Thể loại: Chưa xác định (Cái này thì nhờ mọi người xem hộ)
Giới thiệu:
Nội dung thì không có gì đặc biệt. Truyện thì đang viết dở nên không thể nói thêm nhiều, chung quy lại thì chỉ có 8 tộc đánh nhau với tộc Sayja ngoài trái đất thôi!
Mời mọi người qua đây xả đạn: Thôi chết chưa đủ số bài nên không thể post link mong mọi người thông cảm, vui lòng qua Tang Thư Luạn Đàm tìm Góp ý truyện Akatsuki
P.s: Đây là tác phẩm đầu tay nên ngôn từ còn rất "gà" mong mọi người hiểu cho. Vì vậy cần rất nhiều gạch đá hay đơn giản như thế này để mình có thể hoàn thiện tác phẩm hơn!
Thể loại: Chưa xác định (Cái này thì nhờ mọi người xem hộ)
Chương I: Thế giới sụp đổ
Rầm rập… rầm rập… tiếng chân người chạy loạn xa trong một thế giới hỗn độn. Một tiếng nói vang lên: “chay đi chúng đến rồi!”. ‘Hự!’ rầm một thi thể nằm xuống đất nhưng vẫn nghiến răng kèn kẹt mà rít nên uất hân: “Lũ khốn! sẽ có ngày các người bị thần linh đầy đọa” tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần rồi vụt tắt. Vậy là một sinh mạng khác đã quay về với vòng tay của chúa.
Lại nói đến thần, cách đây cả ngàn năm khi mà các vị thần bỏ bê thế giới xao nhãng công việc thì các ngoại tộc từ hành tinh khác lũ lượt kéo đến xâm lược trái đất. Lần này cũng không ngoại lệ, đó là tộc Sayja một bộ tộc hùng mạnh thuộc hạng nhất trong thiên hà đã ghé chơi trái đất. Đi tới đâu giết tới đó, gặp núi sẻ núi, gặp sông thì... bay qua (không bay qua thì làm ẽo gì còn đường khác ), dưới gót chân của chúng không một loài nào sống sót. Những vùng đất chúng đi qua trỏ thành hoang mặc cằn cỗi hoặc là bình địa.
Sự sống trên trái đất dần eo hẹp lại, ngay cả bắc cực và nam cực cũng trở thành địa điểm sống lí tưởng của loài người. Hơn 7,7 tỉ người đã chết, loài người dần dần liệt vào sách đỏ, hơn ba trăm triệu người còn lại trên khắp thế giới đều đổ về một vùng đất nhỏ ở Đông Nam Á mang tên Việt Nam. Nơi mà được coi là thánh địa của loài người lúc bấy giờ. Nơi được trang bị những thiết bị tối tân, được bao quanh bởi bức tường dày 5 m cao 50 m và một lớp từ trường bất khả xâm phạm.
Nhưng tất cả giờ đây chỉ là ảo vọng khi mà tộc Sayja đã chọc thủng lớp phòng thủ cuối cùng này. Ồ ạt kéo vào vùng đất thánh chúng thẳng tay đồ sát loài người.
Rầm rập… rầm rập… tiếng chân người chạy loạn xạ. ‘bùm…bùm…bùm…’ một tiếng nói thất thanh trước khi chết: “không thể nào, chúng bắt được toàn bộ những viên đạn…”.
‘Chết đi này lũ khốn’ - một người lình vác trên vai khẩu rocket bắn thẳng về phía tên Sayja. Vù vù tiếng gió sào sạt, nhân ảnh của tên Sayja bỗng dưng biến mất rồi nhẹ nhàng bước qua cái xác không hồn nằm trên mặt đất. Khắp thành phố Hải Phòng giờ đây chìm trong xác chết máu chảy thành biển.
Ngoại ô thành phố, nơi mà binh lính đang dùng chút hơi sức cuối cùng để chống lại quân đội Sayja hùng mạnh giúp thế hệ tương lai trốn thoát.
-“Chúng đến rồi”- một anh lính trẻ hô lên.
-“Chặn chúng lại, mau chóng di tản dân chúng”
-“Dùng súng lazer hạng lặng. Nhanh chặn chúng lại.”
-“Triển khai phòng thủ tuyệt đối, điều động các siêu năng lực gia, triệu tập binh đoàn Autobot”
Người lãnh đạo quát tháo.
Một người lính hớt hải chạy vào: “báo: binh đoàn Autobot không đến được vì nhậu say, các siêu năng lực gia thì đang choảng nhau nhiệt tình ở sân sau”
-“Á đù” Viên lãnh đạo hốt hoảng nói: “Mau gọi điện cho Đường Tăng thuê Tôn Ngộ Không nhanh còn kịp”
‘Bùm’ màn chắn rung lắc dữ dội, những quả cầu màu vàng liên tục bắn ra từ tay một tên Sayja tấn công màn chắn tạo ra liên hoàn các vụ nổ.
Ầm... ầm… trận chiến quyết liệt bắt đầu.
Trong một căn nhà nhỏ có tiếng nói vô vọng vang lên: “Con trai nhanh lên nào. Còn gì mà phải quyến luyến nữa”
Tiếng người phụ nữ khóc lóc không lỡ xa rời người con: “Con trai, con phải mạnh mẽ lên, cố gắng mà sống sót, ba… mẹ…” không kìm được nữa bà khóc òa lên. Người chồng thấy vậy cau mày nói nhỏ: “Mình còn gì thì nói nốt ra đi. Chúng ta không còn cơ hội gặp lại nó nữa đâu”.
Người vợ vẫn một mực ôm con khóc lóc. Tiến lại gần, người chồng bế đứa con lên đặt nó vào trong chiếc phi thuyền nhỏ mà nước mắt không ngừng rơi: “từ nay trở đi con phải cố gắng tự lập, không được khóc nhè như con nít nữa. Từ nay trở đi con trở thành kẻ tha lương cầu thực, trở thành kẻ bị thế giới bỏ rơi. Nhưng con hãy mạnh mẽ nên vì con cũng là đàn ông mà” - ông rút từ trong người ra một chiếc nhẫn màu đỏ có khắc chữ 愛 (ái) đặt vào tay đứa con nhỏ 5 tuổi và nói : “đây là tất cả những gì ta có thể cho con lúc này”.
Người đàn bà chạy đến bên phi thuyền, nước mắt đần đìa tháo từ trên cổ ra một chiếc dây chuyền xâu vào chiếc nhẫn mà người chồng vừa đặt vào tay nó rồi đeo vào cổ đứa con bé thơ của mình mà thỏ thẻ: “Sau này cố gắng tìm một người như mẹ mà yêu…” Bà cười tít mắt rồi nói: “mẹ đùa đấy… con hãy nhớ chỉ có 3 dạng người mà con được phép yêu. Thứ nhất, đó là người khóc vì con. Thứ hai đó là người dám hi sinh tính mạng vì con. Thứ ba, đó là người không đẹp hơn mẹ”
Quay sang nhìn người chồng, bà ray dứt nói: “Được rồi đó là tất cả những gì em muốn nói với con”. Người chồng từ từ cúi xuống đứa con thì thầm: “Con trai… con thấy đấy, những gì ta định nói thì người mẹ lắm lời của con đã nói hết rồi vì vậy ta với tư cách một người từng trải. Những người con gái như mẹ con không nên yêu. Hahaha” Ông cười híp mắt thật giống một đứa trẻ nói tiếp: “hãy thận trọng với những cô gái đẹp. Thôi tạm biệt con nhé!” cố nặn ra nụ cười, tay ông run run đưa nên nút điều khiển.
‘Rầm’ một thi thể đập vào cửa, gương mặt be bét máu quay lại thì thầm qua khe cửa: “các người còn không mau… chúng…tôi… không…” Tắt thở, anh lính trẻ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình mỉm cười ra đi.
‘Ruỳnh’ cánh của bung ra một bóng người vạm vỡ bước vào.
Mặt cắt không còn giọt máu, người chồng vội ấn nút điều khiển. ‘ù ù ù’ động cơ khởi động, trần nhà mở ra, chiếc phi thuyền dần dần chuyển động.
- “Giỏi cho đôi vợ chồng các ngươi”.
Nói xong hắn xông vào, một tay đâm vào phi thuyền.
‘Xột’ một âm thanh ngọt sớt vang lên, máu bắn tung tóe. ‘Hộc’ đôi vợ chồng cùng lúc phun ra một búng máu vào chiếc phi thuyền nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười trong đau đớn để yên lòng cho đứa con ra đi. Nước mắt lại rơi, bà mẹ cố gắng nói không ra hơi: “mẹ thật sự rất ân hận vì đã sinh ra con và đã để con phải chụi khổ. Phải chăng mẹ đã sai?”.
-Vẫn còn sủa được à. Con mụ khốn khiếp
Tên Sayja gầm lên đâm mạnh hơn.
Hộc hộc lại một búng máu nữa phun ra, máu từ miệng chảy ra đỏ cả cằm nhưng bà vẫn cố hét thật lớn: “Ngay từ khi sinh ra, con đã không thể chọn nơi mình sinh ra hay người sinh ra mình, nhưng con có thể chọn cách mình sống, dù nó có thể đúng có thể sai trong mắt người đời nhưng tận sâu thẳm trong tim con cho rằng nó đúng thì nó là đúng”.
Bà cười thật tươi nhìn chồng đau khổ nói: “ba…mẹ… thực…sự… xin…lỗi…vì… đã…đã…sinh… ra… con…”
Đứng nhìn cha mẹ mình chết dần trên tay tên ác ôn, đứa bé khóc thét lên kêu gào: “mẹ… ba…. Con không muốn ở một mình đâu. Không có ba mẹ… sau này…sau này… Con biết sống ra sao. Không có ba…mẹ… ai.. ai.. quan tâm đến con. À còn tờ di trúc thì sao. Híc…hic…hic…”.
Không nói được gì, đôi vợ chồng nhìn nhau cười đau khổ. người chồng ôm lấy eo người vợ thì thầm: “nếu có kiếp sau… Anh… vẫn muốn…” Người vợ xúc động nói: “Chúng ta vẫn làm vợ chồng”. Người chồng nhìn người vợ mãn nguyện cười hạnh phúc.
Tên kia hẩy đôi vọ chồng khỏi tay tức tối quát:
- Chết đi.
Hắn bay lên lao cả người về phía phi thuyền.
Người vợ kinh hãi thốt nên trong hơi thở cuối cùng: “cẩn…thận…con…”
‘Uỳnh’ một ánh sáng xé ngang bầu trời bắn về phía tên Sayja, trong đám mây hiện ra một thanh niên 20 tuổi diện mạo sáng sủa trên đầu quấn khăn cổ tay cổ chân đeo 3 cái vòng vàng.
Bị cản đường tên Sayja tức giận quát lớn:
-Mày là thằng nào dám xen vào chuyện của tao. Muốn chết à!
Gã thanh niên cười thánh thiện nhưng nói với giọng đùa cợt:
-Em sợ anh quá. Ngon thì anh lên đây
Tên Sayja cũng đâu phải của vừa, quát lại:
-Mày ngon thì bơi xuống đây.
Gã thanh niên đáp lại:
-Mày ngon thì lên đây.
Tên Sayja tức tối chửi:
-Đờ cờ mờ mày ngon thì xuống đây.
Vậy là một cuộc “ác chiến” nổ ra, gió rít lên từng hồi ghê rợn, cuồng khí phát ra đẩy lùi tất cả những đám mây ở gần, cuộc chiến trở thành tâm điểm của cả thành phố. Người ở trên, kẻ ở dưới phát ra những trận gió ghê gớm. Không sai họ đang dùng… đang sử dụng… đó chính là..chính là: Chém gió thần trưởng đã bị thất truyền bao nhiêu năm giờ đang được hai cao thủ đấu khẩu.
Không nhịn được một tên Sayja khác bay tới phi thuyền dơ tay định chặt đôi nó ra. ‘Uỳnh’ Một chớp điện xé nát bầu trời đầy gió giáng xuống đầu tên Sayja. Cả người đen xì, đầu bốc khói rơi xuống đất.
ầm ầm… từ trong không gian mở ra một cánh cửa nói đúng hơn thì giống hố đen. Gã thanh niên thốt nên: “thôi bỏ mẹ vụ nổ mặt trời”
ầm ầm ầm... chiếc phi thuyền từ từ bị hút vào trong cánh cửa trước sự ngỡ ngàng của bọn Sayja. Một lực ép to lớn đặt lên khiến chiếc phi thuyền biến dạng, đứa trẻ ở bên trong khóc thét nên đau đớn nhưng ánh mắt thì tràn đầy uất hận nhìn kẻ đã sát hại cha mẹ mình. Đó là một kẻ có tóc dài màu vàng, dựng ngược về phía sau, xung quanh người hắn phát ra những hào quang vàng chóe, những tia điện thỉnh thoảng lại giật giật quanh hắn.
‘Rầm’ cả một khoảng trời bị rung lắc dữ dội, cánh của biến mất như chưa từng hiện ra.
Cay cứ, tên Sayja rú lên một tiếng nhìn gã thanh niên trẻ tuổi đang định nói gì đó thì há hốc mồm. Gã thanh niên biến mất tự khi nào và để lại 5 chữ trên đám mây: Thằng ngu anh đi đây!
Tên Sayja ức hộc máu mồm gầm lên, đặt hai tay ngang hông, lồng bàn tay mở ra miệng lẩm bẩm: Ka…me…ha…me…ha
Một cột sáng mạnh mẽ bay thẳng tới ngôi nhà trước mặt, con đường phía dưới bị áp lực quét tan tạo thành một rãnh dài ăn sau vào lòng đất, cây côi trên đường đi bị thổi bay.
ầm… Ngôi nhà bốc khói mù mịt, mặt đất xung quanh sập xuống 1 m, đất đai nứt vỡ vụn. Bắn ra được một trưởng thoải mái hẳn người, “khách khách khách” hắn cười ghê rợn nhìn ngôi nhà.
Há hốc mồm, không tin vào mắt mình, ngôi nhà vẫn sừng sững. Tức mình hắn bắn lại trưởng nữa. Ngôi nhà rung lắc dữ văn dội nhưng tuyệt nhiên không bị làm sao. Thấy có gì đó không ổn, bọn Sayja tập trung quan sát tức thì cũng há hốc mồm. 1 2 3 4… Trưởng liên tục bắn về ngôi nhà nhưng ngôi nhà vẫn thủy chung không sứt mẻ một tí gì. Hộc hộc đám Sayja thở không ra hơi nọi vọng về phía ngôi nhà khẩu khí có phần kinh sợ:
-xin hỏi vị cao thủ nào đang ở trong ngôi nhà.
‘Xoạch’ của sổ kéo ra, để lộ một gương mặt thanh tú đẹp trai, thư sinh. Hắn quát lớn:
-Cao thủ cái beep. Có để nguyên cho tao viết không. Muốn chết hết cả lũ à.
Nói xong hắn kéo của cái roạch. Ngỡ ngàng trước thái độ ngổ ngáo của tên thanh niên bọn Sayja rú lên man rợ. ‘Roạch’ gã thanh niên thò đầu ra cay cú quát máng:
-Đây, tên tao đây. Xin chữ kí thì nói mẹ ra còn bày đặt xin hỏi này xin hỏi nọ. Thôi mấy bố lượn đi cho nước nó trong.
Tên Sayja cầm tờ giấy lên xem tái mét mặt bay về gã Sayja lúc này. Có vẻ như tên này là cầm đầu. Nhìn tờ giấy trên tay, tên Sayja mặt biến sắc vứt luôn xuống đất quay lại quát lớn mà giọng vẫn run run: “Xời tên vô danh! Thôi nhiệm vụ hoàn thành, tất cả đi thu dọn hiện trường chuẩn bị xâm chiếm Hà Nội”.
Bọn Sayja reo hò sung sướng bỏ đi. Từ trên mây, gã thanh niên bấm tay một hồi xong phán:
-“Thì ra thằng nhãi này đến vùng đất huyền thoại đó thật may mắn”.
Quan sát từ nãy, hắn cũng tò mò không biết tờ giấy ghi gì mà cả một binh đoàn Sayja phải sợ hãi. Hắn từ từ hạ xuống cầm tờ giấy lên nhìn thật kĩ, rụng rời chân tay, tờ giấy rơi khỏi tay hắn. Gã lắp bắp hai chữ: “t…ác…giả”. Xong hắn lại mỉm cười ranh mãnh rồi tiến tới căn nhà bí hiểm đó, trong đầu nghĩ: “phải lấn lá làm quen mới được, biết đâu lại được làm nhân vật chính. Chẹp… chứ làm thần mãi cũng chán”.
***
Cốc..cốc… của phòng vang nên, tiếng nói bên trong vọng ra: “đợt tí đang combat dở. Sắp hết trận rồi”.
Hắn nghĩ thầm: “cái beep gì đây, lúc nãy còn mồm to kêu là làm phiền bố mày đang viết, bây giờ thì combat là thế ẽo nào”
3 phút sau cánh cửa mở ra, xuất hiện là một thanh niên chiều cao tương đối độ 18-19 tuổi, mặt mày thanh tú đẹp trai, mặc áo đen nhìn hắn chằm chằm. Giật mình, gã hỏi:
-có phải đây là phòng của tác giả không?
Không nói gì gã chỉ tay lên cái biển phía trên cái cửa. Ngước mắt nhìn hắn thấy hai chứ: TÁC GIẢ
-**Thái độ gì đây. Nếu không phải tác giả tao cho đo ván rồi con ạ**-
Nghĩ vậy nhưng mặt hắn tươi cười nói: “em có việc nhờ anh một tí”
Gã kia mở của cho hắn đi vào nhưng trong đầu lại nghĩ:
-**Việc cái beep, chắc lại đến xin xỏ gì đây**-
Ngồi xuống ghế hắn nói:
-Không biết anh đã cho ai làm nhân vật chính chưa... nếu không ngại thì để tiểu thần em…
Không để hắn nói hết câu gã kia khách sáo trả lời:
-“Thằng nhãi lúc nãy mà anh cứu làm nhân vật chính đấy”. Nhưng trong lòng gã lại nghĩ: “Biết ngay mà, tinh ăn vãi, còn định làm nhân vật chính nữa”
Hắn cười cười nói nói ra vẻ không có việc gì trả lời: “vậy tiếc nhỉ. Thôi thì anh xem có chỗ nào cho em làm không chứ làm thần mãi cũng chán” nhưng trong đầu hắn lại nghĩ 1 kiều khác:
-Mẹ kiếp! Thằng này chơi thâm thật. Không nói cho mình biết một câu nếu không lúc nãy để cho mấy con vẹo kia thịt thằng nhãi có phải là mình trở thành nhân vật chính không.
-“Thần ẽo gì mà khuôn mặt nham hiểm thế kìa, chắc lại đang hối hận vì cứu thằng nhãi kia” nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hắn ra vẻ suy nghĩ một hồi và nói: “Thôi thì bây giờ anh ở đây lúc nào có slot thì anh xuất hiện.”
Thôi thì an phận, hắn rút trong người ra một cái máy tính nói: “đang rảnh rỗi, anh em làm vài trận cho vui”.
Gã kia mặt hơi biến sắc nhưng vẫn cố cười nói: “OK! Tên acc ông anh là gì?” nhưng trong đầu hắn lại nghĩ: “ẽo thể nào, mình tưởng mấy bọn thần này phải lạc hậu lắm, ai dè chơi hẳn laptop, điện thoại sờ mát phôn. Thật không thể ngờ.”
Hắn cười khẩy một cái nghĩ thầm: “hehehe, ranh con tưởng anh mày lạc hậu à. Tiền cả đấy, anh mày phải ăn mì gói cả tháng trời mới có tiền lên Lạng Sơn sắm đồ đấy. Có thấy mấy cái vòng vàng này không, hàng se cần hen đấy. Tiền đâu ra mà mua đồ thật.” xong mặt vẫn vui vẻ trả lời: “thần văn thánh, con chú thì sao”
‘Rầm’ gã ngã ngửa về phía sau, mãi mới dậy nổi.
-“có thật là thần không vây”-khuôn mặt nham hiểm hiện rõ trên mặt, miệng thì trả lời: “đấy em mời rồi đấy”
Phía bên kia, hắn lẩm bẩm: “Người chơi ‘đẹp trai hơn thần thánh’ đã mời bản vào chơi…?”- Hắn nghĩ thầm: “không thể nào, cao thủ, cao thủ quả là cao thủ” rồi ngước lên nhìn gã kia chợt mặt hắn biến sắc trong đầu lại nghĩ thầm: “cái gương mặt gì thế kia, nụ cười đó, ánh mắt đó thật bì ổi vô sỉ” nhưng hắn vẫn cố tỏ ra tự nhiên cười nói vui vẻ: “Nào chúng ta bắt đầu”
Gã kia vui vẻ trả lời: “OK! Bắt đầu. À mà đừng quên để ý thằng nhãi kia. Nó mà chết thì rách việc lắm”.
Mời mọi người qua đây xả đạn: Thôi chết chưa đủ số bài nên không thể post link mong mọi người thông cảm, vui lòng qua Tang Thư Luạn Đàm tìm Góp ý truyện Akatsuki
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Người Cô Độc
Thể loại: Chưa xác định (Cái này thì nhờ mọi người xem hộ)
Nguồn: 4vn.eu
----oo0oo----
Chương II: Gia đình mới
"ầm ầm" cánh cửa thần bí khép lại, con thuyền rơi vào một không gian tối tăm, đứa nhỏ gào thét trong sợ hãi. Bị áp lực đè nến, đứa trẻ tội nghiệp nằm ép xuống nền của phi thuyền, rắc… rắc… từng chiếc xương trong người nó kêu nên. Đau đớn cùng cực, đứa trẻ kêu gào trong vô vọng:
-"Mẹ…ba… cứu con với, con đau quá, con không muốn như thế này nữa, con muốn ở cùng với ba mẹ cơ".
Nhưng trong giờ phút này nó móc đâu ra ba mẹ mà dỗ dành. Phi thuyền chợt trấn động mạnh, rung lên từng hồi, không gian bên ngoài chợt tối đen, hình như phi thuyền đã ra khỏi cánh của thần bí và đang bay vào vũ trụ.
Nó rùng mình, cảm giác lạnh buốt dần lan tỏa khắp người, cảm giác không ngừng suy giảm mà con mạnh hơn và đang hướng thảm đến con tim tan nát của nó. Cậu bé ôm lấy ngực, quằn quại kêu gào:
-Mẹ ơi con lạnh quá… Con không chụi được nữa rồi.
Nói rồi nó từ từ khép hàng mi lại. Chợt một giọng nói vang động dữ dội trong đầu nó:
-Ê ranh con từ từ hãng chết. Mày có yêu quý ba mẹ không?
Thằng bé trả lời trong đau đớn:
-T…t…tất nhiên rồi.
Giọng nói kia cười the thé nói tiếp
- hắc hắc…Biết vậy là tốt. Ba mẹ mày hi sinh cả mạng sống để cho mày sống vậy mà mày dễ dàng buông xuôi thế. Hơn nữa mày không muốn báo thù cho cha mẹ mày chăng.
Bị khiển trách, thằng nhỏ vội vàng phân bua:
-Không…không… không phải như thế, chẳng qua do lạnh quá nên tôi buồn ngủ thôi.
Nghe vậy giọng nói kia quát nên như để làm nó giật mình;
-Đồ ngu. Ngủ là chết đấy. Nếu lạnh quá thì hãy nghĩ đến ba mẹ mày đấy.
Giật mình tỉnh dậy. Thằng nhỏ quằn quại ôm ngực, sực nhớ đến lời nói bí ẩn kia. Không ngừng nghĩ đến ba mẹ, những phút giây hạnh phúc bên họ nhưng sự giá lạnh vẫn không ngừng lan truyền trong cơ thể. Bất lực hai dòng nước mắt chảy thành hàng, tay cầm thật chặt chiếc nhẫn, nói trong vô vọng: “ba….mẹ….con xin lỗi….có lẽ hành trình của con chỉ đến đây thôi.”
‘tinh’ một giọt lệ trong veo tựa như hạt ngọc rơi vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bỗng dưng sáng rực lên, bay lên trên không ngay phía trước mặt cậu bé. Một lường sáng màu vàng đậm phát ra từ chiếc nhẫn bao quanh lấy cậu bé rồi dần dần hòa vào thân thể của cậu bé. Nhưng trong tiềm thức, cậu bé nhìn thấy quang ảnh ba mẹ đang dang rộng vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh buốt của mình. Cha bên trái, mẹ bên phải, một nụ hôn nồng thắm đậm tính yêu thương. Lập tức một dòng năng lượng bí ẩn chạy khắp cơ thể. Cả cơ thể ấm dần lên, hàn khí bỗng dưng ngừng lại, không xâm nhập vào nữa.
Sung sướng, cậu bé thầm cảm ơn cha mẹ. Chợt có cảm giác kì lạ, đưa tay lên ngực, cậu bé giật mình rụt tay lại. Nơi đó trái tim của cậu bé không đập nữa, một trái tim băng giá. Nó muốn khóc thét nên nhưng không thể, nó nhớ về ba mẹ nó nhưng không còn cảm thấy quyến luyến hay đau lòng trước cái chết của họ nữa, tức giận hay oán hận lũ Sayja tuyệt nhiên cũng không. Cậu bé nhận ra mình đã mất gần hết cảm xúc.
Sợ hãi đến cùng cực, cậu bé nhìn qua tấm kình của phi thuyền, trước mắt là một hành tinh to lớn. Nó khá giống trái đất nhưng diện tích thì lớn hơn, có vẻ như đây là một hành tinh có sự sống. Đang chăm chú ngắm nhìn ngôi nhà mới đột nhiên phi thuyền rung lắc dữ dội, một lực ép cực lớn tác động vào khiến vỏ phi thuyền biến dạng, cả con tàu nóng dần lên. Thì ra phi thuyền đã chạm tới tầng khí quyển của hành tinh này.
Cả phi thuyền đột ngột tăng nhiệt độ khiến không khí trở nên ngột ngạt. Nhiệt độ trong người tăng lên dữ dội, lực ép quá lớn khiến cậu bé hộc máu mồm nằm bết trên sàn phi thuyền, ngất đi lúc nào không hay. Cả phi thuyền rực cháy rơi thẳng xuống hành tinh xa lạ mang theo một kẻ bị thế giới ruồng bỏ.
……………..
Trên một hành tinh xa lạ, tại một ngôi nhà nhỏ rộng chừng 400 mét vuông (nó nhỏ ý mà ) bên sườn núi có 3 đứa nhóc đang chơi đùa. Chợt có tiếng nói vang lên: “Konan, Madara, Itachi các con vào xem cậu bé thế nào rồi, mẹ thấy có tiếng động lạ”
‘Dạ’ cả ba cùng ùa vào đên bên cậu bé kì lạ. Konan hớt hải chạy ra:
-mẹ ơi! Cậu ta tỉnh ồi nhưng con thấy là lạ thế nào đấy.
Người mẹ vội vã chạy vào thấy trên giường là một cậu bé tóc màu đen dài che hết tai và mắt (do lâu ngày chưa cắt), đang sợ co rúm lại một góc giường. Bà vội chạy lại hỏi han đưa tay lên định xoa đầu nó:
-Này cậu bé, cảm thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không?
Ngẩng mặt nên nhìn, nó lại sợ hãi dùng tay hảy cánh tay của người lạ mặt kia, co rúm lại góc giường rồi lẩm bẩm:
-Không, đừng..đừng hại tôi, tôi không có làm gì xấu đâu, đừng hại tôi.
Thằng nhỏ đứng cạnh không nhịn được tức giận nói:
-Thằng ôn. Không biết điều còn dám hỗn láo với mẹ tao.
Bà mẹ trừng mắt nhìn nó rồi quay sang nhìn cậu bé trên giường nói:
-Madara con sao thế, không thấy cậu ta đang sợ hãi đến cùng cực à. Hình như nó đã gặp phải chuyện gì sợ hãi lắm.
Madara hứ một tiếng không nói gì rồi đi ra ngoài. Cậu bé còn lại ở bên cạnh lo lắng hỏi mẹ:
-Liệu nó có sao không?
Bà mẹ mỉm cười nói:
-Chắc nó không sao đâu, Itachi ta nhìn nó cũng bằng tuổi con, sau này con hãy giúp đỡ nó.
Itachi không nói gi chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lát sau bà mẹ đi ra nhìn Itachi nói:
-nó ngủ rồi.
Mở bừng mắt ra, cậu bé thấy trước mắt là một cái bàn nhỏ bằng gỗ, trên bàn chỉ có một cái đĩa với nhiều hoa quả bên cạnh là một cây nến và nó đang nằm trên một chiếc giường đơn. Một cảm giác thật xa lạ, nó bất giác nhớ về mẹ nhưng cảm giác không còn như trước, đôi mắt màu đen láy mà sâu thẳm bỗng chốc trùng xuống. Ra khỏi giường nó đi xem xét khắp phòng, vừa mở cửa nó thấy một cậu bé, tóc màu đen, nước da hơi đậm mắt đen và to nhìn rất đẹp. Giật mình nó lùi lại một bước.
Thấy nó có vẻ sợ sệt, Itachi đưa tay về phía trước cười nói vui vẻ: “Cậu tỉnh thì tốt rồi, buổi chiều tôi thấy cậu có vẻ lạ. Thôi bây giờ xuống ăn tối đi”.
Vẫn còn dụt dè, nó cứ đưa tay lên rồi lại, rụt về. Thấy vậy, Itachi liền cầm tay nó kéo mạnh ra khỏi phòng chạy về phía trước. Ra khỏi phòng, nó cảm thấy không xung quanh rất dễ chụi, ngoài trời cũng bắt đầu tối, cảnh vật thì thật đẹp. Trước mặt là một ngọn núi hùng vĩ có thác nước chảy xuống thật thơ mộng, chung quanh có rất nhiều cây được trồng theo hình vuông quanh một sân cỏ lớn. Có thể thấy nơi này dùng để luyên tập.
Chạy được một đoạn, nó thấy trước mặt là một căn phòng rộng lớn, có vẻ cũ kỹ, bên ngoài có 2 cột trụ lớn bằng gỗ lim. Mở cánh cửa ra, nó thấy trong đấy có 4 người. Một người đàn ông độ 40 tuổi nước ra ngăm đen vì rám nắng, mắt đen tóc ngắn mặc quần đen áo xám nhìn rất thân thiện. Một người phụ nữ chừng 38 tuổi, tóc đen cột lại để sau lung mặc một chiếc váy màu xanh dương đeo tạp rề màu xanh dương nốt đang bê thức ăn đặt nên bàn. Hai đứa nhỏ thấy vậy ríu rít chạy lại. Một đứa cao hơn nó, có nước da hơi tái tóc màu đên ánh xanh, một đôi mắt sắc nhọn màu đen nhìn rất thông minh. Đứa còn lại là một cô bé thấp hơn nó da trắng, tóc màu xanh lam mái thường che một nửa khuôn mặt trên đầu cài một bông hoa đỏ nhìn rất đẹp, mắt màu xanh lam nhưng nhạt hơn màu tóc, đôi mắt rất linh hoạt thoạt nhìn đã thấy có tố chất của một thiên tài.
Kẹt…kẹt… cánh cửa từ từ mở ra. Một cậu bé có mái tóc màu đen dài che hết tóc và mắt bước vào. Người phụ nữ vui mừng nói:
-Cháu tỉnh rồi à. Có đói không lại đây ăn chung với cả nhà cô.
Nó ngước lên nhìn người phụ nữ dụi dàng kia chợt nhớ đến mẹ nhưng nó đâu còn cảm thấy gì, nó nuốt nước bọn gật đầu cái rộp rồi lại gần bàn ăn. Đang loay hoay không biết ngồi đâu thì một cô bé có mái tóc màu xanh cất tiếng:
-Này, anh ngồi xuống đi.
Một giọng nói nhẹ nhàng trong veo pha chút e thẹn, chiếc ghế được kéo tới, nó ngước nhìn thấy cô bé cười híp mắt thật dễ thương xong chạy đi nhưng tuyệt nhiên trong lòng nó không cảm thấy gì cả..
Ngồi lên ghế, nó nuốt nước bọt nhìn đống bánh trên bàn. Thấy nó có vẻ đói, người đàn ông lên tiếng: “cháu cứ ăn đi không phải ngại”
Không nói gì, nó với lấy một cái bánh nhưng vẫn hoi rụt rè. Đưa lên mồm cắn một miếng, nó cảm thấy cơ thể ấm dần lên, thức ăn thì ngon vô cùng. Nó vội vàng ăn hết chiếc bánh trên tay như một kẻ lâu ngày chưa được ăn. Chưa dừng lại ở đấy, nó với lấy hai cái bánh, hai tay hai cái thay nhau cho vào mồm ăn liên tục. Hành động này khá bất nhã khiến mọi người quay ra nhìn nó, nhưng bỏ mặc mọi thứ, cơn đói hành hạ nó bây lâu nay khiên nó bỏ hết mọi thứ gọi là lịch sự mà mẹ nó vẫn dạy. Nó ăn hết cái này đến cái khác, ăn như một kẻ sắp chết vì đói.
Ăn xong, nó ngồi trên bàn cùng gia đình tốt bung kia. Nó nhìn người phụ nữ thánh thiện ấy rồi cúi gằm mặt nói nhỏ:
-cảm…ơn…
Một câu nói không đầu không cuối, nhưng người phụ nữ kia vẫn vui vẻ nói:
-Cháu là ai? Lúc cô đưa cháu về thấy bộ quần áo của cháu rất lạ hình như không phải người vùng này và cái thứ mang cháu tới đây lần đầu ta mới nhìn thấy.
Nó ấp úng trả lời:
-Pain…Pain là tên cháu, cháu 5 tuổi.
Cậu bé bên cạnh ồ lên nói:
-Thì ra cậu là Pain. Tớ là Itachi bằng tuổi cậu
Pain quay ra nhìn cậu bé thân thiện đã dẫn nó tới đây, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết nhưng pha chút lạnh lùng, nó nói:
-Itachi cảm ơn.
Một cô bé chạy lại cười toe toét nhìn nó, đôi mắt thật đẹp, cứ như nó đang đứng trước biển vậy, cô bé nói:
-Em là Konan năm này 4 tuổi.
Bên cạnh một giọng nói cục mịch vang lên:
-Madara 6 tuổi
Bà mẹ hiền từ nhìn những đứa con rồi cười khổ khi quét mắt nhìn madara sau đó hướng mắt tới người đàn ông đối diện nói:
-Chú ấy là chủ gia đình này, 40 tuổi. Chú ấy là Kai. Còn cô là Mây
Pain lúc này đã bình tĩnh hơn được vài phần, nó ngước nhìn gia đinh mới này thỏ thẻ nói:
-Vâng! Cảm ơn cô chú đã giúp đỡ cháu.
Kai cười vui vẻ nhìn Pain nhưng không nói gì, chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:
-Anh Pain, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với anh thế. Khí anh tới đây máu me đầy minh, quần áo rách rưới con ở trong một vật thể kì lạ nữa.
Cả nhà cùng quay ra nhìn Pain với anh mắt tò mò. Nghĩ ngợi một lúc rồi nó trả lời:
-Cái thứ đó là phi thuyền.
Cả nhà trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: ‘phi thuyền…đây là lần đầu tiên ta nghe thấy’ rồi lại dỏng tai nghe Pain nói tiếp:
-Cháu không phải là người ở hành tinh này, hành tinh của cháu bị một tộc người hùng mạnh mang tên Sayja xâm chiếm và chỉ có một mình cháu thoát khỏi đó dưới sự hi sinh của nhiều người lính trong đó cũng có cả bố mẹ cháu.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn xuống mà không để ý thấy thái độ của một người khi nghe thấy tộc Sayja. Người đần ông trầm giọng nói:
-Thật khổ cho cháu, mới bé thế kia mà….haizzzzz. Nếu cháu không chê thì hãy ở lại với cô chú.
Cả nhà quay ra nhìn nó như mong đợi điều gì đó. Nó thấy xúc động tột cùng nhưng chẳng hiểu vì sao khuôn mặt lại lạnh băng không thấy vui cũng chẳng thấy buồn. Pain ngước mặt nên nói:
-Cảm ơn cô chú! Từ nay cháu xin ở nhờ gia đình.
Cả nhà vui vẻ quây quần nói chuyện cả đêm. Pain kể rất nhiều về thế giới của nó, một thế giới của công nghệ của khoa học.
Itachi dẫn Pain về căn phòng của nó lúc đầu rồi nói:
-Bây giờ cậu ở tạm đây một hôm, ngày mai chúng ta sẽ chuyển thêm một cái giường sang phòng của bọn tớ.
Pain không nói gì chỉ gật đầu rồi nhìn Itachi quay người ra đi. Nằm trên giường nó đã nghĩ rất nhiều về gia đình mới này, bất giác nó nắm chặt sợi dây truyền trên tay thầm nhủ: “Cha mẹ con đã có một gia đình mới rồi.”
Quay trở lại căn phòng vừa nãy, tiếng người phụ nữ vang nên:
-Khổ cho thằng bé quá!
Madara gật đầu, cau mày nói:
-Nhưng con thấy rất lạ, lúc nó kể về gia đình của nó tuyệt nhiên không có cảm xúc biểu hiện gì. Ngay cả cười hay khóc cũng không.
Ông bố lắc đầu khó hiểu:
-Thôi các con hãy về nghỉ ngơi. Nhớ giúp đỡ nó.
‘dạ’ cả ba đứa nhỏ đều về phòng. Lúc này tiếng người phụ nữ lại vang lên:
-mình à hay là mình nhận nó vào tộc của mình đi. Em thấy để nó như thế này cũng tội.
Người đần ông gật gù trả lời:
-Anh cũng đang nghĩ vậy. Không biết ý nó thế nào. Thôi cứ để mai rồi tính.
Cả bầu trời lại chìm vào màn đêm sau thẳm, một màn đêm mới với Pain.
‘Không……….ba mẹ đừng………’ Pain hét lớn mở bừng mắt ra ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa lẩm bẩm: ‘thì ra là mộng’.
cạch cạch cạch… cánh cửa mở ra, Pain tươi tỉnh nói: “Itachi cậu đến sớm thế” không một lời nói trả lời, nó ngẩng mặt lên nhìn. Mặt mũi bỗng sa sầm lại, một thi thể be bét máu đang bò vào, tiến lại gần nó miệng liên tục nói: Pain…P..P…Pain..”
‘Rầm’ cả thi thể đổ lên người Pain.
-aaaaaaaaaaaaa……….
Pain hét lên sợ hãi. Ngồi bật dậy lau mồ hôi vã ra như tắm miệng lẩm bẩm: ‘thì ra là mộng lồng trong mộng’.
Cạch…. cạch…. cạch… cánh cửa một lần nữa mở ra. Hơi tái mặt, Pain từ từ quay đầu lại, gương mặt căng thẳng tột độ đang toát đầy mồ hôi. Một cánh tay rồi lại một cái chân từ từ thò qua khe cửa. ‘hù’ cô bé Konan nhảy qua cửa trêu ghẹo Pain.
Thất thần một hồi, nó lấy lại bình tĩnh nhìn Konan hỏi:
-Có chuyện gì không mà đến sớm thế.
Con bé lại cười tít mắt, một nụ cười đẹp tựa như sóng biển đang ập vô bờ. Nó nói:
-Anh mau qua đây ăn sáng.
Pain gật đầu không nói gì chạy theo cô bé, kì lạ mặc dù cô bé ít tuổi hơn Pain nhưng dường như rất nhanh nhẹn, nhanh hơn Pain rất nhiều. Vừa bước vào phòng, Pain đã thấy mọi người có mặt đông đủ, nó cúi chào cẩn thận rồi vào bàn ngồi ăn.
Đợi khi ăn xong, Mây nhẹ nhàng nói với Pain:
-Pain có phải con rất cô đơn không.
Pain cúi mặt không nói gì, thấy vậy Mây cười hiền hòa nói tiếp:
-Con có muốn trở thành một thành viên trong gia đình của cô không?
-“Nếu muốn thế trước tiên cháu phải trở thành một thành viên trong tộc đã” Kai ngồi đối diện lên tiếng.
Lần đầu tiên có người đối tốt với Pain như thế sau cha mẹ hắn. Cổ họng nghẹn, hắn xúc động vô cùng nhưng tuyệt nhiên trên mặt chả có biểu hiện gì. Pain gật đầu không nói gì.
-“được rồi bây giờ con hãy nói cho chú biết một thứ gì con thích để chú xăm lên vai con. Đó là một trong các thủ tục bắt buộc của tộc”-một giọng nói trầm bổng vang lên.
Thấy Pain đắn đo suy nghĩ, cô bé chạy lại vạch tay áo bên phải lên để lộ một hình bông hoa hồng lam nhỏ nhắn dưới đó là tên Konan của nhỏ. Cô bé tinh nghịch nói với Pain: “đơn giản là anh thích một thứ gì thì chỉ việc nói ra. Không thì đơn giản như anh Madara hay Itachi thì xem một con số mình thích”
Nói thật hắn chả biết thích cái gì, 5 tuổi hành tinh bị ghé thăm phải đi du lịch, 4 tuổi con nhỏ vẫn chưa biết gì còn nói chi đến cái mình thích, thôi đành bó tay vậy. Pain vẫn chưa nghĩ ra được gì, ông chú cười bảo: “thôi được rồi nếu đã chưa biết mình thích cái gì thì lấy tạm ngày sinh vậy, nào nói ta nghe xem?”
Pain gật đầu trả lời: “ngày 13”.. Hơi thất thần nhưng ông chú vẫn cười nói:
-được rồi giờ thì cởi áo ra để chú xăm cho.
Vừa chạm vào tay phải Pain, ông chú bỗng rụt tay lại nói:
-Cháu vẫn còn bị sốt à mà sao người nóng thế.
Mây nghe vậy, lo lắng chạy lại đặt tay lên vai trái của Pain thì la thất thanh:
-á… sao cháu lạnh thế này bị sốt rét hả.
Kai và Mây thất thần nhìn nhau không nói gì rồi quay ra nhìn Pain, nhưng cả hai đều thấy được từ nhau một nỗi u hoài khi đứng trước một đứa trẻ phong trần này.
Sau một hồi chịu đau đớn cuối cùng hình xăm cũng hoàn thành. Một con số 13 nhỏ nhắn đứng trên tên của hắn.
Bỗng nhiên những cánh tay chia ra trước mặt Pain, gương mặt của ai cũng vui vẻ, cũng tươi cười nói với Pain:
-Chào mừng con đã tới gia đinh
-Chào mừng cậu đã tới gia đình
-Chào mừng anh đã tới gia đình.
Cổ họng hắn nghẹn đắng, xúc động không nói lên lời nhưng tuyệt nhiên không giỏ đến một giọt lệ hay một nụ cười vì hạnh phúc. Một gương mặt vẫn băng giá, hắn chạy đến ôm lấy cả nhà.
Chính thức Pain đã có một gia đình mới.
Mây ôm Pain vào lòng xoa đầu nó rồi nói: “để ta cắt tóc cho con.”
Pain gật đầu không nói gì. Quan sát một hồi Mây gật gù cầm kéo cắt từng lọng tóc của Pain rất cẩn thận. Lát sau Konan cầm gương chạy lại phía trước mặt Pain, nó thấy trong gương tóc vẫn dài như thế, nhưng đã tỉa một nửa mái, phía sau gáy thì buộc lại giống đuôi gà. Xem một hồi lâu hắn xoay sang nói với Mây: “cảm ơn cô!”
Hơi thất vọng trước từ cô, nhưng Mây vẫn gật đầu tự hào trước tác phẩm của minh, cô nói với 3 đứa con: “bây giờ các con dẫn em lên trên lúi chào hỏi 3 vị trưởng lão”.
‘dạ’-Cả ba cùng đồng thanh rồi kéo Pain chạy ra ngoài hướng thẳng lên trên núi.
………………………..
Trước mắt Pain là cả một bầu trời cao trong xanh, từng đàn chim rúi rít bay ra khỏi tổ, xung quanh là những bụi cỏ cao cả mét che khuất thân hình 4 đứa nhỏ.. Ngọn núi nơi 3 vị trưởng lão quả thật cao hùng vĩ, cây côi xung quanh to lớn cao chọc trời, những rễ cây mọc chồi lên cả mặt đất. Càng lên cao lá cây càng nhỏ lại, cây thưa thớt dần, không khí cũng loãng ra nhiệt độ cũng giảm dần.
Hộc hộc Pain đứng lại thở dốc ngước nhìn ba người kia, há hốc mồm, Pain thấy chúng không có vẻ gì là mệt cả ngược lại còn chạy rất thản nhiên như không có khó khăn gì. Bỗng không thấy bóng hình Pain đâu, Madara quay lại nhìn thì thấy hắn đang ngồi ở một gốc cây thở dốc mồ hôi đẫm đìa. Lắc đầu Madara nói: “Itachi, Konan đi trước đi”.
‘Vâng’ cả hai vui vẻ đi trước. Madara quay lại chỗ Pain, ngồi xuống đưa lưng về phía hắn rồi nói: “thôi lên đây, anh cõng lên trên núi”. Ngượng chín mặt, hắn có cảm giác má nóng hừng hực, ngại ngùng chèo lên lưng Madara nói nhỏ: “cảm ơn anh!”
Madara khẽ mỉm cười nói: “đi thôi bám chắc vào”. Nói xong Madara nhảy lên cành cây rồi chuyền từ cành này sang cành nọ mà không chạy bộ như trước nữa. Chạy được một lúc, họ bắt kịp Itachi và Konan đang chạy ở phía trước. Madara nói: “đi thôi nhanh lên”.
Itachi, Konan ngẩng đầu nhìn madara cùng cười rồi nhảy lên cành cây và di chuyển rất nhanh lẹ.
Thân ảnh 3 đứa trẻ thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng. Chẳng mấy chốc chúng đã đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi. Đó là một căn nhà thiết kế rất đặc biệt, tuy nhỏ nhưng rất nhiều phòng và đặt theo hình chữ L. Trước những ngôi nhà là một khoảng đất trông rất rộng, trên đó bày biện 4 giá đựng binh khí với đủ các loại vũ khí.
Đứng từ trên đây, khung cảnh lại càng thêm hùng vĩ. Trước mặt là một thảo nguyên rộng mênh mông, đằng xa có một khu rừng già rộng lớn bị xẻ đôi bởi dòng sông khúc khuỷu. Phía sau lưng ngập tràn những cây cổ thụ cao lớn ăn chắc vào đất nơi có một dòng thác dữ dội ngày đêm đổ xuống hạ nguồn, nơi từng đàn hạc phấp phới trong đám mây mỏng hờ hững trôi,…..
Cạch… cạch… từ trong khu nhà xuất hiện 3 người trẻ tuổi độ 25-28 tuổi nhưng khí chất hơn người, phi phàm tột độ. Người đàn ông đi giữa tay đeo chiếc nhẫn màu vàng khắc chữ 恨 (hận) sau lưng để lộ một chuôi kiếm, nước da ngăm đen có vẻ đi nắng nhiều. Người đàn ông đi bên phải tay đeo nhẫn cam khắc chữ: 忍 (nhẫn trong từ nhẫn nhịn) rắt cạp quần một chuôi kiếm, nước da trắng trẻo. Người đi bên trái là một phụ nữ xinh đẹp, mắt xanh rất sâu, tóc dài màu đen tay đeo chiếc nhẫn màu xanh lam khắc chữ: 忿(sầu) sau lựng là một chuôi kiếm. Cả ba người này đều phảng phất mùi vị của phong sương, phảng phất mùi máu có lẽ trải qua rất nhiều trận chiến.
Thấy ba người này đi ra, Madara Itachi Konan vội chạy lại sa vào lòng họ làm lũng: “sự phụ….sự phụ…. Đã lâu con không gặp người”.
Xoa đầu 3 đứa nhỏ người ở giữa chăm chú nhìn Pain cẩn thận rồi hỏi Madara: “Madara đữa nhỏ này là….”
Madara hiểu ý ghé thầm vào tai gã nói cái gì đó chỉ thấy sau đó, gã nhìn Pain chằm chằm rồi vẫy tay gọi lại. Pain lại gần cúi chào 3 người này cẩn thận rồi đứng ra cạnh Itachi. Gã kia chợt mỉm cười nói:
-Bọn ta là 3 trưởng lão của tộc này. Nếu đã là một thành viên trong gia đình tức là một thành viên trong tộc này rồi. Cởi áo ra quay lưng lại đây để tao xăm lên người con gia huy của tộc ta.
Pain chỉ thấy có một cái gì đó ấm áp đang cọ sát vào lưng nó chứ không đau như chú Kai đã xăm ở tay.
5 phút sau, tiếng của gã kia vang lên: “được rồi”, gã cười khà khà rồi quay đi. Đúng lúc này Madara thất sắc gọi với lấy gã: “sư phụ nhìn kìa”. Gã căng mắt nhìn theo hướng tay Madara thì thấy dòng chữ Akatsuki vừa xăm đang mờ dần rồi mất. Cau mày suy tư một lúc, gã cười nói: “hahaha không sao đâu, đây là hình xăm đặc biệt có tỉ lệ thuận với sức mạnh có lẽ do nó chưa có sức mạnh nên hình xăm nó không hiên”
Madara thở phào nhẹ nhõm nhưng Pain thì ngơ ngác chả hiểu gì, nó lại quăng mắt ra xa ngắm nhìn phong cảnh.
Người thanh niên đeo nhẫn màu cam nhìn Pain thở dài rồi nói: “rất tiếc bọn ta đều có đệ tử cả rồi, và cũng chỉ có một bộ vũ khí nên không thể truyền lại cho cậu được”. Một giọng nói ấm áp ở bên vang lên: “hay là cậu cứ luyện tập những thứ cơ bản coi như là rèn luyện cơ thể”
Pain mặc tâm không để ý đến mấy lời đấy chỉ gật đầu cho qua xong lại tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh.
-Này anh Pain, cầm lấy cái này vào rừng chọn lấy một cái cây sau đó đốn hạ nó. Mỗi ngày một cây đều đặn trong vòng 2 tháng.
Konan mắt hơi buôn đưa cho Pain một cây rừu loại nhỏ. Nhận lấy cây rừu, Pain nhận lấy cây rừu cố nặn ra nụ cười mà nó đã quên từ lúc nào xoa đầu Konan nói:
-Đừng buồn Konan, hãy cố mà luyện tập nhé phải thật mạnh để sau này con bảo vệ anh.
Konan không nói gì đôi mắt hơi đỏ nhìn nụ cười rạng rỡ của Pain, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên nó cảm thấy đẹp đến thế, trong lòng tự dưng thấy ấm áp hẳn lên nhưng nó đâu biết rằng đây là nụ cười cuối cùng của Pain.
Đi vào trong rừng sâu, nó không quên để lại những kí hiệu trên thân cây tránh bị lạc đường. Lượn trong rừng một lúc, Pain chọn một cái cây nhỏ vung rừu chặt. ‘cộp’ một âm thanh thuần túy vang lên vọng cả rừng, lưỡi rừu bị bắn ngược trở lại, thân cây bị mẻ một tí nhưng vẫn đứng thẳng.
Tức mình, Pain vác cây rừu phang liên tục 3 nhát vào thân cây. Hộc hộc, keng chiếc rừu rơi xuống đất, Pain ngồi dựa vào thân cây không còn sức để nâng cây rừu lên nữa.
Pain thiếp đi và trong giấc ngủ, một giọng nói lại vang lên: “còn ngủ được à, có muốn trả thù ba mẹ không?”
Pain đáp ngay: “tất nhiên là có, nhưng mà thân cây cứng quá tôi không chặt được. Mà ông là ai thế”
Giọng kia cười khan vài tiếng rồi nói tiếp: “là ai không quan trọng. Thân cây đã cứng thì tinh thần của người phải cứng hơn”.
Giật mình, Pain tỉnh dậy, không biết nó đã ngủ được bao lâu rồi nhưng mặt trờ đã bắt đầu chuyển đỏ, những cơn gió nhè nhẹ kéo theo những đám mây chạy khắp bầu trời. Cầm chiếc rừu trên tay, nó điên cuồng chặt thật mạnh vào thân cây, chặt hết sưc bình sinh.
Cộp cộp cộp… những âm thanh liên tục vang ra nhưng tuyệt nhiên thân cây không đổ. Bất lực, Pain hét lớn ‘chết tiệt’ rồi đấm vào thâm cây. Cạch…. Thân cây từ từ đổ xuống trước cú đấm của Pain, ‘ầm’ khói buốc mù mịt, chim chóc ở cạnh hoảng loạn bỏ chạy rúi rít. Pain cười sung sướng lần theo những dấu vết trên thân cây trở về.
Lúc này mặt trời cũng chuẩn bị khuất núi, trước của ngôi nhà Pain thấy ba hình bóng quen thuộc đang đứng đó chờ ngóng một ai đó. Vừa thấy Pain ở bìa rừng, Konan đã cười toe toét chạy đến bên Pain: “A, anh Pain kìa”. Pain tiến lại gần đưa cây rừu cho Madara nói: “em chặt xong rồi anh cất hộ em cái rừu này”. Madara gật đầu quay người đi không nói gì. Đứng từ xa, ba vị trưởng lão nhìn Pain với anh mắt nghi ngờ xong bước ra nói:
-Không còn sớm nữa 4 đứa về đi
Bốn anh em cúi chào ba vị trưởng lão rồi ra về. Đi được một đoạn, Pain lảo đảo ngã về phía trước, ngay lập tức Madara xuất hiện cho hắn ngã lên lưng mình rồi cõng đi.
Cách nhà một đoạn Pain khé nói với Madara: “anh cho em xuống đi đừng để họ lo lắng”-Madara không đáp chỉ ngồi xuống thả Pain ra. Pain lảo đảo vài bước rồi cố gắng đứng vững xong bước đi cùng Itachi và Konan, ở phía sau Madara nhìn theo hình bóng của Pain mà trong mắt hiện lên một vẻ gì đó rất tha lương.
Về đến nhà, Pain thấy có mấy cây cung màu đen treo ở ngoài, trong nhà thì có tiếng cười nói rất vui vẻ. Konan thấy vậy cười tít mắt: “họ đến rồi”. Còn Itachi bình thường vẫn điềm đạm bỗng dưng lại trở nên hoạt bát lao thẳng vào nhà.
Pain hơi ngại ngùng đứng ở cửa chưa giám vào thấy vậy Madara từ đằng sau đi đến kéo tay Pain và nói: “đây là tộc tiên rừng họ có quan hệ rất thân thiết với chúng ta”.
Bước vào căn phòng rộng lớn, Pain thấy trong đó có một toán người mặc áo choàng màu xanh đang cười nói vui vẻ, quét mắt nhìn Pain há hốc mồm khi thấy Itachi cười nói rất tự nhiên với một cô gái có nước da hồng hào, tóc dài màu xanh lá cây, tai nhọn.
Thấy Pain bước vào, Mây vui vẻ nói: “con về rồi đấy à, mau vào đây”. Những người xung quanh bỗng im lặng quét mắt nhìn Pain rồi lại cười nói hô hố: “đây là đứa trẻ mà cô vừa kể hả. Trông nó rất lạnh lùng”. Pain hơi ngượng nhưng mặt vẫn chẳng có biểu hiên gì.
Itachi cầm tay cô gái kia đến giới thiệu: “đây là Rin, 6 tuổi”. Cô gái cười thật tươi nhìn Pain, đôi mắt màu xanh lục thật long lanh, mũi cao và thon càng làm cô gái trở đẹp hơn. Bờ môi chúm chím hình trái tim phát ra những âm thanh thật ngọt ngào: “xin chào! Chị là Rin hơn em một tuổi, Em là Pain phải không?”
Pain cúi chào nói: “em là Pain một thành viên mới trong gia đình”. Xong cùng madara đi về phía cuối nhà.
Tối đó họ mở tiệc thật linh đình, ca hát rất vui vẻ, ai cũng say nhèm chỉ riêng những đứa trẻ là không bị sao. Đừng ngoài hàng lang dựa vào lan can, Pain nhìn vào bữa tiệc tàn mà trong lòng cảm thấy nhớ nhà, nhớ cảm giác vui đùa bên ba mẹ, muốn khóc nhưng không sao khóc được, gương mặt vận lạnh băng. Lật người nó ngước nhìn lên mặt trằng tròn trịa sáng vằng vằng giữa trời đêm. Bất giác nó cảm thấy mặt trăng thật giống nó, một mình cô độc đứng giữa trời, một giọng nói trên mái nhà vang lên: “trăng thật đẹp”
Không tiếc lời, Pain đáp lại: “nhưng cũng thật cô đơn”. Lập tức một cánh tay thò xuống, nắm chắc lấy cánh tay, Pain được kéo nên mái nhà. Trên đó là Madara đang nằm vắt chân ngắm nhìn mặt trăng rồi thở dài. Pain đến bên nằm cạnh Madara hỏi:
-Sao anh không xuống dưới chơi với họ.
Madara quay ra nhìn Pain rồi lại nhìn mặt trăng nói: “bọn họ phiền phức lắm, hễ uống say là lại nói nhiều, anh không thích nên lên đây”.
Pain khẽ kêu đau đớn trả lời: “hình như Itachi thích chị Rin”. Madara khẽ gật đầu không đáp.
Pain hỏi tiếp:
-sau này anh có ước muốn gì?
Madara chau mày suy ngẫm một lúc rồi nói:
-Anh muốn được tới trường đi học. Thế sau này cậu tính sao?
Pain nhìn Madara trong lòng cảm thấy một chút tổn thương nói:
-Em muốn trở về thế giới của em để…
Ngừng lại một lúc Pain nhìn lên trời đêm sau thẳm rồi tiếp:
-để em có thể đứng trước mộ cha me em mà nói rằng: “con vẫn còn sống mạnh khỏe đây. Nên ba me đừng lo”
Madara khóe mắt thấy cay cay không giám đưa mắt nhìn Pain sợ không cầm lòng được mà nhìn lên trời cao vời vợi. Chợt gã cầm tay Pain đưa ra trước mặt, Pain khẽ kêu nhưng vẫn cố cắn răng chụi đựng. Nhìn thấy những vết phồng rộp trên tay Pain, Madara mắt trùng xuống rồi nhìn lên mặt trăng sâu thẳm mà lòng lặng trĩu bao suy tư nói:
-Nếu không chụi được thì ngày mai đừng vào rừng chặt củi nữa, để ảnh hưởng đến sức khỏe không tốt đâu. Đừng lo anh sẽ bảo vệ cậu mà, vì vậy cậu chỉ cần sống thật tốt cho đến khi trở về thôi.
Nói xong, Madara mặt đỏ bùng nhảy xuống mặt đất bỏ lại Pain bơ vơ trên mái nhà.
Một lát sau, chiếc được đặt lên kèm theo tiếng nói: “khi nào buồn ngủ thì về phòng ngủ. Hôm nay con bé đó ngủ ở đây nên trong phòng anh hơi trật. Chụi khó một tí nhé.”
Một bầu không khí im lặng lại bao trùm lên tất cả, chỉ còn những tiếng cười khúc khích của đám Itachi dưới nhà. Pain quay trở về căn phòng tối tăm nhưng thật ấm áp, cầm lấy chiếc nhẫn nó thầm nhủ: “bọn họ thật hạnh phúc khi có gia đình, còn ta thì sao….”
“Pain dậy thôi hôm nay chúng ta lại lên núi luyện tập tiếp”-Pain uể oải ngồi dậy nhìn Madara đứng cạnh mình. Có tiếng ồn ào ở ngoài sân, Pain hỏi: “có chuyện gì ngoài kia thế anh”. Madara quay ra nhìn rồi đáp: “hôm nay đám người tộc tiên rừng cũng lên núi chào hỏi ba vị trưởng lão. Thôi nhanh nên”. Pain gật dầu cùng Madara bước ra ngoài.
-“nào chúng ta cùng đi” người đứng đầu của đám tộc tiên lên tiếng. Ngay lập tức mọi người cùng khỏi hành.
Những bóng người đen thấp thoáng trong khu rừng, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Một lát sau Pain và Madara mới lên đỉnh. Cũng không ngoại lệ, ở mọi người đều cười nói rất vui vẻ.
-“ê thằng nhãi còn không mau đi chặt cây”- gã nam nhân đeo nhẫn vàng quát lớn. Mặt Pain vẫn chả có biểu hiện gì vội vàng cầm chiếc rừu rồi tiến vào rừng.
-“nào mọi người, tiếp tục tiếp tục”
-“à ha… Rin nhà ta càng lớn càng trở nên xinh đó nha”
-“hihihi…người cũng thế càng ngày càng trẻ”
……………..
Cộp….. cộp….cộp… những âm thanh đều đặn vang lên trong khu rừng, thấp thoáng dáng hình cậu bé vung từng nhát rừu chắc lịch vào thần cây. Chả mấy chốc ầm một thân cây đổ xuống. Vứt cây rừu xuống đất, Pain thở hổn hển nói: “cuối c..c..cùng cũng xong”, nó ngồi dựa vào gốc cây thiếp đi không biết bao lâu chỉ biết lúc mở mắt ra mặt trời đã chuyển sang đỏ. Vội vã quay lại đỉnh núi, tiệc đã tàn, mọi người đã về hết chỉ còn Madara đứng đó.
-“mau trả rừu rồi về”-Cùng Pain đi vào bãi đất trống, Madara lên tiếng: “ba vị trưởng lão, Pain đã làm xong bài tập hôm này, bọn con về đây”. Bên trong vọng ra đúng một tiếng: “ừh”.
Madara cùng Pain cúi đầu hành lễ rồi cất bước ra về. Khi bóng dáng của hai thằng nhỏ khuất đi, bên trong căn nhà vang vọng tiếng nói: “hai người có thấy không, có thấy hình bóng của ngài ấy trong thằng bé đó không. Nếu như đám nhỏ kia không bảo nó từ hành tinh khác đến có lẽ tôi cũng nghĩ nó là con của ngài ấy”.
Giọng nam nhân vang lên: “uh tôi cũng nghĩ vậy”
Cô gái trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Đợt đó tôi nghe mọi người bàn tán rằng lúc mà ngài ấy xuất hiện cũng có một quả cầu lửa rơi xuống như thằng nhóc này”
Người kia vội phủ nhận: “tin vịt mà cũng nghe”
…………….
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng
Thoáng cái đã một năm
Pain cũng dần trở lên mạnh mẽ hơn, trải qua các bài tập hà khắc của ba vị trưởng lão cơ thể của Pain dần chắc khỏe, dẻo dai hơn trước rất nhiều.
Madara Konan Itachi đã được ba vị trưởng lão truyền lại vũ khí, nhẫn và toàn bộ kiến thức cũng như võ công của họ. Bây giờ ba người đó đã mạnh hơn rát nhiều.
Và rồi Pain cũng đưa ra một quyết định, là rời khỏi căn nhà đó đến một nơi nào đó trên thế giới này luyện tập bởi lẽ hắn đã học được mọi thứ căn bản ở đây rồi. Nhưng trước khi ra đi nó muốn giải quyết dứt điểm một việc với Itachi, đó chính là xác định chuyện thằng nào làm anh thằng nào làm em chứ cứ để ngang hàng sau này cũng khó xưng hô.
Vậy là một trận quyết chiến xảy ra, Pain bước đến trước mặt Itachi nói: “hôm nay là ngày cuối cùng tớ ở đây cho nên phải giải quyết dứt điểm việc này”
Hiểu ý Pain, Itachi điềm đạm nói: “được, nếu cậu đã thích tớ chiều nhưng không được như 200 lần trước là không tính đâu đây”.
Không nói nhiều, Pain đặt một tay lên bàn thay cho lời nói. Hai bàn tay bé nhỏ chạm nhau, ngay lập tức xung quanh trở lên ngột ngạt bởi khí lực của hai người này đang phát ra.
Pain nghĩ thầm: “sức mạnh gì thế này. Thật là khủng khiếp”
Itachi cũng nghĩ thầm: “thằng này là cái thứ gì thế. Trong vòng một năm mà có sức mạnh khủng khiếp thế này”
Rắc, rắc chân bàn bắt đàu chuyển động, chỗ đặt tay của Pain và Itachi nún xuống mặt bàn xuất hiện những vết nứt. Pain dần thất thế, tay bị vật nghiêng về phía bên phải.
Itachi cười lớn: “hahaha Pain chuẩn bị làm em tớ đi”.
Không cam lòng, Pain quát lớn: “mở đi… Đừng có khinh thằng này”. Dùng toàn bộ sức lực, Pain hét: “thua đi”
Rầm, mặt đất ở bốn chân bàn lún xuống. Cuộc đấu kết thúc, mọi người bất ngờ há hốc mồm.
-“anh Itachi em thua rồi” Pain nằm úp mặt xuống bàn than thở.
-“cuối cùng cũng chụi nhận thua”-Itachi vui vẻ nói nhưng trong đầu lại nghĩ: “tí nữa thì vẹo may mà mình đang áp đảo nó”
‘hahaha…hahaha….’ mọi người cười nói vui vẻ. Madara đến bên cạnh Pain vỗ vai an ủi: “thôi không sao. Lần sau yếu đừng ra gió hắc hắc”
Tức không làm gì được, Pain phụng phịu đứng dậy nói: “cảm ơn gia đình cô chú đã quan tâm đến con. Sau này con xin báo đáp”
Mây hai mắt hơi đỏ nhìn Pain nói: “nếu sau này gặp khó con cứ quay về vì đây cũng là nhà con mà”
Kai đưa tay xoa đầu Pain nhẹ nhàng nòi: “ra ngoài con chớ dùng tên Akatsuki làm họ kẻo mang họa sát thân”.
Pain nhìn vậy cũng thấy mủi lòng nhưng đáng tiếc mặt hắn không biểu lộ được cảm xúc gì, bất lực hắn đành cúi đầu chào gia đình tốt bụng này rồi quay người ra đi.
Một thân thể ấm áp chạy tới ôm lấy Pain, không ai khác đó chính là Konan, con bé khóc sướt mướt nói: “ở lại đi mà anh Pain, em không muốn xa anh đâu, anh ba”.
Pain dùng hai tay đẩy Konan ra xoa đầu nó rồi nói: “nín đi nào Konan, em khóc trông xấu lắm biết không. Sau này anh sẽ còn trở về mà”.
Nghe Pain nói vậy con bé cũng ngừng khóc rồi cười tinh nghịch. Đi được ba bước hắn chợt dừng lại suy nghĩ cái gì đó: “ây da bị đá đểu rồi, anh ba là thế nào. Con bé chết tiệt”.
Pain quay lại nhìn kĩ gia đình năm người lần cuối rồi cất bước ra đi. Hắn đâu biết rằng đây là lần cuối cùng gã có thể nhìn thây đầy đủ gia đình họ. Mà thôi đấy là chuyện của sau này còn bây giờ thì hắn đang đi về hướng bắc. Nơi được đồn rằng có một vị cao nhân đang ẩn cư.
Mời mọi người qua đây xả đạn: Thôi chết chưa đủ số bài nên không thể post link mong mọi người thông cảm, vui lòng qua Tang Thư Luạn Đàm tìm Góp ý truyện Akatsuki
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Người Cô Độc
Thể loại: Chưa xác định (Cái này thì nhờ mọi người xem hộ)
Nguồn: 4vn.eu
----oo0oo----
Chương III: Cao nhân hay quái nhân? (Phần 1)
Bịch....bịch..bịch… một bóng người đang cưỡi trên vật thể màu đen kêu phát ra những tiếng kêu quái dị di chuyển trong ánh chiều tà, trên mặt đất nơi vật thể đó đi qua in hằn một đường dài nhu có con rắn trườn qua. Bỗng dưng gã dừng lại nghe ngóng một hồi rồi phóng thẳng về phía trước mặt.
Cách đó không xa, gã nhìn thấy một cuộc hỗn chiến giữa người và thú. Một cậu bé nhỏ tuổi đang liều chết đánh nhau với hai con hổ. Nhìn kĩ thì hình như đứa bé đang ôm con hồ ly trong người, còn hai con hổ thì liên tục tấn công về hướng con hồ ly. Thoạt nhìn có thể thấy mục tiêu của hai con hổ là con hồ ly. Đứng ở xa quan sát gã thấy, cậu bé người be bét máu vẫn một mực ôm con hồ ly vào lòng không buông, còn hai con hổ thương tích đầy mình xem ra đã có một cuộc huyết chiến xảy ra.
“grừ grừ” con hổ gầm lên rồi nhảy tới, dơ móng vuốt ra mà tấn công. Cậu bé mặt vẫn lạnh băng không biểu hiện gì, nghiêng người né một vuốt của nó.
‘á’ tiếng la thất thanh vang lên, con hổ kia chỉ chờ có thế liền nhào tới cắn vào tay cậu bé. Máu chảy đầm đia, nhét con hồ ly vào trong áo, cậu bé gầm lên một tiếng dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt con hổ. ‘grừ…’ con hổ bắn ra xa lộn trên mặt đất mấy vòng nhìn cậu bé gầm gừ..
‘hống’ hai con hồ cùng nhảy tới, cậu bé nhanh nhẹn tránh được một con, thừa lúc không để ý con hổ kia ngậm vào một vai của cậu bé.
‘á’ một tiếng kêu thảm thiết phảng phất trong gió, mặt cậu bé hới nhăn lại và trắng bệch. ‘bụp bụp bup’ câu bé liên tục đấm vào mặt con hổ.
Mắt đổ ngầu, con hổ gầm lên ‘ừ…’ừ..ừ…(grừ grừ grừ) tức giận lăng cả người cậu bé xuống đất.
‘rầm’ một thi thể đập mạnh vào đất, bụi bốc lên mù mit. Từ trong đám khói phảng phất hình dáng nhỏ bé người be bét máu đang cô gắng đứng dậy. Đưa đôi mắt đỏ ngầu vì máu nhìn hai con hổ phía trước uất hận, hộc thằng nhỏ phun ra một búng máu. Lảo đảo vài bước, cả người thằng nhỏ từ từ ngã về phía trước cái rầm.
Hai con hổ gầm lên sung sướng nhảy tới cắn thằng nhỏ.
“thần la thiên chinh”-một giọng nói vang lên. ‘rống’ hai con hổ rên la thảm thiết. ‘ầm’ mặt đất bị cầy lên đẩy hai con hổ bay xa tít tắp, đất đá trên đường đi bị nghiền nát thành vụn cát, cây cối cách đó 20m đổ rạp xuống đất, khói bụi bay đen xì cả một khoảng trời.
Bịch bịch bịch tiếng vang càng lúc càng gần, ngẩng mặt lên lên nhìn, cậu bé chỉ kịp thốt ra: “xe máy” rồi ngất lịm đi.
Bóng người bí ẩn tiến lại gần thi thể của cậu bé, nhìn nó một hồi rồi lẩm bẩm: “nhỏ thế này mà có thể khiến hai con mãnh thú ra lông lỗi thế kia quả không tầm thường ngoài ra nó còn biết đây là xe máy xem ra thằng nhãi này có chút đặc biêt”. Đặt cậu bé lên xe, gã lạ mặt phóng xe chạy tít mù về hướng bắc.
……………
“tỉnh dậy đi, còn định nằm đến bao giờ nữa ngươi tìm thấy người cần tìm rồi đấy”-giọng nói đó lại vang lên trong đầu Pain. Từ từ mở mắt ra, trước mắt nó là một cái vật phát sáng treo ngược trên trần nhà không lệch đi đâu được đó là bóng đèn, thoảng thốt Pain đưa mắt nhìn xung quanh. Những đồ vật này thật quen thuộc với Pain, một cái tủ sách, một cái bàn học, một cái quạt,…. Giật mình hắn cứ tưởng đã trở về thế giới của mình.
‘Xoạch’ cánh cửa trước mặt mở ra, một thanh niên tầm 18-19 tuổi bước vào, tóc trắng đeo một cái mặt lạ ở bên phải đầu, sau lưng để lộ một chuôi kiềm. Mặt hơi dài, mũi cao, mắt hai mí màu đen sâu thẳm.
-“tinh rồi à, lại đây ăn với ta” gã nhìn Pain nói, một giọng nói thật nhẹ nhàng. Pain thừ ngưởi ra một lúc rồi cúi đầu nói: “cảm ơn anh đã cứu mạng”.
-“không có gì không có gì”
Gã kia cười nói vui vẻ rồi quay đi. Pain từ từ tụt xuống giường, vừa đặt chân xuông đất cảm giác ê buốt lan ra khắp người, nguyên một cơ thể uể oải đau đớn như không muốn nghe theo lệnh của chủ nhân nó.
Vật vã một lúc, Pain bước ra khỏi phòng đi theo người thanh niên tốt bụng kia. Một không gian hoàn toàn khác mở ra trước mắt Pain. Trước mặt là một cái sân rộng lớn phủ đầy cỏ tươi, trên đó là một chiếc xe phân khối lớn màu đen hai ống xả nổi bật với hình đám mây đỏ viền trắng in trên thân xe. Hai cái đèn đằng trước cũng đặc biệt đỏ lừ từ đầu tới đít. Bên cạnh là một cái xe nhìn giống cái xe kia nhưng rất thô xơ, như kiểu chỉ có khung xe và hai cái bánh đích thị đây là xe đạp.
-“nhanh lên, vào đây”-gã thanh niên gọi Pain. Trước mắt nó là một căn phòng khá rộng, làm bằng gỗ theo kiểu Nhật Bản. Kéo cái cửa qua một bên, hắn thấy trong phòng này rất đơn giản. Vẫn chỉ là một cái quạt một cái bóng điển, một cái bếp chạy bằng năng lượng mặt trời, một cái tủ lạnh, một cái TV, một cái đầu DVD se cần hen, cuối phòng là một cái tủ sách cạnh đó lầ một cái két sắt.
Cộp cộp hai tô to tướng đặt trước mặt Pain, gã cươi nói: ‘ăn đi phở bò Hà Nội đấy’. Nói là làm vừa đặt cái bát to lớn xuống hắn ngồi vào ăn không biết trời đất.
Mùi vị thật thơm nhưng cũng thật quen thuộc, có lẽ lâu lắm rồi nó không ăn món này. Sụp sụp, Pain đưa cái bát ra trước mặt gã nói: “em ăn xong rồi”.
Cạch hai cái đũa rới xuống bàn, gã thất sắc nhìn Pain nói: “được rồi đợi anh một tí.” Nhưng trong đầu gã lại nghĩ: “thằng ranh này là quái vật à ăn nhanh thế. Chắc giữ nó lại vài ngày là táng gia bại sản mất”
Một lát sau gã ngồi xuống bàn hỏi:
-Em tên là gì? sao 3 hôm trước lại choảng nhau với hai con kia?
-Em là Pain năm này 6 tuổi. Hôm đó em đang đi trên đường thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con gì đó. Tò mò em đến xem thì thấy hai con hổ đang tấn công con hồ ly. Đang định bỏ đi thì con hồ ly chạy lại chỗ em và thế là…..
-**Thánh nhọ. Thế mà mình cứ tưởng nó có lòng tốt ra tay cứu con hồ ly ai dè….**-
Gã nghĩ thầm trong bụng là thế nhưng ngoài mặt ra vẻ dò xét nhìn Pain hỏi:
-Em biết cái kia là gì không?
Nhìn theo hướng hắn chỉ, Pain gật đầu nói:
-Đấy là xe máy
Hơi ngạc nhiên gã rút trong người ra một vật hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay đặt lên bàn đang định nói thì Pain cầm ngay cái đấy lên nói:
-a sờ mát phôn, em cứ tưởng ở đây không có điện thoại ai dè….
Mắt chữ A mồm chữ O, gã nhìn Pain rồi cười: “Hình như em không phải người ở đây”
Dựng đứng người, Pain nhìn gã với vẻ tò mò nói:
-Đúng rồi! em từ hành tinh khác đến đây.
Gã kia như biết trước được điều này hắn lại cười rồi nói:
-Nơi đó là trái đất phải không? Anh mày cũng từ đó đến đây.
Pain sung sướng nhảy cẫng lên:
-hahaha thế mà em cứ tưởng có mỗi em sống sót chứ. Mà hôm trước lúc anh cứu em, em thấy anh ra một trưởng gì gì đó mà khiến hai con hổ bay đi thế.
Gã thanh niên cau mày nói:
-đấy là thần la thiên chinh. Mà chú mày bảo rằng ‘sống sót’ nghĩa là gì thế?
Pain ngạc nhiên nhìn gã thanh niên hoài nghi:
-Chả phải lúc chúng ta chạy trốn, trái đất bị tộc Sayja xâm lược còn gì.
Gã kia chả vờ ngớ ngẩn nói:
-Àh anh nhớ rồi.
Hắn giật mình nghĩ thầm: “uầy uầy hình như hai tên khốn kia có nhờ mình dạy dỗ một thằng trốn nhà đi bụi chả nhẽ là thằng này. Thế mà dám bảo hôm nay nó mới tới hại anh mày ngồi đợi dài cổ cả buổi sáng”
Bỗng nhiên hắn nhìn Pain cười rồi:
-Hình như ku cậu đang đi bái sư học đạo, có muốn học cái này không? Hay là học cái này?
Pain nhìn theo hướng tay gã chỉ, thấy mắt hắn chuyển sang màu xanh trắng đặc trưng bởi các vòng tròn đồng tâm, rồi con mắt của gã chuyển màu đỏ có ba dấu phẩy xoáy tròn màu đen bên trong. Dụi dụi mắt Pain nhìn lại một lần nữa rồi nói:
-Thôi, em còn phải lên đường tìm cao nhân học nghệ.
Đang hí hửng, gã thanh niên bỗng nhiên cụt hứng mắt sa sầm nghĩ: “hả??!! cái gì. Thằng ôn con, dám chê anh mày không phải cao nhân” rồi tươi tỉnh chỉ tay ra ngoài nói:
-Chạy ra ngoài xem cái biển ở trên cửa kia kìa.
Pain đứng lên chạy ra ngoài nhìn cái biển ghi rõ 4 chữ: Cao Nhân Là Đây. Nó nghĩ thầm: “đùa à, mình chưa bao giờ thấy cao nhân nào lại tự nhận mình là cao nhân cả” nhưng mặt vẫn hớn hở chạy vào vội vàng quỳ xuống nói: “sư phụ con có mắt không thấy thái sơn mong người bỏ quá nhận con làm đệ tử”
Mặt đắc ý, gã nhìn Pain rồi nói: “ hắc hắc thôi đứng dậy chúng ta là người ở thế giới khác nên làm ăn cũng phải khác. Mau đưa cho anh hồ sơ nhập học”
Ngồi phắt dậy, Pain mặt ngáo ngơ nhìn ông thầy trẻ tuổi nói: “ơ! Em tưởng ở cao nhân là người ở thế giới này nên không mang theo hồ sơ nhập học”.
Gã nghĩ thầm: “phải dọa nó mới được”-một nụ cười nham hiểm: “chẹp. Trông thế kia mà lạc hậu. Anh nói cho chú biết bây giờ ai còn đi xin học cái kiểu quỳ xuống rồi nói vài câu thế này thế nọ, xong OK đứng dậy yên tâm hôm sau đi học. Mơ đi cưng. Không có thì nghỉ. Anh mày không chơi dại, không lúc bị phòng giáo dục sờ gáy thì ngồi bóc lịch cả lũ”
Pain hoảng sợ chạy đến đấm bóp vai cho gã rồi nhỏ nhẹ nói và tai hắn: “em là nhân vật chính đấy nếu anh không dạy thì làm sao mà chuyển cảnh được.”
Mặt trắng bệch người lạnh toát gã nghĩ thầm: “Thằng ranh được lắm. Rồi anh đây sẽ trả thù” xong đứng phắt dậy ra vẻ cao nhân: “thôi được rồi, nếu như ku cậu đã nói đến nước như thế mà anh mày không nhận nữa thì còn ra gì. Hôm nay dừng lại ở đây, ngày mai bắt đầu luyện tập”.
‘Hăc hắc, phải thế chứ’- Pain cười thầm trong bụng, bỗng dưng quét mắt một vòng rồi hỏi gã: ‘sư phụ, cái con hồ ly kia đâu?’
-‘sư phụ sư phẹo gì, gọi là thầy đi. Con hồ ly ấy ở sau nhà đấy. À mà trong coi cẩn thận nó mà thịt mấy con gà ở nhà hàng xóm là đền ốm đấy’
Nói rồi gã vào tủ lấy ra một quyển tạp chí, khuôn mặt rất đê tiện. Pain nghĩ thầm: “chắc lại mấy cái tạp chí chân dài rồi, thôi kệ mình qua xem con hồ ly đã”.
Phía sau nhà là một cánh rừng hoa rộng lớn, nổi bật nhất là hoa cúc vàng và hoa hồng. Bầu trời trong xanh cao đến vô tận càng làm tăng thêm không gian rộng lớn của cánh rừng hoa. Hương thơm ngào ngạt bay khắp nơi, thu hút nhiều loài ong bướm đến kiếm mật.
‘Woaooooo’-một tiếng kêu thật dễ thương vang vọng cả rừng hoa. Một tiểu hồ ly trắng 9 đuôi với bộ lông trắng muốt đang vườn hoa bắt bướm. Chốc chốc lại kêu nên những tiếng thích thú. ‘ắt….xì..ìiii’ cả người tiểu hồ ly bị đẩy về sau. Nó nằm ườn trên những thảm hoa lăn qua lăn lại hưởng từng tia nắng chiều tàn dịu êm. Phải nói rằng con tiểu hồ ly thật biết vùi hoa dập liễu.
Bất giác, nó đưa đôi mắt màu đen trong vắt nhìn dáng người nhỏ bé đang ngồi ở sàn gỗ nhìn nó. Nó kêu lên một tiểng rồi chạy tới nhảy vào lòng Pain. Một cảm giác thật mềm mại, Pain đưa tay lên vuốt ve bộ lông trắng muốt nó. Con tiểu hồ ly thì có vẻ thích thú để nguyên cho Pain vuốt ve bộ lông, chốc chốc nó lại khẽ kêu tỏ vẻ thích thú.
Để con tiểu hồ ly ngồi trên lòng, Pain chống hai tay ra sau đưa mắt ngắm nhìn không gian yên tĩnh mà rộng rãi của rừng hoa. Trong lòng chợt tĩnh lặng, Pain nằm ườn ra sàn, hai tay vòng ra sau gáy làm gối ngắm nhìn bầu trời rộng lớn mà lòng tự dưng lặng trĩu. Nhìn tiểu hồ ly đang ngủ ngon lành trên ngực nó, Pain bất giác đưa tay lên xoa đầu nó, không biết trong giấc mơ có gì mà nó thấy tiểu hồ ly khẽ dụi đầu vào người Pain nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhìn đám mây trôi hững hờ trên bầu trời rộng lớn, chợt Pain cảm thấy trong lòng khắc khoải, hắn nhận ra cuộc đời con người cũng giống như đám mây kia, chỉ di chuyển khi nào có gió thổi. Chìm trong dòng suy nghĩ Pain thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Không biết đã ngủ được bao lâu, nhưng lúc mở mắt ra Pain thấy bàu trời đã nhá nhem tối. Trong nhà dèn đã sáng, những cơn gió nhẹ dịu thôi qua cuốn theo mùi thức ăn thơm lừng bay khắp làng xóm.
Một tiếng nói vọng ra: “Pain vào ăn nhanh để anh mày còn xem phim”
‘rồi rồi em vào ngay’-bế trên tay con tiểu hồ ly, Pain vừa đi vừa suy nghĩ: “cáo….hồ….không phải là cáo bình thường,…không…phi” rồi thốt lên: “a nghĩ ra rồi từ nay trở đi mày sẽ tên là Phi Hồ”. Không biết nó có hiểu hay không nhưng mắt nó híp lại một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nằm dài trên ghế, gã nói:
-Bắt đầu từ ngày mai, sáng luyện tập sức khỏe chiều tối luyện tinh thần tối học văn hóa.
Pain không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi hỏi:
-Anh đang đọc cái gì mà nhìn mặt hãm thế?
Gã kai nhíu mày quay ra nhìn Pain rồi lại hớn hở đọc tiếp và nói:
-Mày thì biết cái gì, anh đây đang nghiên cứu về thế giới phụ nữ.
-“Cái gì? Định lừa ai? Nghiên cứu cái beep gì mà mặt đê tiện thế kia. Cao nhân cái vẹo gì mà lại chảy máu mũi thế kia. Hăc hắc đúng là bì ổi vô sỉ” Pain nghĩ như vậy trong đầu nhưng mặt mày hớn hở nói: “thôi em về phòng đây”
Gã kia không nhìn chỉ ‘uh’ rồi cho qua.
………………………………….
“thầy…thày…thầy… đậy đê sáng rồi’-Pain gõ của ầm ầm gọi lớn. Bên trong có tiếng vọng ra: “mới sáng ra có chuyện gì thế?”
‘Thế cái búa’ Pain nghĩ thầm rồi nói tiếp: “hôm nay là ngày luyện tập đầu tiên của em anh nhanh lên hộ cái”. ‘rồi rồi đợi một tí’
‘xoạch’ canh cửa mở ra, từ bên trong bước ra một bộ mặt mệt mỏi nói: “được rồi đi thôi” Hắn rút trong túi ra một tờ giấy có ghi một cái gì đó, nhìn một lượt rồi nói: “hôm nay có 10 người nhờ đi chặt củi mỗi người một bó thôi. Nhanh lên không lại không kịp trả hàng lúc chiều tối”.
Pain nhếch mép cười: “xời có 10 người nhờ đi chặt củi mà cũng sợ. Em từng chặt rất nhiều củi rồi. Khỏi lo đến giữa buổi là xong thôi”
Gã kia há hốc mồm nhìn Pain, trong đầu nghĩ thầm: “thằng ôn con chết tiệt, anh mày đang định nhẹ tay với mày, ai dè mày lại thích thể hiện. Quả này phải cho mày biết mặt”, rút trong mình một cuộn giấy nói:
-à quên, chú mày đeo cái này vào.
Dở cuộn giấy ra, trên đó ghi rất nhiều kí tự lạ, gã cầm kim đâm vào tay lấy một ít máu rồi kết ấn đập tay xuống tờ giấy. ‘bùm’ muột làn khói mờ ảo xuất hiện rồi biến mất để lại một đống đồ.
Gã nhìn Pain nhăn nhở nói:
-mặc vào đi ku. Cái ba lô nặng 20kg, cái áo giáp có 10 kg thôi, 6 cái vòng tay thì chia đều ra hai tay, mỗi cái nặng có 1kg, à đôi giày kia thì cũng chỉ 10 kg thôi. Hai miếng giáp ở bắp đùi mỗi miếng 1kg, 2 miếng giáp vai cũng thế.
Pain tái sắc chửi thầm: “lão khốn chết tiệt, đồ con cóc thù dai. Lấy việc công trả thù tư”. Loay hoay mãi Pain mới mặc được hết toàn bộ đống đồ lềnh kềnh này. Tính ra cũng phải 50kg chứ đâu ít. Pain cố tỏ ra vui vẻ như không có gì đáng ngại cả. Hơi thất vọng trước thái độ của Pain, gã dẫn Pain lòng vòng đi lên núi. 500m bỗng dưng thành 600m.
Ngọn núi cao 500m cách đó chừng 100m nhưng cũng phải mất đến hơn một giờ Pain mới lết đến đỉnh núi. Vừa lên tới dốc, Pain ngồi tệt mông xuống nên đất thở hổn hển mặc kệ cho gã cười khoái trá.
-hắc hắc bây giờ mau đi thu nhặt cành củi khô đi, nếu không đủ 10 bó là phải đón chủi đấy.
Gã nghiến răng nhắc thật rõ từng câu từng chữ chọc tức Pain.
Pain tức không làm gì được, cũng may bên cạnh hắn có một Phi Hồ ngoan giúp nó nhặt những cành củi chất lại thành đống. Còn Pain thì nặng nề nhấc từng cái chân đi khắp quả núi nhặt nhạnh từng cành cây. Cả người đau đớn, đôi chân tê nhức chỉ trực chủ nhân của nó nản chí là làm biếc không nghe lời. Loay hoay mãi trên đỉnh núi đến xế chiều, Pain cùng Phi Hồ mới chất được 9 bó củi.
Các hạ đen vờ lờ vẫn còn thiếu một bó.
Vậy là gã kia lại được cớ hành xác Pain. Cho Pain thở một lúc, Gã tươi cười ngồi trên cành cây nói vọng xuống:
-Còn thiếu một bó kìa. Mau chặt cây đi rồi còn về.
Pain mặt mũi tức tối, đưa mắt nhìn xung quanh như tìm một cái gì đó. Thấy vậy gã kia lại lên tiếng:
-Thôi khỏi phải tìm, anh mày làm gì có cầm theo cái gì đâu. Dùng tay mà chặt.
‘Oành’ Pain tức xì khói đầu, tiến lại đến một cái cây dùng lực đấm mạnh một cái. ‘rào rào’ tiếng lá cây rung động cọ sát vào nhau nhưng rồi lại đứng yên không bị đổ. Gã kia đứng trên cau mày nói:
-dùng hết chỗ sức còn lại dồn vào cánh tay chặt một nhát thật dứt khoát vào.
Pain tức tối, dồn toàn lực vào cánh tay và hình dung cái thân cây kia là mặt cái gã đáng ghét ấy. ‘bụp’ âm thanh vang vọng cả núi rừng. ‘cạch cạch’ thân cây từ từ đổ xuống. Pain đưa mắt nhìn hắn vẻ mặt tự cao. Gã kia cười nói: ‘hắc hắc chú cứ từ từ làm gì mà đã lên mặt, còn chưa chẻ củi mà, làm nhanh đi rồi còn về luyện tinh thần’
‘ặc ặc’ Pain từ nãy tới giờ chưa nghĩ tới việc phải bổ nhỏ thân cây này ra. Phát này thì xong rồi, cả người ê ẩm, chân tay rụng rời. Gã kia thấy Pain có vẻ chần chừ lại nói:
-dùng tinh thần áp chết cái mệt mỏi, dồn toàn lực vào chẻ củi đê.
Pain cay cú nhìn hắn rồi tiến lại thân cây, hình dung đó là gã, Pain chặt cật lực, chặt không thương tiếc miệng thì lẩm bẩm: “chết này tên khốn! chết đi tên đại dâm tặc! tên đê tiện,….”
Thoáng cái thân cây đã bị trẻ nhỏ ra thành nhiều khúc. Vậy là đủ 10 bó. Bây giờ công việc còn lại là bê xuống. Cũng may gã cầm hộ Pain 8 bó, con lại 2 bó cho Pain. Nhưng lết cái thân xuống còn chưa xong chứ chả là 2 bó.
Pain bước từng bước thật nặng nề, suốt cả quãng đường, Pain phải dậm chân thật mạnh xuống đất để có thể trụ vững không bị ngã khi xuống dốc. Khắp con đường Pain đi qua đều in hằn dấu chân của gã, mặt đất lún xuống, càng về gần nhà vết chân càng rõ càng sâu. Đến chân thác nước gã bảo Pain ở đây nghỉ ngơi một lúc để gã đi trả củi cho người dân.
Một lát sau mặt mày hớn hở gã quay lại bảo:
-được rồi bây giờ nghỉ xả hơi, màu cởi bộ đồ đó ra nhảy xuống……
‘ùm’ chưa kịp để cho hắn nói hết câu Pain đã nhảy xuống hồ dưới chân thác nước, nước bắn tung tóe ướt hết cả áo của gã. Nhưng lạ thay hắn không túc giận chỉ ôm trán lắc đầu nói: “thằng chọi con anh mày con chưa nói xong mà”. ‘á’ Pain kêu thất thanh rồi bò lên bờ, miệng lập cập nói: “đang là mùa hè s..s..sao n…n..nước lạnh thế?”
Gã kia lắc đầu giải thích:
-đây là cái hồ đặc biệt, mùa đông thì nóng mùa hè thì lạnh
Gã chỉ tay về phía phiến đá bên dưới thác nói:
-có thấy phiến đá kia không. Mau bơi ra đấy.
Nói xong gã cởi áo nhảy xuống nước bơi ra phiến đá dưới chân thác cứ như không. Không còn gì để nói, Pain cắn chặt răng nhảy xuống bới nhanh ra phiến đá.
‘ào ào’ nước từ trên thác đổ xuống tạo ra một áp lực cực lớn khiến con người khó lòng mà chụi được. Đợi Pain nhoi lên phiến đá, gã nói:
-bây giờ xếp bằng hai chân ngồi dưới phiến đá này tĩnh tâm hòa mình vào thiên nhiên dể luyện tinh thần.
Nói thì dễ chứ nước thì lạnh cắt da cắt thịt, nước từ trên thác đổ xuống áp lực lại rất lớn đè nặng trên vai khiến Pain khó lòng mà tĩnh tâm được. Pain chau mày quay sang nhìn thấy gã mặt mày rất bình thường hình như hắn đã vào trạng thái tĩnh tâm rồi. Tận sâu trong Pain đã có phần nể phục gã, nhưng Pain đâu biết rằng trong đầu hắn đang nghĩ: “lạnh vờ cờ lờ, đang yên đang lành lại nổi hứng thể hiện giờ ra lông lỗi này đây”
Tối đó Pain nằm oài ra ghế, chùm chăn bông mặc dù là mùa hè, nghe gã dạy về văn hóa. Gã dạy cho Pain chữ ở thế giới kia đồng thời cũng dạy cho Pain kiến thức ở thế giới này. Gã nói:
-ở thé giới này được chia ra làm 8 đại gia tộc bao gồm: tộc Akatsuki, tộc ninja, tộc tiên, tộc shinigami, tộc vampire, tộc người sói và cuối cùng là tộc người. Trong đó tộc Akatsuki là có tiếng nói nhất nhưng sau trận chiến 1000 năm trước thì tộc này dân số đến trên đầu ngón tay.
-Tộc tiến thì được chia ra làm hai loại: tộc tiên ánh sáng và tộc tiên bóng tối. Trong đó tộc tiên bóng tối thì bị mọi người xa lánh vì năm xưa…bla…bla
-Tộc người cũng chia ra làm hai dạng: chiến binh và người bình thường.
-À quên tộc Akatsuki có khả năng phát triển được toàn bộ kĩ năng của các tộc khác một cách dễ dàng. Còn các tộc khác cũng có thể phát triển kĩ năng của các ngoại tộc nhưng điều đó là rất khó nên hầu như họ chọn cách phát triển kĩ năng của tộc mình.
Pain chau mày hỏi:
-thế chúng ta thì sao
Gã gật gù giải thích:
-Ta cũng không biết vì sao nhưng mà hình như do chúng ta từ nói khác đến cho nên chúng ta có thể học được toàn bộ kĩ năng của họ ngoài ra chúng ta còn có Rinnegan và hai tuyệt chiêu khác.
Pain gãi đầu hỏi tiếp:
-Thế luyện Rinnegan như thế nào. Mà ông anh tên gì thế.
Gã kia chần chừ một hồi lâu rồi nói:
-tên anh à… ừ thì… tác giả vẫn chưa nghĩ ra…. nên ku cậu gọi tạm là thầy cũng được. Còn rinnegan thì chung hòa hai khí nóng lạnh trong người là được. Mà muốn làm được thế thì chỉ cần luyện xong phần tinh thần là được.
Học xong, Pain đứng dậy chao hắn cẩn thần rồi ôm Phi Hồ về phòng. Nằm xuống giường, Pain có cảm giác như cả cơ thể tan ra thành từng khúc vậy. Ngày đầu tiên luyện tập thật khó khăn và vất vả nhưng cũng đầy thú vị. Pain vuốt ve bộ lông mềm mượt của Phi Hồ đang nằm trên ngực mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Một ngày mới bắt đầu, Pain mở bừng mắt ra hổ hoảng thấy mặt trời đã mọc từ lúc nào. Chạy vội ra cửa, Pain thấy một tờ giấy ghi vài chữ: Thằng ôn mấy giờ còn chưa dậy, mặc đống đồ kia vào rồi ra rừng hoa ngay.
‘bịch bịch bịch’ Pain nặng nhọc bước từng bước ra sau nhà. ‘ét ét ét’ tiếng thét thất thanh của con heo rừng. Vừa thò mặt được ra sau nhà, đập vào mắt Pain là một con heo rừng to bự, lông màu lâu, hai chiếc răng lanh nhọn hoắt mọc dài ngoằn. Cả một rừng hoa đã bị nó cầy nát tươm. Chứng kiến rừng hoa yêu thích của mình bị phá hoại, Phi Hồ tức rận gầm lên: ‘grào grào’.
Gã quay lại nhìn, thấy Pain thì mặt cười hớn hở nói:
-A, ku dậy rồi mau làm công việc ngày hôm này đi.
Không nói nhiều, Pain nhảy xuống rừng hoa, cầm viên đá ném mạnh vào mông con heo. ‘ét’ con heo điên tiết quay ra nhìn Pain, mồm thở phì phò. ‘ét’ một tiếng nữa, con lợn lồng lộn cắm cổ lao về phía Pain. Đạp chân về phía sau, mặt đất lún xuống, Pain lấy đà bay về phía trước dùng hai tay nắm lấy răng lanh của con heo đang điên cuồng phóng tới.
‘xoẹt xoẹt’ Pain bị đẩy về phía sau, chân cô gắng ghì xuống đất để hãm lại lực đẩy, nhưng con lợn quá trâu với cả Pain đang mặc trên người 50kg nên cũng khó lòng có sức mà chống lại được. Bị đẩy về phía sau, trên đường đi chân Pain ghì xuống đất tạo thành hai đường dài ăn sâu vào đất.
Độ khoảng 10m, con lợn bắt đầu đuối sức vì phải đẩy thêm 50kg trên người Pain, nó giảm dần tốc độ. Tận dụng cơ hội, một chân quỳ xuống đất, Pain dùng toàn lực giữ con lợn lại và đẩy nó ra. ‘ét’ con lợn cũng không phải của vừa, mặc sức Pain con lợn vẫn lì lợm đẩy tới. ‘phụp’ cả hai cùng bắn về đằng sau.
Dùng chân ghì mạnh xuống đất, mặt đất lún xuống quét sạch những bông hoa trên đường đi. ‘ha’ Pain hét lớn đẩy khí lên cao, đạp chân xuống đất cả người bay về phía trước. Bên kia con lợn cũng vừa lấy lại được thăng bằng liền gầm lên một tiếng rồi phi về phía trước.
Pain xoay người tung một cước vào mặt con heo. ‘ét’ con heo bị lăng sang một bên rống lên thảm thiết, điên tiết, mắt đỏ ngầu vừa chạy vừa chúi đầu xuống đất hướng cặp răng lanh sắc nhọn về phía Pain. Mặt đất trước mõm nó bị xới tung lên tạo thành một đường dài nơi nó đi qua. Con heo hùng hổ lao tới, khí thế ngùn ngụt tựa như một con đại mãng xà đang lao tới vậy.
Hơi tái mặt, Pain rút một lại phía sau, dùng hai tay ghì thật mạnh đôi răng lanh của nó xuống đất. Bị phản kháng con heo dùng hết sức bình sinh đẩy cặp răng lanh sắc nhọn lên. Pain chợt mỉm cười nham hiểm rồi dùng sức nhấc đôi răng lanh lên khiến con lợn bất ngờ không kịp phản ứng thì cả người đã ở trên không. Đợi đúng lúc nó rơi vừa tầm, Pain nhấc một chân đạp thật mạnh vào giữa bũng con heo. ‘é….ét’ con lợn kêu lên thất thanh, miệng phun ra một búng máu trên không trung rồi bắn về phía sau như một viên đạn. Ngay lúc này, Pain di chuyển thật nhanh ra phía sau lưng con heo định giơ lên tung một cước vào sống lưng hạ luôn con heo thì một tiếng nói vang lên:
-thôi được rồi hoàn thành nhiệm vụ, đem nó lại đây.
Giật mình, Pain vội thu chân lại, đúng lúc con lợn bay tới và vào người hắn. Một chân trụ lại là điều không thể, cả người vào lợn cùng bay về đằng sau. Đau đớn, Pain vực dậy tức giận nói:
-Thầy làm gì kì vậy?
Gã kia cười khổ giải thích:
-việc gì phải giết nó. Mau đem nó lại đây để ta xem qua.
Vẫn chưa phục, Pain phụng phụi đem con lợn qua cho gã nói:
-Thầy định làm gì với nó.
Vừa nói khỏi mồm, lấy con dao găm cắt vào tay Pain một vết nhỏ, máu chảy thành hàng. Pain mặt thất sắc lùi lại hỏi:
-T….Thầy định làm em thế.
Gã kia phân bua:
-Thì có làm gì đâu, mau giỏ máu của em cho nó đi.
Hơi nghi ngờ trước hành động của gã nhưng Pain vẫn làm theo lời gã. Nhận được máu của Pain, một lát sau các vết thương dần dần hồi phục, con mở mắt bừng mắt ra trừng trừng nhìn Pain. Giật mình, Pain lùi lại hai bước thì ngay lúc này, con lợn lại gần cọ sát người vào chân Pain làm lũng. Pain vẫn chưa hiểu gì thì gã lại nói:
-mau xoa đầu nó đi.
Làm theo y lời của gã, Pain thấy con lợn ngoan ngoãn cho hắn sờ lông, bỗng dưng nó nhảy thách lên chạy ra ngoài kêu ‘ét ét’ rồi quay người bỏ đi. Lúc này Pain mới hiểu ý của gã nói khi nãy, hắn đưa mắt ra nhìn gã. Ngay lập tức gã đứng phắt dậy quay người đi đến bên Phi Hồ lúc này đang ở thềm cửa quan sát trận đấu. Bỗng nhiên hắn đưa hai tay lên làm một vài động tác kì lạ, miệng thì râm ran sau đó hắn ngồi xuống đập một tay xuống đất nói: “Thổ thuật: bồi tụ”
‘ầm ầm’ mặt đất biến động, những hố sâu, những rạch đất lúc nãy đột nhiên dung chuyển, mặt đất đang được bồi từ chẳng mấy chốc đã trở thành một bình địa bằng phẳng.
Gã nói tiếp:
-Đất đã được giải quyết xong, giờ còn hoa nữa. Mau cầy xới tung chỗ này lên, ta ra chợ mua ít hoa về trồng. Nhớ là nhanh lên đấy hôm nay mà không kịp tối nhịn cơm.
Choáng váng trước yêu cầu đột ngột của ông thầy tắc quái, Pain nhìn 1 mẫu đất đau khổ lắc đầu rồi bắt tay vào công việc. Pain đảo mắt xung quanh định tìm cuốc để đào đất thì có tiếng vọng lại: “à mà nhớ dùng tay không nhé, nhanh lên ta đi chợ về mà không xong là xác định đấy”.
Rụng rời cả chân tay, Pain ức phụt máu mồm, vừa bắt nó oánh nhau xong giờ lại bắt cày cả mẫu ruộng bằng tay không. Nếm mật nằm gai, Pain cắn răng chụi đựng chờ này trả thù lão.
Mặt trời lúc này đã lên tới đỉnh, Pain mới cầy được có ¼ mẫu ruộng, đang nản chí thí phí cuối ruộng có tiếng ‘ụt..ịt...’ phát ra. Đưa mắt ra nhìn, Pain thấy một con lông màu lau đang vục mặt xuống ruộng cầy xới rất năng nổ. Pain cười thầm trong bụng: “bại tướng, muốn thi với anh à mơ đi”,
-Con lợn chết tiệt xem đây
Pain hét lớn rồi dùng hai tay đâò thật nhanh xuống đất. ‘ét’ con lợn bỗng giật nảy lên rồi cắm đầu xuống đất đào thật nhanh. 1 đường 2 đường 3 đường….. chả mấy chốc cả hai đã còn 1 đường. Đột nhiên cả 2 quay ra nhìn nhau, hai ánh mắt chạm nhau tia điện thấp thoáng giật trong khoảng không.
-Thua đi con heo ngu ngốc
Pain quát lớn rồi cắm cổ xới đất thật nhanh. ‘uỵch’ hai cơ thể chạm vào nhau, Pain đứng thẳng dậy nhìn thành quả chiến đấu sau đó ngồi dựa lưng vào con heo hổn hển nói: “được lắm coi như hòa”. Con heo rừng kêu ‘ét ét’ sung sướng.
Thấp thoáng phía xa có một bóng trắng xuất hiện, không ai khác đó chính là Phí Hồ mồm ngậm một cái giỏ bên trong có một bình nước. Mặt Pain dãn ra đưa tay cầm lấy bình nước, tay kia xua qua xua lại nói:
-đi đi, tao đang bẩn, lại gần mày bị dính bẩn đấy.
Không nghe lời, tiểu hồ ly vẫn một mực leo vào lòng Pain nằm. Pain cười khổ dựa lưng vào con heo rừng ngửa cổ uống một hơi rồi mở lắp bình nước đặt trước mặt con heo rừng nói: “uống đi”
‘bộp bộp’ heo ta đang vục mồm uống nước hết sức hả hê.
Một lát sau khi con heo bỏ đi, gã kia mới về, vừa nhìn thấy 1 mẫu rừng hoa được cầy xới tung lên, gã há hốc mồm nói:
-Pain thế này là thế nào, sao cậu lại cầy tung cả rừng hoa thế này.
-Thì thầy chả bảo là cầy xới tung chỗ này lên con gì.
-Thằng ngố rừng này. Ta chỉ bảo cậu cầy mảnh vườn sau nhà thôi, chứ hơi đâu đi cầy cả rừng hoa. Mà cầy xong rồi thì móc đâu ra tiền mà mua cả một rừng hoa.
Ức hộc máu mồm, đã không được khen còn bị ăn chửi Pain thầm rủa: “lão già chết tiết, có ngày biết tay ta”, nhưng vẫn hỏi:
-Thể giờ làm như nào với đống đất này.
Gã kia nhìn qua một lượt xong vuốt cằm suy nghĩ rồi phán:
-thôi để đấy giờ còn sớm, trồng nốt chỗ hoa này còn qua luyện tập cái khác.
Hì hục mãi ở vườn hoa mà quên mất thời gian, chả mấy chốc mặt trời đang chuẩn bị chuyển đỏ. Pain cùng gã kia nằm vật ra sân cỏ trước nhà thở dốc. Một lát sau gã nói:
-Nghỉ thế đủ rồi, giờ qua luyện tập dụng cụ.
Pain ngơ ngác hỏi:
-Luyện tập dụng cụ cái gì?
Gã không nói gì chỉ rút trong người ra một cuộn giấy có chứa những kí tự lạ, rồi dùng kim chọc vào tay sau đó làm vài động tác kì lạ và đập vào tờ giấy miệng nói: “Triệu hồi chi thuật”
‘bùm’ một làn khói hiện ra cùng các dụng cụ luyện tập. Gã chỉ tay vào đống đò rồi nói:
-Đó là những dụng cụ mà ta vừa nói, những thứ này chỉ có ở thế giới của chúng ta thôi. Anh mày phải ăn mì tôm mấy tháng mới mua đặt làm được đám này đấy.
Nhìn vào đám đồ Pain thấy có một thanh sắt dài khoảng 2m được đặt trên giá đỡ hai chân cao khoẳng 2,5m(xà đơn). một cây gậy lớn bằng sắt hai đầu gắn hai khối sắt lớn (tạ),….
Sau khi sắp xếp dụng cụ gã bắt đầu giới thiệu cách tập: xà đơn thì bám hai tay vào thanh sắt nằm ngang phái trên và đu người lên, tạ thì nằm ngửa trên một chiếc ghế sau đó dùng hai tay nâng lên, xuống. Ngoài ra còn một môn gọi là hít đất.
Tập xà đơn, Pain có cảm giác như cơ thể bị kéo dãn ra vậy, từng đốt xương kêu răng rắc. Luyện ta thì tay có cảm giác như là gẫy ra. Hít đất trong khi đeo cái ba lô nặng 20kg có cảm giác như lưng sắp gẫy ra từng khúc. Chạy bền thì đôi chân như rã rời ra không còn nghe lệnh chủ nhân nữa.
Pain có cảm giác như đây không phải là tập luyện mà là đang bị tra tấn vậy.
Cứ như thế ngày này qua ngày khác dần dần hắn cũng quen với chế độ luyện tập: sáng rèn thể chất, xế chiều luyện tinh thần, tối thì nhồi kiến thức.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Người Cô Độc