Thất Tinh Tuyệt Kỹ
Nguyên tác: Giả Cổ Long
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 1 Chuyến Bảo Tiêu Kinh Hoàng
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Bất chấp cái nóng như thiêu như đốt của một ngày đầu hạ oi nồng và lúc vầng dương đang dịch chuyển dần qua giờ ngọ, đoàn nhân mã gồm bốn thớt tuấn mã do bốn kỵ sĩ, tay luôn giữ rịn dây cương và một cỗ xa mã do hai con ngựa có vóc dáng cao to đều nhau cùng kéo đi dưới sự điều động linh hoạt và điêu luyện của một gã xa phu, vẫn tiếp tục nện vó trên đoạn đường gập ghềnh.
Hướng đi của đoàn nhân mã với duy nhất năm người sáu ngựa như đang nhắm đến một cụm rừng không hiểu sao cứ thoai thoải mọc dần lên cao, chỉ ở phía trước độ nửa dặm.
Một đoàn người vì lý do nào đó buộc phải đi xuyên qua một khu rừng ắt chỉ là chuyện bình thường, nếu như không tính đến một ngọn tiêu ký rõ ràng đang được cắm thẳng trên nóc của cỗ xe và hiện đang phần phật tung bay trong gió.
Ngọn tiêu ký ghi rõ hai chữ Uy Phong được thêu đậm và sẫm trên nền vải tuyền màu sáng.
Và với ngọn tiêu ký này có thể nói một cách thật chắc chắn rằng, bất luận là ai hễ nhìn thấy đều phải biết đó là đoàn người của đại tiêu cục Uy Phong đang trên đường áp tiêu.
Một đoàn người có nhiệm vụ áp tiêu, đưa một món hàng, hoặc quan trọng hoặc không mấy quan trọng, đến một địa điểm nào đó, nhưng lại cố tình chọn lối đi xuyên qua một khu rừng, đây chính là điểm kỳ lạ khiến bất kỳ ai thoạt nhìn thấy cũng phải nảy ý nghi ngờ.
Huống chi, như đã nói, khu rừng mà đoàn người Uy Phong tiêu cục đang nhằm đến lại có địa hình quá kỳ lạ, cứ mọc thoai thoải lên cao dần, cho thấy đó là một khu rừng nếu không phải mọc theo sườn núi dốc thì cũng là một cách rừng đang phủ trùm lên một ngọn đồi cao, báo hiệu đó là nơi ắt phải có địa hình thật hiểm trở.
Đoàn người bảo tiêu nào cũng vậy, một khi nhận thức rõ nhiệm vụ là phải áp giải món hàng được người phân phó đến nơi an toàn, ai ai cũng muốn tránh xa những phiền toái, tránh những địa điểm có thể dẫn đến chuyện phiền phức. Và thông thường đoàn người bảo tiêu luôn chọn con đường quang đãng dễ đi, đâu có như đoàn người Uy Phong tiêu cục hiện giờ cứ nhằm đến một nơi rõ ràng có những dấu hiệu cho thấy đó là một địa điểm hiểm trở để chọn làm hành trình áp tiêu.
Tuy vậy, đoàn nhân mã của Uy Phong tiêu cục vẫn cứ tiếp tục bước đi, như đó là lối họ đã chọn từ trước và không còn [mất trang] ..............dừng lại.
Lia đôi mục quang tinh anh và ngời sáng về phía trước, nơi chồng chất nhiều hòn đá nhấp nhô, nhân vật trung niên điềm nhiên phát thoại:
- Chư vị bằng hữu thôi đừng ẩn nấp nữa. Vì nếu đối tượng của chư vị chính là bổn tiêu cục Uy Phong thì nay Trầm mỗ và người của bổn tiêu cục đã đến, chư vị hãy công khai lộ diện thì hơn.
Người đi đầu đã dừng, lẽ đương nhiên đoàn nhân mã phía sau cũng phải dừng, nhưng là dừng theo bộ vị đã được định liệu trước. Đó là ngoại trừ nhân vật trung niên vẫn ngồi trên lưng tuấn mã đứng đầu, ba thớt tuấn mã còn lại ngay sau đó lập tức vây quanh ba phía hậu, tả, hữu của cỗ xe, giữ cho cỗ xe song mã lúc nào cũng ở vị thế trung tâm.
Sau khi nhân vật trung niên phát thoại xong, vẫn không nghe một thanh âm nào Chương đáp từ phía có nhiều hòn đá nhấp nhô, là nơi mà nhân vật trung niên có ý nghi đang có người ẩn nấp, nhân vật đang cỡi trên lưng tuấn mã đứng ở phía tả chợt lên tiếng nghi ngờ:
- Liệu nhận định của Trầm đại thiếu gia có đúng sự thật không? Sa Thạch Quỷ Vong Lâm là nơi quanh năm không một bóng người đặt chân đến, làm gì có ai dám nấp sẵn ở đây chờ chúng ta, nhất là biết chúng ta là người của Uy Phong tiêu cục, thanh thế chấn giang hồ.
Không ai đáp cũng không hẳn là không có người. Như một sự giải thích, nhân vật trung niên vừa tự xưng là Trầm mỗ vẫn hướng về vùng núi đá nhấp nhô để phát thoại:
- Thiện bất lai, lai giả bất thiện. Chư vị tuy không lên tiếng nhưng vẫn không tỏ dấu hiệu thoái lui nhượng đường, phải chăng chư vị cho rằng vì Trầm mỗ bản lãnh còn kém xa gia phụ Vạn Thắng Uy Phong Hồ Đầu Đao Trầm lão Tổng tiêu đầu, nên đoàn bảo tiêu hiện giờ do Trầm mỗ thống lãnh không đủ uy phong như danh xưng của bổn tiêu cục vốn có? Chư vị xem thường Trầm Tịnh này thế sao? Bằng vào lời lẽ này, tuy không phải cao ngạo nhưng rõ ràng vẫn hàm ý khuếch trương thanh thế của Trầm gia. Đáng lý sau khi nhân vật tự xưng là Trầm Tịnh phát thoại xong thì từ phía vùng đá thấp nhất có tiếng người Chương đáp, nếu quả ở đó có người ẩn nấp. Đằng này xung quanh vẫn lặng như tờ, khiến nhân vật cưỡi tuấn mã ở phía tả lúc này nghi ngờ một thì lúc này lại nghi ngờ đến mười. Do đó, y bỗng giục tuấn mã tiến lên, vô tình rời bỏ vị trí án ngữ bên tả cỗ xe.
Y vừa tiến lên vừa cau mặt:
- Trầm đại thiếu gia...
Động thái của y quá đột ngột và câu nói của y càng đột ngột hơn, nhất là lúc y phải dừng lời giữa chừng.
Và chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ cho cục diện chuyển biến.
Đầu tiên là tiếng cáu gắt của Trầm Tịnh dành cho y là kẻ vừa vô tình dịch chuyển khỏi vị trí cần phải án ngữ:
- Lưu tam đệ sao lại khinh xuất như thế? Hãy mau lui lại nào! Nhưng lời cáu gắt của Trầm Tịnh đã tỏ ra quá muộn. Vì y, người được Trầm Tịnh gọi là Lưu tam đệ bỗng bất chợt bật lên tiếng gầm vang như tiếng sấm:
- Cuồng đồ to gan. Lui mau! Và họ Lưu phát kình, cố quật vào một bóng nhân ảnh, vì phát hiện họ Lưu có sơ hở đã thần tốc lao vào cỗ xe từ phía tả.
"Vù..." Diễn biến xảy ra khiến nhân vật cỡi tuấn mã đi phía hậu phải đảo mắt nhìn lướt qua phía tả.
Đúng như những gì Trầm Tịnh đã nhận định và phát thoại, ở vùng có những tảng đá nhấp nhô quả nhiên có người ẩn nấp và không phải chỉ có một người, bằng không Trầm Tịnh đâu cần lần nào phát thoại cũng gọi bọn người ẩn nấp bằng hai chữ "chư vị". Một lần nữa Trầm Tịnh lại lên tiếng và lần này được phát theo một tràng cười đắc ý:
- Ảo Nhân Ma Mê Tông Bộ. Ngỡ là ai dám xuất hiện đối đầu bổn tiêu cục Uy Phong hoá ra chính là Cửu Quái Lĩnh Nam từng được gia phụ cho nếm mùi nhục bại. Thất kính, ha ha...
Vậy là từ tứ phía, không riêng gì vùng núi đá nhấp nhô trước mặt, lập tức có bảy tám nhân vật cùng xuất hiện.
Nhân vật cỡi tuấn mã đi phía hậu vụt kêu lên:
- Địch nhân không chỉ có đôi ba người, lão Lưu đừng vì quá tham chiến mà bỏ quên nhiệm vụ bảo vệ cỗ xe.
Lúc đó một kình của nhân vật họ Lưu cũng đã chạm địch, phát thành tiếng chấn động hoà lẫn vào tràng cười tỏ ra biết lỗi của chính họ Lưu:
- Đa tạ Đàm lão nhị nhắc nhở, Lưu Phong này chỉ sơ suất một lần, đâu dám để thêm lần thứ hai. Ha ha...
Đoàn người vừa xuất hiện lập tức vây kín xung quanh, tạo một lực lượng chênh lệch giữa một bên chỉ có năm nhân vật và bên còn lại hiện giờ thì đầy đủ những chín người, phù hợp với bốn chữ Cửu Quái Lĩnh Nam do Trầm Tịnh vừa gọi.
Nở một nụ cười lạnh và hầu như không cần che giấu thái độ ngạo mạn, một trong chín nhân vật nọ chợt lên tiếng:
- Cửu Quái bọn ta không hề phủ nhận chuyện từng bại tướng dưới tay Trầm lão Tổng tiêu đầu. Nhưng đó là sự việc của quá khứ, khác với hôm nay khi không có Trầm lão hiện diện ở đây. Vì thế, Trầm Tịnh đại thiếu gia ngươi vào lúc này cũng nên ngoan ngoãn thừa nhận một sự thật, đó là bằng vào lực lượng của ngươi và vỏn vẹn đôi ba thuộc hạ e khó bảo toàn nếu miễn cưỡng cùng bọn ta đối đầu. Ngươi có nghĩ như thế không Trầm Tịnh? Khác với vẻ mặt đắc ý lúc nãy, đôi mắt Trầm Tịnh vụt bắn ra những tia lo ngại:
- Nhưng đại quái hãy còn quên một điều. Đó là người của bổn tiêu cục dù gặp phải bất kỳ hung hiểm nào, vẫn không vì tham sinh uý tử mà chấp nhận để món hàng đã nhận bảo tiêu rơi vào tay kẻ khác. Nói rõ hơn, nếu hôm nay bọn Cửu Quái các ngươi có ý định cướp tiêu thì trước hết xin hãy hỏi qua thanh Hổ Đầu Đao của Trầm Tịnh này.
Vừa nói Trầm Tịnh vừa khẽ nghiêng ngươi, cho bọn Cửu Quái Lĩnh Nam nhìn thấy một thanh đao lúc nào cũng nằm sẵn trên lưng ngựa, cạnh bên thân Trầm Tịnh, mà khi cần Trầm Tịnh chỉ với tay là lấy được ngay.
Nhân vật đại quái nọ đương nhiên có nhìn thấy thanh đại đao, nhưng thật kỳ lạ là y vẫn cứ cười lạnh:
- Xem chữ tín trọng hơn sinh mạng, đạo lý này nào phải chỉ có một mình Uy Phong tiêu cục của Trầm gia am hiểu? Tuy nhiên, ta mong ngươi chớ lầm lẫn, cho Cửu Quái bọn ta xuất hiện là có ý định cướp tiêu. Trái lại, bọn ta có một đề xuất, hy vọng sau khi thương lượng sẽ được ngươi chấp thuận.
Nghe thế, sự lo ngại của Trầm Tịnh liền tan biến. Thay vào đó Trầm Tịnh vụt bật cười:
- Thương lượng ư? Thật nực cười. Bao đời nay làm gì có chuyện thương lượng giữa bảo tiêu với những kẻ ác mà hành vi đã tỏ rõ ý định cướp tiêu? Ha ha...
Sắc mặt của nhân vật đại quái lập tức đanh lại:
- Ngươi thật sự không muốn thương lượng ư? Và ngươi vẫn khăng khăng cho bọn ta có mưu đồ cướp tiêu? Nếu là vậy, giữa bọn ta và ngươi chỉ còn mỗi một giải pháp mà thôi.
Động thủ! Mất hẳn vẻ trầm tĩnh, Trầm Tịnh vội kêu lên:
- Được rồi. Bọn ngươi định thương lượng việc gì? Đại quái vụt cười vang:
- Trầm Tịnh đại thiếu gia thật nhanh nhảu, quả là khí phách bậc nam nhi đại trượng phu. Chẳng là thế này, bọn ta chỉ muốn biết món hàng được quý tiêu cục nhận bảo tiêu lần này phải chăng không phải "vật" mà là "người"? Trầm Tịnh chợt ưỡn người, ngồi thật thẳng trên lưng tuấn mã:
- Dù là "người" hay "vật", xin lượng thứ, nội tình của bổn tiêu cục tuyệt đối không thể thổ lộ cho ngoại nhân biết. Còn nữa, nếu sự việc cần thương lượng của Cửu Quái các ngươi bằng cách này hay cách khác có liên quan đến chuyến áp tiêu, Trầm mỗ xin một lần nữa minh định, bổn tiêu cục thà chết quyết không bội tín.
Gặp phải phản ứng quá kiên định của Trầm Tịnh, người chịu trách nhiệm cho chuyến bảo tiêu lần này của Uy Phong tiêu cục, thái độ của đại quái bỗng trở nên hoà hoãn. Y đang cố gắng giải thích:
- Mong Trầm Tịnh ngươi hiểu cho, bọn ta hỏi như thế là chỉ muốn tránh cho bọn Trầm gia các ngươi một kết cục tất yếu, là vô tình biến thành công địch võ lâm, thiển nghĩ...
Trầm Tịnh nóng nảy ngắt lời:
- Sau hơn hai mươi năm hành tẩu giang hồ, lấy nghiệp bảo tiêu làm sinh ý, bổn tiêu cục lúc nào cũng hành sự quang minh lỗi lạc, trên không thẹn với trời, dưới không hổ với đất.
Cớ sao Cửu Quái các ngươi lại bảo người của bổn tiêu cục sẽ biến thành công địch võ lâm? Đây rõ ràng là những lời nói hoang đường, khó thể chấp nhận.
Đại quái xạ ánh mắt tinh quái nhìn chằm chằm vào Trầm Tịnh:
- Đại thiếu gia không biết thật hay đang cố tình giả vờ? Trầm Tịnh cười khan:
- Nếu phải giả vờ thì Trầm Tịnh này dù thế nào đi nữa, quyết không giả vờ với hạng ác ma như Cửu Quái các ngươi.
Đại quái chợt há miệng cười khanh khách:
- Chỉ tiếc rằng chuyện xảy ra gần đây liên quan đến một nhân vật họ Tiêu lại không chỉ tác động đến những người tự xưng là danh môn chính phái. Có thể nói rõ hơn đó là chuyện ảnh hưởng đến toàn thể đại cục võ lâm, không phân biệt hắc bạch hoặc chính tà. Trầm Tịnh ngươi hãy suy xét lại và nên cân nhắc trước khi có lời quá cay nghiệt đối với bọn ta.
Trầm Tịnh chợt biến sắc:
- Ngươi muốn nói đến Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng, hiện là phản đồ của Cửu Khúc Tiên Tử, Cung chủ Cửu Khúc Cung? Phát hiện trạng thái biến sắc không chỉ xuất hiện ở riêng một mình Trầm Tịnh, mà bốn nhân vật còn lại vốn thuộc đoàn người Uy Phong tiêu cục cũng tỏ ra biến sắc tương tự, đại quái lần đầu tiên lộ vẻ kinh nghi:
- Nói vậy, Trầm Tịnh ngươi không hề biết "người" đang được bọn người nhận áp tiêu chuyến này chính là đứa tiểu oa nhi Tiêu Đạt, hậu nhân duy nhất của kẻ gây loạn võ lâm Tiêu Hoàng? Trầm Tịnh vụt đảo nhanh đôi tròng mắt:
- Tiêu Đạt? Cốt nhục của Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng? Nếu là vậy... Ha ha...
Trầm mỗ e thông tin mà Cửu Quái các ngươi nhận được đã sai lạc. Chuyến tiêu này của bổn tiêu cục kỳ thực không có liên quan gì đến những chuyện bọn ngươi vừa đề cập.
Hoang mang, cả bọn Cửu Quái chín người đều gương mắt nhìn vào cỗ xa mã, nơi chắc chắn đang cất giữ "món vật" hoặc "người nào đó" được bọn người Trầm Tịnh bảo tiêu.
Phát hiện những ánh mắt này, Trầm Tịnh chợt chạm tay vào thanh đao:
- Những gì cần nói Trầm mỗ đã nói xong. Giả như Cửu Quái vì nguyên nhân nào đó muốn đẩy bổn tiêu cục vào chỗ bất nghĩa bất tín, đao pháp của Trầm gia quyết không dung tha.
Lần này thái độ quyết liệt của Trầm Tịnh lại gặp phải thái độ quyết liệt hơn thập bội của bọn Cửu Quái.
Đại quái vụt đanh giọng nạt lớn:
- Gần đây hầu hết mọi người trên võ lâm đều đổ xô truy tìm tung tích tiểu oa nhi Tiêu Đạt. Và trong đó, ai ai cũng phải trông thấy những hành vi có tính cách khác thường của tiêu cục Uy Phong các ngươi. Thiết nghĩ, nếu Trầm Tịnh ngươi phá lệ, cho bọn ta ngó qua món hàng đang được năm người bọn ngươi bảo tiêu chuyến này, giả như đó không phải tiểu oa nhi Tiêu Đạt như bọn ta nghĩ, Cửu Quái Lĩnh Nam này sẽ lập tức bỏ đi, quyết không gây khó dễ gì nữa cho bọn ngươi. Bằng ngược lại...
Trầm Tịnh tay đã cầm vào phần chuôi của thanh đao, lập tức bật nhanh đại đao lên:
- Bọn ác ma các ngươi chớ phí lời. Muốn ta phá lệ, trừ phi các ngươi có bản lãnh vượt qua Vạn Thắng Đao của Trầm gia.
Cũng lúc này ba nhân vật còn lại đang ngồi trên lưng ba tuấn mã vây kín quanh cỗ xe cũng chớp động cánh tay và hờm sẵn vũ khí phòng thân của từng người.
Đại quái gườm gườm mắt nhìn họ:
- Vạn Thắng Đao Trầm gia, Câu Kiếm Lưu Phong, Trường Đoản Nhị Bút Đàm Ưu Bật, Trấn Xà Tiên Khổng Thạch Nhân, đủ cả Uy Phong Tứ Nghĩa của Uy Phong tiêu cục. Hừ! Đã là vậy, đừng trách Cửu Quái Lĩnh Nam hạ thủ vô tình. Lên! Vừa nạt vừa huơ tay làm hiệu, mệnh lệnh của đại quái làm cho bọn chúng chín người cùng chớp động thân hình, tạo thành vô số bóng nhân ảnh, vây kín xung quanh phương vị được bốn con tuấn mã và một cỗ xe trấn giữ.
"Vút..." Trầm Tịnh lập tức bật cười sang sảng.
- Như thế càng hay. Để xem Tứ Tượng trận của Uy Phong Tứ Nghĩa có lợi hại hơn Cửu Quái Lĩnh Nam với Ảo Nhân Ma Mê Tông trận hay không? Xem đao! Ha, ha...
Trầm Tịnh khoa đao thì Lưu Phong và Đàm Ưu Bật cũng huơ nhanh một ngọn câu kiếm và cặp bút trường đoản, kình khí của họ hợp lại thành một màn chắn đủ để che kín gần như tứ phía của cỗ xe.
Trong khi đó, với ngọn Trấn Xà Tiên cực dài trên tai, Khổng Thạch Nhân thay vì phát chiêu thì lại cứ để yên bất động, mắt nhìn trừng trừng vào từng bóng nhân ảnh mờ ảo do bọn Cửu Quái dùng Ảo Nhân Ma Mê Tông trận lập ra.
Và trong số bóng nhân ảnh đó chợt có một bóng đen lao vút về phía cỗ xe từ phía trên, mang tiếng cười trầm đục:
- Ha ha...
Khổng Thạch Nhân như chỉ chờ có thế bèn hất trường tiên ra, mắt không hề chớp:
- Đâu dễ như thế. Lui! Bọn Cửu Quái ngay sau đó chợt biến mất và đại quái đã bất ngờ hiện hữu ngay trước mặt Trầm Tịnh với song trảo được quật bổ ra.
Ở phía bên tả, Câu Kiếm Lưu Phong vụt gầm vang:
- Muốn cướp tiêu ư? Trước hết hãy xem kiếm của Lưu mỗ. Đỡ! "Keng..." Trầm Tịnh đang khoa đại đao đón đỡ ngay vào song trảo của đại quái cũng bật lên hô hoán:
- Đừng ai trong chúng ta quên ý đồ cướp tiêu của bọn chúng. Nếu cần, hãy cho chúng nếm thủ đoạn lợi hại của chúng ta. Tiếp đao! "Vù..." Bị đại đao của Trầm Tịnh cuộn đến và uy hiếp song thủ, đại quái vụt thu chiêu về và tung bổng người lên cao:
- Hảo đao pháp! Chỉ tiếc, Trầm Tịnh ngươi đã đoán sai ý đồ của ta rồi. Ha ha...
Ngay khi tung người lên cao, đại quái bất ngờ trầm thân xuống, chọc thẳng hai tay vào bên trong cỗ xe.
"Ào..." Lập tức có tiếng Khổng Thạch Nhân nạt lớn:
- Chớ vội quên vẫn còn có Khổng mỗ ở đây. Đỡ! Và thế là hai tay của đại quái liền bị trường tiên của Khổng Thạch Nhân cuốn chặt.
"Vụt..." Trầm Tịnh thừa dịp cười dài:
- Đại quái ngươi còn chưa nhận bại ư? Hay muốn Trầm mỗ thưởng cho một đao đoạn lìa hai chi? Ha ha...
Nhưng Trầm TỊnh chưa kịp hất đao về phía đại quái, chí ít để thực hiện ý định như vừa nói, thì nghe ở phía hữu có tiếng Đàm Ưu Bật vang lên đề tỉnh:
- Đại thiếu gia hãy cẩn trọng, đừng để địch nhân ám toán.
Thoạt ngớ người, Trầm Tình đảo mắt nhìn quanh và kịp phát hiện đang có bóng đen cố tìm cách lao về phía cỗ xe.
Trầm Tịnh liền chuyển đổi cổ tay, ngoặc đại đao quật thẳng vào bóng đen nọ:
- Ngươi muốn chết? "Ào..." Chợt có tiếng gầm của đại quái vang lên khiến chiêu đao của Trầm Tịnh phần nào khựng lại.
- Chính ngươi muốn chết thì có. Trúng! "Vù..." Lưu Phong chợt lên tiếng kêu hoảng:
- Ám khí. Đại thiếu gia hãy lui mau! Kinh hoảng, Trầm Tịnh thay vì lui chiêu như Lưu Phong bảo, lại vội vã đảo người nhảy từ trên lưng tuấn mã xuống. Và để tự chi trì sinh mạng phòng ám khí do đại quái vừa cố ý ném vào. Trầm Tịnh liền lia nhanh thanh đao, tạo thành vầng đao quang vây bọc tứ chi.
"Ào..." Vần đao quang xuất hiện kịp lúc, khiến mấy ngọn ám khí bất ngờ nọ khi chạm phải đao quang đều bay bật ra chung quanh.
"Choang..." Chính lúc này, đại quái chợt phát ra tràng cười đắc ý: Tứ Tượng trận vậy là bị phá vỡ. Trầm Tịnh ngươi liệu còn cách nào ngăn cản được hành vi của ta! Ha ha...
Vừa cười đại quái vừa hất mạnh song thủ, truyền lực đạo từ bản thân sang ngọn trường tiên đang cuộn giữ song thủ y, hất chủ nhân của ngọn trường tiên là Khổng Thạch Nhân phải tung bổng lên cao.
"Ào..." Và diễn biến xảy ra đúng như đại quái nói, Tứ Tượng trận kể như bị phá vỡ ngay khi Trầm Tịnh và Khổng Thạch Nhân cùng bị đại quái dùng thủ đoạn đánh cho xa lìa vị trí.
Không bỏ lỡ cơ hội, toàn bộ bọn Cửu Quái Lĩnh Nam đều xấn xổ lao ào vào cỗ xe, khí thế những tưởng sẽ phá huỷ cỗ xe trong chớp mắt.
"Ào..." Nhưng mãi cho đến lúc này, chính bọn Cửu Quái hầu như quên mất vai trò cũng như sự hiện diện của gã xa phu.
Gã này với một chiếc nón rộng vành che kín mặt, và từ đầu cho đến chí cuối, thuỷ chung vẫn chưa một lần phát thoại hoặc có dấu hiệu muốn ra tay liên thủ với bọn Uy Phong tiêu cục nhằm đối phó với Cửu Quái.
Chỉ đến tận lúc này, khi bọn Cửu Quái đã hoàn toàn làm chủ thế trận và sắp sửa thực hiện hành vi cướp tiêu, gã xa phu mới lần đầu tiên phát ra một tiêng gầm kinh thiên động địa:
- Bọn ngươi muốn chết? Nạp mạng! Và gã xa phu vừa đứng lên vừa quật kình về tứ phía, hất bừa vào bọn Cửu Quái đang ào ạt xông vào.
Một kết quả kinh hồn bạt tuỵ liền xảy ra, khiến toàn trường chừng như lặng lại.
-oOo-
Chương 2 Quần Long Tụ Hội
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
"Ầm..."
- Oa...
Những tiếng chấn động kinh hoàng đã đồng loạt vang lên.
Những tiếng kêu la thảm thiết nhưng bị nghẹn lại giữa chừng cũng vang vọng.
Tiếp đó là những hình hài bị chấn gục của bọn Cửu Quái lần lượt bật văng ra tứ phía, tất cả đều làm cho bọn người Trầm Tịnh vì quá thất thần sợ hãi phải đứng ngây ra như những pho tượng.
Họ không thể tưởng bọn Cửu Quái Lĩnh Nam lại gặp một kết cục bi thảm và quá nhanh chóng như thế này.
Nhưng chuyện đó lại là sự thật.
Vậy thì phải có một sự thật trên cả mọi sự thật, đó là công phu bản lãnh của gã xa phu không những rất cao minh, mà còn là cao minh trên cả mức tưởng tượng của bọn người Trầm Tịnh lẫn bọn Cửu Quái vừa mới chết.
Phải một lúc lâu sau đó, khi Trầm Tình phần nào vì tin đây là một sự thật hiển nhiên nên có lại sự trấn tĩnh, một câu hỏi có thể hiểu là vô nghĩa chợt bật ra từ miệng Trầm Tịch:
- Các hạ... các hạ thật sự là ai? Quả nhiên đây là một câu hỏi hết sức vô nghĩa. Bởi chẳng phải gã xa phu từng là bạn đồng hành với bọn Trầm Tịnh trong chuyến bảo tiêu này sao? Và đã là người đồng hành, cớ sao Trầm Tịnh còn phải hỏi "các hạ thật sự là ai?" Không đáp, gã xa phu từ từ ngồi xuống với tư thế như sắp sửa cho cỗ xe song mã tiếp tục hành trình. Bất quá, gã chỉ phát thoại có một câu vẻn vẹn:
- Sắp đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
Gã nói quá đơn giản, khiến bất luận ai thoạt nghe qua hầu như đều phải hiểu rằng gã đích thực là người của Uy Phong tiêu cục, như Trầm Tịnh hay như bất kỳ ai khác trong Uy Phong Tứ Nghĩa đang hiện diện ở đây và lẽ đương nhiên cũng đang có nhiệm vụ áp tiêu, đưa một món hàng đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm.
Tuy nhiên, sự thật lại không phải như thế, chính phản ứng vào lúc này của Trầm Tịnh đã giải thích rõ điều đó.
Trầm Tịnh nhún vai, đưa mắt nhìn vào vùng núi đã nhấp nhô chỉ cách họ chưa đến ba trượng:
- Theo thương lượng ban đầu, bổn tiêu cục chỉ nhận đưa hàng đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Và hiện nay...
Gã xa phu tự lúc lắc thân mình tỏ ý không hài lòng:
- Lẽ nào với thanh danh tồn tại hơn hai mươi năm trên giang hồ, Uy Phong tiêu cục lại không thể minh định rõ địa điểm nào mới chính thật là Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Thiển nghĩ, chúng ta nên đi tiếp, vì còn đúng nửa dặm đường nữa trách nhiệm của chúng ta mới thật sự chấm dứt. Đi nào! Dứt lời và để tỏ ý không muốn nghe Trầm Tịnh nói gì thêm, gã xa phu liền bật nhẹ dây cương, giục đôi tuấn mã nhích động, lôi cỗ xe tiến về phía trước.
Hành động của gã ngay lập tức gây bối rối cho Trầm Tịnh.
Tuy nhiên, có lẽ nghĩ gã xa phu nói đúng, vả lại khi cỗ xa mã tiến lên cũng có nghĩa là dồn con tuấn mã vốn thuộc phần Trầm Tịnh phải dấn bước không còn cách nào khác. Trầm Tịnh đành tung nhẹ cước chân, hất người lên lưng tuấn mã và chấp nhận tiếp tục phần còn lại của hành trình.
Chợt từ phía vùng núi đá nhấp nhô có tiếng người hô hoán:
- Người của Uy Phong tiêu cục xin dừng bước! Nhị phái Côn Luân và Nga My có chuyện khẩn, mong được diện kiến Trầm đại thiếu gia, thiếu Cục chủ Uy Phong tiêu cục.
"Vút..." Âm thanh đến, mang theo bóng dáng nhân vật với một thanh trường kiếm giắt chéo phía sau lưng.
Trầm Tịnh cau mặt nhìn kiếm khách vừa xuất hiện: "Quái lạ, Sa Thạch Quỷ Vong Lâm quanh năm không một bóng người, cớ sao hôm nay hết Cửu Quái xuất hiện ngăn cản, lại đến lượt nhị phái Côn Luân, Nga My tìm đến đưa lời thỉnh cầu diện khiến?" Đoạn Trầm Tịnh quay lại nhìn gã xa phu:
- Ý các hạ là thế nào? Chiếc nón rộng vành vẫn che khuất phần lớn diện mạo lúc gã xa phu lạnh giọng lên tiếng:
- Nếu không tính đến thời khắc sắp cận kề như chúng ta đã thương lượng, thiết nghĩ việc gặp hay không gặp người của nhị phái hoặc bất kỳ ai khác là tuỳ ở Trầm đại thiếu gia định liệu.
Ngay lập tức Trầm Tịnh đưa mắt nhìn lên cao, sau đó lại cúi nhìn cúi nhìn bóng nắng, rồi sắc mặt tỏ ra khẩn trương.
- Các hạ sao không nhắc sớm hơn? Theo như đã thương lượng, riêng chuyến áp tiêu của Trầm mỗ, cần phải đến cho bằng được Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vào cuối giờ ngọ. Và theo thời khắc hiện giờ mà nói, thì quả là thời điểm đã thật sự cận kề.
Lộ vẻ áy này không yên, Trầm Tịnh lại nhìn qua trang kiếm khách mới đến:
- Mong Bạch lão đệ thay lời, bẩm báo đến nhị vị Chưởng môn rằng Trầm mỗ vì phải giữa chữ tính với người nhờ bảo tiêu nên việc diện kiến ngay lúc này e...
Kiếm khách họ Bạch chợt cười nhạt, thản nhiên ngắt lời Trầm Tịnh:
- Trầm đại thiếu gia chớ quá lo. Gia sư và Tịnh Trần sư thái vì đã liệu trước việc này nên sẽ không để Trầm đại thiếu gia khó xử. Vả lại, cũng còn nửa thời thần nữa mới đến cuối ngọ, mà quãng đường nửa dặm cuối cùng để quý tiêu cục đưa hàng đến Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, kỳ thực đâu cần đến nửa thời thần. Trầm đại thiếu gia yên tâm, gia sư và Tịnh Trần sư thái có lẽ đã đến rồi cũng nên.
Lấy làm bối rối, Trầm Tịnh sau cái liếc nhìn về phía gã xa phu và vì thấy gã không có phản ứng gì đáng kể, nên quay lại hỏi vị kiếm khách họ Bạch:
- Thật sự nói quãng đường còn lại quả nhiên Trầm mỗ không cần đến nửa thời thần.
Tuy nhiên, mong Bạch lão đệ hiểu cho, liệu lần diện kiến này có thể dời lại chậm hơn không? Vị kiếm khách họ Bạch lập tức lắc đầu:
- Không thể được. Vì...
Cùng một lúc với câu phát thoại của Bạch kiếm khách, Trầm Tịnh và mọi người đều phải kinh ngạc khi nghe một thanh âm khác đang hối hả vọng đến cũng với nội dung tương tự có khác chăng là trước câu nói đột ngột vang đến này đã có thêm tiếng niệm phật:
- Tuyệt đối không thể dời lại được đâu. A di đà phật! Mong Trầm thí chủ hiểu cho, vì đây là chuyện có liên quan đến toàn cục võ lâm.
"Vút..." "Vút... vút..." Một trước hai sau và trước mặt bọn người Trầm Tịnh lúc này, ngoài sự hiện diện của Bạch kiếm khách, giờ đã có thêm ba nhân vật mà Trầm Tịnh dù có nằm mơ cũng không thể ngờ họ cùng đến và đến nhanh như thế này.
Trầm Tịnh vội thót mình, nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
- Tuệ Thiền đại sư! Đích thân phương trượng cũng đến ư? Hỏi xong, như cảm thấy thất lễ, Trầm Tịnh vội vòng tay thủ lễ với ba nhân vật mới đến.
- Thật không ngờ hôm nay cùng một lúc Trầm mỗ và người của Uy Phong tiêu cục lại được diện kiến những tam vị Chưởng môn. Trầm Tịnh xin được ra mắt Tuệ Thiền phương trượng, Tịnh Trần Chưởng môn sư thái và Gia Cát Vân Chưởng môn phái Côn Luân.
Trong ba nhân vật mới xuất hiện chỉ có một người là tục gia, vì hai nhân vật còn lại đều vận tăng bào. Một là nam nhân và là Chưởng môn phương trượng Thiếu Lâm phái, Tuệ Thiền đại sư. Một kia là nữ, chính là Tịnh Trần sư thái Chưởng môn môn phái Nga My. Nhân vật tục gia chợt khoa tay:
- Uy Phong tiêu cục từ lâu được xem là một gia phái, ngang hàng với thất đại môn phái võ lâm. Gia Cát mỗ lại luôn kính trọng Trầm lão Tổng tiêu đầu, xem Trầm lão cũng như trưởng bối, Trầm đại thiếu gia hà tất phải khách sáo, quá câu nệ lễ nghi, khiến thời gian của chúng ta đã hạn hẹp càng thêm chậm.
Và buông một tiếng hắng giọng, Gia Cát Vân nói tiếp:
- Gia Cát mỗ xin được mạn phép đề cập ngay vào chính đề. Chẳng hay Trầm đị thiếu gia có thể cho mọi người biết riêng chuyến bảo tiêu do Trầm đại thiếu gia thống lãnh thật sự đang áp tiêu món hàng gì không? Trầm Tịnh nhoẻn cười:
- Mong Gia Cát Chưởng môn đừng làm khó cho Trầm mỗ. Vì đạo lý bất di bất dịch của nghề bảo tiêu, buộc Trầm mỗ phải giữ kín về tung tích cũng như về xuất xứ của món hàng.
Gia Cát Vân vẫn ung dung, không tỏ ra khó chịu trước lời từ chối của Trầm Tịnh. Gia Cát Vân lại hỏi:
- Nếu là vậy, Gia Cát mỗ xin hỏi theo cách khác, đó là phải chăng chỉ nội trong ba ngày đã có tất cả sáu nhóm người cùng xuất phát từ Uy Phong tiêu cục, cùng đảm nhận việc bảo tiêu nhưng lại đi về sáu nơi riêng biệt? Trầm Tịnh thoáng cau mày:
- Nội tình của bổn tiêu cục...
Thật khó có thể biết câu Trầm Tịnh đang nói và định nói là đâu đáp hay câu hàm ý trách cứ, chỉ biết Trầm Tịnh chưa kịp nói hết câu thì Tuệ Thiền đại sư chợt buông một câu phật hiệu cắt ngang:
- A di đà phật! Một lần nữa bần tăng xin lập lại cho Trầm thí chủ rõ, do đây là chuyện cực kỳ hệ trọng, liên quan đến toàn cục võ lâm nên mong Trầm thí chủ cố nhẫn nại và đáp ứng cho.
Trầm Tịnh bèn thôi cau mặt, miễn cưỡng buông tiếng thở dài:
- Bổn tiêu cục ngoài hai mươi năm nhờ chữ tín mà sinh tồn và cũng nhờ chữ tín mà được đồng đạo giang hồ cùng người yêu mến tin cẩn. Do đó sẽ không có gì là lạ nếu bổn tiêu cục chỉ nội trong ba ngày lại được người uỷ thác cho sáu chuyến bảo tiêu. Còn việc địa điểm của sáu chuyế này là riêng biệt thì đâu có gì khó hiểu nếu đó chính là ý của người uỷ thác.
Gia Cát Vân gật đầu:
- Vật quý tiêu cục không cảm thấy nghi ngờ vì cả sáu chuyến bảo tiêu trước sau đều do chỉ một người uỷ thác.
Trầm Tịnh cười gượng:
- Nghi ngờ hay không, đó là quyền của gia phụ. Và một khi gia phụ đã định đoạt, phần Trầm mỗ dù có nghi ngờ cũng bằng thừa. Huống chi...
Gia Cát Vân tỏ vẻ vội vã khi lên tiếng ngắt lời Trầm Tịnh:
- Nghĩa là riêng Trầm đại thiếu gia đã có ý nghi ngờ? Trầm Tịnh hít vào một hơi thật sâu. Sau đó, lén liếc nhìn gã xa phu cho đến lúc này vẫn ngồi yên bất động:
- Như mỗ vừa nói, mỗ không có ý nghi ngờ gia phụ...
Gia Cát Vân mỉm cười:
- Gia Cát mỗ cũng không có ý nghi ngờ lệnh tôn. Có chăng, Gia Cát mỗ muốn Trầm đại thiếu gia đừng quá nóng lòng, nếu được mỗ cho biết một tin khá quan trọng.
Trầm Tịnh giật mình:
- Tin quan trọng ư? Phải chăng cũng như bọn Cửu Quái, chúng hiện đã chết, tam vị Chưởng môn có ý nghi ngờ chuyến bảo tiêu của Trầm mỗ là cố liên quan đến Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng? Đưa mắt nhìn những thi thể của bọn Cửu Quái Lĩnh Nam hiện vẫn còn ngổn ngang, Tịnh Trần sư thái chợt hắng giọng:
- Không chỉ nghi ngờ mà thôi, bọn bần ni còn có thể quả quyết, qua thủ pháp quá cao minh vừa sát hại Cửu Quái, rằng đồng bọn của Tiêu Hoàng đã dùng kế trá nguỵ đang lợi dụng chiêu bài tiêu cục Uy Phong nhằm tạo lối đào thoát cho Tiêu Đạt, hậu nhân duy nhất của kẻ đã gây náo loạn giang hồ là Tiêu Hoàng.
Trầm Tịnh thêm một lần nữa đưa mắt nhìn gã xa phu.
Đúng lúc này gã xa phu chợt cất giọng trầm trầm để phát thoại, nhắc nhở Trầm Tịnh:
- Thời điểm như chúng ta thương lượng đã cận kề. Nếu Uy Phong tiêu cục vẫn muốn giữ chữ tín, thiển nghĩ có lẽ chúng ta nên đi ngay bây giờ thì hơn.
Trầm Tịnh tuy gật đầu tỏ ý không thể bác bỏ đề xuất quá đúng của gã xa phu nhưng vẫn tỏ ra quan tâm đến tin quan trọng như Gia Cát Vân vừa ám chỉ. Trầm Tịnh cố nấn ná để hỏi thêm:
- Gia Cát Chưởng môn...
Mắt xạ nhìn gã xa phu, Gia Cát Vân điềm nhiên đáp lời Trầm Tịnh:
- Dường như vì cùng có chung ý nghĩ nghi ngờ như Tịnh Trần sư thái vừa nói, nên Gia Cát mỗ có nhận được tin, rằng năm chuyến áp tiêu kia của quý tiêu cục trước sau đều bị quần hùng các võ phái ngăn lại và tra xét.
Trầm Tịnh giật nẩy người:
- Có chuyện đó thật ư? Gã xa phu cũng có hành vi bất thường, gã cười vang:
- Dám ngăn cản và tra xét những chuyến bảo tiêu của Uy Phong tiêu cục, hoặc mọi người đã quá xem thường uy danh của Vạn Thắng Uy Phong Hổ Đầu Đao Trầm lão Tổng tiêu đầu, hoặc sự thật cho thấy Uy Phong tiêu cục uy danh bất phù thực lực, tiêu cục Uy Phong kỳ thực không hề giữ chữ tín. Ha ha...
Trầm Tịnh liền biến sắc, quắc mắt nhìn gã xa phu:
- Chủ trương của bổn tiêu cục là không thay đổi, vẫn luôn xem chữ tín trọng hơn sinh mạng. Mong các hạ nói năng nên biết giữ lời.
Gã xa phu gục gặc đầu làm cho chiếc nón rộng vành cũng lay động, nhịp nhịp theo:
- Nếu là vậy, Trầm đại thiếu gia còn chờ gì nữa mà chưa chịu khởi hành? Bị khích nộ, Trầm Tịnh lập tức thót người, nhảy lên lưng ngựa:
- Mong chư vị Chưởng môn lượng thứ và đừng khiến bổn tiêu cục lâm vào tình thế khó xử. Xuất phát nào! Ngay khi Trầm Tịnh vẫy tay và ra lện xuất phát, gã kiếm khách họ Bạch bất chợt vận lực gầm vang:
- Trầm đại thiếu hiệp gia sao vẫn cứ cố chấp? Đã biết chuyến tiêu có liên quan đến tặc đảng Tiêu Hoàng, cũng là liên quan đến đại cục võ lâm, có sao Uy Phong tiêu cục vẫn cứ tai ngơ mắt điếc, vẫn mù quáng cho gian nhân lợi dụng? Thoáng phát hiện ở Trầm Tịnh có phần nào đó thái độ chần chừ, gã xa phu lại cười:
- Câu nói "xem ra chữ tín trọng hơn sinh mạng" mong Trầm đại thiếu gia chớ vội quên.
Đi nào! Ha ha...
Ngay lập tức Trầm Tịnh vừa giục ngựa, vừa nâng thanh đại đao lên cao:
- Đã nhận uỷ thác của người tất phải làm tròn. Nếu lần này Trầm mỗ có điều gì thất lễ, đến lần sau nhất định xin được sự chỉ giáo của tam vị Chưởng môn và giang hồ đồng đạo.
Xin tất cả mau nhượng lối cho! Vừa nói xong, không riêng gì Trầm Tịnh mà hầu hết mọi người đương diện đều phải nhìn thấy cái háy mắt ra hiệu đang được Chưởng môn Côn Luân phái ra dấu về phía vị kiếm khách họ Bạch.
Do đó, hoàn toàn không có gì gọi là bất ngờ khi Bạch kiếm khách hùng hổ xông ra chắn lối ngựa Trầm Tịnh:
- Trầm đại thiếu gia. Như bao lâu nay đệ vẫn phục và vẫn ngưỡng mộ danh tài của Trầm đại ca. Nhưng nếu hôm nay đại ca dù biết vẫn cứ hồ đồ, vẫn cứ mù quáng cho người sai bảo, Bạch Liên Đình này nguyện lĩnh giáo Vạn Thắng Đao của Trầm đại ca.
Khó thể giục ngựa tiến lên nếu Bạch Liên Đình vẫn cứ án ngữ phía trước, Trầm Tịnh nhăn nhó quay nhìn gã xa phu:
- Các hạ thông cảm cho, Trầm mỗ không thể tiến và càng không thể trở mặt, đối phó với Bạch Liên Đình, cao đồ của Chưởng môn Côn Luân phái như lúc nãy đã đối phó với Cửu Quái. Mong các hạ nghĩ hộ mỗ một biện pháp lưỡng toàn.
Gã xa phu cười lạnh:
- Nhận bảo tiêu là Uy Phong tiêu cục, đưa hàng đến nơi đúng thời điểm như đã thương lượng cũng là trách nhiệm của tiêu cục Uy Phong. Và như vậy, chính tiêu cục Uy Phong phải có bổn phận đối phó với mọi trắc trở đó gây tổn hại đến chữ tín, Trầm đại thiếu gia nghĩ có đúng không? Định đùn đẩy cái khó cho gã xa phu, lại bị gã xa phu dùng lời lẽ làm cho đuối lý, Trầm Tịnh giận dữ bật lên tiếng gầm thịnh nộ:
- Sĩ khả sát bất khả nhục. Người của Uy Phong tiêu cục dù có chết cũng quyết không bội tín. Tất cả tiến lên! Phàm ai ngăn cản, trước hết hãy nếm qua đao pháp của Trầm gia.
Và Trầm Tịnh quyết liệt thúc chân cho tuấn mã sải bước.
Lâm vào tình thế chẳng đặng đừng, Bạch Liên Đình bối rối đưa mắt nhìn Gia Cát Vân, vừa là Chưởng môn vừa là sư phụ y:
- Sư phụ...
Gia Cát Vân lúc đó cũng đang lấy ánh mắt nhìn và thầm hỏi ý Tuệ Thiền đại sư.
Như hiểu rõ tình thế đã đến lúc khẩn trương, Tuệ Thiền chợt thở dài:
- A di đà phật! Chuyện đã đến thế này, xem ra chúng ta đành muối mặt, chịu lỗi với Trầm lão Tổng tiêu đầu một phen, còn hơn để võ lâm sau này gặp đại hoạ khó lường.
Vừa hiểu rõ chủ ý của phương trượng Thiếu Lâm phái, Bạch Liên Đình lần này không cần đợi bất kỳ mệnh lệnh nào ngấm ngầm của Gia Cát Vân đã bất ngờ tung nhanh thanh kiếm:
- Đệ xin thất lễ. Trầm đại ca mau tiếp chiêu! "Vù..." Như đoán biết thế nào người của các phái cũng có phản ứng này, Trầm Tịnh liền nhẹ nhàng ngồi ngựa miệng oang oang kêu lên:
- Bạch lão đệ đừng dồn ép người thái quá. Ta...
Chọn giải pháp lùi thay vì ra chiêu để tìm cách tiến lên, thái độ của Trầm Tịnh đương nhiên tạo nghi ngờ cho gã xa phu bí ẩn. Gã bật quát:
- Hoá ra thanh danh của Uy Phong tiêu cục có được chỉ là điều giả dối, thật đáng thất vọng thay cho Trầm lão Tổng tiêu đầu.
Gã vừa quát xong, giữa đương trường liền phát ra tiếng quát khác to như tiếng sấm:
- Nghịch tử! Sao ngươi nỡ phá huỷ thanh danh bấy lâu nay của chúng ta? Hãy xem đao pháp của lão phu.
Lập tức, cũng từ giữa thinh không, một vầng kim quang vụt loé lên, lao thẳng vào chiêu kiếm không lấy gì trầm trọng đang được Bạch Liên Đình thi triển.
"Ào..." Bạch Liên Đình thất sắc, cả tiếng kêu:
- Ôi chao...
Liền lúc đó Gia Cát Vân bỗng chớp động thân hình:
- Trầm tiền bối đến thật đúng lúc. Hạ thủ xin lưu tình! Và bằng thủ pháp tinh minh ảo diệu, tay kiếm của Gia Cát Vân cũng chớp động, tạo một vầng kiếm quang đỡ thẳng vào vầng đao quang vừa xuất hiện.
"Choang..." Tiếng kim thiết chạm nhau vang lên không ngớt và kết quả là khi Gia Cát Vân Chương bộ vì bị lực đạo từ vầng đao quang chấn lùi, thì giữa đương trường chợt xuất hiện thêm một lão nhân với tay đao vẫn còn đang rung chuyển.
Trầm Tịnh tái mặt nhìn lão nhân:
- Phụ thân...
Lão nhân nọ nghiêm sắc mặt quét mắt nhìn từng người đương diện, sau đó cất giọng trầm trầm bảo:
- Mọi việc sau này dù đúng hay sai thế nào, mọi trách nhiện đều do lão phu và toàn thể tiêu cục Uy Phong đảm đương. Riêng lúc này, để khỏi phải trở mặt và xem nhau như kẻ thù, lão phu khuyên chư vị đừng can dự vào chuyện của bổn tiêu cục. Bằng không đao kế tiếp sẽ không được lão phu nhân nhượng như một đao vừa rồi.
- Đi! Mệnh lệnh là mệnh lệnh và Trầm Tịnh giờ đây phải hiểu rằng với chút ít thời gian và chút ít quãng đường còn lại mọi trách nhiệm liên quan đến chuyến bảo tiêu lần này sẽ do lão nhân mới xuất hiện gánh vác. Và đó là điều tất yếu nếu ai ai cùng rõ lão nhân chính là Tổng tiêu đầu và là chủ nhân của Uy Phong tiêu cục.
Trầm Tịnh đành cố nén tiếng thở dài, vẫy tay ra hiệu cho mọi người tiến lên:
- Người của Uy Phong tiêu cục xuất phát! Nhưng ngay khi Trầm Tịnh dứt lời, từ phía xa bỗng có nhiều tiếng người hô hoán vang đến:
- Dừng lại!
- Trầm tiền bối ở Uy Phong tiêu cục xin chậm đã!
- Lão Trầm không được đi nếu chưa có lời giao phó minh bạch cho võ lâm thất đại phái và nhị trang, tam bảo.
- Bổn cung cũng có khuyên dụ, mong Trầm lão Tổng tiêu đầu suy xét kỹ trước khi hành động.
Cùng với những âm thanh này cũng từ phía xa liền có mười mấy bóng nhân ảnh ào ào chạy đến.
"Vút..." Lão nhân họ Trầm càng nhìn những nhân vật đó đều hiện thân và đứng vây quanh đoàn người của Uy Phong tiêu cục, Trầm lão chợt bật thành một tràng cười dài, biểu lộ tâm trạng bi phẫn:
- Vậy là thất đại phái, nhị trang, tam bảo và kể cả Cửu Khúc Cung, rốt cuộc cũng đến đủ. Hay lắm, và như thế lão phu đây mới biết cớ sao mọi động tĩnh gần đây của bổn tiêu cục đều bị ngăn trở, khiến mọi hành sự của Uy Phong tiêu cục đều gặp thất bại não nề. Ha ha...
Giờ mong chư vị giải thích rõ cho, Trầm mỗ và Uy Phong tiêu cục đã đắc tội như thế nào với toàn thể võ lâm, khiến chư vị càng lúc càng có những hành vi huỷ hoại thanh danh của tiêu cục Uy Phong.
Ngỡ đã thất bại vì sự xuất hiện của Trầm lão làm cho mọi việc ngăn cản chuyến bảo tiêu bất thành, Tuệ Thiền đại sự hoàn toàn nhẹ nhõm và ung dung lên tiếng khi thấy quần hào quả nhiên kịp xuất hiện đông đủ như Trầm lão vừa nói.
Tuệ Thiền đáp nhẹ:
- A di đà phật! Trầm lão thí chủ xin chớ ngộ nhận. Vì mọi người ở đây, kể cả bần tăng chưa bao giờ có ý nghi ngờ hoặc có hành vi huỷ hoại thanh danh của quý tiêu cục. Có chăng, mong Trầm lão thí chủ hiểu cho, toàn thể võ lâm, các môn bang phái đã và đang quan tâm đến mưu đồ gian xảo của kẻ bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng. Do đó...
Trầm lão vẫn phẫn nộ khí quát:
- Chuyện của Tiêu Hoàng thì có liên quan gì đến Uy Phong tiêu cục? Muốn đối phó với Tiêu Hoàng, sao chư vị hết lần này đến lần khác gây khó khăn cho những chuyến bảo tiêu của Uy Phong tiêu cục? Phải chăng chư vị muốn ám chỉ bổn tiêu cục đã và đang tiếp tay cho gã bại hoại Tiêu Hoàng? Trong mười mấy nhân vật mới đến, liền có một đạo nhân lên tiếng đối đáp với Trầm lão:
- Vô lượng thọ phật! Bần đạo cũng đồng tình với phương trượng Thiếu Lâm Tuệ Thiền, không ai nghi ngờ và cũng không ai ám chỉ Uy Phong tiêu cục đang có hành vi giúp đỡ bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng. Tuy nhiên, không lẽ Trầm lão Tổng tiêu đầu không lấy làm lạ khi đột nhiên có người uỷ thác cho quý tiêu cục cùng một lúc thực hiện sáu chuyến bảo tiêu và đi về sáu địa điểm riêng biệt? Trầm lão cười lạt:
- Suốt đời Trầm mỗ chọn nghiệp bảo tiêu làm sanh ý, có lẽ đây là lần đầu tiên Trầm mỗ cần phải có một người như Vu Hạt đạo trưởng đây dạy dỗ cho biết thế nào là bảo tiêu và phân biệt thị phi để nhận hay không nhận chịu sự uỷ thác của người, có phải ý của đạo trưởng là như thế? Vị đạo nhân có đạo hiệu Vu Hạt nghe thế chợt nhăn mặt:
- Vô lượng thọ phật...
Nhưng Vu Hạt đạo trưởng chỉ mới nói như thế thì một lão nhân có lẽ có niên kỷ độ tuổi Trầm lão bỗng lên tiếng xen lời:
- Cần gì Trầm lão đệ phải gay gắt như thế. Gần gũi nhau bao nhiêu năm dài, có lẽ chỉ có ta và Hoàng lão ca đây là hiểu rõ tính khí quang minh lỗi lạc của Trầm lão đệ. Và ta thừa biết Trầm lão đệ vẫn thường cân nhắc hết sức cẩn trọng, sau đó mới nhận chịu sự uỷ thác của người. Nhưng riêng lần này...
Sắc mặt của Trầm lão có phần dãn ra kể từ khi lão nhân nọ lên tiếng. Tuy nhiên, cũng như Vu Hạt đạo trưởng lúc nãy, lão nhân nọ chưa kịp dứt lời liền gặp phải thái độ gay gắt của Trầm lão:
- Nếu được sự thông hiểu của Tả, Hoàng nhị lão ca, Trầm mỗ thật cảm kích. Tuy nhiên, do Tả lão ca muốn đề cập đến riêng lần này, Trầm mỗ xin được hỏi thẳng Tả lão ca một câu phải chăng cũng như mọi người đây, Tả lão ca vẫn nghi ngờ Uy Phong tiêu cục? Nhân vật được Tả lão vừa nhắc đến qua cách gọi Hoàng lão ca một cách tôn kính chính là lão nhân có vóc dáng nhỏ thó và có đầu tóc bạc phơ mà ngay từ lúc hiện thân đến giờ vẫn cứ giương mắt nhìn dò xét về gã xa phu kỳ lạ.
Do được nhắc đến nên lão nhân họ Hoàng chủ động lên tiếng:
- Trầm lão đệ liệu có thể nghe Hoàng Bất Trác ta nói một lời? Trầm lão thở hắt ra, hàm ý nhẫn nhục:
- Hoàng lão ca định nói gì? Hoàng lão liền trầm giọng:
- Ta và Tả lão không hề nghi ngờ Trầm lão đệ. Nhưng chẳng hay Trầm lão đệ có chấp thuận cho bọn ta biết lần này vật được Trầm lão đệ áp tiêu chính thật là vật gì? Và phải chăng nhân vật kỳ lạ kia chính là kẻ đã uỷ thác cho Trầm lão đệ phải thực hiện cùng một lúc sáu chuyến áp tiêu? Bị Hoàng lão chỉ đích danh, nêu tận mặt, đáng lẽ gã xa phu phải có một phản ứng gì đó để gọi là phản kháng mới phải. Đằng này gã cứ trơ trơ, diện mạo lúc nào cũng bị chiếc nón thật rộng vành che khuất, và gã thản nhiên để một mình Trầm lão đối phó.
Và vì hiểu đó là phần việc của mình, nên Trầm lão đương nhiên phải lên tiếng. Trầm lão nói với sắc mặt phẫn nộ:
- Hoàng Bất Trác! Thật uổng cho chúng ta từng là bằng hữu và còn được mọi người thương nể, gọi chung là Giang Nam Tam Lão. Đáng lý lão phải hiểu rằng Trầm mỗ một khi đã nhận sự uỷ thác của người, tất sẽ không bao giờ tự phá vỡ chiêu bài bằng cách thố lộ danh tánh của người uỷ thác. Không lẽ cũng như mọi người, cả Hoàng lão cũng muốn Trầm mỗ tự huỷ hoại thanh danh hơn hai mươi năm dài gầy dựng sao? Hoàng Bất Trác liền nhíu tít đôi mày bạc:
- Có một sự thật này mà ta không thể không cho Trầm lão đệ biết. Đó là vì vận mệnh của toàn bộ võ lâm, chính ta là lão Tả đã đích thân cùng mọi người ngăn cản và tra xét đủ năm chuyến áp tiêu kia của Uy Phong tiêu cục. Và như vậy, cũng vì đại cục của võ lâm, ta thành thật khuyên Trầm lão đệ...
Toàn thân Trầm lão chợt run bắn như lên cơn chấn động, khiến thanh Hổ Đầu Đao trên tay cũng rung chuyển theo từng âm tiết quát nạt giận dữ đang được Trầm lão để cho phát tác:
- Vậy là đủ rồi. Nghi ngờ Trầm mỗ là việc của chư vị, nhưng kể từ lúc này, bất luận là ai, nếu còn có hành vi ngăn cản và xem thường Uy Phong tiêu cục thì đừng trách Trầm mỗ trở mặt. Hừ! Phản ứng của Trầm lão khiến đại đa số những nhân vật đương nhiên phải biến sắc.
Nói là đại đa số thì đương nhiên vẫn còn một ít người vì nguyên nhân nào đó phải tỏ ra bất phục: Một nhân vật có vóc dáng như một văn nhân chợt cười dài:
- Nói như vậy, không lẽ tất cả mọi người đây dù biết rõ Trầm lão đang có hành vi hỗ trợ cho kẻ phản đồ của bổn cung cũng đành nhắm mắt làm ngơ như không biết gì sao? Ai khác thì không biết, chứ riêng Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du này chỉ biết thực hiện theo mệnh lệnh Cung chủ bổn cung. Và nếu cần, ha ha... Điền mỗ đâu ngại lĩnh giáo Vạn Thắng Uy Phong Hổ Đầu Đao của lão Trầm. Ha ha...
Vừa cười Điền Hạ Du vừa ung dung tiến về phía cỗ xe với vũ khí thành danh là thiết phiến lúc nào cũng phe phẩy trên tay.
Cử động của họ Điền làm cho toàn thể mọi người đương diện một phen nữa biến sắc. Vì họ biết cục diện ắt sẽ xảy ra như thế nào, nếu chính họ hoặc Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du cố tình bức dồn người của Trầm lão là Uy Phong tiêu cục vào chỗ tuyệt đường.
Và cục diện đó lập tức xảy ra khi Trầm lão vì muốn tỏ rõ uy thế đang cố tình bật lên tràng cười lớn hơn tràng cười của Điền Hạ Du:
- Nếu là vậy, ha ha... Trầm mỗ cũng từng nghe độc phiến của Cửu Khúc Cung Điền Tổng Đường chủ có chỗ lợi hại hơn người, lẽ đương nhiên đâu thể bỏ lỡ dịp lãnh giáo. Ha ha...
Trầm ổn nhưng quyết liệt, Trầm lão vừa cười vừa sải từng bước chân chắc nịch, khoa đại đao tiến đến ngáng đường Điền Hạ Du.
Điền Hạ Du lập tức với sắc mặt ngưng đọng, chuyển tràng cười thành tiếng quát tợ tiếng sấm:
- Điền mỗ xin thất lễ. Tiếp chiêu! Thiết phiến đang xoè rộng bỗng Điền Hạ Du xếp cụp lại, biến thiết phiến thành thiết côn và điểm nhanh vào một vài huyệt đạo trên người Trầm lão.
"Vù..." Quyết không để mất tiên cơ, Trầm lão nhanh chóng bạt đao:
- Nhất Tuyệt Đao Du Quỷ! Đỡ! "Ào..." Biết chắc chắn thế là trận chiến khởi phát, từ chỗ đứng của mọi người bỗng có hai bóng nhân ảnh cùng song song lao ập về phía cỗ xe. Cả hai lần lượt quát:
- Điểm Thương Song Nhạn cũng đành thất lễ, chỉ vì bảo toàn đại cục võ lâm mà thôi.
- Không có lửa tất không có khói. Chỉ cần minh bạch chuyến áp tiêu này của quý tiêu cục không hề có liên quan đến tên bại hoại võ lâm Tiêu Hoàng, chuyện thất lễ hôm nay sau này bổn phái Điểm Thương xin thỉnh tội.
"Vút..." Chủ ý của hai nhân vật này vậy là rõ, họ muốn tận mắt nhìn qua bên trong cỗ xe, xem món hàng lần này được Uy Phong tiêu cục áp tiêu là món hàng gì và có hay không có liên quan đến nhân vật bại hoại võ lâm tên Tiêu Hoàng nào đó như họ vừa nói.
Hành động của Điểm Thương Song Nhạn ngay lập tức gây bối rối cho những nhân vật có nhiệm vụ áp tiêu. Và tất cả đều đưa mắt nhìn, chờ đợi lời quyết định sau cùng của nhân vật có phận sự quyết định.
Trầm lão thì đang diễn khai trận ác đấu với Điền Hạ Du, Tổng Đường chủ Cửu Khúc Cung. Vì thế, người duy nhất còn lại phải có quyết định chính là Trầm Tịnh, đại thiếu gia Uy Phong tiêu cục.
Trầm Tịnh chỉ với một thoáng lưỡng lực vừa đủ, liền hất tay ra hiệu:
- Dò xét món hàng được bảo tiêu đó là phạm vào đại cấm kỵ của bổn tiêu cục. Uy Phong Tứ Nghĩa đâu thể để chuyện này xảy ra. Tiến! Nhận được hiệu lệnh của Trầm Tịnh, câu kiếm, song bút trường đoản và trấn xà tiên của Lưu Phong, Đàm Ư Bật và Khổng Thạch Nhân liền nhất loạt chớp động, hướng vào hai bóng nhân ảnh vẫn cố gắng thần tốc lao vào cỗ xe.
"Ào..." "Vù..." Nhìn sự việc đang diễn ra đúng như dự đoán, Tả, Hoàng nhị lão bèn đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, với tâm trạng bất nhẫn, lão Tả chợt chép miệng gọi to:
- Trầm lão đệ sao vẫn cố chấp! Sẽ không còn ai làm khó nếu Trầm lão đệ chịu phá lệ, cho mọi người biết món hàng làn này được quý tiêu cục nhận áp tiêu là vật gì? Chỉ một lần thôi, một nhân nhượng nhỏ thôi, không lẽ không được sao, Trầm lão đệ? Trầm lão vẫn đang chuyên tâm chuyên ý, vận dụng đao pháp để chi trì trận đấu với Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du. Và có lẽ đây là nguyên do khiến Trầm lão dù có nghe cũng không muốn đáp lại lời kêu gọi của Tả lão.
Hoàng Bất Trác thấy vậy bèn nạt lớn:
- Không lẽ Trầm Tuế Nguyệt ngươi không còn là người thức thời như Hoàng Bất Trác ta từng biết ư? Ngươi thử nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào nếu bao nhiêu người đây đồng loạt ra tay đối phó với bọn người chỉ có năm sáu người vỏn vẹn.
Đoạn Hoàng Bất Trác cũng chép miệng thở dài, cố tìm cách thuyết phục Trầm lão.
- Trầm lão đệ ơi Trầm lão đệ! Chỉ cần cho mọi người minh bạch rằng Trầm lão đệ không phải hạng người như họ nghĩ, rằng Uy Phong tiêu cục không hề bị gian đảng của gã Tiêu Hoàng bại hoại lợi dụng trong mưu đồ bất lợi cho võ lâm, ắt cục diện sẽ không xảy ra như thế này. Hãy nghe Hoàng lão ca này một lần đi Trầm lão đệ.
Lão nhân Trầm Tuế Nguyệt quả nhiên vẫn nghe những gì Tả, Hoàng nhị lão vừa nói, Trầm lão bật cười:
- Hoàng lão ca nói nghe hay lắm, nhưng sao Hoàng lão ca không thể tin Trầm mỗ dù chỉ một lần? Sao mọi người cứ khư khư cho rằng Uy Phong tiêu cục suốt một đời quang minh lỗi lạc nhưng đến lúc này lại trở nên kẻ tiếp tay cho hạng bại hoại võ lâm? Giả như Trầm mỗ kêu cầu Hoàng lão ca như thế, liệu Hoàng lão ca và mọi người có chịu nghe theo Trầm mỗ một lần không? Đúng lúc này trận chiến đang xảy ra cạnh cỗ xe song mã như đã đến Chương ngã ngũ, Uy Phong Tứ Nghĩa do Trầm Tịnh chủ xướng sau vài loạt chiêu đối đầu với Điểm Thương Song Nhạn đã có dấu hiệu thất thế. Và bọn Trầm Tịnh bốn người đồng loạt kinh tâm khi nghe Điểm Thương Song Nhạn cùng bật lên tiếng quát nạt đắc ý:
- Xem chiêu! Với tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại, Điểm Thương Song Hạ vậy là vượt qua lớp vũ khí ngắn dài đủ loại của bọn Trầm Tịnh chắn ngang và cùng nhau thần tốc tiến áp vào cỗ xe song mã. Khí thế này chứng tỏ Điểm Thương Song Nhạn đã quyết tâm phải khám phá cho bằng được món hàng đang được Uy Phong tiêu cục áp tiêu.
Từ phía tả hữu cả hai cùng áp vào.
"Ào..." Lâm vào tình thế này, hầu như cùng có chung một tâm trạng, vô hình chung bọn Trầm Tịnh bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, sau đó chuyển qua nhìn vào gã xa phu.
Qua cái nhìn này, dù không nói ra, nhưng chính Trầm Tịnh cũng đang chờ đợi từ phía gã xa phu sẽ có một phản ứng vi diệu nào đó như lúc nãy gã đã có phản ứng và đã loại bỏ Cửu Quái Lĩnh Nam bằng bản lãnh thượng thừa.
Họ chờ thì mọi người còn lại cũng chờ, vì ai ai cũng biết, dù là biết một cách mơ hồ rằng gã xa phu kia mười phần đến chín là nhân vật đã uỷ thác chuyến bảo tiêu mờ ám cho Uy Phong tiêu cục. Và mục đích sự chờ đợi của mọi người chỉ là để biết gã xa phu là ai, sau đó sẽ càng thêm minh bạch, xem gã xa phu liệu có phải là đồng đảng của tên bại hoại Tiêu Hoàng hay không? Và mọi người đã không phải uổng công chờ đợi. Đúng vào lúc tối hậu, gã xa phu liền đứng bật lên, buông ra tiếng gầm thịnh nộ.
-oOo-
Chương 3 Hoàng Diệp Linh Địa Thảo
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Dừng tay! Tiếng gầm mang theo trung khí thâm hậu, vượt quá ý nghĩ ban đầu hầu như của mọi người, khiến Điểm Thương Song Nhạn dù đang đà lao đến cũng phải sửng sốt dừng lại. Giống như bọn Trầm Tịnh, đã từng kinh ngạc và nghi ngờ vì bản lãnh bất phàm của gã xa phu, lúc gã chỉ một chưởng duy nhất đã lấy mạng bọn Cửu Quái Lĩnh Nam chín người, Tổng tiêu đầu và cũng là chủ nhân Uy Phong tiêu cục Trầm Tuế Nguyệt ngay khi nghe gã xa phu có thể phát ra tiếng gầm tràn trề nội lực như thế cũng giật mình đánh thót và lập tức bỏ dở trận giao đấu với Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du để quay phắt người nhìn gã xa phu:
- Lão phu thật có mắt như mù, không ngờ các hạ lại là chân nhân bất lộ tướng. Khiến lão phu giờ nhớ lại, không thể không cảm thấy hổ thẹn vì quá huênh hoang múa búa trước cửa Lỗ Ban.
"Vút..." Lời của Trầm Tuế Nguyệt chỉ vừa mới dứt môi, thì quanh lão Trầm hàng loạt những thanh âm xé gió liền vang lên. Và khi những thanh âm đó chấm dứt thì hiện trường liền diễn ra cảnh kỳ lạ, là hầu như toàn thể mọi người đều đã động thân, để bây giờ họ đã hình thành một vòng tròn người vây kín xung quanh cỗ xe. Trong khi đó, Trầm lão Tổng tiêu đầu và nhưng ai có liên quan đến Uy Phong tiêu cục thì từ từ lách nhẹ ra, đứng bên ngoài vòng vây như chứng tỏ không muốn can dự vào cục diện chợt xảy ra quá bất ngờ.
Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du vừa đưa mắt cố nhìn dò xét gã xa phu, vừa hắng giọng:
- Trầm lão đã nói đúng khi bảo các hạ là chân nhân bất lộ tướng. Xem ra hạng người như các hạ đâu cần gì nhờ đến thế lực của Uy Phong tiêu cục để đưa một vật gì đó đến tận đây như, các hạ đã cố tình làm ra như thế? Cho hỏi, phải chăng vật các hạ đang giấu kín trong cỗ xe kia là có liên quan đến gã bại hoại Tiêu Hoàng? Tuệ Thiền đại sư, phương trượng Thiếu Lâm phái với nỗi nghi ngờ khôn xiết cũng lên tiếng:
- A di đà phật! Bần tăng hiện có thể đoán mà không sợ lầm, rằng thí chủ chính là nhân vật đã cùng một lúc uỷ thác cho Uy Phong tiêu cục những sáu chuyến bảo tiêu. Và như mọi người đã minh bạch thì năm chuyến bảo tiêu kia chỉ là những chuyến đi vừa thừa vừa vô ích, vì không hề có bất kỳ vật gì đáng được xem là cần để áp tiêu. Vậy chăng hành vi của thí chủ chỉ cốt là để dẫn dụ quần hùng, đưa mọi người đến tận đây, một nơi vẫn luôn được xem là tuyệt địa võ lâm? Nghi ngờ chồng thêm nghi ngờ và khi Tuệ Thiền đã nói rõ ra như thế thì hai chữ "dẫn dụ" đã làm cho mọi người đương diện đều phải rúng động.
Và lần này, kể cả Trầm lão và những ai liên quan đến Uy Phong tiêu cục, tất cả đều xạ mục quang hoang mang phẫn nộ nhìn trừng trừng vào gã xa phu bí ẩn.
Chỉ đến lúc này gã xa phu lên tiếng, và là nói với lão nhân Trầm Tuế Nguyệt:
- Tổng tiêu đầu xin cho hỏi, cách thức mà tại hạ đã cùng Tổng tiêu đầu thương lượng và thoả thuận phải chăng đã tiến hành đầy đủ, tuân thủ mọi quy định nghiêm ngặt của quý tiêu cục? Miễn cưỡng, Trầm Tuế Nguyệt gật đầu:
- Lão phu không hề phủ nhận điều này, nhưng...
Gã xa phu xua tay ngắt ngang:
- Nghĩa là tại hạ đã trao đủ năm vạn ngân lượng ngay khi Tổng tiêu đầu ưng thuận, nhận chịu sự uỷ thác?
- Năm vạn lượng ư? Số ngân lượng đạt đến mức năm vạn như gã xa phu kỳ lạ vừa đề cập đã khiến Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du vì quá sửng sốt phải kêu lên như thế.
Điều đó làm cho Trầm Tuế Nguyệt, Tổng tiêu đầu Uy Phong tiêu cục phải phần nào đỏ mặt:
- Nhưng khi ưng thuận và nhận đủ ngân lượng do các hạ giao, lão phu không hề nghĩ các hạ lại là nhân vật có bản lãnh tuyệt phàm. Một bản lãnh mà theo lão phu nghĩ sẽ thừa, nếu các hạ không tự thân đưa hàng đi, trái lại còn cố tình uỷ thác cho bổn tiêu cục.
Gã xa phu bật ra tiếng cười lạnh:
- Trong giao dịch nào có điều khoản nào ràng buộc cho biết quý tiêu cục sẽ không nhận chịu áp tiêu, nếu bản thân người uỷ thác có hoặc không có sở học thượng thừa? Tổng tiêu đầu nói ra điều này, phải chăng muốn tự huỷ hoại thanh danh, phủ nhận những gì đã nhận chịu uỷ thác, để biến thành kẻ bội tín? Trầm Tuế Nguyệt tái mặt:
- Các hạ hà tất nói khích lão phu. Phải chăng các hạ cố tình không nhận thấy quần hùng đã phẫn nộ như thế nào vì biết lão phu tiếp tay cho một kẻ bại hoại võ lâm là Tiêu Hoàng? Và khi diễn biến đã dẫn đến tình thế hiện giờ, lão phu xin được nói thẳng, thanh danh của bổn tiêu cục dù có bị huỷ hoại lão phu vẫn cam tâm, còn hơn là để đại cục võ lâm phải chuốc lấy đại hoạ sau này.
Hoàng, Tả nhị lão nghe thế cùng bật reo:
- Hảo khí phách!
- Bọn ta quả không nhìn lầm người, Trầm lão đệ đã không làm hổ danh bốn chữ Giang Nam Tam Lão của chúng ta.
Trái với tâm trạng phấn khích của nhị lão Hoàng, Tả, gã xa phu chợt ngửa mặt cười dài:
- Toàn là những lời lẽ nguỵ biện, cho thấy những gì bổn giáo được tin báo đều đúng với sự thật. Rằng bọn người Trung Nguyên các ngươi đều là hạng tham lam vô sỉ, thấy lợi là tối mắt, sẵn sàng quên điều nhân nghĩa, bội tín với những gì đã hứa với người. Hoá ra tất cả đều là nguỵ quân tử. Nguỵ quân tử. Ha ha...
Trầm Tịnh thật sự phẫn nộ, vụt thét lên:
- Các hạ hãy câm ngay những lời lẽ hồ đồ. Phải chăng các hạ cố tình không chịu hiểu những gì gia phụ vừa cố giải thích? Đã là quân tử đại trượng phu tất phải cân nhắc và phân biệt đâu là khinh đâu là trọng. Và khi đã phân biệt được rồi thì hà cớ gì phải giữ chữ tín đối với hạng người sẽ đem hoạ đến toàn thể võ lâm? Gã xa phu chợt hất chiếc nón rộng vành ra phía sau, cho nằm vắt vẻo ngay sau lưng gã. Diện mạo vô biểu cảm của gã càng thêm lạnh lúc miệng gã điểm một nụ cười khinh khỉnh:
- Ta hồ đồ ư? Hay Uy Phong tiêu cục các ngươi do được ta uỷ thác cùng một lúc sáu chuyến áp tiêu với thù lao quá hậu hĩnh nên sẵn sàng bỏ qua một vài mối hiềm nghi được xem là tất yếu? Và không để Trầm Tịnh kịp có phản ứng, gã xa phu vẫn với gương mặt lạnh như tiền chợt chuyển qua nhìn Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du:
- Còn Cửu Khúc Cung các ngươi vì sao đề quyết Tiêu Hoàng là kẻ bại hoại võ lâm và đẩy họ Tiêu vào tuyệt lộ? Phải chăng vì phát hiện họ Tiêu đã phong thanh nghe biết về nơi cất giấu pho võ học Thiên Long Chân Kinh của Thiên Long Thượng Nhân ba trăm năm trước, nên cố tình làm như thế để độc chiếm chân kinh? Sắc mặt của Độc Phiến Thái Tuế Điền Hạ Du liền tỏ ra ngỡ ngàng:
- Thiên Long Chân Kinh ư? Làm gì có...
Gã xa phu lại thản nhiên nhìn mọi người, không cần nghe và cũng không muốn nghe Điền Hạ Du giải thích gì thêm. Gã cao giọng, nói như hài tội mọi người:
- Phần chư vị, sao vẫn một mực bám theo, nhất là khi biết chuyến bảo tiêu thứ sáu này có địa điểm cần phải đến là Sa Thạch Quỷ Vong Lâm? Chư vị có thật sự vì đại cục võ lâm hay không? Hay kỳ thực chư vị chỉ vì hiếu kỳ và có phần nào nuôi hy vọng là sẽ khám phá và biết đâu sẽ chiếm hữu báu vật bấy lâu nay vốn được đồn đại trên giang hồ? Dứt lời, gã lại cười ngạo nghễ:
- Diệt Tiêu Hoàng, đuổi cùng giết tận hậu nhân của họ Tiêu để trừ hậu hoạ, tất cả chỉ là cái cớ giúp chư vị che giấu dã tâm thật sự mà thôi. Chính vì thế, bổn giáo Hoàng Y dù ở Tây Vực xa xôi vẫn cảm thấy trắc ẩn, không thể không du nhập Trung Nguyên để thế thiên hành đạo.
Lời của gã khiến quần hùng lại một phen sửng sốt. Tuệ Thiền đại sư bật kêu thảng thốt:
- Hoàng Y Giáo, thánh giáo của Lạt Ma Tây Vực ư? Không một lời thừa nào thêm, gã xa phu bỗng có một cử động bất ngờ là thò tay vào bên trong cỗ xe song mã. Gã gọi:
- Tiêu Đạt! Ngươi có thể ra được rồi.
Tấm màn vẫn che kín cỗ xe bỗng được vén lên, và một thiếu niên anh tuấn liền xuất hiện.
Trầm Tuế Nguyệt giật nẩy người:
- Sao lại là y, một nam nhân. Chẳng phải ngay lúc đầu, người được các hạ giao phó cho bổn tiêu cục chỉ là một tiểu cô nương đó sao? Gã xa phu bật cười:
- Chỉ là chút thuật dị dung nhỏ mọn, đủ để vạch rõ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của từng người trong chư vị. Và bây giờ, ha ha... Tiêu Đạt, hậu nhân của Tiêu Hoàng, ngươi được chư vị gọi là kẻ bại hoại võ lâm hiện đang đứng trước mặt chư vị, ai trong chư vị sẽ là người đầu tiên động thủ sát hại y? Sự xuất hiện của Tiêu Đạt tuy hoàn toàn đúng với những nghi ngờ từng có ở mọi người, nhưng hoá ra lại khiến moị người vì ngỡ ngàng nên cứ đứng in như phỗng đá. Cả Tiêu Đạt cũng vậy, cũng cứ ngơ ngẩn nhìn mọi người, thật khó có thể biết y đang nghĩ gì.
Và người chủ động vẫn là gã xa phu, gã bất ngờ cười váng lên:
- Không ai trong chư vị động thủ ư? Nếu là vậy, ha ha... tại hạ đành thất lễ vì đã đến giờ khắc tại hạ phải đưa Tiêu Đạt vào Sa Thạch Quỷ Vong Lâm để thu giữ báu vật. Cáo biệt! Ha ha...
Vẫn cười, gã xa phu vừa chộp vào tay Tiêu Đạt vừa thi triển khinh thân pháp thượng thừa để lao vượt qua đầu mọi người và thần tốc tiến vào vùng đất được xem là tuyệt địa võ lâm: Sa Thạch Quỷ Vong Lâm.
"Vút..." Hành động của gã quá ư đột ngột khiến mọi người đang trong tâm trạng ngỡ ngàng phải đột phát biến thành trạng thái bừng tỉnh.
Và khi tỉnh lại với nhận thức đủ đầy, biết gã xa phu sắp biến mất hoàn toàn vào Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, hai chữ báu vật do gã vừa buột miệng đã khiến tất cả quên đi mọi hiểm nguy đương nhiên đang chực chờ ở phía trước, mọi người liền vội vội vàng vàng ùn ùn lao theo.
"Vút..."
-oOo-
Đặt Tiêu Đạt đứng trên một nền đá cứng, là nơi duy nhất có thể đặt chân trong khi xung quanh đó đều là lớp cát vàng và thật khó biết ở ngay bên dưới lớp cát vàng sẽ là mối nguy hiểm nào chực chờ, gã xa phu bỗng xạ tia mục quang kỳ lạ nhìn vào hai mắt của Tiêu Đạt:
- Phụ thân ngươi đã bị sát hại, điều đó ta đã cho ngươi biết, có lẽ ngươi vẫn còn nhớ? Không nhìn vào mặt người đối diện như gã xa phu đang làm, Tiêu Đạt cứ nhìn vào miệng gã xa phu và mấp máy đôi môi đáp lại:
- Tiêu Đạt vẫn ghi nhớ.
Gã xa phu gật gù, mắt vẫn không ngớt nhìn vào mắt Tiêu Đạt:
- Và ai là kẻ thù, hẳn ngươi vẫn chưa quên? Tiêu Đạt lại mấp máy môi:
- Đương nhiên, Tiêu Đạt sẽ không bao giờ quên.
- Tốt lắm! Và ta bảo chính ta sẽ giúp ngươi báo thù, ngươi còn nhớ chứ? Thiếu Lâm lập lại:
- Đúng vậy. Tôn giá có hứa là tôn giá sẽ giúp Tiêu Đạt báo thù.
Gã xa phu chợt trầm giọng:
- Đã đến lúc ta thực hiện lời hứa. Hãy nghe cho rõ đây, trước hết ta sẽ truyền cho ngươi một khẩu quyết khinh thân pháp thượng thừa, có thể giúp ngươi bay như loài chim điểu và chạy trên mặt nước như trên đất bằng.
Và gã thầm thì, thầm thì truyền thụ khẩu quyết đó cho Tiêu Đạt.
Thật lạ, Tiêu Đạt thuỷ chung vẫn không biểu lộ bất kỳ phản ứng nào, dù là mừng rỡ khi được cao nhân truyền thụ công phu hoặc giả là thử một lần nhìn lảng đi nơi khác ngoài môi miệng của người đang dốc tâm truyền nghệ. Tiêu Đạt như bị những lời lẽ của gã xa phu nhiếp hết hồn phách, khiến Tiêu Đạt không thể không chú tâm lắng nghe cho đến khi thật nhập tâm.
Sau đó, Tiêu Đạt vẫn nhìn vào miệng gã khi gã căn dặn:
- Với khinh thân pháp này và với nội lực gần hai mươi năm công phu tu vi ta sắp truyền cho ngươi, ta hy vọng ngươi phải ghi nhớ kỹ những lời ta căn dặn. Đó là khi vào đến Sa Thạch Cốc, viêc đầu tiên ngươi cần phải thực hiện là...
Tiêu Đạt chợt ứng khẩu nói tiếp:
- Là phải vận dụng công phu Bích Quang Tu La Ảnh để thu thập và giữ nguyên vẹn nhánh Hoàng Diệp Linh Địa Thảo. Sau đó mang ra ngoài giao cho tôn giá.
Gã xa phu mỉm cười:
- Không sai. Ngươi quả là đứa bé ngoan, nhớ không sót bất kỳ lời nào ta đã dặn. Tốt lắm! Giờ hãy đứng yên để ta truyền lực.
Gã đặt một bàn tay lên đỉnh đầu Tiêu Đạt. Và bằng thủ pháp Khai Đỉnh Truyền Công, gã đã đưa vào nội thể Tiêu Đạt một số chân nguyên nội lực như đã hứa Đột nhiên có thêm chân lực gần bằng hai mươi năm công phu tu vi, Tiêu Đạt dĩ nhiên tăng thêm thính lực.
Lần đầu tiên Tiêu Đạt đưa mắt nhìn vào mắt gã xa phu:
- Như có nhiều người đang hiện diện quanh đây, tôn giá không sợ...
Gã xa phu chợt chớp mắt, sau đó lại tiếp tục xạ nhìn Tiêu Đạt và trấn an:
- Ta đã toan liệu tất cả, ngươi không cần gì phải bận tâm. Nào, ngươi không quên những gì ta căn dặn chứ? Tiêu Đạt gật đầu, vô tình đưa ánh mắt nhìn trở lại vào miệng gã xa phu:
- Tiêu Đạt đã ghi nhớ cả rồi.
Gã xa phu liền hạ cánh tay từ đỉnh đầu Tiêu Đạt xuống đến vai. Gã vỗ nhẹ:
- Vậy thì tốt. Ngươi đi được rồi. Nào, xuất phát! Dứt lời, gã đẩy vào vai Tiêu Đạt.
Hiểu ý, Tiêu Đạt bèn tung mình lao đi và với khinh thân pháp thượng thặng vừa được gã xa phu chỉ điểm. Tiêu Đạt vậy là ung dung lao vượt qua một mặt bằng toàn là cát, rộng ước đến bảy trượng hơn và sau đó mất hút vào một động khẩu vốn nằm chơ vơ giữa một khu vực toàn là cát.
"Vút..." Độ hơn một tuần trà sau, Tiêu Đạt từ bên trong lao ngược trở ra.
Cố tình chờ đợi điều này, gã xa phu vụt sáng rỡ hai mắt khi nhìn thấy Tiêu Đạt cầm trên tay một nhánh cỏ hầu như đã vàng khô, may sao vẫn còn sót lại trên đầu nhánh cỏ một đoá hoa đang kỳ hàm tiếu.
Gã hối hả bảo Tiêu Đạt:
- Hãy mau ném Hoàng Diệp Linh Địa Thảo cho ta! Tuy là khinh thân pháp thượng thừa, nhưng sau mỗi lần dịch chuyển độ năm bảy trượng, Tiêu Đạt vẫn cần một chỗ để đặt chân và đổi hơi.
Tiêu Đạt đứng ngay bên ngoài động khẩu, vừa nghe gã xa phu bảo như thế chợt giật thót mình và đưa mắt nhìn xuống nhánh cỏ khô trên tay:
- Hoàng Diệp Linh Địa Thảo ư? Đôi mắt gã xa phu vụt bắn xa hai tia hàn quang lạnh lẽo và gã cũng vụt bay bắn thân hình lên cao, lao thật nhanh về phía Tiêu Đạt, mang theo tiếng cười trầm đục:
- Hảo tiểu tử! Thật không ngờ chỉ vì ta quên bẵng đi một chi tiết nhỏ mà suýt nữa tiểu tử ngươi làm hỏng đại sự của ta. Thôi thì ngươi hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận đã dành sẵn cho ngươi. Ha ha...
Gã lão đến đã nhanh và khi phát kình lại càng nhanh hơn. Đến nỗi khi Tiêu Đạt nhận ra thì ngọn kình của gã xa phu ngay lập tức đã hiển hiện bên cạnh.
Tiêu Đạt chỉ còn biết chố mắt nhìn vào ngọn kình để bật lên tiếng kêu kinh hoàng:
- Các hạ là ai? Sao bỗng dưng hạ sát thủ với Tiêu Đạt này? "Ầm..." Toàn thân Tiêu Đạt lập tức bị chấn kình hất bay vào động khẩu và nhánh cỏ khô Hoàng Diệp Linh Địa Thảo thì bị hất tung lên cao.
"Ào..." Tiêu Đạt bị chấn động đến nỗi toàn bộ khí huyết đều chao đảo sôi trào. Nhưng ngay trước khi bị ngất lịm hoàn toàn Tiêu Đạt vẫn còn kịp nhìn thấy gã xa phu sau khi chộp giữ đựơc nhánh cỏ khô liền tỏ ra đắc ý và cứ há miệng cười mãi không thôi.
- Ha ha...
Và một màn đêm vĩnh hằng chợt buông xuống, phủ trùm toàn bộ nhận thức của Tiêu Đạt cũng như lớp cát mênh mông ở bên ngoài động khẩu cũng đang nuốt dần Tiêu Đạt, nuốt mãi đến tận đáy.
-oOo-
Cát bao phủ khắp người, chui vào mắt, xộc vào tai, gây ngột ngạt khiến Tiêu Đạt giật mình bừng tỉnh. Rồi với nhận thực cũng vừa quay trở lại trong tâm trí, Tiêu Đạt đương nhiên phải nhận ra một sự thật, đó là bản thân đang cận kề với cái chết, một sự thật vừa phũ phàng vừa không thể nào phủ nhận.
Không thể nào tránh khỏi cái chết một khi toàn thân đã bị và hiện vẫn đang bị nhấn chìm trong bể cát mênh mông không biết đâu là đáy như ở đại dương. Tuy thừa nhận như vậy, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn vẫn còn nhiều nguyên do, nhiều động lực khiến Tiêu Đạt không thể buông tay, chấp nhận cái chết đến một cánh dễ dàng và hoàn toàn phi lý như thế này.
Mặt vẫn nhắm, miệng thì cố ngậm chặt, Tiêu Đạt thử nhích động thân mình, đầu tiên là nhích động tứ chi.
- Ôi...
Do miệng đang cố ngậm chặt nên đó chỉ là tiếng Tiêu Đạt kêu thầm khi thử nhích động tứ chi và phát hiện toàn thân không những bị nhói đau mà toàn bộ kinh mạnh như cũng bị sai lệch toàn thể bộ vị.
Vây là thêm một sự thật nữa buộc Tiêu Đạt phải chấp nhận, đó là một kích của gã xa phu đã gây cho Tiêu Đạt nội thương nghiêm trọng. Và chỉ với nội thương này thôi, nếu Tiêu Đạt trong lúc cấp thời không lo điều trị thì hậu quả chắc chắn phải đến chính là cái chết.
Huống chi bản thân Tiêu Đạt lại còn bị lớp cát mênh mông xung quanh bao phủ và đe doạ sinh mạng, khiến vòng vây của tử thần như càng lúc càng thít chặt không cho Tiêu Đạt chút cơ hội nào vùng vẫy.
Tuyệt vọng, Tiêu Đạt chỉ muốn buông xuôi, chấp nhận phận số đã dành cho như lời sau cùng của gã xa phu mà trước lúc ngất lịm Tiêu Đạt đã được nghe, nếu như không có nhiều diễn biến kỳ quái liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên, không hiểu là bể cát đã đẩy đưa Tiêu Đạt đi hay ngược lại, có một vật chợt va vào người Tiêu Đạt.
Nghĩ đó là vật có thể bấu víu, giúp bản thân không còn bị ngập trong cát, Tiêu Đạt vội nén đau, cố quờ tay để chộp vào vật đó.
"Uý! Sao lại là một thây người? Là người đã chết hay nhân vật này cũng đang lâm tình trạng như ta và hiện đang tìm cách thoát khỏi cảnh trạng bế tắc đầy tuyệt vọng này?" Đó là ý nghĩ của Tiêu Đạt khi phát hiện vật vừa va vào hoá ra chỉ là hình hài bất động của một nhân vật nào đó và Tiêu Đạt chưa thể biết đó là người còn sống hay đã chết.
Đồng bệnh tương lân, đồng khí tương cầu, Tiêu Đạt giữ người đó lại và cố nén chịu cơn đau đang hành hạ tứ chi để dùng sức đưa người đó lên cao.
Tiêu Đạt làm như thế vì nghĩ rằng nếu người đó nhờ được nâng lên và nếu may mắn hơn người đó được nhô đầu lên khỏi lớp cát tất người đó sẽ tìm lại được sinh cơ, sẽ thoát chết. Và một khi ngươi đó thoát chết lẽ nào người đó quên Tiêu Đạt là người vừa có hành động giúp đỡ, lẽ nào người đó không tìm cách cứu giúp ngược lại cho Tiêu Đạt? Để dễ dàng nâng người đó lên càng cao càng tốt, Tiêu Đạt thoạt đầu nắm chặt thắt lưng của người đó và nâng lên, sau đó là nắm vào chân chuyển dần đến tận gót.
Đang cố thực hiện điều này thì một lần nữa một vật khác chợt va vào Tiêu Đạt.
"Một người nữa ư?" Vừa mới tự hỏi thầm như thế thì vật vừa va vào Tiêu Đạt chợt có dấu hiệu chuyển động. Và Tiêu Đạt thật sự kinh tâm khi phát hiện "vật" đó quả nhiên là "người" và người này ngay khi chạm vào Tiêu Đạt liền vòng tay ôm ghì lấy Tiêu Đạt.
Chưa hết, ôm và giữ Tiêu Đạt như một vật để trụ giữ thân mình, người đó bắt đầu sờ soạng khắp người Tiêu Đạt và động thái sờ mó cứ như thế chuyển dần lên cao, lên đến vai và đến tận đầu Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt chợt hiểu, nhân vật thứ hai vẫn còn tỉnh táo, không lâm vào trạng thái hôn mê như nhân vật thứ nhất. Và động thái của nhân vật thứ hai chỉ là phản ứng tự nhiên, mục đích là tìm cách thoát khỏi cảnh bị nhấn chìm trong bể cát sâu không biết đâu là đáy.
Đúng như Tiêu Đạt nghĩ, nhân vật thứ hai quả nhiên chỉ xem bản thân Tiêu Đạt như một vật có thể giúp y thoát cảnh hiểm nghèo, và sau khi chạm tay vào đầu Tiêu Đạt, nhân vật này còn tìm cách đặt chân lên người Tiêu Đạt để leo lên.
Dù biết bản thân đang được nhân vật đó dùng như một vật để đặt chân, Tiêu Đạt vẫn nghĩ bản thân trước sau gì cũng chết thì cớ gì không tìm cách giúp người này thoát nạn? Biết đâu sau khi thoát nạn nhân vật này sẽ tìm cách giúp ngược lại Tiêu Đạt như khi Tiêu Đạt tìm cách giúp nhân vật thứ nhất cũng đã nghĩ như thế? Đến khi hai chân của người đó đã hoàn toàn đặt lên hai bên vai Tiêu Đạt, dù muốn hay không Tiêu Đạt vẫn có cảm nhận là bản thân vì chịu đựng sức nặng của những hai người ở bên trên nên toàn thân chợt trầm xuống.
"Nguy mất! Giả như bể cát này sâu hơn, sâu không thấy đáy, nếu ta cứ bị nhấn chìm mãi như thế này thì không những bản thân ta phải chết mà hai nhân vật kia e cũng không thể thoát nạn." Đang nghĩ như thế, Tiêu Đạt chợt giật mình kinh ngạc vì hai chân dường như vừa đặt đúng nền đá cứng.
"Thoát rồi. Họ sẽ thoát và đến lượt họ sẽ giúp ta thoát." Chưa bao giờ Tiêu Đạt phải tận lực như bây giờ.
Bất chấp tứ chi cứ đau buốt từng Chương vì miễn cưỡng cử động, Tiêu Đạt ngay khi biết chắc bản thân đã đặt được chân lên nền đá cứng liền dốc toàn bộ tàn lực để nâng đỡ người đang được Tiêu Đạt giữ trong tay lên cao.
Đó là nhân vật thứ nhất đã va vào Tiêu Đạt và có lẽ nhân vật này cũng bị nhân vật thứ hai dùng làm chỗ để trụ chân và để leo lên cao.
Tiêu Đạt biết chắc như thế vì hai chân của nhân vật thứ hai nếu lúc nãy còn đặt lên hai vai Tiêu Đạt thì lúc này đã không còn nữa. Tuy vậy, trọng lượng đang đè lên Tiêu Đạt vẫn không thay đổi, nghĩa là nhân vật thứ hai đã chuyển sang bám vào người của nhân vật thứ nhất.
Tự mường tượng cảnh nhân vật thứ hai nếu nhờ chiều cao của Tiêu Đạt và nhân vật thứ nhất cộng lại mà thoát khỏi bể cát, nếu nhờ may mà nhân vật thứ hai được nhô đầu lên khỏi bể cát thì chắc chắn nhân vật này sẽ thoát nạn và sau đó ắt phải dụng lực tuần tự kéo nhân vật thứ nhất và Tiêu Đạt lên khỏi chỗ hiểm nguy, Tiêu Đạt khấp khởi mừng và nôn nao chờ đợi điều sắp xảy đến.
Nhưng diễn biến xảy đến lại không như Tiêu Đạt nghĩ và chờ đợi, trọng lượng đang đè lên người Tiêu Đạt không hiểu sao bỗng tăng lên, tăng lên gấp bội như thể ở bên trên Tiêu Đạt không phải chỉ có hai người.
Với sức nặng đột ngột tăng cao đó, Tiêu Đạt ngoài việc có cảm nhận toàn thân bị đè bẹp xuống phía dưới, khiến hai cước chân đang trụ trên nền đá phải run bắn lên thì tâm trí cũng bị hoa lên, choáng váng như sắp lâm vào cảnh mê lịm là điều đã xảy ra trước đó một lần.
Đúng lúc này, dưới chân Tiêu Đạt chợt phát lên một tiếng động nghe rất mơ hồ.
"Rắc..." Cảm nhận được thanh âm mơ hồ đó, Tiêu Đạt thất kinh kêu thầm: "Ôi chao! Không lẽ hai chân ta vừa bị sức nặng đè lên chấn gãy?" Không biết vì tâm trạng hốt hoảng lo sợ này, hay vì trước đó tâm trí đã lâm tình trạng choáng váng, mà liền sau khi Tiêu Đạt kêu thầm, toàn thân chợt khuỵu xuống và chìm sâu vào cõi vô thức bất định.
-oOo-
Chương 4 Sa Thạch Quỷ Vong Lâm
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
"A..."
Tiếng thở dài não ruột chợt vang vào tai khiến Tiêu Đạt nhận ra bản thân vừa lai tỉnh. Và liền lúc đó, hàng loạt những ý nghĩ vừa mừng rỡ kinh ngạc, vừa nghi nghi hoặc hoặc cũng loang loáng hiện lên trong tâm trí Tiêu Đạt, buộc Tiêu Đạt phải nằm yên nghĩ ngợi, không dám lên tiếng ngay lúc này.
Tiếng người lúc nãy một lần nữa lại vang lên, lần này còn kèm theo câu thán oán:
- A.. Sa Thạch Quỷ Vong Lâm. Không ngờ Trầm Tuế Nguyệt ra một đời tung hoành ngang dọc trên giang hồ lại nhận phải một kết cục bi thảm như thế này. Chết mơ hồ và không hiểu tại sao lại phải chết.
Tiêu Đạt lập tức ngồi bật dậy:
- Hoá ra lão tiền bối chính là Trầm lão Tổng tiêu đầu, chủ nhân Uy Phong tiêu cục với ngoại hiệu danh chấn giang hồ là Vạn Thắng Uy Phong Hổ Đầu Đao? Thanh âm kia liền đáp lại, tỏ ra kinh ngạc và cảm kích:
- Rốt cuộc thiếu hiệp cũng Chương tỉnh. Vậy là công sức lão phu bỏ ra đã không vô ích, cũng cứu được thiếu hiệp là người vì có lòng nhân đã tận tâm tận lực tìm cách giải thoát lão phu cho dù chính bản thân thiếu hiệp cũng bị dòng chảy của Sa Thạch nhấn chìm.
Cảnh xung quanh hoàn toàn tối tăm khiến Tiêu Đạt chỉ còn cách giương đôi mục quang vô dụng nhìn về phía vừa có tiếng phát thoại của lão nhân họ Trầm. Tiêu Đạt tỏ ra hoang mang.
- Dòng chảy của Sa Thạch? Ý lão tiền bối muốn nói chúng ta hiện đang ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, một nơi luôn được xem là tuyệt địa võ lâm? Thanh âm của Trầm lão cũng tỏ ra hoang mang không kém:
- Nói sao? Không lẽ chính bản thân thiếu hiệp không hề nhận biết địa điểm đã và đang đưa thiếu hiệp vào tử địa? Rồi như nhận ra bản thân vẫn chưa có lời nào đáp lại câu Tiêu Đạt vừa hỏi, Trầm lão liền chép miệng thở dài:
- Không sai. Đây chính là Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, một nơi mà đã lâu lắm rồi vẫn chưa có một ai dám đặt chân đến, trừ phi đó là kẻ chỉ muốn đến để tìm chết.
Như lây trạng thái tuyệt vọng của Trầm lão, Tiêu Đạt cũng thở dài:
- Nhưng tiểu bối nào muốn chết. Và chuyện gì đã xảy ra thế này? Tại sao tiểu bối bỗng hiện diện ở đây? Dù có nằm mơ tiểu bối cũng không thể nào ngờ bản thân lại đến tận Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này.
Có lẽ vì hiếu kỳ, Trầm lão đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Nếu không cho lão phu đây quá tò mò, dám nào thiếu hiệp có thể cho lão phu biết tính danh? Sau đó, vì lẽ gì thiếu hiệp lại xuất hiện ở đây, cũng bị dòng chảy của Sa Thạch nhấn chìm và tình cờ cứu mạng lão phu? Thay vì đáp, Tiêu Đạt chợt hỏi ngược lại:
- Cứu mạng lão tiền bối ư? Nếu tiểu bối nhờ không lầm thì trong lúc bị nhấn chìm dưới bể cát, trước sau tiểu bối đã chạm phải hai nhân vật, một như đã hôn mê và một thì rõ ràng vẫn còn đầy đủ khí lực. Không hiểu lão tiền bối là ai trong hai nhân vật tiểu bối vừa kể? Tiêu Đạt thoáng hài lòng khi nghe lão Trầm lên tiếng đáp, có vẻ như lão đã quên câu lão đã hỏi mà vẫn chưa được Tiêu Đạt đáp lời. Trầm lão đáp:
- Người hôn mê chính là lão phu. Lão phu dám chắc như thế vì lúc chạm phải thiếu hiệp kỳ thực lão phu nào có hôn mê. Chẳng qua lão phu đã bị người hãm hại, thoạt tiên là phế bỏ toàn bộ võ công của lão phu, sau đó cố tình ném lão phu vào dòng Sa Thạch. Ý của gian nhân là muốn lão phu kéo dài cơn thống khổ trước khi thật sự chết.
Căm phẫn, Tiêu Đạt vụt hỏi:
- Nhân vật nào lại tà ác đến vậy? Vì nếu giữa song phương thật sự có hiểm thù, thà hạ sát ngay lão tiền bối có lẽ sẽ được lão tiền bối cảm kích hơn là đẩy lão tiền bối vào cảnh ngộ phải chịu thống khổ tột cùng.
Ở phía Trầm lão chợt bật lên tiếng cười kỳ lạ, nửa như bi phẫn, nửa như đắc ý:
- Trên đời này nào ai học được chữ ngờ? Thiếu hiệp nói rất đúng. Lúc lão phu lâm vào cảnh bất lực, muốn vùng vẫy để tự thoát ra dòng Sa Thạch nhưng vô lực, lão như đã rất oán hận y và chỉ mong sao cái chết càng sớm đến với lão phu càng tột. Thế nhưng kể từ khi vô tình chạm vào thiếu hiệp, phát hiện thiếu hiệp dù có chung cảnh ngộ nhưng vẫn tìm cách nâng lão phu lên cao, hảo ý của thiếu hiệp rõ ràng là muốn giúp lão phu thoát nạn, lão phu nhận thức rõ điều đó, thì lão phu lại có ý nghĩ khác. Lão phu nghĩ...
Tiêu Đạt nói xen vào, vì đã hiểu Trầm lão muốn ám chỉ điều gì:
- Và lão tiền bối vì cảm thấy sinh cơ vẫn còn nên đã có ý nghĩ, kẻ thù không hạ sát lão tiền bối ngay vậy mà hay.
Trầm lão thừa nhận:
- Đúng vậy! Và hơn thế nữa, vì nhờ gặp phải người có lòng nhân như thiếu hiệp nên lão phu càng thêm hiểu rõ tâm địa của người đời. Đó là chỉ khi lâm vào tuyệt lộ thì ai là người quân tử và ai là kẻ khẩu phật tâm xà, nhất nhất đều lộ rõ.
Tiêu Đạt kêu lên kinh ngạc:
- Nếu tiểu bối hiểu đúng những gì lão tiền bối định ám chỉ thì dường như lão tiền bối đã nhận ra ai là nhân vật thứ hai, sau lão tiền bối, đã bất ngờ va vào tiểu bối? Trầm lão liền buông tiếng cười lạnh:
- Không sai! Không những lão phu đã nhận ra y mà còn biết kẻ mặt người dạ thú đó sau khi dùng thiếu hiệp và lão phu như chỗ để đặt chân, y đã dùng toàn lực đạp lên hai chúng ta để thi triển khinh công, vượt thoát khỏi dòng Sa Thạch.
Tiêu Đạt vụt hiểu:
- Thảo nào lúc đó tiểu bối có cảm nhận sức nặng đang đè lên người bỗng tăng lên thập bội. Hoá ra đó là lúc nhân vật nọ vận lực trụ tấn để thi triển khinh công.
Nói đến đây, Tiêu Đạt bỗng đổi giọng kêu lên:
- Nguy tài! Còn chân của tiểu bối...
Thanh âm của Trầm lão cũng vang lên lo lắng:
- Chân của thiếu hiệp thế nào? Không vội đáp, Tiêu Đạt dùng tay tự sờ vào hai chân, sau đó kêu lên ngỡ ngàng:
- Uý! Không phải như tiểu bối nghĩ, hai chân của tiểu bối vẫn lành lặn, không hề gãy như đã lo sợ.
- Ừm! Lúc dùng lực tàn kéo thiếu hiệp vào đến chỗ tạm gọi là an toàn này, công lực của lão phu tuy đã bị phế, nhưng với bao nhiêu kinh lịch từng trải lão phu cũng đã xem qua khắp người thiếu hiệp. Thiếu hiệp nào có bị thương tích gì, dù ở ngoài da hay ở trong nội tạng? Sao thiếu hiệp lại nghĩ hai chân bị gãy? Vừa nghe Trầm lão giải thích như thế, Tiêu Đạt thử len lén dẫn lưu chân nguyên đi khắp kinh mạch. Sau đó, cũng len lén như thế, Tiêu Đạt cố nén tiếng thở phào nhẹ nhõm và tìm lời giải thích cho Trầm lão hiểu vì sao bản thân lại ngỡ hai chân bị gãy. Tiêu Đạt bảo:
- Vì lúc áp lực từ trên đè xuống quá nặng nề, tiểu bối nghe đâu ở dưới chân có tiếng gì đó gãy vỡ vang lên, nên nghĩ...
- Có tiếng gãy vỡ ư? Vậy thì đúng rồi! Đột nhiên nghe Trầm lão kêu lên như thế, Tiêu Đạt ngơ ngác:
- Đúng là đúng như thế nào? Đáp lại, Trầm lão vừa cười vừa giải thích:
- Thảo nào lão phu có cảm nhận toàn thân đang bị cát bao bọc bỗng nhiên như bị rơi vào một vực sâu nào đó vừa mở ra. Kỳ thực đó là do chỗ thiếu hiệp đặt chân bị áp lực từ trên đè xuống tác động vào. Và dưới đáy của dòng chảy Sa Thạch lại xuất hiện một chỗ rỗng, thiếu hiệp cùng lão phu, cả hai đều bị rơi nào đó. Cuối cùng có thể nói, ác ý của kẻ lòng lang dạ sói kia vô tình giúp hai chúng ta từ chỗ chắc chắn phải chết vì bị dòng Sa Thạch mãi mãi nhấn chìm, đến một nơi như thế này, ít ra cũng kéo dài thêm mạng sống một lúc lâu. Thiếu hiệp bảo đó là may hay không may nào? Hà hà...
Trầm lão cười hàm ý mai mỉa số phận, tuy Tiêu Đạt biết thế nhưng không nói gì. Trái lại Tiêu Đạt còn tỏ ra quan tâm:
- Lão tiền bối muốn nói ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này có đến hai lớp đáy, và chúng ta nhờ ngẫu nhiên đang ở lớp thứ hai với lớp Sa Thạch vẫn đang chảy bên trên.
Trầm lão đáp lại bằng giọng chán nản:
- Qua những gì vừa xảy ra, quả nhiên lão phu chỉ có thể giải thích như thế. Huống chi Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vốn là tuyệt địa võ lâm, chưa từng có ai đặt chân đến, thì làm gì có người bảo cho chúng ta biết địa hình ở đây như thế nào.
Tiêu Đạt bỗng phì cười:
- Lão tiền bối nói sai rồi. Vì theo tiểu bối, chí ít phải có một người từng đến đây và có thể người đó rất thông thuộc địa hình chốn này. Và nếu quả thật chúng ta đang ở lớp đáy thứ hai của Sa Thạch Quỷ Vong Lâm thì vẫn theo tiểu bối nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy lối thoát.
Không ngoài dự liệu của Tiêu Đạt, lão nhân họ Trầm kêu lên kinh ngạc:
- Đã có người từng đến đây ư? Sao thiếu hiệp biết? Không đáp, Tiêu Đạt đột ngột hỏi:
- Lão tiền bối có mang theo hoả tập? Trầm lão lại cười mai mỉa số phận:
- Nếu có, lão phu đã bật lên từ lâu rồi, đâu dễ gì ngồi yên một chỗ để chờ chết và chết mà không biết bản thân chết ở đâu.
Tiêu Đạt đứng lên:
- Nếu là vậy, có lẽ lão tiền bối cũng chưa thử thám thính xung quanh! Không như Tiêu Đạt nghĩ, Trầm lão hắng giọng:
- Tuy lão phu không phải hạng tham sanh uý tử, nhưng nếu cảm thấy còn có cơ hội thì đâu dễ gì chịu bỏ qua. Chỉ tiếc rằng, phần thì ngại võ công bị phế bỏ, phần thì ngại đi tứ tung sẽ lạc mất thiếu hiệp là người duy nhất đồng cảnh ngộ, nên lão phu chỉ dám đi quanh quẩn gần đây thôi.
Tiêu Đạt thở hắt ra:
- Tiểu bối xin đa tạ lão tiền bối đã quan tâm. Thế này vậy, nếu lão tiền bối không ngại, tiểu bối nguyện từ đây sẽ là người cùng lão tiền bối đồng sanh đồng tử.
Trầm lão bật cười:
- Nếu được như thế lão phu còn dám ước muốn gì hơn. Được, lão phu chấp thuận. Vậy lão phu phải gọi thiếu hiệp như thế nào đây? Tiêu Đạt đáp bằng giọng chợt nhẹ đi:
- Tiểu bối ở họ Tiêu, đơn danh chỉ mỗi một chữ Đạt.
- Tiêu Đạt! Ờ Ờ, vậy để cho gọn, lão phu gọi là Tiêu thiếu hiệp? Tiêu Đạt càng hạ thấp giọng hơn:
- Danh xưng của tiểu bối, lão tiền bối đã từng nghe bao giờ chưa? Có lẽ Trầm lão cũng đã đứng lên, Tiêu Đạt chợt có cảm nhận Trầm lão đang quờ tay để tìm, với hy vọng sẽ chạm vào đúng chỗ Tiêu Đạt đang đúng. Tiêu Đạt nghe Trầm lão bảo:
- Lão phu hiện kể như người bất lực, nếu muốn hai chúng ta cùng đồng sanh đồng sanh đồng tử, hà hà... có lẽ lão phu cần phải dựa vào thiếu hiệp mới có thể cùng đi.
Tuy đang thắc thỏm chờ câu đáp của Trầm lão để biết Trầm lão đã từng nghe hay chưa từng nghe đến tính danh của bản thân. Nhưng thật lạ, Trầm lão không đáp lại càng làm cho Tiêu Đạt cảm thấy nhẹ nhõm.
Vì thế, cứ giả như bản thân chưa hề hỏi gì, Tiêu Đạt cũng quờ tay và quả nhiên chộp đúng vào cánh tay của Trầm lão đang đưa ra phía trước. Tiêu Đạt bảo:
- Điều đó thì đương nhiên rồi. Tiểu bối quả có ý như vậy khi đề xuất kể từ đây tiểu bối sẽ là người đồng sanh đồng tử cùng lão tiền bối. Mong lão tiền bối yên tâm, dù lâm phải bất kỳ hoàn cảnh nào, tiểu bối cũng không bao giờ bỏ mặc tiền bối.
Rồi không chờ Trầm lão có thêm bất kỳ lời nói nào. Tiêu Đạt lên tiếng hỏi luôn:
- Lão tiền bối nghĩ sao chúng ta nên đi về phía trước, bên hữu hay bên tả? Trầm lão đáp:
- Không hữu cũng không tả. Cứ thẳng trước mà bước.
Tiêu Đạt cả cười:
- Tiểu bối xin tuân lệnh. Đi nào.
Vòng cánh tay giữ chặt lấy thân hình Trầm lão, Tiêu Đạt vừa bước đi vừa dọ dẫm từng bước chân trong bóng đêm trùng trùng.
Thật may, nền đá dưới chân tuy không hoàn toàn bằng phẳng nhưng cũng không đến nỗi nhấp nhô khó đi, khiến cả hai có thể tạm thời yên tâm, vừa bước đi vừa đối thoại.
Đầu tiên là câu hỏi khá đột ngột của Trầm lão:
- Lúc nãy Tiêu thiếu hiệp có nói một cách chắc chắn là có người từng đến đây, phải chăng Tiêu thiếu hiệp có ý ám chỉ đó là kẻ đã gây cho Tiêu thiếu hiệp cảnh ngộ này? Trầm lão đã từng hỏi một lần và lần đó Tiêu Đạt đã cố tình lẩn tránh lời giải thích.
Nhưng riêng lần thứ hai này, Tiêu Đạt lại tỏ ra phấn chấn khi giải thích:
- Lão tiền bối cũng đoán ra ư? Không sai, đó là người dường như tiểu bối chưa một lần gặp mặt, nhưng không hiểu sao y lại tạo cho tiểu bối một cảm giác quen thuộc.
- Tiêu thiếu hiệp chưa từng gặp mặt y, nghĩa là không hề biết y là ai?
- Đương nhiên là không thể biết. Bất quá, khi tiểu bối nhận thức là có y đứng ở gần.
Tiểu bối chỉ thấy y khoác bên ngoài một bộ y phục tương tự một gã xa phu...
- Gã xa phu? Tiêu Đạt giật mình khi bỗng nhiên nghe Trầm lão kêu như thế. Tiêu Đạt lập tức hỏi:
- Như lão tiền bối có biết y? Trầm lão hắng giọng:
- Có thể nói như vậy. Mà thôi Tiêu thiếu hiệp hãy nói tiếp đi, y đã làm gì Tiêu thiếu hiệp? Dù biết Trầm lão vẫn chưa nói hết sự thật nhưng Tiêu Đạt vẫn phải nói tiếp những gì định nói:
- Cùng với sự phát hiện có y đứng ở gần, tiểu bối còn nhận ra trên tay tiểu bối có cầm theo một nhánh cỏ khô.
- Nhánh cỏ khô?
- Phải! Chỉ là một nhánh cỏ khô. Nhưng theo cách gọi thì đó là Hoàng Diệp Linh Địa Thảo.
- Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Là một loại dược thảo ư? Tiêu Đạt thở dài:
- Tiểu bối cũng nghĩ nhiều về việc này. Rốt cuộc tiểu bối cũng phải hiểu, dù đó không là dược thảo thì phải là vật gì đó rất quý báu. Nếu không, cớ sao y bất ngờ hạ thủ tiểu bối, cốt ý chỉ cướp đi Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Trầm lão tỏ vẻ động tâm:
- Y đã hạ thủ Tiêu thiếu hiệp?
- Phải! Mà cũng lạ, rõ ràng một kích của y đã làm tiểu bối bị nội thương trầm trọng, đến nỗi lúc bị dòng Sa Thạch nhấn chìm tiểu bối chỉ nghĩ đến cái chết. Vậy mà khi tỉnh lại, hà... hà... Tiểu bối bỗng nhiên phát hiện không những nội thương không còn mà dường như nội lực đã tăng cao hơn trước gấp bội.
Trầm lão kêu:
- Có chuyện đó sao? Nào, Tiêu thiếu hiệp hãy nói cho lão phu nghe, nhánh cỏ khô Hoàng Diệp gì đó có hình thù như thế nào? Tiêu Đạt bảo:
- Hình thù của nó ư? Chỉ là một nhánh cỏ khô như bao nhánh cỏ khô khác. Bất quá, hừm...
Không nghe Tiêu Đạt nói gì thêm, lão nhân họ Trầm nghi hoặc:
- Sao? Phải chăng Tiêu thiếu hiệp đã phát hiện điểm gì đó khác lạ ở nhánh cỏ khô? Vòng tay của Tiêu Đạt đang bao quanh Trầm lão đột nhiên được thít chắt lại:
- Không sai! Tiểu bối nhớ ra rồi, đúng là có điểm thật sự khác lạ, nếu không muốn nói là kỳ quái. Đó là ở đầu nhánh cỏ rõ ràng đã bị khô nhưng vẫn có một đoá hoa còn tồn tại.
- Có một đoá hoa vẫn còn tồn tại ở một nhánh cỏ đã khô? Tiêu thiếu hiệp nhớ chắc chắn như thế chứ? Tiêu Đạt khẳng định:
- Chắc chắn như thế. Vì cho đến giờ tiểu bối vẫn còn nhớ như in mùi thơm thoang thoảng cứ luôn phát ra từ đoá hoa vẫn còn hàm tiếu nọ.
Trầm lão thoáng ngây người:
- Vậy thì lạ quá. Một đoá hoa xuất hiện ở một nhánh cỏ khô đã là kỳ lạ và càng kỳ lạ hơn khi đoá hoa đó chỉ trong trạng thái hàm tiếu, chưa nở hẳn những lại toát ra hương thơm.
Không lẽ Hoàng Diệp Linh Địa Thảo chính là báu vật vốn ẩn chứa trong Sa Thạch Quỷ Vong Lâm như y từng nói? Tiêu Đạt hoang mang?
- Là ai đã từng nói? Do hoang mang và do chờ nghe câu đáp lời của Trầm lão, nên Tiêu Đạt quên việc dùng chân dò dẫm từng bước đi nên vì thế...
- Hự! Tiêu Đạt bỗng vấp chân và suýt ngã nếu không kịp đưa tay chống về phía trước. Và khi nhận ra tay vừa chống vào đâu. Tiêu Đạt bật kêu:
- Chúng ta đi đến chỗ tận cùng rồi. Đây đã là vách đá chắn lối, chúng ta không thể đi tiếp được nữa.
Ngay khi kêu xong, không những chỉ có Tiêu Đạt mà cả lão nhân họ Trầm cũng dùng tay sờ soạng khắp vách đá.
Trầm lão bỗng lên tiếng bằng giọng nói không thể giấu đi tâm trạng vui mừng:
- Tiêu thiếu hiệp nói rất đúng, có thể chúng ta sẽ thoát. Ở đây có khá nhiều khe đã nứt, đủ rộng để chúng ta chui qua, chứng tỏ ngọn đồi này tuy đã nhiều năm bị cát bao phủ nhưng bên trong lại rỗng ruột. Chúng ta thoát rồi.
Tiêu Đạt lập tức dịch người về phía Trầm lão và không thể không hoang mang kêu lên:
- Có nhiều khe nứt như thế này, lão tiền bối nghĩ xem, chúng ta biết phải đi theo lối nào? Trầm lão cười tự tin:
- Đừng có hốt hoảng lên như thế, cũng may lão phu nhờ cao niên nên kinh lịch từng trải đã có nhiều. Muốn tìm lối thoát, hà hà... Tiêu thiếu hiệp thử nhận định và phân biệt xem, từ khe nứt nào chúng ta sẽ nhận biết có gió thoang thoảng đưa đến? Liền sau đó Tiêu Đạt lên tiếng thán phục:
- Lão tiền bối nói rất đúng, nơi nào có gió thổi đến tất nơi đó có lối thông. Qua sự việc này tiểu bối nhận ra là vẫn cần lão tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.
Bằng phương cách vừa được Trầm lão chỉ điểm, Tiêu Đạt là người đầu tiên chủ động chui người vào một khe nứt, là nơi duy nhất có làn gió nhẹ mơn man thổi đến.
Trầm lão cũng chui theo và vừa chui vừa tiếp tục mẩu đối thoại lúc nãy đã bị gián đoạn.
Trầm lão bảo:
- Liệu Tiêu thiếu hiệp đã nói hết sự thật chưa, khi bảo không hề biết vì sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này? Tiêu Đạt thở dài thườn thượt:
- Đã lâm vào cảnh ngộ này, có thể nói tính mạng mười phần đã chắc chắn chết đến chín phần, tiểu bối còn lòng dạ nào để che giấu sự thật? Và trong đó có một sự thật này mà có lẽ lão tiền bối vẫn chưa biết.
- Là sự thật gì? Tiêu Đạt đáp nhẹ:
- Gia phụ đang là nhân vật gợi sự chú tâm của mọi người. Hay nói rõ hơn, gia phụ đang bị quần hùng khắp các võ phái xem là công địch võ lâm. Tính danh của gia phụ là...
- Là Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng, đúng thế không? Thất kinh, Tiêu Đạt dừng lại và không thể chui tiếp được nữa:
- Lão tiền bối chỉ mới đoán ra hay đã đoán biết từ lâu? Trầm lão lấy tay đẩy vào chân Tiêu Đạt:
- Ngay tử lúc Tiêu thiếu hiệp xưng danh lão phu đã biết lệnh tôn là ai rồi. Nào, đừng có dừng lại như thế. Phải nhân lúc chúng ta chưa kiệt lực vì đói khát mà gấp rút tìm lối thoát thân. Tiếp tục đi.
Không thể để mãi những nghi vấn dày vò, Tiêu Đạt tuy tiếp tục chui nhưng hỏi thì vẫn hỏi:
- Đã biết tiểu bối là một nhân vật được xem là bại hoại võ lâm, sao không thấy tiền bối phẫn nộ, hoặc chí ít cũng phải có thái độ xa lánh? Lời đáp lại của Trầm lão ngay lập tức làm Tiêu Đạt an lòng:
- Cây đắng không thể sinh quả ngọt. Người có lòng nhân như thiếu hiệp tuyệt đối không thể có đấng sinh thành là hạng người bại hoại hay phản bội như hiện nay mọi người đang nghĩ. Đó là lý do khiến lão phu không thể phẫn nộ nếu chưa tìm hiểu rõ ẩn tình bên trong.
Tiêu Đạt thật sự cảm kích:
- Nếu gia phụ được nghe những lời này, chí ít cũng còn có người chịu bình tâm suy xét đối với những gì Cung chủ Cửu Khúc Cung cáo giác, có lẽ gia phụ dù có chết cũng an lòng nhắm mắt:
- Nói sao? Lệnh tôn đã...
Giọng của Tiêu Đạt chợt nghẹn lại:
- Đó là những gì tiểu bối còn nhớ trước khi phát hiện bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở chốn quỷ quái này.
- Chuyện xảy ra như thế nào? Tiêu Đạt thuật lại:
- Gia phụ khi nhận ra trời đất tuy bao la nhưng không còn chỗ nào để dung thân, người liền mạo hiểm đưa tiểu bối đến gặp Cung chủ Cửu Khúc Cung, hy vọng sẽ làm rõ mọi uẩn khúc đã khiến cho gia phụ phải chịu oan uổng vì bị gán cho hai chữ bại hoại. Thế nhưng sự việc đã bất thành vì phụ tử tiểu bối đã bất ngờ chạm địch.
- Là ai? Phải chăng là người của Hoàng Y Giáo? Tiêu Đạt thoạt ngớ người:
- Hoàng Y Giáo ư? Vậy thì không phải. Vì những nhân vật này tuy che kín chân diện nhưng lại tự xưng là người của thất đại phái.
- Chuyện xảy ra lúc nào? Tiêu Đạt ngắc ngứ:
- Lúc nào ư? Tiểu bối hiện giờ rất mù mờ vì không biết thời gian đã trải qua bao lâu kể từ lúc tiểu bối bị một nhân vật che kín diện mạo đánh ngất đi cho đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở nơi này như vừa nói.
Giọng của Trầm lão tỏ ra trầm ngâm:
- Vậy thì khó nói số nhân vật nọ là người thất đại phái.
- Tại sao? Tiêu Đạt hỏi, song liền lắng nghe từng lời giải thích của Trầm lão:
- Thứ nhất, đó là vì người của thất đại phái dù sao cũng tự nhận là danh môn chính phái nên không mấy khi hành sự bất minh, như che giấu chân diện chẳng hạn. Thứ hai, suốt mười mấy ngày qua ở Uy Phong tiêu cục của lão phu đã xảy ra chuyện này mà có lẽ Tiêu thiếu hiệp cần phải nghe lão phu thuật lại tường tận. Đó là có người, mười ngày trước đó đã tìm đến lão phu để uỷ thác cùng một lúc những sáu chuyến bảo tiêu. Và trong sáu chuyến này, như mới đây lão phu được biết, có đến năm chuyến hầu như không hề có vật gì đáng để áp tiêu. Duy ở chuyến thứ sáu, là chuyến đi về phía Sa Thạch Quỷ Vong Lâm này, vật được bổn tiêu cục áp tiêu hoá ra chỉ là một tiểu cô nương.
- Một tiểu cô nương?
- Hừ! Nhưng mãi đến sau cùng, khi ý đồ của người uỷ thác đã bị phơi bày, hoá ra tiểu cô nương đó chính là Tiêu thiếu hiệp.
- Là tiểu bối? Tiểu bối vốn là nam nhi, hẳn lão tiền bối cũng phải nhận rõ điều này, cớ sao lại biến thành một tiểu cô nương? Trầm lão thở dài:
- Lão phu cũng đang tự thấy trách là sao bản thân lại quá sơ xuất đến vậy. Chuyện là thế này, người uỷ thác khi tìm đến bổn tiêu cục đã không ngần ngại đặt sáu chuyến áp tiêu đi về sáu địa phương khác nhau với số ngân lượng thù lao là năm vạn lượng.
- Năm vạn lượng ư? Với số ngân lượng này có lẽ vật được áp tiêu phải là vật vô giá?
- Lúc đầu lão phu cũng nghĩ như thế, nên dù biết việc uỷ thác một lúc sáu chuyến áp tiêu tất phải có dụng ý là đánh lạc hướng mọi người, nhưng vẫn bỏ qua và xem đó là quyền của người uỷ thác. Đồng thời, lão phu cũng không hề lấy làm lạ hoặc nghi ngờ khi thấy người uỷ thác có mang theo một tiểu cô nương tuy xinh đẹp nhưng thần sắc cứ như ngây ngây dại dại thế nào ấy.
- Ngây dại ư?
- Đúng vậy! Và nếu chiếu theo những gì Tiêu thiếu hiệp vừa kể, so vẻ bên ngoài của hai nhân vật một là người đã uỷ thác sau chuyến bảo tiêu cho lão phu, hai là người vừa hạ thủ Tiêu thiếu hiệp và đoạt mất Hoàng Diệp Linh Địa Thảo thì...
Tiêu Đạt vội ngắt lời:
- Lão tiền bối muốn nói hai nhân vật đều là một: Lời thừa nhận của Trầm lão khiến Tiêu Đạt ngỡ ngàng.
- Không sai! Gã xa phu đó chính là kẻ đánh tiểu bối.
Và Trầm lão kể cho Tiêu Đạt nghe những gì xảy ra, kể cả việc gã xa phu tự xưng là người Hoàng Y Giáo của tông phái Lạt Ma Tây Vực.
Tiêu Đạt bàng hoàng một lần nữa dừng lại không chui nữa:
- Nói như vậy, gia phụ và tiểu bối đã bị Hoàng Y Giáo hãm hại?
- Có thể nói như thế. Huống chi từ lâu rồi, theo lời truyền tụng trên giang hồ thì cao thủ của Hoàng Y Giáo vào hạng thượng thừa đều am hiểu bí thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp, chính là bí pháp từng làm cho Tiêu thiếu hiệp trở nên ngây dại.
Tiêu Đạt phẫn nộ:
- Nhưng gia phụ nào có oán thù gì với Hoàng Y Giáo? Sao họ cố tình hãm hại, đẩy gia phụ vào tuyệt lộ? Trầm lão đoán:
- Qua sự việc thiếu hiệp vừa kể, có thể nói bọn Hoàng Y Giáo bằng cách nào đó đã biết ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm vốn tồn tại Hoàng Diệp Linh Địa Thảo chí báu. Chúng làm thế phải chăng là vì muốn lệnh tôn thay chúng đến tận đây thu nhập báu vật? Và vì lệnh tôn không chịu ưng thuận, hoặc giả không muốn mạo hiểm đến sinh mạng, nên thái độ chối từ của lệnh tôn khiến chúng sinh lòng oán thù? Tiêu Đạt lập tức bác bỏ:
- Nếu như vậy, gia phụ đâu đến nỗi mơ hồ, cho đến lúc bị bọn người che kín chân diện hợp lực đả thương vẫn không minh bạch ai là người gia hại?
- Lệnh tôn đã bị đả thương ư? Tiêu Đạt nghẹn giọng:
- Đúng vậy! Và trước lúc ngất đi, tiểu bối còn nhớ rõ gia phụ cơ hồ sắp mất mạng đến nơi. Có lẽ...
Trầm lão lập tức trấn an:
- Tiêu thiếu hiệp chớ quá lo buồn. Lệnh tôn như lão phu từng biết, vốn là người từng giúp Cửu Khúc Cung đạt đến uy danh vang dội như bây giờ. Hạng người có cát nhân thiên tướng như lệnh tôn đâu lẽ nào yểu mạng? Điều cần thiết là Tiêu thiếu hiệp phải tìm mọi cách để tri trì sinh mạng, một khi sinh mạng hãy còn thì thiếu hiệp lo gì sau này không còn cơ hội gặp lại lệnh tôn? Tiêu Đạt lại tiếp tục chui theo sơn đạo ngầm đã phát hiện.
- Lão tiền bối dạy chí phải. Tiểu bối quyết phải sống, dù không còn cơ hội gặp lại gia phu thì chí ít cũng thay gia phụ minh oan, nhất là báo thù cho hành vi đê tiện của bọn Hoàng Y Giáo.
Chui như thế được một lúc lâu, Trầm lão chợt bảo:
- Sơn đạo ngầm này như càng lúc càng sâu xuống dưới, có lẽ không phải lối thoát thân như chúng ta đã nghĩ.
Tiêu Đạt lo ngại:
- Lão tiền bối đoán như thế nào? Trầm lão giải thích:
- Vì nếu là lối thoát thân ắt sơn đạo ngầm phải ăn thông dần lên trên. Còn cứ chúc xuống như thế này, hà... Tiêu thiếu hiệp thử nghĩ xem ở bên trên toàn là cát bao phủ, chúng ta đâu thể thoát dòng Sa Thạch đã từng nhấn chìm chúng ta? Giọng nói của Tiêu Đạt rõ ràng bị chững lại:
- Nếu là vậy, dù chúng ta có di chuyển đến tận đâu thì vẫn lẩn quẩn quanh phạm vi Sa Thạch Quỷ Vong Lâm:
- Không sai! A... Sa Thạch Quỷ Vong Lâm là nơi chỉ toàn cát với đá, với lớp rừng che phủ bên ngoài. Bất kỳ ai dù lạc bước đến đây nếu không mất mạng vì bị sa vào dòng chảy đầy nguy hiểm của Sa Thạch thì cũng phải kiệt sức và chết vì không thể nào tìm thấy vật thực để nuôi thân. Chẳng phải thế mà có địa danh Sa Thạch Quỷ Vong Lâm đó sao? Đến loài dã quỷ nếu lọt vào khu vực này cũng phải cam chịu cảnh mạng vong huống hồ chúng ta? Xem ra...
Trầm lão đang nói chợt nghe từ phía trước có tiếng Tiêu Đạt kêu thất thanh:
- A... A...
Thất kinh, Trầm lão liền dừng lại, sau đó vừa di chuyển chầm chậm vừa gọi Tiêu Đạt:
- Tiêu thiếu hiệp...! Tiêu thiếu hiệp đâu rồi? Và Trầm lão không nén nỗi vui mừng khi nghe thanh âm của Tiêu Đạt đang văng vẳng vọng lên từ nơi nào đó ở sâu phía bên dưới:
- Lão tiền bối! Chúng ta có cơ hội thoát nạn rồi. Lão tiền bối hãy xuống đây.
Do di chuyển chậm nên Trầm lão kịp thời dừng lại khi phát hiện sơn đạo ngầm bỗng bị một miệng vực cắt ngang. Và thanh âm của Tiêu Đạt rõ ràng là từ bên dưới đáy vực vọng lên.
Trầm lão chõ miệng gọi xuống:
- Tiêu thiếu hiệp vẫn bình ổn chứ? Quả nhiên thanh âm của Tiêu Đạt từ dưới đáy vực vọng lên thật.
- Tiểu bối chỉ bị một phen hoảng kinh hồn vía mà thôi. Lão tiền bối đừng ngại, hãy nhảy xuống. Tiểu bối đã có cách giúp lão tiền bối hạ thân an toàn.
Nhưng Trầm lão vẫn ngần ngại:
- Tiêu thiếu hiệp đã xem xét kỹ chưa? Dựa vào đâu Tiêu thiếu hiệp tin chắc ở dưới đó chúng ta sẽ có lối thoát?
- Đây là nơi đã từng có người lưu ngụ. Và cho dù không có lối thoát nhưng ở dưới đây vẫn có đủ thức ăn và nước uống cho chúng ta tạm thời dung thân.
- Có người từng lưu ngụ ư? Vậy thì được, lão phu nhảy xuống đây.
Và khi thân hình của Trầm lão sắp rơi xuống đến tận đáy thì lão phát hiện ngoài một chút ánh sáng lờ mờ cho lão nhìn thấy phương vị Tiêu Đạt đang đứng, từ phía Tiêu Đạt còn xuất phát nội lực khá thâm hậu để cản bớt đà rơi của lão và để đón đỡ lão hạ thân an toàn.
Với hai phát hiện này Trầm lão ngay khi ổn định cước bộ vẫn ngây người nhìn Tiêu Đạt, sắc mặt tỏ ra kinh ngạc tột độ.
-oOo-
Chương 5 Thất Tinh Đẩu Trận
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Tiêu Đạt mỉm cười nhìn Trầm lão:
- Lão tiền bối không ngờ phải không? Lúc rơi xuống đây nếu không có lão tiền bối gọi có lẽ tiểu bối vẫn cứ mãi ngây người nhìn cảnh tượng ngỡ không thể nào có này.
Lời của Tiêu Đạt làm cho Trầm lão bừng tỉnh. Nhưng Trầm lão vẫn nhìn Tiêu Đạt bằng ánh mắt kinh ngạc:
- Điều làm lão phu kinh ngạc nhất chính là nội lực khá thâm hậu, vượt quá niên canh niên kỷ của Tiêu thiếu hiệp. Và nếu lão phu đoán không lầm, Tiêu thiếu hiệp muốn đạt nội lực ngần ây tất phải trải qua ngoài hai mươi năm công phu thì vi khổ luyện.
Tiêu Đạt lắc đầu và phì cười:
- Tiểu bối nay chỉ mới có mười sáu tuổi và được gia phụ bắt đầu truyền thụ công phu vào lúc lên mười. Tính ra thì...
Trầm lão nóng nảy ngắt lời:
- Điều này lão phu thừa biết và Tiêu thiếu hiệp càng không thể bắt đầu luyện công từ lúc mới sinh ra. Do vậy, lão phu thật sự không tin Tiêu thiếu hiệp lại đạt mức nội lực ngoài hai mươi năm công phu tử vi. Tiêu thiếu hiệp giải thích thế nào đây? Đoán biết Trầm lão đang có ý nghi ngờ, Tiêu Đạt cố gắng giải thích:
- Chẳng phải tiểu bối từng nói, lúc tỉnh lại đã thấy nội thương bình phục và nội lực đột ngột tăng cao đó sao? Rất có thể là vì Hoàng Diệp Linh Địa Thảo? Trầm lão phản bác:
- Hoàng Diệp Linh Địa Thảo sau cùng vẫn lọt vào tay người, không thể có chuyện Tiêu thiếu hiệp chỉ nhờ chạm vào bất kỳ loại linh dược hãn thế nào để đột nhiên có nội lực tăng cao. Trừ phi ở Tiêu thiếu hiệp vẫn còn chuyện gì đó chưa nói tất cả.
Tiêu Đạt hoang mang và ngơ ngác lộ ra mặt:
- Những gì tiểu bối nhớ và đã trải qua đều kể lại tất cả cho lão tiền bối nghe. Thật sự tiểu bối không thể hiểu tại sao bản thân bỗng có mức nội lực như thế này.
Không thể phủ nhận thái độ quá ư thành thật của Tiêu Đạt, Trầm lão đành thở dài:
- Xem ra mọi chuyện xảy ra liên quan đến Tiêu gia càng lúc càng mập mờ khó hiểu. Ẩn tình này, theo lão phu nghĩ, ngoài trừ lệnh tôn sẽ không một ai có thể giải thích cho minh bạch.
Như không muốn đề cập thếm đến chuyện này nữa, Trầm lão lần đầu tiên đưa mắt nhìn quanh. Và Trầm lão cuối cùng cũng phải kêu lên như Tiêu Đạt từng kêu:
- Quả nhiên đây là nơi từng có người lưu ngụ. Có thạch bàn, có một hồ đầy nước, có cả khối dạ minh châu đủ để soi tỏ khắp thạch thất này. Phải chi chúng ta biết đấy là nhân vật nào thì hay biết mấy.
Tiêu Đạt động tâm:
- Hay là hay như thế nào? Phải chăng lão tiền bối có ý ngờ đây là nơi từng lưu ngụ của một nhân vật Hoàng Y Giáo? Trầm lão đáp, trong khi hai mắt vẫn tiếp tục nhìn quanh:
- Đúng vậy. Vì chúng ta đã rõ nhóm người cho kín chân diện từng hãm hại lệnh tôn tất cả phải có liên quan đến gã xa phu. Gã đã tự xưng là người của Hoàng Y Giáo. Thêm nữa, gã đã biết và chiếm hữu Hoàng Diệp Linh Địa Thảo. Hai chữ Hoàng này, một là Hoàng Y Giáo, hai là chữ Hoàng trong Hoàng Diệp Linh Địa Thảo, nhất định phải có liên quan. Suy cho đến cùng, rất có thể chủ nhân của thạch thất này phải là người của Hoàng Y Giáo.
Tiêu Đạt lo ngại đảo mắt tìm kiếm:
- Nói như vậy vì bọn Hoàng Y Giáo đã quá thông thuộc địa hình chốn này, lão tiền bối có nghĩ chúng sẽ đến và sẽ phát hiện chúng ta: Trầm lão gật gù:
- Lão phu cũng đang nghĩ như thế. Do đó, hay hơn hết là chúng ta nên tìm kiếm ngay lối thoát thân trước khi quá muộn.
Thạch thất dù có ánh sáng huyền ảo từ một dạ minh châu phát ra soi khá tỏ, nhưng nếu cứ đứng yên chỗ và lấy mắt nhìn thì khó có hy vọng tìm thấy lối thoát, giả như có. Do đó, ngay khi Trầm lão dứt lời, cả hai liền phân khai, người tìm bên tả, người tìm bên hữu.
Và với phạm vi chưa đầy hai mươi trượng vuông, cả Trầm lão và Tiêu Đạt dù có tìm kỹ đến mấy, có đi chậm đến mấy thì cũng đến lúc họ chạm mặt nhau.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn vào sắc diện thất vọng của nhau cả hai đều biết kết quả của việc kiếm tìm là thế nào.
Tiêu Đạt gượng cười:
- Có lẽ miệng vực bên kia chính là lối xuất nhập duy nhất của thạch thất này, Lão tiền bối định lẽ nào, chúng ta mạo hiểm lưu lại đây hay...
Trầm lão xua tay:
- Không hề có chuyện mạo hiểm nếu ở đây. Tiêu thiếu hiệp thử nhìn lại xem, có phát giác điều gì không? Tiêu Đạt kinh ngạc đưa mắt nhìn:
- Ý lão tiền bối nói đã tìm thấy lối thoát? Trầm lão bật cười:
- Nếu tìm thấy, lão phu đâu đến nỗi thất vọng và có ý Bảo chúng ta cứ lưu ngụ ở đây.
Hoá ra Tiếu thiếu hiệp, không nhìn thấy ở khắp thạch thất này chỉ có dấu chân của hai người chúng ta thôi sao? Tiêu Đạt lại đưa mắt nhìn. Và Tiêu Đạt vỡ lẽ:
- Đúng như vậy thật. Thì ra thạch thất đã lâu không có người lưu ngụ và khắp nền động đều bị lớp bụi phủ đầy. Và những dấu chân còn in khá rõ kia đúng là dấu chân của chúng ta.
Trầm lão gật gù:
- Giang hồ vốn đầy cạm bẫy và lòng người thì đầy thủ đoạn, Tiêu thiếu hiệp nếu không chịu để mắt quan sát và có nhận định phù hợp tất sẽ khó bảo toàn. Đó là những gì lão phu đã thu thập sau gần năm mươi năm bôn tẩu giang hồ.
Tiêu Đạt lập tức vòng tay thủ lễ:
- Đa tạ lời chỉ giáo của lão tiền bối, tiểu bối nguyện khắc cốt ghi tâm.
Một lần nữa Trầm lão xua tay:
- Biết tiếp nhận lời chỉ giáo của người, Tiêu thiếu hiệp rồi sẽ lên người hữu dụng.
Nhưng cũng đừng quá đa lễ, nhất là ở đây chỉ có lão phu và Tiêu thiếu hiệp. Tốt hơn hết Tiêu thiếu hiệp hãy nghĩ hộ lão phu, làm cách nào để xoá hết sạch lớp bụi bẩn đang phủ kín nền động.
Tiêu Đạt kinh ngạc:
- Nếu lão tiền bối cần chỗ nghỉ lưng thì cần gì phải tẩy uế nền động? Thạch bàn ở đằng kia vẫn đủ chỗ cho chúng ta cùng nằm mà? Trầm lão nhẹ cười:
- Không phải lão phu đang muốn tìm chỗ ngả lưng. Tiêu thiếu hiệp không cảm thấy lạ vì ở một nơi như thế này lại không có bất kỳ dấu tích gì cho thấy có sự hiện hữu của cựu chủ nhân sao? Tiêu Đạt tỉnh ngộ:
- Hoá ta lão tiền bối đang muốn tìm lưu tự của người từng là chủ nhân nơi đây? Trầm lão gật đầu:
- Không sai! Bốn bề vách động của thạch thất đã rõ là nơi không có lưu tự. Vậy thì chỉ còn ở thạch bàn và ở khắp nền động mà thôi. Tuy vậy, có muốn tìm lưu tự cũng phải có thái độ thích hợp. Tiêu thiếu hiệp không thể quét lớp bụi phủ trên mặt thạch bàn xuống, sau đó lại phí công tẩy uế cũng lớp bụi đó cùng với lớp bụi sẵn có trên nền động. Tiêu thiếu hiệp hiểu rõ chưa? Tiêu Đạt tán đồng:
- Lão tiền bối quả là người chu đáo, mọi việc dù nhỏ đều được toan liệu mọi bề, không để uổng phí chút nào công sức phải bỏ ra. Càng ở gần lão tiền bối, tiểu bối càng học được nhiều điều.
Trầm lão mỉm cười:
- Còn đối với lão phu, Tiêu thiếu hiệp quả là đứa bé ngoan, dễ dạy. Không như ái nữ của lão phu, tuy phận nữ nhi nhưng tính khí bốc đồng khó bảo.
Nghe thế, Tiêu Đạt vừa xé ra từ y phục một mẩu vải, dùng nó để gạt nhẹ lớp bụi bẩn trên nền động và gom vào một góc, vừa hỏi đùa:
- Lão tiền bối chỉ nói như thế thôi, chứ lệnh ái một khi có nghiêm phụ như lão tiền bối hẳn phải là bậc nữ hiệp tài sắc vẹn toàn?
- Lão phu nói hoàn toàn sự thật. Vì không như Trầm Tịnh, trưởng nam của lão phu, nếu Trầm Khuê có được một phần ngoan ngoãn như Tiêu thiếu hiệp thì có lẽ lão phu không đến nỗi đã từng tuổi này còn phải bôn ba vất vả, ngược xuôi khắp giang hồ.
Tiêu Đạt ngừng tay và nhìn Trầm lão với sắc mặt bán tín bán nghi:
- Lệnh ái đã làm điều gì khiến lão tiền bối thất vọng ư? Cười gượng, Trầm lão bảo:
- Vì Tiêu thiếu hiệp đã biết lão phu là Tổng tiêu đầu tiêu cục Uy Phong nên cũng biết lão phu chỉ có hai nhục tử, một là Trầm Tịnh hiện đã nên người hữu dụng và một là Trầm Khuê thường tự xưng là Ngọc Nữ Tâm Đao?
- Có! Tiểu bối có biết. Và thế tiểu bối mới nói lệnh ái chính là bậc nữ hiệp tài sắc vẹn toàn.
Trầm lão lắc đầu:
- Không như thiếu hiệp nghĩ đâu. Tệ nữ tự xưng như vậy là để hợp với Đao Nữ Tâm Kiếm tạo thành một đôi Ngọc Dao Nhị Nữ Tâm Đao Kiếm hầu thực hiện ý đồ vùng vẫy giang hồ mà Dao Nữ Tâm Kiếm nào có xuất thân từ danh môn chính phái. Bởi lo cho nữ nhi, lão phu tuy mượn cớ đi áp tiêu, nhưng kỳ thực chỉ muốn tìm tung tích của nghịch nữ.
Tiêu Đạt mỉm cười, vừa tiếp tục tẩy uế bụi vừa tìm cách trấn an Trầm lão:
- Lão tiền bối chớ quá lo nghĩ. Vì cho dù Dao Nữ Tâm Kiếm không có xuất xứ từ danh môn chính phái, nhưng Thái Cực Môn vẫn không phải là tà môn. Cũng có thể nhờ có lệnh ái ở một bên kềm chế, biết đâu cả hai sẽ trở thành một giai thoại võ lâm, nêu cao khí phách bậc nữ lưu nghĩa hiệp cho mọi người noi theo?
- Đủ rồi! Ngỡ câu nói không được Trầm lão tán thành nên mới bị Trầm lão lớn tiếng quát như thế, Tiêu Đạt ngơ ngác giương mắt nhìn Trầm lão:
- Lão tiền bối...
Nào ngờ Tiêu Đạt chỉ thấy Trầm lão xạ mắt nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Đạt vừa dùng miếng vải lau qua.
Kinh nghi, Tiêu Đạt cũng nhìn xuống:
- Ở đây có vẽ hình vẽ một khuyên tròn, nhưng không phải tự dạng như lão tiền bối đã nghĩ.
Trầm lão bước lại gần Tiêu Đạt:
- Không sai! Tuy chỉ là hình vòng khuyên nhưng Tiêu thiếu hiệp không nhận ra sao, trước sau trên nền động, nhờ Tiêu thiếu hiệp bỏ công lau qua lớp bụi bẩn đã hiện tất cả bốn hình y như thế này rồi? Nhìn theo từng lượt chỉ tay của Trầm lão, quả nhiên đến lúc này Tiêu Đạt mới để tâm nhận ra sự hiện hữu của bốn hình khuyên có trên nền động, mà khi lau qua lớp bụi bẩn Tiêu Đạt vì vô tình nên không nhận biết.
Tiêu Đạt đứng thẳng người lên và nhìn bao quát bốn hình khuyên nọ:
- Tiểu bối thừa nhận những hình khuyên này không thể tự nhiên có, mà phải do người dùng nội lực tự nhiên có, mà phải do người dùng nội lực phi phàm vạch ra. Nhưng chúng cũng chỉ là những hình khuyên, đâu nói lên bất kỳ điều gì có liên quan đến nhân vật đã vạch ra chúng? Trong khi Tiêu Đạt nói, Trầm lão nếu không nheo mắt để ngăm nhìn bốn hình khuyên nọ, thì cũng đi tới đi lui khắp nền động như muốn kiếm tìm thêm điều gì đó.
Và khi Tiêu Đạt dừng lời, Trầm lão chợt lẩm bẩm:
- Chúng không thể tự nhiên có và chúng cũng không thể được vạch ra một cách ngẫu nhiên theo những bộ vị không đâu ra đâu như thế này. Phải chăng đây là...
Nói đến đây, Trầm lão đang lẩn quẩn di chuyển bỗng dừng lại. Lão dùng chân di di trên nền động, lão cho phần bụi bẩn ở đó vốn chưa được Tiêu Đạt lau đến phải bay tung lên mờ mịt.
Ngó theo chân Trầm lão, Tiêu Đạt thất vọng vì nền động chỗ nào vừa lau không hề xuất hiện bất kỳ dấu tích nào.
Không dễ thất vọng như Tiêu Đạt, Trầm lão lại tiếp tục di chuyển qua vị trí khác, miệng lại lẩm bẩm:
- Nếu đúng như ta đoán thì chỉ cần xác định bộ vị của phương vị Thiên Khu. Từ đó hợp với phương vị Thiên Tuyền ắt sẽ tìm ra vị trí Bắc Đẩu Tinh rất có thể cũng là lối thoát.
Rồi Trầm lão một lần nữa dừng lại, lấy chân di di trên nền động, lau qua lớp bụi bẩn bám bên trên.
Nghe Trầm lão lẩm bẩm như thế, Tiêu Đạt chợt hỏi:
- Lão tiền bối đề cập đến Thiên Tuyền, Thiên Khu, dường như đó là cách gọi của hai trong bảy bộ vị của Thất Tinh Đẩu Trận? Chỗ Trầm lão vừa dùng chân lau vẫn chỉ là phần nền động trơ trụi, không hề có bất kỳ dấu tích nào.
Vẫn không nản lòng, Trầm lão chuyển sang vị trí khác và như Tiêu Đạt nhận định, Trầm lão chuyển thế nào cũng vậy, thuỷ chung cũng xoay quanh bộ vị của bốn hình vòng khuyên kia. Trầm lão gật gù bảo:
- Đã lâu lắm rồi, có thể Tiêu thiếu hiệp và cả lệnh tôn nữa chưa hề nghe ai đề cập đến, ở trong võ lâm Trung Nguyên từng xuất hiện bảy nhân vật tự xưng là Thất Tinh lão. Họ xuất hiện một lượt, vào lúc cao niên và đến khi thất tung họ cũng thất tung cùng một lúc. Không sai! Nhìn bộ vị của bốn hình khuyên này lão phu không thể không liên tưởng đến Thất Tinh Đẩu Trận. Và nếu nhận định đó của lão phu là đúng, thì chúng ta không những được biết chút ít về manh mối của Thất Tinh lão mà có thể sẽ tìm ra lối thoát chính là bộ vị của Bắc Đẩu Tinh.
Dứt lời, Trầm lão một lần nữa dùng chân lau bụi trên nền động. Và lần này hình vòng khuyên thứ năm quả nhiên đã lộ ra.
Trầm lão bật cười:
- Có rồi! Sau Thiên Khu, Thiên Tuyền là những bộ vị của Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang. Hình khuyên thứ năm này chính là bộ vị của Ngọc Hành.
Không tin, Tiêu thiếu hiệp cứ chiếu từ chỗ lão phu đang đứng, đi thêm năm bước về phía này, ắt sẽ tìm thấy hình khuyên thứ sáu, sau đó là hình khuyên thứ bảy.
Tiêu Đạt thực hiện theo kết quả trên nền động lúc này đã hiển hiện đủ bảy vòng khuyên chiếm đủ bảy bộ vị của Thất Tinh Đẩu Trận.
Tiêu Đạt ngớ người:
- Có nghĩa là thạch thất này từng có không phải chỉ một vị chủ nhân? Họ gồm bảy người và được gọi chung là Thất Tinh lão? Trầm lão cũng hoang mang mất một lúc.
Đúng như Trầm lão đã nói, lớp bụi bẩn trên mặt thạch bàn bị Tiêu Đạt lau qua nên khi rơi xuống đã dần dần che khuất những hình khuyên trên nền động.
Cuối cùng, Tiêu Đạt kêu lên mừng rỡ:
- Đúng rồi, lão tiền bối! Ở đây có một mẩu đá nhỏ như không dính liền với thạch bàn.
Trầm lão chợt hốt hoảng:
- Chậm đã. Tiêu thiếu hiệp chớ vội chạm vào. Rất có thể đó là mấu chốt để phát động cơ quan. Vội chạm vào chỉ chuốc lấy hậu quả khó lường.
Vừa nói, Trầm lão vừa hối hả chạy đến. Nhưng tiếng Trầm lão kêu quá muộn, vì để lau qua lớp bụi bẩn đương nhiên tay của Tiêu Đạt phải chạm vào mẩu đá nọ.
Nền động chợt rung chuyển mạnh, đến thạch bàn là nơi Tiêu Đạt đang yên vị cũng phải lay động lắc lư.
Tiêu Đạt hoảng kinh, quay đầu nhìn Trầm lão.
Và như Tiêu Đạt đang nhìn thấy, nền động vừa rung chuyển vừa vỡ nứt ra thành từng mảnh. Và những mảnh này sau khi rời xa nhau tạo thành nhiều miệng vực sâu hun hút, chúng liền rơi xuống, khiến Trầm lão cũng phải rơi theo.
Thất kinh, Tiêu Đạt định tung người lao đến để chộp giữ Trầm lão, thì nghe Trầm lão hốt hoảng gọi:
- Ôi chao! Tiêu thiếu hiệp hãy cẩn trọng ở phía sau.
Tiêu Đạt lập tức quay lại và phát hiện ở vách đá kế thạch bàn có lẽ do sự rung chuyển của toàn thể nền động nên cũng nứt toác ra và từ chỗ nứt đó, một tia lửa dài và uốn éo như chiếc lưỡi chợt phún ra, bao trùm và cuốn lấy toàn thân Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt kinh hãi kêu thất thanh:
- Ối chao...
Tương tự, Trầm lão do bị rơi vào một trong những miệng vực vừa xuất hiện, cũng bật lên tiếng kêu kinh hoàng:
- A... a...
-oOo-