn chưa quen đang ở dị thế.
Hai mắt Lăng Phong chăm chú nhìn tiểu miêu đề phòng nó tấn công. Thân thể từ từ dịch chuyển về sau, trong lòng oán trách kiến thức của Long Thiên quá ít ỏi, không có tin tức gì về tiểu miêu này. Có lúc trông càng không nguy hiểm lại càng nguy hiểm, trong ma thú sâm lâm đầy rẫy hiểm nguy này xác suất càng lớn.
Tiểu miêu như chứng minh cho suy nghĩ của Lăng Phong, nó phóng ra một hoả cầu đánh về phía hắn. Sau khi Lăng Phong tránh khỏi hoả cầu liền chạy thẳng về phía sau bỏ trốn. Bởi vì hắn trông thấy màu sắc hoả cầu là màu trắng, chứng minh uy lực của nó rất lớn. Quả nhiên đúng như hắn đoán, hoả cầu đập lên thân cây phát sinh một vụ nổ lớn, khiến thực vật trong phạm vi 5 mét vuông đều bị thiêu huỷ.
Chết tiệt, tiểu miêu biến thái. Lăng Phong mắng một câu song chân không dừng lại mau chóng bỏ chạy. Có điều tốc độ của hắn không nhanh bằng tiểu miêu, thoáng chốc đã bị nó đuổi gần chỉ còn khoảng 8 mét. Lăng Phong thầm nghĩ: Thế này không ổn, phải nghĩ biện pháp trước, chạy lòng vòng? Không được, nó khéo léo hơn ta, chỉ có thể tiến hành thi vượt chướng ngại vật với nó thôi.
Lăng Phong vận dụng đầu óc nhanh chóng tìm ra con đường chạy trốn tốt nhất, vừa chạy vừa dùng đấu khí đánh gãy cây cối nhầm tạo phiền phức cho tiểu miêu. Ngạo Long Quyết từ thời khắc hắn tiến vào thân thể này liền không ngừng vận hành, đó là vì Lăng Phong dùng đại não phát ra những mệnh lệnh khác nhau cho thân thể.
Người bình thường khi luyện Ngạo Long Quyết không thể làm chuyện khác được, cho dù động đậy một chút cũng bị ảnh hưởng. Lăng Phong bất kể làm gì đều vẫn luyện tập, hắn hoàn toàn có thể phân tâm làm hai việc, thậm chí là nhiều việc.
Động đến Ngạo Long Quyết, Lăng Phong nghĩ tới có thể chuyển vào chân để gia tăng tốc độ giống như nội công hay không? Nghĩ vậy, hắn lập tức vận khí đến hai chân. Mặc dù mới đầu có chút lúng túng không biết vận khí và dùng sức thế nào, song bộ não hắn nhanh chóng tìm được phương pháp, dần dần hắn gia tăng tốc độ, thân pháp ngày càng thuần thục, còn có thể nhảy lên nhảy xuống, luồn lách giữa rừng cây, dần dần kéo giãn khoảng cách vơi tiểu miêu.
Đúng lúc hắn cho rằng lần này đã được cứu, tiểu miêu đột nhiên toàn thân bốc lửa, kêu 'meo' một tiếng gia tăng tốc độ đuổi theo hắn. Lăng Phong bị thân thể toàn lửa đó làm giật bắn, lại còn bị tiếng 'meo' đó làm cho suýt nữa bật cười. Ngay cả tiếng kêu cũng là 'meo', có điều con mèo dạng này thật sự rất không khả ái, ta nhớ mèo trên địa cầu, nó khả ái biết bao nhiêu. Tiểu miêu gia tăng tốc độ không còn thời gian cho Lăng Phong nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ biết dùng hết đấu khí toàn thân chạy điên cuồng.
Con mèo biến thái này, lại còn biến thành toàn lửa như hoả phượng hoàng nữa chứ, chẳng lẽ ta lại bịmột con tiểu miêu vờn đến chết, bây giờ gọi 119 không biết có tác dụng không nhỉ? Ai dà, lại nghĩ linh tinh gì đây, xem ra phân tâm làm việc vẫn có khuyết điểm. Lăng Phong theo thói quen sau khi bỏ chạy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, có điều trong lòng hắn vẫn đang suy tính làm thế nào thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Nước! Lăng Phong vô ý thức kêu lên, ta nhớ phía trước có một thác nước, thử xem con mèo lửa này có sợ nước hay không. Hiện giờ hắn biết nếu như không xong, mình nhất định lại chết lần nữa, hắn phát hiện đấu khí của hắn đã sắp dùng cạn rồi.
Khi Lăng Phong chạy đến bên trên thác, tiểu miêu toàn thân bốc lửa chỉ còn cách hắn chưa đến một mét. Chẳng cần nghĩ nhiều, Lăng Phong tập trung toàn bộ đấu khí vào hai chân, dùng hết sức nhảy xuống thác, tiểu miêu nhìn thấy hắn nhảy xuống không hề nhảy theo.
Ha ha, ngươi sợ nước. Lăng Phong cao hứng thầm reo lên. Có điều trong khi hắn sảng khoái trong lòng, tiểu miêu lại phát ra một hoả cầu. Có thể do không có thời gian chuẩn bị, hoả cầu không có uy lực như lần trước, song tốc độ của nó lại nhanh hơn rất nhiều. Khi Lăng Phong sắp rơi vào trong thác nó đã theo kịp đánh trúng vào lưng hắn.
Lăng Phong xuyên qua thác, phát hiện bên trong là một hang động sâu khoảng 5 mét, bởi vậy mới xuất hiện tình huống đã nói lúc đầu. Hắn sờ lưng một cái phát hiện đã bị đốt thủng một lỗ, vừa rồi là do hoả cầu đánh trúng. Tại sao ta không có chút cảm giác nào? Chẳng lẽ thác nước đã dập tắt lửa, không thể nào, y phục đã cháy rụi rồi tại sao lưng lại không có chuyện gì.
Lăng Phong nghĩ lại chuyện vừa rồi, phát hiện khi hoả cầu vừa đánh trúng, thân thể hắn đã hấp thu, chẳng trách vừa rồi phát hiện thân thể đã khôi phục, còn cho rằng đó là phản ứng sau khi thoát hiểm chứ. May mà lần này tiểu miêu đánh ra không phải cái như lúc đầu, vừa rồi thân thể đã tính ra hoả cầu đã lấp đầy hoả nguyên tố trong cơ thể, nếu như uy lực lớn hơn nữa đã bị bỏng ngay rồi.
Năng lực hấp thu này làm sao lại có nhỉ? Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc. Kỳ thật công năng này là linh hồn Lăng Phong tự mang theo, hoàn toàn không phải công năng của thân thể. Giống như lúc trước hắn hấp thu năng lượng linh hồn vậy, ma pháp cũng là một loại năng lượng. (Đừng hỏi vì sao linh hồn của hắn lại có công năng này, nhân vật chính thế nào cũng phải tương đối đặc biệt chứ!)
Lăng Phong nhìn tiểu miêu còn đang quanh quẩn ngoài đó, trong lòng cầu khẩn tiểu miêu bỏ qua hắn mà li khai. Hắn bình tĩnh trở lại quan sát hang động hiện giờ, một nơi cao 2 mét, rộng hưn 1 mét, bên trong không có thứ gì, cũng chẳng có đường ra khác. Hiện giờ ra ngoài lại còn bị một con mèo đuổi, nếu những người quen trên địa cầu biết ta bị một con mèo nhỏ truy đuổi không biết sẽ có biểu tình gì. Nghĩ tới đã buồn cười, ma thú này lợi hại như vậy, không ngờ trông giống như mèo, cả tiếng kêu cũng giống. Lăng Phong ngồi xuống bắt đầu toàn tâm toàn ý luyện khí, Ngạo Long Quyết vận chuyển nhanh chóng trong thân thể.
Tiểu miêu nhìn nhân loại bên trong, trong lòng vô cùng khó chịu. Nó vốn đang yên ổn nằm phơi nắng, nhân loại này lại chạy tới quấy rầy nó hưởng thụ. Khó chịu nhất là tốc độ của mình lại không bằng nhân loại này, tốc độ mình có thể xưng bá ma thú sâm lâm này đấy chứ.
Mới đầu còn muốn đùa bỡn nhân loại này nên không dùng hết tốc độ, về sau phát hiện tốc độ nhân loại này ngày càng nhanh, nhất định y đang đùa bỡn mình. Tiểu miêu nào biết Lăng Phong đang dùng đấu khí để phát minh ra khinh công của hắn.
Khi mình truy đuối hết tốc lực, nhân loại này luôn gây cản trở cho mình, khiến mình không phát huy được toàn bộ tốc độ, đáng ghét nhất là hắn cứ vứt đủ thứ vào mình. Lúc đó Lăng Phong vì muốn gây trở ngại cho tiểu miêu mà thứ gì cũng vứt. Mới đầu chỉ là cành cây, vài thứ tiện tay lấy được, về sau lôi cả những vật phẩm hắn cho là rác rưởi trong không gian đại ra.
Cuối cùng khi đến chỗ trống trải, chính là quanh thác nước, tiểu miêu cao hứng cho rằng mình đã có thể thiêu chết nhân loại đáng ghét đó, dùng toàn bộ tốc độ đuối theo. Khi chỉ còn chút xíu nữa, khi tiểu miêu cho rằng mình đã thành công tóm được nhân loại đó, khi cho rằng mình có thể trút giận, nhân loại đó lại nhảy xuống thác. Thân là hoả hệ ma thú như nó sẽ không lại gần nguồn nước, như thế không chỉ thực lực phát huy không hết, hơn nữa còn thập phần khó chịu, quan trọng nhất là tiểu miêu sợ nước.
Trong tình huống tiểu miêu không muốn nhảy theo, nó thực hiện nỗ lực cuối cùng, cấp tốc phát ra một hoả cầu. Khi hoả cầu đuổi kịp nhân loại đó đồng thời đánh trúng trước khi hắn vào trong nước, tiểu miêu lại kinh ngạc nhìn thấy nhân loại đó không ngờ chẳng có chuyện gì, hơn nữa nó cảm giác được nhân loại đã hấp thu hoả cầu đó.
Hiện giờ tiểu miêu trông thấy Lăng Phong ngồi tĩnh toạ trong đó, trong lòng lại càng khó chịu. Nó thề nhất định phải tóm lấy nhân loại đó, đốt hắn thành tro bụi. tiểu miêu lòng vòng quanh thác nước một lúc, thấy Lăng Phong vẫn không nhúc nhích gì, nó cũng nằm bò lên mặt đất, hai mắt giám thị Lăng Phong, hai bên cứ bất động như vậy chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngạo Long Quyết trong thân thể Lăng Phong ngày càng nhanh, hắn cảm giác được sắp đột phá rồi. Sau khi vận hành vài vòng nữa, Ngạo Long Quyết đã đột phá tầng hai, tiến vào tầng thứ ba. Lăng Phong vội vàng thu nhiếp tâm thần, củng cố khí lực. Cuối cùng đã đại công cáo thành, Lăng Phong đứng lên ngửa cổ hú dài.
Thật sảnh khoái. Xem ra đúng như những tiểu thuyết võ hiệp nói, khi dùng hết công lực, không cần nghỉ ngơi mà phải vận khí tu hành, như vậy có trợ giúp rất lớn với việc vận khí, không ngờ Ngạo Long Quyết đột phá lên tầng ba, thật là thu hoạch lớn. Cứ luyện khí từng giờ từng phút như ta hiện giờ, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, e rẳng chỉ cần ba năm là có thể luyện đến tầng bảy. Điều đó ngoại trừ tổ tiên khai quốc của Long gia ra chưa ai làm được. Hiện giờ gia gia cũng chính là Long Kiếm Tâm cùng lắm cũng chỉ là tầng thứ bảy, mà ông đã luyện lâu năm như vậy.
Sảng khoái xong, hắn lại nhìn thấy tiểu miêu vẫn còn đứng đó nhìn hắn chằm chằm, tiểu miêu là bị tiếng hú của hắn đánh thức. Vốn nó đã ngủ dưới ánh nắng rồi, chỉ cần Lăng Phong không ra nó khẳng định vẫn tiếp tục ngủ. Lăng Phong thầm mắng tiểu miêu này có vấn đề gì không, xem ra quyết tâm muốn thiêu mình của nó rất lớn, Lăng Phong chỉ đành ngồi xuống, suy tính xem làm sao thoát để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.