Bên trên cánh đồng hoang, đường bụi mù mịt, một cái thương đội đang chậm rãi đi trên đường, mười mấy chiếc xe nhưng lại có tới mười mấy đội ngũ dong binh đoàn bảo hộ, mọi người vừa đi vừa trò chuyện, tựa hộ như chuyến hàng lần này thuận lợi, mọi người đều là khuôn mặt tươi cười.
Sau lưng, phương xa bên trên một ngọn đồi, lặng lẽ xuất hiện một đội kỵ binh. Cưỡi khoái mã, cầm thương sáng loáng, võ giáp chỉnh tề, lặng lẽ nhìn vào thương đội phía trước. Bọn hắn căn bản không phải là trộm cướp, đạo tặc bình thường mà đó là quân đội chính quy.
Một người mặc giáp sĩ của tướng quân, quay đầu lại nhìn ma pháp sư đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Ngươi xác định không sai?”
“Không sai!” Ma pháp sư gật đầu, chỉ thương đội: “Vật đó ở trên một người nào đó trong thương đội kia”.
Tướng quân thò tay rút ra bội kiếm bên không, giơ lên cao. Theo hắn động tác, đội kỵ binh cũng chuẩn bị chiến đấu, sau đó bội kiếm sáng loáng vung lên, chỉ về thương đội phía trước: “Giết!”
Oanh, phảng phất như được dược hỏa đốt cháy, mấy trăm tên kị binh hướng về thương đội bắt đầu thanh thế to lớn tiến lên.
Khi nghe được phía sau truyền đến tiếng xông giất của đội nhân mã, mấy người trong thương dội còn chưa hiểu chuyện gì phát sinh, thì những đã bị những kị binh dùng mũi thương hái đi tính mệnh. Theo chúng nhận trong thương đội chết đi, những dong binh thập phần hung hãng cần lấy vũ khí, bắt đầu chiến đấu điên cuồng với những kị binh, mặt đỏ rực như gà chọi, bọn họ dường như không phải đối mặt với đám kị binh mà một lũ ô hợp.
“Đi” Bỗng nhiên, có người đột nhiên ho lên một câu, sau đó một đạo bóng người quỷ mị từ trong thương đội lao ra, trực tiếp hướng về một con chiến mã thần tuấn nhất trong thương đội. Hai tay hắn vung lên, chiễn mã như một mũi tên được bắn ra.
Phía trước đồng hoang không xa, là biên giới tiến vào lãnh thổ của một công quốc, chỉ cần hắn tiến vào lãnh thổ của công quốc đó thì quân đội đuổi theo sẽ không có biện pháp theo vào, trừ phi là bọn nghĩ tới việc khơi mà chiến tranh. Mà cho dù có khơi mà chiến tranh thì với cái mà hắn cầm theo cũng đủ làm cho quân đội của công quốc kia dùng lễ tiết tiếp đốn một vị quốc vương để bảo vệ và hộ tống hắn tới nơi an toàn.
Gần! Gần hơn nữa rồi! Biên giới lãnh thổ của công quốc đang tới rất gần, quân đội của công quốc bên kia cũng nhìn thấy hắn. Vèo, chéo mã mang theo hắn xông qua biên giới lãnh thổ của công quốc, theo sau hắn, đội ngũ kỵ binh cũng điên cuồng hướng bên này xông đến.
“Lượng lớn hương liệu cùng ma hạch đó toàn bộ là tài vật của công quốc!” Đại hán quát to một tiếng, mà quân đội của công quốc bên này dường như cũng kịp thới phản ứng, nhanh chóng xếp thành trên hình phòng hộ, đem đại hán bảo vệ. Hắn ta đã nói như vậy, có nghĩa là những tài vật của thương đội sau lưng hắn đều thuộc về quân đội, hoặc đúng hơn là thuộc về nhóm bọn họ.
“Đứng lại! Các ngươi định khơi mào chiến tranh sao?” Đạt được lợi ích, đầu lĩnh quân đội bên này liền hướng tới đám kỵ binh hô to một tiếng, định lấy chiến tranh uy hiếp để bọn kỵ binh ngừng ngựa lại.
“Giao ra người kia cùng những thứ trên người của hắn, nếu không, ta liền phát động chiến tranh!” Tướng quân căn bản không cho người khác đường lui, mà bọn kỵ binh thì không hề có bất kề ý tứ phải giảm tốc độ lại. Trong lúc tướng quân nói chuyện, một đạo nhân ảnh đã bay lên không trung.
“Ma pháp sư!” Nhìn thấy bọn kỵ binh điên cuồng lao tới cùng với đạo nhân ảnh trên không trung, đầu lĩnh quân đội bên này quát to một tiếng, nhanh chóng rời khỏi chỗ, rất sợ sẽ làm cản trở bọn kỵ binh lao tới. Chúng binh sĩ thấy vậy cũng nhao nhao tản ra, để lộ bóng lưng của đại hán nọ.
Đại hán vừa nghĩ là mình đã an toàn, thấy một màn như vậy, không nhịn được quát: “Bọn ngu xuẩn các ngươi, có biết ta mang theo cái gì sao?” Đáng tiếc, hắn chỉ kịp hô lên câu này, câu sau còn không kịp thốt ra.
“Hô!” Âm tanh đột ngột vang lên, lập tức đại hán cảm thấy thân mìn đau xót, nhưng lại không có bao nhiêu thời gian để cảm giác đau nhức thì dưới thân con chiến mã đã tứ chi mềm nhũn, chậm chậm té trên mặt đất.
Lúc này, đại hán đã có thời gian để cảm nhận cảm giác đau nhức do thân thể truyền đến, chỉ thấy lồng ngực hắn sợ máu càng lúc càng rõ ràng.Ý thức được điểm này hắn nhịn không được kêu một tiếng sợ hãi, sau đó tiếng kêu đột nhiên bị cắt đứt, nửa người trên của hắn đột ngột đổ xuống, máu chảy đầy đất.
Sau lưng hắn đột nhiên, xuất hiện thân ảnh của gã ma pháp sư kia, liếc nhìn thi thể kia một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi cúi người tìm kiếm tỉ mỷ lục soát trên thi thể hắn. Su một lát, từ dưới chân hắn cầm lấy một thứ như là một cái xà cạp làm từ da thú bình thường. Cầm lấy khối da thú, ma pháp sư lại móc ra từ trong ngực một cái quyển trục ma pháp bị khiếm khuyết, hai thứ tương hỗ, tự nhiên hợp thành một.
“Tìm được không vậy?”Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa và thanh âm lo lắng của tướng quân nọ.
“Tìm được rồi! Cái thứ hai!” Ma pháp sứ giơ lên tấm da thú trong tay cùng với quyển trục cho tướng quân xem. Hai tay gã gắt gao cầm lấy tấm da thú và quyển trục gì cầm một thứ truyệt thế trân bảo. Ngón tay tại cái tiêu chí bên trên quyển trục không ngừng vuốt ve.
“Còn một cái nữa, sợ rằng khó kiếm trở về được”. Tướng quan cũng gắt gào nhìn chằm chằm vào tiêu chí kia, đồng dạng với một nóng bỏng ánh mắt, như thể xem thấy một đống kim tệ cùng với một đám mỹ nữ. Đại thủ hắn vung lên : “Rút quân!”. Sau lưng kỵ binh chỉnh tề xếp thành hành ngũ, ra khỏi biên giới của công quốc, để lại trên cánh đồng hoang một đống lớn các xe trở hàng hóa và thi thể đầy đất.
“Đại sư, ngươi nói coi, cái tiêu chí này của đại sư Antonio đến tột cùng có ý nghĩa là gì a?”. Tướng quan cùng ma pháp sư cho ngựa chạy song song nhau trên đường, ở trên ngựa, tướng quân không kìm được lòng tò mò hỏi ma pháp sư nọ.
“Không biết” Ma pháp sư trả lời một cách gọn gàng, đứt khoát, cúi đầu nhìn lại cái tiêu chí kia: “Chắc là một loại ma pháp hoa văn nào đó chăng!”
Ma pháp sư vuốt ve tiêu chí kia, một cái vòng tròng màu vàng, bên trong có một đống lớn “ma pháp hoa văn” mà pháp sư kia nói, cái “ma pháp hoa văn” kia nhìn kỹ lại thì ra đó là một chữ “Hàn”, được viết theo nối chữ Khải , thập phần tinh tế.
….
Thủ đô, vương cung, đại tướng quân rầm một phát, quỳ rạp xuống đất, điên cuồng hướng về quốc vương bệ hạ dập đầu.
“Bê hạ, thần vô dụng, ba kiện quyển trục mặt phẳng chiếu bị trộm cướp, thần chỉ tìm về được hai kiện”. Tướng quân chịu trách nhiệm vụ việc rất không cam lòng với kết quả như vậy, thế nhưng, tình thế đã nằm ngoài sự khống chế của hắn, cho dù hắn có làm thế nào, cũng không thề xoay chuyển, chỉ có thể đành cẩn thận hướng tới quốc vương bệ hạ nói thật tình hình thực tế.
“Bộp”, một cái bát trà quý giá nện thẳng vào dưới chân của hắn, vỡ thằng từng mảnh, một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Cấm vệ quân các ngươi chẳng lẽ đều là lũ bất tài sao? Việc nhỏ như vậy cũng làm không xong?” Tuy rằng trong than âm không hề có một chút lửa giận cùng sự thất thố, thế nhưng, những người quen thuộc quốc vương bệ hạ biết rằng đây chính là biểu hiện khi bệ hạ đang nổi giận.
Bởi vì, bê hạ đây, càng nổi giận, càng trầm ổn, đây là điều mà mọi người ai cũng biết, nàng rất khi tức giận mà mất đi bình tĩnh, ngược lại lại càng bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
“Chịu trách nhiệm trông giữ quyển trục hộ vệ đội, đội trưởng, chém! Đội viên, toàn bộ xung quân ra chiến trường, lập công chuộc tội!” Thanh âm của bệ hạ ngay sau đó truyền đến, bắt đầu xử phạt những kẻ có trách nhiệm trong vụ việc lần này: “Những người tham gia tìm kiếm quyển chục, đội ngũ tìm được, đội trưởng tăng quan lên một cấp, thưởng cho đội đó mỗi người 100 kim tệ. Không tìm được, toàn bộ đều ra chiến trường cảnh tỉnh!”.
“Rõ, bệ hạ!” Đại tướng quân nào dám nhiều lời, huống hồ, có công thì thưởng, có tội chịu phạt, đây là một trong những luật lê cơ bản, bệ hạ xử trí rất công bằng rồi.
“Đội ngũ pháp sư trông coi quyển trục mặt phẳng chiếu !” Lúc bệ hạ lên tiếng xử phạt, mấy gã pháp sư toàn bộ đều ngaon ngoãn cúi đầu, giờ nghe thấy bệ hạ nhắc tới mình, đội trưởng của nhóm ma pháp sư vội vàng chủ động nói ra cách xử phạt : “Bệ hạ, bọn hắn bỏ rơi nhiệm vụ, phạt bọn hắn cùng đội viên hộ vệ đội cùng nhau lên chiến trường lập công chuộc tội.”
“Truyền mệnh lệnh của ta!” Bệ hạ đối với cách xử trí của đội trưởng đội ma pháp sư tương đối thỏa man, rất nhanh bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh mới.
Nghe được bệ hạ muốn ban xuống mệnh lệnh, tất cả mọi người văn võ triều thần đều xốc lại tinh thần, rất sợ bỏ lỡ một chữ.
“Quyển trục mặt phẳng chiếu của Antonio đại sư, không phân biệt phẩm cấp, từ giờ xếp vào tài nguyên chiến lược của quốc gia, kẻ dám lén lút trộm cướp, buôn bán vận chuyển, trực tiếp đưa lên giá treo cổ!”. Lần trộm cướp lần này cuối cùng cũng làm cho bê hạ hạ quyết định.
“Tuân mệnh, bệ hạ!” Mọi người đồng thanh hô to. Ai cũng không dám khuyên giải gì, rất sợ sẽ chọc giận bệ hạ lần nữa.
“Khoan đã!” Bệ hạ bỗng nhiên sửa lại mệnh lệnh: “Treo cổ thì chậm quá, một khi phát hiện, giết tại chỗ! Kẻ nào trộm quyển trục mặt phẳng chiếu, điều tra được, chu di cửu tộc!”