Trời nắng chang chang! Ánh kiêu dương như đao hỏa. Trên đường lớn cát vàng bay mù mịt.
Vết đao trên mặt Thường Mạn Thiên phơi ra ánh nắng thành đỏ hồng.
Ba vết đao, thêm vào bảy, tám chỗ nội thương đổi lấy thanh danh cùng địa vị như ngày nay.
Mỗi khi trời sắp mưa, âm khí nặng nề, nội thương lão lại phát tác làm cho đốt xương đau đớn như dần. Lão nhớ lại nỗi gian khổ trong những cuộc huyết chiến ngày trước mà lòng cảm khái vô vàn! Lão sống được đến ngày nay không phải chuyện dễ dàng. Lão còn làm mỗi tháng được năm trăm lạng nguyệt bổng của một tên Tổng tiêu đầu lại càng khó khăn hơn. Đúng là lão dùng huyết hãn đổi lấy tiền lương.
Mấy năm gần đây, ít khi lão thân hành đi theo xe tiêu. Tổng tiêu đầu ở Trấn Viễn tiêu cục với lão nguyên là chỗ sư huynh sư đệ đồng môn.
Hai lão già sớm luyện quyền cước, tối lại uống rượu để hưởng thanh phúc trong buổi tàn niên. Cây Kim Thương Huyết Kiếm Kỳ của hai lão khiến cho bằng hữu phe Hắc Đạo vùng Đông Nam chẳng ai dám đụng vào món tiêu của Trấn Viễn tiêu cục.
Nhưng chuyến tiêu này rất quan trọng. Tiêu chủ lại chỉ định hai vị sư huynh đệ phải thân hành áp tải.
Gần đây bệnh phong thấp của Tổng tiêu đầu lại phát ra. Thường Mạn Thiên đeo thanh Huyết Kiếm lớn nặng hai mươi bảy cân thân hành xuất mã.
Trấn Viễn tiêu cục dương oai.
Người chạy cờ là lão Triệu đã hành nghề đến hai chục năm. Tuy lão đã lớn tuổi mà tiếng hô còn dõng dạc. Hơn nữa trưa hôm nay lão đã ăn uống no nê, nên bây giờ lão phấn khởi tinh thần chạy trước hô hoán.
Thường Mạn Thiên rút chiếc khăn vải xanh ra lau mồ hôi. Tuế nguyệt chẳng nể ai. Đột nhiên lão phát giác mình già mất rồi, định đi xong chuyến tiêu này là trở về gác kiếm qui ẩn.
Khí trời nóng nực quá chừng! Lão mong phía trước gặp chỗ nào mát mẻ nghỉ lại một lúc rồi sẽ ra đi cũng chưa muộn.
Thường Mạn Thiên giật dây cương tung ngựa vọt lên, chuẩn bị chiếu cố cho lão Triệu. Đột nhiên lão nhìn thấy phía trước có người ngồi giữa đường để thêu hoa.
Một đại hán hàm râu quai nón đâm tua tủa.
Thường Mạn Thiên bôn tẩu giang hồ hơn ba chục năm chưa từng thấy nam tử hán, đại trượng phu ngồi thêu hoa bao giờ.
Lạ hơn nữa là đại hán lại ngồi giữa đường dưới ánh nắng chang chang để thêu hoa.
Thường Mạn Thiên tự hỏi :
- Phải chăng đại hán này mắc chứng điên khùng?
Thực ra đại hán chẳng khác gì người điên. không điên thì sao lại ngồi dưới ánh nắng nóng đến độ đem trứng gà ra phơi có thể làm cho chín được? Đại hán còn mặc vào mình một tấm áo bông bằng đoạn hồng màu tía.
Lạ hơn nữa là những người mặc áo đơn mình mẩy toát mồ hôi ướt đầm mà trên mặt đại hán chẳng có lấy một giọt mồ hôi.
Thường Mạn Thiên chau mày. Lão vẫy tay cho những xe tiêu đi ở phía sau hãy dừng lại. Đoạn lão nhìn lão Triệu đưa mắt ra hiệu.
Lão Triệu cũng là tay từng trải giang hồ và đi theo Thường Mạn Thiên làm tên chạy cờ từ chuyến tiêu thứ nhất ra đời.
Dĩ nhiên lão Triệu đã hiểu ý của lão chủ nhân. Lão khẽ hắng đặng hai tiếng đánh bạo chạy tới.
Đại hán râu quai nón vẫn chăm chú thêu hoa chẳng khác nào là một vị đại cô nương lòng xuân rung động ngồi trong phòng the để thêu tấm áo cưới.
Mười sáu, mười bảy cỗ xe tiêu bị đại hán ngồi giữa đường mà phải dừng lại nhưng dường như y chẳng biết gì.
Đại hán thêu đóa hoa mẫu đơn mà là hắc mẫu đơn. Đường kim mũi chỉ của y so với đại cô nương còn có phần tinh xảo hơn.
Lão Triệu đột nhiên lớn tiếng :
- Ông bạn thêu bông hoa đẹp quá nhỉ? Đáng tiếc nơi đây chẳng phải là chỗ ngồi thêu thùa.
Thanh âm lão vốn đã dõng dạc, bây giờ lại cố ý làm cho đại hán phải giật nảy mình nên tiếng hô phóng ra như lệnh vỡ.
Ngờ đâu lão Triệu hô thì mặc lão Triệu, đại hán râu quai nón đã chẳng ngẩng đầu, lại không chớp mắt.
Lão Triệu tự hỏi :
- Chẳng lẽ thằng cha này đã là kẻ điên khùng mà còn điếc tai nữa?
Lão không nhịn được vỗ vai đại hán nói lớn :
- Này ông bạn! Ông bạn có thể nhường lối cho bọn ta được chăng? Bọn ta...
Lão chưa dứt lời đột nhiên dừng lại, sắc mặt biến đổi.
Lúc lão vươn tay ra vỗ vai, đại hán râu quai nón giơ cánh tay cầm mũi kim thêu hoa lên cắm vào mu bàn tay lão.
Lão Triệu vốn là người gan dạ không phải tầm thường. Những tay hảo hớn giang hồ dù bị dao chém còn chẳng chau mày, thì vỏn vẹn một mũi kim thêu đâm tới lão coi vào đâu?
Lão Triệu tuy chẳng buồn để tâm, nhưng lúc lão phát giác tê nhức muốn rút tay về cũng không được nữa.
Dường như nửa người lão hoàn toàn tê dại.
Mũi kim thêu hoa này phải chăng có pháp thuật bàng môn tả đạo?
Lão Triệu lùi ba bước, ngó lại bàn tay mình không sưng lên hoặc biến đổi màu sắc chi hết mà chỉ không chịu nghe theo mệnh lệnh sai khiến. Lão vừa kinh ngạc vừa tức giận đã toan nổi nóng.
Thường Mạn Thiên nhảy xuống ngựa chạy lại nhìn đại hán râu quai nón chấp tay nói :
- Ông bạn thêu bông mẫu đơn này đẹp quá nhỉ ?
Đại hán râu quai nón không ngửng đầu lên, cười khậm khà đáp :
- Tại hạ còn thêu được thứ khác nữa.
Thường Mạn Thiên hỏi :
- Thêu gì ?
Đại hán đáp :
- Thêu người đui mắt.
Thường Mạn Thiên cười hề hề nói :
- Thêu người đui mắt e rằng không hay.
Đại hán đáp :
- Thêu cái đó vừa hay vừa dễ dàng, chỉ hai mũi thêu là đã thêu thành người đui mắt rồi.
Thường Mạn Thiên hỏi :
- Thêu cách nào mà lẹ thế ?
Đại hán đáp :
- Cách thêu là thế này đây.
Đột nhiên hắn động thủ đâm hai mũi kim vào mặt lão Triệu.
Người lão ngả lăn xuống đất. Lão đau quá lăn lộn không ngớt. Máu tươi chạy qua kẽ ngón tay chính là ở trong mắt lão ứa ra.
Thường Mạn Thiên tái mặt, xoay tay nắm đốc kiếm.
Đại hán râu quai nón vẫn ngồi ung dung, cất tiếng hỏi :
- Các hạ coi đó! có phải tại hạ chỉ đưa hai mũi kim là thêu nên người đui mắt?
Thường Mạn Thiên cười khẩy đáp :
- Thủ pháp của ông bạn quả là thần tốc!
Đại hán lạnh lùng nói :
- Nghề thêu người đui mắt của tại hạ là nhanh hơn hết. Bảy mươi hai mũi kim đưa ra liền thành ba mươi sáu người đui mù.
Số người áp tải chuyến tiêu kể cả Thường Mạn Thiên là ba mươi sáu người. Ba vị tiêu sư hạng nhất tùy tùng lão lúc này cũng đều phóng ngựa chạy tới. Vì thế mà Thường Mạn Thiên tuy khiếp vía vẫn trấn tĩnh được. Lão lớn tiếng hỏi :
- Ông bạn tới đây để tầm cừu hay để cướp tiêu ?
Đại hán đáp :
- Tại hạ chỉ chuyên nghề thêu thùa.
Thường Mạn Thiên hỏi :
- Ông bạn còn muốn thêu gì nữa ?
Đại hán đáp :
- Hãy thêu ba mươi sáu người đui mắt trước rồi sẽ thêu đoàn xe tiêu tám chục vạn lạng quay về.
Thường Mạn Thiên buông tiếng cười rộ nói :
- Thế thì thanh kiếm trầm trọng của lão phu cũng có thể thêu được...
Đại hán ngắt lời :
- Thêu cái gì ?
Thường Mạn Thiên đáp :
- Thêu người chết. Một người chết...
Đột nhiên lão ngừng tiếng cười. Thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm quá cỡ này tuy chẳng phải thần vật hay lợi khí gì, nhưng ngày trước nó là chân truyền của Thiết Kiếm tiên sinh.
Thường Mạn Thiên đã khổ công rèn luyện kiếm thuật bằng thanh kiếm này ít ra là bốn chục năm, nếu không thì làm sao lão sống được cho tới bây giờ.
Những tiêu sư tùy tùng cũng rút binh khí ra. Binh khí của họ là một thanh Nhạn Linh đao, một cây Luyện Tử thương, một thanh Tang Môn kiếm.
Bọn tiêu khách đối phó với bạn hữu lục lâm muốn cướp tiêu không cần đếm xỉa gì đến đạo nghĩa giang hồ, cũng bất tất theo lề luật lấy một chọi một.
Thường Mạn Thiên lớn tiếng hô :
- Lượng Thanh Tử! Xông vào cả đi! Trước hết là phế bỏ cặp chiêu của hắn.
Cặp chiêu tức là hai mắt.
Đại hán đã phóng kim đâm mắt người ta thì dĩ nhiên người ta cũng muốn biến hắn thành kẻ đui mù. Nguy hiểm của những bậc hào kiệt giang hồ là lấy tiền trả nợ, lấy máu trả máu.
Đại hán râu quăn đang ngồi thêu thì thanh thiết kiếm nặng hai mươi bảy cân phóng tới vèo vèo. Cây Luyện Tử thương ra chiêu “Độc Long Thủ Thủy” từ mé bên tràn tới cạnh nách.
Bọn tiêu sư ở Trấn Viễn tiêu cuộc bản lãnh thường cao hơn những điều chỉ điểm của sư huynh sư đệ. Những chiêu thức dĩ nhiên phối hợp với nhau lại càng tuyệt diệu.
Đại hán râu quai nón đột nhiên cười nói :
- Thêu xong rồi! Hắn đã thêu xong bông mẫu đơn. Hắn rút mũi kim thêu hoa ra.
Thường Mạn Thiên vừa thấy hàn quang lấp loáng đã đưa tới trước mắt.
Đại hán động thủ một cách rất thần tốc không bút nào tả xiết mà cũng không một người nào né tránh kịp.
Thường Mạn Thiên gầm lên một tiếng... Thanh thiết kiếm đột nhiên bay đi. Người lão ngã lăn ra.
Sột một tiếng! Thanh thiết kiếm phóng trúng vào gốc cây lớn gần đó sâu đến một thước.
Lúc này đại hán râu quăn đã thêu được bốn người đui mắt.
Bảy mươi hai mũi kim, ba mươi sáu người đui mắt. Đại hán ra tay đã mau lẹ phi thường lại cực kỳ chuẩn đích.
Trên tấm đoạn màu hồng che mặt Thường Mạn Thiên đã thêu một bông mẫu đơn đen vào
Lúc Giang Trọng Uy đi đường, trên mình hắn vang lên những tiếng leng keng tựa như người lắc nhạc.
Tuy nhiên hắn không phải là trái nhạc, mà là một vị Tổng Quản phủ Bình Nam Vương. Hắn là người có nhiều oai quyền, tướng mạo rất oai nghiêm.
Bình Nam Vương phủ dĩ nhiên có nhiều trọng địa cơ mật và đương nhiên những nơi này đều khóa lại.
Bao nhiêu chìa khóa đều do hắn nắm giữ. Trong mình hắn đeo tới hai mươi ba cái chìa khóa, nên lúc hắn đi những tiếng leng keng lại vang lên.
Hắn là nhân vật đáng tín nhiệm, chẳng những tính nết thận trọng, trầm tĩnh, dốc dạ trung thành mà còn là tấm thân “Thập tam thái bảo hoành luyện”. Tuy hắn chưa được đến trình độ đao thương đâm không vào nhưng bất cứ ai cũng khó lòng đả thương hắn được mà hắn đả thương người ta lại chẳng khó gì.
Môn Thiết Sa chưởng của Giang Trọng Uy đã luyện bảy thành hỏa hầu, đủ đánh tan bia vỡ đá ra thành bụi.
Vương gia trao chìa khóa cho Tổng Quản Giang Trọng Uy nắm giữ là yên tâm lắm rồi.
Hôm nay Giang Trọng Uy vào bảo khố lấy một hộp minh châu và hai tấm ngọc bích cho Vương Gia.
Là ngày sinh nhật ái phi, Vương Gia bảo lấy minh châu và ngọc bích làm lễ mừng.
Cũng như đa số chàng trai trên thế gian, Vương Gia đối với người đàn bà sủng ái bằng tính cách rất hào phóng.
Trên dãy hành lang yên tĩnh và trầm lặng, vì nơi đây rất gần bảo khố trong vương phủ. Bất luận là ai bén mảng tới một cách càn rỡ liền bị chém đầu vô tội vạ.
Trong khu cấm địa này, cứ cách bảy tám bước lại có một tên thiết giáp vệ sĩ tay cầm thương đứng gác nghiêm nghị như những pho tượng đá.
Bọn vệ sĩ này do chính tay Giang Trọng Uy huấn luyện và đào tạo.
Bọn vệ sĩ đã trải qua những cuộc huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Dù là con nhặng bay vào mặt, hay có người dẫm lên chân, chúng cũng không nhúc nhích.
Giang Trọng Uy chẳng những đầy đủ uy tín mà hiệu lệnh lại rất nghiêm minh. Kẻ nào lơ là chức vụ chỉ để một con chó chạy vào cấm khu cũng bị chặt đầu.
Chính hắn tiến tới cũng phải hô hiệu lệnh trước.
Khẩu lệnh bữa nay là “Nhật Nguyệt đồng huy” vì là đại cát đại lợi.
Giang Trọng Uy thường nhật nét mặt oai nghiêm lạnh như tiền mà bữa nay cũng có đôi phần hoan hỉ. Y cũng được coi là quý khách trên tiệc thọ. Sau khi xong việc này, hắn sẽ thay đổi quần áo hoa lệ để uống thọ tửu.
Chân hắn bước cũng mau hơn ngày thường.
Tám tên cẩm y vệ sĩ, lưng đeo trường đao đi theo sau Giang Trọng Uy. Chúng đều là những tay cao thủ được chọn lựa rất kỹ trong vệ đội.
Giang Trọng Uy trước nay vốn là người cẩn thận phi thường.
Ba lần cửa vào bảo khố đều bằng sắt đúc dầy bảy tấc. Những ổ khóa cũng đều được thợ nổi tiếng chế tạo.
Giang Trọng Uy mở tầng cửa tối hậu rồi, một cơn gió lạnh thổi vào mặt.
Bảo khố này cũng tương tự đại đa số bảo khố ở thế gian, âm khí lạnh lẽo như ở trong một phần mộ, chỉ khác ở chỗ trong phần một có người chết, còn ở trong bảo khố thì một con kiến cũng không có.
Mỗi lần Giang Trọng Uy tiến vào, trong lòng lại nổi lên ý niệm rất kỳ quái, ý niệm của con người có tài bảo chứa trong bảo khố mà cứ phải sinh hoạt ở trong này thì thật là vô dụng.
Dù trên đời có bao nhiêu tài bảo đem cho hắn hết mà bắt hắn ở trong này một ngày hắn cũng không muốn.
Hiện giờ hắn đang nghĩ vậy, hắn đẩy cử tiến vào trong chỉ mong lấy đồ cho chóng rồi lại trở ra.
Hắn tuyệt không ngờ lần này vào bảo khố vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời nữa.
Giữa bầu không khí lạnh lẽo âm thầm trong bảo khố, hiển nhiên có một người ngồi mà là một người sống.
Người này đầy mặt râu đâm tua tủa, mình mặc áo bông thêu hoa hồng tía. Y ngồi trên rương châu báu đang thêu hoa.
Giang Trọng Uy chẳng khi nào ngờ tới xảy ra chuyện này được.
Hắn cơ hồ không tin ở mắt mình, nhưng trước mặt hắn đúng là có một người ngồi thêu hoa mà là một đại hán còn sống nhăn răng ra đó.
Người này phải chăng là ma qủi?
Ngoài ma qủi thì còn người nào vào đây được?
Giang Trọng Uy ớn lạnh xương sống. Hắn không nhịn được người run bần bật.
Đại hán râu quai nón ngồi cặm cụi thêu hoa chẳng khác gì một vị đại cô nương ở chốn khuê phòng chăm chú thêu thùa.
Đại hán thêu bông mẫu đơn, một bông mẫu đơn đen trên tấm đoạn màu hồng.
Hồi lâu Giang Trọng Uy cố trấn tỉnh lại trầm giọng hỏi :
- Sao ngươi lại vào đây?
Đại hán đáp :
- Tại hạ vào đây để thêu thùa.
Giang Trọng Uy thấy đối phương ra giọng ỡm ờ không khỏi bực mình, nhưng cố giữ vẻ thản nhiên hỏi :
- Ngươi có biết nơi đây là chỗ nào không ?
Đại hán thản nhiên đáp :
- Đây là chỗ thêu thùa.
Giang Trọng Uy cười khẩy hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi đặc biệt tới đây để thêu hoa ?
Đại hán gật đầu đáp :
- Vì tại hạ muốn thêu thùa mà chỉ có đây là ngồi thêu được.
Giang Trọng Uy hỏi :
- Ngươi muốn thêu cái gì?
Đại hán đáp :
- Thêu tên Giang Trọng Uy đui mắt.
Giang Trọng Uy ngửng mặt lên cười rộ.
Chỉ khi nào hắn tức giận đến cực điểm muốn giết người mới cười rộ như vậy.
Đột nhiên hắn cảm thấy gan bàn tay tê dại tựa hồ bị ong đốt. Lực lượng trên bàn tay đột nhiên mất hết.
Giữa lúc ấy, một luồng hàn quang lấp loáng vọt tới trước mắt hắn.
Thập tam thái bảo hoành luyện, tuy là môn công phu cương ngạnh tuyệt thế vô song, nhưng cũng không thể luyện tới mắt được.
Bọn vệ sĩ đứng ngoài đột nhiên nghe tiếng la hoảng vội chạy vào thì cửa sắt bên trong đã đóng chặt.
Lúc bọn chúng cạy được cửa ra tiến vào thì Giang Trọng Uy đã nằm chết giấc dưới đất. Một tấm đoạn màu hồng tươi che mặt hắn lại.
Trên tấm đoạn thêu một bông mẫu đơn màu đen.
Trong thiền phòng hương đã thắp lên.
Hoa Mãn Lâu tắm gội huân hương ngồi yên lặng chờ đợi.
Gã muốn nếm một bữa chay do chính tay Khổ Qua đại sư nấu nướng. Chẳng những gã muốn tắm gội huân hương mà còn muốn học tính nhẫn nại.
Khổ Qua đại sư chẳng phải người vào bếp một cách dễ dàng, chẳng những người mời đến phải xứng đáng mà còn phải gặp lúc lão cao hứng nữa.
Bữa nay những người tới đều xứng đáng. Ngoài Hoa Mãn Lâu còn có Cổ Tùng Cư Sĩ ở Huỳnh Sơn và Mộc đạo nhân nổi tiếng vi kỳ đệ nhất, thi tửu đệ nhị, kiếm pháp đệ tam.
Những người này đều chẳng phải tục khách, nên bữa nay Khổ Qua đại sư cao hứng đặc biệt.
Trong sắc trời bảng lảng, tiếng chuông chiều êm ái ngân nga vọng lại.
Lúc Hoa Mãn Lâu đi ra, Cổ Tùng Cư Sĩ và Mộc đạo nhân đã chờ gã ở ngoài viện.
Ngọn gió chiều thổi qua rừng trúc, khu rừng ngăn cách chốn hồng trần.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
- Để hai vị tiền bối chờ ở đây, tại hạ thật áy náy.
Mộc đạo nhân cười xòa.
Đạo nhân này vốn là người thoát tục. Lúc này lão cởi bỏ tấm đạo bào vá hàng trăm miếng để mặc áo vải xanh không dính chút bụi trần.
Dù lão không muốn để ai câu thúc, lão không làm trưởng môn phái Võ Đang thì còn được, nhưng lại muốn nếm bữa cơm chay của Khổ Qua đại sư nên lão phải ép mình một chút.
Khổ Qua đại sư tính nết rất quái lạ là một điều ai cũng biết rồi.
Cổ Tùng Cư Sĩ thở dài nói :
- Xem chừng lão đạo này nói quả không lầm.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Đạo trưởng bảo sao?
Mộc đạo nhân cười đáp :
- Bần đạo bảo nhất định thí chủ biết bọn bần đạo ở đây. Dù bọn bần đạo không cử động thí chủ cũng nhận ra.
Cổ Tùng Cư Sĩ thở dài nói :
- Nhưng lão phu không nghĩ ra tại sao y lại biết được?
Mộc đạo nhân đáp :
- Bần đạo không nghĩ ra nhưng bần đạo có chỗ hay hơn ông bạn.
Cổ Tùng Cư Sĩ hỏi :
- Chỗ nào hay hơn ?
Mộc đạo nhân cười đáp :
- Việc gì mà không nghĩ ra được thì bỏ đi không nghĩ tới nữa.
Cổ Tùng Cư Sĩ cũng cười nói :
- Vì thế mà lão phu bảo nếu đạo huynh không uống rượu nhất định sống tới ba trăm tuổi.
Trong thiền phòng rèm trúc buông rũ. Đã có tấm rèm mà còn ngửi thấy mùi thơm khó tả. Mùi thơm này khiến cho bất cứ ai cũng nổi thực dục.
Cổ Tùng Cư Sĩ thở dài nói :
- Khổ Qua đại sư làm tiệc chay quả nhiên thiên hạ vô song.
Mộc đạo nhân cười đáp :
- Y thường bảo y mà nấu cơm chay thì đức Bồ Tát ngửi thấy cũng thèm.
Cổ Tùng Cư Sĩ hỏi :
- Xem chừng cơm canh đã đặt lên bàn rồi, chúng ta còn chờ gì nữa?
Mấy người bèn vém rèm trúc đi vào, đột nhiên ngẩn người ra.
Chẳng những cơm canh đã bày trên bàn mà còn có một người đang ngồi ăn ngấu nghiến.
Ông khách đến bất thình lình này chẳng chờ đợi ai cũng không tắm gội huân hương. Sự thật trên mình y chẳng những dính đầy bùn đất mà toàn thân mồ hôi tiết ra mùi khó ngửi.
Mộc đạo nhân thở dài nói :
- Nhà sư này bụng dạ thiên lệch.
Cổ Tùng Cư Sĩ cũng nói :
- Lão mời bọn ta mà lại để người khác đến ăn trước.
Mộc đạo nhân nói :
- Nhất định lúc chúng ta tắm gội huân hương thì cha này ở dưới ao bùn vừa mới chui lên.
Khổ Qua đại sư cả cười nói :
- Hòa thượng quả có lòng thiên lệch, nhưng cũng chỉ có lòng thiên lệch với một người mà thôi, các vị có tức tối cũng vô ích.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Tại sao đạo huynh có dạ thiên tư với y?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Vì gặp phải con người này, bần tăng đành bó tay.
Mộc đạo nhân cười nói :
- Bần đạo không trách đại sư đâu. Chuyến trước y ăn cắp của bần đạo hai vò rượu Nữ Nhi Hồng để lâu năm chục năm. Bần đạo đành dương mắt lên nhìn y.
Hoa Mãn Lâu nhăn nhó cười nói :
- Gặp phải hạng người này, e rằng Đức Bồ Tát cũng chịu phép.
Người mới đến dĩ nhiên là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng ăn hết một đĩa Hỏa Thoái, một bát đậu hũ mới dừng lại. Chàng nhìn ba người kia cười nói :
- Các vị thóa mạ thì cứ việc thóa mạ. Tại hạ ăn là ăn. Các vị thóa mạ cho sướng miệng thì tại hạ ăn cho thích khẩu.
Mộc đạo nhân cười rộ nói :
- Ai mắc bẫy công tử thì mặc ai, chứ bần đạo không mắc đâu.
Đạo nhân cũng ngồi xuống. Ba miếng Tố Áp Tử chỉ chớp mắt đã nuốt hết vào bụng.
Hoa Mãn Lâu ngồi bên Lục Tiểu Phụng. Bỗng gã chau mày hỏi :
- Bình thời công tử không hôi thối mà sao bữa nay khó ngửi thế?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì mười bữa nay tại hạ chưa tắm rửa.
Hoa Mãn Lâu giật mình hỏi :
- Mấy bữa không tắm?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Mười bữa.
Hoa Mãn Lâu chau mày hỏi :
- Trong những ngày đó công tử làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ mắc công chuyện nhiều quá!
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử bận việc gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bận làm việc trả nợ, nợ đánh cuộc.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử thiếu nợ ai?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Ngoài tên chó chết Tư Không Trích Tinh thì còn ai nữa?
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Tại sao công tử lại thua gã?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi lại :
- Chuyến trước tại hạ tỷ thí lộn nhào được gã một phen. Lần này gã tìm đến đòi tỷ thí lần nữa thì huynh đài có chối từ được không?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Dĩ nhiên phải nhận lời.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngờ đâu thằng lỏi con ít lâu nay chẳng làm gì, chỉ chuyên nghề lộn nhào. Gã lộn một hơi liền sáu trăm tám chục cái có chết cha người ta không?
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử thua gã phải làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hai bên đã ước hẹn với nhau. Tại hạ mà thắng thì từ nay gặp ở đâu gã cũng phải khấu đầu và kêu tại hạ bằng đại thúc. Bằng tại hạ mà thua thì phải trả gã bằng giun, mỗi cái nhào lộn một con. Trong vòng mười mấy ngày phải đào tìm cho gã sáu trăm tám chục con giun.
Hoa Mãn Lâu cười nói :
- Trách nào bữa nay công tử chẳng khác nào con giun.
Mộc đạo nhân không nhịn được cũng cười hỏi :
- Công tử phải đào trả gã sáu trăm tám chục con giun thật ư?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Mấy ngày đầu kiếm giun còn dễ, nhưng những ngày sau kiếm giun còn khó hơn cả kiếm vợ.
Cổ Tùng cư sĩ hỏi xen vào :
- Ông vua ăn cắp đó lấy giun nhiều về làm gì?
Lục Tiểu Phụng hậm hực đáp :
- Gã có cần lấy giun đâu, chỉ muốn coi tại hạ đào giun mà thôi.
Mộc đạo nhân cả cười nói :
- Không ngờ Lục công tử cũng có ngày nay thì thú thật!
Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn lão hỏi :
- Đạo trưởng có muốn đánh cuộc với tại hạ không?
Mộc đạo nhân hỏi lại :
- Đánh cuộc cách nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đánh cuộc uống rượu!
Mộc đạo nhân cười nói :
- Bần đạo không chịu mắc bẫy công tử đâu.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão bằng góc con mắt hỏi :
- Chẳng lẽ đạo trưởng chưa đánh đã chịu thua?
Mộc đạo nhân đáp :
- Bần đạo đành chịu thua cho sớm. Uống rượu không nhiều bằng công tử, kiếm pháp còn thua cả Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành. Công tử muốn đua cuộc thì đua cờ vây với bần đạo.
Lục Tiểu Phụng cả cười nói :
- Mộc đạo trưởng tưởng tại hạ mắc bẫy đạo trưởng sao?
Mộc đạo nhân ngạo nghễ cười nói :
- Ai cũng biết, bần đạo là vi kỳ đệ nhất thiên hạ, nhưng ngoài món cờ vây, bần đạo còn thứ khác không ai bì kịp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thứ gì?
Mộc đạo nhân đáp :
- Ăn cơm, công tử có dám thi ăn cơm với bần đạo không?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Tại hạ rất muốn thi đua, nhưng đáng tiếc bụng mình không phải là cái thùng chứa cơm.
Mộc đạo nhân thở dài nói :
- Ai ngờ nhân vật lừng lẫy tiếng tăm như Lục Tiểu Phụng mà cũng chịu nhận thua thì thật là quái dị.
Khổ Qua đại sư chen vào :
- Thực ra nhân vật hách nhất trên chốn giang hồ mới đây không phải là y nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Không phải tại hạ thì là ai?
Khổ Qua đại sư nói :
- Công tử đoán thử xem?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng là Tây Môn Xuy Tuyết?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Người ta đồn gần đây y bận bồi tiếp Tôn cô nương trong bọn Nga Mi Tứ Tú, đã lâu không xuất hiện trên chốn giang hồ.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Không ngờ y cũng có ngày nay. Tại hạ vẫn tưởng chẳng sớm thì muộn y cũng làm hoà thượng.
Khổ Qua đại sư nói :
- Nơi cửa phật không muốn có những hạng sư như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu không phải Tây Môn Xuy Tuyết, chẳng lẽ là Diệp Cô Thành?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Cũng không phải.
Mộc đạo nhân nói :
- Gần đây Diệp Cô Thành mắc bệnh nặng.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi :
- Y cũng mắc bệnh ư? Bệnh gì?
Mộc đạo nhân cười đáp :
- Giống như bệnh bần đạo tức là bệnh lười. Bất cứ ai đã mắc bệnh này đều chẳng muốn làm gì nữa.
Lục Tiểu Phụng ngẫm nghĩ rồi hỏi :
- Chẳng lẽ lại là lão bản và lão bản nương?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
- Bệnh lười của lão bản lại càng trầm trọng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lão Thực hòa thượng thì cũng chẳng có gì hiển hách ở đời. Đại Bi thiền sư lại càng ….
Chàng trầm ngâm hỏi :
- Chẳng lẽ lại là mấy mụ lão hổ kia?
Khổ Qua đại sư nói :
- Không phải đâu. Người này chẳng những công tử không quen biết mà còn chưa từng nghe nói tới.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vậy y là nhân vật thế nào?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Y là một người đàn ông thêu hoa.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt một chút rồi cười nói :
- Thực ra đàn ông thêu hoa cũng không phải ít. Tại hạ có quen biết mấy tay rất giỏi trong bọn tài phúng.
Khổ Qua đại sư nói :
- Nhưng người này chẳng những biết thêu hoa mà còn thêu cả người mù nữa.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Thêu người đui mù ư?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Nghe nói mới đây y thêu bảy tám người mù.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thêu người mù thì làm thế nào?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Y cũng thêu bằng kim, chỉ hai mũi là thành một người mù.
Lục Tiểu Phụng đã hơi hiểu rõ hỏi :
- Những người mù nào bị y thêu?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Trong đám này ít ra công tử cũng quen được bốn năm tên.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Những ai?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Thường Mạn Thiên, Hoa Nhất Phàm, Giang Trọng Uy…
Lão chưa nói hết, Lục Tiểu Phụng đã động dung ngắt lời :
- Có phải Giang Trọng Uy ở Bình Nam Vương phủ không?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Ngoài y chẳng lẽ còn Giang Trọng Uy nào khác?
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
- Nhưng từ khi Giang Trọng Uy vào phục vụ trong Vương Phủ rồi, y tuyệt không can thiệp đến việc ngoài giang hồ nữa mà sao lại dây với nhân vật này?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Không phải y dây với người đó mà là mười tám hộp minh châu trong Vương phủ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Người đó chẳng những đâm mù mắt Giang Trọng Uy mà còn lấy cắp mười tám hộp minh châu ở trong vương phủ ư?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Ngoài ra còn bảy chục cuốn tự họa đáng giá liên thành của Hoa Ngọc Hiên, tám chục vạn lạng tiêu ngân của Trấn Viễn tiêu cuộc, một mớ hàng hóa của Trấn Đông, chín vạn lạng vàng lá của Kim Sa Hà.
Lão thở dài nói tiếp :
- Nghe nói trong vòng một tháng y đã gây ra sáu bảy vụ án. Y chỉ có một mình đơn thương độc mã mà làm nên chuyện, công tử bảo y có gớm không?
Lục Tiểu Phụng bất giác thở dài nói :
- Tại sao tại hạ chưa nghe ai nói tới những vụ này?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Gần đây công tử đóng đô ở mặt Tây Bắc mà những vụ này lại xảy ra ở miệt Đông Nam. Bần tăng mới nghe đồn trước đây mấy bữa. Trong thời gian này công tử bận việc đào giun.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Những tin tức mới gần đây mà đại sư cũng biết ư?
Khổ Qua đại sư “ồ” lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đại sư nẩy ra nguồn tin thông thạo hồi nào vậy?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Đừng quên bần tăng có nguồn tin rất mau lẹ ở nơi sư đệ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kim Cửu Linh phải không?
Khổ Qua đại sư cười đáp :
- May mà bần tăng có một tên sư đệ như vậy.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái nói :
- Tại hạ hiểu rồi!
Khổ Qua đại sư hỏi :
- Công tử hiểu cái gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Kim Cửu Linh là bạn thân của Giang Trọng Uy mà lại là tay đệ nhất bộ đầu trong thiên hạ. Tuy y đã rửa tay không làm gì nữa, nhưng chẳng thể không can thiệp vào những vụ này.
Khổ Qua đại sư không phủ nhận điều đó.
Bất luận là ai đã ăn chén cơm của công môn, thì đừng hòng thoát ra ngoài vòng cương tỏa.
Khổ Qua đại sư thở dài nói :
- Cho đến bây giờ bần tăng vẫn chưa hiểu tại sao y lâm vào hoàn cảnh này.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Chẳng lẽ đại sư chỉ muốn cho y làm hòa thượng?
Khổ Qua đại sư đáp :
- Làm hòa thượng ít ra cũng đỡ nhiều chuyện phiền phức.
Mộc đạo nhân cười nói :
- Nhưng làm hòa thượng không được lấy vợ.
Khổ Qua đại sư không nói nữa.
Mọi người trên chốn giang hồ đều biết Kim Cửu Linh mắc phải cái bệnh thích phong lưu đàng điếm. Năm y đưa mình vào cửa công nghe nói cũng vì một nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Kim Cửu Linh nổi danh là tay cao thủ đệ nhất trong vòng ba trăm năm nay về việc phá án. Bất luận những vụ án lớn hay nhỏ đã đến tay y là y nhất định khám phá ra.
Khổ Qua đại sư thở dài nói :
- Bần tăng nhận thấy Kim Cửu Linh mắc phải chứng bệnh ỷ mình tài năng và thông minh thái quá.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng đã là người thông minh chẳng sớm thì muộn cũng có ngày gặp vấn đề khó giải quyết.
Khổ Qua đại sư đồng ý.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có khi y không giải quyết nổi vụ án này mà phải tìm tay trợ thủ giúp y.
Chàng thở dài nhăn nhó cười nói tiếp :
- Xui ở chỗ tại hạ là một tay trợ thủ rất lý tưởng. Bất luận ai gặp phải vấn đề gì khó giải quyết cũng tìm đến tại hạ, nên…
Khổ Qua đại sư hỏi :
- Nên làm sao?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Nên đại sư mời tại hạ ăn bữa cơm này, e rằng đại sư cũng chẳng tử tế gì ….
Khổ Qua đại sư ngắt lời :
- Đừng quên rằng đây là công tử tự đưa mình đến chứ không phải bần tăng mời mọc.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Thế thì tại hạ xui vận nên mới bổ nhào tới đây.
Mộc đạo nhân cười nói :
- Gần đây công tử dường như chuyện gì cũng xui xẻo.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng lần này tại hạ nhất định không làm gì nữa. Dù hắn thêu hoa cũng mặc kệ hắn, mà hắn vá quần cũng mặc kệ hắn. Bất luận trường hợp nào tại hạ cũng chẳng dây vào.
Khổ Qua đại sư hững hờ đáp :
- Y có cầu công tử can thiệp vào vụ này đâu mà công tử phải băn khoăn.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Y không…
Bỗng nghe tiếng người cười nói :
- Tại hạ thật không có chuyện đó.
Dĩ nhiên người này là Kim Cửu Linh.
Rất nhiều người giang hồ đã biết trong mình Kim Cửu Linh có hai cái ít ai bì kịp là quần áo và đôi mắt.
Mắt Kim Cửu Linh chẳng to lớn đặc biệt, cũng không sáng láng khác thường, nhưng bất cứ ai đã lọt qua mắt y là suốt đời y không quên nữa.
Về y phục, Kim Cửu Linh vận toàn thứ cao quí, bao giờ cũng tân thời mà lúc nào cũng diêm dúa.
Cây quạt trong tay y cũng là phẩm vật đáng giá ngàn vàng. Khi cần đến có thể dùng làm võ khí.
Kim Cửu Linh còn là tay đệ nhất về điểm huyệt, nhận huyệt. Sự thực bất luận cái gì y cũng chiếm bậc nhất.
Nếu không phải là rượu hạng nhất là y không uống. Không phải nữ nhân bậc nhất, y chẳng để mắt vào. Không phải việc đệ nhất y chẳng thèm làm.
Có điều y chẳng phải tay đệ nhất lắm tiền nhiều bạc, may mà y đầy đủ bản lãnh để kiếm tiền.
Kim Cửu Linh thông nghề phân biệt các thư tự họa cổ kính, coi ngựa cũng rất rành. Nguyên hai bản lãnh này là đủ khiến cho y vĩnh viễn là tay cự phách vào bậc nhất.
Kim Cửu Linh còn là một trai anh tuấn đầy sức hấp dẫn. Tuổi y cũng chưa nhiều. Cái đó là một điều kiện khiến y khỏi dùng nhiều tiền để làm việc. Tỷ như người ta mất ngàn vàng mua lấy trận cười của mỹ nhân thì y chẳng mất đồng nào.
Cách sinh hoạt của Kim Cửu Linh rất ung dung, chứ không phải như hạng cao thủ võ lâm trong phe hắc đạo khiến người ta nghe danh đã táng đởm kinh hồn. Y giống như một chàng mã thượng phong lưu công tử chốn Chương Đài.
Cổ Tùng cư sĩ thấy y tiến vào liền hỏi :
- Gần đây ông bạn có tìm được phẩm vật gì quí báu không?
Cổ Tùng cư sĩ bình sinh rất thích sưu tầm những cổ tự họa. Đồ trân quí của lão chẳng kém gì chủ nhân Hoa Ngọc Hiên.
Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :
- Bao nhiêu đồ trân quí trong thiên hạ đều bị cư sĩ đem lên Hoàng Sơn hết rồi, tại hạ còn kiếm đâu ra được?
Cổ Tùng cư sĩ hỏi :
- Cả một bức họa hay cũng không có ư?
Kim Cửu Linh trầm ngâm cười đáp :
- Trong mình tại hạ có đem theo một bức hoa thảo rất tinh thần.
Cổ Tùng cư sĩ giục :
- Mau lấy cho lão phu coi.
Kim Cửu Linh lại mỉm cười lấy ra một tấm đoạn màu hồng tươi thêu bông mẫu đơn đen.
Cổ Tùng cư sĩ ngơ ngác hỏi :
- Cái này thì ăn thua gì?
Kim Cửu Linh cười đáp :
- Nó là một bức thêu của tay sành sỏi hiện nay.
Cổ Tùng cư sĩ hỏi :
- Chẳng lẽ đây là chân tích của Thần Châm Tiết phu nhân.
Kim Cửu Linh đáp :
- Không phải đâu, bức thêu này của nam nhân.
Cổ Tùng cư sĩ động dung hỏi :
- Của người đàn ông thêu hoa đó phải không?
Kim Cửu Linh gật đầu đáp :
- Lúc Giang Trọng Uy mở cửa tiến vào, y đang ngồi trong kho thêu đóa hoa này.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
- Bảo khố trong Vương phủ là nơi phòng bị rất sâm nghiêm, sao y tiến vào được?
Kim Cửu Linh nhăn nhó cười đáp :
- Chẳng một ai biết y tiến vào lúc nào mà cũng chẳng một ai đoán ra được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y không để lại một vết tích gì ư?
Kim Cửu Linh đáp :
- Không.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hình dạng y thế nào?
Kim Cửu Linh đáp :
- Y có hàm râu quai nón, trời nóng cũng mặc áo bông to sù.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn gì nữa?
Kim Cửu Linh đáp :
- Y là nam nhân, không những chỉ biết thêu hoa mà còn thêu rất đẹp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Các hạ biết có vậy thôi ư?
Kim Cửu Linh đáp :
- Tại hạ chỉ biết được bấy nhiêu. Người khác cũng vậy, chẳng ai biết nhiều hơn tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Võ công của y thuộc lộ số nào?
Kim Cửu Linh đáp :
- Tại hạ không rõ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cả Giang Trọng Uy cũng không nhận ra ư?
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
- Đến Thường Mạn Thiên, một tay lão luyện giang hồ, còn chưa ngó thấy y động thủ thế nào, huống chi Giang Trọng Uy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Thiết chưởng của Giang Trọng Uy đáng liệt vào bậc nhất ở miền Đông Nam.
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
- Thế mà y cũng không có cơ hội để phản kích.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
- Nếu vậy y là một nhân vật rất lợi hại mà sao bây giờ tự nhiên mọc ra? Khổ Qua đại sư lạnh lùng hỏi :
- Công tử đã không muốn can thiệp vào việc này thì còn hỏi làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ muốn hỏi chơi cho biết thì có hề gì?
Kim Cửu Linh nhăn nhó cười nói :
- Dĩ nhiên chẳng quan hệ gì, nhưng những cái gì mà bọn tại hạ biết thì bây giờ công tử cũng đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng nhìn Kim Cửu Linh hỏi :
- Tại sao các hạ đem toàn bộ vụ này nói cho tại hạ hay?
Kim Cửu Linh đáp :
- Vì công tử cật vấn nên tại hạ phải nói rõ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Không có nguyên nhân nào khác ư?
Kim Cửu Linh đáp :
- Không có.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
-Phải chăng các hạ cố ý chờ tại hạ ở đây?
Kim Cửu Linh bật cười đáp :
- Tại hạ làm gì mà biết được công tử tới đây?
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Các hạ không có ý định kiếm tại hạ chứ?
Kim Cửu Linh đáp :
- Không có.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Hay lắm! Có thế tại hạ mới yên tâm ăn uống được.
Tuy miệng chàng nói “hay lắm”, nhưng nụ cười không khỏi miễn cưỡng. Thậm chí rượu nuốt cũng không trôi.
Kim Cửu Linh lại cười nói :
- Nhưng bây giờ công tử đã tới đây, tại hạ cũng có điều muốn thỉnh giáo.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên, cười nói :
- Tại hạ đã biết nhất định các hạ có điều muốn thỉnh giáo.
Kim Cửu Linh nói :
- Chỉ có một người có thể tìm ra được tên đại đạo thêu hoa kia để phanh phui những điều bí mật.
Lục Tiểu Phụng càng sáng mắt hơn, tự nhủ :
“Người có thể giải quyết vấn đề khó khăn này ngoài ta ra thì còn ai nữa?”
Lục Tiểu Phụng nghĩ vậy liền hỏi :
- Tại hạ vẫn chưa hiểu các hạ nói đó là ai?
Kim Cửu Linh đáp :
- Tư Không Trích Tinh.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Các hạ bảo ai?
Kim Cửu Linh nhắc lại :
- Tư Không Trích Tinh.
Lục Tiểu Phụng ngậm miệng, không lý gì đến đối phương nữa.
Kim Cửu Linh vẫn lờ đi như không nói tiếp :
- Tư Không Trích Tinh mang ngoại hiệu Thâu vương, quả là bậc kỳ tài trăm năm hiếm có trên chốn giang hồ. Trên đời chỉ có một nhân vật điều tra được tên đại đạo kia làm thế nào lẻn vào bảo khố trong Vương phủ. Nhân vật đó nhất định là Tư Không Trích Tinh.
Lục Tiểu Phụng lại bắt đầu uống rượu, đối phương có nói gì chàng cũng không muốn nghe nữa.
Nhưng Kim Cửu Linh vẫn lải nhải nói tiếp :
- Muốn khám phá án này không kiếm Tư Không Trích Tinh không được. Khó ở chỗ Tư Không Trích Tinh chẳng khác gì con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Chỉ có mình công tử hoặc giả biết được hành tung của y. Vì thế…
Lục Tiểu Phụng không nhịn được ngắt lời :
- Vì thế các hạ kiếm tại hạ để dò la hành tung của gã?
Kim Cửu Linh đáp :
- Chính là thế đó.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đặt mạnh chung rượu xuống bàn hỏi :
- Các hạ lòng vòng nửa ngày mục đích là yêu cầu tại hạ kiếm gã ư?
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
- Ngoài gã tại hạ e rằng không còn ai làm nổi.
Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên chỉ tay vào mũi mình lớn tiếng hỏi :
- Còn tại hạ thì sao? Vì lẽ gì các hạ lại không kiếm tại hạ?
Kim Cửu Linh cười đáp :
- Công tử thì không được đâu.
Lục Tiểu Phụng càng nhảy cao hơn hỏi :
- Ai bảo tại hạ không làm được?
Kim Cửu Linh đáp :
- Vụ nào chẳng nói chứ vụ này quyết công tử không thể làm được.
Hắn nói rồi gục gặc cái đầu.
Lục Tiểu Phụng tức mình hỏi :
- Tại sao Lục mỗ không làm được?
Kim Cửu Linh hững hờ đáp :
- Vụ án này cực kỳ phức tạp nên công tử không muốn dính vào.
Lục Tiểu Phụng gầm lên :
- Ai bảo tại hạ không chịu dính vào? Tại hạ nhất định phải can thiệp.
Kim Cửu Linh nói :
- Tại hạ dám đánh cuộc công tử không phá nổi vụ án này.
Lục Tiểu Phụng vỗ bàn đáp :
- Được lắm! Các hạ dám đánh cuộc thế nào, Lục mỗ cũng quyết đánh cuộc với các hạ.
Chàng chưa dứt lời bỗng phát giác ra tiếng cười của người khác.
Người ta cười tựa hồ đột nhiên ngó thấy có kẻ dẫm phải phân chó.
Lục Tiểu Phụng phát giác ra mình là người dẫm phải phân chó mà là đống phân rất lớn. Muốn rút lên cũng không kịp nữa.
Mộc đạo nhân tủm tỉm cười miệng lẩm bẩm :
- Mời tướng sao bằng khích tướng? Câu này quả nhiên đúng thiệt.
Tiệc tan, Cổ Tùng cư sĩ trước nay vẫn chú trọng cách dưỡng sinh ngủ sớm dậy sớm, không ngồi lại nữa.
Mộc đạo nhân mắc bệnh lười. Khổ Qua đại sư cũng vào cúng Phật khóa đêm. Trong vân phòng chỉ còn ba người.
Lục Tiểu Phụng ngắm nghía bông hắc mẫu đơn thêu trên mảnh đoạn hồng. Đột nhiên chàng hỏi :
- Người này lần đầu xuất hiện vào lúc nào?
Kim Cửu Linh đáp :
- Lần đầu tiên hắn xuất hiện nhằm ngày mồng ba tháng sáu.
Thường Mạn Thiên là nhân vật đầu tiên chạm trán hắn.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lần sau cùng gặp hắn hôm nào?
Kim Cửu Linh đáp :
- Tại hạ biết hắn xuất hiện lần cuối cùng mười ba bữa trước đây.
Mấy bữa nay chẳng hiểu có xảy ra vụ án nào không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trước đây mười ba bữa là thời kỳ Tư Không Trích Tinh đang tỷ nhào lộn với tại hạ thì người này nhất định không phải là gã.
Kim Cửu Linh nói :
- Tại hạ cũng không ngờ cho gã.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Bản ý các hạ cũng không chân tâm mời gã làm trợ thủ.
Kim Cửu Linh cười đáp :
- Tại hạ cũng biết công tử mới đào cho gã hơn sáu trăm con giun và trong lòng hãy còn tức tối.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì thế mà các hạ cố ý đem gã ra để khiêu khích tại hạ.
Kim Cửu Linh cười đáp :
- Nếu không dùng cách này thì làm sao lôi được công tử xuống nước?
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Ăn được bữa cơm của các vị thật khó lòng nuốt trôi.
Kim Cửu Linh nói :
- Bây giờ chúng ta đều đã xuống nước tất phải tìm cách lau mình cho khô.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
- Bước đầu chúng ta cần điều tra cho biết lai lịch của người kia.
Kim Cửu Linh nói :
- Đúng thế!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Theo nhận xét của tại hạ thì người này hành động rất mau lẹ, võ công lại cao thâm, nhất định không phải là kẻ mới ra đời.
Kim Cửu Linh đáp :
- Tại hạ cũng nghĩ thế, nhất định hắn là người nổi danh cố ý giả dạng như vậy mà không sao đoán được là ai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hắn cố tạo ra bộ râu quai nón, mặc áo bông to sù, ngồi giữa đường thêu hoa là cốt để dẫn dụ người ta chú ý ra phía khác mà không nhằm vào địa phương nào đó.
Kim Cửu Linh mỉm cười nói :
- Xem chừng công tử nên ăn bữa cơm này. Cả tại hạ là cáo già cũng không bì kịp.
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên hỏi :
- Bây giờ tại hạ bị lôi xuống nước rồi thì cần gì phải nịnh bợ nữa?
Hoa Mãn Lâu đột nhiên cất tiếng :
- Con người dù ngụy trang khéo đến đâu cũng không khỏi có chỗ sơ hở chẳng ít thì nhiều. Bọn Thường Mạn Thiên hoặc giả không chú ý tới, hay có chú ý mà còn chỗ bỏ sót.
Kim Cửu Linh đáp :
- Có thể như vậy.
Hoa Mãn Lâu lại nói :
- Vì thế mà chúng ta hỏi kỹ lại bọn họ, không chừng sẽ tìm ra một chút manh mối nào khác.
Lục Tiểu Phụng chau mày nói :
- Chúng ta ư? Huynh đài nói vậy là bao quát cả huynh đài nữa hay sao?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
- Đừng quên tiểu đệ cũng là kẻ đui mù, vậy chẳng thể không can thiệp vào việc của kẻ đui mù.
Lục Tiểu Phụng và Kim Cửu Linh đưa mắt nhìn nhau có ý sượng sùng.
Bọn họ vừa nói một điều kẻ đui mù hai điều kẻ đui mù, quên khuấy đi mất bên mình cũng có kẻ đui mù.
Mọi người dường như không coi Hoa Mãn Lâu là kẻ đui mù thật sự.
Lục Tiểu Phụng hắng đặng hai tiếng rồi nói :
- Hay lắm! Chúng ta chia nhau ra mà hành động. Hai vị đi kiếm Thường Mạn Thiên và Giang Trọng Uy.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Còn công tử thì sao?
Lục Tiểu Phụng cất tấm đoạn màu hồng đang cầm tay vào bọc rồi nói :
- Tại hạ đem cái này đi để kiếm một người.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử muốn kiếm ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đi kiếm một con hổ cái.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Con hổ cái nào?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Dĩ nhiên là con diêm dúa nhất.
Kim Cửu Linh cười hì hì nói :
- Đừng quên hổ cái càng đẹp càng hung dữ. Công tử phải coi chừng không thì nó cắn cho một miếng.
Hoa Mãn Lâu thủng thẳng nói :
- Nhất định là y rất thận trọng.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Sao ông bạn biết thế?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :
- Vì y đã bị cắn mấy miếng.
Trong võ lâm có bốn con hổ cái và dường như cả bốn con đều đã cắn Lục Tiểu Phụng mấy miếng.
Sắc núi xanh biếc nhưng vào lúc hoàng hôn biến thành màu tía thẫm rất kỳ ảo.
Bây giờ đang lúc hoàng hôn lại đúng tháng hoa Tường Vi đua nở đầy sườn non.
Hai vị tiểu cô nương tóc kết thành bím lớn đang hái hoa trên sườn núi, miệng khẽ cất tiếng hát khúc sơn ca. Ca thanh của hai cô so với lúc trời chiều bảng lảng lúc hoàng hôn còn có phần nhẹ nhàng hơn, nhu hòa hơn. Ca thanh so với hoa Tường Vi cũng còn đẹp hơn.
Lúc Lục Tiểu Phụng trèo lên sườn núi các cô dừng tiếng hát, dương cặp mắt to lớn lên nhìn chằm chặp vào mặt chàng.
May mà Lục Tiểu Phụng thường bị nữ nhân dòm ngó rất dữ nên mặt chàng chẳng đỏ bừng, lại còn bật cười nữa.
Bỗng nghe thanh âm lanh lảnh cất lên hỏi :
- Ô hay! Ngươi làm gì thế kia?
Người hỏi câu này là vị tiểu cô nương mắt lớn, trên mũi có mấy nốt ruồi khiến cô thêm phần xinh đẹp và bướng bỉnh.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa hỏi lại :
- Hoa nở đẹp thế này, tại hạ lên ngắm không được ư?
Tiểu cô nương mũi có nốt ruồi đáp :
- Không được! Nơi đây chúng ta không ưa bọn đàn ông.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Con gái không nên hung dữ như vậy. Các cô hung dữ quá e rằng chẳng ai dám lấy.
Thiếu nữ thứ hai mặt tròn lúc cười má lúm đồng tiền quả nhiên ra chiều vừa ôn nhu vừa ngon ngọt nói :
- Vì thế mà tiểu muội không bao giờ hung dữ cả.
Cô bật tiếng cười rất ngon ngọt hỏi :
- Công tử đã yêu hoa vậy tiểu muội tặng cho hai bông được không?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Thế thì hay lắm.
Thiếu nữ má lúm đồng tiền tiến lại cười ngon ngọt, thò tay vào giỏ hoa. Thị rút trong giỏ ra không phải là bông hoa tươi mà là lưỡi dao nhỏ. Đột nhiên thị vung dao đâm vào Lục Tiểu Phụng.
Ai ngờ vị tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa ôn hòa, mà ra tay càng hung dữ càng mau lẹ.
Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi.
May ở chỗ đây không phải là lần đầu chàng bị nữ nhân dùng dao nhỏ đâm tới, chàng đã phòng bị từ trước, xoay mình một cái nhảy lui ra xa bảy tám thước.
Tiểu cô nương mũi có nốt ruồi lớn tiếng :
- Gã này chẳng đáng gì hết, không có vẻ con người tử tế, đừng buông tha gã.
Tay thị cũng cầm con dao nhỏ đâm tới. Thị động thủ cũng mau lẹ.
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi :
- Thứ dao nhỏ này để tỉa hoa, sao các cô dùng nó để tỉa người?
Chàng tránh được mấy chiêu rồi, nhưng hai ả ra tay mỗi lúc một hung dữ, chàng không nhịn được muốn ra tay đoạt đao nhưng lại sợ người mình bị đâm lủng mấy chỗ thì chẳng đẹp tốt gì.
Giữa lúc ấy một người xuất hiện bên sườn núi mỉm cười nói :
- Các người muốn tỉa thì tỉa hai hàng ria của gã, chứ đừng tỉa chết gã.
Nữ lang này mặc áo trắng như tuyết vừa nhẹ vừa mềm. Ả đứng cheo leo trên sườn non tựa hồ bất cứ lúc nào chỉ một cơn gió thổi là bay đi.
Ả đang ngó Lục Tiểu Phụng, khoé mắt long lanh lộ ra những tia rất ôn nhu.
Hai tiểu cô nương kia đột nhiên dừng tay lại vọt tới trước mặt nữ lang hỏi :
- Cô nương nhận biết người này ư?
Nữ lang “ồ” một tiếng.
Hai thiếu nữ lại hỏi :
- Gã này là ai?
Nữ lang hỏi lại :
- Chẳng lẽ các người không nhận ra gã có bốn hàng lông mày?
Hai tiểu cô nương la lên :
- Lục Tiểu Phụng! Gã này là Lục Tiểu Phụng ư?
Các cô lại cười khanh khách nói tiếp :
- Thảo nào gã cười trông như giặc.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Tiểu thư là một lão hổ. Không ngờ mấy con nha đầu còn dữ hơn cả tiểu thư. Nếu tại hạ không cảnh giác mau lẹ thì đã bị đâm thủng mười bảy mười tám lỗ rồi.
Tiểu thư mím môi hỏi :
- Ai bảo ngươi lâu nay không đến thăm ta? Ta cũng hận mình chẳng thể đâm thủng ngươi mười bảy mười tám lỗ. Đáng tiếc là...
Cô nói chưa hết lời mặt đã đỏ lên, đỏ như ráng chiều trên đỉnh núi xa xa.
Cô hãy còn thẹn thùng.
Lục Tiểu Phụng nhìn cô, nhìn một cách say sưa ngây ngất.
Tiểu thư càng đỏ mặt hơn cất tiếng thanh tao hỏi :
- Trên mặt người ta không có hoa sao công tử ngắm dữ thế?
Lục Tiểu Phụng lại thở dài miệng lẩm bẩm :
- Một vị tiểu cô nương bóng dáng tha thướt hay thẹn thùng e lệ mà người giang hồ lại đặt cho cái ngoại hiệu là Lãnh La Sát hay con hổ to đầu Tiết Băng mới thật là kỳ!
Tiết Bặng hỏi :
- Công tử coi đầu tiện thiếp có lớn không?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Đầu tiểu thư tuy không lớn lắm, nhưng trái tim tại hạ cũng đập mạnh gấp ba lần ngày thường.
Thiếu nữ má lúm đồng tiền cười “hích hích” nói :
- Gã này tuy cặp mắt cú vọ nhưng miệng rất ngon ngọt.
Thiếu nữ mũi có nốt ruồi cũng cười hềnh hệch nói :
- Nếu y không miệng lưỡi ngon ngọt thì làm sao tiểu thư thời khắc nào cũng nhớ đến gã! Tiết Băng trợn mắt nhìn hai ả đỏ mặt lên hỏi :
- Những con nha đầu lắm miệng kia! Ai bảo ta nhớ gã? Gã là một tên giặc phụ lòng người.
Cô vừa cười vừa giận, đã ra chiều e thẹn lại như oán giận. Cô đẹp đến nỗi xóa nhòa cả bóng tịch dương mỹ diễm đầy trời.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài miệng leo lẻo :
- Quả là tại hạ nên đến sớm, không hiểu sao lại trùng trình tới ngày nay?
Tiết Băng mỉm cười nói :
- Tiện thiếp cũng biết công tử làm gì rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tiểu thư biết ư?
Tiết Băng lại mím môi đáp :
- Công tử thấy tiện thiếp thì quên khuấy người khác mà khi gặp người khác lại không nhớ tiện thiếp nữa. Công tử vốn là con người phụ nghĩa vô lương tâm.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :
- Nếu tại hạ biết trước tới đây mà bị tiểu thư mắng như tát nước vào mặt thì thà rằng chẳng đến nữa hay hơn.
Tiết Băng cười lạt hỏi :
- Công tử tưởng tiện thiếp không đoán ra được tâm sự của công tử chăng? Nếu công tử chẳng có việc gì cầu cạnh, liệu có tới đây không?
Lục Tiểu Phụng đành thừa nhận đáp :
- Tại hạ quả có chút việc đến yêu cầu tiểu thư.
Tiết Băng dựng mặt lên hỏi :
- Công tử muốn kiếm ai thì nói đi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ muốn kiếm lão Thái Thái.
Tiết Băng lấy làm kỳ hỏi :
- Công tử muốn giở trò gì đấy? Kiếm lão nhân gia làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ có việc cần hỏi lão thái thái.
Tiết Băng nói :
- Tiện thiếp không cho công tử đến quấy rầy lão nhân gia. Công tử có việc gì cứ hỏi tiện thiếp cũng được.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đáng tiếc là việc này tiểu thư không hiểu được.
Tiết Băng hỏi :
- Việc gì mà tiện thiếp không hiểu được?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Thêu hoa!
Tiết Băng càng lấy làm kỳ hỏi :
- Thêu hoa ư? Công tử cũng muốn học thêu hoa chăng? Công tử biến thành thợ may hồi nào vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chẳng lẽ chỉ có thợ may mới học được nghề thêu thùa?
Tiết Băng nói :
- Dù ai đánh chết thì thôi chứ tiện thiếp quyết không tin công tử chân tâm học nghề thêu thùa.
Lục Tiểu Phụng thừa nhận đáp :
- Nhưng tại hạ có việc cần thỉnh giáo lão nhân gia. Vậy cô nương hãy dẫn tại hạ đi.
Tiết Băng hỏi :
- Công tử đừng quên tiện thiếp đây là dòng dõi Thần Châm Tiết phu nhân, sao công tử không thỉnh giáo tiện thiếp?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì tại hạ biết rõ cô nương trước nay chưa từng cầm tới mũi kim thêu. Cô đã từng bảo với tại hạ hễ cầm tới mũi kim thêu là lại buồn ngủ.
Tiết Băng hỏi :
- Câu nói của tiện thiếp công tử vẫn còn nhớ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Câu nào tại hạ cũng nhớ hết. Vậy cô nương càng nên đưa tại hạ đi bái kiến lão nhân gia cho lẹ.
Tiết Băng tựa như cười mà không phải cười, nheo mắt nhìn chàng hỏi :
- Tiện thiếp không đưa đi thì công tử làm gì?
Tiết lão thái năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng bất luận là ai cũng không nhận ra được là một mụ già bảy mươi. Nếu ở nơi lờ mờ sáng thì người ta tưởng mụ nhiều lắm là mới ba bảy ba tám tuổi.
Phong độ của Tiết lão thái vĩnh viễn đoan trang và tươi đẹp. Mắt mụ vẫn tinh lanh như trước. Vẻ người còn làm rung động khách đa tình, khoé mắt mụ còn lột vẻ ngây thơ như một thiếu nữ kiều diễm.
Lục Tiểu Phụng là thanh niên được mụ rất ưa thích. Lục Tiểu Phụng cũng ưa thích mụ.
Chàng hy vọng bao nhiêu cô gái ở đời đến tuổi mụ vẫn còn giữ được vẻ đẹp như mụ, nghĩa là chàng hy vọng thế giới này biến thành khả ái hơn.
Tiết lão thái thái nhìn Lục Tiểu Phụng mỉm cười hỏi :
- Ngươi nên thường qua lại thăm ta. Đối với một nữ nhân nhiều tuổi như ta chẳng có gì là nguy hiểm. Ít ra ngươi chẳng sợ ta bức bách ngươi lấy ta làm vợ.
Lục Tiểu Phụng cố ý đáp :
- Tiểu nhân vẫn mong thường được tới thăm phu nhân nhưng Tiết Băng lại không muốn cho tiểu nhân tới đây.
Tiết lão thái thái “Ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Bữa nay cô cũng không chịu đưa tiểu nhân vào.
Tiết lão thái thái hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái đáp :
- Tiểu nhân cũng không hiểu tại sao, chỉ đoán là cô ăn phải dấm chua.
Tiết lão Thái Thái cười khành khạch. Mắt mụ sáng lên, những nét nhăn trên mặt cũng co lại hết.
Lục Tiểu Phụng liền thừa cơ lúc mụ khoái chí đưa ngay tấm đoạn hồng vào trước mặt mụ nói tiếp :
- Xin phu nhân hãy coi cái này.
Tiết lão thái thái ngó tấm đoạn hồng bằng góc con mắt, vẻ mặt khinh khỉnh lắc đầu :
- Cái này có gì đáng coi đâu? Ngày ta mới lên sáu thêu còn đẹp hơn.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Không phải tiểu nhân bảo phu nhân coi cái hoa thêu mà chỉ xin phu nhân ngó tấm đoạn cùng dây tơ.
Tiết lão thái thái hỏi :
- Cái này ta đã coi đi coi lại mấy trăm lần, ngươi còn bảo ta coi làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chính vì chỗ phu nhân được coi nhiều lần rồi, nên tiểu nhân xin pháp nhãn giám định dùm cho tấm đoạn này cùng dây tơ xuất xứ nơi đâu? Nơi nào có bán những thứ đó?
Chàng hô mụ bằng phu nhân chứ không kêu bằng lão nhân gia vì chàng biết mụ này không ưa chữ “Lão”.
Tiết lão Thái Thái đón lấy, đưa đần ngón tay sờ một cái rồi nói :
- Tấm đoạn này của nhà Phúc Thụy Tường ở kinh thành còn tơ thêu ở tiệm Phúc Ký bán ra. Cả hai nhà cùng một lão bản và hai cửa tiệm sát vách nhau.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải đến tận hai tiệm đó ở kinh thành mới mua được ư?
Tiết lão Thái Thái đáp :
- Hai cửa tiệm này cũng như một nhà chẳng có gì phân biệt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Người ta có bán buôn ra ngoài không?
Tiết lão thái thái đáp :
- Bên ngoài cũng có nhưng do chính khách hàng tới mua rồi đem về.
Mụ lại giải thích thêm :
- Hàng của nhà này tự chế ra rất tinh vi, sản lượng không được nhiều, cửa tiệm cũng không lớn. Lão bản Dương A Phước là con người an phận thủ thường không tha thiết trở nên đại phát tài.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cửa tiệm của lão tại chỗ nào tại Bắc Kinh?
Tiết lão thái thái đáp :
- Ở phía sau con đường Vương Quả Phụ, trong một ngỏ hẻm vắng vẻ tịch mịch. Mấy chục năm rồi lão không khuyếch trương ra bên ngoài. Trừ những khách quen rất ít người tìm được tới nơi mà mua.
Đột nhiên mụ lại ngó bức thêu rồi hỏi :
- Nói thực đi! Có phải ngươi bị người đàn bà đó làm cho mê mẩn rồi? Chắc người ta muốn tránh ngươi rồi ngươi căn cứ vào những cái này để đi dò tìm người ta?
Lục Tiểu Phụng sửng sốt, thộn mặt ra hồi lâu rồi mới bật ra tiếng thất thanh :
- Chẳng lẽ bức này của nữ nhân thêu nên?
Tiết lão Thái Thái đáp :
- Dĩ nhiên là của nữ nhân thêu nên.
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng hỏi :
- Phu nhân…! Phu nhân không nhận lầm đấy chứ?
Tiết lão Thái Thái không khỏi lộ vẻ bực mình, dựng mặt lên hỏi lại :
- Ngươi coi nữ nhân có lầm không? Hay là ngươi coi ta cũng là một cô bé?
Lục Tiểu Phụng vội đáp :
- Không phải thế.
Tiết lão Thái Thái nói :
- Ta coi những cái này còn sành hơn ngươi coi nữ nhân gấp mười lần. Ta mà coi lầm thì tình nguyện đem con cháu bảo bối cho ngươi vì thua cuộc.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Dù phu nhân thua cuộc cho cô cháu, tiểu nhân cũng không dám.
Tiết lão Thái Thái lộ vẻ khẩn trương hỏi :
- Sao ngươi không dám? Chẳng lẽ thị xấu quá ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Xấu thì cô không xấu chút nào nhưng cô hung dữ quá. Lần trước tiểu nhân bị cô cắn một miếng, cơ hồ đứt cả *** tai.
Tiết Băng vẫn khép nép đứng bên, bây giờ mặt cô đỏ bừng cúi gằm xuống.
Tiết lão Thái Thái cười nói :
- Các ngươi bảo thị hung dữ, nhưng ta xem thị chẳng những không hung dữ chút nào mà còn ngoan ngoãn chết người.
Mụ nắm lấy tay Tiết Băng vừa cười vừa nói tiếp :
- Con nhỏ này phải chứng bệnh duy nhất là hay thẹn thùng e lệ thái quá. Thực ra việc gì mà phải đỏ mặt. Gái cắn trai là một việc thiên kinh địa nghĩa.
Tiết Băng mặt đỏ đến mang tai khẽ nói :
- Hài nhi không dám cắn y đâu, y thúi lắm!
Tiết lão Thái Thái cười rộ hỏi :
- Ngươi mà không cắn thật thì sao lại biết người ta hôi thối?
Tiết Băng “hứ” một tiếng rồi cắm đầu chạy đi. Tuy cô chạy lẹ nhưng không quên trợn mắt lên nguýt Lục Tiểu Phụng một cái, miệng nói khẽ :
- Công tử coi chừng, nghe!
Lục Tiểu Phụng ngó nàng ra chiều say sưa ngây ngất.
Tiết lão Thái Thái cười híp mắt lại nói :
- Ngươi muốn chạy theo thì cứ việc đi đi. Cái đó chẳng có gì bất tiện.
Lục Tiểu Phụng ngần ngại đưa mắt nhìn tấm đoạn hồng trong tay mụ.
Tiết lão Thái Thái cười hỏi :
- Ngươi ngó gì dữ vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ ta không trả lại?
Mụ vừa cười vừa cầm tấm đoạn đưa trả Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Giả tỷ có hai mảnh thì ta làm cho con nha đầu được đôi giầy, nhưng chỉ có một mảnh.
Mụ chưa dứt lời, Lục Tiểu Phụng hỏi ngay :
- Phu nhân bảo cái này có thể dùng làm gì?
Tiết lão Thái Thái đáp :
- Dĩ nhiên là làm giầy. Thứ đoạn này thường dùng để khâu mũi giầy.
Lục Tiểu Phụng ngơ ngẩn, ngập ngừng hỏi :
- Có thể làm đôi giầy đỏ được không?
Tiết lão Thái Thái đáp :
- Dĩ nhiên là giầy đỏ. Đoạn hồng sao lại làm giầy đen? Ngươi vốn là người thông minh, không hiểu trở nên ngớ ngẩn từ hồi nào?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vừa rồi tiểu nhân sợ quá thành ngớ ngẩn.
Tiết lão Thái Thái hỏi :
- Ngươi sợ gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu nhân sợ cô đang chờ ở ngoài cửa để cắn tiểu nhân.
Quả nhiên chàng vừa ra cửa liền bị cắn một miếng.
Tiết Băng chờ chàng ở ngoài cửa cắn một miếng rất nặng.
Lục Tiểu Phụng sờ tai nhăn nhó cười nói :
- Xem chừng tại hạ sắp thành Gia Cát Lượng đến nơi rồi, vì đoán việc như thần.
Tiết Băng trợn mắt nhìn chàng lộ vẻ hung dữ hỏi :
- Ai bảo công tử vừa rồi đã thừa cơ khinh khi tiện thiếp? Công tử còn thả lời ly gián bảo tiện thiếp không chịu đưa vào. Tiện thiếp mà không đưa thì công tử làm sao vào được? Tiện thiếp chưa cắn đứt tai là còn lịch sự lắm đấy.
Lục Tiểu Phụng đành ngậm miệng. Khi cô gái cố ý kiếm chuyện rắc rối thì hạng trai thông minh đều ngậm miệng.
Tiết Băng đột nhiên cướp lấy tấm đoạn trong tay chàng hỏi :
- Cái này của ai thêu? Tại sao công tử coi nó như một thứ bảo bối?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ vì nó nguyên là một thứ bảo bối.
Tiết Băng cười lạt nói :
- Bảo bối cái con khỉ. Tiện thiếp coi nó không đáng một đồng.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương nói vậy là sai. Ít ra nó cũng đáng giá mười tám hộc minh châu, tám chục vạn lạng tiêu ngân, chín ngàn lạng vàng lá.
Tiết Băng giật mình kinh hãi nhìn chàng hỏi :
- Công tử điên rồi chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không điên đâu.
Tiết Băng hỏi :
- Không điên mà sao lại nói trăng nói cuội?
Lục Tiểu Phụng thở dài. Chàng không muốn đem việc này nói cho cô hay, nhưng chẳng sớm thì muộn cũng bị cô bức bách phải nói. Chi bằng đánh bạo nói trước thì hơn.
Tiết Băng lẳng lặng nghe chàng kể chuyện đầu đuôi, mắt cô sáng lên. Cô chờ chàng kể hết mới hỏi :
- Ngoại trừ món này, chẳng lẽ không còn chút manh mối gì nữa sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không còn gì nữa.
Tiết Băng hỏi :
- Vì thế mà công tử muốn đến nhà Phúc Thụy Tường ở kinh thành để hỏi dò tấm đoạn này bán ra từ hồi nào và bán cho ai phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hy vọng gần đây số người mua thứ đoạn hồng này không có mấy.
Tiết Băng chớp mắt nói :
- Dường như những nhà bán gấm đoạn hàng năm đều ghi sổ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế mà bây giờ tại hạ muốn đi ngay.
Tiết Băng nói :
- Được lắm! Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chúng ta ư?
Tiết Băng đáp :
- Phải rồi! Chúng ta…
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Chúng ta tức là cả cô nữa hay sao?
Tiết Băng đáp :
- Hẳn thế.
Lục Tiểu Phụng hửng hờ nói :
- Nếu có cô là không có tại hạ.
Tiết Băng trợn mắt hỏi :
- Công tử không muốn đưa tiện thiếp đi hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không muốn.
Tiết Băng trợn mắt nhìn chàng hồi lâu đột nhiên thị xoay chuyển nhãn quang hỏi :
- Vừa rồi lão nhân gia nói tới giầy đỏ dường như công tử giật mình kinh hãi?
Lục Tiểu Phụng “Ồ” một tiếng.
Tiết Băng hỏi :
- Phải chăng công tử đã gặp người đi giầy màu đỏ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người đi giầy màu đỏ thì thiếu gì!
Tiết Băng nói :
- Nhưng trong đám này hẳn có số người đặc biệt, tỷ như kẻ không nên đi giầy đỏ mà cũng cứ đi.
Lục Tiểu Phụng không khỏi động dung. Chàng còn nhớ người mạo xưng Đại Kim Bằng Vương lúc lâm tử trong tay vẫn nắm chặt chiếc giầy đỏ.
Tiết Băng không bỏ lỡ cơ hội nhân lúc chàng lộ vẻ bâng khuâng, hỏi ngay :
- Công tử có biết tại sao những người đó nhất quyết đi giầy đỏ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không hiểu.
Tiết Băng hỏi :
- Công tử có biết người đi giầy đỏ là ai không? Những người đi giầy đỏ có điều chi bí mật?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không rõ.
Tiết Băng nói :
- Tiện thiếp biết rồi.
Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí. Trái tim đập mạnh hơn vì cái bí mật về giầy đỏ quả làm cho chàng động tâm. Nhưng chàng vẫn không hỏi.
Chàng biết rằng có hỏi Tiết Băng cũng không chịu nói ra.
Tiết Băng ngó chàng bằng khóe mắt cất tiếng hỏi :
- Công tử có muốn biết điều bí mật này không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Muốn biết lắm chứ!
Tiết Băng hỏi :
- Vậy bây giờ công tử có muốn đưa tiện thiếp đến kinh thành không?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Dĩ nhiên muốn lắm. Muốn chết đi được.
Lục Tiểu Phụng không muốn ngồi xe ngựa. Chàng thích cưỡi ngựa còn không thì đi bộ. Nhưng lúc này chàng phải ngồi xe vì Tiết cô nương thích thế.
Tiết cô nương vốn là người lả lướt. Cô đi đường muốn bước lẹ cũng không được, hay ít ra cô muốn làm bộ như vậy.
May mà đi xe rất êm vì đường bằng phẳng, nhất là đường lớn dẫn tới kinh thành càng phẳng lì.
Lục Tiểu Phụng ngồi trên xe đưa tay lên sờ cằm dường như sái quai hàm. Bỗng chàng phát giác gần đây chàng cười gượng nhiều quá mà ra như vậy.
Tiết Băng ngồi đối diện đăm đăm nhìn chàng, mắt cô lộ tia cười rất ôn nhu không bút nào tả xiết! Lục Tiểu Phụng không nhịn được lên tiếng :
- Bây giờ cô nương có thể nói chỗ bí mật cho tại hạ nghe.
Tiết Băng hững hờ hỏi :
- Chuyện chi bí mật?
Dường như cô hoàn toàn quên hết câu chuyện vừa rồi.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại :
- Dĩ nhiên là diều bí mật về giầy đỏ.
Tiết Băng ngập ngừng đáp :
- Ủa! Điều bí mật này ư?… Bây giờ chưa phải là lúc nói tới chuyện bí mật này.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bao giờ cô nương mới nói?
Tiết Băng đáp :
- Chờ lúc tiện thiếp cao hứng. Hiện giờ trong lòng tiện thiếp không cao hứng mấy?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao cô lại không cao hứng mấy?
Tiết Băng đáp :
- Bất luận là ai ngồi đối diện với một chàng ngốc thì chẳng thể nào cao hứng được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ai là chàng ngốc?
Tiết Băng đáp :
- Công tử chứ ai?
Lục Tiểu Phụng cười gượng hỏi :
- Tại hạ là tên giặc phụ lòng lại còn là chàng ngốc nữa ư?
Tiết Băng đáp :
- Cả hai loại đều đúng.
Cô cười hề hề nói tiếp :
- Vì nếu công tử chẳng phải là tên giặc phụ tình thì đã không đối xử với tiện thiếp hư đốn như vậy. Nếu công tử chẳng phải là chàng ngốc thì đã không tới kinh thành với cặp mắt ngơ ngác.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao muốn đến kinh thành lại là chàng ngốc?
Tiết Băng hỏi lại :
- Công tử đến kinh thành làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó cô nương đã biết rồi.
Tiết Băng hỏi :
- Phải chăng công tử đến nhà Phúc Thụy Tường để hỏi ai đã mua tấm đoạn này?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế!
Tiết Băng hỏi :
- Mỗi ngày họ bán thứ đoạn này ra biết bao nhiêu? Dù họ có ghi sổ, chẳng lẽ công tử đi hỏi từng người?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Những người mua đoạn đỏ tơ đen chắc không nhiều lắm.
Tiết Băng nói theo :
- Vả lại người đó trước nay đi đâu chỉ có một mình thì dĩ nhiên chính y đi mua lấy.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế. Vụ bí mật này hơn hết là đừng để người thứ hai nào biết tới.
Tiết Băng đột nhiên cười lạt nói :
- Nhưng công tử căn cứ vào điều chi mà biết được y chỉ mua tơ đen cùng đoạn đỏ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì y chỉ dùng đến hai thứ này.
Tiết Băng hỏi :
- Cái đó lấy chi làm chắc là y chỉ mua hai thứ này, mà không mua thứ nào khác? Chẳng lẽ có người cấm y mua những thứ khác?
Lục Tiểu Phụng nhắc lại :
- Y chỉ dùng hai thứ này thì còn mua thứ khác làm chi?
Tiết Băng cười lạt nói :
- Thuyết này không xuôi đâu. Nhất định y không mua thật nhiều tơ đen và đoạn đỏ để người ta chú ý và để công tử đi bắt y. Chẳng lẽ y cũng là người ngốc như công tử?
Lục Tiểu Phụng không biết nói sao.
Tiết Băng lại nói tiếp :
- Đã là một chuyện bí mật thì chẳng khi nào y lại để dấu vết cho công tử dễ bề tìm kiếm. Nếu y trót lỡ lưu lại một chút manh mối gì thì lúc đó công tử đến nơi không chừng y đã cho một mồi lửa đốt sạch nhà Phúc Thụy Tường rồi.
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác một lúc rồi thở dài nói :
- Nếu vậy tại hạ quả là chàng ngốc.
Tiết Băng nói :
- Công tử còn là tên giặc phụ bạc nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nếu vậy thì không nên đến kinh thành hay sao?
Tiết Băng đáp :
- Đi cũng bằng vô ích.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đã không nên đến kinh thành thì sao cô lại cho đi đường này?
Tiết Băng mỉm cười đáp :
- Vì tiện thiếp biết phía trước có hai nơi bán rượu ngon. Tiện thiếp còn biết công tử là người khí độ rộng rãi, nhất định sẽ mời tiện thiếp uống mấy chung. Có đúng thế không?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Té ra tuy tại hạ vừa ngốc dại vừa phụ bạc nhưng ít ra cũng còn một điểm son vì không phải là hạng khí độ nhỏ nhen.
Tiết Băng nói :
- Nam nhân chỉ cần một điểm son này cũng đủ để nhiều thiếu nữ ưa thích.
Vén rèm lên đã ngó thấy ở phía xa xa trên bờ sông nhỏ trong khu rừng liễu một lá cờ chiêu bài bán rượu treo chênh chếch hiện ra.
Tiết Băng sáng mắt lên nói :
- Đó là chỗ người ta bán rượu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nơi đây có vẻ rất u nhã.
Tiết Băng nói theo :
- Rượu cũng hay lắm, ngon thật là ngon.
Lục Tiểu Phụng thấy cô cặp mắt sáng ngời không nhịn được cười hỏi :
- Cô nương biến thành con tửu qủy từ bao giờ vậy?
Tiết Băng đáp :
- Cũng mới đây thôi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Gần đây tâm tình cô không được vui thú hay sao?
Tiết Băng đáp :
- Gần đây Lão Thái Thái cấm tiện thiếp uống rượu. Lão nhân gia càng cấm tiện thiếp càng thèm khát. Huống chi…
Cô nheo mắt nhìn Lục Tiểu Phụng hằn học nói :
- Lần trước khi chúng ta chia tay, tiện thiếp mong công tử đến kiếm mà công tử lại không tới thì tâm tình tiện thiếp còn khoan khoái sao được.
Lục Tiểu Phụng không dám đáp lại. Chàng biết mình còn nói nữa tất bị cô cắn tai.
Chàng không muốn biến thành người chỉ có một tai. Một cái tai còn quí hơn bốn hàng lông mày.
Nơi đây quả là thanh nhã.
Con sông nhỏ uốn khúc quanh co, hàng liễu xanh om như làn khói tỏa. Nhất là vào lúc hoàng hôn dòng nước xanh biếc phản chiếu ráng đỏ làm cho mặt người tươi như hoa anh đào.
Xuyên qua khu rừng liễu liền thấy mấy túp lều tranh. Bàn rượu bày ra bên ngoài, ngay trên bờ sông. Bên cạnh lưa thưa mấy khóm hoa dành dành.
Tiết Băng bỗng phát giác ra Lục Tiểu Phụng không phải mới đến đây lần đầu vì chàng biết cả những chỗ đi cầu đi tiểu. Thế mà vừa rồi chàng làm như đây là nơi chưa từng nghe ai nói tới.
Cô nghĩ thầm :
- Thằng cha này giả vờ ngớ ngẩn khéo quá!
Cô buông tiếng thở dài vì nghĩ tới Lục Tiểu Phụng chẳng khác gì con cá, nắm được nó không phải chuyện dễ. Cô bấm bụng định nghĩ biện pháp hay hơn để ứng phó với chàng.
Tên tửu bảo chạy tới. Gã là người quê mùa mặt mũi chất phác, chân tay thô kệch.
Tiết Băng nói :
- Ngươi hãy lấy cho bọn ta năm, sáu cân Trúc Diệp Thanh vào hạng thượng hảo, bốn món ăn lạnh, bốn đĩa chiên nóng. Tiếp theo mổ một con gà mái làm thang.
Thực ra cô cũng không ăn được bao nhiêu và cô chỉ muốn coi cho thích.
Nhiều người khi uống rượu thích bày nhiều đồ ăn. Tiết cô nương cũng thích gọi đồ nhắm đầy bàn để uống rượu.
Tửu bảo trợn mắt nhìn cô rồi cười lạt hỏi :
- Hai vị đòi bấy nhiêu rượu thịt mà không sợ phình bụng chết người ư?
Tiết Băng ngẩn người. Cô chưa từng thấy hạng tửu bảo như vậy.
Tửu bảo cười lạt nói tiếp :
- Các cô ăn nhiều quá nhất định sau này khó lấy chồng. Nếu cô muốn lấy một chàng râu quai nón thì nên ăn ít đi là hơn, bằng không chẳng ai nuôi nổi.
Tiết Băng giật mình hỏi :
- Ngươi là ai? Phải chăng ngươi nhận ra người râu quai nón đó?
Tửu bảo cặp mắt long lên, cúi đầu xuống, ghé vào tai Tiết Băng thì thầm mấy câu.
Tiết Băng càng nghe nói dương cặp mắt càng lớn. Đột nhiên cô bật tiếng cười khúc khích, kéo tay tửu bảo ghé vào tai gã nói thầm mấy câu. Hai người có thái độ dường như rất thân thiết.
Nơi đây dĩ nhiên chẳng phải chỉ có mình cô, những thực khách thấy thế không khỏi trố mắt ra nhìn.
Ai nấy tự hỏi :
- Một mỹ nhân dáng điệu văn nhã, khí độ thanh cao mà sao lại thân thiện với một tên tửu bảo chân tay thô kệch?
Bọn thực khách đều lấy làm kỳ nhưng Tiết Băng lại chẳng quan tâm, nhất là tên tửu bảo càng không để ý.
Lục Tiểu Phụng dựng mặt quay lại dường như có vẻ bất mãn.
Tiết Băng đưa đẩy làn sóng thu hỏi :
- Sắp có rượu uống rồi công tử còn chưa thích ư?
Lục Tiểu Phụng bật tiếng cười khẩy không nhịn được hỏi :
- Cô học được thói cầm tay day mặt với nam nhân giữa chỗ đông người từ hồi nào?
Tiết Băng chớp chớp mắt hỏi lại :
- Nam nhân ư? Nam nhân nào đâu?
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên hỏi :
- Gã tửu bảo vừa rồi không phải nam nhân hay sao?
Thái độ của chàng tỏ ra cô gái mà mình đưa tới lại đi thân thiện với nam nhân khác làm cho chàng bực mình.
Tiết Băng lại mỉm cười khẽ nói :
- Công tử quả là ngốc thật, vì Tiết Băng vốn chẳng phải là con người như vậy.
Lúc này tửu bảo đã đưa đũa bát tới bày xuống bàn. Gã đưa mắt trợn lên ngó Lục Tiểu Phụng, miệng nói oang oang :
- Thật là một bông hoa tươi cắm vào đống phân trâu.
Lục Tiểu Phụng lại một phen sửng sốt, tự hỏi :
- Chẳng lẽ gã tửu bảo ăn phải dấm chua rồi?
Tiết Băng bưng miệng mà cười.
Lục Tiểu Phụng nhìn bóng sau lưng tửu bảo đột nhiên cũng bật cười. Chàng toan nói gì bỗng một người dường như say khướt, chân nam đá chân chiêu lảo đảo đi tới. Một tay hắn cầm chung rượu, một tay trỏ vào chàng cười hì hì nói :
- Ta biết ông bạn. Chúng ta gặp nhau rồi.
Lục Tiểu Phụng cũng nở nụ cười xã giao.
Quả là chàng đã gặp người này trên một bữa tiệc thọ nào đó.
Chàng còn nhớ tên hắn là Tôn Trung và nghe đồn hắn cũng là một nhân vật nổi danh trên chốn giang hồ.
Lần ấy người này cũng như bây giờ, chẳng những uống rượu đến mờ mắt, đầu lưỡi cũng lớn ra.
Lục Tiểu Phụng vẫn giữ nguyên tắc khi mình say là không gây với người tỉnh và khi mình tỉnh cũng không muốn gây với người say.
Nhưng Tôn Trung cứ đòi lăng líu với chàng. Hắn lại ngồi xuống bên cạnh nói :
- Ta còn nhớ ông bạn có bộ râu này, nhưng lại quên mất họ tên.
Quên thì càng hay. Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không nói cho hắn biết.
Tôn Trung bỗng quay đầu lại trố mắt nhìn Tiết Băng rồi cười nói :
- Ông bạn còn đem theo một cô xinh quá, xinh đẹp như hoa thủy tiên bóp một cái là chảy nước ra.
Nguyên hắn vì Tiết Băng mà mò lại.
Hắn thấy Tiết Băng tỏ ra thân thiện với tửu bảo thì thằng nhỏ đó tất cũng động tâm.
Tiết Băng đỏ mặt lên cúi đầu xuống không dám ngửng lên nhìn.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Dường như lão huynh say rồi thì phải, sao không đi tìm nơi mà nghỉ
Thực ra chàng không muốn rước lấy phiền não mà cũng không muốn Tôn Trung phải phiền não. Ai đã giây vào Lãnh La Sát đều phiền não vô cùng.
Chẳng ngờ Tôn Trung vô tình hay hữu ý chẳng nghe lời chàng, cứ dương mắt lên nhìn Tiết Băng.
Đột nhiên hắn vỗ mạnh vào vai Lục Tiểu Phụng nói :
- Này lão đệ! Nếu lão đệ có biện pháp nào thì bữa nay nhường vị cô nương đây lại cho ta. Sau này lão đệ bất cứ gặp việc gì trên chốn giang hồ cứ tìm đến Tôn mỗ là được.
Lục Tiểu Phụng vẫn nhẫn nại, hững hờ đáp :
- Tại hạ chẳng có việc gì đâu, nhưng xem chừng Tôn huynh sắp xảy chuyện rồi đó. Vậy ta khuyên Tôn huynh…
Tôn Trung không chờ chàng nói hết lời đã trợn mắt lớn tiếng quát :
- Ta bảo ngươi đi là đã giữ thể diện cho ngươi. Ngươi có cút đi hay không?
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi lại :
- Sao Tôn huynh không hỏi thẳng cô ta?
Tôn Trung cười rộ đáp :
- Ta không cần hỏi vì đã biết cô thích ta rồi. Ta so với gã tiểu hồ tử hơn cả mọi mặt.
Tiết Băng đỏ mặt lên, càng cúi thấp nữa coi rất đáng thương.
Tôn Trung miệng phun bọt mép. Hắn hỏi :
- Tiểu cô nương! Cô qua bên kia uống rượu với tại hạ được chăng?
Tiết Băng đỏ mặt lên, lắc đầu quầy quậy.
Tôn Trung nói :
- Không được thì cũng phải được.
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Tiết Băng.
Tiết Băng cúi gầm mặt xuống khẽ hỏi :
- Tướng công buông tay tiện thiếp ra được không?
Tôn Trung chép miệng cười đáp :
- Không được.
Tiết Băng sắc mặt biến thành lợt lạt xẳng giọng hỏi :
- Tướng công nhất định không buông ư?
Tôn Trung bật tiếng cười rất khả ố đáp :
- Dù có chặt tay tại hạ cũng không buông.
Tiết Băng nói :
- Hay lắm!
Đột nhiên cô vươn tay rút lấy thanh đơn đao cài ở sau lưng Tôn Trung.
Lục Tiểu Phụng thấy cô sắc mặt lợt lạt toan tìm lời khuyên giải thì thanh đao đã rút ra khỏi vỏ.
Tôn Trung ngó thấy đao quang lấp loáng rồi một cánh tay hắn bị đứt rớt xuống, máu chảy đầm đìa trên mặt đất.
Đột nhiên hắn thu nhãn quang về, mắt lồi trô trố ngó cánh tay đứt ở dưới đất rồi lại ngó Tiết Băng, tựa hồ không tin ở mắt mình.
Khi hắn nhận ra sự thực,bỗng rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn xuống.
Người say rượu thế nào phản ứng cũng chậm hơn lúc tỉnh táo.
Bạn hữu của hắn đang ngồi nhìn nhau miệng cười toe toét, bỗng gầm lên xông lại.
Lục Tiểu Phụng cố ý không dòm bọn họ. Đột nhiên chàng động thủ đoạt lấy thanh đao trong tay Tiết Băng. Chàng khẽ ấn hai ngón tay đánh “cạch” một tiếng. Thanh cương đao lập tức gãy một đoạn. Tiếp theo gãy thêm một đoạn nữa.
Chàng chỉ dùng hai ngón tay nắn mạnh mấy cái mà thanh cương đao đúc bằng thép nguyên chất đã gẫy thành bảy tám đoạn. Chàng chau mày hỏi :
- Lạ quá! Thanh đao tồi thế này mà sao chặt đứt được tay người?
Những người xông tới thấy thế bất giác thộn mặt ra. Họ trợn mắt lên lộ vẻ kinh dị nhìn thẳng vào mặt Lục Tiểu Phụng.
Một người trong đám bằng hữu Tôn Trung không nhịn được hỏi :
- Quí tính các hạ là gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ là Lục Tiểu Phụng.
Mọi người đứng thộn mặt ra sắc mặt đột nhiên biến thành xanh lè hỏi :
- Ngươi… Ngươi là Lục Tiểu Phụng ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Mọi người không nói nữa khiêng người nằm dưới đất lên chạy đi.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Hắn quên cả cái tên Lục Tiểu Phụng thì dù có bị chặt cả hai tay cũng không oan.
Tiết Băng mỉm cười đáp :
- Không ngờ ba chữ Lục Tiểu Phụng lại đuổi được tà ma.
Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười nói :
- Nếu tại hạ biết cô là con tinh gây ra tai vạ thì không dám đưa cô đi.
Tiết Băng hỏi :
- Hắn gây ra tai vạ hay là tiện thiếp?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dù sao cô cũng không nên chặt tay người ta.
Tiết Băng cãi :
- Đó là hắn hô tiện thiếp chặt đi đấy chứ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hắn say quá rồi nên tinh thần hồ đồ.
Tiết Băng hỏi :
- Cứ uống rượu say rồi muốn khinh khi ai cũng được hay sao?
Tửu bảo bưng rượu thịt đến lạnh lùng lên tiếng :
- Say rượu cũng là người. Hạng người này có bị chặt một trăm tám chục đao cũng không oan.
Tiết Băng mỉm cười nói :
- Đúng thế! Tiểu ca nói rất hợp lý.
Tửu bảo hắng đặng một tiếng, bày rượu thịt lên bàn rồi cắm đầu đi ngay không ngó đến Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt lạnh lùng nói :
- Hạng người như ngươi thì chém đến ba trăm sáu chục đao cũng không oan.
Đột nhiên chàng động thủ, dùng hai ngón tay kẹp một khúc đao phóng tới sau lưng tửu bảo.
Tửu bảo không quay đầu lại. Người gã đột nhiên vọt lên cao như mọc cánh.
Trong chỗ bán rượu này sao lại có tên tửu bảo khinh công cao minh đến thế?
Lục Tiểu Phụng cười lạt nói :
- Ta coi ngươi chẳng phải hạng người tử tế. Quả nhiên là tên phi tặc.
Chàng vung tay một cái. Nửa thanh đao trong tay bay ra nhanh như chớp đâm tới sau lưng tửu bảo.
Gã tửu bảo người còn lơ lửng trên không chẳng có chỗ nào để lấy đà mà Lục Tiểu Phụng ra tay rất mau lẹ, chắc mẩm gã tránh không thoát được.
Tiết Băng la thất thanh :
- Công tử muốn giết gã thật ư?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Cô nương cứ yên dạ gã không chết được đâu.
Nàng chưa dứt lời gã tửu bảo đã lộn người đi ba vòng mà còn tiện đà chụp lấy khúc đao gãy rồi từ từ hạ xuống.
Tiết Băng hết ngó gã tửu bảo lại nhìn Lục Tiểu Phụng. Cô cười nói :
- Té ra công tử đã biết gã là ai rồi.
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp :
- Tại hạ chỉ biết gã là một thằng giặc.
Tửu bảo đột nhiên cười rộ nói :
- Tại hạ là thằng giặc, còn công tử là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta là tổ tông quân giặc.
Tửu bảo không đi bưng trà rượu, thản nhiên ngồi xuống cười nói :
- Đáng tiếc là công tử không đủ tài làm quân giặc. Nhiều lắm chỉ đủ tài đào giun mà thôi.
Tiết Băng trợn mắt lên hỏi :
- Đào giun để làm gì?
Tửu bảo cười đáp:
- Cô nương chưa hiểu y: Y chẳng có bản lãnh nào khác ngoài chuyện đào giun. Trong vòng mười ngày y đào cho tại hạ sáu trăm tám chục con giun.
Tiết Băng không nhịn được hỏi :
- Tiểu ca lấy giun làm gì nhiều thế?
Tửu bảo đáp :
- Một con tại hạ cũng chẳng cần, chẳng qua muốn coi y đào giun mà thôi.
Tiết Băng cười ồ.
Tửu bảo hỏi :
- Cô nương đã coi y đào giun bao giờ chưa?
Tiết Băng đáp :
- Chưa.
Tửu bảo thở dài nói :
- Nếu biết sớm tại hạ kêu cô đi coi. Y đào giun tư thế rất ngoạn mục so với kép hát nổi danh kinh thành còn hay hơn. Cô nương lỡ mất cơ hội này thật đáng tiếc.
Tiết Băng không nhịn được bật cười nói :
- Cái đó không sao, rồi đây ta còn có cơ hội đi coi.
Tửu bảo hỏi :
- Làm gì còn có cơ hội nào khác?
Tiết Băng nghiêm nghị đáp :
- Dĩ nhiên là có. Đào giun cũng như uống rượu đều thành bệnh nghiện. Lần sau ngươi không yêu cầu y cũng không được.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Lần sau mà ta đào được giun nhất định đem nhét vào miệng ngươi.
Anh chàng ăn phải dấm chua làm tửu bảo đó dĩ nhiên là Tư Không Trích Tinh.
Các khách hàng uống rượu sợ quá chạy hết rồi. Ba người ở lại càng tĩnh, chỉ khổ chủ quán mà thôi.
Tiết Băng rót cho Tư Không Trích Tinh một chung rượu rồi cười hỏi :
- Ngươi là giặc cũng hay lắm, sao lại đổi sang nghề bán rượu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì gã có tật nghiện rượu.
Dĩ nhiên chàng không quên lần trước Tư Không Trích Tinh đã giả làm người mặt rỗ họ Triệu. Vụ này bất luận gã là ai chàng cũng không quên được.
Tư Không Trích Tinh cười nói :
- Lần trước tại hạ bịp được công tử, nhưng lần này thì không xong.
Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn gã đáp :
- Lần này dường như ngươi cũng không phải thật tình muốn bịp ta.
Trên đời chẳng có gã bán rượu nào mắc phải bệnh này. Nếu gã không muốn cho Lục Tiểu Phụng khám phá ra thì sao lại hành động cổ quái?
Tư Không Trích Tinh đột nhiên buông tiếng thở dài nói :
- Bữa trước công tử xông vào đống lửa giải cứu Triệu Đại Ma Tử, tại hạ đã phát giác ra công tử là người chơi được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao ngươi muốn ta phải đào giun?
Tư Không Trích Tinh vừa cười vừa hỏi lại :
- Dường như công tử chỉ sợ người ta không hay vụ này nên gặp ai cũng nói ra. Phải vậy không?
Lục Tiểu Phụng chuyển động mục quang hỏi :
- Ngươi đã gặp Hoa Mãn Lâu và Kim Cửu Linh chưa?
Tư Không Trích Tinh chỉ “Ồ” một tiếng chứ không nói gì.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Có phải bọn họ cho ngươi hay là ta đi kiếm Tiết Băng?
Tư Không Trích Tinh gật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì thế mà ngươi đã tính đúng là ta tới đây uống rượu hay sao?
Tư Không Trích Tinh lại thở dài nói :
- Công tử đã biết không phải thế mà tại hạ cũng chẳng muốn lừa gạt công tử.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Ta chỉ biết ngươi và ta là bằng hữu.
Tư Không Trích Tinh thở dài nói :
- Lạ ở chỗ nhiều người muốn lấy cắp một vật của công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lần này ngươi định lấy cắp vật gì?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Phải chăng trong mình công tử có tấm đoạn màu hồng?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ngươi đã biết rồi, ta cũng không muốn gạt ngươi.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Phải chăng trên tấm đoạn màu đỏ có thêu bông mẫu đơn đen?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Ngươi muốn ăn cắp tấm đoạn mầu đỏ đó ư?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi đã thừa nhận là bằng hữu, sao còn đến ăn cắp của ta?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Vì tại hạ đã nhận lời lấy cho một người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao ngươi lại nhận lời với họ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Tại hạ không nhận không được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Vì tại hạ thiếu người ta một món ân tình.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Người ấy là ai?
Tư Không Trích Tinh nhăn nhó cười hỏi lại :
- Công tử đã biết tại hạ không thể nói ra sao còn cố hỏi dồn?
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Dường như ngươi cũng thiếu ta một món ân tình. Chẳng những ta cứu ngươi mà còn đào cho ngươi sáu trăm tám chục con giun.
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Vì thế tại hạ mới nói thực với công tử.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi nói thực cho ta mà cứ lấy cắp thì cũng chẳng ích gì.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Tấm đoạn hồng này chẳng đáng giá bao nhiêu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Trước nay ngươi ăn cắp toàn những vật không đáng tiền.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Công tử coi rồi còn giữ lại làm chi?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Chẳng lẽ ta đem cho ngươi?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Tại hạ quả có ý như vậy.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt nói :
- Vậy chúng ta bàn chuyện trao đổi.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Trao đổi cách nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ngươi cứ bảo ta ai nhờ ngươi đánh cắp là ta cho ngươi lấy đi ngay.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Cách trao đổi này không xong rồi.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Trao đổi không xong thì đánh cuộc vậy.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Đánh cuộc thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta muốn biết phía sau có mấy gian phòng khách?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Có sáu gian.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đêm nay ta ở lại đây chờ ngươi đến ăn cắp.
Tư Không Trích Tinh chau mày hỏi :
- Công tử đã biết mà đề phòng thì còn đánh cắp thế nào được?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ngươi là vua ăn cắp, tất nhiên có cách lấy được.
Tư Không Trích Tinh sáng mắt lên hỏi :
- Nếu quả tại hạ có cách lấy cắp được thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó ta để trong mình, ngươi mà lấy cắp được thì ta tình nguyện đào cho ngươi sáu trăm tám chục con giun.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Tại hạ tùy tiện muốn dùng cách gì cũng được chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên ngươi được tùy tiện.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Có biện pháp rồi nhưng tại hạ không muốn áp dụng lên người bằng hữu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đêm nay ngươi bất tất phải coi ta là bạn.
Tư Không Trích Tinh nâng chung rượu lên uống cạn rồi nói :
- Hay lắm! Tại hạ chịu đánh cuộc như vậy. Nếu thua tại hạ cũng tình nguyện đào giun.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không muốn ngươi đào giun.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Phải chăng công tử muốn hễ gặp nhau, tại hạ phải quì xuống hô công tử bằng đại thúc?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lần này ngươi phải kêu ta bằng tổ tông.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Hay lắm! Vậy chúng ta cứ thế.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ai cãi thì là con cháu loài rùa.
Tiết Băng bật cười xen vào :
- Lần này bất luận ai thắng ai bại, tiện thiếp cũng được coi một vở tuồng hay.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Nhưng hiện giờ chưa đến đêm.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế lúc này chúng ta vẫn còn là bạn.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Cũng vì thế mà tại hạ mời công tử uống rượu.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ta chỉ hy vọng ngươi đừng hạ độc vào rượu.
Tư Không Trích Tinh cũng cười nói :
- Tại hạ chỉ mong công tử đừng đổ rượu cho tại hạ say quá.
Đêm đến nhưng chưa khuya.
Tư Không Trích Tinh chưa say đã bỏ đi rồi. Lục Tiểu Phụng chưa bị độc tử.
Tư Không Trích Tinh tuyệt không phải là người hạ độc vào rượu.
Huống chi gã có hạ độc, Lục Tiểu Phụng cũng chẳng uống vào.
Tiết Băng ngà ngà say đột nhiên thở dài nói :
- Chuyến này chắc là gã thua.
Lục Tiểu Phụng nói theo :
- Nhất định gã phải thua.
Tiết Băng nói :
- Cái đó công tử đã cất trong mình lại biết rõ gã sắp đến ăn cắp thì gã còn lấy thế nào được?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Gã là vua ăn cắp thì dĩ nhiên bày trò rất cổ quái, khiến người ta khó nỗi đề phòng.
Tiết Băng hỏi :
- Chẳng lẽ công tử chưa nắm vững được là sẽ thắng gã?
Lục Tiểu Phụng cười hề hề, tự mình cầm hồ rượu rót vào chung nhưng chưa uống ngay. Chàng ngồi nhìn hồ rượu ngơ ngẩn xuất thần.
Tiết Băng lại hỏi :
- Công tử nghĩ gì vậy? Phải chăng đang suy đoán về nhân vật sai gã đến lấy cắp?
Lục Tiểu Phụng chẳng thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiết Băng không nhịn được hỏi :
- Người sai gã đến ăn cắp phải chăng là gã thêu hoa đó?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
- Có lẽ là hắn.
Tiết Băng nói :
- Nếu tiện thiếp là công tử, nhất định tìm hết cách để bức bách gã phải nói ra.
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :
- Cô nương không phải là tại hạ.
Tiết Băng mỉm cười nói :
- May mà tiện thiếp không phải là công tử. Chẳng khi nào tiện thiếp mua lấy phiền não vào mình.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chắc là cô nương rất khoan khoái?
Tiết Băng đáp :
- Sự thực tiện thiếp rất thoải mái.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười hỏi :
- Cô đã thoải mái thì nói ra đi.
Tiết Băng hỏi :
- Nói cái gì?
Thị làm như quên hết cả.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên là nói về chuyện giày đỏ.
Tiết Băng chớp mắt mấy cái. Thị biết bây giờ muốn cãi cũng không cãi nỗi.
Đột nhiên thị hỏi lại :
- Công tử có biết vụ Thanh Y Lâu là thế nào không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu, dĩ nhiên là chàng biết rồi.
Tiết Băng nói :
- Hội giày đỏ cũng na ná như Thanh Y Lâu, là một tổ chức rất bí mật. Điều khác biệt duy nhấ là tổ chức này không có bọn mày râu, vì thế mà nó còn tệ hại hơn Thanh Y Lâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy?
Tiết Băng cười hì hì thủng thẳng đáp :
- Vì bọn phụ nữ vốn ghê gớm hơn nam nhân.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn gì nữa?
Tiết Băng đáp :
- Không còn gì nữa.
Lục Tiểu Phụng những muốn nhảy lên hỏi :
- Không còn gì nữa, không còn gì nữa ư? Thế nghĩa là làm sao?
Tiết Băng mỉm cười đáp :
- Chẳng có nghĩa gì cả. Tiện thiếp chỉ biết được có bấy nhiêu. Dù công tử kề dao vào cổ để tra khảo, tiện thiếp cũng chẳng thể nói thêm được chữ nào.
Lục Tiểu Phụng chưng hửng. Chàng ngơ ngác một lúc rồi thở dài nói :
- Nữ nhân quả nhiên tệ hại hơn nam nhân vì nữ nhân biết cãi cối.
Tiết Băng trợn mắt lên hỏi :
- Tiện thiếp cãi cối bao giờ? Tiện thiếp chẳng đã cho công tử hay là những kẻ đi giày đỏ là hạng người nào rồi ư? Tiện thiếp còn nói hội đi giày đỏ là tổ chức rất bí mật mà công tử chưa thỏa mãn ư?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Té ra nữ nhân chẳng những biết cãi cối mà còn biết lý luận nữa.
Tiết Băng tựa hồ đã hơi bực mình, trợn mắt lên nói :
- Bây giờ công tử ít ra đã biết đại hán râu quai nón thêu hoa là gái giả trai, lại biết thêm y đi giày đỏ. Công tử biết vậy nhiều rồi, còn muốn gì nữa?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì thế mà tại hạ đã lấy làm thỏa mãn, thỏa mãn lắm lắm!
Tiết Băng cười hỏi :
- Công tử đã thỏa mãn, sao không kính mời tiện thiếp một chung rượu?
Lục Tiểu Phụng hững hờ hỏi lại :
- Mặt cô nương đã đỏ lên chẳng khác gì mũi giầy mà còn muốn uống nữa ư?
Tiết Băng bĩu môi đáp :
- Bữa nay tiện thiếp muốn uống say, vì nơi đây tiện thiếp có giường. Say quá rồi đến nằm kềnh là cùng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô nương đừng quên tại hạ ở trong nhà này.
Tiết Băng nheo mắt nhìn chàng hỏi :
- Công tử ở trong nhà này thì làm sao? Chẳng lẽ tiện thiếp sợ công tử ư?
Lục Tiểu Phụng cũng nguýt thị đáp :
- Chẳng lẽ cô nương định uống thật say để có thể dẫn dụ tại hạ?
Tiết Băng càng đỏ mặt hơn ngửng mặt lên nhìn chàng hỏi lại :
- Phải chăng công tử muốn cho tiện thiếp dẫn dụ mình?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng cô nương thôi thúc tại hạ dẫn dụ cô?
Tiết Băng bĩu môi hỏi :
- Công tử cho mình là hạng người nào? Tưởng mình bảnh như Phan An, Tống Ngọc hay sao?
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đứng dậy.
Tiết Băng hỏi :
- Công tử định làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đứng lên dĩ nhiên là muốn đi.
Tiết Băng mím môi hỏi :
- Công tử muốn đi thật ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương đã không muốn dẫn dụ tại hạ thì tại hạ ở đây làm chi?
Tiết Băng cười hích hích hỏi :
- Công tử là một thằng ngốc. Tiện thiếp không dẫn dụ công tử, chẳng lẽ công tử không biết dẫn dụ tiện thiếp?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đáng tiếc trước nay tại hạ không quen thói dẫn dụ ai, chỉ có người khác dẫn dụ mình.